Kim đồng hồ vẫn quay đều không ngừng nghỉ, và thời gian để tôi gỡ gạc lại tín chỉ cứ thế trôi đi. Giữa khuôn viên trường se lạnh, tôi thở dài thườn thượt, lòng chất chứa muôn vàn nỗi lo.
Chẳng hạn như gã này đây.
“Nguy rồi, Segawa!”
Sako senpai, mặc kệ ánh mắt khó chịu của mọi người, xông thẳng vào phòng học kêu la ầm ĩ. Lũ sinh viên năm nhất đang tụ tập trong lớp cũng vì tiếng của anh ta mà tò mò quay đầu nhìn.
“Hết thời gian rồi! Mấy đứa nhìn xem, khắp trường đã tràn ngập không khí lễ hội rồi kia kìa!”
Sako senpai cuống quýt nói trước mặt tôi và Ninmura, lúc này đang ngồi cạnh nhau.
“Ninmura, cái gã kính cận béo ú này là ai thế?”
“Segawa, tôi cũng chưa từng thấy cái loại kính cận béo ú này bao giờ.”
“Khoan đã…! Hai đứa phản ứng kiểu gì thế!”
Tôi và Ninmura nhìn Sako senpai với ánh mắt thờ ơ như đang nhìn vu vơ vào hư không.
“Ô? Hình như cái gã kính cận béo ú kia vừa nói gì đó.”
“Segawa, nguy hiểm lắm, tôi nghĩ chúng ta nên tránh xa ra thì hơn. Dù gì, nếu nhà cửa bị gã ta làm bẩn thì phiền phức lắm. Mấy thứ trong tủ lạnh tự dưng biến mất cũng đau đầu nữa.”
“Ơ kìa!? Hai… hai đứa đang giận dỗi đấy à! Giận chuyện trước kia! Không! Nhưng mà, bây giờ đâu có thời gian mà nói chuyện hận cũ thù mới! Lớn rồi! Phải đối mặt với nguy cơ thực tại đi! Lúc này chính là lúc Hội Nghiên cứu Quan sát Đường phố cần đoàn kết!”
“Giận dỗi gì cơ, tôi nghe không hiểu lắm, Segawa.”
“Mà nói mới nhớ, tôi cứ có cảm giác ‘làm cái chuyện đó rồi mà gã này còn dám xuất hiện trước mặt chúng ta’ nhỉ? Ninmura. Chuyện là, hôm đó tôi đã thất hứa với Sora với các em ấy rồi.”
Cứ lấy cớ họp hành mà cưỡng ép người ta đến, kết quả là cái kẻ chơi bời hết mình lại chính là Sako senpai. Kẻ bắt người khác phải nghĩ cách cho tuần sau, rồi lại quên sạch, chạy đi làm việc khác cũng chính là Sako senpai. Cứ thế, thời gian lẽ ra còn hai tuần bỗng chốc chỉ còn vỏn vẹn một tuần.
“Mà nói mới nhớ, cái thời gian anh dàn xếp buổi tiệc giao lưu đó, lẽ ra có thể làm được rất nhiều việc rồi chứ? Segawa.”
“Còn gì nữa? Trước khi tập hợp CLB Judo, rồi để chị Raika làm mấy trò quái gở kia, lẽ ra cũng có việc phải làm chứ?”
Đến nước này thì ngay cả chúng tôi cũng không thể nhịn nổi nữa. Nói thật thì Ninmura tuy là người cẩn thận và dễ gần, nhưng có lẽ cũng chính vì vậy mà khi nơi ở thoải mái được dọn dẹp kỹ lưỡng bị ai đó làm bừa bộn, cậu ta lại càng không thể chịu được.
Đối mặt với cơn giận bất ngờ, mồ hôi hạt đậu liên tục tuôn ra trên trán Sako senpai.
“Tôi sai rồi! Tôi thật sự xin lỗi hai đứa!”
Cuối cùng, Sako senpai tung tuyệt chiêu cuối – quỳ xuống cầu xin tha thứ.
Rốt cuộc, chúng tôi vẫn phải đến quán cà phê vào giờ nghỉ trưa để tổ chức cuộc họp khẩn cấp của Hội Nghiên cứu Quan sát Đường phố. Lẫn vào vô số sinh viên khác đang tìm bữa trưa giá rẻ, chúng tôi cũng chiếm một bàn, vừa ăn trưa vừa họp. Điều duy nhất khiến tôi cảm thấy may mắn là chị Raika cũng đã đến nhập hội với chúng tôi.
“Tóm lại, không có thời gian! Hết thời gian rồi!”
Sako senpai, người vừa rồi đã xin lỗi với khí thế khiến cả lớp ngây người, làm tôi và Ninmura phải nhượng bộ, giờ đây lại như quên hết chuyện cũ, vừa nhồm nhoàm nhét đống khoai tây chiên chất đống trên đĩa vào miệng, vừa lớn tiếng kêu la.
Cách ăn của Sako senpai, trộn cà ri, khoai tây chiên, gà rán – ba món ăn cực kỳ mất cân bằng dinh dưỡng – rồi uống cà phê vào bụng, thật sự rất không lành mạnh. Tôi chỉ cần nhìn thôi cũng thấy no bụng rồi.
“Tôi sẽ không từ chối giúp đỡ vào lúc này, nhưng thời gian không đủ là sự thật không thể chối cãi, hơn nữa nhân lực cũng không đủ, vì chỉ có mấy người chúng ta thôi mà.”
“Ừm, Ninmura nói đúng, cậu có cái nhìn tốt đấy. Thưởng!”
Sako senpai ném một cọng khoai tây chiên vào hộp cơm của Ninmura. Nói gì thì nói, cái phần thưởng này cũng quá rẻ mạt rồi.
Nhân tiện, bữa trưa của Ninmura là bánh mì Bagel kẹp cá hồi hun khói và hành tây, ăn kèm sốt húng quế. Đương nhiên tất cả đều là đồ tự làm. Cậu ta vẫn tỉ mỉ như thường lệ.
“...Hết cứu.”
Chị Raika khẽ nói.
“Oda, bây giờ là lúc phải vắt óc suy nghĩ, đừng có nói mấy lời tiêu cực thế. Để phạt, phần bánh Hamburger nhỏ của chị, tôi sẽ tịch thu…”
“Đừng hòng.”
“Ố ồ!”
Bàn tay định giở trò của Sako senpai bị chị Raika không chút biến sắc dùng nĩa đâm xuống. Sau đó, chị lại lấy ra một chiếc nĩa mới khác, điềm nhiên tiếp tục dùng bữa. Chị ấy hình như đã chuẩn bị thêm một chiếc nĩa để đối phó với những tình huống như vậy. Chuyện cây quạt xếp cũng thế, chị Raika thật sự khó mà đoán được.
Chúng tôi mặc kệ Sako senpai đang đau khổ lăn lộn một bên, tiếp tục thảo luận.
“Tôi cũng có ý kiến giống chị Raika, bây giờ mới bắt đầu làm thì kiểu gì cũng không kịp.”
“…Nhưng nếu để tân sinh viên năm sau không được tham gia lễ hội trường thì cũng đáng thương lắm.”
Chị Raika nói đúng, mặc dù tiền đề là Hội Quan sát có tân sinh viên chịu gia nhập.
“Chị Oda, mà nói mới nhớ, có thứ gì thích hợp để Hội Quan sát trưng bày trong lễ hội trường không ạ?”
Ninmura đưa ra câu hỏi hiển nhiên, nhưng…
“Báo cáo quan sát của Yuuta.”
“Ơ, cái đó là…?”
“Yuuta thích ngực. Lần trước cậu ấy cũng cứ nhìn chằm chằm vào ngực. Có nên công bố không?”
Chị Raika mặt không cảm xúc nói ra những lời này, tiện thể còn kéo kéo áo trước ngực mình. Ánh mắt của cả căng tin sinh viên đương nhiên đều đổ dồn về đó, nhưng không biết nên nói là may mắn hay bất hạnh, hôm nay chị ấy có mặc áo T-shirt bên trong, nên không gây ra vấn đề gì lớn. Nhưng, đối với tôi thì không phải chuyện nhỏ.
Chị… chị ấy nhận ra rồi ư!? Tì… tình yêu của tôi… đang gặp nguy hiểm rồi!?
“Nhưng mà, cái đó đối với đàn ông mà nói thì cũng chẳng có gì đặc biệt, dù có công bố cũng vô nghĩa mà.”
“Thế à, thật đáng tiếc.”
Ninmura vẻ mặt cười khổ đã giúp tôi ngăn cản chị Raika, thật là biết ơn vô cùng… có lẽ phải bằng hai phần kem Haagen-Dazs ấy chứ.
“Đừng… đừng có làm bừa! Chúng ta làm mấy thứ có không khí lễ hội hơn đi! Tôi từ trước đến giờ rất muốn có một gian hàng sinh viên kiểu Takoyaki! Hoặc là nhà ma dành cho các cặp đôi cũng không tệ!”
“Mấy thứ đó giờ mới chuẩn bị thì cũng không kịp, huống hồ địa điểm chúng ta đăng ký lại là phòng học.”
“Hoạt động nào đăng ký trước thì được ưu tiên, không được trùng lặp với các câu lạc bộ khác là quy tắc bất di bất dịch.”
Chị Raika giải thích như vậy. Ờ, tức là, tất cả những thứ có thể làm đều đã bị người khác chiếm mất rồi sao?
Cái gọi là đường cùng chính là tình huống này rồi, tôi và Ninmura nhìn nhau, nhún vai.
Đúng lúc đó, tiếng “Bộp!” đập bàn vang khắp căng tin.
“Hừ! Mấy đứa chẳng hiểu gì cả! Nếu không có thời gian, nghĩ xem làm gì được trong thời gian còn lại chẳng phải là xong sao!”
Mọi người xung quanh bàn ăn không ai nói tiếng nào, tất cả đều dừng ăn và nhìn Sako senpai.
“À… ờ…”
Trong một khoảnh khắc, tôi cảm thấy Sako senpai dường như đã nói điều gì đó rất chí lí, nhưng nghĩ kỹ lại thì, đây quả thật là một kết luận cực kỳ vô trách nhiệm.
“Ý là, chúng ta cứ làm cho có lệ à…”
“Không phải, không phải! Đương nhiên là không!”
Sako senpai kích động phủ nhận.
“Sự thành tâm muốn cố gắng hết sức trong thời gian hữu hạn, sao có thể dùng lời lẽ làm cho có lệ mà phủ nhận được!”
Sako senpai đập bàn đứng dậy, lớn giọng nói.
“Đúng vậy, giống như nghệ thuật chính vì có những ràng buộc nghiêm ngặt nên mới tinh luyện; nói cách khác, tình huống chúng ta đang ở hiện tại, cũng có thể coi là một cơ hội tuyệt vời!”
Sako senpai như một nhà độc tài của quốc gia nào đó, kích động diễn thuyết.
