“Oáaaaaaaaaa!”
Elvia-san đang bò bằng bốn chi, bám chặt vào cổ con Faldra—cái tên mà Loek-sama đặt cho tạo vật này, viết tắt của “false dragon” (rồng giả). Chẳng có gì để giữ cô ấy lại cả. Chiếc đuôi của Elvia-san vẫy tít lên; tôi đoán là vì phấn khích. Còn tôi thì lo ngay ngáy: trông cô ấy như thể có thể ngã lộn nhào xuống bất cứ lúc nào.
Những người còn lại chúng tôi thì ngồi trên lưng Faldra, dùng dây da có khóa kim loại để cố định mình. Dù vậy, chúng tôi đang ở trên một độ cao khiến việc nhìn xuống mặt đất làm tôi thấy bất an rõ rệt.
Thế nhưng, cảnh tượng mặt đất bên dưới lại thật đáng kinh ngạc. Dãy núi vốn trông vô cùng hùng vĩ khi đi bộ giờ đây trải dài dưới chân chúng tôi như thể một đứa trẻ vừa dùng cát nặn thành—như thể chỉ cần một cái gạt tay là có thể quét sạch chúng đi. Chúng trông nhỏ bé đến khó tin.
Trong chuyến đi cùng các Kỵ sĩ Rồng, chúng tôi gần như bị vây quanh bởi hàng hóa, nên chẳng có mấy cơ hội để ngắm cảnh. Nhưng bây giờ, được phơi mình trước những cơn gió lồng lộng và ánh nắng chan hòa, cảm giác thực sự như đang bay.
Có lẽ tôi không thể trách Elvia-san vì đã nô đùa một chút.
Chúng tôi sắp tiến vào lãnh thổ Bahairam. Hóa ra việc vượt biên lại đơn giản đến nực cười.
Lớp “da” bằng vải của Faldra sẽ khiến nó, nếu nhìn từ dưới lên và từ một khoảng cách nhất định, trông gần như một con rồng thật. Nhân tiện, những con wyvern mà các Kỵ sĩ Rồng cưỡi đều có yên và giáp trụ tạo nên một hình dáng rất đặc trưng; sẽ không ai ở Bahairam có thể nhầm lẫn được. Trùng hợp là, ở Bahairam có rất nhiều loài rồng và thằn lằn bản địa, đến mức một số loài hiền lành còn được nuôi để kéo xe, ít nhất là tôi nghe nói vậy.
“Chúng ta sắp hạ cánh rồi!” Minori-sama hét lên át cả tiếng gió. “Hạ cánh xuống khu rừng kia.” Cô chỉ vào một lùm cây nhỏ đứng trơ trọi giữa vùng cảnh quan toàn cát và đá bên dưới.
“Rõ lệnh!” Loek-sama đáp, rồi cậu ấy và tôi bắt đầu dùng phong ma pháp để giảm dần tốc độ và độ cao. Romilda-sama điều chỉnh góc cánh, giúp Faldra có một cú hạ cánh nhẹ nhàng, êm ái. Cành cây xào xạc khi chúng tôi đáp xuống, vài cành gãy lìa khi sinh vật khổng lồ lướt qua, nhưng chúng tôi đã đáp xuống được một khu vực tương đối quang đãng. Chúng tôi vẫn còn hơi nhanh và làm tung lên cả đám cỏ và đất bụi khi trượt đi, nhưng Faldra đã sớm dừng lại an toàn.
“Phù…” Minori-sama thở phào nhẹ nhõm. Chắc hẳn cô đã lo lắng hơn vẻ bề ngoài. “Mọi người làm tốt lắm. Rất tiếc phải nói điều này, nhưng không có thời gian nghỉ ngơi đâu.”
“Rõ!” Loek-sama và Romilda-sama gật đầu.
“Rõ ràng là chúng ta không thể cưỡi thứ này vào thị trấn được. Loek, Romilda, hai người dùng lá cây và cành cây ngụy trang cho Faldra rồi ở lại đây canh giữ nó. Chúng ta cũng sẽ để lại khoảng một nửa hành lý, nên hai người sẽ phải canh gác.”
“Hả? E là không được rồi,” Loek-sama lắc đầu. “Tôi sẽ đi cùng cô, Minori-sensei.”
“Không, cậu không đi. Từ giờ trở đi chúng ta sẽ thực hiện các hoạt động bí mật thực sự. Chỉ một sơ suất là cậu có thể bị đâm lén sau lưng. Tôi không thể trông chừng tất cả mọi người cùng lúc được. Càng ít người đi cùng càng tốt, và hơn nữa, chúng ta cần người trông coi Faldra và hành lý.”
“N-Nhưng cô không thể để Romilda làm việc đó sao?”
“Đừng có đùn đẩy trách nhiệm nữa, đồ óc bã đậu,” Romilda-sama cau có nói.
“Không,” Minori-sama đáp. “Cả hai người đã hứa sẽ nghe lệnh tôi, đúng không? Ở lại đây và canh gác—cùng nhau. Sức một người luôn có hạn.”
Loek-sama trông ngày càng phiền muộn. Minori-sama nở một nụ cười nhạt với cậu và nói: “Và nếu chúng tôi cần cậu đến giải cứu, tôi sẽ gọi bằng cái này.” Cô đưa cho cậu một vật dài, hình chữ nhật, trông lai giữa một cái hộp và một cái que. Nếu tôi nhớ không lầm, nó được gọi là một thiết bị liên lạc, một cách để những người ở xa nói chuyện với nhau. Một thứ tương đương với ma cụ của Nhật Bản.
“Đây là gì?”
“Tôi sẽ chỉ cậu cách dùng sau. Nếu chúng tôi cần tẩu thoát khẩn cấp, chúng tôi sẽ cần cậu lái Faldra đến đón. Tôi có thể tin tưởng giao việc đó cho cậu chứ?”
“C-Chắc chắn rồi ạ. Cứ để tôi lo!” Loek-sama nói, đặt tay lên ngực.
Minori-sama gật đầu với Loek-sama và Romilda-sama, rồi quay sang Elvia-san. “Được rồi, Elvia, lấy hành lý đi. Cái túi da. Túi vải gai thì để lại. Xin lỗi, nhưng tôi nhờ cô mang một nửa số hành lý được không?”
“...Ừ, được thôi,” Elvia-san đáp, giọng thiếu hẳn sự nhiệt tình. Tôi đoán chuyện này không chỉ đơn giản là vì phải mang vác đồ đạc. Hẳn cô ấy đang buồn bã vì cuối cùng cũng được trở về quê hương, nhưng lại trong thân phận của một kẻ phản bội.
“Myusel và tôi sẽ lo phần hành lý còn lại.”
“Vâng ạ.”
“Loek, Romilda, hai người đi ngụy trang cho Faldra đi. Elvia, Myusel, đeo túi lên lưng. Và rồi, chúng ta rút khỏi đây!”
“Rõ!” tất cả chúng tôi (trừ Elvia-san) đều hào hứng đáp lời.
Tôi đang ở trong phòng, ngồi thẫn thờ trên ghế. Clara đã ở cùng tôi cho đến tận lúc nãy, như mọi khi… nhưng rồi, không hiểu sao cô ấy lại rời đi. Có lẽ cô ấy có việc cần làm. Thế là giờ tôi chỉ có một mình, và tôi nhanh chóng chìm vào dòng suy nghĩ.
Đã hai ngày kể từ khi tôi dự đám cưới, và trong suốt thời gian đó tôi vẫn chưa thể quyết định được mình sẽ làm gì tiếp theo.
Ở đất nước này, họ gọi đức vua là “phụ thân” và tuyên bố rằng mọi công dân đều bình đẳng như người một nhà. Xét cho cùng thì đó cũng không hẳn là một hệ thống tồi. Cái cảm giác bất an mà tôi đang trải qua có lẽ chỉ đơn giản là vì tôi là người ngoài. Amatena và những người khác chẳng thấy có gì lạ trong sự sắp đặt này cả.
Thế nhưng…
“Mình không thể không cảm thấy có gì đó mờ ám ở đây…”
Họ tuyên bố mọi người trong quốc gia đều bình đẳng, nhưng về bản chất, sự tồn tại của một bộ máy nhà nước đã bao hàm sự khác biệt ở một mức độ nào đó. Càng ở gần trung tâm quyền lực, cuộc sống của bạn càng có khả năng sung túc hơn. Ở thế giới của chúng tôi, ngay cả chủ nghĩa cộng sản, học thuyết chính trị có lẽ là quyết liệt nhất trong việc đề cao bình đẳng cho tất cả mọi người, rốt cuộc cũng thường đi đến kết cục như vậy.
Toàn bộ khái niệm về bình đẳng tuyệt đối chỉ là một lý tưởng, không phải hiện thực. Trí tuệ. Thể chất. Sự nhạy bén. Sắc đẹp.
Đây là những khác biệt giữa người với người, mà tự nhiên có người hơn mặt này, kẻ kém mặt khác. Con người vốn dĩ sinh ra đã không bình đẳng. Thực tế, họ gần như không thể khác biệt hơn được nữa. Có những người trở thành thiên tài trong một lĩnh vực cụ thể, và mặt khác, lại có những người như tôi, tài năng duy nhất chỉ là mấy thứ otaku quái đản.
Vậy nên nếu có một nhà nước cố gắng dùng vũ lực để xóa bỏ những khác biệt về năng lực ấy… Chà, về cơ bản đó sẽ là sự đàn áp đối với những người có tài năng vượt trội, một hình thức phân biệt đối xử theo cách riêng của nó.
“Mình đoán nếu hệ thống này hoạt động đúng như quảng cáo, thì họ đã chẳng tìm đến mình để củng cố uy thế cho phụ thân-nhà cầm quyền.”
Amatena đã bảo tôi tạo ra một tác phẩm nào đó giúp củng cố quyền lực của phụ thân-nhà cầm quyền đối với người dân và khiến dân Bahairam càng thêm trung thành với ông ta.
Nói cách khác, là tuyên truyền.
Nhưng rõ ràng, Bahairam không có trang thiết bị để làm phim, nên chúng tôi không thể làm giống như những gì tôi đã làm ở Đế quốc Thần thánh Eldant. Thực chất, họ đang yêu cầu tôi bịa ra một câu chuyện khiến người dân phải tôn sùng phụ thân-nhà cầm quyền một cách vô điều kiện.
Xét đến trình độ ma thuật ở đây, dù phim ảnh là bất khả thi, thì ít ra vẫn có thể tạo ra một vở múa rối bóng hay gì đó tương tự. Trong một thế giới có vẻ nghèo nàn về giải trí, chỉ cần thế thôi cũng đủ để tạo ra một phản ứng khá lớn trong dân chúng. Cứ nghĩ về Nghìn lẻ một đêm ở thế giới chúng ta mà xem: từ rất lâu trước khi có phim ảnh hay máy in, những câu chuyện đã sở hữu sức mạnh lay động cả vua lẫn dân. Và còn vô số ví dụ tương tự.
Nhưng nếu vị Quốc Phụ đã nắm khá vững đất nước này, có lẽ ông ta cũng chẳng cần đến những câu chuyện như vậy. Để “cải tạo”, hay ít nhất là giáo dục thêm cho dân chúng, chúng ta sẽ cần một huyền thoại có thể gán thêm quyền uy cho vị Quốc Phụ. Hoặc nhìn ngược lại, nếu chúng ta không thể tạo ra một câu chuyện như thế, lòng oán hận chống lại Quốc Phụ có thể sẽ bùng lên trong dân chúng.
“Hmmm…”
Dù nhìn theo góc độ nào, tôi cũng chỉ thấy đây là một nỗ lực trắng trợn nhằm thâu tóm quyền lực độc tài.
Họ bảo phần lớn dân số đất nước này là nông dân. Điều đó làm tôi liên tưởng đến một điển hình của cái ác, Pol Pot. Không phải tôi đang ngụ ý có sự so sánh trực tiếp nào giữa Campuchia thời Pol Pot, với tất cả những hoàn cảnh quốc tế phức tạp, và vương quốc Bahairam. Tôi cũng chẳng nghĩ Bahairam đang trong quá trình thủ tiêu cả một mạng lưới tình báo đã chống lại chính quyền.
Nhưng dù sao đi nữa, chuyện đó không liên quan.
Rốt cuộc, tôi không thể chấp nhận ý tưởng rằng mình—hay nói đúng hơn, là kiến thức và kinh nghiệm của một otaku—lại bị lợi dụng làm công cụ để kiểm soát người khác. Có lẽ điều này nghe thật đáng ngờ, khi nó đến từ một kẻ đã từng đồng lõa với một cuộc xâm lược văn hóa, nhưng tôi chỉ đơn giản là không nghĩ văn hóa nên là một công cụ chính trị. Dĩ nhiên, không có cách nào tách bạch hoàn toàn văn hóa và chính trị, tôi biết rõ điều đó. Nhưng mà…
“Kanou Shinichi.”
Khi tôi đang mải mê suy nghĩ, một tiếng gõ vang lên từ cánh cửa dẫn ra ngoài. Chưa kịp trả lời, cánh cửa đã mở và Amatena bước vào.
“Anh đã đi đến kết luận nào chưa?”
“Kết luận?”
“Clara báo cáo rằng anh có vẻ đang suy nghĩ gì đó. Chúng tôi quyết định để anh một mình một lúc.”
“Ồ…”
Vậy ra đó là lý do Clara biến mất.
Và điều đó cũng có nghĩa là, rốt cuộc thì cô ta vẫn luôn theo dõi tôi. Cũng không có gì đáng ngạc nhiên cho lắm.
“Anh đã nghĩ ra ý tưởng nào để tạo dựng huyền thoại về Quốc Phụ chưa?”
“..................Huyền thoại?”
Cười vào lúc này là không nên, dù cái ý tưởng rằng một mớ chuyện bịa do một gã otaku vớ vẩn nào đó nghĩ ra lại có thể trở thành một huyền thoại thực sự cũng khá nực cười. Nhưng ngẫm lại, cũng thật đáng ngạc nhiên là huyền thoại thường bắt đầu như vậy. Được kể đi kể lại qua hàng trăm, hàng nghìn năm, nó có thể bị bào mòn, phủ bụi thời gian, và rồi thực sự trở nên nhuốm màu huyền thoại.
Cứ nghĩ xem có bao nhiêu huyền thoại vừa nóng bỏng, vừa liên quan đến hậu cung hay thậm chí là siêu năng lực. Chết tiệt, chỉ cần lấy bối cảnh trường học là bạn gần như đã có một bộ light nov—
Mà thôi, dẹp đi.
“Này, Amatena,” tôi lên tiếng.
“Chuyện gì?”
“Có một điều tôi muốn xác nhận cho chắc,” tôi nói, cẩn trọng lựa lời. “Chính xác thì các người mường tượng ra loại ‘huyền thoại’ nào?”
Ánh mắt cô ta thoáng vẻ thắc mắc; có vẻ cô ta không ngờ tôi lại hỏi vậy. Cô ta cau mày suy nghĩ một lát rồi đáp, “Ví dụ, chúng tôi có một câu chuyện về vị vua khai quốc. Thần dân của chúng tôi đã không thể chống cự khi bị nước địch xâm lăng, nhưng vị vua đầu tiên đã hô vang ‘Chiến thắng thuộc về nhân dân ta,’ và rồi một cơn lốc xoáy nổi lên cuốn phăng lũ giặc tàn ác.”
“À… tôi hiểu rồi.”
