Phòng khách nhà Takanashi chìm trong một bầu không khí khó tả.
"Jubei~~ Dễ thương quá~~ Mềm quá~~"
Chú chó được thả ra khỏi lồng vận chuyển đang ngoan ngoãn để Hina, với gương mặt tràn đầy nụ cười, vuốt ve.
Dù cảnh tượng trông thật ấm áp, an lành và hạnh phúc, nhưng những người chứng kiến như chúng tôi lại cảm thấy lòng mình thật ngượng nghịu, khó xử. Với vẻ mặt căng thẳng, khác xa với sự bình yên của Hina, chúng tôi thì thầm với nhau, đủ nhỏ để em ấy không nghe thấy.
"Hina lại muốn nuôi chó đến thế sao..."
"Cháu xin lỗi, chúng cháu chưa bao giờ kể chuyện này... Vì anh ấy đã bận túi bụi với công việc làm thêm và thi cử rồi."
Sora và Miyu, với vẻ mặt đầy áy náy, kể lại cho tôi quá trình họ đã cố gắng thuyết phục Hina từ bỏ ý định. Chỉ nghe hai chị em kể lại, tôi đã đủ thấm thía sự vất vả của họ. Vậy mà công sức ấy, chỉ trong chớp mắt đã bị tôi xóa sổ hoàn toàn.
"Xin lỗi... Chú không biết sẽ ra nông nỗi này..."
"Không sao đâu ạ, dù sao chúng cháu cũng không thuyết phục được Hina... Người không biết không có tội mà."
"Nhưng chọn cái thời điểm này thì tệ quá rồi, chú ơi..."
"Ừm... Chú xin lỗi."
Nhìn Sora và Miyu mệt mỏi thở dài, tôi cũng chỉ biết cúi đầu xin lỗi.
"Mà sao chú lại nhận công việc trông chó này vậy? Trước đây chú từng nuôi chó bao giờ chưa?"
"Chưa, chưa nuôi bao giờ. Nhưng người ta bảo Jubei là chó nhà, lại còn là chó già ngoan ngoãn, được huấn luyện tử tế rồi... nên chú mới..."
Tôi biết lời giải thích của mình chẳng có chút sức nặng nào. Dưới áp lực ánh mắt của hai chị em, tôi đành phải thú thật.
"...Vì lương cao quá thôi."
Gửi mười ngày được ba mươi vạn yên – công việc làm thêm này không chỉ có mức lương trên trời như vậy, mà còn có thể khiến Hina, người yêu động vật, vui mừng. Tôi cứ nghĩ đây là một việc “một công đôi việc”, nào ngờ, niềm vui ấy rất có thể lại là một cái bẫy khiến tôi... “vui quá hóa buồn”!.
"Ừm... Nếu đã vậy thì cũng chẳng biết nói gì nữa."
"Xin lỗi hai đứa, đáng lẽ chú phải bàn bạc với mọi người trước khi quyết định mới phải."
Tôi, người đã vội vàng đưa ra quyết định vì bị tiền bạc cám dỗ, giờ đây chỉ còn biết thành thật cúi đầu trước sự bao dung của Miyu.
"Đã nhận rồi thì thôi chú đừng bận tâm nữa! Mười ngày này mình cố gắng nhé, anh."
"Ừm, phải rồi... Nhưng mà, Hina con bé..."
"Hay là cứ để Hina nuôi chó thử xem, biết đâu vì vất vả quá mà con bé sẽ tự từ bỏ thì sao?"
"À, ừm, cũng có thể... Thế á?"
Chúng tôi nhìn Hina với ánh mắt đầy hy vọng.
"Gâu! Gâu gâu!"
"A ha ha! Jubei cứ liếm mặt người ta, nhột quá đi thôi~~"
"...Có vẻ là không rồi. Bây giờ thì vẫn chưa biết được đâu."
Nghe Sora nói vậy, vai chúng tôi đồng loạt xụ xuống. Nói thật, người sẽ cảm thấy vất vả vì nuôi chó, tôi nghĩ không phải Hina, mà chính là chúng tôi mới đúng.
"Nói chung, chú phải cho Hina biết rằng Jubei chỉ ở đây mười ngày thôi đã."
"Đúng vậy ạ. Chú cố gắng nhé."
"Dù không dễ, nhưng anh cố gắng nha!"
Dưới lời động viên của hai chị em, tôi thở dài thườn thượt trước quyết định nặng nề mình đã đưa ra.
Nuôi chó.
Dù viết thành chữ thì chỉ có vậy, nhưng đây thực sự là một thế giới hoàn toàn xa lạ.
"Hina muốn ở với Jubei, nên xin nghỉ nhà trẻ nha~~"
Đầu tiên là lời tuyên bố không chút khách khí của cô công chúa nhỏ nhà tôi.
"Không được đâu, Hina."
"Nhưng mà, Hina không có ở đây thì Jubei sẽ cô đơn đó, Hina phải ở với Jubei."
"Ở nhà có anh trai rồi, không sao đâu mà, Hina."
"Nhưng mà, Hina phải chăm sóc Jubei mà."
Mặc dù cuối cùng Sora và Miyu vẫn phải kéo Hina ra khỏi nhà một cách cưỡng bức, nhưng điều này khiến tôi vô cùng lo lắng cho những ngày sắp tới.
"Chắc có thể dùng chỗ này làm toilet nhỉ... Với cả, không thể thiếu nước."
Tôi nhận được những vật dụng cơ bản cho chó từ ông chủ quán bar, kèm theo một tờ giấy ghi chú những điểm cần lưu ý. Tôi đang nhìn tờ giấy và thử nghiệm từng điều một.
"Lần cho ăn tiếp theo, chắc phải đợi đến chiều tối nhỉ..."
Nói đi thì cũng phải nói lại, chú chó này thật sự rất ngoan. Tôi đặt chiếc đệm chó mà nghe nói là Jubei yêu thích vào một góc phòng khách, rồi nhìn chú chó đang nằm trên đó mà thầm nghĩ.
Tôi từng thấy những chú chó nhỏ nuôi trong nhà ở nhà bạn bè, chúng cứ như thể không thể ngừng một khắc nào, chạy nhảy và sủa ầm ĩ khắp nhà, đòi chơi, đòi bế, cảm giác rất bám người và hiếu động.
Vì là chó già nên không phiền phức – ông chủ quán bar đã nói với tôi như vậy.
Thế nhưng, nhìn chú chó cứ nằm im bất động, tôi không khỏi có chút bất an. Tôi không kiềm được muốn đến gần, kiểm tra xem nó còn sống không.
"Jubei?"
Nghe tôi gọi, Jubei khẽ động cái đầu với khuôn mặt đặc trưng của nó và nhìn tôi. Vệt lông trắng chéo qua mặt nó, có lẽ chính là nguồn gốc cái tên "Jubei" chăng.
"Kiếm sĩ một mắt, Yagyu Jubei sao... Tên của cậu ngầu phết nhỉ."
Jubei khẽ khịt mũi như cười, rồi quay đầu đi như thể chẳng hứng thú gì với tôi.
"...Không thèm để ý đến tôi sao?"
Cũng phải, dù sao cũng mới quen, cho dù là động vật thì cũng không dễ dàng thân thiết với người như vậy. Nhưng mà...
Nói sao nhỉ, thái độ của nó đối với Hina và đối với tôi khác nhau một trời một vực có phải không? Dù cảm thấy bất bình, nhưng cuộc sống chung của chúng tôi và Jubei cứ thế bắt đầu.
"Con về rồi!"
Tiếng mở cửa chính và tiếng chào về nhà nghe phấn khích hơn hẳn mọi khi.
Hôm nay tôi không đến trường đại học để kiểm tra xem Jubei có ổn không khi ở nhà một mình. Nói thật, kỳ thi đã kết thúc, nhiều môn học cũng đã xong, nên vào thời điểm này, số lượng sinh viên không đến trường, mà tận dụng kỳ nghỉ xuân để đi du lịch dài ngày thậm chí còn là đa số.
Đối với tôi, người đã xa lánh ba chị em một thời gian dài, cũng muốn tận dụng khoảng thời gian này để ở bên các em.
Thế nhưng, cô công chúa nhỏ nhà tôi lại hoàn toàn phớt lờ tâm ý đó của tôi, lướt qua người tôi và chạy thẳng về phía Jubei.
"Jubei! Hina về rồi nè!"
"Gâu!"
Jubei cũng lập tức đứng dậy phản ứng ngay khi nghe thấy tiếng Hina.
"Hina! Giày phải xếp gọn gàng vào chứ!"
Ở cửa chính cũng vọng vào tiếng Miyu.
"Anh ơi, Jubei không sao chứ ạ?"
Sora bước vào phòng khách, hỏi tôi với vẻ mặt khá lo lắng.
"Mừng em về nhà, Sora. Không có vấn đề gì cả, nó ngoan lắm. Mà sao hôm nay các em về sớm thế?"
