Papa no Iu Koto o Kikinasai!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Bị phản bội và suýt mất mạng trong mê cung bởi chính đồng đội, tôi thức tỉnh kỹ năng “Vòng quay Vô Hạn” và triệu hồi những đồng minh cấp 9999. Giờ là lúc cùng họ trở lại, trả thù lũ phản bội và cả thế giới này. Tất cả sẽ phải trả giá!

(Đang ra)

Bị phản bội và suýt mất mạng trong mê cung bởi chính đồng đội, tôi thức tỉnh kỹ năng “Vòng quay Vô Hạn” và triệu hồi những đồng minh cấp 9999. Giờ là lúc cùng họ trở lại, trả thù lũ phản bội và cả thế giới này. Tất cả sẽ phải trả giá!

Meikyou Shisui

Câu chuyện bắt đầu khi Light, một nhân tộc, bị chính tổ đội “Hội Quần Tộc” phản bội và trục xuất trong lòng hầm ngục. Thế giới này có sáu chủng tộc, trong đó nhân tộc bị xem thường và phân biệt do lên

5 12

Ta và trò chơi của thần với yandere

(Đang ra)

Ta và trò chơi của thần với yandere

Bạch Phụng Hành

(Cảnh báo: Tất cả đều là Yandere!!!)

551 1656

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

400 675

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

258 4630

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

570 1818

Tiết kiệm 80.000 vàng ở thế giới khác cho lúc nghỉ hưu

(Đang ra)

Tiết kiệm 80.000 vàng ở thế giới khác cho lúc nghỉ hưu

FUNA

Một ngày nọ, Yamano Mitsuha rơi xuống vách đá và bị dịch chuyển đến một thế giới khác với trình độ văn minh ngang tầm của châu âu thời trung cổ. Tuy nhiên, Mitsuha biết rằng mình có thể du hành giữa h

282 1343

Quyển 10 - Chương 5: Phía Bên Kia Ánh Đèn Flash

Gia đình nhà Takanashi đang tất bật tham quan buổi chụp hình người mẫu của con gái thứ hai. Cùng lúc đó, tại phòng nhạc của trường trung học tư thục mà con gái cả đang theo học, một cậu thiếu niên, tân hội trưởng câu lạc bộ hát đồng ca, đang reo hò sung sướng:

“Tiểu… Tiểu thư Takanashi gửi tin nhắn cho tôi! Đây… đây là lần đầu tiên đấy! Tuyệt quá!”

Có lẽ cậu nhìn thấy người gửi tin trong hộp thư đến, vì vẻ mặt mừng rỡ khi thao tác điện thoại của cậu thiếu niên này trông có vẻ hơi… cường điệu, nếu nhìn từ góc độ của người ngoài. Nhưng nụ cười ấy lập tức tắt ngấm khi cậu đọc nội dung.

“…Cô ấy nói hôm nay xin nghỉ.”

Tuy vẻ mặt thất vọng, nhưng giọng cậu vẫn lớn như thường. Tuy nhiên, cậu lập tức lại trở nên kích động.

“Tiểu thư Takanashi làm sao vậy? Cô ấy không ghi lý do! Chẳng lẽ bị bệnh rồi?!”

Lần này, cậu thiếu niên có vẻ như sắp lao ngay đến nhà người ta để thăm hỏi rồi.

“Được rồi được rồi, trước hết bình tĩnh đã, Đại Cơ. Hoa Thôn, cậu có nghe cô ấy nói gì không?”

谷修二 (Koku Shūji), người bạn luôn phải dỗ dành tân hội trưởng tiền đạo Đại Cơ (Maeda Daiki), quay sang hỏi cô gái phía sau. 花村陽子 (Hanamura Yōko), đang ngồi trước đàn piano, vẫn bình tĩnh như mọi khi.

“Ừm, là chuyện gia đình.”

“Chuyện gia đình… là em gái bị sốt hay gì đó? Tiểu thư Takanashi vẫn ổn chứ?”

Lòng cậu thiếu niên tràn ngập sự thất vọng vì không gặp được người mình thầm thương trộm nhớ, sự lo lắng vì cô ấy đột ngột xin nghỉ dù luôn chăm chỉ, trách nhiệm, và cả một chút… bất mãn nữa.

“…Cô ấy có thể giải thích rõ ràng với tôi, hội trưởng mà.”

Ký ức về việc bị 小空 (Sora) né tránh đã là chuyện quá khứ. Hiện tại, cả hai đã là hội trưởng và phó hội trưởng, trao đổi số điện thoại và có thể nhắn tin cho nhau. Dù nội dung tin nhắn chỉ là “Cho em xin nghỉ” mà thôi.

“Có vẻ chuyện này khá gấp, Sora cũng gọi điện trực tiếp cho tôi.”

花村陽子 (Hanamura Yōko), mới gia nhập câu lạc bộ hát đồng ca gần đây, cũng là người bạn thân nhất của Takanashi Sora.

Chỉ là việc “gọi điện trực tiếp” có vẻ hơi được nhấn mạnh, không biết có phải là ảo giác của Đại Cơ hay không.

“Hơn nữa, hoạt động câu lạc bộ trong kỳ nghỉ xuân cũng không bắt buộc phải tham gia đúng không?”

“Đú… đúng vậy…”

“Sora chỉ vì tinh thần trách nhiệm cao nên trước giờ chưa từng vắng mặt thôi. Huống chi, cậu cũng có địa chỉ mail để liên lạc với cô ấy rồi, nên không thành vấn đề chứ?”

Lần này Đại Cơ cảm thấy phần “huống chi” của 陽子 (Yōko) dường như nhấn mạnh hơn hẳn. Cảm giác mỗi câu nói của 陽子 (Yōko) đều có chút… sắc bén.

“Tôi… tôi không có ý trách mắng Tiểu thư Takanashi, tôi chỉ muốn biết lý do thôi mà! Sao Tiểu thư Takanashi lại xin nghỉ?”

Đại Cơ chỉ lo lắng đến mức luống cuống tay chân. Thấy phản ứng của Đại Cơ, 陽子 (Yōko) thở dài bất lực.

“Thực ra cũng chẳng có gì phải giấu giếm, Sora xin nghỉ vì có buổi chụp ảnh người mẫu cho tạp chí…”

“Người mẫu—?!”

Cả hai phải bịt tai trước tiếng hét như có 120 decibel ấy.

“Tiền Đảo, cậu ồn ào quá.”

“Đại Cơ, bình tĩnh nào.”

Nhân tiện, 120 decibel là mức độ ồn của máy bay. Thật đáng tiếc, lời nói của người bạn 修二 (Shūji) dường như không lọt vào tai cậu thiếu niên đang say nắng.

“Tiểu… tiểu… tiểu… tiểu thư Takanashi đi làm người mẫu?! Cô ấy định làm nghệ sĩ sao?! Chuyện gì đang xảy ra vậy! Rồi… rồi câu lạc bộ hát đồng ca thì sao?! Chẳng lẽ lại bỏ… Không đúng, có thể không chỉ vậy, còn nghỉ học nữa?!”

“Bình tĩnh nào, chính vì cậu như vậy nên Sora mới không gọi điện cho cậu.”

“Ưm… ừ… ừ.”

“Cậu không chịu nghe người ta nói hết câu nên mới cứ mắc lỗi hoài. Sora chỉ đi cùng gia đình thôi, người đi chụp ảnh người mẫu cho tạp chí là em gái giữa của nhà cô ấy.”

“À, em gái tóc vàng ấy à? Cô bé ấy quả thật có vẻ đẹp khiến người ta không thể phủ nhận nếu nói là người mẫu.”

Tuy 修二 (Shūji) gật đầu hiểu rõ sau khi biết lý do, nhưng Đại Cơ vẫn không chịu bỏ qua.

“Dù em gái rất xinh đẹp, nhưng Tiểu thư Takanashi cũng rất đáng yêu mà! Đáng yêu đến mức dù có trở thành người mẫu cũng chẳng lạ gì!”

Những lời Đại Cơ tuyệt đối không thể nói trước mặt Sora, lúc này lại tuôn ra không ngừng.

“Sora rất đáng yêu là đúng rồi, nhưng… cậu mong Sora làm người mẫu hay không muốn vậy?”

“Gì? Tôi… tôi… tôi… tôi không muốn cô ấy trở thành người mẫu. Không, không được. Nếu trở thành người mẫu, bây giờ Sora đã rất nổi tiếng rồi…”

Đại Cơ có vẻ rất bối rối.

“Đúng vậy, như vậy đối thủ cạnh tranh cũng sẽ nhiều hơn.”

