Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

The stunningly beautiful former classmate I had a crush on in high school has moved in next door — along with her stepdaughter

(Hoàn thành)

The stunningly beautiful former classmate I had a crush on in high school has moved in next door — along with her stepdaughter

篠宮夕 著・文・その他ほか

Nếu bạn gặp lại cô gái mình thầm thương trộm nhớ hồi trung học tại một buổi họp lớp hay gì đó sau khi đi làm, liệu mối quan hệ lãng mạn có thể phát triển không? Để tôi nói rõ nhé. Chuyện đó không thể

33 28

Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

(Đang ra)

Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

Rokusyou • Usuasagi

Giờ đây, cậu bắt đầu một chuyến du hành không phải để cứu rỗi thế giới, mà là để thực sự chiêm ngưỡng nó. Một cuộc hành trình của những cuộc gặp gỡ và chia ly, nơi mỗi con người, mỗi khung cảnh thoáng

53 68

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

(Đang ra)

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

Nishizaki Alice

Mục tiêu của Sara là kiếm đủ tiền để đạt được sự tự lập. Nhưng liệu cô ấy có thực sự thành công trong việc tạo dựng sự nghiệp và sống tự lập? (Và biết đâu, trên hành trình đó, cô ấy sẽ tìm thấy tình y

162 71

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

279 5621

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

108 2539

Tập 7: Chương Nam Vực - Thái Bạch Tông - Chương 455: Sư huynh, bọ ngựa rình ve sầu, chim sẻ ở sau!

Nắng chiều ôn hòa rải xuống phố xá, trước cổng Nam Kha Tiên Thành người qua lại không ngớt, tiếng rao bán ồn ã chẳng ngừng vang.

Trên mái ngói của một căn nhà nhỏ bên đường, Phượng Vũ Điệp với mái tóc nhuộm nâu sẫm, nằm rạp mình trên những viên ngói, chỉ ló nửa khuôn mặt từ sống mái ra ngoài, thu liễm khí tức, chăm chú quan sát hai kẻ bán đan dược ở đối diện.

Hai tiểu thương ấy ăn vận như tán tu du khách, bán Tụ Linh Đan thông dụng của tiên gia tu sĩ, thoạt nhìn chẳng có gì đặc biệt.

Nhưng, đó chỉ là thoạt nhìn.

Phượng Vũ Điệp đã quan sát từ tiểu nhà ngói này bốn ngày.

Mọi tiểu thương trên phố cửa thành, nàng thuộc như lòng bàn tay.

Tiểu thương bình thường gặp khách, dốc hết hai trăm phần nhiệt tình, sợ khách không mua.

Nhưng hai người này, ngay cả rao cũng chẳng buồn, khách xem đan dược, họ bày vẻ muốn mua thì mua.

Nếu bảo không có gì lạ, đêm qua Phượng Vũ Điệp cố ý trộm hai bình Tụ Linh Đan, vậy mà hai người thu quầy chẳng hay biết, dù quầy chỉ có hai mươi bình. Bình thường làm ăn, hẳn đã báo phủ thành chủ bắt trộm.

Phượng Vũ Điệp chắc chắn hai người có vấn đề.

Hơn nữa, nhớ lại hai nam tử mặt nạ mua bức họa Diệp An Bình hôm trước.

Trực giác mách nàng, hai “tán tu” bán Tụ Linh Đan chính là hai người nàng gặp tối đó.

Giờ, họ ngày đêm canh ở cửa thành bốn ngày, chứng tỏ họ cực kỳ chắc chắn Diệp An Bình sẽ đến Nam Kha Tiên Thành.

Còn việc họ biết tin từ đâu?

Không quan trọng, quan trọng là Diệp thiếu chủ rất có thể đến tiên thành này, vậy đủ với nàng.

Đây là, bọ ngựa trình ve sầu, chim sẻ ở sau!

