Mặt trời vừa ló dạng, tôi nhanh chóng mặc quần áo ngay trong phòng. Trước khi rửa mặt, đánh răng… không, trước cả khi đi vệ sinh vào buổi sáng, việc thay quần áo xong xuôi là chuyện đương nhiên trong gia đình chúng tôi, nơi có những cô gái tuổi dậy thì như ba chị em nhà Takanashi.
Bước ra hành lang, mùi thơm hấp dẫn lập tức phả vào mũi.
Là Sora hay Miyu đang chuẩn bị bữa sáng sao… Tôi nghĩ mông lung như vậy rồi đi đến phòng khách, và… tôi thấy một vị thần ở đó.
Vị thần ấy, đang mặc chiếc tạp dề tôi vẫn thường dùng, tóc buộc cao đứng trong bếp, khung cảnh cứ như trong mơ vậy. Tôi bỗng tự hỏi liệu mình có đang ngủ gật không nữa. Chị Raika thấy tôi liền khẽ giơ thìa lên chào.
“Chào buổi sáng, Yuuta.”
“Chị… chị Raika chào buổi sáng.”
Tôi vô cùng hồi hộp. Dù chị Raika đến nhà nấu ăn không phải là chuyện lạ, nhưng… tại sao lại thế này?
Tôi nghĩ mình nên giúp đỡ, và cũng nên gọi Sora và các em dậy, nhưng chị Raika trông… phải nói sao… cứ như cô dâu mới cưới, tôi lại muốn ngắm thêm chút nữa…
“Gâu!”
“Ten兵衛 ngoan quá, ngay cả với tôi nó cũng nhớ chào buổi sáng.”
“V… vâng, đúng vậy.”
Không, sống cùng Ten兵衛 lâu như vậy tôi hiểu rõ lắm. Dù không biết chị Raika nghĩ gì, nhưng lúc nãy Ten兵衛 đang trách mắng tôi đang đắm chìm trong mộng tưởng, khiến tôi hơi xấu hổ.
Nhưng mà… tối qua tôi và chị Raika cùng ngủ dưới một mái nhà… Nghĩ đến đó, tôi lại thấy vui không hiểu sao. Hơn nữa, chỉ có một mình chị Raika ngủ lại nhà tôi là chuyện hiếm gặp. Trước đây thường mọi người cùng ngủ lại, hồi ở Hachioji, nếu quá muộn cũng có kiểu thức khuya rồi ngủ lại. Nhưng chỉ riêng chị Raika ở lại, tôi nhớ đây là lần đầu tiên kể từ khi chị ấy chuyển đến Ikebukuro hai tháng nay.
Lần trước chị Raika ngủ lại đây, chị ấy còn nhìn thấy Sasha hôn tôi… ngay ở đây. Dù nụ hôn đó không phải do tôi chủ động, nhưng tôi vẫn rất để ý chị Raika sẽ nghĩ gì, hay nói đúng hơn là tôi mong chị ấy sẽ để ý… không đúng không đúng, tôi đang nghĩ gì thế này? Chị Raika dường như không quan tâm đến những suy nghĩ lung tung của tôi, mặt không biểu cảm nói:
“Yuuta, bữa sáng sắp xong rồi, đi gọi mọi người dậy đi.”
“À, nhưng mà, để em giúp một tay nhé.”
“Tự em làm được rồi.”
Chị Raika mặc tạp dề, thuần thục chuẩn bị bữa sáng.
“Nhưng dù nói vậy, để khách làm bữa sáng một mình thì…”
Ngay lúc chúng tôi nói chuyện, tiếng bước chân vội vã chạy xuống cầu thang vang lên, rồi ba chị em nhà tôi xuất hiện, xem ra không cần tôi gọi nữa.
“Chị Raika! Xin lỗi! Còn lại để em làm nhé!”
Thấy chị Raika đứng trong bếp, Sora vội vàng nói. Nhìn Sora đã chuẩn bị tươm tất, chắc là vì chị Raika ở nhà nên cẩn thận hơn. Có lẽ vì thế mà xuất hiện hơi muộn.
“Không sao. Các em cho chị ngủ lại, đây coi như là quà đáp lễ.”
“Nh… nhưng mà…”
“Có sao đâu, chị gái. Em muốn ăn bữa sáng do chị Raika làm lắm ~~ Hina cũng vậy đúng không?”
“Ừm. Bữa sáng chị Raika làm rất ngon, Hina cũng thích.”
Dù câu trả lời của chị Raika khiến Sora khó xử, nhưng Miyu và Hina đều vui vẻ bày tỏ sự thích thú.
“Hai đứa này thật là…”
So với phản ứng bất mãn của Sora, hai em gái thì cười khúc khích cùng nhau ngồi xuống bàn ăn.
“À à… thật đáng yêu. Chờ chút nữa thôi, lát nữa là ăn được rồi.”
Sau khi nhìn hai em với vẻ mặt hạnh phúc, chị Raika chuẩn bị bữa sáng với tốc độ chóng mặt. Bàn ăn nhanh chóng bày biện những món ăn kiểu Nhật mang đậm không khí buổi sáng. Nhìn kỹ lại, cá nướng chuẩn bị cho Hina thậm chí còn gỡ hết xương, xem ra chị ấy dậy rất sớm để chuẩn bị.
Giờ thì không tiện từ chối nữa. Nghĩ vậy, tôi vỗ vai Sora.
“Sora, lần này cứ nhận lời chị Raika đi.”
“Anh thật là… lại để khách làm việc nhà từ sáng sớm…”
Dù Sora có trách nhiệm cao nhưng lúc này tôi cho rằng nên ưu tiên tôn trọng tấm lòng của chị Raika.
“Được rồi, mọi người cùng ăn nhé.”
Những món ăn trên bàn phong phú, khiến người ta liên tưởng đến bữa sáng của khách sạn cao cấp.
“Cùng ăn thôi nào!”
“Chị Raika, ngon quá!”
Miyu và Hina rất vui vẻ. Chị Raika cũng nở nụ cười. Sora tuy có vẻ khó chịu, nhưng đây không phải chuyện thường xuyên xảy ra, hôm nay tạm thời để Sora chịu khó vậy.
Cứ thế, chúng tôi thưởng thức những món ăn ngon do chị Raika đích thân làm.
Ăn xong bữa sáng, Sora và Miyu vội vã đi học.
Tôi đang giúp Hina chuẩn bị đồ đến trường mầm non thì nhìn chị Raika nói:
“Chị Raika định làm gì tiếp theo vậy? Em đưa Hina xong rồi phải đi…”
“Chị cũng đưa Hina đến trường mầm non. Trường chị gần đây thôi, vẫn còn thời gian.”
“Thật sao!? Oa~~ Hina cũng muốn đi cùng chị Raika!”
Hina, người đã được chị Raika dỗ dành ngủ ngon tối qua, nghe được tin sáng nay vẫn được chơi cùng chị ấy thì vô cùng vui mừng.
“Nhưng mà, làm phiền chị quá. Tối qua cũng nhờ chị đón Hina…”
“Không sao, với chị đây coi như là phần thưởng.”
Chị Raika bế Hina trên tay, trông rất hạnh phúc. Ừm~~ cứ chiều theo ý chị ấy vậy.
Tôi cảm ơn chị Raika thêm lần nữa, rồi đưa mặt lại gần Hina.
“Hina ngoan lắm. Chị Raika nói hôm nay sẽ đưa Hina đến trường mầm non đấy, Hina phải ngoan nghe lời nhé.”
“Ừm! Hina đã là lớp Ốc sên rồi. Biểu tượng tên cũng là hình con ốc sên đấy, lát nữa Hina cho chị Raika xem!”
“Ừ, chị muốn xem.”
Chúng tôi dặn dò Hina xong, cùng nhau bước ra cửa. Lúc này, chúng tôi thấy Koton đứng ngoài cửa.
“Chào… chào buổi sáng!”
Thấy chúng tôi, Koton như thường lệ, lễ phép chào hỏi.
