Dự báo tuyết rơi đã trật lất, thứ Hai lại là một ngày nắng đẹp trời.
Dù thời tiết có hơi khác với mong đợi, nhưng chẳng thể nào làm nụ cười của bé vơi đi chút nào. Nỗi cô đơn dạo trước dường như tan biến đâu hết, cô bé út nhà Takanashi đầy sức sống đến nhà trẻ, đang dùng cả cơ thể nhỏ nhắn của mình để khoe niềm vui sướng với cô giáo và bạn bè.
“Hina đi sở thú về hả!”
“Vậy á? Thích thế, tớ cũng muốn đi.”
“He he he! Ở đó có hươu cao cổ nè, có voi nữa, còn thấy cả sư tử cơ! À, anh Sako tiền bối cũng đi, anh Ninmura và chị Raika cũng ở đấy nữa đóo~~”
Nhìn nụ cười tươi rói như ánh mặt trời của Hina, cô giáo cũng mỉm cười lắng nghe. Các bạn nhỏ khác tò mò cũng xúm xít lại bên Hina.
“Sako? Sako là gì vậy?”
“Ưm! Tớ không biết Sako là con gì cả.”
“Sako tròn xoe đó nha. À, ở đó còn có cả thỏ nữa! Nhưng mà, bé hơn con búp bê của Hina. Còn nữa, còn nữa, khỉ đột thì vừa đen vừa to oành!”
“Khỉ đột chắc to lắm hả! Trông ngầu ghê luôn!”
“Ưm! Đáng yêu lắm đó nha!”
Mặc dù cuộc trò chuyện có chút lệch pha, nhưng nụ cười vẫn lan tỏa trong đám đông. Xung quanh Hina, cô bé hoạt bát, thích hát hò và nói chuyện, lúc nào cũng có các bạn nhỏ vây quanh.
“Muốn đi xem thỏ nữa quáa~~ Chuột Hamster cũng đáng yêu ghê luôn~~ Lừa ăn củ cải, cũng cưng lắm nha!”
Tuy nhiên, hễ có một đứa trẻ nổi bật thì tự khắc sẽ có đứa khác muốn đối đầu.
“Hứ! Lừa có đáng yêu gì đâu!”
Đứa bé kia là một bé gái thuộc nhóm lớn hơn. Dù cũng là một tâm điểm như Hina, nhưng phong cách của bé lại khác. Nếu Hina là nàng công chúa, thì bé gái này hẳn phải là một nữ hoàng nhỏ.
Thấy các bạn nhỏ nhóm nhỏ hơn đứng xung quanh nữ hoàng tí hon kia dạt sang hai bên, sau đó, cô bé kia cố ý đứng đối mặt với Hina, giọng có vẻ đắc ý nói:
“Nhà tớ nuôi tận năm con mèo lận đó.”
“Mèo?”
“Đúng rồi, có một mèo mẹ to đùng như vầy nè, với bốn mèo con. Mấy con mèo con bé xíu như vầy nè, đáng yêu lắm đó. Thỉnh thoảng đi sở thú xem con lừa thì có gì mà khoe đâu, phải sống chung với động vật mới oách chứ!”
Nữ hoàng nhỏ khoe mẽ về những chú mèo nhà mình nuôi, rồi các bạn khác cũng phụ họa theo, thi nhau kể:
“Nhà tớ có nuôi chó nè!”
“Nhà tớ cũng có!”
“Nhà tớ có nuôi chuột Hamster!”
Chẳng mấy chốc, những đứa trẻ khác cũng nối tiếp nhau mở miệng.
“Thấy chưa, ai cũng nghĩ thú cưng nhà mình nuôi là đáng yêu nhất đúng không?”
Trong số đó, thậm chí có người còn nhìn nữ hoàng nhóm lớn hơn, người nuôi năm chú mèo, với ánh mắt đầy ngưỡng mộ. Khi các bạn bắt đầu khoe mẽ chó mèo nhà mình đáng yêu đến mức nào, chỉ có Hina là không thể chen lời. Tuy nhiên, Hina không hề cảm thấy cô đơn, mà lại vùi đầu suy nghĩ về điều mình vừa nhận ra.
“Ra vậy… Hóa ra động vật có thể nuôi ở nhà được sao!”
Động vật không chỉ có ở sở thú, mà còn có thể nuôi trong nhà nữa. Đối với Hina, đây quả là một phát hiện vĩ đại của thế kỷ.
“Lừa… cũng có thể nuôi ở nhà được sao…?”
Hina đang phấn khích với phát hiện mới này, mà lúc này, chẳng ai khác trong nhà Takanashi hay biết.
***
Vừa bước chân vào nhà, tôi đã không còn chút sức lực nào, đổ vật ra sàn.
“Xong rồi… thời sinh viên năm nhất của Segawa Yuuta, đến đây là kết thúc rồi…”
Tôi đã ở lại phòng câu lạc bộ từ chiều tối hôm qua để thức trắng viết báo cáo. Đến khi báo cáo hoàn thành, trời đã gần trưa. Mặc dù hạn chót khá thoải mái, chỉ cần nộp trước một ngày cho giảng viên phụ trách, nhưng cuối cùng tôi vẫn phải chạy theo nộp báo cáo trước khi thầy vào văn phòng… Thôi kệ, cứ nộp được là thắng rồi. Nếu lỡ có chuyện gì không may, vì điểm kém hay bị D mà không đủ tín chỉ, thì miễn là có nộp báo cáo, vẫn còn cơ hội cứu vãn bằng cách học lại. Hầu hết các trường hợp, bạn có thể lấy tín chỉ bằng cách thi lại hoặc nộp thêm báo cáo bổ sung. Tóm lại, cuối cùng thì tôi cũng được tự do rồi.
Ba chị em nhà tôi bây giờ hình như đang ở trường và nhà trẻ, nên trong nhà không có ai khác.
“Ăn gì đó đã…”
Mặc dù cứ thế ngủ một giấc cũng sướng, nhưng sự mệt mỏi và đói bụng vừa phải, cộng thêm chút cảm giác thành tựu, khiến tâm trạng tôi bỗng nhiên phấn chấn lạ thường. Xem ra, trong thời gian ngắn khó mà ngủ được. Dù sao thì, cứ ăn gì đó đi đã. Và nếu có thể, tôi cũng muốn tắm một cái.
Dù không còn nhiều sức lực, tôi vẫn lấy mì gói mua sẵn và đồ ăn thừa trong tủ lạnh ra, tận hưởng bữa ăn sau mười tám tiếng đồng hồ. Đầu óóc mơ màng ăn mì tôm, bỗng dưng mắt tôi chạm vào tờ hóa đơn trên bàn.
“Ối…!?”
Nhìn thấy hóa đơn điện thoại, mì trong miệng tôi vô tình phun ra. Trong thời đại ai cũng có điện thoại di động như bây giờ, điện thoại bàn gần như không còn được sử dụng. Có lẽ vì bình thường chỉ tốn tiền cước cơ bản cộng thêm một chút, nên hóa đơn điện thoại tháng này đắt đến mức tôi không thể tin nổi. Cụ thể là, nó tăng hẳn một con số.
“Rốt cuộc là sao… À.”
Tôi nhớ ra rồi, là do cuộc gọi cho Sasha. Dù biết gọi quốc tế thì đắt, nhưng không ngờ lại…
“Ể, bên này cũng vậy!?”
