Sau khi vất vả dỗ dành Tiểu Sora và lũ trẻ đang hoang mang chìm vào giấc ngủ, tôi cũng nằm xuống giường. Thế nhưng tôi chẳng thể nào ngủ được, chỉ biết trân trân nhìn lên trần nhà tối om.
“Raika senpai… có nghĩ thế nào đi chăng nữa… thì cũng là lỗi của tôi mà.”
Chính vì tôi cứ thế ỷ lại vào lòng tốt của Raika senpai, mà lại khiến chị ấy và song thân phát sinh hiểu lầm.
Raika senpai rất mực yêu quý ba chị em nhà tôi, lúc nào cũng vui vẻ hạnh phúc khi được ở bên bọn trẻ. Raika senpai luôn miệng nói rằng tất cả là do chị ấy tự nguyện muốn làm, là vì chị ấy muốn nên mới làm. Tôi hiểu rõ đó không phải lời dối trá, và cũng vì thế mà cảm thấy vui. Thế nhưng, trong chuyện này vẫn có điều không thể quên được. Nghĩ đến đây, tôi không kìm được mà cắn chặt môi – đó là sự thật chúng tôi vẫn còn là học sinh, trong mắt người lớn thì vẫn chỉ là trẻ con. Chúng tôi không thể tự mình lo liệu cuộc sống, cần có người giám hộ… Chuyện này ở Raika senpai cũng vậy thôi.
Tôi nghĩ việc cha mẹ chị ấy cảm thấy lo lắng là lẽ đương nhiên. Kể cả mục đích của Raika senpai không phải là tôi mà là ba chị em, thì việc chị ấy thường xuyên lui tới nhà Takanashi cũng khó tránh khỏi việc khiến người ta nghi ngờ mối quan hệ giữa chị ấy và tôi.
Dĩ nhiên, tôi biết có rất nhiều người còn sống buông thả hơn thế. Ninmura là một ví dụ điển hình, còn việc các sinh viên cùng khóa bắt đầu sống thử thì cũng chẳng có gì lạ. Tôi cho rằng chỉ cần đôi bên đồng thuận thì đó không phải là vấn đề.
Thế nhưng lần này lại khác. Tôi và Raika senpai không phải là mối quan hệ như thế, đây thuần túy chỉ là hiểu lầm. Nếu vì chuyện này mà phát sinh lời ra tiếng vào, hay khiến chị ấy và song thân xảy ra tranh cãi, thì đó là trách nhiệm của tôi. Với tư cách là người giám hộ tạm thời của ba chị em, tôi có thể thấu hiểu cái cảm giác lo lắng cho con gái ấy.
“Haizz! Thật là! Sao tôi lại hoàn toàn không nghĩ đến chuyện sẽ thành ra thế này chứ!”
Là lỗi của tôi – câu nói ấy cứ luẩn quẩn mãi trong đầu tôi.
“Tôi phải làm sao đây… Trước hết phải gỡ bỏ hiểu lầm… và còn phải xin lỗi vì đã gây phiền phức cho người ta nữa.”
Ngoài ra, nếu có thể, tôi hy vọng Raika senpai sẽ ở lại Ikebukuro, đó là sự ích kỷ của tôi. Kể cả nếu thực sự không được, phải chuyển về nhà, thì ít nhất tôi cũng phải làm sáng tỏ hiểu lầm với cha mẹ chị ấy. Đây là việc bằng mọi giá phải làm được. Nhất định phải làm được.
Cha mẹ đã dạy dỗ Raika senpai trở nên xuất sắc đến thế, nếu họ và chị ấy – người luôn đối xử hiền lành, tử tế với chúng tôi – lại có hiểu lầm, tôi nghĩ mình có trách nhiệm phải ngăn chặn chuyện đó.
Tôi nhìn lên trần nhà, kiên định với quyết tâm này. Những gì trước đây không làm được, lần này tôi hy vọng nhất định phải thực hiện. Nghĩ đến những điều Raika senpai đã làm cho chúng tôi, tôi thấy đây là lẽ đương nhiên.
Người thân là vô giá – đó là điều quan trọng tôi đã học được trong khoảng thời gian gần đây.
Sau khi nghe Yuuta nói chuyện, bị Yuuta lấy cớ ngày mai còn phải đi học mà giục lên tầng hai, Sora mang tâm trạng phức tạp thay đồ ngủ và nằm xuống giường. Thế nhưng, Tiểu Sora cảm thấy mình thật khó mà ngủ được.
“…Làm sao đây? Chị Raika… sau này sẽ không gặp được nữa sao?”
Kể cả khi nhắm mắt lại, khuôn mặt của Raika vẫn hiện lên rõ mồn một. Gương mặt đoan trang thoạt nhìn không chút biểu cảm, khiến người ta khó mà đoán được tâm tư bên trong. Thế nhưng trong quá trình tiếp xúc thân thiết, Tiểu Sora hiểu rằng Raika quả thực cũng có những biểu cảm riêng.
Chị ấy sẽ vui vẻ, sẽ phấn khích, sẽ say mê.
Những gì Tiểu Sora nhớ lại đều là một Raika như thế, Tiểu Sora hiểu Raika đã yêu quý các em đến nhường nào. Raika không bao giờ để lộ vẻ mặt khó chịu trước mặt Tiểu Sora và các em, chị ấy luôn nở một nụ cười mỉm chi.
Một Raika như vậy sẽ rời đi. Điều này khiến Tiểu Sora cảm thấy một sự cô đơn mạnh mẽ đến mức bản thân cũng phải ngạc nhiên, như thể nước mắt sắp trào ra khỏi khóe mi.
“Em… không muốn như vậy đâu…”
Nếu nói sau tai nạn bất ngờ khiến song thân mất tích, người đầu tiên đưa tay giúp đỡ Tiểu Sora và các em là Yuuta, thì sau đó tiếp tục giúp đỡ các em chính là Raika và Ninmura.
Các thành viên Hội Lộ Nghiên mà các em quen biết khi sống cùng chú Yuuta, lúc nào cũng xuất hiện với nụ cười trên môi.
Tiểu Sora nhớ lại chuyện ngày tham gia lễ hội trường đại học, lần đầu tiên chơi cosplay. Đó có thể là lúc bản thân em lần đầu tiên nở nụ cười thật lòng sau khi dì Yuuri và mọi người gặp tai nạn. Rất nhiều kỷ niệm cứ liên tục lướt qua trong tâm trí Tiểu Sora. Dù đôi khi Tiểu Sora cũng coi Raika như đối thủ tranh giành chú Yuuta với mình, thế nhưng… đối với Tiểu Sora, Raika lúc nào cũng là một người khiến em cảm thấy an tâm, như một người chị gái vậy.
“Chị Raika…”
Khi Tiểu Sora thầm gọi tên chị bằng giọng gần như sắp khóc, cánh cửa phòng khẽ khàng mở ra.
“Chị ơi, chị còn thức không ạ?”
Tiểu Sora vừa ngồi dậy, Miyu đã chẳng đợi em trả lời mà chui tọt vào giường.
“Miyu cũng không ngủ được sao?”
Tiểu Sora vừa hỏi vừa nhường chỗ trên giường cho Miyu, cô con gái thứ hai tóc vàng liền gật đầu.
“…Chị Raika không thể tiếp tục ở lại đó… là vì tụi mình phải không chị?”
“Ừ, chị cũng nghĩ là vì tụi mình.”
Đối mặt với câu hỏi của Miyu, Tiểu Sora không hề do dự đáp lời.
“Chị Raika từ khi chuyển đến Ikebukuro đã luôn chăm sóc tụi mình. Chuyện đưa đón Hina cũng làm phiền chị ấy nhiều lần rồi, cả việc nấu ăn và dọn dẹp tụi mình cũng cứ mãi ỷ lại vào chị Raika.”
“Chị ơi, thật ra em… có nói với chú… là ước gì chị Raika có thể ở chung với tụi mình thì tốt biết mấy.”
Miyu vốn luôn hoạt bát và có suy nghĩ chín chắn trước tuổi, lúc này lại lộ ra biểu cảm non nớt đúng với lứa tuổi của mình.
“Aiz… Thật là, tụi mình ỷ lại chị Raika quá rồi, chính vì thế nên mới hại chị ấy bị cha mẹ trách mắng phải không?”
Đúng vậy. Từ khi học kỳ mới bắt đầu, thời gian Raika ở nhà Takanashi quả thực không thể so sánh với trước đây. Thời gian chị ấy ở căn hộ của mình chắc chắn còn ít hơn.
“Đây không phải là vấn đề của riêng Miyu. Thế nhưng…”
“Là do tụi mình ỷ lại người ta quá thôi.”
“…Đúng vậy. Tụi mình thật sự… đã quá ỷ lại chị Raika.”
Bởi vì chị Raika nói là chị ấy thích như vậy, nên bản thân đã hoàn toàn ỷ lại vào lòng tốt của chị ấy. Nếu mình có thể đảm đang hơn một chút, nếu mình không vô dụng đến thế, thì chị Raika cũng không cần thường xuyên đến nhà Takanashi đến mức bị cha mẹ nghi ngờ như vậy – Tiểu Sora tự trách mình trong lòng.
“Lần làm người mẫu ảnh báo, em cũng đã gây phiền phức cho chị Raika rồi… Em đúng là không học được bài học nào cả.”
Miyu khẽ nói bằng giọng run run. Raika nhất định sẽ nói “là do chị ấy tự nguyện muốn làm”, nên mới khiến các em có suy nghĩ không cần phải chịu trách nhiệm. Không nên quá ỷ lại vào người khác, thế nhưng dù bây giờ có hối hận thì có lẽ cũng đã quá muộn rồi.
“Ưm – nhưng mà! Cứ ủ rũ ở đây cũng chẳng giải quyết được gì phải không ạ?”
Miyu đột nhiên kéo chăn lên, ngồi dậy khỏi giường.
“Nếu là trách nhiệm của tụi mình, thì tụi mình phải nghĩ cách mới được chứ! Đúng không chị?”
“Miyu… Ừ, chị cũng nghĩ vậy.”
Dù vừa rồi còn sụt sùi khóc lóc, nhưng chính vì thế mà cô con gái thứ hai nhà chúng tôi mới đáng tin cậy đến vậy.