“Nhưng mà, chính là hội trưởng đã lãng phí thời gian đấy.”
“Ố ồ!? Điểm này thì không sai!”
Sako senpai đang hưng phấn tột độ, bị một câu nói của chị Raika đánh bại.
“Ôi ~~~… Tôi biết lỗi rồi mà, lần sau không dám nữa đâu mà… Nên mọi người cùng nghĩ cách đi…”
Nhìn cảnh Sako senpai úp mặt xuống bàn khóc lóc thảm thiết, quả thật đáng thương.
“Chúng tôi hiểu mà, senpai.”
“Segawa…?”
“Cứ nghĩ đại một thứ gì đó có thể chuẩn bị xong trong một tuần đi.”
“Cậu… cậu chịu ư? Cậu chịu giúp cái thằng mập vừa đáng thương vừa xấu xí như tôi sao?”
Ơ… cũng đâu cần phải tự chê mình đến mức đó?
“Dù gì chúng tôi cũng là người của Hội Quan sát mà.”
Ngay cả bản thân tôi cũng thấy đây là một câu nói quá đỗi sảng khoái, cảm thấy khá ngượng.
“Se… Se… Segawa!”
“Á á —! Nước mũi —!”
Bị Sako senpai đang cảm kích đến rơi nước mắt ôm chặt trước mặt mọi người, tôi lập tức hối hận sâu sắc về lời nói vừa rồi của mình.
Chiều tối hôm đó.
“Alo? Đây là nhà Takanashi ~~~”
Tiếng điện thoại vang lên trong phòng khách nhà Takanashi. Sora đang im lặng đọc sách trong phòng khách, nghe Miyu dùng giọng điệu khách sáo nhấc máy.
“À! Gì chứ ~~~ Là chú đấy à ~~~”
“Ưm!?”
Vào khoảnh khắc nhận ra đầu dây bên kia là Yuuta, Sora lập tức tỏ ra bồn chồn không yên.
“Ừm, ừm… Ơ ~~~ Lại thế nữa à?”
“Làm… làm ơn đi! Miyu!”
Sora không thể thẳng thắn nói “Để chị nghe,” đứng sau lưng em gái với vẻ mặt nóng như lửa đốt.
“Được rồi, cháu biết rồi, vậy nhé.”
Dù Miyu đã sớm nhận ra phản ứng của chị mình, cô bé vẫn dứt khoát gác máy.
“À… à à…”
“Chú nói hôm nay chú cũng không về được.”
Miyu lạnh lùng tuyên bố với người chị đang ủ rũ.
“Thật đáng tiếc nhỉ, chị.”
“Đáng… đáng tiếc cái gì!”
“Vì, tối qua vừa ăn xong món cà ri, chị chẳng phải cứ ngẩn ngơ cười tủm tỉm nghĩ lần sau sẽ nấu món gì sao?”
“Người ta đâu có ngẩn ngơ cười tủm tỉm!”
“Vậy thì, quyển sách kia thì sao?”
“Ưm…!”
Sora vội vàng giấu quyển sách dạy nấu ăn dán đầy giấy nhớ ra sau lưng.
“Cái… cái đó không quan trọng! Miyu, em lại lựa quần áo của anh Hai ra để giặt rồi đúng không?”
“Vì giặt chung với đồ lót của chú, cảm giác nó cứ là lạ ấy mà.”
“Đừng có tùy hứng như vậy! Nếu giặt quần áo đi giặt lại mấy lần, chẳng phải lãng phí nước sao?”
“Thế thì, chỉ cần đợi quần áo của chú chất đủ nhiều rồi giặt chung…”
“Miyu!”
“Ưm~~~ Thôi được rồi.”
Bị chị quở trách, Miyu lộ vẻ bất mãn.
“Em nghe đây, lần sau mà còn thế này, chị sẽ bảo anh Hai trừ tiền tiêu vặt của em đấy.”
“Ơ ~~~”
Xem ra chiêu trừ tiền tiêu vặt này khiến Miyu khá khó chịu, nên dù ít nhiều vẫn còn bất mãn, cô bé vẫn đồng ý nói một tiếng: “Biết rồi mà.”
“Em cứ thấy, gần đây chị càng ngày càng giống chị Yuuri ấy.”
“Ơ… Có… có thật không?”
“Có chứ, vừa nãy nói ‘lãng phí nước’ ấy, giống hệt luôn.”
Miyu ban đầu định trêu chọc Sora, nhưng Sora lại bất ngờ tỏ ra rất vui sướng, cơ thể cũng vặn vẹo.
“Thế… thế à… mình càng ngày càng giống chị Yuuri à… Hì hì hì.”
“Khoan đã, chị, sao chị lại vui thế?”
“Ơ? Chị… chị đâu có vui.”
Dù miệng nói thế, Sora vẫn không thể kiềm chế nụ cười trên mặt.
“Thế à… giống chị Yuuri à… Hì hì hì…”
Miyu nhìn người chị cứ cười tủm tỉm ấy như nhìn thấy sinh vật thần bí nào đó.
“Được rồi! Hina, chúng ta ra ngoài mua sắm đi.”
Hina đang bận chơi đồ hàng với gấu bông hình thỏ bỗng nhiên bị gọi, lộ vẻ mặt khó hiểu.
“Mua sắm?”
“Ừm, hôm nay Hina thích gì, chị cũng sẽ làm tất tật cho Hina nhé.”
“Thật ạ! Hina muốn ăn bánh Hamburger!”
“Nhận lệnh ~~ Vậy chúng ta đi mua sắm ngay thôi.”
“Vâng!”
Sora vui vẻ lập tức chuẩn bị ra ngoài.
“Miyu em cũng đi nhé, mau đi chuẩn bị đi.”
Miyu chỉ đành bất lực nhún vai, hiểu rằng lúc này có nói gì với chị mình cũng là vô ích. Cô bé dường như đã chạm vào một công tắc nào đó trong lòng Sora.
“Được rồi, được rồi…”
Xem ra, bữa tối hôm nay cũng có chuyện để mà làm rồi.
Sau khi liên lạc với Sora và các em ấy, tôi lê bước chân nặng nề trở về phòng câu lạc bộ. Chúng tôi dự định sẽ họp kế hoạch như thế này cho đến sáng.
Đã nói với Sako senpai là “sẽ làm”, đương nhiên tôi không thể làm cho có lệ.
“Trước khi trời sáng phải quyết định chủ đề trưng bày, sau đó liệt kê danh sách những thứ cần thiết…”
Chỉ cần nghĩ đến thôi, đã thấy biết bao việc chất đống.
“Yuuta.”
Đúng lúc tôi chuẩn bị bước lên bậc thang của tòa nhà câu lạc bộ, chị Raika cất tiếng gọi tôi.
“Ơ? Có chuyện gì thế ạ?”
“Hội trưởng bảo chúng ta tiện thể mua chút đồ về.”
“À, phải rồi.”
Đã họp đến sáng thì đương nhiên cũng cần đồ ăn vặt và đồ uống.
“Vậy thì đi thôi.”
Chị Raika mặt không cảm xúc khẽ gật đầu, sau đó đi theo sau tôi.
Trong khuôn viên trường dưới ánh hoàng hôn nhạt nhòa, chỉ còn lác đác người qua lại, tạo cảm giác có chút vắng lặng.
“Bỏ mặc Hina và các em ấy không sao chứ?”
Chị Raika bất chợt hỏi.
“À… nói thật, em có chút lo lắng.”
Tôi thành thật trả lời.
“Nhưng mà, gần đây Sora cũng rất cố gắng giúp đỡ việc nhà, nên…”
“Thế à…”
“À, phải rồi, phải rồi, Hina đã tự tắm rửa và gội đầu được rồi đấy, dù vẫn phải đội mũ gội đầu, mà còn để lại rất nhiều bọt nữa. Nhưng dù vậy, con bé vẫn kiên quyết nói là tự tắm được…”
Không biết từ lúc nào, tôi đã quên mình mà say sưa kể chuyện của Hina. Sau đó tôi lại kể về việc Sora nấu ăn ngày càng ngon, Miyu thật ra rất sợ cô đơn, buổi tối thường lẻn vào phòng Sora hoặc Hina để ngủ chung. Trên đoạn đường đến cửa hàng tiện lợi, tôi cứ nói không ngừng.
Trong mắt một số người, đó chắc chắn là những chuyện không đáng bận tâm, nhưng, chị Raika vẫn luôn im lặng lắng nghe tôi kể.
Một lần nữa thức trắng đêm, và với sự tham gia của chị Raika, chúng tôi nghiêm túc thảo luận kế hoạch hoạt động, trong sự mệt mỏi và uể oải đã tìm ra một đáp án, đáp án đó chính là hiện thực chỉ còn cách loại trừ. Trong tình hình đại đa số các câu lạc bộ, hội nghiên cứu đã chốt hoạt động, lựa chọn còn lại vô cùng hạn chế.
“Dựa trên kết quả kiểm chứng… có lẽ chỉ còn mấy cái này là khả thi.”
Một, quán cà phê. (Nhưng quán cà phê hầu gái và quán cà phê nhạc Jazz đều đã có người làm rồi, nên không thể trùng lặp.)
Hai, báo cáo nghiên cứu không thu phí, trưng bày những bức ảnh gây tranh cãi trong trường do chị Raika thu thập.
Ba, buổi chụp ảnh cosplay của chị Raika.
“Cá nhân tôi thấy cái thứ ba là tốt nhất! Lại còn có thể làm dồi dào tài chính!”
Sako senpai, người đề xuất buổi chụp ảnh, cứ phun hơi từ mũi mà hùng hồn tranh luận, nhưng câu trả lời của chị Raika cũng rất thẳng thắn.
“Không phải không được, nhưng quần áo rất đắt.”
Đúng vậy, kết quả tra cứu trên mạng khi thảo luận, hầu hết trang phục cosplay đều rất đắt đỏ; thêm nữa, dáng người của chị Raika quá đẹp, quần áo may sẵn dường như không có cái nào vừa vặn.
“Ưm… nếu may đo hoàn toàn thì thời gian cũng không đủ nhỉ…”
Dù Sako senpai đang tiếc nuối khẽ rên rỉ một bên, nhưng chỉ cần tôi tưởng tượng cảnh chị Raika bị vô số Sako senpai vây quanh thôi, tâm trạng tôi đã không tốt rồi, nên việc phương án này bị loại bỏ, đối với tôi là điều không thể tuyệt vời hơn.
Mà nói mới nhớ, tôi cũng phải nói ra những gì cần nói.
“Đối với phương án thứ hai, cá nhân tôi muốn phản đối với lý do quyền chân dung.”
“Tại sao? Có rất nhiều ảnh của Yuuta mà.”
Chị Raika mặt bình tĩnh, lông mày không hề nhúc nhích nhìn tôi nói.
