Dù cho kỳ thi đã kết thúc, Koide và Yoshioka vẫn chẳng chịu từ bỏ kế hoạch đó. Thành thật mà nói, tôi cũng không phải không có hứng thú, nhưng... giờ thật sự không phải lúc để bận tâm đến những chuyện đó.
“Thôi được, cứ đợi kỳ thi này kết thúc rồi các cậu hãy tìm tôi, lúc đó tôi sẽ cân nhắc. Cứ thế nhé.”
Dứt lời, tôi vội vã lướt qua Koide và họ. Ừm, chuyện này có lẽ rất quan trọng đối với họ, và tôi cũng không phải là hoàn toàn không đồng cảm, nhưng... bây giờ chẳng phải lúc tôi có thể đi lo lắng giùm họ. Bởi vì trong đầu tôi lúc này đã bị hai chuyện chiếm trọn: một dĩ nhiên là kỳ thi; chuyện còn lại là của tiền bối Raika.
Vì cứ mãi lo lắng không thôi, tối qua tôi chẳng thể nào tập trung học hành được.
Tình hình buổi làm thêm tối qua rốt cuộc là sao? Nếu tôi cũng làm được thì chắc không phải công việc mờ ám gì, nhưng tôi vẫn không yên tâm. Rõ ràng tôi còn phải đối phó với thi cử và báo cáo kia mà. Dù vậy, việc hiện tại tôi không có thời gian rảnh để nghĩ về chuyện của tiền bối Raika cũng là sự thật.
Cứ thế, bước chân tôi tự nhiên hướng về phía câu lạc bộ Hội Nghiên cứu Quan sát Đường phố – thường gọi là Lộ Nghiên.
Dĩ nhiên, việc tôi chạy đến đây trong kỳ thi không chỉ vì tiền bối Raika.
Tiền bối Sako có thu thập đề thi cũ, và tôi muốn tìm nội dung cũng như đáp án của các kỳ thi từ năm ngoái trở về trước.
Vì có không ít giáo sư đại học ngoài nghiên cứu của mình ra thì không mấy quan tâm đến chuyện khác, nên phạm vi thi và đề tài báo cáo hàng năm đều na ná nhau; trong đó còn có những giáo sư giữ nguyên nội dung thi và đề tài báo cáo y hệt trong nhiều năm liền.
Cứ thế, việc truyền lại đề thi cũ đã trở thành yếu tố then chốt sống còn, đồng thời cũng có thể coi là công cụ quan trọng để các tiền bối phô trương uy quyền với các hậu bối. Nghe nói ở các câu lạc bộ khác, tình trạng tiền bối truyền cho hậu bối còn kéo dài nhiều năm.
Nói vậy chứ, vì tiền bối Sako – người chuyên thu thập đề thi cũ – lại là người luôn đóng vai trò anh khóa ba, nên tôi cũng không thể quá lơ là được. Vì kỳ thi ngày mai Ninmura cũng tham gia, tôi không thể mang đề thi cũ về nhà mà phải đặc biệt đến câu lạc bộ để xem.
Khi tôi định dùng chìa khóa dự phòng mở cửa phòng câu lạc bộ thì chợt nhận ra khóa đã bị ai đó mở rồi.
“Là Ninmura ư?”
Không ngờ thằng nhóc này lại đến sớm thế, hôm qua rõ ràng mới đi liên hoan xong mà, đúng là tràn đầy năng lượng...
“Ưỡm!?” Vừa bước vào phòng câu lạc bộ, tôi không khỏi giật nảy mình. Người ở bên trong lại là tiền bối Raika.
Người đẹp tuyệt trần đang cúi đầu đọc sách chợt ngẩng lên, nhìn tôi với vẻ khó hiểu.
“Cá?” (Chú thích 2)
*Chú thích 2: Tiếng hét “Ưỡm” của Yuuta có phát âm tương tự từ “cá” trong tiếng Nhật.
“...Không, tôi đâu có nói cá.”
Mở miệng ra là cái phản ứng lúng túng này. Thế nhưng, nhịp tim tôi vẫn chẳng thể nào dịu lại được.
Tôi đến để chuẩn bị cho kỳ thi, vậy mà vừa nhìn thấy người mình thầm thương đã khiến tôi trằn trọc suốt đêm qua, chuyện thi cử lập tức bay biến khỏi đầu tôi. Rốt cuộc đó là công việc làm thêm gì vậy...? Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng tôi lại không có dũng khí để hỏi thẳng. Dù có bất kỳ lý do gì, chuyện tiền bối Raika ở một mình với người đàn ông lạ mặt tôi cũng không muốn nhắc đến, hơn nữa đối phương lại là người khiến tiền bối Raika hài lòng đến mức phải giữ ảnh trong ngực...
Tôi cố nén những suy nghĩ rối bời, giả vờ như không có chuyện gì mà hỏi:
“Tiền, tiền bối Raika cũng đến đây ôn thi sao? Ít khi thấy tiền bối đọc sách ở phòng câu lạc bộ nhỉ.”
“Không phải, nhìn này.”
Tiền bối giơ cuốn sách trên tay lên, cho tôi biết đó là một cuốn tạp chí thú cưng tên là “Nguyệt san Cún Miu”.
“Tiền bối Raika, tiền bối có nuôi thú cưng không?”
“Không.”
“Vậy, tiền bối định nuôi gần đây sao...?”
“Không định.”
Vậy thì, tại sao lại xem tạp chí thú cưng...? Không đúng, không thể đi tìm hiểu lý do hành động của người này. Tiền bối Raika có lẽ có nguyên tắc hành động riêng của mình, tôi không nghĩ đó là thứ mà một người bình thường như tôi có thể hiểu được.
Khi lấy lại tinh thần, tôi mới nhận ra tiền bối Raika lại tiếp tục vùi đầu vào cuốn tạp chí thú cưng. Tôi không dám hỏi nhiều, đành bắt đầu nhẩm lại những đề thi cũ trong phòng câu lạc bộ. Dù giữa chừng có lén nhìn tiền bối Raika vài lần, nhưng chị ấy hoàn toàn tập trung vào tạp chí.
—Cứ thế, chẳng biết đã bao lâu trôi qua.
Tôi nghĩ có lẽ chưa đến mười phút. Dù vậy, tôi đã không thể chịu đựng được sự im lặng này nữa. Tối qua tiền bối đã ở cùng người đàn ông nào vậy?
Và họ rốt cuộc đã làm gì nữa...?
Aizzz! Không được! Tôi không muốn hỏi! Nhưng tôi lại muốn biết! Lại không muốn biết!
Tôi rốt cuộc phải làm sao đây...?
“Yuuta, bị ốm sao? Học đến phát sốt rồi à?”
Nhìn thấy bộ dạng khổ sở của tôi trên bàn, tiền bối Raika lộ vẻ khó hiểu.
“À, ừm... không, không phải, tôi chỉ là đầu óc hơi hỗn loạn...”
“Chào! Chào mọi người!”
Khi tôi định tìm cớ che đậy thì lời nói bị tiếng mở cửa đột ngột cắt ngang, một giọng nói quen thuộc vang lên trong phòng câu lạc bộ.
Là tiền bối Sako. Rõ ràng đang trong kỳ thi mà sao tỷ lệ có mặt ở câu lạc bộ của chúng tôi lại cao thế nhỉ?
Chỉ thấy tiền bối nhẹ nhàng di chuyển thân hình mập mạp, không chút khách sáo mà đặt tay lên vai tiền bối Raika.
“Oda, hôm qua em vất vả rồi. Chăm sóc thằng bé suốt đêm chắc không dễ dàng gì nhỉ?”
“Không sao, tôi rất vui.”
Vui ư!?
“Vậy thì tốt quá rồi. Dù sao thằng bé còn trẻ, lại to con, giao cho một mình em xử lý, ban đầu anh cũng lo lắng lắm... Nói thật, đối phương có vẻ cũng rất hài lòng, lần tới nhất định lại nhờ em chăm sóc nữa nhé.”
Hài lòng...? Xin hãy chăm sóc nữa...?
“Tôi mới là...”
Hơn nữa, tiền bối Raika còn có vẻ hơi say sưa nữa. Aizzz! Rốt cuộc là sao chứ!?
“Nhớ gửi lời hỏi thăm của anh đến John nhé.”
