Thế giới này chất chứa biết bao điều bí ẩn và kỳ diệu.
Tôi nghĩ, đó là điều mà lần đầu tiên tôi cảm nhận được khi tham gia các hoạt động của Hội Nghiên cứu Quan sát Đường phố. Dù trên đời chẳng có ai hiểu thấu mọi chuyện, nhưng dường như tôi chỉ có cái nhìn hết sức phiến diện về con người. Vạn vật đều đan xen phức tạp, diễn ra đồng thời một cách hỗn độn đến tột cùng. Thế nhưng, dù chỉ là những điều vô tình bắt gặp, đôi khi phía sau lại ẩn chứa những sự thật khác.
Tôi nằm mơ cũng chẳng thể ngờ, sau hơn nửa năm kể từ lần cuối cùng nghe được giọng chị gái, chị ấy vẫn có thể khiến tôi sửng sốt đến vậy. Vào ngày chỉ còn vài hôm nữa là đến lễ hội trường, tôi đã trải qua một cú sốc hiếm có trong đời.
Mọi chuyện bắt đầu từ ba ngày trước—
Khi bạn của Sora vẫn còn ở nhà, tôi lại lỡ ngủ quên mất. Sau đó, có lẽ vì ngủ không đúng giờ giấc nên tôi lại khó lòng chợp mắt nổi lúc nửa đêm, cuối cùng chỉ còn biết trằn trọc trong chăn, mong sao buồn ngủ nhanh đến. Vào khoảng ba giờ sáng, tôi nghe thấy tiếng động lạ trong nhà. Trong đầu nghĩ "Đằng nào cũng có ngủ được đâu...", tôi bèn chui ra khỏi chăn.
Cửa nẻo trong nhà đều đã được khóa cẩn thận, lại thêm hệ thống chống trộm đắt tiền mà anh rể tôi – người cưng con gái hết mực – đã lắp đặt, nên khả năng là trộm cắp cũng không cao. Thế thì, chắc là Miyu thức khuya ra ngoài đi loanh quanh rồi. Với vai trò là người giám hộ, tôi phải nhắc nhở con bé một chút. Mang theo ý nghĩ đó, tôi nhẹ nhàng bước lên cầu thang dẫn lên lầu hai.
“Ủa? Sora à?”
Thế nhưng, nằm ngoài dự đoán của tôi, người thức khuya đi loanh quanh lại là Sora. Con bé vừa bước ra khỏi phòng thì bị tôi bắt gặp.
“Anh Hai!? S-sao, sao anh lại ở đây!?”
“À thì, anh nghe thấy tiếng động trên lầu nên... Ủa? Cái gì thế kia?”
Tôi chỉ vào bọc đồ vuông vắn trên tay Sora rồi hỏi.
“C-cái này... Không có gì đâu ạ!”
Thấy vậy, Sora cuống quýt giấu bọc đồ ra sau lưng.
“Trông đâu có giống không có gì đâu... Thôi được rồi, thực ra cũng không sao. Quan trọng hơn, đừng thức khuya quá nhé, mai còn phải đi học mà phải không?”
“Vâng, vâng ạ, em xin lỗi.”
Sora nói xong, vụt cái đã trốn về phòng mình.
Chỉ đến khi Sora khuất bóng khỏi tầm mắt tôi, tôi mới nhận ra một chuyện. Căn phòng Sora bước ra là căn phòng nằm sâu nhất ở lầu hai. Tôi đã sống trong ngôi nhà này được một tháng trời, vậy mà chưa từng bước vào căn phòng đó. Đúng vậy, đó chính là "căn phòng không thể mở" từng khiến tôi bận tâm trước đây, cũng là phòng của chị gái tôi. Cánh cửa phòng đó đã bị khóa, và Sora thì nói là làm mất chìa khóa rồi. Mới hôm trước khi tôi tò mò đến gần, Sora cũng tỏ ra vẻ từ chối khác thường.
“Theo lời Sora thì trong đó toàn là đồ không dùng đến mà phải không?”
Tôi thử kiểm tra lại một lần nữa, thấy cửa phòng vẫn khóa chặt. Dù sao thì lúc Sora rời khỏi phòng dường như đang khóa cửa, nên tôi cũng không ngạc nhiên mấy.
“Chuyện này phải tính sao đây?”
Việc chìa khóa bị mất cũng là nói dối. Nghĩ đến việc Sora có chuyện phải nói dối để giấu tôi, tôi thấy đây đúng là một đòn giáng không hề nhỏ.
“Sao mà, cái cảm giác này... chán nản quá đi mất.”
Tôi vẫn chưa được tin tưởng sao? Không phải, không phải đâu, biết đâu bên trong là những thứ mà ở cương vị một cô gái, con bé không muốn tôi biết thì sao...? Mà rốt cuộc thì đó là cái gì chứ! Tôi tự nhủ thầm trong lòng.
Tôi nghĩ con bé cứ nói thật với tôi là được rồi, chẳng cần phải nói dối làm gì, chỉ cần kể rõ ngọn ngành, tôi cũng chẳng để tâm đặc biệt... Chắc thế. Mặc dù nói vậy... nhưng ngay cả bản thân tôi, thực ra cũng phải tốn công tìm chỗ giấu sách người lớn, nên có thể nói cũng là kẻ tám lạng người nửa cân thôi.
Đêm hôm đó, chuyện này cứ thế mà tạm gác lại. Thế nhưng, là một người phàm tục, tôi nào có biết đây lại là khởi đầu cho một sự kinh ngạc tột độ.
Ikebukuro quả không hổ danh là một trong những đô thị sầm uất bậc nhất Tokyo, rất tiện lợi cho việc mua sắm. Để mua sắm đồ dùng cho quán cà phê trong lễ hội trường, và thực hiện "kế hoạch độc đáo để phân biệt với các câu lạc bộ khác" của Sako senpai, hôm nay tôi không đến trường mà chuẩn bị đón Ninmura cùng các thành viên Hội Đường Phố đến nhà. Vì sắp đến lễ hội trường nên tôi cũng được phép bỏ qua các tiết học hôm nay.
Về những chuyện này, tôi cũng đã nói với Sora và các em, cuối cùng chúng quyết định hôm nay sẽ về nhà sớm. Mặc dù việc Sako senpai sắp đến khiến Sora có vẻ không vui, nhưng vì cách đây không lâu con bé mới dẫn bạn về nhà nên cũng đành miễn cưỡng đồng ý. Tối nay, tôi định sẽ cùng mọi người thưởng thức một bữa tối vui vẻ như lần ăn lẩu trước.
Thế nhưng...
“Cái quái gì thế này! Miyu-sama lại không có ở đây! Rõ ràng đã thỏa thuận khác mà, Segawa!”
Đón một người vừa mở miệng đã buông ra những lời như vậy vào nhà, có thật sự ổn không đây?
“Chúng ta có thỏa thuận gì đâu ạ. Hơn nữa, Senpai, học sinh tiểu học giờ này đương nhiên là đang ở trường.”
“Cái gì! Thật là nguy hiểm! Mặc dù gần đây quần đùi thể thao kiểu Nhật đã bị bãi bỏ, nhưng Miyu-sama trong bộ đồ thể thao cũng không thể bỏ lỡ! Không đúng! Từ góc độ sưu tầm mà nói, phải nói là cần phải có! Lên đường thôi! Segawa, chúng ta phải lập tức đến sân trường tiểu học! Đôi chân tuyệt đẹp của Miyu-sama... Ước gì!”
Người dùng quạt giấy đánh một đòn khiến Sako senpai ngã gục trong vũng máu chính là Raika senpai. Senpai vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng như chưa có chuyện gì xảy ra, bắt đầu kiểm tra những món đồ đã mua.
“Đây là hộp nhạc làm quà cho Hina, đây là bờm tóc mua cho Miyu, cái này và cái này là những chiếc ruy băng trông rất hợp với Sora, và cả...”
...Khoan đã, đồ dùng cho lễ hội trường đâu?
Trong lúc tôi còn đang ngẩn tò te, Ninmura khẽ đặt tay lên vai tôi.
“Segawa, tớ hiểu, tớ rất hiểu cảm giác của cậu. Thật ra tớ không muốn nói đâu, mặc dù tớ đã cùng mọi người từ Hachiōji đến đây, nhưng Sako senpai hoàn toàn không hề đề cập với tớ về kế hoạch quán cà phê.”
C-cái gì!
“Vậy, các cậu đã mua những gì ở Ikebukuro?”
“Quà tặng cho Sora và các em ấy chứ? Sako senpai tuy cũng mua khá nhiều thứ, nhưng hình như chẳng liên quan gì đến quán cà phê. Chúng tớ đã đi cửa hàng đồ anime và hiệu sách... sau đó còn đi trung tâm thương mại nữa.”
Cũng phải, Sako senpai nhìn bộ dạng là biết chỉ biết nghĩ đến tư lợi thôi.
“Raika senpai! Các cô không có kế sách bí mật nào sao!?”
“Đó là việc của Hội trưởng.”
...Raika senpai đơn thuần chỉ là đến thăm Hina và các em ấy thôi mà. Còn Sako senpai thì vẫn nằm vật trên sàn, thoi thóp như một con cá voi mắc cạn...
“Này, Ninmura, nếu quán cà phê không có khách đến thì chúng ta có gặp rắc rối gì không?”
“Không đâu, chắc là không có rắc rối gì đâu, dù sao kinh phí đều do Sako senpai chi trả mà.”
Chúng tôi bất lực nhún vai. Ngày kia đã là lễ hội trường rồi, giờ chúng tôi cũng chẳng thể làm gì hơn. Xem ra, hoạt động chính hôm nay chỉ là để những người của Hội Đường Phố sau một thời gian dài mới lại được ăn cơm cùng Sora và các em ấy thôi.
Thế nhưng, Sako senpai dường như không nghĩ vậy.
“Cứ yên tâm đi, mọi chuyện cứ để tôi lo.”
Sau khi hồi phục từ vết thương, Senpai vẫn tỏ vẻ chẳng hề căng thẳng chút nào, bắt đầu chơi game điện thoại. Anh ta đang nghiêm túc nói những lời đường mật với cô gái trong game, và liên tục thao tác các nút. Tôi đúng là chẳng thể hiểu nổi anh ta...
Còn chúng tôi thì dùng nguyên liệu mà Ninmura và mọi người đã mua, bắt đầu chuẩn bị nấu nướng. Nhân cơ hội hiếm có này, Raika senpai định tự tay chuẩn bị bữa ăn kiểu Tây, chủ yếu là món súp kem hầm hải sản sang trọng. Còn tôi và Ninmura thì chỉ việc hỗ trợ chuẩn bị.
“A! Chết tiệt rồi!”
Ninumura, người đã im lặng gọt rau được một lúc, dường như hiếm hoi gặp sự cố. Hình như cậu ấy đã vô tình làm đổ nước bẩn sau khi rửa rau lên người mình.
“...Vết bẩn có vẻ không giặt sạch được, cởi ra đi, tôi giặt giúp cậu.”
“Segawa, tớ không mang theo quần áo khác.”
“Tôi cho cậu mượn bộ đồ thể thao của tôi vậy.”
Sau đoạn hội thoại đó, tôi liền quăng quần áo của Ninmura vào máy giặt, rồi lên lầu lấy hành lý của mình. Lúc này tôi không hề nghĩ rằng, đây sẽ là khởi đầu cho một tình huống bất ngờ.
Đó là chuyện xảy ra trước "căn phòng không thể mở" của chị gái. Mặc dù tôi biết hôm qua Sora đã lẻn vào đó, nhưng lại không nhận ra trước cửa phòng có chút gì đó khác thường so với mọi khi.
“...Cái gì đây?”
Tôi bỗng phát hiện, từ khe cửa lấp ló một vật giống như tờ giấy.