"Hôm nay chúng em đón Hina sớm hơn, dù sao thì em cũng lo cho Hina. Miyu hình như cũng nghĩ vậy, nên chúng em gặp nhau ở nhà trẻ."
Còn Hina, người khiến Sora lo lắng, vừa về đến nhà đã quấn quýt lấy Jubei.
"À, chú ơi, Jubei ngoan lắm đó, nó có chào Hina nữa nè~~"
"Gâu!"
"Hina không có ở đây thì Jubei cô đơn lắm phải không? Jubei, ngoan, ngoan~~"
Sau đó, Hina hoàn toàn dồn tâm trí vào Jubei.
Hina ngồi xổm trước mặt Jubei, không ngừng nói những câu như: "Phải khỏe mạnh nha!", "Có uống nước không?", "Đói bụng không?". Nhìn dáng vẻ Hina quan tâm Jubei, thật sự khiến tôi cảm thấy vui lây.
"Jubei, đây là thỏ con quý nhất của Hina đó!"
Hina đặt con búp bê thỏ yêu thích của mình trước mặt Jubei, nói chuyện thay cho thỏ con và chào Jubei trông rất đáng yêu, nhưng Hina và Jubei quá thân thiết cũng là một vấn đề.
Dù sao thì Jubei cũng chỉ là chú chó được gửi ở nhà chúng tôi mười ngày.
Nói đi thì cũng phải nói lại, Jubei quả là một chú chó được giáo dục rất tốt, dù bị Hina đối xử khá thô lỗ cũng hoàn toàn không hề giận dữ. Dù người ta nói nó là chó già, nhưng vì vẻ ngoài nhỏ nhắn nên tôi thực sự không đoán được tuổi thật của nó. Tuy nhiên, rất có thể nó thực sự là một chú chó lớn tuổi và đã quen với việc ở cùng trẻ con.
Nhưng nếu vậy, chắc sẽ không thể khiến Hina hiểu được sự vất vả khi nuôi chó mà từ bỏ ý định đâu...
Tất nhiên, tối qua tôi cũng đã nhiều lần giải thích với Hina rằng "Jubei chỉ là chú chó được gửi ở nhà mười ngày", nhưng Hina quá vui mừng, dường như cũng không hiểu lắm ý nghĩa của từ "gửi", với tình hình hiện tại, Hina rõ ràng đang không nắm rõ tình hình.
Trong lúc tôi đang suy nghĩ làm thế nào để Hina hiểu ra, thì trời đã tối.
Và khi màn đêm buông xuống, một rắc rối khác lại ập đến.
"Hina muốn ngủ cùng Jubei~~"
"Gâu!"
Chết, chết rồi, cái này không ổn chút nào. Không phải là Hina quá thân thiết với Jubei, mà là Jubei đặc biệt cho phép Hina thân thiết với nó. Nghĩ đến việc nếu cứ tiếp tục như thế này, Hina sẽ không nỡ rời xa nó, tôi quyết định dùng giọng điệu hơi nghiêm khắc để răn dạy.
"Jubei là chó đó, không được ngủ chung giường."
"Tại sao Jubei là chó thì không được ngủ chung?"
Bị Hina hỏi vậy, tôi thật sự không biết giải thích thế nào. Thấy vậy, Miyu giúp tôi giải thích:
"Hina nghe đây, chúng ta đâu có biết Jubei ở nhà chủ cũ được nuôi như thế nào phải không? Nếu nó ở nhà mình mà hình thành thói quen xấu, có thể sẽ gây phiền toái cho chủ cũ của nó, nên thôi đi con."
"Hina sẽ không thấy phiền đâu ạ, Hina sẽ rất vui!"
"Ừm... Không phải vậy đâu con~~"
"Hina rất vui mà!"
"...Chú, đổi tay."
"Hả!?"
Miyu cười khổ tuyên bố đổi người. Nhưng, nhìn đôi mắt long lanh của Hina cầu khẩn, thật sự khó mà từ chối. Cuối cùng, tôi vẫn cố giữ lý trí cứng rắn để đối mặt với khó khăn.
"Hina, chú đã nói kỹ rồi phải không? Jubei chỉ là chó gửi ở nhà mình thôi, không phải chó nhà mình đâu!"
"Vâng."
"Chú cũng đã nói quy tắc khi ở cùng Jubei rồi phải không? Đó là không được cho nó lên tầng hai, chỉ được nuôi ở tầng một thôi đó! Nếu Jubei bị ngã từ tầng hai xuống mà bị thương thì sẽ nghiêm trọng lắm đó."
"...Vâng."
"Chính vì vậy, nên mới phải chuẩn bị chỗ ngủ cho Jubei ở phòng khách, Jubei phải ngủ ở đó."
"Vậy Hina cũng ngủ ở phòng khách!"
Hina nói như thể nghĩ ra một kế hay. Phải rồi... còn chiêu này nữa sao. Hình như tôi sắp đầu hàng rồi.
"À~~ Nếu Jubei thân thiết với Hina hơn cả chủ cũ của nó, thì chủ của nó sẽ khó xử lắm đấy. Như vậy sẽ làm phiền người ta, có khi lúc đó phải trả Jubei về ngay đó."
Nghe nói phải trả Jubei về, Hina lập tức do dự.
"...Ừm~~"
Hina trông có vẻ không phục. Tuy nhiên, dù Hina không hiểu từ "gửi", nhưng dường như em ấy cũng hiểu ý nghĩa của từ "trả về".
"Jubei, tạm biệt một chút nha! Hina sẽ sớm quay lại thăm cậu, đừng cô đơn nha..."
Hina vuốt ve Jubei và nói. Nhìn đôi mắt Hina ngấn lệ, dù lòng tôi đau thắt, nhưng lúc này chỉ đành kìm nén. Tôi thực sự không ngờ mới chỉ là ngày thứ hai mà Hina đã say mê đến mức này...
Tôi đã bắt đầu hối hận khôn nguôi vì trót nhận cái việc ‘kiếm tiền dễ như bỡn’ này.
***
Trong lớp học ồn ào, Sora sau khi ăn xong bữa trưa ở trường, nhìn Dương Tử đang ngồi trước mặt mình.
"Có chuyện gì vậy, Sora?"
"Cái đó... Giờ nghỉ trưa em muốn đến thư viện một chuyến..."
"Cũng được, nhưng đến đó làm gì? Dù sao cũng còn buổi học nhóm, sao không để sau giờ học rồi đi?"
"Vâng, nhưng mà, em có việc khác."
"Thế à? Cũng tốt, chị cũng muốn tìm vài quyển sách hay."
Thế là Sora và Dương Tử cùng nhau rời lớp học, đi về phía thư viện.
"Vậy em định mượn sách gì? Light novel? Hay tiểu thuyết thông thường?"
"Hôm nay em không tìm tiểu thuyết... Ơ, ở đây sao?"
Bên cạnh giá sách, có bảng chỉ loại sách trên kệ. Sora dừng bước trước giá sách khi nhìn thấy tấm biển "Phương pháp nuôi thú cưng".
Nếu nói nhà Takanashi từng nuôi thứ gì gọi là thú cưng, thì chắc chỉ có con cá vàng vớt được trong lễ hội mùa hè thôi, kinh nghiệm đó e rằng không thể áp dụng cho Jubei được. Dù chỉ mười ngày, nhưng Sora vẫn muốn Jubei được thoải mái nhất có thể, dù sao nó cũng là thú cưng quý báu của người ta gửi gắm.
"Ôi, nhà em định nuôi thú cưng sao?"
"Không phải ạ, không phải nuôi mà là chó của người khác gửi ở nhà em, đó là một chú chó già, ừm... Với cả, nhà em trước giờ chưa nuôi chó bao giờ, nên em muốn tìm hiểu một chút."
"Ra vậy, là chuyện đó sao."
Dương Tử vừa nói xong, trên mặt nở nụ cười. Chắc chắn lại là giúp đỡ ông chú Yuuta rồi. Dương Tử đã nghe anh trai kể chuyện Yuuta đang cố gắng làm thêm để nuôi ba chị em, nên Sora chắc chắn muốn giúp đỡ chú mình.
"Nếu đã vậy, chị cũng giúp em tìm nhé. Chắc mấy người kia cũng sẽ giúp em thôi."
Dương Tử vừa nói, ánh mắt liền liếc sang Daiki và Shuji ở bên cạnh.
Shuji đi cùng Daiki, không biết liệu họ có định tranh thủ giờ nghỉ trưa để học bài ở thư viện không, chỉ thấy trên tay họ vẫn còn cầm cặp sách.
"Ma-Maeshima, Otani..."
"Cứ để đó cho tớ! Nhà ông tớ có nuôi chó, chuyện này tớ biết rõ lắm! Mặc dù đó là một con chó Tosa to tướng!"
"Ồn ào quá, đây là thư viện đó."
Daiki đang hứng chí liền bị Dương Tử trách mắng, lập tức xụ mặt xuống.
"Cảm ơn... mọi người."