“Tụi mình đi giải thích tình hình với cha mẹ chị Raika, cho họ biết chị ấy không phải chỉ biết ham chơi là được phải không chị?”
“Ừ. Thế nhưng anh nói chị Raika đã về nhà ở Den-en-chofu rồi. Dù có thể gọi điện thoại cho chị Raika, nhưng nếu tụi mình nói muốn đến xin lỗi, chắc chắn sẽ bị chị ấy từ chối, vì đó là chị Raika mà.”
“Haizz… Làm trẻ con thật khó chịu, những gì có thể làm quá ít ỏi. Chị nghĩ rốt cuộc tụi mình nên làm gì đây ạ?”
Trên thực tế, bản thân đúng là trẻ con, nên mới gây ra nhiều phiền phức như vậy. Ước gì mình có thể lớn nhanh hơn… Nghĩ đến đây, Tiểu Sora quyết định tạm gạt bỏ suy nghĩ vô ích này ra khỏi đầu.
“Cho dù vậy, tụi mình vẫn nên có thể làm gì đó… nhất định là có.”
Bởi vì dù bản thân vẫn còn là trẻ con, em vẫn có tình cảm muốn bảo vệ những người thân yêu quý.
Dù trời đã sáng, nhưng cơn buồn ngủ dường như vẫn không buông tha tôi. Nhận thấy hôm nay mình thức giấc muộn hơn bình thường, tôi vội vàng rửa mặt và thay quần áo. Vừa đến phòng khách, tôi đã thấy Miyu và Hina với vẻ mặt mệt mỏi.
“Chào buổi sáng.”
“Chào chú ạ!”
“…Chào cậu ạ.”
“Miyu, lại đây giúp mẹ lấy đĩa nhé. À, anh chào buổi sáng.”
Tiểu Sora đang chuẩn bị bữa sáng cho mọi người, dường như cũng vì thiếu ngủ mà mắt đỏ hoe.
“Xin lỗi, anh ngủ quên mất, nên chỉ làm được vài món đơn giản thôi.”
“Đừng nói vậy, em mới là người phải xin lỗi, lại còn để anh làm bữa sáng.”
“Không sao đâu. Miyu, ăn nhanh lên, sắp muộn rồi đấy. Anh ơi, có thể nhờ anh đưa Hina đi học không ạ?”
“À, ừ. Dĩ nhiên rồi.”
Hai đứa vội vàng ăn xong bữa sáng rồi tất tả ra ngoài. Chúng không hề nhắc đến chuyện tôi đã nói hôm qua, thế nhưng tôi nghĩ tối qua phần lớn là vì chuyện đó mà chúng không thể ngủ ngon. Có lẽ tôi không nên nói ra thì hơn.
“Haizz… Mình đúng là một người giám hộ vô trách nhiệm…”
“Chú ơi, phải vui lên chứ ạ~~”
Có lẽ vẻ mặt buồn bã của tôi đã lộ rõ, khiến Hina an ủi tôi như vậy. Tôi thực sự phải trấn tĩnh lại mới được.
Dù sao đi nữa, tôi đã quyết định những việc cần làm. Vì chuyện này… Trong đầu tôi hiện lên khuôn mặt của một senpai đáng tin cậy trong những tình huống khẩn cấp. Tôi vừa gửi tin nhắn điện thoại, liền nhận được hồi âm đồng ý ngay lập tức.
Trong lòng biết ơn senpai, tôi lại càng củng cố quyết tâm của mình.
Những ngày sau đó là khoảng thời gian cần sự kiên nhẫn.
Dù đi học đại học hay đi làm thêm, tôi đều không kìm được mà cứ để tâm đến tin nhắn điện thoại.
“Haizz…”
“Sao thế, Segawa? Thấy cậu cứ thở dài mãi.”
“Haha, tôi chỉ đang nghĩ linh tinh thôi.”
Sugaya dù lo lắng cho tôi trong giờ giải lao khi cùng tôi chiêu mộ thành viên mới, nhưng dĩ nhiên tôi không giải thích cho cô ấy, vì điều này liên quan đến đời tư của Raika senpai. Công việc làm mochi dâu tây ở Hanamura Seika của tôi, tuy bình thường bị cấm mang điện thoại di động, nhưng tôi cũng đặc biệt nhờ senpai cho phép mình mang điện thoại bên người vì chuyện này. Nếu có thể, tôi thậm chí còn muốn ở lại Ikebukuro để chờ tin tức, nhưng tôi không thể làm thế. Tôi còn phải lo cho việc học đại học, cũng không thể để Tiểu Sora và các em lo lắng, vì dù sao chuyện này cũng là vấn đề của tôi.
“Thật là, dù tôi thì không sao, nhưng nếu cứ thế này thì sẽ chẳng tuyển được thành viên nào đâu nhé.”
Sugaya bĩu môi càu nhàu. Dù biểu cảm đó khá dễ thương, nhưng tôi vẫn rụt cổ lại như bị quở trách.
“Đúng, đúng vậy, xin lỗi… Cô nói đúng…”
“Haizz! Biết thế khó nhằn thế này thì ban đầu cứ để cái cô gái tóc tết kia vào hội thì hơn. Cô ta có vẻ chỉ cần rủ rê thêm chút là xong ngay mà…”
Nghe Sugaya nói thẳng thừng như vậy, tôi không khỏi cười khổ. Kể cả có ép người khác gia nhập, thì chắc cũng chẳng ở được lâu. Thế nhưng với tiền lệ của tôi và Ninmura, thì cũng khó nói lắm.
Tuy nhiên, nói cho cùng, tôi cũng là bị Raika senpai thu hút nên mới gia nhập Hội Lộ Nghiên. Dù sau đó tôi bắt đầu cảm thấy ở lại Hội Lộ Nghiên cũng không tệ, giờ tôi thực sự không thể tưởng tượng được cuộc sống đại học mà không có bạn bè ở Hội Lộ Nghiên.
Vì vậy tôi hy vọng Tanaka cũng có thể tận hưởng cuộc sống đại học như vậy, dĩ nhiên sau này nếu cô ấy sẵn lòng chọn nghiên cứu hội của chúng tôi thì là tốt nhất. Nghe Sugaya nói, Tanaka sau đó hầu như ngày nào cũng gặp chị hội trưởng câu lạc bộ tennis, dù không biết rốt cuộc sẽ có kết quả gì, nhưng tôi thấy phán đoán của mình là đúng. Sau đó tôi và Sugaya vừa tính toán thời gian tuyển sinh còn lại ít ỏi, vừa cùng nhau đi khắp trường để chiêu mộ sinh viên mới.
Cũng giống như Raika senpai đã dẫn tôi vào Hội Lộ Nghiên, bản thân tôi cũng muốn cho ai đó biết rằng ở đây có một nơi thú vị đến vậy… Chỉ là…
Cho dù vậy, tôi vẫn không ngừng quan tâm đến tin nhắn điện thoại. Bởi vì thông báo đó, chắc chắn sẽ là một tin tức quan trọng để kiểm chứng quyết tâm của tôi.
Ở trường cấp hai, Tiểu Sora lúc này cũng đang nhìn điện thoại thở dài.
“…Nếu nhắn tin cho Raika senpai… có khiến chị ấy khó xử không nhỉ?”
Trước khi tan học, về cơ bản trường cấm sử dụng điện thoại di động. Dù vậy, Tiểu Sora vẫn cảm thấy bồn chồn.
Màn hình chờ của điện thoại là bức ảnh Tiểu Sora và hai em gái cùng chị Raika, tất cả mọi người đều đeo phụ kiện tóc giống nhau trong chuyến đi chơi hôm đó. Trong màn hình nhỏ của điện thoại, chị Raika trông vẫn vô cảm như thường ngày.
Thế nhưng, hôm đó chị Raika quả thực rất vui vẻ. Tiểu Sora không muốn đó trở thành kỷ niệm cuối cùng. Không, nhất định sẽ không như vậy đâu, kể cả nếu chị Raika chuyển từ Ikebukuro về Den-en-chofu, chắc chắn vẫn sẽ thỉnh thoảng đến chơi. Giống như khi chị ấy còn học ở cơ sở Hachiouji vậy.
“Chị Raika, chị ấy có tự nguyện muốn như vậy không…?”
Trái tim thiếu nữ của Tiểu Sora đặc biệt nhạy cảm với câu hỏi này.
Em cho rằng chị Raika chắc chắn cũng muốn ở lại Ikebukuro, bởi vì… không chỉ vì có tụi mình ở đó…
Tiểu Sora nhớ lại “Bức tường năm ba” mà anh Ninmura từng nhắc đến một cách hài hước.
Những nam nữ sinh viên theo học tại Đại học Tama Bunka, đặc biệt là mối quan hệ hẹn hò giữa các năm học khác nhau, có khả năng rất cao sẽ chia tay khi bị phân tách đến cơ sở Hachiouji và cơ sở Shinjuku. Điều này cũng phản ánh mức độ ảnh hưởng mạnh mẽ của việc không thể thường xuyên gặp mặt… Raika senpai chắc chắn cũng…
“Tiểu Sora, cậu đang làm gì đấy?”
“Ơ!? K-không làm gì cả.”
Người lên tiếng với Tiểu Sora đang ngây người đứng ở hành lang là bạn thân của em.
“Yoko cậu thì sao, sao lại chạy đến đây?”
“…Maeshima mất tăm rồi, cậu ta đúng là một hội trưởng đáng nhức đầu, Kotani đang tìm cậu ta đấy.”
Nhìn kỹ lại, Shuuji đang đi ngay sau Yoko.
“Ừ, ừm. Tớ có đến lớp C tìm Daiji nhưng không thấy đâu cả. Tớ vốn định tan học sẽ có chuyện muốn bàn với cậu ta. Hơn nữa chuyện đó lại là do cậu ta khơi mào, thật không biết cậu ta đang nghĩ gì nữa.”
Shuuji nói chuyện có vẻ hơi chột dạ, điều này khiến Tiểu Sora dù không biết gì về tình yêu cũng lập tức nắm bắt được tình hình.