Nhìn Koton cúi chào gần 135 độ, tôi cũng không tự chủ được mà cúi chào đáp lại.
Lúc tôi ngẩng đầu lên, tôi thấy Koton không hiểu sao nhìn tôi với ánh mắt nghiêm túc.
——Kỳ lạ? Sao… sao lại có áp lực lạ thường thế này…
“Chào buổi sáng, Koton. Ừm… có chuyện gì vậy?”
Tôi hơi lo lắng hỏi cô ấy, nhưng không hiểu sao Koton lại như do dự, lùi lại.
“Ý… ý… ý là sao? T… t… tại sao lại hỏi vậy!?”
“Không có gì, vì cậu đứng đó trông như có việc gì cần tìm tôi.”
“Kh… kh… không có! Tớ chỉ tình cờ đứng đây thôi. Đúng rồi! Chỉ là tình cờ thôi!”
Dù Koton trông như muốn nói gì đó, nhưng có vẻ không liên quan đến tôi.
“Nhân tiện, chị Raika tối qua ngủ lại nhà cậu đúng không…?”
“Ừ, vì hơi khuya rồi.”
“Ra vậy, ngủ lại thật…”
“Thật ra em cũng có thể đưa chị ấy về nhà, nhưng không biết là nên nói là tùy duyên hay là…”
“Ngủ cùng chị Raika, Hina rất vui!”
Hina vui vẻ ôm chị Raika, và chị Raika cũng bế Hina lên.
“Đêm qua thật là say đắm.”
Chị Raika trên mặt nở nụ cười say mê.
“Cùng tắm, cùng ngủ chung một tấm chăn… thật tuyệt vời.”
Việc chị Raika tắm cho Hina, và còn ở bên Hina cho đến khi ngủ khiến tôi cũng hơi xấu hổ, nhưng…
“Sao lại… vậy mà cả tắm lẫn ngủ cũng cùng nhau…”
Koton không hiểu sao như bị cú sốc lớn, thân thể hơi run rẩy.
“Này, Koton?”
“Chuyện này… chuyện này… thật bẩn thỉu!”
Koton vừa nói những lời không đầu không cuối, vừa chạy khỏi trước mặt chúng tôi.
“Đợi đã! Koton sao thế…? ”
“…Không hiểu.”
Tôi và chị Raika đều nhìn nhau với vẻ mặt khó hiểu. Sora cũng vậy, sao thỉnh thoảng các cô ấy lại tức giận vì những lý do không đâu thế nhỉ? Con gái trẻ thật là những sinh vật khó hiểu…
“Chị Raika, chúng ta đi thôi. Hina còn muốn cho chị Raika xem tranh của Hina nữa!”
Hina giục chị Raika. Dù không hiểu lắm, nhưng chúng tôi vẫn lên đường đến trường mầm non.
Đưa Yuuta đến ga xe lửa, Raika cùng Hina đi đến trường mầm non.
Dù với người lớn, quãng đường đến trường mầm non không xa, nhưng với đứa trẻ bốn tuổi, đó là quãng đường không ngắn. Thêm cả việc đi qua ga xe lửa, khiến quãng đường này xa hơn bình thường, vì vậy Raika đề nghị với Hina.
“Hina, chị cõng hay bế em nhé?”
“Không sao đâu—Hina đã là chị lớp Ốc sên rồi, Hina tự đi được.”
Hina nói với Raika vẻ mặt đầy tự hào, rồi sải bước đi, trông rất đáng tin cậy.
“Chị Raika, đi ra ngoài phải nắm tay nhé.”
“Ừ, không được buông tay đâu.”
Từ khi lên lớp Ốc sên, gần đây Hina cứ muốn thể hiện ra vẻ chị cả. Raika nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Hina, Hina liền kéo tay Raika đi trước. Cảm giác mềm mại từ bàn tay ấm hơn mình, khiến Raika thấy lạ lùng.
Raika thầm nghĩ: Sao một sinh vật nhỏ bé như vậy lại có thể lay động tinh thần mình đến thế?
Mỗi câu nói chuyện và hành động bình thường, đều khiến mình thấy rất đáng yêu, đồng thời cũng khiến mình khó lòng kiềm chế cảm xúc. Trước đây Raika chỉ đơn thuần cho rằng đó là vì mình thích những thứ “dễ thương”, nhưng dường như không phải vậy.
Chỉ thế thôi không thể giải thích được cảm giác hạnh phúc khó tả này.
Sau khi suy nghĩ và phân tích kỹ lưỡng, Raika kết luận——tình cảm này, chính là thứ gọi là “tính mẫu tử”. Điều này cũng khiến Raika ngạc nhiên, vì Raika ban đầu cho rằng tính mẫu tử là tình cảm dành cho con ruột của mình.
Đã thấy ba chị em nhà ấy rất đáng yêu rồi, vậy nếu mình thực sự trải qua đau đớn khi mang thai và sinh con, mình sẽ dành cho đứa bé ấy tình cảm mãnh liệt đến mức nào?
Raika vừa tò mò, vừa thấy sợ hãi.
Chẳng hạn, nếu mình và Yuuta trở thành mối quan hệ đó——
“Ưm…”
Raika lại thấy khó thở. Nghĩ đến Yuuta, rất có khả năng sẽ bị tim đập mạnh không rõ lý do.
Nhưng không hiểu vì sao, đôi khi Yuuta đứng ngay trước mặt cũng không sao, nhưng đôi khi những hành động nhỏ nhặt hay một chút tiếp xúc của Yuuta lại khiến triệu chứng xuất hiện rõ rệt.
“Chị Raika làm sao vậy? Bụng đau đau à?”
“Không có gì… không sao.”
Raika nở nụ cười với Hina lộ vẻ lo lắng trên mặt.
Nhưng thực ra trong lòng Raika giấu đi nỗi lo lắng về tình trạng không thể giải thích này.
——Nếu đây là bệnh nghiêm trọng thì sao? Có lẽ nên đi bệnh viện thì tốt hơn.
Để bình tĩnh tim đập, Raika đặt tay lên ngực, suy nghĩ về kiến thức của mình về bệnh tim. Nhưng Raika hoàn toàn không tưởng tượng nổi, mình lại mắc phải căn bệnh mà không bác sĩ hay thần dược nào có thể chữa trị.
Giờ nghỉ trưa, tôi đến văn phòng câu lạc bộ, thì thấy anh Sako đã đợi sẵn ở trong. Anh ấy khoanh tay, vẻ mặt nghiêm trọng, có vẻ không vui. Anh ấy đang giận vì đã quá lâu kể từ lễ nhập học mà việc tuyển sinh không suôn sẻ sao?
“….Là Segawa à? Sao nào, tôi tưởng ít nhất cậu cũng dẫn một tân binh đến chứ.”
“Ahaha, việc này diễn ra không được suôn sẻ lắm. So với việc đó, anh Sako mắt anh đỏ ngầu quá đấy.”
Tôi dùng việc này để chuyển đổi chủ đề, nhưng vẻ mặt không vui của anh Sako lại càng thêm méo mó.
“Gần đây bị lôi kéo thức khuya thảo luận lịch sử, nên thiếu ngủ.”
“Ừm… tình huống đó là sao?”
“Thật là, Shimazu đúng là quá theo đuổi xu hướng rồi. Nói đến Kyushu, tất nhiên phải là Ryūzōji chứ!”
“….À, là chuyện đó à. Trước đây anh cùng với chủ tịch câu lạc bộ tennis, người bạn thanh mai trúc mã của anh, đã đi đâu đó. …Chẳng lẽ, từ đó đến giờ hai người luôn ở bên nhau?”
Anh Sako chậm rãi gật đầu mạnh.