Vậy là tôi đã đúng: mục đích là để củng cố quyền uy. Tính logic không phải là vấn đề lớn. Câu chuyện không đưa ra lời giải thích khoa học nào về việc tại sao nhà vua có thể làm vậy, và điều đó cũng chẳng quan trọng. “Đức Vua làm được điều đó vì ngài vĩ đại và công chính. Đức Vua muôn năm!” Đó là tất cả lời giải thích mà một câu chuyện như thế cần.
Nhưng…
“Ừm, tôi vừa nảy ra một ý.”
“Ý gì?”
“Đất nước này có vẻ có rất nhiều… điểm khác biệt. Những mâu thuẫn kỳ lạ, nếu cô hiểu ý tôi. Chẳng hạn như trang phục của cô so với những người khác. Và cả buổi lễ ở tòa nhà kia nữa. Tôi cảm thấy mọi thứ thiếu đi một sự đồng bộ nhất định.”
Amatena chỉ cau mày.
“Liệu có phải... đây chỉ là phỏng đoán của tôi thôi, nhưng... dù cho vị vua hiện tại là đời thứ bao nhiêu đi nữa... thì mọi thứ ở Bahairam đã thay đổi một cách dữ dội dưới triều đại của ông ta?”
Cảnh tượng điêu tàn của thành phố.
Trang phục giản dị, mộc mạc của người dân.
Những tòa nhà mang kiến trúc truyền thống đến mức kỳ quặc.
Lễ cưới với những nghi thức dường như đã bén rễ sâu trong phong tục dân gian.
Mọi thứ tôi chứng kiến cho đến giờ dường như đều là những thái cực đối lập. Quá đỗi khác biệt.
Phải chăng điều này cho thấy vị vua hiện tại, sau không biết bao nhiêu đời tiên đế, đã quyết định lèo lái đất nước theo một hướng hoàn toàn khác? Thậm chí là một cú bẻ lái chính sách 180 độ?
Lấy ví dụ từ thế giới của chúng ta, sau Cách mạng Văn hóa, mọi thứ ở Trung Quốc đã... à, tôi sẽ không nói là hoàn toàn khác, nhưng là vô cùng, vô cùng khác. Và những thay đổi trong chính phủ Nhật Bản sau khi bại trận trong Thế chiến II, chủ yếu do sự áp đặt của Mỹ, được cho là đã tác động sâu sắc đến văn hóa.
Amatena lặng đi một lúc, dường như đang trầm tư. rồi cô ta nói toạc ra, “Vậy là anh biết rồi à?”
“Tôi có thể đoán... ít nhiều là vậy.”
Và thế là Amatena bắt đầu giải thích cho tôi. Đây là những gì cô ấy đã kể:
Thuở sơ khai, Bahairam không phải là một quốc gia đặc biệt trù phú. Thật ra, đất đai nơi đây vô cùng cằn cỗi, nên phần lớn người dân phải du canh du cư như loài chim, rong ruổi tìm kiếm nguồn nước và thức ăn ít ỏi. Khi một nơi khô cạn, họ lại dời đi nơi khác cho đến khi nơi cũ tự nhiên hồi phục. Đó là cách người dân nơi đây đã tồn tại từ bao đời. Những chuyến tuần du của nhà vua từ thành phố này sang thành phố khác, tôi đồ rằng, cũng là một tàn dư của thời kỳ đó.
Tuy nhiên, bắt đầu từ vài đời vua trước, đã có một cuộc cải cách lớn trong quốc sách. Chính tinh thần đoàn kết vốn có từ lâu đã khiến người dân đón nhận chính sách mới này, một chính sách với tham vọng phú quốc cường binh. Bahairam đem quân đi chinh phạt các nước láng giềng, sáp nhập lãnh thổ của họ cùng với nguồn nước dồi dào, đất đai màu mỡ và nguồn lương thực ổn định. Dân số ngày một gia tăng.
Tất cả những điều này có nghĩa là người dân Bahairam không còn phải lang bạt khắp nơi; họ có thể an cư lạc nghiệp tại một chỗ, và nhiều người đã làm vậy. Việc từ bỏ lối sống du mục càng làm dân số bùng nổ, và họ bắt đầu có đủ tài nguyên để cải tạo đất đai và thực hiện các công cuộc tương tự. Gần như trước khi bất cứ ai kịp nhận ra (kể cả chính Bahairam), đất nước này đã trở nên lớn mạnh và hùng cường không kém gì Đế quốc Eldant.
Vì lẽ đó, vị vua của mấy thế hệ trước được tôn sùng như một bậc anh hùng ở Bahairam.
Tuy nhiên, khi lối sống đổi thay, văn hóa cũng biến chuyển theo. Chung sức đồng lòng vì một quốc gia hùng mạnh trở thành tôn chỉ cao nhất, trong khi những bất bình đẳng và bất mãn cá nhân đều bị dập tắt vì bị coi là “phá vỡ khối đại đoàn kết.” Những phong tục và nghi lễ xưa cũ nhanh chóng bị loại bỏ—hay nói đúng hơn, bị vứt bỏ không thương tiếc vì bị cho là vướng víu.
Hệ quả của tất cả những chuyện này là một Bahairam mà tôi đang chứng kiến đây.
“Cô thực sự đáng gờm đấy, Amatena,” tôi nói khi cô ta kể xong.
“Hửm?” cô ta đáp.
“Kiểu như, cô biết đấy, đôi khi điều khó nhất lại chính là thấu hiểu bản thân mình? Người trong cuộc thường khó có cái nhìn khách quan về chính nơi họ đang sống. Nhưng cô thì có vẻ làm được.”
Một phần là vì rất khó để một cá nhân có thể cảm nhận hết những biến động đã diễn ra trong một thời gian dài. Là người trong cuộc, thật khó để có cái nhìn toàn cảnh. Có lẽ rất nhiều người Bahairam không có đủ kiến thức hay sự thấu suốt để giải thích tại sao đất nước họ lại ra nông nỗi này.
Nhưng đối với tôi, giọng của Amatena khi cô ấy thuật lại lịch sử quốc gia mình nghe khách quan đến lạ. Như thể là một người ngoài cuộc đang bình phẩm.
“Do tính chất công việc,” Amatena nói sau một thoáng, “tôi thường có dịp xuất ngoại.” Một nụ cười mà tôi nghĩ là có phần chua chát thoáng qua trên mặt cô ta. “Nếu phải nói, tôi thường nhìn nhận đất nước này từ một vị thế chẳng giống một thần dân chút nào. Đó không phải là một thói quen tốt. Chỉ có thể nói rằng có lẽ tôi đã bị nhiễm độc bởi tư duy lệch lạc của các quốc gia khác.”
Tôi không nói gì. Nhưng tôi tự hỏi, liệu điều đó có đúng không? Rốt cuộc, ai mới là kẻ thực sự lệch lạc?
-------------
Đã chừng nửa ngày trôi qua kể từ lúc chúng tôi thoát khỏi khu rừng.
Chúng tôi băng qua một vùng hoang địa chỉ toàn cát và đá cho đến khi gặp một con đường, rồi men theo nó để tiến về thị trấn gần nhất. Thi thoảng, chúng tôi bắt gặp bóng dáng người dân Bahairam, hoặc đôi khi là những người trông như thương nhân lữ hành từ xứ khác đến, nhưng phần lớn con đường đều hoang vắng. Thật khó tin rằng nó lại đang dẫn đến một thị trấn hay thành phố sầm uất nào đó.
“Em gần như chắc chắn rằng… cái ‘thành phố phía đông’ hay gì đó là ở hướng này.” Minori-sama lôi từ trong túi ra một món đồ, một thứ gọi là ‘sumart fone’ hay đại loại vậy. Shinichi-sama cũng từng có một cái, dù màu sắc có khác.
“Theo thông tin của Đế quốc Eldant, đó không phải là thủ đô, nhưng là một đô thị khá lớn. Chắc cũng cỡ Nagoya hay Osaka của Nhật Bản. Tôi không chắc lắm về khả năng họ đưa Shinichi đến đó, nhưng…”
Nếu phải dùng một từ để mô tả Bahairam, thì đó là “mênh mông”. Chúng tôi đoán họ sẽ không đưa Shinichi-sama đến một làng nông nghiệp hẻo lánh nào đó, nên việc nhắm đến một thành phố lớn hơn, nơi có thể có căn cứ quân sự hoặc cơ quan chính phủ, là hợp tình hợp lý. Nhưng ở Bahairam có nhiều nơi như vậy, và những kẻ ngoại lai như chúng tôi thì biết rất ít về chúng.
“Cô nghĩ sao?”
“Em… em cũng thực sự không biết…”
Dù lòng em nóng như lửa đốt muốn một mình đi cứu Shinichi-sama, em lại hoàn toàn không có cách nào khả dĩ để tìm thấy ngài ấy.
“Tôi cũng đoán vậy. Chắc là chúng ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc hỏi thăm người dân địa phương.” Minori-sama quay sang Elvia-san. “Elvia. Cô nghĩ Shinichi-kun đang ở đâu?”
Tuy nhiên, Elvia-san vẫn im lặng. Cô chỉ đờ đẫn nhìn vào khoảng không phía bên kia đường.
Nhân tiện, cô ấy đang mang số hành lý nặng gần gấp đôi tôi hay Minori-sama, quả là một cảnh tượng lạ lùng. Trông không giống cô ấy đang đi bộ cho bằng một đống hành lý đang tự lảo đảo bước đi, còn cô chỉ vô tình dính vào đó. Nhưng dường như việc này chẳng làm cô mệt mỏi chút nào. Vẻ mặt cô... chẳng có lấy một chút sinh khí.
Tôi và Minori-sama nhìn nhau.
Có vẻ như Elvia-san không phớt lờ chúng tôi, mà là đang mải suy nghĩ vẩn vơ nên chẳng để ý gì. Trông cô không còn vẻ tươi tắn thường ngày; kể từ khi đặt chân đến Vương quốc Bahairam, cô lúc nào cũng như người mất hồn.
"Elvia?" Minori-sama lại sát gần cô ấy.
Điều đó dường như đã kéo cô trở về thực tại. Cô chớp mắt nhìn Minori-sama. ".........Ơ, vâng? Có chuyện gì vậy ạ?"
"Bọn tôi đang bàn xem Shinichi-kun có thể ở đâu."
"T-Tại sao chị lại hỏi em?"
"Thì, em chẳng phải là gián điệp của nước này sao, Elvia?" Minori-sama cười toe toét. "Chị đoán là dù em làm việc cho ai, thì kẻ bắt cóc Shinichi-kun hẳn cũng là đặc vụ của nhóm đó. Chị hơi nghi ngờ một nơi có trình độ văn hóa thế này lại có cả đống tổ chức gián điệp cạnh tranh nhau. Chị cá là em biết nơi họ thường giam giữ con tin. Chị chỉ băn khoăn liệu có nơi nào như thế ở cái 'thành phố phía đông' mà chúng ta sắp tới không."
Sau một hồi im lặng rất lâu, Elvia-san đáp, "Em... em thật sự không biết." Rồi cô ngoảnh mặt đi, không nhìn Minori-sama nữa và lại chìm vào im lặng. Trông cô không vui chút nào. Lẽ nào tôi đoán đúng? Lẽ nào cô ấy không muốn phản bội quê hương mình bằng cách giúp chúng tôi? Phải thừa nhận là tôi có thể thông cảm với cảm giác đó.
"Em," cô thì thầm, "em không... em không được như các chị Jiji và Ama. Em không... giỏi giang bằng họ."
Jiji? Ama? Cô ấy gọi họ là chị. Hẳn họ là người nhà của cô ấy.
"Em lúc nào cũng chỉ là đứa chạy vặt thôi."
Có lẽ cô ấy đang cố giải thích rằng vì mình không "giỏi giang," cô đành phải nhận nhiệm vụ hèn mọn nhất: làm gián điệp.
"Thế nên em thật sự không nghĩ mình giúp được gì nhiều đâu..." Cô buồn bã nhìn Minori-sama, người thở hắt ra một hơi, cho thấy cô khó chịu với chuyện này đến mức nào.
"Ừm, Elvia-san," tôi lên tiếng. Có một điều tôi muốn biết, và phải biết ngay lúc này. "Cô có yêu Shinichi-sama không?"
"Hả? Chị nói gì cơ?!" Giọng cô đầy kinh ngạc. Có lẽ cô không ngờ câu hỏi đó lại phát ra từ tôi.
Tôi lờ đi và nói tiếp, "Hay là cô ghét ngài ấy?"
"K-Không phải thế—" Cô ấy vội vàng xua tay, lắc đầu quầy quậy. "Ý em là, chắc chắn là không rồi! Sao có thể chứ?! Em nợ Shinichi-sama cả mạng sống này! Ngài ấy còn cho phép em vẽ, rồi còn nhờ em vẽ đủ thứ hay ho, và—"
Nói đến đây, cô dừng lại, cúi đầu nhìn xuống đất một lúc.
"V-Và... ngài ấy bảo em 'moe', chị thấy đấy..." Cô nói lí nhí. "Đôi tai và cái đuôi của em... Ngài ấy bảo chúng không làm ngài ấy bận tâm."
Cái từ mà Shinichi-sama dùng, moe. Nó thường có nghĩa là "dễ thương" hay "đáng mến"—những từ mà đàn ông loài người chẳng bao giờ dùng để nói về các á nhân. Ai cũng biết—không chỉ ở Đế quốc Thần thánh Eldant, mà là tất cả mọi người ở khắp mọi nơi—rằng con người là giống loài đẹp nhất, đáng khao khát nhất, và á nhân sẽ không bao giờ có thể sánh bằng.
Chính vì vậy mà những lời của Shinichi-sama mới gây ngạc nhiên đến thế. Không chỉ với Elvia-san, mà với cả tôi.
"Tôi cũng cảm thấy như vậy," tôi nói, tay đặt lên ngực. "Tôi là một bán yêu tinh, một hầu gái, nhưng Shinichi-sama chưa bao giờ tạo ra khoảng cách giữa chúng tôi. Ngài đối xử với tôi như với tất cả mọi người. Ngài thậm chí còn dạy tôi đọc và viết tiếng Nhật. Ngài đã bảo vệ tôi khi Bệ hạ nổi giận với tôi. Và ngài cũng rất tốt với cả Brooke-san và Cerise-san..."
Tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc và tự hào khi được ở bên một người như thế. Kể từ khi gặp Shinichi-sama, cuộc đời tôi—đúng hơn là chính sinh mệnh của tôi—đã hoàn toàn thay đổi. Nếu không gặp ngài, tôi sẽ mãi sống trong sự căm ghét chính bản thân mình, oán trách cha mẹ đã sinh ra tôi. Đó hẳn sẽ là một kiếp sống bi ai.
"Phải là Shinichi-sama. Không một ai khác," tôi quả quyết, tay nắm chặt trước ngực. "Nếu không thể ở bên cạnh Shinichi-sama, cuộc đời tôi cũng coi như chấm hết."
"Myusel..." Elvia-san sững sờ nhìn tôi.
"Tôi sẽ giúp Shinichi-sama, bằng mọi giá. Bất kể phải làm gì đi nữa. Tôi biết yêu cầu của chúng tôi với cô là không công bằng. Tôi biết nó chẳng khác nào phản bội tổ quốc, và tôi không trách nếu cô không muốn làm vậy. Nhưng đối với tôi, việc phải nhờ cô làm một điều phi lý và bất khả thi như thế... Ngay lúc này, đó là lựa chọn duy nhất của tôi."
Elvia-san trông vô cùng bối rối, nhưng cô không nói thêm lời nào.
