Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

The stunningly beautiful former classmate I had a crush on in high school has moved in next door — along with her stepdaughter

(Hoàn thành)

The stunningly beautiful former classmate I had a crush on in high school has moved in next door — along with her stepdaughter

篠宮夕 著・文・その他ほか

Nếu bạn gặp lại cô gái mình thầm thương trộm nhớ hồi trung học tại một buổi họp lớp hay gì đó sau khi đi làm, liệu mối quan hệ lãng mạn có thể phát triển không? Để tôi nói rõ nhé. Chuyện đó không thể

33 28

Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

(Đang ra)

Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

Rokusyou • Usuasagi

Giờ đây, cậu bắt đầu một chuyến du hành không phải để cứu rỗi thế giới, mà là để thực sự chiêm ngưỡng nó. Một cuộc hành trình của những cuộc gặp gỡ và chia ly, nơi mỗi con người, mỗi khung cảnh thoáng

53 68

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

(Đang ra)

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

Nishizaki Alice

Mục tiêu của Sara là kiếm đủ tiền để đạt được sự tự lập. Nhưng liệu cô ấy có thực sự thành công trong việc tạo dựng sự nghiệp và sống tự lập? (Và biết đâu, trên hành trình đó, cô ấy sẽ tìm thấy tình y

162 71

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

279 5621

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

108 2539

Tập 7: Chương Nam Vực - Thái Bạch Tông - Chương 449: Sư huynh, nghị sự

Đàn má động, tóc bạc phất kim linh mâu.

Lê gò má cười, đạm trang như xuân điệp.

『Hắc hắc…』

Tiểu Thiên vui, An Bình nghe tiếng gân xanh nổi.

“ ╬ ”

Định thần, trong lòng thầm mắng “Cẩu Thiên Đạo”.

Diệp An Bình giơ tay vuốt mũi, rõ ràng sư muội chưa từng khiến hắn đỏ mặt bao lần, vậy mà Phượng Vũ Điệp lại làm hắn hóa thiếu niên ngượng ngùng, vì nụ cười nữ tử mà mặt đỏ tim run.

Hắn trừng Tiểu Thiên, nó biết điều tiếp tục luyện quyền.

Diệp An Bình trầm mặc, thở dài, vẫy tay với Phượng Vũ Điệp ngoài cửa, trở lại dưới bóng đào trong viện, lấy từ túi trữ vật ít gỗ, dựng giá nướng đơn sơ.

Nhóm lửa, lấy hai con gà quay đã rút sạch, ướp gia vị, xiên trên linh kiếm dự phòng.

Rồi ngồi xổm xuống.

Thấy Phượng Vũ Điệp ngốc nghếch đứng ngoài cửa, hắn nhíu mày:

“Đứng cửa làm gì?”

“A!”

Phượng Vũ Điệp tỉnh táo, đạp giày thêu, chạy đến bên hắn, sửa váy, ôm gối ngồi, nhìn Diệp An Bình nướng gà, nhe răng cười:

“Diệp thiếu chủ nướng gà đẹp trai nhất, hì hì.”

?

Diệp An Bình liếc nàng, không đáp, lặng lẽ cầm chuôi linh kiếm xiên gà, xoay trên lửa.

Hương đào trong viện dần bị mùi gà quay xì dầu Thập Tam Hương át đi.

Nhìn gà nhỏ dầu, Diệp An Bình sinh mơ màng.

Ban đầu, hắn trữ vài con gà ướp sẵn trong túi, nghĩ để chặn miệng Phượng Vũ Điệp khi cần, lại tiện cho hắn và sư muội giải thèm khi ở ngoài, không chắc có chỗ trọ.

Nhưng chẳng biết từ khi nào, thành thói quen.

Dù ở Huyền Tinh Tông, hắn vẫn ướp vài con gà trữ sẵn…

Đang nghĩ lung tung, gà nướng xong.

Diệp An Bình đưa linh kiếm cho Phượng Vũ Điệp, đứng dậy, về dưới bóng đào, ngồi xếp bằng, nhìn nàng cầm kiếm thổi nguội, ăn như gió cuốn, lắc đầu:

“Ăn xong thì về, mấy ngày nay ta nướng sẵn gà cho ngươi, đừng quấy ta, không rảnh chơi với ngươi.”

“Hả… Vậy chuyện Kết Anh của ngươi?”

“Như Tề tiên sinh nói, cơ hồ chắc chắn chết.”