Đây là ý của Daiji để Yoko và Shuuji có thêm cơ hội nói chuyện với nhau.
Dù điều này khiến Tiểu Sora ít nhiều cũng phải nhìn tình bạn của con trai, và cả Daiji bằng con mắt khác, nhưng đồng thời cũng hơi băn khoăn.
(Yoko và Kotani vốn dĩ sau giờ học chắc chắn sẽ gặp nhau ở câu lạc bộ hợp xướng, tại sao Daiji lại phải làm như vậy chứ?)
Giờ Shuuji trông ngược lại còn có vẻ hơi bối rối. Hai người cùng đeo kính, đứng cạnh nhau trông khá hợp, nhưng tâm trạng của Yoko có vẻ không tốt lắm.
“Thật là, cậu ta rốt cuộc chạy đi đâu rồi chứ? Có một cuốn sách tớ định tranh thủ xem một lát trước khi tan học… Đợi tớ một chút, tớ đến lớp B xem sao.”
Nói xong, Yoko để lại Tiểu Sora và Shuuji rồi đi sang lớp bên cạnh.
“…Kotani, không sao chứ?”
“Ơ? Cậu nói… ừ, ừm! Cậu đang nói chuyện của Hanamura à?”
Thấy Shuuji hơi đỏ mặt, má Tiểu Sora cũng ửng hồng theo.
“Tớ nghĩ Maeshima cậu ta phần lớn là…”
“Ừ, tớ cũng nghĩ vậy. Có lẽ cậu ta đang trốn trong nhà vệ sinh nam cũng nên. Dù tớ rất cảm kích tấm lòng của cậu ta, thế nhưng… điều này cũng khiến tớ hơi khó xử. Nhưng mà nói sao nhỉ… có thể nói chuyện trong tình huống bất ngờ như thế này, nói thật tớ cũng khá vui.”
“Là vậy sao… Nghe có vẻ hơi bất ngờ đấy.”
Tiểu Sora không kìm được mà bật cười khúc khích, vì em không ngờ Shuuji lại nói như vậy.
Tiểu Sora cảm thấy tình yêu thực sự khiến người ta thay đổi đủ thứ, em chưa bao giờ trò chuyện sâu sắc như vậy với Shuuji.
“Daiji thì cứ nghĩ gì là làm ngay, điểm này thì thật đáng ghen tỵ, còn tớ lại là người không giỏi thể hiện cảm xúc của mình. Như tớ trước khi hành động, không kìm được mà cứ nghĩ xem tiếp theo sẽ thế nào, thành ra dù có muốn làm gì, cũng sẽ vì thế mà trở nên quá thận trọng…”
Điều này quả thực giống với suy nghĩ của một Shuuji điềm tĩnh. Tiểu Sora lúc này đột nhiên nghĩ đến chuyện của Raika. Chị Raika có lẽ cũng thuộc loại người này.
“…Vậy thì, Kotani sẽ không vui khi người ta giúp mình như thế sao? Nếu là tớ, có lẽ… sẽ giận Maeshima cũng không chừng. Có lẽ vì vậy, bản thân lại không thể thuận lợi ở bên Yoko…”
“Haha, tớ có hơi bất ngờ thật. Nhưng chắc là sẽ không không vui đâu. Bởi vì điều này dường như khiến tớ nhận ra cả những cảm xúc mà chính mình cũng chưa nhận ra… Đặc biệt là trong tình huống này, tớ nghĩ đây cũng có thể trở thành một cơ hội. Như khi tớ nhìn bảng thông báo chia lớp mới… thật ra tớ đã không nhận ra mình thích Hanamura đến thế. Nghĩ đến đây, tớ có cảm giác ‘có lẽ nên mừng vì được chia khác lớp với Yoko’, điều này có lạ không?”
Thấy Shuuji ngượng ngùng chỉnh kính, nói ra lời tỏ tình chân thật như vậy, Tiểu Sora lắc đầu.
Người này thật là một người tốt. Nếu cậu ấy có thể thuận lợi ở bên Yoko, bản thân em cũng sẽ cảm thấy vui.
Sau lưng, chị Raika chắc chắn cũng vậy… Sora thử tự hỏi lòng mình. Nếu mình có thể trở thành động lực cho chị Raika, có lẽ mình cũng sẽ rất vui. Sora nghĩ chị Raika không hiểu rõ lòng mình, vì chị ấy là người chu đáo đến vậy, nhưng lại thiếu sự thấu hiểu cho chính bản thân. Mặc dù có thể là đang giúp tình địch tranh giành anh trai mình, nhưng mà… Dù là vậy đi nữa, Sora vẫn rất quý chị Raika.
Khi Hina thấy Miyu đến đón mình… hiếm hoi lắm Hina mới lộ vẻ thất vọng.
“...Về nhà thôi, Hina.”
“Vâng ạ. Chị Miyu, cảm ơn chị đã đến đón Hina.”
Dù Hina nhanh chóng nở nụ cười, nhưng trên gương mặt bé vẫn còn vương chút u buồn. Lý do vì sao, Miyu dù không hỏi cũng biết, bởi lẽ lòng Miyu cũng đang nặng trĩu.
Trong cuộc sống mới khi cha mẹ không còn đến đón Hina nữa, đây là một việc Miyu rất thích làm thay. Cứ thấy nụ cười của Hina, bao mệt mỏi trong ngày đều tan biến, việc cùng Hina đi bộ về nhà cũng thật vui vẻ. Hồi ở Hachiōji, cũng có rất nhiều người quan tâm đến các em. Ngay cả bây giờ, Hina rất được hàng xóm yêu mến, đi trên đường cũng thường có người quen mang đồ ăn vặt cho các em.
Tuy nhiên, đó là vì Hina lúc nào cũng tươi cười. Dù không gặp được cha mẹ, trong cuộc sống thiếu vắng cha mẹ, chính nhờ sự dũng cảm mà thiên thần nhà Takanashi, người luôn nở nụ cười, sở hữu đã thu hút lòng người đến vậy – Miyu nghĩ thế.
Dù bản thân Miyu cũng đã phải nín nhịn rất nhiều, nhưng em luôn gạt bỏ sự chịu đựng của mình sang một bên. Mỗi lần nghĩ đến những gì cô em út phải chịu đựng, lòng em lại dâng trào cảm xúc.
Hina đã đặt vô vàn nỗi niềm vào trái tim bé bỏng ấy… và luôn nở nụ cười.
Vậy nên, dù chỉ vì chuyện nhỏ nhặt mà cảm xúc của Hina tràn trề, thì cũng là điều khó tránh khỏi.
“…Chị Raika hôm nay cũng không đến được ạ?”
Rời khỏi nhà trẻ, sau khi chắc chắn quanh đây không còn đứa trẻ nào khác, Hina nhìn mặt Miyu hỏi.
Quả nhiên Hina vẫn rất để tâm chuyện này sao? Bị Hina trực tiếp thể hiện cảm xúc như vậy khiến Miyu hơi chùn bước.
“Ưm~ có vẻ là vẫn chưa được. Nhưng có chị ở đây rồi, nên cũng chẳng sao đâu nhỉ?”
Miyu cố gắng nặn ra nụ cười, và nắm chặt tay Hina.
“Vâng, Hina không sao đâu ạ. Nhưng mà…”
Chỉ cần không quấy khóc vào lúc này thôi, cũng đủ biết Hina đã trưởng thành đến nhường nào. Hina đang tìm kiếm những lời lẽ để diễn tả cảm xúc của mình, muốn bày tỏ những nỗi niềm đang dâng trào.
“Hina kể chị nghe nha, chị Raika đó, vì đến nhiều lần nên Hina rất vui. Rồi thì, vì Hina, vì Hina đã nói lời ngang bướng… nên chắc chị Raika mới không đến nữa… Nếu Hina nói lời xin lỗi… chị Raika sẽ lại đến đón Hina phải không ạ?”
Nhìn cô em út với vẻ mặt kích động đang nhìn mình, Miyu không thốt nên lời.
“Không, không phải đâu, Hina. Chị Raika… chị Raika chỉ là đến chỗ ba mẹ chị ấy thôi. Rồi vì một vài chuyện nên bây giờ không thể đến Ikebukuro được, không phải vì Hina đâu.”
“Nhưng mà, chú Yuuta nói… vì chị Raika hay đến nhà mình, nên chị ấy mới không đến được. Chị Raika đến cũng là để chăm sóc Hina… mà.”
Cô gái tóc vàng xinh đẹp cảm thấy bàng hoàng trong lòng. Hina đã có thể hiểu được nguyên nhân thực sự rồi. Những gì Yuuta giải thích cho Miyu và Sora tuy không phải toàn bộ, nhưng Hina đã có thể nắm bắt được. Bây giờ, Hina sẽ không còn dễ dàng bị lấp liếm qua loa nữa. Nghĩ đến đây, Miyu ngồi xổm xuống ngang tầm mắt Hina.
“…Yên tâm đi, chị Raika nhất định sẽ đến nữa mà, vì chị ấy chắc chắn cũng rất quý Hina.”
“Vâng, Hina cũng thích chị Raika… nên là… Hina…”
Hina cố gắng nuốt lại thứ mình đã cố gắng kìm nén bấy lâu. Nhưng bé đã thất bại.
Những giọt nước mắt lớn không ngừng rơi từ đôi mắt to tròn của bé.
“Hina… nhớ lắm… ứ… hức hức… oa oa!”
“Không sao đâu, không sao đâu mà, Hina. Chúng ta còn có thể gặp lại chị Raika mà, sẽ sớm gặp lại thôi.”
Miyu ôm chặt Hina đang không kìm được bật khóc vào lòng, vành mắt mình cũng ngấn lệ.
Hina luôn cố gắng vì mọi người, Miyu cũng vậy, nhưng…
Trong lòng các em, đằng sau những nụ cười, luôn ẩn chứa nỗi cô đơn gần đến giới hạn chịu đựng.
Đối với hai cô bé bốn và mười một tuổi đột ngột mất đi cha mẹ chưa đầy một năm –
Từ kỳ nghỉ xuân đến tháng Tư, Raika, người vẫn luôn ở bên các em, bỗng dưng không xuất hiện nữa và cũng không thể liên lạc được. Tình trạng này khiến các em phải chịu đựng nỗi cô đơn mạnh mẽ hơn cả tưởng tượng.