Thấy nụ cười ngượng nghịu của Sora, cả ba người cũng đáp lại bằng nụ cười.
Sau đó, bốn người đã dành thời gian nghỉ trưa để tra cứu rất nhiều kiến thức về việc nuôi chó.
***
Vì công việc ở trường đại học đã rảnh rang hơn, tôi đến nhà trẻ đón Hina với nhiều cảm xúc lẫn lộn.
Làm như vậy không chỉ giảm bớt gánh nặng cho Sora và Miyu, mà trên đường về nhà, tôi còn có thể một mình chiếm trọn nụ cười của Hina.
"Chú ơi, mình mau về xem Jubei đi~~"
"Được, được, nhưng chú chó đó cứ ngủ suốt mà."
Jubei đang ở nhà một mình. Hai ngày ở cùng chú chó ấy, tôi nhận ra nó không hoạt động nhiều lắm, dù sao nó cũng là chó già, nên chắc là vậy. Công việc nhàn hạ thế này mà kiếm được ba mươi vạn yên, tôi thấy mình nhận quá nhiều rồi. Vì Jubei sẽ phấn chấn hơn khi thấy Hina, nên để Hina chơi với nó có lẽ cũng là chuyện tốt.
"Ừm~~ Nên mua đồ chơi gì cho chó nhỉ... Như đĩa bay hay dây kéo chẳng hạn."
"Hina sẽ chơi với Jubei mà!"
Thực tế, Jubei và Hina thực sự rất thân thiết. Dù tôi có chăm sóc nó thế nào, nó cũng coi tôi như người hầu mà chẳng thèm liếc mắt nhìn lấy một cái. Nhưng hễ thấy Hina là nó lại quấn quýt bên Hina không rời.
"Tiến quân mau tiến quân~~ Về nhà mau mau~~ Jubei đang đợi Hina đó~~"
Hôm nay bài hát của Hina nghe cũng hay đấy chứ, chỉ có điều nội dung hơi lạ lùng.
"Jubei! Jubei! Jubei đáng yêu~~ Hina sắp về nhà rồi! Ngoan ngoãn đợi Hina nha~~"
Hina vừa hát, vừa bước chân nhanh hơn thường lệ để về nhà.
"Chú ơi, người ta muốn dắt Jubei đi dạo. Người ta bảo chó
"Sao lại có chú chó này? Chẳng lẽ mấy đứa đã bắt đầu nuôi chó rồi sao?"
Sora vừa nói, vừa khẽ ngồi xổm xuống, đôi mắt nhìn chằm chằm Shibei.
"Shibei là bạn mới của Hina đó!"
"Ừm… nó không phải chó nhà bọn chú, chỉ là gửi tạm ở đây thôi. Đó là công việc làm thêm của chú đấy."
"Là công việc làm thêm sao?"
Dù thoáng chút vẻ mặt bối rối nhìn tôi, nhưng Sora lập tức lấy lại nụ cười tươi tắn, hướng mắt về Shibei.
"À… đã gọi là Shibei thì chắc là chó đực nhỉ? Xin chào, sau này chúng ta cùng nhau chơi đùa nhé."
Vừa nói, Sora vừa nhẹ nhàng đưa tay về phía Shibei. Nhìn cách cô bé làm, tôi có cảm giác Sora rất quen thuộc với chó. Vì thế, tôi đã nghĩ Shibei khi đối mặt với Sora hẳn cũng sẽ có phản ứng thân thiện, thế nhưng…
"…"
Shibei liếc nhìn bàn tay Sora đang chìa ra, rồi thờ ơ quay đầu đi, chẳng mảy may hứng thú.
"…Ơ, hay là… trên người cháu có mùi gì đó làm chó ghét à?"
"À… không phải đâu. Nó cũng lạnh nhạt với chú lắm, chắc tính nó sinh ra đã vậy rồi."
Thế nhưng, Shibei lại vô cùng thân thiết với Hina. Hina nhà tôi đáng yêu như thiên thần vậy, nên chuyện một chú chó như Shibei mê mẩn Hina cũng là lẽ đương nhiên. Thế nhưng… thái độ khác biệt một trời một vực ấy ít nhiều cũng làm tôi thấy chạnh lòng.
"Ưư ư… trước đây cháu toàn được chó yêu quý thôi… Thế này mất tự tin quá."
"Ơ? À phải rồi, Sora này, cháu hiểu rõ cách nuôi chó không?"
"Không ạ, nhà cháu chưa nuôi chó bao giờ, nhưng chó của bạn bè cháu thì đứa nào cũng thân thiết với cháu cả…"
Nói đến đây, Sora lại buồn bã rũ vai xuống.
"Ưư ư ư… Bị chó ghét thế này là lần đầu tiên, cháu thấy sốc thật sự."
"Ha ha, có thể nó chưa quen cháu thôi. Sora có muốn cùng bọn chú dắt chó đi dạo không?"
"Ơ? Cháu đi được sao ạ?"
Tất nhiên là được chứ. Trước khi tôi kịp trả lời, Hina đã nhanh nhảu lên tiếng.
"Chị Sora cũng đi dắt chó với bọn em đi! Cả nhà cùng dắt chó đi dạo vui lắm đó, chú Yuuta!"
Hina vừa cười tươi rạng rỡ vừa nói xong, rồi vui vẻ nhảy tưng tưng.
"He he, vậy thì cháu sẽ đi cùng mọi người. Shibei, từ giờ mong được chiếu cố nhé."
"Shibei cũng vui lắm đúng không ♪ Cả nhà mình cùng đi dắt chó nào~~"
Hina hào hứng bắt đầu chạy vòng quanh chú chó Shibei nhỏ bé.
"A, đừng thế, con đang cầm dây xích của Shibei mà, không được nhảy tưng tưng như thế đâu Hina."
"Tại Hina vui lắm mà ♪"
Hina với nụ cười rạng rỡ thật sự quá đáng yêu. Điều này một lần nữa khiến tôi khẳng định Hina đúng là đáng yêu nhất thế giới.
Sau khi Sora nhập hội, bộ ba kỳ lạ chúng tôi cùng nhau dắt chó đi dạo.
Tôi và Sora để Hina đi ở giữa, ba người đi sóng vai nhau, còn Shibei thì đi trước chúng tôi.
"Hina này, con phải cầm dây xích của Shibei bằng tay trái nhé. Đúng, đúng rồi. Để lỡ Shibei có chạy bất ngờ cũng không bị tuột tay, con phải luồn tay qua thế này này. Ừm, Hina thông minh thật."
Tuy chỉ là từng chơi với chó nhà bạn bè, nhưng Sora lại biết khá nhiều điều.
Hina cũng nghiêm túc lắng nghe chỉ dẫn của Sora. Có cảm giác Hina ngoan ngoãn hơn hẳn khi ở trước mặt Sora so với những lời chúng tôi nói… Chắc Hina cũng có một mặt chỉ chịu nghe lời khi đối diện với người ngoài gia đình.
"Mà nói đi cũng phải nói lại, chú chó này chẳng chịu chạy gì cả. Tuy thế thì không phải lo cho Hina…"
"Đúng rồi, cảm giác như lúc nào nó cũng ngủ vậy."
"Chẳng lẽ, Shibei thực ra là chó già rồi sao?"
"Đúng ạ! Shibei là ông cụ đó! Mà nó ở nhà thì im re trong góc, nhưng Hina gọi là nó đến ngay đó!"
Nhìn Hina đắc ý nói thế, Sora cũng dịu dàng xoa đầu Hina.
"Tuy mới gửi ở nhà chúng tôi chưa lâu, nhưng tôi cũng chưa thấy Shibei chạy bao giờ ở nhà cả. Kể cả khi Hina, người thân thiết nhất với nó gọi, nó cũng chỉ đi nhanh nhanh thôi."
"Tốc độ đi của Shibei gần bằng tốc độ đi bộ của Hina… Có lẽ nó thật sự đã lớn tuổi rồi. Có lẽ không nên cho nó đi quá lâu thì hơn, vì chó đi dạo cũng tốn nhiều sức lắm."
Ra là vậy sao? Tôi hoàn toàn không biết.
"Có lẽ cho nó chơi bóng trong nhà với Hina là đủ rồi. Tôi cũng không rõ lắm, nhưng chó của bạn tôi, khi về già cũng chỉ dắt đi dạo hai ngày một lần thôi."
"Ra vậy, thật sự học được nhiều điều."
Dù sao thì chủ nhân của nó là người sẵn lòng trả thù lao hậu hĩnh, chắc chắn họ cũng rất quý Shibei. Nếu trả chó lại mà nó bị yếu đi hay gì đó, chắc chắn đối phương cũng sẽ rất buồn. Tôi phải chăm sóc nó thật tốt mới được.
"Tôi sẽ để ý hơn, cảm ơn cháu nhé."
"Thế nhưng… như vậy có ổn không ạ?"
"Ơ?"
"Vì, Hina con bé…"
Nói đoạn, Sora khẽ nháy mắt với tôi.
