Chuyện gì thế này?
Sáng sớm ngày đầu tiên của Tuần lễ Vàng, tôi đã rời Ikebukuro từ sớm và đến ga Hachioji. Tôi gần như chẳng nhận được bất cứ thông báo nào về buổi huấn luyện hôm nay. Không những thế, tôi còn bị yêu cầu chuẩn bị ở đây, chờ người ở trước ga trong tình trạng mù tịt như vậy, kết quả là giờ đây tôi đang hoàn toàn bối rối.
“Thôi nào, sao họ chậm thế…”
Thời gian hẹn đã trôi qua khá lâu rồi mà ngoài tôi ra vẫn chẳng thấy ai xuất hiện.
Chẳng lẽ tôi nhầm giờ? Nghĩ vậy, tôi kiểm tra lại email học trưởng Sako gửi tối qua, giờ và địa điểm hoàn toàn chính xác. Vừa lúc tôi cầm điện thoại định gọi điện xác nhận thì một chiếc xe khách lớn lao vào vòng xoay trước ga, dừng ngay trước mặt tôi.
Cửa trước xe mở ra, một người có vẻ là hướng dẫn viên du lịch bước xuống. Đó là người tôi rất quen.
“Chào buổi sáng, Yuuta.”
“Ra, Raika-senpai!? Sao chị lại mặc như vậy?!”
“Đẹp không?”
“Ờ… đẹp thật, nhưng mà… sao senpai lại ở đây?”
Tôi nhìn từ đầu đến chân bộ trang phục của Raika-senpai.
Đồng phục màu xanh dương đậm kết hợp với mũ nhỏ, đôi tay đeo găng tay trắng cầm một lá cờ nhỏ.
Trên lá cờ còn ghi dòng chữ “Câu lạc bộ Quần vợt Đại học Văn học Tama”.
Bộ dạng của Raika-senpai rất đẹp, đúng hơn là bộ ngực đầy đặn gần như muốn làm rách chiếc áo đồng phục bó sát, dường như đang mạnh mẽ tuyên bố “Chẳng dễ gì mà khuất phục trước một bộ đồng phục tầm thường”.
“Đừng bận tâm, thế này không tốt sao? Segawa, mau lên xe.”
Lần này là Sako-senpai ngồi ở ghế lái lên tiếng. Sako-senpai cũng mặc đồng phục lái xe màu xanh dương đậm và đội mũ. Chẳng lẽ họ đến muộn vì chuẩn bị những thứ này? Nói sao nhỉ, dù thấy việc này khá vô nghĩa, nhưng cũng có thể nói đó là sự hài hước mang phong cách của Hội Nghiên cứu Quan sát Đường phố. Tôi nghe theo lời học trưởng và lên xe, rồi nghe thấy Raika-senpai thổi còi “Bíp! Bíp! Bíp!”.
“Lùi xe.”
“Oda, tớ không định lùi xe, cậu cũng mau lên đi.”
“Ừ, biết rồi, tớ chỉ muốn thử nói vậy thôi.”
Raika-senpai có vẻ hơi ngại ngùng lên xe theo tôi. Bên trong xe khách sang trọng hơn vẻ ngoài rất nhiều, các thành viên câu lạc bộ quần vợt đã đang chờ sẵn. Vừa bước vào, tôi thấy Sugaya mỉm cười vẫy tay gọi tôi.
“Segawa, chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng, Sugaya, ờ… hôm nay nhờ cậu nhiều rồi.”
“Thôi nào, đừng khách sáo thế. Hiếm có dịp này, cứ vui chơi hết mình đi.”
“Ờ… nhưng mà, tôi… tôi còn chẳng biết mình bị gọi đến để làm gì…”
“Đừng bận tâm chuyện nhỏ nhặt đó!”
Bíp! Bíp! Bíp! Raika-senpai lại thổi còi.
“Sắp chạy rồi. Vui lòng giữ chặt tay vịn để đảm bảo an toàn.”
“Senpai, cái này chỉ nghe thấy trên xe buýt thôi chứ…”
Raika-senpai chơi khá sung, tôi thực sự không biết phải phản ứng thế nào.
“Segawa, mau ngồi xuống, bắt đầu từ hôm nay trong năm ngày, chúng ta phải nỗ lực hết mình.”
“…Ninmura, cậu cũng ở đây à?”
Từ diễn biến trước, tôi phần nào đoán được, nhưng Ninmura đã hòa nhập hoàn toàn với các cô gái trong câu lạc bộ quần vợt rồi. Có lẽ chỉ có Ninmura mới có thể ngồi giữa hai cô gái mà vẫn khiến tôi thấy điều đó là đương nhiên.
“Ninmura~~Mình khát nước quá~~”
Nghe chủ tịch câu lạc bộ quần vợt – một cô chị đã thả lỏng từ sớm – nói vậy, Ninmura lập tức đứng dậy, lấy đồ uống từ trong tủ lạnh.
“Đây! Nước ép trái cây, trà, nước ngọt, tất cả đều sẵn sàng. Ngoài ra còn có cà phê nóng mình vừa pha sáng nay nữa!”
Cả bình giữ nhiệt cũng chuẩn bị sẵn, đây có lẽ cũng là nét đặc trưng của Ninmura.
“Vậy cho mình một ly cà phê.”
“Mình cũng muốn, mình cũng muốn.”
“Mình uống trà vậy.”
“Không vấn đề gì, ngay lập tức!”
Ninmura phục vụ các chị lớn một cách vui vẻ và tự nhiên.
“Ừm, hình như đã đủ người rồi. Vậy thì đến địa điểm huấn luyện thôi… Xuất phát!”
Raika-senpai thổi còi. Hai người hoàn toàn trở thành tài xế và phụ xe, cùng lúc với lệnh xuất phát, chiếc xe khách lớn bắt đầu chuyển bánh, còn tôi thì đành chấp nhận số phận, ngồi xuống cạnh Sugaya và Tanaka Ryoko đang vẫy tay gọi tôi.
Đó là chuyện xảy ra không lâu trước đây.
“Anh trai, đi đường cẩn thận!”
“Chú! Không được để lộ vẻ mặt háo sắc chỉ vì có nhiều cô gái đấy nhé!”
“Không được quên mua quà về đấy nhé!”
Sora và các chị em khác vẫy tay tiễn Yuuta ra khỏi nhà với đầy năng lượng. Ba chị em hy vọng ít nhất trong kỳ nghỉ Tuần lễ Vàng, Yuuta có thể tạm quên chuyện nhà và vui chơi thỏa thích, vì anh ấy luôn chăm sóc họ kể từ khi họ sống chung.
Đó là tấm lòng chân thành của ba chị em, nhưng khi nhìn thấy bóng lưng quen thuộc khuất xa, họ không kìm được tiếng thở dài.
“…Đi rồi.”
Sora vừa dứt lời, Miyu và Hina cũng gật đầu nhẹ với nhau. Nghĩ đến việc sẽ không gặp Yuuta trong năm ngày tới, trong lòng họ dâng lên một cảm giác khó tả. Người phụ nữ cao ráo đứng bên cạnh họ như động viên, nhẹ nhàng ôm lấy vai ba người.
“Vậy thì… chúng ta ăn sáng thôi nào, mọi người muốn ăn gì?”
Sasha cười tươi như thể muốn nói “Muốn ăn gì cũng được nhé!”, nghe vậy, Hina lập tức giơ tay.
“Mì mềm!”
“Không được, Hina, không thể ăn mì gói ngay từ sáng sớm được.”
Đối mặt với em gái ngay lập tức đưa ra yêu cầu bướng bỉnh, Sora lập tức lên tiếng ngăn cản.
“Không sao, Hina muốn ăn… là mì mềm đúng không? Chị sẽ làm cho em.”
“Tuyệt quá!”
“Chị Sasha, nếu chiều chuộng Hina quá thì…”
“Không sao đâu, Sora. Chị sẽ làm cho nó thật bổ dưỡng, cứ để chị lo, hơn nữa hồi nhỏ Sora cũng rất thích ăn mà. Em quên rồi à?”
Sasha nắm tay Hina, vừa hát bài “Bài hát mì mềm” vừa trở vào nhà.
“Hừ~~Mẹ thật là, vui vẻ thế này, mấy ngày tới khó mà yên ổn đây.”
Người lên tiếng với giọng điệu khá chín chắn, hay nói đúng hơn là hơi bướng bỉnh một chút, là cô con gái thứ hai trong nhà.
Thấy phản ứng của Miyu, Sora khẽ cười, vì cô ấy nhìn thấu ngay suy nghĩ của cô em gái đáng yêu nhưng cũng hơi tinh quái này.
“Hehe, chúng ta cũng sẽ có một Tuần lễ Vàng vui vẻ không kém gì anh trai nhé, Miyu.”
Sora thực sự không thể đi cùng vì hoạt động của dàn hợp xướng, nhưng mong muốn Sasha và Miyu có thêm thời gian ở bên nhau cũng là một trong những lý do khiến Sora quyết định tiễn Yuuta đi.
“Sora, Miyu! Hina sắp sốt ruột rồi kìa!”
“Đi thôi, Miyu.”
Sora nắm tay Miyu trở vào nhà. Có vẻ như Tuần lễ Vàng đối với Sora và các chị em cũng sẽ là một khoảng thời gian bận rộn.
Chiếc xe khách chạy về hướng Tây. Đến lúc này, tôi mới biết điểm đến là một nhà nghỉ ở Yamanashi. Vì nhà nghỉ này chủ yếu phục vụ khách trượt tuyết vào mùa đông, nên thời điểm Tuần lễ Vàng dường như là mùa thấp điểm của họ. Có lẽ vì lý do đó mà chúng tôi mới có thể đặt phòng với giá rẻ. Raika-senpai giải thích những điều này cho tôi, trong khi xe khách đã trở thành một bữa tiệc.
“Segawa, rượu bên này hết rồi~~”
“Lập, lập tức đến!”
“A~~Mình muốn ăn đồ ngọt~~”
“Ờ~~Mình nhớ là có vẻ như ở đây có sô cô la…”
“Khăn! Mau lấy khăn~~”
“Được, được, xin chờ một chút!”
“Segawa, mình cũng muốn khăn~~”
“Biết rồi… ờ, Ninmura! Giúp mình làm việc đi!”
Tôi bận rộn đến chóng mặt trong xe. Dù là xe khách lớn, nhưng với số người đông như vậy, không gian bên trong vẫn cảm thấy hơi chật chội. Quan trọng là khi di chuyển phải len lỏi giữa những cô gái không hề phòng bị, cần phải chú ý mọi mặt.