“Chuyện cô ấy say rượu tệ hại, Segawa cậu cũng biết chứ? Hôm đó cô ấy cả đêm cứ bóp bụng tôi, hoặc là lấy dấu vân tay trên kính của tôi nghịch, thật tệ hại. Hơn nữa từ hôm đó đến giờ, gần như mỗi ngày cô ấy đều uống say khướt gọi điện thoại, bắt tôi tâm sự về chiến quốc. Thật là, dù tôi không ghét chuyện đó, nhưng cứ mãi nói về những võ tướng không có phiên bản nữ, thật khó chịu.”
“Đúng là… anh thật đáng thương.”
Được ở riêng với người đẹp đến tận sáng, lẽ ra phải là điều đáng ngưỡng mộ, nhưng lại chẳng có chút lãng mạn nào, cũng thật giỏi.
Nhưng nghĩ đến người đẹp đó mỗi tối đều gọi điện tâm sự với anh Sako, tôi cũng thấy không thể tin nổi.
“Đủ rồi! Chuyện của tôi không quan trọng! Vấn đề là các cậu đó!”
“Chúng tôi sao?”
“Đúng, là cậu và Ninmura! Theo như tôi biết, bây giờ hình như chẳng thu hút được một thành viên mới nào?”
Đúng như lời anh Sako, hôm nay và hôm qua đều không có kết quả gì.
“Thật xin lỗi, em đã cố gắng hết sức rồi, nhưng… đến giờ vẫn chưa có kết quả gì cả.”
“Ừm, tại sao tôi cảm thấy cậu nói ‘cố gắng hết sức’ mà không có chút thành ý nào thế?”
Dù nói vậy, tôi lại không giỏi về khoản này, một mình cũng khó mà làm được gì. Chỉ là nỗ lực của tôi trong việc tự làm bảng hiệu và tờ rơi tuyên truyền, ít nhất cũng hy vọng có ai đó công nhận. Nhân tiện, điểm nhấn của tờ rơi là “Bất cứ lúc nào cũng có thể dễ dàng uống trà!”… Tôi cũng biết điều này rất tệ, nhưng tôi cũng nghĩ không ra điều gì khác để nói, tha cho tôi đi.
Anh Sako không nhận ra sự giằng xé trong lòng tôi, tiếp tục nói với giọng hào hứng:
“Nói đến đó, Ninmura đi đâu rồi? Không ngờ cậu ta lại biến mất không dấu vết.”
“Sáng nay em cũng cố gắng liên lạc với cậu ấy, nhưng… gần đây cậu ấy chẳng phản hồi gì cả.”
Ninmura không nghe điện thoại, gửi tin nhắn cũng không trả lời. Tính cách của cậu ta, chắc chắn là đang đi chơi với con gái. Hơn nữa gần đây sinh viên mới nhập học, chắc chắn trong trường đại học sẽ có thêm nhiều cô gái dễ thương… Dù thế nào đi nữa, gần đây Ninmura chắc chắn sẽ có nhiều việc quan trọng hơn câu lạc bộ phải xử lý.
“Dù sao thì đến giờ làm thêm buổi tối, cậu ta chắc sẽ xuất hiện… có lẽ vậy. Nếu tên đó không kiếm tiền, chắc cũng không thể chỉ dựa vào việc chơi với con gái mà sống nổi.”
“Vậy thì chuyện của Ninmura để sau em nói sau vậy. Vấn đề là cậu Segawa đó!”
Anh Sako chỉ thẳng vào mũi tôi.
“Tôi nghe nói khi có sinh viên mới đến hỏi thăm về câu lạc bộ, cậu lại bỏ chạy đúng không!”
“Ưm… chuyện đó anh sao lại…”
“Đừng coi thường mạng lưới thông tin của tôi. Thật là, cậu thật không biết điều. Cậu lại bỏ qua những người trẻ đầy triển vọng tìm đến câu lạc bộ nghiên cứu quan sát đường phố của chúng ta.”
Anh Sako đang nói đến cô gái tóc tết đó, nhưng cô ấy thực sự không phải là đối thủ tôi có thể đối phó. Tôi lúc nào cũng muốn anh Sako có mặt ở đó!
“Tóm lại, chúng ta dù thế nào cũng phải đảm bảo có thành viên mới gia nhập. Chuyện này, người được chọn sẽ do cậu quyết định.”
“Tại sao anh lại muốn có sinh viên mới đến thế? Chúng ta cũng không cần tham gia cuộc thi hay cần số lượng cụ thể gì cả, dù không tăng thành viên, cũng không thành vấn đề đúng không…”
“Cần lý do sao…? Tất nhiên là vì có sinh viên mới!”
….Cái gì thế này? Đâu phải lý do gì.
Thấy tôi không biết trả lời thế nào, anh Sako thở dài mạnh.
“Thôi vậy. Suy cho cùng việc tôi không thể tham gia tuyển sinh cũng là một trong những lý do, hôm nay thế này là được rồi. Có muốn đi ăn trưa không? Coi như là kỳ vọng vào sự nỗ lực của cậu sau này, bữa này để tôi mời khách.”
Vẻ mặt anh Sako chuyển sang tươi cười. Nói đến đó, anh ấy đúng là người giỏi thu phục lòng người. Đây cũng là một cơ hội tốt, vì tôi cũng muốn tìm thời gian hỏi thăm về hoạt động của câu lạc bộ nghiên cứu quan sát đường phố.
Dù trước đây chị Raika cũng cùng chúng tôi, nhưng giờ thì không thể mong đợi được nữa. Vì vậy tôi vui vẻ cùng anh Sako đi.
Vì trường đại học đã khai giảng, nên nhà ăn sinh viên bất ngờ đông đúc. Anh Sako với thái độ như ông trùm nhà ăn sinh viên, nhanh chóng tìm được chỗ ngồi, và như thường lệ, gọi một phần ăn với lượng thức ăn không thể tin nổi.
「Nào, Segawa. Cứ tự nhiên đi, cậu muốn ăn gì thì cứ gọi nhé.」
Dù không hiểu sao hôm nay Sako-senpai lại phấn khích lạ thường, nhưng tôi cũng chiều theo mà gọi một phần Set Đặc biệt A đắt đỏ nhất căng tin, món mà bình thường đối với kẻ tằn tiện như tôi thì đúng là "đồ xa xỉ". Chưa kể, tôi còn "chơi sang" gọi thêm một suất mì xào chả thịt nữa.
「Sao, nhiêu đó đã đủ rồi ư? Ăn thế thì làm sao mà đủ sức khỏe chứ.」
「Nhiều lắm rồi ạ, phải nói là Senpai anh ăn quá nhiều thì đúng hơn.」
「Hahaha! Suy nghĩ là thứ tốn calo nhất mà. Để duy trì những 'tế bào não xám' của tôi, lúc nào cũng cần nạp năng lượng như thế này đây.」
Dù Senpai nói vậy trong khi cặp kính của anh ta lóe lên ánh sáng, nhưng nhìn kiểu gì thì đống calo ấy cũng đang tích hết vào bụng anh ta thôi.
Cứ thế chúng tôi vừa nói chuyện vừa trở về chỗ. Có lẽ vì ngạc nhiên trước suất ăn "khủng" bất thường của Sako-senpai, mà dù nhà ăn sinh viên đang đông nghẹt, khu vực quanh bàn chúng tôi lại trống một khoảng. Ừm, đúng là hơi ngại thật.
Ngay lúc chúng tôi bắt đầu "vật lộn" với bữa trưa khổng lồ ấy.
「Ch-chỗ này... có ai ngồi chưa ạ!?」
Tôi thấy đây là chuyện không cần hỏi, nhưng có lẽ vì đó là một vị trí trống bất thường trong nhà ăn sinh viên đông đúc, nên người ta mới thấy ngại chăng.
「À, không sao đâu. Chỗ đó trống mà.」
Tôi vô thức đáp lời, rồi mới quay đầu nhìn người vừa hỏi. Nhìn cô bé vô cùng căng thẳng, có vẻ là tân sinh viên năm nhất. Chiếc kính trông hơi "quê" cùng mái tóc bím không trang điểm gì đặc biệt khiến cô bé trông khá khác lạ. Thông thường, tân sinh viên năm nhất sẽ tụ tập với nhau, nhưng cô bé này lại chỉ có một mình, có vẻ bối rối nhìn tôi.