"Shibei, mày muốn đến đó hả? Hina dẫn mày đi nha!"
"Gâu!"
"Vui lắm đúng không? Shibei~~"
"Gâu ♪"
Hina, bình thường vẫn tham gia vào cuộc trò chuyện của chúng tôi, hôm nay lại hoàn toàn đắm chìm trong buổi đi dạo cùng Shibei. Sự bất an ẩn giấu đằng sau nụ cười thiên thần ấy, Sora dường như cũng đã nhận ra.
"Đúng vậy… thực ra chú cũng biết. Chỉ là nhìn thấy biểu cảm của Hina như thế, chú không thể nào cứng rắn mà nói với con bé được."
"Cháu biết mà, Hina nhất định cũng sẽ hiểu thôi."
Trong khi Sora nói chuyện với tôi, Hina đang cùng Shibei thơ thẩn khắp nơi. Mặc dù đây là một con đường rộng rãi ít người qua lại, nhưng việc đó vẫn khiến tôi có chút lo lắng.
"Này~~ không được chạy ra đường ô tô đâu nhé. Với lại, có thể làm phiền người khác nên không được chạy nhanh quá đâu. Cứ đi bộ từ từ thôi. Shibei cũng là ông cụ rồi."
Hina quay đầu nhìn tôi, nhanh chóng gật đầu đáp lại.
"Vâng, chú Yuuta!"
"Biết là được."
Vừa nói xong, Hina liền đi chậm lại, cùng Shibei đi sóng vai nhau.
Mặc dù tôi mới sống cùng ba chị em được khoảng nửa năm, nhưng trong khoảng thời gian đó, Hina đã lớn lên rất nhiều. Ưm~~ nếu thêm một, hai năm nữa, chắc chắn sẽ thấy nhiều điều cảm động hơn nữa. Đến khi Hina có thể tự nấu ăn, nấu cơm cho tôi ăn, có lẽ tôi sẽ bật khóc mất.
…Nhưng trước đó, Hina chắc sẽ nói muốn tự tắm một mình, rồi đuổi tôi ra khỏi phòng tắm… Haizz~~ Nhưng mà, đây cũng là số phận của mọi người cha trên thế gian này mà.
Lời tuyên bố từ chối tắm chung, cũng xem như là bằng chứng cho sự trưởng thành của Hina sao… Cái ngày đó cảm giác vừa mong chờ vừa sợ bị tổn thương. Khi tôi đang chìm đắm trong sự bâng khuâng ấy, bước chân tôi cũng vô thức dừng lại.
"Chú Yuuta! Chú Yuuta~~ không được đứng yên đó nha~~"
"Yuuta, chú sao thế?"
"…Gâu!"
Thấy Hina, Sora, và cả Shibei đều lo lắng cho tôi, tôi vội vàng giải thích:
"Không, không có gì đâu, thật sự không có gì cả. À phải rồi, chúng ta đưa Shibei ra công viên chơi đi."
Sau khi tìm cách chuyển chủ đề, tôi lại tiếp tục sải bước. So với chuyện tương lai, lo cho chuyện trước mắt quan trọng hơn.
Ít nhất là trước khi chia tay Shibei, tôi hy vọng có thể để lại thêm nhiều kỷ niệm đẹp.
Sora, người đã mượn rất nhiều sách nuôi chó từ thư viện, bĩu môi bất mãn khi thấy nhà Takanashi vắng tanh.
"Hina, anh hai và Shibei đều không có ở nhà, vậy là họ đi dắt chó đi dạo rồi sao?"
Nếu đã đi dắt chó, Sora cũng muốn nhân cơ hội này áp dụng những kiến thức đã học được trong sách.
Hơn nữa, lấy danh nghĩa dắt Shibei đi dạo, đây cũng là cơ hội để cô bé được đi bộ cùng chú Yuuta.
Vì hôm nay không có buổi học nhóm, cô bé về nhà sớm hơn bình thường, nên chắc chỉ chênh lệch một chút thời gian mà đã bỏ lỡ mất rồi. Nghĩ đến đây, Sora càng cảm thấy ấm ức.
"Hơn nữa, căn nhà không có ai cảm giác lại trống trải quá…"
Thêm vào việc ban đầu là tâm trạng mong chờ có người ở nhà, cảm giác hụt hẫng càng mạnh mẽ hơn.
Sora bình thường khi về nhà sớm nhất cũng sẽ đến đón Hina về, nên ở căn nhà Takanashi rộng lớn, cô bé không có nhiều cơ hội ở một mình. Sora định quay về phòng, thay đồng phục trước, đang bước lên cầu thang thì nghe thấy tiếng động từ lối vào.
"Anh hai? Hina?"
Họ đã đưa Shibei về rồi sao? Nghĩ đến đây, Sora bước chân có chút vội vàng đến lối vào.
Người về nhà là Miyu. Tuy nhiên, cảm giác cô đơn được hóa giải, khiến Sora cảm thấy có chút yên tâm.
"Ơ? Chị hai, chị sao thế?"
"À, không… không có gì. Mừng em về nhà, Miyu."
Bộ đồ Miyu đang mặc hôm nay là trang phục mẹ Sasha đã tặng cô bé.
Những bộ quần áo Sasha làm đều có gu thẩm mỹ tuyệt vời, khi mặc trên người Miyu, lại càng làm nổi bật lên sức hút của trang phục. Nhìn dáng vẻ rạng rỡ của em gái, Sora không khỏi cảm thấy có chút ghen tị.
"Hì hì hì~~ Người về không phải là chú Yuuta, tiếc thật đó nha."
"Gì… Gì chứ! Đâu, đâu có! Không phải vậy đâu!"
Bị nói trúng tim đen khiến Sora không khỏi đỏ bừng mặt vì bất ngờ.
"Người ta đâu có chờ anh hai đâu, người ta chỉ muốn xem ai về thôi… rồi thấy Miyu về… nên, nên là…"
"Biết rồi, biết rồi mà, cảm ơn chị hai đã ra đón em nha ♪"
Vừa đáp lời, Miyu vừa tinh nghịch lè lưỡi trong lòng. Dù Sora có biện minh thế nào, cô bé cũng đỏ mặt ngay lập tức khi Miyu nhắc đến chú Yuuta. Hơn nữa, việc cô bé còn chưa kịp bỏ đồ học xuống đã vội vàng chạy ra cửa đón, càng khiến mọi chuyện rõ như ban ngày.
Tuy nhiên, Miyu cũng hiểu Sora rất quan tâm đến mình, nên xem như là đồng đội võ sĩ… à nhầm, xem như là đồng cảnh ngộ thiếu nữ, Miyu sẽ không truy cứu thêm nữa. Thiếu nữ vì chị gái nghĩ vậy.
"Mà này chị hai. Trong cái túi chị đang cầm có gì vậy? Sáng nay đâu có đầy thế đâu?"
"À, đây là sách nuôi chó chị mượn ở trường."
Sora, người đã nhẹ nhõm vì được đổi chủ đề, đi cùng Miyu vào phòng khách.
"Ơ? Mà nói đến đây, Hina và Shibei đâu rồi?"
Vào đến phòng khách, Miyu dường như cũng cảm thấy căn nhà Takanashi yên tĩnh một cách bất thường.
"Hina đi dắt chó với chú Yuuta sao? Dù sao thì bữa tối nay cũng đến lượt chị hai phụ trách, nên có thời gian mà."
"Ừm, có vẻ là vậy."
"Dắt chó sao… em cũng hơi muốn đi cùng nhỉ~~"
"Ừm, đúng thế, chị cũng chưa từng dắt chó bao giờ. Nhưng mà, mấy hôm nữa sẽ có cơ hội thôi."
"Chỉ là mấy hôm nữa lại có vấn đề đáng lo ngại đấy chứ~~"
Sora và Miyu nhìn nhau, rồi cùng lúc thở dài.
Dắt chó thật sự là một việc vô cùng phức tạp, giờ đây tôi đã rơi vào cảnh khốn đốn. Vấn đề tôi đang gặp phải lúc này không phải là từ chú chó, mà là từ một đứa trẻ con.
"Đừng thế, đừng thế! Hina~~!"
"Hina, con mà ngồi xuống chỗ đó… Á~~! Mông toàn bùn rồi…!!"
"A ha ha! Shibei~~"
"Gâu ♪"
Tôi dẫn Hina và Shibei đến công viên rộng rãi để chơi đùa, thế nhưng… thành thật mà nói, tôi đã quá thiếu suy nghĩ rồi.
Đứa trẻ ba tuổi có sức mạnh có thể chạy lung tung khắp mọi nơi, bất chấp là bụi cỏ hay bãi cát, và chú chó Shibei có thể hoàn toàn phối hợp với bước chân của Hina, sớm đã làm chúng tôi kiệt sức.
"Hina, con không được bỏ dây xích chó ra đâu nhé! Trong công viên còn có người khác nữa mà~~"
"Hina, Shibei là ông cụ rồi, không được chạy nhanh quá đâu! Á~~ Hina, không phải chú đã nói không được lăn lộn trên bãi cỏ sao! Con nghĩ cho người giặt đồ một chút đi chứ!"