“Á!”
Sự rung lắc của xe khách khiến tôi làm đổ một chút nước uống trong ly giấy.
Nước uống đổ ngay lên người một cô chị trong câu lạc bộ quần vợt.
“A! X, xin lỗi!”
“Không sao, không sao, hơn nữa cũng không bị dính vào quần áo.”
“Đừng nói vậy, mình sẽ lau sạch ngay!”
Tôi vội lấy ra hai, ba tờ khăn giấy ướt.
“Xin hỏi vừa nãy bị đổ ở đâu vậy?”
“Ùm, là ở đây này…”
Cô chị vừa nói vừa chỉ vào đùi của cô ấy lộ ra từ dưới chân váy ngắn.
“Oa! Là, là ở đó sao!?”
“Ối giời~~Sao thế? Không phải cậu định lau sạch cho mình sao?”
Cô chị nhìn phản ứng của tôi với vẻ mặt trêu chọc. Lúc này tôi mới phát hiện ra những cô gái khác xung quanh cũng đang vui vẻ nhìn tôi và cô chị nói chuyện. Họ chắc chắn đang trêu tôi… Vừa lúc tôi đang đối mặt với tình huống dường như có thể nói là thuận lợi ở một khía cạnh nào đó, nhưng cũng khiến người ta không biết phải làm sao ở khía cạnh khác thì người ra tay giúp đỡ tôi lại bất ngờ là Tanaka Ryoko.
“Thôi nào, các chị đang đùa quá trớn rồi, sẽ làm phiền đến Segawa-senpai đó.”
Ryoko vừa dứt lời đã kéo tay tôi, kéo tôi ngồi xuống cạnh cô ấy.
“Ryoko thật gian xảo~~Muốn độc chiếm Segawa à?”
“Không phải như vậy!”
Ryoko, người hồi mới nhập học thích Hội nghiên cứu quan sát đường phố và muốn gia nhập câu lạc bộ của chúng tôi, giờ đây đã thay đổi hình ảnh thành công. Hình ảnh bím tóc hơi quê mùa lúc đầu xuất hiện trước mặt tôi đã biến mất, giờ không chỉ nhuộm tóc mà còn uốn xoăn sóng nhẹ.
Gần đây, có vẻ như cô ấy thích các mối quan hệ hơn là Hội nghiên cứu quan sát đường phố. Dù nếu cô ấy chịu làm thành viên của chúng tôi, thì có lẽ tôi đã có thể tiết kiệm được chuyến đi này, nhưng mà… thôi vậy, tôi nghĩ như bây giờ có lẽ tốt hơn cho cô ấy. Hơn nữa giờ đây nhờ có cô ấy giúp đỡ mà tôi mới có thể thở phào một chút. Không biết có hiểu được suy nghĩ của tôi không, Ryoko thở dài.
“Senpai, anh là kiểu người chủ động gây rắc rối.”
“Ùm… có sao không… tôi không có ý gì cả.”
“Không sai đâu, nếu không nói rõ điều mình muốn nói, senpai sớm muộn gì cũng gặp xui xẻo.”
Dù ngoại hình khác trước, nhưng cô ấy vẫn nói chuyện không chút nương tay.
“Gặp xui xẻo à… tôi sẽ chú ý.”
Thấy tôi nghiêm túc trả lời như vậy, Ryoko không hiểu sao lại đỏ mặt cúi đầu xuống.
“Nhưng mà… cũng vì senpai gây rắc rối nên mình mới có thể như bây giờ… Mình rất cảm ơn senpai, nói đúng hơn là… cái…”
“Hửm? Cậu đang nói gì vậy?”
“Đ, đó là… thôi mà! Tự cậu nghĩ đi!”
Điều này quá khó khăn. Không phải tôi muốn khoe khoang, nhưng tôi không phải là người khéo léo gì…
“Sao thế? Các cậu đang nói về chuyện Segawa rất được lòng các cô gái sao?”
Sugaya đang ngồi cạnh Ryoko chạy sang bên cạnh tôi, thế là tôi bị hai cô gái kẹp giữa.
“Đúng vậy, Segawa rất dễ khiến người ta muốn dựa dẫm~~”
“Mình không nói chuyện đó!”
Rốt cuộc các cô ấy nghĩ tôi là người thế nào vậy… Ước gì những lời này ít nhất cũng đừng nói trước mặt tôi. Giữa hai cô gái đang nói cười, tôi chỉ có thể thu mình lại.
“Hehe, nói đi cũng nói lại, Sugaya-senpai cứ luôn bám lấy Segawa-senpai! Hơn cả những chị khác.”
“Ùm… Ryoko, cậu nhất định phải thẳng thắn thế sao… chúng ta mới chỉ lên xe thôi mà…”
Sugaya hiếm khi có thái độ do dự, rồi cô ấy nhìn sang như thể đang xác nhận điều gì đó.
“Ờ, ờ~~Vì, mình…”
Giữa chúng tôi xuất hiện một khoảng im lặng khó hiểu. C, cái gì thế này? Có phải vì khoảng cách quá gần không? Tôi cảm thấy tim đập rất nhanh.
“…Mình…”
Vừa lúc Sugaya định lên tiếng thì…
“Mọi người chú ý.”
Người phụ xe đột nhiên đứng trước mặt chúng tôi và nói.
“Ra, Raika-senpai…Sao thế?”
Raika-senpai nhìn tôi không chút biểu cảm, rồi từ từ giơ chiếc micro lên.
“Mọi người hãy nhìn sang bên phải.”
Tôi quay đầu nhìn sang phải, ngoài cửa sổ chỉ thấy bức tường chắn âm thanh của đường cao tốc.
“Đó là… bức tường à?”
“…Đúng vậy, bức tường.”
Raika-senpai gật đầu. Chị ấy định nói gì đây? Tôi thấy Raika-senpai đưa micro cho tôi.
“Thế này, bây giờ bắt đầu hát.”
“Gì!? Thế này là sao!? Chờ đã, là, là mình phải hát sao!?”
Đây là một yêu cầu vô lý hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của tôi. Nhưng lúc này, Raika-senpai cũng cầm một chiếc micro khác.
“Hội nghiên cứu quan sát đường phố có nhiệm vụ phục vụ, làm cho mọi người vui vẻ là công việc của chúng ta, bây giờ bắt đầu song ca.”
“Chờ đã, đột nhiên bắt mình hát, cũng hơi… oa! Nhanh quá! Đã bắt đầu rồi!?”
Máy hát karaoke trên xe đã bắt đầu phát nhạc dạo đầu.
Tôi không biết từ lúc nào, Ninmura đã chuẩn bị mọi thứ xong xuôi.
“Ô~~Tuyệt quá, hát đi! Hát đi!”
“Ninmura, lát nữa hát cùng mình nhé~~”
“A~~Đừng có thế! Mình cũng muốn, mình cũng muốn!”
“Được, được, mọi người đừng cãi nhau nhé. Mình, Ninmura Kouichi không chỉ hát bè, từ đệm nhạc, hát nhiều người đến hòa âm, bất kể bài hát nào mình cũng không thành vấn đề nhé!”
Dưới sự chỉ huy của Ninmura, người hoàn toàn trở thành MC của buổi tiệc, tôi bắt đầu song ca với Raika-senpai.
May mắn thay bài hát được chọn là bài hát nổi tiếng mà tôi cũng biết, có vẻ như tôi chỉ có thể cố gắng hết sức mà thôi.
Khi tôi đứng dậy bắt đầu hát, Sugaya và Ryoko đang nhìn tôi hát, không hiểu sao lại nhún vai.
“Cũng được, dù sao cũng mới chỉ bắt đầu… chúng ta cố lên nhé, Ryoko.”
“Đúng vậy. Mình sẽ ủng hộ senpai.”
…Chuyện gì đang xảy ra thế này? Ùm… đây mới chỉ là khởi đầu thôi, như vậy liệu tôi có thể trụ được năm ngày không…
Sau khi rời khỏi đường cao tốc, trước mắt là một thế giới hoàn toàn khác biệt với Tokyo.
Giữa một khu rừng cao lớn, có thể thấy những nhà nghỉ được xây dựng dày đặc như những đường gấp khúc. Ngoại thất màu trắng tươi sáng, kết hợp với mái tam giác lớn màu đồng đỏ, rất có không khí của khu nghỉ dưỡng. Phía sau nhà nghỉ là dãy núi trải dài vô tận. Nhìn thấy cáp treo từ đỉnh núi vẫn còn sót lại một ít tuyết, thì khu dốc rộng lớn này khi bước vào mùa đông chắc chắn là một khu trượt tuyết phủ đầy tuyết trắng.
Chỉ nhìn vào khung cảnh này thôi, cho dù nói đây là vùng nông thôn Bắc Âu thì tôi cũng tin.
“Ư ớc ư ớc… khó chịu quá…”
Tuy nhiên, tiếng rên rỉ không hề phù hợp với cảnh sắc đẹp đẽ này lại truyền đến từ phía sau tôi.
“Mình đã bảo cậu đừng uống rượu rồi mà, cậu vốn dễ say xe.”
“Ư… k, không sao đâu, tính là gì… c, chỉ cần nôn ra là được… ớ!”
“T, tổng cộng, cậu chịu đựng một chút đã! A~~Segawa! Mình đưa cô ấy ra phía sau bụi cây một chút, phiền cậu giúp đỡ nói chuyện với chủ nhà nghỉ trước.”
“Ồ, được!”
Chủ tịch câu lạc bộ quần vợt cứ thế, trong sự dìu đỡ của Sako-senpai, loạng choạng biến mất trong rừng cây.
Tôi còn đang nghĩ cô ấy sao lại yên lặng đến thế trên đường đi, hóa ra là say xe. Như vậy thực sự không sao sao?
Nhà nghỉ nhìn từ phía trước không lớn lắm, nhưng khi vào trong thì không gian lại rộng rãi bất ngờ.
“Xin lỗi, chúng tôi là người đã đặt phòng hôm nay~~”
Tôi nhấn chuông gọi ở quầy lễ tân, nhưng lại chẳng có động tĩnh gì.
Không còn cách nào khác, tôi đành ngắm nhìn giá đỡ đồ thủ công nhỏ được đặt đối diện quầy lễ tân mà chờ đợi. Trên giá đỡ có những chiếc móc điện thoại và móc chìa khóa thủ công, ngoài ra còn có những đồ trang trí bằng gỗ nhỏ nhắn.
