Dù đã gần tháng tư nhưng sáng sớm vẫn còn se lạnh, thế mà hôm nay thức dậy lại thấy vô cùng dễ chịu. Cảm giác như được bao bọc trong thứ gì đó ấm áp mềm mại, thoang thoảng mùi hương dịu nhẹ.
"Ừm~~ Cậu đổi nước xả vải mới à? Chăn của chú mềm quá đi mất!"
Thôi thì ngủ nướng thêm chút nữa vậy. Đằng nào cũng đang nghỉ xuân mà. Đang định kéo chăn lên thì bỗng cảm nhận vật gì mềm mềm đè lên mặt.
"Chú Yuuta thật là~❤"
"Ơ...?"
Giọng nói đặc trưng vang bên tai khiến tôi tỉnh ngủ ngay lập tức.
"Sa...Sasha-san!?"
"Hừ hừ, Доброе утро (Chào buổi sáng)."
Người đẹp tóc vàng không hiểu sao lại nằm trong chăn tôi chớp mắt đầy tinh nghịch.
Đang lóng ngóng tìm cách thoát khỏi chăn thì cửa phòng bị mở phắt.
"Anh, đã 8 giờ rồi đấ...Ấy!"
"Chị đừng dừng đột ngột thế...à..."
"Chú còn ngủ nữa à? ...Đang thức rồi."
"Chú với Sasha ngủ chung, ngủ nướng nè~"
Sau Sora, Miyu và cả Raika-senpai (không hiểu sao cũng có mặt), Hina cũng chạy tới. Dưới ánh mắt của bốn cô gái, tôi chợt nhận ra tình cảnh hiện tại.
Vô cớ lại nằm chung chăn với Sasha - mẹ của Miyu.
"Đây là hiểu lầm...au...!"
"Anh đúng là đồ ngốc!"
Định đứng dậy giải thích, tôi vướng chân vào chăn rồi đập mặt xuống sàn.
Buổi sáng nhà Takanashi đông gấp đôi thường lệ. Sasha bất ngờ xuất hiện từ hôm qua, Raika-senpai cũng đến từ sớm. Dù vui khi được ăn sáng cùng senpai và thấy mọi người hạnh phúc...nhưng không khí sao cứ ngượng nghịu thế nào.
"Em đến đưa Hina đi nhà trẻ. Sasha có mặt ở đây thật bất ngờ."
"Tớ đến tối qua, muốn tạo bất ngờ cho Yuuta nên giữ bí mật đó!"
Sasha cười tươi nhìn mọi người, dừng lại ở Miyu với ánh mắt trìu mến. Miyu bỗng trở nên ngượng ngùng, mất đi vẻ chững chạc thường ngày.
"Mẹ đến thì được nhưng đừng làm mấy trò sốc quá, sáng ra lại thấy nằm chung giường với chú."
"Xin lỗi nha, thấy Yuuta ngủ ngon quá không nỡ đánh thức!"
"Mẹ thiếu tế nhị quá đi!"
Sasha thè lưỡi đáng yêu khiến khó tin cô đã là mẹ của Miyu.
Bữa sáng với sự góp mặt của mỹ nhân, mỹ thiếu nữ, tiểu mỹ nữ + tôi quả thực mãn nhãn. Trên bàn là món Nhật truyền thống hiếm thấy vì Sasha thường nấu đồ Nga.
"Em với Sora cùng làm đó."
Hóa ra Sasha và Sora đã vào bếp chung.
"Ugh...Trứng cuộn của Sasha ngon hơn trứng ốp của em..."
Sora - chủ bếp gần đây - tỏ vẻ chán nản. Thực ra trứng ốp của cô bé cũng rất ngon.
Thấy Sora và Sasha thân thiết như mẹ con khiến tôi vui khó tả.
Đang mơ màng thì thấy Raika-senpai đang đút cho Hina: "Ah~~". Hina cũng há miệng "Ah~~" đáp lại. Ước gì được senpai đút cho...dù mới được hồi trước.
"Anh há hốc mồm kìa."
Sora đá nhẹ vào ống chân tôi. Tôi vội nghiêm túc thưởng thức bữa sáng thịnh soạn.
"Trẻ con đang tuổi ăn tuổi lớn thật khác."
Sasha vui vẻ rửa bát khi thấy mọi người ăn sạch sẽ.
"Phần này để Hina dọn nhé!"
"Cháu dọn đây~"
Cô em út lớn nhanh như thổi giơ tay tình nguyện.
"Vậy Hina và chú chia đôi nhé."
"Chị cũng giúp."
"Cháu tự làm được mà~"
Hina 4 tuổi phúng phính má trông đáng yêu vô cùng.
"Hina đang giúp Sasha đúng không? Vậy để chú và Raika-senpai phụ với Hina nhé?"
"Thế thì được."
Nói là phụ Hina, nhưng 90% đồ là tôi và senpai mang. Sora đứng trước tủ bếp cười tươi khi nhận đĩa từ em gái.
"Cảm ơn Hina."
"Ừm!"
Hina nhoẻn cười khi được Sora xoa đầu.
"Đến giờ đi nhà trẻ rồi, muộn đó."
"Á! Hina lấy ba lô!"
Cô bé lon ton chạy đi.
"Ugh...Hôm nay Hina phải đi nhà trẻ."
Tôi hơi buồn. Hôm nay rảnh nhưng Hina đi học, Sora tập hợp xướng, Miyu cũng có hẹn sáng. Thật cô đơn. Định đi đón Hina sớm.
"Sasha ở lại bao lâu?"
"Khoảng một tuần?"
Một tuần thì có lẽ kịp xem Miyu chụp hình.
"Việc chụp ảnh của Miyu..."
"Á!"
Miyu hét lên át tiếng tôi.
"Chú! Lại đây!"
Cô bé kéo tôi vào nhà vệ sinh.
"Việc làm người mẫu độc giả, đừng nói với mẹ!"
"Sao? Sasha sẽ vui mà. Chẳng phải Miyu làm nghề này vì mẹ sao?"
Nếu là tôi, sẽ mừng phát khóc rồi xin đi xem con gái chụp hình.
"Đúng nhưng...em không muốn bị thấy lúc xấu hổ. Biết đâu tạp chí không đăng ảnh người mới như em."
Hiếm khi Miyu thiếu tự tin. Có lẽ vì mẹ đến nên căng thẳng?
"Với lại..."
Miyu ngập ngừng rồi đổi giọng:
"Muốn gây bất ngờ cho mẹ khi mọi thứ hoàn tất. Chú giúp em giữ bí mật nhé?"
Nụ cười đầy sức ép của Miyu khiến tôi gật đầu lia lịa.
"Chú mà nói dối là lộ liền đấy."
"Thật sao? Chú tưởng..."
"Ha! Chú không tự biết đâu. Nhưng đó cũng là điểm đáng yêu."
Miyu lại trở về vẻ tiểu quỷ thường ngày.
Thế là phải giấu Sasha chuyện người mẫu. Sora và Raika-senpai cũng cần thông báo. Riêng Hina thì càng dặn "bí mật" càng dễ lộ. Tốt nhất không nói gì.
Ra khỏi nhà đưa Hina đi học, Raika-senpai và tôi đi cùng. Đang mơ màng khoảnh khắc hạnh phúc thì thấy Suzuka mặc đồng phục đứng thở dài.