Không biết Hina có nghe lọt tai không, hành động với nụ cười thiên thần của con bé gần như là không màng đến ai.
"Shibei! Chúng ta chạy đua lại đi!"
"Gâu!"
Mặc dù người đi đường cũng có thể mỉm cười mà xem, nên cũng không thành vấn đề gì lớn, nhưng liệu có phải là quá hưng phấn rồi không… Đúng lúc này, Sora với vẻ mặt bất lực chạy tới.
"Thôi nào! Hina, dừng lại! Dừng lại đi!"
Chỉ thấy Sora lao tới, ôm gọn cả đứa trẻ ba tuổi và chú chó già vào lòng.
"Ơ, ơ… Chị Sora!?"
Hina bị Sora ôm trong lòng, không nhìn rõ tình hình xung quanh, còn Shibei đang chạy cùng cũng bị Sora ôm gọn theo.
"Thật là… Hina, con chạy nhanh thế này nguy hiểm lắm, Shibei cũng sẽ mệt đó."
Sora dịu dàng khuyên bảo Hina, trông cứ như chị gái ruột của Hina vậy.
Thế nhưng, điều làm tôi quan tâm hơn lúc này lại là chuyện khác.
"Sora, vạt váy của cháu…"
"Ơ? Á, ááá~~ Oa~~!"
Chiếc váy đồng phục của Sora hoàn toàn bị dây xích chó trong tay Hina vén lên. Nhìn thấy đôi chân thiếu nữ hiếm hoi mới được chiêm ngưỡng trong tiết trời lạnh giá này hiện ra trước mắt, tim tôi không khỏi đập nhanh hơn. Sức mạnh của đùi nữ sinh cấp ba thật là mãnh liệt…
"Cháu… cháu có thấy không!?"
"Sao, sao mà thấy được! Chỉ thấy một chút xíu thôi mà!"
Bị Sora mặt đỏ bừng trừng mắt nhìn, tôi lập tức vội vàng lắc đầu phủ nhận.
Thấy phản ứng của chúng tôi, Hina bật cười sảng khoái.
"A ha ha! Chú Yuuta ♪ Có chị Sora và Shibei vui quá đi thôi~~ ♪"
Nhìn bộ dạng Sora đỏ bừng mặt, tôi đau đầu không biết phải xử lý thế nào.
Sora cũng thế, Miyu cũng thế, sao tôi cứ luôn có mặt vào những lúc không đúng lúc thế này cơ chứ!!
Hina đương nhiên không thể nghe thấy tiếng rên rỉ trong lòng tôi, còn thiên thần nhỏ của tôi chỉ dùng giọng điệu thư thái bày tỏ niềm vui, sau đó vẫn tiếp tục vui chơi thỏa thích.
Sau khoảng một giờ dắt chó đi dạo, cuối cùng tôi cũng trở về nhà Takanashi.
Tôi và Sora, người vẫn còn chút ngượng ngùng, chào tạm biệt nhau trước cửa nhà, rồi tôi quay đầu mở cửa. Chết tiệt, lần tới gặp lại, mình phải dùng thái độ nào để đối mặt với cô bé đây…
"Bọn con về rồi~~, chị hai có ở nhà không?"
Hina lớn tiếng gọi ở cửa ra vào, và hai cô gái đáng yêu của nhà tôi lập tức chạy ra đón.
"Mừng chú và em về nhà! Ơ, á~~ Hina thật là, sao mà bẩn thế này chứ!"
"Không chỉ Hina, sao cả chú Yuuta cũng dính đầy cỏ với cát thế này! Shibei cũng… Á, không được đâu chú Yuuta, không lau sạch chân Shibei trước khi lên hành lang là không được đâu…"
Chỉ thấy Miyu vội vàng chạy vào nhà, chuẩn bị khăn ướt.
"Lát nữa phải thay quần áo ngay nhé, Hina. À, có lẽ tắm cùng anh hai thì sẽ nhanh hơn. Nước tắm đã chuẩn bị xong rồi, hai chú cháu có muốn tắm trước không?"
Ồ, lâu rồi không tắm cùng Hina, thế này cũng tốt. Nhưng đúng lúc tôi nghĩ thế…
"Hina muốn tắm cùng Shibei~~ Hina muốn tắm cho Shibei~~!"
Hina thẳng thừng nói vậy. Tôi lại thua Shibei rồi, hức hức.
"Muốn tắm cho Shibei… có lẽ phải chuẩn bị tâm lý một chút đấy."
Sora nghiêm túc nói.
"Ơ? Thế ạ?"
"Ừm, nghe nói chó cũng có đứa ghét tắm. Hơn nữa bây giờ không phải mùa đông sao? Shibei lại là chó già rồi, nếu cảm lạnh thì cũng phiền phức lắm…"
"Sora biết rõ thật đó."
"Chị hai mượn nhiều sách nuôi thú cưng về lắm đó~~"
Ra vậy, đúng là phong cách của Sora nghiêm túc mà. Sora cũng đã bỏ ra không ít công sức vì Shibei.
"Đồ gửi ở chỗ anh hai cũng có loại sữa tắm khô không cần nước, cháu nghĩ dùng cái đó lau thôi là được rồi."
"Ơ~~ Hina muốn tắm cùng Shibei~~"
"Thế có thể gây gánh nặng cho Shibei đó, không được đâu Hina."
"…Ưư~~"
Dù Hina vẻ mặt bất mãn, nhưng Miyu cũng tiếp lời Sora nói:
"Với lại, dắt chó đi dạo cũng không thể đi mỗi ngày đâu, như thế sẽ làm Shibei mệt lắm, nên hôm nào dắt rồi thì hôm sau phải nghỉ ngơi."
"Ơ!"
"Nghe Miyu nói, lúc nãy chúng ta gặp Sora, hình như chị ấy cũng nói thế… Hina, sau này đi dắt chó phải cách một ngày mới được đi đó. Vì Shibei, con phải nhịn nhé."
"…Ưư ư~~"
Hina khẽ rên rỉ một tiếng, nhưng sau khi nhìn Shibei một cái, liền gật đầu đồng ý.
"Được rồi… Hina là chị của Shibei mà… Hina sẽ nhịn…"
Dù không mấy cam tâm, nhưng Hina vẫn đồng ý. Ra vậy, Hina cảm thấy mình như là chị của Shibei. Tuy nhiên, giọng nói buồn bã của Hina rất nhanh lại biến thành tiếng cười sảng khoái.
"…Á~~ Shibei~~? A ha, a ha ha! Nhột quá~~!"
Shibei, người đã thoát khỏi chiếc khăn trong tay Sora, đặt hai chân trước lên người Hina, liếm ngón tay và má Hina. Vì chiếc lưỡi mềm mại của Shibei mà Hina thấy nhột, dường như khó mà kìm nén được tiếng cười.
"A ha ha! Shibei~~ không được đâu~~"
Cứ thế, trong khi liếm Hina, Shibei cũng nhẹ nhàng vẫy đuôi.
Phụt, phụt, cái đuôi của Thập Vệ cứ đung đưa chậm chạp như thế.
Nghe nói nhiều chú chó khi vui thường vẫy đuôi rất nhanh, nhưng động tác vẫy đuôi của Thập Vệ lại có vẻ trầm tĩnh như một lão khuyển.
Dù sao thì động tác này cũng rất hợp với Thập Vệ, khiến chúng tôi đứng xem không nhịn được cười.
“Phù… sức mạnh liếm người của Thập Vệ với tốc độ vẫy đuôi quả là không ăn nhập gì… phù phù!”
“Chị… không được nói thế… phụt! A ha ha!”
“Nói đến cùng, đây cũng là một loại tài nghệ đấy, Thập Vệ. Oa ha ha!”
Thập Vệ hẳn là thấy Tiểu Hỉ hơi buồn nên mới muốn an ủi em ấy.
Con bé nhỏ xíu mà lại thể hiện được sự thiện ý dịu dàng đến thế, thật khiến người ta kinh ngạc, lòng tôi cũng dấy lên chút cảm động. Dù nhìn thế nào, Thập Vệ cũng toát ra vẻ chững chạc hơn Tiểu Hỉ nhiều.
Sau khi liếm Tiểu Hỉ đến mức em ấy cười một lúc lâu, Thập Vệ mới chậm rãi rời khỏi người Tiểu Hỉ. Rồi cứ thế im lặng ngồi bên chân em.
“Vậy thì, phiền anh dẫn Tiểu Hỉ đi tắm nhé, em tranh thủ chuẩn bị bữa tối. Mỹ Vũ, em thu dọn quần áo đã giặt xong nhé.”
Sau khi Tiểu Không dặn dò xong, chúng tôi bắt đầu hành động theo nhiệm vụ của mình.