Tính tò mò giết chết mèo – có câu tục ngữ nói vậy, và hành động mà tôi thực hiện sau đó, có thể nói chính là sự ứng nghiệm cho câu nói đó.
Dưới khe cửa là một tấm ảnh, mặt sau tấm ảnh có viết những dòng chữ ghi chú.
“Chụp tại BIG SIGHT, Shingo chụp.”
Mặt sau tấm ảnh viết những dòng chữ trên, cùng với ngày chụp. Và khoảnh khắc tôi nhìn thấy mặt trước tấm ảnh, tôi đã cứng họng.
“C-cái này...!”
Trong tấm ảnh, là chị gái tôi, đội một bộ tóc giả màu sắc chói lóa đến nhức mắt, và mặc một bộ trang phục bó sát đến bất thường, đang tạo dáng trước ống kính. Trên gương mặt chị ấy là nụ cười đạt chuẩn người mẫu, cùng với tư thế đứng chắc chắn đã được luyện tập nhiều lần.
...Cái quái gì thế này?
Não tôi rơi vào trạng thái ngừng hoạt động.
Tôi chưa từng thấy chị gái mình bộ dạng này bao giờ. Đương nhiên, là một sinh viên đại học hiện đại, làm sao có thể không biết đây là cái gì. Đây chính là "hóa trang nhân vật (Cosplay)". Tức là hoạt động giải trí mặc trang phục của nhân vật trong anime hoặc game, giả vờ mình biến thành nhân vật đó.
Mới hôm trước khi Sako senpai nói muốn tổ chức buổi chụp ảnh Raika senpai, chúng tôi đã tìm hiểu trên mạng, hóa ra có rất nhiều người tham gia hoạt động này, trong đó còn không ít mỹ nữ, thậm chí còn có cả cửa hàng chuyên dụng. Đây là một loại hình giải trí phổ biến khắp thế giới, ai cũng biết... Tôi đã nhận thức như vậy.
Thế nhưng...
Biết chị gái mình là một cosplayer thì lại là một chuyện khác. Hơn nữa, tôi đã sống cùng người này mười chín năm trời, vậy mà lại chẳng biết gì về chuyện này.
Mà nói đi cũng phải nói lại, cái kiểu quần áo lộ đường cong thế này là sao!? Với vẻ đẹp được mọi người công nhận của chị Yūri, mặc thế này đúng là rất đẹp, so với những người cùng chụp cũng nổi bật hẳn lên, mà này... người chụp lại là anh rể.
Tôi cứ như thể đột nhiên bị kéo vào một thế giới xa lạ, cảm thấy một sự chấn động khó lòng bình phục.
Tôi cầm bộ đồ thể thao, ngơ ngác quay lại chỗ máy giặt.
“Sao thế? Sao lâu vậy?”
Tôi phải giải thích chuyện này với Ninmura, người đang đứng trước mặt tôi chỉ mặc áo sơ mi và quần lót, trông thật đáng xấu hổ, như thế nào đây? Đến cả bản thân tôi còn chưa sắp xếp xong suy nghĩ nữa.
“À... phải nói sao đây...”
Nghĩ kỹ lại, dù chị gái có sở thích hóa trang nhân vật thì cũng đâu phải là chuyện phạm pháp. Chỉ là suốt mười chín năm qua đều bị giấu kín, đòn giáng này đối với tôi thực sự quá lớn, nên tôi hơi hoang mang thôi.
“Thực ra cũng chẳng sao đâu... Chắc là chẳng sao đâu nhỉ?”
“À... Segawa, cậu có thể đưa bộ đồ thể thao cho tớ trước được không?”
“Ồ, xin lỗi.”
Dù sao thì cũng đến nước này rồi, tôi cứ nói ra đi, vả lại Ninmura cũng là người đã từng gặp mặt chị gái tôi. Có người để tâm sự, tôi cũng sẽ thấy nhẹ nhõm hơn.
“Thực ra... tôi vừa mới tìm thấy cái này...”
Tôi đặt tấm ảnh trước mặt Ninmura. Rồi bắt đầu kể lại sự việc.
“Không ngờ chị Yūri lại có sở thích này...”
Phản ứng của Ninmura còn bình thản hơn tôi tưởng. Cậu ấy quả thực có chút ngạc nhiên, nhưng không hề có định kiến với otaku như một số người. Tuy nhiên, tôi cũng là vì biết Ninmura đáng tin cậy nên mới quyết định nói cho cậu ấy biết.
“Segawa, cậu không biết chút nào sao?”
“Ừ, mặc dù chị tôi từ trước rất thích truyện tranh, bản thân cũng có rất nhiều sách, nhưng khi sống cùng tôi, hoàn toàn không có dấu hiệu tương tự.”
Dù tôi có hồi tưởng thế nào cũng không nhớ ra chị gái tôi thích chơi cosplay.
“Tuy nhiên, biết đâu đây là sở thích mới hình thành sau này thì sao, ví dụ như được bạn bè rủ rê đi chơi, rồi nghiện luôn chẳng hạn.”
“Ưm...ừm...”
Đúng là không phải không thể, chị gái tôi khá dễ tính, người khác nhờ vả thì không thể từ chối... Không đúng, tính cách của chị ấy căn bản là "không biết từ chối", hơn nữa chị ấy cũng không hề bài xích việc gây chú ý.
“Vậy thì, bí ẩn chẳng phải đã được giải đáp rồi sao?”
“Bí ẩn gì?”
“Cậu không phải đã từng nói sao? Nói rằng cậu không hiểu chị Yūri quen anh rể bằng cách nào.”
“À phải rồi...”
Họ làm việc khác nhau, tuổi tác lại chênh nhau hơn mười tuổi, rốt cuộc họ có điểm chung gì, trước đây tôi vẫn luôn thắc mắc, giờ thì đã rõ rồi. Người chụp và người được chụp, nói tóm lại, là có chung sở thích.
Nhưng thế thì, lại nảy sinh một câu hỏi khác. Ba cô con gái của họ, có biết sở thích của bố mẹ không? Hina còn nhỏ thì tạm gác lại, còn Sora và Miyu thì sao?
“Này, Sora và các em ấy có biết chuyện này không?”
“Làm sao tớ biết được? Có nên hỏi thẳng không nhỉ?”
“À... nhưng mà, phải nói sao đây... cái này hơi...”
“Cũng phải thôi, đối với một số người, đây có lẽ là sở thích không muốn để người khác biết.”
Thấy tôi ấp úng, Ninmura tinh ý liền nhận ra điều tôi băn khoăn. Mà nói đi thì cũng phải nói lại, ít nhất chị gái tôi cũng chưa từng nói với tôi về chuyện này.
“Tôi quyết định rồi, cái này tôi sẽ coi như chưa từng thấy.”
Ngay khi tôi đưa tay định lấy lại tấm ảnh, một bàn tay từ phía sau bất ngờ giật lấy tấm ảnh.
“Không tồi... Thật sự không tồi chút nào!”
Là Sako senpai. Sao anh ta lại chạy đến đây?
“Hừm! Bởi vì Oda nói hai cậu biến mất, kêu tôi đi tìm, kết quả hai cậu lại tự mình thưởng thức thứ tốt đẹp như thế này! Quá đáng! Quá đáng thật! Những thứ đẹp đẽ thì nên chia sẻ mới phải!”
Senpai nhìn chằm chằm vào tấm ảnh của chị gái tôi, thở dồn dập. Ngay cả tôi, người đã quen với phong cách của Senpai, cũng không khỏi cảm thấy hơi ghê tởm. Mà nói đi thì cũng phải nói lại, người này chẳng phải mới gọi Sora mười bốn tuổi là bà thím sao...
“Cái đó... Sako senpai...?”
Tôi rụt rè cất tiếng.
“Segawa, chính là cái này! Đây là thiên khải! Bộ não xám xịt của tôi quả nhiên là đúng!”
Sako senpai quay đầu nói những lời đó, vì quá phấn khích nên cặp kính của anh ta đã phủ một lớp hơi nước. Chết rồi! Khi ý nghĩ đó lóe lên trong đầu, đã không kịp nữa rồi. Xem ra, điều này dường như đã chạm vào một công tắc nào đó trong lòng Sako senpai.
“Bây giờ chính là lúc để tiết lộ cho các cậu! Tiết lộ kế hoạch của Hội chúng ta!”
Sako senpai bắt đầu thao thao bất tuyệt giải thích ý tưởng của mình, Raika senpai nghe thấy tiếng ồn cũng vội vàng chạy đến. Người vui mừng nhất sau khi biết kế hoạch của Senpai, bất ngờ thay lại là Raika senpai.
...Nhưng người ngớ người nhất, nghĩ thế nào cũng là tôi nhỉ.
Sora và Miyu giữ lời hứa, về nhà sớm hơn mọi ngày.
“Con về rồi đây ạ!”
Với tiếng chào hỏi vui vẻ, người đầu tiên về nhà là Miyu.
“Ủa? Chỉ có Chú thôi sao? Ninmura và các anh ấy đâu rồi?”
“À, Chú cho các anh ấy ở tạm trong phòng Chú.”
“Ơ? Sao không ra phòng khách ạ? Phòng khách có máy chơi game với tivi mà...”
“C-có vài lý do ấy mà.”
Trong lúc chúng tôi đối đáp như vậy, cửa lớn lại mở ra, Sora cũng nối gót về nhà ngay sau đó.
“Con về rồi ạ. À, mọi người đều đến rồi...”
Chắc là nhìn thấy đôi giày ở tiền sảnh, Sora có chút e dè bước vào phòng khách.
“Ủa... Chị Raika đâu rồi?”
“Ha ha... Các anh ấy đều ở trong phòng Chú đó. Sora, có thể dành chút thời gian
Chúng tôi định bụng là sau khi buổi họp... à không, buổi trò chuyện này kết thúc, sẽ đến đón Hina về nhà.
Thế nhưng chúng tôi cứ thế im lặng chừng năm phút đồng hồ.
Trong chừng ấy thời gian, bên tai chỉ độc tiếng kim đồng hồ tích tắc khe khẽ.
Chắc hẳn cả ba chúng tôi đều đang băn khoăn không biết nên mở lời ra sao.
Đặc biệt là dáng vẻ ủ dột của Sora lúc này, nhìn thật đáng thương.
“Chú cuối cùng cũng... phát hiện ra rồi ạ...”
Người mở lời trước tiên là Miyu.
Miyu rụt rè dò xét phản ứng của tôi.
“Ờ... phải, chú phát hiện ra rồi.”
Ngay cả tôi cũng thấy câu trả lời này thật ngớ ngẩn.
Có lẽ cái bầu không khí nặng nề này đã khiến tôi có chút bất thường.
Và đúng lúc ấy, Sora bất ngờ mở miệng, vẻ mặt đầy kích động.
“Nghe, nghe cháu nói! Cái này... ừm, đó là... đúng rồi! Là lễ hội! Là lễ hội mà!”
Cái cớ này quả thật quá gượng ép.
Mà nói đi cũng phải nói lại, tôi hoàn toàn chẳng hiểu các cô bé có lý do gì mà phải giấu tôi đến mức này.
“Không cần giấu chú đâu, đây là sở thích của chị Yuuri đúng không?”
“Anh, anh biết hết rồi ạ?”
Nhìn phản ứng của cả hai thì đây có vẻ là sở thích mà cả nhà đều biết.
“Không, ban đầu chú chẳng biết gì cả, đây chắc là điều khiến chú ngạc nhiên thứ hai trong đời đó.”
“Quả nhiên là vậy. Chúng cháu biết từ lần gặp đầu tiên rồi.”
Nói mới nhớ.
Cha mẹ có cùng sở thích mà lại giấu con cái, nghe cũng khá kỳ cục.