Mỗi món đồ đều rất tinh xảo, và đều mang phong cách thanh lịch dễ thương.
Những thứ này là do chủ nhà nghỉ tự làm sao? Nếu vậy thì chủ nhà nghỉ là phụ nữ sao?
Không đúng, có lẽ đây là nhà nghỉ do vợ chồng cùng điều hành.
Tôi tự tưởng tượng ra một ông chồng có thân hình lực lưỡng, râu quai nón, và một bà vợ ăn mặc giản dị, thái độ tốt bụng.
Vừa lúc tôi tự do tưởng tượng như vậy thì từ trên lầu truyền đến tiếng bước chân có vẻ hơi vội vã.
“Xin lỗi, mọi người chờ lâu rồi phải không?”
Người vội vàng chạy xuống cầu thang là một bà chủ có râu quai nón, thân hình lực lưỡng, thái độ tốt bụng, mặc tạp dề xếp ly, không đúng, đó là một ông chú, dù xét ở một số khía cạnh nào đó, cũng khá phù hợp với tưởng tượng của tôi.
“Các vị là sinh viên của Câu lạc bộ Quần vợt Đại học Văn học Tama… đúng không?”
Ông chú râu quai nón dùng ngón tay to mập mạp lật tìm sổ đăng ký khách sạn một cách thuần thục.
……Tôi quen một người rất giống với chủ quán, nên không khỏi buột miệng hỏi:
“Dạ… xin mạn phép hỏi một chút, liệu chú có người thân nào tên Hiromi không ạ…?”
“À, cháu nói Hiroki hả? Đúng rồi, nhắc mới nhớ, các cháu cũng là do thằng bé giới thiệu đến mà.”
Quả nhiên… quả nhiên là vậy! Mà khoan, tên thật của Hiromi là Hiroki sao!? Đúng là có thông tin mới lạ lùng!
“Nó cứ bảo bận trông quán, hiếm khi ghé qua đây. Nó vẫn khỏe chứ?”
“Dạ… vâng… nó vẫn khỏe ạ…”
Cảm giác quen thuộc ập đến mạnh mẽ.
“Segawa, cậu cũng qua đây giúp tôi cầm đồ đi… Ơ, sao Hiromi lại ở đây?”
Ninmura, tay ôm đầy hành lý, cũng phản ứng tương tự tôi.
“Hả? Là Hiromi à.”
“Sao Hiromi lại ở đây?”
“Hiromi, lâu quá không gặp ~~”
Từng thành viên câu lạc bộ tennis lần lượt bước vào nhà trọ, thấy chủ quán ai nấy đều đồng thanh gọi “Hiromi”.
“Trời ơi! Sao ai cũng nhầm chúng tôi hết vậy! Thật là bất lịch sự!”
À thì, nhưng mà thật sự rất giống mà…
“Ố! Naomi. Lâu quá không gặp.”
“Ôi chao ~~ Shuntarou, đúng là lâu lắm rồi không gặp!”
Thấy Sako senpai, người đến sau chúng tôi một bước, Hiromi… không, là Naomi, lập tức vui vẻ nhảy cẫng lên. Dù Hina cũng hay nhảy tưng tưng như vậy khi vui, nhưng một gã lực lưỡng râu ria xồm xoàm mà làm động tác đó, trông cứ như một chiến binh hiếu chiến đang cổ vũ tinh thần trước trận chiến vậy.
Qua cuộc đối thoại của họ, tôi cũng tự nhiên biết được tên của ông chủ này là Naomi.
Chắc tên thật của ông ấy cũng không phải là Naoki gì đó chứ nhỉ?
“Naomi, tôi xin giới thiệu, đây là các thành viên câu lạc bộ tennis sẽ làm phiền chú chăm sóc từ hôm nay.”
Vừa nghe Sako senpai giới thiệu, các thành viên câu lạc bộ tennis liền đồng loạt lên tiếng: “Mong được giúp đỡ ạ.” Phản ứng này quả đúng là của một câu lạc bộ thể thao.
“Ôi chao, toàn là các cô gái dễ thương cả ~~ Chú là chủ quán ở đây, Naomi. Thằng cháu Hiroki mở quán bar ở Hachiouji đó, dù nhiều người bảo chúng tôi rất giống nhau, nhưng các cháu nhìn đây này, dáng lông mày khác hẳn nhé. Đừng có nhầm lẫn đấy!”
Dù ông ấy nói vậy, nhưng nếu hai người họ đứng cạnh nhau, tôi chắc chắn vẫn không thể phân biệt được.
“Ngoài ra, tôi và hai cậu con trai còn lại, với Oda ở đây, chúng tôi là thành viên của Hội Nghiên cứu Quan sát Đường phố, nhưng chúng tôi không phải khách trọ.”
Sako senpai nói “không phải khách trọ” là sao nhỉ?
“Tốt quá, đúng là giúp ích lớn rồi ~~ Hiện tại không phải mùa cao điểm mà lại có nhiều người đặt phòng thế này, chú đau đầu quá ~~ Một mình chú không thể xoay xở nổi.”
“Cái đó… cháu không rõ tình hình lắm… Senpai nói chúng cháu không phải khách, ý là sao ạ?”
Mặc dù tôi có nghe nói mình đến đây để làm thêm, nhưng đối với nhà trọ mà nói, tôi vẫn nên được coi là khách chứ nhỉ?
Nghe tôi hỏi vậy, Sako senpai có vẻ khó xử, ngó nghiêng xung quanh.
“À ~~ Hình như tôi chưa nói với cậu thì phải… Nói đơn giản thì, bốn người chúng ta coi như là nhân viên tạm thời được bao ăn ở ở đây. Ừm.”
“Hả!? Nhân viên tạm thời ở đây, chúng cháu không phải chỉ giúp đỡ câu lạc bộ tennis thôi sao?”
“Đừng, đừng kích động, bình tĩnh nào, Segawa. Dù sao thì khách trong thời gian này cũng chỉ có câu lạc bộ tennis thôi, mà làm thêm ở đây chúng ta còn được ở miễn phí nữa! Không chỉ vậy, thậm chí còn có tiền công nữa! Đây chẳng phải là một mũi tên trúng hai đích sao!”
Nghĩ kỹ lại thì, tiền công mà Sako senpai nhắc đến trước đó quả thật rất hậu hĩnh, nếu coi như là ở nhà trọ làm thêm thì đúng là hợp lý. Nói cách khác, Sako senpai đã khéo léo kết hợp hình phạt của vụ cá cược lần này với công việc.
Dù hơi tiếc, nhưng ý tốt muốn tôi nghỉ ngơi cho khỏe của Sora và mọi người, có lẽ đành phải tan biến rồi. Mọi người, xin lỗi nhé, nhưng tôi vẫn sẽ cố gắng vì tiền công hậu hĩnh.
“Đã nói rõ rồi… Vậy thì những người đến làm thêm, và các vị khách quý, mong được giúp đỡ nhé!”
Naomi đưa ra kết luận như vậy. Dù sao thì, bây giờ có phản đối cũng vô ích, tôi tự điều chỉnh lại tâm trạng rồi bắt đầu giúp mọi người chuyển hành lý.
Khi các thành viên câu lạc bộ tennis đã sớm ra sân tập luyện, Hội Nghiên cứu Đường phố chúng tôi cũng bắt đầu công việc.
Công việc ở nhà trọ bất ngờ lại khá vất vả, nào là nhổ cỏ, quét dọn, dọn dẹp giường chiếu, một đống việc phải làm, cộng thêm việc là mùa thấp điểm nên nhiều nơi tích đầy bụi bặm.
“Việc nhiều bất ngờ thật…”
“Ừm, nhưng cũng khá thú vị.”
Khi tôi cùng Raika senpai mặt không cảm xúc dọn dẹp giường chiếu, không khỏi nhớ lại chuyện xảy ra gần đây.
Do sự hiểu lầm của cha mẹ, Raika senpai suýt bị đưa về nhà từ căn hộ ở Ikebukuro, nhưng nhờ sự giúp đỡ của ba chị em, cuối cùng chị ấy đã có thể tiếp tục cuộc sống độc thân. Chỉ riêng việc Raika senpai có thể đến nhà tôi như thường lệ đã khiến tôi rất vui. Nhưng nghĩ kỹ lại, đây là lần đầu tiên tôi có thể tham gia chuyến tập huấn thế này cùng senpai.
Điều này cũng khiến tôi không kìm được mà hỏi một câu có chút lo lắng.
“Raika senpai, bố mẹ chị có biết chuyện chị tham gia chuyến tập huấn này không ạ?”
“Đương nhiên là biết, bây giờ chúng tôi gọi điện thường xuyên hơn trước, chuyện này tôi đã nói hết với họ rồi.”
Raika senpai với vẻ mặt hơi dịu lại nói với tôi.
Xem ra mối quan hệ giữa senpai và bố mẹ dường như đã tốt hơn trước.
“Nhân tiện nói đến đây, bố có hỏi tôi là có phải chỉ có hai đứa tôi với Yuuta không, tôi có nói là có rất nhiều bạn bè đi cùng. Rồi bố bảo ‘Thằng bé đó được nhiều người săn đón lắm, con sẽ vất vả đấy’, tôi không hiểu ý đó là gì.”
Raika senpai vẫn giữ vẻ mặt không cảm xúc nhìn tôi nói, xin lỗi, tôi cũng không hiểu lắm. Bố của Raika senpai à, chú nghĩ nhiều rồi. Cuộc đời cháu đến giờ, kinh nghiệm nắm tay con gái, nếu không tính điệu nhảy dân vũ ở hội thao, trong ký ức của cháu chỉ có chị gái và ba chị em Takanashi, còn lại… chỉ có Raika senpai thôi.
Nghĩ đến đây, tôi không khỏi nhớ lại tình huống như trong mơ gần đây, tôi… đã ôm Raika senpai.
Chuyện đó… có thật không nhỉ? Bởi vì sau đó, mối quan hệ giữa tôi và Raika senpai không có thay đổi đáng kể, cho dù đó là sự thật, chắc cũng là một kiểu thử nghiệm nào đó của senpai.
Nhưng cái cảm giác ấm áp và mùi hương ngọt ngào đó, tôi chắc chắn sẽ không quên…
“Yuuta, cậu ngừng lại rồi đó, thế này sẽ không làm xong việc đâu.”
“Vâng, vâng! Xin lỗi! Chúng ta làm nhanh lên nào!”