“Biết rồi. Vậy thì, Tiểu Hỉ. Dẫn Thập Vệ về phòng khách đi, rồi chúng ta đi tắm nhé ~~”
“Tắm với chú ~~!”
“Vậy em đi thu dọn quần áo nhé ~~”
Cứ thế, buổi tối trong nhà họ Tiểu Điểu Du lại trở về nhịp điệu thường ngày.
Từ khi Thập Vệ đến nhà họ Tiểu Điểu Du đến giờ, đã nhanh chóng trôi qua sáu ngày.
Để xem Thập Vệ… nói đúng hơn là để xem ba chị em chơi đùa với Thập Vệ, chị Raika đã đến, anh Ninmura cũng đến, anh Sako thì ôm máy ảnh chạy tới, khiến chúng tôi trải qua những ngày khá náo nhiệt.
Trong thời gian này, Thập Vệ vốn đã rất thân thiết với Tiểu Hỉ, nay lại càng thêm thân mật.
“Thập Vệ ~~”
“Wang!”
Phụt, phụt, phụt. Nghe thấy Tiểu Hỉ gọi, Thập Vệ từ từ vẫy đuôi đáp lại, trong sáu ngày qua, điều này đã trở thành lệ thường.
Nhân tiện…
“Ưm ~~ Thập Vệ?”
“Wang!”
… phụt… phụt.
Đây là phản ứng của nó trước Mỹ Vũ.
“Ưm ưm, em cũng được… nào, Thập Vệ ~~”
“….Wang.”
…phụt…phụt.
Đây là phản ứng khi đối mặt với Tiểu Không.
“Này ~~ Thập Vệ.”
“………”
…………………………
“Hừ, không kêu cũng không vẫy đuôi à!”
Đây là phản ứng của nó trước mặt tôi, sự phân cấp quá rõ ràng. Đối với Thập Vệ, người đứng đầu gia đình Tiểu Điểu Du là Tiểu Hỉ sao?
“Ưm ưm ~~ Sao Thập Vệ lại thân thiết với Tiểu Hỉ như vậy, còn với em thì…”
“Em cũng vậy.”
Tôi và Tiểu Không cùng buông vai xuống, thở dài, điều này thật khó chấp nhận. Mà lúc chúng tôi đang chán nản thì Tiểu Hỉ đang để Thập Vệ nằm trên bụng mình, lắc lư người. Hừ! Thằng Thập Vệ này… em không hề ghen tị đâu nhé! Hừ!
“Chú… mặt chú xị xuống rồi, Thập Vệ rất đáng yêu đấy.”
“Hả?”
Bị Mỹ Vũ nói vậy, tôi vội vàng điều chỉnh biểu cảm. Có vẻ như sự ghen tị của tôi đã bị lộ. Mỹ Vũ lanh lợi lúc này thật khiến người ta khó xử, tôi cũng cố gắng duy trì vẻ nghiêm nghị.
“Nói đến cùng, Thập Vệ thật sự rất thân thiết với Tiểu Hỉ. Dù người yêu quý Thập Vệ nhất là Tiểu Hỉ, nhưng chúng ta đều chăm sóc Thập Vệ, cũng đều rất thích nó, sao lại có sự khác biệt này chứ?”
Tuy nói vậy, Mỹ Vũ, người được Thập Vệ yêu thích nhì sau Tiểu Hỉ, giọng vẫn rất vui vẻ.
Còn Tiểu Không thì bĩu môi không vui.
“Em… em cũng chăm sóc Thập Vệ, rất thích nó đấy!”
“Chị biết mà, chị… à, nói đến thế, trong mắt Thập Vệ, hình như còn có người có địa vị thấp hơn chị nữa.”
Mỹ Vũ cười khổ ngượng ngùng nói. Nói đến đây, tôi cũng không nhịn được mà cười khổ.
“Đúng rồi… là Tiểu Cầm.”
Có vẻ như rất thích chó, Tiểu Cầm trước đây cũng từng đến nhà họ Tiểu Điểu Du để xem Thập Vệ, nhưng…
‘Thập Vệ, chào buổi trưa ~~’
‘…………’
………………phụt……
…………
‘A ~~! Sao đuôi mới giơ lên, chưa vẫy đã hạ xuống rồi!’
Thật tốn công để động viên Tiểu Cầm đang buồn.
Có vẻ như trong mắt Thập Vệ, địa vị của Tiểu Cầm cũng tương tự như tôi.
Nhưng mà, tôi rõ ràng là ba của mọi người, sao lại bị coi là người có địa vị thấp nhất chứ?
Sau đó, tôi và Tiểu Cầm cũng cùng nhau than phiền về việc bị bỏ rơi, nhưng đến giờ tình hình vẫn không khá hơn.
Dù sao thì, việc cần làm vẫn phải làm. Tôi chỉ tay vào đồng hồ trong phòng khách.
“Được rồi, Tiểu Hỉ, gần đến giờ ăn của Thập Vệ rồi, đi chuẩn bị cho nó ăn nhé ~~”
“Được! Chú! Thập Vệ, chờ một chút nhé ~~”
Tiểu Hỉ để Thập Vệ xuống khỏi bụng mình, rồi đến bên chúng tôi. Giờ chuẩn bị thức ăn cho Thập Vệ đã là việc của Tiểu Hỉ. Tuy nói vậy, nhưng Tiểu Hỉ một mình cũng không làm được, nên tôi, Mỹ Vũ và Tiểu Hỉ cùng nhau rời khỏi phòng khách. Nhưng Tiểu Không không đi cùng chúng tôi, thật hiếm thấy, điều này khiến tôi quay lại nhìn phòng khách.
Chẳng lẽ Tiểu Hỉ không có ở đó, Thập Vệ sẽ thân thiết với mình hơn… hóa ra Tiểu Không đang nghĩ như vậy. Tôi lặng lẽ nhìn trộm tình hình trong phòng khách qua cửa kính.
Tôi thấy Tiểu Không đang từ từ đến gần Thập Vệ. Rồi, Tiểu Không ngồi thẳng chân xuống đất, bắt đầu nói chuyện với Thập Vệ đang ngồi trước mặt em.
“Thập Vệ… ừm, nhìn này, là quả bóng đấy… không hứng thú sao? Ừm, vậy chúng ta cùng xem ti vi nhé? … ừm, được không Wang?”
… Được không Wang!?
Câu nói bất ngờ này khiến tôi sững sờ. Hoàn toàn không ngờ rằng tôi đang đứng xem thì Tiểu Không đang cố gắng nói chuyện với Thập Vệ bằng tiếng chó.
“Thập Vệ, em được vuốt ve anh không Wang? … à, được sao? Tuyệt quá! Không đúng, tuyệt quá Wang? Tuyệt quá Wang ♥ Em rất vui đấy Wang ♥”
Dù tôi không có ý định nghe lén, nhưng tiếng chó đáng yêu không chịu nổi của Tiểu Không khiến tôi thực sự không biết phải phản ứng như thế nào. Cũng vì vậy, dù rất ngại với Tiểu Không, nhưng cuộc trò chuyện bí mật giữa Tiểu Không và Thập Vệ đã bị tôi nghe hết từ đầu đến cuối.
“…Oa… ♥ Lông Thập Vệ tuy là chó già, nhưng sờ rất mềm đấy Wang ♥”
Cái này… nói sao đây!
Nếu có máy ghi âm, tôi thật sự muốn ghi lại để lưu giữ.
Lúc tôi đang nghĩ vậy thì nghe thấy tiếng bước chân của Mỹ Vũ và Tiểu Hỉ đang quay lại phòng khách.
“Hả? Chú, chú đứng trước cửa phòng khách làm gì vậy?”
“Chú ~~ chú làm sao vậy ~~!”
Nhận thấy giọng nói của hai người, Tiểu Không cũng quay đầu nhìn về phía này, và chúng tôi cứ thế nhìn nhau qua cửa kính.
Ngay khi nhận ra tôi, Tiểu Không lập tức đỏ mặt, hai tay nắm chặt thành nắm đấm run nhẹ.
“Tiểu Không! Không sao, chú không nghe thấy gì cả! Chú hoàn toàn không nghe thấy gì có Wang ♥!”
“Wang là gì vậy? Chú ~~”
“Chú đang nói gì vậy?”
“Quả nhiên bị nghe thấy rồi! Anh là đồ ngốc ~~!”
“Đúng… xin lỗi!”
Tôi vội vàng chắp tay trước ngực xin lỗi, nhưng vào lúc này, chuông cửa cũng vang lên.
“A! Chuông cửa reo rồi, chắc là có người đến!”
Vừa chuyển chủ đề, tôi lùi về phía cửa ra vào, cố gắng nở nụ cười với Tiểu Không.
“Ư ư ~~”
Tôi lại chắp tay một lần nữa trước mặt Tiểu Không đỏ bừng mặt, rồi quay người đi về phía cửa ra vào,
Dù lúc này có khách đến quả là trời giúp, nhưng rốt cuộc là ai chứ? Vào thời gian này, có phải là người đến giao bảng thông báo của cộng đồng không?