“Hả? Vậy…”

Diệp An Bình cúi mắt cắt lời, khuỷu tay gác gối, bất đắc dĩ cảm thán:

“Ta song linh căn tư chất, vốn nên kết nhị phẩm Kim Đan, độ nhị phẩm Nguyên Anh kiếp. Bất tri bất giác hơn tám năm, gần chín năm, nếu lúc đầu ở Vũ Khê trấn không nhặt ngươi, ta chẳng bị cuốn vào những chuyện này. Không chừng giờ, ta đang cùng Tịch Nguyệt và sư muội ở Bách Liên Tông chuẩn bị Kết Đan.”

Phượng Vũ Điệp tưởng hắn oán trách, ngừng gặm gà.

Nhưng Diệp An Bình đổi giọng, nghiêm túc:

“Nhưng chẳng có nếu như, nhập gia tùy tục thôi. Tề tiên sinh nói ta không độ được Nguyên Anh kiếp, không phải vì không có cách, mà vì đó chẳng phải tiên tu chi pháp, là biện pháp cổ kim chưa ai dám nghĩ.”

—“Để Hư Cảnh tu sĩ truyền linh căn cho ta.”

Phượng Vũ Điệp sững sờ:

“Hả?”

Diệp An Bình bình tĩnh giải thích:

“Chỉ cần thuyết phục một Hư Cảnh tu sĩ truyền linh căn, ta có thể độ Nguyên Anh đại kiếp.”

“Truyền linh căn, Hư Cảnh tu sĩ sẽ thế nào?”

“Tan thành mây khói.”

“Vậy ngươi thuyết phục kiểu gì…”

“Ngươi nghĩ ta thời gian này làm gì?”

“... ...”

“Sẽ không sơ suất chứ?”

“Sẽ không.”

Phượng Vũ Điệp định hỏi “Vạn nhất thì sao?”, nhưng do dự, không nói, mổ gà từng miếng nhỏ.

Diệp An Bình nhìn nàng, lòng ngũ vị tạp trần, thở dài:

“Ngươi rảnh lo không ăn được gà quay, chi bằng luyện kiếm nhiều, đừng để ta Kết Anh thuận lợi, còn ngươi bị Kết Anh kiếp đánh chết.”

“Ai nha, Diệp thiếu chủ chẳng phải vừa nói ta tùy tiện Kết Anh được sao?”

“Cho ngươi mặt mũi.”

“Haha…”

Thấy Phượng Vũ Điệp đầy miệng dầu gà, Diệp An Bình mặc kệ, vung tay dập lửa, ổn tâm thần, tiếp tục ngưng khí.

Gió xuân lùa qua viện, hoa đào rơi áo vai.

Chốc lát, một phi kiếm từ phía tây lắc lư đáp xuống trước tứ hợp viện, tiếng trường ngoa đạp cỏ “ào ào” vang từ ngoài cửa.

Lương Trụ, đôi mắt thâm quầng, mặt không biểu tình bước tới cửa viện, thấy lục đệ tĩnh tọa, và Phượng Vũ Điệp mổ gà, trán nổi vài gân xanh.

Gần đây, hắn bận tối tăm, vậy mà lục đệ ung dung ăn gà quay với cô nương ở Huyền Tinh Tông.

Diệp Thiên Xung, ngày nào cũng xung…

Lương Trụ khóe mắt nhăn, thấy tay gãy treo dưới mái hiên, lạnh sống lưng, vuốt mũi, gõ cửa:

Cốc cốc.

“Hử?” Phượng Vũ Điệp nghiêng đầu: “Ngươi là Lương… Lương…”

Lương Trụ liếc nàng:

“Trụ.”

“Hả, Trụ…”

“... ...”

Diệp An Bình nghe Phượng Vũ Điệp chào, mừng rỡ, mở mắt, vội đứng dậy:

“Lương đại ca tới rồi.”

“Vậy ta đi?”

Lương Trụ không cho sắc mặt tốt, quay đầu định đi.

Diệp An Bình dở khóc dở cười, bước nhanh đuổi theo, cười:

“Còn giận chuyện bức họa? Lục đệ chỉ đùa thôi, không phải giúp đại ca thêm nhiệt huyết sao?”

“Hả, ngươi còn dám nhắc bức họa?”

“Sao?”

“Họa sĩ rất tốt, Đế hậu giữ tranh trong phòng. Mỗi lần ta đến chỗ Đế hậu, đều rèn luyện tâm cảnh.”

Diệp An Bình chắp tay:

“Đại ca tâm tính rất lạc quan, lục đệ bội phục.”

