Ranh Giới Đôi Bờ
***
Họ gọi nơi này là bãi tập. Trông nó chẳng có gì đặc biệt, chỉ là một hàng rào gỗ quây quanh một khu đất vuông mỗi cạnh chừng một trăm mét, tổng diện tích là mười nghìn mét vuông. Xấp xỉ kích thước của một sân bóng chày. Thậm chí còn chẳng có trang thiết bị nào được lắp đặt, chỉ có vài tòa nhà nhỏ dọc rìa đang trong quá trình bị dỡ bỏ và vứt đi.
Chúng tôi được cho biết đây là nơi Lực lượng Phòng vệ Nhật Bản (JSDF) từng dùng làm đồn trú. Tuy nhiên, họ đã rời khỏi thế giới bên kia này rồi, và chúng tôi đang chuyển vào thay thế. Nơi này sẽ vô cùng chật chội cho gần sáu nghìn binh sĩ mà chúng tôi có ở đây, bao gồm cả thủy thủ đoàn của tàu Nimitz, vì vậy chúng tôi chủ yếu sử dụng đồn trú để làm kho chứa thiết bị liên lạc và đạn dược, trong khi người của chúng tôi thì ngủ ngoài trời hoặc trong các phòng thuê tại đế đô. Nói tóm lại, bãi tập này tại thủ đô Marinos của Thánh Quốc Eldant giờ đây đã là một căn cứ hoạt động tiền phương của Hợp chúng quốc Hoa Kỳ, đồng thời là đại sứ quán tạm thời.
Tôi, George Grisham, đang ở trong một trong những túp lều mà JSDF chưa kịp phá dỡ. Một nơi ở khá tồi tàn cho đại diện của cả một quốc gia, nhưng kệ xác nó. Ít nhất nó cũng giúp tôi che mưa che nắng. Hầu hết lính Thủy quân lục chiến đi cùng tôi đến thế giới khác này đang cắm trại trong khu rừng gần đó. Một phần là để che giấu họ khỏi những con mắt tò mò của người Eldant. Việc theo dõi quân số của một nhóm rải rác khắp khu rừng, sống trong những chiếc lều đơn sơ, dễ dàng di dời là một điều khó khăn. Nếu, giả dụ, một trăm lính Thủy quân lục chiến trong một đơn vị một nghìn người đột nhiên biến mất, khả năng cao là sẽ không ai để ý.
Phải nói rằng, tôi khá hài lòng với tình hình hiện tại. Mọi thứ đang diễn ra đúng theo kế hoạch.
“Thôi được rồi, đồ ăn thì nhạt nhẽo thật,” tôi lẩm bẩm. Bữa trưa tôi đang ăn được nấu tại chỗ. Bản thân tôi không phải là người mê đồ ăn vặt, nhưng món này đang khiến tôi thèm một chiếc Burger Ki*g hay Jack-in-the-Bo* nào đó. Có lẽ tôi có thể yêu cầu cung cấp ít nhất là một ít tương cà chua. Đó chắc chắn phải là một trong mười phát minh vĩ đại nhất trong lịch sử nhân loại. Hãy nghĩ xem bàn ăn của con người đã trở nên phong phú hơn biết bao nhiêu nhờ có nó!
Dòng suy nghĩ của tôi bị cắt ngang khi một người lính Thủy quân lục chiến vội vã chạy vào. “Thưa Đại sứ! Đại sứ Grisham!”
“Chuyện gì?” tôi gắt lên. Tôi có thể không thích đồ ăn, nhưng tôi cũng không thích bị làm phiền khi đang cố ăn. Một bữa ăn ngon là điều cần thiết để cung cấp năng lượng cho một ngày bận rộn.
“Xin lỗi vì đã làm phiền ngài trong bữa ăn, thưa ngài. Chỉ là...”
“Nói mau đi, anh lính.” Tôi chấm môi bằng khăn ăn rồi đứng dậy. Người lính đứng ở cửa lều của tôi, không tìm được lời nào để nói tiếp. Lạ thật. Rất nhiều người trong số họ nói năng bỗ bã, nhưng họ gần như không bao giờ bí từ.
“Là Troy 1, thưa ngài. Chúng tôi đã mất liên lạc.”
“Với một trong các tiểu đội à? Tiểu đội nào?”
Troy 1 là mật danh của chúng tôi cho chiến dịch chiếm lâu đài Eldant và biến nó thành căn cứ của mình. Ban đầu, đó là kế hoạch của CIA. Các đặc vụ CIA mà chúng tôi đã bí mật giúp đỡ đi qua cổng dịch chuyển đã liên lạc với những kẻ bất đồng chính kiến địa phương và cố gắng kích động họ, trong khi Thủy quân lục chiến sẽ cung cấp vũ khí và tư vấn chiến thuật. Nhưng với lịch trình eo hẹp—chúng tôi không có đủ thời gian để tìm hiểu tường tận về các loại vũ khí và chiến thuật độc đáo ở đây—chúng tôi đã nghi ngờ về việc tiến hành chiến dịch chỉ bằng lực lượng địa phương. Do đó, một số ít lính Thủy quân lục chiến đã bí mật tham gia chiến dịch. Chỉ là một phần nhỏ trong tổng lực lượng của chúng tôi ở đây, mười phần trăm, nhưng cũng là một trăm người. Họ đã được chia thành nhiều đơn vị để thực hiện nhiệm vụ.
Qua thủy thủ đoàn của tàu Nimitz, chúng tôi biết rằng việc mất sóng vô tuyến khó lường là một chuyện thường ngày ở thế giới này. Chúng tôi đã lường trước việc sẽ mất liên lạc với một hoặc hai đơn vị trong quá trình hoạt động.
Nhưng người lính đáp lại, “Tất cả bọn họ, thưa ngài.”
Trong một khoảnh khắc, tôi chết lặng. Một trăm lính Thủy quân lục chiến Hoa Kỳ được trang bị tận răng, và chúng tôi không thể liên lạc được với bất kỳ ai trong số họ? Chúng tôi có gần ba trăm người tham gia, bao gồm cả lực lượng nổi dậy địa phương. Anh ta đang nói với tôi rằng liên lạc đã thất bại với tất cả bọn họ sao?
“Khi anh nói tất cả bọn họ, anh lính, ý anh là...” Giọng tôi trở nên căng thẳng.
“Từng người một, thưa ngài.”
“Vậy, cái quái gì đã xảy ra? Đừng nói với tôi là mấy tay CIA đã làm hỏng kế hoạch của chính mình. Hay là một trong những người dân địa phương đã bán đứng chúng ta?”
“Không có báo cáo nào nói vậy, thưa ngài.” Rồi người lính chậm lại; anh ta phải cố gắng lắm mới nói được những lời còn lại. “Hừm... Thủy thủ đoàn của tàu Nimitz... Chúng tôi cũng không thể liên lạc được với họ. Về mặt thực tế, thưa ngài... đại sứ quán này đã bị cô lập.”
“Cái quái gì?!” Có phải anh ta đang nói rằng những người trong chúng tôi ở quanh đại sứ quán đã bị cắt đứt liên lạc với tất cả các đội quân khác? “Anh có chắc đó không phải là sự cố thiết bị không? Có ai đang phá sóng chúng ta không?”
“Đó là điều đầu tiên chúng tôi nghĩ đến, thưa ngài.”
Khi chúng tôi mới đến đây, đã có một số vấn đề với thiết bị liên lạc ngăn cản việc kết nối giữa các đơn vị. Nhưng sự cố đã bắt đầu được vài giờ, và họ không tìm thấy bất kỳ vấn đề nào với thiết bị liên lạc ở đại sứ quán. Mọi thứ đều hoạt động bình thường. Họ báo cáo rằng ít nhất họ có thể liên lạc được với thủ đô. Điều đó chỉ còn lại một vài khả năng: các thiết bị liên lạc mà chúng tôi đang cố gắng kết nối đều bị trục trặc, tất cả đã bị phá hủy, hoặc các nhân viên điện đài đã không còn ở bên thiết bị của họ nữa.
Tôi tặc lưỡi. Chúng tôi đã coi thường người dân địa phương như những kẻ man rợ nguyên thủy. Liệu đó có phải là một sai lầm?
“Tập hợp số quân còn lại,” tôi nói. “Người có cấp bậc cao nhất mà chúng ta có thể liên lạc được bây giờ là ai?”
“Đại úy O’Connell, thưa ngài.”
“Vậy thì bảo ông ta thành lập một đơn vị mới và đi điều tra.”
Tôi bắt đầu chuẩn bị để tự mình đến lâu đài, nhưng ngay lúc đó, có một sự náo động nào đó từ bên ngoài. Tôi có thể nghe thấy tiếng huyên náo của binh lính.
“Mẹ kiếp, lại gì nữa đây?” tôi gằn giọng, đẩy người lính ở cửa sang một bên và nhìn ra ngoài. Rồi tôi đứng sững lại.
Ba thứ kỳ dị đang tiến về phía đại sứ quán, hất văng những người lính Thủy quân lục chiến của tôi sang một bên như những con búp bê vải. Mấy thứ đó trông ít nhiều giống hình người, nhưng chúng phải cao hơn hai mét, và chúng lởm chởm những bộ phận trông như máy móc hạng nặng. Chúng khiến tôi nhớ đến một bộ phim tôi đã đi xem với bạn gái hồi đại học—*Alien* của Cameron thì phải. Cái máy nâng hàng. Giống như một thiết bị hạng nặng mà một người có thể mặc vào như một bộ giáp.