John... là người nước ngoài ư!? Là kiểu giao lưu quốc tế đến toàn cầu hóa “NICE TO MEET YOU” đó hả!
“Vậy sao, tôi còn lo đối phương có gì thất lễ không chứ.”
...Tạm biệt... Tôi không thể tiếp tục ở gần tiền bối Raika nữa... Không đúng, tôi không thể tiếp tục ở Lộ Nghiên nữa rồi... Khoảng thời gian này đã được mọi người chiếu cố... Giờ đây tôi chỉ còn sự tuyệt vọng. Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh một anh chàng đẹp trai tóc vàng vóc dáng cường tráng, nụ cười tỏa sáng, vòng tay ôm lấy vòng eo thon thả của tiền bối Raika.
“Không sao đâu. Nó rất ngoan, ở trong sân rất vâng lời.”
Hả? Sân??
“Ha ha ha! Vì chủ của John rất giàu có mà, nghe nói nó đã được huấn luyện viên đào tạo. Đối phương rất cưng chiều nó, ngay cả khi chỉ ra ngoài một ngày cũng nhất định phải tìm người chăm sóc.”
...Kỳ lạ, tôi hơi không hiểu tình hình rồi.
“Vì nhà tôi chưa từng nuôi thú cưng nên tôi rất vui.”
...Thú cưng?
“Ưm, xin hỏi... tiền bối Raika, công việc làm thêm hôm qua, rốt cuộc là làm gì vậy?”
“...Nhìn cái này đi.”
Tiền bối Raika lấy điện thoại ra, cho tôi xem ảnh bên trong.
Trong ảnh là một con chó lớn dũng mãnh chụp ảnh cùng tiền bối Raika... Hả? Chó!?
“Chẳng lẽ, chỉ là gửi thú cưng lại một đêm thôi sao!?”
“Đúng vậy, lần đầu tiên trải qua một đêm với chó, thật tuyệt vời.”
Nhìn thấy khuôn mặt tỉnh bơ ửng hồng của tiền bối Raika, tôi cảm thấy vô cùng bất lực.
Nếu đã vậy thì đừng có “thằng bé”, “nó” này nọ bằng cách xưng hô dễ gây hiểu lầm như thế chứ! Nghĩ đến những suy đoán vớ vẩn trước đó của mình, tôi thấy thật xấu hổ.
Thế nhưng, vẫn còn một chuyện tôi không thể nào chấp nhận được.
“Khoan đã, nếu đã vậy, vậy tại sao hôm qua tiền bối không nói cho tôi biết?”
“Tôi sợ cậu có thể sẽ tranh mất.”
Tiền bối Raika không chút do dự nói vậy. Ưm, tôi đâu có đi tranh công việc làm thêm chứ.
“Thật ra, công việc này là do một người bạn chuyển cho tôi. Đáng lẽ người bạn đó phải chăm sóc, nhưng lại bất đắc dĩ phải nhờ tôi tìm người khác, nên mới cố gắng hết sức để giữ bí mật.”
Nếu đã vậy, cũng khó trách phải giấu giếm tôi. Sau đó, tiền bối Sako từ túi lấy ra một phong bì.
“Vậy thì, đây là tiền công, hai vạn yên một đêm coi như là giá trên trời rồi đấy, em cứ nhận lấy đi.”
Hả!? Hai, hai vạn!?
Có vẻ như nhận ra ánh mắt tôi thay đổi, tiền bối Sako lộ ra nụ cười ranh mãnh.
“Khà khà, ngay từ đầu em nên thành thật nhận lấy mới phải, Segawa. Có vẻ em lại đánh giá thấp thực lực của anh rồi. Chẳng sao cả, không cần bận tâm, vì anh còn một công việc chăm sóc thú cưng nữa... Thế nào, chỉ cần em đưa ảnh mới nhất của cô bé Miyu cho anh thì... Ước gì!”
Tiếng kêu thảm thiết cuối cùng là do tiền bối Raika dùng cuốn tạp chí trên tay giáng mạnh vào tiền bối Sako.
“Yuuta, bỏ qua chuyện này đi, cậu thi cử có ổn không vậy?”
“À! Đú, đúng rồi...”
Được tiền bối nhắc, tôi mới nhận ra mình đã ở lại câu lạc bộ khá lâu rồi, hôm nay về đến nhà ở Ikebukuro lại muộn nữa.
Tôi thở dài trước những suy nghĩ vẩn vơ của mình, lần này tôi thật sự phải chuyên tâm vào đề thi cũ thôi.
Trong lúc Yuuta đang phiền não vì những suy nghĩ viển vông của mình, ở lớp học cấp hai, Takanashi Sora đang cảm thấy hơi lạnh.
“Ưm ưm... Thật kỳ lạ.”
Không lẽ mình bị cảm rồi?
Vì tối qua sau khi tắm xong, cô bé còn chưa mặc đồ mà đã ủ rũ trong phòng, nên bị cảm cũng là chuyện bình thường.
Dù nghĩ thế nào đi nữa, tối qua cũng là lỗi của mình, anh ấy chỉ là nạn nhân mà thôi.
Dù sao thì, người không để ý Yuuta đã về nhà mà chỉ quấn khăn tắm chạy ra phòng khách là mình, người tát Yuuta cũng là mình. Thế nhưng, việc bị Yuuta nhìn thấy cũng là sự thật...
Sáng nay cũng vì xấu hổ mà không thể xin lỗi đàng hoàng.
Anh ấy có nghĩ mình là một cô bé kỳ lạ không nhỉ? Dù vậy, Sora vẫn không thể nào thẳng thắn được. Dù còn đang trong giờ học, cô bé vẫn vô thức gục mặt xuống bàn.
“Sao thế?”
Đúng lúc này, Hanmura Youko ở bàn bên cạnh, viết vào một góc cuốn sổ tay hỏi Sora.
Thấy tin nhắn của Youko, Sora cũng lập tức viết câu trả lời vào góc sổ tay của mình.
“Chỉ là tối qua có chút chuyện, mình đang tự kiểm điểm.”
“Vậy thì, lúc ra chơi hãy làm thế thì tốt hơn đó.”
“Cái này mình cũng biết, nhưng mà...”
Cái thứ gọi là trái tim thiếu nữ, dường như chẳng chọn thời gian địa điểm. Một khi đụng đến chuyện liên quan đến Yuuta, Sora sẽ lập tức mất kiểm soát. Dù Sora tự mình hiểu rõ, nhưng cũng chẳng làm được gì.
“Haizzz...”
Sora không kìm được mà thở dài một tiếng.
“Sora, Sora.”
Đúng lúc này, người Sora bị ai đó đẩy vài cái. Nghe Youko khẽ gọi mình, Sora bất đắc dĩ ngẩng đầu lên.
“...Gì vậy?”
Không hiểu sao, Sora thấy cô giáo đang đứng ngay trước mặt mình.
“Takanashi, tại sao trong giờ học lại gục mặt xuống bàn thở dài? Em có thể giải thích không?”
Cô giáo nữ tuy giọng điệu ôn hòa, nhưng ẩn chứa một sự uy nghiêm.
“Dạ, dạ... không phải ạ, em chỉ là... đang nghĩ lung tung thôi...”
“Trong giờ học mà nghĩ chuyện khác thì không tốt đâu nhé.”
“...Em xin lỗi ạ.”
Đối với Sora, người gần như chưa từng bị khiển trách như vậy, đây quả thật là một sự lơ đễnh đáng xấu hổ.
Trong lúc cô giáo đang suy nghĩ xem phải phạt Sora thế nào thì tiếng chuông báo hiệu hết giờ vang lên. Cô giáo nở nụ cười khổ với Sora.
“Em được tiếng chuông cứu rồi đó, Takanashi. Thôi thì, vì thường ngày em biểu hiện đều rất tốt, lần này bỏ qua nhé. Lần sau nhớ chú ý hơn đấy.”
Để lại câu nói đó, cô giáo nữ nhanh chóng dọn đồ và rời khỏi lớp học.
“Haizzz... bị bắt quả tang rồi.”
Đợi đến khi cô giáo nữ khuất khỏi tầm mắt, Sora lại thở dài lần nữa.
“Nên người ta mới bảo cậu nói ngay từ đầu đó.”
