"Vâng, cô Ikoma-sensei. Em đã tẩy xong bản thảo này rồi ạ."
"À, vậy à… Khụm…"
Đã khoảng một tuần kể từ vụ bại lộ bản chất thật của Emiri-chan tại xưởng làm việc này, vào tuần thứ hai của tháng Mười Hai. Tôi cũng dần quen với Emiri thật rồi.
Cô Ikoma-sensei nhận bản thảo từ Emiri-chan, rồi nhìn cô bé với vẻ mặt đầy nghi hoặc.
"…Ơ? Có chuyện gì thế ạ?"
"Con… Lại định giở trò gì đúng không!?"
"Hả? Giở trò gì cơ ạ?"
"Chứ còn gì nữa… Dạo này con lạ lắm! Trước đây cứ làm bản thảo một chút là y như rằng lại trốn việc, lén lút làm bản thảo của riêng mình, vậy mà dạo này cứ ở đây là con lại cắm cúi làm việc nghiêm túc… Con mà nghiêm túc như thế này, ngược lại còn khiến ta thấy đáng sợ!"
…Đúng vậy. Đó cũng là điều tôi đang thắc mắc. Dạo gần đây, Emiri-chan vô cùng chuyên tâm vào công việc trợ lý. Không những không lười biếng, mà cô bé còn tập trung cao độ, làm việc cẩn thận mà vẫn nhanh chóng. Tôi đã phải ngạc nhiên vì không ngờ khi cô bé thực sự nghiêm túc thì công việc lại tiến triển nhanh đến thế. Chắc hẳn trước giờ cô bé đã không dồn hết sức mình…
"Vô lễ thật. Sao em làm việc nghiêm túc mà lại bị nói là đáng sợ chứ?… Mà cô đã nói thế rồi thì trả tiền trợ lý cho em cũng được đấy ạ?"
"Phù… Thôi được rồi, làm việc, làm việc…"
"Khoan… Đừng có mà lờ đi lộ liễu thế chứ!?"
Có lẽ cô bé đã trải qua một sự thay đổi tâm lý nào đó chăng? Quả nhiên, những gì đứa trẻ này nghĩ tôi hoàn toàn không thể nắm bắt được.
"À, mà nhắc mới nhớ, hình như tiệc của nhà xuất bản mà hai người sẽ tham dự là vào ngày mai đúng không ạ? Ước gì em cũng được đi. Cô Ikoma-sensei, nếu cô không muốn đi thì có thể để em đi thay được không ạ?"
Emiri-chan bất chợt nhìn vào cuốn lịch trong xưởng làm việc rồi nói.
"Emiri, con định đến đó để tán trai chứ gì?"
"Vô, vô lễ! Đừng có nói em như người mê trai thế chứ! Không phải vậy đâu, chỉ là em đơn thuần ngưỡng mộ mấy buổi tiệc thôi. Ghen tỵ với việc được mặc đầm lộng lẫy đủ kiểu lắm ạ."
Cái "tiệc" mà Emiri-chan đang nói đến… chính là Lễ Trao Giải Thưởng Tân Binh kiêm Tiệc Tri Ân do Công ty Fujimi-sha tổ chức vào ngày mai. Hình như các tân binh ra mắt với 『Giải Thưởng Truyện Tranh Lớn Fujimi』 năm nay sẽ được Chủ tịch trao giấy khen trên bục sân khấu. Đương nhiên, tuy chỉ là giải "Khuyến Khích" khá mơ hồ, nhưng vì tôi cũng đã ra mắt nên cũng không ngoại lệ. Nghĩ đến đó thôi là tôi đã bắt đầu căng thẳng rồi.
"Ôi, phiền phức quá đi. Nếu có thời gian đi mấy cái đó thì ta thà hoàn thành thêm được chút bản thảo còn hơn."
"Tôi thì không thể không tham dự, nhưng cô Ikoma-sensei không cần phải cố gắng đi đâu nhỉ?"
"Thì Saotome cứ nhất định bắt năm nay ta phải tham dự cho bằng được. Thôi được rồi, nhân tiện, ngươi cũng nên biết ơn đi, vì ta sẽ đích thân đi trông chừng cái tên đồng nghiệp ngớ ngẩn đó, để ngươi khỏi phải bêu xấu trên bục vinh danh."
"Ế!? K-Không, không cần đâu… đâu cần phải trông chừng thế chứ…"
Tôi âm thầm mong chờ buổi tiệc tri ân ngày mai. Vì đây là buổi tiệc chung của tất cả các tạp chí do Fujimi-sha phát hành, nên tôi có thể gặp gỡ các họa sĩ chuyên nghiệp đang hoạt động trên tạp chí chính 『Monthly Shonen Dragon』. Thậm chí có thể tôi sẽ được gặp Jinmiya Akira-sensei, tác giả của bộ truyện tranh 『Dark Sword』, bộ truyện đã khơi lại ước mơ trở thành họa sĩ truyện tranh trong tôi.
Hơn nữa… cuối cùng tôi cũng sẽ được gặp các tân binh ra mắt cùng một giải thưởng. Đặc biệt, tôi rất mong được gặp hai người đã giành giải chính.
Vào ngày diễn ra Lễ Trao Giải Thưởng Tân Binh kiêm Tiệc Tri Ân. Khoác lên mình chiếc áo khoác hơi trang trọng một chút, tôi thẳng tiến đến 『Fujimi-sha』. Hình như các tân binh tham gia lễ trao giải sẽ tập trung tại Fujimi-sha, sau đó đi taxi đến khách sạn, nơi tổ chức buổi tiệc.
Tôi đến nhà xuất bản mười lăm phút trước giờ hẹn. Dù nghĩ rằng mình đã đến quá sớm, tôi vẫn đến quầy lễ tân và được dẫn vào sảnh.
Ở đó, đã có một người phụ nữ ngồi sẵn. Cô ấy khoác lên mình một bộ đầm đen toàn thân. Đây… có lẽ là phong cách Gothic Lolita? Mái tóc đen nhánh thẳng mượt dài đến hơn thắt lưng, và đối lập với màu tóc, làn da cô ấy trắng bệch đến mức không giống người Nhật. Cả tay và chân đều mảnh mai đến mức tưởng chừng có thể gãy, và vì cô ấy đang cúi đầu nên tôi không nhìn rõ mặt, nhưng trông cô ấy còn khá trẻ.
"Chà, chào cô… Cô là người tham dự lễ trao giải phải không ạ?"
"…!"
Tôi lấy hết can đảm lên tiếng, cô ấy giật mình quay sang nhìn tôi. Hả, cô ấy không cần phải ngạc nhiên đến thế chứ… Tôi nhìn vào mặt cô ấy và sửng sốt. Cô ấy sở hữu một khuôn mặt đẹp đến kinh ngạc. Kết hợp với bộ trang phục đang mặc, trông cô ấy cứ như một cô búp bê vậy. Nhưng… ánh mắt cô ấy có vẻ đỏ ngầu, trông rất lạ thường.
Trước câu hỏi của tôi, cô ấy chỉ gật đầu mà không nói một lời nào.
"À, đúng là cô rồi! Tôi là Kirishima Rihito, giải Khuyến khích. Hôm nay rất vui được làm quen!"
Kirishima Rihito là bút danh của tôi khi ra mắt. Dù tôi đã chào hỏi, cô gái phong cách Gothic Lolita chỉ đảo mắt mà vẫn không nói một lời nào. Trán cô ấy còn lấm tấm mồ hôi.
"Ừm, vậy… Tên cô là gì ạ…?"
"…………I-Ichinose… Shirayuki."
"Ichinose… Tên cô là giải nhất sao!?"
Vì tôi nói lớn tiếng, cô ấy lại một lần nữa bị tôi làm cho giật mình. Tuy nhiên, tôi cũng ngạc nhiên không kém. Bởi vì cô gái với vẻ ngoài xinh đẹp nhưng lại bị nét mặt và thần thái làm mất đi giá trị, người có những cử chỉ bất thường trước mặt này… lại là người đoạt giải nhất!? Nhắc mới nhớ, hình như cô bé này mới mười bốn tuổi thì phải…
"『Alice Nhuộm Máu』 của cô thật tuyệt vời! Mới trẻ thế này mà đã có thể vẽ được một bộ truyện như vậy thì thật đáng nể! Đến mức tôi cảm thấy xấu hổ khi mình chỉ đạt giải Khuyến khích…"
"………………"
Cô ấy vẫn chỉ đảo mắt mà không nói lời nào.