“À... vậy chị Yuuri và anh rể Shingo là quen nhau nhờ sở thích này à?”
Sora im lặng gật đầu, ra là vậy.
“Họ có vẻ là quen nhau ở hội chợ doujinshi. Một nhiếp ảnh gia và một Coser mà hẹn hò với nhau thì hiếm lắm, vả lại chị Yuuri còn là Coser đang nổi nữa, nghe nói bạn bè nhiếp ảnh gia của bố đều ghen tị lắm đấy.”
“Nhiếp, nhiếp ảnh gia? Coser?”
Lời giải thích của Miyu có quá nhiều từ ngữ mà tôi không hiểu. Tóm lại, xét theo tình hình thì có lẽ anh rể Shingo đã nhờ vào sự nỗ lực phi thường hoặc vận may hiếm có mà cuối cùng mới cưới được người đẹp. Chắc là vậy.
“À... đang nổi...? Chị Yuuri nổi tiếng đến vậy sao?”
“Chị Yuuri giỏi lắm!”
Lần này đến lượt Sora lên tiếng.
“Chị Yuuri không chỉ xinh đẹp mà còn rất am hiểu về anime, dù không phải thể loại quá đặc biệt, chị ấy vẫn tự tay làm trang phục. Bất kể là kiểu đồ gì, độ giống thật đều cao hơn hẳn những sản phẩm may sẵn khác. Thậm chí còn rất nhiều nhóm và tổ chức doujinshi muốn nhờ chị Yuuri giúp làm trang phục nữa đấy!”
Sora có vẻ rất phấn khích. Đúng là chị Yuuri thường làm mấy thứ quần áo như vậy.
Chỉ là lúc đó tôi hoàn toàn không biết đó là trang phục cosplay.
Tôi nhớ chị Yuuri hay mua tạp chí thời trang, rồi làm ra những bộ đồ y hệt trong sách. Nhờ tài năng này mà chúng tôi cũng tiết kiệm được kha khá tiền mua quần áo.
Cũng vì vậy mà tôi thậm chí từng nghĩ chị Yuuri muốn phát triển sự nghiệp trong ngành thời trang.
Hóa ra tất cả những kỹ năng đó của chị Yuuri đều được mài giũa từ việc làm trang phục cosplay.
“Chú vốn nghĩ mình biết tuốt về chị Yuuri, hóa ra không phải vậy...”
Nhiều bí ẩn lâu năm bỗng nối tiếp nhau được giải đáp.
Thế nhưng, tôi lại không thể đơn thuần cảm thấy vui vẻ.
“Nhưng tại sao chị lại giấu chú? Dù gì cũng là chị em ruột mà.”
Thấy Sora cố gắng giấu diếm chuyện này với tôi cũng khiến tôi thấy bị đả kích.
Có chuyện mà không muốn cho tôi biết, như vậy thì chẳng hợp tình hợp lý chút nào đối với người một nhà phải không?
Sora các cô bé đều biết, mà chỉ có mình tôi không biết, như vậy thì quá bất công rồi.
“Cái này... cũng phải thôi ạ.”
“Vâng, đúng vậy, đúng vậy.”
Thế nhưng không hiểu sao, hai người kia, trừ tôi ra, lại có vẻ cho rằng đây là chuyện hiển nhiên.
“Dù sao thì, Cosplay hay hoạt động doujinshi, bị người nhà nhìn thấy là khó xử nhất mà.”
“Chị Yuuri cũng từng nói, ‘Tuyệt đối không được để em trai biết, nếu nó phát hiện ra thì chỉ có nước giết quách nó đi, hoặc là kéo nó vào chung hố’.”
“Cái quỷ gì vậy...”
Chị Yuuri có vẻ đã lên kế hoạch "hai chọn một" khủng khiếp mà tôi không hề hay biết.
Cảm giác đứng trước bao nhiêu người mà nói “không thể cho em trai ruột biết” thì tôi thật sự không thể hiểu nổi.
“...À, đã các cháu biết rõ những chuyện này như vậy, chẳng lẽ các cháu cũng tham gia sao?”
“Ừm, à... cái đó...”
Bị tôi hỏi vậy, Sora bỗng ấp úng.
“Cháu thì hoàn toàn không có. Nhưng, cháu có lẽ cũng hơi hứng thú với Cosplay. Chỉ là cháu hoàn toàn không biết xuất xứ nhân vật, nên chỉ thuộc loại ‘đơn thuần thích ăn diện’ thôi. Tuy nhiên, cháu nghĩ mình không bài xích việc có người chụp cho mình những bức ảnh đáng yêu đâu.”
Không bài xích việc được chụp ảnh, điều này quả thật rất hợp với hình tượng của Miyu.
Với tính cách của Miyu, có lẽ một ngày nào đó cô bé sẽ thực sự trở thành người mẫu hay idol cũng nên.
“Thật ra so với cháu, chị ấy còn đam mê sâu sắc hơn nhiều.”
“Mi, Miyu!”
Bị em gái “bóc phốt” như vậy, mặt Sora đỏ bừng lên ngay lập tức.
“Thật vậy sao?”
“À... ừm, ừm, chỉ một chút thôi ạ.”
Sora cúi đầu, trông cô bé vô cùng ngượng ngùng.
Nếu nói là bất ngờ, thì quả thật khá bất ngờ. Không biết là do ảnh hưởng của bố hay của chị Yuuri mà Sora lại có sở thích khiến tôi không thể ngờ tới này. Nhưng trước đây tôi cũng không biết cô bé không giỏi đối phó với con trai...
Con gái có lẽ là sở hữu nhiều bộ mặt khác nhau chăng.
Trong căn nhà nhỏ bé này, không ngờ lại chứa đựng nhiều bí mật đến vậy... thật đáng kinh ngạc.
“Cháu không chơi Cosplay... nếu phải nói thì, thuộc về mảng hội chợ doujinshi ấy ạ...”
“Hội chợ doujinshi? À... là mấy cái thứ gọi là doujinshi đó hả?”
Sora gật đầu.
Quen biết anh Sako gần nửa năm, loại chuyện này có muốn không hiểu cũng khó.
Vả lại trong phòng sinh hoạt của Hội Đường phố, còn cất giữ rất nhiều cuốn sách mỏng độc đáo.
Trong đầu tôi cũng có ấn tượng về một hoạt động tên là hội chợ doujinshi, nhớ là sẽ tổ chức vào mùa hè và mùa đông.
“Chị Yuuri nói, trước khi cháu tròn mười lăm tuổi thì không được tham gia hội chợ doujinshi; đổi lại, những cuốn sách cháu muốn, chị ấy đều có thể giúp cháu mua về.”
“Ồ~~ thảo nào...”
Tôi lại hiểu thêm một chuyện. Chị Yuuri nhờ tôi trông nhà vào mùa hè, hóa ra là vì chuyện này sao?
“Ban đầu chị Yuuri còn hứa là năm sau sẽ đưa cháu đi nữa.”
“Với cả chị Yuuri còn nói sẽ cho chị chơi Cosplay nữa đấy.”
“...Cháu đã bảo là không muốn rồi. Nhưng mà, chị Yuuri lại nói làm thế có thể thay đổi tính cách nhút nhát của cháu... rồi còn nói nhất định sẽ làm cho cháu những bộ đồ thật đẹp... chẳng thèm để ý đến ý kiến của người ta gì cả...”
Tôi không kìm được mà bật cười khổ, đúng là chị Yuuri cứng đầu sẽ làm thế.
Trong mắt Sora lấp lánh những giọt nước.
Đây là điều Sora vẫn luôn hiểu rõ.
Thế nhưng khi nói ra miệng, có lẽ lại càng khiến cô bé cảm nhận sâu sắc rằng đó đã là một lời hứa không thể thực hiện được nữa.
Bởi vì, chị Yuuri đã không còn.
Cả Sora lẫn Miyu, hai cô bé đều ủ rũ, gương mặt mang chung một vẻ u tối.
Chỉ trong chớp mắt, cuộc họp gia đình đã tràn ngập không khí bi thương.
“Nếu đã vậy, để chú đi cùng cháu nhé. Đến cái nơi... gọi là hội chợ doujinshi đó.”
“Ơ...”
“Ừm, dù chú không thể bằng chị Yuuri được đâu.”
“Không, không không không! Tuyệt đối không được!”
“Ơ? Tại sao?”
“Không được là không được thôi mà!”
Chị Yuuri thì được, còn tôi thì không?
Cứ thấy bị đả kích ghê gớm.
“Dù sao thì, mấy cuốn sách phô bày sở thích như vậy, ở trước mặt chú mà mua thì ngượng lắm ạ~~”
“Ít, ít nói thôi!”
Mặc dù tôi không hiểu lắm, nhưng đây có vẻ là phần mà Sora không thể nhượng bộ.
Cosplay, doujinshi gì đó, thế giới của dân otaku xem ra khá là phức tạp.
“Cái gọi là sở thích... là loại nào...?”
“Phần này chú không được truy cứu đâu, chú ạ. Với một số người mà nói, đó còn là chuyện khó mở lời hơn cả việc bị hỏi hôm nay mặc quần lót màu gì đấy. Muốn hiểu được tấm lòng thiếu nữ, chú phải tinh tế hơn một chút mới được.”
“Khoan đã! Đừng có dùng cách nói dễ gây hiểu lầm như thế! Chú lành mạnh lắm đấy!”
Tuy không hiểu lắm, nhưng xem ra không nên đào sâu thì hơn.
“Giờ, giờ cũng gần rồi! Cháu đi đón Hina đây!”
Sora nói xong, liền một lần nữa phóng hết tốc lực chạy ra khỏi nhà.
Nên nói thế nào đây nhỉ? Tôi hiểu Sora sẽ ngượng ngùng thôi, nhưng... người thực sự chơi Cosplay là chị ruột của tôi đấy, mặc dù tôi có thể thấu hiểu cảm xúc của Sora, nhưng nếu nói là ngạc nhiên, thì có lẽ tôi mới là người sốc hơn mới đúng chứ?
“À, cháu cũng đi thay đồ đây... Chú ơi, bạn bè của Hội Đường phố có lẽ có thể ra khỏi phòng rồi chứ ạ?”
Cô bé lanh lợi ấy nói vậy giúp tôi.
“À... thật ra chuyện cần nói không chỉ có vậy.”
Thế nhưng... xem ra tình hình này không mấy lạc quan rồi.
Đối với kế hoạch quỷ quái của anh Sako, đây rốt cuộc là lành hay dữ, tôi hoàn toàn không thể phán đoán.
Sora chạy ra khỏi nhà, mặt đỏ bừng.
Anh ấy có cho rằng mình là một cô gái kỳ lạ không nhỉ...? Thực ra, khi câu chuyện vừa nói được nửa chừng, Sora đã không thể nhìn thẳng vào mặt Yuuta nữa rồi.
Vì là sở thích của bố, nên Sora cũng tự nhiên lớn lên trong việc tiếp xúc với anime và manga. Đối với Sora, người từ nhỏ đã được ngắm nhìn những bức ảnh cosplay tuyệt đẹp, những thứ này là sở thích vô cùng quen thuộc với cô bé.
Có lẽ đối với Sora vốn đã hơi nhút nhát, đây cũng coi như là hợp sở thích, vì vậy Sora cũng tự nhiên nảy sinh hứng thú.
Thế nhưng Sora lại không dấn thân đến mức tự mình tham gia, và cũng tự nhận mình không thể làm được những chuyện khó xử như vậy. Những bộ đồ đó, chỉ có những người xinh đẹp như chị Yuuri mới mặc đẹp, ví dụ như, chị Raika chẳng hạn...
Những giọt nước mắt lăn tròn trong khóe mắt Sora. Mặc dù không ai làm gì sai cả, nhưng Sora lại莫名地 cảm thấy buồn bã.