Hanmura Youko với thái độ bình tĩnh tự nhiên nói chen vào, vừa lấy cuốn sách bìa mềm từ trong ngăn bàn bên cạnh ra, vừa làm như đã biết hết mọi chuyện, mắt kính lóe lên một tia sáng.
“Lại có chuyện gì với chú của cậu rồi à?”
“Sao cậu biết!?”
Câu hỏi của Youko khiến Sora không kìm được mà kinh ngạc kêu lên.
“Mình chỉ nói đại thôi. Vậy ư, quả nhiên là vậy à?”
“Ư ư, Youko, cậu đừng có gài bẫy mình như thế chứ...”
“Là cậu quá dễ cắn câu thôi.”
Youko chăm chú nhìn cuốn sách bìa mềm rồi khẽ cười. Nghĩ đến việc mình giống như một đứa trẻ so với Youko, Sora hiếm khi phồng má tỏ vẻ không vui. Người có thể khiến Sora có phản ứng như vậy, ở trường học có lẽ chỉ có Youko mà thôi. Biến tiếng thở dài thành một hơi thở sâu, thở ra một hơi trong lớp học, trưởng nữ của ba chị em quyết định lấy lại tinh thần.
“Kệ đi, tự kiểm điểm xong rồi thì chuẩn bị thi thôi. Đã đến cuối kỳ rồi mà.”
“Giờ mới lo lắng cũng vô ích thôi.”
Nói vậy chứ, ngoài Youko ra, đa số học sinh đều là những người nước đến chân mới nhảy, tối trước khi thi mới học bài.
Sora cũng là một học sinh có thành tích khá tốt, nhưng so với Youko thì có vẻ kém hơn.
“Youko giỏi thật đó, đầu óc thông minh thế.”
“Đây là kết quả của sự nỗ lực hàng ngày. Chỉ cần chuẩn bị bài trước và ôn tập kỹ càng, kỳ thi sẽ không có vấn đề gì đâu mà?”
Nói thì dễ, nhưng đó là lời nói chỉ áp dụng cho những người đầu óc tốt thì phải. Sora nghĩ vậy.
“Mình định vào đại học bằng hình thức xét tuyển, nên phải duy trì thành tích nhất định.”
“Hả? Cậu không tham gia kỳ thi đại học sao?”
“Mình thấy không có gì lãng phí thời gian hơn việc chuẩn bị cho kỳ thi đại học. Khoảng thời gian đó mình muốn làm những chuyện khác.”
“Những chuyện khác là gì?”
“Đọc sách, chơi điện tử, làm doujinshi.”
Người có thể nói ra những lời như vậy không chút do dự thật đáng nể. Sora nghĩ vậy và nhất thời không biết phải nói gì, Youko dường như cho rằng cuộc trò chuyện đã kết thúc, ánh mắt lại quay về cuốn sách bìa mềm trên tay.
“Ra là vậy... Youko sẽ không tham gia kỳ thi đại học à.”
Điều này ít nhiều khiến Sora cảm thấy bị bỏ lại.
Đối với Sora vốn nhút nhát, Youko là người bạn đầu tiên mà cô bé có thể tâm sự nhiều chuyện đến thế. Mới không lâu trước đây, Sora còn nghĩ rằng nếu có thể, hy vọng cấp ba có thể tiếp tục học cùng trường với Youko.
“Ưm... mình cũng có thể được xét tuyển sao...”
“Với thành tích của cậu thì chắc là được... nhưng mà...”
“...Có vấn đề gì sao?”
“Nếu vậy thì chúng ta sẽ trở thành đối thủ cạnh tranh đấy, dù sao suất xét tuyển chỉ định cũng rất ít mà.”
“Hả? Hả hả hả!? Mì, mình không định như vậy...”
Nói đến đây, cả khuôn mặt Sora đều đỏ bừng lên.
“Vậy thì, cậu định thế nào?”
“...Mình chỉ muốn học cùng trường cấp ba với Youko thôi.”
“He he he, được nghe cậu nói vậy mình rất vui, Sora. Nhưng cho dù tham gia kỳ thi đại học bình thường, cậu cũng có thể học cùng trường với mình mà.”
“Nhưng chỉ mình mình phải tham gia kỳ thi đại học, cảm giác không được vui cho lắm.”
Trong lúc trò chuyện với Youko, Sora cũng cảm thấy tâm trạng nhẹ nhõm hơn nhiều, có lẽ đây cũng là nhờ Youko đã khéo léo thay đổi không khí. Khi hai người đang cười nói, có một người tiến về phía họ.
Người đó nói với vẻ mặt nghiêm túc, âm lượng vô cớ vang khắp lớp học.
“Ta, Takanashi!”
“À... Maejima.”
Maejima Daiki, cậu ta là bạn cùng lớp của Sora. Vì thường ngày luôn giữ khuôn mặt lạnh lùng nên hay bị hiểu lầm là đang giận. Nhìn bề ngoài thì có vẻ là một cậu bé năng động, nhưng thật ra Daiki cũng là thành viên của câu lạc bộ hợp xướng giống như Sora. Đối với Sora, Daiki là người mà cô bé không biết phải đối xử thế nào.
“Takanashi! Ưm, cái đó...”
“Có, có chuyện gì không? Chuyện của câu lạc bộ hợp xướng sao?”
“Khô, không, không phải, cái đó... ừm...”
“Ưm, ưm...?”
Rõ ràng là tự mình gọi đối phương trước, nhưng Daiki lại mặt đỏ bừng, toàn thân cứng đờ, khiến Sora cũng không biết làm sao mà nhìn Youko cầu cứu, nhưng Youko lại làm bộ như không thấy, vẻ mặt như đang chờ xem kịch hay.
“Cái... cái đó... mình muốn nói là... c, cùng mình...”
Thấy Daiki lặp lại mấy lần mà vẫn không thể nói hết câu, Sora cũng căng thẳng theo.
“Đủ rồi, bình tĩnh lại đi, Daiki.”
Người gõ vào đầu Daiki để cậu ta bình tĩnh lại là Tani Shuji. Người này cũng là bạn cùng lớp của Sora, đồng thời là thành viên của câu lạc bộ hợp xướng. Sora từng nghe nói Shuji và Daiki là bạn bè từ tiểu học.
“Đau đó! Shuji!”
“Đừng có chấp nhặt nữa, cậu bình tĩnh đi. Cậu cứ thế này chỉ khiến Takanashi khó xử thôi đấy.”
“Ưm, ưm... Là, là vậy sao? Xin lỗi, Takanashi.”
“Khô, không sao đâu. Cậu tìm mình... có chuyện gì không?”
Sora chỉ nói mấy câu đó với giọng khẽ cũng đã dốc hết sức lực rồi, cô bé vốn là một cô gái không giỏi giao tiếp với nam giới. Daiki toàn thân cứng đờ vì căng thẳng, sau khi dùng sức vỗ vào mặt để lấy lại tinh thần, cậu ta lớn tiếng nói:
“Mình muốn nói là, kỳ thi sắp đến rồi, nếu tiện thì cậu có muốn cùng mình chuẩn bị không...”
“Hả? Hả hả... cùng nhau là...”
Đề nghị đột ngột này khiến Sora vô cùng ngạc nhiên.
“Nói đơn giản là, thằng nhóc này muốn Takanashi dạy kèm cho nó đó.”
Shuji ở bên cạnh không chút ngần ngại bổ sung.
“Hả... nhưng mà...”
Sora nhìn Youko với vẻ mặt khó xử.
「……Ừm, bạn bè cùng câu lạc bộ học chung đâu phải chuyện gì hiếm có. Ngay cả những ngày nghỉ thi cử, hoạt động câu lạc bộ bị cấm, mà tụi nó vẫn cứ dính lấy nhau thì cũng là chuyện thường thôi.”
Lần này Yoko không còn giả vờ như không thấy nữa, nhưng ánh mắt cô lại ánh lên vẻ tinh quái.
“Được thôi, vậy thì sau giờ học, chúng ta sẽ họp nhóm học ở thư viện nhé. Hiếm hoi lắm mới có dịp này, tớ sẽ kèm cho cậu.”
“Ơ… Khoan đã, tớ đâu có rủ Hanamura… Đau quá!?”