Tôi vội vàng gạt bỏ những ý nghĩ lung tung ra khỏi đầu. Sau đó, nhờ chúng tôi làm việc chăm chỉ, khi mọi người trong câu lạc bộ tennis trở về, nhà trọ cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ.
“Oa ~~ Mệt quá đi mất!”
Sugaya và chị hội trưởng đầm đìa mồ hôi, kiệt sức bước vào nhà ăn của nhà trọ để nghỉ ngơi.
“Ôi chao, mọi người vất vả rồi. Nào, đây là trà thảo mộc đặc biệt chú tự trồng, có thể giảm căng thẳng và thư giãn cơ thể đó.”
“Ồ ~~ Naomi, cảm ơn chú nha ~~”
“Ưm ~~ Thơm quá.”
Các thành viên câu lạc bộ tennis nhanh chóng quen thuộc với Naomi và môi trường ở nhà trọ này.
“Segawa và các cháu cũng vất vả rồi, hôm nay làm đến đây thôi, các cháu cũng nghỉ ngơi cho tốt đi, bữa tối cứ để chú ra tay trổ tài nhé.”
“Vâng, cảm ơn chú ạ…”
Naomi nháy mắt với chúng tôi, rồi đặt những tách trà thảo mộc đã rót đầy trước mặt chúng tôi. Cùng với hơi nóng bốc lên từ tách trà, tôi cũng ngửi thấy một mùi hương khó tả.
“Shun nhỏ, vừa nãy các cậu làm gì vậy?”
“Câu hỏi hay đấy. Trong khi các cậu chơi đến quên trời đất, thì chúng tôi đương nhiên là dọn dẹp phòng các cậu sẽ ngủ, với lại quét dọn phòng ăn này cho các cậu dùng bữa. Để cái nhà trọ này đẹp đẽ trong năm ngày các cậu ở, chúng tôi đã phải lăn xả vào làm việc đấy.”
“Nói nghe chua chát quá ~~ Nhưng mà, vẫn còn việc chưa làm xong đâu. Nào, mát xa chân cho tôi đi.”
“Tại, tại sao tôi phải làm cái chuyện đó!”
“Ơ ~~ Cậu quên rồi sao ~~? Ai là người thua cuộc cá cược thế nhỉ ~~?”
“Ư… T-tôi làm là được chứ gì…”
Sako senpai miễn cưỡng mát xa chân cho chị hội trưởng câu lạc bộ tennis. Nghe nói hai người họ là bạn thanh mai trúc mã, không biết là do thân thiết hay có sự đối đầu kỳ lạ mà có mối quan hệ khó hiểu vô cùng.
“A ~~ Hội trưởng sướng thật đó ~~”
“Mọi người cũng đừng khách sáo nha, cứ sai vặt mấy cậu con trai tràn đầy năng lượng này đi.”
“Vậy tôi muốn Ninmura mát xa cho tôi ~~”
“A! Đừng có vậy! Tôi cũng muốn, tôi cũng muốn!”
Ninmura lập tức trở thành tâm điểm. Nếu muốn người giúp mát xa, đương nhiên tìm Ninmura là tốt nhất, tôi ít nhiều cũng hiểu được suy nghĩ này của các cô gái. Nhưng không ai tìm tôi, điều đó vừa khiến tôi an tâm, lại vừa có chút buồn. Lúc tôi đang dùng trà thảo mộc để an ủi tâm hồn, Sugaya đi đến cạnh tôi.
“Vậy thì, tôi có thể nhờ Segawa xoa bóp vai cho tôi được không?”
“Hả!? Tôi ư?”
“Sao lại ngạc nhiên thế?”
“Không có gì đâu, chỉ là…”
Tôi nghĩ nếu không phản ứng chút nào thì mới là lạ chứ?
“Nhanh lên nào, nhanh lên, Segawa các cậu phải nghe lời chúng tôi chứ?”
Thấy Sugaya vui vẻ thúc giục. Đ-đúng vậy, dù sao lần này cũng là đến giúp câu lạc bộ tennis mà…
“Vậy, vậy thì…”
Tôi nuốt nước bọt, đưa tay về phía vai Sugaya, còn Sugaya cũng phối hợp động tác của tôi, nửa cởi chiếc áo khoác ngoài, để bờ vai từ chiếc áo không tay bên trong lộ ra trước mặt tôi.
Nhìn kỹ làn da hơi rám nắng đó… K-kiểu gì đây, tôi bỗng nhiên cảm thấy căng thẳng một cách kỳ lạ…
“Hehe, nhớ nhẹ nhàng thôi nhé.”
“Biết rồi.”
Đúng lúc này, Raika senpai như muốn chen tôi ra, tiến đến bắt đầu mát xa vai cho Sugaya.
Tôi đờ người ra, bàn tay đang lơ lửng giữa không trung trông thật lúng túng.
“R-Raika senpai, ch-chuyện này sao lại để senpai làm được…”
“Cứ giao cho tôi là được, Yuuta cậu tiếp tục giúp dọn dẹp nhà cửa thì tốt hơn, Naomi đang bê đồ nặng đó.”
…Đ-đợi đã, nhìn kiểu gì thì Naomi cũng khỏe hơn tôi mà, sao lại bảo ông ấy đang bê đồ nặng?
Cuộc đối thoại của chúng tôi khiến Sugaya cười khổ.
“…Raika senpai, lần này chị tấn công mạnh mẽ thật đó, cảm giác không giống như trước đây.”
“Tôi không hiểu ý cô.”
Raika senpai nghiêng đầu như thể thật sự không hiểu.
Khiến Sugaya, người đang được một mỹ nhân mà ngay cả động tác nhỏ cũng trông rất đẹp mắt mát xa vai, không khỏi thở dài.
“Thôi được rồi, dù sao cũng tốt. Tôi cũng quen với sự ngốc nghếch của Raika senpai rồi.”
Nói xong, Sugaya trịnh trọng cảm ơn hành động mát xa vai của Raika senpai, rồi cô ấy đứng dậy.
Cô ấy nhìn qua lại giữa tôi và Raika senpai, sau đó mỉm cười với tôi.
“Segawa, tôi có một chuyện muốn nhờ cậu.”
“D-dạ, chuyện gì thế ạ?”
Nghe Sugaya mở lời một cách đặc biệt như vậy, tôi có chút căng thẳng. Khi đã chuẩn bị sẵn sàng đối mặt với mọi yêu cầu kỳ quặc, cô ấy nở một nụ cười rạng rỡ.
“Cậu chỉ gọi mỗi tôi là ‘Sugaya’ thôi, tôi thấy hơi không công bằng. Cậu cũng gọi tên của Ryouko mà, nên sau này cậu cũng phải gọi tôi là Miki nhé. Tôi nhớ hình như trước đây cũng đã nói chuyện này rồi, nhưng lần này cứ coi như là mệnh lệnh đi. Raika senpai cũng vậy, không sao chứ?”
“…Được rồi, Miki.”
“Ơ, ểểểể!? Gọi thẳng tên thì khó quá, ít nhất cũng phải thêm kính ngữ gì đó chứ…”
So với Raika senpai mặt không cảm xúc gật đầu đồng ý, tôi lại tỏ ra vô cùng hoảng hốt. Bởi vì cảm giác như vậy… thật là ngại ngùng.
“Ưm ~~ Vậy nhé, sau này cứ gọi tôi là Miki nha.”
Cứ thế, tôi bắt đầu thay đổi cách xưng hô với Sugaya. Chuyện này có liên quan gì đến câu lạc bộ tennis không nhỉ… Dù trong lòng tôi có thắc mắc này, nhưng Raika senpai cũng không có bất kỳ phản ứng nào về chuyện đó.
Trong Tuần Lễ Vàng, nhà Takanashi, Sasha suốt ngày bận rộn trong niềm vui.
Ngay cả khi Sora nói muốn giúp đỡ, Sasha cũng chỉ trả lời rằng “Con cứ chơi thôi.”
“Con làm rất vui mà, vì cuối cùng con cũng có thể làm những việc mình hằng mong muốn.”
Sasha vừa cười tươi vừa nói, khiến Sora hoàn toàn bó tay.
Kết quả là, ngoài buổi sáng đi tập hợp xướng, những thời gian còn lại Sora hiếm khi đọc sách và chơi với Hina. Miyu dường như cũng dành cả ngày nghỉ ở phòng khách để xem phim bộ đã ghi hình.
Sasha không chỉ nướng bánh pancake theo ý Hina để làm đồ ăn vặt, mà còn đặc biệt chăm sóc Sora một cách quá mức, điểm này thậm chí khiến Sora có chút không thoải mái.
Sau khi ăn bữa tối ngon miệng do Sasha chuẩn bị, Sora cuối cùng cũng không kìm được mà lên tiếng.
“Chén bát cứ để con dọn dẹp là được rồi! Sasha chị nghỉ ngơi đi, dù sao chị cũng là khách mà…”
“Hehe, cảm ơn con. Sora chắc chắn sẽ trở thành một người vợ tốt, nhưng chén bát lát nữa dọn cũng được, chị còn có chuyện muốn nói chuyện với mọi người.”
Thấy Sasha bưng ra món tráng miệng và đồ uống đã chuẩn bị từ lúc nào không hay, cô dẫn mọi người ra ghế sofa.
“Mọi người có kế hoạch gì cho Tuần Lễ Vàng không?”
Sasha mở lời hỏi.
“Ưm ~~ Con có lịch hợp xướng phải lo, tuy không phải mỗi ngày, nhưng dù sao con cũng là phó hội trưởng, nên không thể nghỉ ngơi được ạ.”
“Chị cũng muốn nghe Sora hát. Nhắc mới nhớ, Sora đã là phó hội trưởng rồi, vậy là người lớn thứ hai trong hội hợp xướng đúng không, giỏi quá nhỉ.”
“Dạ, dạ không có đâu, không giỏi chút nào đâu ạ, con toàn phải nhờ vả những người xung quanh giúp đỡ con…”
Sasha ngồi vào vị trí Yuuta thường ngồi, mỉm cười dịu dàng với Sora.
“Như vậy cũng không có gì là không tốt cả. Có thể nhờ bạn bè giúp đỡ, cũng coi như là một dạng công việc đấy.”
Sasha, người từng là người mẫu ở Nhật Bản, giờ là chủ kiêm nhà thiết kế của một thương hiệu thời trang nổi tiếng, đi khắp thế giới, lời nói của cô ấy thốt ra nghe đặc biệt thuyết phục. Điều này khiến Sora không khỏi chấp nhận lời của Sasha.