Phượng Vũ Điệp thấy mình nhận ra điểm này, đúng là thiên tài, ngốc mao trên đầu giật giật, rút về sau mái nhà, lật người, lấy bức họa Diệp An Bình từ túi trữ vật, vuốt mở ngắm dưới trời chiều.

“Hì hắc hắc…”

Nàng chẳng biết sao, giờ rảnh rỗi cứ thích lấy tranh ra ngắm, mỗi lần thấy khuôn mặt Diệp An Bình, lòng thoải mái vô cùng.

Cộc cộc…

Hai tiếng bước chân thanh thúy vang trên mái ngói.

Tiêu Vân La, búi tổ ong vò vẽ, từ hẻm nhỏ bên dưới, mang hộp bánh ngọt mua được nhảy lên mái.

Thấy kẻ ngốc nằm ngắm tranh cười ngây, chẳng hay mình về, Tiêu Vân La nhẹ bước, liễm khí ngưng thần tới gần, muốn xem hư thực.

Nhưng ngay trước khi thấy người trong tranh, Phượng Vũ Điep vội gập tranh lại.

“Tiêu sư tỷ về rồi…”

Tiêu Vân La trầm mặc, ngồi xuống, đặt hộp bánh ngọt sang bên.

“Kẻ ngốc, trong tiên thành không ổn, ta đi qua ngõ hẻm, rõ ràng ngửi thấy mùi cổ trùng, nhưng thoáng cái biến mất… Ta dùng thần thức dò, chẳng ra nguyên cớ. Chỉ sợ có Nguyên Anh kỳ trở lên Cổ tu ẩn trong thành.”

“Nguyên Anh kỳ Cổ tu…” Phượng Vũ Điệp nhíu mày, nâng cằm suy tư, “Chỗ này cách Thái Bạch Tông chỉ hơn nghìn dặm.”

Tiêu Vân La gật đầu, ép đầu xuống, tính xem bức họa trong tay Phượng Vũ Điep.

“Đúng thế, nội địa Nam Vực. Tuy không như Bắc Vực tuyết phủ quanh năm, nhưng Nguyên Anh kỳ ma tu đến đây, chứng tỏ ma tu sắp có hành động lớn.”

Phượng Vũ Điệp vội cuộn tranh, cất vào túi trữ vật, cười hì hì:

“Chờ Diệp thiếu chủ đến rồi nói. Ta không đả thảo kinh xà, cứ như chẳng biết gì, nhìn chằm chằm là được… Ôi!”

Tiêu Vân La túm mặt nàng, nhíu mày mắng:

“Cho ta xem bức họa ngươi cầm, vẽ gì?”

“Không cho! Ta tự bỏ tiền mua.”

“Xem tí thì sao!” Tiêu Vân La thò tay sờ túi trữ vật nàng, “Mấy hôm nay ngươi thỉnh thoảng ngắm tranh cười ngây, cho ta xem!”

Phượng Vũ Điep lăn một vòng né: “Không cho!”

Bỗng, dưới nhà ngói vang giọng nam:

“Này! Trên mái có ai không?”

Hai người vội nhẹ động tác, nín hơi ngưng thần, thấy người kia không dò xét thêm, mới thở phào, nhìn nhau.

Tiêu Vân La ngồi xuống, mở hộp bánh ngọt:

“Vậy nói đi, bức họa vẽ gì?”

“Ừ… Vẽ đại đạo!”

?

Tiêu Vân La ngẩn ra, nhớ lại sách trong túi mình, nhưng thấy không thể, chẳng nói thêm, lấy bánh ngọt nhét vào miệng Phượng Vũ Điep:

“Ăn đi!”

“Ô…”

Trong bất tri bất giác, trời chiều trên phố nhạt đi, tối dần.

Ngồi trên ghế mây, một tu sĩ bày thảm trước cửa thành ngẩng nhìn thái dương sắp lặn, thở nhẹ:

“Sư thúc, mặt trời sắp lặn, Bách Liên Tông thiếu chủ hôm nay chắc không đến.”