陽子 (Yōko) cười gian. Thấy vẻ mặt tái nhợt, lúng túng của Đại Cơ, ai cũng hiểu rõ tâm ý của cậu. Chỉ có Sora là không nhận ra điều đó. Xét cho cùng, Sora có lẽ rất giống với Yuuta—loại người tự tin mình không có duyên với phái nữ, nên không nhận ra cơ hội.

“Được rồi, hội trưởng, mau bắt đầu luyện tập thôi. Chính lúc Sora không có mặt, cậu càng phải cố gắng lên chứ.”

“Ư! Cũng phải. Được, chúng ta sẽ luyện tập đến khi nào Tiểu thư Takanashi khen ngợi nhé.”

Đại Cơ lấy lại tinh thần, lập tức giở bản nhạc ra. Việc dùng phản ứng của Sora làm chuẩn mực khiến mọi người không khỏi bật cười.

“Được! Bắt đầu thôi! Mọi người mau xếp hàng!”

Theo lệnh của Đại Cơ, các thành viên bắt đầu xếp hàng, ai nấy đều vui vẻ nghe theo.

Dù Đại Cơ có vẻ như vậy, nhưng cậu vẫn là hội trưởng được các thành viên yêu mến. 修二 (Shūji) thở dài một hơi rồi hướng dẫn 陽子 (Yōko) bắt đầu đệm đàn. Những giai điệu du dương lan tỏa trong gió, tiếng hát nhẹ nhàng vang lên theo sau.

Chúng tôi đang ngồi trên những chiếc ghế xếp do nhân viên chuẩn bị, quan sát buổi chụp hình. Chỉ đứng xem bên cạnh thôi mà tôi và Sora lại căng thẳng đến nỗi toàn thân cứng đờ. Cái gọi là bị áp lực của không khí bao trùm, chính là như vậy.

“À… ờ… anh… anh trai…”

“Có… có chuyện gì vậy? Sora.”

“Cô… cô ấy… rất… rất giỏi. Miyu và chị Raika đều…”

“Ừ… ừ.”

Chúng tôi nghe thấy tiếng máy ảnh liên tục phát ra tiếng “tách” và những chỉ dẫn không ngừng.

“Raika, lùi lại một chút. Miyu, đứng lên phía trước, cằm thu lại một chút, cười lên, tay trái giơ cao lên một chút. Được, ừm, đúng rồi, nghiêng về phía này một chút, ánh mắt hơi dữ dằn một xíu, đáng yêu quá, tuyệt vời—”

Miyu nhanh chóng phản ứng với những chỉ dẫn này, thay đổi tư thế, biểu cảm, thể hiện nụ cười, sự bướng bỉnh, tức giận, buồn bã… đủ loại biểu cảm.

Điều này khiến tôi không khỏi nghĩ rằng lời ông羽柴 (Habashi) nói cô ấy có tiềm năng trở thành thần tượng hàng đầu, có lẽ là sự thật. Và điều khiến chúng tôi càng căng thẳng hơn là số lượng người tham quan khổng lồ ở đây. Nhìn tình hình này, có lẽ dẫn cả tiền bối Sako đến cũng không thành vấn đề.

Điều khiến tôi chú ý là số lượng người đến xem buổi chụp hình từ lúc nãy đến giờ. Không chỉ liên tục tăng lên mà còn có vẻ là những người có tầm ảnh hưởng… nói chung là số lượng đàn ông mập mặc vest tăng lên rất nhiều.

Lúc đầu, ông 羽柴 (Habashi) còn ở bên cạnh chúng tôi để chăm sóc, nhưng sau đó lại vội vã đi tiếp khách. Ông ấy trông rất bận rộn, nhưng vẻ mặt lại rất vui vẻ.

“Anh… anh trai, những buổi chụp trước cũng thế à?”

“Buổi chụp trước quy mô nhỏ hơn một chút.”

Lúc đó, dù số người xem cũng rất đông, nhưng không phải đến tận tòa soạn tạp chí như hôm nay, mà là ở studio của công ty quản lý, nên tôi nghĩ ban đầu số người ít hơn. Còn hôm nay là đến studio mà tạp chí thuê để Miyu và các bạn làm “người mẫu cho tạp chí”, quy mô không những lớn hơn mà còn có vẻ như nhiều người mẫu khác cũng có mặt. Vì vậy, số lượng nhân viên liên quan dường như nhiều hơn đến mức không thể so sánh được.

…Thú thực, vì tôi hoàn toàn không ngờ mọi chuyện lại trở nên phức tạp đến vậy, nên bây giờ tim tôi đang đập rất mạnh.

“Chị Miyu giỏi quá! Chị Raika cũng xinh đẹp quá~~”

“Ừ, chị Raika rất xinh đẹp đúng không, Hina.”

“Cố lên~~ chị Raika!”

Nghe thấy Hina, người duy nhất trong gia đình chúng tôi không hề căng thẳng, cổ vũ, chị Raika nở nụ cười, và tiếng máy ảnh lại vang lên.

“Ừm~~ biểu cảm này rất tuyệt! Chúng ta có thể mượn bé gái này một chút được không?”

Cô nữ nhiếp ảnh gia mỉm cười với Hina rồi hỏi chúng tôi như vậy.

“À, chụp ảnh cho Hina thì có lẽ hơi…”

“Không, tôi không định chụp ảnh bé Hina đâu, ừm~~ thực ra tôi cũng hơi muốn chụp. Là vì biểu cảm của Raika, có bé Hina ở đó sẽ mềm mại hơn, nên tôi muốn nhờ bé ấy giúp đỡ một chút.”

“Hina có thể giúp đỡ!”

“Cảm ơn! Vậy, bé có thể qua đây được không?”

Một người phụ giúp đưa Hina đến đó, cô em gái út nhà tôi cứ thế bị kéo vào hiện trường chụp hình.

Khi họ muốn chị Raika thể hiện biểu cảm dịu dàng, họ sẽ để Hina đứng trước tầm mắt của chị ấy.

Quả nhiên là nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, ngay cả sự thay đổi tinh tế trên khuôn mặt poker face của chị Raika cũng nhìn thấu.

Có thể nắm bắt được những biểu cảm mà ngay cả chúng tôi, những người quen mặt, cũng khó lòng phân biệt được, khiến tôi khâm phục tài năng của nhiếp ảnh gia, nhưng… tôi cảm thấy mình dường như hơi ghen tị, ngay cả tôi, người luôn ở bên cạnh chị Raika, cũng chỉ mới phân biệt được trong nửa năm nay thôi.

“Làm sao đây… anh trai.”

“Gì? Làm sao đây?”

Sora nhìn tôi với vẻ mặt lo lắng.

“Chị Miyu và chị Raika đều quá xinh đẹp, cảm giác như họ đã trở thành những người xa cách với chúng ta vậy…”

“…Em hiểu mà, Sora.”

Nhìn Miyu và các bạn trước ống kính, cứ như trước mặt chúng ta là một màn hình, Miyu và chị Raika đang ở phía bên kia màn hình.

Cảm giác kỳ lạ vừa vui mừng vừa sợ hãi đang bao trùm lấy chúng tôi.

Miyu tạo dáng đơn giản trước máy quay.

Vì hiện tại vẫn chỉ là buổi diễn tập, nên vẫn đang ở giai đoạn kiểm tra biểu hiện trước ống kính. Miyu với làn da trắng mịn màng và mái tóc vàng óng ánh, dưới ánh đèn càng thêm rạng rỡ. Vì vậy, tông màu trang phục dự định ban đầu hơi tối, nên bộ đồ lót đã thử cần được thay bằng thiết kế màu nhạt và đơn giản để điều chỉnh.

Nhưng trong quá trình bận rộn và tươi cười trước ống kính, Miyu cảm nhận được một sự phấn khích khó tả.

Nghĩ đến đây là một góc nhỏ của thế giới mà mẹ mình đang sống, càng làm tăng thêm cảm giác ấy của Miyu.

“Sửa lại tóc.”

Nữ nhiếp ảnh gia ra lệnh, thợ làm tóc lập tức cầm lược chạy đến.

Vì mái tóc mảnh mai của Miyu cũng dễ bị rối, Miyu tự nhiên hỏi người phụ nữ đang cẩn thận chải tóc cho mình:

“Trong giới này, nhìn thì hào nhoáng, nhưng tương đối… sẽ rất vất vả đúng không?”

Thợ làm tóc ít nói gật đầu. Miyu nghĩ quả nhiên là như vậy.

“Vì sở thích mà trở thành người mẫu, biểu hiện cũng rất tốt, nhưng vẫn phải từ bỏ công việc… sẽ có trường hợp như vậy chứ?”