Tôi tiện tay lật hóa đơn tiền điện, trong đó xuất hiện một khoản tiền mà trước giờ chưa từng thấy. Không chỉ có thế, tiền ga, tiền nước, khoản nào cũng cao hơn bình thường.
“Đúng rồi… Vì dịp Tết, nhà lúc nào cũng có người, rồi sau đó Sasha cũng ở đây…”
Suy nghĩ kỹ lại, mọi chuyện đơn giản thôi. Thời gian có người ở nhà nhiều hơn, thì lượng điện, nước, ga tiêu thụ cũng sẽ nhiều hơn bình thường. Mặc dù từng khoản chi phí so với bình thường chỉ tăng vài chục phần trăm, nhưng cộng tất cả lại, đó cũng là một cú sốc không nhỏ.
“Thế này thì buồn rồi…”
Đương nhiên, dù tôi có xem đi xem lại bao nhiêu lần, chi phí cũng sẽ không thay đổi. Tóm lại, tôi quyết định cất đồ ăn thừa và quả trứng định cho vào mì lát nữa trở lại tủ lạnh. Số tiền chị gái để lại, tôi cố gắng hết sức không muốn đụng đến. Mục tiêu ban đầu của tôi là nếu có thể, mình cũng sẽ từ từ tiết kiệm được một khoản tiền, nhưng tình hình lần này khá nan giải. Dù sao thì sau dịp cuối năm đầu năm lại sát với kỳ thi, không có nhiều thời gian đi làm thêm cũng là một điều đáng tiếc.
“Chắc phải đi hỏi anh Sako tiền bối xem có việc làm ngắn hạn nào không quá… Haizz, cứ như một vấn đề vừa đi thì vấn đề khác lại nối đuôi nhau chạy tới vậy… Ưm ưm, tự nhiên buồn ngủ ghê.”
Không biết là do đã ăn no hay do gặp phải vấn đề đau đầu khiến não bộ quá tải, tóm lại là tôi sắp không chịu nổi nữa rồi.
“Ngủ một giấc đã, dậy rồi nghĩ tiếp… Ừm, cứ thế đi.”
Tôi gom chút sức lực còn lại, lê bước về phòng mình, tận hưởng giấc ngủ an lành sau bao nhiêu lâu.
***
Sora vì trễ giờ đón Hina nên vội vã chạy đến nhà trẻ.
Vì hôm nay sau giờ học còn có buổi học nhóm, nên Sora đã vô tình quên mất thời gian. Buổi học nhóm có cả các bạn nam tham gia, nên thời gian trò chuyện nhiều hơn là học hành, nhưng Sora lại cảm thấy vui vẻ bất ngờ với buổi học đó. Có thể vui vẻ khi ở cùng các bạn nam chứng tỏ bản thân có lẽ cũng đã trưởng thành đôi chút. Mặc dù hiện tại vẫn chưa thể chủ động bắt chuyện được…
“Liệu mình có thể trở thành như chị Yuri không nhỉ… Nếu thế thì…”
Nhận ra một gương mặt không mấy thanh thoát chợt hiện lên trong đầu, Sora vội vàng sắp xếp lại suy nghĩ. Bây giờ không phải lúc nghĩ đến những chuyện đó. Thời gian đã khá muộn rồi, Sora gần như chạy thục mạng đến nhà trẻ.
“Hù, hù… Em là Takanashi, em đến đón Hina ạ…”
“À… Em đến rồi à, chị gái của Hina.”
Cô giáo mầm non thấy Sora, không hiểu sao lại trả lời với vẻ mặt có chút ngượng nghịu.
“À, em xin lỗi. Em có đến muộn quá không ạ?”
“Không, thời gian thì vẫn ổn, chỉ là… về Hina ấy ạ…”
“Hina bé ấy bị làm sao ạ!?”
Chẳng lẽ Hina bị ốm, hay bị thương? Hay là cãi nhau với các bạn khác…?
“A! Chị ơi! Chị đến rồi!”
Hina vừa nhìn thấy Sora liền chạy tới. Hina trông không hề bị thương, cũng không có vẻ gì là đã khóc. Ngay khi Sora thở phào nhẹ nhõm, dang tay ôm lấy em gái, Hina liền mở miệng nói:
“Chị ơi! Hina muốn nuôi chó!”
“Hả?”
Hina vừa mở miệng đã nói ra câu này. Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Sora. Sao lại thành ra thế này chứ?
“Chó có thể nuôi ở nhà được đó! Nên Hina muốn nuôi!”
Cô giáo mầm non với vẻ mặt ngượng nghịu, cảm thấy có lỗi, liền bắt đầu giải thích.
“Hina bé ấy hình như đã nghe các bạn kể chuyện về thú cưng. Ban đầu Hina nói muốn nuôi lừa, nhưng tôi đã an ủi bé rằng lừa không thể nuôi trong nhà được, chỉ có chó hoặc mèo thôi. Kết quả là… Hina cứ như bây giờ đó… Tôi xin lỗi.”
“Không, không sao đâu ạ…”
Dù cô giáo mầm non cúi đầu xin lỗi đầy áy náy, nhưng đây không phải lỗi của cô ấy. Chỉ là, nhìn đôi mắt Hina lấp lánh nhìn mình, Sora hiểu rằng chuyện này có lẽ sẽ kéo dài một thời gian không ít.
***
Sora vừa dẫn Hina về đến nhà, đã thấy Yuuta đang vội vã chuẩn bị ra ngoài ở phòng khách.
“Cậu ơi, bọn con về rồi~~”
“Ồ! Mừng hai đứa về nhà!”
Yuuta vừa trả lời vừa không ngừng đi đi lại lại trong nhà.
“Ủa? Anh ơi, anh định ra ngoài hả? Hôm nay đâu có đi làm đâu…”
“Là người ta tự nhiên tìm anh. Em cũng biết tiệm của Hiromi rồi chứ? Hình như ở đó có chút rắc rối.”
Hiromi là chủ quán cà phê mà Yuuta thường xuyên đến giúp. Sora dù chỉ gặp anh ta một lần vào dịp lễ hội trường đại học, nhưng người đó thật sự rất khó quên.
“Nhưng mà, không phải hôm qua anh mới thức trắng đêm để chạy báo cáo sao? Có ổn không vậy?”
Mặc dù Yuuta miệng thì “Ổn mà, ổn mà” rồi phẩy tay qua loa đáp lại, nhưng Sora vẫn có chút lo lắng. Bởi vì cậu lúc nào cũng ôm vấn đề trong lòng, chỉ cần lơ là một chút là sẽ cố gắng quá sức. Điều này tuy cũng là ưu điểm, nhưng đồng thời cũng khiến Sora cảm thấy bất an.
“Cậu ơi, cậu xem này!”
Đúng lúc đó, Hina đắc ý giơ con búp bê bằng đất sét do mình tự làm ở nhà trẻ lên.
“Ồ! Đây là… mèo hả?”
“Không phải đâu, là chó đó!”
“Ồ ồ, xin lỗi, xin lỗi… Ừm, đúng là chó thật. Hina giỏi ghê!”
“He he~~”
Được Yuuta xoa đầu khen ngợi, Hina sung sướng vặn vẹo cả người.
“Vậy, anh đi đây nha.”
Yuuta đã chuẩn bị xong trong lúc đó, lần này vỗ nhẹ vào đầu Sora rồi nói.
“Cậu ơi, đi đường cẩn thận nha~~”
“Ừ! Anh đi đây!”
Yuuta như tự cổ vũ mình, đáp lại thật to rồi rời khỏi nhà.