「Ơ... hở? Chẳng lẽ cậu là người lần trước...?」
「L-là anh!?」
Cô gái vừa lên tiếng ấy, chính là cô bé tóc bím mà lần trước chúng tôi không thể kéo vào câu lạc bộ.
「C-chào buổi trưa, lần trước thật ngại quá... Em đã không thể trả lời câu hỏi của anh đàng hoàng.」
Vì không biết nên nói gì, tôi chỉ có thể nở một nụ cười gượng gạo.
「L-lần này là sao đây? Cậu tìm tôi có việc gì à...?」
「Đ-đâu có, vừa nãy chẳng phải cậu là người lên tiếng nói chuyện với tôi sao... Cậu có muốn ngồi xuống trước không?」
「Ừm... v-vâng ạ.」
Cô bé tóc bím nhất thời không nói nên lời, cuối cùng đỏ mặt ngồi xuống cạnh tôi.
Nhìn kỹ lại, trên tay cô bé không phải là đồ ăn của căng tin, mà là một hộp cơm tự chuẩn bị, đặt trên bàn, sẵn sàng cho bữa trưa.
「À, nếu ăn cơm hộp thì ra khu cà phê sẽ tốt hơn là ở căng tin đấy. Ở đó ít người hơn. Cũng nhanh có chỗ nữa.」
「C-cảm ơn lời khuyên của anh...」
Cô bé tóc bím có vẻ cảnh giác nhìn tôi, rồi lại quay đi.
Thái độ tích cực lần trước không biết đã chạy đi đâu mất rồi.
Tuy nhiên, đây có thể nói là cơ hội ngàn năm có một, bởi vì hôm nay tôi đang ở cùng với Hội trưởng câu lạc bộ của chúng tôi mà.
「À, phải rồi, về chuyện cậu hỏi lần trước...」
「Ơ? S-sao tự dưng anh lại nhắc đến chuyện đó!?」
「Vị Sako-senpai đây chính là Hội trưởng của Hội Nghiên cứu Quan sát Đường phố, tôi nghĩ anh ấy có thể trả lời câu hỏi của cậu đấy. Nào, Sako-senpai, đừng có chỉ lo ăn nữa, làm ơn giới thiệu qua về câu lạc bộ của chúng ta đi!」
Sako-senpai đang hoàn toàn tập trung vào suất cà ri cốt lết heo siêu to khổng lồ, hơi bực bội ngẩng đầu lên.
「Senpai, đây chính là cô bé lần trước đã chủ động hỏi về câu lạc bộ của chúng ta đấy ạ.」
「Thế à! Cô bé tóc bím chính là em sao!」
「Ưm!?」
Sako-senpai vừa nhổm người tới, cô bé tóc bím kia đã giật mình vì căng thẳng.
「Em lại còn biết cả Quan sát Đường phố học nữa, trẻ tuổi như vậy mà biết thì đúng là hiếm có! Em bắt đầu từ đâu? Là Thomasson sao? Ừm, biết đâu lại là Nhập môn Quan sát học chăng. Câu lạc bộ của chúng ta trước đây cũng từng hoạt động trong lĩnh vực Quan sát Đường phố, nhưng mấy năm gần đây thì ít rồi. Tôi đã không chỉ bảo hội viên cẩn thận, thật là thất lễ quá.」
Sako-senpai không ngừng ăn cà ri, tuôn một tràng những lời nói, rồi nở một nụ cười đắc ý.
Dù trên mặt Senpai vẫn còn dính hạt cơm, nhưng tôi cứ giả vờ như không thấy vậy. Tóm lại thì tốt quá rồi, dù tôi hoàn toàn không hiểu gì, nhưng có vẻ Sako-senpai chắc chắn có thể nói chuyện với cô bé về Quan sát Đường phố.
「...Ưm, cái đó...」
「Ồ! Xin đừng hiểu lầm. Bản thân tôi đương nhiên là rất thích Quan sát Đường phố học, thậm chí có thể nói là cực kỳ yêu thích! Tôi nhất định sẽ khiến em hài lòng! Ví dụ như...」
Sako-senpai vẫn hừng hực khí thế không ngừng lại.
Nhưng không biết có phải là đáng tiếc không, phản ứng của cô bé tóc bím không hề tốt. Cô bé nhìn tôi một cái, rồi nhìn Sako-senpai, sau đó quay đầu nhìn quanh... Cuối cùng, cô bé lại đậy hộp cơm mà mình vừa khó khăn lắm mới bắt đầu ăn vào.
Cũng phải thôi, lần đầu gặp Sako-senpai mà bị anh ấy bắt chuyện với sự phấn khích bất thường như thế, chắc chắn sẽ mất hết cảm giác muốn ăn... Thật sự xin lỗi cô bé. Sako-senpai dường như hoàn toàn không nhận ra phản ứng của cô bé tóc bím, vẫn đang ra sức diễn thuyết.
「Cứ là như thế đấy... Gặp tôi ở đây, coi như số em đã tận! Không phải, là duyên phận! Giờ thì em còn lựa chọn nào khác ngoài việc gia nhập Lộ Nghiên của chúng ta sao!? Không sao, không cần nói tôi cũng hiểu! Em hãy ký tên vào đơn xin gia nhập câu lạc bộ của chúng ta ngay bây giờ đi! Tôi sẽ không để em phải thiệt thòi đâu!」
Thấy Senpai lấy đơn xin gia nhập, vứt "phịch" một cái lên bàn, tôi vội vàng tiến lên ngăn lại.
「K-khoan đã, Sako-senpai, như thế là quá gấp rồi ạ!」
「Khó khăn lắm mới có người muốn gia nhập, sao có thể bỏ qua chứ! Segawa, buông tay ra! Nếu bỏ lỡ lúc này, sau này sẽ không còn cơ hội nữa đâu!」
Sako-senpai phấn khích đến nỗi nước bọt và hạt cơm bắn tung tóe, nhổm người về phía cô bé tóc bím.
「Nào nào, nhanh chóng gia nhập đi! Gia nhập bây giờ có thể hưởng rất nhiều ưu đãi đấy!」
Sako-senpai có vẻ kích động bất thường, tôi cảm thấy anh ấy hơi quá đà rồi.
「E-e-em xin nhận lời tốt đẹp của anh!」
Nếu hỏi tại sao cô bé tóc bím lại hét lên rồi bỏ chạy... Tôi hoàn toàn hiểu, đến cả tôi cũng không nhịn được mà muốn khóc.
「...Segawa, mặt tôi đáng sợ đến vậy sao?」
「Ưm, nói thế nào nhỉ... Từ một góc độ nào đó, tôi nghĩ là đúng như vậy thật, nhưng mà... tôi nghĩ đó không phải là vấn đề chính ạ.」
Thấy Sako-senpai không giấu được vẻ kinh ngạc, tôi quay mặt đi đáp lời.
Nhìn tình hình này... có lẽ đúng là không nên để Sako-senpai phụ trách việc tuyển thành viên thì hơn.
Nghĩ đến chuyện năm ngoái tôi và Ninmura đã bị người này lừa vào câu lạc bộ, tôi lại thấy hơi xấu hổ. Nói đi cũng phải nói lại, chắc cũng có liên quan đến Raika-senpai nữa...
Tôi thở dài một hơi, rồi càng thêm lo lắng cho Lộ Nghiên đang mất đi trọng tâm này.
***
Cùng lúc đó, Đại học Tamamon Gakuin, cơ sở Shinjuku, đang chìm trong một bầu không khí náo nhiệt nhẹ.
Hoa khôi của trường, người đã hai năm liên tiếp được bầu chọn, nổi tiếng bởi vẻ đẹp và vòng một đầy đặn, vẫn chưa quyết định sẽ tham gia đề tài nào. Các nam sinh viên không ai là không mong cô sẽ tham gia đề tài mà mình đang theo, còn các nữ sinh thì cố gắng hết sức để tránh rơi vào tình huống bị đem ra so sánh với cô.