Trong phòng khách rộng rãi, Raika một mình xem tivi ăn tối.
Bữa tối do quản gia chuẩn bị, là những món ăn lành mạnh, dinh dưỡng cân bằng và được nấu nướng kỹ lưỡng. Còn Raika thì đang nghĩ món này có phù hợp với Hina không.
Mặc dù là món Hina thích ăn, nhưng Raika cảm thấy tần suất làm món bánh hamburger thịt viên thật sự quá cao.
Từ kỳ nghỉ xuân đến tháng Tư, đếm sơ cũng đã làm tám lần rồi. Dù đã thử làm bánh hamburger luộc, rồi thử học cách thêm nước rau củ của chị Yuuta, nhưng hẳn là vẫn còn cách để biến tấu nhiều hơn.
—Dù tiền đề là mình còn có thể thường xuyên đến đó nấu bữa tối.
Trong lòng Raika, với vẻ mặt vô cảm, đang nổi cơn bão lòng đến giờ vẫn chưa nguôi ngoai.
Cha mẹ bây giờ yêu cầu cô từ bỏ ý định sống một mình và đi học từ nhà, vẫn chưa có dấu hiệu nhượng bộ. Ngay cả khi cô nói sẽ đi làm thêm để trả tiền thuê nhà, họ cũng không nghe lọt tai.
Dù họ nói không phản đối chuyện hẹn hò nam nữ, nhưng bản thân cách nói đó đã khác với ý định của Raika.
Anh ấy là đàn em trong câu lạc bộ, và thỉnh thoảng cô có ăn cùng gia đình anh ấy. Raika giải thích như vậy, nhưng phản ứng nhận được lại là câu khẳng định “Thế tức là đang hẹn hò.”
Dù muốn giải thích chi tiết hơn về ba chị em nhà Takanashi, nhưng cô không thể biến suy nghĩ đó thành lời một cách suôn sẻ. Raika cho rằng các em rất đáng yêu, và từ tận đáy lòng cô trân quý các em.
Thế nhưng, những lời dùng để giải thích suy nghĩ này lại chẳng có chút hợp lý nào. Raika chỉ có thể truyền đạt cho cha mẹ biết theo cách nghe như đang giới thiệu người thân của bạn trai. Dù cha mẹ Raika chưa hành động theo cảm tính, nhưng dù sao thì thời gian cũng không đủ.
Để giải thích tình hình của Yuuta và các em, cũng như cách Raika đối xử với họ, thì có nói cả đêm cũng không đủ. Thế nhưng, dù nói ra những nội dung đó, Raika lại cảm thấy một cách kỳ lạ là thiếu tính thuyết phục.
—Đàn em câu lạc bộ ở cùng mình. Vì muốn giúp đỡ anh ấy và các cháu gái anh ấy gặp khó khăn, nên mình muốn sống một mình ở Ikebukuro. Thực ra Raika đã giải thích đến mức đó rồi. Nhưng lại không thể giải thích rõ nguyên nhân sâu xa. Phản ứng của cha mẹ Raika lúc đó, giống như không hiểu Raika đang nói gì vậy.
Raika cho rằng đó cũng là điều khó tránh khỏi. Bởi vì ngay cả bản thân cô cũng không biết liệu có phải thật sự chỉ là như vậy không.
Và cha mẹ thì dùng cách nói như đã hiểu rõ tình hình: “Dù là sống riêng hay sống chung, cũng không cần vội vàng thế, chuyện tình cảm cứ từ từ.” Họ còn nói rằng chỉ cần về nhà trước giờ giới nghiêm thì họ cũng không truy cứu. Nhưng đối với Raika, đó hoàn toàn là những chuyện khác nhau.
Một mình trong phòng khách, Raika nhìn tấm bảng trắng dùng để liên lạc với cha mẹ.
Lần này về nhà, cô thấy trên đó có thêm dòng chữ mới.
『Giờ giới nghiêm 8 giờ tối. Khi về muộn cần thông báo trước. Tạm thời, ngoài việc trường học, phải tuân thủ giờ giới nghiêm.』
Raika nghĩ rằng bản thân vẫn chưa thể tự lập nên không thể phớt lờ chỉ thị này.
Nhưng sau giờ học đại học, nếu muốn về Den-en-chōfu trước 8 giờ tối, thì ngay cả việc đón Hina ở Ikebukuro lúc 6 giờ tối cũng khó khăn. Nếu giúp chuẩn bị bữa tối thì chắc chắn sẽ phá vỡ giới nghiêm.
Nếu bây giờ tiếp tục phá vỡ lòng tin của cha mẹ, thì không phải là thượng sách để trở về Ikebukuro. Tuy trong đầu nghĩ thế, nhưng cứ nghĩ đến khoảng thời gian vui vẻ mấy tháng qua, Raika lại cảm thấy khó chịu.
Hơn nữa, với giờ giới nghiêm như thế này… đến Hachiōji còn khó hơn đến Ikebukuro. Vào những ngày có tiết, thậm chí có thể nói là không thể nào làm được. Lúc này, Raika nhớ lại cảnh Yuuta và Sugaya cùng nhau chiêu mộ tân sinh viên.
Sự hiện diện của mình sẽ dần biến mất trong mắt bạn bè như vậy sao? Ba chị em mà mình yêu quý, liệu có trở nên không cần Raika ở bên nữa không?
Ngực đau nhói, từng nhịp đập như đang bơm chất lỏng lạnh lẽo không chút ấm áp đi khắp cơ thể.
“…Sora, Miyu, Hina… Yuuta… Em nhớ họ quá.”
Raika nghĩ đến việc mình không thể gặp bốn người này, và không thể gặp Sako và Ninmura… cô cảm thấy vô cùng cô đơn.
Raika cho rằng nỗi “cô đơn” này là bằng chứng cho thấy mình có những điều quý giá để trân trọng, Yuuta trước đây đã nói với cô như vậy.
Yuuta lúc nào cũng biết rõ điều mình quý trọng nhất là gì. Raika nhớ lại chuyện mình từng trò chuyện với Yuuta trong phòng khách này. Giá như lúc đó có thể cho cha mẹ gặp Yuuta, thì liệu mọi chuyện có không thành ra thế này không… Raika không khỏi nảy sinh ý nghĩ đó, giá như cha mẹ cô có thể quen biết Yuuta.
Thế nhưng, bây giờ họ đang nghi ngờ mối quan hệ của cô với Yuuta, cô không thể gây rắc rối cho Yuuta.
Mình phải tự giải quyết vấn đề này. Và phải giải quyết thật nhanh.
Raika đã đưa ra quyết định này, cô nhìn dòng chữ trên tấm bảng trắng. Ngày mai, cha mẹ đều dự định về nhà vào buổi tối, Raika đã nói sẽ tự mình nấu bữa tối. Cô định nhân lúc có thời gian rảnh rỗi vào ngày mai để xin phép cha mẹ, để có thể sớm trở về bên những người mà cô trân quý.
Đêm khuya, sau một ngày chiêu sinh và làm thêm vô ích khiến tôi mệt rã rời, tôi nằm vật ra giường mà chưa kịp thay quần áo, thì tiếng điện thoại đột ngột reo lên làm tôi giật mình.
“Khò à… Segawa đây…”
“Nghe có vẻ buồn ngủ nhỉ, Segawa. Giờ mới hơn hai giờ sáng thôi, ngủ sớm thế không tốt cho sức khỏe đâu.”
“…Chỉ có Sako-senpai mới nghĩ thế thôi, đối với người bình thường thì giờ này đã là lúc đi ngủ rồi.”
“Hừ, thế ngày mai cậu đến được không? Kết quả cuộc điều tra cậu nhờ tôi đã có rồi đấy.”
—Ơ!? Tôi tỉnh ngủ ngay lập tức.
“Thật sao?! Xin hãy cho tôi biết kết quả! Khi nào vậy ạ?”
“Cậu nóng vội thật đấy. Thôi được rồi, dù sao cậu cũng đã góp sức rất nhiều vào việc chiêu sinh. Theo kết quả điều tra của tôi, ngày mai chính là ngày phù hợp với mong muốn của cậu. Thời gian khoảng chừng chập tối.”
—Ngày mai, chập tối. Ra vậy, thảo nào senpai lại không dùng email mà lại gọi điện thoại vào giờ này…
“Cảm ơn Sako-senpai!”
“Ừm, nhớ phải nói với Miyu-sama là tôi thực ra là một người rất tốt đấy nhé.”
Sako-senpai nói xong rồi cúp máy, tôi lại nằm xuống giường nhìn trần nhà.
“…Là ngày mai sao?”
Ca làm thêm ngày mai chắc nhờ Ninmura đổi hộ vậy. Ngoài ra, chuyện chiêu sinh cũng phải xin lỗi Sugaya.
Vì ngày mai tôi có việc quan trọng cần làm.
Sáng sớm hôm sau, tôi gọi Sora và Miyu đang vội vàng chuẩn bị ra ngoài lại.
“Sora, xin lỗi nhé, bữa tối hôm nay đến lượt chú nấu, cháu có thể tạm thay chú được không?”
“Ơ… được ạ, nhưng có chuyện gì vậy ạ?”
“Ừm, chỉ là… chú có việc phải giải quyết, có thể sẽ về muộn, nên các cháu cứ ngủ trước đi.”
Sora và Miyu nhìn nhau với vẻ mặt khó hiểu.
“Chú Yuuta, có chuyện gì vậy ạ? Ca làm thêm hôm nay đáng lẽ chỉ đến chiều thôi mà?”
“Từ khi chị Raika không đến, anh lúc nào cũng tuân thủ việc phân công rất kỹ mà, chuyện này hiếm thấy đó nha.”
Có lẽ vì nghe thấy tên chị Raika, Hina nhạy cảm quay đầu về phía chúng tôi.
“Hôm nay chị Raika sẽ đến ạ?”
Ha ha, ngay cả đây cũng có fan của chị Raika nữa. Nghĩ đến đây, tôi ôm Hina vào lòng.
“Ừm~ hôm nay vẫn chưa rõ, nhưng chú nghĩ chị Raika nhất định sẽ đến thôi, không sao đâu.”