Đương nhiên rồi, bên trong có ảnh tôi nhìn chằm chằm vào sách báo khiêu dâm tai mèo, hay ảnh tôi bị trói chặt đủ kiểu nữa chứ. Nếu chỉ lưu giữ trong bộ sưu tập riêng của chị Raika thì không sao, nhưng tôi vẫn muốn tránh tối đa việc công khai ra cho thiên hạ biết.
“Vậy thì… chỉ còn cách chọn quán cà phê thôi nhỉ. Nhưng cái này phải nghĩ ra chiêu trò mới được.”
“Đây là tuyến đường ít vấn đề hơn, vậy thì chọn cái này đi.”
Khi tôi và Ninmura đạt được sự đồng thuận, các anh senpai cũng đồng ý, về cơ bản đã xác định được hạng mục hoạt động. Khó khăn đầu tiên về thời gian eo hẹp do Sako senpai gây ra cuối
Ôi chao~~Thật khó tin, nụ cười rạng rỡ của bé Hina lại khiến cơ thể mệt nhoài của tôi tràn đầy sức sống.
"Chú ơi! Chú về rồi!"
"Chú về rồi… chú đã làm việc rất… rất chăm chỉ…"
Dù cảm thấy như sắp không đứng vững được nữa, tôi vẫn cố gắng gượng dậy.
"Cậu vất vả rồi ạ."
"M… Mỹ Vũ…"
"A! Hôm qua cậu không tắm phải không? Đừng lại gần quá nhé."
"………."
Thực tế thật tàn nhẫn. Nhưng mà, dù sao thì các cháu cũng đang mỉm cười chào đón tôi ở cửa, chuyện nhỏ nhặt này không đáng kể gì.
"Chú! Chú!"
"Hửm? Sao thế? Bé Hina."
Hina áp mặt vào, tôi bế bé và xoay nhẹ cổ.
"Thưởng một nụ hôn nào~~"
Hina nói xong rồi hôn lên má tôi như lần trước.
"Hina…!"
Cảm động mạnh mẽ suýt nữa làm tôi ngất xỉu.
Đây đúng là bất ngờ thật sự. Cho dù đây là trò dạy dỗ của một thằng nhóc sớm già tên Kou nào đó, nhưng bây giờ thì tha thứ cho nó vậy. Hơn nữa, vì chuyển trường mẫu giáo nên Hina cũng sẽ không gặp thằng nhóc đó nữa đâu!
"Hina thích chú nhất!"
Tôi không tự chủ được mà ôm chặt Hina, hai chú cháu cọ má vào nhau.
Hina cũng vui vẻ cười khúc khích, nụ cười ấy dường như xua tan mọi mệt mỏi.
"Được rồi, các em định làm vậy bao lâu nữa hả?"
Và người chấm dứt khoảnh khắc hạnh phúc tuyệt vời này chính là ánh mắt lạnh lùng của Sora.
"Chào buổi sáng, chú về rồi."
"Hừ!"
Dù tôi định chào Sora một cách tươi tắn, nhưng cô bé lại bĩu môi quay mặt đi.
"Mỹ Vũ, Hina, không nhanh lên là sẽ trễ giờ đấy."
"Biết rồi."
"Chú, tạm biệt~~"
Hina nắm tay Sora và vẫy tay chào tạm biệt tôi.
A~~Các cháu đi rồi sao. Nghĩ đến đây, lòng tôi không khỏi có chút cô đơn.
"À đúng rồi."
Sora đột nhiên lên tiếng, dừng bước quay đầu lại nhìn tôi.
"Đồ ăn thừa tối qua để trong tủ lạnh, nếu muốn ăn thì cứ ăn đi."
Sora nói xong rồi nhanh chóng rời đi.
"Sora…"
Cuối cùng thì, có vẻ như Sora vẫn để lại cho tôi một phần cơm tối.
Tôi hạnh phúc quá đi mất.
A~~Tôi không thể kìm nén được nụ cười trên mặt.
Nhưng ngay lúc đó, tôi đột nhiên nổi da gà, và cảm nhận được hơi thở của ai đó ở phía sau lưng.
"Ừm…"
Nhìn kỹ lại, có một bóng dáng đang nhìn tôi bằng ánh mắt sắc bén.
Đó là nữ sinh trung học mặc đồ truyền thống mà tôi đã gặp trước đó.
Ánh mắt cô ta còn dữ tợn hơn trước, như thể muốn nguyền rủa tôi vậy.
Làm sao đây? Tôi nên chào cô ta không…? Hay là…
Trong khi tôi đang do dự không biết phải đối phó thế nào, thì nữ sinh trung học đó đã bước nhanh về phía tôi.
Rồi sau khi liếc tôi một cái còn dữ tợn hơn nữa…
"Tên biến thái! Tôi nhất định sẽ tìm được bằng chứng, và cứu những đứa trẻ đó ra!"
"A…?"
Tôi hoàn toàn không hiểu ý cô ta.
Khi tôi vẫn còn đang ngơ ngác, thì nữ sinh trung học đó đã đi về phía xa.
"Cái… cái này là sao…?"
Là cái đầu choáng váng khiến tôi nhìn thấy ảo giác sao? Nhưng hình như không phải lần đầu tiên như vậy…
Tôi quên mất việc bước vào nhà, cứ đứng đó như trời trồng. Nhưng dù đứng như vậy, tôi vẫn chỉ đầy băn khoăn, không nghĩ ra được lý do gì cả.
Sau lần đó, tôi thường xuyên thấy bóng dáng của nữ sinh trung học đó gần nhà.
Đôi khi cô ta như một người giúp việc lén nghe bí mật của chủ nhà, đôi khi lại như một người chị gái âm thầm chúc phúc cho em trai mình mơ ước trở thành cầu thủ bóng chày… nói tóm lại, hành động của cô ta giống như một kẻ theo dõi.
Nói đến đây, thì sau khi xảy ra chuyện lần trước, chắc cô ta cũng sẽ không nói chuyện với tôi nữa đâu nhỉ.
Tôi đã thử bàn chuyện này với Ninmura.
"Nói như vậy, chắc chắn là cô ấy thích cậu rồi."
Và cậu ta tùy tiện đưa ra câu trả lời như vậy. Nếu là cậu ta, có lẽ đúng là như thế thật.
"Không thể nào."
Tôi, người đang thay chiếc quần jean thường ngày bằng chiếc quần tây đen, không nói hai lời liền bác bỏ ý kiến của Ninmura.
"Hơn nữa, ánh mắt cô ta nhìn tôi dữ lắm cơ mà, không thể nào là như vậy được."
"Tôi nghĩ là chưa chắc đâu, dù sao thì cô gái đó vẫn luôn để ý cậu mà?"
"Đúng là như vậy…"
"Thế thì chắc chắn là cô ấy đặc biệt quan tâm cậu thôi."
Ninmura vừa nói vừa cài khuy áo sơ mi, khoác thêm chiếc áo ghile đen bên ngoài, rồi buộc chiếc tạp dề đen cũng cùng tông màu vào eo. Bộ đồ này mặc lên người Ninmura không chỉ hợp mà còn như được may đo riêng cho cậu ta vậy.
"Xong rồi. Segawa, cậu thấy thế nào?"
"Khoan đã, cà vạt của tôi mãi không thắt được."
"Để tôi xem nào."
Nhờ Ninmura giúp đỡ, cuối cùng tôi cũng đã thắt cà vạt chỉnh tề.
Nếu hỏi tại sao chúng tôi lại ăn mặc như vậy, thì chỉ có thể nói tất cả là vì chuẩn bị cho quán cà phê của lễ hội trường Đường phố Nghiên cứu.
"Segawa, cậu mặc bộ này trông khá là phong độ đấy chứ."
Ninmura nhìn tôi trong bộ dạng phục vụ rồi nói.
"Lời này từ miệng cậu nói ra, nghe cứ như đang chế giễu vậy."
"Sao lại nói vậy? Là thật mà."
Thằng nhóc này nói chuyện hơi thiếu nghiêm túc, nhưng nếu im miệng lại thì đúng là một mỹ nam tử. Cậu ta cao ráo, gầy gò, ngay cả trong mắt tôi, một người đàn ông, bộ dạng phục vụ của cậu ta cũng đẹp trai đến mức khó thở.
Nói đến đây, tôi nghĩ mình cần phải giải thích tình huống một cách có thứ tự.
Đầu tiên, đây là nơi nào?
Chúng tôi đi từ ga Hachioji về phía Tây, rẽ vào một con hẻm nhỏ ở nơi có rất nhiều quán rượu.
Cứ tiếp tục đi sâu vào con hẻm có vẻ hơi nguy hiểm này, thì sẽ đến quán cà phê mà chúng tôi đang ở. Hình như quản lý ở đây và Senpai Sako là bạn bè lâu năm, nên chúng tôi được phép đến đây làm thêm, tiện thể rèn luyện kinh nghiệm cho quán cà phê của lễ hội trường.
Nghe thì có vẻ như tôi và Ninmura là người chủ động muốn làm như vậy, nhưng thực ra, như thường lệ, chúng tôi đã bị đưa đến đây mà không hề hay biết gì, rồi sau khi nghe một lời giải thích rất ngắn gọn, thì bị yêu cầu thay đồ phục vụ.
"Các cậu chậm quá đấy."
Vừa bước ra từ phía sau cửa hàng, Senpai Sako liền phàn nàn với chúng tôi.
"Không có cách nào khác, tôi là lần đầu tiên mặc loại quần áo này…"
Vừa lúc tôi định lên tiếng phản bác…
"Ôi chao! Ôi chao ôi chao ôi chao!"
Một người đàn ông liên tục kêu lên "ôi chao" và chạy đến. Đúng rồi, anh ta là đàn ông.
Dù ai nhìn vào cũng thấy, người đó là đàn ông, hơn nữa còn là một người đàn ông cao lớn, vạm vỡ, với bộ râu quai nón rậm rạp.
"Các cậu mặc bộ này trông thật đẹp trai!"
Tuy nhiên người này lại nói chuyện với giọng điệu điệu đà, đôi môi dày tô son đỏ chót, hàng mi cũng được chuốt mascara kỹ lưỡng. Trang phục của anh ta tuy cùng kiểu dáng với chúng tôi, nhưng lại có thêm một số họa tiết thêu, trông rất lấp lánh.
Và vị đàn ông vạm vỡ kỳ lạ này chính là quản lý Hiromei của quán.
Tôi không biết họ của anh ta, thậm chí cả cái tên Hiromei có phải là tên thật hay không cũng không rõ, bởi vì ngay lúc gặp anh ta, tôi đã bị anh ta liếc mắt đưa tình và yêu cầu "gọi anh là Hiromei nhé" mới biết được.
"Sao nào? Hiromei, hai người này trông có vẻ khá tốt đấy nhỉ?"
"Đúng vậy, cả hai đều là những 'đàn ông' tốt. Shun quả có mắt nhìn người."
Nhân tiện, chuyện Senpai Sako tên là Shuntarou, tôi cũng mới biết được. Dù thông tin này chẳng liên quan gì cả.
