Gần đây, tôi – Segawa Yuuta – đều dậy rất sớm mỗi buổi sáng. Dù chưa đến mức phải bò dậy trước khi trời sáng hẳn, nhưng vẫn phải rời khỏi chiếc giường ấm áp lúc sáu giờ sáng, trong cái lạnh lẽo khó chịu của mùa đông.
Sau khi thức dậy, tôi bật hệ thống sưởi ở phòng khách, rồi nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân, rồi đến bếp – nơi vẫn còn ngập tràn không khí lạnh lẽo. Việc đầu tiên tôi làm là nấu cơm. Tôi bắt đầu vo gạo với nước lạnh, lúc này thường cảm thấy vô cùng hối hận vì không chịu bỏ tiền ra mua loại gạo không cần vo, nhưng đành phải tự nhủ chịu đựng thôi. Hơn nữa, dì tôi cũng dạy rằng, để nấu được cơm ngon, thì việc vo gạo cẩn thận cũng là một bước rất quan trọng. Khi tôi đặt nồi cơm điện với đôi tay run rẩy vì lạnh, thì mới coi như một ngày bắt đầu.
“Ừm… Hôm nay làm món gì cho bữa sáng đây nhỉ?”
Tôi lẩm bẩm một mình, rồi mở tủ lạnh ra. Chiếc tủ lạnh rộng lớn, gần như không thể chê vào đâu được đối với một gia đình bốn người sống trong một căn nhà độc lập ở trung tâm Tokyo, lại trống trơn đến đáng buồn. Một người nội trợ lành nghề chắc chắn sẽ mua sẵn nguyên liệu hoặc chế biến sẵn một số món ăn, vừa tiết kiệm được chi phí, vừa đảm bảo tủ lạnh luôn đầy ắp thức ăn. Đáng tiếc là, với tư cách một người cha chỉ mới có nửa năm kinh nghiệm, tôi vẫn chưa đạt đến trình độ ấy.
Không chỉ vậy, vì phải chuẩn bị cho kì thi cuối kì và bài báo cáo quyết định đến việc có bị lưu ban hay không, nên gần đây hầu hết việc nhà đều dồn hết cho Sora và các em. Chính vì thế, bây giờ kì nghỉ học đại học bắt đầu, tôi mới muốn dậy sớm để chuẩn bị bữa sáng.
“Miso, trứng, thịt xông khói… Còn lại chắc chỉ có súp lơ xanh thôi à.”
Trong tình huống này, lựa chọn của tôi khá hạn chế. Chính xác hơn thì trong danh sách những món tôi nghĩ ra, chỉ có duy nhất món trứng ốp la thịt xông khói. Tóm lại, tôi quyết định cho nước vào nồi và đun sôi.
Tiếp theo, tôi lấy rong biển khô trong tủ để làm món canh miso – món ăn thường thấy trong bữa sáng. Chỉ có rong biển trong canh miso thì quả là hơi đơn điệu, nhưng nếu cố gắng cho thêm thịt xông khói có sẵn vào thì lại thấy hơi kì lạ… Nếu có thêm chút đậu phụ hay đậu hủ thì ít ra cũng trông ngon mắt hơn.
“Ùm~~ Phải làm sao đây~~”
Tôi lầm bầm và lục tung tủ và tủ lạnh, nhưng những thứ tìm được chỉ là mì gói và gói cà ri chế biến sẵn. Còn những cửa hàng mở cửa lúc này thì chỉ có cửa hàng tiện lợi mà thôi. Đáng lẽ hôm qua nên mua đồ dự trữ mới phải.
“Gâu!”
“Ồ! Sao thế? Juubei. Chú tỉnh rồi à?”
Con chó già vốn đang cuộn tròn trên chiếc giường của nó ở phòng khách, không biết từ lúc nào đã đến bên chân tôi. Tiếng sủa trầm thấp của nó nghe như thể đang tỏ vẻ bất mãn với tôi.
“Nếu muốn ăn cơm thì chờ chú một lát nhé, dù sao thì trong nhà bây giờ thứ không thiếu nhất là đồ ăn cho chó rồi.”
Đồ ăn cho chó nhà tôi còn nhiều hơn cả đồ ăn của người, điều này khiến tôi hơi khó chịu, nhưng cũng bởi vì Juubei mới về nhà gần đây, ba chị em đã mua cho nó rất nhiều đồ. Ngay cả Sora, người thường ngày rất tiết kiệm, cũng hào phóng mua rất nhiều thứ cho Juubei.
Nhân tiện, cái giường dành riêng cho Juubei chiếm trọn một góc phòng khách cũng là do Sora và Miyu tự làm bằng cách sửa lại những chiếc giỏ đựng quần áo không dùng nữa, rồi trải thêm khăn lên trên. Chiếc giường được trang trí bằng những miếng dán mà Hina sưu tầm trông thật rực rỡ, khiến cho phòng khách sáng sủa hẳn lên. Thế nhưng, tôi lại cảm thấy cả ba chị em đều dành toàn bộ tâm trí cho Juubei, rõ ràng sự trưởng thành của Hina đáng để vui mừng hơn, tôi lại luôn cảm thấy cô đơn vì điều đó.
Cảm giác như bây giờ, dù tôi không ở nhà, chỉ cần có Juubei thì Hina cũng sẽ không sao… Là người lớn, đáng lẽ ra nên vui mừng mới phải, vậy mà trong lòng tôi lại nảy sinh chút nuối tiếc, quả thực thật phức tạp.
Trong khi tôi đang suy nghĩ những điều đó, Juubei vẫn nằm bên chân tôi, ngẩng đầu lên như thể muốn nói điều gì đó, chăm chăm nhìn tôi.
“À~~ Đói bụng thế à?”
“…”
Tôi thấy Juubei như thể muốn nói rằng nó cũng không đói lắm, rồi chậm rãi vẫy đuôi. Nó là một con chó già không mấy khi sủa, nhưng lại rất giỏi dùng đuôi để bày tỏ ý kiến của mình.
Hồi nãy… ý nó là gì vậy?
Chẳng lẽ nó đang an ủi tôi sao? Tôi bị kẻ thắng cuộc thương hại rồi sao!?
Rồi Juubei lại thong thả trở về giường của mình.
Này, tôi mới là gia chủ đấy nhé. Làm ơn hãy phân biệt cho rõ ràng việc này đi chứ!
Tôi không nhịn được mà cằn nhằn trong lòng, nhưng vẫn ngoan ngoãn chuẩn bị bữa sáng cho Juubei.
Tuy nhiên, từ sáng nay đến giờ, mọi việc lại khác với trước đây, làm những việc không quen quả nhiên gặp rắc rối.
Chết rồi, hình như tôi dậy sớm quá rồi.
Dù tôi đã khéo léo chuẩn bị bữa sáng trong vòng ba mươi phút, nhưng Sora và các em vẫn chưa tỉnh giấc. Thời gian hai chị đi học khác với hồi ở Hachioji, chỉ mất khoảng mười lăm phút là đến trường, như vậy nếu tôi đưa đón Hina đến trường mẫu giáo thì vẫn còn rất nhiều thời gian, nhưng… sao các em vẫn chưa dậy nhỉ.
Tôi thử bật chương trình tin tức buổi sáng lên, xem những tin tức về người nổi tiếng mà tôi chẳng mấy hứng thú để giết thời gian – trong lòng vẫn không ngừng nghĩ đến lúc nào ba chị em mới dậy.
Tính cả thời gian chuẩn bị quần áo, cứ thế này thì các em sẽ không có thời gian ăn sáng mất!
“À, đúng rồi.”
Đúng lúc đó, tôi nảy ra một ý tưởng.
Tôi tháo chiếc tạp dề chưa từng cởi ra, vứt sang một bên, rồi nhẹ nhàng bước lên tầng hai. Tôi đến trước cửa phòng của các cháu gái, những người vẫn còn đang ngủ say bên trong. Nghĩ kĩ lại thì, vào những buổi sáng không phải ngày nghỉ, sau khi bố mẹ chuẩn bị bữa sáng cho con cái xong thì sẽ gọi con dậy, điều này xem ra là truyền thống rồi.
Trước đây khi chúng tôi sống trong căn hộ nhỏ, chắc chắn chúng tôi sẽ ngủ cùng nhau và cùng nhau thức dậy, nhưng gần đây thói quen sinh hoạt của chúng tôi khá khác nhau, nguyên nhân chủ yếu là do tôi. Nhưng hôm nay tôi dậy sớm hiếm hoi, thỉnh thoảng như vậy cũng không sao đâu nhỉ.