Bản thân mình sắp đi đón Hina, không thể mang vẻ mặt này được. Nghĩ đến đây, Sora đưa tay định lấy khăn tay. Nhưng cô bé hình như quên mang khăn tay theo, tìm mãi không thấy đâu. Đúng lúc Sora thở dài bất lực...
“...Khăn tay, dùng đi này.”
Một người nào đó đưa một chiếc khăn tay trắng được gấp rất ngay ngắn ra trước mặt Sora.
“À...”
“Đừng khách sáo với chị nhé, Sora.”
“...Chị Shiori.”
Nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, Sora thở phào nhẹ nhõm. Hóa ra là cô chị sống đối diện nhà mình, người thường gặp ở khu vực vứt rác.
Trong thành phố, nơi hàng xóm láng giềng gần như không có giao lưu, nữ sinh cấp ba sống đối diện này cũng không phải ngoại lệ, không có nhiều mối quan hệ sâu sắc với gia đình Takanashi.
Họ nhiều nhất cũng chỉ biết tên nhau, gặp mặt thì chào hỏi mà thôi.
Tuy nhiên, đây chỉ là nhận thức của Sora và Miyu.
Người phụ nữ sống đối diện nhà Takanashi tên là Kitahara Shiori.
Vẻ ngoài thanh tao, điềm đạm, toàn thân toát lên khí chất của gia đình quyền quý, nhưng thực ra, đối với hình tượng một “tiểu thư” sống ở khu vực trung tâm thành phố cao cấp, tính cách của cô lại hơi đặc biệt.
Thực tế, Kitahara Shiori đang theo học tại một trường nữ sinh danh tiếng, nơi tập trung con cái của các gia đình danh giá và tài phiệt.
Phẩm hạnh đoan chính, có tham gia hội học sinh, có thể nói là một học sinh giỏi điển hình. Xét từ một góc độ khác, cô cũng sở hữu một lòng chính nghĩa và ý thức trách nhiệm quá mức dồi dào.
Thêm vào đó, tính cách của cô còn có chút... không, phải nói là khá là đơn phương.
Và điều thu hút sự chú ý của cô lúc này chính là ba chị em sống đối diện nhà mình, nghe nói cha mẹ đều qua đời vì tai nạn.
Đúng lúc cô cảm thấy đã lâu không thấy bóng dáng ba chị em, thì một ngày nọ, một chàng trai trẻ đã đưa các cô bé về nhà.
Nghe nói chàng trai trẻ đó vẫn còn là sinh viên đại học.
Hơn nữa còn thường xuyên về nhà vào buổi sáng.
Chẳng lẽ, ba chị em bị kẻ xấu lừa rồi sao...?
Không mất nhiều thời gian, sự nghi ngờ đó đã dâng lên trong lòng Shiori.
Bởi vì cô thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng kêu ai oán của Sora.
Từ đó trở đi, tính cách đơn phương bẩm sinh của Shiori nhanh chóng trở nên không thể kiểm soát. Lúc này, trong lòng cô, mọi chuyện đã phát triển thành “ba chị em sau khi cha mẹ qua đời, bị một người đàn ông tự xưng là họ hàng xa lừa gạt; người đàn ông đó không chỉ tham tiền, mà thậm chí còn thèm khát thân thể non nớt của các cô gái”!?
Đồng thời, điều này cũng kích hoạt trong lòng Shiori cái cảm giác trách nhiệm kỳ lạ: “Mình nhất định phải cứu ba chị em!”
“Cháu khóc sao? Nếu có gặp rắc rối gì, lúc nào cũng có thể nói với chị.”
Cô kéo tay Sora, đột ngột nói.
“Ơ, ồ...”
“Đừng lo, chị và các cháu là cùng một phe.”
Điều này khiến Sora có chút bối rối. Bỗng nhiên có người nói với mình như vậy, khiến cô bé thực sự không biết phải làm sao.
Sora dùng chiếc khăn tay mượn được lau khóe mắt, sau đó cảm ơn rồi trả lại khăn tay cho Shiori.
...Chị Shiori chắc không phải đang nói mình thực ra cũng là Coser chứ? Sora tuy không hiểu mà nghĩ vậy, nhưng trong lòng vẫn thành thật hiểu rằng đối phương đang quan tâm mình.
“À... cháu không sao, chỉ là có gì đó bay vào mắt thôi ạ.”
“Vậy sao? Cháu có chuyện gì muốn nói thì lúc nào cũng có thể tìm chị nhé. Chị vẫn luôn dõi theo mà.”
Nghe đối phương nói vậy, Sora nở nụ cười mơ hồ khẽ ra hiệu với Shiori, rồi một lần nữa đi về phía nhà trẻ.
Trên đường, Sora quay đầu nhìn lại, phát hiện Shiori vẫn đang nhìn mình với ánh mắt đầy kích động.
“Dám làm cho cô gái xinh đẹp như vậy khóc... Không thể tha thứ! Mình nhất định phải diệt trừ loại súc sinh đó!”
Linh hồn chính nghĩa trong lòng Shiori, cuối cùng đã xác định được kẻ thù thực sự.
Cùng lúc đó, một cảnh tượng khác cũng đang diễn ra.
Một thiếu niên, cũng đang từ xa nhìn cảnh Shiori và Sora tương tác, đó là Maeshima Daiki.
Thiếu niên này, vốn là bạn cùng lớp với Sora, và cũng là thành viên của câu lạc bộ hợp xướng. Khi Sora vừa tan học đã chạy ngay ra khỏi lớp, cậu đã không bỏ lỡ chiếc khăn tay cô bé đánh rơi ở cửa phòng học.
Đúng lúc Daiki nhặt chiếc khăn tay lên, định đuổi theo thì Hanamura Youko lạnh lùng mở lời:
“Maeshima, chiếc khăn tay đó có thể bỏ vào ngăn kéo của Takanashi mà?”
“Nhưng mà... trực tiếp đưa cho cô ấy có lẽ tốt hơn chứ?”
“Ở châu Âu ngày xưa, cố ý đánh rơi khăn tay để người khác nhặt lên, hình như là cách phụ nữ cầu ái. Nhưng ở thời hiện đại mà làm quá lên vì một chiếc khăn tay thì chỉ gây phản cảm thôi đấy.”
Youko khẽ hừ một tiếng, rồi quay đầu nhìn Daiki.
“Dù sao thì ngày mai Takanashi cũng đến mà, cậu cứ để đó đi.”
Youko nói những lời này với nụ cười lạnh lùng, nhưng trong lòng cô bé thực ra tin chắc Daiki nhất định sẽ đuổi theo.
Mặc dù cảm thấy không vui với thái độ của Youko, nhưng Daiki vẫn quyết định tự mình trả lại chiếc khăn tay, điều này là lẽ đương nhiên.
Bởi vì Daiki cho rằng, mình có thể sẽ cần bảo vệ Takanashi khỏi tên biến thái đó.
Thế nhưng, công việc này lại bất ngờ bị một nữ sinh cấp ba xa lạ cướ mất.
“...Cô ấy khóc sao?”
Nhìn thấy động tác Sora dùng khăn tay lau nước mắt, lồng ngực Daiki chợt nhói đau.
Khi Daiki hoàn hồn, cậu mới nhận ra mình đã nắm chặt chiếc khăn tay trong tay thành một nắm.
Mình có thể làm gì đây? Để bảo vệ cô bạn cùng lớp ít nói, hiền lành, nhỏ nhắn đáng yêu và trong sáng đó, mình rốt cuộc có thể làm gì cho cô ấy đây?
Nhưng Daiki vẫn chưa tìm được thời điểm thích hợp để tiến lên mở lời, thì Sora đã chạy về hướng ngược lại.
Daiki chỉ có thể trân trân nhìn Sora rời đi.
“Kẻ đã làm cô ấy khóc... chính là tên đó sao.”
Chắc chắn là lỗi của tên biến thái đó. Cô bé học cấp hai mà lại sống chung với một người chỉ là sinh viên đại học... chuyện này quá kỳ lạ rồi.
Sự trong sáng của cậu bé, cứ thế bùng cháy theo một hướng hơi lệch lạc.
Lúc này, vẫn chưa ai biết rằng, sự đơn phương của cậu và một nữ sinh cấp ba, thực ra lại đang suy nghĩ theo cùng một hướng sai lầm.
Sau khi Sora chạy đi, tôi đành bất đắc dĩ phải giải thích nhiệm vụ mà anh Sako và mọi người đã giao phó cho tôi với Miyu trước.
“Cái này khó lắm ạ~~ Cháu thấy không thể nào đâu.”
Phản ứng của Miyu đúng như tôi dự đoán.
Anh Sako, vì muốn quán cà phê hợp với sở thích của mình hơn... à không, là để hoạt động thành công, đã nghĩ ra một kế hoạch “khác biệt so với các câu lạc bộ khác”.
Và kế hoạch đó, nói đơn giản, chính là “Quán cà phê Cosplay”.
Anh Sako chính là vì muốn chuẩn bị các nhân viên phục vụ hóa trang thành các nhân vật trong anime và game, nên mới chạy đến Ikebukuro để tìm trang phục và dữ liệu.
Hơn nữa, tôi còn cảm thấy anh Sako dường như ngay từ đầu đã nhắm đến ba chị em nhà tôi rồi.
Ra vậy, có chị Raika, nếu Sora và các cô bé còn chịu giúp, chắc chắn sẽ kín chỗ.
Về phía khách nữ cũng có Ninmura lo liệu, quả là hoàn hảo.
Đây đúng là phong cách của anh Sako, một ý tưởng “dựa hơi” người khác.
Nếu là tôi ngày thường, đề nghị này chắc chắn sẽ bị tôi từ chối ngay lập tức. Nhưng lần này ngay cả tôi cũng không thể không chấp nhận.
Dù sao thì, kia là hội chợ trường sau ngày mai rồi.
Bây giờ cũng không còn thời gian nghĩ ý tưởng khác, hơn nữa... tôi vừa mới phát hiện ra chị gái mình hóa ra lại là một Cosplayer, bây giờ dù có nói tôi không hứng thú với Cosplay thì đó cũng là nói dối, ít nhất tôi cũng muốn tìm hiểu thêm về chị Yuuri
"Ưm... cháu thì sao cũng được ạ."
"Thật hả, Miyu!"
"Vâng, nhưng bù lại, chú phải trả lương cho cháu đó nha."
Miyu nói ra một câu rất thực tế.
"À, không được lấy tiền nhà ra đâu đó chú, vì đó là tiền của gia đình mà. Nếu dùng tiền từ doanh thu của tiệm thì cháu có thể chấp nhận được, với cả, cháu đang tính mua ít đồ mới nữa chứ."
"Tất nhiên là sẽ có lương rồi! Hơn nữa, chắc chắn tiền bối Sako sẽ mua tất tần tật mọi thứ cho cháu thôi!"
Mặc dù tiền bối Sako chưa hề hứa hẹn gì với tôi cả, nhưng nếu Miyu đã mở lời thì dường như tiền bối có làm gì cũng chẳng thành vấn đề. Đã vậy thì cũng đến lúc mời mấy tiền bối ấy ra mặt rồi.
"...Tốt quá, xem như mục đích đã đạt được một nửa rồi."
Tôi thở phào nhẹ nhõm lẩm bẩm một mình, nhưng Miyu lại chẳng bỏ sót chữ nào.
"Chú có mục đích gì à?"
"Ối! Cháu nghe thấy hả!"
Có vẻ như tôi đã lỡ miệng nói ra mất rồi.
"Nói đi mà, nói đi mà, mục đích của chú là gì?"
"Ưm..."
Miyu dường như đã lờ mờ nhận ra điều gì đó, cứ thế truy hỏi mãi.