"Chị Suzuka~ Chào buổi sáng~"
"Chào Hina. Đi nhà trẻ à?"
"Vâng!"
"Yuuta...và cả Raika-senpai...chào buổi sáng...?"
Suzuka nhìn qua lại giữa chúng tôi, ôm chặt túi rác.
"...Đồng phục sẽ dính bẩn."
"Á!"
Raika-senpai nhặt túi rác đưa lại.
"Chị đến từ sáng sớm à?"
"Em đến đưa Hina đi học."
"Raika-senpai đến từ sớm đó! Đúng không?"
"Ừm~"
Hai người nghiêng đầu đồng điệu, đáng yêu vô cùng.
"May quá, chị không ngủ lại đây..."
Suzuka định ôm túi rác lần nữa thì tôi ngăn lại.
"Chị mặc đồng phục đi học à?"
"Không, đi học thêm. Không biết mặc gì nên..."
Suzuka ngượng ngùng. Tôi cầm túi rác giúp.
"Người mặc đồng phục đi học thêm cũng nhiều..."
"Yu~ta~❤ May quá cậu còn ở đây~"
Sasha từ đâu xuất hiện, ôm chầm lấy tôi từ phía sau.
"Chào Sasha! Tớ đến tối qua!"
"Chào...chị, bất ngờ quá."
Sasha cười khúc khích. Tôi cố lảng tránh cảm giác mềm mại đang áp vào lưng.
"Kịp giờ rồi~"
Sasha xách túi rác đầy.
"Trên đường đi nhà trẻ em sẽ vứt rác."
"Cùng nhau dạo bộ tới khu vứt rác nhé~"
Chỗ đó cách cổng 15m...dạo bộ?
"Ở Nga không được cùng mọi người vứt rác thế này. Dù chỉ vài bước cũng vui lắm~"
"Đi vứt rác với Sasha!"
"Chuyến đi vứt rác!"
Raika-senpai, tên gọi nghe hơi kỳ.
"Tuyệt quá! Hành trình vứt rác của Hina, Yuuta, Raika, Suzuka và tớ~"
Sasha hồ hởi dẫn đầu. Chúng tôi nhanh chân đi kẻo Hina muộn.
Trên đường về từ nhà trẻ, khoảnh khắc chỉ có tôi và Raika-senpai thật hạnh phúc. Về đến nhà, thấy Sora mặc đồng phục chuẩn bị ra ngoài.
"Em đi đây."
"Ra ngoài rồi à?"
"Chỉ thử đồ thôi, lát nữa mới đi."
Sora lật tập nhạc. Vừa xong buổi biểu diễn tốt nghiệp đã lo cho kỳ tuyển sinh mới. Mắt cô bé sáng rực, đã quen với vai trò phó đội trưởng.
Sora sắp lên lớp 9, trưởng thành hơn hẳn ngày tôi mới gặp.
Miyu chạy vội qua hành lang.
"Miyu cũng đi à?"
"Đang chọn nơ. Chẳng biết dùng cái nào."
Cô bé cầm mấy chiếc nơ vào nhà vệ sinh. Con gái thật kỳ công.
Đang định ngồi nghỉ thì Sasha mang trà ra.
"Trà cho hai người đây~ Sora và Miyu cũng có phần nhé!"
Sasha mặc tạp dề chật chội. À phải...
"Sasha-san không bận công việc à?"
"Bận gì cơ?"
"Tưởng chị sang Nhật làm việc."
Mọi lần Sasha đều vội vã, hôm nay lại thư thả.
"Lần này tớ đi nghỉ! Dù có chút việc bàn nhưng chủ yếu ở nhà~"
Sasha nghỉ phép theo kỳ nghỉ xuân của các bé chăng? Có lẽ cô ấy muốn dành thời gian cho con gái nhiều hơn.
Dù Miyu có lẽ đã hẹn hò với bạn bè, nhưng thật ra con bé chẳng cần phải ngại ngùng mà cứ ở nhà chơi với Sasha cũng được mà. Nếu tôi thấy mình vướng víu thì cũng có thể ra ngoài tìm chỗ nào đó để giết thời gian.
"Yuuta."
"...Hả!?"
Đến lúc này tôi mới giật mình nhận ra Sasha đang ngồi ngay cạnh tôi, sát rạt.
"Có chuyện gì không em?"
"...Thật tình, người duy nhất không hề thấy ngượng khi ngồi gần anh thế này, chỉ có mỗi anh Yuuta thôi đấy."
Tôi đang căng thẳng lắm chứ, bởi vì chị Raika cũng đang nhìn mà.
"...Ưm~~"
Ối giời ơi, chị ấy còn nhìn chăm chú nữa chứ.
"Sasha này, em ngồi gần quá rồi."
"Ôi dào, như thế này có là gì đâu chứ."
"Nếu đã vậy, tôi cũng ngồi ké vào vậy."
Ơ... chẳng lẽ chị Raika cũng muốn ngồi cạnh tôi sao?
Có suy nghĩ này, chứng tỏ tôi vẫn còn quá ngây thơ rồi.
"Ừm."
Chị Raika gần như là nép sát vào người...
— vào người Sasha.
"Ôi chao...? Chị định ngồi vào chỗ tôi sao?"
"Ừm. Sasha thơm quá, nhưng sao tôi lại chẳng thấy căng thẳng gì nhỉ?"
Hành động của chị Raika vẫn khó hiểu như mọi khi... Trong lúc tôi đang thở dài, còn Sasha cũng hơi bối rối, thì chúng tôi nghe thấy tiếng chân bước xuống cầu thang, rồi chủ nhân của những tiếng bước chân ấy đi vào phòng khách.
"Anh ơi, chị Raika ơi, hai người đang làm gì thế?"
"Mẹ ơi, mẹ không thấy chật sao?"
Sora và Miyu với vẻ mặt khó hiểu, nhìn ba người lớn chúng tôi đang túm tụm lại trên ghế sofa.
"Sora và Miyu cũng lại đây đi! Chỗ cạnh anh Yuuta vẫn còn trống nè!"
"Ơ... cho dù có bảo chúng em ngồi cạnh anh thì..."
"Thật tình, hai người đang làm gì vậy chứ? Mẹ lúc nào cũng làm mấy chuyện linh tinh."
Thế nhưng, Miyu dù miệng nói vậy, vẫn nhanh chóng bước tới ngồi cạnh tôi.
"Á! Miyu!"
"Cái này trông giống như ai nhanh tay thì được vậy đó~~" Cô con gái thứ hai ôm chặt lấy cánh tay tôi.
"Dù chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng trông vui vui nên chắc không sao đâu nhỉ?"
Ưm~~ Tôi, một kẻ chẳng hiểu mô tê gì, cũng chẳng biết nên nói gì nữa. Ở nhà Takanashi với toàn là con gái, một đấng nam nhi như tôi chẳng mấy khi có tiếng nói. Còn Thập Binh Vệ, đáng lẽ cũng là đấng nam nhi, thì sau khi Hina đi nhà trẻ xong là cuộn tròn vào ổ ngủ khì ngay, tên đó không thể phát huy tác dụng vào những lúc quan trọng thế này sao?
"Nào, chị cũng lại đây đi."
"Em... em không cần đâu."