Daiki bị Yoko giẫm mạnh vào chân, đứng một bên nhảy nhổm.
“Hanamura cũng có thể tham gia cùng thì tốt quá.”
Lần này, Shuuji lại nhanh chóng ra mặt giảng hòa.
“Nếu, nếu cả Yoko cũng đi….”
Sau khi thở phào nhẹ nhõm, Sora cũng hơi ngượng ngùng gật đầu đồng ý. Ngay khoảnh khắc ấy, vẻ mặt của Maejima bỗng sáng bừng lên.
“Th-Thật hả?! T-Tốt quá! Chúng ta cùng cố gắng nhé!”
“Ưm, ưm…”
Trong lúc Sora lại rụt rè vì sự phấn khích của Daiki, thì trên mặt Yoko đã hiện lên một nụ cười đầy nguy hiểm.
“Vậy thì… các cậu chuẩn bị tinh thần chịu trận chưa? Dù là Maejima hay Otani, đã có tớ ra tay thì nhất định phải khiến các cậu đạt được số điểm xấp xỉ Sora đấy nhé!”
Nhân tiện, không kể đến Shuuji, Daiki lại là “khách quen” của điểm liệt. Lúc này, họ vẫn chưa hiểu ra mình đã giẫm phải đuôi hổ.
Khi cô chị Sora đang u sầu, cô em gái cũng trải qua một buổi chiều ủ dột không kém.
“Haizzz…”
Miyu khẽ thở dài, nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Miyu, cậu không ăn à?”
Người bạn ngồi ăn trưa cùng Miyu, đang ghép bàn lại với nhau, hỏi.
“Shou-chan… Xin lỗi nhé, tớ không có chút cảm giác thèm ăn nào…”
Ngay khoảnh khắc Miyu vừa dứt lời, các cậu con trai trong khắp phòng học đồng loạt đứng phắt dậy.
“M-Miyu! Cậu có sao không?!”
“Miyu, nếu không khỏe thì đừng cố quá nhé!”
“Để tớ đưa cậu xuống phòng y tế!”
“Á! Này! Cậu chơi xấu thế!”
“Đúng đó! Ai đưa Miyu xuống phòng y tế thì phải oẳn tù tì công bằng mà quyết định chứ!”
Nhìn cảnh các cậu trai tranh nhau làm “hiệp sĩ” hộ tống Miyu xuống phòng y tế, Miyu không khỏi thở dài lần nữa. Đối với một cô gái ở tuổi Miyu, hầu hết các cậu bạn cùng lớp đều chỉ là những đứa trẻ con trong mắt cô.
“Mấy cậu con trai này phiền quá đi, ngồi về chỗ đi nào.”
Shou-chan, người bạn thân của Miyu – cô bé tên đầy đủ là Sugihara Shouko, lập tức xua đuổi tất cả các cậu trai đang vây quanh Miyu.
“Cảm ơn cậu nhé… Shou-chan.”
“Không có gì. Mà này, nếu cậu không ăn thì cái há cảo tôm đó cho tớ nhé.”
Miyu không nói một lời, đẩy khay thức ăn về phía Shou-chan, chỉ thấy Shou-chan vui vẻ bỏ cả miếng há cảo tôm vào miệng. Shou-chan là một cô bé hoạt bát, phát triển tốt, chiều cao và cân nặng đều đứng đầu lớp.
“Sướng thật đấy, Shou-chan trông chẳng có vẻ gì là phiền não cả.”
“Nói thế thất lễ quá nha, người ta cũng có chuyện buồn chứ bộ.”
“Vậy hả… Cậu có thể kể cho tớ nghe không?”
“Ví dụ như, cậu cũng biết đó, trên đường chúng ta về nhà có một con phố thương mại đúng không. Cái tiệm thịt ở đó bán món cốt lết chiên xù, cứ đến giờ tan học là chúng nó vừa mới chiên xong, trước cửa tiệm lúc nào cũng đông người xếp hàng. Món cốt lết chiên xù ở đó ngon thật sự, ngon lắm… Nhưng mà, đợi về nhà rồi mới chạy ra mua thì đâu còn nóng hổi nữa; mà nếu mua ăn trên đường về nhà thì lại thành mua quà vặt ở ven đường đúng không?”
“Ừ, đúng rồi, như thế sẽ vi phạm nội quy trường.”
“Đúng là vậy đó. Với lại, tớ cũng chẳng có nhiều tiền tiêu vặt, buồn ghê cơ~~”
Shou-chan nói xong với giọng điệu chẳng hề có chút phiền não nào, rồi lại bỏ nốt miếng há cảo tôm còn lại trong khay của mình vào miệng.
“Sao mà, tớ thật sự ghen tị với cậu… lúc nào cũng tràn đầy sức sống.”
“Vậy hả? Là Miyu cậu ăn ít quá đó.”
Miyu thậm chí còn có chút nể trọng thái độ lạc quan của Shou-chan, một người rất thích ăn uống.
Thoạt nhìn thì hai người có vẻ không hợp nhau chút nào, nhưng tình cảm lại hòa hợp đến lạ.
“Mà này, Miyu cậu đang bận tâm chuyện gì thế?”
Vì Shou-chan hiếm khi hỏi thẳng vào vấn đề cốt lõi, nên Miyu có chút ngập ngừng không biết phải trả lời thế nào.
Chuyện của mẹ, và việc mình cùng các chị em gái không có chung huyết thống. Mặc dù bây giờ đã ổn rồi, nhưng đó tuyệt đối không phải là chuyện có thể dễ dàng tâm sự với người khác, hơn nữa Miyu cũng cảm thấy đó là vấn đề mà có lo lắng đến mấy bây giờ cũng chẳng giải quyết được gì.
Nỗi lo hiện tại của Miyu là liệu người mẹ ruột Sasha có thực sự coi Yuuta là đối tượng không.
Miyu không định viện ra lý do tuổi tác chênh lệch cũ rích, nhưng nói thế nào đi nữa, việc Yuuta làm bố dượng của mình luôn khiến Miyu cảm thấy hơi kỳ lạ.
Hơn nữa… còn có vấn đề của Sora. Người chị yêu Yuuta đến mức ai cũng thấy rõ trừ chính đương sự, và là người rất quan trọng đối với Miyu.
Mà Sasha… chưa kể chuyện của mẹ, còn có Oda Raika là một đối thủ mạnh nữa chứ…
Sau hơn nửa năm sống chung, Miyu đã tin chắc rằng Yuuta thích mẫu phụ nữ trưởng thành, có lẽ là vì Yuuta từ nhỏ đã được người chị xuất sắc của mình chăm sóc. Tuy nhiên, đã bị ảnh hưởng bởi chị Yuuri, người mà ngay cả Miyu cũng rất yêu quý, thì cũng đành chịu thôi.
Ngoài ra, còn một vấn đề đột nhiên nảy sinh – đó là tình cảm của chính Miyu.
Lúc đó, Miyu bướng bỉnh từ chối ra tiễn Sasha, và đã bị Yuuta mắng.
Khoảnh khắc ấy, người chú trông có vẻ hơi vô dụng, không đáng tin cậy kia, trong mắt Miyu lại như một “người đàn ông”.
Đôi khi, trong những trường hợp rất hiếm hoi, Yuuta lại chạm đến trái tim Miyu, khiến Miyu vô thức muốn dựa dẫm vào Yuuta… nảy sinh một thứ tình cảm nào đó. Chính vì thế, chẳng trách chị và mẹ lại thích anh ấy ư? Miyu thầm nghĩ.
Nghĩ kỹ lại, dù bây giờ vẫn còn chưa đáng tin cậy, nhưng chỉ cần qua năm, sáu năm nữa, Yuuta cũng sẽ là một người đàn ông trưởng thành đúng nghĩa; thêm năm năm nữa, sẽ là một người đàn ông ba mươi tuổi đang ở đỉnh cao sự nghiệp, lúc đó Miyu cũng đã ngoài hai mươi.
Dù cho tương lai có vẻ đầy chông gai, nhưng… không phải là không có khả năng đó.
Mình mà lại đi nghĩ những chuyện này thì thật ngốc. Miyu thầm nhủ. Rõ ràng mình cũng biết lòng chị mà.