Sẽ có chứ. Thợ làm tóc đưa ra câu trả lời ngắn gọn, câu trả lời này khiến trái tim non nớt của Miyu đau lòng.

“Những người như vậy sẽ rất hối hận chứ?”

Thợ làm tóc mỉm cười đầy vẻ khó hiểu. Rồi cô ấy gật đầu, ra hiệu tóc của Miyu đã được chải xong.

Nhưng trong mắt Miyu, lại giống như đang khẳng định câu hỏi của cô ấy.

“Ha, xin lỗi, tôi đã hỏi những câu hỏi kỳ lạ. Vì tôi quen biết một người từng làm người mẫu, nên mới tò mò thôi.”

Miyu mỉm cười sau khi xin lỗi.

“Người đó là người tôi rất ngưỡng mộ.”

Những lời tự hào của Miyu, ý nghĩa trong đó, là bí mật chỉ thuộc về Miyu.

Buổi diễn tập dài hơn dự kiến, chỉ đứng xem thôi mà cũng thấy khá mệt.

“Trước khi bắt đầu chính thức, mọi người nghỉ ngơi một chút nhé!”

Nghe thấy lời nói của nhiếp ảnh gia, Miyu và chị Raika mới được giải thoát.

“A~~ nóng quá~~”

Miyu chạy đến với nụ cười nhẹ nhõm, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Sora.

“Miyu… em ổn chứ?”

“Ừm. Dù trước đây đã nghe người ta nói rồi, nhưng có đèn và tấm phản chiếu… ánh sáng nóng quá.”

“Nóng thật, lại còn chói mắt nữa.”

Chị Raika cũng phụ họa với vẻ mặt poker face, lúc này chị ấy đang dùng hai tay ôm chặt Hina.

“Chào mừng trở lại, Hina, em đã giúp đỡ vất vả rồi.”

“Mọi người khen Hina giỏi lắm~~”

“Ừ, Hina giỏi quá.”

Sora nhìn thấy hai người trở lại, nở nụ cười như vừa nhẹ nhõm.

“Mà này, lúc nãy vẫn chưa phải là buổi chụp chính thức đúng không?”

“Ừm, lần trước cũng vậy, ban đầu vẫn chỉ là diễn tập, sau đó mới là chính thức. Bên cạnh có cả một phòng đầy quần áo đấy, chị.”

“Đầy… đầy cả một phòng… kinh ngạc quá.”

“Em cũng rất ngạc nhiên. Nếu muốn mặc hết tất cả, chắc phải ba ngày không về nhà mất.”

Gì? Có… có nhiều đến vậy sao? Như vậy thì… dù cộng hết quần áo của tôi lại, chắc chắn cũng không bằng.

“…Lại phải chuẩn bị nhiều quần áo đến vậy… việc chụp ảnh người mẫu cho tạp chí quả thực không dễ dàng gì.”

“Không có đâu, lần này là trường hợp đặc biệt, Sora, anh trai.”

Ông 羽柴 (Habashi), người liên tục chào hỏi những nhân vật quan trọng, lúc này cuối cùng cũng quay trở lại chỗ chúng tôi.

“Đặc biệt là thế nào? Ông 羽柴 (Habashi).”

“Ừm, vì tài liệu quảng cáo được chụp trước đó đã giúp em Miyu và Raika nhận được đánh giá rất cao. Kết quả là rất nhiều người muốn tận mắt xem, nên quy mô buổi chụp hình lần này lớn hơn bình thường rất nhiều.”

“Nói là tình cờ, như vậy được không? Người mẫu chỉ làm đến kỳ nghỉ xuân thôi mà!”

Thấy tôi hoảng hốt, ông 羽柴 (Habashi) gật đầu tỏ vẻ hiểu ý.

“Ừ. Tôi đã nói rõ là em Miyu chỉ thử làm trong kỳ nghỉ xuân, không phải ra mắt chính thức đâu.”

“Như vậy thì cũng được, nhưng…”

Rồi ông 羽柴 (Habashi) kéo tôi sang một bên, ở nơi cách mọi người một chút khoảng cách rồi nói nhỏ:

“Nhưng mà, anh trai, những lời này tôi chỉ nói với anh thôi, em Miyu và các bạn rất giỏi. Hôm nay thậm chí còn có những nhà sản xuất nổi tiếng đến, và cả những người cấp cao của công ty chúng tôi nữa. Phía tạp chí, cũng có rất nhiều người không phải đến từ bộ phận biên tập tạp chí thời trang đến đấy. Tất nhiên, những người đó bình thường sẽ không đến đâu, mọi người đều đến vì các em ấy.”

“Gì?!”

Cảm giác mọi chuyện dường như đang ngày càng lớn hơn:

“Thực ra nghe nói đã có người hỏi các em ấy có muốn đóng quảng cáo không rồi.”

“Gì gì gì?!”

“Còn có người hỏi Raika có muốn làm người mẫu poster không, Miyu có muốn đi đóng phim không nữa.”

“Gì?!”

Tôi không nhịn được mà hét lên, điều này khiến Sora và các bạn không hiểu gì nhìn chúng tôi, tôi vội mỉm cười tỏ vẻ không sao. Sau đó mọi người mới yên tâm tiếp tục trò chuyện.

“Chị Miyu, thật đáng yêu quá!”

“Cảm ơn em, Hina!”

“Thật đáng yêu quá, Miyu, chị còn bất ngờ nữa là khác.”

“Nên về nhà rồi, chị sẽ mời em gái đáng yêu ăn gì đó nhé, chị.”

“Em đừng có đắc ý quá!”

“Hehe, tiếc thật.”

Chỉ nghe ba chị em trò chuyện như vậy thôi, cũng khiến tôi cảm thấy vui vẻ, chị Raika bên cạnh họ cũng có vẻ rất vui.

Nhưng mà… cảm giác mọi chuyện đang thực sự trở nên lớn lao, tôi phải làm sao đây…

Khi tôi đang lo lắng thì nhiếp ảnh gia đi đến chỗ bốn người đang vui vẻ trò chuyện, rồi cô ấy nói gì đó với các chị em, và ngay lập tức bắt đầu chụp ảnh. Chờ đã, chụp ảnh?!

“Chờ đã! Sora và Hina không phải là người mẫu!”

Thấy vậy, tôi vội vàng chạy đến chỗ mọi người, nhưng so với phản ứng hoảng hốt của tôi, khuôn mặt nhiếp ảnh gia lại nở nụ cười.

“Yên tâm đi, những bức ảnh này sẽ không được đăng lên tạp chí đâu. Tôi chỉ vì mọi người rất đáng yêu nên mới muốn chụp vài tấm, lát nữa tôi sẽ in thêm vài bản cho các bạn.”

“Mọi người bảo chỉ chụp ảnh kỷ niệm thôi mà.”

“Vì chị Miyu và chị Raika rất xinh đẹp và đáng yêu, nên mọi người cùng chụp ảnh kỷ niệm thôi!”

“Anh trai, yên tâm đi. Chúng tôi sẽ không ép chụp ảnh đâu. Mà này, Sora và Hina có muốn chụp ảnh dưới ánh đèn xem sao không? Chỉ làm kỷ niệm thôi, đây không phải là công việc đâu, dù anh trai có vẻ phản đối công việc này, nhưng thực ra có rất nhiều cô gái muốn làm người mẫu cho tạp chí nhưng không làm được đâu.”

Ông 羽柴 (Habashi) cũng cười khổ đi đến giúp đỡ nói chuyện.

…Có phải tôi đã quá căng thẳng không nhỉ?

Tôi thấy hơi xấu hổ vì sự hoảng loạn của mình và xin lỗi nhiếp ảnh gia.

Trong lúc nhiếp ảnh gia mỉm cười xí xóa cho tôi, ông Hashiba và Sora thì cứ như đang diễn tấu hài, liên tục đối đáp: “Thật ra Sora và các em cũng có thể thử mà…” – “Không đâu!”, “Người mẫu ấy…” – “Không được đâu ạ!”, “Thử một chút thôi mà…” – “Thật, thật sự không được đâu ạ!”… Cứ thế, ông ta vẫn chưa có vẻ gì là chịu bỏ cuộc.

Buổi chụp ảnh dường như sắp bước vào giai đoạn chính thức, tôi nghĩ đây có lẽ cũng là cách các nhân viên thể hiện sự quan tâm đến chúng tôi.

Cũng vào lúc đó, Ninmura Kouichi hiếm hoi lắm mới ghé đến phòng sinh hoạt của Hội Nghiên cứu Quan sát Đường phố (Rōjō kansatsu kenkyūkai), tọa lạc tại phân hiệu Hachiōji của Đại học TAMA Văn Học.