“Nhân danh Chúa, cái gì thế kia—?”
Rồi tôi khựng lại. Tôi nhận ra một trong những người trong những bộ giáp đó. Những khuôn mặt châu Á phẳng lì đó đối với tôi đều trông như nhau, nhưng tôi đã nghiên cứu tài liệu tóm tắt đủ kỹ để nhận ra người này. Người này rất quan trọng.
“Kanou Shinichi,” tôi gầm gừ, cố nén một tiếng rít.
***
Đèn đuốc sáng rực trong phòng khánh tiết. Các thành viên của Bedouna, được đưa đến từ bất cứ nơi nào chúng tôi tìm thấy họ quanh lâu đài, đang tụ tập trong phòng như thể bị đem ra trưng bày. Tất cả họ đều đã bị tước vũ khí, tay chân bị trói lại, nhưng điều đó dường như chẳng cần thiết: rất ít người còn tỏ ra có ý chí chiến đấu.
Lý do tồn tại của Bedouna lẽ ra là để đập tan ảnh hưởng của thế giới bên kia lên thế giới này. Lẽ ra việc họ phải dựa vào sự giúp đỡ của thế giới bên kia là một điều không tưởng. Tuy nhiên, sau vụ lùm xùm lần trước của Bedouna, họ đã bị săn lùng, tổ chức bị đẩy đến bờ vực tuyệt chủng. Có lẽ đó là điều đã buộc họ phải nuốt đi niềm kiêu hãnh và nhận lấy vũ khí cũng như sự huấn luyện của lực lượng ngoại quốc này. Nhưng ngay cả điều đó cũng đã kết thúc trong thất bại.
Họ suy sụp đến mức rõ ràng là ngay cả chúng tôi cũng cảm thấy có chút tội nghiệp cho họ.
Nhân tiện, những người Mỹ đã giúp đỡ và khuyến khích Bedouna không có mặt ở đây. Shinichi và bạn bè của cậu đã đưa tất cả bọn họ đi rồi.
“Zahar sao rồi?” chúng tôi hỏi, nhìn những kẻ nổi dậy thất bại từ trên ngai vàng. Garius đứng cạnh chúng tôi. Giống như chúng tôi, chỉ mới ít phút trước ông ấy vẫn còn mặc đồ ngủ, nhưng giờ thì ông đã mặc bộ trang phục thường ngày, cũng như chúng tôi vậy.
“Thầy thuốc đã chữa trị cho ông ấy rồi,” ông nói. “Tôi được biết là tính mạng của ông không còn nguy hiểm. Nhưng ông ấy cũng không còn trẻ nữa, và có thể sẽ mất một thời gian để hồi phục.”
“Vậy sao?” Chúng tôi không thể kìm được tiếng thở phào nhẹ nhõm. Zahar đã trở thành người cha của chúng tôi sau khi cha mẹ qua đời. Chúng tôi có thể đã không chịu đựng nổi cái chết của ông. Ít nhất, chúng tôi chắc chắn không thể tìm thấy trong lòng mình chút khoan dung nào khi nhìn những tù nhân Bedouna này. Dù kẻ bắn ông là một người Mỹ, nhưng chúng đã hợp tác với đám người này.
“Bệ hạ. Thần có thể chứ?” Lauron hỏi từ phía bên kia của chúng tôi, giọng ngập ngừng. Lúc này, cô không điều khiển con rối đóng vai thế thân cho chúng tôi, mà là hai “Tượng đất”, những sinh vật to lớn thường được sử dụng cho công việc kỹ thuật. Mục đích của chúng là đứng lù lù một cách đầy uy hiếp trước mặt các tù nhân, dù một lần nữa, các thành viên còn lại của Bedouna chẳng còn mấy ý chí chiến đấu.
“Cô ấy đang làm gì vậy?” Lauron hỏi, liếc mắt về phía một người phụ nữ đang ngồi im lặng, mắt nhắm nghiền, ở một góc phòng.
Đó là Theresa. Thành thật mà nói, chính chúng tôi cũng không biết nhiều về người phụ nữ này, chỉ biết những gì nghe được từ Shinichi. Nhưng nếu đúng là cô ấy là người quản lý Hang Rồng ở Vương quốc Bahairam, và chính một sự cố máy móc nào đó ở đó đã tạo ra đường hầm siêu không gian lần đầu tiên, thì cô ấy có liên quan đến khởi đầu của tất cả chuyện này. Và có vẻ như cô ấy cũng có thể liên quan đến cả kết thúc nữa.
“Cô ấy nói với chúng tôi rằng cô ấy sẽ liên lạc với Hang Rồng,” chúng tôi trả lời, nhưng chính chúng tôi cũng chỉ tin được một nửa.
Ngay cả bây giờ, Theresa vẫn được kết nối bởi một mối liên kết vô hình nào đó với Hang Rồng, gần như là phép thuật. Cô ấy nói rằng cô có thể điều khiển mọi thứ tận bên Bahairam dù đang ở đây, tại Eldant.
“Theresa này... Bệ hạ có thực sự nghĩ rằng cô ta có thể đóng đường hầm từ đây không?” Garius nói, như thể đọc được suy nghĩ của chúng tôi.
Đó là câu hỏi trọng tâm của tất cả mọi chuyện. Mọi thứ bắt đầu bằng việc mở ra đường hầm siêu không gian. Điều đó dẫn đến việc tiếp xúc, rồi giao lưu với Nhật Bản, và cuối cùng là thành lập Amutech. Đó là điều đã đưa Shinichi đến đây, và dẫn đến mọi thứ xảy ra sau đó...
Nếu chúng tôi có thể đóng đường hầm siêu không gian, người Mỹ sẽ không thể chạm vào chúng tôi được nữa. Đó sẽ là giải pháp đơn giản nhất cho âm mưu xâm lược của họ. Nhưng đồng thời, điều đó cũng có nghĩa là cắt đứt mọi liên lạc với Nhật Bản. Và điều đó có nghĩa là...
Mí mắt Theresa khẽ động. Cô ấy nhìn từng người trong chúng tôi, quan sát chúng tôi một cách chậm rãi, và rồi đôi môi cô cong lên thành một nụ cười. “Tôi có thể làm được,” cô tuyên bố. “Từ đây tôi có một chút quyền kiểm soát đối với đường hầm. Chỉ vừa đủ thôi.”
***
Khu bãi tập nơi JSDF từng đóng quân giờ đã là căn cứ của Thủy quân lục chiến. Sau khi giải quyết xong công việc ở lâu đài—và sau một lúc nghỉ ngơi ngắn—đó là nơi tôi đến, kéo theo cả đội của mình từ cuộc tấn công lâu đài. Chúng tôi không muốn cho họ bất kỳ thời gian nào để bịa ra những lời bào chữa ngớ ngẩn hay tiêu hủy bằng chứng.
Lính Thủy quân lục chiến tại căn cứ chĩa vũ khí vào chúng tôi và ra lệnh rời đi, nhưng với ba người mặc giáp cấm dẫn đầu, chúng tôi đã xông thẳng vào. Vài phát súng vu vơ bay về phía chúng tôi, nhưng chúng chỉ là cảnh cáo; chúng tôi thậm chí còn không cần đến trường lực của mình. Về mặt chính thức, Mỹ vẫn đang có quan hệ tốt với Thánh Quốc Eldant, vì vậy lính Thủy quân lục chiến có lẽ không muốn vô tình bắn trúng những người mà họ cho là dân địa phương. Hơn nữa, tôi là ngoại lệ; Elvia và Myusel thực sự là “dân địa phương”. (Được rồi, Elvia không phải người Eldant, nhưng tạm gác chuyện đó sang một bên.)
Cuối cùng, chúng tôi đứng trước một túp lều nhỏ, nơi chúng tôi phát hiện ra ông Grisham quá đỗi quen thuộc.
“Chà, chà! Điều gì mang cậu đến đây vậy?” ông ta hỏi một cách ngây thơ, với một cử chỉ ngạc nhiên cường điệu rất Mỹ. Ông ta đang cười, nhưng nụ cười không chạm đến đôi mắt xanh đó. Ông ta đang cảnh giác với chúng tôi. Và tôi đoán điều đó cũng công bằng thôi.
“Tôi đến để cho ông câu trả lời,” tôi nói lớn, “về việc hợp tác với ông.” Tôi có thể cảm thấy tất cả lính Thủy quân lục chiến xung quanh đang quan sát chúng tôi. “Bằng tiếng Anh, tôi nghĩ từ đó là... Không.”
Vẻ mặt của Grisham không hề thay đổi. Có lẽ ông ta đã lường trước được điều này. Chuyện này cũng không khó đoán lắm.
“Tôi cũng đã quyết định một việc khác,” tôi nói tiếp. “Chúng tôi sẽ đóng đường hầm siêu không gian.”
“Cái gì?!” Điều đó đã thu hút sự chú ý của ông ta. Tôi có thể nghe thấy tiếng xì xào giữa đám lính Thủy quân lục chiến. Hoàn hảo. Tôi đã khiến họ mất thế chủ động. Tôi quyết định đẩy thêm một phát nữa. “Nếu ông không muốn bị mắc kẹt ở thế giới này, tôi khuyên ông nên về nhà—ngay bây giờ.”