Trong lúc Shou-chan đang gặm nốt miếng bánh mì còn thừa của bạn cùng lớp, Miyu như thể trả lời câu hỏi trước đó mà cất lời:
“Xem ra tớ vẫn thích đàn ông trưởng thành hơn…”
“Miyu cậu bận tâm chuyện đó à? Vậy thì uống nhiều sữa vào, mau lớn lên là được rồi đó.”
Nghe lời khuyên của Shou-chan kèm theo tiếng cười sảng khoái, Miyu cũng mỉm cười.
“He he, đúng vậy.”
Nhưng câu nói vô tình của Miyu lại mang đến sự tuyệt vọng cho các bạn nam trong lớp.
“Sao có thể… Miyu thích người lớn tuổi ư…”
“Vậy là chúng ta hết hy vọng rồi sao…”
“Tớ… có lẽ không thể gượng dậy được nữa rồi…”
Các cậu trai chán nản, mỗi người tự ôm đầu gối thu mình lại.
“Aaa! Đủ rồi! Mấy cậu phiền thật đó!”
Lần này, dù Shou-chan có lớn tiếng quở trách cũng không có tác dụng.
Nhìn thấy đám con trai hoàn toàn mất hết ý chí chiến đấu, Miyu lại thở dài một hơi.
Hiện tại tôi đang lê bước uể oải trong khuôn viên trường.
Ban đầu tôi định xử lý xong báo cáo trong hôm nay, nhưng giờ thì ngay cả động lực để làm báo cáo cũng không còn nữa rồi.
Tôi cảm thấy xấu hổ vì ý nghĩ lệch lạc của mình, giờ đây hoàn toàn không dám đối mặt với chị Raika.
Hoàn toàn bị thất bại đánh gục, điều duy nhất tôi có thể làm lúc này là cứ thế lang thang vô định trong trường.
Đi nhà ăn uống chút đồ nóng hổi vậy. Phải, cứ thế đi.
“Ồ! Segawa! Cuối cùng cũng tìm thấy cậu!”
Ngay khi tôi định tự mình thay đổi tâm trạng, hai tên phiền phức đó lại xuất hiện trước mặt tôi.
“Yo! Bọn tớ đang tìm cậu đấy, Segawa em trai!”
“Segawa em trai… Làm ơn đừng gọi kiểu ghê tởm đó được không? Koide.”
“Có sao đâu! Không nói chuyện này nữa, cậu định đi nhà ăn à? Nếu đi, tớ bao cậu.”
“Yoshioka, dù cậu có bao tớ ăn, tớ cũng không đi gặp mặt hẹn hò tập thể đâu.”
Đúng vậy, cái thứ hẹn hò tập thể đó… dù sao cũng chẳng có duyên với tôi.
“Dù sao thì… từ trước đến giờ tôi đã chẳng có duyên với phụ nữ rồi, ngay cả bây giờ cũng thế…”
Tôi nói được nửa chừng thì dừng lại, nhưng hai tên thích hóng chuyện này không thể không tò mò.
“Gì, gì vậy? Sao thế? Gặp vấn đề gì à? Segawa.”
“Kể nghe, kể nghe đi, bàn bạc với bọn tớ xem nào.”
Vì tôi lỡ mồm nói ra, khiến hai tên này càng bám riết không buông.
Trong bất đắc dĩ, tôi kể ra chuyện vừa xảy ra cách đây không lâu.
“Chuyện này thật đáng thương.”
“Mà này, Segawa cậu gặp phải đối thủ khó chơi quá nhỉ. Oda Raika năm hai… chính là Oda Raika đó phải không?”
“Ý các cậu là sao?”
“Còn phải nói à? Dù sao thì cũng có nhiều tin đồn rồi mà.”
“Nghe nói cô ấy đã phá hỏng vô số buổi hẹn hò tập thể, trong giới sinh viên năm hai còn có biệt danh là ‘kẻ hủy diệt hẹn hò’ nữa cơ.”
Kẻ hủy diệt hẹn hò… không khó để tưởng tượng. Nhưng chuyện chị Raika tham gia hẹn hò tập thể thì tôi hoàn toàn không thể hình dung nổi.
“Đối phương là người trong ba tháng nhập học đã từ chối hơn một trăm lời tỏ tình đó, nghe nói có cô ấy ở đó, tâm trạng các cô gái khác đều tệ đi, khiến tỷ lệ thành đôi giảm xuống tận đáy luôn.”
“Còn có cả vụ trợ giảng bị từ chối lời cầu hôn đã quay về quê nhà, và đàn anh định quấy rối tình dục bị cô ấy lườm một cái là sợ đến mức giờ còn không dám ra khỏi nhà nữa.”
Từ miệng Koide và Yoshioka, vô số truyền thuyết về chị Raika mà ngay cả tôi cũng không biết, cứ thế tuôn ra.
Vì tôi quen biết chính chị ấy, nên cũng biết những chuyện đó là bịa đặt… Không, cũng có không ít chuyện nghe có vẻ rất có lý. Mặc dù tôi thấy không thể nào, nhưng… tôi cũng không thể khẳng định tất cả đều là giả.
“Tóm lại, khuyên cậu đừng dây vào Oda Raika.”
“Đúng vậy, đúng vậy, nếu không khéo, ngay cả Segawa cũng sẽ bị treo khỏa thân dưới mái hiên nhà Nam đó.”
“Khoan đã, không quá mức đến thế đâu, tuy chị ấy hơi kỳ quái, nhưng là người tốt mà.”
Cảm giác như mấy lời đồn bị thêm mắm dặm muối quá đà, chị Raika bị nói như thể một con quái vật ghê gớm nào đó.
“Mấy chuyện đó không quan trọng! Segawa! Cậu nghe kỹ đây!”
Chỉ thấy Koide đột nhiên vẻ mặt nghiêm túc, nắm chặt hai vai tôi.
“Cái cậu cần không phải là một mỹ nữ khó chiều. Mà là một cô gái có nhan sắc, lại dễ nói chuyện bình thường thôi!”
“Giờ cậu nhất định đang nghĩ, tôi biết tìm đâu ra cô gái như vậy đúng không?”
Không, tôi không nghĩ thế…
“Câu trả lời chính là hẹn hò tập thể! Đến đó, có rất nhiều cô gái như vậy cho cậu tha hồ chọn!”
“Oda Raika quá khó nhằn đối với cậu rồi.”
“Đúng vậy, đúng vậy, cậu nên tìm một cô gái có thể chơi vui vẻ với mình một cách thoải mái hơn. Đừng lo, loại người như cậu, đến hẹn hò tập thể chắc chắn sẽ là người được chào đón nhất!”
Được người ta tâng bốc như thế, cảm giác cũng không tệ. Nói thật, tôi cũng đâu có hẹn hò với chị Raika, nhưng mà đi hẹn hò tập thể, lại có cảm giác như sẽ bị Sora và các em ấy chê bẩn…
“Nhưng mà, tôi còn phải chăm sóc các cháu gái…”
“Yên tâm đi! Tớ biết ngay cậu sẽ nói thế mà, nên đã chốt hẹn 5 giờ ở Ikebukuro rồi! Bên Ninmura tớ cũng đã xác nhận xong! Nếu không đi tăng hai, cậu có thể về nhà lúc 8 giờ, thế thì ổn rồi chứ!”
Lịch trình này, này thật sự là “đo ni đóng giày” cho tôi. Mặc dù không rõ có chuyện gì nhưng… như vậy thì khó mà từ chối được.
Thấy tôi nhất thời không nói nên lời, hai tên bạn xấu liền nở nụ cười đắc ý.
“Vậy là chốt rồi nhé, Segawa.”
“Đợi thi xong, đi hẹn hò tập thể với bọn tớ nhé.”
“Được, được rồi…”
Tôi có chút buông xuôi mà gật đầu đồng ý. Tuy nhiên, ít nhất trong đời có một lần trải nghiệm như vậy, chắc cũng không tệ nhỉ.
Thế là, Koide và bọn họ nói sẽ đi sắp xếp chuyện hẹn hò tập thể rồi nhanh chóng rời đi, tuy tôi có chút bị thúc ép tham gia, nhưng liệu như vậy có ổn không? Nếu chị Raika biết được… Ờ, tôi nghĩ thật ra cũng chẳng sao đâu.
Chắc chị Raika chẳng bận tâm đâu.