Ninmura, người được hội trưởng Sako Shuntarou gọi đến, đang lắng nghe kế hoạch tỉ mỉ của anh ta.

“Hà hà hà, tôi dự đoán rằng ngay khi tạp chí đăng tải buổi ra mắt người mẫu của tiểu thư Miyu phát hành, hội người hâm mộ sẽ được thành lập ngay lập tức… Đúng vậy! Hội người hâm mộ của tiểu thư Miyu chắc chắn sẽ phát triển lên quy mô hơn năm nghìn người chỉ trong một năm! Tính toán của tôi cực kỳ chuẩn xác! Và tôi chính là thành viên số 1 vinh dự nhất của hội. Tuy tôi cũng đã cân nhắc việc chọn ‘số 0’ với tư cách thành viên danh dự, nhưng so với con số tương đương với không ấy, tôi lại kiên quyết với con số 1 hơn!”

Sako, đang soạn thảo kế hoạch trên máy tính, đã nói với Ninmura như vậy khi gõ xong dấu chấm than cuối cùng.

Lúc này, Ninmura ngừng lật tạp chí trên tay, ngẩng đầu lên nở nụ cười khổ.

“Thành lập hội người hâm mộ thì cũng chẳng sao, dù sao thì đến tối tôi vẫn sẽ đi cùng tiền bối.”

“…Huhuuhu!”

Lời nói đầy thấu hiểu của Ninmura khiến Sako cảm động đến nỗi nước mắt nước mũi tèm lem.

Hiện tại đang là thời điểm “tiểu thư Miyu”, nữ thần trong lòng Sako, thực hiện buổi chụp hình quan trọng cho lần ra mắt làm người mẫu của mình.

Đương nhiên, Sako không quên nhờ chú Yuuta của Miyu dẫn mình đi tham quan, nhưng lần này anh ta lại không được phép.

Ngay cả khi Sako tự mình cầu xin nữ thần, anh ta cũng bị từ chối khéo léo với câu: “Lần này không được đâu, xin lỗi nhé.”

Sako cũng đã liên lạc với Oda Raika, cô hậu bối sẽ cùng chụp hình với Miyu, nhưng cũng nhận được câu trả lời tương tự là “không được”. Thật lạnh nhạt, mọi người thật quá lạnh nhạt rồi. Sako đã nghĩ như vậy, trong khi trái tim anh ta rõ ràng đang tràn đầy nhiệt huyết.

Đương nhiên, với khả năng thu thập thông tin của Sako, việc tìm ra địa điểm chụp hình không hề khó. Nhưng nếu cứ cố tình chạy đến đó, lỡ có chuyện gì không may xảy ra mà khiến thiên thần của mình ghét bỏ, thì anh ta sẽ không thể sống nổi nữa, Sako vẫn còn giữ được mức độ lí trí này.

“Woa! Nhưng tôi sẽ không chịu thua đâu! Chỉ cần là vì tiểu thư Miyu, dù phải lên núi đao xuống biển lửa tôi cũng chẳng từ nan!”

Niềm nhiệt huyết không có chỗ xả của Sako chuyển hướng sang việc thành lập hội người hâm mộ. Trên màn hình máy tính, Sako đang lên kế hoạch cho Lễ Hội Tri Ân Người Hâm Mộ lần thứ hai mươi lăm của Hội Người Hâm Mộ Miyu.

Nhìn Sako như vậy, Ninmura giả vờ đọc tạp chí nhưng thực chất đang gửi email.

“Sako senpai đang lên kế hoạch thành lập hội người hâm mộ Miyu ở văn phòng hội. Tối nay tôi có hẹn, nên dự định sẽ nhờ Kou Kaoru đến thay ca, trước đó tôi sẽ rảnh rỗi ở văn phòng hội, anh cố gắng chụp hình nhé.”

Tin nhắn được gửi đến Yuuta. Sau khi gửi thư đi một cách nhanh chóng, Ninmura nói với Sako:

“À~~ nhưng tôi cũng rất muốn đi tham quan buổi chụp hình đấy, tiếc thật.”

“Phải không! Ninmura!”

Mục đích của Ninmura trong tình huống này, so với việc quan sát, thực chất lại là muốn làm quen với những cô gái xinh đẹp nhiều hơn. Trong studio chụp hình, có thể sẽ có những cô người mẫu đang thử việc, hoặc trong số nhân viên cũng có thể có những đối tượng đáng yêu để làm quen. Cứ mơ màng về những cuộc gặp gỡ có thể xảy ra, Ninmura cảm thấy bỏ lỡ cơ hội này thật đáng tiếc. Nhưng, Ninmura không có ý định lãng phí thời gian.

“À, gửi thư cho Haruna và Mika, cả Reimi nữa chứ.”

Cứ thế, Ninmura bắt đầu viết thư cho vài đối tượng hẹn hò mới quen gần đây.

“Cả buổi hẹn tối nay nữa… Được rồi, vậy là lịch trình đến tuần sau đã xong xuôi.”

“Woa woa! Chương trình trang web chính thức của tiểu thư Miyu đã hoàn thành!”

Chỉ thấy cả hai người đồng thời ngẩng đầu lên, nở nụ cười đắc ý, nhưng họ hoàn toàn không thể hiểu được suy nghĩ của nhau. Dù vậy, tình cảm giữa các thành viên Hội Nghiên cứu Quan sát Đường phố vẫn thân thiết như thường lệ.

Để đáp lại lời Miyu nói mình khát, tôi đang đi về phía máy bán hàng tự động nằm ở hành lang studio chụp hình. Mặc dù ông Hashiba nói rằng ông ấy sẽ chuẩn bị đồ uống, và nếu không hợp khẩu vị thì có thể nhờ trợ lí đi mua, nhưng tôi luôn cảm thấy làm vậy thì ngại quá, hơn nữa tôi cũng muốn rời khỏi hiện trường chụp hình một chút để tự mình thư giãn. Khi đến một nơi chỉ còn lại mình, tôi không khỏi thở dài.

“…Chuyện có khi nào trở nên khó giải quyết không nhỉ?”

Quảng cáo, đóng phim, đều là những thế giới tôi hoàn toàn không hiểu; Miyu càng tỏa sáng bao nhiêu, tôi lại càng cảm thấy bất an bấy nhiêu.

“…Giá mà Sasha ở đây thì tốt biết mấy.”

Nếu là Sasha, người từng làm người mẫu, có lẽ cô ấy sẽ quen thuộc hơn với những chuyện này chăng, tôi không khỏi nảy sinh suy nghĩ đó. Mặc dù cô ấy đã nói sẽ đến ngay sau khi hoàn thành công việc, nhưng… tôi hoàn toàn không biết đó sẽ là khi nào.

“Không không không, mình là người giám hộ của Miyu mà, mình phải cố gắng lên chứ!”

Tôi gạt bỏ cảm giác bất an, cố gắng tự động viên mình.

“Miyu và Raika senpai quả thực đều là những cô gái xinh đẹp đến kinh ngạc, và việc chụp hình cũng có vẻ khá suôn sẻ. Tóm lại, cứ giải quyết tốt chuyện trước mắt đã… Còn sau này…”

Chuyện sau này, khi tôi buột miệng nói đến đây, tôi cũng nhận ra mình vẫn đang cân nhắc đến khả năng về những chuyện đó – bởi vì Miyu trông thật rạng rỡ.

“Đó có phải là cái gọi là thiên chức không nhỉ…”

Tôi lẩm bẩm như vậy. Cái gọi là giới giải trí, tôi vẫn luôn nghĩ nó tồn tại ở phía bên kia màn hình TV.

“Miyu… có khi nào con bé thật sự muốn tiếp tục công việc này không?”

Mặc dù con bé nói chỉ cần làm trong kì nghỉ xuân là đủ, nhưng liệu có phải vậy không?

Liệu con bé có đang nhẫn nhịn không?

Tình hình của gia đình Takanashi quả thực có thể khiến con bé không dám nói ra những điều mình muốn làm.

Việc nhà và chăm sóc Hina, những việc thường ngày mà bốn thành viên trong gia đình cố gắng duy trì, quả thực mong manh đến mức chỉ cần Miyu không thể tiếp tục làm những công việc tương xứng, thì mọi thứ có thể sụp đổ.

“Hơn nữa, mình cũng không thể lúc nào cũng đi cùng Miyu khi con bé làm việc được.”

Có lẽ chính vì Miyu thông minh nên con bé hiểu những điều này, vì vậy mới đồng ý chỉ làm đến hết kì nghỉ xuân.

