Đến Chủ nhật, thật không may, trời lại âm u, và nghe nói còn là ngày lạnh nhất trong năm. Dù thời tiết thế này cũng hơi tiếc cho một chuyến đi chơi, nhưng tin tức dự báo tuyết có thể rơi vào thứ Hai lại khiến ai nấy đều háo hức.
"Chào buổi sáng."
Tôi nghe tiếng chuông cửa, ra mở cổng thì thấy Kori đã đến đúng giờ, miệng phả ra hơi trắng xóa và cất tiếng chào. Hôm nay Kori trông đáng yêu hơn hẳn mọi ngày, vì có vẻ đã chịu khó ăn diện một chút.
"Chào buổi sáng ~~ Chị Kori!"
"Chào buổi sáng, Kori-nee."
"Hôm nay cảm ơn Kori-nee đã đến, mong chị giúp đỡ ạ."
Ba chị em Sora, Miyu, Hina nhà tôi đều lễ phép chào Kori. Cả ba mặc những chiếc áo khoác thật đẹp do Sasha tặng, tươi cười hớn hở như sắp được đi chơi xa.
Nói thật, tôi mừng húm vì đã cố gắng thu xếp thời gian để đưa mấy đứa đến vườn bách thú. Dù phải bỏ buổi làm thêm hôm nay, nhưng nhìn thấy nụ cười của các em, tôi cũng vui lây. Phải nói lời cảm ơn thật lòng đến Kori mới được, vì cô ấy đã tinh ý nhận ra tâm trạng của Hina và còn sẵn lòng đi cùng chúng tôi nữa chứ.
"Kori, để anh cầm giúp mấy thứ này."
Vừa nghĩ đến đó, tôi liền chỉ vào chiếc túi xách lớn trên tay Kori mà nói. Kori hơi sững lại một chút, rồi…
"Vâng, vậy làm phiền anh vậy."
Kori tươi cười đưa túi cho tôi, khiến tôi nhớ đến lần gặp mặt năm ngoái, khi tôi đề nghị giúp cầm đồ nhưng lại bị cô ấy từ chối. Nghĩ đến việc Kori đã tin tưởng tôi hơn trong nửa năm qua, tôi cũng thấy mừng trong lòng.
"Vườn bách thú ~~ ♬ Vườn bách thú ~~ ♬"
Nhờ được mọi người quan tâm, Hina mặc thêm mấy lớp áo khoác nên trông tròn vo hơn hẳn mọi ngày, bé con đang vui vẻ nhảy tưng tưng.
"Hina, đừng chạy xa quá đó."
"Các chị chậm quá! Nhanh lên, nhanh lên ~~ Vườn bách thú ~~ ♬"
Nhìn nụ cười rạng rỡ của Hina, chúng tôi ai nấy đều bật cười. Dù không khí buổi sáng rất lạnh, nhưng hơi ấm trong lòng đã giúp chúng tôi quên đi cái lạnh buốt giá ấy.
Dưới sự thúc giục không ngừng nghỉ cùng với những cái vung tay của Hina, mọi người cũng nhanh chân hơn. Chúng tôi đi tàu điện từ Ikebukuro, sau khoảng mười lăm phút thì xuống ga JR Ueno, rồi đi bộ dọc theo con đường rợp bóng cây rộng lớn trong công viên Ueno Onshi để đến vườn bách thú.
Vì trời quá lạnh, giờ đây chỉ còn thấy những cành cây anh đào trơ trụi, nhưng đến mùa xuân chắc chắn chúng sẽ đồng loạt bung nở những cánh hoa hồng phấn. Lúc đó nếu có thể đưa Hina đến đây lần nữa thì tuyệt biết bao, tôi phải ghi nhớ điều này mới được.
"Này! Hina! Không được chạy lung tung như vậy!"
Ôi chao, chẳng phải lúc để thong dong đâu Kori ơi. Hina, vì quá háo hức với vườn bách thú nên cứ như không thể chờ đợi mà chạy vọt lên phía trước, còn Sora thì cố gắng giữ bé con lại.
"Hina! Con chạy như vậy sẽ lạc đó!"
Kori cũng chạy đuổi theo sau Hina, riêng Miyu thì mỉm cười vui vẻ nhìn các em.
Tôi vừa bước đi dưới ánh nắng đông, vừa cảm thấy may mắn vô cùng vì quyết định của mình là đúng đắn.
Tối hôm kia, sau khi dùng bữa tối do Miyu chuẩn bị xong, tôi mở lời đề nghị với mọi người:
"Chúng ta đi vườn bách thú chơi nhé!"
Vì tôi muốn thực hiện ngay đề nghị của Kori. Lúc đó Sora và Miyu đều ngớ người ra, chỉ mở to mắt nhìn tôi, duy chỉ có một mình Hina là đôi mắt sáng bừng lên.
"Vườn bách thú!? Hina muốn đi!"
"Khoan, khoan đã, Hina. Chú ơi, sao đột nhiên lại..."
Miyu có vẻ hơi ngạc nhiên, vừa ôm lấy Hina đang phấn khích vừa hỏi.
Điều này cũng dễ hiểu thôi, vì tôi đã nói đột ngột mà không báo trước gì cả, nên đó là phản ứng đương nhiên.
"Đúng vậy, anh hai, sao tự nhiên anh lại muốn thế? Còn bài kiểm tra và báo cáo thì sao?"
"Mấy thứ đó sẽ có cách thôi! Hina, con muốn đi đúng không?"
"Vườn bách thú! Muốn đi! Mọi người cùng đi!"
Hina phấn khích bắt đầu nhảy tưng tưng trong nhà.
Điều này khiến Sora và Miyu nhìn nhau. Dù sao thì Hina vui đến thế này, nếu lúc này lại nói không được đi, làm Hina khóc thì thật khó xử.
"Thiệt tình... Bài kiểm tra của em thì không sao, nhưng anh hai không chừng bị lưu ban đó..."
Ưm! Dù đây là nỗi đau của tôi, nhưng nếu vì thành tích đáng xấu hổ của mình mà khiến Hina và các em buồn, tôi thà giảm bớt thời gian ngủ của mình để bù đắp. Ít nhất thì lòng tự trọng đó tôi nghĩ mình vẫn còn có.
"Chủ nhật, tám giờ sáng xuất phát, mọi người đừng ngủ quên đấy nhé."
Cuối cùng, tôi chẳng nói chẳng rằng mà quyết định lịch trình.
"Tuyệt quá! Cảm ơn chú! Chúng ta đi vườn bách thú nào ạ!?"
"Ừm ~~ Nói đến vườn bách thú lớn nhất gần đây thì chắc là vườn bách thú Ueno rồi, ở đó có rất nhiều loài vật đó."
"Thật ạ? Có cả thỏ con không ạ...?"
"Ừm! Có chứ, có chứ, nhiều lắm. Chắc chắn là có."
"Thật á!?"
Mắt Hina lập tức sáng rỡ.
"Tuyệt quá! Thỏ nhảy nhót ♬ Thỏ nhảy nhót ♬"
Thật tốt quá, thấy Hina vui như vậy, tôi cũng thấy vui lây, còn Miyu thì bất lực nhún vai.
"Chú thật là, thời điểm này sao chú cứ phải ép mình như vậy, đợi thi xong rồi đi cũng được mà. Với lại chị cả cũng còn bài kiểm tra nữa..."
"Em không sao đâu, vì em đã học cùng với Yoko và các bạn. Tất cả là nhờ có Kori-nee và Miyu đã cố gắng giúp đỡ sau giờ học đó, với lại..."
Sora nói đến đây, từ tay Miyu đón lấy Hina, ôm bé con vào lòng.
"Lúc Hina còn bé xíu... chúng cháu và chị Yuri cùng bố cũng đã từng đi vườn bách thú Ueno rồi ạ."
"...Ừm, phải rồi."
Trên mặt Sora và Miyu đều thoáng hiện lên chút cô đơn. Tôi nghĩ cũng phải, những đứa trẻ lớn lên ở Tokyo ít nhiều đều đã từng đi vườn bách thú Ueno một, hai lần rồi. Kori cũng vì thế mà mới đề nghị như vậy chăng.
"Thật ra chuyện này là ý của Kori, nên Kori nói cô ấy cũng sẽ đi cùng chúng ta."
Nghe tôi nói vậy, Hina càng vui hơn.
"Ế? Chị Kori cũng đi cùng ạ? Tuyệt quá! Vui quá!"
...Ừm? Sao sắc mặt Sora và Miyu có vẻ lạ lạ nhỉ?
"Sao, sao thế?"
"...Không có gì đâu, anh nghĩ nhiều quá rồi đó, anh hai."
"Haizz ~~ Xem ra chúng ta cũng phải cố gắng hơn thôi. Phải không ạ, chị cả?"