Khi tôi nói “không sao đâu” cuối cùng, tự nhiên tôi nhấn mạnh ngữ điệu.
Hina ban đầu lộ vẻ khó hiểu, rồi gật đầu trong vòng tay tôi.
“Hina sẽ ngoan ngoãn đợi chị Raika! Vì Hina là chị gái mà!”
Nhìn cô công chúa bé bỏng nở nụ cười kiên cường, tôi càng thêm kiên định quyết tâm của mình.
Mặc dù tôi đã từng đến một lần, nhưng đây là lần thứ hai trong đời tôi xuống ga Den-en-chōfu. Cảnh quan đô thị trang nhã, sang trọng cùng những cửa hàng có giá cao hơn hẳn khiến tôi khá bất ngờ khi đi trên đường. Tôi thử lấy điện thoại ra. Trong đó có tin nhắn của Ninmura nói “không sao đâu”, và thư trả lời của Sugaya kèm theo biểu tượng cảm xúc dễ thương. Tôi cất điện thoại với lòng biết ơn hai người. Tôi nghĩ tốt nhất là nên đến thẳng chỗ senpai, dù sao thì tình trạng không liên lạc được như thế này cũng là hiếm gặp rồi. Tôi cũng không thể biết senpai bị cấm liên lạc với tôi, hay không muốn gây phiền phức cho tôi.
Nếu tôi hiểu nhầm tình hình, có thể sẽ gây rắc rối cho senpai. Thực ra tôi còn chẳng tự tin rằng mình có đủ tư cách để làm vậy không nữa. Nhưng dù vậy, tôi cũng không thể cứ bỏ mặc như thế.
Tôi không muốn trở thành một người đàn ông để mặc người quan trọng của mình rơi vào lo lắng mà bản thân lại thờ ơ.
Dù có phải chịu lời trách mắng nào đi chăng nữa, tôi cũng định giải tỏa hiểu lầm mà Raika-senpai đang gặp phải. Senpai đã làm rất nhiều điều cho ba chị em nhà tôi… và cả cho tôi nữa.
Bằng mọi giá, tôi đều mong cha mẹ Raika-senpai có thể biết được những điều này.
Tôi bắt đầu tăng tốc bước chân. Trước đây khi đi qua đây, tôi đã đi cùng Raika-senpai. Tôi nhớ lại cảm giác ấm áp khi Raika-senpai ôm tôi lúc tôi suýt ngã, mùi hương khiến toàn thân tôi tê dại, và đôi môi suýt chạm nhau.
Tôi muốn gặp Raika-senpai. Ý nghĩ này có lẽ là mạnh mẽ nhất từ trước đến nay của tôi.
Không lâu trước đó, Sora đang do dự không biết có nên đến câu lạc bộ hợp xướng không, giờ đang dán mắt vào điện thoại của mình.
Có nên gọi cho Yuuta không?… Hay là, cứ mặc kệ thì tốt hơn?
Không sai đâu, Yuuta đang định làm gì đó. Hơn nữa lại là chuyện liên quan đến chị Raika.
Vì anh ấy không nói với chúng ta, nên có lẽ không nên hỏi nhiều thì hơn.
Biết đâu là lời tỏ tình… điều này cũng có thể xảy ra.
Chuyện này khiến Sora chỉ tưởng tượng thôi cũng thấy choáng váng. Thế nhưng, xét về xác suất, đa phần không phải vậy.
Yuuta là một người rất ngốc nghếch, và tốt bụng đến khó tin, có suy nghĩ gì nhất định sẽ hành động.
Nếu anh ấy không phải người như vậy, thì căn bản không thể nào lại muốn nhận nuôi ba chị em chúng ta.
Sora cố gắng suy đoán những gì người anh trai yêu quý của mình sẽ nghĩ.
—Anh ấy chắc chắn đã đến chỗ chị Raika rồi. Nhưng mà, dù vậy… anh ấy sẽ làm gì đây?
Chị Raika chắc chắn cũng muốn gặp chúng ta. Còn cha mẹ chị ấy thì chắc chắn sẽ phản đối. Sora cũng hiểu suy nghĩ đó, trừ những người như anh ấy ra, thì không có sinh viên đại học nào lại thích gánh vác cuộc sống chăm sóc những đứa trẻ như chúng ta. Thực tế, mình có thể đã gây áp lực lên việc học và cuộc sống của chị Raika rồi.
Thế nhưng, dù anh ấy có đến tìm chị Raika cũng… Không thể nào! Sora chợt nhận ra một khả năng vào lúc này.
Anh ấy có thể muốn đến giải thích với cha mẹ chị Raika!
Nhưng nghĩ theo lẽ thường, vào đêm khuya, một người đàn ông ở bên con gái mình trước căn hộ sống riêng của con, đột nhiên đến nhà… Ít nhất nếu đó là ba của chúng ta, chắc chắn sẽ làm ầm ĩ lên.
Sora không nghĩ ở nhà chị Raika sẽ không như vậy. Anh ơi, như thế quá liều lĩnh rồi…
Ngay lúc này, như thể nhìn thấy khuôn mặt tái mét của Sora, điện thoại vang lên tiếng báo tin nhắn.
Là tin Miyu gửi đến. Sau khi đọc nội dung, Sora chạy ra ngoài.
“Takanashi, chúng ta cũng sắp đến lúc đi đến câu lạc bộ hợp xướng rồi.”
Shūji cùng lớp lên tiếng nói với Sora, nhưng Sora quay đầu lại hét lớn:
“Xin lỗi! Hôm nay em có việc gấp phải về trước! Phiền cậu chuyển lời xin lỗi của mình đến Yoko!”
Điều này khiến Shūji hơi ngạc nhiên gật đầu. Bây giờ cô bé không còn tâm trí nào để lo chuyện câu lạc bộ hợp xướng nữa.
Sora chạy hết sức. Bây giờ Miyu và Hina chắc chắn đang đợi mình ở ga.
Tôi đến căn nhà có bảng tên ghi chữ Oda, rồi hít một hơi thật sâu không biết là lần thứ mấy. Sau khi hạ quyết tâm và nhấn chuông cửa, một giọng nữ lạ hoắc đáp lại.
“Đây là nhà Oda.”
Đối phương có lẽ là mẹ của Raika-senpai, tôi vô cùng căng thẳng báo tên mình.
“Hân, hân hạnh. Cháu, cháu là sinh viên năm hai trường Đại học Tama Bunka Gakuin, cháu tên là Segawa Yuuta. Cháu có chuyện muốn gặp Oda Raika-senpai, liệu cô có thể cho cháu gặp senpai được không ạ?”
Những lời chào hỏi tôi đã cố công nghĩ ra, dù bản thân thấy có chút ngô nghê, nhưng xem ra vẫn đạt được hiệu quả nhất định.
“...Xin đợi một lát.”
Sau vài giây im lặng, tôi nghe thấy tiếng đáp lại, khiến tôi nhẹ nhõm thở phào. Đứng ngoài cửa, tôi chờ đợi cánh cửa căn biệt thự trước mắt mở ra. May mắn thay, người bước ra từ phía sau cánh cửa... chính là người tôi muốn gặp. Dù trang phục của cô ấy đơn giản hơn thường ngày, nhưng vẻ đẹp ấy vẫn không hề suy suyển.
“Học tỷ Raika!”
“Yuuta... sao lại thế này?”
Dù còn cách một đoạn, nhưng tôi vẫn cảm thấy mình nghe rõ tiếng học tỷ Raika nói.
Dù biểu cảm vẫn như mọi khi, chẳng hề thay đổi, nhưng lại khiến tôi cảm thấy vô cùng thân thuộc. Học tỷ Raika không hề bước ra khỏi ngưỡng cửa.
Rồi từ sau lưng học tỷ Raika, một quý ông với khí chất trầm ổn bước ra. Nhìn thấy bóng dáng ấy, tôi phải cố gắng hết sức để kìm nén sự căng thẳng đang lan khắp toàn thân. Đây là lần thứ hai tôi gặp người đó, đó là cha của học tỷ Raika. Tôi cũng biết phía sau ông còn có một người phụ nữ rất giống học tỷ Raika. Cả cha lẫn mẹ của học tỷ đều có mặt ở đây. Tôi căng thẳng nuốt khan một tiếng.
“À, ừm... Cháu, cháu... không phải. Cháu là Segawa Yuuta. Lần trước đã thất lễ rồi! Xin hai bác vui lòng nghe cháu nói vài lời được không ạ?”
Tôi cố gắng nặn từng câu chữ, cảm thấy mình đang trải qua sự căng thẳng chưa từng có. Dù chỉ để kiềm chế giọng nói lạc điệu của mình thôi đã hao hết sức lực, nhưng nếu lúc này mà lùi bước, thì tôi chẳng biết mình đến đây làm gì nữa.
Sau một khoảng lặng ngắn ngủi, học tỷ Raika quay đầu nói với cha mẹ mình:
“...Ba, mẹ.”
“Dù sao cũng mời khách vào nhà đã. Người ta đã cất công đến đây, không mời một chén trà mà đã đuổi về thì thất lễ quá.”
Những lời điềm tĩnh ấy là của cha học tỷ Raika. Nghe vậy, tôi vội vàng cúi đầu cảm ơn rối rít.
“Cháu cảm ơn!”
Cứ thế, đây là lần đầu tiên tôi ghé thăm nhà học tỷ Raika.
Tôi ngồi thẳng tắp, hai chân khép chặt trong phòng khách nhà học tỷ Raika. Tôi được dẫn đến chiếc ghế sofa lớn dành cho khách, đối diện là cha mẹ học tỷ Raika. Còn học tỷ thì kê một chiếc ghế đơn, ngồi giữa chúng tôi, hệt như người đang bị chất vấn trước tòa. Không ai lên tiếng cho đến khi quản gia mang trà đen đến cho tất cả mọi người, cúi chào rồi lặng lẽ rời đi.
“Mời cháu dùng trà.”
Người lên tiếng là mẹ của học tỷ Raika.