Tôi đến trước cửa phòng của Miyu – chị hai, ban đầu tôi nhẹ nhàng gõ cửa.
“Miyu, trời sáng rồi~~”
Sau đó, tôi gõ cửa mạnh hơn và nói to hơn.
Một người cha gọi con gái lười ngủ dậy, ừm, đây đúng là một cảnh tượng hay đấy.
Trước đây tôi luôn ở trong vị trí được chị gọi dậy, làm như vậy tôi có cảm giác như mình cũng đã trưởng thành hơn rồi.
“Dậy thôi~~ Bữa sáng cũng đã chuẩn bị xong rồi~~” Ở vị trí gọi người khác dậy, cảm giác thực sự thoải mái hơn.
Một lúc sau, tôi nghe thấy tiếng Miyu dậy từ phía bên kia cửa, rồi nghe thấy cô ấy mở miệng bằng giọng điệu khó chịu:
“Thật là… chú… làm gì vậy…”
Miyu mở hé cánh cửa khoảng mười centimet, nhìn tôi qua khe cửa.
“Cháu đã chuẩn bị bữa sáng rồi, nên gọi các cháu dậy thôi.”
“…Hôm nay cháu không ăn sáng, nên để cháu ngủ thêm một lát nữa.”
“Không được, sao lại không ăn sáng được chứ.”
“Ùm~~”
Nghe tôi nói vậy, khuôn mặt của Miyu phía sau khe cửa đáng yêu phồng lên.
Việc được nhìn thấy phản ứng trẻ con của Miyu cũng chỉ mới xuất hiện gần đây, nói ra thì khá lạ, nhưng nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của Miyu, tôi cũng vô cớ vui vẻ. Dù vậy, tôi vẫn phải cương quyết để Miyu ăn sáng cho tử tế.
“Thôi không nói nhiều nữa, chú mở cửa đây nhé? Hôm nay trời đẹp, chú muốn mang chăn ra phơi——”
Nói đến đây, đúng lúc tay tôi sắp chạm vào tay nắm cửa…
“Không được! Không được!”
Miyu đột nhiên hét lên một tiếng gần như là tiếng kêu than.
“Người ta mới vừa thức dậy mà!”
“À… xin… xin lỗi. Chờ đã, vẻ mặt vừa thức dậy của cháu, chú không phải đã nhìn thấy rất nhiều lần rồi sao?”
Tôi phản xạ xin lỗi, nhưng nghĩ kỹ lại, tôi và các em sống với nhau lâu như vậy rồi, không nên bị trách mắng vì chuyện nhỏ nhặt này.
“Người ta không soi gương kiểm tra trước thì không thể rời khỏi phòng được!”
Ùm~~ Thật không hiểu nổi, trước kia chúng ta còn ngủ cùng nhau cơ mà.
“Chú thật là, trong chuyện này vẫn bất cẩn như vậy.”
Miyu đỏ mặt lầm bầm rồi đóng cửa lại.
Ùm… Bất cẩn sao… Con gái tuổi dậy thì, vẫn khiến tôi không hiểu nổi.
Không lâu sau, Miyu mặc bộ đồ ngủ bước ra khỏi phòng.
“Chú chào buổi sáng.”
Miyu nở nụ cười, vẻ khó chịu lúc nãy như thể chưa từng xảy ra.
Ánh mắt của Miyu hiện tại tràn đầy sức sống, làn da cũng rất tươi tắn, vẻ mặt vừa mới ngủ dậy lúc trước như thể là ảo giác vậy, dù tóc đuôi ngựa đặc trưng của cô ấy vẫn chưa được buộc lại, nhưng mái tóc vàng óng ả mượt mà hoàn toàn không có vẻ gì là vừa mới ngủ dậy, trông rất rạng rỡ. Takanashi Miyu, với vẻ ngoài khác biệt hoàn toàn với người Nhật, là một cô gái lai được sinh ra từ người mẹ là một người phụ nữ xinh đẹp da trắng.
Hoàn toàn trái ngược với tôi – một người có vẻ ngoài không xấu không đẹp, mang đậm phong cách Nhật Bản và hết sức bình thường. Thật khó tin rằng, cô gái xinh đẹp này lại là cháu gái của tôi trên giấy tờ tùy thân.
“Cháu đi rửa mặt trước đi, chú sẽ đi gọi Hina dậy.”
“Dạ~~”
Miyu vừa ngáp vừa đi xuống cầu thang đến bồn rửa mặt.
Tiếp theo là thử thách với cô em út – Hina. Phòng của cô bé nằm ở phía đối diện với phòng ngủ hiện đang bỏ không của chị gái và anh rể. Cân nhắc đến việc Sora có thể tự dậy, tôi phán đoán nên chăm sóc Hina trước.
“Hina~~ Trời sáng rồi~~ Dậy thôi~~”
Không có phản hồi. Thực ra Hina không mấy khi ngủ nướng, tình huống này khá hiếm gặp.
“Này~~ Chú mở cửa đây~~”
Tôi nói trước rồi mở cửa phòng.
Trên chiếc giường nhỏ trong phòng… không còn ai nữa.
“Hả?”
Tôi nhớ tối qua… Hina lại đòi ngủ cùng Juubei, nên tôi đã phải mất một hồi lâu mới thuyết phục được cô bé, để cô bé ngủ trên giường. Hina đi đâu mất rồi?
Dù vậy, nhưng tôi không hề cảm thấy hoảng hốt.
Vì Hina mới ba tuổi, thường xuyên cảm thấy cô đơn vào nửa đêm, nên thường chui vào trong chăn của người khác.
Hina tối qua muốn ngủ cùng Juubei, vì bị tôi mắng nên không sang phòng tôi.
Như vậy có lẽ cô bé đang ở phòng của chị nào đó, nhưng Miyu đã dậy rồi, nên chắc chắn Hina đã dậy lúc nửa đêm và chui vào chăn của Sora. Nghĩ thế cũng tiện, nên tôi đến trước cửa phòng của Sora, nhẹ nhàng gõ cửa và nói:
“Sora, trời sáng rồi. Hina, con cũng ở trong đó đúng không?”
Gõ cửa vài lần, đúng như dự đoán của tôi, Hina mở cửa.
“Chú chào buổi sáng~~”
Hina có vẻ vẫn còn buồn ngủ, chỉ thấy cô bé dụi mắt, nói chuyện không rõ ràng hơn bình thường, tay ôm chú thỏ bông mà cô bé yêu thích nhất, tiến lên ôm tôi.
“Chào buổi sáng, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi.”
“Ừm~~”
Hina dụi dụi mặt.
Mái tóc mềm mại, đầy đặn, dù vừa ngủ dậy vẫn rất mượt mà, hoàn toàn thừa hưởng đặc điểm của mẹ. Cô bé ba tuổi này, có vẻ ngoài giống chị gái, là con gái của chị gái tôi, cũng là cháu gái ruột thịt của tôi.
Thực tế, trong ba chị em nhà Takanashi thì ngoài Hina ra, đều không có quan hệ huyết thống với tôi.
Mỗi người có một người mẹ khác nhau – chị hai Miyu thậm chí đến một thời gian trước, chúng tôi mới biết được rằng, ngay cả bố cô ấy cũng khác với các chị em khác. Còn tôi – Segawa Yuuta – lý do tôi thay thế cha mẹ chúng, đảm nhận trọng trách chăm sóc chúng, nếu giải thích thì có lẽ đủ để làm thành một bộ phim truyền hình hai tiếng đồng hồ.
Nhưng, đối với chúng tôi – những người trong cuộc, những chuyện nhỏ nhặt đó đều không đáng kể.
Tôi xem mình là chú, người giám hộ, người cha của ba chị em, và các em cũng xem tôi như một người trong gia đình.
Dù thỉnh thoảng cũng xảy ra trường hợp như Miyu lúc nãy, trách mắng tôi bất cẩn, nhưng… thế nào nhỉ, đó cũng được coi là một loại tình yêu thương. Có lẽ vậy.
“Đúng rồi, Sora chị ấy đâu rồi?”
“Chị vẫn đang ngủ~~”
“À~ Ta biết mà.”
Chị cả Takanashi, người thường ngày chăm chỉ và nghiêm túc, lại rất khó tỉnh giấc vào buổi sáng.