“Miyu có kế hoạch gì không?”
“Chắc là đi chơi với bạn… với Shou… chỉ vậy thôi ạ.”
“Nghe tuyệt đấy, gần đây ở trường có chuyện gì không?”
“Ch-chuyện gì ạ… Không có gì đặc biệt cả ạ…”
Thấy chủ đề đột ngột chuyển sang mình, Miyu đang ăn dở bánh quy có chút bối rối.
“H-huống hồ, những chuyện có thể nói thì thường ngày chúng con nói chuyện điện thoại cũng đã nói hết rồi, không còn gì phải nói thêm bây giờ nữa đâu ạ.”
“Hehe, cũng phải, nhưng chị muốn nghe trực tiếp con nói.”
Dù thái độ của Miyu có chút lạnh nhạt, Sasha vẫn mỉm cười.
“Vậy còn Hina thì sao?”
“Hina kể cho nghe nha, Hina kể cho nghe nha!”
“A! Hina! Rơi hết ra rồi kìa!”
Nghe Sasha hỏi đến mình, Hina có vẻ rất vui, cô bé không thèm để ý đến vụn bánh quy rơi đầy miệng mà vội vàng lên tiếng.
“Cẩn thận nào, chị sẽ lắng nghe Hina nói thật kỹ, nên đừng vội nhé.”
“Vâng! Hina kể cho nghe nha, Hina đã bốn tuổi rồi, nên Hina là chị gái của lớp Ốc Sên đó!”
Sasha vừa hưởng ứng lời nói ngây thơ của Hina, vừa dọn dẹp vụn bánh quy Hina làm rơi.
Điều này khiến Sora cảm thấy một sự hoài niệm kỳ lạ, bởi vì khi Sora còn nhỏ cỡ Hina, Sasha cũng luôn ở bên cạnh Sora như thế này. Sora còn lờ mờ nhớ hình ảnh Sasha ôm Miyu khi Miyu còn là em bé, lúc đó Sora cũng rất quấn Sasha. Nhớ lại khoảng thời gian ấm áp đó, khiến Sora có ảo giác như bố cũng đang ở phòng khách vậy.
Sora vội vàng xua đi những ký ức cũ đang làm nghẹn lòng, và lén lút quan sát phản ứng của Miyu.
Dù cảm thấy vui, nhưng không biết phải đáp lại thế nào, Sora nghĩ đây phần lớn chính là tâm trạng của Miyu lúc này.
Lúc đó Miyu còn quá nhỏ, nên… Miyu chắc chắn không nhớ gì về Sasha ngày xưa.
“Mai chị có việc ở hợp xướng, nên nhờ em nhé, Miyu.”
“Hả?”
“Chị nói là nhờ em trông Hina với Sasha chị ấy.”
Sora mỉm cười rạng rỡ nhờ vả, cô bé muốn Miyu và Sasha càng ở bên nhau càng tốt.
—Có lẽ anh ấy cũng nghĩ như vậy.
Sora thầm mong hai người hiện tại vẫn còn chút xa cách, có thể trở nên thân thiết hơn.
Dù chuyến tập huấn mới bắt đầu được vài ngày, nhưng trong đầu tôi cứ mãi lo lắng chuyện gia đình.
Khi ăn sáng, tôi lại lo không biết Sora và mọi người có đang ăn sáng như chúng tôi không, và liệu Hina có khóc vào buổi tối khi không có tôi ở nhà không.
Dù biết có Sasha ở đó thì không cần lo lắng, nhưng… thật sự, tôi vẫn không yên tâm chút nào.
“Segawa, sao vậy? Trông cậu cứ thẫn thờ thế, món súp của Naomi ngon lắm đó.”
Ninmura ngồi cạnh tôi vừa ăn bánh mì vừa ghé đầu nhìn mặt tôi.
“À, không có gì đâu, tôi chỉ hơi lo lắng chuyện nhà thôi.”
Tôi thành thật đáp lời, rồi húp một ngụm súp. Ưm, ngon thật sự.
“Haha, Segawa cậu bắt đầu nhớ nhà rồi à?”
"Chẳng phải đâu! Tôi chỉ lo lắng không biết Sora và các em ấy có sao không thôi."
“À, đúng rồi nhỉ, nghĩ kỹ lại thì đây là lần đầu tiên Yuuta và ba chị em nhà Takanashi xa nhau lâu đến thế.”
Nghe Ninmura nói thế, tôi mới nhận ra sự thật. Thì ra là vậy… tính cả hôm nay, tôi còn ít nhất ba ngày nữa không được gặp mặt ba chị em. Cách đây một năm, việc này rõ ràng là điều hiển nhiên.
Dù không chắc cảm xúc trong lòng mình có phải là cô đơn hay không, nhưng điều này chứng tỏ tôi đã xem việc luôn ở bên các em ấy là điều hiển nhiên. Tôi thậm chí còn hơi khó hiểu về cảm xúc này của mình, nhưng có Sasha ở bên Sora và các em ấy, tôi nghĩ chắc không sao đâu…
“Nhớ mua quà về nhé, lần này tiền công cũng khá tốt đấy.”
Gã trai đẹp trước mặt tôi như muốn động viên tôi, nháy mắt nói với tôi như vậy.
Tôi gật đầu đồng ý, nhét bữa sáng do Naomi và senpai Raika cùng nhau làm vào bụng.
“Được rồi! Vậy thì tôi sẽ nhanh chóng dọn dẹp phòng trước đã! Sau khi làm việc chăm chỉ xong, sẽ đến trung tâm giảm giá để tìm chú thỏ bông cho Hina!”
Tuần lễ vàng mới chỉ bắt đầu. Còn rất nhiều việc phải làm, vì đã nỗ lực đặc biệt vào hôm qua nên việc cắt cỏ đã hoàn thành xong, hôm nay vẫn còn rất nhiều công việc mới đang chờ tôi, tiêu biểu nhất là chăm sóc khách trọ.
Có người ở lại qua đêm, tôi sẽ có đủ loại công việc phải làm, như dọn dẹp phòng, xử lý rác trong thùng rác, và thay khăn tắm… vân vân. Tóm lại là nhiều vô kể, do senpai Sako phụ trách lái xe, Ninmura cũng bị bắt đi làm việc bốc vác, vì vậy công việc dọn dẹp phòng ngủ rơi vào tay tôi và senpai Raika.
Kể cả chúng tôi, tổng cộng có mười bốn người, năm phòng. Nhưng hai người cùng nhau làm thì chắc là sẽ xong ngay thôi.
Ngay khi tôi bước vào phòng đầu tiên với suy nghĩ ngây thơ đó, thì lập tức gặp phải rắc rối lớn.
Trong phòng mà tôi tưởng không có ai, lại vẫn còn người ở trong đó.
Hơn nữa còn đang trong tình trạng định thay đồ, đang cởi quần áo dở dang.
“A a! Senpai Segawa! Anh, anh, anh, anh đến đây làm gì vậy?!”
Ryoko chỉ còn mặc mỗi nội y, trong lúc hoảng loạn, vội vàng dùng chiếc áo sơ mi vừa cởi ra che thân.
Phía sau cô là Sugaya cũng đang cởi dở quần áo.
“Không phải đâu! Đây là hiểu lầm! Tôi chỉ định đến dọn dẹp phòng thôi!”
Ngay cả tôi cũng thấy lời giải thích của mình rất gượng gạo.
“Đừng nói nữa, mau đi ra ngoài đi!”
“Vâng, vâng!”
Tôi né tránh chiếc gối bay về phía mình, rồi lăn lê bò toài chạy ra khỏi phòng.
“Oa… Thấy, thấy rồi…”
Nội y của Ryoko bất ngờ lại là màu hồng đậm và trang trí lộng lẫy, ngược lại Sugaya lại là chiếc nội y màu xanh dương rất phù hợp với việc tập thể dục, mặc dù có thể người ta sẽ nghi ngờ tại sao tôi lại nhìn rõ như vậy, nhưng con người đối với những cảnh tượng thoáng qua trong nháy mắt, lại càng nhớ rõ hơn.
…Đây cũng là một lời giải thích khá gượng gạo. Sau một lúc, Sugaya thò đầu ra từ trong phòng.
“…Anh đã thấy hết rồi à?”
“Không, không có! Thật đấy, chỉ thoáng nhìn một cái thôi!”
“Ồ…”
Sugaya nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ.
“Mà nói đến, ngực của Ryoko lại đầy đặn bất ngờ nhỉ.”
“Đúng vậy. Hơn nữa nội y lại thiên về hướng gợi cảm nữa… a!”
Khi tôi nhận ra không ổn, thì cũng thấy ánh mắt khó xử của Sugaya.
Giống như ánh mắt lạnh lùng khinh thường viên đá bên đường vậy.
“…Tên biến thái.”
…Xin lỗi. Tôi thực sự thấy nói dối không phải là điều tốt.
Trong khi tôi đang tự kiểm điểm bản thân, senpai Raika lại không quên thêm dầu vào lửa.
“Yuuta, tên biến thái. Việc gõ cửa trước là điều đương nhiên.”
Ư… Tôi đã quá hấp tấp. Xin lỗi.
Dù cúi đầu xuống, nhưng tôi vẫn nghiêm túc tiếp tục công việc.
Sora đến tham gia hoạt động của câu lạc bộ hát sớm hơn một chút so với kế hoạch ban đầu, đồng thời cũng định về nhà muộn hơn một chút, và cũng đã nói với Sasha, người đang chơi cùng Hina và Juubei, rằng cô ấy sẽ về nhà muộn một chút.
Đồng thời cũng không quên nở nụ cười, nhắc nhở Miyu: “Vậy nên phiền em nhiều nhé.”
Sau khi buổi tập của câu lạc bộ hát kết thúc, Sora định tìm bạn thân là Hanamura Yoko để cùng nhau giết thời gian.
“Nếu Miyu có thể tận dụng cơ hội này để ở bên Sasha nhiều hơn thì tốt biết mấy.”
Sora hy vọng Miyu có thể sớm làm quen với việc ở bên Sasha, khôi phục lại vẻ hồn nhiên tinh nghịch như trước đây.
“Không ngờ Miyu lại ngượng ngùng đến vậy.”
Nghĩ đến đây, Sora không nhịn được cười, bởi vì Miyu khá chín chắn trong các mối quan hệ, nên phản ứng bối rối khi đối mặt với Sasha càng khiến người ta cảm thấy ấm áp và đáng yêu.