Tiếng xì xào càng lúc càng lớn. Đương nhiên: lính Thủy quân lục chiến có thể là những người đầu tiên tham chiến khi chiến sự nổ ra ở một vùng đất xa lạ, nhưng hầu hết họ đều có người thân ở quê nhà Mỹ. Hẳn là họ sẽ rất bất an khi nghĩ rằng mình có thể không bao giờ được trở về nhà, không bao giờ được gặp lại gia đình nữa.
“Tất cả im lặng,” Grisham ra lệnh, gần như là một tiếng rên, và đám lính Thủy quân lục chiến lập tức im bặt. “Cậu nói cậu sẽ đóng cổng dịch chuyển? Chính xác thì cậu sẽ làm điều đó như thế nào? Nếu cậu nghĩ rằng có thể câu giờ bằng trò dọa suông của mình, tôi e là cậu sẽ sớm nhận ra mình đã lầm.”
“Đây không phải là dọa suông. Ông còn nhớ tôi và Theresa đều có quyền quản trị tại Hang Rồng chứ?”
“Tôi nhớ. Tôi cũng nhớ là Hang Rồng cách đây cả một quốc gia.”
“Hà! Ngớ ngẩn thật. Ai là người đầu tiên phát triển Global Hawk và Predator?”
Tôi thấy khuôn mặt Grisham cứng đờ.
“Điều khiển từ xa là chuyện thường ngày trong lĩnh vực vũ khí ngày nay,” tôi nói.
“Cậu... Cậu không đùa đấy chứ.”
“Tôi có rất nhiều quyền kiểm soát đối với Hang Rồng ngay tại đây. Theresa nói với tôi rằng nếu tôi sử dụng mạng lưới liên lạc, tôi có thể thực hiện những điều chỉnh khá chi tiết. Lấy một ví dụ, tôi có thể mở một lỗ sâu tạm thời ở bất cứ đâu tôi muốn.”
Phải thừa nhận rằng, tôi không thể làm điều đó thường xuyên hoặc trong thời gian dài vì mức độ bất ổn không-thời gian mà nó sẽ gây ra, nhưng Grisham không cần biết điều đó. Tôi có khả năng mở một lỗ sâu tạm thời, cục bộ giống như cái đã đưa tàu Nimitz qua.
Với một nỗ lực, Grisham lấy lại bình tĩnh và khịt mũi coi thường. “C-Cậu tự đề cao mình quá rồi. Làm sao một công dân tư nhân, lại là một người Nhật, có thể tự mình quyết định số phận của cả thế giới?” Ông ta ưỡn cái cằm chẻ của mình ra và nhìn xuống tôi. Chà, thực ra, khi mặc giáp cấm, chúng tôi gần như ngang tầm mắt, nhưng ông ta cố tỏ ra như đang nhìn xuống tôi. Ông ta đang cố gắng thuyết phục bản thân rằng mình vẫn đang nắm quyền kiểm soát ở đây.
Ông ta giơ một tay lên. “Bây giờ tôi thấy rõ cậu là một kẻ thù quyết tâm cản trở lợi ích quốc gia của Hợp chúng quốc! Tôi được ủy quyền ra lệnh tấn công cậu, và tin tôi đi, sẽ không còn phát súng cảnh cáo nào nữa đâu!”
“Ông chậm tiêu thật đấy nhỉ?”
“Bắt lấy thằng này! Tôi muốn bắt sống nó!”
Tất cả lính Thủy quân lục chiến đồng loạt giơ súng lên. Grisham nhếch mép cười với tôi như muốn hỏi, “Mày thấy sao?”
“Mày chỉ là một thằng nhóc Nhật ngu ngốc. Tao sẽ cho mày thấy cần phải làm gì để chơi với những kẻ có máu mặt!”
“Ông sẽ cho tôi thấy à?” tôi nói, cười lớn. Và rồi...
*BÙM!*
Một tiếng động lớn quét qua bãi tập. Đám lính Thủy quân lục chiến đang nhìn quanh, cố gắng xác định nó phát ra từ đâu, thì nhiều bóng đen đủ lớn để che khuất cả mặt trời xuất hiện trên đầu. Tất cả bọn họ đều chĩa súng lên trời, nhưng họ đủ khôn để không bắn.
“Cái quái gì thế?!”
“Rồng!”
Tôi có thể nhận ra họ đã hoảng loạn đến mức nào, và thành thật mà nói, tôi cảm thấy hơi tội nghiệp cho họ. Giữa các báo cáo mà chính phủ Nhật Bản đã chia sẻ và những câu chuyện từ đồng đội của họ trên tàu Nimitz, họ có lẽ biết có rồng ở quanh đây; họ thậm chí có thể đã xem ảnh hoặc video. Nhưng dù tốt hay xấu, rồng đã xuất hiện rất, rất, rất nhiều lần trong tiểu thuyết. Cả phim người đóng nữa. Vì vậy, bằng cách nào đó chúng không có cảm giác thật—cho đến khi bạn thấy mình phải đối mặt với một con.
Năm con rồng, được Theresa gọi đến, hạ cánh xuống đất với một tiếng *thịch*.
“Vẫn còn nữa đấy,” tôi nói, và gần như cùng lúc đó, mười hình dạng khác lượn vòng trên đầu. Đó là những con Faldra. Loek, Romilda và cha mẹ của chúng đã được Garius cho phép lái những con robot hình rồng (?) bay qua bãi tập. Một trong số chúng có sọc đỏ trên vai phải—chắc hẳn đó là con mà Loek và Romilda đang cưỡi.
Tôi đoán những người lính Thủy quân lục chiến này đã có kinh nghiệm nhảy dù từ trực thăng để thực hiện một cuộc tấn công. Họ hẳn phải biết mình đang ở trong tình huống nào.
Tôi có quyền quản trị đối với những con rồng của Theresa, vì vậy chúng sẽ làm theo những gì tôi bảo. Chỉ cần một lời của tôi, chúng có thể thiêu rụi mọi lính Thủy quân lục chiến ở đây. Với những con rồng trên mặt đất, tôi thậm chí có thể ra lệnh cho chúng sử dụng trường điện từ cho mục đích phòng thủ. Những trường lực đó có lẽ còn khó xuyên thủng hơn cả lớp giáp của một chiếc xe tăng.
Như thể tất cả những điều đó vẫn chưa đủ, các pháp binh cưỡi trên lưng rồng đã sẵn sàng với những câu thần chú của mình, chuẩn bị sử dụng phong thuật bất cứ lúc nào. Một cơn gió lốc nhanh chóng từ họ sẽ quá đủ để chặn đứng hỏa lực từ vũ khí hạng nhẹ. Nói cách khác, súng của lính Thủy quân lục chiến sẽ chẳng có tác dụng gì với họ. Giao chiến tay đôi rõ ràng cũng không được; một cú quét nhanh từ đuôi rồng có thể hất văng cả chục người.
“Xin lỗi, Grisham, ông đang nói gì ấy nhỉ?” Tôi cười một nụ cười tàn nhẫn nhất có thể. “Ông định cho tôi xem cái gì cơ? Cái gì vậy nhỉ? Ồ, vàเผื่อ ông thắc mắc, chúng tôi cũng đã cử quân đi xử lý thủy thủ đoàn của tàu Nimitz và đám lính Thủy quân lục chiến của ông đang cắm trại trong rừng rồi. Đó là mặt lợi của chế độ quân chủ chuyên chế đấy—mọi việc diễn ra rất nhanh khi Bệ hạ muốn.”
Grisham cuối cùng cũng nao núng. Đám lính Thủy quân lục chiến trông cũng bị dồn vào chân tường không kém. Họ được cho là một trong những lực lượng thiện chiến nhất của Mỹ, nhưng chính kinh nghiệm đó đã giúp họ hiểu được việc kháng cự trong tình huống này sẽ vô ích đến mức nào.
Giờ thì, sẽ thật tuyệt nếu họ cứ thế giơ tay đầu hàng, nhưng thực tế đã phản bội lại hy vọng của tôi.
“Thằng nhãi chết tiệt,” Grisham nghiến răng. Không có một chút sợ hãi hay thậm chí là do dự trong giọng nói của ông ta. Ông ta đã đi xa đến mức này rồi. Tôi đoán giờ ông ta đã quyết tâm đến cùng. “Cứ đóng cái cổng đó lại nếu cậu muốn, nhưng chúng tôi sẽ không di chuyển một ly nào khỏi nơi này.”
Lại có tiếng xì xào trong đám lính Thủy quân lục chiến. Grisham là đặc phái viên, nhưng có vẻ như đám lính đang tự hỏi liệu họ có nghĩa vụ phải hùa theo mối thù cá nhân của ông ta hay không.
Grisham ngồi phịch xuống ngay tại chỗ. “Mày sẽ phải giết tao,” ông ta dường như đang muốn nói vậy.
“Tuyệt. Thế thì giúp tôi nhiều đấy,” tôi nói. “Cứ ngồi yên ở đó. Đừng di chuyển.”
“Cái gì?”
“Tất cả các ông sẽ về nhà. Dù các ông có thích hay không.”