Người kia liếc hắn:

“Đến hay không, ngươi nói không tính. Thất trưởng lão bảo canh cửa Nam, thì canh, người đến thì mật báo, không đến thì đợi trưởng lão gọi.”

“Ý đệ tử là, chỉ một Bách Liên Tông thiếu chủ, cần làm to chuyện sao? Trưởng lão tế cổ lưới, chẳng lẽ vì bắt một Kết Đan kỳ mà kinh động cả thành? Chỗ này cách Thái Bạch Tông chỉ nghìn dặm.”

“… Xuân Tướng linh khí.”

“Ừ?”

“Ngươi, tiểu tu sĩ, không rõ Xuân Tướng linh khí nghĩa là gì. Đó là cực phẩm cổ khí, ngay tông chủ nghe tin cũng ngồi không yên. Với đoàn tụ thuật, Xuân Tướng là song tu bạn lữ hoàn mỹ, với Cổ tu, tu sĩ Xuân Tướng là thức ăn cho cổ trùng tốt nhất.”

“Thật sao?”

“Đơn nhiên, Xuân tương sinh từ Chân Long, từ xưa Chân Long luyện pháp khí, nuôi cổ trùng đều là tốt nhất. Nếu lấy được móng tay thiếu chủ, đút ấu cổ, ngươi có thể đột phá.”

“Nhưng dù bắt được, trưởng lão chắc chẳng chia ta chút nào.”

“Tóm lại, nhìn chằm chằm.”

—“Này? Tụ Linh Đan bán thế nào?”

Thấy khách đến, người được gọi “sư thúc” lạnh lùng ngẩng đầu, hời hợt:

“Ba trăm linh thạch một bình, năm viên.”

“Rẻ chút đi…”

“Không mua thì lăn.”

“Xí, ngươi làm ăn kiểu gì…”

Ngay lúc ứng phó khách, ma tu bên cạnh huých cùi chỏ vào hông hắn, ra hiệu nhìn về cửa thành.

“Sư thúc… Ừ!”

Ma tu sư thúc liếc nhìn, thấy thiếu niên mặc Huyền Tinh Tông môn phục, đi cùng hai nữ tử Thái Bạch Tông hắc bạch đạo phục từ cửa thành bước vào.

Thiếu niên tuấn tú, ít nhất chín phần giống bức họa họ mua ở khu Đông Thành.

Hắn vội nở nụ cười với khách, phất tay:

“Lại đây, giảm ngươi năm mươi linh thạch.”

“? Ngươi ý gì, vừa bảo ta lăn…”

Diệp An Bình từ bóng tối dưới cửa thành, bước lên đường đá, như du khách, vui vẻ cười quét mắt các quầy tiểu thương, cảm thán:

“Nam Vực tiên thành đẹp hơn Tây Vực nhiều. Tường trắng ngói xanh, đậm nét điềm tĩnh nội tú.”

Tào trưởng lão dẫn đường phía trước, nghe vậy, cười quay lại:

“Mỗi nơi một phong thổ, Nam Vực sông nước có diệu, Tây Vực sơn lâm có đẹp, chẳng phân tốt xấu. Diệp thiếu chủ quá khen.”

Tổ Linh Chi mặt ghét bỏ, nhỏ giọng:

“Giả vờ giả vịt.”

Rồi nàng lại gần Bùi Liên Tuyết, nói:

“Bùi muội muội, Nam Kha Tiên Thành nhiều món ngon, lát ta dẫn ngươi đi dạo?”

“Sư huynh đi ta mới đi.”

“Ai nha, Tào trưởng lão dẫn hắn, ta dẫn ngươi, hai cô nương ta hợp ý, dẫn ngươi mua son phấn.”

Thấy Tổ Linh Chi liên tục lấy lòng sư muội, Diệp An Bình bất đắc dĩ.