Người lên tiếng thay vào đó là Minori-sama. "Tôi cũng muốn giúp Shinichi-kun. Một phần, đúng là tôi cũng có trách nhiệm trong việc cậu ấy mất tích. Nhưng kể cả không phải vậy, tôi vẫn muốn tin rằng mình sẽ đến đây để cứu cậu ấy."
"Minori-sama..."
"Lần đầu gặp nhau, tôi còn không chắc cả hai đứa có sống nổi qua mặt nhau không," cô nói với một nụ cười toe toét. "Cậu ta ngay lập tức cứ dán mắt vào ngực tôi. Cảm giác... khá là quấy rối. Nhưng rồi tôi đâm ra quý cậu ta, và không chỉ vì công việc của tôi là phải trông chừng cậu ấy. Tôi biết cậu ta có thể trông như thế nào, nhưng thực ra cậu ta có một trái tim rất mạnh mẽ. Cậu ta là một otaku, nhưng là một otaku đáng ngạc nhiên là chỉn chu."
Minori-sama thoáng nhìn lên bầu trời xa xăm rồi nói, "Chỉ tử tế thôi thì không đủ để một người trở nên như vậy. Họ phải tự mình làm điều đó."
Tôi ngẩn người ra.
Shinichi-sama từng nói Minori-sama cũng là một "otaku". Khác với tôi, cô ấy sinh ra và lớn lên ở cùng thế giới với ngài, nói cùng một ngôn ngữ, và cũng là một otaku. Có lẽ vì vậy mà cô ấy có thể nhìn thấy những điều ở ngài mà tôi không thể.
Thú thật, ý nghĩ đó khiến tôi có chút ghen tị. Ghen tuông.
"Tôi thực sự xin lỗi vì đã ép em đi cùng. Để chị hỏi lại nhé. Elvia, nếu em không ghét Shinichi-kun như em nói, vậy thì hãy giúp bọn chị cứu cậu ấy. Nếu lỡ phải chiến đấu với người Bahairam, chị và Myusel sẽ ở lại, còn em có thể chạy đi. Nhưng ít nhất xin em hãy đi cùng bọn chị cho đến khi tìm được Shinichi-kun."
Elvia-san lặng lẽ nhìn xuống đất một lúc lâu. Đuôi cô rũ xuống, trông thật yếu ớt.
"Chị... đúng là đồ ăn gian," cô nói khẽ. "Hỏi như vậy thật không công bằng chút nào..."
Cô cúi gằm mặt mất vài phút. Rồi đột nhiên—
"Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaahhhhh! Bực thật mà!"
Cô ngẩng mặt lên trời và gần như tru lên.
"Được rồi! Đằng nào cũng đã lỡ đâm lao thì phải theo lao thôi. Tới đâu hay tới đó, dốc hết sức mình vậy!" Đuôi cô lại vểnh lên. Chính cái đuôi đó, còn rõ ràng hơn cả lời nói hay vẻ mặt, đã nói lên cảm xúc thật của cô. Có lẽ cuối cùng cô đã hạ được quyết tâm.
"Lúc em nói không biết họ đưa Shinichi-sama đi đâu là thật. Mấy gián điệp quèn như em làm sao biết được chuyện của cấp trên. Nhưng em nghĩ mình biết một người có thể biết chuyện gì đã xảy ra với ngài ấy."
"Ồ?" Minori-sama nói, nhoài người về phía trước.
Elvia-san gật đầu. "Đi hơi xa một chút, nhưng cứ đi theo em!"
"Hả? K-Khoan đã, chúng ta đi đâu—?"
"Này! Chờ đã, Elvia!"
Elvia-san cất bước nhanh đến nỗi dường như cô chẳng còn để ý đến đống hành lý đang mang. Tôi và Minori-sama phải vội vã đuổi theo.
-------------
Bạn có thể lựa chọn từ ngữ cẩn thận hết mức có thể, có thể kiểm soát biểu cảm của mình chặt chẽ đến đâu. Nhưng đôi khi—đôi khi, bạn vẫn không thể che giấu được cảm xúc thật của mình.
Chỉ là một dạng trực giác, nhưng không hiểu sao tôi có cảm giác Amatena không thực sự tin rằng mọi chuyện ở Bahairam đều ổn thỏa. Khi cô ấy kể cho tôi nghe về quá khứ và hiện tại của đất nước, đôi khi tôi có thể nhận ra một thoáng do dự.
Nhưng Amatena thuộc quân đội Bahairam. Không phải dạng "dân quân nông dân", mà là một quân nhân chuyên nghiệp thực thụ. Cô ấy có chức vụ phải giữ gìn, và điều đó đồng nghĩa với việc phải ngậm miệng ngay cả khi cảm thấy có gì đó không ổn, hoặc có vấn đề gì đó. Càng phải như vậy hơn khi đất nước đang trong giai đoạn chuyển giao như thế này—bất kỳ lời xì xầm nào cũng có thể bị coi là nổi loạn hay phản quốc.
Và thế là...
"Nói chung," Amatena nói, "tôi nghĩ nhiêu đó đủ để cậu hiểu sơ qua về đất nước chúng tôi. Tôi muốn cậu hoàn thành công việc của mình càng nhanh càng tốt, đồ cặn bã."
Tôi chẳng biết nói gì hơn.
Công việc của tôi.
Nói cách khác, là tạo ra một tác phẩm nào đó giúp tăng cường sự đoàn kết trong dân chúng và khiến họ ngày càng trung thành với nhà vua. Bịa ra một truyền thuyết ca ngợi Vua Bahairam lên tận mây xanh. Không cần phải hợp lý. Thậm chí không cần mạch lạc. Chỉ cần nó hoàn thành nhiệm vụ là được.
Tôi ngồi im. Cảm giác khó chịu trong tôi chẳng vơi đi chút nào.
Kể cả khi bỏ qua sự cố chấp của tôi về chủ nghĩa cá nhân, việc tiếp tay tạo ra một câu chuyện sai rành rành như vậy cũng đi ngược lại phẩm giá của một otaku. Chỉ có một cách duy nhất.
"Tôi xin lỗi," tôi nói, thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt Amatena mà chỉ cúi đầu nhìn xuống đất. "Tôi không muốn làm việc đó."
Tuyệt! Tôi đã nói ra rồi!
Dù giọng có hơi run khiến tôi hơi ngượng, nhưng tôi đã từ chối một cách rõ ràng và thẳng thắn. Đúng vậy, đây chính là minh chứng cho sự trưởng thành của Kanou Shinichi. Tôi đã trở thành "Kanou Shinichi Dám Nói KHÔNG"!
Còn Amatena? Cô ta chỉ gật đầu.
"Tôi hiểu rồi."
Hử?
"Nếu vậy thì, cũng đành chịu thôi."
"Cái gì...?"
Tôi sững người vì... cô ta có vẻ đã chuẩn bị sẵn cho việc này.
Tôi đã sẵn sàng cho một cuộc chiến, và giờ thì cảm thấy mình thật ngớ ngẩn. Có lẽ Bahairam là một nơi rộng lượng hơn vẻ ngoài. Có lẽ nếu bạn giải thích mọi thứ có logic, họ sẽ sẵn lòng chấp nhận. Nhưng nếu vậy... tại sao một đất nước như thế lại đi bắt cóc người?
Trong lúc tôi đang mải suy nghĩ, Amatena lên tiếng, "Cậu có một lựa chọn."
Gương mặt cô ta không chút biểu cảm. Mà, bình thường cô ta đã vô cảm rồi, nhưng không hiểu sao lần này lại đáng sợ hơn.
"Giúp tạo ra truyền thuyết," cô ta nói. "Hoặc từ chối, và giết Clara."
"...............Hả?"
Trong một khoảnh khắc, tôi hoàn toàn không hiểu cô ta đang nói gì. Clara? Cô bé thì liên quan gì ở đây?
"Cô đang—"
"Nếu cái bản mặt kinh tởm của cậu không chịu nghe lời, chúng tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tìm những phương pháp thuyết phục khác."
"Không, khoan đã, từ từ. Ý tôi là, Clara thì có liên quan gì cơ chứ? Huống hồ lại là giết con bé?"
Vẻ mặt của Amatena vẫn lạnh như băng, hay nói đúng hơn là hoàn toàn vô cảm. Tôi đã tưởng Clara lánh mặt là để cho tôi không gian suy nghĩ. Nhưng biết đâu, cô ấy đang bị giam giữ ở đâu đó như một con tin.
Nhưng lại một lần nữa: tại sao lại là Clara? Hẳn nhiên tôi sẽ thấy áy náy nếu có ai đó chết vì mình. Nhưng toàn bộ ý nghĩa của việc bắt con tin là để uy hiếp một người mà mục tiêu của bạn có tình cảm gắn bó.
Chắc chắn, mười ngày sống chung đã nhen nhóm trong tôi một chút cảm mến dành cho cô ấy. Nhưng Clara là người Bahairam. Tôi lại thân với Đế quốc Eldant hơn, nên nói trắng ra, cô ấy thực chất là kẻ địch của tôi.
Vậy mà giờ đây, Amatena đang đứng trước mặt tôi, dọa giết Clara. Nhưng dưới góc nhìn của tôi, chuyện này chẳng khác nào một tên lính địch kề dao vào cổ chính đồng đội của mình. Thật... vô nghĩa. Tại sao cô ta lại phải nói với tôi điều này?
“Nghe này, tôi thực sự không hiểu nổi...”
“Chẳng lẽ ngài định nói mình có thể làm ngơ trước cái chết của một người phụ nữ mà ngài đã từng ‘quan hệ’?”
“...Hả?”
“...Hửm?”
Hai chúng tôi chìm vào một khoảnh khắc tĩnh lặng vô cùng kỳ quặc.
“Vẫn chưa thông.”
“Tôi đang hỏi, ngài sẽ ruồng bỏ một người mà ngài đã có ‘quan hệ’ cùng?”
“Bộ tộc người thú các người ai cũng dùng từ đó một cách bô bô vậy à?!” tôi la lên.
Khoan đã! Giờ không phải lúc để lên lớp về từ vựng!
“Q-Quan hệ? Nghe này, chúng tôi... Chúng tôi chưa từng, cô hiểu chứ... ‘quan hệ’.”
“Cái gì?” Amatena hỏi, giọng đầy kinh ngạc. Dù vẻ mặt cô ta vẫn không thay đổi, hay đúng hơn là vẫn vô cảm, nhưng chính điều đó lại khiến cái nhướng mày bối rối của cô ta càng thêm phần biểu cảm. “Ngài chưa ư? Sau mười ngày sống chung, ngài vẫn chưa ‘quan hệ’? Dù chỉ một lần?”
“Lạy Chúa, các người bị ám ảnh cái từ ‘quan hệ’ đó hay sao vậy?!”
Nghe cái từ đó quá nhiều lần từ miệng của quá nhiều cô gái sẽ phá nát mọi giấc mơ của tôi mất! Ít nhất thì cô ấy cũng có thể tìm một từ nói giảm nói tránh nào đó hoa mỹ hơn chứ. Như là *làm chuyện đó* hay *làm việc ấy* hay gì đó tương tự. Hoặc có lẽ cô ấy có thể hơi đỏ mặt một chút khi nói ra—đó mới là điểm quan trọng! Rất quan trọng, theo ý kiến của tôi! Đó là luận điểm của Kanou Shinichi!
......Thôi được rồi, xin lỗi, bỏ qua đi.
“Dù cô có dùng từ ngữ nào đi nữa, thì không, chúng tôi chưa hề làm chuyện đó!”
“Hoàn toàn không có quan hệ nào...?” Amatena nói, đôi mày lại nhướng lên.
“Không một chút nào.”
“Lẽ nào ngài không... hứng thú với phụ nữ?”
“Sai bét!”
“Đừng nói với tôi là có bệnh gì đó khiến ngài không thể ‘lên’ đượ—”
“Vẫn hoạt động tốt, cảm ơn!”
Tôi xin cô đấy! Dừng lại! Tôi không muốn nghe những từ ngữ như vậy từ một người có khuôn mặt của Elvia!
Mặc dù sự lạnh lùng tuyệt đối của cô ta khiến cô ta, ờ thì, khác một trời một vực với Elvia, và.................................... hửm?
Biết đâu thế này lại hay?
Khi tâm trí tôi bắt đầu trôi dạt đến những chiều hướng suy nghĩ bệnh hoạn nhất, Amatena lại nhướng mày lần nữa, lần này pha chút bực dọc.
“Vậy thì tại sao?”
Tại sao ư? Cô ta muốn biết tại sao à?
Được thôi, tôi sẽ nói cho cô ta biết.
Tôi sẽ nói lên chân lý của đời mình.
“Chuẩn! Chính là lolita!” tôi hét lớn, giơ cao cánh tay phải theo một tư thế khoa trương như muốn gào lên rằng *‘Khoa học Đức là số một thế giớiiiiii!’* “TUYỆT ĐỐI KHÔNG ĐỤNG CHẠM!”
Phù. Mình đã làm được.
Thật hoàn mỹ. Không một tì vết.
Tôi nhìn Amatena với một nụ cười nhẹ nhõm, nhưng cô ta lại đáp lại bằng ánh mắt đầy hoài nghi, không hề có vẻ gì là bị thuyết phục.
Ừm...
“Clara đã không mời ngài sao?” Giọng cô ta lạnh như băng giá.
Thì ra đây là cảm giác khi bạn dốc hết tâm can vào một việc để rồi nhận lại một sự thất bại ê chề. Tôi chẳng thích cảm giác này chút nào.
“Ờ-Ờm, thì, có chứ...”
Cô ấy chắc chắn đã “mời” tôi rồi, nhưng… ờ thì, không ai lại nhìn thẳng vào một cái bẫy… một cái mỹ nhân kế mà lại gật đầu cái rụp cả.
Các bạn hiểu mỹ nhân kế là gì rồi chứ? Tôi từng đọc ở đâu đó rằng trong suốt chiều dài lịch sử nhân loại, về cơ bản có hai thủ đoạn được sử dụng khắp nơi để gây ra sự phản bội của các nhóm và quốc gia: tiền và mỹ nhân.
Thế là một tổ chức gián điệp cử một nữ điệp viên xinh đẹp đến bên một gã đàn ông nào đó, dùng lời đường mật trên giường để moi móc thông tin tối quan trọng. Hoặc họ có thể cử một anh chàng bảnh bao đến với vợ của một nhân vật cấp cao, rồi bắt cóc cô ta để lấy thông tin. Những chuyện như vậy thực sự xảy ra. Mặc dù tôi không biết đó có phải là ý hay không, khi mà nó thường kết thúc bằng những màn đấu súng... ít nhất là trên phim Hollywood.
Và đó chính là chuyện đã xảy ra ở đây: Amatena nghĩ rằng cô ta đã giăng bẫy tôi bằng Clara. Cô ta cho rằng sau mười ngày chung sống, chúng tôi sẽ tự nhiên đi đến một mối quan hệ thể xác nào đó, và cô ta đang cố dùng điều đó để uy hiếp tôi. Lẽ ra cô ta nên kiểm tra lại với Clara trước. Nhưng biết đâu, có lẽ Clara thực sự tin rằng tôi mắc một căn bệnh quái ác nào đó khiến tôi sẽ chết nếu gần gũi con gái, và cô ấy cứ ngỡ rằng mình đã “thân thiết” với tôi qua tất cả những cách khác mà cô ấy đã tìm ra để giúp đỡ tôi.
“Clara là người của cô cài vào. Cô muốn cô ấy ở gần tôi để tôi sẽ làm theo lời cô.”
“Cô ấy là cấp dưới của tôi. Tôi biết mình có thể tin tưởng cô ấy.”