「Làm sao cơ? Nực cười! Các người không thể di chuyển sáu nghìn người cùng lúc được! Chuyện đó là bất khả thi!」
Grisham nhìn tôi như thể tôi vừa mất trí. Hắn rõ ràng tin chắc rằng mình đúng về mọi thứ. Tôi thấy bộ dạng ngớ ngẩn đó của hắn thật buồn cười và không nhịn được mà bật cười.
「Có gì đáng cười?!」 hắn gắt.
「Ồ, không có gì,」 tôi vừa nói vừa gãi má, nhìn xuống hắn. 「Chỉ là, mọi khoảnh khắc của chuyện này đều diễn ra y hệt như kế hoạch của tôi thôi.」
Đằng sau lưng, tôi nghe thấy Myusel, Elvia, và cả Hikaru-san cùng những người khác—tất cả những ai đã biết trước về kế hoạch—đều bật cười thành tiếng.
***
Đất nước của chúng ta, nước Mỹ, là quốc gia hùng mạnh nhất trên Trái Đất. Nếu chúng ta muốn dẫn dắt các dân tộc trên thế giới đến một tương lai vĩ đại, tươi sáng và rực rỡ ở phía trước, thì chúng ta phải là kẻ mạnh nhất, quyền lực nhất vào mọi lúc và bằng mọi cách. Con đường của chúng ta là con đường cao cả hơn, vượt xa sự hiểu biết của lũ man di mọi rợ lảm nhảm. Bọn chúng tự nhận là văn minh, nhưng lại bị mắc kẹt bởi những định kiến cố chấp; chúng đi lang thang như những kẻ mộng du, chỉ tổ ngáng đường chúng ta.
Và điều gì là cần thiết để chỉ cho lũ ngốc như chúng thấy con đường chân chính? Sức mạnh. Quyền lực. Cây roi của tình thương, được vung lên vì lợi ích của chính chúng. Khi một quốc gia chính nghĩa nắm giữ một sức mạnh chính nghĩa, kết quả chỉ có thể là công lý.
Vì vậy, đất nước của chúng ta phải liên tục định vị mình ở vị thế tiên phong về quyền lực, bằng bất kỳ phương tiện cần thiết nào. Nếu chúng ta có thể chạm tay vào công nghệ của tương lai xa xôi được cho là tồn tại ở thế giới này—Lò phản ứng Hủy Diệt và cơ sở sản xuất vũ khí hữu cơ—nếu chúng ta có thể tìm hiểu cách chúng hoạt động, quốc gia của chúng ta sẽ bỏ xa tất cả những nước khác, giành được sức mạnh ngày càng to lớn hơn.
Thay vào đó, giờ đây chúng ta lại bị dồn vào một nơi mà chúng gọi là bãi tập. Những con quái vật gớm ghiếc bao vây chúng tôi, cùng với đám dân bản xứ nguyên thủy, khiến việc trốn thoát là không thể. Và kẻ dẫn đầu đám bắt giữ chúng tôi là thằng nhóc người Nhật, Kanou Shinichi. Thằng ranh con láo xược đó đã hợp lực với dân địa phương, và bây giờ nó còn khăng khăng rằng sẽ tống chúng tôi về lại thế giới của mình.
Bình thường, tôi đã cười khẩy vào mặt nó. Đường hầm siêu không gian rất hẹp, tôi biết điều đó; nó quá chật để có thể đưa sáu nghìn lính Hải quân và Thủy quân lục chiến trở về trong một lần. Tôi nhắc lại: bình thường là vậy.
「Chúng tao sẽ không di chuyển một ly nào khỏi chỗ này!」 tôi lặp lại, nhưng nó phớt lờ tôi. Bạn bè của nó bắt đầu dùng gậy gỗ vẽ một đường cong gì đó quanh chúng tôi; có lẽ là một vòng tròn để bao vây chúng tôi. Nhưng để làm gì chứ? Thì đã sao?
「Kanou Shinichi!」 tôi hét lên. 「Mày có nghe tao nói không?」 Nhưng nó chẳng nói thêm lời nào kể từ khi đưa ra lời đe dọa. Tôi không biết nó đã cạn lời, hay đang bận lên kế hoạch. Dù là gì đi nữa, điều đó dường như cũng khiến người của tôi bất an, vì ngay cả những lính Thủy quân lục chiến dày dạn kinh nghiệm bên cạnh tôi cũng đang nhìn nhau không yên.
Cuối cùng, Kanou Shinichi đột ngột nói: 「Tuyệt. Có vẻ như chúng ta đã sẵn sàng.」
「Sẵn sàng?」 tôi hỏi lại. Sẵn sàng cho cái gì? Tôi chuẩn bị chiến đấu. Có lẽ khi nó nói sẽ đưa chúng tôi trở về, ý của nó là “trong những chiếc túi đựng xác”. Dĩ nhiên, điều đó sẽ đồng nghĩa với một cuộc chiến tranh toàn diện giữa hai thế giới của chúng ta...
「Được rồi, chúc thượng lộ bình an nhé,」 nó nói cùng với một cái vẫy tay vui vẻ. Rồi, không một lời cảnh báo, mặt đất dưới chân chúng tôi biến mất.
「Ể?」 tôi há hốc mồm. Rồi tôi nói: 「Cái q—?」 Nhưng tôi còn chưa kịp nói hết từ, chứ đừng nói đến cả câu. Thay vào đó, tôi rơi thẳng xuống, tiếng hét kéo dài: 「Cáiiiiiiii?!」
Tôi có thể nghe thấy lính Thủy quân lục chiến xung quanh mình cũng đang la hét, nhưng rõ ràng là tôi không có thời gian để nhìn rõ họ. Cái gì đây? Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?! Mọi thứ quá hỗn loạn để tôi có thể nắm bắt được tình hình. Ngay cả khi tôi đang cố gắng hiểu chuyện gì đang xảy ra, trọng lực đã nắm chặt lấy chúng tôi và kéo chúng tôi xuống dưới.
「Hả?!」 Đột nhiên, thế giới lộn ngược. Trên thành dưới, và trọng lực tự dưng đảo chiều. Tôi nhớ cảm giác này. Phải—cái cảm giác kỳ lạ y như lúc tôi đi qua lỗ sâu...
「Hự?!」 Nửa giây sau, tôi thấy mình đang bay thẳng lên từ mặt đất. Trọng lực có thể đã đảo ngược, nhưng nó không đủ để chống lại quán tính của cơ thể chúng tôi đang rơi xuống. 「Hừ... ự?」 Sau một giây lơ lửng nữa, chúng tôi bị ném xuống đất. Mặt đất cọ xát vào da chúng tôi. Khi tôi mở mắt ra, tôi nhận ra mình đang nằm trên cỏ.
「Chúng ta... đang ở đâu?」 Tôi có thể thấy lính Thủy quân lục chiến nằm rải rác trên mặt đất giống như tôi. Một số nằm sõng soài, số khác co quắp. Giữa họ, tôi phát hiện ra những người đã cắm trại gần thủ đô, và thủy thủ đoàn của tàu Nimitz, những người mà chỉ vài khoảnh khắc trước còn không ở gần tôi chút nào.
「Không thể tin được,」 tôi lẩm bẩm. Tôi không có thời gian để đếm đầu người, nhưng tôi nghĩ mình đang nhìn thấy khoảng sáu nghìn lính Mỹ. Thằng khốn Kanou Shinichi không thể nào vận chuyển tất cả chúng tôi cùng một lúc được, phải không? Bằng cách sử dụng đường hầm siêu không gian? Chẳng lẽ nó đã làm cho đường hầm xuất hiện ngay dưới chân chúng tôi? Thì ra đó là lý do tại sao nó nói rằng sẽ “giúp ích rất nhiều” khi tôi thề rằng chúng tôi sẽ không di chuyển!
Nhưng điều đó có nghĩa là nơi này...
「Trận đấu tạm dừng! Trận đấu đã bị gián đoạn!」
Tôi ngước lên: giọng nói từ trên cao chắc chắn đang nói tiếng Anh. Nó cũng chắc chắn đã được khuếch đại. Và đám cỏ chúng tôi đang nằm trên đây, nó là cỏ nhân tạo...
「Chúng ta đang chứng kiến cái quái gì thế này?! Một số lượng binh lính không tưởng vừa xuất hiện từ hư không!」
Tôi lập tức quên đi cơn đau do va chạm và bật dậy. Điều đầu tiên tôi thấy là đám đông. Khắp nơi đều là những khuôn mặt, khuôn mặt nào cũng hoàn toàn sốc. Chắc phải có hơn mười nghìn người đang nhìn xuống chúng tôi từ khán đài. Không còn một chỗ trống nào trên sân.
Rồi... phía sau họ, tôi thấy một thứ mà bất kỳ người Mỹ yêu nước nào cũng nhận ra ngay lập tức: một bảng điểm bóng chày.
「Một sân vận động bóng chày!」 Bảng điểm cho thấy đó là cuối hiệp thứ chín, và tỉ số đang hòa. Tôi cũng nhận ra tên của các đội—bất kỳ ai cũng sẽ nhận ra. Họ là những câu lạc bộ cực kỳ nổi tiếng. Lượng người hâm mộ khổng lồ, cuồng nhiệt.