"Đừng nói thế mà."
Sora với vẻ mặt khó chịu chẳng hiểu vì sao, bị Miyu kéo chặt tay lại.
"Á!"
Có lẽ vì không ngờ tới hành động của Miyu, Sora chao đảo mất thăng bằng.
"Oa! Nguy hiểm!"
Trong lúc tôi không suy nghĩ gì mà ôm chầm lấy Sora, bỗng nghe thấy một giọng nói bất ngờ.
"...Mấy đứa đang làm gì thế?"
Người đang sững sờ nhìn chúng tôi ở lối vào phòng khách, chính là cô Ryōko.
"Ơ, cô!? Sao cô lại ở đây ạ?"
Dù tôi vội vàng muốn đứng dậy, nhưng trong lòng vẫn ôm Sora, hai bên lại bị người khác ghì chặt, nên hoàn toàn không thể động đậy. Hơn nữa, trong mắt người ngoài, cảnh tượng này chắc hẳn là vô cùng kỳ quặc...
"Ờ... Cái này...!"
"Nói tóm lại, mọi người ngồi xuống đã rồi nói chuyện tiếp."
Trước ý kiến của người lớn mà không ai dám phản bác, chúng tôi mới chịu tách ra khỏi chiếc sofa quá tải.
Ôi ~~ Ánh mắt của cô Ryōko thật đáng sợ, tình huống này có phải là lỗi của tôi không chứ...
Khi tôi giúp cô pha trà, Sora đã đi đến câu lạc bộ, còn Miyu cũng vì đến giờ hẹn nên ra ngoài rồi. Vì chị Raika vốn là đến vì Hina, sau khi chào hỏi cô xong cũng đã về nhà trước. Vậy nên, những người còn lại ở nhà Takanashi chỉ có tôi, Sasha, và cô mà thôi.
"Gâu."
...Không, tính cả Thập Binh Vệ vào thì phải là ba người một chó mới đúng. Cô vẫn như mọi khi, hễ nghe thấy tiếng sủa của chú chó trung thành nhà tôi là cả người lại cứng đờ vì sợ. Tuy nhiên, thấy cô cố gắng che giấu, nên chúng tôi cũng không nói gì thêm.
Sasha ngồi đối diện với cô Ryōko một cách vô cùng lễ phép, thưởng thức trà do tôi pha.
Lúc này, Sasha trông khá trưởng thành, hay đúng hơn là giống một người lớn rất nghiêm túc, điều đó khiến tôi cảm thấy hơi lạ lùng.
Cô chờ tôi ngồi xuống xong, mới mở lời nói rõ mục đích đến đây.
"Hôm nay cô đến đây là muốn nghe cháu trực tiếp giải thích về chuyện cháu đã nói với cô qua điện thoại trước đó."
"Cháu nói qua điện thoại... À!"
Tôi nhớ ra rồi. Sau khi đồng ý cho Miyu làm công việc người mẫu bán thời gian, tôi đã gọi điện thoại giải thích tình hình cho anh Takanashi và cô, những người đại diện hợp pháp của tôi, đồng thời cũng là của Miyu.
Khác với anh Nobuyoshi – người vô cùng lo lắng và mãi đến cuối cùng cũng không chịu đồng ý, thái độ của cô lại chẳng biết nên nói là bất ngờ dứt khoát, hay là kiểu "dù tôi có nói không thì cháu cũng sẽ không nghe đâu nhỉ?" với vẻ tiêu cực, mà đồng ý ngay lập tức.
Cũng vì vậy, tôi hoàn toàn không nghĩ cô sẽ chạy đến nhà, đối với tình huống này tôi có chút kinh ngạc.
"Lúc đó cháu nói thế nào nhỉ... Người... người mẫu tạp chí phải không?"
"...? Anh Yuuta, cái đó là gì vậy?"
Sasha nhìn tôi với vẻ mặt tò mò.
Chết, chết tiệt! Tình huống này chẳng phải quá tệ sao!?
"Oa! Á, á~~!"
Tôi vội vàng cất tiếng át đi lời của cô. Chuyện người mẫu tạp chí là điều Miyu đã dặn tôi phải giữ bí mật với Sasha. Nếu Miyu biết tôi tự tiện nói với Sasha, không biết con bé sẽ phản ứng thế nào đây...
"Có vấn đề gì sao? Yuuta."
"Cô! Dù cô đã cất công đến đây, nhưng về chuyện đó...!"
Nói đến đây, tôi ra sức nháy mắt với cô đang kinh ngạc.
*Chuyện này phải giữ bí mật với Sasha, lý do lát nữa cháu sẽ giải thích.*
Và cô dường như cũng đã hiểu được ý ngoài lời của tôi. Mặc dù làm như vậy sẽ khiến người khác nghi ngờ, nhưng nói tóm lại, tôi muốn ưu tiên cảm xúc của Miyu, trước tiên cứ giấu Sasha đã.
"...Vậy thì để sau này cháu giải thích vậy."
Tôi biết rồi. Vì tôi không thể gật đầu rõ ràng, nên tôi dùng cách nháy mắt để đáp lại.
"Mà nói đến đây, cô không biết Sasha đã đến Nhật, cháu đến từ khi nào vậy?"
"Là tối hôm qua ạ. Vì bây giờ là nghỉ xuân, cháu muốn biết tình hình của con gái và gia đình nên đã đến."
"Ồ, cháu đã đặc biệt sắp xếp để trùng với kỳ nghỉ của Miyu à."
"Cả Sora, Hina, và anh Yuuta nữa."
Thấy Sasha cười tươi đáp lời như vậy, cô thoạt đầu hơi ngạc nhiên, rồi nhanh chóng mỉm cười trở lại,
"Cũng phải, tất cả mọi người trong nhà Takanashi, đối với cháu đều là những người thân quý giá mà."
"Vâng."
Nhìn Sasha gật đầu một cách đương nhiên, tôi cũng thầm đồng tình trong lòng. Mặc dù người có huyết thống với Sasha chỉ có Miyu, nhưng cô ấy cũng là người thân quý giá của chúng tôi. Bởi vì dù là tôi, Sora, hay Hina, ngay cả Thập Binh Vệ cũng đều rất thích Sasha.
"Nhân tiện đây, hôm nay cô Saharan lại nghĩ sao mà đến đây vậy ạ?"
Câu hỏi này của Sasha khiến cô nhất thời khó trả lời. Vì không thể nhắc đến chuyện người mẫu, nên lý do cô đến thăm tự nhiên trở nên mơ hồ.
Thế nhưng, gừng càng già càng cay, cô đã khéo léo lấp liếm đi.
"Đây là một chuyến thăm hỏi gia đình bình thường, đã thành thông lệ rồi."
Dù cái thông lệ đó, thật ra mới kết thúc cách đây vài ngày mà thôi.
"Ồ! Nói vậy thì, cháu nghe nói cô thường xuyên đến kiểm tra tình hình của các cháu nhỏ nhà cháu phải không ạ. Cháu thật sự biết ơn lắm, cảm ơn cô rất nhiều!"
Trong lúc Sasha vui vẻ cảm ơn, cô cũng liếc mắt nhìn tôi. Ưm, ánh mắt của cô làm tôi khó chịu quá. Dù chẳng ai lại chọn cái thời gian mọi người ra ngoài như thế này để đi thăm hỏi gia đình, nhưng vì Sasha không hề nhận ra, nên nói vậy cũng không có gì đáng ngại. Cháu xin lỗi cô lắm, cô ạ.