Thực tế, xét đến việc nhà, việc học đại học, rồi đưa đón Hina và cả việc làm thêm, tôi gần như không thể đồng hành cùng Miyu khi con bé làm việc. Nếu để con bé một mình bước chân vào đó, tôi cho rằng thế giới ấy quá đỗi xa vời.

“…Nếu con bé muốn làm, tôi cũng muốn để con bé tự do làm. Nhưng… nếu có chuyện gì không may…”

Những phiền muộn cứ nghĩ mãi không dứt, điều này khiến tôi lại thở dài một hơi trước máy bán hàng tự động.

Nhưng tôi cũng sắp phải quay lại rồi. Ngay khi tôi nghĩ như vậy, tôi nghe thấy tiếng nói chuyện phát ra từ phía sau máy bán hàng tự động.

Có vẻ như đó là khu vực hút thuốc kiêm không gian nghỉ ngơi.

“Người mẫu hôm nay thật không tầm thường, hai đứa bé đó.”

“Ông đang nói đến số lượng người đến xem phải không? Nghe nói ngay cả người của công ty quảng cáo cũng đến đấy. Nếu họ ra mắt, chắc chắn sẽ nổi tiếng ngay lập tức. Cô gái tên Raika kia tuy ít biểu cảm, nhưng nếu làm người mẫu ảnh quảng cáo thì chắc chắn sẽ rất ăn hình, hơn nữa còn có bé Miyu nữa chứ!”

Ể? Họ đang nói chuyện về Miyu và các em sao?

“Đúng vậy, đúng vậy. Nghe nói con bé mới mười một tuổi, đó đúng là cây hái ra tiền danh xứng với thực mà, tương lai của con bé rất đáng để mong đợi. Thật may mắn khi tạp chí của chúng ta được ra mắt tác phẩm đầu tay của con bé, có lẽ nên sớm kí hợp đồng độc quyền với con bé thì tốt hơn đấy.”

“Tôi rất muốn làm thế, nhưng nghe nói người giám hộ của con bé không chịu đâu, hình như nói là chỉ làm đến kì nghỉ xuân thôi. Nếu đúng là như vậy, có lẽ chúng ta chỉ có thể bán được lần này thôi.”

“Thế thì đáng tiếc quá!”

“Phải không? Chỉ có thể nói người đó không hiểu giá trị của Miyu thôi!”

Là nói tôi ư? Chắc chắn là đang nói tôi rồi. Giá trị của Miyu, tôi là người hiểu rõ nhất. Tôi phản bác trong lòng.

“Nhưng mà, việc người giám hộ ban đầu không chịu cũng là chuyện thường thôi, hơn nữa người phụ trách là ông Hashiba, ông ấy là người tốt, chắc sẽ giành được sự tin tưởng thôi. Nghe nói cách làm hiện tại là tìm cách để ông ấy dàn xếp một chút, ngoài trang thời trang lần này ra, còn để họ lên cả trang phỏng vấn riêng, làm thành một chuyên đề ra mắt đầu tay kiểu vậy.”

Ồ, hóa ra những người xung quanh ông Hashiba cũng công nhận ông ấy là người tốt sao?

“Ồ! Hay đấy chứ. Nghe nói còn có tin tức người ta tìm con bé đóng phim nữa, như vậy chỉ trong chớp mắt là có thể làm thành câu chuyện về việc phát hiện ra thiếu nữ vĩ đại thứ ba của Nhật Bản rồi!”

Nhật, thiếu nữ vĩ đại thứ ba của Nhật Bản!?

“Nhưng mà nếu nói là đại diện cho Nhật Bản, thì thực ra mái tóc đen sẽ được yêu thích hơn đấy ~~”

…Lời này khiến tôi không vui lắm, tôi thấy cái định kiến đó không hay chút nào.

“Yên tâm đi, có vẻ đẹp như vậy thì không thành vấn đề đâu.”

“Cũng phải, con bé thật sự rất đáng yêu.”

Ngay khi tôi suýt gật đầu đồng tình, tôi vội vàng bừng tỉnh và lắc đầu lia lịa, tôi không muốn Miyu nổi tiếng chút nào.

Thế nhưng, ngay cả trong mắt những người chuyên nghiệp mà sức hút của Miyu cũng kinh người đến vậy, nếu bản thân Miyu thực sự cũng có ý muốn… thì rốt cuộc tôi nên làm thế nào đây…?

“Hay là chúng ta đi chào hỏi bố mẹ con bé thế nào? Mang theo chút quà cáp gì đó.”

“À, hôm nay không phải có một chàng trai trẻ đi cùng con bé sao? Nghe nói anh ấy chính là người giám hộ đấy, hình như bố mẹ con bé đã mất rồi.”

“Ể!? Nhưng dù là vậy, với vai trò người giám hộ thì cũng quá trẻ rồi phải không? Anh ấy là anh trai của Miyu sao?”

“Có vẻ là chú ấy. Thực ra tôi có chút ấn tượng, nên đã tìm hiểu qua một chút, khoảng nửa năm trước, không phải có một vụ tai nạn máy bay sao?”

Nghe đến đây, tôi không khỏi rùng mình một cái.

“Trong danh sách những người gặp nạn, có một cặp vợ chồng tên là Takanashi đấy…”

“Họ là bố mẹ của bé Miyu sao!”

“Chắc là… tôi nghĩ là như vậy, chú ấy mới trở thành người giám hộ.”

“Woa! Mỹ nhân bi kịch!”

“Đúng vậy, như vậy có thể viết thành: Mỹ nhân vượt qua đau buồn, nở nụ cười ra mắt? Không thể để cha mẹ nhìn thấy bộ dáng hiện tại là điều đáng tiếc lớn nhất… Chỉ như vậy thôi đã rất đáng để làm một chuyên đề rồi.”

“Lần này thì không xong rồi!”

Tôi không thể nghe thêm được nữa, tôi biết những người đang nói chuyện không có ác ý.

Nhưng, dù là vậy.

Mỹ nhân bi kịch – đúng là không sai.

Nụ cười vượt qua đau buồn – tôi hiểu rõ nụ cười ấy đã phải trải qua biết bao nhiêu sự nhẫn nhịn mới có thể hiện ra.

Trong hơn nửa năm qua, rất nhiều, thật sự rất nhiều chuyện đã xảy ra.

Mọi người từng bước từng bước tiến lên, chúng tôi mới có thể sống như một gia đình.

Ba chị em gái quý giá của tôi – những cô con gái của tôi, mới có thể có được những nụ cười bình dị.

Đây là chút “bình dị” có được sau bao nỗ lực. Cứ thế này thì không ổn rồi.

Phải làm sao đây? Tôi nên làm gì? Cho dù những người này dừng lại, nếu có người khác phát hiện ra –

Tôi đứng sững tại chỗ, lúc này chỉ có thể nghĩ ra một lựa chọn.

Cảm giác như mình nghe thấy tiếng vỡ tan của cái “bình dị” quan trọng đến vậy, khiến tôi bước nhanh và chạy đi. Chạy về phía ba chị em.

Khi tôi thở hổn hển quay về studio, đang đợi tôi là ba chị em đang vui vẻ trò chuyện.

“Chú, chú chậm quá!”

“Anh hai, người ta bảo sắp bắt đầu chụp chính thức rồi đó.”

So với Miyu và Sora đang mỉm cười chào đón tôi, tôi lại không thể nở nụ cười đối diện với các em.

“Anh hai?”

“Yuuta, anh sao thế?”

Sora và Raika senpai, đều cảm nhận được sự bất thường từ tôi.

“Xin lỗi, tôi có chuyện muốn nói riêng với Miyu.”

Vì thấy tôi đột nhiên cúi đầu khẩn cầu như vậy, ông Hashiba trở nên hoảng hốt.

“Ể!? Có, có vấn đề gì sao? Anh bạn.”

“Xin lỗi, chỉ một chút thôi, làm phiền ông rồi.”

“Không sao, không sao. Ờ, vậy thì tôi sẽ bảo người ta đợi thêm một chút nhé.”

Dù trên mặt lộ rõ sự bối rối, nhưng ông Hashiba vẫn đồng ý yêu cầu của tôi.

“Em sẽ đi trước để họ chụp, Yuuta.”

“Xin lỗi, Raika senpai, vô cùng biết ơn chị.”

Raika senpai cũng giúp đỡ như vậy, Sora đứng cạnh tỏ vẻ hơi bất an; còn Hina, vì giờ gần như đã trở thành trợ lí của Raika senpai, nên cũng nắm tay Raika senpai và đi theo để chụp hình.