"Thật ra thì... tiền bối Raika bảo nếu ba chị em cháu chịu chơi thì chị ấy cũng sẽ tham gia..."
Hơn nữa, nếu quần áo không chuẩn bị kịp, tiền bối ấy sẽ mặc đồ thỏ bunny girl lên sân khấu.
Tiền bối Sako nói rằng anh ta có thể mượn được đồ thỏ bunny girl nhờ mối quan hệ với Hiromi, chính câu nói đó là mấu chốt cuối cùng khiến tôi đồng ý với kế hoạch này.
Tất nhiên, trước khi biết chị gái mình là một cosplayer, tôi cũng ít nhiều có chút ngại ngần, nhưng... đã là thứ mà người như chị ấy ưa thích thì chắc chắn phải có điều gì đó thú vị trong đó chứ.
Và lúc này, Miyu lại đang trưng ra vẻ mặt khó tin.
"Thiệt tình, nói toạc ra là chú muốn ngắm chị Raika cosplay nên mới muốn mấy đứa cháu gái đáng yêu này ra mặt đúng không. Chú thật là vô tâm quá đó nha?"
"Cũng không cần nói thẳng thừng đến thế... Không, cháu nói đúng ạ."
Thấy Miyu dùng ánh mắt xéo xắt đầy tinh quái của tiểu ác ma nhìn mình, tôi đành cam chịu đầu hàng.
Thấy tôi phản ứng như vậy, mỹ thiếu nữ đẹp tựa thần tượng ấy khẽ bật cười một tiếng.
"Cháu vốn không bài xích nên không sao đâu ạ. Nhưng chuyện này, tốt nhất đừng để chị Sora biết đó, chắc chắn sẽ khiến chị ấy càng không vui hơn nữa."
"...Tại sao?"
Miyu không trả lời câu hỏi của tôi.
"Hi hi! Rốt cuộc là tại sao nhỉ? Với lại, nếu chị Sora không đồng ý thì cháu cũng sẽ rút lui, nên chú phải cố gắng lên đó nha."
"Ơ? Có, có vậy hả? Nhưng dù chỉ có Miyu chịu giúp thì cũng đã rất hữu ích rồi..."
"Hề hề! À phải rồi, chú Yuuta nhớ mua cho cháu thỏi son mới ra gần đây của cửa hàng tiện lợi làm tiền bịt miệng nha. Trên ti vi cũng có quảng cáo đó, chú biết mà đúng không?"
"Miyu~... Chú biết rồi."
Mặc dù Miyu đáng yêu tựa thần tượng, nhưng bị một cô bé mười tuổi đùa giỡn trong lòng bàn tay như thế này, tôi thật sự là...
Nhắc mới nhớ, tôi phải tranh thủ lúc Sora chưa về, bàn bạc cho rõ ràng thêm một chút mới được.
Tôi bước lên cầu thang, về phòng mình.
"Đại khái là như thế."
Căn phòng riêng này được cải tạo từ phòng của anh rể Shingo, dù hơi đơn điệu nhưng tôi tự nhận mình đã sắp xếp khá tiện nghi, có bàn, có máy tính, có giá sách, có giường; dưới gầm giường còn giấu mấy cuốn truyện người lớn nữa chứ.
Thế nhưng, không hiểu sao những cuốn truyện người lớn đáng lẽ phải được giấu kỹ lại nằm hết trên sàn nhà.
"Ngực lớn, mười bốn cuốn; bình thường, bốn cuốn; truyện tranh, hai mươi ba cuốn. Quả nhiên Yuuta thích ngực lớn."
"Chị đang đếm cái gì vậy!? Tiền bối Raika! Làm ơn đừng lục lọi phòng người khác chứ!"
Tôi vội vàng gom tất cả truyện người lớn của mình vào tay, nhét vào ngăn kéo, rồi lườm tiền bối Raika.
"Ghét thật, đừng nhìn tôi bằng ánh mắt cầm thú đó chứ."
Tiền bối Raika dùng vẻ mặt lạnh như băng không hề thay đổi, che ngực mình lại rồi nói.
"Ninmura, ít ra cậu cũng phải giúp tôi ngăn cô ấy lại chứ~"
"À ha ha! Cậu không thấy tôi có ngăn cũng vô ích sao?"
Tôi thì thấy thế đấy, nhưng mà câu đó đau lòng quá đi. Dạo gần đây, hình như tình duyên của tôi đang đổ vỡ từng chút một...
"Mấy chuyện đó đâu có quan trọng gì! Segawa!"
Tiền bối Sako liên tục vỗ bàn học của tôi, giọng nói kích động.
Đâu phải không quan trọng, mấy người ít nhất cũng phải giúp tôi bảo vệ mấy cuốn truyện người lớn chứ?
"Tôi đã chuẩn bị máy ảnh DSLR kỹ thuật số và ống kính hoàn toàn mới cho buổi chụp ảnh đó!"
"À, nói vậy mới nhớ, sau khi đến Ikebukuro, chúng ta đã chạy liên tục đến Yamada Denki và Bic Camera mà nhỉ."
Với lời khai của Ninmura, có vẻ như quán cà phê cosplay này đã được lên kế hoạch từ trước rồi.
Hơn nữa, rõ ràng đây phải là quán cà phê, không biết từ lúc nào lại biến thành buổi chụp ảnh rồi, việc chuyển đổi này chắc hẳn chỉ tồn tại trong đầu tiền bối Sako mà thôi.
Nói là vậy, nhưng mấy thứ đó chẳng phải đều mới mua hôm nay sao.
Dù tôi không rành về máy ảnh lắm, nhưng ít nhất cũng phải tốn khoảng mười vạn yên chứ.
Cái sự bốc đồng, hay đúng hơn là niềm đam mê, sẵn sàng bỏ ra nhiều tiền đến vậy chỉ vì một cái lễ hội trường, thật đáng kính nể. Nhưng tôi thì chẳng muốn học theo chút nào.
"Hừ! Đã vậy thì để ta đích thân ra mặt thuyết phục! Miyu đại nhân đang ở đâu!"
"Tôi nghĩ tiền bối đừng làm thế thì hơn, với lại Miyu đã đồng ý có điều kiện rồi."
"Cái gì! Sao cậu không nói sớm chứ? Đồ xấu xa này! Nhưng mà, quả nhiên không hổ là nhân tài được nội bộ sắp đặt làm hội trưởng tiếp theo! Thế này thì hội Nghiên cứu của chúng ta sẽ vô địch thiên hạ rồi!"
"Tôi nào có muốn cái sự nội định đó. Với lại tôi có nói là 'có điều kiện' mà đúng không? Phải là Sora cũng chịu tham gia thì mới được, đó là điều kiện của Miyu."
"Cái gì!?... Vậy thì mau đi thuyết phục con bé tham gia đi. Không thì cứ tìm hội bóng bầu dục bắt con bé về, cù lét đến khi nào nó gật đầu thì thôi!"
"Nếu tiền bối dám làm chuyện đó với Sora, tôi sẽ lập tức giao tiền bối cho cảnh sát đó. Lúc đó thì xin mời tiền bối hãy sống cả đời với cái ô nhục của một kẻ phạm tội tình dục đi. Phải nói là, tôi thậm chí còn muốn gọi cảnh sát ngay bây giờ."
Đúng là một cuộc tranh cãi vô nghĩa.
"Không không không không! Ta muốn xem Miyu đại nhân và Hina đại nhân cosplay! Ta muốn xem mà!"
Tiền bối Sako nằm vật ra sàn, tay chân vung vẩy không ngừng. Nói là trẻ con ăn vạ có lẽ còn đỡ, nhưng thực tế trông anh ta còn giống một con bọ cánh cứng sắp chết hơn. Tôi đành nghĩ anh ta đang dùng toàn thân để lau nhà giúp mình, nín nhịn không chấp nhặt.
"Ăn vạ cũng vô ích thôi, tiền bối Sako. Tóm lại, tôi phải đợi Sora về rồi bàn bạc lại với con bé một lần nữa. Với lại bản thân tôi cũng muốn tìm hiểu thêm về chuyện cosplay của chị gái."
"Yuuta, tôi cũng muốn xem Hina và Sora cosplay."
Tiền bối Raika với vẻ mặt ửng hồng, áp sát lại nói với tôi.
"Tôi, tôi biết rồi, tôi sẽ nói với Sora."
"Làm ơn đi, Yuuta. Nếu Sora và các bé chịu cosplay những nhân vật đáng yêu, dù là muốn tôi mặc bộ bunny girl phô bày vòng một yêu thích của Yuuta, hay muốn tôi làm gì cũng được hết."
Mặc dù tôi có rất nhiều ý kiến, nhưng câu "muốn làm gì cũng được hết" lại khiến tôi cảm thấy kích thích lạ thường.
Thế nhưng, thật không ngờ mọi chuyện lại biến thành thế này...
"Aish! Cái bà cô đó vẫn chưa về sao! Hay là để tôi đi thuyết phục bà ta vậy!"
Tiền bối Sako đang kích động, lập tức bị tiền bối Raika dùng quạt giấy đánh vào.
"Ôi chao! Cô làm gì vậy, Raika!"
"Hội trưởng cản trở."
"Cậu, cậu nói bậy bạ gì vậy! Chỉ cần tôi thành tâm thành ý dùng tuyệt chiêu Quỳ Gối Cầu Xin để năn nỉ..."
"Vô ích thôi, tiền bối Sako ra mặt chỉ gây phản tác dụng thôi. Tôi nói thẳng nhé, chuyện dạo trước, Sora vẫn còn ghi hận lắm đó."
Việc gọi một cô gái mười bốn tuổi là "bà cô", và tiền bối Sako không hề quan tâm đến một tuyệt sắc mỹ nữ như tiền bối Raika đang ở bên cạnh, quả đúng là một người đàn ông đã khắc sâu niềm tin sắt đá về "loli-con" vào tận sâu linh hồn mình. Đến mức này, đối với một người đàn ông có thể nói là đạt đến cảnh giới chuyên tâm không tạp niệm, nhưng đối với Sora, người thực sự bị gọi là "bà cô", tiền bối Sako chẳng khác nào một kẻ thù không đội trời chung.
Trong căn nhà này, tên của tiền bối Sako ở một khía cạnh nào đó có thể coi là từ cấm kỵ rồi.
"Hừ! Kẻ nào cởi bỏ lớp vỏ ngoài đẹp đẽ mang tên thiếu nữ, bước lên con đường tà đạo mang tên phụ nữ thì có nói gì ta cũng chẳng mảy may động lòng."
Tiền bối không bận tâm, nhưng sau này tôi nào biết sẽ bị Sora dạy dỗ ra sao đây.
Thế này thì rắc rối rồi.
Dù là vì hội Nghiên cứu Đường phố hay vì tiền bối Raika, tôi đều hy vọng Sora có thể đồng ý, nhưng...
Thực tế, tôi hoàn toàn không thể tưởng tượng được Sora sẽ gật đầu đồng ý.
Thật đáng tiếc, Sora vốn đã khắc nghiệt với tôi và hội Nghiên cứu Đường phố hơn, lại còn rất nhút nhát trước mặt bạn bè, bị Miyu nói là không giỏi đối phó với đàn ông, tính cách hướng nội, tôi thật sự không nghĩ con bé sẽ vui vẻ đồng ý đâu.
"Không."
Phản ứng của Sora quả nhiên đúng như tôi dự đoán.
Sora, sau khi đưa Hina về nhà, hoàn toàn không muốn nghe tôi giải thích thêm.
Đừng nói là thuyết phục, ngay khi tôi dùng câu "Tôi có chuyện muốn bàn với cháu..." làm lời mở đầu, rồi nhắc đến chuyện cosplay ở ngay cửa ra vào, Sora đã không nói hai lời mà thẳng thừng cho tôi câu trả lời đó. Dùng từ "không có cơ hội" để miêu tả, vẫn còn là nói giảm nói tránh.