"Nếu tiện, cháu có thể kể cho cô nghe một vài chuyện về bọn trẻ khi cô không có ở đây được không?"
"Đương nhiên là được, dù những gì tôi biết cũng có hạn thôi."
Nói đến đây, cô chuyển ánh mắt sang tôi. Tình huống gì thế này?
"Thật ra Yuuta hẳn là biết rõ hơn tôi, nhưng việc truyền đạt cái nhìn khách quan cũng rất quan trọng."
Ưm! Cái, cái này mà nói ra... thì cháu cũng trở nên rất tò mò rồi đó, cô.
Nhìn Sasha với thái độ hớn hở, và tôi với vẻ mặt căng thẳng, cô mở lời nói:
"Đây cũng là cơ hội tốt, nên tôi sẽ nói vài câu nhé, Yuuta."
"Vâng, vâng ạ."
"Việc giúp giặt giũ thì không sao, nhưng cháu chỉ cần giặt quần áo của mình thôi, không cần giặt cả quần áo của ba chị em chúng nó đâu, cái này là Miyu đã than phiền với tôi đấy."
Ưm... Đúng là như vậy. Lần tôi lỡ phơi nội y cho các em ấy thật sự là không ổn chút nào.
"Dù Yuuta đã rất cố gắng suy nghĩ cho ba chị em, nhưng lại quá thiếu cân nhắc đến đời sống riêng tư của các cô gái trẻ, cháu nên để tâm hơn nữa thì hơn."
"...Cháu thật sự xin lỗi."
Thấy tôi cúi đầu, Sasha cũng không kìm được cười khổ, có lẽ cô ấy cũng biết chuyện này.
"Cháu, với tư cách người giám hộ, dù vẫn tạm coi là đạt yêu cầu, nhưng cái đứa trẻ này đôi khi lại vụng về đến mức khó tin là lại được một cô bé nuôi nấng từ nhỏ đến lớn đấy."
Thấy cô thở dài như vậy, Sasha mỉm cười rạng rỡ nói tiếp:
"Khà khà, chính vì như vậy, để Yuuta chăm sóc các con gái của cháu, cháu cũng đặc biệt yên tâm mà ♪"
"Đúng vậy, điều này tôi cũng hiểu. Nhưng trong nhà có các cô gái trẻ, mà cái thằng bé này lại không thích thay quần áo, cởi ra thì thường không chịu sắp xếp, những thói ở bẩn như vậy thì phải sửa đổi mới được. Hơn nữa, có những chuyện tuy nhỏ nhưng nó cũng rất nhanh quên, như là nhận quà rồi mà quên trả lễ chẳng hạn."
"Ơ? Có chuyện đó sao? Anh Yuuta, anh mà như vậy là không có cô gái nào thích đâu đấy."
"Đặc biệt là cô Kitahara ở đối diện, bình thường còn hay mang thức ăn tối sang giúp đỡ, thằng bé này dù thường nói là sẽ trả lễ, nhưng hình như cũng hiếm khi để tâm đến việc đó. Lần trước tôi gặp cô ấy ở ngoài cửa, cũng đã cảm ơn người ta đàng hoàng rồi, nhưng mà..."
"Thật sao? Hồi trước cháu ở Nhật thì tình cảm với người ta tốt lắm mà, lần này cháu phải qua chào hỏi người ta mới được."
"Ừm, như vậy là tốt nhất rồi, tôi vẫn luôn bận tâm đấy."
...Huhu, tôi chẳng có chút kẽ hở nào để chen vào cả. Không biết từ lúc nào, cuộc trò chuyện đã chuyển thành chuyện phiếm của các bà cô.
Hai người cứ thế trò chuyện mãi cho đến khi nước trà đặt cạnh bên gần như cạn sạch. Thế là tôi, vừa thỉnh thoảng đơn giản đồng tình với những lời đôi khi hướng về mình, vừa chuẩn bị trà mới, đồng thời cũng cầu nguyện rằng mũi dùi sẽ không chuyển sang tôi.
Cứ thế, bây giờ tôi đang ở ga Ikebukuro. Lý do tôi đến đây là để mua quà đáp lễ Valentine mà tôi đã quên béng mất.
"Ưm ưm... Dù, dù sao cũng tốt, nhờ có cô mà tôi mới nhớ ra."
Tôi quên trả lễ rồi. Những gì cô nói đều là sự thật, cô ơi, cháu thật sự biết ơn cô đã nhắc cháu nhớ ra chuyện này. Bây giờ tháng ba cũng đã kết thúc rồi. Valentine Trắng... có thể nói là chuyện từ rất lâu rồi.
Chị Raika, cô, Sugaya, cả Sugaya nữa!
Tôi quên trả lễ cho họ rồi đóoooo!
Tôi gào thét trong lòng. Ngay khoảnh khắc tôi nhận ra điều này, mồ hôi trên trán tôi vã ra như tắm, cô nói tôi không đủ để tâm, thật đúng là ngàn lần đúng.
Tôi nói với Sasha rằng tôi phải đưa cô ra ga, tiện thể đi giải quyết việc riêng, sau khi nhờ cô trông nhà thì vội vàng ra khỏi cửa. Mặc dù trên đường tôi đã giải thích với cô về chuyện người mẫu tạp chí, và hứa rằng tôi nhất định sẽ đi cùng, nhưng cô vẫn không quên dặn dò tôi "cháu phải để tâm hơn một chút đấy".
Thật ra, nếu có thể trao quà đáp lễ cho cô ngay hôm nay thì tốt nhất, bây giờ tôi đang ôm ý nghĩ này mà đi lòng vòng trong cửa hàng bách hóa. Dù tôi đã thử dạo qua tầng hầm của cửa hàng bách hóa trước, nhưng những cửa hàng luôn bám sát các sản phẩm theo mùa thì hoàn toàn không tìm thấy những mặt hàng dùng cho Valentine Trắng.
Ưm~~ Nếu đã vậy, có lẽ chỉ có thể mua ít bánh kẹo thông thường, rồi nhờ người gói ghém đẹp đẽ thôi.
Đúng lúc tôi đang đi trong cửa hàng bách hóa còn vắng người, đầu óc nghĩ đến đây thì... Ồ ồ!
"Giảm giá 50% hàng Valentine Trắng tồn kho"
Ánh mắt tôi bị tấm biển thông báo đáng ngạc nhiên này thu hút. Mặc dù những sản phẩm đó được xếp đặt hơi tùy tiện, nhưng trên bao bì có chữ "WHITE DAY", ít nhiều cũng có không khí của ngày đó. Tuy nhiên, nếu nội dung không ra gì, thì tôi sẽ rất áy náy với các "nữ thần" đã đặc biệt tặng sô cô la cho tôi. Đúng lúc tôi đang lưỡng lự nhìn sang những món bánh kẹo đóng gói riêng lẻ khác thì một nhân viên bán hàng bước tới.
"Nội dung của những sản phẩm đó giống hệt với những sản phẩm ở đây đấy ạ, chỉ là nhãn dán Valentine Trắng trên bao bì đã không còn phù hợp nữa nên mới được giảm giá 50% thôi."