"Đó là như vậy, tôi hy vọng hôm nay Segawa và Ninmura sẽ học hỏi đủ loại kiến thức về phục vụ ở quán của Hiromei."
"Tôi có thắc mắc!"
"Có chuyện gì? Segawa."
"Dù tôi có nhường nhịn, và thừa nhận đây là huấn luyện phục vụ đi nữa… nhưng quán này, nếu phải nói thì… là quán bar chứ?"
"Đúng vậy, giờ mở cửa từ 7 giờ tối đến 5 giờ sáng hôm sau đấy."
Hiromei trả lời không chút do dự.
"Hơn nữa, nơi này nói là quán cà phê thì không bằng nói là quán bar đúng hơn?"
"Ha… ha… ha…"
Senpai Sako đột nhiên cười lên.
"Đó chính là điểm nhấn chính của tôi đấy!"
"Điểm nhấn…?"
"Ừ, cái gọi là sinh viên đại học, phần lớn đều ôm ấp khát vọng về thế giới người lớn, uống rượu, hút thuốc, làm thêm…!! Tôi đã nhìn trúng điểm này rồi! Chỉ cần quán cà phê do hội Đường phố Nghiên cứu chúng ta dựng lên cũng theo hướng trưởng thành, khách hàng chắc chắn sẽ xếp hàng dài! Và túi tiền cũng sẽ… rủng rỉnh!"
Senpai Sako dùng ngón tay cái và ngón trỏ tạo thành hình tròn, và nói ra câu nói đã lỗi thời từ lâu. Nói đến đây, Senpai rốt cuộc định làm quán cà phê kiểu gì đây…
"Hơn nữa, chúng ta lại có người tài giỏi như Ninmura. Dùng cậu ta làm điểm nhấn, khách nữ chắc chắn sẽ đổ xô đến!"
"Tôi đã hiểu rõ ý tưởng của Senpai Sako rồ––i, nếu vậy thì dù tôi không đến làm thêm cũng…"
"Cậu ngốc này! Vì Ninmura sẽ tiếp khách, vậy thì công việc pha cà phê, pha trà, nhất định sẽ rơi vào tay cậu!"
Ồ, hóa ra là vậy.
Nói một cách đơn giản, Ninmura là gấu trúc thu hút khách, còn tôi chỉ là người làm việc vặt.
Tuy nhiên, xét về độ thu hút của nữ giới, dù có lật ngược tôi lại thì cũng không bằng Ninmura, nên đây cũng coi như là sự phân công hợp lý.
Nghĩ theo một góc độ khác, làm việc hậu trường có lẽ lại dễ dàng hơn.
"Cậu hãy tự tin lên. Tôi tin rằng chỉ cần được rèn luyện, cậu cũng rất có tiềm năng đấy."
"Ờ… Xin đừng dùng tay sờ soạng ngực tôi được không…"
Sau khi dời mắt khỏi ánh mắt nóng bỏng của Hiromei, trong lòng tôi đột nhiên nảy sinh một câu hỏi.
"Đúng rồi, vậy thì Senpai Sako và Senpai Raika sẽ làm gì?"
"Ừm, chúng tôi dự định sẽ còn phải chạy vạy cho một kế hoạch khác biệt với các quán cà phê khác."
"……Kế hoạch? Kế hoạch gì?"
"Đó là bí mật."
Cái gọi là bí mật… chẳng lẽ thực ra chẳng có gì cả? Có lẽ cuối cùng lại là quán cà phê quản gia gì đó.
Nghĩ đến đây, có lẽ Senpai sẽ mượn cớ điều tra, tự mình đến quán cà phê hầu gái của hội Manga để chơi bời.
Vì không thể tin tưởng Senpai Sako, nên tôi quay đầu nhìn về phía Senpai Raika đằng sau để xin giúp đỡ.
Lúc này Senpai Raika đang ăn từng miếng nhỏ bánh ngọt mà Hiromei mang ra.
Senpai Raika nhận ra ánh mắt của tôi, rồi…
"Không cho cậu."
Cô ấy không chút biểu cảm nào mà lấy bánh ngọt ra xa. Đồ ăn ở quán này thực sự ngon không tưởng sao?
"Ờ, tôi không có ý đó…"
Giờ thì Senpai Raika dường như đã bị mua chuộc rồi, tuy không rõ Senpai Sako đang toan tính gì, nhưng dù sao hôm nay ngoài việc làm việc ở quán của Hiromei, thì dường như chúng tôi cũng không còn lựa chọn nào khác.
"Thôi được, chúng ta hãy cố gắng lên nào, Segawa."
Ninmura rất lạc quan nói.
"Ồ~~Hehe! Đừng… lo… lắng, tôi sẽ hướng dẫn kỹ lưỡng cho các cậu~"
Anh cứ nhất định phải sờ soạng ngực tôi sao…
Nghe tiếng cười như chuông ngân của Hiromei, đêm sắc màu của Hachioji dường như mới chỉ bắt đầu.
Vào lúc Yuuta cảm nhận được mối nguy hiểm nghiêm trọng đối với sự trong trắng của mình…
Sora cũng đang cảm nhận được mối nguy hiểm tương tự.
Trong phòng nhạc trống vắng sau giờ học, có hai bóng dáng thiếu nữ yếu đuối.
"Ờ, cái… xin đừng như vậy… Senpai Okae."
"Yên tâm đi, Sora, cứ giao cho tôi là được…"
"Như… nhưng mà…"
"Lấy đây, cầm cái này. Đúng rồi, nhẹ nhàng… nhưng phải cầm chắc, dùng chút sức… a~~đúng rồi, cứ thế xuống dưới… đúng, chỗ đó, ngay chỗ đó… viết tên em vào…!"
"Đợi… đợi đã!"
Vừa lúc hai người định vượt qua ranh giới cuối cùng, thì Maeda Daiki dùng sức mạnh như thể muốn đạp sập cửa mà xông vào.
Sora thì như đột nhiên tỉnh lại, dùng tay che ngực, cả người co rúm lại trong lòng hội trưởng câu lạc bộ hát hợp xướng, Okae Kiyomi.
"Cô làm gì vậy? Maeda. Đừng có cản trở nữa."
Kiyomi nhún vai nói.
"C…cái gì mà cản trở? Chính chủ tịch lại đang làm gì vậy!"
"Như em thấy đấy, tôi đang nhờ người ta ký đơn xin gia nhập câu lạc bộ mà."
"Bầu không khí lúc nãy dù có nhìn thế nào cũng không phải như vậy."
Đúng như Shuuji nói, Kiyomi ôm Sora từ phía sau, dùng cách khá mạnh mẽ để Sora ký đơn xin gia nhập câu lạc bộ. Sức mạnh phi thường và mạch suy nghĩ khó hiểu, kết hợp lại tạo nên vị chủ tịch trước mắt. Điều phiền phức là, hành động của Kiyomi không hề có ác ý, và Sora cũng ngưỡng mộ tính cách và năng lực hành động của vị chủ tịch này, nhưng lần này lại trở thành tình huống được Daiki giải cứu.
"Ép người ta ký tên kiểu này, tôi cho rằng là không đúng!"
"Đừng nói khó nghe như vậy, tôi chỉ muốn thuận thế cho chuyện đã rồi thôi mà!"
"Vẫn là như nhau! Hơn nữa, người nói không được cưỡng ép không phải chính là chủ tịch sao! Hơn nữa, cô và Torayou cũng gần nhau quá đấy!"
"Hehe! Ghen tị à?"
"Ư ư ư…"
Nhìn Kiyomi thỏa thích vuốt ve Sora, Daiki chỉ có thể nghiến chặt răng.
"Tôi nhân cơ hội này nói rõ nhé, tôi thích nhất con gái dễ thương!"
Tuy nhiên điều này không phải là lời nói gây sốc gì, tất cả mọi người nghe thấy câu nói này đều chỉ có vẻ mặt "biết rồi, biết rồi". Vì thực tế chủ tịch là một người kỳ lạ, cũng giống như đèn giao thông chuyển sang đỏ thì phải dừng lại, là điều ai cũng biết.
"Tôi làm chủ tịch câu lạc bộ hát hợp xướng cũng chỉ vì muốn rất nhiều cô gái dễ thương như Torayou xếp hàng ngay trước mặt tôi, giờ thì Torayou dễ thương lại rời đi, để lại thứ ngu ngốc và thậm chí không dễ thương tí nào như Maeda! Hơn nữa dạo gần đây Maeda còn mất kiểm soát lung tung! Nếu vậy, thì tốt nhất là tôi tự tay đưa Torayou dễ thương trở lại chứ sao! Dù sao thì, cô ấy dễ thương lắm mà!"
Mỗi lần nghe thấy từ dễ thương, Sora trong lòng Kiyomi lại đỏ mặt, và co người lại.
"Tôi không dễ thương thì thật xin lỗi cô! Nói đến đây, cô làm chủ tịch vì lý do đó sao!"
"Còn lý do nào khác nữa chứ!"
Kiyomi và Daiki hoàn toàn không quan tâm đến Sora đang có mặt ở đó, tiếp tục cuộc tranh luận vô nghĩa.
Cuối cùng, Sora không chịu nổi nữa mà lên tiếng.
"Ờ… tôi nghĩ… tôi vẫn không thể gia nhập lại…"
"Sao vậy!? Vì tên ngốc này khiến em thấy phiền à!?"
"Vì em ghét sự quấy rối tình dục của chủ tịch à!?"
Daiki và Kiyomi cùng chỉ vào nhau.
Sora lắc đầu.
"Việc tôi rời đi đã gây ra rất nhiều rắc rối cho mọi người, giờ tôi nếu lại muốn quay lại thì quay lại, chuyện này… tôi không làm được. Khi rời đi, tôi cũng đã rất cố gắng… mới quyết định được."
Sora nói bằng giọng yếu ớt.
Thấy Sora như vậy, ngay cả Daiki và Kiyomi cũng không thể nào cưỡng ép được nữa.
Sora nhút nhát đã lấy hết can đảm để nói ra những lời này, khiến hai người không thể phản bác được.
"Hơn nữa, giờ tôi chỉ lo chuyện nhà thôi cũng đã không xong rồi."
"……Torayou, giờ em hình như đang sống cùng cậu ấy đúng không?"
Yoko, người trước đó vẫn im lặng, lên tiếng hỏi.
"Ờ, ừ."
"Cậu của em làm nghề gì vậy? Cậu ấy chưa kết hôn sao?"
"Ờ, cái này thì… anh ấy… không, cậu ấy vẫn còn là sinh viên đại học, nên…"
"Đại… đại học…?"
Người phản ứng lại câu nói này là Daiki.
Sora trong lòng thầm than không ổn rồi, nhưng đã muộn.
Ngoài giáo viên, chuyện này vốn vẫn luôn là bí mật, vì Sora không muốn làm cho người khác lo lắng không cần thiết, cũng không muốn…có lẽ ai đó lại tưởng tượng lung tung. Vì như vậy, có thể sẽ gây phiền phức cho Yuuta.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, chuyện của Yuuta sẽ bị người ta hỏi cho đến tận gốc rễ, Sora không thể che giấu sự dao động trong lòng.