"…………S-Xin lỗi… Hình như tôi đã nói điều gì đó không phải phép?"
"…! Kh-Không phải… Chỉ là… S-Số năm rồi tôi mới ra khỏi nhà… nên… nói chuyện với Homo sapiens (Người) ngoài gia đình… l-lâu quá rồi…………"
Cúi gằm mặt xuống, cô ấy lí nhí nói bằng giọng cực nhỏ. Dù không nghe rõ lắm, nhưng tôi có nghe loáng thoáng là "số năm rồi tôi mới ra khỏi nhà". Tức là, có lẽ cô bé là một hikikomori (người sống khép kín).
Nhưng… Homo sapiens? Đứa trẻ này đang nói gì vậy? Cô bé có vấn đề thần kinh à? Tôi cứ nghĩ mình sẽ được gặp một người đoạt giải nhất bình thường, ai dè lại là một người kỳ lạ đến vậy…
Sau đó, lần lượt những người đoạt giải khác cũng đến, tôi bắt tay chào hỏi. Hình như ngoài tôi và hai người đạt giải nhất, còn có một học sinh cấp ba khác đạt giải Khuyến khích, còn lại tất cả đều là sinh viên đại học trở lên. Bất ngờ thay, tỉ lệ nam nữ lại gần như ngang nhau. Tuy nhiên, Serizawa Akihito, người đoạt giải nhất cùng tuổi với tôi, vẫn chưa đến. Đó là người mà tôi rất muốn gặp, cũng như Ichinose Shirayuki.
"Ôi? Không lẽ tôi là người cuối cùng à?"
"…!?"
Đúng lúc sắp hết giờ tập trung, Serizawa Akihito cuối cùng cũng xuất hiện… Anh ta là một anh chàng cực kỳ đẹp trai với vóc dáng cao ráo, thanh mảnh trong bộ vest. Anh ta cao hơn tôi ít nhất mười phân và trông không hề giống người cùng tuổi chút nào. Mái tóc nâu hơi dài và vóc dáng trông như thể đã từng tập thể thao.
Dàn nam giới đoạt giải khác, bao gồm cả tôi… đa phần đều có vẻ ngoài khá bình thường, nhưng người đàn ông này xuất hiện với nụ cười rạng rỡ lại rõ ràng nổi bật hẳn. Thật không thể tin được một người như vậy lại vẽ truyện tranh.
"Ối, không lẽ anh là Serizawa-san đoạt giải nhất!?"
"Em thích bộ truyện đó của anh lắm! Em đã trở thành fan của anh rồi đó~!"
Các nữ đoạt giải (trừ Ichinose Shirayuki) đồng loạt xúm lại nói chuyện với Serizawa Akihito. Đến mức này thì thật là sảng khoái.
"Không ngờ Serizawa-san đoạt giải nhất lại là người như thế này… Em thật sự bất ngờ! Nói sao nhỉ, trông anh hoàn toàn không giống người vẽ truyện tranh chút nào…"
"Ấy, em cũng nghĩ vậy! Anh ấy đẹp trai quá đi!"
"Haha, đâu có đâu… Tôi mới là người ngạc nhiên chứ. Không ngờ các nữ đoạt giải lại xinh đẹp đến vậy."
"…!?"
Câu nói sến súa đó khiến tôi nổi da gà. Cái tên này là ai vậy… Thật sự là người Nhật sao? Hay là học sinh cấp ba!? Thú thật, tôi nghĩ trừ Ichinose Shirayuki ra thì các nữ đoạt giải khác cũng không phải là đặc biệt xinh đẹp gì… mà anh ta lại nói mấy lời tâng bốc lộ liễu như vậy. Đúng là một tên giả tạo.
"Ối trời ơi!? Đ-Đồ tồi mà~, anh đúng là khéo nói quá đi!"
Tuy nhiên, dù là những lời tâng bốc lạnh nhạt như vậy, các cô gái vẫn lộ rõ vẻ vui mừng. Đám nam đoạt giải, bao gồm cả tôi, đều hơi "ớn" với cảnh tượng đó.
Cuối cùng, một biên tập viên nam dẫn dắt các tân binh (tên là Sanada-san thì phải) xuất hiện, và chúng tôi lên taxi di chuyển đến địa điểm tổ chức buổi tiệc. Tổng cộng có mười một người đoạt giải, cộng thêm biên tập viên là mười hai người. Chúng tôi được chia ra thành ba chiếc taxi.
"Anh là Kirishima Rihito đoạt giải Khuyến khích phải không? Tôi rất muốn nói chuyện với anh. Chúng ta cùng đi đến buổi tiệc nhé?"
"…!?"
Tôi giật mình vì bất chợt bị nắm lấy vai. Khi quay lại, Serizawa Akihito đứng ngay phía sau tôi.
"À, ừm… được thôi…"
Serizawa muốn nói chuyện với tôi? Tại sao nhỉ? Với một người đạt giải Khuyến khích như tôi…
Một nam đoạt giải khác, biên tập viên Sanada-san, tôi và Serizawa, bốn người chúng tôi cùng đi chung một chiếc taxi.
"Tôi đọc 『ZOMBIE-TRAIN』 của anh Kirishima rồi, tôi đã luôn muốn nói chuyện với anh đấy~"
Serizawa, người ngồi cạnh tôi trong taxi, lên tiếng chào tôi với nụ cười thân thiện. Tiện thể nói luôn, biên tập viên ngồi ghế phụ, còn ở ghế sau thì tôi ngồi giữa Serizawa và nam đoạt giải kia.
"Ế!? Th-Thật sao…!?"
Người đoạt giải nhất lại quan tâm đến truyện tranh của tôi sao? Không lẽ, vì cùng tuổi, anh ta coi tôi là đối thủ… ?
"Vâng. Tôi cũng đã đọc tất cả các tác phẩm của những người đoạt giải khác rồi, và ngoại trừ cô Ichinose, tôi nghĩ người có nhiều tiềm năng nhất chính là anh đây. Một phần cũng vì anh còn trẻ nữa."
"…Hả?"
"Những người khác, tuy kỹ thuật thì đã vững rồi, nhưng tôi hầu như không cảm thấy khả năng tạo ra một bộ truyện tranh ăn khách nào cả. Truyện tranh của anh Kirishima thì nét vẽ, cốt truyện, và cách sắp xếp đều còn non, nhưng nói sao nhỉ… tôi cảm thấy anh có tâm huyết và tài năng để tạo ra những thứ thú vị nhất."
"…!?"
Câu nói mà Serizawa Akihito thốt ra với nụ cười khiến không khí trong taxi như đóng băng lại. Đặc biệt… nam đoạt giải khác ngồi cạnh tôi, tái mặt nhìn Serizawa. Anh ta vừa bị phủ nhận thẳng thừng khả năng làm họa sĩ truyện tranh ngay trước mắt. Hơn nữa… không phải là biên tập viên hay họa sĩ truyện tranh tiền bối, mà lại là một tân binh cùng tuổi với anh ta. Nếu là tôi thì chắc chắn tôi đã nổi điên rồi.
Cái tên này… dù có là người đoạt giải nhất thì cũng ngạo mạn đến mức nào chứ!? Truyện tranh của tôi, tưởng đâu được khen, ai dè lại bị nói là nét vẽ, cốt truyện, cách sắp xếp đều còn non!
"À, nhưng cô Ichinose thì là ngoại lệ. Vì tôi không hiểu rõ bộ truyện của cô ấy lắm, nên không thể đánh giá chính xác được. Nhưng tôi nghĩ nét vẽ của cô ấy thì thật là đỉnh cao."
"Này, này, Serizawa-kun. Anh lúc nào cũng nói mấy cái kiểu đó đấy, tôi đã bảo anh sửa đi rồi mà!?"
Biên tập viên Sanada-san ngồi ghế phụ giật mình quay lại nhắc nhở Serizawa. Có lẽ anh ấy là biên tập viên phụ trách Serizawa chăng?
"Ừm, dù cách nói hơi khó nghe, nhưng ý Serizawa-kun là rất công nhận thực lực truyện tranh của Kirishima-kun, và nghĩ rằng trong tương lai, Kirishima-kun sẽ là một đối thủ đáng gờm với tư cách là tân binh đồng khóa đó, phải không?"