Cùng lúc đó, ông Hashiba dẫn chúng tôi vào một căn phòng nhỏ.

“Ở đây sẽ không ai làm phiền đâu.”

Ông Hashiba nói xong, liền rời khỏi phòng, và nhẹ nhàng khép cửa lại. Chắc chắn ông Hashiba cũng rất quan tâm đến cuộc nói chuyện của chúng tôi, nhưng qua việc ông ấy không hỏi thêm gì, tôi nghĩ ông ấy thực sự là một người lớn chín chắn, điều này khiến tôi không khỏi cúi đầu bày tỏ lòng kính trọng trong lòng.

“Chú, rốt cuộc là sao ạ?”

Miyu bất an nhìn tôi.

Tôi bảo Miyu ngồi xuống ghế, tôi cũng ngồi đối diện Miyu. Sau đó, tôi nói rõ quyết định của mình với Miyu.

“Miyu, về chuyện chụp hình hôm nay, chú sẽ ra mặt xin lỗi, chuyện này hãy dừng lại đi.”

“Ể?”

“Chú xin lỗi.”

Tôi cúi đầu thật sâu xin lỗi Miyu, sau đó nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp của con bé.

Thái độ nghiêm túc của tôi khiến con bé hiểu rằng đây không phải là nói đùa.

“Ể!? Chú!? Sao lại đột ngột như vậy!? Nói là dừng lại… Chúng ta đã tập dượt xong xuôi rồi mà, cháu nghĩ chắc khó có thể làm vậy được. Hơn nữa, vừa nãy còn chẳng có vấn đề gì cả mà…”

Đúng vậy. Tôi cũng hiểu rằng việc mình đột nhiên nói ra những lời như vậy sẽ khiến người khác rất khó xử. Tôi ban đầu cũng cho rằng không sao cả. Nhưng… tôi không muốn nói cho Miyu biết những lời tôi vừa nghe được.

Nhưng cứ thế này, không chỉ Miyu, mà ngay cả Sora và Hina cũng có thể bị phơi bày trước những ánh nhìn tò mò. Ngay cả khi không có ác ý, một khi Miyu nổi tiếng, những ngày tháng “bình dị” mà chúng tôi khó khăn lắm mới bắt đầu xây dựng, cũng có thể sụp đổ. Trong trường hợp xấu nhất, chúng tôi thậm chí có thể không thể sống cùng nhau…

Thấy tôi không tìm được lời nào thích hợp để giải thích, Miyu cố gắng nở nụ cười tươi tắn.

“Chú đang lo lắng về chuyện sau kì nghỉ xuân sao? Không sao đâu ạ, khi bắt đầu đi học lại, cháu chắc chắn sẽ không thể tiếp tục công việc này, bản thân cháu cũng sẽ từ chối rõ ràng mà. Vậy nên xin chú hãy châm chước cho cháu lần này đi ạ.”

Nhìn Miyu cố gắng giữ nụ cười, lòng tôi đau thắt.

“Chú rất muốn để con bé tự do làm, nhưng… xin lỗi, con có thể từ bỏ không?”

“Chú… như vậy cháu sẽ rất khó xử…”

Miyu cụp đầu xuống. Điều này cũng dễ hiểu, ngay cả bản thân tôi bây giờ vẫn chưa nghĩ ra chút nữa sẽ giải thích với ông Hashiba thế nào, hơn nữa mới đây tôi vừa đồng ý công việc làm thêm kì nghỉ xuân này. Ngay cả buổi chụp hình hôm nay, mặc dù nói là tiến hành cùng với các người mẫu khác, nhưng người ta đã chuẩn bị đặc biệt cũng là sự thật, tôi cảm thấy vô cùng có lỗi về điều đó. Tôi cắn chặt răng, dù biết những điều này. Tôi vẫn mở miệng nói:

“Xin lỗi… con vẫn nên từ bỏ đi, tất cả là do chú đã không suy nghĩ kĩ.”

Miyu, một cô bé hiền lành, hiểu chuyện, lúc nào cũng nghĩ cho gia đình.

Tôi hiểu rằng Miyu nhận công việc này là do niềm khao khát với công việc trước đây của Sasha, và cũng vì cân nhắc đến kinh tế gia đình chúng tôi. Lời hứa chỉ làm trong kì nghỉ xuân, tôi nghĩ Miyu cũng hiểu.

Nếu anh rể và chị gái còn sống, Miyu có lẽ đã có thể thuận lợi trở thành một người mẫu nổi tiếng.

Tôi rõ ràng biết Miyu đã phải nhẫn nhịn rất nhiều vì chúng tôi, vậy mà bây giờ tôi lại phải yêu cầu Miyu nhượng bộ. Tôi rất hối hận, nhưng tôi lại không thể giải thích lí do cho Miyu, chỉ có thể cúi đầu.

“Chú… có thể nói cho cháu lí do được không ạ?”

“…Ể?”

Sau một khoảng im lặng dài, Miyu khẽ nói. Đôi mắt con bé nhìn tôi đang hơi run rẩy.

Mặc dù vậy, trên mặt Miyu vẫn nở nụ cười, như thể đang động viên tôi.

“Chú… cháu biết hết mà. Cháu biết chú lúc nào cũng nghĩ cho chúng cháu. Nên cháu biết… chú nói như vậy cũng là vì cháu.”

“Miyu.”

“Cho nên! Chú không cần cúi đầu với cháu, không cần xin lỗi cháu, vì chú lúc nào cũng… nghĩ đến chúng cháu mà…”

Ngực tôi đau thắt, chỉ có thể cố gắng nén những giọt nước mắt trong khóe mắt. Tôi thực sự vẫn chưa đủ trưởng thành, giá mà tôi có thể nhận ra sớm hơn, giá mà tôi đã ngăn chặn chuyện này. Những suy nghĩ đó khiến tôi vô cùng dằn vặt.

“Chú có thể nói cho cháu lí do không? Cháu không muốn lúc nào cũng để chú làm chuyện như vậy.”

“…Chú không thể, chú xin lỗi.”

Tôi do dự rất lâu, nhưng… tôi vẫn không thể nói lí do cho Miyu biết.

Mỹ nhân bi kịch, nếu những

Tôi không muốn để ba chị em biết người ngoài nhìn nhận các cháu như thế nào. Có lẽ cuộc sống của chú cháu tôi khác biệt với cái gọi là “bình thường”, nên việc bị người khác nhìn bằng ánh mắt tò mò cũng là điều khó tránh khỏi. Chính vì thế, công việc người mẫu dù chỉ là một lần này thôi, cũng có thể khiến sự “bình thường” mà chú cháu tôi khó khăn lắm mới có được bị rạn nứt. Dù không cam tâm, nhưng chú vẫn nhận ra điều này.

“Xin lỗi nhé. Lần này, chú mong con sẽ làm theo lời chú nói… Miyu à.”

Sau một hồi im lặng thật lâu, tôi mới thốt ra được câu nói đó. Tôi đầy ắp sự hối lỗi, một lần nữa cúi đầu trước Miyu.

Tôi lại khiến Miyu phải chịu đựng rồi. Tôi đã chuẩn bị tinh thần rằng mình sẽ làm Miyu khóc.

“Chàiii… Người ta chỉ muốn thử làm người mẫu một lần thôi màaaa…”

Thế nhưng, dưới ánh mắt của tôi, Miyu lại nở một nụ cười rạng rỡ.

Thôi đành vậy – Miyu toát lên vẻ thoải mái đến lạ, nụ cười ấy đẹp hơn bất cứ nụ cười nào tôi từng thấy trong những lần chụp trước đây.

“Nếu chú đã nói vậy, thì cháu sẽ làm theo. Nhưng sau này… chú phải nói lý do cho cháu biết nhé.”

“Ừm, chú hứa đấy.”

Đợi đến khi con lớn hơn, đến ngày con có thể tự mình lựa chọn tương lai, chú nhất định sẽ nói.

Miyu vươn vai thật mạnh, như thể trút bỏ mọi muộn phiền.

“Mà may là chú nói trước khi buổi chụp kết thúc. Giờ thì buổi chụp vẫn chưa chính thức bắt đầu, hy vọng sẽ không gây quá nhiều rắc rối.”

“Chú sẽ chịu trách nhiệm xin lỗi, Miyu. Chú là người giám hộ, hơn nữa đây là quyết định của chú.”

“Ơ kìaaa… Cháu cũng đi xin lỗi cùng chứ! Dù sao cũng là chuyện của cháu mà.”

“Con không cần xin lỗi đâu.” “Chú mới không cần xin lỗi ấy.” Chúng tôi cứ thế tranh cãi qua lại.