Trước đây cũng đã từng xảy ra trường hợp cô ấy ngủ gà ngủ gật mà làm cháy bữa sáng, hoặc ôm chặt tôi ngủ gần đó, mỗi lần dậy đều không tránh khỏi chút rắc rối. Lý do tôi chọn gọi cô ấy dậy cuối cùng cũng là vì điều này. Nếu cô ấy không tự dậy, thì rất có thể sẽ tốn nhiều thời gian nhất, đúng không nào.
“Này~~ Sora~”
Không có phản hồi. Có vẻ như gọi từ ngoài cửa thì không thể mong chờ hiệu quả gì.
Dù tôi muốn vào trực tiếp, nhưng… đây là phòng của một cô gái trung học cơ sở.
Nơi này được xem là một thánh địa, đàn ông muốn vào trong thì phải trả giá không nhỏ.
“Gọi chị dậy nhé?”
“Ồ, đúng rồi. Hina, con có thể gọi chị Sora dậy không?”
“Dạ, được~~”
Cô công chúa ngoan ngoãn của tôi vui vẻ đồng ý yêu cầu của tôi, quay trở lại căn phòng tối tăm.
Điều đáng tiếc là, Hina khi quay lại phòng đã mở toang cửa ra, khiến cho không gian riêng tư của Sora hiện ra trước mắt tôi, dẫn đến tình huống không thể tránh khỏi.
Chăn gối phồng lên trên giường, cho thấy Sora đang ở trong đó.
Hina bước những bước chân đáng yêu đến bên giường, dùng bàn tay nhỏ bé của mình lay lay người Sora.
“Chị ơi, dậy thôi~~ Trời sáng rồi~~”
“Ùm ùm… Hina… để chị ngủ thêm chút nữa…”
“Không được~~”
“Chị cầu xin em đó, chỉ thêm năm phút thôi…”
Như vậy, kế hoạch dùng bữa sáng để làm hài lòng ba chị em của tôi đã tan thành mây khói.
Khi mọi người ngồi quanh bàn ăn, không khí lại vô cùng im lặng.
Canh miso, trứng ốp la thịt xông khói, natto, cơm trắng, trên bàn bày ra bữa sáng có vẻ hơi thiếu sự thống nhất.
“Ờ… Chị vẫn đang giận à?”
“Chị không giận.”
Sora thậm chí còn không nhìn tôi, chỉ im lặng khuấy natto.
“Chuyện lúc nãy, chú cũng bất đắc dĩ mà…”
“Anh.”
“Ờ, dạ!”
“Anh thật phiền.”
Tôi bị liếc xéo.
“Hina đã gọi chị dậy, giỏi lắm đúng không?”
“Đúng vậy, Hina giỏi lắm.”
Sora sau khi đã trang điểm xong, khác hẳn với vẻ ngoài lúc mới dậy, cô ấy chăm sóc em gái với thái độ điềm tĩnh của một chị cả, mái tóc màu hạt dẻ cũng đã được buộc bằng ruy băng, phần tóc dựng lên trên đỉnh đầu không phải là tóc bị rối mà là sự kiên trì của Sora.
Sora và Miyu là hai kiểu mỹ nữ khác nhau, dù vẻ mặt khó chịu, cũng không làm giảm đi vẻ đẹp của cô ấy; nên nói, có lẽ có người cho rằng vẻ mặt đang giận dỗi như bây giờ còn đẹp hơn, nhưng theo ý kiến của tôi thì vẫn hy vọng Sora có thể nở nụ cười.
Nói đến đây, vẻ mặt ngủ gà ngủ gật của Sora, thực sự rất đáng yêu…
“Ùa! Cái canh miso này, lại cho súp lơ xanh vào à…”
Miyu uống một ngụm canh miso, cau mày nói.
“Vì còn thừa, nên chú thử cho vào xem… Vị không ngon sao?”
“Không đến mức ăn không nổi đâu, chỉ là…”
Có vẻ như đánh giá rất tệ.
“Chị Yuuri khi nguyên liệu còn thừa, cũng cho vào canh miso bất kể thứ gì đúng không.”
“Ùm…”
Sora nói đúng, chị gái tôi từng tuyên bố hùng hồn rằng “Gần như không có nguyên liệu nào cho vào canh miso mà không ngon”, và tôi chỉ là người kế thừa chính thống của bà ấy, đang cố gắng thực hiện lời nói của chị ấy mà thôi…
“Hina thấy sao? Súp lơ xanh cũng ngon đúng không?”
“Cái này, đắng đắng.”
“Ùm ùm…”
Không chỉ làm Sora tức giận, mà phản ứng đối với bữa sáng cũng không tốt, hôm nay tôi xui xẻo từ sáng sớm đến giờ.
“Đúng rồi, hôm nay các con sẽ về muộn hơn đúng không?”
“Cháu phải đến nhà bạn một chút.”
“Cháu có câu lạc bộ.”
“Ra vậy, chú cũng phải đi làm thêm, vậy tối nay các con gọi đồ ăn ngoài giải quyết nhé.”
Nghe tôi nói vậy, ba chị em đều lộ vẻ khó hiểu.
“Chúng cháu đã hẹn ăn tối ở nhà dì Rong rồi… Quên chưa nói với chú à?”
“Biết chú sẽ đi làm thêm về muộn, mẹ của dì Kin đã mời chúng cháu đến nhà họ ăn tối.”
“Là ăn lẩu nhé~~ Đúng không? Juubei.”
“Gâu!”
Ngay cả Juubei cũng như thể biết chuyện này mà đáp lại.
Hả? Chỉ có mình tôi không biết thôi à?
“Đó là như vậy, nên chú đừng lo lắng, cứ làm việc chăm chỉ nhé ♡”
“Ừm… Chú sẽ làm việc chăm chỉ.”
Ngay cả khi tôi không làm gì đặc biệt, ba chị em vẫn có thể xử lý mọi việc rất tốt.
Dù có câu nói rằng “Ngay cả khi không dựa vào cha mẹ, trẻ con vẫn sẽ lớn lên”, nhưng… cái cảm giác cô đơn này, phải diễn tả như thế nào đây?
“Chết rồi! Muộn rồi!”
“Hả? Vẫn còn sớm mà?”
“Hôm nay cháu có buổi tập luyện buổi sáng của câu lạc bộ! Vì buổi biểu diễn tốt nghiệp sắp đến rồi!”
Sora vội vàng trộn cơm còn lại với canh miso rồi ăn hết sạch, đứng dậy chuẩn bị ra ngoài.
“Chờ đã, chị, em đi cùng chị!”
Miyu thấy thế cũng đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
Không khí trong phòng khách đột nhiên trở nên hối hả.
“Miyu, cháu ăn sáng xong rồi hãy đi.”
“Thật là, cháu vì chuyện đó mà. Chúng ta nên bàn bạc với nhau mới phải đúng không?”
“À, phải rồi!”
Sora khẽ vỗ tay như vừa chợt nhớ ra điều gì đó.
“Hai đứa đang nói gì thế? Có chuyện gì cần bàn à?”
“Anh đừng có biết làm gì!”
“Cậu không cần quản đâu ạ.”
Hai cô bé đồng thanh đáp lại.
Ừm… Dù sao thì, tôi cứ cảm thấy mình chẳng chen vào được. Mấy chị em hòa thuận với nhau là tốt đấy, nhưng…
“Không quan trọng đâu, anh hai. Chuyện giặt giũ cứ nhờ anh nhé.”
“Ừm! Cứ để đó tôi lo!”
À, tốt quá rồi, tôi vẫn chưa bị lãng quên. Nghĩ đến đây, tôi không kìm được mà vỗ ngực nhận nhiệm vụ.
“Cậu ơi, cả việc nhà của cháu nữa, cháu nhờ cậu được không ạ?”
“Không thành vấn đề. Hai đứa đi đường cẩn thận nhé.”
Hai cô bé lễ phép nói lời cảm ơn rồi vội vã đến trường.
Vậy là trong nhà chỉ còn lại tôi, Hina và Tenbee. Hina lúc này cứ loay hoay mãi, chẳng biết nên ăn sáng hay chơi với Tenbee, bữa sáng cứ thế mà lê thê mãi chẳng xong.
“Hina, ăn sáng ngoan vào nhé.”
“Không phải đâuuuu~ Hina đang xem Tenbee có ăn ngoan không mà.”
Ồ ồ! Hina nhà ta đã biết kiếm cớ tinh ranh rồi cơ đấy!