Sắc mặt Sora và các em chẳng có vẻ gì là ổn cả, miệng còn thở dài, mà tôi thì chẳng hiểu mô tê gì.
Nói tóm lại, như vậy coi như đã nhận được sự đồng ý của mọi người rồi.
"Vậy cứ quyết định thế nhé, Chủ nhật chúng ta cùng đi vườn bách thú!"
Nói xong, ba chị em cũng nhiệt tình giơ tay reo hò.
Cứ thế, chúng tôi quyết định sau Tết, lâu lắm rồi cả nhà mới cùng nhau đi chơi.
Trước cổng vườn bách thú Ueno đã có một hàng dài người xếp hàng, theo lời Kori thì vào ngày nghỉ lễ lúc nào cũng đông như vậy. Vì ở ngay cổng vườn bách thú có một khu vui chơi nhỏ, nên Hina hoàn toàn đang trong trạng thái phấn khích.
Tiện đây cũng nói thêm, đây là một vườn bách thú công cộng, trẻ em dưới tuổi đi học được miễn phí vé vào cửa. Thiết kế thân thiện với túi tiền này cũng là một ưu điểm lớn, có lẽ tôi nên đưa cả nhà đến sớm hơn mới phải. Mà nói mới nhớ, Kori chủ động dẫn đường cho chúng tôi trông đáng tin cậy ghê.
Khi tôi và Kori cùng xếp hàng trước cổng vườn bách thú, nhìn khuôn mặt nghiêng của cô ấy và nói:
"Kori, cảm ơn em."
"Sao, sao tự nhiên lại nói vậy?"
"Không có gì đâu, Hina vui như vậy, tất cả là nhờ có em đó."
"Sao lại thế được, em chỉ đề nghị đưa Hina đến vườn bách thú thôi mà."
"Ừm. Nhưng mà, người nhận ra Hina đang buồn cũng là em mà."
Nghe tôi nói vậy, Kori lộ ra vẻ hơi bối rối.
"Thật sự cảm ơn em nhiều lắm, đã phiền em rất nhiều việc..."
Nghĩ kỹ lại, chúng tôi cứ luôn để Kori phải chăm sóc.
"Đừng nói vậy... Thật ra là ban đầu em có chút hiểu lầm về anh... nên mới muốn làm gì đó để bù đắp."
...Hiểu lầm? Ý cô ấy là sao? Ngay khi tôi còn chưa kịp hỏi tiếp thì...
"Chú ơi! Nhanh lên nào ~~"
Hina, đứng bên cạnh đã sốt ruột không chờ được, kéo áo tôi hối thúc.
"Biết rồi, biết rồi."
Tôi bị Hina kéo tay, hơi nhanh chân hơn một chút để theo kịp bé con.
"Vườn bách thú ♬ Vườn bách thú ♬"
Và Hina lại cất tiếng hát bài "Vườn bách thú ca" do bé con tự sáng tác.
"Sư tử, hươu cao cổ, voi đều ở bên nhau, vui quá ♬"
Đáng tiếc là, cả lời lẫn nhạc đều chỉ có trong đầu Hina, nên tôi không thể hát cùng bé con, nhưng tôi vẫn cố gắng nhún nhảy theo nhịp, đung đưa bàn tay đang nắm chặt tay Hina.
"Khoai tây, nấm, củ cải ♬"
"Hina... mấy thứ đó là rau củ mà..."
Hina như mọi khi, lại thể hiện tài năng sáng tác thiên phú của mình. Vừa độc đáo, vừa mang ưu điểm phổ biến của những bài hát truyền thống, quả là một "ca khúc vàng" sẽ in sâu vào tai và lòng người.
Sora không chừng trong tương lai sẽ mang đến một cuộc cách mạng cho nền âm nhạc Nhật Bản đó.
"Khoan, khoan đã, chưa mua vé vào cổng thì không vào được đâu..."
Trước máy bán vé, tôi mua vé cho mình, Sora và cả Kori nữa. Dù Kori nói cô ấy sẽ tự trả tiền, nhưng tôi vẫn chẳng nói chẳng rằng mua vé và đưa cho Kori. Bản thân Kori có vẻ hơi khó xử, nhưng chuyện nhỏ này là điều đương nhiên mà.
"Hươu cao cổ!"
Hina đột nhiên hét lớn, hào hứng chỉ vào tấm vé trong tay tôi.
"Cái này là voi!"
Nhìn kỹ lại, thì ra Hina đang nói về những bức ảnh trên tấm vé vào cổng. Trên vé có in ảnh các loài vật trong vườn, và hình như có nhiều phiên bản khác nhau nữa.
Tiện đây cũng nói thêm, trên vé của tôi là hươu cao cổ, của Miyu là voi, còn của Kori thì là...
"Đười ươi! Chị Kori là đười ươi!"
Dù Hina hoàn toàn không có ý xấu, nhưng Kori không nhịn được mà nở nụ cười gượng gạo.
"Hina, không được nói như vậy đâu con."
"Không, không sao đâu, em, em không để bụng đâu..."
"Em, của em cũng là tê giác mà, Kori-nee."
"...Cảm ơn em, Sora."
Thấy Sora vội vàng đưa vé của mình ra, Kori mỉm cười nói.
"Chú ơi, gấu trúc!"
Tiếp đó, Hina dường như lại phát hiện ra điều gì đó, kéo tay tôi và kêu lên.
"Bánh gấu trúc."
Một tấm biển hồng với phong cách khá đặc biệt lọt vào tầm mắt tôi.
Cửa hàng nằm cạnh lối vào, nhìn từ ngoài là biết nó có lịch sử lâu đời gần bằng cả vườn bách thú này. Nghe tên thì chắc là một loại bánh tương tự bánh hình nhân vật chăng.
"Cái đó viết gì thế ạ?"
"Cái đó hả, trên đó viết 'Bánh gấu trúc' đó con."
Ngay khi nghe tôi nói vậy, sắc mặt Hina méo mó như sắp khóc.
"Làm bằng gấu trúc ạ? Ăn thịt gấu trúc ạ?"
"Không, không phải đâu! Không phải như vậy!"
"Đó là bánh hình gấu trúc thôi con!"
Sau khi tôi và Sora ra sức giải thích, Hina mới yên tâm nói: "Thế à, chú gấu trúc không được ăn đâu nha!" Nhìn phản ứng của Hina, chúng tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Sau khi xin đóng dấu vào vé ở cổng, mọi người liền vào vườn. Vừa mở cửa, vườn đã nhanh chóng đông nghịt người.
"Mọi người cẩn thận đừng đi lạc nhé. Hina, con không được tự ý đi trước đâu đó."
"Gấu trúc!"
"Ơ, này!"
Hina hoàn toàn không nghe lời tôi nói, lập tức chạy biến đi.
Chỉ thấy Hina nhanh chân lao về phía vật trang trí hình gấu trúc gần lối vào.
"Hina! Đã bảo con không được tự ý chạy lung tung mà!"
"Chú ơi, gấu trúc!"
"Ơ, chú đang định nói là..."
Hina quá phấn khích, hoàn toàn không nghe lọt tai lời chúng tôi nói.
"Lúc này không thể chỉ giáo huấn bằng lời nói được."
Kori nói xong liền bước đến trước mặt Hina, ngồi xổm xuống và nói với bé con:
"Hina, sao con lại bỏ chú và các chị mà tự ý đi trước như vậy?"
"Vì, có gấu trúc ạ..."
"Giống như Hina muốn nhìn gấu trúc, chú và các chị cũng muốn cùng Hina đi tham quan vườn bách thú mà."
Nghe Kori nói vậy, Hina bĩu môi, "Ưm—" một tiếng rồi suy nghĩ một lát. Ít lâu sau, Hina liền chạy lại phía chúng tôi, tự mình nắm lấy tay tôi. Thật giỏi quá, Kori đã biết cách dẫn dắt Hina học cách thông cảm cho cảm xúc của người khác. Nếu là tôi, chắc chỉ biết la mắng vô cớ, rồi lại như hồi Tết, làm Hina khóc mất thôi.
"Chị Kori giỏi quá đi!"
"Ừm, giống như mẹ vậy."
Thấy cách Kori xử lý, Sora và Miyu dường như cũng rất kính nể.
"Không, đừng nói giống mẹ chứ! Em vẫn còn là học sinh cấp ba mà."
Kori nghe Sora và các em khen, vừa đáp lời vừa thẹn thùng đỏ mặt.
"Nhưng mà vẫn rất đáng nể đấy chứ, Kori nhất định sẽ là một người vợ tốt."
"Cái này...!? Không, đừng nói linh tinh!"
"Ơ... Em nói sai gì ạ?"
Tôi quay đầu nhìn Sora và các em, cả hai đều bất lực thở dài.
"Chú ơi, nói vậy thì hơi quá..."
"Anh hai đồ ngốc."
Tạ, tại sao...? Sao mọi người lại nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng như vậy chứ...