“Lẽ ra tôi phải đoán ra.” Tôi buông một tiếng thở dài.
Tôi chưa hề đụng đến một sợi tóc của Clara, nhưng phải thừa nhận, tôi đã cảm thấy khá vui khi thấy cô ấy nỗ lực hết mình vì tôi. Việc biết chắc chắn rằng đó chỉ là một phần của cái bẫy quả thực có chút thất vọng. Dĩ nhiên, cái đuôi của Clara đã tố cáo rằng cô ấy thân thiết với Amatena hơn tôi nhiều.
“Nhưng tại sao lại là Clara?”
“Ý ngài là sao, tại sao?”
“Chỉ là... Cô biết đấy. Cô ấy còn quá... nhỏ.”
Chẳng phải người ta thường chọn một phụ nữ trưởng thành, mặn mà để đi quyến rũ người khác sao? Dĩ nhiên, tôi lại có điểm yếu chết người với mấy kiểu lolita mà ngực có hay không cũng chẳng ai biết.
“Đó không phải là gu của ngài sao?”
“Tôi ư? À, thì, cô biết đấy...”
“Tôi nghe nói ngài là một trong những sủng thần của Nữ hoàng Eldant.”
“Xin lỗi?”
“Nữ hoàng Eldant, Petralka. Ngài không phải là người tình của cô ta sao?”
“Một trong những—cái quái gìiiii?!”
Chúng tôi đúng là bạn bè khá thân! Nhưng chắc chắn, chắc chắn không phải kiểu quan hệ nghe… dơ bẩn như thế! Mặc dù đúng là tôi cũng có chút cảm tình với cô ấy!
“Tôi nói cho cô biết, giữa chúng tôi không phải là mối quan hệ đó.”
“Ồ, không à? Tôi cho rằng có những gián điệp cung cấp thông tin tốt hơn những người khác.”
Chắc là vậy, nếu coi một người như Elvia là gián điệp. Dù sao đi nữa, tin đồn và lời rỉ tai thế nào cũng bị trộn lẫn vào báo cáo của một điệp viên tình báo.
“Vậy cô thuộc một cơ quan tình báo nào đó, đúng không, Amatena? Cố gắng tìm hiểu tình hình ở các nước đối địch? Tôi có thể cho rằng Clara cũng thuộc nhóm đó không?”
“Ngài có thể,” Amatena nói, dù cô ta có vẻ thắc mắc tại sao tôi lại hỏi chuyện này bây giờ.
“Chà, nghe này, tôi biết đó là công việc của cô ấy, nhưng bắt những đứa trẻ như Clara đi ‘q...quan hệ’? Với những người chúng thậm chí chẳng hề quan tâm? Tôi không nghĩ đó là một việc tốt.”
“Khi thực thi nhiệm vụ, không có tốt hay xấu,” Amatena tuyên bố.
Chúng ta đang nói về một đất nước mà việc bạn đời được “phụ thân-chủ nhân” sắp đặt là chuyện hoàn toàn bình thường, nên có lẽ tôi không nên ngạc nhiên nếu họ có quan niệm khác về trinh tiết. Nhưng có một điều chắc chắn: tôi không nghĩ mình sẽ có thể hoàn toàn coi Bahairam là nhà.
“Dù sao đi nữa.” Tôi quyết định thừa thắng xông lên. “Dùng Clara để uy hiếp thì vô dụng thôi. Chúng tôi chưa làm gì cả, nên tôi chẳng có tình cảm đặc biệt gì với cô ấy. Cứ đe dọa giết cô ấy đi—tôi không quan tâm. Các người muốn làm gì thì làm. Nếu cô không tin tôi nói thật, cứ đi mà hỏi cô ấy.”
Ở một khía cạnh nào đó, những lời này nghe thật tàn nhẫn không thể tả; lương tâm khiến trái tim tôi đau nhói khi thốt ra chúng. Nhưng đồng thời, nếu tôi do dự lúc này, chắc chắn không còn gì để bàn cãi: tôi sẽ bị ép làm trưởng Cục Xúc tiến Phụ thân-Chủ nhân, mặc cho tôi có phản đối.
Cứ lạnh lùng đi. Lúc này, mình phải vờ như lương tâm không phải là kim chỉ nam.
Khi họ nhận ra Clara chẳng có giá trị gì làm con tin, họ sẽ thấy không cần thiết phải giết cô ấy, đúng không?
Ít nhất, đó là điều tôi tự nhủ khi Amatena vẫn im lặng một cách đáng sợ.
Cô ta rõ ràng đang suy nghĩ rất lung, đôi mày nhíu chặt lại. Cuối cùng cô ta nói, “Tôi hiểu rồi,” và gật đầu.
Ồ! Cô ta hiểu rồi!
Có lẽ mình còn có thể nhân cơ hội này để thương lượng cho mình được thả ra, hoặc—
“Vậy thì ngài không cho tôi lựa chọn nào khác. Đây là điều duy nhất tôi không muốn làm, nhưng…”
“Hả…?”
Cô ta gần như vô cảm. Tôi theo phản xạ lùi lại một bước, nhưng lưng đã đụng phải tường.
Elvia đã chứng minh rằng tôi hoàn toàn bất lực trước một cô gái người sói đang làm nhiệm vụ—mặc dù tôi cho rằng lúc này Amatena đang nghĩ đến thứ gì đó khác ngoài việc quyến rũ.
“Đây là điều duy nhất tôi không muốn làm…”
Cô ta có thể đang nói đến chuyện quái quỷ gì vậy?
“Ờm... À... Amatena...-san?”
Nhưng dĩ nhiên, cô ta không trả lời.
Tôi chỉ có thể bất lực nhìn cô ta tiến lại ngày một gần. Tôi cảm thấy mọi chuyện đang tuột khỏi tầm kiểm soát theo cách tồi tệ nhất.
Amatena dẫn tôi đến một tòa nhà màu xám ở rìa thị trấn.
Tòa nhà nằm lọt thỏm giữa một khu rừng, như thể đang lẩn trốn khỏi những ánh mắt tò mò. Nó vô cùng đồ sộ, có lẽ còn lớn hơn cả một vài tòa lâu đài. Chắc chắn phải lớn gấp mấy lần cái sảnh đường nơi tôi đã chứng kiến đám cưới tập thể.
Tôi còn nhận ra một điều nữa: những bức tường có những đường lượn sóng thoai thoải. Nhìn từ trên cao, có lẽ nơi này trông giống một sân vận động bóng chày có mái vòm hoặc một trường đua ngựa.
Điều duy nhất tôi không hiểu là nó được xây để làm cái quái gì.
Có những người trông như lính gác ở cổng vào, nên đây có lẽ là một cơ sở quân sự nào đó. Nhưng ngoài những người đứng gác ở cửa, tôi chẳng thấy ai trông giống binh lính ở đâu cả. Chẳng phải hầu hết các cơ sở quân sự đều có sân tập đi kèm, và thường lúc nhúc binh lính hay sao?
“Chúng ta đang ở đâu?” tôi hỏi. “Nơi này là gì?” Nhưng Amatena, người đang đi trước tôi một chút, không đáp lời. Cô ta thậm chí còn không ngoảnh lại. Có lẽ cô ta giận rồi?
Nếu cô ta còn chẳng thèm nhìn về phía tôi, tôi đã thoáng nghĩ đến việc nhân cơ hội này để bỏ trốn, nhưng rồi nhanh chóng từ bỏ ý định. Tôi đoán Amatena chạy nhanh hơn tôi nhiều, và kể cả khi tôi có thể chạy trước mà không bị phát hiện, thì ngay ở cửa đã có lính gác rồi.
Và thế là lựa chọn duy nhất của tôi là ngoan ngoãn đi theo Amatena.
Hành lang bên trong hun hút, tối tăm và trần trụi. Tường và sàn đều làm bằng đá hoặc gạch, tuyệt nhiên không có lấy một món đồ trang trí. Vẻ vững chãi nhưng ảm đạm của nơi này gợi đến một nhà ngục. Chẳng lẽ họ định quẳng tôi vào tù chỉ vì không nghe lời ư? Tôi sắp phải chuyển từ một căn hộ một tầng xinh xắn với một cô bạn cùng phòng cũng xinh xắn sang một xà lim tăm tối sao? Chắc đây là kết cục khi dám chống lại nhà nước trong một chế độ độc tài...
“Cô định bỏ tù tôi à?” tôi hỏi, nhưng dĩ nhiên, Amatena chẳng đáp lời.
Tuy vậy, cô ta vẫn ngoái lại nhìn tôi, trong khi bước chân không hề chậm lại.
“Hả? Gì—Gì cơ?”
Mình có nhìn lầm không? Hay trong ánh mắt cô ta vừa thoáng qua một tia thương hại?
Vậy... không phải nhà tù? Lẽ nào họ còn định làm điều gì tồi tệ hơn?
Không lẽ nào... là xử tử?!
Máy chém. Treo cổ. Xử bắn. Mà thôi, thế giới này làm gì có súng, nên chắc không có xử bắn. Có thể là luộc sống chăng. Hay bị chôn đến tận cổ rồi bị cưa đầu. Hay bị buộc vào tứ mã phanh thây—hình như mình từng đọc về cái này ở đâu đó rồi thì phải? Không, không, không, dừng lại ngay.
Tôi nguyền rủa cái trí tưởng tượng của chính mình, thứ không ngừng vẽ ra những số phận bi thảm nhất.
Trong lúc mớ hình ảnh hỗn loạn đó xoáy tít trong đầu, chúng tôi đi xuống một cầu thang, rồi lại qua một hành lang khác, cho đến khi...
“Giờ thì, nhìn đây,” Amatena nói, rồi dừng bước.
Chúng tôi đang đứng trên một ban công—hay đúng hơn là một kiểu lối đi hẹp, chìa ra từ bức tường trên cao tầng hai. Bên dưới là một khoảng không cao năm mét... dẫn xuống một cái hố tròn khổng lồ có đường kính phải đến năm mươi mét.
Cái hố này cũng được làm bằng đá—hoặc có lẽ, cũng như Lâu đài Eldant, nó được khoét ra từ một khối đá duy nhất, bởi vì cũng giống tòa thành ấy, tôi chẳng thấy một mối nối nào. Vài nơi, tôi thấy những tấm thép khắc những con chữ rất giống ký tự trên chiếc nhẫn ma thuật của mình. Chúng là một loại ma cụ nào đó, nhưng để làm gì?
Không—chi tiết lúc này không quan trọng. Điều thực sự quan trọng là cái thứ đang nằm giữa hố kia.
Lại nhầm—không phải cái thứ. Đó là...
“Một con Huyễn Long Khôi Lỗi...!”
Đó là một con rồng bị một chiếc gai ma thuật đâm vào trán, y hệt con mà chúng tôi từng thấy ở phim trường cách đây không lâu. Nó có vẻ đang bất tỉnh hay sao đó, vì nó nằm im lìm trên mặt đất, chẳng hề cựa quậy. Dù vậy, tấm lưng nó vẫn phập phồng nhè nhẹ, cho thấy rõ con rồng chưa chết. Nó vẫn đang thở. Nó vẫn còn sống.
“Vậy là anh nhận ra nó,” Amatena nói.
“Ơ... Vâng. Một thời gian trước có một con đã đột nhập vào Eldant...”
Garius từng đoán rằng đó có thể là một loại vũ khí ma thuật mới do Bahairam phát triển, và xem ra ông ấy đã đúng.
“Đây là nơi quân đội của chúng tôi tiến hành nghiên cứu,” Amatena nói. “Và thứ chúng tôi tập trung nghiên cứu gần đây chính là công nghệ điều khiển khôi lỗi.”
“Vậy là cô có thể điều khiển rồng bằng mấy cái gai đó à?”
“Không chỉ rồng,” cô ta đáp. “Rồng là sinh vật bán tinh linh, nên ma thuật chỉ có tác dụng tối thiểu với chúng. Vì thế mới cần một thiết bị điều khiển lớn như vậy. Công nghệ này vẫn chưa hoàn hảo, nhưng tính thực tiễn của nó đã được chứng minh đầy đủ. Một sinh vật nhỏ hơn có thể chỉ cần một chiếc gai nhỏ bằng lòng bàn tay.”
“Một sinh vật nhỏ hơn...”
Tôi không thích chiều hướng của câu chuyện này chút nào.
Hầu như bất kỳ sinh vật nào cũng đều “nhỏ hơn” so với con rồng kia. Ví dụ như...
“Một con người,” Amatena nói.
“Khoan... C-Cô không đùa đấy chứ...” Mắt tôi trợn tròn. “Cô định cắm một cái gai như thế vào đầu người thật sao?”
“Chính xác. Như chúng tôi sắp làm với anh vậy.”
Câu nói đó khiến tôi hoàn toàn chết điếng; tôi chỉ biết nuốt khan một tiếng.
Thôi được, có lẽ cũng không hoàn toàn bất ngờ. Hẳn là tôi đã lờ mờ đoán ra. Rốt cuộc, cũng hợp lý thôi khi một công nghệ như thế này sẽ ngày càng được thu nhỏ, cho đến khi có thể dùng được trên người—và rồi thì quả là một kịch bản sáo rỗng khi nó được dùng trên bạn bè hay người thân của nhân vật chính, biến họ thành kẻ thù và ôi không, anh ta sẽ phải làm gì đây?!
Phải rồi. Có lẽ đây không phải lúc để bận tâm về mấy cái mô-típ sáo rỗng đó.
“C-Cái quái gì thế?! Không đời nào, dừng lại!”
“Quyết định này đến từ cấp trên.”
“Cấp trên?! Tôi tưởng mọi người dưới quyền Phụ vương đều bình đẳng chứ!”
Bình tĩnh lại nào tôi ơi! Đây không phải là lúc để tỏ ra lanh mồm.
Nhưng nói thì dễ hơn làm.
“Chính cái thái độ ghê tởm của anh đã tự rước họa vào thân khi từ chối yêu cầu của chúng tôi,” Amatena nói. “Nhưng tôi không nỡ biến anh thành con rối khi anh vẫn còn mờ mịt. Tôi đưa anh đến đây là để anh hiểu rõ.”
“Tôi nghĩ lòng tốt của cô đặt nhầm chỗ rồi đấy!” tôi vặn lại, nhưng vẻ mặt của Amatena vẫn không hề thay đổi.
Ặc... Tôi không biết cái gai dùng cho người nó to cỡ nào, nhưng nếu họ định đóng nó vào đầu tôi, thì cỡ nào cũng là quá to. Bị biến thành con rối chắc là tôi sẽ không cử động được nữa, nhưng ý thức của tôi thì sao? Liệu tôi sẽ tan biến trong khi họ điều khiển mình như một cỗ máy, hay một thây ma?
Trời đất, thế thì khác gì chết đâu!
............
............Này.
Khoan đã.
“Nếu—Nếu cô cắm gai vào tôi, thì làm sao tôi viết truyện hay thần thoại gì đó cho cô được? Ý thức của tôi sẽ biến mất, đúng không? Một con búp bê thì làm sao mà nghĩ ra truyện được!”
“E rằng đó không còn là vấn đề nữa,” Amatena nói. “Chúng tôi đã từ bỏ kế hoạch đó rồi.”
“Gì cơ, nhanh vậy?!”
“Tuy nhiên, chúng tôi đã đầu tư một khoảng thời gian và nguồn lực nhất định để đưa anh đến đây. Chúng tôi không thể cứ thế xóa sổ nó. Chúng tôi cần thu lại chút gì đó cho khoản đầu tư này.”