Sống chung với một đứa trẻ ba tuổi, cứ chốc chốc lại giật mình vì tốc độ lớn nhanh như thổi của con bé.
Bọn trẻ chính là như vậy đấy, cứ không ngừng học hỏi bao điều.
Thế nhưng, rốt cuộc thì đó cũng chỉ là trí tuệ non nớt của trẻ con, so với sự tinh quái của người lớn thì vẫn còn kém xa.
“Thế à~ Nhưng Tenbee đã ăn xong rồi đấy, với lại nó không giống Hina đâu, nó chẳng làm rơi thức ăn lung tung gì cả. Hina mà cứ thế là Tenbee nó cười cho đấy.”
“Á~ ứ~”
Tenbee, đã ăn xong bữa dưới sàn, đang thản nhiên liếm mép.
Nhờ có chủ cũ huấn luyện cẩn thận, Tenbee dù làm gì cũng rất có quy củ.
Thêm nữa, vì đã lớn tuổi nên nó không hề chạy nhảy lung tung, là một chú chó dành phần lớn thời gian trong ngày để ngủ, chẳng mấy khi cần người chăm sóc.
Điều kỳ lạ là cứ thấy Hina chơi một mình, nó lại chủ động tiến đến bên cạnh cô bé.
Tôi không thể biết được suy nghĩ của loài chó, nhưng Tenbee dường như muốn bảo vệ Hina.
Tenbee quả là cực kỳ đáng tin cậy. Nếu có điều gì khiến tôi bận tâm thì có lẽ chỉ là việc nó không coi tôi là chủ, hay đúng hơn là trong bảng xếp hạng thứ bậc của nó, dường như nó cho rằng tôi còn thấp hơn cả nó.
“Cháu ăn no rồi ạ!”
Ăn xong bữa sáng, Hina cũng nói năng rất đúng mực, như thể không muốn thua kém Tenbee.
“Ừm, không có gì. Vậy thì, chuẩn bị đi nhà trẻ thôi nào.”
“Vângg~”
“Công chúa nhỏ” nhà tôi đáp lời tràn đầy năng lượng. Ngoan ngoãn là được rồi.
Tôi nhanh chóng đeo cặp cho Hina và cho cô bé mặc chiếc áo len do Sasha tặng. Vì là sản phẩm đến từ xứ lạnh nên chất liệu rất ấm áp.
Trong lúc Hina, người vẫn chưa thể tự cài cúc áo một cách thuận lợi, đang chật vật với đám cúc áo, tôi chuẩn bị sẵn sàng những vật dụng cần thiết phải mang đến nhà trẻ mỗi ngày như yếm, cốc đánh răng đã được giặt sạch. Sau đó, tôi viết vài dòng ngắn gọn vào sổ liên lạc, báo rằng Hina vẫn bình an vô sự là coi như hoàn tất chuẩn bị.
Khi chúng tôi đang đi giày ở cửa, Tenbee, mà tôi tưởng đã quay vào ngủ, cũng chầm chậm bước đến bên cạnh.
“Ồ? Sao thế, cậu muốn tiễn chúng tôi à?”
Nghe tôi nói vậy, Tenbee khó chịu quay đầu đi.
“Không phải đâuuu~ Tenbee muốn đi cùng chúng cháu mà~”
“Gâu!”
Tenbee sủa một tiếng như thể phụ họa lời Hina.
Thật vậy sao? Cũng được thôi. Nếu muốn đi dạo thì hôm nay tôi cũng chẳng có lý do gì để cản nó cả.
Cứ thế, hai người một chó chúng tôi cùng nhau ra khỏi nhà, tiến về phía nhà trẻ.
“Ưm… Lạnh quá…”
Vào tháng Hai, gió lạnh cũng đã đến mức khó chịu đựng.
Dù đã mặc nhiều lớp áo bên trong áo khoác, vẫn lạnh thấu xương.
Ngay cả trong tình cảnh này, Hina vẫn tràn đầy năng lượng.
“Gâu gâu~ Gâu gâu~ Chúng ta cùng đi~”
Được đi nhà trẻ cùng Tenbee, Hina tỏ ra vô cùng vui sướng.
Còn Tenbee thì đi trước chúng tôi một chút, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn Hina. Cứ như thể một tùy tùng bảo vệ công chúa vậy.
“À! Chị Shiori kìa!”
Nhìn thấy một nữ sinh cấp ba đang đi phía trước, Hina lớn tiếng reo lên.
Nữ sinh đó nghe thấy tiếng Hina cũng quay đầu lại, khẽ vẫy tay đáp lại.
“Tenbee, đi thôi!”
“Gâu!”
“Á, khoan đã, đợi đã, đợi đã!”
Thấy Hina và Tenbee chạy vọt lên, tôi cũng vội vàng đuổi theo sau.
“Chào buổi sáng, Hina.”
“Chào buổi sáng!”
“Gâu!”
“Hai đứa thân nhau ghê.”
Cảnh Hina và Tenbee ăn ý đến lạ khiến Shiori khẽ mỉm cười.
“Yo, chào buổi sáng.”
“À, chào buổi sáng. Yuuta.”
Shiori nói xong, rồi nghiêm túc cúi chào tôi.
Kitahara Shiori là cô bé sống đối diện nhà Takanashi.
Đúng như mọi người thấy, cô bé là một đứa trẻ tính cách nghiêm túc, rất lễ phép, vì nhà ở gần nên cũng rất chăm sóc gia đình chúng tôi, thường giúp chúng tôi đón đưa Hina, hoặc trông chừng Hina khi không có ai ở nhà.
Giống như Sora và Miyu từng nói, những buổi tối tôi không ở nhà, ba chị em cũng thường sang nhà Shiori ăn cơm. Ở một khía cạnh nào đó, Shiori đối với ba chị em nhà chúng tôi chẳng khác gì một người chị lớn đáng tin cậy.
“Hôm nay Tenbee cũng đi cùng sao.”
“Là nó thấy Hina chuẩn bị ra ngoài nên tự động đòi đi theo đấy.”
“He he, cứ như vệ sĩ vậy nhỉ.”
Tenbee được Shiori xoa đầu khen ngợi, có vẻ rất đắc ý.
Cứ thế, Shiori đi cùng chúng tôi một đoạn đường.
Nhà trẻ của Hina nằm ngay trên đường Shiori đi học.
Chính vì vậy, Shiori mới có thể giúp chúng tôi đón đưa Hina và nhiều việc khác nữa, thật sự đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều.
Đến nhà trẻ, Shiori vẫy tay chào tạm biệt chúng tôi bằng nụ cười thân thiện như thường lệ.
“Lát nữa gặp lại nhé. Mẹ cháu cũng mong Hina đến nhà hôm nay lắm.”
Shiori nói xong, lại lễ phép cúi chào tôi lần nữa rồi nhanh chóng bước về phía trường học.
Hina cứ vẫy tay cho đến khi không còn nhìn thấy bóng Shiori nữa, có vẻ cũng rất hài lòng.
“Hina, hôm nay ở nhà trẻ cũng phải cố gắng lên nhé!”
“Vâng! Chú cũng phải cố gắng lên nhé! Tenbee, tạm biệt.”
…Hina muốn tôi cố gắng làm gì nhỉ? Thôi kệ đi. Nghĩ đến đây, tôi nhận lấy dây dắt Tenbee từ tay Hina. Nhưng, Tenbee dường như không có ý định rời xa Hina.
“Này! Tenbee! Cậu không được đi theo đâu!”
Thấy Hina định bước vào nhà trẻ, Tenbee cũng bước theo.
Mặc dù là một chú chó nhỏ bình thường chẳng mấy khi vận động, nhưng lực kéo dây dắt của nó lại đặc biệt mạnh.
“Này, này! Tenbee! Nghe lời đi chứ!”
Trong lúc tôi đang giữ dây dắt Tenbee, Hina cũng đến vuốt ve đầu Tenbee.
“Tenbee không được vào đâu, phải ở nhà trông nhà nhé.”
Tenbee nhìn chằm chằm vào đôi mắt Hina một lúc, rồi “Gâu” một tiếng.
Xem ra nó dường như đã bị Hina thuyết phục rồi. Mình nói gì nó cũng chẳng nghe lời…
“Tạm biệt nhé~ Tenbee, phải ngoan ngoãn nghe lời đấy~”
Hina quay đầu vẫy tay chào tạm biệt vài lần rồi bước vào nhà trẻ.
Tenbee thấy bóng Hina khuất khỏi tầm mắt, liền vẫy vẫy đuôi về phía tôi.