Để không bị lạc mất Hina, tôi nắm tay bé con, đi một đoạn trong vườn.
Thứ đầu tiên chúng tôi thấy là một khu rừng được bao quanh bởi hàng rào cao vút.
"Chú ơi, cái này là gì ạ?"
"Đây là... hình như là gấu trúc đỏ."
Tôi nhìn bảng giải thích treo trên hàng rào và giải thích cho Hina.
"Gấu trúc!?"
Hina phản ứng khá mạnh với từ "gấu trúc".
"Ế?"
Đúng như dự đoán, nhìn thấy chú gấu trúc đỏ ló đầu ra từ sau tảng đá, trên mặt Hina hiện lên vẻ nghi vấn.
"A! Dễ thương quá!"
"Thiệt đó, đang đi kìa ~~"
Hai chị em nhìn thấy chú gấu trúc đỏ đáng yêu, rất nhanh đã say mê ngắm nhìn.
Ngược lại, Hina lại có vẻ mặt không mấy hài lòng.
"Cái đó không phải là gấu trúc ạ."
"Hina, dù đều gọi là gấu trúc, nhưng đây là một loại gấu trúc khác con ạ."
Lời giải thích của tôi dường như khiến Hina không thể hiểu được, ngược lại còn khiến bé con càng thêm bối rối.
"Ưm ~~ Ví dụ như, chú và anh Sako nhìn hoàn toàn khác nhau đúng không?"
"Vâng! Anh Sako tròn tròn!"
Tròn tròn... Thôi được rồi, tôi hiểu ý Hina rồi.
"Thế nên, dù tên đều là gấu trúc, nhưng cũng sẽ có loại hoàn toàn khác nhau đó con."
"Ưm."
Dù Hina vẫn chưa thể chấp nhận hoàn toàn, nhưng dường như đã hiểu được đại khái.
"Hina, con muốn xem gấu trúc không?"
"Vâng! Với cả thỏ, voi, hươu cao cổ, với, với..."
"Đừng vội, từ từ thôi con."
Tôi hiểu tâm trạng phấn khích của Hina, nhưng nếu một hơi chạy nhiều nơi như vậy, bé con sẽ mệt lử trên đường mất.
"Mà, chú cũng muốn xem gấu trúc, thật ra chú chưa bao giờ được xem trực tiếp cả."
Thật lòng mà nói, tôi cũng có ký ức về vườn bách thú Ueno, dù đã quên là năm bao nhiêu tuổi, nhưng hồi nhỏ tôi từng đến đây cùng gia đình. Lúc đó điều tôi muốn xem nhất, đương nhiên là gấu trúc rồi. Nhưng tôi lại bị voi dọa sợ, làm mất mặt đến mức tè ra quần, kết quả là chưa kịp nhìn thấy gấu trúc đã phải về nhà... Đó là một trong những vết nhơ trong lịch sử mà tôi muốn quên nhất, tranh giành vị trí thứ nhất, nhì. Và chuyện này đương nhiên là bí mật.
Cứ thế, dù tôi không phấn khích như Hina, nhưng cũng đầy hứng thú với gấu trúc.
"Mà này, gấu trúc ở đâu thế nhỉ?"
Tôi quay đầu hỏi, thấy Sora, Miyu, thậm chí cả Kori đều lộ vẻ ngượng ngùng.
"Ưm... Em lại nói sai gì rồi sao?"
Vừa hỏi xong, Kori liền có vẻ khó nói mà đáp:
"Hiện tại vườn bách thú Ueno không có gấu trúc..."
"Ế..."
Không có... gấu trúc?
"Thật sao!?"
"...Gấu trúc đã chết mấy năm trước rồi ạ."
Từ miệng Miyu, tôi nhận được sự thật gây sốc một cách ngắn gọn.
"Nhắc đến vườn bách thú Ueno, tôi cứ theo bản năng mà nghĩ ngay đến gấu trúc, nên tôi cứ tưởng... À, Hina!?"
Đúng vậy, so với tôi, Hina chắc chắn bị sốc nặng hơn.
Nhưng tôi lại không thể nói với bé con là gấu trúc đã chết rồi...
"Em cũng không ngờ chú lại không biết, Hina chắc hẳn rất mong chờ."
"Thôi, thôi rồi... Giờ phải làm sao đây? Chuyện thành ra thế này thì phải nói thế nào cho phải..."
Tuy nhiên Miyu chỉ đứng một bên nói "Cố lên nhé", chờ xem tôi sẽ xử lý thế nào.
Ưm... Phải nói thế nào cho phải đây?
"Không có gấu trúc ạ?"
"Ưm..."
Bị Hina nhìn thẳng mặt, tôi thật sự không biết phải đối phó thế nào.
"Gấu trúc... đã trở về đất nước của mình rồi. Ừm, đúng rồi, giống như Sasha vậy đó."
"...Vậy, có quay lại nữa không ạ?"
"À, chắc chắn rồi, gấu trúc sẽ quay lại mà. Nên là, dù hôm nay mình không được thấy, nhưng lần tới khi gấu trúc về Nhật Bản, chúng ta sẽ đi xem lại nhé!"
"Vâng ạ!"
Thấy Hina có vẻ đã tin lời mình, tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Còn Miyu thì với vẻ mặt kiểu "ừm, cũng tạm được", khẽ gật đầu với tôi. Quả nhiên, làm cha làm chú đúng là chẳng dễ dàng gì.
Thế nhưng, không có gấu trúc ư... Nói thật, bản thân tôi cũng có chút hụt hẫng.
Chúng tôi tiếp tục đến "Rừng voi".
Ở đây, từ rất xa đã có thể thấy ba chú voi đang thong dong dạo bước trong khu vườn rộng lớn.
"Ồ! To thật!"
Hina kinh ngạc ngẩng đầu nhìn những chú voi đang chậm rãi bước đi. Thật ra, đã nhiều năm không được nhìn thấy voi, tôi cũng bất ngờ vì sự đồ sộ của chúng. Hóa ra chúng to lớn đến vậy, thảo nào hồi còn bé tí, tôi đã bị dọa cho khiếp vía. À mà tôi không phải đang biện hộ cho mình đâu nhé.
Dù sao thì vết nhơ trong quá khứ cũng chẳng còn ai biết nữa, từ giờ tôi sẽ chôn chặt bí mật đó trong lòng, mang theo xuống tận mồ... Đang nghĩ thế thì...
"Nhắc đến voi, chú Segawa Yuuta ngày xưa đã tè ra quần vì nhìn thấy voi phải không ạ?"
"Phụt!?"
Tôi không khỏi nghi ngờ tai mình.
"Mi-Miyu... Chuyện này con nghe từ đâu vậy...?"
"Hồi con với chị Sora còn bé, tụi con đã đến đây mấy lần. Mỗi lần đến xem voi, chị Yuuri đều..."
"Sao lại... chị ấy..."
Cái quá khứ đáng thương mà tôi định chôn vùi trong bóng tối, vậy mà lại được hai chị em nó "kế thừa" rồi...
"À, hai đứa không được cười!"
Tôi lườm Sora và Hina, hai đứa đang cố nhịn cười bên cạnh. Huhu... Thật là mất mặt quá đi.
"Chú đáng thương quá, ngoan ngoan."
Bị đứa trẻ ba tuổi xoa đầu, tinh thần tôi lại nhận thêm một đòn chí mạng.
Tại sao chị gái tôi lại cứ phải kể mấy chuyện xấu hổ như thế cho các cháu gái nghe chứ...
— Haha, nghe nói là bị voi dọa cho tè ra quần đấy.
— Hehe, Segawa đúng là mất mặt rồi.
— Yuuta dễ thương quá đi.
Ừm...?
"Vừa rồi mấy đứa có nghe thấy gì không?"
"Ơ... Sao vậy ạ?"
Sora ngơ ngác hỏi.
"Không có gì, chú cứ thấy hình như có tiếng quen quen..."
Đúng vậy, còn là giọng nói mà tôi khá là quen thuộc nữa chứ.
Tôi ngó quanh quất, nhưng chẳng thấy bất kỳ người quen nào khác.
"Chắc là ảo giác thôi nhỉ?"
"Con chẳng nghe thấy gì cả..."
"Anh Yuuta có phải vì chuẩn bị thi cử mà làm việc quá sức rồi không?"
Nếu mọi người đều không nghe thấy, vậy chắc chắn là tôi nghĩ nhiều rồi. Khi tôi vừa đưa ra kết luận này và chuẩn bị đến địa điểm tiếp theo, một từ ngữ "kinh khủng" đã vang lên từ dưới chân tôi.
"Ịt ịt!"
Là Hina. Con voi ở phía sau hàng rào, quay mông về phía chúng tôi đang... nói đơn giản là, nó đã đi đại tiện.
"Ịt ịt rồi! Chú Segawa Yuuta, nhìn kìa! Nhiều ơi là nhiều! Á ha ha ha!"