Sanada-san cười khổ để cứu vãn tình hình. Hả? Ý của câu đó là vậy sao?
Nhưng đúng là, anh ta có vẻ công nhận tôi nhất trong số các tân binh, và nếu vậy thì tôi sẽ thành thật vui mừ…
"Ế, không phải vậy đâu."
Hả?
"Tôi hoàn toàn không coi anh ấy là đối thủ. Đối thủ của tôi… ừm, là Tatsuzaki Manato-sensei, người đang bán chạy nhất trên tạp chí Dragon chính hiện tại đấy~"
"Khoan… Serizawa-kun!?"
…Trong bầu không khí tệ hại đó, chiếc taxi cuối cùng cũng đến được khách sạn, nơi tổ chức buổi tiệc tri ân.
"À, Serizawa-san đến rồi! Chúng ta cùng vào buổi tiệc thôi nào~"
Sanada-san đang quở trách Serizawa, nhưng khi taxi dừng lại, các nữ đoạt giải khác đã đến trước và đang đợi Serizawa. Serizawa liền bị các cô gái vây quanh và bước vào buổi tiệc.
Tôi rụt rè nhìn sang nam đoạt giải còn lại. Cuối cùng, anh ta không nói một lời nào trong suốt chuyến taxi. Anh ta nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Serizawa với ánh mắt vô hồn.
"Hừ, cũng có những người kỳ lạ thật nhỉ… Anh đừng bận tâm làm gì…"
"…Ha ha, phải rồi…"
Anh ta cười khổ trước lời nói của tôi. Quả là người lớn.
Nhưng mà… cái tên Serizawa đó là cái quái gì vậy!? Anh ta định trêu chọc người khác đến bao giờ mới chịu dừng lại! Dù tôi được nói là có tiềm năng hơn những người khác, nhưng cũng bị bảo là thực lực còn kém, hơn nữa, quan trọng nhất là… anh ta còn nói thẳng là hoàn toàn không coi tôi là đối thủ.
Cùng tuổi, cùng ra mắt một giải tân binh… có sự sỉ nhục nào lớn hơn thế này không? Vốn dĩ tôi thấy bộ truyện của hắn rất hay, và đã rất mong được gặp hắn hôm nay, nên tôi cực kỳ tức tối. Thậm chí còn không được coi là đối thủ.
Mặc dù cùng tuổi, nhưng tôi lại thua hắn về mọi mặt. Cả về mặt là đàn ông, lẫn về mặt là một họa sĩ truyện tranh… Kể từ đó, tôi đã liên tục bực tức với Serizawa.
Khách sạn nơi tổ chức buổi tiệc thật lộng lẫy. Tổ chức lễ trao giải ở một nơi như thế này… khiến sự căng thẳng càng tăng cao. Sau khi chờ đợi trong phòng chờ, lễ trao giải cuối cùng cũng bắt đầu. Sau lời chào của các lãnh đạo nhà xuất bản, chúng tôi xếp thành một hàng và từng người một được Chủ tịch trao giấy khen trên bục sân khấu. Thật may mắn là không có phần phát biểu của người đoạt giải.
Lễ trao giải ngắn gọn kết thúc, buổi tiệc tri ân bắt đầu. Trong khán phòng, có rất đông người đang đi lại tấp nập. Tất cả những người này đều là họa sĩ truyện tranh và những người có liên quan sao… Tôi hoàn toàn cảm thấy rụt rè trong không gian toàn người lớn này.
Chúng tôi được Sanada-san dẫn đi chào hỏi các nhân vật chủ chốt của 『Fujimi-sha』, bắt đầu từ Chủ tịch, Tổng biên tập, Phó Tổng biên tập, v.v. Thời gian đó còn căng thẳng hơn cả lễ trao giải.
Tổng biên tập Kobayashi-san mà tôi đã chào hỏi, trẻ hơn nhiều so với tôi tưởng, khiến tôi ngạc nhiên. Tôi cứ nghĩ Tổng biên tập thì phải là người lớn tuổi hơn nhiều…
"À… ừm, Sanada-san… Vị kia, có phải là họa sĩ truyện tranh không ạ?"
Thấy một người khiến tôi tò mò, tôi bất giác hỏi Sanada-san. Giữa lúc mọi người đều ăn mặc chỉnh tề như vest hay đầm, có một người đàn ông trẻ tuổi mặc bộ đồ thể thao màu đỏ tươi giống như đồ làm việc của cô Ikoma-sensei, lại xuất hiện trong buổi tiệc tri ân.
"À, không… đó cũng là một biên tập viên. Hình như cậu ta cũng đang phụ trách tân binh thì phải. Cậu ta nói mặc bộ đồ thể thao đỏ là thoải mái nhất, nên dù có nói bao nhiêu lần thì cậu ta vẫn cứ mặc bộ đó đến những buổi như thế này thay vì trang phục chỉnh tề, nên Tổng biên tập cũng đành bó tay…"
"V-Vậy sao ạ…"
Thì ra biên tập viên cũng có nhiều kiểu người nhỉ. Nhắc mới nhớ, Saotome-san, người phụ trách chúng tôi, dù bây giờ tôi đã quen rồi, nhưng cũng khá là kỳ lạ…
Sau khi chào hỏi xong xuôi, chúng tôi những người đoạt giải cũng được tự do. Sanada-san nói rằng nếu muốn chào hỏi ai khác thì cứ nói với anh ấy, anh ấy sẽ giới thiệu. Tôi có hỏi tên Jinmiya Akira-sensei, họa sĩ truyện tranh mà tôi ngưỡng mộ, thì được biết hôm nay thầy ấy vắng mặt. Tôi thấy rất tiếc.
"…Ichinose-san, cô không sao chứ?"
Trong khi những người đoạt giải khác đang thưởng thức bữa ăn tự chọn, Ichinose Shirayuki lại dựa vào tường với vẻ mặt xanh xao mà không ăn uống gì, nên tôi bất giác lên tiếng hỏi. Nhắc mới nhớ, hôm nay, từ sau cuộc nói chuyện (hỏi đáp?) đầu tiên với tôi, cô bé này hầu như không nói một lời nào. Các đoạt giải khác, lúc đầu cũng nhìn Ichinose Shirayuki và cất tiếng hỏi, nào là "cô là người đoạt giải nhất đúng không", "còn trẻ thế mà giỏi quá", nhưng thấy bộ dạng của cô bé như vậy, dần dần không ai còn nói chuyện với cô bé nữa.
"…Ơ, sao lại có nhiều Homo sapiens thế này… Quả nhiên… tôi không nên đến đây thì hơn………… T-Tôi thấy khó chịu…"
"Ếch… Cô thật sự không sao chứ? Để tôi lấy cho cô đồ uống lạnh nhé!?"
Cô ấy nói là số năm rồi mới ra khỏi nhà, có lẽ cô ấy không quen với nơi đông người.
"…T-Tại sao anh lại quan tâm đến tôi? Những người khác… tất cả mọi người… đều coi tôi… như không tồn tại vậy mà…"
…Ừm? Vừa nãy cô ấy nói "người" à? Homo sapiens hay người thì nói một kiểu thôi chứ, lạc đề rồi kìa.
"…H-Hôm nay tôi… về…"
Ichinose Shirayuki quay lưng lại với tôi và bước về phía lối ra của khán phòng.
"Hả!? Khoan, cô đi một mình có sao không!? Để ai đó đưa về thì hơn…"
"Không, không cần… M-Một mình… thoải mái hơn…"
Rồi Ichinose Shirayuki quay lại, lần đầu tiên nhìn vào mắt tôi.
"…Kirishima Rihito… D-Dù sao thì… tôi cũng sẽ nhớ… tên anh…"
Sau khi Ichinose Shirayuki về, tôi cũng đi lấy đồ ăn. Nhắc mới nhớ, cô Ikoma-sensei đâu rồi nhỉ? Lát nữa tôi sẽ liên lạc thử. Đang suy nghĩ như vậy thì…
"Ế, vậy là anh vẫn còn là học sinh cấp ba sao!? Giỏi quá đi!"