“À, mình quên mất…”
Sora đang vui sướng vì được Yuuta xoa đầu đến mức thẫn thờ, lúc này mới sực tỉnh.
“Mình định bàn chuyện thú cưng với anh ấy mà…”
Sora nhìn con chó bằng đất sét Hina làm, không biết phải làm sao.
***
Tôi bắt chuyến tàu tốc hành Keio Line đông nghịt người vì giờ cao điểm tan tầm, trở về Hachioji. Thật không ngờ mình mới rời đi chưa đầy nửa ngày đã lại phải quay về đây, nhưng cũng thật trùng hợp đúng lúc tôi muốn tăng thêm giờ làm thêm thì Hiromi lại tìm tôi giúp đỡ. Thời điểm này thật khéo. Dù tôi chỉ chợp mắt được một lúc, nhưng đây cũng là vì chuyện gia đình. Cứ thế, tôi đến trước cửa tiệm của Hiromi.
“Ủa…?”
Đã đến giờ mở cửa rồi mà tấm bảng “CLOSE” vẫn treo lủng lẳng ở cửa tiệm. Tôi cảm thấy có chút nghi hoặc, nhưng vẫn đẩy cửa bước vào trong.
“Chào buổi tối…”
Tôi như thường lệ, vừa chào vừa bước vào tiệm, thì nhìn thấy một cảnh tượng không thể tin nổi.
“Segawa! Người ta chờ cậu lâu lắm rồi!”
Tôi thấy Hiromi, mặc váy cưới, với chiếc mạng che mặt ren trắng tinh đung đưa, quay đầu lại nói với tôi.
“…Xin lỗi, tôi nhầm chỗ rồi.”
Tóm lại, cứ đóng cửa lại đã.
“A~~! Đừng đi mà! Segawa!”
— Vài phút sau.
“Tức là, cậu muốn tôi giúp làm váy cưới…?”
Sau khi nghe Hiromi nói xong nội dung công việc hôm nay, tôi có vẻ hơi bối rối. Trong không gian cửa tiệm không mấy rộng rãi, có rất nhiều tấm nhựa trải dưới sàn, trên đó là những tấm vải trắng tinh, và cả một chiếc váy cưới đang làm dở.
Nghe nói ngày mai bạn thân của Hiromi sẽ tổ chức đám cưới, nhưng không hiểu sao lại gặp xui xẻo, chiếc váy cưới dùng trong hôn lễ lại đang được vận chuyển đến một hòn đảo xa xôi phía Nam…
Mặc dù không rõ mọi chuyện đã thành ra thế nào, tóm lại, Hiromi định thức trắng đêm để kịp hoàn thành chiếc váy cưới mới cho đám cưới ngày mai. Còn tôi thì được gọi đến để giúp sức làm váy cưới… Chuyện là như vậy đó. Mà nói đến đây, khi làm váy cưới, có cần thiết phải tự mình mặc váy cưới không nhỉ? Tôi rất muốn buột miệng châm chọc như thế, nhưng nếu hỏi lý do thì coi như xong đời rồi, trời biết Hiromi sẽ nói ra những lời khiến người ta ngớ người đến mức nào. Chỉ thấy Hiromi uốn éo cái thân hình đầy cơ bắp của mình mà nói:
“Làm ơn đi, Segawa, đó là chuyện trọng đại cả đời của bạn thân tớ đó, tớ muốn người ta có một kỷ niệm thật đẹp! Giúp tớ đi mà!”
Dù vẻ ngoài không dám khen, nhưng Hiromi là một người rất có tình người.
“Nếu đã vậy, tôi sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ.”
“Thật sao!? Cảm ơn cậu! Tiền công tớ sẽ tính cao hơn~~”
“À, thế thì tốt quá… Mà này, nếu tiệm cần người giúp thì cũng xin chiếu cố tôi nhé!”
“Ối giời, dạo này cậu bị sao vậy, Segawa?”
Bị Hiromi hỏi vậy, tôi liền giải thích về các khoản chi tiêu gần đây.
“Ưm~~… Dạo này kinh tế khó khăn, tiệm tớ không thiếu người đâu~~ Thật đau đầu.”
“Làm ơn đi mà! Tôi thật sự rất thiếu tiền!”
Cuối cùng Hiromi cũng đồng ý sẽ tìm thử xem có chỗ nào cho tôi làm thêm ngắn hạn không. Như vậy, đến lúc thanh toán cuối tháng, có lẽ sẽ không cần phải lo lắng nhiều như thế nữa.
“Ối giời, chết rồi, không phải lúc nói chuyện nữa! Segawa, nhanh lên bắt tay vào làm việc đi!”
“À, vâng!… Ờm, tôi có thể giúp được gì ạ?”
“Việc tớ cần Segawa làm rất đơn giản, yên tâm đi. Với lại, tớ còn mời thêm người giúp khác nữa đó.”
Cùng lúc Hiromi nháy mắt với tôi, cửa tiệm cũng bị đẩy ra.
“Trợ thủ xuất hiện.”
Chị Raika senpai không hiểu sao lại giơ tay chữ V rồi nói vậy. Có chị Raika senpai giúp đỡ, công việc này tự nhiên trở nên vui vẻ hơn rất nhiều.
— Tôi đã nghĩ vậy đó, nhưng làm công việc không quen đúng là khó thật.
“Nhanh lên, lấy tấm vải đã xử lý xong bên kia qua đây!”
“Vâng, vâng!”
Thấy cánh tay thô tráng của Hiromi bất ngờ vươn ra trước mặt, tôi giật mình nhưng vẫn làm theo lời dặn, lấy tấm vải được chỉ định. Hiromi nhận lấy đồ, không thèm liếc mắt nhìn tôi, lập tức tiếp tục công việc đang làm dở.
“Nhanh lên, tay không được ngừng nghỉ đâu nhé! Nhanh lấy tấm vải cần xử lý tiếp theo qua đây!”
“Vâng!”
Thấy Hiromi quay đầu dặn dò mà tay vẫn không ngừng làm việc, tôi cũng vội vàng đáp lời, lập tức cầm lấy tấm vải mới. Thực sự khi bắt tay vào công việc, Hiromi như biến thành một người khác, vô cùng nghiêm khắc.
“Nếu không xong trước sáng mai, là không kịp đám cưới đâu! Dù có phải liều mạng cũng phải hoàn thành hết đó!”
Hiromi đầy khí thế, thao tác máy may một cách hăng hái. Nói về công việc của tôi, đó là khâu những dải ren dài mảnh như dải băng vào đường viền váy. Chỉ cần biết cách làm thì độ khó không cao, nhưng đây cũng là một công việc khá mệt mỏi. Vì chất liệu ren và vải đều rất mỏng manh, về cơ bản không thể dùng máy may để xử lý, dù thế nào cũng phải tỉ mỉ khâu bằng tay.
Quả thật, chỉ cần không phải người quá vụng về, công việc này đúng là không khó; tuy nói là không khó, nhưng… vì là công việc đòi hỏi sự tỉ mỉ, dù thế nào cũng mất rất nhiều thời gian, hơn nữa, trên lớp váy cưới được xếp chồng lên nhau nhiều tầng, đều phải khâu ren vào.
“…Chít chít.”
Chị Raika senpai, cũng đang khâu trang trí vào vải giống tôi, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng mô phỏng động tác may vá. Ngay cả công việc đơn điệu và nhàm chán như vậy, tôi có thể duy trì sự tập trung và kiên trì được là nhờ có chị senpai ở bên cạnh.