"Hina!? Không được nói to những lời đó chứ!"
"Đúng đấy, Hina là con gái mà, không được nói mấy lời đó đâu nhé!"
Mặc dù Sora và Hina vội vàng ngăn cản, nhưng phân voi dường như đã chạm đến điểm cười của Hina, chỉ thấy Hina liên tục hô "ịt ịt". Những đứa trẻ ở độ tuổi của Hina, lại bất ngờ thích những trò đùa hơi "kém sang" thế này. Điều này cũng khiến tôi nhớ lại chuyện ngày xưa mình cũng từng nói những câu tương tự và bị chị gái mình mắng cho một trận.
"Anh Yuuta, anh mau ngăn Hina lại đi!"
Tuy nhiên, Hina dù sao cũng là con gái, nói vậy thì không hay lắm. Nghe Hina liên tục la hét như vậy, những người xung quanh cũng không khỏi bật cười; và thậm chí Miyu cũng ôm bụng cười ngặt nghẽo.
"Ờmm... Lúc này thì... chuồn thôi!"
Tôi ôm chầm lấy Hina, nhanh chóng bỏ chạy. Chỉ cần "ịt ịt" biến khỏi tầm mắt, sự hưng phấn của Hina chắc cũng sẽ dịu lại thôi.
Thế là, chúng tôi cứ thế ôm Hina mà bỏ trốn.
"Ừm... Thật là mất mặt quá đi..."
Chúng tôi chạy được một lúc thì quyết định dừng chân nghỉ ngơi ở một khu vực nghỉ dưỡng trên đường.
Mặc dù hình như đã bỏ lỡ khá nhiều loài vật trên đường, nhưng giờ quay lại xem thì cũng hơi ngại.
"Oa ~~ thật là buồn cười quá đi ~~ Hina, giỏi lắm!"
Miyu xoa đầu Hina nói. Xem ra, theo tiêu chuẩn của "chị Hai", "ịt ịt" có vẻ là chấp nhận được.
"Hì hì ~~ được khen rồi ~~"
Không đúng! Hina không được vui vì chuyện này! Con không muốn sau này cứ mỗi lần đến sở thú lại bị người ta nhắc đến "vết nhơ lịch sử" giống chú đâu!
"Chúng ta hình như đã đến tận sâu bên trong rồi."
Đúng như Hina nói, chúng tôi dường như đã đi sâu vào sở thú. Trước đó chỉ nghĩ đến việc nhanh chóng rời khỏi "rừng voi", nên lịch trình ban đầu đã hoàn toàn bị xáo trộn.
Sau khi xem bản đồ, thì đây hình như là khu vực trưng bày các loài chim quý hiếm ở Nam Mỹ.
"Đi sâu hơn nữa thì có tinh tinh, sư tử, và cả hổ nữa."
"Sư tử! Sư tử!"
Nghe tôi nói vậy, Hina lập tức hào hứng nhảy cẫng lên. Có vẻ con bé rất muốn đi xem sư tử ngay lập tức.
"Được rồi, vậy chúng ta cùng đi xem nhé."
Rời khỏi khu nghỉ ngơi, chúng tôi bất ngờ nán lại khá lâu ở khu chim nhiệt đới. Những loài chim đó trông rất năng động, nhưng lại đậu trên cây mà không nhúc nhích. Có phải vì trời quá lạnh nên chúng cũng thiếu tinh thần "phục vụ" không nhỉ? Tôi vừa nghĩ vậy vừa đi sâu vào sở thú. Tiếp theo hiện ra trước mắt là rừng tinh tinh.
"To thật đấy ~~ đen xì luôn ~~"
Đối mặt với chú tinh tinh trông khá oai phong, Hina chẳng hề tỏ ra sợ hãi chút nào.
Nói thật, tôi nhìn thấy chú tinh tinh có thân hình to lớn hơn tôi tưởng tượng, thực ra đã có chút rụt rè rồi.
"Tinh tinh có giỏi không ạ?"
"Ừ, giỏi lắm. Nhưng mà tinh tinh cũng rất thông minh và hiền lành nữa. Nghe nói chúng rất chăm sóc con cái đấy."
"Con tinh tinh kia là mẹ ạ?"
"Đó là con đực... là bố đấy. Con nào đang ôm tinh tinh con mới là mẹ."
"Oa ~~... Vậy, những con tinh tinh khác thì sao ạ?"
"Ờ..."
Bất chợt Hina không biết trả lời thế nào, cứ nhìn ngang ngó dọc. Tôi nhớ tinh tinh cũng giống như khỉ, một con đực sống chung với nhiều con cái, tức là chế độ đa thê.
"Tinh tinh có rất nhiều mẹ đó con."
"Oa ~~"
Nghe Hina nói vậy, Hina liền với vẻ mặt tò mò, quan sát những chú tinh tinh phía sau hàng rào.
"Ra vậy, thế thì giống như Hina chúng ta rồi, chúng ta cũng có rất nhiều mẹ mà!"
"Ơ..."
Phản ứng của Hina thật sự khiến tôi bất ngờ. Nhưng nói cho cùng, có lẽ cũng không sai, ba chị em gái này có mẹ khác nhau, giờ lại là tôi làm người giám hộ, hơn nữa bao gồm cả dì và Hina, đối với Hina mà nói, có lẽ giống như có rất nhiều mẹ vậy. Tình trạng gia đình Takanashi, quả thật giống hệt hình thái gia đình của loài tinh tinh.
Nghĩ vậy, nếu cuối cùng mọi người đều có thể hạnh phúc, thì có lẽ như vậy cũng không tệ.
"Nhưng mà, bố tinh tinh kia lại cô đơn ở một góc."
"Chắc là không có địa vị gì đâu. Kìa, bị các bà mẹ răn dạy rồi."
Đúng như Sora nói, con tinh tinh đực kia cứ hễ lại gần con cái, các con tinh tinh cái lại như đang nói "Đừng làm phiền bọn tôi chăm sóc con, đi chỗ khác chơi đi" mà xua đuổi không thương tiếc.
"Từ góc độ đó mà nói, chú Segawa Yuuta có lẽ còn khá giống một người bố đấy chứ ~~"
Miyu vừa nói vừa khúc khích cười. Cố lên nhé, tinh tinh đực, tôi đứng về phía anh đấy.
Khi tôi đi đến địa điểm tiếp theo, trong lòng cũng thầm cổ vũ cho chú tinh tinh đang co ro ở góc.
Lần này là sư tử và hổ. Hai loài này dường như rất được yêu thích, trước hàng rào có khá đông người tụ tập. Mặc dù cả hai đều được coi là biểu tượng của mãnh thú, nhưng việc có thể đồng thời nhìn thấy hai loài vật này sống cạnh nhau, quả thật là một cảnh tượng khá kỳ lạ.
"Ưm ~~ không nhìn thấy gì cả ~~"
Do Hina quá bé nên không nhìn thấy các loài vật bị chắn sau đám đông, thế là cứ đứng tại chỗ nhảy nhổm.
"Được rồi, Hina ngồi lên vai chú mà xem nhé. Lại đây."
Tôi vừa ngồi xổm xuống, Hina liền vui vẻ ngồi lên vai tôi.
"Ưm... Ồ, ồ, Hina nặng phết đấy chứ."
"Chú Segawa Yuuta, nói con gái nặng là không tinh tế chút nào đâu nhé."
"Không tinh tế chút nào đâu ~~"
"...Xin lỗi."
Dù là trẻ con ba tuổi, cũng vẫn là con gái, ứng phó thật chẳng dễ dàng gì.
"Thế nào? Hina, nhìn thấy không?"
"Vâng... Thấy rồi! Sư tử!"
"Tốt quá rồi, ôi, đừng phấn khích quá nhé, Hina."
Để giữ chặt Hina đang nhấp nhô trên vai, thân tôi cũng nghiêng ngả tìm vị trí tốt nhất.
"Ưm ~~ người ta cũng muốn xem ~~"
Sora hình như cũng bị đám đông che khuất, không nhìn thấy gì, giống hệt Hina lúc nãy, cứ nhảy nhổm liên tục sau lưng mọi người.
"Chị có muốn để chú Segawa Yuuta cõng lên vai không ạ?"
"Dù-dù gì cũng không thể làm thế được!"
"Đúng vậy. Dù sao thì, anh e là không đỡ nổi Sora đâu."
"Anh Yuuta..."
Sora nhìn tôi với vẻ mặt giận dỗi. Con gái rất nhạy cảm, đặc biệt là về cân nặng, nhưng giờ có nghĩ lại cũng đã muộn rồi.
"X-xin lỗi! Anh lại lỡ lời rồi..."
"Anh Yuuta là đồ ngốc!"
Thấy Sora rưng rưng nước mắt, tôi không tự chủ được cúi đầu xin lỗi, kết quả vì sức nặng của Hina mà suýt mất thăng bằng.