“Áaa! Như vậy mình cũng có chút bị tổn thương đó!”
Ngược lại, không hiểu sao, tôi lại thấy nếu Sora và các em ấy biết được, chắc chắn sẽ rất tức giận. Mà nói thật, dù sao cũng chỉ có mình tôi tối đi chơi, có cảm giác tội lỗi cũng là thật. Nhưng tôi sẽ về nhà lúc 8 giờ, liệu các em ấy có tha thứ cho tôi không…
Đúng lúc này, Ninmura đắc ý hiện ra trước mặt tôi.
“Sao thế? Segawa, lại làm cái mặt nghiêm trọng đó.”
…Ninmura nói vậy, nhưng bản thân lại trưng ra vẻ mặt hạnh phúc. Sau khi một mình độc chiếm tất cả các đối tượng trong buổi hẹn hò tập thể, anh ta còn có thể thong thả lên lớp vào buổi chiều.
“À phải rồi, hôm qua thật là mệt mỏi. Mặc dù các cô gái đều rất dễ thương, nhưng sau đó bạn bè của họ cũng đến, rồi cả bạn trai của người đó cũng chạy đến, ồn ào ghê lắm.”
Miệng nói vậy, nhưng Ninmura trông chẳng có vẻ gì là bận tâm. Để trở thành cao thủ hẹn hò tập thể, có lẽ ít nhất phải có được sự gan dạ như vậy sao? So với tôi, người sẽ ghen tị với cả một con chó, thì độ khó có lẽ thật sự quá cao rồi.
“À phải rồi, bên cậu thế nào?”
Bị hỏi vậy, tôi liền kể cho Ninmura nghe về cuộc nói chuyện vừa rồi với Yoshioka và bọn họ.
“Ừm… Cũng phải thôi, Segawa cậu tốt bụng như vậy, khó mà từ chối được nhỉ.”
Không hiểu sao, Ninmura trước khi nói chuyện hình như đã suy nghĩ điều gì đó.
“Vậy thì, tớ cũng tham gia buổi hẹn hò tập thể đó nhé.”
“Gì? Sao đột nhiên lại muốn làm vậy?”
“Vì Segawa cậu là lần đầu tham gia hẹn hò tập thể đúng không? Tớ sẽ hỗ trợ cậu nhiều lắm đó.”
“Thật ra cũng chẳng cần hỗ trợ gì đâu, vả lại Koide và bọn họ chắc chắn sẽ không cho cậu tham gia đâu.”
“Bên tớ đang chuẩn bị đi đàm phán với bọn họ đây.”
Nói xong, Ninmura liền đi tìm Koide và bọn họ.
“Tên đó rốt cuộc là sao chứ…”
Anh ta có mục đích gì vậy nhỉ? Hay chỉ đơn thuần là muốn tham gia hẹn hò tập thể mà thôi…
Dù sao đi nữa, chuyện này tôi có nghĩ nát óc cũng vô ích, thế là tôi lại tiếp tục bắt tay vào xử lý báo cáo.
Hanamura Yoko, nữ sinh trung học năm hai rất hợp với cặp kính, tuy thường ngày trầm lặng ít nói, nhưng thật ra lại là một cô gái rất biết quan tâm người khác.
Từ nhỏ được coi là tiểu thư của Hanamura Seika, cô bé đã trải qua thời gian ở lớp học thêm, thành tích luôn nằm trong top đầu, cũng khá am hiểu về piano và nghệ thuật cắm hoa, hơn nữa còn thường xuyên dạy học cho trẻ con hàng xóm.
Vì không giỏi thể thao và cũng không hứng thú, nên cô bé cũng hình thành một sở thích “ở nhà” sâu sắc ngay từ năm mười bốn tuổi.
Người tài giỏi, tự nhiên cũng là người thích dạy dỗ người khác.
Thế nhưng – Yoko nghĩ. Không ngờ một người không thích giao du với mọi người như mình, lại có thể cùng bạn bè trong câu lạc bộ hợp xướng tổ chức buổi học nhóm ở thư viện sau giờ học, tất cả đều nhờ vào cô gái bên cạnh mình.
“Yoko, chỗ này muốn làm phiền cậu dạy tớ…”
Tiếng nói có chút ngần ngại vang lên trong thư viện, Sora dường như đang ôn lại bài toán.
Người bạn này tuy là học sinh ưu tú có thể thể hiện tài năng đồng đều ở mọi môn học, nhưng riêng toán học thì dường như lúc nào cũng khiến cô bé phải vất vả đối phó. Dù nói vậy, nhưng không vì thế mà bị điểm liệt cũng đáng được khen ngợi rồi.
“Ơ? Sora cậu không giải được bài này ư? Ngạc nhiên thật đấy.”
“Ưm… Sao lại nói giọng trêu chọc như thế chứ.”
Sora bĩu môi nói, ngay cả trong mắt một người cùng giới, Yoko cũng thấy phản ứng của Sora rất dễ thương.
Đó không phải là hành động cố tình tỏ vẻ đáng yêu thường thấy, chính vì Sora làm điều đó một cách vô thức, nên sẽ không khiến người khác cảm thấy phản cảm.
Nhưng cũng chính vì vậy, sức công phá của nó cũng đáng sợ. Bản thân Sora không cảm nhận được, nhưng dù trong hay ngoài lớp, có không ít cậu trai mê mẩn Sora. Nếu chỉ xét về ngoại hình, cũng có một vài người có thể xếp vào loại mỹ nữ hơn Sora. Tuy nhiên, nếu hỏi liệu những cô gái như vậy có được yêu thích hơn không, thì lại bất ngờ là không phải vậy.
Cuối cùng, điều đáng yêu nhất vẫn là những cô gái như Sora, không có ý muốn thể hiện bản thân mạnh mẽ, và đối xử bình đẳng với mọi người. Đó là kết quả phân tích của Yoko.
“Tớ có thể dạy cậu, nhưng cậu phải nhớ ngay lập tức đấy nhé. Nếu không được, thì sẽ không thể tiếp tục sang bước tiếp theo đâu. Và nếu không làm được…”
“Nếu không làm được…?”
Sức mạnh của Yoko khiến Sora không khỏi nuốt nước bọt.
“Tập doujinshi phần tiếp theo mà Sora thấy rất hay gần đây, tớ cũng không cho cậu mượn đâu.”
“!? Nh-Như thế thì quá đáng lắm đó~~”
Khiến người khác ít nhiều muốn trêu chọc cô bé, có lẽ cũng là một sức hút của Sora chăng… Không, chắc chỉ có mình mới nghĩ vậy.
Ngay khi Yoko nghĩ đến đó, cô cảm thấy một ánh mắt sắc lẻm đang nhìn mình.
Dưới đây là bản dịch của đoạn văn sang tiếng Việt theo yêu cầu:
Đó là Maejima Daiki. Với vẻ mặt khó tả, vừa như ghen tị lại vừa như ngưỡng mộ, cậu ta đứng một bên dõi theo cuộc trò chuyện của Youko và Sora. Ra là cậu ta cũng nằm trong số những chàng trai mê mẩn Sora. Dù tự tin là mình giấu giếm tài tình lắm, nhưng hiếm ai lại bộc lộ rõ ràng đến mức ấy.
Tuy cái kiểu bộc trực quá mức của Daiki đôi khi hơi phiền, nhưng việc Sora không bị mấy cậu con trai khác quấy rầy cũng ít nhiều nhờ vào cậu ta. Youko thầm nghĩ, xét trên khía cạnh này, đáng lẽ cô phải cảm ơn cậu ta mới phải.
Daiki, người đã đề xuất tổ chức buổi học nhóm ở thư viện này, tuy ngồi cùng bàn dài với họ nhưng lại cách xa hai chiếc ghế, vẻ mặt cứ như một chú cún con đang chờ đợi lệnh chủ, luôn hướng mắt về phía Sora.
“Maejima, cậu có gì muốn nói à? Bài vừa rồi tớ giảng, cậu làm xong chưa?”
“Ế? À, chưa… Vẫn, vẫn chưa xong… Tớ…!”
Ánh mắt Daiki lướt qua Youko, có chút ngượng nghịu nhìn Sora. Dù Youko có thiện cảm với sự bộc trực của Daiki, nhưng cô cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cậu ta.