“Mà nói mới nhớ, không ngờ Hiromi cậu còn biết làm váy cưới nữa đó.”
“May vá là sở trường của tớ mà!”
Hiromi vừa trả lời vừa không rời mắt khỏi máy may.
“Với lại, đàn ông bây giờ mà không biết nấu ăn, giặt giũ, may vá, làm việc nhà thì không được đâu nhé! Bằng không thì sẽ giống cậu đó, dù có muốn tìm hiểu con gái hay muốn yêu đương thì cũng chỉ là mơ hão mà thôi!”
Tôi thật sự không muốn đến tận bây giờ mới châm chọc về việc Hiromi rốt cuộc có phải là con gái hay không, nhưng cái kiểu nói đàn ông biết làm việc nhà thì có duyên với phụ nữ hơn, gần giống như truyền thuyết đô thị này, thực tế thì sao nhỉ?
Đương nhiên, Ninmura thì rất có duyên với phụ nữ, nhưng trường hợp của anh ấy, cảm giác không phải nhờ kỹ năng làm việc nhà, mà giống như dựa vào ngoại hình và tài ăn nói để chiếm được trái tim phụ nữ hơn.
“Raika, cậu cũng thích đàn ông biết làm việc nhà hơn đúng không?”
广美这么一问,莱香学姐稍稍歪着头想了想。
「好像是的。」
「我、我会努力的!」我的干劲爆表了。我握着缝针的手,此刻灌注了灵魂。我耳边回荡着莱香学姐的低语声,奋勇向无尽的蕾丝之海挑战。可是……我实在太莽撞了,虽然我很努力,但怎么说呢,分量实在太多了。不管怎么想,以目前的步调都没办法赶完。就在我快要放弃的时候,店门应声被推开,出现在门口的人是第三名帮手。
「晚安,我听佐古学长说这里碰到麻烦,所以过来……呃,哇!这些是什么啊!?」
「你来得正好!仁村!」
「来晚了啦!」看见我们工作的模样,仁村不禁往后退开。「咦?这是什么状况?婚纱!?为什么要做这个?」
「别问了!你快在这些布上有标记的位置,把这边的蕾丝缝上去!」
「是啊,总之现在很急啊!别偷懒喔!」我把大批布料和蕾丝丢到仁村手中。「呜呜……我可是推掉约会过来的说,这样太过分了啦,广美。」仁村嘴里抱怨,仍旧开始动工。距离时限还有十小时,眼前的成堆蕾丝看来完全没有减少的迹象,不过如果所有人都熬夜赶工,应该有办法赶完。
佑太和婚纱奋战的时候,小鸟游家也正进行着一场小规模的攻防。
「所以说,我们不能养狗啦,小雏。」
「要养嘛~~人家想在家养动物嘛!托儿所的朋友都有养!」
「所以说,别人家是别人家,我们家不行啦。」
「嗯,所以小雏说想养动物的时候,人家有说‘我们家有养猫了,你不可以养!不可以学我喔!’。兔子和仓鼠也不行,所以小雏要养狗。」
「……不、不是的,小雏,姐姐的意思是……」无论小空怎么费尽唇舌,小雏都听不进去。小雏说的是幼儿特有的“不能学我”攻势。因为这样,小雏以为只要养狗就没事了。小空多少明白保育员的烦恼了。「唉~~我该怎么说才好啊~~」小空大伤脑筋。两人从托儿所回到家里,已经有一小时的时间了。虽然美羽中间有回来,但这没有终点的对话仍持续到现在。「小雏,你听我说喔,我也喜欢动物,姐姐也喜欢动物。所以,我们很清楚小雏想养动物的想法,但我们家还不能养动物喔。」得到美羽的支持,小空重新望着小雏。「唔~~养狗……不行吗?」
「不行,小雏。」看到小雏总算了解状况,小空带着愧疚道歉。小空本身并不反对养宠物,但是,她明白饲料费等支出都要花钱,不认为自己有那样的余力。小雏能体谅真是太好了——可是,小雏接下来说的话,让小空失去了力气。「不能养狗的话,那养猩猩!」
「「猩、猩猩?」」听见猩猩这个意料之外的选项,小空和美羽同时大叫。因为养一般的小型动物被其他小孩禁止,小雏才会想到这样的选项,但不管怎么说,两个姐姐似乎太低估三岁孩童的热情了。「猩猩也不行吗?那长颈鹿呢?」
「长、长颈鹿跟猩猩都不行啦,小雏。」
「那么,狮子!」
「狮子!?该怎么说,有太多因素都不行啦~~!与其养那个还不如养狗呢。」听到小空的无心之言,美羽连忙出声制止,但已经来不及了。小雏的眼睛已经充满期待。「可以养狗了吗!?」
「不、不是!」
「狗狗~~♡」
「不是啦~~小雏……」
「看样子小雏在动物园玩得很开心,但我实在没想到事情会变成这样。」话虽这么说,但无论是小空还是美羽:心里都没有“要是没去动物园就好了”的想法。能在动物园摸到仓鼠和兔子实在很开心,最重要的是,佑太努力让大家高兴的心意,比什么都让小空她们感到高兴。虽然高兴,然而眼前的问题是,究竟该如何安抚心情愉快的小雏,还有如何让小雏接受现实。「哈哈!狗狗♡」……感觉难度太高了。到最后,两人决定使出最后手段。「小……小雏~~要和姐姐一起看电视吗?你喜欢看兔宝宝的卡通对吧?」
「哇~~我也想看~~我想和小雏一起看~~」
「兔宝宝的卡通?嗯♡小雏要看!」两人迅速准备播放小雏最近着迷的卡通DVD,同时在心里祈祷她能就这样把养狗的事情忘记。
第二天上午,太阳已经完全升起,而我们则精疲力尽地坐在店前。「好累……」
「眼睛好花……」无论是我还是仁村,感觉都是浑身疲惫。「莱香学姐,你不累吗?」
「一点点。」如此轻松回应的莱香学姐,完全看不出熬夜工作的疲劳。我起初感到惊讶,随后想到比起这种小事,学姐在私生活上更是神秘,不禁苦笑。靠着惊人执着完成婚纱的广美,说要再拼一下,便动身将礼服送往婚礼会场了。那不忘重新化妆之后再出门的毅力,实在值得佩服。「睫毛膏可是生命呢!!」广美留下这句话离开的背影,实在是充满气概。「不管怎么说,幸好是赶上了……不过,真不知道新娘长什么样子呢……」在制作途中,我完全无法想像自己在做的婚纱是什么模样,最后完成一看,我不由得受到感动。广美的裁缝技术真是纤细又漂亮。「也是啦……虽然尺寸很那个……」
「是啊……」我和仁村都识相地没有讲明,莱香学姐却干脆地说出口。「大到吓人。」正如学姐所说。在完成之后,大伙儿看见的婚纱,尺寸大到吓人。壮硕的广美会穿着婚纱,似乎也是在帮忙试穿的样子。能让广美试穿来确认尺寸的新娘……
「濑川,可别继续想下去喔。」
「……也、也对。」在我们如此交谈的时候,路人逐渐增加。这样坐在店门口也不是办法,于是我们拖着些许疲惫的步伐,朝八王子车站走去。「总之,我打算直接回公寓,濑川跟织田学姐,你们呢?要去早餐店吃东西吗?还是去速食店?」看来就算是仁村,在筋疲力尽的熬夜工作后,也没有力气自己做早餐的样子。和莱香共进早餐的状况虽然相当诱人,但我必须节省支出,而且莱香本人也打消了我的梦想。「我还有地方要去,得立刻去车站。」
「呃~~那我也直接回家去睡吧。」现在已经是大学的闲期,把剩下的课翘掉,自行放起春假的学生也不少。但是,我没有能翘的课。而且还有科目考试不及格,得用报告来弥补……所以我的春假,看来可远了。想到成绩优秀的莱香学姐可能也会就此放起长假,我感到十分不安,但是莱香学姐告诉我,她还是会经常在大学露面的時候,我相当开心。理由似乎只是因为无聊。不管怎么说,我加入路研真是选对了!