Cứ như thể đang muốn nói rằng việc cần làm đã xong xuôi rồi. Phải nói sao nhỉ… Cậu thật là khôn ngoan đấy.
Tenbee, chú chó đến nhà chúng tôi vì một lý do kỳ lạ rồi sau đó được chúng tôi nuôi dưỡng, có lẽ là một nhân vật không hề tầm thường.
Nghĩ đến đây, tôi không kìm được mà nhìn Tenbee bằng ánh mắt kính trọng, như thể đang nhìn chú chó Hachiko vậy.
Cùng lúc đó, Sora và Miyu đang trên đường đến trường, tiến hành cuộc thảo luận chiến lược giữa hai chị em.
Có lẽ vì vẫn còn sớm so với giờ cao điểm đi học nên người đi bộ trên đường vẫn chưa quá vội vàng. Những người đàn ông lướt qua hai chị em, hầu như không ngoại lệ, đều quay đầu lại nhìn. Hai chị em này quả là những mỹ nhân có sức hấp dẫn đến vậy.
Thế nhưng, hai người trong cuộc lại chẳng hề bận tâm đến ánh mắt của những người xung quanh.
Miyu đã quá quen với những ánh mắt đó, còn Sora thì căn bản không nghĩ mình sẽ được chú ý. Nội dung cuộc thảo luận của hai người với những thái độ tương phản ấy lại là một chủ đề có mối liên hệ mật thiết với thời điểm hiện tại.
“Ừm, vẫn là tự làm thì tốt hơn.”
Sora nhìn lên trời, nói với vẻ mặt quyết tâm.
“Ể~ Đồ mua ở cửa hàng không được sao? Tầng hầm trung tâm thương mại có bán sô cô la được cho là hàng ‘thượng hạng’ của Hoàng gia Bỉ đấy, ngon lắm luôn.”
“Như vậy thì đâu thể hiện được tấm lòng. Với lại, đó là Miyu em muốn ăn đúng không?”
Bị Sora nói trúng tim đen, Miyu thè lưỡi ra, như thể ý đồ xấu bị phát hiện.
Đến đây có lẽ không cần giải thích nhiều, cuộc “thảo luận chiến lược” của hai cô bé chính là vì Ngày Valentine sắp tới vài ngày nữa. Đối tượng đương nhiên là Yuuta, vừa là cậu vừa là người giám hộ của các em.
“Tóm lại, nhất định phải là đồ tự làm!”
Đối mặt với thái độ chị gái, người vốn chẳng giỏi nấu ăn, lại luôn muốn đặc biệt cầu kỳ, Miyu không khỏi cười khổ.
“Thôi được rồi, nếu chỉ là đun chảy sô cô la, đổ vào khuôn…”
“Không phải loại đó, chị muốn làm loại ‘chính thức’ hơn!”
Sora rất kiên quyết. Đương nhiên, Miyu cũng hiểu rất rõ lý do khiến chị gái, người trước đây chẳng mấy quan tâm đến Valentine, lại có tinh thần như vậy.
Là con gái, chỉ cần có đối tượng muốn tặng sô cô la, tự nhiên không thể bỏ qua dịp này.
Về điểm này, Miyu cũng vậy.
“Vậy thì, em cũng làm đồ tự làm vậy.”
“Ể… Miyu cũng làm sao?”
“Ừm, em muốn tặng chú một món sô cô la thật đặc biệt mà. Làm thành hình trái tim to như thế này thì sao ạ?”
“Không, không được! Không được đâu!”
“Tại sao? Như vậy có thể thể hiện rõ tấm lòng biết ơn, không phải rất tốt sao?”
“Ừm ừm… Vì… nói là biết ơn thì… dùng trái tim có lẽ hơi…”
Bị Miyu làm cho lúng túng, Sora không ngừng tìm lý do để thuyết phục Miyu.
Nhìn vẻ mặt không giấu nổi cảm xúc của chị mình, Miyu mỉm cười.
“Tóm lại, chúng ta cứ cùng nhau cố gắng nhé, chị hai!”
“Thật là! Miyu, em lại trêu chị rồi!”
Thấy Miyu tăng tốc bước đi, Sora vừa cằn nhằn vừa đuổi theo.
Tiếng cười trong trẻo khiến Ikebukuro mùa đông bỗng ấm áp lạ thường.
Sau khi chia tay Miyu, Sora đi về phía trường cấp hai của mình.
Sora xuyên qua sân trường còn chưa thấy nhiều học sinh, đi thẳng đến phòng nhạc.
Khi đến cửa, Sora nghe thấy tiếng nói chuyện vọng ra từ bên trong. Do bản thân vẫn còn ngái ngủ, cộng thêm việc thảo luận vấn đề Valentine với Miyu, nên có thể cô bé đã đến muộn hơn một chút.
“Em đến muộn rồi ạ!”
Sora vội vàng mở cửa bước vào. Quả nhiên, tất cả thành viên câu lạc bộ hợp xướng đã có mặt đầy đủ. Xem ra, Sora là người đến cuối cùng.
“Tôi đang đợi cậu đấy! Takanashi!”
“Hội… Hội trưởng… Chào buổi sáng ạ!”
Cô gái đứng trước bảng, khoanh tay, vừa thấy Sora xuất hiện liền lao tới.
Cô ấy tên là Okae Kiyomi. Luôn tỏ ra đặc biệt phấn khích trước Sora, cô ấy là “người hâm mộ mỹ nhân” được công nhận bởi chính bản thân mình và mọi người, đồng thời cũng là hội trưởng câu lạc bộ hợp xướng.
Với tham vọng tự xưng là “biến câu lạc bộ hợp xướng thành hậu cung tập trung mỹ nhân”, Kiyomi yêu thích Sora nhất.
“Ôi ôi! Takanashi… Cậu đến muộn thế này làm tôi lo quá đấy!”
“Em, em xin lỗi!”
“Từ giờ tập hợp đến giờ mới có năm phút thôi mà.”
“Cậu im đi, Kotani.”
Nghe thấy cậu bé đeo kính bên cạnh ngay lập tức phản bác, Kiyomi liền trừng mắt lại. Kotani Shuji, người bị Kiyomi trừng mắt, cùng khóa với Sora. Cậu bé điển trai có vẻ tính cách nghiêm túc, co rụt cổ lại dưới ánh mắt tức giận của hội trưởng.
“Chúng tôi vừa mới nghĩ, một Takanashi nghiêm túc như cậu mà lại đến muộn tận năm phút như thế này thì chắc chắn là bị vướng vào rắc rối gì rồi!”
“Chỉ có mình hội trưởng là làm quá mọi chuyện thôi.”
“Đã bảo cậu im đi mà!”
Kiyomi lộ vẻ hung dữ, nhưng Shuji chỉ giả vờ không nhìn thấy.
Câu lạc bộ này như thường lệ, vẫn náo nhiệt như vậy. Trước đây Sora từng hơi e ngại bầu không khí này, nhưng giờ đây cô bé đã có thể cảm thấy vui vẻ từ đó.
“Yo, yo! Takanashi!”
“Chào, chào buổi sáng, Maeshima.”
Nghe thấy một nam sinh đột nhiên lớn tiếng chào mình, Sora cũng quay đầu đáp lại. Chỉ bấy nhiêu thôi đã khiến cậu nam sinh đó đỏ bừng mặt, nhưng Sora thậm chí còn không nhận ra sự thay đổi rõ rệt đó.
Sora lúc này thực ra đang nghĩ: Tốt quá rồi, mình đã chào hỏi bình thường.
Việc có thể ứng đáp thuận lợi trước lời bắt chuyện của con trai như bây giờ, đối với Sora mà nói là một bước tiến lớn.
Ở nhà, Sora nói chuyện với thái độ của người chị cả, làm việc không qua loa, nhưng ra ngoài lại hoàn toàn không biết cách đối phó với đàn ông.
Có lẽ là do chịu ảnh hưởng từ sự bảo vệ nghiêm ngặt của cha cô bé – Shingo, người luôn yêu thương Sora như báu vật, nên Sora rất nhút nhát với người ngoài. Ngay cả với người cùng giới, cô bé cũng chỉ có thể nói chuyện bình thường với những người mà mình thực sự tin tưởng; còn với đàn ông, thì cô bé sẽ căng thẳng đến mức không biết phải đối phó thế nào.