"Oa... ồ, ồ!"
Tất nhiên, tôi vẫn trụ vững. Nếu tôi cả người cùng với Hina mà ngã lăn quay, thì thật không ổn chút nào!
"Không sao chứ!? Anh Yuuta!"
"Yuuta, cẩn thận đó!"
"À, không sao, không sao, Hina, xin lỗi nhé, có bị giật mình không?"
"Bị lắc rồi! Vui quá đi! Chú Segawa Yuuta làm lại lần nữa đi!"
Tôi sẽ không bao giờ làm lại đâu. Thấy Hina cười toe toét, chẳng sợ hãi chút nào, quả nhiên là con của chị mình.
"Chú Segawa Yuuta, chú phải cẩn thận đấy nhé."
"Ừm, xin lỗi."
"Miyu, nói cho cùng, đều là tại con nói linh tinh mà ra!"
"Người ta có nói linh tinh đâu ~~"
"Thôi nào, thôi nào, đừng cãi nhau nữa... Ơ? Miyu, con có một bên dây buộc tóc bị tuột ra kìa."
Thật vậy, hai bím tóc đuôi ngựa lúc nào cũng được Miyu buộc gọn gàng, giờ một bên đã bung ra rồi.
"Ghét thật, bị vướng vào cái gì mà rớt ra vậy nhỉ?"
"Ở đằng kia kìa, bị vướng vào cành cây rồi."
Người tìm thấy dây buộc tóc là Hina.
"À ~~ nhưng mà hình như sắp rớt vào trong rồi!"
Vì lúc này có chút gió, chiếc dây buộc tóc đang treo trên cành cây có thể bị gió thổi bay bất cứ lúc nào.
"A! Ghét thật, bị thổi bay rồi."
Chiếc dây buộc tóc bị gió thổi bay, nhẹ nhàng bay lượn rồi rơi vào bên trong hàng rào có hổ.
"Ối giời..."
Đến nước này, Miyu cũng chỉ còn biết buồn bã nhìn chiếc dây buộc tóc rơi sau hàng rào.
Ngay lúc đó...
— Ưỡm ỡm! Dây buộc tóc của Miyu đại nhân!
Tôi lại lần nữa nghe thấy giọng nói quen thuộc, lần này chắc chắn không phải là ảo giác.
Quay đầu nhìn lại, ở một góc đám đông, hình như có người đang kéo co với nhau.
"Tiền bối! Quá liều lĩnh rồi! Đối thủ là hổ đó!?"
"Chẳng qua cũng chỉ là một loài thú có vú họ mèo, thân là người thông minh thuộc linh trưởng, ta đâu có lý do gì mà lùi bước!"
"Dù nói là thú có vú, nhưng đối phương vẫn là mãnh thú mà!"
"Bớt lảm nhảm đi! Buông ta ra! Tất cả là vì Miyu đại nhân!"
"Chị Oda Raika, chị cũng nói gì khuyên can anh ấy đi chứ!"
"Ừm, cố lên."
"A ~~! Cái người này chắc chắn đang đợi xem kịch hay đây mà!"
Những giọng nói này rõ ràng là tôi có ấn tượng. Không, thực ra tôi đã khá chắc chắn rồi.
"Anh Yuuta..."
"Sora, giả vờ như không quen họ đi."
Sora hình như cũng biết thân phận của những người đó, với vẻ mặt ngượng ngùng nhìn tôi.
"Miyu, dây buộc tóc làm sao đây? Nếu nói với quản lý, nhờ họ lấy giúp thì..."
"Không sao đâu ạ, dù sao con cũng có cái khác, mẹ tặng con nhiều dây buộc tóc lắm mà."
Vừa nói xong, Miyu lập tức lấy ra một chiếc dây buộc tóc mới, buộc lại tóc.
"Vậy thì, chúng ta đi thôi. Cứ coi như vừa rồi không nghe thấy gì cả."
"C-cũng được, thế cũng đúng."
Sora hình như cũng đồng ý với quyết định này.
"Ưỡm ỡm ỡm! H-Hổ lại còn tè vào người tôi nữa chứ!"
"Ưa! Dơ quá! Tiền bối đừng có lại gần em nữa chứ!"
"...Hôi quá."
Cứ thế, để tránh liên lụy đến vụ ồn ào gần chuồng hổ, chúng tôi dốc sức rời khỏi đó.
Khuôn viên của Công viên Ueno có thể chia thành hai khu vực chính là Đông và Tây.
Nơi chúng tôi vào là Đông Viên, cách một con đường, phía bên kia là Tây Viên.
Từ Đông Viên đến Tây Viên có một cây cầu bắc qua đường, phía dưới có tàu một ray chạy qua. Mặc dù khoảng cách giữa hai bên không xa lắm, có thể đi bộ qua được, nhưng vì có tàu một ray, một phương tiện giao thông mang dáng vẻ tương lai, nên việc muốn đi thử cũng là lẽ thường tình. Hơn nữa, nghe nói dù vẫn đang hoạt động, nhưng đó lại là tuyến tàu một ray được xây dựng sớm nhất Nhật Bản. Đương nhiên, chúng tôi quyết định đi tàu một ray để đến Tây Viên.
Không chỉ trẻ con, đây là phương tiện giao thông mà ngay cả đàn ông cũng sẽ thấy hào hứng. Chúng tôi đợi không lâu ở sảnh chờ nhỏ dài của nhà ga, liền thấy đoàn tàu kèm theo tiếng động cơ từ từ tiến vào ga.
"Ôi! Trông ngầu quá!"
"Ngầu quá đi!"
Chỉ thấy đoàn tàu chậm rãi giảm tốc độ, dừng lại một cách êm ái.
Cảnh đoàn tàu vào ga khiến cả tôi và Hina đều không khỏi nghiêng người, muốn nhìn thật kỹ.
"Được rồi, mau lên đi thôi."
Dưới sự thúc giục của Sora, chúng tôi lên tàu.
"À, đừng ngồi chỗ đó, ngồi đây này."
Tôi định ngồi ở ghế bên phải theo hướng di chuyển, thì bị Miyu kéo sang ghế bên trái.
"Cảnh ở đây đẹp hơn đó ạ."
Thì ra là vậy, quả nhiên là người đã đến đây vài lần, Miyu thật rành rẽ. Khi chúng tôi chọn được chỗ ngồi và ổn định, liền nghe thấy tiếng chuông vang lên, dưới sự tăng tốc nhẹ nhàng, tàu một ray rời khỏi nhà ga. Mặc dù không có sự tăng tốc khiến tim đập nhanh, nhưng vẫn nhanh hơn tôi tưởng tượng; quan trọng nhất là, gần như không có sự rung lắc hay chấn động thường thấy khi đi ô tô.
"Ồ! Nhanh quá!"
Hina vừa nói vậy, cả người dán vào cửa sổ lớn, nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài. Hóa ra ngay cả con gái cũng sẽ phấn khích vì phương tiện giao thông này sao?
Tàu một ray như vẽ một đường vòng cung lớn, êm đềm tiến về phía trước theo đường ray.
Trên đường đi, sau khi vượt qua một con đường lớn, liền có thể nhìn thấy một cái ao lớn ở bên trái. Đúng như Miyu đã nói, mặc dù ban đầu sẽ là một đoạn đường sát tường, hơi đáng tiếc, nhưng nghĩ đến việc cuối cùng có thể nhìn thấy cảnh tượng như vậy, không khỏi khiến người ta hiểu rằng nó đáng để kiên nhẫn. Chẳng mấy chốc, đoàn tàu đã đến Tây Viên, và cũng giống như khi đến Đông Viên, nó dừng lại một cách êm ái.
Việc khiến người ta cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh, chẳng biết là do khoảng cách ban đầu không xa lắm, hay là do niềm vui khiến người ta quên đi thời gian. Bước ra khỏi ga Tây Viên, cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt là hồ bơi và đài phun nước.
Nhìn kỹ, đó là khu vực trưng bày chim cánh cụt.
"Oa! Dễ thương quá! Chúng ta lại gần xem đi!"
Thấy chim cánh cụt, Sora vừa nói vừa chạy lại. Tôi cũng nắm tay Hina, cùng nhau đi lại gần.
Những chú chim cánh cụt trong khu vực được xếp thành hàng ngay ngắn trên những mỏm đá, động tác vô cùng đáng yêu. Khi du khách vẫy tay và cất tiếng gọi, chim cánh cụt cũng sẽ như đáp lại mà vẫy vẫy đôi cánh.
Chim cánh cụt quả thật là loài vật có tinh thần "phục vụ" rất cao. Nếu đổi sang mùa hè, liệu chúng có còn nhiệt tình như vậy không nhỉ? Đối với chim cánh cụt, loài sinh vật của xứ lạnh, có lẽ chúng cũng rất vui vì cái lạnh hôm nay.