在我们边走边聊一段时间之后,抵达了八王子车站。「那么,我在这里先走罗。濑川,下次再见~~」我和挥手道别的仁村分开后,便和莱香学姐穿过车站的验票口,前往月台。正值通勤尖峰的电车,其拥挤程度使我在搭车前有所犹豫。一想到接下来越靠近新宿、池袋,电车还会变得更加拥挤,就让我感到头晕,不过一直烦恼的话,不管过多久都回不了家,所以最后我还是咬牙深入人潮。但是,在我搭上电车的瞬间,所有苦难都烟消云散。「唔……好挤。」——感谢上天,由衷感谢啊!我在内心如此呐喊,因为在近乎满载的电车内,莱香学姐和我紧紧贴在一块儿。虽然因为太过紧张,所以我没能跟学姐正面相对,但我还是努力不让学姐被人挤到,带着她来到入口旁的角落。像是在保护莱香学姐般,双手抵着车门和握杆的我,经历了一边承受人群挤压,一边在摇晃的电车中保护莱香学姐的珍贵经验。这不就是幸福吗!保护心仪的淑女可是男人的梦想啊,而且每次摇晃,学姐的发丝都会轻轻触碰到我的下巴,我打心里感谢这份奇迹。「佑太,不用勉强,我没事的。」
「没、没事,这不算什么……唔!」背后被一股力量一压,我的身体一下被撑了起来,可是我保护莱香学姐的手臂还是牢牢固定着。应该说,我宁死也不让其他男人挤压到莱香学姐美丽的胸部。「……佑太,你脸色发青了……」
「我、我没事……」尽管受到挤压折磨,但和莱香学姐紧紧贴近的这段时间,我感受到至高无上的幸福。
在结束幸福的拥挤电车时间,跟莱香学姐告别后,我返回家里,这时正好碰到准备出门上学的小空。「啊,舅舅。早安……呃,还好吧?眼睛都肿了。」
「哥哥,你没事吧?」
「啊~~叔叔……身上有怪味。」唔!小、小雏……你这样让叔叔有些受伤喔。「小雏!怎么可以……咦?」虽然小空立刻纠正小雏,但在她转头朝我这里闻了几下之后,便微微皱起眉头。「这味道……」小空小声说完,脸色难看地望着我。哇!我身上真的有臭味了吗!?仔细想想,我已经两天没洗澡了……虽说现在是冬天,但实在很难算得上是干净。看见我稍受打击、反应僵硬的模样,美羽露出苦笑。「舅舅,你想太多了啦。不用那么难过,小雏和姐姐说的是香水味啦。」香水味?奇怪,我不记得自己身上会……
「……啊!是广美吗!」广美在前往结婚会场之前,身上洒了好多香水,而且早上我们告别的时候,我还接受了他厚实胸膛和上臂二头肌的结实拥抱,当时我确实置身在呛鼻的香水味当中。看来就是因为那样,才让我身上沾了香水味吧。「这样啊……原来是广美吗……原、原来是这样。」在听完我解释的瞬间,小空频频眨眼应道。「能放心真是太好了,姐姐。」
「什……!我、我才没有特别介意呢!」
「嗯???」
「没事啦!」脸红的小空对我发火。「呃,家里有准备哥哥的早餐,等等要吃喔。我们要出门了。」
「我们走罗,舅舅。」
「叔叔再见~~」看见三人正要离开,我连忙将她们叫住。「我来送小雏吧?」虽然应该是美羽或小空她们其中一人打算送小雏去托儿所,但与其让要上学的两人去送小雏,还是由等等有时间的我来比较好。「没问题啦。」
「你不是才熬夜打工吗?不用这么麻烦哥哥,我们也没问题的!」
「可是……」
「不用可是啦!」两人齐声说道。「舅舅,你快点先去睡吧。啊,记得起来要洗澡喔。」
「也要吃饭喔。不过,要记得吃完饭休息三十分钟,之后才能洗澡喔!」
「才能洗澡喔~」一旁的小雏也模仿小空和美羽的动作,手插着腰摆姿势。这下我除了举白旗之外,也没有其他选择了。「唔唔……既然这样,虽然不太好意思,但就麻烦你们罗。」这么说完,我便将体贴的三个女孩送出家门。虽然昨天傍晚还有和小空和美羽她们碰面,但我上次见到小雏,已经是前一天早上送行的事了。我希望能够填补送小雏到托儿所之后,彼此分开的时间……尽管我这么想,这个想法也得等到小雏回家以后才能实现了。
纵然有些沮丧,但看见厨房里小空为我准备的早餐还是热的,我的嘴角便自然流露喜悦。「总之,吃饭洗澡之后就睡吧。」……虽然和她们指示的顺序有些不同,但就别在意了吧。「毕竟早餐难得还是热的說~~」有点煎焦的煎蛋和火腿,另外还有用小番茄装饰的沙拉。电锅里有显然刚煮好的热饭,汤锅里刚好剩一人份的味噌汤;汤料是菠菜和薄豆皮,以早餐来说算是十分豪华。真难想像刚开始同住时,餐桌上只能摆出不知能否算料理的东西呢。以前想要烤鱼,结果差点把房子烧掉的小空,她的努力真是令人刮目相看。在半年之前,小空可是连煮饭都不会呢……
「现在的小空不管什么时候要出嫁,应该都没问题吧。」话出口的瞬间,我连忙摇头否定。「不對、不對、不對!怎么能够把我家的宝贝小空让给其他莫名其妙的男人呢!」我说出每个有女儿的父亲应该都说过的话,不管这有多么老掉牙,宝贝自己家女儿的想法都是亘古不变的。这也让刚熬完夜的我,情绪又亢奋起来。
吃飯洗澡之后,我便钻进有阳光味道的棉被里享受午觉。不知究竟睡了多久。听到枕边手机的刺耳声响,使我睁开眼睛。「唔~~……是谁啊……?」我伸手寻找那妨碍我安眠的恶魔机械。转头看了一下时间,现在已经是晚上十点了,看样子我似乎睡了近半天的时间。我鞭策自己睡昏的脑袋,接起电话。「喂?哪位……」
「濑川!」
「唔……」电话一接通,刺耳的声音立刻冲进耳中。『你听我说喔!婚礼很顺利呢!大家帮忙完成的婚纱也很合身……我实在……呜……那孩子真是太漂亮了……呜啊~~哇啊~~!』总而言之,广美好友的婚礼,似乎是顺利结束了。『不好意思,人家实在很想将这份感动分享给你嘛。对了,有关你提议短期打工的事……』
「有着落了吗!?」
『嗯,我跟小俊提过之后呀,他就跟我说,有个不错的工作能给你做,听说能领到优渥的酬劳哟。』听广美这么说,我已经多少能猜到工作内容了。八成就是莱香学姐做过那个顾狗的工作吧。可是莱香学姐家里似乎有院子,我家可没有。而且如果是大型犬,照顾起来也很不容易……话说回来,那个工作……一个晚上就能赚两万……一晚两万,真的很优渥啊。『然后呢,小俊原本是说要帮忙仲介的,我跟他商量之后,换成由你直接跟雇主接洽了。我想那样,你能领到的酬劳也会比较多吧?』广美的親切实在令我感动。的確,身为介绍者的佐古学长从中抽几分報酬是理所当然的。没错,也就是说,那个一晚两万的超规格待遇,可能会变成一晚两万五……或是升格成一晚三万的超高水准報酬,那都是有可能的。「……真、真是太感谢您了!广美,我会努力接的。」
『呵呵,你能这么高兴,我也感到开心呢♡我的店随时欢迎你來喲。』
Sau khi Hiromi đồng ý sẽ gửi địa chỉ liên lạc của người kia qua tin nhắn điện thoại cho tôi, thì một tiếng “chụt” đáng sợ vang lên rồi cô ấy cúp máy cái rụp. Đúng là trời cao có mắt.