Bà là một mỹ nhân rất giống học tỷ Raika, giọng điệu cũng tương tự. Dù tôi nghĩ nếu bà có thể mỉm cười thì sẽ khiến tôi yên tâm hơn nhiều, nhưng thật đáng tiếc, bà cũng như học tỷ Raika, không hề biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào.
“Dạ, vâng... Cháu cảm ơn.”
Dù tôi đáp lời như vậy, nhưng tôi thực sự rất khó uống trà. Tôi căng thẳng nhìn ba người trong gia đình trước mắt. Tôi cảm thấy họ thực sự rất giống nhau. Ba người với khuôn mặt đoan trang như búp bê, ngồi trong căn nhà trông như nhà mẫu, thậm chí khiến tôi có cảm giác mình đã đi nhầm chỗ. Lúc này, người phá vỡ sự im lặng là cha của học tỷ Raika.
“Raika, con mời cậu ta đến à?”
“Không, con cũng rất ngạc nhiên.”
“Vậy sao. Ba cũng có cùng cảm giác, ba vô cùng ngạc nhiên. Có lẽ còn ngạc nhiên hơn cả lần trước ba thấy Raika và cậu thanh niên này ở Ikebukuro nữa.”
Đó là giọng điệu rõ ràng, đầy tri thức, gương mặt không chút biểu cảm, quý ông cha của học tỷ Raika nhìn tôi nói.
Ông ấy thực sự toát lên khí chất của một giáo sư đại học, đậm vẻ tri thức. Tôi nghĩ đây là kiểu người tôi chưa từng gặp gỡ bao giờ, và ông ấy cũng khiến tôi có cảm giác mọi suy nghĩ của mình đều bị nhìn thấu.
“Thời gian ba mẹ và Raika ở bên nhau vô cùng quý giá. Hơn nữa, cũng có không ít chuyện cần phải trao đổi. Vậy mà lúc này, một người đàn ông lại xuất hiện trước mắt. Xét về xác suất, điều này rất khó giải thích bằng sự ngẫu nhiên.”
—Ông ấy nói đúng. Chuyện tôi bàn bạc với học trưởng Sako chính là hy vọng anh ấy có thể cho tôi biết thời điểm cha mẹ học tỷ Raika về nhà. Lần ghé thăm trước, tôi đã biết sự thật là cha mẹ học tỷ rất ít khi ở nhà. Để hóa giải hiểu lầm của cha mẹ học tỷ, tôi hy vọng có thể tìm cách tìm kiếm cơ hội. Ngược lại, tôi cũng đã chuẩn bị tâm lý rằng dù học tỷ Raika không ở nhà cũng không sao, nhưng... có thể đến thăm khi mọi người đều có mặt, đối với tôi cũng coi như là may mắn.
“À... Cháu đến đột ngột như vậy, cháu cũng rất xin lỗi. Hôm nay cháu đến đây là mong muốn hóa giải hiểu lầm. Xin hai bác vui lòng nghe cháu nói vài lời được không ạ?”
“Yuuta...”
Học tỷ Raika mặt không biểu cảm nhìn tôi, tôi có thể cảm nhận được chút bất an nhỏ nhoi từ cô ấy.
“Ừm. Hiểu lầm à? Cháu cứ nói đi. Nhưng cháu có thể giải thích càng đơn giản, súc tích càng tốt không?”
Dù không phải thái độ áp đặt, nhưng cha của học tỷ Raika đang nhìn tôi bằng ánh mắt như thể đang bình tĩnh đánh giá giá trị.
“Nói trước hết, ba muốn hỏi về nội dung của cái gọi là hiểu lầm. Bởi vì ba không muốn lãng phí thời gian quý báu. Vợ chồng ba vốn dĩ không hề phản đối chuyện con và Raika hẹn hò. Vì Raika đã hơn hai mươi tuổi, ba nghĩ Raika cũng có quyền tự quyết định.”
Cái, cái cách nói này cơ bản đã có hiểu lầm rồi... Không, nhưng nếu đúng là vậy thì tôi cũng sẽ rất vui. Chỉ là những lời này đương nhiên tôi không thể nói ra. Tôi căng thẳng đến toát mồ hôi toàn thân.
“Nhưng đứng ở lập trường của ba, nếu lý do sống một mình là vì hẹn hò nam nữ, thì ba không thể đồng ý cho con bé tiếp tục ở Ikebukuro. Nếu đây là lý do Raika muốn sống một mình, thì con bé nên nói rõ với chúng ta ngay từ đầu. Ba nghĩ việc nói dối cần phải bị trừng phạt ở một mức độ nhất định. Ngoài ra, ba cũng cho rằng việc hẹn hò nam nữ của sinh viên cũng cần phải có giới hạn.”
Nói đến đây, cha của học tỷ Raika dừng lại một chút. Cha của học tỷ Raika cũng là một người khó đoán được biểu cảm, nói thật, tim tôi vì căng thẳng mà như muốn nổ tung.
“Các con còn rất trẻ, dù ba không quen thuộc với cháu, nhưng chắc không cần phải vội vàng gì đâu? Với tiền đề là chúng ta muốn bảo vệ, ba hy vọng có thể nghe cháu giải thích rốt cuộc chúng ta có hiểu lầm gì.”
Tôi nhất thời không nói nên lời. Nói sao nhỉ, nghe có vẻ như tôi đến đây để được thuyết phục vậy.
Hơn nữa, nội dung lời cha học tỷ nói bản thân tôi hoàn toàn có thể hiểu được. Đáng tiếc là, trên thực tế, tôi và học tỷ Raika không hề hẹn hò. Và ông ấy cũng hiểu lầm lý do học tỷ muốn sống ở Ikebukuro. Những hiểu lầm này tôi phải giải thích rõ ràng.
“À, ừm... Xin hai bác nghe cháu nói...”
Thấy tôi ấp úng, học tỷ Raika đứng bên cạnh đã giúp tôi.
“Ba, thế này sẽ khiến Yuuta khó xử đó. Yuuta và con không hề hẹn hò, chuyện này con đã nói nhiều lần rồi.”
“Nhưng, ba thấy cậu ta khuya khoắt mang rau củ và các vật dụng sinh hoạt đến căn hộ của một phụ nữ chưa chồng. Ba nghĩ trong tình huống này mà nói không hẹn hò, ngược lại còn thấy lạ đúng không?”
“Con cũng đồng ý với ba. Dù con cũng muốn tin con gái mình, nhưng lời Raika nói, con không cảm thấy có sức thuyết phục.”
Mẹ của học tỷ Raika nhìn học tỷ nói. Giọng điệu của bà không phải trách móc, mà gần giống như đang kể lại một sự thật.
“Hơn nữa Raika dạo này con cũng rất lạ. Liên lạc với chúng ta ít hơn, không tuân thủ các buổi hẹn ăn tối, những điều này là lần đầu tiên xảy ra kể từ khi con vào đại học. Khi trường con chuyển đến Shinjuku, con nói muốn sống một mình ở Ikebukuro, thực ra mẹ cũng thấy lạ, nhưng mẹ nghĩ con chắc có việc gì muốn làm, nên mới cho phép con làm vậy. Nhưng con không giải thích gì với chúng ta, điều này khiến chúng ta buồn.”
“Đúng vậy, nếu con giải thích hợp lý với chúng ta, thì hoàn toàn không cần phải phạm phải sai lầm gần hai tháng này. Sống một mình không phải là điều Raika cần lúc này, ba có thể chấp nhận việc hẹn hò nam nữ, vậy thì còn vấn đề gì nữa không?”
“...Có chứ, con có chuyện muốn làm ở Ikebukuro.”
Học tỷ Raika như đang cố gắng nặn từng lời, điều này khiến tôi nhớ lại mục đích của chuyến đi này.
“À... Học tỷ Raika là vì cháu... vì chúng cháu, nên mới chuyển đến Ikebukuro ở.”
“Chuyện này ba biết. Nhưng không cần thiết phải sống một mình, ba cũng không ngăn cản Raika đến chơi nhà cậu.”
Lời nói của cha học tỷ Raika giống như đang dạy một đứa trẻ không nghe lời, khiến tôi cố gắng tìm đầu mối để giải thích rõ ràng.
“Không phải như vậy. Học tỷ không phải vì cháu. Ở nhà cháu... có ba cô con gái, học tỷ Raika là vì chăm sóc các con gái của cháu nên mới đến giúp đỡ!”
“...Chuyện này là sao? Raika.”
Mẹ của học tỷ Raika cau mày, còn học tỷ thì điềm tĩnh đáp lời.
“Con đã giải thích nhiều lần rồi, Yuuta đang chăm sóc ba cô con gái mà chị gái để lại.”
“Ừm, chuyện này Raika quả thật đã nói nhiều lần. Dù đối tượng hẹn hò là người như thế nào, ba cũng chuẩn bị đứng ngoài quan sát. Nhưng, cho dù là giúp đỡ, Raika cũng không nhất thiết phải sống ở Ikebukuro mới giúp được đúng không? Nếu thỉnh thoảng đến giúp đỡ, ba sẽ không ngăn cản.”
Nghe những lời như thể đang thuyết phục một đứa trẻ không nghe lời, tôi cố gắng phản kháng.
“Không phải như vậy. Học tỷ Raika... Học tỷ Raika đối với chúng cháu, là một người rất quan trọng. Vậy nên, cháu đến đây không phải vì học tỷ đến giúp đỡ, hay đến chăm sóc các cháu bé... mà là vì cô ấy giống như người trong gia đình chúng cháu...”
“Không hẹn hò mà lại nói giống người trong gia đình, đây là biểu hiện khiến người khác đặt dấu hỏi.”
Giọng điệu của mẹ học tỷ Raika cũng giống hệt học tỷ.
“Nhưng đây là sự thật — sau khi cháu quen học tỷ Raika ở câu lạc bộ, cháu thực sự đã nhận được rất nhiều sự giúp đỡ, rất nhiều sự động viên, hơn nữa các cháu gái của cháu cũng vô cùng yêu quý học tỷ Raika... hy vọng sau này cũng có thể luôn ở bên học tỷ Raika.”
“Ừm, thật là khó nghĩ. Xem ra ba không có hiểu lầm gì cả, và ba cũng không có ý định phản đối. Nhưng ba hoàn toàn không hiểu tại sao Raika lại cần phải sống một mình.”