Và Maeshima Daiki này, trước đây lại là kiểu người mà Sora khó đối phó nhất. Daiki với tính cách thẳng thắn, giọng nói lớn, và thường xuyên chủ động bắt chuyện, ban đầu khiến Sora cảm thấy e ngại.
Trong đó, đương nhiên cũng phản ánh tình cảm ngây thơ của Daiki dành cho Sora, nhưng Sora hoàn toàn không nhận ra, có một thời gian, ấn tượng của Daiki đối với Sora chỉ là “người đáng sợ” mà thôi.
Thế nhưng, tất cả những điều đó đã là chuyện của quá khứ. Giờ đây Sora đã có thể nói chuyện bình thường với Daiki.
Nếu sự xuất hiện của Yuuta là điều ảnh hưởng lớn nhất đến Sora trong thời gian gần đây, thì câu lạc bộ hợp xướng nơi Hội trưởng Okae và những người bạn đã đưa Sora trở lại và giúp cô bé kết giao với những người bạn thân… cũng là nơi quan trọng thứ hai trong lòng Sora.
Sora với nụ cười hơi ngượng nghịu nhưng chứa đầy tự tin nói với Daiki:
“Hôm nay hãy luyện tập thật tốt nhé.”
Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ khiến Daiki đứng sững tại chỗ, không nói nên lời.
Đó là nụ cười mà Sora rất ít khi bộc lộ trước đây. Đối với một cậu trai đang yêu, sức ảnh hưởng quả thật quá mạnh mẽ.
Thế nhưng, vị trí của Daiki không cho phép cậu ta tự mãn như vậy.
Giống như Daiki, không ít chàng trai thầm yêu Sora, nghe nói sau giờ học thậm chí còn có những chàng trai nhiệt tình cố tình chạy xuống các phòng học ở tầng dưới phòng nhạc để nghe giọng hát của Sora.
Hơn nữa, gần đây ngay cả ngoài câu lạc bộ, Sora cũng bắt đầu bộc lộ nụ cười như vậy.
Sora, một mỹ nhân nhút nhát gần như không nói chuyện với đàn ông, nụ cười thoáng qua hiếm hoi của cô bé ấy có sức mạnh phi thường. Nghe nói, hiện tại số lượng nam sinh đơn phương Sora trong trường đang tăng lên rất nhiều, ít nhất là Daiki nghĩ vậy.
Với vị trí của Daiki, đương nhiên cậu ta muốn tận dụng lợi thế cùng câu lạc bộ để tìm cách tạo khoảng cách với các tình địch khác. Thực lòng mà nói, Daiki hôm nay khá lo lắng.
Dù sao thì cũng chẳng còn nhiều thời gian nữa rồi, chỉ còn chưa đầy mấy ngày nữa là đến ngày quan trọng.
“Cái, cái đó, ừm… Tháng Hai… cũng sắp hết một nửa rồi đấy!”
“Ừm, đúng thế, buổi biểu diễn tốt nghiệp sắp đến rồi.”
“À, không phải, trước đó còn có…”
“Còn có gì? Lần này nhớ là không có buổi tập chung nào mà…”
Sora không hiểu hỏi lại.
“Ưm… Ý tớ là…”
Daiki ấp úng, cố gắng để Sora nhận ra điều gì đó.
Thế nhưng vẻ lúng túng, có vẻ khá sốt ruột của Daiki lại khiến Sora căng thẳng. Shuji, người hiểu rõ mọi chuyện bên cạnh, là bạn thân của Daiki, chỉ biết lắc đầu, nhưng bản thân hai người kia thì lại chẳng hề hay biết gì. Ngay lúc này, có người không nhịn được lên tiếng:
“Thật là, muốn nói gì thì cứ nói thẳng ra đi chứ.”
“Im, im đi! Hanamura!”
Hanamura Yoko, người phụ trách chơi piano trong câu lạc bộ hợp xướng, khẽ thở dài với vẻ mặt lãnh đạm như thể “đã nhìn thấu tất cả”. Nhờ có Yoko, người thân thiết nhất với Sora trong câu lạc bộ hợp xướng và cũng là bạn đồng sở thích riêng, giúp đỡ, Sora mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Con trai thật khó hiểu. Sora nghĩ thầm.
“Thôi được rồi, được rồi, bắt đầu luyện tập buổi sáng thôi nào.”
Hội trưởng Kiyomi vỗ tay, thúc giục các thành viên chú ý.
“Chỉ còn chưa đầy một tháng nữa là đến buổi biểu diễn tốt nghiệp, mọi người hãy lấy hết tinh thần ra nhé!”
Buổi biểu diễn tốt nghiệp đối với câu lạc bộ hợp xướng là hoạt động cuối cùng của năm nay, đối với học sinh lớp ba, lại là buổi biểu diễn cuối cùng trong cuộc sống cấp hai. Nói cách khác, đây là sân khấu cuối cùng của Hội trưởng Kiyomi.
“Lần này mọi người hãy phát huy hết thành quả luyện tập trước đây nhé. Đúng rồi, trước đây… trước đây… U oa oa oa!”
“Hội trưởng lại khóc rồi!”
“Không được đâu! Người ta không muốn tốt nghiệp!”
“Hội trưởng! Cậu cũng nên chấp nhận đi chứ!”
“Im đi, Kotani! Cậu, cậu làm sao hiểu được nỗi buồn của tôi chứ!?”
“Tôi ít nhiều cũng hiểu tâm trạng của cậu, nhưng…”
Mãi mới đưa được các cô bé nhà Takanashi trở lại câu lạc bộ, thế mà giờ đã sắp tốt nghiệp rồi! Phải bỏ dở cái “hậu cung” bao lâu mới xây dựng được, thật là quá bi thảm mà!
“Không đúng đâu!”
Shūji và Daiki đồng thanh phũ phàng.
Sau khi đưa Hina đến nhà trẻ, tôi đã đi đường vòng một chút để về nhà, cốt là để dắt Sasha đi dạo.
Lý do đơn giản thôi, vì tôi quá rảnh rỗi.
Khi còn đi học đại học, để vừa lo việc làm thêm vừa chu toàn bài vở, tôi ngày nào cũng sống vội vã. Thế nhưng bây giờ trường đang nghỉ, thời gian lẽ ra dành cho việc học giờ hoàn toàn trống rỗng.
Tôi chẳng có sở thích đặc biệt nào để chìm đắm, cũng chẳng tham gia hoạt động câu lạc bộ nào nổi bật, lại càng không có bạn gái. Hơn nữa, tiền bạc cũng eo hẹp… Càng nói lại càng thấy bi thảm hơn.
Cứ thế, trước giờ làm thêm, tôi rảnh rỗi đến phát ngán.
“Hay là cậu cứ nhận thêm ca, kiếm thêm việc ngắn hạn đi. Dù sao thì cũng phải tốn thêm một khoản tiền ăn cho cậu nữa mà.”
Sasha dường như chẳng thèm để tâm đến lời than vãn của tôi, chỉ ung dung đi trước tôi.
Sau đó, tôi ghé vào một cửa hàng tiện lợi trên đường về. Sasha lúc này lại bất ngờ rất ngoan ngoãn, chịu khó đứng yên cho tôi buộc dây ở bên ngoài cửa hàng.
Vừa bước vào trong, mùi oden thơm lừng cùng những chiếc bánh bao nóng hổi trong tủ kính như đang ra sức quyến rũ tôi. Nhưng vì vừa ăn sáng xong, tôi đành kìm nén sự thèm muốn mà đi thẳng đến khu tạp chí. Tôi cầm một cuốn báo tuyển dụng việc làm thêm lên, lướt qua loa.
Việc làm trong ngành ẩm thực, hành chính, hay công việc tay chân, dù số lượng không ít, nhưng những công việc tính theo giờ lương chẳng có gì hấp dẫn. Hơn nữa, những công việc thiếu tính linh hoạt về thời gian cũng là một vấn đề đối với tôi.
Nói về những công việc làm thêm hiện tại của tôi, đó là nhân viên tại một quán cà phê kiêm bar tên là Creare ở ga Hachiōji, rồi bốc dỡ hàng hóa cho một nhà máy sản xuất bánh kẹo, và cả vận chuyển hàng hóa cho một trung tâm thương mại. Hai quán đầu tiên vì có chút quen biết với chủ, nên thời gian làm việc cũng linh động hơn chút. Còn việc vận chuyển hàng hóa thì chỉ là công việc ngắn hạn cực kỳ, thường chỉ vào dịp cuối năm hoặc mùa lễ Obon. So với những công việc đăng trên báo tuyển dụng, điều kiện làm việc của tôi quả là một trời một vực.