Raika, thuộc khoa Nhân văn, chuyên ngành Tâm lý học và Giáo dục học, thường được dự đoán phần lớn sẽ tham gia một đề tài liên quan đến Tâm lý học. Vì khi kết thúc năm thứ hai, đáng lẽ cô đã nộp đơn đăng ký ba đề tài ưu tiên hàng đầu, nhưng nội dung đó lại là bí mật mà chỉ bản thân cô, phòng Quản lý sinh viên (chú thích 3), và các giáo sư mới biết. Do đó, đối với các nam sinh viên, họ đều cho rằng năm tiếp theo sẽ là một bước ngoặt quan trọng.
Nhưng, bản thân cô lại chẳng mấy bận tâm đến chuyện đó.
Dù nhỏ hơn nhiều so với cơ sở Hachiouji, nhưng cơ sở Shinjuku với tòa nhà cao tầng, tại nhà hàng trên tầng thượng, Raika với khí chất lười biếng nhấp một ngụm trà đen, rồi lẩm bẩm:
「Tối nay nên nấu gì đây nhỉ?」
Đương nhiên, điều Raika bận tâm không phải là bữa tối của mình, mà là bữa tối của gia đình Takanashi.
Raika biết hôm nay Yuuta sẽ về nhà muộn vì đi làm thêm. Dù Sora và các em nói rằng có thể tự xoay sở, nhưng Raika không có ý định để mặc các cô bé.
Vì lần trước đã lỡ dùng chiêu sushi cuốn ngay lập tức, điều này khiến Raika không khỏi băn khoăn làm thế nào để chuẩn bị các món ăn sau này.
Món Hina sẽ thích... Hina có vẻ rất thích món bánh bao kiểu Nga do Sasha làm, nhưng mà...
Nghĩ đến đây, khuôn mặt Sasha hiện lên trong tâm trí Raika, rồi liên tưởng đến khuôn mặt của Yuuta... và cả...
Cảm thấy mình dường như sẽ nhớ đến những chuyện không vui, nên Raika nuốt những suy nghĩ trong đầu cùng với trà đen vào bụng.
Cùng với hương thơm của trà Darjeeling, Raika bắt đầu tự hỏi về sự dao động trong lòng mình.
Vừa rồi mình đã cảm thấy không vui, nhưng rốt cuộc là vì sao chứ? Dù cảm giác đó đã biến mất trước khi kịp hình thành, nhưng rốt cuộc mình đang không vui vì chuyện gì chứ? Nghĩ đến việc mình còn không thể hiểu rõ điều này, Raika không kìm được mà thở dài.
Raika vô thức lấy điện thoại ra, kiểm tra tin nhắn.
Trong đó có một tin nhắn từ Sako, với nội dung "Hôm nay cũng không có tân sinh viên nào gia nhập câu lạc bộ. Xin yêu cầu hỗ trợ."
Dù đây là tin nhắn đã nhận được nhiều lần, nhưng Raika vẫn chưa trả lời.
Vì sau này Raika gần như không còn cơ hội đến Hachiouji nữa.
Ngay cả những người bạn trong Lộ Nghiên, sau này chắc chắn phần lớn cũng sẽ gặp nhau ở Ikebukuro.
Vì vậy, dù Raika có tuyển được thành viên đi nữa, cũng không thể thực hiện "quan sát" tân sinh viên đó được.
※Chú thích 3: Một đơn vị hành chính trong trường học ở Nhật Bản.
Đối với Raika, Lộ Nghiên là nơi để quan sát cảm xúc của người khác — Hội trưởng là một nhân vật thú vị, người đã dạy cô rất nhiều điều; Ninmura có thể nói là một mẫu vật giúp cô hiểu rõ về "hệ sinh thái" của nam giới và hành vi của phụ nữ.
Còn về Yuuta — và ba chị em...
Raika chìm trong suy nghĩ của mình, rồi lại thở dài một hơi thật mạnh.
***
Cùng lúc đó, trong lớp học và chỗ ngồi quen thuộc của mình, Sora cũng lén lút thở dài.
Sora cảm thấy mình đã thích nghi với lớp mới nhanh hơn so với năm ngoái. Cảm thấy mình dường như đã tiến bộ, đó là một sự thật khiến Sora vui mừng; nhưng ngược lại, Sora cũng nghĩ rằng mình có thể hoàn toàn không tiến bộ chút nào. Việc để Raika ngủ lại nhà, thậm chí còn để cô ấy làm bữa sáng, vẫn luôn khiến Sora bận tâm. Sora rất thích Raika, cũng hiểu rằng Raika dành thiện chí cho họ, Sora mang trong lòng rất nhiều lòng biết ơn đối với Raika. Thế nhưng, trái tim thiếu nữ của Sora lại không thể kiềm chế những cảm xúc phức tạp trong lòng.
(Mỗi lần ở cùng Raika-nee, Anh hai lại cứ nhìn chằm chằm đầy vẻ "mờ ám".)
Nụ hôn giữa Yuuta và Sasha, cùng với việc anh ấy phải lòng Raika, mọi hành động của Yuuta đều ảnh hưởng đến trái tim của Sora. Chính vì đối phương cũng đều là những người Sora yêu quý, nên mỗi lần nghĩ đến việc chỉ có mình là một đứa trẻ không thể chống lại được họ, cô lại cảm thấy buồn.
Sora cảm thấy những lúc thế này, nếu có Youko ở đây thì tốt biết mấy. Nếu Youko với nụ cười trêu chọc, và giọng điệu bình tĩnh nói "Cậu lại lo lắng về chú ấy à?", chắc chắn mình sẽ bình tĩnh lại được một chút.
「Mình thật vô dụng... Mình quá phụ thuộc vào Youko rồi.」
Sora đã hẹn với Youko rằng mình nhất định sẽ hòa nhập vào lớp mới, và cô bé cũng thực sự đang cố gắng thực hiện theo cách của riêng mình, nhưng việc người bạn thân không ở bên cạnh vẫn khiến cô cảm thấy khó chịu.
「「Haizzz...」」
Tiếng thở dài mà Sora không kìm được bật ra, trùng hợp lại cùng nhịp với tiếng thở dài của ai đó. Sora ngạc nhiên nhìn người vừa thở dài, phát hiện tiếng thở dài đó đến từ Shuuji, người đang ngồi cạnh mình, điều này khiến Sora lại một lần nữa giật mình. Shuuji với gương mặt u sầu và đôi mắt vô hồn, trông như thể ngay cả bản thân mình thở dài cậu ta cũng không hề nhận ra. Shuuji và Youko đều mang đến cho cô cảm giác tương tự. Khác với mình luôn bối rối vì những chuyện nhỏ nhặt, họ là những người bình tĩnh và trưởng thành. Sora vẫn luôn nghĩ như vậy.
(Nhưng mà, chúng ta đều cùng tuổi mà... Ootani cũng có lúc muốn thở dài chứ nhỉ.)
Nghĩ đến việc mình lại không nhận ra chuyện hiển nhiên như vậy, luôn dựa dẫm vào Youko và Shuuji, Sora cảm thấy xấu hổ.
(Mình thật vô dụng, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện của bản thân...)
So với Sasha và Raika, những người trưởng thành và biết nghĩ cho người khác, mình như thế này thì tuyệt đối không thể sánh bằng họ được.
「Ootani...」
「Hửm? Có chuyện gì sao, Takanashi?」
「Không, không có gì.」
Nhìn Shuuji với vẻ mặt u sầu, Sora mong mình có thể làm gì đó cho cậu ấy, coi như là đáp lại một phần những giúp đỡ mà mình đã nhận được. Sora nhìn nghiêng mặt Shuuji, trong lòng thầm nghĩ.
***
Đó là chuyện xảy ra sau khi tan học hôm đó. Chuyện là sau khi đội hợp xướng kết thúc buổi tập và mọi người giải tán.