“N-Nhưng tôi—”
“Theo tôi được biết,” Amatena nói, nheo mắt nhìn tôi, “anh đến từ một thế giới khác. Anh tới Eldant qua một thứ gọi là ‘lỗ hổng’.”
“.........Ơ, thì...”
Thì đã sao?!
Khoan, chờ chút. Bahairam biết cả chuyện đó sao?!
Tôi đoán đó cũng không phải thông tin tuyệt mật gì, nhưng mà...
“Hãy coi đây là một bài thử nghiệm xem ma thuật khôi lỗi của chúng tôi có tác dụng với người ngoại giới hay không. Về lâu dài, biết được điều này cũng tốt. Bởi vì sau khi chinh phục Đế quốc Eldant, Kanou Shinichi à, tôi cho rằng mục tiêu tiếp theo của chúng tôi chính là thứ ở bên kia cánh cổng đó.”
“Cái—?!”
Tham vọng lãnh thổ của họ có thể khiến cả Toyotomi Hideyoshi phải xấu hổ!
Trong lúc tôi còn đang chết sững vì sốc, hai người lính đã tiến đến và giữ lấy hai tay tôi.
“Đưa hắn đi.”
“Rõ, thưa bà!”
Hai người lính bắt đầu lôi tôi đi.
Này, khoan đã! Các người định làm ngay bây giờ luôn hả?!
“Đưa hắn đến Khu biệt giam số Bảy ở tháp thứ hai. Kanou Shinichi, khi nào có ngày cụ thể cho cuộc cải tạo của anh, tôi sẽ báo. Cho đến lúc đó, hãy chuẩn bị tinh thần đi.”
“Ồ, vậy là không phải bây giờ. Phù. May quá. ...Khoan, có gì mà may!” Tôi vùng vẫy hết sức có thể trong tình trạng hai tay bị khóa chặt. “Tôi đầu hàng, tôi làm! Tôi sẽ viết truyện, viết thần thoại, viết trường ca hay bất cứ thứ gì cô muốn!”
Tôi chẳng tự hào gì về bản thân, nhưng đôi khi cuộc đời chẳng cho ta lựa chọn nào khác. Tôi chỉ đang tuyệt vọng vì không muốn chết. Và cũng không muốn bị đóng một cái gai ma thuật vào sọ để biến thành một con búp bê vô tri, việc đó thì khác gì chết.
Amatena liếc nhìn tôi đang giãy giụa. Lời van xin thảm hại của tôi có tác dụng rồi chăng?
“Quyết định đã ban, không thể thu hồi.”
“Ôi, khốn—!”
Tôi cố chống cự bằng tất cả sức lực, nhưng toàn bộ sức lực của một cựu nhân viên bảo vệ quèn thì sao bì được với hai người lính nhà nghề. Tôi đá chân loạn xạ như một đứa trẻ đang ăn vạ trong khi bị họ lôi đi dọc hành lang.
Khi nhìn tôi bị giải đi, tôi nghe Amatena thì thầm, “Tôi đã muốn tránh kết cục này.”
“Thì cô vẫn tránh được mà! Làm gì đi chứ!”
Nhưng cô ta chỉ cúi nhìn xuống đất.
Chết tiệt, sao cô ta lại có thể dễ dàng từ bỏ mọi thứ như vậy?!
“Không! Tôi không muốn phẫu thuật! Chỉ cần năm phút với dao mổ laser thôi! Mà thực ra, cái đó cũng kinh khủng lắm!”
Đến chính tôi cũng không hiểu mình đang lảm nhảm cái gì nữa. Vì lý do nào đó, giai điệu bài “Dona Dona” bỗng dưng vang lên trong đầu tôi khi tôi bị hai người lính bất lực lôi đi dọc hành lang dài.
-------------
Elvia-san dẫn chúng tôi đến một nơi gọi là Borfoi, “thành phố phía đông.” Chúng tôi tới nơi vào lúc hoàng hôn đang nhuộm đỏ vạn vật.
Tại Đế quốc Thần thánh Eldant, vào giờ này, đường phố hẳn sẽ tấp nập người đi làm về và những tiểu thương đang cố bán nốt những món hàng cuối cùng trong ngày. Khói bếp cùng những mùi thơm quen thuộc sẽ tỏa ra từ các ngôi nhà đang chuẩn bị bữa tối.
Nhưng ở Borfoi, chẳng có cảnh tượng nào như thế.
Đúng là chúng tôi vẫn thấy người, và vẫn ngửi thấy mùi thức ăn. Nhưng mọi thứ... đồng nhất một cách đáng sợ. Mọi người đều mặc trang phục y hệt nhau, bước đi thành những hàng thẳng tắp và lặng lẽ, trở về những ngôi nhà trông cũng y hệt nhau. Nhà nào cũng có khói bếp bốc lên, nhưng thay vì vô số mùi thức ăn khác nhau hòa quyện, chỉ có một mùi cay nồng đơn điệu duy nhất xộc vào mũi, như thể tất cả mọi nhà đều đang nấu chung một món.
Không thể phủ nhận rằng thành phố này trông gọn gàng và ngăn nắp. Nhưng nó... ngăn nắp một cách thái quá.
Và...
“Vậy,” Minori-sama nói.
Elvia-san đang dẫn chúng tôi luồn lách qua những con hẻm nhỏ để tránh bị người khác nhìn thấy. Cô ấy nói mình từng sống ở Borfoi một thời gian nên khá rành đường đi lối lại ở đây.
“Cô nghĩ đây chính là thành phố đó sao, Elvia?”
“Vâng,” cô ấy gật đầu. “Người chị kế của tôi sống ở đây. Chị ấy đang trong quân đội và cũng khá thành công so với tuổi. Em cá là chị ấy có thể biết gì đó về Shinichi-sama.”
“Chị là quân nhân, em là gián điệp,” Minori-sama nói. “Cả gia đình cô đều theo nghiệp nhà binh à?”
“À, vâng, cũng có thể nói là vậy.” Elvia-san gãi má, vẻ ngượng ngùng. “Cha mẹ tôi đều là quân nhân. Các chị tôi cũng thế. Đều là những người có chức có quyền. Em... có lẽ là đứa duy nhất chẳng làm nên trò trống gì.”
“Ý cô là sao?”
“Em không có hứng thú với danh vọng hay võ thuật gì cả. Chỉ cần được vẽ vời là em vui rồi.”
Thế nhưng, có vẻ như các hoạt động nghệ thuật bị xem là không có giá trị thực tiễn ở Bahairam, và do đó trở nên vô giá trị.
“Dù em có vẽ giỏi đến đâu,” Elvia-san nói, “thì nó cũng chẳng nuôi sống được em hay gia đình.”
Vậy thì cũng dễ hiểu tại sao cô ấy lại cảm thấy lạc lõng trong một gia đình quân nhân.
“Đó là lý do cô trở thành điệp viên phải không, Elvia?” Minori-sama hỏi.
“Vâng, gần như là vậy.”
Làm gián điệp không chỉ cho phép cô thỏa đam mê hội họa như một phần công việc, mà còn giải thoát cô khỏi cái bóng của anh chị em và cha mẹ. Và vì thế...
“A! Kia rồi,” Elvia-san reo lên, cô dừng phắt lại và chỉ về một ngôi nhà. Dù cô có chỉ, tôi vẫn chẳng tài nào nhận ra nó giữa vô vàn những căn nhà san sát.
“Có vẻ chị ấy vừa về,” Elvia-san nói.
Đúng là khi nheo mắt nhìn kỹ, tôi có thể thấy ánh đèn le lói qua ô cửa sổ, cùng một bóng người thấp thoáng đi lại bên trong.
“Em sẽ sang gặp chị ấy một lát.”
“Khoan đã, Elvia,” Minori-sama ngăn lại. Cô rút từ trong túi xách ra một vật nhỏ hình que. “Cầm lấy. Gắn lên người em như thế này.” Vừa nói, cô vừa áp vật đó lên ngực Elvia-san.
“Cái gì đây ạ?”
“Chỉ là một món đồ ma thuật nhỏ thôi. Đấy, xong rồi.” Cô vỗ nhẹ lên ngực Elvia-san. “Chúc may mắn nhé!”
“Vâng ạ. Hai người cứ tìm chỗ nào khuất mà đợi nhé.”
Nói rồi, cô gửi lại hành lý cho chúng tôi và một mình tiến về phía nhà chị gái. Lòng tôi trào dâng một nỗi băn khoăn, liệu cô có hỏi được tin tức gì về Shinichi-sama không. Mà hơn thế, liệu chị cô có biết chút gì không.
Tôi thở dài một hơi đầy lo âu.
“Myusel,” Minori-sama gọi. Cô đang cầm chiếc sumart fone, ngón tay lướt trên bề mặt kính. “Hoàn hảo. Tín hiệu tốt.” Cô gật đầu đầy đắc ý.
“Đây là...?”
“Cái vật hình-bút-máy tôi dán lên ngực Elvia đang truyền video về đây qua sóng không trung đấy, nên là... Chà, chắc em nghe cũng không hiểu đâu. Tóm lại, đó là một loại ma thuật cho phép chúng ta nhìn được những gì đang diễn ra bên trong.” Đoạn, cô đưa chiếc fone cho tôi xem.
Nó đang chiếu “video”, một dạng hình ảnh động hệt như trên tell-evision và compyuuter ở trường. Elvia-san đang đối mặt với chị gái mình. Chúng tôi thấy một cô gái với mái tóc bạch kim.
“Chà,” Minori-sama khẽ huýt sáo. Chắc hẳn cô ấy đã rất ngạc nhiên. Tôi thì chắc chắn là thế rồi.
Trên màn hình sumart fone là một người có dung mạo giống hệt Elvia-san. Khác biệt duy nhất là mái tóc trắng như cước của người già. Sự tương phản đơn thuần ấy khiến cô ta trông như một người hoàn toàn khác—dù ngũ quan thì y hệt Elvia-san.
Một cảm giác thật kỳ quái.
“Xin lỗi Myusel nhé,” Minori-sama nói. “Chiếc nhẫn ma thuật của tôi trong trường hợp này vô dụng rồi. Em phiên dịch giúp được không?”
“A, vâng, được ạ.”
Những chiếc nhẫn chỉ có thể thông dịch khi hai người đối thoại trực tiếp. Vì tín hiệu truyền qua fone, Minori-sama không còn hiểu được Elvia-san đang nói gì nữa.
“Ta hỏi ngươi, Elvia. Ngươi đến đây với mục đích và lý do gì?”
“Ừm...”
Trong đầu, tôi phải cố gắng lắm mới hiểu được những gì mình đang nghe. Ngôn ngữ của Bahairam về cơ bản giống với tiếng của Eldant, ít nhất là cùng một gốc. Nhưng ngữ điệu của họ rất nặng, và quy tắc ngữ pháp cũng khác. Cộng thêm vài cách nói lạ lùng, tôi nhận ra mình không thể dịch trôi chảy sang tiếng Eldant được. Tôi chỉ có thể cố nắm bắt ý nghĩa, và câu chữ dịch ra cứ nghe cứng nhắc một cách kỳ lạ.
“Thời hạn nhiệm vụ của ngươi chưa kết thúc, ta hiểu là vậy. Tại sao, tại sao?”
“Vâng, vâng. Nhưng, nhưng, tôi...”
Elvia-san có vẻ hơi bối rối. “Nhiệm vụ” của cô ấy hẳn là công việc gián điệp. Cô ấy ấp úng một lúc nữa rồi nói:
“Tôi đang do dự. Chị Ama...” Dường như đã hạ quyết tâm, cô ấy nói, “Tôi hỏi chị. Kanou Shinichi. Chị biết tên này chứ, phải không?”
Đến nước này thì tôi cũng hiểu. Cô ấy đang hỏi rất thẳng.
Nhưng chị cô ấy không đáp. Khuôn mặt, vốn gần như vô cảm, nay lại nhăn lại giận dữ. Cụ thể là, cô ấy nhíu một bên mày.
IMG
“Tại sao? Ta sẽ hỏi, tại sao ngươi lại biết tên của Kanou Shinichi?”
Hình ảnh rung lên. Hẳn là Elvia-san đã giật mình kinh ngạc.
“Chị Ama—tôi xin hỏi, chị có liên quan gì đến Shinichi-sama không?”
Bóng chị gái của Elvia-san như lớn dần lên cho đến khi chúng tôi chỉ còn thấy được phần ngực của cô ấy. Hẳn Elvia-san đã tiến lại gần hơn. Chúng tôi không thấy được mặt của “Ama”, nhưng vẫn nghe được giọng cô ta.
“Tôi xin hỏi,” Elvia-san nói. “Chị Ama, chị biết Shinichi-sama ở đâu, phải không?”
“‘Shinichi-sama’?” Giọng chị cô ấy chuyển sang vẻ nghi ngờ. “Ta sẽ hỏi, mối liên hệ giữa ngươi và Kanou Shinichi là loại gì?”
“Tôi... mạng sống của tôi là do anh ấy cứu, có lẽ vậy.”
“Mạng sống của ngươi?”
“Thân phận gián điệp của tôi đã bị bại lộ. Nhưng Shinichi-sama, anh ấy, anh ấy đã bảo vệ tôi!”
“Ngươi...” Chị cô ấy nheo mắt lại. “Không thể nào.”
“Tôi xin hỏi. Chị Ama, chị có liên quan đến vụ bắt cóc Shinichi-sama không?”
“Nếu ta có liên quan, ngươi sẽ làm gì? Ta hỏi.”
“Tôi sẽ tìm cách đưa Shinichi-sama trở về! Trở về với chúng tôi!”
“‘Trở về.’ ‘Shinichi-sama.’ ‘Chúng tôi.’” Chị cô ấy nói khẽ, một bên mày nhướng lên.
“Chị Ama, tôi tìm kiếm ngài ấy. Shinichi-sama, anh ấy—”
“Ngu xuẩn!” chị cô ấy hét lên. “Đồ bất tài vô dụng! Ngươi làm ô nhục gia tộc Harneiman, và cả toàn thể gia đình Bahairam! Ngươi không hoàn thành nhiệm vụ, lại còn trở thành con chó cảnh của kẻ thù! Một thất bại như thế khó lòng mà tha thứ!”
Giọng cô ta đằng đằng sát khí. Tôi bất giác co người lại, dù giữa tôi và cô ta còn có một cái sumart fone.
“Tôi không cho rằng đây là phản bội. Tôi, tôi, chỉ muốn giải cứu Shinichi-sama—”
“Ta gọi đó là phản bội! Ngươi dám chống lại Phụ Vương sao?!”
“Tôi...”
Giọng Elvia-san nghẹn lại.
“Ngươi đúng là một đứa ngốc! Hãy nghe lại lời mình nói đi! Ta không biết ngươi đã học được những gì ở Eldant, nhưng—”
Đột nhiên, chị cô ấy đã rút kiếm ra.
Cô ta rút kiếm nhanh đến nỗi tôi còn không kịp nhìn thấy động tác. Tôi đoán Minori-sama cũng vậy. Cảm giác như âm thanh đến sau cả hành động.
“Ta không thể chịu đựng vết nhơ sống này thêm một giây nào nữa! Ta sẽ tự tay phán quyết ngươi!”
Tôi đoán mũi kiếm đang kề sát cổ Elvia-san. Chỉ một cử động bất cẩn cũng có thể cắt đứt cổ họng cô ấy.
Nhưng Elvia-san run lên như thể đang cố nén điều gì đó, rồi hét lớn, “Shinichi-sama! Tôi nợ anh ấy mạng sống này! Anh ấy đã chấp nhận tôi! Việc báo đáp ân tình này là sai trái sao?”