“Chắc chỉ còn thiếu một chút thôi.”
Trong kỳ nghỉ xuân, Miyu chắc chắn đã không còn khúc mắc gì với Sasha nữa rồi.
Sora hiểu rằng sự bướng bỉnh hiện tại trong lòng Miyu đều là vì Sora và Hina.
“Chắc là em ấy đang lo lắng cho chúng ta… Đối với anh trai đang nỗ lực làm người giám hộ cho chúng ta, Miyu chắc cũng nghĩ như vậy…”
Những suy nghĩ phức tạp nảy sinh từ sự hiểu chuyện của em gái, Sora rất muốn giúp đỡ.
Mà nói đến, xét về thời gian tập luyện của câu lạc bộ hát, thì thời gian Sora ra khỏi nhà quá sớm, vì vậy cô ấy ôm suy nghĩ sẽ đi dạo quanh cửa hàng sách trước, định đi bộ về phía gần ga tàu.
Đúng lúc đó, Sora nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc mặc đồng phục, đang lén lút đi qua đi lại ở gần đó.
“…Ư… Chị Koto?”
Cô học sinh trung học Kitahara Koto sống đối diện, đang đi đi lại lại trước cửa nhà Sora.
“Nhỏ, nhỏ Sora! Chào, chào buổi sáng!”
“Chào buổi sáng chị Koto. Ư, chị Koto, chị đang làm gì vậy?”
Việc Koto đi đi lại lại trước cửa nhà đương nhiên rất kỳ lạ, hơn nữa hôm nay rõ ràng là ngày nghỉ, mà Koto lại mặc đồng phục.
Mặc dù trước đây Sora chỉ có ấn tượng về Koto là một người chị gái hiểu chuyện, nhưng kể từ khi sống cùng Yuuta, cùng với việc quan hệ giữa Koto và mọi người ngày càng sâu đậm, cũng khiến Sora biết được một số khía cạnh kỳ lạ của cô ấy. Ví dụ như bây giờ.
“Cái đó… Nếu là để tìm anh trai thì anh ấy không ở nhà đâu.”
“Ế ế ế!? Sao, sao lại thế chứ!?”
“Dù đã đến lúc này, Miyu vẫn rối bời không biết làm sao để cư xử với Sasha."
“Chị Miyu~~~!”
Bị gọi tên bất ngờ, Miyu đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ bỗng giật mình tỉnh giấc.
“A, xin… xin lỗi, Hina, chị vừa không nghe thấy.”
“Chị Miyu~~~ chúng ta chơi đi~~~”
“Ừm… sao Hina không đi chơi với chị Sora?”
“Chị Sora đi ra ngoài rồi, hình như là đi câu lạc bộ hát.”
Nhớ lại thì đúng là thế. Có lẽ do đảm nhiệm chức vụ phó trưởng câu lạc bộ, Sora ngày càng hăng hái, gần như mỗi ngày đều đi tập hát.
“Miyu có muốn ra ngoài chơi không? Chị giúp trông Hina nhé.”
Sasha đang cầm máy hút bụi quay đầu lại nói với Miyu.
“À, nhưng mà…”
Miyu có chút lúng túng, nhưng lại không hiểu sao mình lại do dự chuyện ra ngoài. Cô chỉ là không muốn bỏ nhà trống, dù vậy cũng chẳng có việc gì đặc biệt muốn làm ở nhà.
Sau một hồi do dự, Miyu lên tiếng:
“Hina, chúng ta dắt Juubee đi dạo nhé!”
“Dạ! Vâng!”
“Gâu!”
Hina vui vẻ đáp lại, Juubee cũng nhảy phóc dậy từ chiếc giường yêu thích của mình.
“Ồ! Hôm nay Juubee cũng có vẻ vui, được rồi, vậy chúng ta vào phòng chuẩn bị đã!”
“Dạ! Con sẽ mang cái túi mà Sasha tặng con!”
Miyu liền dẫn Hina ra khỏi phòng khách.
Nhìn theo bóng lưng hai người, Sasha khẽ thở dài.
“Dù đột nhiên tỏ ra như một người mẹ, cũng không thể nào ngay lập tức suôn sẻ…”
Sasha lẩm bẩm nhỏ giọng, không biết từ lúc nào, Juubee đã lặng lẽ đến bên chân Sasha, ngước nhìn Sasha bằng đôi mắt tròn xoe và vẫy đuôi nhẹ nhàng.
“À, con đang lo lắng cho chị sao?”
“Gâu!”
Juubee như thể đáp lại khẳng định.
“Cảm ơn nhé, Hina và Miyu phiền con trông giúp nhé.”
Sasha mỉm cười vuốt ve đầu Juubee. Dù là như bây giờ, vẫn đang dần tiến bộ, Sasha ôm lấy suy nghĩ này, lấy lại tinh thần. Tối nay lại làm vài món ngon, tự mình có thể thể hiện hết tình yêu thương dạt dào.
“Oa… giỏi quá.”
Nhìn bữa tối được bày biện khéo léo với các món ăn Nhật Bản, Sora không giấu nổi sự ngạc nhiên.
Cá nướng teriyaki, khoai tây hầm, rau luộc, cơm nóng hổi và dưa muối, thậm chí trong canh miso còn có thêm nấm nữa, trước mắt là một bữa tối tốn rất nhiều công sức.
“Chị Sasha, tất cả đều do một mình chị làm sao?”
“Khà khà khà, thực ra chị có bí mật luyện tập làm món Nhật Bản đó.”
Vì bình thường Sasha chỉ làm những món ăn khá lạ, nên điều này càng khiến Sora ngạc nhiên hơn.
“Tuy chị quen ăn món Nga hơn, nhưng chị nghĩ các em chắc vẫn thích ăn món Nhật hơn. Thực ra hồi chị ở Nhật, chị hay làm những món này lắm. Nào, thử xem nào.”
Nghe Sasha nói vậy, mọi người cùng cầm đũa lên, cá nướng có vị đậm đà, rau luộc và canh miso so với món do Yuuta hay Yuri làm, tuy khác hương vị nhưng vẫn rất ngon.
“Thật ngon… vị tuyệt vời, chị Sasha!”
“Thật không? Tuyệt quá! Thực ra chị cứ lo không biết có hợp khẩu vị các em không!”
Sasha nhẹ nhàng đặt tay lên ngực thở phào nhẹ nhõm.
“Hina thấy thế nào? Ngon không?”
“Dạ! Ngon lắm!”
“Hina. Con gái không nên nói ‘ngon lắm’ chứ?”
“Nhưng mà, chú thường nói thế mà.”
“Ừm… đúng là thế.”
Dạo này Hina thường bắt chước người khác nói chuyện, có vẻ sau này phải nhắc nhở Yuuta chú ý lời ăn tiếng nói mới được, đợi anh ấy về rồi nói lại chuyện này cho anh ấy.
“Mà đúng rồi, đợi Yuuta về, chị cũng muốn nghe anh ấy nhận xét.”
“Nhưng mà, chú ấy dù ăn gì cũng chỉ nói ‘ngon lắm’ thôi~~~”
“Thế sao?”
“Thật mà. Anh ấy dù em làm hỏng món ăn, cũng vẫn khen ngon lành và ăn sạch sẽ…”
“Cho dù thành công hay thất bại phản ứng đều như nhau, điều đó sẽ khiến người ta hơi thất vọng đúng không, chị?”
Nghe Miyu nói câu này với nụ cười trêu chọc, Sora không tự chủ được mà gật đầu đồng tình.
“Đúng thế… à, Miyu, em thật là!”
“A, nhưng mà khi thực sự thấy ngon, anh ấy cũng sẽ nở nụ cười vui vẻ đó, chị Sasha.”
“Ừm, chị biết rồi. Sora.”
Cảm giác mọi người đều có thể trò chuyện bình thường – nghĩ đến đây, Sora trong lòng có chút hào hứng. Thái độ của Miyu cũng không có gì gượng gạo, có vẻ Miyu cuối cùng cũng đã quen với việc có chị Sasha ở nhà rồi.
Nghĩ đến việc mình chăm chỉ đi câu lạc bộ hát để tăng thời gian ở bên nhau của Miyu và Sasha không uổng công, Sora rất vui.
“Mà đúng rồi, Sora. Ngày mai em cũng đi câu lạc bộ hát phải không?”
“À, không, ngày mai câu lạc bộ hát nghỉ…”
Dù sao thì trong kỳ nghỉ lễ vàng, cũng không thể nào luyện tập mỗi ngày được.
“Vậy thì, ngày mai chúng ta cùng đi chơi nhé. Miyu không sao chứ?”
“Hả!? À… ừm, em không sao đâu…”
“Tuyệt quá. Chỉ toàn con gái đi chơi thì tha hồ mua sắm cũng vui lắm,”
Nghe Sasha nói vậy, Sora trở nên luống cuống, vì Sora biết chắc Sasha sẽ muốn thanh toán toàn bộ.
“Cái đó… ừm… nếu quá dựa dẫm vào chị Sasha, chúng em cũng… hơn nữa chị Sasha đã tặng chúng em rất nhiều quà rồi.”
“Trong kỳ nghỉ lễ vàng, chị chính là mẹ của mọi người, chị mong mọi người cứ việc dựa dẫm vào chị thôi, hơn nữa dù không mua đồ cũng không sao, chúng ta ra ngoài chơi hết một ngày, phải chơi cho đã hơn cả Yuuta và mấy người kia nhé.”
Sasha nói xong, chớp mắt trông thật quyến rũ, Sora không khỏi ngây người.
Điều này khiến Sora không thể tiếp tục phản đối quyết định đi chơi ngày mai, vì Sora hiểu Sasha rất mong chờ chuyến đi này. Tuy nhiên dù đã về phòng, Sora vẫn còn chút lo lắng.
“Làm sao đây? Có thể dựa dẫm vào chị Sasha như thế được không… nếu là anh ấy sẽ nói gì nhỉ?”
Có nên gọi điện cho Yuuta, hỏi ý kiến anh ấy xem?
“Không, không được, sao cứ mãi dựa dẫm vào anh ấy!”
Hiện tại Yuuta đang được giải thoát khỏi việc chăm sóc họ, chắc chắn đang tận hưởng thời gian nhàn rỗi hiếm hoi.
Sora không muốn mình là người cứ mãi cần người chăm sóc, cũng muốn mình có thể giúp đỡ Yuuta một chút.