Sau khi Sora và các bạn rời đi, ở lối vào tòa nhà trường có hai nam sinh đang đứng. Một người là đội trưởng đội hợp xướng Maejima Daiiki, người luôn tràn đầy năng lượng. Người kia là bạn thân của Daiiki, Tani Shuuji.
Lúc này, cả hai đã để các bạn nữ và đàn em về nhà trước, và đang chuẩn bị trả chìa khóa phòng nhạc cho văn phòng giáo vụ.
Thấy Shuuji ít nói và cứ thở dài liên tục, Daiiki cuối cùng không kìm được mở lời.
「Này, Shuuji cậu... có chuyện gì phiền lòng sao? Cậu trông không được khỏe lắm đâu.」
Cả hai là bạn thân, những thay đổi mà Sora có thể nhận ra, Daiiki tự nhiên không có lý do gì lại không để ý.
「Haha, lộ liễu đến thế sao? Thật ra không phải chuyện gì to tát đâu.」
「Gì chứ. Cậu khách sáo quá đấy. Có chuyện phiền lòng thì cứ nói với tôi chứ.」
「Ừm ~~ có nên gọi là phiền muộn không nhỉ... Cũng đúng, coi như là phiền muộn đi.」
Shuuji nở một nụ cười nhẹ, vẻ mặt này rất hợp với Shuuji điềm tĩnh thường ngày.
「Gì vậy, đừng có giấu giếm nữa chứ.」
Daiiki không khách sáo, không cho phép Shuuji lấp liếm. Cậu thiếu niên đeo kính có vẻ bối rối, khẽ cúi đầu. Sau một lúc... cậu khẽ thì thầm.
「...Daiiki, tôi hình như có người mình thích rồi.」
「Hả! C-cái gì! Cậu, người từ tiểu học đã được con gái tỏ tình mấy lần nhưng đều từ chối người ta, giờ lại có người mình thích rồi ư!」
「Đừng nói thế chứ, nghe chói tai lắm đấy.」
Trái ngược với Shuuji đang cười khổ, Daiiki lại đầy vẻ kinh ngạc.
Vì Shuuji khác với Daiiki không được con gái yêu thích, cậu ấy là người khá có duyên với các bạn nữ.
「Vậy thì, là ai vậy? Là bạn gái trong lớp à? Hay là, bạn trong đội hợp xướng...?」
「...Tôi vẫn chưa thể nói, xin lỗi.」
Shuuji nói xong, không nói thêm lời nào nữa. Thấy vẻ mặt đó của Shuuji, Daiiki cũng nhất thời không nói nên lời.
Chẳng lẽ... người mà Shuuji thích là... Daiiki cố gắng kiềm chế sự bất an nảy sinh trong lòng.
Ngày hôm đó, hai người họ gần như không nói chuyện gì trên đường về nhà.
***
Dù tôi đã đến tiệm làm thêm Cleave, nhưng vì không có việc gì để làm nên tôi thấy sốt ruột. Hôm nay quán cũng vắng khách như mọi khi.
Nếu hỏi vắng đến mức nào, thì đại khái là từ lúc tôi đến làm thêm, tôi đã lau xong tất cả cốc thủy tinh sẽ được mang ra, còn cà phê do chủ quán tự tay pha vì nói rằng hạt cà phê không thể để quá lâu, thì tôi đã uống đến ly thứ ba rồi.
Thật lòng mà nói, thuê người đến làm thêm như thế này, có ổn không nhỉ? Dù tôi nảy sinh nỗi lo lắng này, nhưng bản thân Hiromi thì lại chẳng bận tâm chút nào, lúc này Hiromi đang thảnh thơi ngồi đan len ở bên cạnh.
「Nói thế nào nhỉ, dù tôi có lẽ không nên hỏi chuyện này, nhưng rảnh rỗi đến mức này, quán này kinh doanh có ổn không vậy?」
「Ừm ~~ không sao đâu, dù sao thì việc kinh doanh ban ngày gần như chỉ là sở thích thôi mà.」
...Đây là sở thích ư? Không đúng, nếu thế thì nghề chính là gì chứ? Ngay cả vào giờ quán bar ban đêm, việc kinh doanh ở đây cũng không đặc biệt tốt... Quán này thật sự khó mà nắm bắt được.
「Hai người cứ thoải mái miệng nói rảnh rỗi cũng được, nhưng đừng quên ở đây còn có một vị khách nhé.」
Ở chỗ ngồi sâu hơn trong quán, Sako-senpai đang thưởng thức món bánh xốp nóng năm lớp.
Từ tần suất Senpai ghé thăm, có thể nói chỗ đó là chỗ ngồi quen thuộc của anh ấy cũng không quá lời.
「Vậy thì, Ninmura rốt cuộc khi nào mới đến? Nếu cậu ta không có mặt, thì cuộc họp căn bản không thể bắt đầu được chứ.」
「Cuộc họp, Senpai còn định bày trò gì nữa sao?」
「Cái đó còn phải nói sao! Chúng ta dù thế nào cũng phải đảm bảo có thành viên mới! Nếu không thì câu lạc bộ của chúng ta sẽ...」
「Nếu không thì sao ạ?」
「À, không, không có gì! Tôi không nói gì cả
"Chuyện này thì không sao, nhưng mà... Ninmura (仁村浩一), cậu làm sao thế?"
"Các cậu nghe tớ nói này, tớ vừa trải qua chuyện kinh khủng nhất đời mình..."
Ninmura (仁村浩一) tuôn ra như thể vỡ đê.
"Cũng như Segawa Yuuta (瀬川佑太) biết đấy, tớ để giúp Hội Nghiên cứu Quan sát Đường phố (Rōjō kansatsu kenkyūkai – 路研) tuyển thành viên, đã cố gắng tiếp cận các cô gái tân sinh viên, ngày nào cũng chăm chỉ làm quen với họ. Có lúc đi karaoke, có lúc đi chơi bowling..."
–Oda Raika (織田萊香) thì cho rằng mấy chuyện này chẳng liên quan gì đến Rōjō kansatsu kenkyūkai (路研) cả. Cơ mà, tôi vẫn tò mò không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
"Trong số đó có một cô bé rất nhiệt tình. Bọn tớ cũng cảm thấy khá hợp, nhưng mà... sau khi tớ đưa cô bé về nhà... ừm... phải nói sao nhỉ...?"
Ninmura (仁村浩一) như thể sợ hãi cả khi hồi tưởng lại, cậu ta ngừng bặt lời, rồi cố gắng lắm mới thốt ra được những câu tiếp theo.
"...Thật ra thì tân sinh viên đó... là con trai. Tớ suýt ngất xỉu vì sợ."
"Ý là... ừm... đó là con trai giả gái sao...? Bình thường thì phải nhận ra chứ?"
"Cái này thì, cả ngoại hình lẫn giọng nói của cậu ấy đều giống hệt con gái! Tuy tớ cũng thấy cậu ấy trang điểm hơi đậm, nhưng vì ánh sáng không được rõ, nên tớ chẳng hề nhận ra cho đến khi về đến nhà!"
"Ra là vậy! Tức là, Ninmura (仁村浩一) đã gặp phải kiểu người 'giả gái' đang thịnh hành bây giờ rồi! Tuyệt vời thật!"
Sako Shuntarou (佐古俊太郎) – senpai (先輩), người đột nhiên lên tiếng, khoanh tay gật đầu lia lịa.
"Đây là trào lưu sao...? Cái kiểu giả gái ấy."
"Đúng vậy. Trong giới nhất định thì đúng là như thế, họ đã có thể được xem là một kiểu người độc lập rồi."
Không biết là giới nào nữa...
"Thôi kệ, chuyện đó không quan trọng. Nói chung là tớ cứ không thể nào lấy lại tinh thần nổi... Hôm nay cũng vì chuyện này mà đến muộn đấy."
Trái ngược với Ninmura (仁村浩一) đang thở dài buồn bã, Sako-senpai (佐古俊太郎) bỗng nhiên lại tỏ ra vô cùng vui mừng.