「Hự... Ự...」
Tôi nghe thấy một tiếng rên rỉ, và nhìn sang người đàn ông gục ngã bên cạnh mình. Anh ta không mặc quân phục. Thực tế, anh ta đang mặc một bộ đồng phục bóng chày, trên đó có ghi một trong những cái tên giống như trên bảng điểm. Anh ta không phải lính Thủy quân lục chiến: anh ta là một trong những cầu thủ. Hẳn anh ta đã đứng không đúng chỗ khi chúng tôi bay vào. Và đây chắc hẳn là...
「Giải MLB?」 Ngay khi tôi vừa nhận ra điều đó, một thứ gì đó bay về phía tôi. 「Cái gì?!」 Nó đập thẳng vào đầu tôi một tiếng “cốp”, dù không đau. Tôi nhặt nó lên. Đó là một cái cốc giấy.
Như thể được ra hiệu, mọi người trên khán đài bắt đầu ném đồ về phía chúng tôi. Cốc giấy, giấy gói xúc xích, và thẻ điểm, tiếp theo là lon nước, bắp rang bơ, và bất cứ thứ gì khác họ đang cầm trong tay. Trong cơn mưa vật thể đó có ít nhất một chiếc giày và một cây bút bi—họ đang nghĩ cái quái gì trên đó vậy?
「Đ-Đừng, dừng lại,」 tôi hét lên, đưa tay lên che đầu. 「Dừng lại, chúng tôi là—」 Nhưng giọng tôi đã bị nhấn chìm trong tiếng la ó và huýt sáo ngày càng lớn.
「Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?!」 ai đó gào lên.
「Nhảm nhí thật!」
「Ngay giữa một trận đấu đang hòa chứ!」
Hàng ngàn khán giả đồng thanh gầm lên, một tiếng gầm chói tai tấn công chúng tôi. Những vật thể ngẫu hứng vẫn tiếp tục bay tới.
Tôi và những người lính bị cưỡng ép trở về khác bối rối cố gắng bỏ chạy, nhưng cơn giận của đám đông không hề nguôi ngoai. Nếu có, tiếng la hét còn to hơn, và mặc cho phát thanh viên khẩn khoản yêu cầu họ bình tĩnh, họ vẫn đứng dậy và lao về phía chúng tôi.
Rồi một lon cola va vào sau gáy tôi. Tầm nhìn của tôi mờ đi, bóng tối chực chờ bao phủ. 「Làm quái nào... mà ra nông nỗi này...」 tôi lẩm bẩm khi lịm đi.
Ngày hôm đó, tôi, George Grisham, cùng với một nghìn thủy thủ Hải quân và năm nghìn lính Thủy quân lục chiến Hoa Kỳ, đã phá hỏng khoảnh khắc cao trào của trận đấu cuối cùng trong giải World Series năm đó.
Nếu là tôi, tôi cũng sẽ tức điên lên.
Tệ hơn nữa, trận đấu đang được truyền hình trực tiếp, có nghĩa là mọi người xem ở nhà qua TV cũng thấy chúng tôi—và đó là trước khi nó bùng nổ trên mạng. Chính phủ Mỹ đã phải vắt óc cố gắng giải thích về chúng tôi. Nhưng chúng tôi sẽ không biết tất cả những điều đó cho đến ngày hôm sau.
***
「Tuyệt vời. Chắc là thành công rồi,」 tôi nói, nhìn khắp bãi tập, nơi đã trở lại thành mặt đất vững chắc. Việc kết nối sáu địa điểm khác nhau ở phía bên này với một địa điểm duy nhất ở phía bên kia có hơi mạo hiểm một chút, nhưng có vẻ như tôi đã thành công trong việc vận chuyển Grisham và quân đội của hắn về nhà. Sau đó tôi đóng đường hầm siêu không gian mà tôi đã tạm thời mở ra, để họ không bị lộn ngược trở lại.
Tôi tự hỏi họ đã kết thúc ở đâu. Tôi thực ra không chỉ định đường hầm sẽ dẫn đến đâu; tôi đã để Theresa lo những chi tiết đó. Cô ấy nói sẽ chọn một không gian thoáng đãng, rộng rãi trong một thành phố của Mỹ, nên ít nhất tôi biết Grisham và bạn bè của hắn không bị chết đuối hay bị thiêu rụi ngay khi xuất hiện. Ít nhất... tôi khá chắc là vậy.
Ngoài ra, chúng tôi cũng đã tạm thời đóng đường hầm siêu không gian mà chúng tôi—hay chính xác hơn là Matoba-san—thường xuyên sử dụng. Sẽ thật vô nghĩa nếu chúng tôi đưa người Mỹ trở về tận nhà chỉ để họ lại xuất hiện thông qua cổng thông thường của chúng tôi.
Vấn đề là, mọi thứ đã diễn ra tốt đẹp. Thực sự là vậy. Chỉ có một vấn đề nhỏ. Có những giới hạn đối với việc mở và đóng đường hầm siêu không gian. Vì Lò phản ứng Hủy Diệt trong Hang Rồng về cơ bản đang ở trạng thái ngủ đông, nó cung cấp rất ít năng lượng. Tại thời điểm này, đường hầm siêu không gian thực chất đang được duy trì bởi nhiệt lượng còn sót lại từ lần lò phản ứng mất kiểm soát. Chúng tôi có lẽ chỉ còn một cơ hội tốt nữa để điều khiển đường hầm. Nói cách khác...
「Shinichi-kun!」
Tôi quay lại khi nghe thấy tên mình. Chạy xuyên qua đám đông binh lính Eldant, trông gần như hoảng loạn, là... Matoba-san. Hai vệ sĩ của Lực lượng Phòng vệ Nhật Bản ngay sau lưng ông. Ông vội vã đến chỗ tôi, rồi dừng lại, cúi gập người, hai vai phập phồng. Ông không còn trẻ nữa; tôi đoán đó là cái giá phải trả khi đi quá nhanh.
「Chà. Đừng nói với tôi là ông chạy bộ cả quãng đường đến đây nhé.」
「Làm gì có. Tôi đi xe ngựa.」
Trong lúc chúng tôi nói chuyện, tôi nhìn quanh. Tôi thấy Brooke ở gần đó. Khi ánh mắt chúng tôi gặp nhau, anh ấy nhanh chóng cúi chào lịch sự. Tôi vẫy tay đáp lại.
「Shinichi-kun, chuyện này là sao?」 Lần này câu hỏi đến từ Minori-san. Ồ, phải rồi... tôi chưa nói với cô ấy về phần này.
「Trước khi rời khỏi nhà, tôi đã nhờ Brooke tìm Matoba-san giúp tôi nếu ông ấy có ở đây. Tôi đoán nếu có thể tìm thấy ông ấy ở đâu đó, thì đó sẽ là ở gần cổng siêu không gian—chắc là tôi đã đoán đúng.」
Sẽ khá khó chịu cho mọi người nếu Matoba-san đang ở trong đường hầm khi tôi đóng nó lại.
「Tôi đã thử đến lâu đài, nhưng không tìm thấy cậu ở đó—họ nói cậu ở đây,」 Matoba-san nói. 「Phải nói rằng, tôi chưa bao giờ ngờ Mỹ lại thử những chiến thuật mạnh tay như vậy...」 Ông dùng khăn tay chấm mồ hôi trên trán. Brooke hoặc ai đó chắc đã kể sơ cho ông nghe về những gì đã xảy ra. Có lẽ không chỉ vì gắng sức mà Matoba-san trông mệt mỏi. Có lẽ còn có cả yếu tố tâm lý.
「Mọi chuyện kết thúc tốt đẹp là được rồi,」 tôi nói. 「Chúng ta đã đưa người Mỹ trở về hiện tại một cách an toàn, nếu ông hiểu ý tôi.」
「Nhưng bằng cách nào?」
Tôi vẫy tay từ phải sang trái, bao quát toàn bộ khu vực. 「Mở một đường hầm tạm thời ngay dưới chân họ. Chúng tôi đã đảm bảo đưa đi tất cả lính Thủy quân lục chiến và Hải quân Mỹ ở thế giới này.」 Tôi đoán có lẽ một cử chỉ từ trên xuống dưới sẽ chính xác hơn, nhưng thôi kệ.
「Cậu đã làm được sao?」
「Chà, chủ yếu là nhờ Theresa.」 Sẽ không thể nào làm được nếu không có khả năng kiểm soát đường hầm siêu không gian một cách tinh vi của cô ấy. Cô ấy hiện đang ở lâu đài. 「Cô ấy nói rằng với lò phản ứng hủy diệt đã tắt, chúng ta có lẽ chỉ có thể làm cho cổng siêu không gian hoạt động thêm đúng một lần nữa. Có thể một ngày nào đó chúng ta sẽ tìm ra cách kích hoạt lại lò phản ứng một cách an toàn, nhưng đây là cơ hội chắc chắn cuối cùng của ông để trở về phía bên kia.」
Matoba-san trông gần như bối rối trong giây lát. 「Và đó là lý do cậu đưa tôi đến đây?」
「Sao, chẳng lẽ ông háo hức muốn ở lại à?」
「Cũng phải. Nhưng Shinichi-kun, cậu...」 Ông ngập ngừng.