"Xin… xin lỗi!"
Sora hét lớn một tiếng rồi chạy vụt ra ngoài, tốc độ chạy trốn của cô bé nhanh đến mức hầu hết thành viên câu lạc bộ hát hợp xướng đều ngây người ra.
"Cậu là sinh viên đại học…"
"Hơn nữa, lúc nãy Sora còn gọi cậu ấy là anh nữa."
Shuuji và Yoko lần lượt nói. Chuyện này có vẻ không ổn, trong lòng mọi người đều nảy sinh ý nghĩ đó.
"Lần này… phải điều tra kỹ càng mới được."
Kiyomi như thể đại diện cho tất cả những người đang nghi ngờ ở đó, lên tiếng nói vậy.
Vào lúc tiếng chuông tan học vang lên, tôi cũng tỉnh dậy khỏi trạng thái cứ ngủ gà ngủ gật mãi.
Hôm qua làm việc ở quán cà phê đến khuya, cuối cùng tôi đã bỏ lỡ chuyến tàu cuối cùng, tôi đã kiên quyết từ chối lời mời ở lại qua đêm của Hiromei, và cuối cùng đã qua đêm ở nhà Ninmura.
Như vậy, sau khi ngủ một giấc ngắn, tôi đã ra ngoài đi học.
Kết thúc một ngày dài, giờ thì cuối cùng cũng có thể về nhà rồi.
Dù thế nào đi nữa tôi cũng phải về nhà, ngay lập tức! Vừa bước ra khỏi lớp, tôi cũng tự nói với bản thân như vậy trong lòng.
"Segawa~~"
Vừa ra khỏi lớp, tôi đã gặp Senpai Sako, cậu ta với nụ cười có vẻ như đang toan tính điều gì đó. Senpai Sako áp khuôn mặt bóng nhẫy dầu mỡ đến gần tôi, và nói:
"Tôi có chuyện nhỏ muốn nhờ cậu…"
"Không."
"Nhanh vậy!? Ít nhất cũng nên nghe tôi nói xong chứ!"
"Kiên quyết phản đối."
"Khốn kiếp… nếu vậy thì tôi sẽ như thường lệ dùng cách bắt cóc… ư ư!?"
Đang lúc anh bạn Sako định huýt sáo gọi các thành viên câu lạc bộ bóng bầu dục Mỹ đến giúp thì người ra tay "cứu bồ" lại là một chiếc quạt giấy... Ầy không, chính xác phải là Raika-senpai mới đúng.
"Yuuta, chỗ này cứ để chị lo."
"Raika-senpai, cảm ơn chị!"
"Không có gì đâu. Đổi lại, để chị được hẹn hò với Hina một ngày nhé."
"...Cháu sẽ suy nghĩ."
Rốt cuộc thì, Raika-senpai cũng chỉ là muốn thỏa mãn tư lợi thôi. Tuy nhiên, trong tình huống này, lợi ích của chị ấy lại nhất quán với tôi. Còn chuyện hẹn hò, tôi lại mong thêm điều kiện là phải cho tôi đi cùng nữa. Vừa nghĩ vẩn vơ những chuyện đó, tôi vừa cất bước về nhà. Nói tóm lại, giờ tôi chỉ muốn về đến nhà, được nhìn mặt ba chị em rồi lăn ra ngủ một giấc cho đã đời.
Mất trọn một tiếng đồng hồ đi một chiều, khi tôi đến được Ikebukuro thì trời vẫn còn sáng choang.
Tôi lập tức gửi mail cho Sora và Miyu.
『Tôi sắp về đến nhà rồi.』
Tôi chỉ dùng một câu ngắn gọn để báo tình hình.
Vốn dĩ tôi không giỏi viết mail hay thư từ gì cho lắm, nên nội dung lúc nào cũng kiểu như vậy. Đương nhiên, tôi cũng chẳng bao giờ dùng các loại biểu tượng cảm xúc.
Chưa đầy năm phút sau khi gửi đi, tôi đã nhận được hồi âm.
"Là Miyu gửi đến à... mình... xem nào..."
Là mail của Miyu, với tiêu đề vỏn vẹn một câu "Tình huống khẩn cấp!".
Điều đó khiến tôi căng thẳng mở nội dung ra xem, và trong đó viết —
Hiện tại, ngày thường Hina vẫn được gửi đến một nhà trẻ nhỏ ở ngoại ô Ikebukuro.
Mặc dù nhà trẻ ở Hachiouji được coi là hàng đầu, nhưng nhà trẻ ở đây cũng có thể nói là hạng nhất.
Tôi, người đến đón Hina, băng qua sân trước nhà trẻ rộng bất ngờ, rồi đi thẳng đến lớp học.
"Tạm biệt cô giáo ~~"
Tôi thấy một cậu bé đang quay đầu, vẫy tay mạnh mẽ chào cô giáo mầm non trẻ tuổi, chuẩn bị rời đi.
Ngoài cửa, một người phụ nữ trông như mẹ cậu bé đang đợi sẵn, bà ôm cậu bé chạy về phía mình.
Đó quả là một khung cảnh tự nhiên khiến người ta phải mỉm cười.
Cô giáo mầm non trẻ tuổi cũng dùng ánh mắt tràn đầy vui vẻ tiễn cậu bé rời đi.
"Chào cô ạ."
Tôi có chút rụt rè lên tiếng chào cô giáo mầm non.
"Ồ, là Segawa-san đấy à."
Cô giáo mầm non mỉm cười nhìn tôi.
Cô ấy là giáo viên phụ trách chăm sóc Hina ở nhà trẻ mới, sau khi chúng tôi chuyển về nhà Takanashi.
Việc cứ chuyển chỗ như vậy khiến tôi cảm thấy khá có lỗi với Hina, chắc chắn cô giáo này đã có công không nhỏ trong việc giúp Hina nhanh chóng hòa nhập với môi trường mới và vui vẻ đến lớp.
"Cháu trai hình như đã lâu không đến đón Hina rồi nhỉ."
"Ừm... Vâng ạ..."
Dạo gần đây, công việc đưa đón Hina hầu như đều do Sora và Miyu đảm nhận.
Tôi, người cứ thế giao phó mọi chuyện cho một học sinh tiểu học và một học sinh cấp hai, có lẽ sẽ bị coi là một người giám hộ tồi tệ.
Còn Miyu, em ấy hình như đang rơi vào tình cảnh khó lòng rời khỏi trường.
Chính vì vậy, em ấy mới gửi mail nhờ tôi đến đón Hina.
Vì Miyu viết "tình huống khẩn cấp", tôi cứ nghĩ đã xảy ra chuyện gì to tát lắm cơ.
Tuy nhiên, cũng may hôm nay tôi hiếm hoi được về sớm...
"Chú ơi!"
"Ôi chao!?"
Hina vừa nhìn thấy tôi, liền như quả đạn pháo lao đến.
"Hina, chú đã bảo con không được lao vào chú như thế, nguy hiểm lắm mà..."
"À! Con quên mất."
Người ta vẫn nói, người có lúc sai sót, ngựa có lúc vấp chân, lần này cứ bỏ qua đi.
"Hôm nay chú đón à?"
"Ồ, phải rồi, lát nữa chúng ta còn tiện thể đi mua đồ nữa."
"Mua đồ! Kẹo của Hina!"
"Không phải, là đi mua nguyên liệu nấu bữa tối cơ."
Đây cũng là việc Miyu nhờ tôi.
"Thế ạ..."
Vừa nghe không phải mua kẹo, đầu Hina lập tức rũ xuống.
"Yên tâm đi, chú cũng sẽ mua kẹo cho Hina mà."
"Tuyệt vời!"
Tôi quả là một người giám hộ nuông chiều con cái.
Nhưng nghĩ đến những lúc bình thường, tôi cũng không kìm được muốn cố gắng đáp ứng những đòi hỏi nho nhỏ của Hina.
Tôi dắt Hina đến siêu thị gần đó.
Để mua sắm đủ đồ dùng cần thiết cho cả tuần, tôi chủ yếu cho vào giỏ hàng những thực phẩm giảm giá và đồ đông lạnh.
Lượng thực phẩm đủ cho một tuần của gia đình bốn người không phải là chuyện đùa.
Mặc dù trước đó đã quên sạch, nhưng thực tế là từ hôm qua tôi gần như không ngủ, sức nặng này quả thật khó mà chịu nổi.
Thêm vào đó, Hina không biết học được từ đâu, cứ nhất quyết đòi ngồi lên vai tôi. Cuối cùng, việc khuất phục và đồng ý cho Hina ngồi lên vai quả là một sai lầm lớn, vì Hina đã ngồi lên là không chịu xuống.
Hai tay xách đầy túi đồ, trên vai lại còn ngồi một đứa trẻ ba tuổi, quả thật là một bài tập rèn luyện cơ bắp đầy thử thách. Đây chắc chắn không phải là thứ nên thử sau một đêm thức trắng. Vừa thở hổn hển kết thúc mua sắm, chuẩn bị về nhà thì Miyu lại gửi mail cho tôi.
Nội dung trong đó... lại là một yêu cầu khiến tôi bất ngờ.
『Mau đến đón cháu!』
Thật đơn giản và rõ ràng, nhưng mặc dù chỉ dẫn trên mặt chữ rất súc tích, điều đáng lo là không hề viết bất kỳ lý do nào. Như vậy không phải khiến người ta lo lắng sao?
Và đương nhiên tôi không thể bỏ mặc được, thế là tôi tiếp tục đi đến trường tiểu học của Miyu.
Mặc dù trong đầu thoáng lóe lên sự nguy hiểm của một người đàn ông trẻ tuổi bước vào khuôn viên trường tiểu học, nhưng vì có Hina đi cùng, chắc là sẽ không bị coi là kẻ đáng ngờ mà bị gọi cảnh sát.
"Ở đây, ở đây!"
Tuy nhiên, nỗi lo đó hóa ra chỉ là lo bò trắng răng, bởi vì Miyu đã đợi sẵn ở cổng trường.
Thấy Miyu vẫy tay gọi, tôi cũng như được thúc giục, tăng tốc bước về phía em ấy.
Không hiểu vì lý do gì, bên cạnh Miyu còn có rất nhiều bạn nam vây quanh.
...Nói đến đây, rốt cuộc Miyu gọi tôi đến làm gì vậy nhỉ?
Chưa kịp mở miệng hỏi thì Miyu đã hiếm hoi nép vào người tôi, ra vẻ thân mật.
"Thật là, chú chậm quá đi ~~ Yuuta."
"Ồ, xin lỗi, xin lỗi... ơ, Yuuta?"
Đây hình như là lần đầu tiên Miyu gọi tôi bằng tên riêng.
Nhưng, tại sao lại chọn cách gọi này vào đúng lúc này cơ chứ...