Ở đầu kia của thanh kiếm, chị cô ấy có vẻ sững sờ. Hai chị em trừng mắt nhìn nhau, một sự im lặng nặng nề bao trùm.
Cuối cùng, trước sự ngạc nhiên của tôi, chính chị gái của Elvia-san đã quay đi, mệt mỏi thở dài. Cô ta tra kiếm vào vỏ.
Rồi cô ta nói, “Ngươi đến quá muộn rồi.”
“Sao cơ...?”
“Số phận của Kanou Shinichi đã được định đoạt, hắn sẽ phải chịu Cọc Khôi Lỗi.”
“Cọc Khôi Lỗi...?”
Tôi lập tức nghĩ đến con rồng đã tấn công phim trường của chúng tôi. Shinichi-sama và Minori-sama gọi nó là “Huyễn Long Khôi Lỗi”. Họ nói đó có thể là một vũ khí ma thuật mới do Bahairam phát triển.
Chẳng lẽ họ định cắm một cái cọc vào đầu Shinichi-sama như đã làm với con rồng đó sao? Chỉ ý nghĩ đó thôi đã khiến tôi sợ đến buồn nôn.
“Đó là một cây đinh ma thuật, khi cắm vào đầu một sinh vật sống sẽ biến nó thành con rối.”
“Chị Ama! Sao chị lại có thể làm thế với Shinichi-sama? Tại sao, tại sao chứ?”
“Bởi vì hắn không chịu nghe theo yêu sách của chúng ta,” chị của Elvia-san nói thẳng thừng. “Quốc gia chúng ta không có ai sở hữu năng lực như hắn. Gián điệp của ta ở Eldant báo về tài năng của hắn cực kỳ quý giá. Chúng sẽ rất hữu dụng để bồi đắp lòng trung thành của đám trẻ với Phụ Vương.”
Elvia-san im lặng.
“Nhưng cái sinh vật hạ đẳng đó đã từ chối. Chúng ta đã tốn thời gian và tiền bạc để đưa hắn về đây, không thể ra về tay trắng được. Chúng ta chỉ mưu cầu lợi ích thực tế. Vì vậy, hắn sẽ được dùng làm vật thí nghiệm cho cây cọc cỡ người...”
“Không được! Dừng lại! Tuyệt đối—tuyệt đối không! Shinichi-sama đã cứu mạng tôi! Chị Ama, chị định trả thù ân nhân cứu mạng của em gái mình sao?”
“Im đi, đồ phản bội.” Chị cô ta lại nheo mắt. “Hay là ngươi đã lên giường với Kanou Shinichi rồi?”
“Tôi—”
Ngay cả tôi cũng thấy Elvia-san lúng túng trước câu hỏi này.
“Ta nghe nói ở Eldant, bạn tình rất được coi trọng. Ngươi làm gián điệp quá lâu, đã bị tiêm nhiễm thói hư của Eldant rồi sao? Đồ ngốc! Đồ đần! Chỉ vì quyến luyến bạn tình mà dám chống lại Phụ Vương—chống lại cả gia đình Bahairam! Đúng là đại ngốc!”
“Gia đình? Gia đình nào cơ?”
Giọng Elvia-san trở nên u ám. Cay đắng, gần như căm hận. Đầy khiêu khích. Đây là lần đầu tiên tôi nghe cô gái vốn vui vẻ ấy nói giọng này, và nó khiến tôi chấn động.
“Chị và tôi có phải là gia đình không, Chị Ama, phải không?! Chúng ta là chị em ruột thịt, cùng cha cùng mẹ! Nhưng một đứa vô dụng thì không được tính là người nhà sao?”
“Chính ngươi mới là kẻ tìm cách phản bội trước—kẻ muốn thoát khỏi cái gia đình Bahairam này trước...”
“Chính chị mới là người ruồng bỏ tôi trước!”
Lần đầu tiên, chị cô ấy có vẻ cứng họng.
“Shinichi-sama đã chấp nhận tôi, ân tình này tôi không bao giờ quên! Dù không chung huyết thống, không cùng cộng đồng hay gia tộc, dù tôi là người khác loài! Anh ấy đã chấp nhận và công nhận con người tôi, và tôi sẽ không bao giờ quên! Trái tim tôi, thân thể tôi, chính bản thân tôi, anh ấy—”
Chị của Elvia-san vẫn không đáp lời.
“Bây giờ nếu hỏi gia đình của tôi là ai, tôi sẽ trả lời: không phải Bahairam, cũng không phải chị, Chị Ama. Mà là Shinichi-sama và những người trong dinh thự của anh ấy, Myusel, Minori-sama, Brooke, Cerise! Tất cả những người đã chào đón tôi!”
Khuôn mặt chị cô ấy nhăn lại, dường như vì đau đớn, có lẽ cả hối hận.
“Ta—”
“Biến đi,” chị cô ấy gằn giọng.
“Tôi—”
“Ta bảo biến đi!” Một tiếng *rầm!* vang lên khi cô ta đấm vào tường. “Cút! Đồ vô dụng! Đồ phản bội! Ngay lúc này ta phủ nhận lời nói của ngươi. Ngươi không phải em ta, cũng không phải người nhà của ta! Ngươi là kẻ thù của ta!”
Elvia-san im lặng một lúc lâu, không khí vô cùng căng thẳng. “Hiểu rồi, nhưng, chỗ ở của Shinichi-sama—”
“Cút ngay! Ngay lập tức! Và hỡi kẻ từng-là-em-gái, từng-là-người-nhà sa đoạ, ta sẽ ban cho ngươi lòng nhân từ cuối cùng. Việc ta không hạ thủ chém ngươi ngay tại đây, hãy coi đó là lòng nhân từ cuối cùng của ta!”
“Chị Ama...!”
“Vết nhơ vô dụng của dòng họ Harneiman! Ta thậm chí không thèm giết ngươi để ngươi rời khỏi đây như một cái xác! Cứ chạy về Đế quốc Eldant của ngươi đi, chạy đến tận cùng thế giới cũng được! Chạy đi như một nỗi ô nhục!”
Bóng chị gái Elvia-san như nhỏ dần đi—hẳn là Elvia-san đã lùi lại. Chỉ một bước chân, vậy mà trong mắt tôi nó lại tựa như một vực sâu ngăn cách không thể nào vượt qua giữa hai người họ.
“Giờ thì biến đi!”
Bóng dáng người chị gái biến mất khỏi màn hình chiếc sumart fone của Minori-san. Hẳn là Elvia-san đã quay đi. Chúng tôi có thể thấy hình ảnh trên điện thoại rung lắc dữ dội...
“Chà, mọi chuyện có vẻ không được suôn sẻ cho lắm,” Minori-san lẩm bẩm.
Ngay sau đó, chúng tôi thấy Elvia-san lao ra khỏi nhà chị gái mình như tên bắn.
-------------
Ngày thứ hai tôi bị giam cầm.
Họ nhốt tôi trong một nhà ngục điển hình: sàn đá, tường đá, trần đá và một cánh cửa bằng song sắt. Xà lim rộng rãi một cách đáng ngạc, khoảng mười chiếu, nhưng có lẽ điều đó cũng hợp lý thôi. Đây là cơ sở để họ phát triển ma thuật khôi lỗi. Nơi này vốn không có các phòng “biệt giam”. Thứ nó có là những cái lồng để quan sát động vật thí nghiệm—nó không được thiết kế cho con người. Không gian phải đủ lớn để chứa một vật thí nghiệm cỡ bự.
Nhìn kỹ hơn, tôi thấy vài lỗ hở tròn gần sàn, mỗi lỗ to bằng nắm tay, để chất thải có thể trôi ra ngoài. Khi sàn lồng đầy phân, họ chỉ cần dội nước là sạch.
Ánh sáng duy nhất đến từ một ngọn đèn ở phía xa bên ngoài cửa; nơi này khá mờ tối. Nội thất duy nhất trong phòng tôi là một cái rương gỗ, có lẽ dùng làm giường tạm. À, còn một thứ nữa—một vật hình trụ cỡ cái xô dựa vào bức tường phía sau.
“Giờ làm gì đây?” tôi thở dài, ngồi trên giường.
Ban đầu tôi đã lo rằng bị giam có nghĩa là bị còng tay hay trói buộc, nhưng có vẻ tôi vẫn được tự do đi lại trong xà lim.
“Vượt ngục... nói thì dễ hơn làm nhiều.”
Tôi đã học được hai thần chú từ Myusel, nên dù tay không tấc sắt, tôi cũng không hoàn toàn bất lực. Nhưng thần chú gió Tifu Murottsu, ma thuật tấn công duy nhất tôi biết, lại không thể dùng liên tục—ít nhất là một kẻ tay mơ như tôi không thể làm được. Hơn nữa, không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi dùng nó trong một không gian hẹp thế này. Nó chắc chắn chẳng ăn thua gì với mấy song sắt, và nếu nó bật lại từ những bức tường đá cứng, có khi tôi lại tự trúng đòn của mình. Còn gì ngớ ngẩn hơn thế nữa chứ?
Tuy nhiên, còn một điều khác nữa. Nếu tôi nheo mắt và lần tay dọc bức tường cạnh giường, tôi có thể cảm nhận được những vết lõm và chỗ lồi li ti trên bề mặt. Rõ ràng đây không phải là để trang trí, và nó cho cảm giác mơ hồ giống những ký tự khắc trên chiếc nhẫn ma thuật của tôi. Rất có thể chính bức tường này đã được yểm bùa.
Tôi nhớ lại Petralka từng nói cô ấy có những câu thần chú kháng ma thuật trên người, nên có lẽ Bahairam cũng làm được điều tương tự. Một thứ gì đó để vô hiệu hóa ma thuật có vẻ đặc biệt quan trọng khi phải đối phó với những sinh vật như rồng, vốn có thể hấp thụ ma lực và điều khiển hỏa tinh.
Tóm lại, kế hoạch vượt ngục bằng Tifu Murottsu đã phá sản từ trong trứng nước.
Trong phim, người ta có đủ cách để tẩu thoát: giả ốm, nấp sau tường, phục kích lính canh mang đồ ăn. Còn tôi, tôi mù tịt về sơ đồ tòa nhà, nên dù có ra khỏi được xà lim, tôi cũng chẳng biết đường nào mà chạy.
Không, phải dừng lại. Suy nghĩ tiêu cực biến cả điều khả thi thành bất khả thi. Và khi lựa chọn còn lại chỉ là ngồi chờ bị cắm một cái gai vào đầu, biến thành một cái xác không hồn, thì dù là kế hoạch vô vọng cũng đáng để thử một phen.
“Mà rốt cuộc thì cái thứ quái quỷ này là gì vậy?”
Tôi sẽ phải tận dụng mọi thứ mình có. Nghĩ vậy, tôi tiến đến vật thể duy nhất trong phòng ngoài chiếc giường: cái thùng hình trụ. Nó có vẻ làm bằng gốm. Đúng vậy, nó to bằng cái xô, có hai quai. Trên cùng có một cái nắp.
Tò mò không biết đó là gì, tôi kéo nắp mở ra... và một mùi hôi thối kinh tởm ngay lập tức xộc vào mũi.
Tôi nheo một mắt nhìn vào trong, nhưng nó trống không. Hẳn là mùi đã ám vào chất liệu của cái thùng...
“Khoan đã... Đây là cái bô ư?!”
Đây là nhà vệ sinh của tôi sao?!
Tôi vội vàng đóng sầm nắp lại, thở dài ngao ngán cho sự thảm hại của mình. Đúng lúc đó...
“Shinichi.”
Tôi nghe thấy có người gọi tên mình qua song sắt. Chẳng cần nhìn tôi cũng biết là ai. Ở đất nước này chỉ có hai người biết tên tôi: Clara và Amatena. Nếu họ không gọi bằng -sama, thì chỉ có thể là Amatena............ Nhưng khoan đã. Cô ta không phải thường gọi tôi bằng cả họ tên sao?
“Tôi muốn nói chuyện với— Không. Để tôi nói lại.”
Amatena đang ở bên kia song sắt. Cô ta nhìn đi nơi khác, không dám nhìn thẳng vào mắt tôi.
“Hả?” Chuyện quái gì vậy?
Vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tôi vô tình liếc xuống đất, nơi tôi thấy cái bô.
“Kh-Khoan đã! Không phải như cô nghĩ đâu! Tôi không có định... giải quyết nỗi buồn hay gì hết!”
Tôi nhảy dựng ra xa cái bô. Amatena vẫn không nhìn tôi. Tại sao một người có thể mặt không biến sắc nói về chuyện “quan hệ”, nhưng lại xấu hổ khi bắt gặp người khác đang đi vệ sinh cơ chứ? Mà tôi thì cũng chẳng ham hố gì bị người khác thấy cảnh đó.
“Tôi chỉ là, tôi chưa từng thấy cái này bao giờ, nên tò mò không biết nó là gì? Vậy nên tôi...”
“Tôi hiểu rồi.” Cô ta quay lại phía tôi, sự hiểu lầm đã được hóa giải. Đứng ở bên kia song sắt, Amatena trông... có vẻ mệt mỏi.
Tuy nhiên, biểu cảm của cô ta vẫn lạnh tanh như mọi khi, nên có lẽ tôi chỉ tưởng tượng thôi.
“Có một chuyện ta muốn hỏi ngươi, đồ rác rưởi.” Cô ta dựa lưng vào tường, khoanh tay lại.
“Hỏi? Tôi ư?”
Chừng nào cô ta còn cho tôi hoãn thi hành án (ý là chưa đến báo ngày tôi lên bàn mổ), tôi cũng thấy nhẹ nhõm phần nào. Dĩ nhiên, cô ta hoàn toàn có thể lôi tôi đi phẫu thuật ngay khi cuộc nói chuyện kết thúc...
“Ngươi có biết Elvia không?”
“......Hả?” Trong tất cả những chủ đề tôi nghĩ cô ta có thể nhắc đến, đây lại là chủ đề tôi ít ngờ tới nhất. “Sao bây giờ lại nhắc đến cô ấy?”
“Ngươi không muốn nói về cô ấy sao?”
“Tôi không phiền, chỉ là...”
Rốt cuộc cô ta muốn hỏi điều gì? Có lẽ họ đúng là chị em, và cô ta muốn biết Elvia làm gián điệp ra sao. (Buồn thay, câu trả lời là, khá tệ.)
“Nó là em út trong nhà,” Amatena nói. “Có thật là ngươi đã cứu mạng nó không?”
“Hả?” (Lại nữa.) “Ơ, à, v-vâng... Chắc là có thể nói vậy.” Tôi gật đầu cho qua chuyện.
Thật ra thì, lúc đó tôi chỉ thấy quá moe với cô nàng thú nhân đầu tiên của mình, lại còn tiếc tài năng hội họa của Elvia, nên tôi không thực sự nghĩ mình đang cứu mạng cô ấy. Chỉ là tôi tình cờ làm điều có lợi nhất cho mình, và điều đó cũng tình cờ giúp cô ấy không bị xử tử.
Tôi giải thích tất cả cho Amatena.
“Moe là cái gì?”
“Ồ, ừm... Theo ngôn ngữ nước tôi, nó có nghĩa là... ‘dễ thương’ hoặc ‘cực kỳ thu hút’. Elvia rất vui vẻ, cởi mở, và siêu đáng yêu. Thỉnh thoảng cô ấy hơi hấp tấp, nhưng ngay cả điểm đó cũng có nét duyên dáng riêng.”
Amatena không nói gì.