Ngay khoảnh khắc nghe nhân viên nói vậy, tôi liền đưa ra quyết định.
"Vậy thì xin cho tôi cái này."
Thế là tôi một hơi mua bốn phần bánh kẹo hơi đắt tiền (nhưng đã được giảm giá một nửa). Tổng chi phí dù hơi làm tôi khó nuốt, nhưng nghĩ lại thì mình đã trì hoãn đến tận bây giờ, mới có thể giải quyết với giá rẻ như vậy.
Tuy nhiên, lúc này, tôi lại nảy sinh những suy nghĩ khác.
"Ưm... Vậy thì cũng muốn mua gì đó cho Sora các em ấy, và cả Sasha nữa."
Trước đây tôi tình cờ nhận được bánh quy mà mọi người tặng, kết quả lại bị lầm tưởng là quà Valentine Trắng. Lúc đó không thể phủ nhận mà lấp liếm cho qua, nhưng tôi thực ra vẫn khá áy náy.
"Không lấy danh nghĩa quà đáp lễ Valentine thì chắc là được rồi."
Chỗ Sora thì có thể nói là chúc mừng buổi biểu diễn tốt nghiệp thành công.
Chỗ Miyu, tuy còn hơi sớm, nhưng có thể nói là chúc mừng buổi ra mắt người mẫu đầu tiên của con bé.
Còn Hina thì... cứ coi như là chúc mừng con bé mỗi ngày một lớn nhanh vậy.
Về phần Sasha, cái này thì... có lẽ có thể nói là quà chào mừng cô ấy đến Nhật Bản chăng?
Cứ thế, tôi lại mua thêm bốn phần nữa. Dù chi phí không nhỏ, nhưng tôi vẫn mua những món bánh kẹo tình cờ "vớ bở" này xong thì rời khỏi cửa hàng bách hóa. Đồ đạc đã mua xong, vấn đề là làm sao để trao cho mọi người. Về thời điểm, có thể nói là khá muộn rồi, đương nhiên tôi phải xin lỗi, nhưng mà...
Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, tôi quyết định liên lạc với Sugaya trước.
Dù sao thì tôi ít có cơ hội gặp cô ấy nhất, nên phải liên lạc sớm. Khi tôi gọi số điện thoại của cô ấy từ danh bạ di động và nhấn nút gọi, dù không phải lần đầu tiên nói chuyện với cô ấy, nhưng không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy căng thẳng. Sau vài tiếng chuông, tôi mới nhận ra bây giờ là kỳ nghỉ xuân, và lại còn là buổi sáng.
Giờ này thì không thể nào vẫn còn đang ngủ, nhưng nếu có thể dành thời gian cho tôi thì tốt quá.
"Alo, Sugaya nghe đây."
Đúng lúc tôi đang nghĩ những chuyện này, thì từ đầu dây bên kia vang lên giọng cô ấy.
Giọng cô ấy vẫn như mọi khi, mang cảm giác dịu dàng của con gái.
"À, Segawa đây. Bây giờ cô có rảnh không?"
"Rảnh chứ, có chuyện gì không?"
"Không có gì đâu, chỉ là vì quà đáp lễ Valentine, tôi vẫn chưa đưa cho cô, nên tôi mới liên lạc với cô đấy."
"À~~ Bởi vì lúc đó tôi đi tập huấn mà."
Xem ra Sugaya đã hiểu lầm là do lịch trình của tôi và cô ấy không khớp nhau nên tôi mới chưa trả lễ.
Bây giờ tôi nên thành thật nói là mình đã quên sao? Hay là đừng nói qua điện thoại, đợi gặp mặt trực tiếp rồi nói? Trong lúc tôi đang lưỡng lự như vậy, Sugaya đưa ra đề nghị.
"Anh tìm tôi chỉ vì chuyện này thôi sao? Vậy thì bây giờ tôi qua Ikebukuro nhé?"
"Hả? Bây giờ sao?"
"Tôi đang ở Shinjuku mà. Khà khà, gần thôi mà phải không?"
"Nếu đã vậy, thì để tôi qua đó đi, như thế ngại quá."
"Không sao, không sao. Đừng khách sáo thế chứ, với lại tôi cũng có thể tiện đường ghé Ikebukuro mua đồ mà."
Chúng tôi trò chuyện vài câu như vậy, rồi mọi chuyện nhanh chóng được chốt lại. Điều đáng xấu hổ là tôi không những quên béng mất chuyện Valentine Trắng, mà còn phải làm phiền Sugaya chạy đến Ikebukuro nữa.
Cứ thế này, về mọi mặt, tôi đều phải thành tâm thành ý, xin lỗi từ tận đáy lòng mới được. Mà nói đến đây, biết trước sẽ thành ra thế này, thì tôi đã nên ăn mặc chỉnh tề hơn mới phải, ít nhất cũng không nên mặc cái bộ đồ thể thao cũ rách này, nhưng bây giờ cũng chẳng có thời gian về nhà thay đồ nữa.
"Segawa, xin lỗi vì đến muộn."
Tôi đợi khoảng mười lăm phút trước bức tượng cú khổng lồ, thì thấy Sugaya đến điểm hẹn.
Sugaya thở khá gấp gáp, cảm giác như đã vội vàng chạy đến vậy.
"Tôi không đợi lâu đâu. Hơn nữa, thế này có sao không? Cô không có việc gì sao..."
"Không sao đâu, không có gì quan trọng cả."
Sugaya mỉm cười nói vậy. Sugaya vốn dĩ đã có chút mặt trẻ con, khi cười lên lại càng thêm vài phần non n
Trước khi tôi kịp giải thích, Sugaya đã nhanh tay cầm lấy tờ biên lai, săm soi thật kỹ.
“Xin lỗi! Thật ra… ừm, tôi quên béng mất Ngày Valentine Trắng rồi…”
“Cũng đúng thôi. Biên lai đề ngày hôm nay, với lại anh còn mua mấy thứ na ná như thế nữa mà~~”
Nói rồi, Sugaya lật ngược biên lai cho tôi xem, trên đó ghi rõ mồn một những gì cô ấy vừa nói.
Thật may là Sugaya không hề giận, trái lại còn bật cười thành tiếng.
“Cảm giác đây đúng là cái tật của Segawa rồi. Hahaha. Thôi mà, có gì đâu mà bận tâm, chắc việc nhà khiến anh bận tối mắt tối mũi đúng không?”
“…Ừm, nhiều mặt lắm… Xin lỗi cô…”
“Ưm~~ Thế nhưng, Segawa phải khó khăn lắm mới nhớ ra chuyện này đúng không? Hay là nhân cơ hội này, tôi để anh đền bù thật tử tế một chút nhé?”
Sugaya vừa nói vừa nở nụ cười tinh nghịch. Nhìn nụ cười tươi tắn đó, tôi không khỏi thấy lòng mình khẽ lay động. Vẻ đẹp tràn đầy sức sống của cô ấy khác hẳn với vẻ đẹp bí ẩn của học tỷ Raika… Khoan đã, tôi đang nghĩ gì vậy?
Tôi chỉnh lại tư thế, bày tỏ lòng biết ơn trước sự ấm áp của Sugaya.
“Đương nhiên rồi! Xin hãy để tôi đền bù tử tế cho cô!”
