Khung cảnh nhuốm trong ánh hoàng hôn, một sắc đỏ rực gần như màu máu.
Đó là một màu sắc báo hiệu cho một sự kết thúc nào đó. Một khoảnh khắc giao thời khi ban ngày, với ánh sáng rực rỡ và sự ồn ã của sự sống, lụi tàn và nhường chỗ cho màn đêm, với bóng tối bao trùm và sự im lặng của nấm mồ. Nhiều người thấy mình gần như tê liệt khi những giờ phút tăm tối ấy ập đến, coi đó là thời điểm chỉ dành cho giấc ngủ, một bản sao xa vời của cái chết.
Nhưng vào lúc này...
「Ựa.........」
Trời vẫn chưa tối hẳn, nhưng không một bóng người qua lại. Dưới ánh hoàng hôn uể oải, người ta thường thấy vài bóng hình vội vã về nhà giữa những chiếc bóng đang dài ra, nhưng đêm nay, chẳng có một ai. Ít nhất là không ai đang đi lại.
「Hựự......」
Thay vào đó, con đường đầy những người đang nằm gục.
「A... Ôi...」
Ánh sáng đỏ tàn khốc chiếu lên họ, những tiếng rên rỉ và lầm bầm, những âm thanh của nỗi thống khổ vượt ngoài ngôn từ. Một lữ khách đi ngang qua hẳn sẽ kinh ngạc trước cảnh tượng này. Đây không phải nạn đói, cũng chẳng phải dịch bệnh; điều đó quá rõ ràng. Mọi người không đủ hốc hác để là nạn đói, và hơn nữa, những thứ đó cũng chẳng lôi kéo—hay xua đuổi—họ ra ngoài trời.
Vậy là thổ phỉ, hay một cuộc tấn công quân sự? Nhưng thị trấn không hề cháy, cũng chẳng có dấu hiệu cướp bóc. Có vài dấu vết của một cuộc vật lộn đây đó trên mặt đất và trên tường các tòa nhà, nhưng không có bằng chứng nào cho thấy có kẻ đột nhập từ bên ngoài đã phá cửa vào nhà hay kho chứa.
「Gừ... hự...」
Một người đàn ông dùng tay trái chống vào tường, gắng gượng đứng dậy. Anh ta có vẻ sở hữu một thể trạng tuyệt vời; có lẽ đó là lý do anh ta hồi phục sớm hơn những người khác. Nhưng cánh tay phải của anh ta lại treo một góc kỳ dị, mặt và chân tay thì đầy những vết bầm tím và trầy xước. Thậm chí còn có cả những vết có vẻ là bỏng. Một cảnh tượng thật khủng khiếp. Nếu anh ta bị nội thương, việc cứu chữa ngay lập tức là vô cùng cấp thiết. Nhưng người đàn ông này dường như cảm thấy có điều gì đó còn khẩn cấp hơn cả những vết thương của mình.
「Phải... phong ấn nó...」 anh ta thở hổn hển. Vẻ kinh hoàng hiện rõ trên khuôn mặt. 「Bộ... giáp... bị nguyền... Nó biến con người thành... thú vật... Thật kinh khủng! Kinh khủng... Nó đâu phải... là áo giáp... Nó là cái quái gì chứ...?」 Nhưng không có ai để trả lời câu hỏi tuyệt vọng của anh, và lời nói của anh tan biến trong ánh sáng đỏ rực.
Người đàn ông dựa vào tường nhà, nhìn khắp khung cảnh kinh hoàng trước mắt, rồi bắt đầu bước đi, gần như lê lết thân mình.
「Ở đó...」
Phía trước anh, xa tít trên con đường, cổng thành vẫn mở toang, ngáp một cái rộng ngoác dưới ánh hoàng hôn đáng ghét. Vài bóng hình đen sẫm đứng đó, quay lưng về phía mặt trời. Chúng trông gần giống con người—nhưng lại không phải. Mỗi kẻ đều có đầu, thân và tứ chi. Nhưng chính hình dạng người cơ bản này lại càng khiến những điểm khác biệt trở nên rõ ràng hơn, và đáng lo ngại hơn.
「Lũ... quái vật... khốn kiếp... Phải phong ấn chúng lại...」 Và rồi, kiệt sức, người đàn ông ngã quỵ xuống đất bên bức tường. Những hình thù khủng khiếp trước mắt anh không chế nhạo, cũng không lại gần để tung đòn kết liễu. Ở đó, đẫm mình trong thứ ánh sáng của mọi sự kết thúc, những hình người phi nhân tính đang cần mẫn làm việc. Chúng hoàn toàn không để ý đến người đàn ông và hơi thở hổn hển của anh.