Một giọng nữ lảnh lót gần đó lọt vào tai, tôi nhìn về phía đó. Ở đó… là Serizawa Akihito đáng ghét, đang bị các cô gái vây quanh. Không phải là các nữ đoạt giải, mà là những cô gái lạ mặt khác. Đi đến đâu cũng được ngưỡng mộ à… Ôi, thật đáng ghét. Dù tính cách tệ như thế, nhưng chỉ cần ngoại hình và thực lực tốt thì sẽ được yêu thích sao. Trước khi gặp, tôi đã từng nghĩ vì cùng tuổi nên muốn kết thân, nhưng bây giờ thì tôi sẽ cố gắng không dính dáng đến cái tên đáng ghét đó nữa.
Trước khi lấy đồ ăn, tôi cảm thấy khát nên cầm một cốc nước giống trà ô long trên bàn và uống cạn một hơi.
"…!?"
Tuy nhiên, thứ đồ uống đó không phải trà ô long. Vị gì đó lạ hoắc, tôi chưa từng uống bao giờ. Cả khuôn mặt bỗng chốc nóng bừng lên. Ơ… không lẽ vừa nãy là rượu?
"Ơ, ừm… Kirishima-san? Cái anh đang cầm trên tay… không phải là whisky sao?"
Serizawa gần đó phát hiện ra tôi và nói vậy. Hả… whisky? Thật sao, bảo sao… đầu óc tôi quay cuồng. Độ cồn của cái này mạnh thật…
"Ôi trời, khoan đã, mặt anh đỏ bừng cả lên rồi đó. Nên ngồi xuống đâu đó đi…"
"K-Không sao đâu! Hơn nữa, vừa nãy mày dám nói mấy lời thất lễ với tao à!?"
Vốn dĩ tôi đã định không dây dưa với Serizawa nữa, nhưng lợi dụng cơn say, tôi lại hùng hổ tự mình gây sự. Hơn nữa, còn với thái độ mạnh mẽ một cách vô ích.
"Hả? Vừa nãy? À, chuyện trong taxi à? Tôi có nói gì thất lễ đâu, ngược lại tôi còn nói là tôi kỳ vọng vào anh Kirishima mà."
"Kỳ vọng!? Nhưng, nhưng mày đã nói thẳng là không coi tao là đối thủ cơ mà!?"
"Ế, đúng vậy mà. Nhìn một cách khách quan thì thực lực đã khác biệt rõ ràng rồi còn gì."
"C-Cái gì mà!?"
"Ôi, có chuyện gì vậy? Cãi nhau à? Không sao chứ…"
Tôi nghe thấy tiếng các cô gái vây quanh Serizawa xì xào lo lắng.
"Nói chung anh Kirishima còn chưa có được suất đăng dài kỳ đúng không? Còn tôi thì đã đang chuẩn bị cho việc đăng dài kỳ trên tạp chí Dragon chính rồi đó."
"Tạ-Tạp chí Dragon chính á!?"
Chính là tạp chí chính 『Shonen Dragon』 mà tôi đã đặt mục tiêu ngay từ đầu. Nó tự hào là tạp chí truyện tranh bán chạy nhất của Fujimi-sha. Và đã được đăng dài kỳ trên tạp chí đó rồi sao!? Giải nhất có đãi ngộ tốt đến thế sao!? Khốn kiếp… dù tức tối nhưng đúng là với tình hình hiện tại, khoảng cách đã quá xa rồi.
"Nhưng, nhưng mà… bây giờ tôi đang cố gắng cùng một họa sĩ truyện tranh khác để được đăng dài kỳ 『Pretty Dragon』 đó! Nhất định tôi sẽ giành được suất đăng dài kỳ… và sẽ vượt qua doanh số của mày ngay lập tức! Tạp chí nào cũng vậy thôi! Mày cứ tự mãn được thế cũng chỉ là nhất thời thôi!"
Trong cơn giận dữ, tôi bất giác buột miệng nói ra những lời đó. Chắc chắn sức mạnh của rượu cũng đóng góp không ít. Serizawa trợn tròn mắt ngạc nhiên trước lời nói của tôi, rồi ngớ người nhìn vào mặt tôi.
"S-Serizawa-san… anh không sao chứ? Người này hình như say rồi đó? Đừng quá để tâm làm gì…"
"Này, nếu anh ta nói những lời quá đáng thì có lẽ nên gọi ai đó đến đi…"
Các cô gái nhíu mày nói với Serizawa như vậy. Này, thế này thì tôi lại thành kẻ xấu rồi. Đúng là tôi say thật, nhưng đầu óc tôi vẫn tỉnh táo mà. …Nhưng đúng là, có lẽ tôi đã nói quá lời trong cơn say. Chẳng lẽ tôi đang gây sự với Serizawa sao? Tên này thân hình vạm vỡ, trông có vẻ mạnh khi đánh nhau, nếu bị lôi vào trận chiến tay đôi thì tôi sẽ ngay lập tức bị hạ gục…
"Hì!"
Khoảnh khắc tiếp theo, Serizawa nắm chặt hai tay vào vai tôi, khiến tôi bất giác phát ra tiếng kêu thảm hại. Oa, sắp bị đánh ngã rồi sao!? Đúng lúc tôi nghĩ vậy, thì…
"Vui quá…"
"…………Hả?"
"Anh là người đầu tiên nói với tôi những lời như vậy đấy… Từ bé đến giờ mới có!"
Serizawa không hiểu sao lại nhìn tôi với ánh mắt lấp lánh, vừa nói vậy vừa giữ chặt vai tôi. Kết hợp với lời nói, tôi hoàn toàn không thể hiểu nổi tình hình này, rơi vào trạng thái hoang mang.
"Hôm nay cũng vậy… Các tân binh đồng khóa thì hoặc là tâng bốc tôi, hoặc là lộ rõ vẻ ghen tỵ, dù tôi có phê bình truyện tranh của họ thì cũng chẳng ai đáp trả, chỉ cười hề hề. Tôi đã nghĩ họ không thấy tủi thân sao khi bị một người nhỏ tuổi hơn coi thường. …Trước đây cũng luôn là như vậy. Mọi người ngay từ đầu đã không muốn thắng tôi. Họ chấp nhận thất bại mà không hề cố gắng, chỉ nghĩ rằng 'cậu ta có tài năng thì đành chịu', 'không cùng đẳng cấp'. Cả truyện tranh lẫn những việc khác cũng vậy."
"Hả? À, ừm…?"
Serizawa thở dài nói với ánh mắt buồn bã. Cái tên này là sao vậy, tự dưng lại thao thao bất tuyệt khi tôi còn chưa hỏi gì? Nhưng mà… cả truyện tranh lẫn những việc khác cũng vậy sao… Không lẽ tên này còn toàn năng cả ngoài truyện tranh nữa à? Ư, đáng ghét…
"Tôi lúc nào cũng chán nản… Vì vậy, được nghe những lời thách thức trực diện như bây giờ là lần đầu tiên trong đời tôi… Vui cực kỳ! Anh Kirishima, những lời vừa nãy của anh… tôi có thể hiểu là anh nói thật lòng đúng không!?"
"!? M-Mày bị làm sao vậy tự dưng… Biết rồi, đừng đến gần nữa ghê tởm quá…"
Tôi nhận ra mình đang bị mọi người xung quanh… đặc biệt là các cô gái, chú ý đến, nên lùi xa một chút khỏi Serizawa.
"Đ-Đương nhiên là thật lòng rồi. Tôi sẽ khiến mày hối hận ngay lập tức vì đã coi thường tôi ngày hôm nay!"
"Đã rõ! Tôi sẽ háo hức chờ đợi!"
Serizawa đáp lại với một nụ cười rạng rỡ. …Tôi thì nghĩ mình đang khiêu khích, nhưng không lẽ lại thành ra khiến hắn vui mừng sao…?
Chà, có lẽ cái tên này, vì quá giỏi nên xung quanh không có đối thủ, nên từ trước đến giờ vẫn luôn cảm thấy nhàm chán chăng… Đúng là một câu chuyện đáng bực mình.
Nhưng, những lời như vậy cũng chỉ có thể nói được bây giờ thôi. Tôi sẽ đuổi kịp mày ngay!
Sau đó, tôi tìm cách cắt đuôi Serizawa cứ bám lấy tôi, rồi đi tìm cô Ikoma-sensei. Vì tôi không để ý đến tin nhắn trên điện thoại từ hơn một tiếng trước, nên tôi nhận được tin nhắn Line "Đồ vô dụng này!! Đi lêu lổng ở đâu thế hở—!?" kèm theo sticker giận dữ.