Khoảnh khắc này thật may mắn vì chúng tôi đã chọn đi chơi vào ngày trời lạnh.
"Dễ thương quá! Thật sự! Dễ thương quá đi mất!"
Thấy Sora phấn khích như vậy, tôi cũng thấy vui lây. Vì là chị cả, Sora luôn cố gắng làm gương, giờ đây đang say sưa ngắm nhìn những chú chim cánh cụt.
"Chị Sora lúc nào cũng thế. Mà nói thật, hình như có mùi tanh tanh ấy nhỉ..."
"Làm ơn! Miyu, đừng nhắc đến chuyện đó chứ!"
Khả năng nói toẹt ra những điều mà ai cũng nghĩ trong lòng nhưng tuyệt đối không nói ra của Miyu, thật sự đáng nể phục.
"Hina đã từng nhìn thấy chim cánh cụt rồi ~~ cũng nhìn thấy nhiều cá rồi ~~"
"Hina đã từng đi thủy cung với chú phải không?"
"Đi rồi! Chú Segawa Yuuta, chim cánh cụt có phải là cá không ạ?"
"Không phải, tuy hơi giống, nhưng chim cánh cụt là chim đó con."
Tôi trả lời câu hỏi của Hina. Hina nghe tôi nói vậy, ngược lại còn lộ ra vẻ mặt khó hiểu hơn.
"Nhưng mà, chim cánh cụt không biết bay đâu."
"Ưm... Nói vậy thì chú cũng không biết phải giải thích thế nào."
"Đà điểu với gà cũng không biết bay mà."
Đúng lúc này, Hina lập tức ra tay "cứu viện".
"Dù là chim, ngoài những loài bay trên trời ra, cũng có rất nhiều loại khác nhau như loài chạy nhanh hay loài bơi giỏi đó con."
Nghe Hina nói vậy, Hina mới lộ ra vẻ mặt hiểu ra, rồi quay đầu lại nói với lũ chim cánh cụt một câu cảm thán kỳ cục: "Các bạn cũng giỏi phết đấy chứ".
"Cái đó... Segawa Yuuta."
Ngay sau đó, Sora với vẻ mặt khó hiểu hỏi tôi. Chà, tôi biết ý con bé muốn nói gì. Sora chắc hẳn đang định nhắc đến cái bộ ba lén lút nấp sau thùng rác ở phía bên kia vườn chim cánh cụt. Mà nói thật, tôi còn tận mắt thấy một người quen mặt trong số họ, tay cầm cái máy ảnh ống kính to vật vã như súng phóng lựu, cứ thế đuổi theo chuyến tàu một ray bọn tôi đang ngồi.
“Ừm... hay mình chào hỏi một tiếng cho phải phép nhỉ...”
“Không cần đâu, cứ kệ họ đi.”
“Nhưng, nhưng mà...”
“Đằng nào thì mấy người đó cũng lén la lén lút theo sau nãy giờ rồi. Đợi bọn mình cứ phớt lờ cho đến khi họ thấy chạnh lòng một chút, họ sẽ tự động lù lù xuất hiện, nói mấy câu đại loại như ‘Chào! Trùng hợp ghê!’ rồi tự động tìm đến thôi mà.”
“Sao... sao chú biết rõ mười mươi vậy ạ...”
Nghe tôi nói ra những dự đoán chi tiết đến vậy, Sora có vẻ hơi ngớ người ra. Nói thế nào nhỉ, dù sao thì cũng đã quen biết nhau từ lâu rồi mà.
“Thôi không nói chuyện này nữa, sắp đến trưa rồi, chúng ta tìm nhà hàng ăn trưa đi.”
“Ơ? Bây giờ ăn trưa có hơi sớm không ạ, chú Yuuta?”
Nghe tôi đề nghị, Miyu quay đầu hỏi lại.
“À, ừm... thì... Vườn thú khá rộng, nếu không nghỉ ngơi nhiều, Hina sẽ mệt đấy. Nên chú nghĩ ăn sớm một chút thì vừa đẹp.”
“Ừm... nói vậy cũng đúng.”
“Con nghĩ nghỉ sớm là ý hay đấy ạ, mà chiều còn nhiều chỗ để chơi nữa chứ.”
Sora, đứa duy nhất biết kế hoạch của tôi, cũng mỉm cười hùa theo.
“Đúng vậy! Vậy thì, chúng ta đi nhà hàng thôi!”
Tôi dắt tay Hina, bắt đầu đi về phía nhà hàng.
“...Đúng là đáng ngờ.”
“Ơ? Miyu, con nói cái gì đáng ngờ cơ?”
“Sora và chú Yuuta, nụ cười của hai người hợp ý nhau một cách kỳ lạ... Có phải là tình cảm quá tốt không ạ?”
“Ơ!? Chẳng lẽ, anh và chị Sora đang tiến triển nhanh chóng sao!?”
“Nếu là thế thì sao hả, chị?”
“Thế, thế thì con sẽ rất khó xử đó ạ!”
Tôi thấy Miyu và Sora đứng nguyên tại chỗ, không biết đang nói gì. Miyu là một đứa trẻ rất nhạy cảm, có lẽ con bé đã nhận ra điều gì đó rồi. Mặc dù trực tiếp nói cho hai đứa biết cũng chẳng sao, nhưng nếu có thể, tôi vẫn muốn tạo cho chúng một bất ngờ.
“Chị ơi~~ Nhanh lên ạ~~”
“A! Xin lỗi nha~~ Hina.”
Nghe Hina giục, hai đứa vội vàng chạy lên. Tốt lắm, Hina, cứ để tôi giữ bí mật thêm chút nữa nhé.
Nhà hàng trong vườn thú là nơi du khách có thể gọi món hoặc mang theo cơm hộp tự chuẩn bị. Nếu là mùa ấm áp, trải chiếu ra ngoài trời dã ngoại chắc chắn sẽ rất thoải mái, nhưng vào những ngày đông giá rét như thế này thì quả là không thể đòi hỏi. Ngoài chúng tôi ra, cũng có không ít du khách cùng gia đình đang dùng bữa trưa tự túc ở đây.
“Yuuta.”
“À, ừm, chắc là cái này nhỉ.”
Tôi đưa cái túi xách đang cầm hộ Sora lại cho con bé, rồi con bé từ trong đó lấy ra những phần ăn đã chuẩn bị sẵn, bày lên bàn. Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán, cái túi xách nặng trịch đó toàn là cơm hộp do Sora chuẩn bị.
“Oa! Là cơm hộp! Hèn chi lúc con nói muốn làm cơm hộp thì anh lại ngăn con.”
“Là chị đã nhờ chú Yuuta để chị được làm mà, xin lỗi vì đã giành hết vinh dự của em nhé, Sora.”
“Ơ? Không có đâu ạ, sao lại thế được chứ! Cảm ơn chị Sora!”
Sora nói nếu đi vườn thú, vậy thì con bé cũng muốn đi cùng, và còn bảo sẽ chuẩn bị cơm hộp giúp bọn tôi.
Vì Sora biết tôi rất bận, còn Sora thì đang phải đối mặt với kỳ thi. Bản thân Sora cũng đang trong thời gian ôn thi mà, luôn để Sora chăm sóc, tôi thật sự hy vọng có cơ hội để đền đáp con bé.
“Xin mời!”
Mọi người đồng thanh nói xong, tôi lập tức cầm đũa lên.
“Em làm rất nhiều, mọi người đừng khách sáo nhé.”
Đúng như lời Sora nói, những hộp cơm mà con bé làm cho chúng tôi có lượng thức ăn thực sự rất dồi dào.
Có cơm nắm, gà rán, trứng cuộn, xúc xích... chỉ cần nhìn những món ăn không thể thiếu của buổi dã ngoại, với đủ màu sắc rực rỡ bày ra trước mắt, đã đủ khiến người ta thèm thuồng muốn ăn ngay.
“Ừm! Ngon quá! Chị Sora, ngon thật sự luôn ạ!”
“Thật không? Tốt quá. Hina thì sao? Mùi vị thế nào?”
“Ưm ớ hự ưm!”
“Ờ, đợi nuốt xong rồi hãy nói nhé.”
Nhìn thấy khuôn mặt thỏa mãn của Hina với miệng đầy gà rán, chắc cũng chẳng cần phải nói thêm gì nữa.
“Miyu cảm thấy bây giờ ăn trưa có sớm quá không? Có ăn nổi không?”
“Dạ, ăn được ạ, vì đồ chị Sora làm ngon mà.”
Miyu, người trước đó còn nói ăn trưa hơi sớm, cũng bắt đầu cầm đũa lên.
“Ừm... thế nào? Không hợp khẩu vị sao?”