“Vậy thì, hôm nay phiền anh làm bạn với tôi một lúc nhé!”
Nhìn nụ cười hân hoan của Sugaya, tôi đương nhiên không thể từ chối.
Cuộc đời này đúng là khó lường. Tuy tôi mới chỉ mười chín tuổi, nhưng mấy tháng qua đã tích lũy được không ít kinh nghiệm. Tình huống tôi sắp phải đối mặt hôm nay, có lẽ cũng sẽ là một trải nghiệm khá bất ngờ.
Nếu tôi nhớ không nhầm, hai ba tiếng trước, tôi vẫn hoàn toàn quên mất Ngày Valentine Trắng. Phải nói rằng, với sự lơ đễnh này, dù bị mắng một trận cũng đáng.
Nhưng giờ đây, tôi lại đang dạo phố ở Ikebukuro cùng một cô gái bằng tuổi.
Chúng tôi chẳng có kế hoạch gì, cứ thấy cửa hàng nào thì ghé vào, thử đủ loại quần áo, rồi trao đổi ý kiến xem bộ này có đẹp không, bộ kia có quá rườm rà không, sau đó lại chẳng mua gì mà đi ra.
Chúng tôi còn ghé cả trung tâm trò chơi, rồi tôi cố gắng hết sức gắp thú bông cho cô ấy. Tình huống này nói sao nhỉ… Cứ như một buổi hẹn hò vậy. Chẳng lẽ tôi đang hẹn hò thật sao?
“Anh nhìn này, Segawa. Thế nào? Có đẹp không?”
Sugaya thử đeo một chiếc kính gọng nhựa. Cô ấy hơi kéo kính xuống, ngước mắt nhìn tôi hỏi. Nhìn ánh mắt cô ấy ngước lên, tim tôi không khỏi đập nhanh hơn.
“Ồ, ừm, cũng được đấy.”
Ưm… Để khen người ta thì hẳn còn cách nói hay hơn chứ… Tôi xấu hổ vì khả năng ăn nói vụng về của mình.
“À mà, Sugaya có đeo kính cận không?”
“Ừm, bây giờ thì tôi đang đeo kính áp tròng.”
“Ra là vậy.”
“Ở trường, thỉnh thoảng tôi cũng đeo kính đấy.”
“Thế à, tôi chẳng để ý gì cả.”
“Ấy… Chúng ta học cùng không ít môn đâu đấy nhé, vậy mà anh chẳng chú ý gì đến tôi cả.”
“Phải, phải… Xin lỗi cô…”
Ngay cả bản thân tôi cũng thấy phản ứng vừa rồi của mình thật kém cỏi, lúc này lại càng thấm thía lời trách móc của cô tôi…
“À ha ha ha! Segawa đúng là đồ ngốc, chẳng cần phải buồn bã thế đâu, tôi nói đùa thôi mà!”
“À, vâng… Cô nói đùa thôi ạ.”
“Segawa không đeo kính áp tròng hay gì sao?”
“Tôi không đeo, thị lực của tôi chắc khoảng 1.5 ấy mà.”
“Giỏi quá! Mắt anh tốt thật đấy.”
“Gia đình chúng tôi tuy chẳng có gì nổi bật, nhưng khỏe mạnh và chịu khó lại là điểm mạnh của chúng tôi đấy.”
“Thế à, nhưng hơi tiếc nhỉ, tôi còn muốn xem anh đeo kính trông thế nào cơ. À này, anh thử đeo cái này xem sao.”
“Ơ, cái này… Nói sao nhỉ, tôi đeo có hợp không?”
Sugaya đưa cho tôi một chiếc kính gọng đen dày.
Giờ loại này đang thịnh hành sao? Tôi chiều ý Sugaya, thử đeo chiếc kính vào.
“Khụ… À ha ha ha! Đẹp, đẹp lắm, Segawa, anh đeo vào trông tuyệt vời đấy!”
“Thật, thật không? Vừa cười phá lên vừa nói thế, nghe chẳng có sức thuyết phục gì cả…”
Tôi bị Sugaya cuốn theo tâm trạng thoải mái nhưng dễ chịu của cô ấy.
Đây là cảm giác khi trò chuyện với một cô gái bằng tuổi sao? Tôi vẫn chẳng thể nào bắt kịp nhịp điệu.
Nói đến những người phụ nữ xung quanh tôi, từ trẻ con cho đến học sinh tiểu học, trung học cơ sở, rồi học sinh cấp ba, sinh viên đại học, có thể nói là đủ mọi lứa tuổi. Giờ lại còn có thêm một cô gái tóc vàng lớn tuổi hơn nữa, cứ như gom đủ một bộ sảnh chúa vậy. Nhưng ngẫm kỹ lại, quanh tôi lại thiếu vắng những cô gái cùng tuổi, mà học tỷ Raika, người gần tuổi tôi nhất, cũng là người khó có thể nói là có tính cách bình thường.
…Nói cách khác, hiện tại tôi hầu như chưa có kinh nghiệm giao tiếp với những cô gái bằng tuổi “bình thường” nào, nên cái cảm giác “bình thường” từ Sugaya đối với tôi thật sự rất mới lạ.
“Ưm~~ Làm thế nào đây~~ Có nên mua không nhỉ~~?”
Chiếc kính này, kể cả tròng kính, hình như có giá hơn một vạn yên một chút. Chắc cũng tương đương tiền ăn một tuần của nhà tôi. Nghĩ đến đây, tôi không khỏi cho rằng đây là một khoản chi khá xa xỉ.
“Được rồi, mua thôi! Cũng sắp có lương rồi, hôm nay cứ xả láng một chút đi!”
Sugaya rất dứt khoát quyết định mua chiếc kính này.
“Segawa, anh đợi tôi một lát nhé.”
“Ừm.”
Đây là cảm giác chi tiêu của người bình thường sao? Phản ứng ngạc nhiên của bản thân tôi trước điều này, lại càng khiến tôi kinh ngạc hơn. Liệu tôi và ba chị em nhà Takanashi có đang dần mất đi cái cảm giác “bình thường” không? Những thú vui “bình thường” như dạo phố mua sắm vào ngày nghỉ, dùng tiền tiêu vặt và tiền làm thêm để mua những thứ mình thích, tôi đã cho Sora và Miyu tận hưởng chưa nhỉ?
“Đợi lâu chưa, Segawa… Ơ, sao vậy?”
“Không, không có gì cả.”
Bị Sugaya gọi tên, tôi vội vàng hoàn hồn. Chuyện này cứ để lúc khác rồi lo vậy. Giờ đã gần trưa, mong là Sasha sẽ không cảm thấy buồn chán, có lẽ Sora hoặc Miyu cũng sẽ về nhà.
Thật ra, lúc tiễn tôi ra ngoài, Sasha còn bảo tôi đừng bận tâm, cứ đi đi.
“Đã có cơ hội hiếm có này, chúng ta cùng đi ăn trưa nhé. Tôi biết có một quán ngon lắm, đi lối này.”
Nhìn Sugaya với nụ cười rạng rỡ, vui vẻ kéo cánh tay tôi, tôi đương nhiên chỉ biết gật đầu… Tôi gửi một tin nhắn cho Sasha nói rằng tôi sẽ ăn trưa rồi mới về nhà vậy. Cứ thế, tôi bắt đầu nhanh chóng gõ những lời xin lỗi.