"Xin giới thiệu với mọi người, đây là bạn trai của Miyu đấy."
Miyu khoác tay tôi nói.
"Bạ, bạn trai là... ôi!"
Tôi vừa định mở miệng thì bị Miyu véo mạnh vào mông.
"Bạn trai của Miyu...!"
Trong khoảnh khắc, đám con trai đang tụ tập ở đó dường như đều chịu đả kích nặng nề.
"Miyu! Cậu không phải nói thích tớ sao!"
"Miyu cũng rất thích Yoshiki mà. Nhưng đó chắc là thích với tư cách bạn bè thôi..."
"Sa, sao lại..."
Yoshiki thất vọng cúi đầu.
Tôi dường như đã hiểu rõ tình hình rồi.
Đám học sinh tiểu học tụ tập ở đây, xem ra đều là tình địch đang tranh giành Miyu.
Và rồi, vì mọi chuyện trở nên quá phức tạp, nên Miyu đã gọi tôi đến.
Nếu họ phát hiện ra "tình địch" thực sự là một người đàn ông lớn tuổi hơn mình rất nhiều, thì sẽ không thể cãi vã thêm nữa... Chắc là vậy.
"Cái, cái loại đàn ông nhìn chẳng ra gì đó không xứng với Miyu đâu!"
"Này! Khoan đã, nhóc con!"
Tôi không kìm được phản bác lại cái thằng nhóc kiêu ngạo chỉ thẳng vào mũi tôi, buột miệng nói tôi "chẳng ra gì".
"Đúng vậy! Cái loại chú già có con rồi ấy, không xứng với Miyu tí nào!"
"Ai là chú già hả! Với lại con cái là..."
Chắc là do Hina đang ngồi trên vai tôi nên mới bị hiểu lầm, nhưng... nói vậy thì cũng khá tổn thương đấy.
Chỉ thấy tất cả mọi người có mặt xúm vào cãi nhau ồn ào về việc "ai mới là người phù hợp nhất với Miyu".
Đúng lúc này, Miyu với vẻ mặt hơi buồn bã cúi đầu xuống...
"Người này tuy rất hiền lành, nhưng đúng là chẳng ra gì, chậm chạp lại do dự, đi ăn sushi cũng chỉ đủ tiền đưa Miyu đi ăn sushi băng chuyền thôi..."
"Ơ... Miyu..."
Trên đời này có những chuyện chính vì là sự thật nên mới không được nói ra mà.
"Nhưng, cũng chính vì vậy mà anh ấy không thể thiếu Miyu được!"
Diễn xuất chân thật là chỉ tình huống này đây mà.
"Tấm lòng của mọi người, Miyu rất vui... nhưng, xin lỗi."
Nhìn kỹ, còn có thể thấy những giọt nước mắt lớn đang long lanh trong khóe mắt Miyu.
Thấy một thiếu nữ xinh đẹp lộ ra vẻ mặt như vậy trước mắt, đám nhóc con cố ra vẻ người lớn cũng đều ngây người ra... Sau đó, chúng lần lượt bỏ lại những câu như "Tớ sẽ không bỏ cuộc đâu", "Tớ sẽ đợi cậu mãi mãi", rồi giải tán, còn Miyu thì không quên gọi tên từng người để cảm ơn.
Ơ... đây là buổi họp báo giải nghệ của một idol đang nổi tiếng nào đó à?
Mặc dù người ngây người nhất ở đó chắc chắn là tôi, nhưng chuyện này cũng khiến tôi cảm thấy một nỗi đau lòng khó tả.
Sau khi tất cả mọi người rời đi, Miyu buông tay tôi ra, nhẹ nhàng xoay một vòng, trở lại khoảng cách như mọi khi giữa chúng tôi.
Chỉ thấy Miyu có chút chột dạ, dùng ngón trỏ chạm vào má, đáng yêu thè lưỡi ra một chút.
"Hì hì ☆ Nhờ có chú mà cháu đã được giúp đỡ một việc lớn."
"Miyu, chú có nhiều chuyện muốn nói với con lắm..."
"Ối! Giận dỗi một cô bạn gái đáng yêu như thế, thật quá đáng mà ~~"
"Chú nói là..."
"Chị Miyu, bạn trai là gì ạ?"
"Chuyện này đợi Hina lớn rồi chị sẽ nói cho con nhé."
Chỉ thấy Miyu như thể chưa có chuyện gì xảy ra, đi phía trước chúng tôi trên đường về nhà. Xem ra, em ấy dường như đã quen với việc được nhiều bạn nam tỏ tình rồi.
Mặc dù trong lòng tôi đầy ắp những suy nghĩ muốn phản bác, nhưng vì Miyu tự nhiên nhận lấy một túi đồ mua sắm từ tay tôi, khiến tôi vô thức bỏ lỡ thời cơ mở miệng.
...Sự chu đáo như vậy của con, rất dễ khiến đàn ông hiểu lầm đấy, Miyu.
Cả ba chúng tôi vừa về đến nhà, liền thấy ở cửa ra vào có mấy đôi giày lạ, trong đó có cả giày thể thao nam, và lẫn trong đó là đôi giày lười quen thuộc của Sora.
"Wow ~~ Hiếm thật! Chắc là bạn của chị hai rồi."
Thấy những đôi giày đó, Miyu hơi suy nghĩ một chút rồi nói.
"Chú ơi, Hina đói bụng quá ~~ Mau ăn kẹo thôi ~~"
Tôi dẫn Hina và Miyu vào bếp trước, cất "chiến lợi phẩm" vào tủ lạnh, sau đó pha chút sữa và lấy đồ ăn vặt cho các em ăn nhẹ.
Ở giữa có thể nghe thấy tiếng nam nữ cười nói từ tầng hai, mặc dù hình như không nghe rõ giọng của Sora lắm...
Và trong lòng tôi dần cảm thấy lo lắng, đặc biệt là phần có giọng nam.
Mà nói đến, nếu là bạn của Sora, có lẽ tôi nên ra chào hỏi một tiếng. Dù sao tôi cũng là người lớn trong nhà.
Điều này khiến tôi chợt nhớ đến chuyện đã nói với Hanamura-senpai dạo trước. Việc không biết gì về chuyện học hành của Sora cũng không hay lắm, nghĩ kỹ lại, hôm nay cũng là lần đầu tiên tôi đến trường của Miyu.
Nếu là bạn thân của Sora, tôi cũng ít nhiều muốn gặp mặt, nếu có thể thuận lợi tham gia vào cuộc trò chuyện, có lẽ cũng có thể biết được một vài điều về tình hình của Sora ở trường.
"Chú ơi, chú có muốn mang trà lên cho chị hai họ không ạ?"
Dường như đã nhận ra suy nghĩ của tôi, Miyu đưa cho tôi một "cái thang". Miyu thật sự rất biết cách quan tâm người khác.
"Đú, đúng vậy, vậy Hina nhờ con nhé."
Tôi chuẩn bị năm tách trà đen pha từ túi lọc, và đặt lên khay một ít bánh ngọt trông cũng khá tươm tất.
Tôi bước lên tầng hai, trước cửa phòng Sora, tôi hít thở sâu một chút, dù sao thì trong bất cứ chuyện gì, ấn tượng đầu tiên cũng rất quan trọng.
"Sora, là anh đây..."
Tôi khẽ gõ cửa rồi lên tiếng.
『Ai đấy ạ?』
Một giọng nữ lạ lẫm vang lên từ trong phòng.
"Là, là em trai tôi! Cậu, các cậu đợi một chút!"
Cánh cửa sau đó được mở ra rộng khoảng hai nắm tay, Sora ló mặt ra từ phía sau cánh cửa.
Mặt Sora đỏ bừng, dường như dù thế nào cũng không muốn tôi nhìn thấy cảnh trong phòng.
Mà nói đến, tôi chưa bao giờ bước vào phòng Sora, nhưng điều này cũng là đương nhiên thôi.
Ngay cả một người cha bình thường, nếu tự ý xông vào phòng con gái đang tuổi dậy thì, thì tình cha con dường như cũng sẽ chấm dứt từ đó.
"An, anh hai! Sao hôm nay anh lại về sớm đúng lúc này cơ chứ!"
Giọng Sora đặc biệt yếu ớt, không phải âm lượng bình thường của em ấy. Hơn nữa, hình như em ấy đang rất ngại ngùng.
Mà nói đến, tôi hiếm khi về sớm lại bị Sora phàn nàn, thật có chút buồn.
"Tóm, tóm lại, đừng lên tầng hai! Không được lên đâu nhé!"
"Ơ... nhưng mà, bạn bè của em cũng đến mà? Đã vậy thì, ít nhất anh cũng nên chào hỏi một tiếng chứ."
"Không được là không được mà!"
Sora hạ thấp giọng kiên quyết từ chối, hơn nữa thái độ còn khá kích động. Như vậy thì cũng hơi tổn thương đấy.
Thế nhưng, em ấy dù sao cũng là cô gái đang ở tuổi dậy thì, nghĩ đến đây, mỗi lần tôi dẫn bạn bè về nhà, chị gái tôi cũng đều giúp chúng tôi mang trà hoặc nước trái cây ra, cái cảm giác khó chịu莫名让人感到害臊 cũng lại hiện lên trong đầu tôi. Đây chính là cái gọi là lịch sử sẽ liên tục tái diễn sao... Nếu đã là vậy thì thôi vậy.
Việc khắc sâu hình ảnh của kẻ đàn ông vô lễ đã vào phòng Sora trước tôi, cứ để lần sau hẵng nói. Sau khi quyết định như vậy, tôi đưa chiếc khay trên tay về phía Sora.
"Vậy thì, ít nhất hãy cầm lấy trà này. Tối nay anh sẽ nấu cơm, các em cứ thoải mái trò chuyện nhé."
"Ừm, ừm. Vậy thì thế nhé, cảm ơn anh."
Đúng lúc Sora nhận lấy chiếc khay, thở phào nhẹ nhõm, định đóng cửa lại thì đột nhiên một bàn tay thò ra, giữ chặt cánh cửa lại.
『Là giọng đàn ông đúng không?』
Chỉ thấy Sora sợ hãi quay đầu nhìn về phía sau.
『Nếu là chú của Takanashi, tôi cũng muốn chào hỏi một tiếng! Dù sao tôi cũng là hội trưởng mà!』
Một giọng nữ vang lên từ trong phòng, là một giọng nói rất rõ ràng và mạnh mẽ.
『Đúng vậy, tôi cũng nghĩ nên chào hỏi một tiếng thì hơn.』
Lần này là một giọng nói khá điềm tĩnh, nghe có vẻ cũng là con gái.
『Takanashi, chào hỏi một tiếng chắc không sao đâu nhỉ?』
Ồ, là giọng con trai, tôi không kìm được rùng mình một cái.
『Này! Takanashi!』
Cuối cùng là giọng nam tràn đầy năng lượng đặc biệt.