「Chuyện là vậy đó,」 tôi nói và quay lại nhìn tất cả những người được sinh ra “ở bên kia”. Minori-san, Hikaru-san, và Reito-san. 「Ai muốn quay về, xin mời bước lên.」
Ba người họ nhìn nhau. Reito-san là người đầu tiên lên tiếng. 「Trời ạ, cuối cùng mình cũng đến một thế giới fantasy ngoài đời thực mà còn chưa kịp đi tham quan chút nào? Đây là vùng đất trong mơ của mình! Mình muốn có cơ hội hẹn hò với một cô nàng thú nhân hay một elf gì đó chứ!」 Anh gãi má, vẻ xấu hổ.
「Xin lỗi vì anh đã phải bỏ lỡ tất cả những điều đó,」 tôi nói. 「Và cảm ơn anh. Vì tất cả những gì anh đã làm.」
「Cảm ơn cậu, anh bạn,」 anh nói. 「Tôi đã học được rất nhiều, cũng đã có vài niềm vui.」 Anh vẫy tay chào từng người chúng tôi, rồi bước vào bên trong vòng tròn mà chúng tôi đã vẽ trên mặt đất của bãi tập. Sau đó anh nói thêm, 「Nhân tiện, lúc đến đây tôi đã đi... một cái thang máy? Hay một cái cáp treo gì đó? Dù sao thì, lần này sẽ thế nào đây?」
「Nghe nói là trọng lực sẽ hoạt động bình thường cho đến nửa chặng đường, và sau đó quán tính sẽ đưa anh đi nốt quãng đường còn lại.」
「Ý cậu là, tôi sẽ không bị lạc vĩnh viễn trong một khe nứt không-thời gian giữa các thế giới.」 Anh khoanh tay và làu bàu. 「Mặc dù tôi cũng có thể phấn khích với viễn cảnh đó. Cậu biết đấy, kiểu như Người Nhật Bản Bay.」
Nói thật, tôi không hiểu anh ta đang nói gì.
「Chúng tôi cũng sẽ đi,」 Matoba-san nói nhỏ. Ý ông là chính ông và hai vệ sĩ, những người chắc chắn muốn về nhà. Ba người họ đứng cùng Reito-san trong vòng tròn—rồi Matoba-san quay sang tôi. 「Cậu sẽ không đi cùng chúng tôi sao, Shinichi-kun?」
Có một khoảng lặng. Rồi tôi nói, 「Tôi cũng phải cảm ơn ông, Matoba-san.」 Tôi mỉm cười khó hiểu.
「Cảm ơn cậu, Shinichi-kun. Tôi biết rất ít về otaku, và tôi phải thừa nhận rằng các sản phẩm otaku cho đến ngày nay vẫn là một ẩn số đối với tôi. Nhưng...」 Trong một khoảnh khắc, Matoba-san dường như đang tìm từ ngữ thích hợp. 「Chà. Có cơ hội làm việc với cậu thật... vui.」
Đối với Matoba-san, người có lẽ là ít otaku nhất ở đây, việc xâm chiếm một thế giới khác bằng hàng hóa và sản phẩm otaku có lẽ nghe hoàn toàn điên rồ, và còn khó hiểu nữa. Đó chính là lý do tại sao ông muốn có tôi và Hikaru-san. Chắc hẳn không dễ dàng gì cho ông, bị kẹt giữa một bên là những otaku như chúng tôi và một bên là chính phủ Nhật Bản. Từ góc độ của chúng tôi, ông gần như có thể bị coi là một kẻ phản bội. Nhưng cuối cùng, Matoba-san đã không phàn nàn, chỉ làm công việc được giao một cách công bằng và khách quan nhất có thể. Chính sự hiện diện của ông đã giúp tôi có thể tiến hành trao đổi văn hóa theo cách tôi thấy phù hợp. Ông đã giành được sự tôn trọng nhất định.
Còn những người còn lại chúng tôi...
***
「Bệ hạ.」
Chúng tôi ngước lên. Chúng tôi vẫn đang ở trong phòng khánh tiết, nhưng các thành viên của Bedouna đã bị binh lính của chúng tôi dẫn đi, và bây giờ chỉ còn lại chúng tôi, Garius, và một vài người được chọn khác. Một trong số đó là Theresa, đang ngồi ở góc phòng, và giờ đang nhìn thẳng vào chúng tôi.
Cô là một phụ nữ từ lực lượng vũ trang đã chuyển tâm trí của mình vào một cỗ máy và sống sót qua nhiều thời đại. Giờ đây, cô giật lòng bàn tay về phía bãi tập. 「Cổng cuối cùng sắp mở. Nhưng nó sẽ không mở lâu đâu. Không biết chúng ta có thể mở một cái khác nữa không. Về mặt thực tế, sau lần này sẽ không còn chuyện qua lại Nhật Bản nữa đâu. Ngài biết điều đó, phải không?」
「Dĩ nhiên, trẫm nhận thức rõ.」 Chúng tôi có thể cảm nhận Garius đang quan sát mình, nhưng chúng tôi cố gắng lờ ông ta đi hết mức có thể. Thay vào đó, chúng tôi nói một cách dứt khoát: 「Tại sao ngươi lại đề cập đến chuyện này bây giờ?」
「Tôi chỉ nói rằng, nếu ngài định ngăn cậu ta lại, thì đây là cơ hội của ngài. Ngài biết cậu ta đã nhận được tin nhắn video từ gia đình ở bên kia, phải không? Sẽ không ai có thể trách cậu ta nếu cảm thấy hơi nhớ nhà.」 Theresa nhún vai.
「Ngăn cậu ta? Ngươi đang nói đến ai?」
Có một khoảng dừng dài, và cuối cùng Theresa lại nhún vai. 「Này, nếu đó là cách ngài muốn.」 Rồi cô cười toe toét. 「Hoàng gia cũng có những nhược điểm của nó, nhỉ, Bệ hạ?」
Chúng tôi không đáp lại. Nếu không phải người này thì lại là người khác!
Garius đặt một tay lên vai chúng tôi khi chúng tôi ngồi trong im lặng. 「Bệ hạ có thể đi đến phía bên kia.」
「Và rồi khanh sẽ là Hoàng đế?」
「Theo luật kế vị.」
「Vậy nếu khanh đuổi trẫm đến Nhật Bản, khanh sẽ giành được quyền lực mà không đổ một giọt máu nào. Hừ! Xem ra trẫm không thể mất cảnh giác với khanh được.」
「Thần xin phép coi đó là một lời khen.」 Garius mỉm cười, có phần cay đắng. Dĩ nhiên, ông ta không thực sự đang cố gắng giành lấy ngai vàng từ chúng tôi. Nếu ông ta có tham vọng như vậy, ông ta đã có thể hành động từ lâu rồi. Thay vào đó, ông ta dường như đang nói: Thần ở đây để thay thế ngài nếu cần, vì vậy hãy quên đi việc làm người cai trị và lắng nghe trái tim mình đi.
「Trẫm đã nói lời tạm biệt rồi,」 chúng tôi thì thầm. 「Bây giờ điều tốt nhất trẫm có thể làm cho cậu ấy là giữ khoảng cách, để không làm lung lay quyết tâm của cậu ấy.」
「Một thái độ cao quý, Bệ hạ... Hay thần nên nói là, Petralka.」 Garius cúi đầu nhẹ, một nụ cười thoáng hiện trên môi.
***
「Shinichi-sama...」
Tôi quay lại khi Myusel gọi tên tôi và thấy cô ấy đang nhìn tôi, đôi mắt tím long lanh. Cô ấy đang cố gắng kìm nén, nhưng có vẻ như chỉ cần một cú đẩy nhẹ là cô ấy có thể vỡ òa trong tiếng khóc không kiểm soát được.
Tôi quay lại nhìn cái “hố” trước mặt. Vòng tròn chúng tôi đã vẽ trên mặt đất của bãi tập, đường hầm siêu không gian cuối cùng của chúng tôi. Nó được kết nối với vườn Shinjuku Gyoen ở Tokyo, nên sẽ không có vấn đề gì khi mọi người rơi xuống. Reito-san, Matoba-san, và các vệ sĩ của Matoba-san đã đi rồi. Chỉ còn lại Hikaru-san, Minori-san và tôi.
Theresa và tôi đã tính toán thời gian trước, và tôi biết chúng tôi chỉ còn hai phút trước khi đường hầm đóng lại. Tôi có thể biết được vì Cấm Giáp hiển thị một đồng hồ đếm ngược trước mặt tôi, cho biết thời gian còn lại đến từng phần trăm giây.
Còn lại một trăm mười giây. Thời gian đã trôi đi đâu mất?
Hikaru-san và Minori-san cũng biết về giới hạn thời gian như tôi. Cuối cùng, tôi quay lại đối mặt với Myusel.
「Myusel. Cảm ơn em rất nhiều vì tất cả những gì em đã làm.」
「Shinichi-sama...」
「Em là người đã giúp anh có thể đạt được mọi thứ ở thế giới này. Anh không biết cảm ơn em thế nào cho đủ. Không, nó... Nó còn hơn thế nữa. Anh nghĩ em là người đầu tiên nói rằng em cần anh. Rằng anh quan trọng với em. Vì vậy, anh đoán, ý anh là, sẽ không bao giờ có một người nào khác giống như em trong đời anh.」
Trời đất, tôi bắt đầu thấy ngượng rồi đây. Giá mà mình có thể buông ra một câu bông đùa khô khan và ngầu lòi nào đó! Dù đã trải qua bao nhiêu chuyện, hóa ra tôi vẫn chỉ là một tên otaku vô dụng mà thôi.