Thấy vậy, tôi hoảng hốt, cơn say bỗng chốc tan biến. Tin nhắn có ghi là cô ấy ở bàn phía bên trái nhìn từ cửa vào, nên tôi tìm kiếm ở khu vực đó.
"Á, cô Ikoma-se… , …!?"
Tôi ngạc nhiên khi nhìn thấy cô ấy. Đương nhiên là phù hợp với hoàn cảnh, nhưng… cô ấy đã trang điểm và ăn diện lộng lẫy đến mức tôi suýt không nhận ra.
Mái tóc buông xõa được tạo kiểu gọn gàng, khuôn mặt được trang điểm kỹ lưỡng, khoác trên mình chiếc đầm đỏ rực, cô ấy trông như một người hoàn toàn khác. Chắc chắn, tôi nghĩ cô ấy đẹp hơn bất kỳ người phụ nữ nào tôi thấy trong buổi tiệc hôm nay.
Nhìn thế này, cô Ikoma-sensei đúng là đẹp đến ngạt thở thật…
"Aaa, cuối cùng cũng đến rồi chứ!? Đến trễ quá đi! Ngươi nghĩ ta đã chờ bao lâu rồi hảá!?"
"…………À, ừm… xin lỗi…"
Tôi đang mải mê ngắm nhìn cô ấy, chợt giật mình tỉnh lại, vội vàng xin lỗi.
「...Gì vậy chứ? Sao lại xin lỗi kiểu đó! Thật sự là anh có thấy hối lỗi không vậy!? Mà sao cứ nhìn chằm chằm tôi mãi thế hả!?」
「À... không, tôi chỉ là... thấy cô ăn mặc kiểu này, trông khác hẳn mọi ngày ấy mà...」
「Hả? Chuyện đương nhiên rồi, đồ mặc khác thì phải khác chứ. Mà hơn nữa, sao anh lại dám phớt lờ tin nhắn của tôi, rốt cuộc là đang làm cái gì vậy!?」
Tôi vốn định khen cô ấy một câu, nhưng xem ra lại bị cô ấy phớt lờ hoàn toàn. Thôi thì kệ đi...
「À, không... Tại tôi mải nói chuyện với mấy người bạn đồng khóa mới vào, nên không để ý thôi...」
「...Ồ, bạn đồng khóa à... Tôi xem lễ trao giải thấy năm nay có tầm mười tân binh nhỉ. Mà lạ ghê, hình như một nửa là nữ giới đó...」
「Hả? À, hóa ra một nửa người đoạt giải là nữ giới thì hiếm thật. Mà tôi thì vẫn chưa nói chuyện nhiều với bên nữ được...」
「............À, vậy sao.」
「Nhưng mà cô Ikoma cũng đâu cần phải đợi tôi mãi đâu, cứ nói chuyện với người khác đi chứ. Như là mấy họa sĩ truyện tranh đồng nghiệp, hay là những người từng làm trợ lý cho cô ngày trước chẳng hạn...」
「Hả? Làm gì có họa sĩ truyện tranh nào thân đến mức có thể chuyện trò phiếm phô mai đâu. Mà có thì sao?」
「...Cô không có bạn bè là họa sĩ truyện tranh à...」
Với tính cách này thì đúng là khó thật... nhưng mà dù sao cũng quá đáng thương rồi. Vừa lúc sự thật đau lòng của cô Ikoma được hé lộ, thì chị Saotome tiến đến chỗ hai chúng tôi.
「Hai bạn có đang vui vẻ không thế!? Chị Ikoma, chiếc váy này rất hợp với chị đó!」
「À, chị Saotome. Chị vất vả rồi.」
「Hôm nay có mấy người mà tôi rất muốn hai bạn gặp mặt đó.」
「Ế...?」
Chị Saotome bảo tôi với cô Ikoma hãy đi cùng chị ấy một lát, và chúng tôi liền theo sau.
「À, tốt quá! Mọi người vừa hay đã có mặt đông đủ rồi!」
Ở chiếc bàn mà chị Saotome vừa cất tiếng chào, có hai phụ nữ và một người đàn ông đang trò chuyện vui vẻ. Những người này rốt cuộc là ai nhỉ...?
「Chị Ikoma, Kimijima-kun, những vị này chính là... các họa sĩ truyện tranh sẽ cùng tranh tài trong cuộc thi “Pretty Dragon Cup” sắp tới đó.」
「Ặc!?」
Tôi và cô Ikoma đều kinh ngạc, đồng thời kêu lên. Chị Saotome giới thiệu sơ qua về chúng tôi với ba họa sĩ kia. Sau đó, chị ấy lại lần lượt giới thiệu họ cho chúng tôi.
「Trước tiên, đây là cô Hashiba Akane.」
「Rất mong được chỉ giáo.」
Người phụ nữ vừa được giới thiệu lịch sự chào hỏi chúng tôi. Cô ấy mảnh khảnh, cao ráo, tóc cắt kiểu bob, trang điểm và váy áo cũng có chút cá tính. Tuổi tác thì chắc khoảng đầu đến giữa hai mươi.
「Cô ấy đã ra mắt với giải Á quân tại “Giải thưởng Truyện tranh Fujimi” cách đây một năm, nên là tiền bối của Kimijima-kun và là hậu bối của chị Ikoma. Mấy ngày trước tập truyện đầu tay của cô ấy vừa ra mắt, doanh số rất khả quan và được đánh giá cao. Hiện tại cô ấy là một trong những họa sĩ truyện tranh rất được ban biên tập kỳ vọng đó.」
「Fufu, đâu có... chị quá khen rồi.」
Cô Ikoma tỏ vẻ hậm hực khi nghe chị Saotome nói.
「Tôi biết chứ... Tập truyện đó bán chạy hơn hẳn “YAMOME Girl” của tôi mà.」
「Ôi không... Chắc đó chỉ là may mắn nhất thời thôi chị. Em rất thích “YAMOME Girl” của chị Ikoma. Lần này có cơ hội tham gia như thế này, em thấy rất vinh dự ạ.」
Người phụ nữ tên Hashiba này... thái độ tuy rất lịch sự, nhưng không hiểu sao tôi lại cảm thấy giọng điệu có gì đó hơi châm chọc. Hay là do tôi đa nghi nhỉ...?
「Tiếp theo là cô Yakumo Murasaki.」
Người được chị Saotome giới thiệu tiếp theo là một phụ nữ có vóc dáng cân đối và rất xinh đẹp. Chắc cô ấy tầm hai mươi tuổi. Cô ấy mặc một chiếc váy kiểu người lớn, hơi trễ vai, toát lên vẻ thanh lịch nhưng cũng không kém phần quyến rũ. ...Ối, chết rồi, mình mải nhìn Yakumo-san đến mức cô Ikoma nhìn thấy mất thì sao?
Tôi vội vàng nhìn cô Ikoma, và không ngờ... chính cô Ikoma cũng đang ngẩn ngơ nhìn cô Yakumo. À phải rồi, người này chính là kiểu “chị gái ngực đẹp” mà cô Ikoma yêu thích mà... Chắc là mẫu người lý tưởng của cô Ikoma (chăng?).
「Cô Yakumo Murasaki, tuy chưa chính thức ra mắt, nhưng là một tác giả cực kỳ nổi tiếng trong giới doujinshi. Cô ấy đang có ý định debut chuyên nghiệp, nên mấy hôm trước đã gửi bản thảo cho giải của chúng tôi. Level của cô ấy cao đến mức có thể dùng ngay lập tức, nên lần này, chúng tôi đã gấp rút mời cô ấy tham gia “Pretty Dragon Cup” với một tác phẩm mới.」
Tác giả doujinshi à... Tôi chưa từng mua doujinshi bao giờ, nhưng nghe nói có rất nhiều tác giả chuyên nghiệp hoặc tài năng ngang ngửa chuyên nghiệp. Không thể lơ là được.
「Tôi đã đọc truyện ngắn của hai anh chị, “Hoàng tử là tôi, công chúa là nô bộc của tôi”. Một câu chuyện cảm động, nhân vật nữ cũng rất dễ thương, tôi rất thích. Tôi vẫn còn ít kinh nghiệm vẽ manga gốc nên còn non kém lắm, việc được tham gia vào một cuộc thi như thế này cũng đã là quá sức rồi... nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức mình, nên rất mong được mọi người giúp đỡ ạ.」
Cô Yakumo lịch sự chào hỏi những người nhỏ tuổi hơn như chúng tôi.