Tuy Sora kiên định với quyết tâm của mình, vẫn không giấu nổi chút cảm giác cô đơn trong lòng.
Thật muốn nghe giọng nói của Yuuta, vì trước đây Yuuta luôn ở bên cạnh mình…
“… người ta thật muốn nhanh chóng gặp lại anh, anh trai.”
Lời nói nhỏ nhẹ của Sora không lọt vào tai ai, cuối cùng Sora ôm chặt điện thoại rồi chìm vào giấc ngủ.
Tất cả là để cho dù Yuuta gọi điện lại lúc nào, cũng không bỏ lỡ.
“Sora và mấy đứa nhỏ… bây giờ đang làm gì nhỉ…”
Tôi ngâm mình trong nước nóng ngước nhìn lên trời đầy sao, trong đầu tự nhiên nghĩ đến ba chị em ở nhà.
“Segawa, cậu định nhớ nhà đến bao giờ vậy?”
“Đừng có nói linh tinh, tôi đã rất lâu rồi không gặp bọn họ, hơn nữa cũng không nhận được điện thoại hay tin nhắn nào, lẽ nào tôi bị chúng nó ghét rồi sao? Oa! Thì ra thực sự có chuyện con gái xa lánh người lớn tuổi hơn!”
“Cậu bình tĩnh lại đi, mọi người chỉ là không muốn làm phiền cậu nghỉ ngơi nên mới không hay gọi điện thôi.”
“Thế sao…”
Chúng tôi chỉ có ngày đầu tiên, do tôi gọi một cuộc điện thoại để báo đã đến nơi an toàn, tin nhắn chỉ có khi tôi gửi ảnh về thì mới có hồi âm, khiến tôi có chút ngỡ ngàng.
Theo quan điểm của tôi, tôi mong các con có thể gửi cho người cha đang ở xa một tin nhắn chứa đựng chút tình cảm ấm áp. Nói ra suy nghĩ của mình, Ninmura lại tỏ vẻ không kiên nhẫn nói: “Làm ơn đấy, cậu không phải là người cha chuyển đến nơi khác làm việc một mình”. Nhưng mà điều này cũng gần như vậy chứ nhỉ?
“Thôi… tôi rất muốn gặp các con…”
Tôi không nhịn được mà thở dài. Lúc này, Ninmura vỗ vai tôi.
“Tôi nói này, Segawa. So với chuyện đó, cậu nhìn xung quanh xem, cậu nói chúng ta đang ở đâu?”
“Bể tắm ngoài trời.”
“Đúng! Là không gian mở như thế này! Hơn nữa ở phía bên kia bức tường mỏng manh này, chính là những nữ sinh đại học tươi trẻ! Được ở trong môi trường hạnh phúc như vậy, cậu nên cảm động hơn một chút chứ!”
Ninmura chỉ vào bức tường làm bằng tre. Ở thời đại này, lại còn có bể tắm ngoài trời nam nữ cạnh nhau lại dùng loại tường không có độ bền nào ngăn cách, bản thân sự thật này đã khiến người ta thấy ngạc nhiên rồi. Dù vậy, cũng không có nghĩa là tôi có thể làm gì với bức tường đó, mà đúng hơn là nếu làm gì thì chính là phạm pháp không thể chối cãi.
“Đừng có làm loạn, cậu ngoan ngoãn chút đi, tôi không muốn làm mất đi vài người bạn hiếm hoi của mình vào tay cảnh sát.”
“Haha, thì ra cậu không định bênh vực tôi à.”
Đương nhiên rồi. Tuy nhiên, Ninmura không thiếu người theo đuổi, nên chắc không đến mức làm chuyện rình mò. Anh ta chỉ là muốn điều chỉnh tâm trạng thôi. Khi tôi đang cố che giấu tiếng thở dài, thì ngâm mình sâu xuống bể tắm.
‘Oa! Ngực của tiền bối Raika, nhìn gần thật có sức hút!’
Một đoạn hội thoại khiến tôi không thể làm ngơ, truyền đến từ bên kia bức tường.
‘Tuy nhìn thấy rõ là rất lớn, nhưng sức hút khi nhìn thấy trực tiếp, thật sự rất khác…’
‘Đợi đã, các cậu nhìn xem, có phải đang nổi trên mặt nước không?’
‘Oa! Thật đấy!’
Nổi… trên mặt nước!
Sao vậy? Ngực đầy đặn đến mức như tiền bối Raika, là sẽ nổi trên mặt nước sao?
Tuy đây là thông tin chẳng có ích gì, sao tôi lại thấy hào hứng thế này?
Nếu có thể, tôi thực sự rất muốn được tận mắt chứng kiến cảnh tượng kỳ diệu đó, chắc chắn sẽ mang lại vận may.
Khi tôi đang chăm chú lắng nghe thì mới phát hiện ra Ninmura đang đứng bên cạnh nhìn tôi, trên mặt nở nụ cười gian xảo.
“Segawa cậu vẫn rất để ý đấy.”
“…Tôi không phủ nhận, nhưng tôi sẽ không rình mò đâu.”
“Hả~~~ dù Segawa thực sự nhìn thấy, tôi nghĩ tiền bối Raika và Sugaya cũng sẽ không tức giận đâu.”
Ninmura tỏ vẻ không liên quan gì, giả vờ ngây thơ nói.
“Tôi nói này, tôi là bố của ba chị em, có những nguyên tắc phải tuân thủ…”
“Không, cứ tự nhiên mà xem đi. Segawa, chuyện nhỏ nhặt này so với những việc làm của họ, căn bản không là gì cả.”
Khi tôi đang không vui giải thích như vậy, thì đột nhiên từ phía sau tôi xuất hiện một thân hình giống như thủy quái lên tiếng.
“Tiền bối Sako…”
“Nếu cậu không ra tay thì để tôi làm. Tuy tôi không hứng thú với thân thể phụ nữ, nhưng tôi cảm thấy nếu không làm gì để đáp trả lại, thì thật không cam tâm.”
Ừm, hiếm khi thấy tiền bối Sako lại có vẻ mặt nghiêm trọng như vậy. Nhìn kỹ lại, trên người tiền bối Sako có vô số vết tích giống như bàn tay hình lá phong. Nói như vậy, hôm qua những thành viên câu lạc bộ quần vợt say rượu, có vẻ thấy mỡ trên người tiền bối Sako rất thú vị, nên cứ đánh đập lên người anh ấy, tuy có lẽ có người sẽ coi hành động đó là phần thưởng, nhưng đối với tiền bối Sako, đa phần là một khoảng thời gian bị sỉ nhục.
Chỉ thấy mỡ trên người tiền bối run lên một hồi, rồi từ cái chậu lấy ra một vật gì đó.
“Vì vậy, cái này giao cho cậu.”
Đó là một vật thể đen được đặt trong túi ni lông.
“Cái này là gì?”
“Đây là tôi đã lường trước có thể sẽ như vậy, nên đã mượn từ bếp cái rong biển khô. Cậu ném thứ này sang bên kia, cái bể tắm ngoài trời thoải mái này sẽ lập tức trở nên dính nhớp và có mùi lạ, giống như địa ngục đầy tiếng kêu gào vậy!”
Thật là sự trả thù nhàm chán và hiểm độc. Nhưng so với việc rình mò, thì cách này có lẽ tốt hơn.
“Không được, tiền bối, làm vậy sẽ gây chuyện lớn.”
“Đừng có nói linh tinh! Dù sao cuối cùng cũng là chúng ta dọn dẹp! Nếu Segawa không muốn dùng cách rình mò để trừng phạt họ, tôi sẽ dùng vũ khí tối thượng này để kéo họ xuống địa ngục cùng, thực hiện kế hoạch trả thù của tôi!”
S… Sako tiền bối đã không chịu nổi áp lực nữa rồi!?
“Xin… xin đợi đã! Tiền bối! Tiền bối không phải là người như vậy chứ! Hơn nữa chuyện này có liên quan gì đến việc tôi có rình mò hay không chứ! Dù sao thì trước tiên tiền bối hãy cất vũ khí đó đi!”
“…Chúng tôi nghe thấy hết rồi.”
Lúc này, chị chủ tịch câu lạc bộ quần vợt thò đầu ra từ trên tường.
“Hả!? C… cậu sao lại ở đây!?”
“A! Có… có người rình mò!”
Sako tiền bối và Ninmura vội che chắn bộ phận quan trọng, còn tại sao Ninmura nói chuyện lại thành ra như vậy thì tôi không biết.
“Các cậu nói chuyện to tiếng như vậy, muốn không nghe thấy cũng khó chứ? Hơn nữa bức tường này lại mỏng thế này.”
“Hả! Đây quả là điểm mù!”
Ừ, thông thường sẽ nghĩ đến chứ…
‘Hả~~~ đàn ông thật tệ~~~’
‘Nếu là rình mò còn chưa sao, mà lại bày trò chơi khăm quá đáng như vậy~~~’
Từ bên kia bức tường vang lên những lời phàn nàn. Nói đến rình mò thì, thực sự không sao thật sao?
‘S… Segawa tiền bối! C… cậu thật bẩn thỉu!’
Đa phần là giọng của Ryoko.
‘Yuuta háo sắc.’
Lần này đến lượt Meki. Đợi đã, tại sao cả tôi cũng bị lôi vào!?
‘Yuuta… tên háo sắc.’
“Hả!?”
Cuối cùng nghe thấy giọng của tiền bối Raika, tôi bị đánh bại hoàn toàn.
“Đúng vậy, các cậu đàn ông, lát nữa tôi có chuyện quan trọng muốn nói chuyện đàng hoàng với các cậu.”
Nụ cười của chị chủ tịch trông rất đáng sợ. T… tôi bị oan… nhưng nhìn không khí hiện tại, thực sự không phải là lúc tôi có thể nói những lời này.
Tuy là tháng Năm, nhưng ngồi quỳ ở hành lang vẫn rất khó chịu, may mà tôi luôn cố gắng ngăn cản, có vẻ vẫn còn có thể giảm nhẹ hình phạt. Tuy tôi được thả sớm hơn, nhưng Sako tiền bối và Ninmura hiện tại chắc vẫn đang ở hành lang lạnh lẽo nghe chị chủ tịch giáo huấn, tôi giúp Ninmura dọn đồ cần giặt xong, cuối cùng để hoàn thành công việc dọn dẹp ban công do Naomi giao phó mà ra ngoài.