Thế là tôi chẳng cần lo lắng về cái khoản cước điện thoại đó nữa, biết đâu vài hôm nữa, còn có thể cho Miyu và các em gọi điện nói chuyện với Sasha thêm lần nữa. Bốn người chúng tôi cùng nhau… Không, thậm chí còn có thể rủ cả Rin và chị Raika đến, mọi người cùng đi ăn một bữa ra trò cũng nên. Ừm, đúng là có tiền thì ước mơ cũng phồng to hơn hẳn.
Chắc hẳn vì trút được gánh nặng trong lòng, tôi khẽ ôm điện thoại rồi cứ thế chìm vào giấc ngủ lần nữa.
Trong khi Yuuta đang nói chuyện điện thoại, ba chị em nhà Takanashi ở phòng khách cũng đã kiệt sức sau một trận chiến ác liệt.
“…Cuối cùng cũng ngủ rồi.”
Sora mệt mỏi buông tiếng thở dài thườn thượt.
“Thật sự… hơi mệt đấy ạ… Em hết chịu nổi rồi…”
Cũng như chị gái, Miyu dường như đã cạn hết sức lực, nằm sõng soài trên sofa nói.
Hai chị em vừa trải qua một cuộc “công thủ” khủng khiếp đến mức nào, chỉ cần nhìn cái cảnh tượng hoang tàn ở phòng khách là thấy rõ mồn một. Đồ chơi, búp bê vương vãi khắp nơi, tay cầm chơi game đặt ngoài quên cất, còn TV thì vẫn đang chiếu chương trình hoạt hình cho trẻ con.
“Làm sao bây giờ? Chị ơi, có nên nói với chú không?”
“Không được… Nhà mình làm gì có điều kiện nuôi thú cưng. Nếu để anh ấy biết, anh ấy lại tự ép mình nghĩ cách cho bằng được, với lại chúng ta cũng không biết có chăm sóc thú cưng tử tế được không nữa.”
“Cũng đúng, nhưng mà… Em nghĩ Hina chắc không hiểu mấy chuyện này đâu.”
Kể từ lần đi sở thú, Hina cứ nằng nặc đòi nuôi thú cưng mãi, ban đầu cứ tưởng vài hôm sẽ hết cơn sốt, nhưng nào ngờ khát khao nuôi thú cưng của Hina lại ngày một lớn dần.
“Sao lại thế được nhỉ, bình thường Hina hiểu chuyện lắm mà.”
“Rốt cuộc vẫn phải để chú mắng Hina một trận thật nghiêm khắc thì mới chịu à? Đã thế chú còn vắng nhà vào những lúc như này nữa chứ. Hôm nay lúc chúng ta về nhà, chú vẫn còn chưa ngủ dậy nữa.”
“Đừng nói thế, Miyu, dạo này khoản chi tiêu của nhà mình tăng lên, anh ấy cũng phải cố gắng làm việc cật lực để cân bằng chi tiêu trong nhà mà.”
Thực tế là, dạo gần đây, ba chị em và Yuuta luôn sống trong cảnh ít khi gặp mặt. Yuuta sau khi thức trắng ở ngoài để làm báo cáo thì lại tiếp tục đi làm thêm. Đến khi Yuuta về nhà vào buổi sáng thì Sora và các em cũng đã đi học rồi.
Cũng vì thế mà Yuuta không hề biết chuyện Hina muốn nuôi thú cưng.
Với Sora, cô bé không muốn làm tăng thêm gánh nặng cho Yuuta; hay đúng hơn, với bản tính chu đáo của Yuuta, anh ấy có thể sẽ không thể từ chối yêu cầu của Hina và cuối cùng lại thật sự quyết định nuôi thú cưng. Nghĩ đến việc Yuuta có thể vì các em mà lại tự ép mình một lần nữa, khiến Sora cảm thấy hơi sợ hãi.
Sora thậm chí còn nghĩ nếu có thể, tốt nhất là nên giải quyết mọi chuyện khi Yuuta còn chưa hề hay biết. Nhưng nhìn bộ dạng cứ nằng nặc đòi cho bằng được của Hina, chắc mọi chuyện không thể suôn sẻ như vậy được.
“À này, nếu là sóc hoặc chuột hamster nhỏ con, chắc chăm sóc sẽ dễ hơn đúng không?”
“Nói hay thế thôi chứ thực ra Miyu muốn nuôi chứ gì?”
“A, bị phát hiện rồi sao?”
Miyu tinh nghịch thè lưỡi.
“Nhưng mà… nếu nuôi sóc thì chỉ cần nhốt trong lồng chăm sóc là được mà. Nếu em cố gắng một chút, chắc một mình em cũng tự lo được, với lại cũng không tốn kém lắm đâu.”
Sora rất cảm kích tấm lòng muốn hết sức tìm cách giải quyết trong khả năng của Miyu.
“Chắc là vậy thật, nhưng mà… em nghĩ không nên giao hết cho Miyu lo liệu, với lại cũng không chắc Hina có chấp nhận không. Dù sao thì cũng không thể không hỏi ý kiến của anh ấy mà nuôi thú cưng được.”
“Cũng đúng… Sau khi đi sở thú, chúng ta đã ba ngày rồi chưa nói chuyện tử tế với chú ấy. Haizz…”
Miyu ngẩng đầu liếc nhìn lên tầng hai rồi thở dài nói.
Sora cũng muốn bàn bạc chuyện của Hina với Yuuta, muốn nhìn thẳng mặt anh ấy mà nói chuyện.
Thế nhưng, Sora cũng không muốn tăng thêm gánh nặng cho Yuuta, người đang cố gắng hết sức vì các em. Để Yuuta có thể nghỉ ngơi tốt hơn, ngày nào Sora cũng lén phơi chăn, thay ga trải giường giúp anh.
Trong lòng Sora và các em, hoàn toàn không có lựa chọn nào là đánh thức Yuuta lúc này để bàn bạc vấn đề này cả.
Đến ngày hôm sau, tôi lập tức đi đến địa điểm mà người ta đã giới thiệu cho mình. Vừa đến nơi, tôi lập tức cảm thấy căng thẳng.
Vì đây nhìn thế nào cũng là một hộp đêm mang đậm không khí người lớn, chẳng hề hợp với một sinh viên đại học như tôi. Trong quán, đâu đâu cũng thấy những người đàn ông mặc đồ đen với vẻ mặt nghiêm nghị, lại còn có cả những cô gái ăn mặc hở hang đang phục vụ khách.