Kể từ ngày gặp Hợp Hóa chân nhân, Bùi Liên Tuyết chặn kiếm Tổ Linh Chi, dọc đường nàng luôn tìm cách làm vui lòng sư muội.

Trong trò chơi, Tổ Linh Chi đúng là cô nương mộ mạnh, ít bạn, thấy sư muội lợi hại, muốn kết giao cũng dễ hiểu.

Nhưng…

Diệp An Bình chẳng hiểu sao thấy bóng dáng Phượng Vũ Điệp trên người Tổ Linh Chi, lắc đầu thở dài:

“Haizz…”

Nhưng chơi thì chơi, nháo thì nháo.

Về Nam Kha Tiên Thành, hắn rõ ràng.

Dù cách Thái Bạch Tông chỉ nghìn dặm, đây không phải tiên thành phồn vinh.

Trong thành chỉ hai ba Nguyên Anh tu sĩ tọa trấn, là nơi phòng thủ yếu nhất quanh đây.

Nói cách khác, trước có Hợp Hoan Tông trưởng lão buộc hắn, nếu ma tu chưa từ bỏ, Nam Kha Tiên Thành là nơi hạ thủ tốt nhất.

Theo suy đoán, nếu thành này có mai phục, người bày ván nhiều nhất là Nguyên Anh kỳ, có lẽ Cổ tu hoặc Quỷ tu.

Dù sao, nơi này gần Thái Bạch Tông, tu vi càng cao càng khó giấu khí tức.

Nếu có Hóa Thần kỳ ma tu ẩn đây, hộ tông đại trận Thái Bạch Tông không thể không phát hiện.

Nhưng cũng vừa đúng.

Chuyến đi Thái Bạch Tông, hắn cần thời điểm thích hợp.

Lúc này, ma tu hai phái tông chủ xâm nhập Nam Vực.

Nhưng theo thẻ ngọc Lương đại ca gửi mấy ngày trước, hắn phải chờ một thời gian mới đến Thái Bạch Tông gặp Tổ Nguyên.

Cái gọi là, vạn sự sẵn sàng, chỉ thiếu gió đông.

Hắn cần đợi “gió đông” này nổi ở Nam Vực, mới bước vào Thái Bạch Tông.

Nghĩ đến đây, Diệp An Bình cười hỏi:

“Ừ… Tào tiền bối, không vội chứ?”

Tào trưởng lão hiểu ý, cười đáp:

“Diệp thiếu chủ là khách, tại hạ phải tận tình địa chủ. Lát tìm chỗ nghỉ trong thành, ta bồi công tử dạo vài ngày, rồi lên đường. Dù sao cách Thái Bạch Tông chỉ nghìn dặm, ngự kiếm bình thường cũng chỉ một ngày.”

“Vậy làm phiền.”

Diệp An Bình chắp tay, giả vờ ngắm cảnh, quét mắt xung quanh, theo Tào trưởng lão vào nội thành.

Đường phố ồn ào không ngớt.

Có lẽ do khuôn mặt tuấn tú và môn phục Thái Bạch Tông của Tào trưởng lão, Tổ Linh Chi, cả con đường, không ít người liếc nhìn họ.

Diệp An Bình đoán chắc có ma tu mật thám, nhưng trong tình huống này, tìm ra mật thám ngay lập tức rất khó.

Dù tìm được hay không cũng chẳng sao, nhưng bị người lén nhìn thật không thoải mái.

Suy tư, hắn nhìn Bùi Liên Tuyết bên cạnh, gọi:

“Sư muội, Nguyệt Ảnh Kiếm Tông tuy cũng ở Nam Vực, nhưng phong thổ khác. Ngươi lần đầu đến, nhìn xung quanh nhiều, đừng cúi đầu mãi.”

Như không nhìn Phượng Vũ Điệp, Bùi Liên Tuyết nghe vậy, lỗ tai khẽ động, hiểu ám ý.