"Chú ơi, cosplay là gì ạ?"
"Hina à, chị gái... không phải, mẹ cháu thỉnh thoảng cũng mặc mấy bộ đồ trong phim hoạt hình đó mà đúng không?"
"À! Hina biết! Mẹ ngầu lắm đó ạ!"
Ra vậy, quả nhiên là con gái ruột, Hina đúng là biết thật.
Xem ra, thật sự chỉ có mình tôi bị giấu nhẹm.
Có lẽ nhận ra tâm trạng của tôi, Miyu khéo léo giúp tôi giải vây.
"Thôi mà chị, dù sao thì chú cũng hoàn toàn không biết gì về cosplay cả, chị cứ suy nghĩ một chút xem, được không?"
"Đó là vì Miyu mặc gì cũng đẹp, lại thích được chụp ảnh nên tất nhiên không sao rồi, nhưng chị thì chỉ cần bị người khác chú ý thôi cũng thấy khó chịu rồi!"
Sora giận dữ như vậy, có lẽ cũng là điều đương nhiên.
"Ưm~... Nói vậy cũng đúng."
"Hơn nữa, dù đúng là chị Yuri có chơi cosplay, nhưng em thì không hề chơi! Ngay cả khi chị Yuri hỏi em, em cũng đã nói là không rồi!"
Sora với vẻ mặt cau có từ chối, xem ra không hề có ý nhượng bộ.
"Chú ơi~~"
Trong bầu không khí nặng nề, Hina vươn tay kéo vạt áo tôi.
"Hina đói bụng~~ Chị Sora, chú Yuuta, cơm tối đâu ạ?"
Đúng, đúng rồi! Nghĩ kỹ lại thì, trời cũng đã tối muộn rồi.
"Được, được rồi! Chúng ta đi ăn cơm, đi ăn thôi!"
Tôi dỗ dành Sora trông vẫn còn rất bực mình, rồi cùng mọi người trở về phòng khách.
Ở đó đã bày sẵn những món ăn tinh xảo.
Những món ăn được bày biện trên khăn trải bàn như được sắp đặt tỉ mỉ đó, là món tuyệt phẩm do chính tay tiền bối Raika nấu. Bữa tối lấy món hầm với nhiều thịt gà dễ ăn cho Hina làm món chính, ngoài ra còn có bò nướng tự làm, kết hợp với các món nguội khác, trông khá trang trọng.
"Oa... Ngon quá."
Mắt Miyu sáng lên, còn Hina thì reo hò.
"Ngon quá! Chị Sora giỏi quá!"
"Ưm, ừm..."
Sora không giấu được vẻ kinh ngạc trước cảnh tượng đột ngột này, ánh mắt lơ lửng trong không trung.
"Các bé có thích không? Những cục cưng ngọt ngào của chị."
Tiền bối Raika thì đứng trước mặt Sora và các bé, mặt ửng hồng nói.
Mặc dù câu nói khá sến, nhưng thực ra tiền bối vẫn như mọi khi, vẻ mặt vô cảm kèm theo giọng điệu như đọc thuộc lòng.
Tuy nhiên, nhìn tiền bối mặt ửng hồng như vậy, cũng đủ hiểu bản thân cô ấy đã cố gắng hết sức để thể hiện tấm lòng rồi.
"Chị Sora! Mấy món này là chị nấu hả? Oa~~ giỏi quá! Chị Sora là đầu bếp đó!"
Hina vừa nói vừa không ngừng vỗ vào bộ ngực đồ sộ của tiền bối Raika. Hina, lát nữa trước khi rửa tay, phải bắt tay với chú đó nha. Nhưng ngay khi tôi đang ôm ấp ảo tưởng về cái chạm gián tiếp đó, một giọng nói kéo tôi trở về thực tại.
"Các cậu mau ngồi xuống đi? Không thì tôi ăn trước đấy."
Không hiểu vì lý do gì, tiền bối Sako đang ngồi trên sàn phòng khách. Anh ta dùng hộp giấy thay bàn ăn, ở đó chén lấy chén để, chỉ toàn ăn thịt. Nhìn kỹ, trong mắt tiền bối dường như còn lấp lánh nước mắt.
"Khoan đã, sao anh đã ăn rồi! Với lại sao lại ngồi trên sàn vậy?"
"Ha ha ha! Segawa cậu ngốc thật, vì không đủ ghế mà. Raika bảo phần của tôi cứ đặt dưới đất là được, nên tôi mới nghĩ ít nhất cũng phải kiếm cái hộp giấy mà dùng... Ư... hừ... Hừ! Sớm một giây cũng được... Tôi muốn ăn nhanh cho xong mà! Ư! Đừng bận tâm nhiều thế, mau ăn đi!"
Mặc dù tôi không rõ tình hình lắm, nhưng tôi luôn cảm thấy đối xử với tiền bối Sako như vậy cũng là đúng đắn.
"Lại đây, lại đây, đừng để ý đến người đó. Hina, lại đây ngồi đi. Miyu cũng vậy."
"À! Là anh trai ngầu đó! Cảm ơn~~"
"Ninmura, hề hề, đã giúp chúng tôi kéo ghế rồi thì chúng tôi không khách khí đâu."
Hai chị em nhỏ tuổi ngồi xuống bàn ăn rất thân thiết với Ninmura. Ninmura vừa trải khăn ăn, vừa rót sữa, động tác thành thạo chăm sóc Hina, đồng thời không quên khen ngợi tóc của Miyu.
Sao mà nói nhỉ... Nếu cậu mà đi làm trai bao thì chắc chắn sẽ kiếm được tiền đến mức lên truyền hình đấy.
"Hina lúc nào cũng đáng yêu... Yuuta, Hina và các bé hay là gửi cho tôi đi."
Và trong suốt thời gian đó, tiền bối Raika vẫn luôn đỏ mặt nhìn Hina, đột nhiên buột miệng nói ra câu khiến người khác lo lắng.
Những thành viên cùng ăn lẩu trước đây, lại tập hợp đầy đủ.
Còn Sora, thì toàn thân phát ra luồng khí khó chịu đáng sợ, giận dữ lườm tôi.
"Sao vậy, Sora?"
"...Không có gì, cháu chỉ nghĩ chị Raika vừa xinh đẹp lại giỏi nấu ăn, khác xa cháu thôi."
"Nói bậy, Sora rất đáng yêu mà."
Tiền bối Raika với vẻ mặt nghiêm túc xen vào, nhưng điều này ngược lại càng khiến Sora cúi gằm mặt xuống.
"Nào, mau ăn cơm đi."
Ninmura, người giỏi quan sát sắc mặt, tiến đến dẫn Sora đến bàn ăn, lúc này bữa ăn mới chính thức được bắt đầu.
Sau khi nếm thử hương vị tuyệt hảo của món ăn kiểu Tây do tiền bối Raika tự tay làm, tất cả mọi người đều ăn rất ngon miệng.
Chỉ có Sora không ăn nhiều lắm... Dù vậy, con bé vẫn ăn hết một phần ăn của mình.
Chỉ là khác với lần trước, lần này không có nhiều tiếng cười nói.
Sora dù trông có vẻ ngoan ngoãn, nhưng trong mắt con bé lại đầy vẻ giận dữ, còn tiền bối Sako thì chẳng hề nhận ra điều đó. Sự kết hợp này thật không ổn, sự im lặng và căng thẳng bao trùm cả phòng khách.
Khi mang trà tráng miệng ra, tiền bối Sako mở lời:
"Sora, tôi có chuyện muốn nhờ cháu, cháu có thể tham gia cos—"
"Không."
"Cháu có thể tham gia cos—"
"Không."
"Ít nhất cháu cũng nghe tôi nói hết—"
"Tôi từ chối."
Mọi đòn tấn công của tiền bối đều bị chặn đứng.
"Segawa... Tình hình này là sao đây?"
"Chính tôi cũng không biết phải làm sao nữa."
Tôi thì đã bị từ chối rồi, đang nghĩ xem bước tiếp theo nên làm gì đây.
"Sora, cháu hẳn cũng không ghét cosplay mà đúng không? Đúng không?"
"Tôi ghét anh."
Sora dứt khoát nói.
"Segawa..."
"Tiền bối, đừng có than vãn với tôi nữa. Sora à, tạm gác chuyện tiền bối sang một bên, cháu có thể giúp chú chuyện này được không? Cháu chỉ cần chọn nhân vật mình thích là được mà."
"Không."
Đúng lúc này, Miyu không thể chịu nổi nữa, ra mặt giúp đỡ.
"Chú đã nhờ vả đến thế rồi, chị Sora sao không giúp một chút chứ?"
"Đúng đó, Sora đáng yêu thế mà, chắc chắn sẽ rất được yêu thích đó."
Ngay sau đó, Ninmura không chút ngần ngại hùa theo.
Nhưng dù vậy, Sora vẫn không chịu gật đầu.
"Em đã quyết định cả đời này sẽ không chơi cosplay rồi."
Và còn cứng đầu hơn nữa.
Nói dứt khoát đến vậy, lý do có lẽ không chỉ là ngượng ngùng.
Đúng lúc các tiền bối không tìm được cách đột phá trong việc thuyết phục, im lặng suy nghĩ bước tiếp theo thì...
"Ưm~~ Hina sẽ cosplay! Chú ơi, Hina sẽ cố gắng!"
Hina không biết là vì không chịu được sự im lặng, hay là bất ngờ lại tinh ý quan sát sắc mặt, với tính cách ngây thơ đáng yêu đã hóa giải bầu không khí nặng nề, cô bé ba tuổi ấy đã cố gắng nói như vậy.
Hina... Cháu đúng là một đứa bé ngoan, chú sắp khóc mất rồi.
"Ô! Cosplay của Hina đại nhân, đối với những người dân thường dưới mặt đất là niềm an ủi tột đỉnh và... Ối!"
Đúng lúc tiền bối Sako định dùng một đống lời vô nghĩa để phá hỏng tấm lòng của Hina, thì trán anh ta đã bị cán quạt giấy đánh trúng. Người ném quạt giấy tất nhiên là tiền bối Raika. Tiền bối Sako cứ thế đổ ập vào đĩa thức ăn vừa ăn xong của mình.
"Hina, cảm ơn cháu."
Tôi và tiền bối Raika đều xoa đầu Hina, điều này cũng khiến Hina mặt đầy tự mãn.
"Hina, Hina có thể cosplay! Chị Sora! Chị cũng tham gia đi mà!"
Hina nhảy xuống khỏi ghế, đến bên chân Sora.
"Hina... Chị không thích kiểu đó lắm đâu... Hiểu không?"
Sora nói mà không nhìn vào mặt Hina.
Cuối cùng vẫn không được sao... Nếu đã không thích đến vậy... thì tôi thực ra cũng không muốn ép buộc.
"Nói dối~~ Hina biết hết mà!"
Nhưng rồi, tiếng nói tươi tắn của bé Hina đã xua tan bầu không khí nặng nề bao quanh Sora.
"Hina muốn đóng kịch với chị gái nha nha nha!"
Hina dường như nối liền câu nói với tiếng reo hò. Rồi bé nhanh chóng chạy khỏi phòng khách.
"A! Hina!"
"Để chị lo."
Raika-senpai đuổi theo Hina từ phía sau. Thôi kệ, dù sao cũng ở trong nhà, chắc không sao đâu nhỉ.
Mặc dù hơi khó hiểu, nhưng hành động của Hina đã làm tan biến bầu không khí nặng nề. Sora cũng mở to mắt nhìn theo bóng lưng bé Hina rời đi.