Thú thật, tôi đã bắt đầu nghĩ hay là cứ để Sako senpai giúp đỡ làm trung gian thì hơn. Tôi thay đổi suy nghĩ so với hôm qua, trong lòng có chút oán thán Hiromi, rồi giải thích mục đích của mình với người đàn ông mặc đồ đen ở lối vào, ngay sau đó đối phương lập tức dẫn tôi vào phòng của ông chủ.
Ông chủ của một hộp đêm như thế này, hơn nữa lại còn quản lý rất nhiều người mặc đồ đen, chắc chắn là một nhân vật mà ngay cả ban đêm cũng đeo kính râm, trên người đeo dây chuyền vàng, giày nạm vàng, trên tay còn có đồng hồ Rolex vàng, nghĩ thế nào cũng là một nhân vật thuộc dạng gia đình xã hội đen mới có thể kinh doanh loại này.
Khoan hãy nói đến trí tưởng tượng thiếu sáng tạo của tôi, nhưng chắc chắn đó sẽ là một người cực kỳ đáng sợ.
Tôi nuốt nước bọt một cái rồi vươn tay gõ cửa phòng làm việc.
“T-tôi là Segawa, người đến xin việc làm thêm đây!”
Giọng tôi có chút lạc đi.
“Cậu đến rồi à, mời vào nhé~~”
Một giọng nói bất ngờ khá dễ gần đáp lại.
“Xin làm phiền ạ…”
Tôi có chút hoang mang mở cửa, bên trong nhìn thấy một ông lão nhỏ con trông rất hiền lành.
“Nào, mời ngồi, mời ngồi. À, uống trà nhé? Hay cậu thích cà phê hơn?”
Ông lão nhanh chóng rót trà cho tôi. Tôi quay đầu nhìn xung quanh, không có ai khác. Tức là, người này dường như chính là ông chủ. Đối mặt với tình huống bất ngờ này, tôi có chút ngây người uống một ngụm trà.
“Thật ngại quá, tự nhiên lại bắt cậu nhận công việc này.”
“Không sao ạ, bản thân cháu cũng đang tìm việc mà.”
Nghe tôi nói vậy, khuôn mặt hiền lành của ông chủ liền nở một nụ cười rạng rỡ. Trang phục của đối phương trông như kiểu trang phục cuối tuần của một nhân viên văn phòng bình thường, nhìn thế nào cũng không giống người đang kinh doanh một cửa hàng mà chắc chắn là loại hình dịch vụ đặc biệt này.
“Cậu tên là Segawa đúng không, tôi nghe nói cậu là sinh viên Đại học Văn khoa Tama.”
“V-vâng ạ, cháu là sinh viên năm nhất.”
Sau đó, tôi và ông chủ này tán gẫu khoảng mười phút. Sau cuộc trò chuyện không có chủ đề cụ thể nào, ông chủ nhìn thẳng vào mắt tôi rồi nói:
“Nói đi thì cũng phải nói lại, chắc cậu biết nội dung công việc lần này rồi chứ? Cậu có thích chó không?”
“V-vâng ạ, là để cháu chăm sóc chó đúng không ạ?”
Cuối cùng cũng vào vấn đề chính rồi, nội dung công việc có vẻ đúng như tôi nghĩ.
“N-nhưng mà, nhà cháu tuy là nhà riêng nhưng không có sân vườn…”
“Ồ ồ! Không sao, không sao, tôi nuôi chó nhỏ mà, tôi cũng luôn nuôi trong nhà cả.”
Chỉ thấy ông chủ búng tay một cái, một người đàn ông mặc đồ đen vẻ mặt nghiêm nghị liền bưng một chiếc lồng đựng một chú chó nhỏ bước vào.
“Đây là con chó cưng của tôi, tôi muốn nhờ cậu chăm sóc khoảng mười ngày.”
Đó là một chú chó nhỏ màu nâu, tôi không rõ giống chó lắm, nhưng bộ lông trông rất đẹp.
“Nó tên là Jūbei. Vì trên mặt có vết vằn giống như miếng che mắt nên mới đặt tên này. Nó đã được huấn luyện, hơn nữa vì cũng hơi có tuổi rồi nên là một đứa bé ngoan không hay sủa đâu. Các vật dụng cần thiết để nuôi dưỡng tôi cũng đã chuẩn bị sẵn ở đây rồi.”
Ông chủ với gương mặt tươi cười, thân thiện đến mức khiến tôi quên mất sự căng thẳng ban đầu.
Đã là chó nhỏ nuôi trong nhà thì nhà tôi chắc cũng không thành vấn đề. Có lẽ nên bàn bạc với Sora và các em trước thì hơn, nhưng vì đây là công việc có tiền lương nên chắc các em cũng sẽ chấp nhận thôi.
“Cháu rõ rồi ạ, cháu bằng lòng nhận công việc này.”
“Tuyệt quá! Dù sao thì những người thích chó mà lại không nuôi chó thì quả là ít bất ngờ đấy. Cậu đã giúp tôi rất nhiều. À này, về thù lao… thì không dài dòng nữa, thế này thì sao?”
Ông chủ vừa nói vừa giơ ba ngón tay lên. Ba vạn yên sao? Tính theo ngày thì tuy rẻ hơn rất nhiều so với hồi chị Raika, nhưng chó nhỏ chăm sóc dễ hơn, hơn nữa chỉ chăm sóc mười ngày thôi, cũng là một đãi ngộ hậu hĩnh hiếm thấy rồi.
“Không vấn đề gì ạ. Cứ thế đi ạ.”
“Ừm, cậu đúng là thẳng thắn. Vậy thì ba mươi vạn nhé, mười ngày nữa chúng ta gặp lại.”
“Ưm, ưm… Ơ! Á á á!?”
Ba mươi vạn… Chuyện này là sao đây!?
Toàn thân tôi cứng đờ vì kinh ngạc, dưới sự dẫn dắt của người đàn ông mặc đồ đen, xách lồng chó lên đường về nhà. Thế giới của người lớn thật sự… đáng sợ quá đi mất…
Cùng lúc đó, tại nhà Takanashi lại tiếp tục nổ ra cuộc chiến bất tận giữa Sora và Miyu với Hina.
“Hina muốn nuôi chó cơ!”
“K-không phải đã nói với em rồi sao? Hina~~ nhà mình không nuôi được đâu mà~~”
Bình thường Hina rất nghe lời, nhưng lần này lại nhất quyết không nhượng bộ, cứ khăng khăng đòi nuôi thú cưng.
“Nhà mình không thể nuôi động vật được đâu, Hina.”
Đã thế này thì chỉ có thể không ngừng giải thích cho Hina lý do tại sao không thể nuôi thú cưng thôi.
“Đúng vậy, với lại ai sẽ chăm sóc đây? Muốn nuôi thú cưng thì nhất định phải chăm sóc nó. Nhưng mà, dù là chị hay là Miyu, cả chú nữa cũng đều rất bận, Hina em cũng còn bé mà đúng không?”
“Không sao đâu ạ, Hina sẽ chịu trách nhiệm chăm sóc!”