“Xem cái này cũng chẳng ích gì…”
Tôi đặt cuốn báo tuyển dụng trở lại kệ, mua một lon cà phê, rồi lại không kìm được mà tiện tay mua thêm một chiếc bánh bao thịt. Trong lúc chờ cô nhân viên lớn tuổi gói bánh bao, tôi chợt chú ý đến khu vực trưng bày đặc biệt cạnh quầy.
“Khuyến mãi đặc biệt Valentine.”
Dưới tấm bảng quảng cáo lòe loẹt, vài hộp sô cô la được bày ra. Vì bận rộn mà tôi hoàn toàn quên mất, Valentine đã cận kề rồi.
“À, đúng rồi! Thì ra là thế.”
Vậy thì mọi chuyện đã hợp lý. Sáng nay Sora và Miyu thì thầm to nhỏ với nhau chính là vì chuyện này.
Hồi còn đi học tiểu học, tôi chẳng có chút duyên nào với mấy ngày lễ như thế này, nhưng cũng biết có vài đứa sẽ vì chuyện tặng hay nhận được bao nhiêu sô cô la mà diễn ra bao nhiêu màn kịch cười ra nước mắt. Chẳng hạn như tặng sô cô la cho ai trong lớp, có bao nhiêu tiền, có kèm thư viết tay hay không…
“Mà này, các cô bé định tặng sô cô la cho ai nhỉ…?”
Nếu nói đến bạn bè nam của Sora, tôi chỉ biết có Maejima và mấy đứa bạn kia thôi, mà dù có tặng sô cô la thì chắc cũng chỉ là chút quà giao thiệp xã giao. Còn Miyu… chắc ngược lại sẽ nhận được sô cô la từ các bạn nữ mất.
Dù bây giờ chưa phải là ngày lễ quan trọng gì, nhưng sau này thì khó mà nói trước được. Rồi sớm muộn gì các cô bé cũng sẽ có bạn trai… rồi hẹn hò vào Valentine… Ưm, hay là mình quy định cấm ra ngoài vào Valentine thành gia quy luôn nhỉ? Không, mình đang nghĩ cái quái gì thế này? Nghĩ đến cảnh những tên sâu bọ rác rưởi quấy rầy những cô con gái mà tôi hết lòng chăm sóc, tôi lại không kiềm được cơn bực tức. Giờ thì tôi đã có thể hiểu được cảm giác của anh rể Shingo rồi.
Nghĩ kỹ lại thì, dù nói là hết lòng chăm sóc, chúng tôi cũng chỉ ở bên nhau khoảng nửa năm thôi. Cái tâm lý hoàn toàn tự cho mình là bố này khiến tôi莫名地感慨. (cảm thấy hơi khó tả)
Nghĩ đến đây, tôi chợt nhận ra một sự thật.
“Khoan đã… chẳng lẽ mình cũng có cơ hội nhận được sô cô la sao…?”
Trong hơn mười năm kể từ khi tôi biết đến ngày lễ Valentine, những chiếc sô cô la tôi nhận được chỉ là của chị gái tặng, hoặc là những món quà xã giao do bạn bè đồng cảm mà tặng thôi.
Thế nhưng, lần này thì khác.
Giờ đây, bên cạnh tôi có những cô con gái đáng yêu, nghĩa là, tôi còn có thể trông mong vào những cô cháu gái đáng yêu nữa chứ!
Tôi hẳn có thể mong chờ Sora và Miyu sẽ tặng sô cô la cho mình.
Biết đâu Hina, cô bé dạo gần đây phát triển vượt bậc, cũng sẽ biết đến ngày Valentine này mà chuẩn bị sô cô la cho tôi thì sao.
“Đúng rồi, năm nay mình nên mong chờ một chút xem sao…”
Trên mặt tôi bất giác nở nụ cười.
Tôi hẳn sẽ có một ngày Valentine vui vẻ nhất đời mình.
Tôi mang theo nụ cười ngây ngô bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi, nghe thấy tiếng chó sủa đầy khó chịu vang lên dưới chân.
“Gâu!”
“À, xin lỗi, xin lỗi… Mà này, cậu có muốn ăn bánh bao không?”
Tâm trạng đang rất vui vẻ, thấy vẻ khó chịu của Sasha, tôi cũng hào phóng chia nửa chiếc bánh bao vừa mua ra đưa đến trước mặt nó, nhưng Sasha chẳng thèm để ý.
Dù nói là người nhà, nhưng khi nhận được sô cô la từ con gái, cảm giác viên mãn trong lòng quả thật rất khác biệt.
Nghĩ kỹ lại, bây giờ có lẽ là thời kỳ đào hoa nhất trong đời tôi.
Ba chị em nhà Takanashi thì khỏi phải nói, Koto-chan ở nhà đối diện, và cả Sugaya, người bạn đồng khóa với tôi hồi trước, cũng hay nói chuyện với tôi.
Quan trọng nhất là… điểm nhấn duy nhất trong cái Hội Nghiên cứu Quan sát Đường phố mà tôi tham gia ở trường đại học – đàn chị Raika. Vừa nghĩ đến đó, trong đầu tôi không khỏi nảy sinh những ảo tưởng vượt quá giới hạn.
Chẳng lẽ, đàn chị Raika cũng có thể tặng sô cô la cho tôi sao…?
Thế nhưng, việc đàn chị có quan tâm đến những hoạt động phổ biến như thế này hay không thì vẫn còn là một dấu hỏi lớn.
Mà nói đi cũng phải nói lại, đàn chị Raika là một người rất tùy hứng, nhất thời cao hứng chuẩn bị sô cô la cho tôi cũng không phải là không thể.
Cho dù đó là sô cô la siêu cay do đàn chị Raika thích trêu người cho thêm ớt vào, tôi cũng tự tin có thể ăn hết trong lòng đầy biết ơn. Nhưng nếu được thì tôi vẫn mong đó là sô cô la bình thường thôi.
Còn vài ngày nữa là đến Valentine, năm nay hẳn sẽ có chuyện tốt lành xảy ra.
“Hả? Khoan đã, ngày Valentine đó… trường đại học còn chưa khai giảng mà!”
Đúng vậy, đây là một điểm mù nghiêm trọng.
Dù cùng thuộc một câu lạc bộ, nhưng tôi và đàn chị Raika về cơ bản chỉ gặp nhau ở trường đại học. Đàn chị thỉnh thoảng có xuất hiện ở nhà Takanashi hoặc nơi tôi làm thêm, nhưng chưa bao giờ là do tôi mời mà đến.
Nói một cách đơn giản, kết quả là…
“Cứ thế này thì việc nhận được sô cô la từ đàn chị Raika, căn bản… chẳng có chút hy vọng nào cả.”
Kỳ vọng của tôi trong chớp mắt đã tan thành bọt nước.
Còn Sasha dưới chân tôi, thì ngáp một cái vẻ chán nản, rồi như để bày tỏ sự đồng cảm, khẽ quất đuôi vào chân tôi.
Không biết sự nhàn rỗi có lây lan không, nếu đúng vậy thì có lẽ hôm nay tôi đúng là một tên ôn thần.
Ngày hôm đó, tại quán cà phê kiêm bar Creare nơi tôi làm thêm, cũng rảnh rỗi đến phát ngán. Không biết là do trước Valentine khách hàng chọn ăn ngoài ít đi, hay chỉ là trùng hợp, một giờ sau khi mở cửa vào buổi sáng, không một vị khách nào ghé qua.
Điều này khiến ông chủ Hiroshi cũng sớm từ bỏ, nói là phải chuẩn bị cho Valentine nên về trước. Hiroshi, một người đàn ông trưởng thành cường tráng nhưng lại mang tâm hồn thiếu nữ, dường như đã dồn khá nhiều tâm sức vào việc thử làm sô cô la Valentine.
Một người làm thêm khác, Ninmura Kōichi, thì ỷ vào việc không có khách nên cứ nói chuyện điện thoại. Từ những đoạn hội thoại của cậu ta, có vẻ như đang sắp xếp lịch hẹn hò vào những ngày Valentine sắp tới.
Dù không phải chuyện gì mới mẻ, nhưng Kōichi đúng là có duyên với phái nữ.