Cha của học tỷ Raika không hề tức giận, chỉ nhìn thẳng vào tôi. Điều này khiến tôi nảy ra ý nghĩ tuyệt đối không thể lùi bước ở đây, ban đầu tôi đã đến đây với suy nghĩ rằng bản thân chúng tôi thế nào cũng không sao.
“Không phải như vậy! Học tỷ Raika chịu chuyển đến Ikebukuro khiến chúng cháu rất vui, nhưng đó không phải là điều cháu muốn nói! Hiểu lầm cháu muốn hóa giải không phải chuyện đó!”
Dù sau này học tỷ Raika khó đến nhà cũng không sao, dù sẽ cảm thấy cô đơn, nhưng chúng tôi cũng có thể coi đó là chuyện bất khả kháng. Điều đó có thể đổ lỗi là do chúng tôi quá dựa dẫm vào học tỷ. Nhưng, tôi không muốn giữa học tỷ Raika và cha mẹ cô ấy có rạn nứt, nên mới đến đây hôm nay, tôi thấy học tỷ Raika đang có chút bất an nhìn tôi.
“Cháu xin lỗi, là cháu không thể giải thích rõ ràng. Nhưng, học tỷ Raika không hề nói dối hai bác, cháu biết học tỷ Raika là người không biết nói dối. Nếu vì mối quan hệ của chúng cháu mà giữa học tỷ Raika và hai bác có bất kỳ xích mích nào, đó là điều chúng cháu tuyệt đối không muốn thấy.”
“Thật là một cách nói tự cho mình là đúng.”
Mẹ học tỷ Raika trừng mắt nhìn tôi.
“Chúng ta quả thật rất bận rộn. Nhưng chúng ta đều nhớ dành thời gian cho Raika, chăm sóc con bé cẩn thận. Chúng ta cũng từng cho phép con bé sống một mình, ý cháu muốn nói chúng ta có điều gì không hiểu về Raika sao?”
Gương mặt xinh đẹp của mẹ học tỷ dường như ửng hồng vì xúc động.
“Nếu có gì thất lễ, xin cho phép cháu xin lỗi. Nhưng, học tỷ từng mời cháu đến đây một lần. Chỉ là lúc đó hai bác vì có việc đột xuất nên không có nhà, thành ra cháu không gặp được hai bác. Nhưng lúc đó, học tỷ ấy... có nói rằng cha mẹ đều không có nhà, cảm thấy rất cô đơn. Vậy nên...”
“Ừm, về mặt này có lẽ chúng ta thực sự chưa làm đủ cho Raika. Lần này có thể cũng chưa nghe Raika giải thích kỹ lưỡng. Điều này ba thừa nhận. Tuy nhiên đó là vấn đề gia đình chúng ta, ba nghĩ không cần thiết để cháu phải hỏi đến.”
“Nói như vậy có lẽ không sai. Nhưng, cháu nghĩ học tỷ Raika không giỏi bộc lộ cảm xúc của mình, cũng là người sẽ che giấu cảm xúc của mình. Có lẽ học tỷ sẽ có những điều bản thân khó giải thích rõ ràng. Nhưng, cháu hiểu học tỷ Raika rất yêu thương cha mẹ mình. Vậy nên, cháu không muốn vì cháu, vì mối quan hệ của chúng cháu, mà khiến giữa học tỷ Raika và cha mẹ có bất kỳ rạn nứt nào!”
“Yuuta... Cậu đến vì chuyện này sao?”
Học tỷ Raika từ nãy đến giờ vẫn im lặng không nói gì, lúc này mới cuối cùng lên tiếng.
“...Vâng, đúng vậy. Bởi vì, học tỷ Raika còn nhớ những lời từng nói với cháu không? Những lời học tỷ nói khi dẫn cháu đến đây, cháu không hề quên. Học tỷ nói cháu là người bạn đầu tiên học tỷ dẫn về nhà. Nhắc đến cha mẹ, gương mặt học tỷ Raika rạng rỡ nụ cười vô cùng vui vẻ, cháu về chuyện đó...”
“...Có chút không đúng. Là Yuuta khiến tớ nhớ lại chuyện ba mẹ yêu thương tớ. Nên lúc đó tớ mới vui đến thế. Là vì vậy mà tớ mới cười.”
Khi học tỷ Raika nói đến đây... một giọt nước mắt lăn dài từ khóe mi cô ấy.
“Con có chuyện muốn làm ở Ikebukuro, con đã nói với ba mẹ như vậy. Con xin lỗi vì không thể giải thích rõ ràng. Nhưng, con đã giải thích trước đó rồi, con không nói dối.”
Cha mẹ học tỷ có vẻ hơi ngạc nhiên khi thấy phản ứng của học tỷ Raika như vậy.
“Đây có thể là sự khác biệt trong cách nhìn nhận. Đây là chuyện gia đình chúng ta cần trao đổi. Ba nghĩ hiểu lầm giữa chúng ta và cậu thanh niên này chắc cũng đã giải quyết rồi, Raika, sau này chúng ta có thể trao đổi riêng với nhau trong gia đình được không?”
“...Raika.”
Cả cha lẫn mẹ học tỷ Raika đều chăm chú nhìn Raika đang rơi lệ, không khí trở nên vô cùng nặng nề. Tôi cố gắng tìm từ ngữ. Học tỷ Raika là người ít nói, nhưng trong lòng cô ấy lúc nào cũng có rất nhiều suy nghĩ, tôi hy vọng có thể tìm cách giúp học tỷ Raika truyền tải những suy nghĩ đó.
“Xin, xin đợi một chút... Cháu... Học tỷ Raika vẫn còn...”
Đúng lúc tôi hoàn toàn không biết mình nên nói gì thì tiếng chuông cửa vang lên từ phía cửa chính.
“...Chuyện gì vậy, xem ra hôm nay là một ngày có nhiều khách đến.”
Cha của học tỷ nói. Sau một lúc im lặng bao trùm, quản gia với vẻ mặt ngạc nhiên bước vào phòng khách.
“À... là khách của tiểu thư Raika, họ tự xưng là nhà Takanashi.”
“Ể!?”
Nghe quản gia nói vậy, tôi không kìm được mà đứng bật dậy. Biểu cảm của học tỷ Raika cũng có sự thay đổi rõ rệt mà tôi chưa từng thấy.
“Là Sora bọn nhỏ...!?”
Học tỷ Raika không quay đầu lại mà chạy thẳng ra khỏi phòng khách, tôi cũng lập tức đuổi theo.
Cha mẹ học tỷ thì nhìn nhau như thể không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Bên ngoài cổng nhà Oda, Sora, Miyu và Hina đang đợi cửa chính mở ra.
“Wow... nhà này to thật đấy.”
“Đáng kinh ngạc thật, học tỷ Raika hóa ra là một tiểu thư à.”
Cả Sora và Miyu đều ngạc nhiên trước căn biệt thự mà lần đầu tiên họ được thấy.
“Sắp được gặp chị Raika rồi ♪ Đây là nhà của chị Raika ♪”
Cô em út vui vẻ, dù trải qua chuyến tàu dài, cũng không hề than vãn một lời.
“...Nhất định sẽ nhanh được gặp thôi, chỉ là... điều này cũng khiến hơi sợ.”
“Không sao đâu, mà chú Yuuta chắc chắn cũng ở đây rồi.”
“...Chú và chị Raika, sao vẫn chưa ra vậy ạ?”
Cánh cổng lớn và sang trọng mở ra trong lúc ba đứa bé đang chờ đợi, chỉ thấy Raika và Yuuta vọt ra từ phía sau cánh cửa.
“Sora, Miyu, Hina, các cháu sao lại...”
“Các, các em, tại sao các em lại ở đây!?”
Trên mặt Raika và Yuuta đều lộ ra vẻ ngạc nhiên mà ba chị em chưa từng thấy. Miyu lúc này lấy điện thoại ra.
“Bọn cháu đã hỏi tình hình với hội trưởng rồi quyết định đến đây, vì sáng nay chú Yuuta trông hơi lạ, cháu nghĩ chắc có chuyện gì đó, nên đã gọi điện hỏi.”
“Địa chỉ ở đây cũng là anh Sako nói cho bọn cháu biết. Anh hai thật là, sao lại một mình đến đây chứ!”
Sora bực bội chỉ vào Yuuta.
“Không phải chỉ có anh hai mới lo lắng cho chị Raika đâu! Dù là cháu, Miyu, hay Hina đều lo lắng có thể đã gây rắc rối cho chị Raika... Đến tìm chị Raika mà không cho bọn cháu biết, cháu sẽ giận đó! Anh hai đồ ngốc!”
“Đúng vậy, nghĩ bọn cháu là trẻ con nên không cho bọn cháu giúp đỡ, thế thì thật là không tinh tế chút nào. Ít ra bọn cháu cũng có thể cùng chị Raika đến trước mặt ba mẹ để bị mắng mà.”
“Đúng vậy ạ! Chị Raika, Hina ích kỷ quá, Hina xin lỗi!”
Hina nói xong liền tươi cười chạy vào lòng Raika.
“Hina... Không phải vậy đâu. Chị rất vui khi Hina ích kỷ, đây là vấn đề của chị.”
“Nhưng, vì bọn cháu mà chị Raika với ba mẹ... thực sự xin lỗi chị Raika. Xin hãy cho bọn cháu cũng được xin lỗi ba mẹ của chị, xin chị đó!”
“Sora...”
Ba chị em vừa dứt lời, Segawa Yuuta ngước nhìn, khẽ gãi mũi. Ai cũng cùng một tâm trạng, lẽ dĩ nhiên thôi. Sora và các em như để bày tỏ tấm lòng, cùng nhau lấy ra chiếc kẹp tóc giống hệt cái các cô bé mua. Oda Raika cũng móc trong túi ra một chiếc y hệt. Yuuta và Raika nhìn nhau, khẽ mỉm cười. Cả hai cùng nghĩ bụng: "Cứ thử nói thêm một chút nữa xem sao." Bởi chính ba chị em – những người hiểu rõ hơn ai hết tình thân quan trọng, quý giá đến nhường nào – đã cất công đến đây mà.