“Thôiii… Vì cháu mà mọi người gặp phiền phức rồi. Giờ lại phải xin lỗi chị Raika và mọi người nữa.”

“Không phải thế đâu, Miyu! Tất cả là lỗi của chú, người giám hộ của các con. Đáng lẽ ra chú phải suy nghĩ kỹ càng hơn, chứ không phải Miyu đâu.”

Đáng lẽ tôi phải nghĩ ra điều này trước khi mọi chuyện thành ra thế này. Dù có tự trách thế nào cũng khó mà bù đắp được. Tôi nghĩ chính vì chúng tôi đang dần tiến gần đến sự “bình thường”, nên tôi mới phạm sai lầm lần này.

“Nhưng chú đã ngăn lại rồi… Nếu cháu vẫn cứ cố chấp đòi làm…”

“Không phải thế đâu. Là chú sai, người phải xin lỗi là chú.”

– Vì chú là ba của các con mà: Miyu, dù tâm trạng chắc chắn vẫn chưa ổn định, nhưng vẫn nở nụ cười với tôi. Có được một cô con gái tuyệt vời như vậy, tôi thực sự tự hào về thân phận người cha của mình.

“Chú…”

Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt hơi ngượng ngùng đang ngước lên nhìn tôi của Miyu, rồi đặt tay lên vai cô bé.

“Lần này là chú sai. Nhưng nếu Miyu lớn hơn một chút, và thực sự quyết định muốn trở thành người mẫu, lúc đó chú nhất định sẽ ủng hộ con. Hôm nay, mong con sẽ làm theo lời chú nói. Như vậy… con có thể hiểu cho chú không?”

“…Vâng ạ!”

Miyu nở một nụ cười vui vẻ, tôi nghĩ đó là nụ cười xuất phát từ tận đáy lòng. Cảm thấy vui sướng, tôi đưa tay xoa đầu Miyu.

Miyu dường như hơi ngượng ngùng mà đỏ mặt, rồi liếc nhìn đi chỗ khác.

“Chú đúng là… phiền phức quá…”

“Hả!? X-Xin lỗi nhé.”

“Không phải thế… Như vậy làm cháu hiểu được tâm trạng của chị hai, nên cháu thấy khó xử lắm.”

“Hả?”

Miyu nói những lời khiến tôi không hiểu lắm.

Khi Miyu ngẩng mặt lên nhìn lại, tôi nhận ra khóe mắt cô bé hơi ướt.

Dù đôi mắt long lanh nước, Miyu vẫn mỉm cười nhìn tôi.

“Cảm ơn chú, cháu luôn rất biết ơn tấm lòng chú đã cố gắng nghĩ cho chúng cháu, cháu yêu chú nhất!”

Miyu vẫn hoàn toàn tin tưởng tôi, dù tôi không thể nói ra lý do, không gì có thể khiến tôi hạnh phúc hơn thế.

Tôi muốn bảo vệ những điều như thế.

Tôi muốn bảo vệ nụ cười này.

Chính vì có những suy nghĩ ấy, tôi mới có thể mạnh mẽ hơn.

“Vì chú là ba của Miyu và các con, nên chú nhất định sẽ khiến mọi người hạnh phúc, các con hãy đợi chú nhé.”

“Vâng ạ!”

Nghe tôi bày tỏ quyết tâm, Miyu gật đầu đồng ý.

Đúng lúc đó, một giọt nước mắt lăn dài từ khóe mắt Miyu. Ý nghĩa của giọt nước mắt ấy, tôi nghĩ mình sẽ mãi mãi canh cánh trong lòng.

Miyu siết chặt lấy cánh tay tôi, sức nặng và hơi ấm ấy khiến tôi từ tận đáy lòng muốn che chở.

Sau khi tôi và Miyu trở lại studio, tôi đã báo cho Sora và học tỷ Raika biết, sau đó nói với anh Hashiba rằng tôi muốn hủy buổi chụp hôm nay. Vì tôi không thể giải thích rõ ràng lý do, nên tất cả mọi người đều rất sốc.

Những nhiếp ảnh gia đã sẵn sàng để bắt đầu buổi chụp chính thức thì càng sững sờ trước quyết định này của tôi.

Chính vì tôi hiểu yêu cầu như vậy vào lúc này sẽ gây ra rắc rối lớn đến nhường nào, nên tôi chỉ biết liên tục xin lỗi.

Miyu cũng đứng cạnh tôi cùng xin lỗi. Đương nhiên, điều này khiến anh Hashiba hoàn toàn luống cuống tay chân.

“Không… nhưng mà… Miyu! Anh!”

“Thực sự xin lỗi ạ!”

“Xin lỗi anh Hashiba.”

Đúng lúc đó, học tỷ Raika bước đến bên chúng tôi.

“Có thể dùng tôi để bù đắp không? Tôi sẽ cố gắng làm việc bù cho hai người.”

“Học tỷ Raika!?”

“Tôi sẽ làm cả phần của Miyu nữa.”

Người đầu tiên phản ứng với lời nói của học tỷ Raika là Sora.

“Nếu đã vậy, thì… thì để cháu thay Miyu nhé! Cháu là chị của con bé mà!”

“S-Sora, không được đâu con!”

Tôi vội vàng ngăn lại. Nếu vậy thì kết quả vẫn như cũ.

Anh Hashiba chưa hiểu chuyện, cứ lúng túng nhìn chúng tôi.

“Anh Hashiba, không thể dùng tôi để bù đắp sao? Phải nói là, cứ làm như vậy đi. Bây giờ thì, đồ bơi cũng không sao cả.”

Nghe học tỷ Raika nói một cách không chút do dự như vậy, tất cả mọi người đều kinh ngạc há hốc mồm.

“Cái này… Raika cô đương nhiên cũng là đối tượng chụp rất tuyệt vời! Nhưng mà, đã chuẩn bị đến mức này rồi, Miyu em lại… á á!”

Anh Hashiba cứ nhìn đi nhìn lại giữa học tỷ Raika và Miyu mấy lần, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở Miyu mà kêu rên. Chắc hẳn anh ấy đã nhận ra tâm ý của cô bé mười một tuổi này đã không thể lay chuyển được rồi.

“Miyu bé bỏng, thế nào cũng không được sao? Con không muốn lên hình ư?”

“Xin lỗi vì đã gây ra rắc rối lớn như vậy cho mọi người, cháu cũng muốn xin lỗi tất cả các anh chị nhân viên ạ.”

Miyu cúi đầu thật sâu tạ lỗi.

“Đây là quyết định của tôi, với tư cách người giám hộ. Nếu tôi ngăn Miyu sớm hơn, đã không gây ra rắc rối lớn đến thế này rồi… Xin lỗi ạ!”

“Thực sự xin lỗi! Xin mọi người tha lỗi ạ!”

Chúng tôi cùng cúi đầu, không thể nhìn thấy vẻ mặt của đông đảo nhân viên.

“Bây giờ mới nói những lời này, cũng đã quá muộn rồi…”

Đó là giọng của anh Hashiba, giọng nói run rẩy. Tôi thực sự cảm thấy rất có lỗi, tôi đã chuẩn bị tinh thần để chịu đựng lời trách mắng của anh ấy.

“Á á – Thật đáng tiếc quá đi mất –!!”

Âm thanh làm đau màng nhĩ ấy, không phải là tiếng gào giận dữ của anh Hashiba… mà là tiếng kêu than vang khắp studio của anh ấy.

“Không sao đâu! Chuyện này cũng thường xảy ra mà~~ Cũng có rất nhiều người sau khi chụp xong mới nói không làm được, chuyện phụ huynh sau đó chạy đến mắng mỏ cũng không lạ. Nhưng mà, Miyu bé bỏng thực sự là một tài năng khiến người ta không nỡ nhìn con bé bị chôn vùi mà… Á á! Thật đáng tiếc quá đi mất!”

Anh Hashiba bày tỏ sự than thở đúng nghĩa, sau đó rũ vai xuống.

“Ngay từ lúc gặp lại Miyu bé bỏng ở công viên giải trí, tôi đã nghĩ con bé chính là đối tượng định mệnh của mình rồi, tôi dù thế nào cũng muốn chăm sóc con bé…”

Anh Hashiba nhìn Miyu với vẻ khó bỏ cuộc.

“Xin lỗi anh Hashiba.”

“Không sao đâu, Miyu bé bỏng. Con không cần bận tâm… Á á! Không, tôi vẫn rất bận tâm! Nên khi nào con có ý muốn thì nhất định hãy liên hệ với tôi nhé!”