Đầu tiên chúng tôi nghe thấy tiếng Hina và Raika-senpai lên lầu, tiếp theo là tiếng lục đục đồ đạc, rồi một lúc sau nữa—
Chúng tôi bắt đầu nghe thấy tiếng hát.
"Thỏ, thỏ, nhảy nhảy ~"
"Nhảy nhảy."
Giọng hát dễ thương của Hina khiến sự căng thẳng ban đầu tan biến hoàn toàn. Người cùng hát, đương nhiên là Raika-senpai.
"Thỏ, thỏ ~"
"Thỏ, thỏ."
"Nhảy nhảy ~"
"Nhảy nhảy."
Cùng với tiếng hát không chút căng thẳng ấy, xuất hiện trước mặt mọi người chính là chú thỏ được nhắc đến trong bài hát.
"Hina, sao con lại mặc như vậy?"
"Hehe! Dễ thương chứ!"
Lúc này Hina đang mặc bộ đồ bông hình thỏ dành cho trẻ em. Chỉ có khuôn mặt bé lộ ra khỏi bộ đồ bông thỏ trắng muốt, mềm mại.
Tôi thực sự không ngờ ở nhà lại có thứ này. Nếu là trước đây, có lẽ tôi sẽ càng ngạc nhiên hơn, nhưng sau khi vô tình biết được sở thích của chị gái, tôi cũng bắt đầu thấy việc có thứ này cũng chẳng có gì lạ. Có lẽ vậy.
Nhưng, không hiểu sao Sora lại tỏ ra vô cùng ngạc nhiên.
"Hina! Đó là…"
"Hehe~~Đây là mẹ làm cho Hina đó. Của chị gái cũng có nha. Hina biết hết rồi!"
"Vậy thì…chẳng lẽ…!?"
Sora kinh ngạc che miệng lại.
"Cái… cái bộ đồ đó ở đâu!?"
"Để ở trong cùng của tủ quần áo."
Raika-senpai trả lời.
"Tủ quần áo… a!"
Sora đột nhiên chạy vụt khỏi phòng khách. Tất nhiên chúng tôi lập tức đuổi theo.
Sora chạy vào "căn phòng không mở được". Hình như là lúc trước Sora kiểm tra xem phòng có bị mở ra không thì tiện tay mở khóa, rồi quên khóa lại, nên Hina mới vào được trong phòng.
Trong phòng đồ đạc hơi bừa bộn, nhưng có lẽ đó là do Hina và Raika-senpai lục lọi đồ đạc trước đó gây ra. Trên sàn chất đầy một lượng quần áo đáng kinh ngạc. Cửa tủ quần áo lớn ở cuối phòng đã mở toang, Sora đang đứng trước tủ.
"…Sora?"
"Hóa ra…đã làm xong rồi…"
Sora chăm chú nhìn vào sâu trong tủ quần áo, thẫn thờ nói. Bên trong, là hai bộ trang phục đóng kịch đặt cạnh nhau.
"Sora, đây là…"
Nhìn kích cỡ thì, chắc chắn đây là bộ trang phục dành riêng cho Sora. Còn bộ bên cạnh…chắc là của chị gái. Thiết kế rất giống nhau, nhưng vẫn có một chút khác biệt.
"Chị Yuri đã hứa với em, nói khi em 15 tuổi, sẽ đưa em đến hội chợ bán hàng cùng đóng kịch. Tuy em nói không cần, nhưng… chị Yuri lại nói chị ấy đã nói với bạn bè, sẽ cùng con gái đến đó…vì chị Yuri không chịu nhượng bộ, nên em mới…"
Sora đột nhiên lên tiếng.
"Nhưng em cũng biết, chị Yuri là vì lo em quá nhút nhát…nên mới chọn cho em trường trung học hỗn hợp, tìm em đi đóng kịch… tất cả đều vì em."
Sora thì thầm liên tục.
"Nhưng, em thấy rất ngại. Bởi vì… em không xinh đẹp như chị Yuri."
Đa phần đều là những kỉ niệm quý giá giữa Sora và chị gái.
"Lúc đó…chị Yuri đưa cái này cho em, nói đây là một phần của trang phục. Chị ấy còn nói em đeo rất đẹp, nói em nhất định sẽ lấy được can đảm. Mặc dù chỉ đeo cái này thôi, em đã rất ngại rồi…"
Sora nói rồi chỉ vào chiếc ruy băng luôn đeo trên đầu.
Từ lời Sora nói, có vẻ chiếc ruy băng và bộ trang phục này là một bộ.
"Chị Yuri chắc chắn là muốn giấu bộ đồ này đến sinh nhật em. Chị ấy để nó ở trong cùng như vậy, có lẽ em sẽ không bao giờ tìm thấy."
Hai bộ đồ lớn nhỏ đặt cạnh nhau, trông như một đôi mẹ con. Không phải, bởi vì đây chính là bằng chứng cho thấy họ là mẹ con.
Mặc dù chị gái không thể tự tay trao bộ đồ cho Sora, nhưng vẫn khiến Sora biết được như bây giờ. Nghĩ vậy, không khỏi cảm thấy ngay cả sự ngang bướng của Sako-senpai, cũng là do chị gái sắp xếp. Và cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao Sora lại không muốn giúp đỡ việc đóng kịch.
"Sora, con thử mặc xem sao."
"Hở…"
Sora ngạc nhiên quay đầu nhìn tôi.
Tôi nói vậy, bởi vì tôi nghĩ đó là điều Sora sẽ tự làm.
"Mặc dù còn lâu mới đến 15 tuổi, nhưng tôi nghĩ chị gái nhất định sẽ rất vui."
Miyu, Hina, Ninmura, Raika-senpai, đều lặng lẽ gật đầu. Sako-senpai hôn mê đúng lúc này quả là may mắn.
Chỉ thấy Sora mặt đỏ bừng nhìn chúng tôi, rồi—
"…Ừ!"
Sora nở nụ cười, gật đầu với chúng tôi.
Khoảng thời gian Sora về phòng thay đồ, thực sự khiến người ta háo hức. Đương nhiên, bộ trang phục rất hợp với Sora.
Vẻ mặt ngượng ngùng của Sora khi tạo dáng quen thuộc, khiến tất cả mọi người đều bị mê hoặc.
"Dễ thương quá, Yuuta, tặng em cái này. Em sẽ rất trân trọng."
Vì Raika-senpai có vẻ muốn độc chiếm, tôi vội vàng nắm lấy tay Sora, kéo cô ấy lại.
"Không được, không cho cô."
"Đợi…đợi đã, anh!"
Sora đỏ mặt vì hành động của tôi, nhưng tôi không quan tâm đến chuyện đó.
Mặc dù thân hình mảnh mai được tôi ôm trong lòng vẫn còn rất non nớt, không có cảm giác chắc chắn như khi ôm Raika-senpai, nhưng cô ấy vẫn là cô gái quan trọng mà tôi phải hết lòng ủng hộ.
"Chú! Hina cũng muốn!"
Này! Hina, đừng trèo lên người chú nữa. Có vẻ Hina định dùng cách cưỡng ép để ngồi lên vai tôi.
Được rồi, cứ việc đi!
Tôi cõng Hina trên vai, tay trái ôm vai Sora, giơ tay về phía Miyu.
"Miyu cũng qua đây nào."
"…Ưm~~Vẫn thôi, dù sao bây giờ cũng không có máy ảnh."
Miyu nói xong khẽ cười.
"Nhưng…đó có nghĩa là chị đồng ý đóng kịch đúng không? Chị gái."
Nghe Miyu nói vậy, Sora quay đầu nhìn tôi. Khoảnh khắc nhìn thẳng vào mắt Sora ở khoảng cách rất gần, khiến tôi không khỏi nở nụ cười.
Hở? Mặt Sora…đỏ quá nhỉ? Bị cảm à…
Tôi không khỏi lo lắng.
"Sora…"
"Thật…thật là…cái…cái này cũng không có cách nào khác. Dù…dù sao đồ mà chị Yuri làm cho người ta…không thể để lãng phí như vậy, lại không thể để anh cùng người ta đến hội chợ bán hàng…"
Lời tự nói tự nghĩ của Sora, đã đồng nghĩa với việc cô ấy đồng ý với chúng tôi.
Raika-senpai giơ ngón tay cái lên với tôi.
"Làm tốt lắm, Yuuta. Ngày đó hãy chờ đợi chuyện em đồng ý với anh nha."
Nghe Raika-senpai nói câu này với vẻ mặt không cảm xúc, khiến Sora đang đỏ mặt bừng bừng giật mình.
"Anh…đó là có ý gì?"
"Ư ồ ồ ồ! Miyu-sama và Hina-sama đóng kịch ở đâu rồi!"
Sako-senpai lại tỉnh dậy đúng vào thời điểm tồi tệ này.
"…Có lẽ vẫn nên thôi đi, hơn nữa hôm nay cũng đã mặc rồi."
"Đừng…đừng như vậy~~Sora~~"
Làm dịu lại tâm trạng xấu đi của Sora, thực sự tốn của tôi rất nhiều công sức.
Mặc dù đã gần khuya, nhưng vì còn ít thời gian nữa là đến lễ hội trường, nên nhóm Hachijoji đều trở về trường đại học…còn chúng tôi, thì bước vào thời gian nghỉ ngơi như sau cơn bão.
"Được rồi, xuống tắm nào."
Tôi và Hina cùng nhau vui vẻ bước vào bồn tắm.
"Chà chá! A ha ha ha!"
Thấy nước nóng tràn ra khỏi bồn tắm, Hina rất vui.
Mặc dù tôi không ghét phòng tắm chung, nhưng phòng tắm lớn vẫn tốt hơn. Dù sao thì như bây giờ, mới có đủ chỗ cho tôi và Hina cùng tắm.
"Hina, phải ngâm cả vai xuống nữa đó."
"Được~~"
Hina ngoan ngoãn làm theo lời tôi và nhúng người xuống nước, rồi thuận thế lặn xuống.
"Đừng nghịch nữa, chú bảo ngâm đến vai thôi mà."
"Phù hà! Chú cũng chơi với con đi!"
"Không, hôm nay vẫn thôi đi."
Tôi thực ra có vài việc muốn suy nghĩ.
"Hở~~Tại sao?"
"Nếu ngâm lâu quá, chỗ cổ sẽ mọc mang đó."
"Mang?"
"Đúng rồi. Ở cạnh mắt cá không có lỗ à? Đó chính là mang."
"Ưm~~Mọc mang không tốt sao?"
"Đương nhiên là không tốt rồi, con thử nghĩ xem, đồ ăn vào sẽ chạy ra từ đó đấy."
"Oa! Xấu quá! Chúng ta mau ra thôi!"
Có vẻ tôi hơi bịa đặt quá rồi.
"Yên tâm đi, chú biết một phép thuật hay đó."
"Phép thuật?"
"Đúng rồi, đầu tiên phải ngâm vai xuống nước, rồi đếm đến một trăm. Khi tắm chỉ cần làm như vậy là sẽ không mọc mang đâu."
"Được!"
May mà Hina là một đứa trẻ ngoan ngoãn. Và có vẻ như, cũng đã thành công trong việc hình thành thói quen đếm đến một trăm khi tắm cho Hina.
"Một~~hai~~ba~~bốn~~năm~~…"
Tôi vừa nghe nhịp điệu dễ chịu của Hina đếm số, vừa mơ hồ suy nghĩ về một số việc.
Việc đóng kịch, việc lễ hội trường, và những việc sau đó.
Mặc dù cuối cùng Sora cũng đồng ý giúp đỡ, nhưng…
Tôi lại không hề biết gì về sở thích của chị gái. Mà tôi lại sống cùng chị gái cả một thời gian dài như vậy.
Sora và Miyu, chắc hẳn còn rất nhiều điều tôi không biết.