"Ừm. Thật thú vị. Ninmura (仁村浩一), cậu nhất định phải lôi 'người giả gái' đó vào câu lạc bộ của chúng ta!"
"Ể!? Cái này thì hơi... làm ơn tha cho tớ đi!"
"Cậu đang nói gì vậy. Cậu ấy... à không, cô ấy chính là một nhân tài độc đáo, vô cùng phù hợp với Rōjō kansatsu kenkyūkai (路研) của chúng ta. Cậu bị 'báo ứng' vì đã không thật tâm chiêu mộ nhân tài mới đấy. Vậy nên ít nhất hãy kéo cô ấy vào đi, Raika (織田萊香) chắc chắn cũng sẽ rất vui đấy."
"Không đời nào, tớ cảm giác như thế sẽ gây ra nhiều trở ngại cho cuộc đời mình lắm."
"Ninmura (仁村浩一), định kiến là không tốt đâu! Dù người ta có thêm thứ gì, hay có mọc râu đi chăng nữa, thì nội tâm vẫn là một cô gái đấy! Hơn nữa, người ta còn đang chờ cậu chấp nhận cô ấy nữa!"
Không hiểu sao, lời lẽ của Hiroshi lại khá kích động. Tôi chỉ mong anh ta đừng cắn khăn tay nữa.
"Không, cái này đối với tớ, nên nói là không thể chịu đựng được sao...? Tóm lại, kiểu người đó hoàn toàn nằm ngoài 'phạm vi phòng thủ' của tớ."
Ninmura (仁村浩一) hiếm hoi cứ liên tục xin xỏ.
"Senpai (先輩), tuy em thấy chuyện này là do Ninmura (仁村浩一) tự làm tự chịu, nhưng lần này cứ bỏ qua cho cậu ấy đi ạ."
"Se... Segawa Yuuta (瀬川佑太)... thật quá cảm kích cậu."
Nhìn nụ cười hốc hác của Ninmura (仁村浩一), có vẻ như chuyện này đã gây ra một cú sốc không nhỏ cho cậu ta.
"Nhưng, nhưng, nếu không có thành viên mới, hậu quả sẽ nghiêm trọng đấy..."
Sako-senpai (佐古俊太郎) không nói những lời kiểu "các cậu thật vô dụng" với thái độ khinh thường như mọi khi, điều này khiến tôi lại nhớ đến cảm giác cứ lấn cấn trong lòng bấy lâu nay. Rốt cuộc Sako-senpai (佐古俊太郎) đang giấu giếm điều gì vậy?
"Sako-senpai (佐古俊太郎), thật ra từ hôm qua em đã hơi để ý rồi, tại sao senpai (先輩) lại muốn thu nhận thành viên mới đến vậy? Nếu là bình thường, senpai (先輩) phải nói là 'Rōjō kansatsu kenkyūkai (路研) chúng ta chỉ thu nhận nhân tài xứng tầm với chúng ta!' mới đúng chứ?"
"Là... là em nghĩ nhiều quá rồi đó. Anh, anh, anh đâu có giấu giếm gì các em đâu!"
Vừa nghe tôi nói vậy, Sako-senpai (佐古俊太郎) rõ ràng đã bối rối, xem ra thật sự có ẩn tình gì đó.
"Senpai (先輩) cứ nói thật đi, dù có giấu tiếp cũng chẳng được lợi ích gì đâu."
"Ư... ừm, được, được rồi. Nh... nhưng các em không được giận đâu nhé. Thật ra thì..."
Sako-senpai (佐古俊太郎) có vẻ đã từ bỏ giãy giụa, bắt đầu kể cho chúng tôi nghe nguyên nhân. Xem ra senpai (先輩) đã lén chúng tôi, cá cược với hội trưởng câu lạc bộ tennis. Nội dung cá cược rất đơn giản, chỉ là "xem bên nào tuyển được nhiều tân sinh viên hơn". Nhưng, vấn đề là phần cá cược của họ!
"Phải cho tôi 'vay mượn' cho câu lạc bộ tennis sao!?"
"...Hì hì ☆"
"Hì cái đầu ông ấy! Hơn nữa tại sao lại chọn tôi chứ!"
"Không có gì đâu, chỉ là các cô gái bên đó có vẻ khá ưng Segawa Yuuta (瀬川佑太) thôi mà."
Là đàn ông, tuy điều này có lẽ đáng để vui mừng, nhưng không hiểu sao tôi lại không tài nào vui nổi.
Phần lớn là do tôi biết rõ mình "có giá" đến mức nào.
"Tôi không xử lý nổi đâu! Tôi mà đi chắc chắn sẽ bị xem như món đồ chơi mất thôi!"
Thấy bộ dạng hoảng hốt của tôi, Ninmura (仁村浩一) bước đến đặt tay lên vai tôi.
"Segawa Yuuta (瀬川佑太), vậy để tớ đi thay cậu nhé, câu lạc bộ tennis có nhiều cô gái đáng yêu lắm đó."
"Cậu thay đổi nhanh quá vậy! Bộ dạng tái mét ban nãy đâu rồi! Nói đi thì phải nói lại, Ninmura (仁村浩一) cậu cũng tự kiểm điểm cái tính lông bông của mình đi chứ! Với lại Sako-senpai (佐古俊太郎) cũng đừng tùy tiện lấy người khác ra làm vật cá cược được không!"
"Xin lỗi nhé, Segawa Yuuta (瀬川佑太)... Với lại anh đã mời em ăn trưa rồi mà!"
Chỉ có một bữa trưa thôi, tôi thật sự mong có thể xem như chưa từng được mời. Thế nhưng ý chí kiên quyết không muốn nuốt lời của Sako-senpai (佐古俊太郎), tôi cũng không tài nào bác bỏ được. Huống hồ tôi nghĩ chắc cũng chẳng có ai có thể thuyết phục được vị hội trưởng câu lạc bộ tennis kia... Lần này gay go rồi.
Cứ thế, hoạt động tuyển tân sinh viên vốn dĩ tiến triển chậm chạp, bỗng nhiên trở thành một vấn đề vô cùng nghiêm trọng đối với tôi.
Trong khi những người lớn hơn đang lo lắng về các mối quan hệ xã hội trong học kỳ mới, cô con gái thứ hai của nhà Takanashi (小鳥游) hôm nay lại về nhà sớm hơn, sau khi tắm rửa xong, liền kết nối với đường dây nóng hàng tuần.
Miyu (小鳥游美羽) sử dụng cuộc gọi video qua máy tính để liên lạc với mẹ ruột của mình, Sasha (沙夏), đang sống ở Nga.
Mặc dù Sasha (沙夏) trở về nước chưa được bao lâu, nhưng Miyu (小鳥游美羽) đã có rất nhiều chuyện muốn nói với Sasha (沙夏).
"Với lại nha, mẹ ơi, mẹ có biết khi người ta cứ hỏi con đủ thứ, thì bé Kou đang làm gì không?"
Miyu (小鳥游美羽)对着 chiếc laptop, có vẻ phấn khích nói không ngừng.
Người xuất hiện trên màn hình là mẹ của cô bé, Sasha (沙夏), đang ở tận Nga xa xôi.
"Cậu ấy đang ăn bánh pudding tráng miệng kiếm được từ người khác đó! Thật tình, cậu ấy đúng là hễ gặp đồ ăn là chẳng quan tâm gì hết!"
Trên màn hình, Sasha (沙夏) nghe Miyu (小鳥游美羽) kể xong, phải mất một lúc mới nở nụ cười.
Có lẽ đang trong giờ làm việc, Sasha (沙夏) mặc một bộ vest chỉnh tề, trang điểm cũng khá nhẹ nhàng.
"À, con xin lỗi mẹ. Lại toàn là con nói chuyện."
"Không sao đâu, mẹ cũng muốn nghe Miyu (小鳥游美羽) nói chuyện mà."