Nhưng tôi phải làm việc với những gì mình có, nên tôi nói: “Anh nói thật đấy, Myusel. Cảm ơn em.” Tôi lùi lại một bước, về phía đường hầm siêu không gian. “Anh yêu em. Anh yêu em nhiều lắm.” Còn năm mươi giây. “Và…”
“Shinichi-sama!” Myusel lao vào người tôi.
Ái chà, hú hồn! Tôi chỉ kịp đỡ lấy cô ấy và loạng choạng lùi thêm một bước. Cả hai chúng tôi đều đang mặc bộ giáp cấm, nên có một tiếng kim loại va vào nhau chan chát. Chẳng lãng mạn chút nào.
“Myusel…”
“Xin ngài, hãy đưa em đi cùng!”
“Nghe này, đó cũng là điều anh đang định nói tới,” tôi thở dài. “Điều anh muốn nói là, đó là lý do tại sao anh mong chờ mọi thứ chúng ta sẽ cùng sẻ chia sau chuyện này.”
Có một khoảng lặng. “Sao ạ?” Myusel cố chớp đi những giọt nước mắt to tròn đang lăn dài trên má.
Ngay khoảnh khắc đó, tôi có thể cảm nhận cánh cổng siêu không gian đóng sập lại sau lưng mình. Tôi từ từ ngoảnh lại, chỉ thấy một vạt đất bằng phẳng; cứ như cái hố chưa từng tồn tại. Tôi liếc nhìn xung quanh, và tất nhiên, Hikaru-san và Minori-san cũng ở đó. Thực tế, họ đang nhìn tôi và Myusel với vẻ thích thú.
“Ơ… Ừm, Shinichi-sama…” Gương mặt Myusel đờ ra, cô ấy ngước nhìn tôi. “Ngài có chắc là… ngài không nên về nhà không ạ?”
“Em nghĩ anh sẽ về sao?”
“Vâng, thưa ngài,” cô ấy nói chậm rãi, mắt nhìn xuống đất. Chà, tôi đoán mình không thể trách cô ấy. Những lời tôi vừa nói nghe cứ như thể tôi sắp ra đi mãi mãi.
Tôi cởi bộ giáp cấm ra, và Myusel cũng làm vậy. Việc này phục hồi lại quần áo mà bộ giáp đã cất giữ, thế là cô ấy lại hiện ra trước mặt tôi trong bộ trang phục hầu gái đáng yêu thường ngày. Tôi luôn biết cô ấy trông tuyệt nhất trong bộ đồ đó.
Tôi gãi má để che đi sự ngượng ngùng, rồi nói: “Anh đã nhận được tin nhắn video từ gia đình, đúng không?”
“Vâng, thưa ngài… Và em đã chắc mẩm rằng…”
Chắc cô ấy đã nghĩ nó sẽ làm tôi nhớ nhà và quay về Nhật Bản. Tôi chắc chắn đó là điều mà chính phủ Nhật Bản đã hy vọng đạt được khi cử Reito-san mang theo đoạn video đó. Nếu họ không thể ép tôi về nhà, có lẽ họ có thể dùng cách mềm mỏng hơn. Nhưng tôi là Kanou Shinichi, một otaku trọn đời, và gia đình tôi cũng là gia đình của một otaku trọn đời — bố mẹ và em gái tôi. Vậy nên, đoán xem họ đã làm gì.
“Anh thừa nhận, anh đã chắc rằng họ sẽ ra lệnh cho anh về nhà,” tôi nói, mỉm cười một chút. Rõ ràng, khi yêu cầu họ quay video, chính phủ đã thực sự nói cho họ biết sự thật — tất cả về thế giới khác, và về Myusel, Petralka, và Elvia. Bố mẹ tôi đã chết lặng. Em gái tôi thì tức điên.
Cuối cùng, thông điệp họ gửi cho tôi là: “Nếu con muốn về nhà thì cứ về. Nhưng nếu con là một otaku chân chính, thì con sẽ không ngồi đó mà lo lắng về những chi tiết tầm phào như gia đình, xã hội, hay thậm chí là lẽ thường — con hãy ra đó và cưới lấy cô dâu mà con thấy moe nhất!”
“Chính bố mẹ anh đó — họ có thể làm vậy sao, hả?” tôi nói. “Thường thì trong tình huống đó, người ta sẽ mong đợi họ nói kiểu, ‘Về nhà ngay! Đây mới là nhà của con!’ Em biết đấy?”
“Ơ… vâng…” Myusel chớp mắt. “Nhưng có vẻ… rất giống phong cách của họ, em nghĩ vậy…”
“Ừ, có lẽ vậy.” Tôi cười toe toét. Rồi tôi nắm lấy tay Myusel.
“Sh—Shinichi-sama?!” Cô ấy đỏ bừng cả lên đến tận đôi tai nhọn của loài elf. Chúng tôi đã từng nắm tay trước đây, nhưng cô ấy trông vẫn bối rối như thể đây là lần đầu tiên. Trời ạ, cô gái này thật biết cách tỏ ra dễ thương!
“Vậy, dù sao thì, ừm…” Tôi đã đi đến nước này rồi, nhưng lại khó nói ra những lời tiếp theo. Ừ, ừ, tôi biết. Tôi là một kẻ thất bại. Chẳng làm gì được. Tôi chỉ là một tên otaku vô dụng — đời là thế. “Em có muốn làm… làm… vợ… v— v—”
“Vơ ạ?” Myusel nhìn tôi bối rối. Cô ấy đỏ bừng mặt, nhưng vẫn kiên nhẫn chờ đợi những gì tôi sắp nói.
Nói đi! Nói đi, Kanou Shinichi! Ngay bây giờ, lần này mày phải nói ra — mày phải nói cho cô ấy biết lòng mình! Nói lớn lên, nói thẳng ra, Shinichi, nói đi, hỡi con người phi thường… khoan, nhầm rồi.
Làm ơn, Myusel, hãy trở thành cô dâu hai chiều của anh — không, thực ra, anh không cần cái tính từ đó! — hãy làm vợ anh! Đó là những gì tôi đang cố gắng nói!
“Aaa, tôi không thể chịu đựng được nữa!” Tiếng hét đó rõ ràng không phải của tôi hay Myusel, mà là của Hikaru-san, người đang đứng xem chúng tôi. Anh ta dậm chân xuống đất rồi nhảy bổ đến chỗ tôi. “Đến nước này rồi mà cậu còn ngượng ngùng cái gì nữa hả, đồ ngốc?! Mau nói đi cho xong!”
“Tr-Trời ạ, anh nói cứ như mình hay lắm ấy, Hikaru-san!”
“Nói cứ như mình hay lắm là sao?” anh ta hỏi, nhưng tôi có thể thấy anh ta đã hơi chùn lại. Được rồi, đây là cơ hội của mình! “Chẳng phải anh cũng định nói với Elvia cảm xúc của anh sao—”
“Câm cái miệng cậu lại đi, đồ otaku thua cuộc!”
“Hả? Ai nói gì về tôi thế?”
“Không có gì! Không có gì hết!”
“Nhưng tôi vừa nghe thấy tên mình mà… Ừm, Hikaru-sama?”
“Được rồi, nghe đây, thứ tự giải quyết chuyện tồn đọng chắc chắn là Shinichi trước. Lời tỏ tình của tôi có thể đợi sau!”
“Tỏ tình? Gì cơ?”
Với sự tham gia của Hikaru-san và Elvia, mọi thứ đang trở nên hoàn toàn mất kiểm soát. Chút lãng mạn nào có thể có đã bay biến sạch. Mặc dù tôi phải thừa nhận, đó là một khoảnh khắc rất “chúng tôi”.
“Này, ừm, Hikaru-sama, anh cũng không muốn về nhà ạ?”
“Cậu muốn tôi về à?”
“Hả?! K-Không, ý tôi không phải vậy!”
“Nếu tôi đã định về nhà thì tôi đã không xuất hiện trong cơ thể này.”
Lúc đó chúng tôi mới nhớ ra Hikaru-san thực chất đang sử dụng avatar của mình. Cơ thể người thật của người tên Ayasaki Hikaru đang ở lại dinh thự của chúng tôi. Rõ ràng là việc gửi avatar qua cổng dịch chuyển sẽ chẳng ích gì.
“Và Minori-sama…” Myusel khẽ mỉm cười khi nhìn Minori-san, người đang quan sát chúng tôi. Đúng vậy: cô ấy cũng không đi. Mặc dù ở đây không có BL. Tôi không thể tưởng tượng được điều gì đã truyền cảm hứng cho sự thay đổi lòng dạ như vậy. Tôi đoán vì cô ấy không có gia đình hay họ hàng nào ở “bên kia”, nên có lẽ cô ấy có ít rào cản hơn để ở lại đây. Ờ… nhưng… liệu cô ấy có đang bất tuân mệnh lệnh từ JSDF không? Có lẽ cô ấy đã xin giải ngũ.