Đáng tiếc là đã quá muộn rồi, cô gái tóc vàng ở nhà Takanashi đã sớm giận đến méo cả mặt.
“Thật là! Sao giờ này mới nói là không về ăn trưa chứ!”
Sasha phồng má trách móc. Cô ấy cầm điện thoại trong tay, trước mặt là bữa trưa đã nguội lạnh hoàn toàn. Sasha tức giận nhìn chằm chằm vào tin nhắn hiển thị trên màn hình điện thoại. Xem ra, Segawa Yuuta đúng là một người rất vô tâm.
“Người ta đã đặc biệt dụng tâm nấu ăn mà, Yuuta đúng là đồ đáng ghét.”
Vì hiếm khi có cơ hội chỉ hai người cùng ăn trưa, nên Sasha đã cố gắng hết sức để chuẩn bị bữa ăn này. Ngay khi Sasha vừa bày những món ăn tâm đắc của mình lên bàn, đang định bụng đợi Yuuta về rồi hâm nóng lại, thì nhận được tin nhắn của Yuuta.
Tuy nhiên, trong đầu Sasha cũng hiện lên hình ảnh Yuuta đang hối lỗi xin lỗi ở đầu dây bên kia. Chỉ cần tưởng tượng ra dáng vẻ đó, Sasha liền bật cười, cơn giận cũng theo đó mà tan biến. Điều này càng khiến Sasha cảm thấy Yuuta là một người thú vị.
“Nếu đã vậy, bữa tối cứ làm thật thịnh soạn đi.”
Dùng phần bữa trưa còn lại thêm vào các món khác, làm một bữa ăn sánh ngang với Mãn Hán Toàn Tịch. Sasha bắt đầu nghĩ xem đến lúc đó sẽ trêu chọc Yuuta thế nào, và làm thế nào để ba chị em gái yêu quý được vui. Khi ấy, tâm trạng cô ấy cũng trở nên tốt hơn.
“Muốn chiếm được trái tim đàn ông, quan trọng là phải chiếm được cái dạ dày của họ. Nếu đã vậy, phải đi thu thập nguyên liệu trước đã. Thịt cừu non có mua được ở siêu thị không nhỉ?”
Sau khi nếm thử một miếng món ăn làm cho Yuuta, và cảm thấy hài lòng với thành quả của mình, Sasha bắt đầu hành động.
Nhà hàng mà Sugaya nói cô ấy thường đi với bạn bè, món ăn ngon đến bất ngờ.
Chỉ có điều, khách hàng hầu hết là phụ nữ, và các món ăn như bánh mì lúa mạch đen hay salad dùng nhiều hải sản, thì lại quá lành mạnh đối với dạ dày của đàn ông.
Ít nhất có thể khẳng định rằng, đây là một quán ăn mà đối với một người đàn ông mờ nhạt mặc áo sơ mi rộng thùng thình như tôi, muốn ở lâu thì cần phải có nghị lực phi thường. Đúng vậy. Trước khi bước vào quán, tôi hoàn toàn quên mất chuyện này.
Tôi quên mất mình đang mặc một bộ đồ thể thao với ống tay áo rộng lùng thùng. Từ lúc tôi bước vào quán, thỉnh thoảng lại có người nhìn tôi với ánh mắt đánh giá tiêu cực. Mặc dù Sugaya ngồi cùng bàn với tôi không tỏ vẻ để tâm, nhưng tôi không khỏi cảm thấy có lỗi, điều này lại một lần nữa khiến tôi thấm thía lời than phiền của cô tôi rằng tôi không đủ tinh tế.
“Món ở đây ngon thật đấy, Segawa, lần tới chúng ta lại đến nhé.”
Vốn dĩ mọi chuyện bắt đầu từ việc tôi liên tục mắc lỗi trong chuyện đáp lễ Ngày Valentine Trắng, thế nhưng Sugaya không những không phàn nàn mà còn cho tôi cơ hội chuộc lỗi. Trước tấm lòng rộng lượng của Sugaya, trong lòng tôi chỉ có sự biết ơn.
“À ừm… Cô còn muốn đi đâu nữa không?”
Nếu đã vậy, hôm nay tôi sẽ chiều đến cùng. Khi rời khỏi nhà hàng, tôi đã nghĩ như vậy.
“Ưm~~ Chà…”
Sugaya trước tiên làm động tác suy nghĩ, sau đó dùng đôi mắt long lanh nhìn tôi.
“Đừng đi đâu xa xôi, đưa Segawa về nhà tôi thì sao? Nhà tôi có trà đen rất ngon đấy. Nếu muốn nói chuyện, đó cũng là lựa chọn tiết kiệm nhất mà.”
“Hả?”
Tôi giật mình, rồi không khỏi nhìn thẳng vào nụ cười tươi tắn của Sugaya.
Đến nhà Sugaya… sao?
Tôi nhớ Sugaya hình như sống một mình thì phải. Tức là… một trai một gái vào căn hộ chật hẹp ư?
Không, không phải! Dù đúng là một trai một gái, tôi cũng nghĩ quá xa rồi. Đâu phải cứ đến nhà con gái là nhất định sẽ xảy ra chuyện gì đâu. Đúng vậy, có lúc tôi cũng ở riêng với phụ nữ trong nhà mà? Lúc đó cũng có xảy ra chuyện gì đặc biệt đâu. Đúng vậy, ở nhà học tỷ Raika, tôi hoàn toàn không hề…
“Ồ? Thấy Yuuta rồi.”
“Đúng, lúc ở nhà học tỷ Raika, chẳng có gì… Ơ, học tỷ Raika!?”
Tôi không khỏi nhìn đi nhìn lại hai lần về phía tiếng nói truyền đến, lúc này mới xác nhận học tỷ Raika không hiểu sao lại xuất hiện ở đây.
“Ơ? Sao lại thế này? Sao học tỷ Raika lại ở đây?”
“Tôi đang đi dạo. Còn Yuuta thì sao?”
Mặc dù tôi không biết tại sao học tỷ Raika lại giơ hai tay lên, nhưng tôi thấy rõ bước chân của cô ấy rất nhẹ nhàng, xem ra học tỷ thực sự đang đi dạo. Vì học tỷ Raika hiện cũng đang sống ở Ikebukuro, nên việc ngẫu nhiên gặp mặt trên đường cũng chẳng có gì lạ. Tuy không lạ, nhưng thời điểm này lại quá không may.
Đối mặt với ánh mắt của học tỷ Raika cứ nhìn đi nhìn lại giữa tôi và Sugaya, tôi không khỏi đổ mồ hôi lạnh.
Tôi đâu có làm gì mờ ám đâu. Tuy không có, nhưng cái cảm giác nguy hiểm này là sao chứ!
“À, ừm… Cái đó… nói sao nhỉ…”
Tôi cố gắng vận dụng hết công suất bộ não, tìm kiếm câu trả lời tốt nhất, nhưng đây mới chỉ là khởi đầu thôi.
“Yuuta! Cuối cùng em cũng tìm thấy anh rồi!”
Lại có một giọng nói chói tai khác vọng đến từ hướng khác, cái giọng đặc trưng ấy khiến tôi lập tức nhận ra người đó là ai.