“A! Không, không có chuyện đó đâu ạ, ngon lắm chứ. Cơm hộp tự làm thật sự rất tuyệt, những món ăn không cố tình biến tấu cầu kỳ thế này cũng rất hợp khẩu vị của cháu.”
“Vậy sao, tốt quá rồi.”
Nhìn thấy vẻ mặt Sora rõ ràng lộ vẻ nhẹ nhõm, tôi mới nhận ra sự thất lễ của mình trước đó.
Tôi vì đồ ăn ngon nên cứ lặng lẽ ăn, nhưng thực ra đáng lẽ phải lên tiếng khen người đã nấu chứ. Xem ra để làm gương cho mấy đứa cháu gái, tôi còn phải học hỏi nhiều lắm. Tôi tự nhủ lòng mình như vậy.
“Ngon thật sự đó! Thật đấy, Sora nhất định sẽ là một người vợ tốt.”
“Đừng, đừng có nói như vậy mà!”
Ơ? Cách tôi thể hiện sự cảm kích có gì không đúng sao?
Tôi lại nói sai gì rồi à?
“Chú Yuuta, chú không cố ý đấy chứ?”
“Ơ? Cố ý cái gì?”
“...Haizz, cái đáng sợ nhất trên đời này, có lẽ là những người ngốc nghếch không biết gì cả, đúng không ạ, chị?”
“Không phải chuyện của con, anh đúng là đồ ngốc to đùng...”
“Ơ!? Sao hai đứa lại nói vậy chứ!?”
...Lạ thật, sao lại có phản ứng như vậy nhỉ?
“A~~ Có hà mã kìa.”
Hina đột nhiên chỉ tay về phía xa nói.
Khu vực ăn uống mà chúng tôi đang ngồi, vừa hay có thể nhìn thấy khu hà mã.
“Vừa nhìn hà mã vừa ăn à...”
“Cứ thấy hơi kỳ kỳ sao đó~~”
Sora và các chị em dường như cũng cảm thấy kỳ lạ giống tôi.
“A! Lại có hà mã nữa!”
“Ờ, Hina, đừng để ý hà mã nữa... Ơ, kia là...!?”
Hina chỉ không phải hà mã... mà là học trưởng Sako.
Chỉ thấy học trưởng giả vờ như vừa mới phát hiện ra chúng tôi, rồi quay đầu nhìn sang.
“Ồ! Trùng hợp quá nhỉ, Segawa.”
“Chào! Đúng là Segawa thật này!”
“Thật bất ngờ.”
Hai người họ lần lượt nói ra những câu cứng nhắc đã chuẩn bị sẵn từ trước.
Không biết có nên nói là không nằm ngoài dự đoán hay không, lúc này giả vờ ngạc nhiên có lẽ sẽ hợp lẽ phép hơn, nhưng tôi thật sự không thể giả vờ ngạc nhiên nổi. Thế là tôi đưa tay chỉ vào ba chỗ ngồi đã chuẩn bị sẵn cho ba người họ từ đầu.
“Ừm, tôi đã phát hiện ra mấy người từ rất lâu rồi. Phải nói là, sao mấy người biết hôm nay chúng tôi sẽ đến đây? Tôi nhớ là tôi chưa nói với ai cả mà.”
“Ha ha ha! Chỉ cần là nơi Miyu đại nhân đi đến, dù là ở đâu tôi cũng sẽ xuất hiện!”
Đó là hành vi của kẻ theo dõi đấy. Có phải vì tôi đã dùng máy tính ở câu lạc bộ để tra bản đồ vườn thú Ueno không nhỉ?
“Mà nói đến, Segawa, cậu đáng lẽ phải rủ bọn tôi đi cùng chứ. À, cái này là Sora làm à? Tôi ăn một cái nhé... Ừm! Ngon thật! Sora nấu ăn giỏi quá, em có muốn về làm vợ tôi luôn không?”
“Đừng, đừng có nói thế!”
“Chính vì học trưởng cứ thế tán tỉnh Sora không ngừng nghỉ nên tôi mới không rủ học trưởng đấy.”
Ninmura hoàn toàn không để ý đến lời tôi nói, cứ thế ngồi xuống bên cạnh Sora đang đỏ mặt tía tai.
“Yuuta... keo kiệt quá đi.”
“Ờ, sao lại nói vậy chứ...”
Học trưởng Raika với ánh mắt bất mãn nhìn tôi, cũng lập tức bế Hina lên đùi mình.
“Miyu đại nhân! Xin hãy để tôi chụp cho người một bức ảnh với dáng vẻ lười biếng đầy quyến rũ đó đi ạ!”
Dù đang ở trong nhà hàng, học trưởng Sako vẫn cứ giơ chiếc máy ảnh DSLR khổng lồ lên, chụp ảnh Miyu. Điều này thực sự khiến tôi lo lắng không biết thân hình đồ sộ của học trưởng có ảnh hưởng đến những du khách khác đang dẫn con nhỏ đi chơi không.
“Hina, đi cùng chị ngắm cò mỏ giày nhé...”
...Tại sao học trưởng Raika lại nói thì thầm vào tai Hina một cách quyến rũ như vậy chứ?
“Hội trưởng, anh làm thế sẽ làm phiền người khác đấy! Với lại, học trưởng Raika cũng xin hãy tiết chế lời nói và hành động của mình lại!”
Ưm... Không khí ấm áp của buổi đi chơi gia đình tự nhiên bị phá vỡ...
“A, sắp đến giờ rồi đó ạ.”
Nghe Sora nói vậy, tôi lập tức lấy lại tinh thần. Nhìn đồng hồ, tôi thấy đã gần một giờ chiều rồi.
“Đúng thật! Mọi người, chúng ta mau đi thôi!”
Bị học trưởng Sako và mọi người quấy rầy như vậy, đã mất khá nhiều thời gian. Ý định ăn trưa sớm chẳng phải là công cốc rồi sao?
“Khoan, khoan đã... Segawa, bọn tôi còn...”
“Thôi đừng nói nữa, các học trưởng cũng đi cùng đi!”
Chúng tôi vội vàng dọn dẹp đồ đạc, và nhanh chóng đến điểm đến.
Nơi chúng tôi đến là “Vườn thú trẻ em” nằm phía sau ga Nishien của tuyến tàu một ray.
Thực ra, mục đích chính của ngày hôm nay nằm ở đây.
“Tốt! Xem ra đã kịp giờ...”
Ở nơi này, đã tụ tập rất nhiều trẻ em và phụ huynh.
“Lại đây, Hina, con nhìn đằng kia kìa.”
Những đứa trẻ tụ tập ở đây đang cho những con lừa thò đầu qua hàng rào ăn.
“Là ngựa!”
“Không phải đâu con. Đó là họ hàng của ngựa, gọi là lừa (chú thích 3) đó.”
“Thế ạ, lừa, lừa ♪ nghe giống bà quá!”
*Chú thích 3: Trong tiếng Nhật, “lừa” (ロバ - roba) và “bà” (おばあさん - obaa-san) có âm gần giống nhau.*
...Mặc dù đọc lên hơi giống, nhưng là hai thứ hoàn toàn khác nhau. Tóm lại, như vừa nói lúc nãy, hoạt động chính hôm nay chính là “Vườn thú tương tác” ở đây.
Nơi này mỗi ngày sẽ mở cửa hai tiếng, cho phép du khách trực tiếp tiếp xúc với động vật.
Tôi và Sora quyết định đến vườn thú là để Hina trải nghiệm hoạt động này.
“Oa... Ở đây có thể chạm vào động vật nè. A! Còn có khu động vật nhỏ nữa!”
“...Ra là vậy, nụ cười hợp ý của chị Sora và chú Yuuta là vì chuyện này đây. Chú Yuuta cũng hay thật đó. Hehe, dễ thương quá.”
Nhìn thấy Sora và Miyu cũng rất vui vẻ, khiến tôi cảm thấy hiệu ứng bất ngờ dường như đã đạt được, trên mặt tôi cũng tràn ngập nụ cười. Mặc dù các con bé đã từng đến vườn thú Ueno, nhưng dường như chưa từng trải nghiệm hoạt động này, vốn chỉ diễn ra vào những thời điểm cụ thể.
“Lại đây, Hina, con cũng muốn cho lừa ăn củ cải đúng không?”
“Vâng! Hina cũng muốn cho ăn!”
Đúng như dự đoán, đôi mắt của Hina tràn đầy sức sống.
“Hina, nhẹ tay thôi nhé, không được làm lừa sợ đâu.”
“Vâng ạ!”
Hina được tôi bế trong tay, có chút căng thẳng đưa củ cải đến miệng lừa.
Con lừa hoàn toàn không sợ người, cũng lập tức gặm củ cải trong tay Hina.
“Ăn rồi! Ngựa ăn rồi!”
“Giỏi quá, Hina... Nhưng mà, đây không phải ngựa đâu, là lừa đó.”
Dù sao thì, Hina vui vẻ là tốt nhất rồi.