Người quản lý kiên trì đến cùng vẫn không quên cố gắng để lại lời hứa, mà không hề mang bất kỳ sự chế nhạo nào.

Xem ra chuyện anh ấy từng là một quản lý xuất sắc trước đây, có lẽ không phải là lời nói dối.

“Á á! Nhưng mà tiếc quá, tiếc thật đấy, Miyu bé bỏng. Tôi thực sự cảm thấy tiếc quá đi mất!”

Anh Hashiba ôm đầu than thở mấy câu như vậy, rồi đột nhiên ngẩng phắt dậy.

“Nếu tôi đã cố gắng giữ lại đến mức này, các con có nghĩ ít nhất cũng chụp xong những bức ảnh hôm nay cũng được không?”

Người đàn ông trung niên hơi mập mạp trước mặt tôi, dùng ánh mắt cầu xin có vẻ hơi hài hước mà hỏi.

Biểu cảm ngộ nghĩnh đó khiến tất cả những người chứng kiến đều hơi sững sờ.

Người này đúng là không chịu thua mà.

Dù không ai nói ra, nhưng không hiểu sao, tôi biết trong lòng mọi người đều đồng thời có cùng một suy nghĩ.

Trong số đó, người mạnh mẽ duy nhất không thay đổi biểu cảm là Miyu, cô bé nở một nụ cười rạng rỡ với anh Hashiba.

“Xin lỗi ạ.”

Đối mặt với nụ cười ngọt ngào của mỹ thiếu nữ, ngay cả anh Hashiba cứng đầu cũng chỉ có thể đầu hàng.

“Ngay cả dùng chiêu khóc cũng không được sao!?”

“Vâng, xin lỗi ạ.”

Nghe thấy cuộc đối thoại vui vẻ đó của họ, tất cả mọi người đều bật cười, tiếng cười nhanh chóng lan ra.

“A ha ha! Không được sao~~ Tiếc quá!”

“Một mỹ thiếu nữ hiếm có như vậy, tôi nghĩ ai cũng không muốn bỏ lỡ, nhưng lần này anh Hashiba phải chịu thua rồi.”

“Không, Miyu bé bỏng! Cả anh và Sora bé bỏng nữa, tôi vẫn chưa bỏ cuộc đâu nhé! Hôm nay không được thì còn ngày mai. Ngày mai không được thì còn ngày kia. Nghỉ xuân không được thì còn nghỉ hè nữa chứ!”

Giọng điệu lạc quan của anh Hashiba khiến không khí xung quanh cũng thay đổi theo.

“Được rồi, đã có Raika nói sẵn lòng thay thế rồi, đương nhiên không thể bỏ lỡ cơ hội này, chúng ta hãy chụp cho Raika trước đã!”

Đúng lúc mọi người chuẩn bị bắt đầu buổi chụp lại thì…

“Tôi đến muộn rồi~~ Đây có phải là buổi chụp của Miyu không?”

Một giọng nói vui vẻ vang lên, phá vỡ không khí đã trở nên hài hòa trong studio.

Mọi người quay đầu nhìn lại, thấy người bước vào từ cửa là một mỹ nữ Bắc Âu tóc vàng.

Cô ấy quả không hổ là cựu người mẫu, dù trong môi trường này, vẻ đẹp của cô ấy vẫn không hề phai nhạt. Vẻ đẹp khiến tất cả các người mẫu xung quanh cũng phải toát mồ hôi ghen tị, khiến nhiều người không khỏi trầm trồ.

Có lẽ không cần nói cũng biết, đó chính là mẹ của Miyu – Sasha.

“Chết rồi, Sasha nói lát nữa sẽ đến tham quan mà!”

Sasha đã cố công đến đây, nếu biết chuyện buổi chụp của Miyu bị hủy trước khi bắt đầu, chắc chắn cô ấy sẽ rất thất vọng.

“Sasha… Á! Chẳng lẽ là… Sasha đó!?”

Tôi nghe thấy ai đó bên cạnh mình thì thầm như vậy. Nói thế này, Sasha cô ấy trước đây cũng từng làm người mẫu. Việc người làm trong ngành nhiếp ảnh quen biết cô ấy cũng không có gì lạ.

“Miyu! Đã chụp xong rồi sao!? Tiếc quá đi mất!”

Miyu vội vàng chạy đến bên Sasha, cố gắng giải thích tình hình.

“N-Nghe con nói đã, mẹ. Chuyện buổi chụp…”

“Mẹ!!”

Đó là một tiếng hét chói tai. Người hét lên… là anh Hashiba.

“Sao có thể như vậy… Cô ấy gọi Sasha là mẹ… Vậy thì… Miyu bé bỏng… là con của cái lúc đó sao?”

Anh Hashiba mặt cắt không còn giọt máu, bước lảo đảo về phía hai mẹ con mỹ nữ.

Anh Hashiba, người đã rất phấn khích khi chỉ nhìn thấy ba chị em mỹ nữ, có lẽ vì biết cả người mẹ cũng là mỹ nữ, đã kích thích ý chí quản lý của anh ấy. Nghĩ đến đây, tôi vội vàng bước lên ngăn anh ấy lại.

“Anh Hashiba, xin lỗi nhé!”

“Hashiba? Có phải là anh Hashiba không!? Thật là trùng hợp quá! Oa! Lâu quá không gặp rồi!”

“Á á! Sasha –!”

Chỉ thấy anh Hashiba, người mặt lại đột nhiên đỏ bừn lên, xúc động chạy về phía Sasha. Anh ấy dùng sức nắm lấy tay Sasha, phấn khích nhảy cẫng lên, điều này không chỉ đơn thuần là vui mừng nữa. Và Sasha cũng tỏ vẻ rất hoài niệm, nắm chặt tay anh Hashiba.

Hai người họ… quen nhau sao!?

“Cô về Nhật từ khi nào!? Hơn nữa, gần đây sống tốt không? Trông khỏe mạnh lắm! Tốt quá rồi! Á á! Tốt quá rồi, Sasha! Ưm, ưm a a a~~!”

Giọng anh Hashiba lẫn cả tiếng nức nở, cuối cùng thì anh ấy không giữ hình tượng mà òa khóc nức nở, trông như thể khóc vì sung sướng tột độ.

“Ơ… Sasha?”

“Mẹ, cái đó… mẹ quen anh Hashiba sao?”

Nghe câu hỏi của tôi và Miyu, Sasha gật đầu mạnh mẽ.

Trong mắt cô ấy dường như cũng long lanh nước.

“Đúng vậy, trước đây tôi đã được anh Hashiba chăm sóc rất nhiều.”

“Ra là vậy, Miyu bé bỏng hóa ra là con gái của Sasha sao? Có lẽ vì vậy mà tôi mới bị con bé thu hút đến thế, tôi thậm chí còn cảm thấy đây là định mệnh nữa. …Á, nhưng mà tốt quá rồi! Đứa trẻ năm nào, có thể trở thành một cô gái tuyệt vời như vậy, tốt quá rồi…!”

Nói đến đây, anh Hashiba lại bắt đầu sụt sịt.

Và khi anh ấy quay đầu nhìn Miyu, những giọt nước mắt lớn lại rơi xuống.

“Miyu bé bỏng, có thể để tôi nhìn kỹ mặt con bé một lần nữa không? …Á á! Tại sao tôi lại không nhận ra sớm hơn chứ! Rõ ràng là rất giống Sasha mà!”

Anh Hashiba nhìn Miyu một lúc, sau đó lại xúc động òa khóc thật lớn.

“Không ngờ… không ngờ đã lớn đến chừng này rồi… Đúng rồi, con đã lớn lên khỏe mạnh! Tốt quá rồi, tốt quá rồi…!”

Dù nói là quen biết, nhưng sự xúc động của anh Hashiba có vẻ hơi quá đáng rồi phải không?

“Sasha, cái đó… cô và anh Hashiba… có mối quan hệ như thế nào vậy?”

Chỉ thấy Sasha trả lời một cách dứt khoát:

“Anh Hashiba là quản lý của tôi thời còn làm người mẫu đấy!”

Sau một khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi, tất cả mọi người cùng reo lên kinh ngạc.

Trong không gian tràn ngập sự xúc động kỳ lạ đó, Miyu mỉm cười nhìn anh Hashiba.

“Ra là vậy… Người phát hiện ra cháu, là cùng một người đã phát hiện ra mẹ trước đây… Anh Hashiba, cảm ơn anh. Nên nói thế nào đây… Cháu thực sự… rất vui.”

Anh Hashiba vì quá xúc động mà khóc nức nở, trông có vẻ khó mà ngừng lại trong thời gian ngắn.