Sau khi lên đại học, cậu ta là bạn cùng khoa, cùng câu lạc bộ, và cũng là người bạn duy nhất của tôi. Cậu ta là một anh chàng "hot" đến nỗi tôi còn tự hỏi sao cậu ta lại kết bạn với tôi. Ngoại hình sánh ngang với diễn viên, thần tượng thì khỏi phải bàn, Kōichi còn rất chu đáo với mọi người, và nói chuyện cũng rất khéo. Lần đi gặp mặt tập thể trước đây, cậu ta cũng đã cho tôi thấy rõ bản lĩnh của mình mà không chút tiếc nuối.
Hiện tại, trong danh sách những người mà Kōichi đang nỗ lực sắp xếp lịch trình, chắc chắn cũng bao gồm cô gái cậu ta quen trong buổi gặp mặt tập thể đó. Tôi nghĩ thằng nhóc này hồi cấp ba chắc chắn sẽ như nhân vật trong truyện tranh, nhận được cả một túi đầy sô cô la, rồi ôm túi giấy to đùng về nhà.
Đối với kiểu người luôn sống ở một thế giới khác như vậy, tôi cũng chẳng có gì để so đo, nhưng một khi so với tình cảnh của bản thân, thật khó để tôi không ghen tị.
Mọi người tích cực tham gia các buổi gặp mặt tập thể và hoạt động câu lạc bộ, có lẽ cũng là để tránh phải trải qua một ngày Valentine cô đơn như tôi. Không, chắc chắn là vậy rồi.
Mặc dù nói vậy, nhưng dù sao thì gần đây tôi cũng đã xác nhận bản thân không giỏi giao tiếp với người khác giới, cũng chẳng có chút động lực nào để tìm đối tượng tranh thủ cơ hội nhận sô cô la.
Thế nhưng… nếu ở trường có tiết học, tôi vẫn có cơ hội nhận được sô cô la của đàn chị Raika…
Tôi vừa liếc nhìn Kōichi đang vui vẻ nói chuyện điện thoại với ánh mắt trắng dã, vừa lặp đi lặp lại công việc thở dài lấp đầy khoảng trống trong quán.
“Thế nhé, tôi sẽ chờ sô cô la của cậu đấy. Tạm biệt… Hú~ Chắc xong hết rồi nhỉ.”
Một lúc sau, Kōichi cuối cùng cũng kết thúc cuộc điện thoại, vặn vai như vừa hoàn thành một công việc khó nhằn. Thấy vẻ mặt mãn nguyện của cậu ta, tôi vô tình hỏi một câu không nên hỏi.
“Cậu định gặp bao nhiêu người trước Valentine thế?”
“À… Hiện tại thì chắc là tám người nhỉ?”
Kōichi vừa đếm ngón tay vừa nói.
“Thế thì mỗi ngày ít nhất phải hẹn hò với hai người à?”
“À… đúng vậy. Cũng không sao đâu, chỉ hai người thôi mà, chắc không thành vấn đề đâu.”
Không thành vấn đề ư… Thật không biết cậu ta lấy đâu ra ngần ấy năng lượng. Nếu là tôi, chỉ cần phải đối phó với một người thôi cũng đủ mệt rồi.
“À này, Segawa, còn cậu thì sao?”
“Cậu nói là…”
“Cậu có tìm cách gặp đàn chị Oda không?”
“T-tôi, làm sao tôi dám mở lời được!”
Bị nói trúng tim đen bất ngờ, tôi không khỏi luống cuống.
“Tại sao chứ? Có gì mà phải ngại? Cứ thoải mái nói ‘Hay là mình đi ăn gì đó nhé?’ thử xem sao. Biết đâu người ta đồng ý ngay thì sao.”
“Đúng là thế thật, nhưng mà…”
Thật là, Kōichi nói mọi chuyện thật dễ dàng, nếu tôi có thể làm được như vậy thì đã chẳng cần phải đau đầu rồi. Hơn nữa, nói đi cũng phải nói lại, dù có hẹn được đàn chị Raika đi chăng nữa, tôi cũng chẳng biết phải nói gì khi ở riêng. Phải nói là, liệu chúng tôi có thể giao tiếp được với nhau không đây?
“Nhưng mà, nếu cậu cứ thế này, thật sự có khi còn chẳng nhận được sô cô la xã giao nào đâu đấy.”
“Ưm… Chuyện đó thì tôi biết mà.”
Kōichi, tôi, và cả đàn chị Raika mà chúng tôi đang nói đến, đều là thành viên của “Hội Nghiên cứu Quan sát Đường phố” (Rōken). Đây là một câu lạc bộ tệ hại mà ngay cả chúng tôi cũng không rõ nội dung hoạt động và mục đích của nó. Chính vì vậy, việc rủ rê ai đó gặp mặt vào ngày nghỉ nghe có vẻ chẳng thuyết phục chút nào.
“Câu lạc bộ mình có từng tụ tập vào ngày nghỉ nào chưa nhỉ?”
Tôi thử hỏi Kōichi như vậy, và cậu ta chỉ biết nhún vai.
“Ngoài lễ hội trường ra, tôi cũng chẳng nhớ có hoạt động nào ra hồn. Mà ngay cả ngày nghỉ quý báu cũng phải gặp đàn anh Sako thì chắc cậu cũng chẳng muốn đâu nhỉ?”
Kōichi, người bình thường vẫn đau đầu vì sắp xếp lịch hẹn hò, quả thật sẽ nghĩ như vậy. Còn tôi, dù có phải gặp đàn anh Sako đi chăng nữa, tôi vẫn muốn gặp đàn chị Raika. Nhưng mà… nếu không có việc gì quan trọng, việc phải mất hơn một tiếng đồng hồ từ Ikebukuro để đến trường quả thật rất phiền phức. Hơn nữa, nghĩ kỹ lại, tôi còn chẳng biết đàn chị sống ở đâu, mà đàn chị cũng chẳng có lý do gì để đến trường vào ngày nghỉ cả.
Suy nghĩ một vòng trong đầu, khả năng nhận được sô cô la từ đàn chị cảm giác ngày càng thấp đi. Thấy vẻ mặt ủ rũ của tôi, Kōichi như muốn động viên tôi, nở nụ cười rạng rỡ nói:
“Đừng buồn mà, Segawa, cậu vẫn có thể nhận được sô cô la từ Sora và Miyu, thế cũng tốt rồi mà.”
Kōichi cũng nghĩ vậy sao? Vậy thì chắc chắn là sẽ nhận được rồi. Ừm, thật đáng mong chờ.
Là một người cha, lần đầu tiên nhận được sô cô la từ những cô con gái yêu quý, cảm xúc ấy thật đặc biệt khác lạ!
Nhưng mà, bất kể sô cô la có thể nhận được với tư cách là một người cha, tôi cũng muốn nhận được sô cô la với tư cách là một người đàn ông nữa chứ.
“Thế nhưng… sô cô la của đàn chị Raika, vẫn khiến người ta tràn đầy kỳ vọng quá đi mất~”
“Nếu không hành động, cậu sẽ mãi mãi chỉ có thể kỳ vọng thôi đấy~ Cậu nghĩ một người như đàn chị Oda, khi không hề có hẹn gặp mặt, sẽ tự động chuẩn bị sô cô la cho cậu sao?”
Tôi không nghĩ vậy. Chẳng có chút khả năng nào.
Khi chúng tôi đang uống cà phê sản phẩm của quán và nói chuyện về chủ đề này, chợt thấy có khách mở cửa bước vào.
“Chào mừng quý khách… Ơ, gì chứ, là đàn anh à.”
“Segawa, sao cậu nói chuyện thế, thật là bất lịch sự.”
Người xuất hiện trong quán là một người đàn ông lùn mập, đeo kính, mặc bộ đồ thể thao rộng thùng thình. Đó chính là hội trưởng của Hội Nghiên cứu Quan sát Đường phố “Rōken” của chúng tôi – đàn anh Sako.
“Kōichi, pha cho tôi một ly cà phê nữa.”
“Được thôi, có thêm mật ong và sữa đúng không ạ?”
Kōichi thoăn thoắt chuẩn bị ly cà phê riêng biệt dành cho đàn anh Sako.
“Nói đi, hôm nay lại có mục đích gì đây?”
“Segawa cậu thật lạnh lùng, tôi đã đặc biệt mang việc đến cho cậu đấy chứ.”
“Ô! Thật ra trong lòng em rất cảm ơn đàn anh Sako ạ!”
“Hì hì hì… tôi nên làm gì đây~~ Segawa, thái độ của cậu với tôi dạo này không tốt chút nào đâu nhé~~”