“Vì đã nhận lời kèm cậu học, thì phiền cậu làm theo lời tớ nhé. Maejima, cậu phải làm xong những câu hỏi ở trang đó, nếu không sẽ không thể làm tiếp được bài sau đâu. Nếu không muốn thì cậu có thể tự học một mình cũng được đấy.”
Chương trình huấn luyện "kiểu Sparta" đáng sợ của Youko khiến Daiki không khỏi rùng mình. Youko vốn là người có cá tính khá gay gắt, nhưng Daiki thật sự không ngờ cách dạy của cô lại nghiêm khắc đến thế.
“Daiki, cậu muốn Sora kèm đúng không?”
“Đ, đúng vậy.”
Bạn của Daiki, một người luôn bảo vệ cậu quá mức, lúc này đã ra tay "cứu viện", và Daiki cũng vội vã gật đầu như tìm được phao cứu sinh.
“Ơ… Sao lại phải vậy… Youko thông minh hơn, với lại cô ấy cũng dạy rất giỏi mà.”
Đúng như dự đoán, Sora có chút lúng túng quay đầu nhìn Youko.
“Không, không! Tớ muốn Sora dạy cơ!”
“Nhưng, nhưng mà…”
Nhìn Sora cúi đầu, không biết phải làm sao, Youko không khỏi cười khổ. Cứ thế này thì cả hai người họ đều khá đáng thương.
“Maejima, cậu thử cùng Sora giải bài vừa nãy xem sao? Tớ nghĩ không đến nỗi hai người cùng không giải được cùng một bài đâu.”
“Hả? C, có được không ạ!?”
Dù sao thì, cũng nên tỏ chút lòng biết ơn với Daiki vì đã tạo cơ hội cho mình ngày hôm nay. Youko đã nghĩ vậy. Bởi lẽ, việc tham gia một buổi học nhóm nam nữ lẫn lộn với bạn cùng lớp vốn là hoạt động chẳng liên quan gì đến cô cả.
“Thế à? Vậy thì… Youko cũng phải cùng dạy bọn tớ đấy nhé.”
Nghe Sora nói vậy, Daiki không còn do dự nữa, lập tức di chuyển đến chỗ trống bên cạnh Youko và mở vở ghi cùng môn học ra. Chỉ vậy thôi cũng đã khiến vẻ mặt Daiki vui vẻ hơn hẳn, dù người ngồi cạnh cậu ta là Youko.
“Haizz, hai người này phiền phức thật…” Lúc Youko thầm thở dài như vậy, ánh mắt cô vô tình chạm phải Tani Shuuji.
Shuuji, khi bắt gặp ánh mắt của Youko, khẽ nhún vai như muốn nói “Chúng ta khổ sở thật đấy nhỉ.”
Xem ra Shuuji đã có chút hiểu lầm rồi, Youko hoàn toàn không có ý định gán ghép tình cảm cho hai người họ; không chỉ vậy, Youko thậm chí còn cho rằng Daiki chẳng xứng với Sora chút nào.
Tuy nhiên… Youko nghĩ rằng sự chủ động của Daiki có lẽ lại là điều tốt cho Sora.
“Hehe, nói thật, giờ Sora cũng đã ít nhiều nói chuyện được với con trai rồi nhỉ.”
“À… vâng. Cháu nghĩ… chắc là vì đối tượng là Daiki và mấy bạn ấy ạ.”
“Tớ, tớ ư!?”
Vẻ mặt Daiki tức thì rạng rỡ hẳn lên.
“Nói sao nhỉ… Daiki và mấy bạn ấy cứ như những người bạn trong đội hợp xướng vậy, không cần phải lo lắng lắm… Cháu không biết giải thích thế nào, nhưng cháu không hề có cảm giác mình đang nói chuyện với con trai chút nào.”
“Ư…ư…!?”
Vẻ mặt Daiki bỗng chốc chuyển sang tuyệt vọng. Shuuji cũng ôm đầu như thể vừa bị vố đau, còn Youko thì cố gắng nhịn cười.
“Ơ? Sao thế ạ? Cháu nói gì kỳ lạ à?”
Sora tỏ vẻ bối rối nhìn phản ứng của bạn bè. Thấy điệu bộ của Sora, Youko không nhịn được ôm chầm lấy cô bé như dỗ dành con nít.
Trong khi nhóm lớn tuổi hơn tự sắp xếp thời gian tan học của mình, thì cô công chúa nhỏ lúc nào cũng tràn đầy năng lượng đang ở nhà trẻ.
“Cô giáo tạm biệt ạ~~”
Khi tiếng đồng ca ngọng nghịu vang lên, các bé mầm non liền đồng loạt chạy về phía các bà mẹ đang chờ đón con – đây là cảnh tượng không hề thay đổi mỗi ngày. Trong số đó, có một nữ sinh cấp ba mặc đồng phục thủy thủ, trông đặc biệt nổi bật. Đó là Kitahara Shiori, người sống đối diện nhà Takanashi. Khi chú Yuuta và các chị em Sora bận rộn, cô bé sẽ giúp đỡ trông nom Hina.
“Hina ơi, người đón con đến rồi đó.”
Nhìn thấy nữ sinh trung học kia, cô giáo mầm non cũng nhanh nhẹn lên tiếng nhắc nhở Shiori về người cần đón.
“A! Chị Shiori đến rồi~~”
“Hôm nay chị đến đón em nè, mình chuẩn bị về thôi.”
Shiori vừa nói xong, Hina cũng tràn đầy năng lượng đáp lớn: “Vâng ạ.” Chỉ thấy Hina chạy vội đến tủ đồ của mình, nhét đồ vào ba lô, rồi sau khi đội mũ xong lại nhanh nhẹn chạy đến.
“Sẵn sàng rồi ạ!”
“Hina giỏi quá, một mình tự chuẩn bị được hết luôn nè.”
“He he he!”
Được khen, Hina ngượng nghịu vặn vẹo người. Cứ thế, hai người nắm tay nhau rời khỏi nhà trẻ. Từ nhà trẻ đến nhà Takanashi, nếu là người lớn đi bộ thì mất khoảng mười lăm phút, còn hai người họ đi cùng nhau thì phải mất nhiều thời gian hơn nữa.
“Xuất phát~~ Tiến lên~~”
Hina cứ như đang diễu hành, vừa hát vừa vung tay thật mạnh đi cùng Shiori. Shiori rất thích khoảng thời gian trò chuyện với Hina trên đường về nhà như thế này.
“Chị Shiori ơi, chú đâu ạ?”
“À, chú nói hôm nay chú cũng có bài kiểm tra, nên sẽ về nhà muộn hơn một chút.”
“Kiểm tra ạ?”
“Ừm~~ Tức là học bài đó em.”
“À, ra vậy, học bài quan trọng lắm đó ạ.”
“Ừ, đúng vậy, Hina cũng phải học bài chăm chỉ nhé.”
“Hina đã đếm được đến một trăm rồi đó ạ!”
“Thật không? Hina giỏi ghê.”
“He he~~”
Biểu cảm đa dạng của Hina, dù nhìn thế nào cũng không thấy chán, đối với Shiori, người không có anh chị em, không chỉ Hina mà cả Sora và Miyu, cô bé cũng đều xem như em gái mình mà chăm sóc. Hai người đã mất một lúc lâu mới đi hết đoạn đường ngắn từ trường về nhà, rồi cuối cùng cũng về đến cửa.
Nhà của Shiori chính là đối diện nhà Takanashi.
Gia đình Kitahara là một gia đình ba người gồm bố mẹ và Shiori, tuy không quá khá giả nhưng cũng đủ điều kiện để người mẹ là nội trợ có thể chuyên tâm với sở thích cắm hoa.
“Hôm nay cũng đến nhà chị Shiori ạ?”
“Đúng vậy, nghe nói hôm nay mọi người đều về muộn hơn một chút. Trước khi mọi người về, Hina chơi với chị nhé.”
Thế nhưng, Hina vốn thường vui vẻ gật đầu đáp lời, lúc này lại im lặng không nói gì.
“Sao thế? Hina không thích chơi với chị à?”
Hina lắc đầu.
“Vậy, Hina muốn đến nhà chị không? Hay muốn chị sang nhà Hina chơi?”
“Chị và chú không có ở nhà ạ?”