「À... vâng, không, chúng tôi mới là người cần được giúp đỡ ạ.」
Được một người đẹp như vậy khen ngợi, không hiểu sao tôi lại thấy hơi ngượng. Cô ấy không chỉ xinh đẹp về ngoại hình mà cả giọng nói và cách nói chuyện cũng rất cuốn hút. Từ cô Hashiba lúc nãy, dù không muốn nói, tôi cảm thấy có gì đó giả tạo, nhưng cô Yakumo này lại khiến tôi cảm thấy những lời cô ấy nói là xuất phát từ trái tim.
「Cuối cùng, đây là bạn Aoi Naozumi. Bạn ấy là học sinh cấp ba năm nhất, bằng tuổi với hai bạn... Là họa sĩ truyện tranh đồng khóa với Kimijima-kun, người đã ra mắt với giải Ưu tú lần này.」
「Ế!? ...À, thật đó!」
Được nhắc nhở, tôi mới giật mình nhận ra. Không phải là người đồng khóa mà tôi đã gặp vài lần lúc nãy sao. Tuy là đồng khóa, nhưng chúng tôi ai cũng mải nói chuyện với người mới khác, hơn nữa anh ta có vẻ ngoài hơi nhạt nhòa, nên thành thật mà nói, tôi không hề nhận ra cho đến khi được giới thiệu.
Là con trai, nhưng tóc hơi dài và buộc ra sau, một bên mắt bị tóc mái dài che khuất nên không thấy rõ mặt. Anh ta thấp hơn tôi, trông rất mảnh mai và nhỏ bé.
Tôi đã đọc tác phẩm đầu tay của anh ta. Đó là một bộ truyện fantasy chiến đấu nghiêm túc. Nét vẽ tuy còn đang phát triển, nhưng câu chuyện rất độc đáo, bối cảnh cũng mới lạ và thú vị nên tôi nhớ rõ.
Tuy nhiên... manga của anh ta hoàn toàn không liên quan gì đến moe hay hài lãng mạn cả, vậy mà lại tham gia “Pretty Dragon Cup” thì thật bất ngờ. Đây là cuộc thi để giành suất đăng dài kỳ trên tạp chí Pretty Dragon, nên đương nhiên phải vẽ manga moe hài lãng mạn chứ.
「À, cái đó... Thật ra từ nãy đến giờ tôi đã muốn bắt chuyện lắm rồi, nhưng thấy anh đang nói chuyện với người khác nên không tiện... Tôi đã đọc tác phẩm đầu tay của Kirishima-san. Các cảnh chiến đấu rất ngầu, tôi thích nó nhất trong số các tân binh lần này!」
「Ế, thật á!? À, cảm ơn cậu... Ừm... Aoi-kun, đúng không? Tôi cũng thấy manga của Aoi-kun rất hay. Tôi thích những bộ manga fantasy hơi u tối như vậy mà.」
「...! Thật, thật sao!? Cảm ơn anh rất nhiều!」
「Aoi-kun, lần này cậu sẽ thử sức với manga hài lãng mạn lần đầu tiên theo gợi ý của biên tập viên đúng không? Cả ban biên tập đều rất kỳ vọng vào cậu đó!」
「...! À, ...vâng ạ...」
Trước lời nói của chị Saotome, Aoi-kun hơi ngập ngừng đáp lại. Ra vậy, cậu ấy vẽ manga hài lãng mạn theo gợi ý của biên tập viên à... Đọc tác phẩm đầu tay của cậu ấy thì tôi thấy cậu ấy hợp với fantasy nghiêm túc hơn là hài lãng mạn, và tôi cũng nghĩ cậu ấy muốn vẽ thể loại đó hơn... Nhưng mà, tôi không rõ chi tiết nên cũng không thể nói gì được.
Sau đó, chúng tôi trò chuyện phiếm một lát rồi có vẻ đã đến lúc tiệc cảm ơn kết thúc. Một vị khách quan trọng phát biểu bế mạc, sau đó mọi người dần dần ra về. Những người trên hai mươi tuổi có vẻ sẽ có buổi tiệc thứ hai tự do tham gia sau đó, còn những người chưa thành niên như chúng tôi thì phải về nhà.
「Có lẽ... đối thủ mạnh nhất là Hashiba Akane. Cô ấy đã có lượng fan nhất định, có vẻ cũng nổi tiếng trên mạng. Ban biên tập cũng rất kỳ vọng vào cô ấy nữa...」
Trên đường về nhà. Trên quãng đường đi bộ đến ga, cô Ikoma lẩm bẩm như vậy.
「Ế, vậy sao. Để tôi cũng tìm hiểu về manga của cô ấy. Muốn thắng cuộc chiến thì trước tiên phải biết địch biết ta mà. Nhưng mà... dù đối thủ có mạnh đến mấy, tôi nhất định sẽ thắng!」
Và giành được suất đăng dài kỳ, rồi tạo nên một tác phẩm đình đám! ...Thậm chí còn không thua kém gì những tác phẩm đang được đăng trên tạp chí Dragon chính thống.
「Cách diễn đạt nào cũng mùi chuuni quá đi mất. Mà, chuyện đó là đương nhiên rồi. Chúng ta đã không còn đường lùi nữa rồi... Nhất định phải giành vị trí số một và suất đăng dài kỳ cho bằng được!」
Tôi và cô Ikoma cùng thề sẽ giành chiến thắng, và tôi quyết tâm từ ngày mai sẽ dốc toàn lực vào bản thảo.
Về đến nhà, tôi đúng như lời đã nói, lên mạng tìm hiểu về các họa sĩ truyện tranh sẽ là đối thủ của chúng tôi trong “Pretty Dragon Cup” lần này.
Ngày hôm sau. Tôi lập tức ghé qua hiệu sách trước khi đến chỗ làm, mua tập truyện đầu tay của Hashiba Akane. Sau khi hoàn thành bản thảo tại chỗ làm của cô Ikoma, tôi đọc tập truyện ngay tại đó.
「Thế nào? Có hay không? Đọc xong thì cho tôi đọc với.」
Manga của Hashiba Akane là một bộ truyện fantasy với nét vẽ, nhân vật, và cách thoại đều mang một phong cách thanh lịch. Mặc dù là shounen manga nhưng cũng có hơi hướng shoujo manga, nói sao nhỉ... Thành thật mà nói, tôi không hợp khẩu vị lắm. Theo thông tin tôi tìm được trên Wikipedia hôm qua, cô ấy tốt nghiệp trường mỹ thuật, nên nét vẽ thì cực kỳ đẹp.
「Ừm... Tranh thì đẹp lung linh, nhưng chuyện thì có nhiều chỗ không hiểu lắm, nhân vật cũng không có mấy sức hút... Cá nhân tôi thì thấy hơi bình thường...」
Gần đây tôi nhận ra rằng, dù là manga chiến đấu hay manga moe, thì sức hút của nhân vật vẫn là điều quan trọng nhất. Những bộ truyện tôi yêu thích như “Dark Sword” hay “Three Piece” đều có nhân vật chính, và cả nhân vật phản diện nữa, đều rất cuốn hút. “YAMOME Girl” của cô Ikoma, hay cả game eroge đầu tiên mà tôi thấy hay là “Kime Hime”, cũng đều có nhân vật đầy sức hút. Thế nên, tôi nghĩ rằng một bộ manga không có nhân vật cuốn hút, dù có nét vẽ đẹp hay cốt truyện hay đến mấy, cũng sẽ trở thành một bộ manga nhàm chán.
Sau khi đọc lướt xong, tôi đưa cho cô Ikoma, và sau khi cô ấy đọc xong tập truyện, cô ấy cũng đưa ra nhận xét đại khái giống tôi.