Người mẹ qua webcam, nở một nụ cười dịu dàng.
Vì đã sống xa nhau trong một thời gian dài, nên những cuộc trò chuyện riêng tư như thế này, ít nhiều vẫn có chút gượng gạo.
Thế nhưng, từ lần đầu tiên gặp lại vào đầu năm nay cho đến bây giờ, dù chưa đầy bốn tháng, nhưng cả hai đã cảm nhận được tình cảm giữa họ đang nhanh chóng được gắn kết. Điều này cả Miyu (小鳥游美羽) lẫn Sasha (沙夏) đều cảm nhận như nhau. Việc cả hai đều tranh thủ thời gian bận rộn để gọi điện cho nhau như thế này, có lẽ cũng phản ánh mong muốn bù đắp những khoảng thời gian đã mất của cả hai.
Người mẹ trên màn hình đẹp hơn nhiều so với hình dung của Miyu (小鳥游美羽) khi ở một mình, Miyu (小鳥游美羽) vừa vui mừng như thường lệ, không hiểu sao lại nhớ đến Yuuri (佑理), và tự nhiên cũng nghĩ đến tâm trạng của Sora (小鳥游空) khi không thể gặp mẹ mình.
Miyu (小鳥游美羽) tuy vui mừng vì mình có thể gặp Sasha (沙夏), nhưng đồng thời cũng có một nỗi lòng khiến cô bé tránh nói quá nhiều về mẹ khi có mọi người ở đó. Miyu (小鳥游美羽) vừa nghĩ những điều này, vừa nở nụ cười.
"Ở đó bận lắm hả mẹ?"
"Đúng vậy, ngày nào cũng bận tối tăm mặt mũi. Hôm nay còn phải họp hai cuộc, tối còn phải dự tiệc của khách hàng nữa."
"Oa! Là tiệc tùng hả, cảm giác như người nổi tiếng vậy!"
"Đâu phải thứ gì đáng mong chờ đến thế. Chỉ là để kiếm nhà đầu tư cho thương hiệu của mẹ, nên phải đi xã giao với mấy ông chú giàu có thôi."
Sasha (沙夏) ở đầu dây bên kia, làm một động tác thở dài khoa trương.
"Vậy sao... Công việc vất vả ghê mẹ nhỉ."
"Phải đó, phụ nữ đi làm vất vả lắm con ạ."
Sasha (沙夏) nói xong, liền nở một nụ cười vui vẻ.
"À đúng rồi, Yuuta (瀬川佑太) và Sora (小鳥游空) thế nào rồi? Hina (小鳥游雛) chắc cũng lên lớp lớn hơn một tuổi rồi nhỉ?"
"Chú Yuuta (瀬川佑太) ngày nào cũng bận rộn việc học đại học và làm thêm, hôm nay cũng vì làm thêm mà về rất muộn. Chị Sora (小鳥游空) hình như vì câu lạc bộ rất bận. Còn bé Hina (小鳥游雛)... thì cũng như mọi khi thôi ạ? Cơ mà gần đây bé Hina (小鳥游雛) hơi thích bắt chước làm chị, buồn cười lắm mẹ. À, mọi người đều nói muốn cảm ơn mẹ vì bộ quần áo mẹ gửi tặng nhé."
"Hehe, tốt quá rồi. Nhưng mà, thế Miyu (小鳥游美羽) có chăm chỉ giúp làm việc nhà không?"
"Ưm ~~ Việc nhà thì Raika-nee (織田萊香) ..."
"Cái gì!?"
Miyu (小鳥游美羽) vừa thốt lời, liền thở dài cảm thấy không ổn. Miyu (小鳥游美羽) biết ánh mắt của mẹ là thật lòng.
Bởi vì Sasha (沙夏) coi Raika (織田萊香) là đối thủ lớn nhất tranh giành Yuuta (瀬川佑太) với mình.
"Miyu (小鳥游美羽), chuyện này con làm ơn nói rõ ràng cho mẹ."
Miyu (小鳥游美羽) trong bất đắc dĩ, bắt đầu giải thích sự tình. Tức là Raika (織田萊香) đã lợi dụng cơ hội chuyển trường đại học để chuyển đến gần đó, và gần đây hầu như ngày nào cũng đến nhà làm việc nhà.
"Ư... Thật không ngờ lại nhân lúc mình rời khỏi Nhật Bản... Raika (織田萊香) đúng là có tài thật, mình đã quá sơ suất rồi."
Mặc dù Sasha (沙夏) đã theo đuổi Yuuta (瀬川佑太) một cách nhiệt tình từ trước, nhưng thành thật mà nói, Miyu (小鳥游美羽) cho đến gần đây vẫn nghĩ rằng đó chỉ là nửa đùa nửa thật. Thế nhưng nhìn phản ứng của mẹ gần đây, thì quả thật không giống như đang đùa giỡn, hay chỉ đơn thuần là trêu chọc. Dù Sasha (沙夏) đã có một cô con gái mười tuổi, nhưng giờ vẫn có thể nói là ở độ tuổi quyến rũ nhất của phụ nữ. Nếu Sasha (沙夏) có ý định tái hôn, Miyu (小鳥游美羽) cũng định sẽ với tư cách con gái mà ủng hộ mẹ.
Thế nhưng, nếu đối tượng lại là Yuuta (瀬川佑太), thì lại là một chuyện khác.
Miyu (小鳥游美羽) không có ý định xem khoảng cách tuổi tác của hai người là vấn đề, cũng không phải vì Yuuta (瀬川佑太) là chú (舅舅) trên danh nghĩa của mình.
Mà là vì ở Yuuta (瀬川佑太), Miyu (小鳥游美羽) vẫn còn những tình cảm mà ngay cả bản thân cô bé cũng chưa thể xử lý ổn thỏa. Dù sao thì, người biết được chú (舅舅), biết được những ưu điểm của Yuuta (瀬川佑太), không chỉ có mẹ và chị gái, mà còn có cả Raika-nee (織田萊香) nữa.
"Nếu đã vậy, mình cũng sẽ đến đó mỗi ngày..."
"Mẹ ơi, từ Nga xa lắm mà mẹ."
"Ư ư... Xem ra mình vẫn nên thành lập thương hiệu của mình ở Nhật Bản mới phải! Mình đã muốn làm thế từ trước rồi! Như vậy mình còn có thể chăm sóc Miyu (小鳥游美羽), Sora (小鳥游空) và Hina (小鳥游雛) từ gần hơn, nếu sống cùng nhau, chắc chắn sẽ có nhiều lợi thế hơn Raika (織田萊香) chứ! Thế nào? Miyu (小鳥游美羽). Con không thấy đây là một kế hoạch hoàn hảo sao? Hehehe..."
"Haizzz... Mẹ đúng là..."
Dù cảm thấy bó tay, nhưng nếu là mẹ mình thì không chừng thật sự sẽ làm ra chuyện đó... Vừa nghĩ đến đây, Miyu (小鳥游美羽) không khỏi thở dài.
Xem ra từ sau khi mẹ hôn chú (舅舅), giữa những người có liên quan đến gia đình Takanashi (小鳥游), bỗng nhiên nổi lên một cơn bão tình yêu. Gần đây Sora (小鳥游空) hình như cũng không biết phải xử lý tình cảm của mình với Yuuta (瀬川佑太) như thế nào, cũng có nghe Hina (小鳥游雛) nói tình trạng của chị Koto (琴) có vẻ hơi lạ, hơn nữa ngay cả tâm trạng của bản thân Miyu (小鳥游美羽) cũng không hề bình yên.
"Haizzz... Sao ai cũng vô tâm thế này... ngay cả mình nữa."
"Miyu (小鳥游美羽)...?"
Tiếng thở dài của cô bé khiến Sasha (沙夏) trên màn hình cảm thấy khó hiểu.
Cuộc đối thoại mẹ con này cứ thế tiếp diễn cho đến khi Raika (織田萊香) đưa Hina (小鳥游雛) về nhà mới kết thúc.