Hina bây giờ còn cười thích thú vì những lời nói bừa của tôi, liệu mai này bé cũng sẽ có những việc không muốn tôi biết, hay nói những lời như không muốn để quần áo cùng với quần lót của tôi cùng giặt không?
Nói ra thì, thời gian cùng nhau tắm như vậy, chắc cũng không còn lâu nữa đâu.
Ưm… cảm giác chỉ cần tưởng tượng thôi, đã khiến tôi bị sốc rồi.
"Hina sẽ vì chú, mãi mãi là Hina của chú đúng không?"
"…Hở?"
Hina nhìn tôi với vẻ mặt không hiểu.
Tắm xong, tôi phải lau khô tóc cho Hina. Dù sao thì mái tóc dài của Hina cũng không thua kém Miyu, lại còn nhiều nữa, nên có thể coi là một công việc vất vả.
"Oa~~! Nóng quá~~"
"Này! Hina, đừng cử động lung tung đó."
Để tránh Hina bị cảm lạnh, tôi dùng máy sấy tóc cẩn thận làm khô tóc cho bé từ chân tóc.
Việc giúp đỡ các cô gái làm tóc, tôi thường nghĩ, làm con gái khổ thật. Chỉ riêng mái tóc thôi, từ nhỏ đã tốn công như vậy, lớn lên thì càng khủng khiếp hơn.
Tôi chỉ cần tưởng tượng thôi đã thấy không chịu nổi rồi.
"Chú, Hina khát nước~~"
"Chờ chút nữa… được rồi, chắc là xong rồi. Được rồi nhé."
"Oa~~"
Hina lập tức chạy vụt ra khỏi nhà tắm.
Còn tôi thì vội vàng lau khô tóc mình, mặc áo thun làm đồ ngủ, rồi đi theo Hina.
Trong phòng khách, Sora đang ngồi với vẻ mệt mỏi, còn Miyu thì nở nụ cười rạng rỡ.
"Hina đã tắm xong rồi, hai đứa cũng mau đi tắm đi."
"…Ừ."
Sora đã thay bộ đồ đóng kịch xuống, dường như có vẻ hơi buồn bã.
"…Sao thế?"
"Ưm~~Hình như hơi mệt rồi. Hôm nay con không tắm, cứ ngủ luôn vậy."
À, đúng là vất vả cho Sora. Mà mặt cô ấy vẫn còn đỏ nữa…
"Nói miệng thì vậy thôi, thực ra là hiếm khi được ôm ấp, nên không muốn quên cảm giác đó…"
Miyu nói những lời khó hiểu.
"…Miyu!"
Sora giơ nắm đấm lên. Mặc dù tôi không hiểu lắm ý họ, nhưng mặt Sora quả thật rất đỏ.
"Sora, uống thuốc cảm rồi ngủ đi, dù sao ngày mai là lễ hội trường rồi."
Tôi không khỏi hơi lo lắng. Phải chăng tôi đã bắt Sora làm việc quá sức?
Nhưng, Sora và Miyu đều lộ vẻ ngạc nhiên nhìn tôi…rồi thở dài.
"…Cảm ơn, nhưng con không sao…chúc ngủ ngon."
"Ừ, chúc ngủ ngon."
"Hina cũng muốn! Hina cũng muốn ngủ ngủ! Hôm nay…Hina muốn ngủ với chú!"
Hina ngoan quá, tôi xoa đầu Hina.
"Vậy chúng ta cũng đi ngủ thôi, Miyu mau đi tắm đi nhé."
"…Được~~ ôi~~vất vả cho chị gái rồi."
Miyu lại nói một câu khó hiểu rồi đi về phía phòng tắm.
…Họ đang nói gì vậy? Bí mật của con gái thật nhiều. Nghĩ vậy, tôi thở dài một hơi trong phòng khách, rồi tắt đèn.
"Anh! Dậy!"
Tôi bị tiếng nói lớn của Sora gọi dậy.
"Ưm…bây giờ mấy giờ rồi…?"
"Bảy giờ, em đã làm bữa sáng rồi, mau xuống ăn đi."
"Ồ, ừm…"
Tôi đến phòng khách, thấy Miyu đã ngồi ở bàn ăn.
"Chào cậu, sáng nay cũng rất giỏi đấy. Não."
"Hở…ưm?"
"Chú, não nổ tung! Não nổ tung!"
Tệ thật, biết thế đã đi vệ sinh trước rồi.
"Được rồi, mau ngồi xuống. Bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi."
"Ưm…nhưng con muốn chải đầu…"
"Việc đó làm sau cũng được!"
Cuối cùng, tôi ăn sáng trong tình trạng tóc bù xù.
"Nhân tiện, cảm ơn anh hôm qua. Nhiều việc quá đột ngột."
"Không sao, hơn nữa đã quyết định rồi."
Gần đây, Sora đã nỗ lực giúp tôi rất nhiều, bây giờ cả việc lễ hội trường cũng phải nhờ Sora, thành thật mà nói tôi thực sự thấy áy náy. Nhưng, nhờ bộ đồ mà chị gái làm, hầu hết vấn đề đều được giải quyết.
Nghĩ đến đây, tôi cũng thầm cám ơn chị gái.
"Nhân tiện, anh, đây là hộp cơm."
Sora đưa cho tôi một gói hàng trông như hộp cơm lớn.
"Hôm nay anh đi chuẩn bị cho lễ hội trường đúng không? Em làm rất nhiều, chia cho mọi người ăn nhé."
"Sao em lại nghĩ ra việc này?"
"Vì hôm qua chị Raika đã nấu cơm tối cho chúng ta, nên…đây là quà đáp lại, cũng bao gồm cả phần của Ninmura."
Sora hơi ngượng ngùng nói.
"Dù chỉ là đồ đông lạnh và cơm nắm, nhưng em đã thử vị rồi!"
…Gần đây Sora thực sự làm việc rất chăm chỉ, không biết từ lúc nào, tay nghề nấu ăn của cô ấy cũng tiến bộ rồi.
Nhưng…hôm qua rõ ràng rất mệt, thật khiến người ta lo lắng…
Vừa lúc tôi định lên tiếng bảo Sora đừng quá gắng sức thì…
"Chị gái, hình như có mùi lạ."
"Hở…a!"
Nghe Miyu nói vậy, Sora vội chạy đến bếp ga.
"A…hỏng rồi."
Trên vỉ nướng, có vài con cá đen sì.
Có vẻ tay nghề nấu ăn của Sora vẫn còn cần cải thiện.
Vì chuyện này, tôi đã thôi không nói những lời định nói ban đầu. Nhưng khi nhớ lại sau này, tôi thực sự rất hối hận về sự lựa chọn lúc đó.
Sau khi đưa Hina đến nhà trẻ, Sora cũng đến trường. Gần đây Sora đã giúp Yuuta bận rộn lo liệu mọi việc nhà, nên thiếu ngủ. Thực tế là cô ấy buồn ngủ cả ngày ở trường.
Hơn nữa hôm qua lại xảy ra quá nhiều chuyện, không ngủ được…cuối cùng phải dậy làm hộp cơm.
Đều là do anh làm chuyện đó…chỉ cần nghĩ đến đây, má Sora đã nóng bừng.
Nhưng, không lâu nữa là đến lễ hội trường.
Sau khi lễ hội trường kết thúc, thời gian ở bên anh sẽ nhiều hơn chứ…Sora vừa nghĩ đến việc này, vừa tự mình xem sách dạy nấu ăn trong lớp, muốn thử thêm món ăn mới.
"小鳥游, phiền em một chút được không?"
Người lên tiếng là Taniguchi Shuji. Mặc dù cùng lớp với cô ấy, cùng là thành viên câu lạc bộ hát, nhưng mặc dù có khá nhiều điểm chung, anh ta lại cho người ta cảm giác luôn đứng sau máy bay phản lực lớn, không mấy nổi bật.
"Ưm…có chuyện gì vậy?"
Sora hơi hồi hộp hỏi. Có vẻ, dù Shuji rất được các bạn nữ yêu thích, nhưng đối với Sora, chỉ là một trong những người đàn ông mà cô ấy không giỏi ứng phó.
"Là về chuyện của máy bay phản lực lớn…thằng đó gần đây hơi lạ, em có biết gì không?"
Sora hoàn toàn không biết gì nên lắc đầu.
"Vậy à…xin lỗi, tôi đã hỏi câu hỏi lạ."
Shuji nói xong, liền rời khỏi chỗ ngồi của Sora.
Nói đến chuyện khác, máy bay phản lực lớn sáng nay vẫn chưa đến trường.
Thông thường máy bay phản lực lớn đến trường, sẽ chạy lại làm phiền Sora nói "Quay lại câu lạc bộ hát đi!", làm ầm ĩ…nhưng cho dù máy bay phản lực lớn nói thế nào, Sora cũng không có ý định quay lại câu lạc bộ hát.
Đương nhiên, không phải vì Sora ghét câu lạc bộ hát.
Chỉ là đối với Sora hiện tại, có thứ ưu tiên hơn cả việc hát, thậm chí còn hơn bất cứ việc gì khác.
"Điều này sẽ khiến anh ấy vui chứ…"
Sora vừa dán nhãn lên sách dạy nấu ăn, vừa vui vẻ nói.
Sau khi đưa Sora và những người khác ra khỏi cửa, không lâu sau tôi cũng ra ngoài.
Mai là ngày hội trường rồi, chắc hôm nay cũng phải tất bật chuẩn bị từ sớm.
Nghĩ đến đó, tôi lại thấy biết ơn chiếc bento mà Sora đã chuẩn bị cho mình biết bao.
Tôi khóa chặt cửa sảnh chính, vừa định bước ra ngoài thì thấy một gương mặt quen thuộc đứng ngay trước cửa nhà.
“Ơ… cậu là…”
Tôi nhớ cậu ta là bạn cùng lớp của Sora, tên là… hình như họ Maeshima thì phải.
“Có chuyện gì không? Cậu tìm Sora à? Con bé đi học rồi.”
“Tôi không tìm Sora, tôi tìm chú đấy.”
Maeshima nói với vẻ mặt hung dữ.
“Tìm tôi…?”
“Chú nghĩ sao về Sora?”
“Nghĩ sao… Khoan đã, tôi không hiểu ý cậu là gì.”
“Đừng có giả vờ nữa!”
Maeshima bất chợt túm lấy cổ áo tôi.
Tôi bị một cậu học sinh cấp hai túm cổ áo, ấn chặt vào cánh cửa sảnh.
“Takanashi, con bé… con bé ấy vậy mà…!”
“Mae… Maeshima…?”
Thật sự là tôi đang không hiểu mô tê gì cả.
Thế nhưng, tôi có thể nhận ra cậu ta đang tức giận với tôi.
“Tất cả là tại chú đó!”
“Hả…”
“Con bé không thể về câu lạc bộ hợp xướng được, tất cả là vì chú!”
“Vì… tôi ư?”
“Đáng ghét!”
Maeshima đột ngột đẩy tôi ra rồi chạy biến.
Còn tôi thì ngồi sụp xuống ngay cửa sảnh, chỉ có thể ngơ ngác nhìn theo bóng cậu ta khuất dần.
“Chuyện này rốt cuộc là sao đây…?”
Thật đúng là chẳng hiểu nổi. Nhưng cậu ta là bạn cùng lớp của Sora, và đang thực lòng lo lắng cho con bé.
Tôi nghĩ điều này chắc chắn không sai.
Vậy thì, đúng như lời cậu ta nói, Sora không thể trở lại câu lạc bộ là vì tôi gây ra ư?
“Yuuta, con ngồi đây làm gì đấy?”
Chẳng biết từ lúc nào, cô tôi đã đứng cạnh, cúi xuống nhìn khuôn mặt đang ngơ ngác của tôi.