“Hơn nữa, cô ấy vẽ rất đẹp. Điều đó cực kỳ có lợi cho tôi, vì có một họa sĩ tài năng bên cạnh thực sự tiện cho công việc. Tôi chỉ nghĩ sẽ thật phí nếu để họ xử tử cô ấy...”
“Và đó là lý do của ngươi?” Amatena lắc đầu như thể muốn nói tôi thật vô lý. “Ngươi nên biết, Elvia là—”
“Nói mới nhớ, lần đầu gặp cô, Amatena, tôi còn tưởng Elvia nhuộm tóc cơ đấy.”
Hai người họ giống nhau như tạc.
Đó là lúc tôi nhận ra mình vừa nói điều gì.
Elvia dễ thương. Elvia và Amatena giống nhau như tạc. Suy ra, Amatena dễ thương.
Tôi đang nói cái quái gì vậy? Tôi đang nói điều đó với một thành viên của cái nhóm muốn đóng một cây gai ma thuật vào đầu mình ư?
Hay tôi đang mong Amatena sẽ đỏ mặt bẽn lẽn như trong một gal game nào đó, rồi giúp tôi tẩu thoát? Chà, nếu vậy thì tiện quá, nhưng đến cả tôi cũng không ngốc đến mức tin chuyện đó có thể xảy ra. Tôi còn chẳng nhớ mình đã kích hoạt flag nào với Amatena.
“Ra vậy,” Amatena nói sau một lúc. Có phải tôi tưởng tượng không, hay giọng nói và vẻ mặt cô ta đã dịu đi một chút? Hay cô ta chỉ vui khi nghe tôi nói tốt về em gái mình?
“Cô và Elvia... Hai người thực sự giống nhau như hai giọt nước.”
“Dĩ nhiên rồi,” Amatena nói. “Chúng tôi là sinh ba.”
“Sinh ba?!”
“Tại sao chuyện này lại đáng ngạc nhiên đến vậy?” Amatena nhìn tôi đầy thắc mắc một lúc rồi dường như hiểu ra và nói, “À, ta hiểu rồi. Loài người thường chỉ sinh một con mỗi lứa, phải không?”
“Hả? Người sói thường sinh đôi, sinh ba hơn à?”
“Chỉ sinh một con non trong một lứa thì khá là bất thường đấy.”
“Ờ... hử.”
Nghĩ lại thì, loài chó là biểu tượng của sự sinh nở an toàn chính vì chúng thường sinh dễ dàng dù đẻ nhiều con. Chó và mèo đẻ một lứa mấy con là chuyện bình thường, và người sói trông có vẻ giống chó hoặc sói hơn là người.
“Vậy cô đã trở thành quân nhân, Amatena. Còn người thứ ba thì sao?”
“Chị cả của ta, Jijilea, cũng là quân nhân. Bố mẹ ta cũng vậy. Gia đình ta có rất nhiều người như thế. Có thể nói, người duy nhất không trở thành một quân nhân đúng nghĩa là con ngốc nhỏ đó.” Giọng cô ấy thì thầm, đầy đau đớn.
Thôi rồi. Phải thừa nhận là, tôi không tài nào hình dung ra cảnh Elvia làm quân nhân.
“Nó là một kẻ thất bại. Nó trở thành gián điệp với hy vọng thoát khỏi sự thật đó.”
Thì ra là vậy: hai người chị thành đạt, xuất chúng, và đứa em út kém cỏi. Chắc hẳn Elvia đã chẳng vui vẻ gì. Nhờ sống cùng Shizuki, tôi biết quá rõ cảm giác có một người chị tài năng vô hạn là thế nào. Tôi cũng chẳng lấy gì làm sung sướng.
Một bên là những người trở thành quân nhân và ở lại Bahairam. Một bên là người trở thành gián điệp trà trộn vào lãnh thổ địch. Đúng, về mặt kỹ thuật thì cả hai đều là quân nhân, nhưng vị trí của họ lại hoàn toàn khác nhau.
Phải chăng từ trước đến giờ Amatena đã cố tình lảng tránh chủ đề về Elvia? Có lẽ cô ta không muốn thừa nhận sự tồn tại của một "thất bại" như vậy? Amatena là người rất nghiêm túc, và việc có một đứa em gái kém cỏi hẳn sẽ chẳng hay ho gì trên con đường công danh sự nghiệp của cô ta...
Amatena bắt đầu lẩm bẩm một mình. "Thật không thể tin nổi. Con bé đó lúc nào cũng mềm yếu, do dự, chỉ biết lẽo đẽo theo chân người khác. Thế rồi nó lại chọn những lúc oái oăm nhất để tỏ ra quyết đoán, để nổi loạn... Khi trở thành gián điệp, nó cũng tự mình quyết định mà chẳng thèm bàn bạc với ai trong nhà..."
Tôi không cảm thấy có chút giận dữ hay căm ghét nào dành cho Elvia trong giọng nói của cô ta. Cảm giác ấy gần như là... "càng thuộc dạng hết thuốc chữa thì lại càng thấy đáng yêu." Một sự cam chịu đầy trìu mến. Mà cũng có thể, tôi chỉ đang suy diễn quá đà mà thôi.
Tôi không dám chắc, nhưng tôi nghĩ có lẽ, lần đầu tiên, tôi đã được nghe những tâm tư thật sự của Amatena.
"Đó là gia đình mà. Là em gái của cô. Dĩ nhiên là cô phải lo lắng cho con bé rồi."
"Đúng thế. Nhưng cái con ngốc đó—"
Rồi cô ta im bặt. Cô ta cau mày, rõ ràng là đã lỡ lời.
Cuối cùng, cô ta thở hắt ra một tiếng rồi rời lưng khỏi bức tường.
"Ta đã ở đây lâu hơn dự tính." Cô ta bước một bước về phía cánh cửa song sắt—một bước lại gần tôi hơn—và nói: "Nhân tiện, việc cắm cọc ma thuật vào người ngươi đã được định vào ngày mai."
"Hả?!"
Đánh úp thông tin kiểu gì thế này?!
Tôi còn tưởng chúng ta đang có một cuộc trò chuyện tốt đẹp! Trả lại hi vọng cho tôi đi! Mà khoan... Ngày mai ư?! Tức là ngày kế tiếp hôm nay ấy hả?! Tức là, ashita?! Cô ta đùa chắc?!
"Đó vốn là chuyện ta đến để báo cho ngươi," Amatena nói. Rồi cô ta quay lưng bỏ đi, tiếng bước chân vội vã gõ trên nền đá.
"Nhưng ngày mai là—"
Tôi liếc nhìn đồng hồ. Bây giờ là sáu giờ tối. Tôi không biết chính xác ngày mai họ định ra tay lúc nào, nhưng có một điều chắc chắn: trong khoảng ba mươi giờ tới, một cái cọc ma thuật sẽ được găm vào não tôi.
Và điều duy nhất tôi chắc chắn không có, chính là một lối thoát.
"Thôi rồi..."
Đến lúc này, sự tuyệt vọng mới thực sự ập xuống tôi. Không thể chống cự, tôi gieo mình xuống giường. Tôi không rành về ma thuật của Bahairam, nhưng tôi đoán rằng việc bị đóng một cái cọc vào đầu và biến thành thây ma có lẽ chỉ xếp sau cái chết một bậc trên Thước đo Độ Vui. Chưa kể, tôi đoán điều này cũng đồng nghĩa với việc tôi sẽ không thể trở về Eldant hay Nhật Bản được nữa.
Tôi nghĩ, trong hoàn cảnh này, người ta thường sẽ nghĩ đến cha mẹ hay người yêu. Nhưng trong đầu tôi lại hiện lên gương mặt của tất cả những người bạn ở Eldant.
Myusel. Minori-san. Petralka. Elvia. Brooke. Cerise. Garius. Thủ tướng Zahar. Mọi người ở trường. Kể cả Matoba-san...
Không biết giờ này họ đang làm gì nhỉ. Tôi muốn tin rằng họ đã lo lắng khi tôi đột nhiên biến mất. (Mà... có lẽ Matoba-san thì không đến mức đó.)
Tôi ngước nhìn trần nhà trơ trụi của phòng giam và buông một tiếng thở dài não nề.
Thành phố đã chìm trong màn đêm. Đây đó, chúng tôi có thể thấy ánh sáng xanh leo lét của những ngọn đèn năng lượng tinh linh, nhưng chúng không đủ sáng, để lại những mảng tối rộng lớn bao trùm thị trấn. Không hiểu sao, những mảng tối chằng chịt phủ lên thành phố xám xịt, lạnh lẽo này lại tạo cảm giác như có vô số những vực sâu không đáy đang chực chờ chúng tôi sa xuống. Một cảm giác thật rùng rợn.
Có lẽ tôi chỉ cảm thấy vậy vì chúng tôi đang ở Bahairam. Hoặc có lẽ...
"Cô ta ở đây," Minori-sama thì thầm. Chúng tôi đang ở ngay cạnh nhà của chị gái Elvia-san, tức Amatena-san. Chúng tôi đang nấp trong bóng tối của một con hẻm vắng. Dĩ nhiên, Elvia-san cũng ở cùng chúng tôi. "Đúng như kế hoạch."
"Rõ," Elvia-san đáp, gật đầu với Minori-sama.
Amatena-san đã một lần từ chối cho Elvia-san biết tung tích của Shinichi-sama, nhưng chúng tôi không còn manh mối nào khác. Không biết ngài ấy đang ở đâu hay khi nào họ định cắm cọc ma thuật vào người ngài, lựa chọn duy nhất của chúng tôi là moi thông tin từ Amatena-san.
Bằng vũ lực, nếu cần thiết.
Minori-sama và Elvia-san cùng bước ra khỏi bóng tối.
Họ chặn ngay trước mặt Amatena-san, người đang đi trên phố về phía nhà mình.
"Chị Ama!"
Amatena-san có vẻ không hề ngạc nhiên, chỉ nhướn mày nhìn Elvia-san. "Người phụ nữ này là ai? Binh lính Eldant à?"
"Nói đúng ra thì tôi không thuộc Đế quốc Eldant," Minori-sama nhún vai, "nhưng cô có thể coi tôi có vị thế tương tự như Elvia."
"Hừ. Lại một người từ thế giới khác."
"Đoán đúng rồi đấy. Vậy ra các người cũng biết chuyện đó." Giọng Minori-sama có vẻ hơi thất vọng. "Xem ra tin tức bị rò rỉ tứ tung rồi... Bực thật!"
"Chị Ama! Em muốn chị cho chúng em biết Shinichi-sama đang ở đâu."
"Đừng phí lời," Amatena-san gắt. "Ta không định nói bất cứ điều gì cho một kẻ phản bội. Ngươi nên thấy may mắn vì ta chưa báo cáo ngươi lên cấp trên đấy."
"Vậy là chị nhất quyết không nói sao?" Elvia-san hỏi, gần như không dám nhìn thẳng vào mắt chị mình. "Chị sẽ không giúp, dù thế nào đi nữa?"
"Ta đã bảo đừng phí lời. Ngươi nghĩ mình làm được gì nếu ta từ chối?"
Tôi đoán là Amatena-san cũng lờ mờ đoán được. Hẳn cô ta phải cho rằng Elvia-san có lý do mới dám lộ diện lần nữa. Ngay cả từ xa, tôi cũng cảm nhận được không khí căng như dây đàn giữa Amatena-san, Minori-sama và Elvia-san.
"Vậy thì phải dùng biện pháp mạnh thôi!"
Minori-sama và Elvia-san gần như hành động cùng lúc. Minori-sama tung một cú đá vòng cầu xoay người nhắm vào bụng Amatena-san. Cú đá nhanh đến mức tôi ngỡ như nghe thấy tiếng xé gió, vậy mà Amatena-san đã giơ tay trái lên đỡ được.
"Ngươi—!"
Tay còn lại, Amatena-san vươn tới thanh kiếm bên hông.
Nhưng Elvia-san đã ập tới từ hướng ngược lại. Nắm đấm của cô thoạt đầu nhắm thẳng vào mặt chị mình.
"Yaaaahh!"
Nhưng giữa chừng cô đã đổi hướng, đấm thẳng vào bụng. Tuy nhiên, Amatena-san hẳn đã lường trước được chiêu này, vì cô ta đã giơ chân lên và đá văng Elvia-san đi.
"Ặc!" Elvia-san kêu lên một tiếng.
Thế nhưng, trước sự ngạc nhiên của tôi, Amatena-san lại nhăn mặt và lẩm bẩm, "Hửm?"
Đó là vì cô ta không còn thanh kiếm nữa. Khi bị đá bay, Elvia-san đã dùng cả tay chân bám chặt lấy nó, giật nó đi. Đó mới là mục tiêu thật sự của cô.
"Hah!"
"Hự—!"
Minori-sama đã chuyển sang đòn tấn công tiếp theo. Nắm đấm của cô lao đi với tốc độ kinh người, nhưng Amatena-san đã dùng lòng bàn tay chặn lại.
Minori-sama tung thêm một đòn, rồi một đòn nữa, rồi lại một đòn nữa. Nắm đấm, bàn chân, khuỷu tay. Nhưng Amatena-san đã gạt hoặc đỡ được hầu hết, và Minori-sama chưa bao giờ đánh trúng được yếu huyệt nào. Phải, cô ấy có sượt qua vài đòn, nhưng không có đòn nào mang tính quyết định.
Cô ta mạnh quá!
Tôi chắc chắn Minori-sama đã không nương tay, vậy mà cô ấy vẫn không thể thắng được Amatena-san. Và đây chính là người phụ nữ đã tay không quần nhau với một con rồng!
Có lẽ nhận thấy mình không làm gì được, Minori-sama lùi lại, tạo khoảng cách.
Một con người không thể nào địch lại người sói về sức bền và sức mạnh thuần túy. Nếu trận chiến này kéo dài, người gục ngã trước chắc chắn sẽ là Minori-sama.
"Elvia thì đáng thất vọng như thường lệ, nhưng còn ngươi—" Amatena-san nheo mắt nói. "Ngươi là một chiến binh tài năng. Ngươi là ai?"
"Tôi không cần phải trả lời," Minori-sama nói. "Mà cô mới là ai chứ? Tôi cứ tưởng cô cũng yếu xìu như Elvia—"
"Tôi khuyên cô đừng đánh giá thấp tôi. Chỉ nghe mình bị so sánh với đứa vô dụng thất bại đó thôi đã đủ thấy xấu hổ rồi."
"Aaaaaa!"
Elvia-san quăng thanh kiếm đi và lại lao vào Amatena-san. Cô áp sát tức thì, tay chân vung loạn xạ hòng đánh trúng chị mình. Đòn tấn công mãnh liệt đến mức khó tin; cô đã dùng toàn bộ sức mạnh và sự nhanh nhẹn của một người sói. Nếu người bị tấn công là tôi, có lẽ tôi đã gục ngay từ đòn đầu tiên. Mỗi cú đánh đều mang sát khí, và chúng được tung ra dồn dập nhanh đến mức mắt thường khó lòng theo kịp.
Nhưng dĩ nhiên, tất cả đều vô nghĩa nếu đòn đánh không trúng đích.
Amatena-san đã chặn và hóa giải tất cả các đòn tấn công của Elvia-san mà không hề tỏ ra nao núng. Rõ ràng là chỉ một mình Elvia-san sẽ không bao giờ đánh bại được Amatena-san. Chênh lệch thực lực giữa họ đơn giản là quá lớn.
"Vẫn thảm hại như mọi khi," cô ta nói. "Hah!"