“Ừm.”
“Sasha cũng không có ạ?”
“Đ, đúng vậy.”
“…Vậy cháu muốn đến nhà chị Shiori.”
Nhìn Hina đang hướng mắt về phía căn nhà của Shiori đối diện, vẻ cô đơn lộ ra trong ánh mắt cô bé khiến Shiori cảm thấy lo lắng.
“Chúng ta chỉ chơi một lát thôi, chú sẽ về nhanh thôi. Trước đó, Hina cứ ở nhà chị chờ chú về nhé, được không?”
Thấy Hina lần này gật đầu ngay lập tức, Shiori thở phào nhẹ nhõm. Hina nắm chặt búp bê gia đình gấu bông mà Shiori đã chơi hồi nhỏ, lắc qua lắc lại.
“Bố phải đi làm rồi, phải nói tạm biệt ạ.”
“Ế~~”
“Hina không thích như vậy à?”
“Vâng, không thích.”
“Vậy thì, hôm nay là Chủ Nhật, nên không phải đi làm nhé.”
“Tuyệt quá~~ Vậy có thể cùng chơi không ạ?”
“Đương nhiên rồi, cùng chơi nào! Cả nhà cùng ra ngoài chơi nhé?”
“Ra ngoài? Đi lễ ạ?”
“Đi lễ? Ồ, Hina đã đi lễ hồi Tết mà.”
“Còn đi trượt băng nữa, có thể ngã lên ngã xuống đó~~”
“Nghe có vẻ vui nhỉ. Vậy thì, gia đình gấu bông cũng đi trượt băng nhé.”
“Đi trượt băng đi ạ! Gấu bố và gấu mẹ, chị Shiori và Hina, cả thỏ con cũng phải đi nữa!”
“Được thôi, cả nhà mình cùng đi nhé.”
“Cả chị Sora, chị Miyu, và chú nữa!”
“Tuy không có nhiều búp bê đến thế, nhưng cứ coi như vậy nhé.”
“Vâng! Cứ vậy ạ! Nhưng mà, chú và các chị còn phải học bài, nên chỉ chơi được một lát thôi.”
“Chỉ chơi được một lát thôi ư?”
“Vâng.”
“Nghe có vẻ hơi buồn nhỉ.”
“Vâng, buồn lắm, giá mà được chơi cùng nhau thật lâu thì tốt biết mấy.”
“Hina…”
Nói đến đây, hôm nay về đến nhà mà không nghe thấy Hina hát. Bình thường khi vui, Hina sẽ luôn ứng khẩu hát những bài tự sáng tác.
“Hina, có muốn cùng ăn bánh với chị Shiori không?”
“Vâng, muốn ạ!”
Bánh kem khiến Hina rất vui, giờ cô bé cũng đang chăm chú xem chương trình TV yêu thích. Mặc dù vậy, vẫn không nghe thấy tiếng hát của Hina, Shiori có chút lo lắng về tình trạng của cô bé.
“Mẹ ơi, hình như Hina không được vui lắm.”
“Đúng vậy, hôm nay con bé có vẻ yên tĩnh hơn mọi khi.”
“Nhưng mà, trên đường về nhà con bé vẫn còn rất vui vẻ mà, nhưng dần dần thì… Hôm nay cũng không hát… Có phải Hina không khỏe không mẹ?”
Cảm thấy lo lắng, Shiori liếc nhìn vào phòng khách. Dù Hina đang ôm chú thỏ bông yêu thích nhất của mình, chăm chú xem TV, nhưng không thấy nụ cười thường ngày của cô bé.
“Chắc là Hina đang cảm thấy cô đơn. Dạo trước nhà họ không phải rất náo nhiệt sao? Giờ tự nhiên yên tĩnh hẳn đi, chú và các chị cũng phải bận rộn với việc học hành mà? Hina chắc là mong muốn mọi người dành nhiều thời gian bên mình hơn, nhưng lại không thể nói ra được.”
Khoảng thời gian náo nhiệt đó là do mẹ của Miyu, Sasha, đã đến thăm, Hina và Sasha cũng rất thân thiết. Có lẽ đúng như mẹ nói, Hina đang cảm thấy cô đơn.
“Trẻ ba tuổi cũng có những cảm nhận và suy nghĩ riêng về mọi chuyện, nhưng lại không biết phải diễn đạt thế nào, đôi khi thậm chí còn không hiểu những cảm xúc đó là gì.”
“Trước đây con cũng thế ạ?”
Mẹ của Shiori gật đầu và nói: “Đương nhiên rồi.”
“Sau này còn vất vả hơn nữa đó. Càng lớn, trẻ con sẽ biết nhiều chuyện hơn, nhưng để có thể diễn đạt suy nghĩ một cách trôi chảy, còn phải mất một thời gian rất dài nữa…”
Mẹ của Shiori nói như đang hồi tưởng lại những ký ức xưa cũ.
“…Ra vậy, Hina chắc hẳn đang rất buồn.”
Đương nhiên, cùng với sự trưởng thành của Hina, chú Yuuta và những người làm cha mẹ cũng sẽ phải trải qua một phen vất vả.
“Có gì con có thể giúp được không mẹ…?”
Shiori mong mình có thể làm điều gì đó để Hina không cảm thấy cô đơn.
“Dù con không thể biến thành Sasha, nhưng nếu có thể làm gì đó để Hina bớt cô đơn hơn…”
“Đúng vậy. Nếu đã vậy, con có thể tìm chỗ nào đó đưa Hina đi chơi đi. Đến công viên giải trí hay những nơi bình thường không đến, có lẽ có thể khiến Hina tập trung vào những niềm vui mới đó.”
“Những nơi bình thường không đến…”
Shiori suy nghĩ một lúc. Đúng lúc này, Shiori chợt nhận ra chú thỏ nhồi bông trong tầm mắt. Chú gấu bông mà Hina vô cùng yêu thích, dù về đến nhà cũng không rời tay dù chỉ một khắc.
“Đúng rồi… thỏ!”
Một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu Shiori.
“Sở thú… sao?”
Khi tôi nộp xong báo cáo và về đến nhà, vừa bước vào cửa thì bất ngờ bị Shiori túm lấy. Điều Shiori muốn nói là “Em muốn đưa Hina đi sở thú chơi.”
“Dạo này Hina có vẻ không được vui lắm.”
“Hina ư…”
“Mẹ em nói có lẽ Hina đang quá cô đơn.”
Thế rồi, Shiori kể lại những gì mẹ cô bé đã nói cho tôi nghe. Đúng là vậy thật, Hina quả thực rất thân thiết với Sasha, những hành động bất ngờ của cô ấy đã khiến cả nhà náo nhiệt một thời gian. Nhưng sau khi Sasha trở về nước, một người như vậy đột nhiên không còn ở đó nữa, việc nhà cửa trở nên vắng vẻ cũng là điều khó tránh khỏi.
“Vậy sao… Tôi hoàn toàn không nhận ra…”
Dạo gần đây tôi cứ mãi nghĩ về chuyện thi cử và những vấn đề của bản thân, thành ra không để ý đến nỗi cô đơn của Hina.
“Nhưng mà, tại sao lại muốn đi sở thú?”
“Hina không phải rất thích búp bê thỏ sao? Nên em nghĩ, nếu cho con bé xem thỏ thật, có lẽ con bé sẽ rất vui…”
Thỏ thật ư… Ừm, Hina nhất định sẽ rất vui cho mà xem.
“Cảm ơn em, Shiori!”
“Á!?”
Tôi tự nhiên nắm lấy hai tay Shiori. Bởi vì Shiori đã có thể nghĩ cho Hina nhiều đến vậy, thật sự khiến tôi quá xúc động.
“Quyết định vậy đi! Đi sở thú!”
“Vâng, vâng! Nhưng, nhưng mà bài kiểm tra…”
“Chuyện này…”
Tóm lại, kỳ thi sẽ kéo dài đến cuối tuần, sau đó tôi còn có báo cáo phải nộp, nhưng phần đó chắc chắn sẽ có cách giải quyết. Không, nhất định sẽ giải quyết được!
Đúng vậy, vì Hina, một, hai bản báo cáo không thành vấn đề; không, nhất định không thành vấn đề!
Tôi nắm chặt tay Shiori, trong lòng hạ quyết tâm.