「...Mà, dù có thấy nhàm chán đến mấy, thì bộ truyện này vẫn bán chạy hơn truyện của tôi, nên nói gì cũng chỉ là thua keo này bày keo khác thôi. À, với lại, tôi cũng đã đọc tác phẩm đầu tay của Aoi-kun đồng khóa với anh rồi, nó được đăng cùng với tác phẩm đầu tay của anh trên tạp chí Fresh Dragon. Thấy cũng hay đó... nhưng tôi nghĩ với nét vẽ đó thì moe có vẻ hơi khó đó.」
「À, tôi cũng nghĩ vậy. Cậu ấy có vẻ hợp với phong cách đó hơn. Ừm, còn ai nữa nhỉ... Yakumo Murasaki-san à. Hôm qua tôi đã tìm hiểu, nhưng đương nhiên là cô ấy chưa ra mắt nên không đọc được manga của cô ấy rồi. Nhưng mà, bên doujinshi thì cô ấy thật sự rất khủng. Tôi cũng đã xem các diễn đàn rồi, không chỉ tác phẩm của cô ấy nổi tiếng, mà cô ấy còn cosplayer bán doujinshi ở các sự kiện nữa, có vẻ còn có cả sức hút như idol nữa...」
「Ế!? Cosplay... Hứ~m~. Cô ấy xinh đẹp như vậy mà, ngực cũng đẹp nữa, muốn được nhìn thấy cô ấy cosplay quá đi mất!」
Mắt cô Ikoma sáng rực lên. Đúng là cô ấy cũng mê mẩn người đó mà...
「Trên mạng có rất nhiều hình cosplay của cô ấy, bộ nào cũng đẹp và rất hợp. Người phụ nữ bán hàng cùng cô ấy ở các sự kiện doujinshi, tôi không biết rõ là ai nhưng hình như cũng là một cosplayer nổi tiếng thì phải, có rất nhiều ảnh hai người cosplay cùng nhau được đăng lên.」
Nhân tiện, người phụ nữ bán hàng kiêm cosplayer đó cũng là một mỹ nhân có vóc dáng rất đẹp.
「Hứ~m~! ............Mà nói chung thì... chuyện cosplay chẳng liên quan gì đến Pretty Dragon Cup lần này cả... Kimijima-kun, anh cố ý tìm hiểu à?」
「Ế!? K-không... Không phải là không liên quan đâu! Bởi vì, cô thấy đấy, nếu có sức hút như idol như vậy, thì chắc sẽ có nhiều fan hâm mộ nhiệt tình lắm! Lần này thắng thua được quyết định bằng phiếu bầu của độc giả, nên có khả năng những fan đó sẽ bỏ cái gọi là... phiếu bầu có tổ chức chứ!?」
「Chuyện đó thì đúng... nhưng đâu cần phải cố ý tìm hiểu cả ảnh cosplay làm gì.」
Cô Ikoma lườm tôi bằng ánh mắt hình viên đạn. Biết làm sao được, làm gì có người đàn ông nào không muốn nhìn thấy một người đẹp như vậy cosplay chứ... Những bộ trang phục hơi hở ngực và váy ngắn, những bộ cosplay hơi lộ liễu, thành thật mà nói, đúng là tuyệt vời nhất luôn.
「Mà này, anh còn nhớ không... Trước đây tôi hỏi anh thích moe kiểu gì, anh còn dứt khoát bảo là không có moe kiểu nào đặc biệt, không hứng thú với mấy thứ đó cơ mà? Tuy không phải hai chiều mà là ba chiều, nhưng anh đã mê mẩn những người phụ nữ xinh đẹp đang cosplay đó rồi còn gì.」
「Ế!? ...À, à, đúng thật!」
Đây cũng là một kiểu “moe” đáng trân trọng sao! Nói cách khác... “moe cosplay”? Kể cả việc tôi thấy game eroge hay ho khi làm việc cùng cô Ikoma, có lẽ tôi cũng đã phát triển đến mức có thể moe với những thứ mang tính otaku rồi. Không biết có nên gọi đó là “phát triển” hay không nữa...
「À, với lại, manga của cô Yakumo Murasaki thì tôi có thể cho anh đọc đó.」
「Ế!? Nhưng mà, cô ấy còn chưa ra mắt cơ mà...」
Cô Ikoma lấy một cuốn tạp chí từ trên giá sách ra. Đó là...
「Ế... Khoan đã, cái này là eromanga mà!」
Quả thật, trên Wikipedia của Yakumo Murasaki có ghi rằng cô ấy là tác giả doujinshi và cũng từng đăng truyện người lớn trên tạp chí. Nhưng mà, eromanga khác với manga bình thường ở chỗ ít có cốt truyện, đọc xong chắc cũng không tham khảo được mấy đâu nhỉ?
「Cái này, cô cố ý mua sao?」
「Không, tình cờ tôi đã mua nó từ trước rồi. Hôm qua khi nghe tên bút danh tôi đã nghĩ không biết có phải không, về nhà kiểm tra thì đúng là vậy.」
Sao lại mua tạp chí eromanga thường xuyên thế hả!? Câu hỏi này đã quá muộn để thốt ra nên tôi đành giữ trong lòng. Run rẩy, tôi nhận cuốn tạp chí từ tay cô Ikoma.
「Đọc đi.」
「...Ế... Ở, ở đây sao!?」
Dù đối tượng là cô Ikoma, nhưng đọc tạp chí eromanga trước mặt một cô gái thì... cái loại trò xấu hổ này là gì đây!? Thôi, dù sao thì cũng đã chơi eroge rồi, nên giờ có làm gì nữa cũng đâu có khác...
Cố gắng giữ cho tâm trí trống rỗng, tôi mở trang manga của Yakumo Murasaki và bắt đầu đọc.
「............」
Nét vẽ cực kỳ đẹp... nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên hơn là cốt truyện cũng rất hay. Đó là câu chuyện về một nữ sinh viên đại học đơn phương yêu một nam sinh trung học nhỏ tuổi hơn. Sự chân thành trong tình cảm của nữ sinh viên đại học dành cho nam sinh trung học đã khiến tôi cảm động, mặc dù đó là một bộ eromanga.
Thành thật mà nói, khi nghe là tác giả doujinshi, tôi đã hơi lơ là. Tôi còn nghĩ rằng tranh có thể đẹp nhưng câu chuyện sẽ nhàm chán... nhưng hoàn toàn không phải vậy.
「Không nghi ngờ gì nữa... đây là đối thủ mạnh nhất.」
「Vâng. Thật sự mà nói, về nét vẽ, cả tôi và anh đều thua kém. Về câu chuyện, mà một bộ truyện với mục đích gợi dục lại có thể vẽ ra một câu chuyện cảm động đến thế, tôi nghĩ đó là một thực lực đáng nể. Hơn nữa, người ta thường nói eromanga chú trọng cốt truyện thì không “sử dụng” được, nhưng tôi nghĩ bộ truyện này còn rất thực tế nữa. À, theo quan điểm của Kimijima-kun thì thế nào?」
「Sử dụng...? Khoan đã, cô đang nói cái quái gì vậy!? ...Tôi cũng thấy cả nét vẽ lẫn câu chuyện đều được làm rất tốt. Tôi đã coi thường eromanga nhưng...」
「Tôi biết điều đó rồi mà. Tôi đang hỏi theo góc nhìn của đàn ông là có “sử dụng” được không cơ.」
「Sử dụng...? Ế!? Khoan, cô đang hỏi cái gì vậy!? Chuyện đó giờ có liên quan gì đâu!」
Đó hoàn toàn là một câu hỏi quấy rối ngược lại mà! Nhưng đúng là, như cô Ikoma nói, các cảnh nóng trong truyện này đều rất “nóng” và hiểu rõ tâm lý đàn ông, nên xét về mặt đó thì đây cũng là một bộ truyện có độ thỏa mãn cao. Một người đẹp như vậy mà lại vẽ một bộ truyện như thế này... thật đáng trách.
「Nếu một bộ eromanga có thể vẽ được đến mức này, thì một bộ truyện chú trọng cốt truyện, cô ấy sẽ vẽ được một câu chuyện ở đẳng cấp nào chứ nhỉ...?」
Cô Ikoma trầm tư với vẻ mặt nghiêm trọng. Tôi cũng có cùng cảm xúc với cô ấy. Chuyện này xem ra... không ổn chút nào nhỉ? Quả thật, về mặt nét vẽ thì chúng tôi chắc chắn đã thua. Vậy thì, chỉ còn cách giành chiến thắng bằng cốt truyện và nhân vật thôi...