Thấy Hina ưỡn ngực nói vậy, Sora và Miyu không khỏi ngớ người ra. Hai chị em thực sự không ngờ rằng một Hina còn nhỏ tuổi lại có ngày nói ra câu “con sẽ chịu trách nhiệm chăm sóc” này. Nhìn Hina không biết tự lúc nào đã lớn đến mức này, hai người không khỏi có ý muốn ôm Hina vào lòng, nhưng khi tay vừa vươn được một nửa thì mới sực tỉnh.
“Chị… không được đâu ạ.”
“Ưm ưm… Miyu, chính em cũng muốn ôm Hina đấy thôi.”
“Em kiềm chế được mà~~”
“Chị cũng dừng lại đúng lúc rồi mà.”
Hai người cứ thế vừa trò chuyện vừa kìm chế lẫn nhau. Nếu một trong hai người lúc này gật đầu vì lời nói của Hina, mọi chuyện có thể sẽ đi theo hướng phải nuôi thú cưng mất. Đương nhiên, Sora và Miyu cũng không hề ghét động vật; nói đúng hơn là nếu có thể nuôi, hai chị em cũng đều muốn nuôi.
Nhưng nói cho cùng, nếu nuôi thú cưng, người chịu gánh nặng lớn nhất vẫn sẽ là Yuuta.
Sau khi đã xử lý xong các bài thi và báo cáo, lại tiếp tục làm thêm cật lực nhiều ngày liền, Sora và các em thực sự không muốn tăng thêm gánh nặng cho Yuuta. Không chỉ là vấn đề tiền bạc, nuôi thú cưng còn tốn kém cả thời gian và công sức nữa.
“Hina, dù sao đi nữa, chuyện không được thì vẫn là không được. Nhà mình không thể nuôi động vật đâu. Em hiểu không?”
“Đúng vậy, Hina, nếu em thật sự muốn nhìn động vật thì chúng ta lại đi sở thú nhé. Bọn chị cũng rất thích động vật mà, lúc đó chị sẽ đi cùng Hina nhé.”
“………………”
Mặc dù hai chị gái liên tục dỗ dành, nhưng Hina vẫn mím chặt môi, không nói một lời.
Khi hai chị em đang bối rối trước dáng vẻ đáng thương của Hina, thì từ cửa ra vào vang lên tiếng “Anh về rồi”.
“Chú, chú ấy? Là tiếng chú ấy!”
Nghe thấy giọng Yuuta, Hina lập tức nở nụ cười rạng rỡ. Sora và Miyu cảm thấy nhẹ nhõm, đồng thời khi Yuuta về nhà, khóe môi hai cô bé cũng hiện lên nụ cười. Chú đáng yêu nhất trong lòng Hina đã về nhà, cũng là anh trai mà Sora yêu quý nhất, là chú mà Miyu yêu quý nhất đã về nhà.
“Ưm, bữa tối đã chuẩn bị rồi… Nhà cửa cũng coi như sạch sẽ nhỉ, ưm.”
Trước khi ra cửa đón, Sora nhanh chóng kiểm tra một lượt phòng khách, đảm bảo mọi thứ tươm tất để Yuuta về nhà có thể yên tâm nghỉ ngơi.
“Yên tâm đi ạ, dù là chị hay em thì cũng đáng yêu đến mức khiến chú phải ngây người ra thôi.”
“M-Miyu!”
Còn Miyu thì với giọng điệu trưởng thành hơn Sora rất nhiều, quyến rũ nháy mắt một cái. Thực ra, Miyu lúc đó cũng đang nghĩ có nên pha một ly trà nóng cho Yuuta vừa về nhà không.
Trong khi hai cô bé đang tính toán trong lòng, Hina thì giục giã ở dưới chân các chị.
“Chị ơi, chị ơi! Là chú đấy ạ!”
“A, đúng rồi. Hina, chúng ta ra đón chú nhé.”
“A, các em đợi chị một chút đã!”
Cứ thế, ba chị em nhà Takanashi tranh nhau chạy ra cửa.
Khi tôi xách chiếc lồng mà ông chủ hộp đêm đưa cho vào đến cửa, thì thấy Sora, Miyu, Hina cả ba cùng nhau ra đón.
“Mừng chú về nhà ạ ♪”
“Chú vất vả rồi ạ.”
“Ưm… Mừng anh về nhà ạ.”
Mặc dù những lời chào hỏi như thế này của ba chị em tôi đã nghe không biết bao nhiêu lần, nhưng lần nào cũng khiến lòng tôi ấm áp.
Có người đón mình khi về nhà thật sự là một điều vô cùng vui vẻ và đáng quý.
“Ơ? Anh ơi, cái đó là gì thế ạ?”
Thấy chiếc lồng đặt phía sau tôi, Sora hỏi.
Thật ra, mang cái đồ vật không nhỏ này về nhà cũng khá khó khăn đấy.
“Không có gì đâu, thực ra… đây là đồ anh phải làm cho công việc làm thêm của mình.”
Nói xong, tôi đưa chiếc lồng đến trước mặt Sora.
“Ơ… Đây là…”
“Sao thế ạ? Chị ơi.”
Thấy phản ứng của Sora, Miyu cũng tò mò ghé đầu qua xem chiếc lồng tôi đang cầm trên tay, rồi Miyu cũng như Sora, đờ người ra tại chỗ.
“Ưm… Nó tên là Jūbei, thật ra, nó sẽ ở lại nhà chúng ta khoảng mười ngày…”
“!?”
Ơ, ơ…!?
Tôi biết mọi người sẽ rất ngạc nhiên, nhưng phản ứng của các em vượt xa dự kiến của tôi.
Sora khi nhìn thấy Jūbei thì mặt tái mét, Miyu thì ôm đầu không nói nên lời.
“Tại sao lại chọn lúc này chứ? Chú ơi…”
“Thế này thì… làm sao bây giờ…”
Chỉ thấy hai chị em cùng ngồi xổm xuống, thều thào nói.
“Ơ? Chẳng lẽ, các em đều sợ chó sao?”
Khi tôi còn đang dao động, Hina cũng nhanh chóng chạy đến chỗ chiếc lồng.
“Cún con!”
Hina với đôi mắt sáng rực nhìn vào Jūbei trong lồng.
Tốt quá rồi, ít nhất thì Hina có vẻ rất vui.
“Hina, nó tên là Jūbei, nhớ chào hỏi nhé.”
Tôi mở lồng ra cho Jūbei ra ngoài.
“Rất vui được gặp ạ, cháu là Hina!”
“Gâu!”
Jūbei cũng như đáp lại lời tự giới thiệu của Hina mà sủa một tiếng, sau đó liền chạy đến liếm má Hina.
“Oa~~”
“Ồ! Xem ra Jūbei cũng rất thích Hina nhỉ.”
“Jūbei! Đáng yêu quá đi mất!”
Hina nở một nụ cười vui vẻ, sau đó nhẹ nhàng vươn tay về phía Jūbei.
Jūbei cũng không kháng cự, ngoan ngoãn nằm gọn trong tay Hina.
Cảnh tượng ấm lòng ấy khiến khóe môi tôi không khỏi nở nụ cười, nhưng không hiểu sao, Sora và Miyu dường như càng thêm kiệt sức.
Chỉ thấy hai cô bé bối rối nhìn cảnh Hina và Jūbei hòa thuận vui vẻ bên nhau.
“A~~! Hina… A, a, a~~ a~~…”
“Chú ơi… Thôi cháu mặc kệ đấy ạ… Thật là.”
“Sao thế ạ?”
Việc tôi biết được lý do Sora và Miyu thở dài nặng nề đã là chuyện của một lúc sau đó rồi.