"Nào, nhưng mà..."
Sora có chút bối rối, nhìn tôi rồi lại nhìn vào trong phòng...
"...Vào đi."
Cuối cùng, Sora cúi đầu, mở cửa phòng.
Tôi đã từng đề cập, đây là lần đầu tiên tôi bước vào phòng Sora.
Bên trong được sắp xếp gọn gàng như phòng của một cô gái bình thường, không có quá nhiều đồ đạc thừa thãi. Nếu có gì bất ngờ, đó là một cây đàn organ điện tử đặt ở góc phòng, ngoài ra còn có số lượng truyện tranh và tiểu thuyết đáng kinh ngạc được xếp gọn gàng trên giá sách. Đây là một căn phòng phản ánh tính cách tỉ mỉ của Sora.
Mặc dù đã sống ở đây vài tháng, nhưng trong căn nhà này vẫn có vài căn phòng tôi chưa từng bước vào.
Chẳng hạn như phòng riêng của Sora và Miyu, và căn phòng không mở được ở tầng hai. Ngoài ra, mái nhà dường như còn có gác mái, nhưng tôi thậm chí còn không biết lối vào ở đâu.
Và trong căn phòng của Sora mà tôi lần đầu tiên bước vào, đã có tổng cộng bốn vị khách.
"Hân hạnh được gặp mặt, tôi là Segawa Yuuta."
Mặc dù tôi không đến mức căng thẳng trước mặt học sinh cấp hai, nhưng bị họ nhìn chằm chằm như vậy cũng cảm thấy hơi kỳ lạ.
"Ông là chú của Takanashi sao?"
Như thể đại diện cho tất cả mọi người, một cô gái đứng cạnh cửa, trông khá có khí thế, mở miệng hỏi.
Xem ra, vừa nãy chính là cô bé ấy đã giữ cửa lại.
"Vâng, tôi là sinh viên đại học, hiện đang là người giám hộ của Sora và các em."
"Thì ra là vậy... Hôm nay lần đầu tiên chúng tôi biết chuyện này, cũng khá bất ngờ đấy ạ."
Điều này cũng dễ hiểu, một người đàn ông trông bề ngoài chỉ lớn hơn học sinh cấp ba một chút lại là người giám hộ, việc khiến người ta bất ngờ cũng là điều khó tránh khỏi, đối với phản ứng này, tôi cũng chỉ biết cười khổ.
Nói vậy thì, là Sora đã nhắc đến chuyện của tôi, nên họ mới đến "thám thính" sao?
"Xin lỗi, tôi chưa tự giới thiệu, tôi là Okae Kiyomi, hội trưởng câu lạc bộ hợp xướng."
Câu lạc bộ hợp xướng!? Tôi không kìm được quay đầu nhìn Sora.
Còn Sora thì không hiểu sao đỏ mặt, cúi đầu xuống. Nói sao nhỉ... Tôi chưa bao giờ thấy Sora như thế này.
"Ngoài ra, đây đều là thành viên câu lạc bộ hợp xướng. Takanashi vốn dĩ cũng là thành viên câu lạc bộ hợp xướng."
Thế à, Sora vốn dĩ là thành viên câu lạc bộ hợp xướng sao... Giờ tôi mới biết.
Giờ thì tôi dường như có thể hiểu được tại sao tiếng than vãn bình thường của Sora lại có âm lượng vang vọng khắp cả thị trấn rồi.
"Takanashi vốn dĩ là niềm hy vọng của câu lạc bộ chúng tôi. Em ấy vừa hát là lập tức có con trai tụ tập bên ngoài phòng nhạc, hơn nữa Takanashi vốn đã có rất nhiều người hâm mộ nam rồi."
"Ồ... là vậy sao."
V
「Cháu đã bảo là không phải mà!」
Dù cậu nam sinh cấp hai kia phản đối đến đỏ bừng mặt, thì đầu óc tôi vẫn chỉ quanh quẩn mỗi chuyện của Sora. Điều tôi không ngờ tới là, trước mặt bạn bè, Sora lại ngoan ngoãn hệt như một chú cừu non vậy. Không, nói ngoan ngoãn chi bằng nói là rụt rè thì đúng hơn. Sao lại thế này nhỉ?
「À phải rồi, chú cũng giúp nói hộ một tiếng, bảo Sora quay lại câu lạc bộ hợp xướng đi ạ.」
「Hả... Quay lại câu lạc bộ hợp xướng sao?」
「Chị Ogae, đừng như thế ạ.」
Sora khẽ khàng ngăn cản bằng giọng gần như không thể nghe thấy.
「Nếu chú đã ở nhà rồi, vậy thì Sora đâu còn lý do gì để bỏ câu lạc bộ nữa chứ?」
「Bỏ ư?... Ồ!」
Đến lúc này tôi mới vỡ lẽ tình hình, và cũng hiểu vì sao cô hội trưởng này cứ dùng thì quá khứ khi nhắc đến Sora. Sau vụ chị hai cùng mọi người gặp tai nạn mất tích, và ba chị em chuyển đến Hachiōji, tôi từng nghe nói Sora đã rời câu lạc bộ. Hóa ra, câu lạc bộ mà Sora đã bỏ là hợp xướng sao...
「Sora cậu ấy mãi chẳng chịu quay lại câu lạc bộ.」
「...Em đã rút rồi, nên không thể về được nữa đâu.」
「Tại sao chứ! Có cái chú này ở đây thì lo gì nữa!」
「Daiki, đừng như thế.」
Thấy cậu thiếu niên kia bỗng la toáng lên, một cậu thiếu niên với gương mặt điển trai khác vội vàng khuyên ngăn bằng giọng điệu nhỏ nhẹ.
Và cô gái có vẻ hơi trầm lặng, từ nãy đến giờ vẫn đứng im lặng nhìn chúng tôi, bỗng lên tiếng:
「Em thuần túy chỉ là đến giúp ở câu lạc bộ hợp xướng, cũng không định ép Sora quay lại. Thế nhưng, nếu Sora nói là không thể quay lại, thì chắc là cậu ấy vẫn muốn quay lại đúng không?」
Nghe thật hợp lý. Tôi hiểu rồi, xem ra mấy đứa nhỏ này đến đây là để đưa Sora trở về câu lạc bộ.
...Điều này có nghĩa là ở trường, Sora cũng có những người bạn lo lắng cho em ấy. Nghĩ đến đây, tôi cũng thấy yên lòng phần nào.
「Cứ để cái chú này lo cho mấy đứa em của Takanashi là được chứ gì! Đằng nào chú cũng đã đặc biệt chuyển đến ở cùng rồi, cứ giao chuyện đó cho chú ấy, còn chúng ta thì cùng chơi câu lạc bộ đi!」
Ba lần, cậu ta vừa nói ba lần đúng không. Nhóc con, sinh viên đại học năm nhất vẫn chưa phải là chú đâu nhé.
Cậu nhóc này có vẻ muốn gây sự, tôi đây hơi khó chịu rồi đấy nhé.
Cậu nam sinh cấp hai kia dường như cũng nhận ra ánh mắt muốn nói mà chẳng nói của tôi, liền chẳng chút khách khí trừng mắt lại.
Thế nhưng Sora chẳng bận tâm đến việc chúng tôi đang trừng mắt nhìn nhau, em ấy mở miệng nói với mọi người:
「...Không được đâu... Với lại...」
「Takanashi, tại sao lại không được chứ!」
Này! Thằng nhóc con kia, nói to tiếng với Sora nhà ta là có ý gì hả?
Tôi cố gắng nhịn cái衝動 muốn mở miệng giáo huấn thằng nhóc cấp hai kia.
Thế nhưng, tôi cũng muốn biết nguyên do. Trong cuộc sống đại học của tôi, câu lạc bộ Nghiên cứu Quan sát Đường phố cũng chiếm phần lớn. Dù sao thì, những người bạn mình chọn lựa hẳn là rất quý giá.
「Sora à, nếu em muốn quay lại thì chú thấy cũng chẳng sao đâu...」
Nhưng Sora nghe tôi nói vậy chỉ lắc đầu.
Nói thật thì, tôi không đủ đáng tin cũng là một lý do. Dù tôi không rõ câu lạc bộ cấp hai thường sinh hoạt đến mấy giờ, nhưng nếu không thể đón Hina thì tất cả mọi người sẽ rất vất vả... Một cô bé trách nhiệm như Sora, nếu không có một môi trường thực sự khiến em ấy yên tâm, chắc chắn sẽ không quay lại câu lạc bộ hợp xướng đâu.
Xem ra gốc rễ vấn đề này phức tạp hơn tôi nghĩ.
「À... Em là Ogae đúng không?」
「Vâng ạ.」
「Chú tin là các em đều rất quan tâm đến Sora, nhưng có thể để em ấy tự suy nghĩ thêm một chút nữa được không? Chú nghĩ Sora chắc là vẫn chưa sẵn sàng thôi, nên... thành thật xin lỗi các em.」
「Anh...」
Sora kinh ngạc ngước nhìn tôi.
「Tóm lại là... xin các em hãy đợi thêm một thời gian nữa, chú cầu xin các em đấy.」
Tôi cúi đầu khẩn khoản với cô hội trưởng.
Trong lúc không nghĩ ra cách nào hay ho, thì cứ cố gắng thành thật nhất có thể.
Tôi nhớ chị hai ngày xưa đã dạy tôi như vậy.
Bị một người lớn hơn năm tuổi cúi đầu khẩn cầu như vậy, có vẻ khiến cô hội trưởng cũng không tiện dây dưa thêm nữa.
Còn bản thân tôi cũng sớm rời khỏi căn phòng đang dần trở nên gượng gạo.
Khi tôi bước ra khỏi phòng, cậu thiếu niên có giọng nói lớn nhất trong bốn người bọn họ vẫn nhìn chằm chằm vào tôi.
Không, chi bằng nói là trừng mắt nhìn tôi thì đúng hơn.
Sau đó, khi có khách ở nhà, tôi cũng không thể cứ thế mà đi tắm ngủ, nên đành ngồi xem ti vi ở phòng khách để giết thời gian. Dù sao thì chuyện này vẫn khiến tôi bận lòng, và tôi cũng muốn nghĩ ra một cách để Sora có thể quay lại câu lạc bộ.
「Chú bị đuổi ra ngoài hả?」
Miyu lên tiếng hỏi.
「Không phải đâu, dù sao thì trước mặt bạn bè ở trường, người giám hộ ngoài việc chào hỏi ra thì cũng không nên quá lấn lướt đúng không?」
Hơn nữa Sora trông cũng rất không tự nhiên, chắc chắn là em ấy cảm thấy ngại ngùng.
Bản thân tôi cũng từng trải qua cái thời kỳ đó, chỉ là...