Trên chiếc ghế sofa rộng lớn trong phòng khách ngăn nắp như nhà mẫu, chú cháu tôi và bốn người Sora ngồi sát bên nhau.
Chiếc sofa rộng rãi ban nãy còn khiến tôi cảm thấy cô độc đến tột cùng, giờ lại trở nên chật chội.
Thế nhưng, khi nhìn thấy gương mặt không chút biến sắc của ba mẹ chị Raika, tôi lại chợt thấy căng thẳng trở lại.
"Raika, chuyện này là sao vậy?"
"...Bạn của con đến chơi ạ, con muốn giới thiệu họ với ba mẹ."
Chị Raika nói bằng giọng điệu điềm tĩnh. Dường như chị đã quên mất chuyện mình vừa khóc, ánh mắt nhìn thẳng vào song thân.
"...Bạn bè? Con nói là mấy đứa trẻ này ư...?"
Cách nói của chị Raika khiến mẹ chị không khỏi lộ ánh mắt nghi ngờ.
"Vâng, họ là những người bạn quan trọng của con."
Nghe vậy, Takanashi Sora lập tức đứng dậy.
"Cháu là Takanashi Sora, rất hân hạnh được gặp! Cháu rất xin lỗi vì đã đột ngột đến đây ạ!"
"Cháu là Takanashi Miyu, mười một tuổi. Cháu và chị lẫn em đều được chị Raika giúp đỡ rất nhiều ạ."
"Cháu là Takanashi Hina! Ưm~~ ưm~~... Lớp Ốc Sên ạ!"
Các cô bé lần lượt đứng dậy tự giới thiệu, rồi cúi đầu chào. Sau đó, ngay cả bé Hina cũng mang vẻ mặt nghiêm túc nhìn song thân của chị Raika.
"...Cậu là Segawa phải không? Mong cậu giải thích rõ giúp chúng tôi."
Nghe vậy, tôi liền gật đầu đồng ý. Đến lúc này, tôi mới có thể giải thích chuyện mình đã đón ba chị em về nuôi sau tai nạn máy bay của chị gái và anh rể. Và cả chuyện chị Raika đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều trong cuộc sống đầy khó khăn ấy.
"Nếu chỉ dựa vào một mình cháu... vì cháu không thể chăm sóc chu đáo cho ba cháu gái... nên cuối cùng đã làm phiền chị Raika rất nhiều việc... Về điểm này, cháu thật sự rất xin lỗi. Cháu cũng hy vọng sau này có thể cố gắng không gây thêm phiền phức cho chị ấy. Vậy nên, xin đừng hiểu lầm, chị Raika không hề nói dối ba mẹ... Phải nói sao đây... chị ấy không phải vì muốn rong chơi nên mới nói muốn sống một mình đâu ạ."
Tôi vừa dứt lời, ba chị em cũng tiếp lời xin lỗi.
"Dạ, là, là lỗi của bọn cháu! Tại bọn cháu quá dựa dẫm vào chị Raika!"
"Đúng vậy đó ạ! Chị Raika không sai đâu. Xin đừng trách chị Raika!"
"Ba mẹ chị Raika... cháu xin lỗi ạ."
Tuy nhiên, người lên tiếng phản bác lại là chị Raika.
"Không phải vậy đâu, là tự con muốn như thế, đó là sự thật, Sora các em không cần xin lỗi."
Chị Raika khẳng định bằng giọng điệu kiên định.
"Sora, Miyu, và cả Hina nữa, các em rất đáng yêu, con yêu thích ba em lắm. Con cũng thấy Yuuta rất giỏi vì đã cố gắng chăm sóc các em, nên con muốn giúp cậu ấy. Con tự nguyện làm những việc này, chưa giải thích rõ ràng cho ba mẹ hiểu là trách nhiệm của con."
Chị ấy nói xong, quay đầu nhìn về phía song thân.
"Ba, mẹ, con xin lỗi vì đã không giải thích rõ ràng. Nhưng con muốn được ở bên những người bạn quan trọng của con, con sẽ không phụ lòng tin của ba mẹ. Hơn nữa, con nghĩ Yuuta và các em Hina có thể dạy con những điều còn quan trọng hơn cả kiến thức ở trường học. Trước đây là vậy, sau này cũng thế. Ngay cả bây giờ, con vẫn chưa thật sự biết cười. Cũng không mấy khi nói chuyện với ai. Thế nhưng, Sora và các em có thể khiến con tự nhiên mỉm cười. Quan trọng nhất là, Miyu và các em chính là những người bạn quan trọng của con. Vì vậy..."
Nói đến đây, chị Raika cúi đầu thật sâu.
"Xin hãy cho con ở lại Ikebukuro thêm một thời gian nữa, con cầu xin ba mẹ."
"Raika..."
Ba mẹ chị Raika nhìn chị không chớp mắt.
"...Raika mà lại chống đối lời ba mẹ nói, đây là lần đầu tiên."
Ba chị Raika nhìn chị ấy với vẻ mặt nghiêm nghị, sau đó mẹ chị gật đầu. Cả hai người quay sang nói với tôi:
"...Tôi có nhớ tin tức về vụ tai nạn máy bay đó. Chắc hẳn cậu đã chịu không ít vất vả. Nhưng tôi có điều muốn hỏi cậu. Cậu không nghĩ giao chúng cho người thân, hoặc cơ sở bảo trợ trẻ em, sẽ mang lại môi trường tốt hơn cho lũ trẻ so với việc cậu chăm sóc chúng sao?"
Ba chị Raika hỏi thẳng tôi. Câu hỏi bất ngờ và trực diện này khiến tôi thoáng giật mình, nhưng tôi vẫn ưỡn ngực trả lời:
"Cháu... mong muốn ba cháu, không, là cả bốn chúng cháu được ở bên nhau. Cháu nghĩ gia đình là phải sống cùng nhau. Ít nhất... là khi các cháu còn nhỏ."
Tôi nhìn Sora và các cháu mà trả lời. Nghe câu trả lời của tôi, ba chị ấy gật đầu.
"...Ừm, nghe chói tai thật. Liệu thời gian tôi ở bên Raika có đủ không, điểm này thì tôi không tự tin."
Đây là lần đầu tiên tôi nghe ba chị Raika thở dài.
"Nhưng... cháu biết rõ chị Raika rất yêu thương ba mẹ mình."
"...Thế ư, cảm ơn cậu."
Ba chị Raika vẫn giữ phong thái lịch thiệp thường thấy, chuyển ánh mắt sang vợ.
"Em nói sao?"
"...Anh chắc đã quyết định rồi chứ?"
Mẹ chị Raika không thay đổi vẻ mặt, nhưng tôi đã có thể cảm nhận được bầu không khí trở nên ôn hòa hơn.
"...Ba, mẹ."
"Raika, con vẫn là cô con gái khiến ba mẹ tự hào."
Ba chị Raika gật đầu mạnh với chị ấy.
"Con hãy làm những gì con muốn, ba mẹ sẽ ủng hộ con."
"Ba, mẹ, con cảm ơn."
Chị Raika như trút được gánh nặng, nở nụ cười nhẹ nhõm.
"Chị Raika... sau này... còn có thể đến nhà bọn cháu nữa không ạ?"
Hina nhìn phản ứng của chị Raika như để xác nhận, chỉ thấy chị ấy dang rộng vòng tay về phía Hina.
"Chỉ cần Hina muốn là được."
"Tuyệt quá! Hina yêu chị Raika nhất!"
Hina lập tức lao vào lòng chị Raika... nhưng rồi bé Hina cũng nhanh chóng ngẩng đầu lên.
"À, d-dạ, nhưng mà, chuyện của Hina thì Hina tự làm được nha, Hina sẽ không làm phiền chị Raika đâu, Hina tự thay đồ được, tự tắm cũng được! Vì Hina đã là chị rồi mà."
"...Nghe vậy... cũng thấy hơi buồn đó nha."
Nghe chị Raika nói thế, tôi và Sora cùng các cháu không nhịn được bật cười.
"...Cháu là Hina phải không? Cho dì ôm một cái được không?"
Chỉ thấy mẹ chị Raika đứng dậy, ôm bé Hina vào lòng.
"...Dễ thương quá, y hệt Raika hồi nhỏ."
Mẹ chị Raika nói với vẻ mặt dịu dàng.
"Khi tôi nhìn thấy những đứa trẻ này, tôi đã biết cuối cùng sẽ thế này rồi. Khiến ba nó nở nụ cười như vậy, có lẽ là lần đầu tiên kể từ khi Raika chào đời."
Ơ...? Tôi và Sora cùng các cháu nhìn nhau. Người đó... có cười sao?
Chị Raika dường như cũng có suy nghĩ giống chúng tôi.
"Ba... có cười sao ạ?"
"Đúng vậy. Raika con không nhận ra sao? Thật là, cười đến như vậy rồi mà."
Tất cả chúng tôi đều nhìn về phía ba chị Raika... Xin lỗi, tôi hoàn toàn không nhận ra.
"Raika, bữa tối hôm nay vốn dã định ăn món con tự tay làm phải không. Tuy ba rất mong đợi, nhưng con có thể chuẩn bị thêm suất cho bốn người nữa không? Nếu quá sức thì ba sẽ đặt chỗ ở nhà hàng vậy."
Ba chị Raika vẫn giữ vẻ mặt không cảm xúc như trước, tay che miệng nói.
"Không sao ạ, con làm được."
Nụ cười mỉm rất khẽ của chị Raika cũng nở rộ một cách rõ ràng nhất.
"Em cũng đến giúp. Anh Segawa, cả Sora, Miyu, Hina nữa, hôm nay ở lại ăn tối nhé. Về Raika, chị muốn nghe các em kể những điều mà chúng tôi không biết."
Hai mẹ con xinh đẹp cùng đứng dậy.
"À phải rồi, khó có dịp này, các cháu hãy ở lại qua đêm đi. Dù sao thì... các cháu cũng là những người bạn quan trọng mà con gái tôi lần đầu tiên dẫn về nhà mà."
Nghe lời ba chị Raika nói, chúng tôi nhìn nhau... Họ thật sự là ba mẹ của chị Raika, chúng tôi yên lòng nghĩ vậy.