—Sư huynh nói, trên đường có bại hoại!

Đôi mắt cam xoay tròn, như Diệp An Bình, quan sát tiểu thương và người qua đường.

Rồi nàng thấy, xa xa trên mái nhà ngói, ló ra một búi tổ ong vò vẽ hơi lay động.

“… Sư huynh.”

Bùi Liên Tuyết kéo tay áo Diệp An Bình, nói:

“Mười giờ trên.”

Đây là cách báo điểm mười hai hắn dạy nàng.

Diệp An Bình vội nhìn hướng mười giờ, thấy búi tổ ong vò vẽ trên mái, ngẩn ra.

Sao nhìn giống đầu Vân La thế…

Nàng theo đến? Vậy Phượng Vũ Điệp chắc cũng theo?

Diệp An Bình vốn muốn Tiêu Vân La và Phượng Vũ Điệp ở Huyền Tinh Tông tu luyện, nhưng giờ đã theo…

—Thì cứ theo đi.

“Haizz…”

Diệp An Bình khẽ thở dài, nỉ non:

“Thiên.”

『Hả!』

Chớp mắt, một đạo linh quang chỉ hắn thấy, từ ngạch tâm lao ra, hóa thành hình người, Tiểu Thiên ôm ngực hiện thân, vội quan sát hai bên, chạm mũi, nói với Diệp An Bình:

『An Bình, ta ngửi thấy mùi ma tu… Còn có mùi Vũ Điệp.』

Diệp An Bình nhíu mày, ánh mắt dò hỏi: Ở đâu?

Tiểu Thiên ngây ra, như người bù nhìn, dang tay, một tay chỉ mái nhà có tổ ong vò vẽ, tay kia chỉ hai tán tu bán Tụ Linh Đan.

『Ở đó!』

“... ...”

Diệp An Bình liếc hai hướng, không nhìn thẳng Tiêu Vân La, quay đầu nhìn hai tán tu.

『Một Kết Đan trung kỳ, một Trúc Cơ hậu kỳ! An Bình, họ dùng pháp khí ẩn tu vi.』

Kết Đan trung kỳ ma tu canh đường, vậy trong thành chắc có Nguyên Anh kỳ tu sĩ?

Cổ tu hay Quỷ tu?

Ôm nghi vấn, Diệp An Bình suy tư, giả vờ muốn mua Tụ Linh Đan, bước tới hai người:

“Hai đạo hữu, Tụ Linh Đan bán sao?”

“… Ba trăm linh thạch một bình, năm viên.”

“Giá hơi đắt.”

“Tiền bối muốn, vãn bối giảm năm mươi?”

“Không cần đâu.”

Khi Diệp An Bình hàn huyên đến đây, Tào trưởng lão đi trước chú ý hắn mua Tụ Linh Đan, cùng Tổ Linh Chi đi theo.

Tào trưởng lão nhìn Tụ Linh Đan trên quầy, nhíu mày:

“Diệp công tử thiếu thứ này? Ngươi cần, ta tặng vài bình, được không?”

Diệp An Bình cười, phất tay, chỉ hai người sau quầy, đáp:

“Không, không, vãn bối không thiếu. Chỉ là, ta thấy hai người này giống ma tu, đến gần xem thôi, haha…”

Lời vừa thốt, dù là Tào trưởng lão, Tổ Linh Chi, hay hai người sau quầy, thần sắc đều ngưng trọng tức thì…

Vạn sự sẵn sàng, chỉ thiếu gió đông: thành ngữ từ Tam Quốc Diễn Nghĩa – Gia Cát Lượng đã chuẩn bị xong mọi thứ cho hỏa công nhưng còn thiếu ngọn gió đông để dẫn lửa, nên nói câu này. Mang ý mọi điều kiện đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ còn thiếu một yếu tố quyết định cuối cùng để thành công.