Vừa nghĩ vậy, tôi mở cửa ra, thì thấy đứng trước cửa một người ngoài dự đoán của tôi.
“Lâu rồi không gặp, Duật Thái.”
“Cô dì!?”
Người đứng trước cửa, hóa ra là cô dì.
“Sao thế? Hả? Hôm nay cô dì có nói là sẽ đến không?”
“Tuần trước dì có nói tuần này sẽ bận hơn, nên sẽ không đến. Dù không phải là ngày đã hẹn, nhưng dì vẫn quyết định đến kiểm tra bất ngờ. Với tình trạng của các cháu, thỉnh thoảng như vậy vài lần, có lẽ sau này cũng sẽ có ích hơn.”
Vừa nói những lời này, cô dì đã bắt đầu kiểm tra tình hình cửa ra vào, hơi nhíu mày.
“…Dì mới nói hồi trước, sao cửa ra vào vẫn chưa dọn dẹp sạch sẽ vậy? Cháu nên chú ý hơn mới đúng.”
“Xin lỗi!”
Vì chúng tôi mới đi dắt Thập Vệ về nên đồ đạc vẫn còn vứt ở cửa ra vào.
“Đang… đang hơi bừa bộn một chút…”
“Lúc đang hơi bừa bộn một chút, bị khách bất ngờ đến thăm thấy, kết quả vẫn khiến người ta cho rằng các cháu có một cửa ra vào bừa bộn. Trước khi tìm cớ, thì thu dọn khăn tắm vứt bên ngoài đi đã.”
“Xin lỗi…”
Nói đúng không sai một chữ nào, cô dì vẫn như mọi khi, nghiêm khắc và không chút nương tay. Trước đây, chúng tôi không biết phải đối phó với sự nghiêm khắc của cô dì như thế nào, nhưng khi biết đây là sự thân thiết mà cô dì dành cho chúng tôi, những lời trách mắng nghiêm khắc này sẽ không còn cảm thấy khó chịu nữa.
“Bây giờ cháu sẽ dọn dẹp cửa ra vào, nhưng cô dì cứ vào nhà trước đi, ở cửa ra vào rất lạnh. Trong phòng khách có máy sưởi, sẽ ấm hơn…”
Nếu cô dì bị cảm lạnh như trước đây thì thật sự rất lo lắng. Mà khi tôi đang nghĩ vậy thì cô dì giống như nghe thấy tâm tư của tôi, đồng thời cười khổ.
“Cũng đúng, nếu bị cảm cũng không tốt, vậy thì dì không khách khí nữa.”
Tôi đưa dép trước, cô dì đi dép xong rồi đi vào phòng khách. Cô dì vẫn như mọi khi, lưng thẳng tắp, còn tôi thì gom hết đồ đạc bẩn ở cửa ra vào lại, rồi đuổi theo cô dì.
Đến lúc này, tôi mới nhớ ra mình vẫn chưa kể với cô dì về việc Thập Vệ được gửi ở nhà. Chuyện này cũng là nguyên nhân khiến cửa ra vào bẩn, nhưng khi tôi đang định nói cho cô dì biết chuyện này thì cô dì đã bước vào phòng khách.
“Chào buổi tối, các—”
Cô dì đột nhiên đứng sững người lại ở cửa.
Ưm… như vậy thì tôi cũng không vào phòng khách được. Sao cô dì lại đột nhiên đứng lại vậy? Khi tôi đang cảm thấy khó hiểu thì thấy cô dì từ cổ trở xuống hoàn toàn không có bất kỳ động tác nào, cứng đờ quay đầu lại nói với tôi.
“…Các cháu… bắt đầu nuôi chó rồi sao?”
Sao cô dì lại mặt không biểu cảm như bức tranh vậy!?
Cảm thấy áp lực, người tôi hơi lùi lại.
“Không… không có đâu! Không phải chúng cháu nuôi, chỉ… chỉ là gửi thôi! Thật mà!”
Rõ ràng vẫn chỉ là ông bố nghiệp dư, lại tự ý làm chủ tăng thêm thành viên trong gia đình và sắp sửa bị trách mắng, giọng nói của tôi cũng không tự chủ được mà giống như đang tìm cớ.
Nhưng cô dì không có bất kỳ phản ứng nào với lời giải thích của tôi, chỉ chậm rãi quay đầu lại nhìn về phía phòng khách.
“…Lâu rồi không gặp, Tiểu Không, Mỹ Vũ, Tiểu Hỉ…”
Cô dì không di chuyển chân, dùng giọng nói cứng nhắc kỳ lạ chào hỏi ba chị em.
Tôi nhìn vào phòng khách sau lưng cô dì, có vẻ như Tiểu Không và những người khác cũng cảm thấy hơi khó hiểu.
“Cái đó… cô dì? Mời cô dì vào đi ạ. Ưm, chúng cháu sắp ăn tối rồi, cô dì có cùng ăn không ạ?”
“Cũng… cũng… cũng đúng, dì cũng muốn xem các cháu tiến bộ nấu nướng như thế nào rồi… nhưng…”
Cô dì cứ đứng ở cửa nói chuyện không ngừng, khiến mọi người đều cảm thấy khó hiểu.
“Cô dì? Cô dì làm sao vậy?”
“Cô dì không sao… Tiểu Hỉ.”
“Đúng rồi! Tiểu Hỉ giới thiệu Thập Vệ cho cô dì đi!”
Nghe cô dì nói vậy, Tiểu Hỉ hẳn là đã chấp nhận lời nói của cô dì, đi về phía cô dì, đồng thời gọi Thập Vệ đang ngồi bên chân em.
“Lại đây, Thập Vệ.”
“….Wang!”
“!!!”
Khi Thập Vệ ngồi trên đất đứng dậy thì cô dì đột nhiên nhanh chóng có phản ứng.
“Đừng… đừng cần giới thiệu! Nó quả là một chú chó rất đáng yêu. Vì là gửi nên không biết là chó nhà ai nhỉ? Màu lông thật đẹp… chân… chân cũng nhanh nhỉ! Ha ha ha—quả là một con chó xuất sắc! Ha ha ha ha!”
Cô dì không hề thở hổn hển khi nói ra những lời này, người cô cũng di chuyển dọc theo bức tường, và lưng vẫn áp sát vào tường. Mặc dù vậy, tư thế của cô dì vẫn không thay đổi, ánh mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước, di chuyển sang một bên như con cua.
Chỉ là, cô dì không màng đến ánh mắt đầy nghi hoặc của tất cả chúng tôi, di chuyển đến vị trí đối diện với Thập Vệ trong phòng khách rồi đứng lại, cả người dựa vào tường.
Dưới ánh nhìn ngạc nhiên của mọi người, cô dì dùng nụ cười co giật nói như vậy:
“Thật… thật thật sự là một chú chó đáng yêu! Đẹp quá!”
“Ưm… cô dì…?”
“Có chuyện gì sao? Duật Thái.”
“A, không có gì đâu… nói thế nào…”
Dù thế nào thì đến lúc này, tất cả mọi người trong nhà (ngoại trừ Tiểu Hỉ) đều đã nhận ra bí mật mà cô dì muốn che giấu. Tiểu Không và Mỹ Vũ, ngoài sự ngạc nhiên, cũng nhìn nhau, nhìn cô dì và Thập Vệ. Cuối cùng, tôi quyết định, lên tiếng hỏi:
“Cô dì… cô ghét chó sao?”
Ngay khi tôi nói vậy, cô dì lập tức không chút chậm trễ nào lên tiếng: “Sao có thể!”
Nhưng cô dì như vậy… nhìn thế nào cũng là phản ứng của người ghét chó thôi chứ?
“Dì không ghét chó. Không phải là ghét, thật đấy. Chỉ là… chỉ là hơi… nói sao nhỉ. Các cháu cũng hiểu, như vậy thôi mà!”
Chúng cháu không hiểu đâu, cô dì…
“Cái đó… cháu đoán rồi, cô dì, cô không ghét chó, mà là hơi sợ chó đúng không ạ?”
“A, hóa ra là vậy!”
Nghe Mỹ Vũ nói vậy, Tiểu Không cũng lộ ra vẻ mặt hiểu ra mà phản ứng như vậy.
“…Đúng là như vậy. Dì tuyệt đối không ghét chó, nhưng chỉ cần nhìn thấy chó, hai chân là bắt đầu run…”
Có vẻ như cô dì cũng từ bỏ việc che giấu, thành thật nói ra sự thật.
Sợ hãi và ghét bỏ, về mặt ý nghĩa quả thực có chút khác biệt.
“Ưm… nếu vậy thì, cháu dời Thập Vệ đến chỗ khác nhé? Để nó đến phòng cháu dùng nhé.”
“Không cần, không sao. Nếu mọi người cùng chăm sóc, chỉ cần như bình thường…”
Lúc cô dì nói đến đây thì nghe thấy một giọng nói bất ngờ ở bên chân cô.