Ngay lúc đó tôi nghe thấy ai đó than vãn: “M—M—Minori-senseiiii!” Tôi quay lại và thấy đám đông lại rẽ ra, giống như khi họ làm với Matoba-san. Rồi tôi thấy cặp đôi kỳ lạ nhưng hoàn toàn xứng đôi của chúng tôi, một chàng trai trẻ cao gầy và một cô gái thấp, chắc nịch. Tất nhiên đó là Loek và Romilda.
Loek chạy đến chỗ Minori-san, cố kìm nén những giọt nước mắt. “Cô không về nhà sao?!” anh ta kêu lên. “Cô có chắc về điều này không?!” Say đắm Minori-san như vậy, Loek vui mừng khôn xiết — nhưng anh ta cũng biết chính xác sở thích của cô ấy là gì…
Tuy nhiên, người lên tiếng lại là Romilda: “Cô biết là sẽ không có thêm BL nào ở thế giới này nữa, phải không?” Vẻ mặt cô ấy bối rối, mâu thuẫn, gần như yếu đuối. Tôi chắc rằng, giống như Loek, cô ấy rất vui khi Minori-san đã chọn ở lại, nhưng dường như có điều gì đó đang ngăn cản cô ấy tận hưởng niềm hạnh phúc trọn vẹn.
À. Tôi hiểu chuyện gì đang xảy ra rồi. Romilda chắc hẳn đã nghĩ rằng khi Minori-san đi rồi, Loek sẽ quay sang cô ấy. Ngoài chuyện với Loek, Romilda cũng yêu mến Minori-san, nên cô ấy muốn vui mừng khi cô ấy ở lại, nhưng đồng thời cô ấy có thể cảm thấy một chút tội lỗi hoặc khó chịu với bản thân vì đã bực bội với Minori-san. Thảo nào trông cô ấy giằng xé như vậy.
“Ờ, vâng, thì…” Minori-san trông cũng có chút không chắc chắn — nhưng cô ấy cười hạnh phúc, một nụ cười cho thấy rõ cô ấy không có bất kỳ hối tiếc nào. “Chúng ta có thể nhờ ai đó vẽ BL mới mà, phải không?”
Đúng là thế giới này đang nuôi dưỡng những tài năng địa phương của riêng mình, từ các nhà văn như Eduardo đến các họa sĩ như Canal. Dù vậy, tôi nghĩ có lẽ sẽ phải mất một thời gian nữa thị trường mới đủ trưởng thành cho, bạn biết đấy, thể loại BL đỉnh cao.
“Bên cạnh đó,” Minori-san nói, chỉ vào tôi, “theo dõi tương lai của Shinichi-kun và Garius là nhiệm vụ của tôi!”
“Không phải! Cô không có nhiệm vụ nào như thế cả!” Tôi xen vào, nhưng mọi người, kể cả Minori-san, chỉ cười phá lên.
Lúc đó Loek lên tiếng hỏi: “Này, Romilda. Cái vẻ mặt đó là sao?”
“Vẻ mặt nào cơ?”
“Minori-sensei vừa nói với chúng ta là cô ấy sẽ ở lại! Cậu không vui à?!”
“C-Có chứ, dĩ nhiên là tớ vui! Chỉ là…”
“Chỉ là? Chỉ là sao?”
“Chỉ là không có gì hết! Không phải tớ đã nghĩ rằng khi Minori-sensei về nhà, cuối cùng cậu cũng sẽ để ý đến tớ đâu, Loek!”
“Hả?”
“Hả?” Tất cả chúng tôi đều ngạc nhiên nhìn họ — nhưng Romilda dường như cũng sững sờ không kém. “Đ-Đ-Đừng hiểu lầm! T-Tớ chẳng quan tâm đến tên ngốc này đâu! Tớ thề! Không phải là tớ, kiểu như, thích cậu ta hay gì đâu!”
Chà! Một tsundere chuẩn sách giáo khoa. Tôi thực sự ấn tượng.
Romilda đang đỏ bừng mặt, nhưng không chỉ có cô ấy: Loek cũng đỏ như gấc. “Tr-Trời ạ, ừm… Ừm…”
Tôi biết mình không có tư cách để nói, nhưng sau tất cả những gì hai người đã trải qua cùng nhau, Loek, cậu không hề có một chút manh mối nào về tình cảm của Romilda sao?
Chà, tôi đoán nó cũng có phần ngọt ngào — hoặc ít nhất là ngọt ngào xen lẫn cay đắng!
Chuyện này đang biến thành một bữa tiệc “để tôi nói cho bạn biết lòng tôi”. Mọi người dường như đang lấy sức mạnh từ động lực của lời tỏ tình của tôi với Myusel. Giống như một trong những cảnh phim, bạn biết đấy, khi họ ở lễ tốt nghiệp và tất cả các đàn em quyết định tỏ tình với tiền bối của mình.
Không chỉ có Loek… Tôi chẳng có tư cách để nói về bất kỳ ai trong số họ! Tuy nhiên, vào khoảnh khắc đó…
“Shinichi-sama…” Myusel nhích lại gần tôi hơn, gần như thì thầm tên tôi. Khi tôi cảm nhận được bàn tay cô ấy nắm lấy tay mình, tôi nói:
“Myusel… em sẽ làm vợ anh chứ?”
Chỉ có một khoảng lặng ngắn ngủi trước khi cô ấy thốt lên: “Vâng!”
Ngay cả vào lúc đó, chúng tôi vẫn không thể nhìn thẳng vào mắt nhau, thay vào đó lại nhìn Loek và Romilda cãi nhau. Tôi đoán chúng tôi vẫn còn một chút ngại ngùng với nhau.
Dù sao đi nữa, tôi rất vui vì đã ở lại đây. Vô cùng, vô cùng vui. Đây là nơi tôi thuộc về. Vào khoảnh khắc đó, tôi biết trong sâu thẳm trái tim mình: bây giờ, cuối cùng, đây mới thực sự là nhà của tôi.
***
Tôi, Matoba Jinzaburou, có chút thời gian rảnh rỗi. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ văn phòng của mình, nơi tôi có thể thấy ánh nắng màu cam dịu dàng, uể oải. Tôi nheo mắt để nhìn rõ hơn khung cảnh. Có một cụm tòa nhà ở đằng xa, với một khoảng không gian xanh giữa chúng. Khung cảnh quen thuộc của Nagata-cho, khu vực trung tâm Tokyo, nơi đặt trụ sở của chính phủ Nhật Bản.
Trông nó thật… bình thường. Đủ để khiến mọi chuyện đã xảy ra ở thế giới bên kia giống như một giấc mơ. Đó là những ngày bận rộn, di chuyển qua lại giữa hai thế giới, làm trung gian cho đủ loại cơ quan chính phủ từ Bộ Quốc phòng đến Cục Văn hóa, thu mua và cung cấp đủ loại hàng hóa. Bây giờ, đột nhiên, tôi chỉ ngồi bàn giấy, giết thời gian cho đến ngày nghỉ hưu. Có lẽ điều đó càng khiến cho công việc trước đây của tôi trở nên giống như một giấc mơ hơn.
Tôi không còn phải chịu đựng những cuộc tranh cãi bất tận làm căng thẳng thần kinh; tôi có thể chỉ ngồi yên và nhận lương.
Đã gần sáu tháng trôi qua kể từ khi mọi chuyện xảy ra. Với việc đóng cửa đường hầm siêu không gian, các trận động đất ngày càng thường xuyên đã dừng lại như thể chúng chưa bao giờ bắt đầu. Mối quan hệ giữa Nhật Bản và Mỹ căng thẳng ngay sau khi cánh cổng đóng lại, nhưng, chà, tất cả những người liên quan đều muốn giữ thể diện. Cuối cùng, sau nhiều tranh cãi, mọi người đã đồng ý rằng thế giới bên kia chưa bao giờ tồn tại.
Và thế là mọi thứ trở lại bình thường. Thế giới của chúng ta vẫn là một nơi nhàm chán, yên bình và cô đơn.
Có lẽ tôi không thể nói mọi thứ “trở lại” bình thường. Hầu hết công dân Nhật Bản chưa bao giờ biết về thế giới khác được kết nối với một góc đất nước của họ, và vì vậy trong tâm trí họ, mọi thứ chưa bao giờ khác thường. Đối với hầu hết họ, những ngày tháng bình dị vẫn tiếp diễn không thay đổi.
Chỉ có một vấn đề lớn: một vài người Nhật đã biến mất khỏi mặt đất, ít nhất là vào thời điểm này. Có lẽ kết quả đó là không thể tránh khỏi. Suy cho cùng, tôi đã chọn những người sẽ có tác động tối thiểu đến xã hội nếu họ biến mất. Nhật Bản sẽ tiếp tục kỷ nguyên hòa bình của mình — hoặc có lẽ là của sự thờ ơ không ngừng — như thể mọi chuyện vẫn luôn như vậy.
“Một thế giới khác…” tôi trầm ngâm.
Có lẽ tất cả — thế giới khác, tất cả những người đã ở lại đó, mọi chuyện đã xảy ra — chỉ là một ảo ảnh, tôi nghĩ, khi tôi ngắm nhìn khung cảnh không thay đổi. Nhưng tôi không thể không nhận ra rằng ảo ảnh đó lại lay động trái tim mình một cách mãnh liệt.