「...À, Miyu. Chú hỏi một chút, Sora cậu ấy... không hợp với mấy đứa trẻ kia sao?」
「Sao chú lại hỏi vậy?」
「À... Chú cứ cảm thấy Sora không giống bình thường, có lẽ nên nói là trông như đang căng thẳng, hay là trông rất hướng nội... mà lại không nói nhiều nữa.」
Thông thường, trước mặt bạn bè cùng trang lứa thì hẳn sẽ thoải mái hơn chứ.
「Ồ! Vì chị ấy là ‘Uchi Benkei’ mà.」
Ố ồ! Vừa rồi hình như có một từ hơi khó hiểu được phát ra từ miệng một đứa học sinh tiểu học!
Cái gọi là Uchi Benkei, có phải là chỉ cái đó không nhỉ? Ở nhà thì như rồng như phượng, ra ngoài thì như con giun.
「Ý là Sora ra ngoài thì sẽ giả vờ làm người trầm tính hơn sao?」
Thật ra thì dù không giả vờ, Sora cũng là một cô bé khá giỏi giang và tốt bụng rồi.
「Ừm~~ Chi bằng nói đó mới chính là vẻ bình thường của chị ấy thì đúng hơn là giả vờ ạ.」
「Hả!?」
Cái vẻ... nói khẽ khàng, nhỏ nhẹ ấy, mới chính là vẻ bình thường của Sora sao!?
「Chị ấy... hình như không giỏi đối phó với đàn ông ạ.」
「Ơ ——!?」
Tôi lại một lần nữa giật mình.
「Thế nhưng, Sora đối với chú lại rất sỗ sàng mà... Vì trong mắt em ấy, chú không phải đàn ông sao?」
「Chú hẳn là trường hợp đặc biệt rồi?」
Miyu nở nụ cười như có dấu hỏi chấm trên mặt, nhưng tôi thật sự không hiểu ý em ấy.
...Dù sao thì tôi cũng là người trong nhà mà. Miyu vừa nãy cũng nói Sora là "Uchi Benkei", nên là vậy sao?
Thế nhưng, Sora lại không giỏi đối phó với đàn ông à... Thật không ngờ.
Hóa ra còn nhiều chuyện tôi không biết đến vậy, tôi không khỏi cảm thán trong lòng.
「Hôm nay đã làm phiền mọi người rồi ạ.」
Yoko nói ở cửa ra vào.
「Ồ, ừm...」
Khi cô hội trưởng cùng các thành viên khác của câu lạc bộ hợp xướng lấy cớ trả đồ thất lạc mà lũ lượt kéo đến nhà, tuy có khiến Sora có chút luống cuống, nhưng cuối cùng cũng kết thúc mà không gây ra vấn đề gì, đây cũng là lần đầu tiên Sora cho bạn bè đến nhà. Tiện thể nói luôn, cái gọi là đồ thất lạc, chính là cây bút ký mà Sora suýt nữa bị ép dùng để ký đơn đăng ký vào câu lạc bộ.
Tuy cái cớ hơi cứng nhắc, nhưng tấm lòng này của mọi người cũng khiến Sora vui vẻ.
Khi mọi người chuẩn bị rời đi, Yoko ghé vào tai Sora nói nhỏ:
「Tớ đã xem giá sách của cậu rồi, cậu có sở thích khá đấy. Với lại... mấy cuốn đó đã có tập tiếp theo rồi, lần sau tớ sẽ mang đến cho cậu mượn nhé. Nếu có thể... ngoài giá sách ra, tớ cũng rất muốn xem ngăn kéo của cậu đấy.」
Nói xong một cách đầy ẩn ý, Yoko hiếm hoi lắm mới nhếch khóe môi cười, cảm giác như cô ấy đến đây chỉ để xem giá sách của Sora vậy. Sora với vẻ mặt méo mó tiễn Yoko rời đi ở cửa, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm.
Cứ như thế này, xem ra họ sẽ không bỏ cuộc việc đưa em ấy quay lại câu lạc bộ hợp xướng, nhưng cách làm cứng rắn có lẽ sẽ được cải thiện đôi chút.
「Hả... Sao vậy Miyu?」
Vừa về đến phòng khách, Sora liền thấy Miyu đang đứng trong bếp, không biết đang bận rộn gì.
「Em đang giúp chị hâm nóng bữa tối.」
Miyu nói xong, rồi đưa tay chỉ về phía sofa.
「Chú có vẻ mệt lắm, chú ấy làm xong bữa tối thì chưa kịp ăn đã ngủ rồi. Hina em cũng đã tắm rửa cho bé xong, bảo bé đi ngủ rồi.」
「À, xin lỗi em. Miyu.」
Sora nhìn về phía Yuuta đang say ngủ trên sofa.
「À đúng rồi, lúc nãy chú có hỏi về chuyện của chị.」
「Hả? Hỏi, hỏi gì cơ!?」
「Chú nói chị ở trước mặt bạn bè ở trường rất căng thẳng, khiến chú ấy rất bận tâm.」
「Ưm... Vậy, vậy em nói sao? Miyu.」
「Em cứ thành thật nói là chị không giỏi đối phó với đàn ông thôi.」
「Ưm... Miyu... Dù đúng là như vậy, nhưng mà...」
Chuyện này em vốn không muốn anh biết đâu. Sora chỉ có thể thì thầm.
Thật ra mà nói, Sora ngay cả với người cùng giới cũng không giỏi đối ứng, tính cách hướng nội là khuyết điểm mà Sora không muốn người khác biết. Có lẽ vì vậy mà trong nhà chỉ có em ấy với chị Raika là không hợp nhau...
Đúng lúc Sora lại một lần nữa suy sụp, Miyu lại không quên “đổ thêm dầu vào lửa”.
「À đúng rồi, em còn nói chú đặc biệt với chị nữa đó.」
Sora nhất thời không nói nên lời, trong chớp mắt mặt liền đỏ bừng.
「Đừng, đừng nói mấy chuyện không quan trọng đó chứ! Miyu!」
「Ồ~~ Ra là không quan trọng à~~」
Miyu nở nụ cười trêu chọc, dễ dàng né tránh bàn tay Sora vung lên rồi bỏ chạy khỏi phòng khách.
Cái đứa em gái rụt rè, luôn túm lấy vạt váy của mình đó, tại sao lớn lên lại thay đổi nhiều đến vậy chứ? Cuối cùng trong phòng khách, chỉ còn lại Sora đang ôm nghi vấn này mà thở dài, và Yuuta vẫn đang ngủ.
Sora nhìn chằm chằm vào khuôn mặt say ngủ của Yuuta.
Sau đó em ấy quay người rời đi, lấy một tấm chăn rồi quay lại phòng khách.
「Anh trai thật là, chỉ giỏi gây phiền phức... Đáng ghét ghê.」
Sora đắp chăn cho Yuuta, miệng cũng không quên lẩm bẩm.
Sora muốn nhìn rõ khuôn mặt đang ngủ của Yuuta, em ấy hơi ghé mặt lại gần.
Tại sao chỉ khi đối mặt với Yuuta em ấy mới có thể đối đáp bình thường? Ngay cả bản thân Sora cũng hoàn toàn không hiểu điều này.
Các thành viên câu lạc bộ hợp xướng đi xuống dốc từ nhà Takanashi về phía ga tàu, tất cả đều bị bao trùm bởi một bầu không khí khó tả.
Có rất nhiều lý do cho việc này. Ví dụ như nhà Takanashi nằm ở vị trí đắc địa trong trung tâm thành phố, và còn lớn hơn nhiều so với tưởng tượng. Em gái của Sora, Miyu, có mái tóc vàng và còn là một mỹ nữ hiếm thấy. Còn người chú giám hộ kia, thực sự là một chàng trai trẻ chưa đến hai mươi tuổi. Và quan trọng nhất, cuộc tấn công bất ngờ đã thất bại.
「Thật khó nhằn.」
Kiyomi đột nhiên lên tiếng.
「Cứng đầu như vậy, xem ra dù có thuyết phục thế nào cũng khó mà quay lại ngay lập tức được.」
「Đúng vậy... Phần còn lại có lẽ chỉ có thể chờ đợi thôi.」
Shuji cũng đồng ý với ý kiến của Kiyomi.
「Lúc đó nếu hội trưởng cứ tiếp tục đeo bám, cũng chỉ làm cho tình hình thêm khó coi thôi.」
「Ưm... Yoko cậu thật là, nói chuyện giữ thể diện chút đi chứ.」
「Cái, cái gì chứ! Tại sao các cậu lại bỏ cuộc chứ!」
Trong bốn người, chỉ có Daiki không cam tâm mà la lớn.
「Chết tiệt! Toàn là tại tên đó, nếu không phải tên đó tự dưng nói mấy lời đó...!」
「Này, cậu bình tĩnh lại đi. Maejima.」
「...Tôi... sẽ đi nói lại một lần nữa!」
Daiki nói xong, quay người trở lại con đường cũ dẫn về nhà Takanashi.
「À! Khoan đã! Quay lại đây ngay!」
Daiki trở lại trước cửa nhà Takanashi, đưa tay chuẩn bị bấm chuông cửa.
Đúng lúc này, cậu ấy nhìn thấy bóng lưng của Sora qua ô cửa kính đối diện với sân vườn.
Một sự tò mò khó hiểu trỗi dậy trong lòng Daiki, cuối cùng cậu ấy quyết định lén lút lẻn vào sân.
Và cảnh tượng mà Daiki nhìn thấy ở đó, là một cảnh mà cậu ấy tuyệt đối không muốn thấy.
Sora đang đắp chăn cho Yuuta đang ngủ trên sofa.
Chỉ có vậy thôi, không có gì kỳ lạ cả.
Thế nhưng, Daiki không may lại để ý đến một chuyện.
Cậu ấy để ý thấy Sora đang mang một biểu cảm mà cậu ấy chưa từng thấy...
Để ý thấy nụ cười rạng rỡ, có chút ngượng ngùng nhưng lại vô cùng ngọt ngào đó.
Có lẽ chính vì Daiki từ khi vào trường đã luôn ngày đêm mong nhớ Takanashi Sora, nên mới có thể nhận ra sự thật này.
「Là tên đó... Chính vì có tên đó ở đây...」
Daiki nghiến chặt răng, như muốn cắn nát cả hàm răng.
Dám ra tay với một cô bé cấp hai, tên đó chắc chắn là một kẻ biến thái!
Mình nhất định phải giành lại cô gái mình yêu khỏi tay tên biến thái đó! Cậu ấy thầm thề trong lòng.
Cùng lúc đó, một nữ sinh cấp ba đầy chính nghĩa cũng đang từ xa quan sát hành động của các thiếu niên.
「Hôm nay không có tiếng la hét... Chẳng lẽ, mấy đứa trẻ đó cũng đã nhận ra điều tương tự như mình sao...?」
Bọn chúng định đột nhập vào cái hang ổ tà ác đó sao? Người muốn giải cứu ba chị em nhà Takanashi khỏi nanh vuốt biến thái có lẽ không chỉ có mình tôi. Nghĩ đến đây, cô ấy cảm thấy như mình vừa có thêm hàng triệu đồng minh vậy.