Cô ta lại đá văng Elvia-san đi bằng một cú đá nữa.
Elvia-san đang ở trên không, và một tích tắc sau, Amatena-san cũng vậy, nhảy bổng lên.
"Hự—?!" Minori-sama, người không biết từ lúc nào đã vòng ra sau lưng Amatena-san, quét một cú cực mạnh vào đúng chỗ người phụ nữ kia vừa đứng một khắc trước.
Hệ thống phòng thủ của cô ta đúng là kín kẽ không một khe hở; cứ như thể cô ta có mắt sau gáy vậy. Hơn nữa, Amatena-san còn xoay người trên không để đáp xuống phía sau Minori-sama. Một vận động viên nhào lộn chuyên nghiệp cũng chưa chắc làm được như vậy. Minori-sama quay người tung một cú đấm, nhưng Amatena-san lại đỡ được. Thậm chí, một cách khó tin, cô ta đã tóm gọn nắm đấm giữa không trung, khóa chặt cử động của Minori-sama.
"Hiyah!" Với một tiếng quát đanh gọn, Amatena-san thúc một cú đấm thẳng vào chấn thủy của Minori-sama.
"Hự!" Minori-sama cố gắng hóa giải đòn đánh, nhưng với tay phải bị giữ chặt, cô không có cơ hội nào. Cô không thể trụ vững; với một tiếng kêu đau đớn khe khẽ, cô khuỵu một gối xuống đất.
Amatena-san thực sự rất mạnh. Quá mạnh.
Gần như không tin vào mắt mình, tôi cảm thấy toàn thân run rẩy. Chúng tôi biết rằng một người sói như Amatena-san sẽ rất mạnh và nhanh. Đó là lý do chúng tôi quyết định để Minori-sama và Elvia-san cùng lúc tấn công cô ta. Nhưng chúng tôi chưa bao giờ ngờ rằng Amatena-san lại có kỹ năng tay không siêu việt đến thế.
Giờ đây Elvia-san đang nằm sõng soài trên mặt đất, còn Minori-sama thì khuỵu một gối. Tuy nhiên, Amatena-san dường như không có ý định kết liễu một trong hai người. Rất có thể, cô ta cảm thấy mình đã chứng tỏ được quan điểm: ngay cả khi bị tấn công đồng thời, cô ta vẫn chiếm thế thượng phong một cách dễ dàng. Đây không phải là sự kiêu ngạo, mà chỉ đơn giản là một sự thật.
Dù không thể gọi là một kẽ hở, nhưng đó chính là thời cơ mà tôi đang tìm kiếm.
Tôi đã niệm chú xong. Đây chính là lý do tôi ẩn mình trong bóng tối. Ngay bây giờ, khi Minori-sama và Elvia-san chưa giao chiến với Amatena-san, chính là cơ hội tốt nhất của tôi.
“Tifu Murottsu!”
Ngay khoảnh khắc ma thuật của tôi được kích hoạt, tôi thoáng thấy Amatena-san làm một động tác như thể đang ném vật gì đó.
Gần như ngay tức thì, tôi nhận ra đó là một vật kim loại sắc bén đang lóe lên dưới ánh trăng. Gần như trước cả khi lý trí kịp phản ứng, tay tôi đã theo bản năng chỉ thẳng về phía nó. Các tinh linh gió tụ trong lòng bàn tay tôi lao theo hướng ngón tay chỉ—và trong chớp mắt, chúng bay tới đánh bật vật thể nhỏ bé ấy đi.
Đó là một chiếc shuriken. Nó xoay tròn văng ra rồi cắm phập xuống nền đất gần đó.
Hoảng hốt, tôi bắt đầu niệm câu thần chú thứ hai. Nếu sử dụng cùng một câu chú hai lần liên tiếp, lần thứ hai chỉ cần niệm chưa đến một nửa so với lần đầu—
Nhưng ngay khoảnh khắc sau, bóng hình Amatena-san đã đột ngột choán hết tầm nhìn của tôi.
“Ááá!”
Tôi chỉ cảm thấy cổ áo mình bị túm chặt, cả người bị quay một vòng lớn rồi bị quật một cú trời giáng xuống đất. Cú ngã ngửa khiến lồng ngực tôi như vỡ ra, ép cạn toàn bộ không khí. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cơn đau buốt khiến tôi gần như ngất lịm.
Tôi ho sặc sụa, cố gắng hớp lấy từng ngụm không khí.
“Myusel!” Tôi nghe tiếng Minori-sama gọi, nhưng không còn sức lực để đáp lại. Chính xác hơn, cơn ho dữ dội khiến cổ họng tôi nghẹn lại, không thể thốt nên lời.
“Ặc!”
Tình hình của tôi trở nên tồi tệ hơn khi Amatena-san bồi thêm bằng một đòn siết cổ.
Đó là một hành động tự nhiên và tất yếu khi đối đầu với kẻ địch có thể sử dụng ma thuật. Trước hết, phải khiến họ không thể thở để không niệm chú được. Việc sử dụng các đòn vật và siết cổ thay vì tấn công trực diện vừa cho phép ra đòn, vừa ngăn chặn đối phương dùng ma thuật.
“Aaaaggghh!” Tôi bấu lấy cánh tay Amatena-san, cố gỡ nó ra khỏi cổ mình, nhưng sức lực của tôi làm sao sánh được với một người sói. Khi khung cảnh trước mắt bắt đầu hóa đỏ, Elvia-san bất ngờ từ phía sau lao tới Amatena-san.
“Thả Myusel ra!”
Tuy nhiên, Amatena-san vẫn giữ nguyên tay phải siết chặt cổ tôi, đồng thời xoay nửa người, dùng tay trái tóm gọn lấy khuôn mặt Elvia-san. Nắm đấm của Elvia-san không bao giờ chạm được tới Amatena-san; thay vào đó, người chị dùng chính bàn tay đang kẹp chặt đầu em gái mình, ấn cô ngã vật xuống đất ngay cạnh tôi.
“Ái-i-daudaudau!”
Dường như cú ngã không làm cô ấy đau bằng việc những ngón tay đang cắm vào má và giật tóc. Elvia-san ra sức vùng vẫy, vung vẩy tay chân, nhưng Amatena-san nhất quyết không buông.
“Đầu hàng đi, Elvia,” Amatena-san lạnh lùng nói, gương mặt không chút biểu cảm.
“Không đời nào,” Elvia-san hổn hển đáp. “Không! Không! Sẽ không bao giờ!”
“Elvia—”
“Không bao giờ, không bao giờ, không bao giờ!” cô hét lên, giãy giụa một cách điên cuồng.
“Đồ ngốc! Gã đàn ông đó quan trọng với ngươi đến thế sao?” Tôi nghĩ mình đã nghe thấy một thoáng bực bội trong giọng cô ta. “Hắn có đáng để—”
“Phải!” Elvia-san cuối cùng cũng ngừng vùng vẫy một cách vô ích. Thay vào đó, cô ấy đặt cả hai tay mình lên bàn tay của Amatena-san đang giữ mặt cô, như thể muốn nghiền nát nó.
“Hựựự...”
Dù kỹ năng của họ có thể không tương đồng, nhưng cả hai đều là người sói. Trong một cuộc đọ sức đơn thuần, họ có thể gần như ngang ngửa. Nét mặt Amatena-san bắt đầu nhăn lại vì đau.
“Myusel! Elvia!”
Ngay khi tiếng hét vang lên, một luồng sáng chói lòa ập xuống chúng tôi. Amatena-san đã quay lại nhìn về phía có tiếng gọi; ánh sáng có lẽ đã làm cô ta lóa mắt.
Dù vậy, cô ta vẫn không nới lỏng tay đang siết cổ tôi và giữ mặt Elvia-san.
“Hí-yah!”
Chính lúc đó, tôi thấy Minori-sama, như một bóng đen ngược sáng, tung một cú đá về phía Amatena-san.
Amatena-san ngay lập tức giơ tay lên phòng thủ, nhưng không kịp vào thế—thế nên đòn của Minori-sama đã đá văng cô ta đi.
“Ực!”
Một tiếng “bịch” khô khốc vang lên khi cô ta lăn trên mặt đất. Nhưng có lẽ cú đá chưa đủ hiểm, vì cô ta đã bật dậy ngay lập tức; dù vẫn còn quỳ trên một gối, tôi thấy cô ta đã sẵn sàng chiến đấu.
“Myusel, Elvia, hai người ổn chứ?” Minori-sama hỏi trong khi tiến lại gần chúng tôi. Cô ấy vẫn không rời mắt khỏi Amatena-san, và tay phải cô ấy đang cầm một cây gậy ngắn màu đen. Dường như chính cây gậy đó đã phát ra ánh sáng.
“Chà,” Minori-sama nói, “Lúc nãy lo thật đấy. Tôi không dùng súng lục được. May mà mang theo cây SureFire từ nhà, nhỉ?”
“Hả? Hả...”
Rõ ràng cô ấy muốn tôi đồng tình, nhưng tôi thực sự không hiểu mình đang đồng tình với cái gì. Dù sao thì Elvia-san cũng đã đứng dậy và chìa tay ra đỡ tôi.
Trong khi đó, Amatena-san có vẻ dè chừng luồng sáng; cô ta vào thế thủ nhưng không có động thái tấn công nào lớn. Nhưng giờ đã biết rõ thực lực của cô ta, chúng tôi cũng không thể tấn công bừa bãi được. Tôi có thể thử niệm chú, nhưng nếu không có yếu tố bất ngờ, Amatena-san sẽ né được ngay.
Đúng lúc đó, tôi ngạc nhiên khi thấy Minori-sama đột nhiên quay lại, vẫy tay đang cầm “SureFire”. Một tiếng kim loại rít lên kèm theo một tia lóe sáng.
Hai chiếc shuriken cắm phập vào tường của tòa nhà gần nhất. Chúng cùng loại vũ khí mà Amatena-san đã dùng lúc nãy, nhưng lần này tôi chắc chắn cô ta không hề động đậy. Chúng dường như bay đến từ hướng ngược lại.
“Chị, chị ổn chứ?” một giọng nói vang lên khi có người bước ra từ bóng tối. Người mới đến là một cô gái người hổ mặc quân phục tương tự Amatena-san. Tuy nhiên, cô ấy trông trẻ hơn khoảng mười tuổi, với mái tóc và bộ lông màu nâu nhạt.
“Clara,” Amatena-san khẽ nói. Hẳn đó là tên cô gái.
Clara rút thêm hai phi tiêu từ tay áo và vào thế chuẩn bị.
“Tình hình tệ rồi đây,” Minori-sama thì thầm.
Thế trận vẫn là ba chọi hai. Nhưng nếu Clara cũng mạnh như Amatena-san, thì lợi thế về quân số của chúng tôi chẳng có ý nghĩa gì nhiều.
Thực tế, tôi có thể nghe thấy tiếng bước chân đang dồn dập đổ về từ mọi phía. Có vẻ như tiếng giao chiến của chúng tôi đã thu hút những người khác trong khu vực. Bây giờ chúng tôi không có cách nào thắng được nữa. Xem ra chúng tôi đã bị tóm rồi.
“Tôi nghĩ đã đến lúc rút lui chiến thuật,” Minori-sama nhẹ nhàng nói. “Myusel, Elvia, nắm lấy tay tôi.”
Sau đó, cô ấy lôi một vật hình trụ từ trong túi ra, rút một vật nhỏ như cây kim ra khỏi đó, rồi ném nó xuống đất.
Cô ấy đang làm cái quái gì thế?
Câu hỏi vừa lóe lên trong đầu, một làn khói dày đặc đã phụt ra từ vật hình trụ.
“Cái gì?!” Amatena-san thốt lên.
Làn khói trắng ngay lập tức bao trùm con hẻm nhỏ, đến mức tôi còn không thấy được bàn tay mình ngay trước mặt. Tôi đoán đối phương cũng chẳng nhìn thấy gì. Minori-sama nắm tay tôi và Elvia-san kéo đi dọc con phố.
“Chị!” tôi nghe tiếng Clara hét qua làn khói.
“Đừng đuổi theo, Clara!” Amatena-san đáp lại. “Cô liên lạc ngay với trung tâm giam giữ của cơ sở nghiên cứu. Báo cho họ biết có thể có thổ phỉ đang nhắm vào Kanou Shinichi. Bảo họ không được rời mắt khỏi hắn cho đến khi hắn được đưa đến trung tâm trị liệu để tiến hành cải tạo vào trưa mai!”
“Rõ, thưa ngài!”
Tôi có thể nghe tiếng chân Clara chạy về một hướng khác.
“Minori-sama,” tôi thì thầm.
“Ừ, tôi hiểu rồi,” cô ấy đáp. Khói dày đặc đến mức tôi không thấy được mặt cô ấy, nhưng tôi có thể nghe thấy ý cười trong giọng nói. “Dù đã cho chúng ta một trận ra trò, nhưng cô có một người chị khá tuyệt đấy, Elvia ạ.”
“Hả?” Giọng Elvia-san đầy vẻ ngạc nhiên. “Tuyệt? Có gì tuyệt chứ?”
“Cô nghe rồi đấy, phải không? Shinichi-kun đang ở trung tâm giam giữ của cơ sở nghiên cứu. Họ sẽ chuyển cậu ấy từ đó đến một trung tâm trị liệu nào đó vào trưa mai.”
“Ồ...”
Giọng Elvia-san chùng xuống, có vẻ như cô ấy vẫn chưa hiểu được dụng ý của chị mình.
“Mà, cũng có thể đó là thông tin giả để lừa chúng ta vào bẫy,” Minori-sama nói.
“Nếu vậy thì cô ta đã để lộ quá rõ ràng.”
Chúng tôi thoát khỏi đám khói và buông tay Minori-sama ra, rồi bắt đầu chạy xuyên qua thị trấn.
Đèn trong vài tòa nhà đã bật sáng, có lẽ mọi người đã bị tiếng ồn ào đánh thức. Chúng tôi thấy vài gương mặt đang nhìn mình, nhưng dường như không ai có ý định ngăn cản. Tôi đoán chỉ một chút la hét và ẩu đả thì chưa đủ để họ biết chúng tôi là kẻ địch.
“Elvia, cô nghĩ sao về chuyện này?” Minori-sama hỏi khi chúng tôi đang chạy. Ý cô ấy là liệu chúng tôi có thể tin lời Amatena-san không.
“T-Tại sao cô lại hỏi tôi?”
“Trong ba chúng ta, cô là người hiểu cô ta nhất, đúng chứ?”
“Vâng, chắc vậy, nhưng...” Elvia-san ngập ngừng. Cũng phải thôi. Mới vài phút trước, họ còn đang giao chiến một mất một còn. Làm sao có thể biết được nên tin một người như vậy hay không?
Chúng tôi tiếp tục chạy trong im lặng.
Vừa thở hồng hộc, tôi vừa ngoái lại nhìn, nhưng dường như không có ai từ trong thị trấn đuổi theo. Mãi đến khi tới được bóng râm của một tảng đá lớn ở vùng hoang địa ngoại ô, chúng tôi mới có thể dừng lại thở dốc.
“Về chị Ama,” Elvia-san đột ngột lên tiếng. “Em không nghĩ chị ấy nói dối. Nếu chỉ định nói dối, tại sao phải nói với chúng ta làm gì? Hoặc tại sao không đợi chúng ta đi khỏi rồi mới ra lệnh cho cô gái kia?”
“Lập luận hay. Tôi đồng ý,” Minori-sama nói, nụ cười toe toét. Rồi cô ấy vỗ nhẹ vào lưng Elvia-san như để an ủi.