Lương Trụ lườm, không muốn nói tiếp, trầm mặc, hỏi:

“Tình hình bên ngoài, ngươi biết không?”

Diệp An Bình gật đầu:

“Đại khái đoán được. Nhưng ta gần như không rời viện, chỉ là tin đồn.”

“… Sau Triệu Tiên Lệnh, ngươi nổi danh. Nhiều tông môn phái người đến Bách Liên Tông dò tin, minh ám đều có, cả chợ đen cũng để mắt, đêm đêm mò vào tìm tin tức ngươi. Ta gần đây không nghỉ ngơi được…”

Diệp An Bình nâng cằm, suy tư, đáp:

“Nghiêm trọng hơn ta dự đoán, nhưng Bách Liên Tông có đại ca, chắc không sao.”

Lương Trụ lườm, ngẩng đầu:

“Hừ, tâng bốc.”

Bách Liên Tông có Phù Huyền thượng tiên tọa trấn, tàn bộ Hành Thiên Ti hơn mười Nguyên Anh tu sĩ, lại gần Huyền Tinh Tông vài trăm dặm, lão bà tử chắc cũng giúp hắn trông, nên tạm không lo.

Nhưng…

Diệp An Bình suy xét, Lương Trụ tiếp lời:

“Lão lục, ta thấy ngươi nên nhanh chóng kết thúc chuyện này. Muỗi thành đàn cũng hút chết người.”

“Ta biết, chẳng phải đợi đại ca đến sao?”

Ta biết rồi…

Lương Trụ thở dài, cân nhắc mức độ nghiêm trọng, giơ một ngón tay:

“Một chuyện.”

Diệp An Bình đáp ngay: “Thành giao.”

“Ta chưa nói, ngươi dám đồng ý? Không sợ ta trả giá?”

“Hờ…” Diệp An Bình cười: “Đế hậu và Hành Thiên Ti ở Bách Liên Tông, A Đinh ở Huyền Tinh Tông, lục đệ thấy Lương đại ca trọng tình nghĩa huynh đệ, sao dám sư tử ngoạm?”

Dù không muốn thừa nhận, nhưng đúng vậy…

Lương Trụ khóe mắt run, thóp của hắn đang trong tay lão lục, không để hắn làm việc vô ích đã là quá tử tế.

Nhưng nói đi nói lại, từ khi đến Bách Liên Tông, hắn và A Đinh tốt hơn trước nhiều.

Hơn nữa, có lẽ do Bùi Liên Tuyết thường dạy nàng luyện kiếm, A Đinh lợi hại hơn nhiều tu sĩ tiên gia cùng cảnh giới.

Tháng trước, A Đinh vì xuống tay quá ác trong kiếm thí, đánh một Huyền Tinh Tông sư tỷ cao hơn hai tiểu cảnh giới vào y quán, bị trưởng lão phạt cấm túc vài ngày vì “không biết chừng mực”.

Lương Trụ nghe tin, tự hào không thôi.

Dù Đồng Tử Lan vội đưa đan dược cho sư tỷ kia…

“Vậy ngươi biết điều kiện của ta?”

“Yên tâm, lục đệ luôn xem A Đinh như chất nữ.”

“Hừ… Nói đi, chuyện gì?”

“Mượn chợ đen con buôn tin tức, truyền chuyện Triệu Tiên Lệnh đến tai tông chủ Cổ Độc Tông và Hợp Hoan Tông ở Đông Vực, khoa trương chút, nhấn mạnh hai điểm: một, Thái Bạch Tông tông chủ Tổ Nguyên nửa bước xuống mồ; hai, ta có Xuân Tướng chi thể.”

Lương Trụ nhíu mày, nhìn Diệp An Bình:

“Ngươi… ý gì?”

Diệp An Bình nghiêm túc gật đầu, giải thích:

“Đông Vực ma tu và Tứ Tông tiên gia, chiến sự không tránh khỏi, chỉ sớm hay muộn. Quỷ Linh Tông tổn nguyên khí sau Đông Hoàng, còn Thái Bạch Tông tông chủ dù thọ nguyên gần cạn, vẫn chưa đến mức không xuất kiếm được.”

“Lần này là mũi tên đầu tiên của hai phe. Tin tức thả ra, Đông Vực ma tu không thể ngồi yên, chắc chắn vượt Kiếm Môn Quan, xâm Nam Vực vây quét Thái Bạch Tông.”

Lương Trụ híp mắt: “Ngươi muốn khơi chiến sự?”

“Không phải ta khơi.”