“Nữa! Hina còn muốn cho ăn nữa!”
“Được, được, không vội. À, đúng rồi, học trưởng Sako, làm phiền anh chụp thêm mấy tấm ảnh dễ thương của Hina nhà tôi nhé.”
“Không thành vấn đề! Giờ chính là lúc tôi thể hiện tài năng!”
Học trưởng Sako giơ chiếc máy ảnh giống như súng phóng lựu lên, liên tục chụp liên tiếp mấy tấm ảnh của Hina.
Lừa tiếp tục lần lượt ăn củ cải trong tay Hina, khiến Hina vui sướng múa tay múa chân. Một lúc sau, không biết có phải cả con lừa cũng cảm thấy vui vẻ hay không, nó bắt đầu dùng mũi cọ cọ vào Hina, làm nũng.
“Hina, con nhìn đằng kia kìa! Là thỏ đó!”
Đúng lúc này, Miyu có chút phấn khích nói với Hina.
Trong ngôi nhà nhỏ bên cạnh, có nuôi rất nhiều thỏ và chuột Hamster.
“Oa~~ a~~...”
Lần này, ánh mắt Hina hoàn toàn thay đổi.
“Chết mất... Dễ thương quá đi mất!”
Miyu lập tức tiến lên bắt lấy một con chuột Hamster.
“Đợi, đợi đã, Miyu, cho chị chạm nữa chứ~~”
“Cái đó... nếu, nếu được, cháu cũng...”
Nhìn thấy những chú Hamster đáng yêu ngay trước mắt, tất cả các cô gái đều thay đổi thái độ.
“Chú ơi! Hina cũng muốn, Hina cũng muốn!”
“Ồ ồ! Đợi một chút, chú sẽ bắt một bé thỏ con cho Hina ngay nhé.”
Tôi bước vào hàng rào, cố gắng bắt thỏ, nhưng không ngờ những chú thỏ này lại nhanh nhẹn đến bất ngờ.
“Segawa, nhanh tay lên chứ.”
“Đừng có lắm lời, tôi đang cố đây này.”
Nhìn những chú thỏ cố gắng chạy trốn, tôi cảm thấy mình dường như đang làm điều gì đó xấu xa.
“Để tôi.”
Đối mặt với tôi mãi không bắt được thỏ, học trưởng Raika không thể đứng nhìn được nữa, cũng tham gia vào trận chiến. Nhưng, không hiểu sao, học trưởng chỉ ngồi xổm xuống, bất động. Học trưởng Raika chỉ nhìn chằm chằm vào mắt chú thỏ, yên lặng chờ đợi.
“Ờm... Học trưởng Raika?”
“Yên lặng.”
Tôi chọc giận cô ấy rồi. Không lâu sau, một chú thỏ đi đến trước mặt học trưởng Raika.
Học trưởng Raika và chú thỏ nhìn nhau. Sau đó, học trưởng Raika lên tiếng—
“Đừng sợ... lại đây.”
Khoảnh khắc tiếp theo, chú thỏ tự nhảy vào lòng học trưởng Raika.
“Giỏi, giỏi quá...”
“Cảm giác... hình như có phim hoạt hình nào đó có tình tiết tương tự nhỉ.”
Tôi rất hiểu ý của Ninmura. Chỉ thấy học trưởng Raika bế chú thỏ, đến trước mặt Hina.
“Có thể chạm vào không ạ?”
“Phải nhẹ nhàng thôi nhé.”
“Vâng! Hina sẽ nhẹ nhàng ạ!”
Hina cứ thế nhận lấy chú thỏ từ tay học trưởng Raika.
“Oa~~... Dễ thương quá đi!”
Đây thực sự là một cảnh tượng đầy cảm động. Hina thích thỏ, giờ đang ôm một chú thỏ thật...
“À, đúng rồi! Học trưởng Sako! Chụp ảnh lại đi ạ!”
“Cứ để đó cho tôi!”
Học trưởng Sako lập tức nhấn nút chụp liên tục, lưu lại những khoảnh khắc đẹp nhất vào máy ảnh.
Sau đó sẽ nhờ học trưởng in cho tôi. Không, hay là phóng to đóng khung treo lên luôn nhỉ. Ừm, cứ làm thế đi. Lúc này mọi người đều đang ngồi xổm trên đất, mỗi người đều ôm một con vật. Dù là Sora, Miyu hay Hina, trên mặt đều mang theo nụ cười hạnh phúc.
“Lại đây, Yuuta cũng đừng chỉ đứng nhìn, lại đây đi.”
Sora đặt chú Hamster trong tay lên đùi tôi, rồi ngồi xổm xuống bên cạnh tôi.
“Sora, con thế này là được rồi sao?”
“Dù là lời cảm ơn, thì chính chú Yuuta đã đưa mọi người đến vườn thú mà.”
Nói như thế thì người nên cảm ơn phải là tôi chứ, không phải Sora.
“Không chỉ Hina vui, mà cả Sora và Miyu cũng vui vẻ như vậy, thật sự quá tốt.”
“...Vâng.”
Những đứa cháu gái ngoan ngoãn của tôi, đều cố gắng để mình trưởng thành nhanh hơn những đứa trẻ khác, nhưng nhìn các con bé ôm động vật trong tay, với nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt, chúng giống hệt như những đứa trẻ cùng tuổi khác.
“Con luôn mong ước có anh chị em. Gần đây Sora và các em cứ như em gái của con vậy, con cũng rất vui.”
Sora mỉm cười nói.
“Con muốn giúp đỡ Sora và các em hết sức có thể, dù con không làm được nhiều việc, nhưng... con mong các em đừng quá cố gắng chịu đựng, mà hãy dựa dẫm vào con nhiều hơn nữa thì tốt.”
Mặc dù tôi cảm thấy hiện tại ba chị em đã khá dựa dẫm vào Sora rồi, nhưng Sora vẫn tiếp tục nói:
“Giống như vậy đó...”
Ánh mắt dịu dàng của Sora nhìn ba chị em đang vuốt ve động vật với nụ cười ngây thơ.
“Với dáng vẻ trẻ con, làm nũng với con.”
—Mong rằng các em đừng quá vội vàng trưởng thành.
Suy nghĩ này của con bé, cũng giống như của tôi. Nhưng, Sora và tôi, những người đang ôm ấp suy nghĩ này, cũng chưa phải là người lớn thực sự. Chính vì như vậy, mới khiến những đứa trẻ đó không thể sống đúng với tuổi thơ của mình, cứ mãi muốn cố gắng hơn nữa...
Nghĩ đến đây, tôi cảm thấy có chút buồn, nhưng nghĩ rằng Sora và tôi có cùng suy nghĩ, cũng khiến tôi có chút vui.
“...Chú nghĩ, Sora đã có thể coi là chị của Sora và các em rồi đó.”
“Thế, thế sao ạ?”
Nghe tôi nói vậy, Sora đỏ mặt, có vẻ rất vui.
“Vậy thì, chú sẽ làm anh trai của Sora nhé.”
“Ơ!?”
Tại sao con bé lại ngạc nhiên về phần này đến vậy?
Từ đoạn đối thoại trước và sau, nghĩ như vậy hẳn là không sai, lẽ nào Sora cho rằng gọi tôi là chú sẽ tốt hơn là anh trai sao?
Hay là, Sora muốn có em gái, nhưng lại không muốn có anh trai?
Nói vậy cũng thật đáng buồn.
“Coi, coi chú Yuuta là anh trai, chuyện đó con chưa từng nghĩ tới!”
Woa! Bị con bé nói thẳng ra rồi.
Tại sao, vì tôi trông không đáng tin cậy sao?
Trong khi tôi đang vò đầu bứt tai về vấn đề này, Sora đã nhanh chóng chạy đến chỗ mấy đứa cháu gái của tôi.
Con bé đỏ mặt tía tai vuốt ve chú thỏ.
Tôi cú
Chúng tôi đã ngắm nhìn những chú hồng hạc có bộ lông rực rỡ, rồi cũng ghé thăm khu trưng bày dưới lòng đất dành cho động vật hoạt động về đêm. Chẳng hiểu sao, bé Hina dường như đặc biệt sợ con cò mỏ giày mà chị Raika giới thiệu. Giữa đường đi, tiền bối Sako còn bị lũ tinh tinh cười chọc cho một trận té tát. Dù thế nào đi nữa, chỉ cần bé Hina vui vẻ là tôi đã mãn nguyện lắm rồi. Tôi thực lòng mong rằng chuyến đi này sẽ giúp Hina vơi bớt nỗi cô đơn.
Ngoài ra, cô bé Sora – người đã tạo ra cơ hội để chúng tôi đến sở thú này – trên gương mặt cũng nở một nụ cười thật ngọt ngào. Hôm nay, tôi cảm thấy mình đã nhận được rất nhiều sự giúp đỡ từ mọi người.