“Cô dì ♥ Thập Vệ rất tốt bụng đấy! Không đáng sợ!”
“Wang…”
Trong lúc chúng tôi trò chuyện, Tiểu Hỉ bế Thập Vệ, đến bên cạnh cô dì.
“…”
“Thập Vệ, chào cô dì nhé!”
“Wang!”
Thập Vệ phát ra tiếng kêu thân mật, sau khi được Tiểu Hỉ đặt xuống đất, thì lại đến gần chân cô dì.
“Tiểu… tiểu tiểu tiểu tiểu Tiểu Hỉ ~~!”
Cô dì phát ra âm thanh kỳ lạ, đa phần là đang gọi tên Tiểu Hỉ.
“Không được đâu! Tiểu Hỉ ~~!”
“Tiểu Hỉ, nhanh ôm Thập Vệ cho chặt vào!”
Dù tôi và Tiểu Không vội vàng nói vậy, nhưng Tiểu Hỉ dường như không hiểu ý chúng tôi, trên mặt lộ vẻ khó hiểu.
“Thập Vệ dường như rất thích cô dì nha ~~”
“Đó… đó là vinh hạnh đấy!”
Tuy miệng nói vậy, nhưng cô dì dường như cuối cùng cũng không chịu nổi áp lực quá gần, với tay kéo một thứ gì đó ở bên cạnh.
Trong phòng khách vang lên tiếng bánh xe trượt trên đường ray.
Hóa ra cô dì lại kéo rèm cửa, dùng rèm cửa cuốn lấy người, muốn giấu mình đi.
“Ha ha ha… không có gì to tát! Thật không có gì to tát!”
“Tiểu Hỉ, nhanh bế chó ra đi!”
“Nhưng mà, chị, Thập Vệ dường như rất thích cô dì nha?”
“Wang!”
Phụt, phụt.
Thập Vệ bắt đầu vẫy đuôi.
Sao lại như vậy chứ? Thập Vệ đối với chúng tôi, những người chăm sóc nó như vậy, mà lại không vẫy đuôi.
“A… a a!”
“Cô dì, cháu lập tức bế chó ra!”
“Cô dì thật sự rất sợ chó, cảm thấy có chút đáng yêu đấy.”
“Đừng… đừng… không sao… cháu… cháu không sao, thật đấy!”
Cô dì la hét bất ngờ đáng yêu, muốn ra khỏi rèm cửa, là sau một lúc lâu mới làm được.
Mặc dù vậy, cô dì cố gắng duy trì vẻ nghiêm nghị, vẫn giữ bình tĩnh, dùng bữa tối ở nhà họ Tiểu Điểu Du. Sau đó, cô dì đưa ra một vài lời khuyên về món ăn của chúng tôi, và nói một số điều cần chú ý.
Mà Tiểu Hỉ đang ôm Thập Vệ trong phòng khách, lúc này cũng bắt đầu ngủ gật trước máy ti vi.
“Tiểu Hỉ, con buồn ngủ rồi phải không? Gần đến giờ đi ngủ rồi.”
“….Ưm… thêm chút nữa thôi, Tiểu Hỉ vẫn còn tỉnh đấy.”
“Con nói chuyện không rõ ràng rồi… được rồi, Tiểu Hỉ, thả Thập Vệ ra đi.”
Khi tôi nói vậy, bé Hina phụng phịu chu cái môi nhỏ xíu.
“Ư! Dù con có đáng yêu thế nào, chú cũng không nhượng bộ đâu nhé!”
“Chú nói câu này là thua rồi đó, chú ơi.”
“Thật tình… Anh ấy chiều Hina quá rồi.”
Trong lúc chúng tôi đang trò chuyện, bé Hina, vẫn ôm chú Jūbee, đã chìm sâu vào giấc ngủ.
“Aaa… ngủ mất tiêu rồi.”
“Ừm, để chú bế Hina vào phòng ngủ nhé.”
Trước tiên, tôi nhẹ nhàng tách Jūbee ra khỏi vòng tay Hina. Thế rồi, Jūbee cứ như thể không phải Hina ôm thì chẳng cần khách sáo, liền nhảy về giường mình nằm. Tôi cũng bế bé Hina, đang khò khò đáng yêu, về phòng ngủ, đặt bé nằm lên giường.
“Hì hì…”
Dường như đang mơ một giấc mơ đẹp, bé Hina khẽ bật cười trong giấc ngủ. Khi tôi định rời đi, khẽ liếc nhìn khuôn mặt say ngủ của bé lần cuối, từ đôi môi nhỏ nhắn của Hina vọng ra những lời nói mơ khá rõ ràng.
“Hì hì… Hôm nay Hina đã giới thiệu Jūbee với bà ngoại rồi… Hina… cũng muốn giới thiệu Jūbee… với mẹ và ba…”
Ơ…!?
“Không thể để mỗi mẹ và ba không biết được… Ưm… Thế nên… Hina sẽ nói với mẹ và ba…”
Hina có vẻ vô cùng vui vẻ, hớn hở nói mê.
“Giới thiệu Jūbee… Bạn của Hina… Ưm, mẹ… ba…”
Tôi đứng ngây người nhìn nụ cười của Hina rất lâu.
Tiếng ồn ào xung quanh chẳng hề có dấu hiệu ngớt. Hôm nay, vì muốn bù đắp số tiết vắng mặt, tôi đã đến trường đại học để học bù mấy môn đã bỏ lỡ. Dù sao thì, chuyện gì có thể tránh được việc mất tín chỉ thì tôi cũng phải cố gắng làm.
“Buồn ngủ quá…”
Trong căng-tin sinh viên đông đúc bất ngờ, tôi mệt mỏi gục đầu xuống bàn. Tuy gần đây số tiết học ở trường không nhiều, nhưng các câu lạc bộ thể thao vẫn có hoạt động, nên hình như vẫn có khá nhiều người đến trường. Sau giờ học, tôi đến đây đợi Ninmura, rồi định ghé qua Lộ Nghiên một chút.
“Sao lâu thế nhỉ…”
Vì thỉnh thoảng các thành viên Lộ Nghiên cũng ghé qua nhà nên tôi cũng không cần quá bận tâm, nhưng nghĩ đến việc sắp được gặp chị Raika-senpai thì tôi vẫn thấy vui.
Đang lúc tôi ngẩn ngơ nghĩ những chuyện đó, tôi chợt nhận ra có ai đó đã ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh mình.
“Segawa, cậu còn thức không?”
“…Ơ?”
Nghe thấy giọng nói dễ thương của một cô gái, tôi hơi luống cuống đứng dậy.
“Tốt quá, cậu vẫn còn thức.”
Một cô gái với mái tóc xoăn, gương mặt tôi có chút quen thuộc, đang mỉm cười nhìn tôi. Chắc cô ấy là bạn cùng khoa với tôi. Có lẽ trước đây chúng tôi cũng đã nói chuyện một hai lần rồi.
“Chắc cậu cũng biết rồi đó, chuyện buổi giao lưu lần này, thời gian cuối cùng cũng được chốt rồi, là Koide nhờ tớ chuyển lời đến cậu.”
A? Giao lưu? Có chuyện đó sao…
“Buổi học hôm đó tớ cũng có mặt, nhưng cậu đã đi mất trước khi tớ kịp gọi lại, tớ đã phải cố tình đuổi theo để nói chuyện này với cậu đấy.”
“…Ồ, ồ… Xin lỗi nhé.”
“Tuy hơi gấp, nhưng là ngay ngày mai đó. Hơn nữa, vì cậu, địa điểm được chọn ở Ikebukuro, cậu nhớ phải có mặt nhé!”
“…Ơ?”
“A, tên quán viết ở đây, đây là địa điểm tập trung. Chi tiết thì cậu hỏi Koide cũng được, nhưng dù sao tớ cũng là người phụ trách bên phía con gái. Vậy nhé, tớ sẽ rất mong chờ, đến lúc đó mong được giúp đỡ.”
Thấy đối phương đưa cho tôi tờ giấy ghi chú có vẽ hình nhân vật hoạt hình dễ thương, tôi không kịp nghĩ nhiều đã tự nhiên đón lấy.
“Không có vấn đề gì thì tớ đi trước nhé, bai bai~”
Cô gái đó vẫy tay rồi rời khỏi căng-tin.
“Ơ… Koide là… A, a~ ! Giao lưu à? Có chuyện đó thật sao?”
Trong tay tôi lúc này là thông tin về buổi giao lưu mà tôi cứ nghĩ đã bị “khai tử” từ lâu.
“Hơn nữa… ở đây còn viết là nếu bùng kèo thì sẽ bị phạt mời ăn ở căng-tin sinh viên ba tuần…”
~~~!?
Tôi ngây người nhìn tờ giấy ghi chú trong tay. Vì tôi đã quên tiệt chuyện này, nên sự kinh ngạc giờ đây lại tăng lên gấp bội.
Mà nói đi cũng phải nói lại, hình như cũng chẳng có lý do gì để không đi được…