“Sasha!?”
Tôi quay đầu lại, thấy Sasha đang ôm rất nhiều đồ trong tay. Tình huống gì thế này? Sao lại như vậy được? Ở một nơi rộng lớn như Ikebukuro, lẽ nào lại liên tục gặp người quen sao? Ba người đẹp cứ thế chạm mặt nhau trước mặt tôi, còn tôi thì bối rối đứng không biết làm gì.
“Người ta cứ tưởng anh lâu thế không về, hóa ra… là thế này à. Hóa ra anh đang ở cùng Raika và Miki. Raika, lâu rồi không gặp nhé, Miki là lần trước sinh nhật Hina gặp đúng không? Cô còn nhớ tôi không?”
Nói rồi, Sasha chớp mắt một cái, nở nụ cười tươi tắn khoác lấy cánh tay tôi.
…Ơ? Sao lại khoác tay tôi thế này?
“Đương nhiên là còn nhớ rồi. Lâu rồi không gặp, là mẹ của Miyu, cô Sasha đúng không?”
“Chỉ một thời gian nữa thôi, có thể sẽ không chỉ như vậy nữa đâu… Người ta đã nói trước rồi mà ♪”
“…Ồ~~ Là vậy sao~~”
Hả? Mặc dù cả Sugaya và Sasha đều đang mỉm cười, nhưng…
Tôi có cảm giác nhiệt độ xung quanh hình như giảm xuống thì phải. Hơn nữa, tôi vẫn rất để ý việc Sasha đang khoác tay tôi thế này, học tỷ Raika thì vẫn đang nhìn chằm chằm tôi. Mặc dù học tỷ vẫn im lặng như mọi khi, nhưng không ngờ chỉ cần bị phụ nữ khoác tay thế này, tôi lại cảm thấy chột dạ đến vậy.
Hơn nữa, Sugaya lại nói ra một câu kinh khủng ngay lúc này.
“Thật ra chúng tôi vừa nói chuyện, quyết định mời Segawa về nhà tôi chơi, có mẹ của Miyu ở đây thì về muộn một chút chắc cũng không thành vấn đề đâu nhỉ? Segawa.”
“Hả?”
Khoan đã, chúng ta vừa nãy đâu có nói là sẽ đến nhà cô, sao giờ lại thành chuyện đã xác định rồi?
“Ối, Yuuta sẽ về muộn sao? Nhưng hôm nay người đón Hina…”
Là tôi! Là tôi chứ ai! Đương nhiên tôi sẽ đi đón rồi.
“Nếu Yuuta không đi được, vậy để tôi đi nhé? Hay là nói với Sora hoặc Miyu một tiếng?”
Học tỷ Raika với vẻ mặt không cảm xúc đề nghị. Bình thường, khi nhắc đến việc đón Hina, dù vẻ mặt học tỷ ít thay đổi, cũng sẽ khiến người ta cảm thấy có ý cười, nhưng không khí hôm nay lại cứng nhắc đến lạ… Hix, đây là tình huống gì vậy?
“Không không, không cần nói với Sora và Miyu đâu, hiếm khi Sasha đến, tôi cũng muốn ở nhà càng nhiều càng tốt. Hina tôi cũng sẽ đi đón… Nên là…”
Ư! Ánh mắt của học tỷ Raika nhìn thẳng vào tôi.
Trong lúc tôi còn đang bối rối trước phản ứng của học tỷ, trong đầu tôi cũng chợt hiện lên cuộc sống thường ngày của gia đình Takanashi.
Sora và Miyu bình thường không bao giờ về muộn.
Đó là vì sau khi về nhà, các em còn có việc nhà phải giúp. Các em khác với những đứa trẻ bình thường có cha mẹ đầy đủ, công việc mà các em phải chịu trách nhiệm đã vượt quá phạm vi giúp việc nhà của một đứa trẻ bình thường. Bao gồm cả tôi, tất cả mọi người trong nhà Takanashi đều phải đảm nhiệm những việc nhà quan trọng. Mặc dù đây là điều không thể tránh khỏi khi chúng tôi sống cuộc sống bốn người, nhưng thật sự là đã vất vả cho các em rồi. Trong khoảnh khắc này, tôi chợt nhận ra sự thật đó một cách rõ ràng.
Tôi cảm thấy mình như bừng tỉnh ngay lập tức.
“Xin lỗi, Sugaya. Tôi còn phải đi đón đứa nhỏ nhất ở nhà, nên không thể ở lại quá muộn được. Tôi chỉ có thể ở lại thêm khoảng hai tiếng nữa thôi…”
Lời mời đột ngột vừa nãy, tuy khiến tôi có chút mừng rỡ, nhưng đã không thể sắp xếp được thời gian, tôi đành phải từ chối.
Những việc nhà tôi chưa làm, các con gái ở nhà sẽ lập tức tiếp quản.
Mặc dù trong tình huống hôm nay, sẽ có học tỷ Raika và Sasha ở đây, nhưng dựa dẫm vào những trường hợp đặc biệt như vậy thì không tốt chút nào.
Vì tôi là “người cha” chăm sóc gia đình, nên tôi phải gánh vác trách nhiệm bất cứ lúc nào. Đó là niềm tự tôn của tôi. Nghe tôi xin lỗi như vậy, Sugaya lại luống cuống cả lên.
“Đừng, đừng nói vậy, là tôi ép buộc anh, tôi mới phải xin lỗi mới đúng.”
Tôi lại khiến Sugaya cảm thấy có lỗi, còn cái cảm giác cứng nhắc khó hiểu của Sasha cũng dịu đi.
“Tôi nghĩ Yuuta thỉnh thoảng cũng muốn thư giãn một chút, nên chỉ cần đến lúc đón Hina rồi về là được. Nhưng tối nay tôi định làm một bữa tối thật thịnh soạn, nên nhớ để bụng đói nhé.”
Nhìn Sasha ghé mặt sát vào tôi, nói với nụ cười quyến rũ như vậy, tim tôi không khỏi đập nhanh hơn.
“Tôi rất muốn xem Sasha nấu ăn, tôi cũng muốn đi đón Hina, vậy tôi với Sasha cùng về nhà nhé.”
Cứ thế, thời gian mà “Nữ thần tình cờ” ban tặng cho tôi và học tỷ Raika được ở bên nhau, dường như sẽ tiếp tục cho đến tận chiều tối.
“Vậy thì hôm nay chúng ta lại cùng đi đón Hina nhé!”
“Ừm.”
Khi học tỷ Raika gật đầu đồng ý, ánh mắt cô ấy dường như mang theo vài phần ý cười.
…Nữ thần!
Ngay khi tôi không khỏi nhìn chằm chằm thất thần, tôi nghe thấy hai bên truyền đến những tiếng thì thầm.
“Ưm, xem ra Raika đúng là đối thủ lớn nhất nhỉ.”
“…Segawa thật là, lại ở cùng học tỷ Oda.”
Ánh mắt của Sasha và Sugaya khiến tôi cảm thấy khó chịu vô cùng. Tôi… rốt cuộc nên làm thế nào đây?
Không nghĩ ra câu trả lời, tôi chỉ đành cười gượng gạo. Haizz…
Tối hôm đó, tôi nhận được điện thoại từ anh Hashiba thông báo về lịch chụp ảnh của Miyu.