Diệp An Bình lắc đầu, giải thích:

“Quả lôi này đã chôn từ lâu, ta chỉ muốn nhân lúc chưa đông người, sớm kích nổ thôi.”

Ma tu phá vực là chắc chắn.

Trong trò chơi, Tổ Nguyên để mắt Phượng Vũ Điệp sau Triệu Tiên Lệnh.

Hắn sáu lần đổi cách bắt nàng, nhưng mỗi lần trước khi đưa đến trước mặt, đều bị Đan Nguyệt thượng tiên hoặc chuyện khác khiến nàng thoát xác ve sầu.

Sau bảy lần tức giận, Tổ Nguyên vì áp lực thọ nguyên mà nhập ma, dẫn đến Tư Huyền Cơ và Thái Thượng Ô Tôn liên thủ diệt sát.

Sau khi Tổ Nguyên vẫn lạc, ma tu nhân cơ hội công phá Kiếm Môn Quan, xâm Nam Vực, khiến tiên gia tử thương vô số.

Dù cuối cùng Tôn Giác Hổ từ Bắc Vực đánh lén, ma tu tạm rút.

Nhưng Nam Vực lưu lại vô số khói lửa, binh đao gãy.

Nên nhân lúc Tổ Nguyên còn sức, hắn dùng tin tức khiến tông chủ Cổ Độc Tông và Hợp Hoan Tông không ngồi yên, tiến binh Nam Vực, để Tổ Nguyên trước Tiên Ma chiến sự, giúp tiên gia trừ hai họa lớn.

Đồng thời, hắn mượn Tổ Nguyên vẫn lạc, lấy linh căn Kết Anh.

Một hòn đá ném hai chim.

Thay vì để Thiên Vận đạo tiên chết vô ích vì Phượng Vũ Điệp, chi bằng để hắn chết trong thay trời hành đạo.

Đó cũng là lý do hắn thuyết phục Thiên Vận đạo tiên truyền linh căn.

Lương Trụ nhìn đôi mắt ám tử sắc thâm sâu của Diệp An Bình, không rõ hắn nghĩ gì, nhưng không yêu cầu giải thích tiền căn hậu quả, chỉ hỏi:

“Khơi Tiên Ma chiến sự, chỉ để cầu lợi?”

Diệp An Bình cười:

“Đơn nhiên. Mưu lợi cho mình không sai, nhưng lần này cũng vì tiên gia mưu đồ.”

Lương Trụ khịt mũi, cười lạnh:

“… Tóm lại, ta chỉ là kẻ lấy tiền làm việc.”

“Vậy Lương đại ca còn hỏi có phải cầu lợi?”

“Hừ…”

Lương Trụ gọi phi kiếm, đạp lên, định rời đi, thấy Phượng Vũ Điệp nghe lén nửa ngày, suy tư, nói:

“Lão lục.”

“Gì?”

“Ngươi và Bùi nha đầu hôn sự, Khổng phu nhân đang chuẩn bị. Qua vụ này, có thể làm.”

“… Ừ.”

Diệp An Bình nhớ cha hắn từng nhắc trong thư, nói làm lớn, cần chuẩn bị thời gian, nhưng vì Triệu Tiên Lệnh, tạm gác lại.

Hắn chưa kịp phản ứng, Lương Trụ lặp lại, đến khi sau lưng vang:

“Hử?!”

Diệp An Bình ngẩn ra, khóe mắt run, thấy ánh mắt xem trò vui của Lương Trụ, biết chuyện gì xảy ra.

Phượng Vũ Điệp phồng miệng, tò mò hỏi:

“Diệp thiếu chủ, ngươi và Bùi sư muội sắp thành hôn?”

“... ...”

Diệp An Bình quay đi, muốn nói lại thôi, còn Lương Trụ đạp phi kiếm, cười vui, nghĩ được xem lục đệ gặp Tu La tràng.

Nhưng thấy Diệp An Bình lâu không nói, Phượng Vũ Điệp ngượng ngùng hỏi:

“Thêm ta một cái được không?”

Lương Trụ trầm mặc.

Diệp An Bình cũng trầm mặc.

Hai người nhìn Phượng Vũ Điệp, một người thất vọng vì không thấy lục đệ gặp Tu La tràng, ngự kiếm bay đi, người kia quay đầu vòng qua Phượng Vũ Điệp, về hướng sân.

“Này, Diệp thiếu chủ, thương lượng…”

Bốp.

Trước khi Phượng Vũ Điệp đuổi vào, Diệp An Bình đóng cổng sân.