Dù sao thì, khóa huấn luyện này chỉ còn lại một ngày nữa, đến tối mai, tôi có thể về nhà với ba chị em. Mà đúng rồi, ngày mai còn phải chọn quà cho mọi người nữa. Nghĩ đến khóa huấn luyện sắp kết thúc, thở phào nhẹ nhõm, tôi cũng cảm thấy một chút luyến tiếc, tuy là có chút phiền phức khó chịu, nhưng khóa huấn luyện lần này vẫn rất đáng nhớ.
Nghĩ kỹ lại, có lẽ đây là lần đầu tiên tôi trải nghiệm hoạt động có cảm giác sinh viên đại học như thế này.
Về mặt này, có lẽ tôi cũng nên cảm ơn mọi người trong câu lạc bộ quần vợt, và cả Sako tiền bối đã lôi tôi vào. Khi tôi đang dọn dẹp ban công, thì đang nghĩ về những chuyện này.
“À… Yuuta.”
Tôi quay đầu theo tiếng nói, thấy tiền bối Raika vừa tắm xong, mặc yukata.
“Tiền bối Raika… à, đợi đã! Tiền bối sao lại chạy đi vậy!?”
Nhìn thấy tôi, tiền bối Raika lập tức quay đầu, định trở về nhà. Chắc cô ấy vẫn còn để ý chuyện ở bể tắm ngoài trời phải không? Dù tôi đã ngăn tiền bối Raika lại, nhưng cô ấy lại giấu nửa người sau góc tường, chăm chăm nhìn tôi. Tiền bối có cảnh giác với tôi không?
“À… tiền bối Raika.”
“Yuuta… tên háo sắc.”
“Ùm… c… cô… cô tha cho tôi đi, tôi đã nói là tôi bị oan rồi mà!”
Nghe tiền bối Raika nói vậy, không hiểu sao lại có sức đánh mạnh mẽ vào tôi. Dù sao thì, để giải quyết hiểu lầm và sự cảnh giác của tiền bối ở đây, tôi quyết định thử chuyển chủ đề.
“Khóa huấn luyện mai là kết thúc rồi!”
“Ừm…”
Phản ứng lãnh đạm, có lẽ tôi nên chọn chủ đề khác có thể khiến tiền bối phản ứng mạnh hơn.
“Đ… đúng rồi, nghe nói mùa đông, đây là nơi lý tưởng để chơi các môn thể thao mùa đông mà người lại ít. Tiền bối Raika, cô đã từng chơi trượt tuyết chưa?”
“Có, hồi nhỏ bố mẹ có dẫn tôi đi chơi trượt tuyết.”
Phản ứng tốt, khoảng cách giữa tôi và tiền bối Raika đã rút ngắn một mét rồi!
“Tuyệt quá, tôi chưa từng chơi trượt tuyết bao giờ, nếu có dịp xin tiền bối dạy tôi nhé.”
“…Tên háo sắc.”
“Tại sao!?”
Khoảng cách lại xa ra rồi! Cảm giác từ khi quyết định tham gia khóa huấn luyện, những hành động khó hiểu của tiền bối Raika có vẻ nhiều hơn bình thường, điều khó hiểu là, tôi hoàn toàn không biết lý do tiền bối trở nên như vậy.
Dù tiền bối Raika luôn mặt không biểu cảm, tôi cũng đã hiểu được suy nghĩ của tiền bối khá nhiều rồi. Không đúng, là tôi tự cho là như vậy, nhưng gần đây hành động ngoài dự đoán của tiền bối Raika có vẻ cũng nhiều hơn.
Nói thật ra, bây giờ gọi tôi là "sắc lang" thì cũng hơi vô lý. Chị học tỷ chính là vừa gặp đã nghe theo chỉ thị của học trưởng Sako, giả bộ "hu hu hu" như thể tôi đã làm gì sai trái, thỉnh thoảng lại mặc đồ bơi ở phòng câu lạc bộ, rõ ràng là người thiếu tự giác về sức hấp dẫn của mình chứ. Chị Raika vẫn như xưa, có nhiều điều khó hiểu.
Như việc Megumi giúp tuyển sinh, hay muốn dạy tôi chơi tennis, chị Raika cũng đột nhiên xen vào. Tôi cảm thấy những việc đó dường như không phải là điều chị ấy sẽ làm trước đây. Không đúng, có lẽ tôi nghĩ nhiều quá, dù sao thì hồi năm nhất, những người tôi tiếp xúc hầu như chỉ có hội nghiên cứu quan sát đường phố và ba chị em thôi.
Tôi cứ nghĩ rằng sau hơn một năm chung sống, khoảng cách giữa chúng ta đã rút ngắn được kha khá rồi…
"À, đúng rồi! Đến mùa đông, chúng ta dẫn Hina và các em đến đây một lần nữa thế nào? Tôi muốn cùng chị Raika đi chơi, chắc chắn Hina sẽ rất vui."
“……Hina cũng đi cùng à? Ừm, tôi sẽ đi.”
Chị Raika rõ ràng lộ vẻ vui mừng, nhanh chóng bước tới.
Tuyệt quá, kế hoạch làm lành thành công rồi, dù có hơi… dùng cháu gái mình làm mồi nhử…
"Mùa đông thật đáng mong chờ."
"Ừ, rất mong chờ. Đến lúc đó nhất định phải nhớ gọi tôi."
Khoảng cách của chúng tôi gần đến mức tôi có thể ngửi thấy mùi hương tắm gội của chị Raika. Ưm… Ưm! Lần này lại quá gần rồi! Chị Raika như muốn nhìn rõ biểu cảm của tôi, đưa mặt lại gần. Sao lại cực đoan thế chứ!?
"Yuuta, đã nói rồi mà."
"Vâng… vâng… tôi biết… Ư! Nguy… nguy hiểm!"
Chị Raika không để ý dưới chân, dường như bị vấp phải thứ gì đó, mất thăng bằng.
Ngay khi người chị ấy ngả xuống… tôi đã đỡ lấy chị ấy.
“!”
Cảm nhận được hơi ấm truyền qua lớp yukata mỏng manh, tôi không tự chủ được mà ngừng thở.
Cảm giác mềm mại của cơ thể chị ấy áp sát vào người tôi, những ngón tay thon dài bám chặt lấy cánh tay tôi có một sức mạnh và hơi ấm bất ngờ.
"Đ…đối… xin lỗi."
"Không… không sao…"
Khuôn mặt ửng đỏ của chị Raika ngay trước mắt tôi. Không biết phải làm sao, tôi chỉ có thể cứng đờ tại chỗ. Có lẽ cảm nhận được sự căng thẳng của tôi, chị Raika hoảng hốt buông tay, rồi lại lùi ra, giữ khoảng cách với tôi.
Ư… Ư… Kết quả là chị ấy vẫn đề phòng tôi sao…? Chỉ thấy chị Raika hiếm khi như đang do dự, cúi đầu xuống, thì thầm:
“……Muốn về Ikebukuro thật nhanh.”
Trước lời thì thầm khó nghe rõ ấy, tôi còn chưa kịp hỏi gì thì chị Raika đã trở lại vẻ mặt bình thường. Chị ấy không biểu cảm gì, giơ tay lên.
“……Chúc ngủ ngon, Yuuta.”
"Ch…chúc ngủ ngon."
Chị Raika nói nhỏ như vậy rồi nhanh chóng rời đi.
Chị ấy vừa đi, ngay sau đó xuất hiện trước mặt tôi là Megumi và Ryoko, trông có vẻ đã uống chút rượu.
"A~~ Ở đây, ưm! Có mùi hương của con gái!"
Megumi cau mặt.
"Tiền bối Segawa quả thật không thể chủ quan chút nào! Như vậy thì tiền bối Ninmura còn tốt hơn đấy!"
Hai người này đang nói cái gì vậy…
"Buổi huấn luyện hiếm hoi chỉ còn một ngày nữa thôi! Hãy tận hưởng thật tốt đi! Yuuta! Mọi người đang đợi cậu đó!"
"Đúng rồi! Đúng rồi!"
Hai người họ cứ thế kéo tay tôi, lôi tôi đến phòng tiệc.
Nhưng dù có vui vẻ cùng Ninmura giữa vòng vây của các cô gái, trong lòng tôi vẫn luôn nhớ câu nói của chị Raika. Vẻ mặt lúc nãy của chị ấy… tôi cảm thấy, khác thường lắm.
Tôi cứ mãi nghĩ về chuyện đó. Tuy nhiên, nghĩ đến việc ngày mai sẽ được gặp ba chị em, cảm giác an tâm đó vẫn giúp tôi ngủ ngon giấc.
Tại nhà Takanashi ở Ikebukuro, Hina đang nằm trong chăn của Sasha.
Con bé nằm cạnh Sasha và con thú bông thỏ yêu thích của mình.
Trong chiếc chăn mềm mại có mùi nắng ấm, nhưng tâm trí của Hina lại đặt trên tờ lịch treo cạnh gối.
"Sasha, chỉ còn một vòng tròn thôi~~ Chú sẽ về chứ?"
"Ừm, ngày mai sẽ về rồi."
Sasha vuốt ve mái tóc dài bất thường đối với một đứa trẻ bốn tuổi của Hina, mỉm cười nói với con bé. Trên tờ lịch, từ ngày Yuuta đi đến ngày về, đều được đánh dấu bằng những vòng tròn. Mỗi tối, Hina lại xóa đi một vòng tròn.
"Thế à~~ Là ngày mai sao~~ Chú sẽ mua thỏ bông về chứ?"
Ba cô gái lộ vẻ mặt vui mừng đáp lại, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi tờ lịch.
Sau một khoảng thời gian im lặng, Hina lại hỏi một lần nữa.
"Chỉ cần ngủ thêm một giấc nữa… chú sẽ về phải không? Chắc chắn sẽ về phải không?"
"Ừm, nhất định sẽ về."
Sasha cố gắng trả lời bằng giọng điệu dịu dàng.
Vì Sasha rất hiểu tâm trạng của Hina, chỉ cần Hina không khóc lóc khi tiễn Yuuta đi đã khiến Sasha vô cùng xúc động rồi. Hina thật giống Yuri. Giống người bạn thân thiết từng có trọng lượng vô cùng lớn trong lòng Sasha.
"Yuuta nhất định sẽ về, vì Yuuta…"
Yêu quý Hina nhất. Sasha nói đến một nửa thì lại dừng lại.
Vì Sasha nghĩ đến người bạn thân cũng yêu thương Hina sâu sắc, nhưng đã không thể trở về bên cạnh họ nữa.