Tôi chăm chú đọc lại bản thảo “BATTLE IDOL !” đặt trên bàn. Thật sự... với bộ truyện này, liệu có thể chắc chắn giành chiến thắng không? Đây có phải là cách tốt nhất không? Còn chỗ nào có thể sửa nữa không nhỉ? Tôi không nhớ đã đọc lại bao nhiêu lần, nhưng vẫn cứ đọc đi đọc lại. Và khi đọc lại lần thứ mấy đó, một ý tưởng chợt nảy ra trong đầu tôi. Tôi lấy sổ ghi chép từ cặp ra và bắt đầu phác thảo kịch bản.
「Kimijima-kun, anh đang vẽ gì vậy?」
Tôi phớt lờ lời cô Ikoma, miệt mài vẽ.
「Khoan đã, anh này... Cả hồi làm trợ lý cho “YAMOME Girl” cũng tự dưng bùng cháy lên, rồi khi nghĩ ra cốt truyện cũng im lặng mà vẽ lia lịa như một con điên, sao anh lúc nào cũng bật công tắc đột ngột vậy hả! Ít nhất thì cũng nói xem anh định làm gì chứ!」
「Để tôi vẽ xong rồi sẽ cho cô xem và giải thích! Im lặng một lát đi!」
「Cái gì...?」
Cô Ikoma có vẻ bực mình, nhưng sau đó thì cũng im lặng.
「...Xong rồi! ...Cô đọc cái này xem?」
Tôi đưa bản phác thảo vừa vẽ xong cho cô Ikoma.
「Từ đây đến đây, tôi nghĩ sửa theo cách này sẽ tốt hơn...」
「Ế!? C-cái gì...? Cảnh này đã hoàn thành cả khâu kẻ mực rồi mà, giờ anh còn nói gì nữa vậy!?」
「Cứ đọc đi... ít nhất thì cô cũng đọc cho tôi xem đã.」
Cô Ikoma dù bối rối, vẫn đọc bản phác thảo của tôi.
「............Q-quả thật... cái này có lẽ hay hơn cái trước... N-nhưng mà, bây giờ mà vẽ lại thì có thể sẽ không kịp đâu!? Đó là hành động không thể chấp nhận được đối với một họa sĩ chuyên nghiệp! Vẽ lại... xét về mặt thực tế thì là không thể!」
Quả thật, lời cô Ikoma nói là đúng. Tôi đã sửa lại khoảng mười trang trong bản phác thảo. Cắt bỏ một vài cảnh gây cười và cảnh phục vụ, thêm vào cảnh mẹ của nữ chính, người từng phản đối hoạt động idol của con gái, đã công nhận cô ấy sau khi chứng kiến con mình chiến đấu. Đây là một tình tiết mà tôi đã nảy ra khi nghĩ về một số điều.
Toàn bộ những cảnh này đều đã hoàn thành khâu kẻ mực, nhưng giờ sẽ phải vẽ lại. Chỉ còn khoảng hai tuần nữa là đến hạn chót. Công việc hoàn thiện vẫn còn rất nhiều, tuần sau còn có bài kiểm tra cuối kỳ, và kỳ nghỉ đông thì vẫn còn xa. Nếu bây giờ mà vẽ lại mười trang, tệ nhất là có khả năng không kịp như lời cô Ikoma nói.
「...Nhưng mà, cô Ikoma cũng nghĩ là nên vẽ lại đúng không!? Thành thật mà nói, sau khi đọc manga của Yakumo Murasaki-sensei, tôi đã nghĩ rằng với manga hiện tại của chúng ta thì không thể chắc chắn giành chiến thắng được. Vì vậy, tôi muốn cố gắng hết sức để tăng khả năng chiến thắng dù chỉ một chút thôi!」
「...! K-Kimijima-kun...」
Cô Ikoma ngạc nhiên trước lời nói của tôi, và bắt đầu suy nghĩ một lát.
「............ ...Đ-được rồi...」
「...! Cô Ikoma, cảm ơn cô!」
Cô Ikoma lập tức gọi điện cho chị Saotome ngay tại chỗ. Tôi cứ nghĩ cô ấy sẽ nói về việc sửa mười trang bản thảo, nhưng cô ấy chỉ nói rằng có một số phần muốn đưa bản thảo trực tiếp cho chị Saotome xem để lấy ý kiến.
「Hai ngày nữa chúng ta sẽ đến trụ sở Fujimi. Tôi vẫn chưa nói về việc muốn sửa chữa nên trước đó phải hoàn thành việc sửa bản nháp của mười trang này, rồi đưa trực tiếp cho Saotome xem và thuyết phục chị ấy! Nếu bây giờ mà nói sửa đến mười trang thì chắc chắn chị ấy sẽ phản đối.」
Hừm, hai ngày nữa à... Với tốc độ này, chúng tôi phải cố gắng hết sức.
Chúng tôi lập tức bắt tay vào việc sửa bản nháp. Cả tôi và cô Ikoma đều nghỉ học hai ngày, dốc hết sức lực để hoàn thành bản nháp... và cuối cùng, bằng mọi nỗ lực, chúng tôi đã hoàn thành bản nháp trước thời hạn hai ngày.
Và rồi, đến ngày hẹn gặp mặt.
「Chị Ikoma, chị nói là “sửa một chút rồi muốn tôi kiểm tra” đúng không? Bản thảo này... không phải chỉ một chút mà là vẽ lại cả mười trang rồi! Tại sao chị lại làm thế này mà không hỏi ý kiến tôi!? Còn chưa đầy hai tuần nữa là đến hạn chót rồi đó!?」
Chị Saotome đúng như dự đoán, vô cùng kinh ngạc khi nhìn bản thảo.
「D-dạ, xin lỗi ạ... Là em đã nhất quyết muốn sửa lại ạ. Em muốn nâng cao chất lượng dù chỉ một chút... Em muốn giành chiến thắng số một trong Pretty Dragon Cup bằng mọi giá...」
Chị Saotome thở dài thật sâu trước lời nói của tôi, rồi bắt đầu đọc bản thảo. Đọc xong, chị ấy so sánh với bản nháp cũ.
「...Đúng vậy, quả thật... bản này hay hơn rất nhiều! Cốt truyện sâu sắc hơn, tốt hơn hẳn. ...Hừ. Tôi đã hiểu rõ hai bạn nghiêm túc đến mức nào với Pretty Dragon Cup rồi. Hãy tiếp tục với bản này nhé!」
「Cảm ơn chị rất nhiều! Chúng em nhất định sẽ hoàn thành kịp hạn chót ạ!」
「Đúng vậy... Nhưng tôi tuyệt đối không muốn làm giảm chất lượng bản thảo. ...Được rồi, nể tình sự nghiêm túc của hai bạn, tôi đã thông báo hạn chót là ngày 27 tháng 12 rồi, nhưng... hãy dời lại đến ngày 29. Nhất định phải mang đến trụ sở Fujimi trước 4 giờ chiều ngày 29 nhé!」
「Ế...? Th-thật sao...? Được chứ ạ!?」
Tôi vô cùng kinh ngạc trước lời nói của chị Saotome.
「Làm thế... có sao không ạ!?」
Cô Ikoma cũng lo lắng hỏi.
「Chuyện đó để tôi lo. Đổi lại việc lùi hạn chót, hãy hoàn thành thật tốt, và cho tôi xem bản thảo tuyệt vời nhất nhé!」
「「Vâng ạ! Chúng em cảm ơn chị rất nhiều!」」
Tôi và cô Ikoma từ tận đáy lòng cảm ơn chị Saotome.
Từ ngày hôm đó, cuộc chiến thực sự đã bắt đầu với chúng tôi.
Chúng tôi cũng nhờ Emiri-chan giúp đỡ nhiều hơn trước, và dốc sức vào bản thảo. Các bài kiểm tra cuối kỳ thì tôi đã hoàn toàn bỏ cuộc. Nếu bị điểm liệt thì đến lúc đó tính sau.
Trước kỳ thi, sau khi tôi về nhà vào khoảng chuyến tàu cuối cùng, cô Ikoma có vẻ đã uống nước tăng lực và học bài khuya. Có thể là cô ấy thức trắng đêm luôn.
Có lẽ vì là trường chuyên nên nếu bị điểm kém thì sẽ không được lên lớp chăng. Chỉ vì tôi muốn sửa bản thảo mà lại khiến cô Ikoma phải chịu vất vả như vậy...
Tôi mang bản thảo về nhà, cắt xén thời gian ngủ, và đôi khi lén lút trong giờ học, ngày nào cũng làm bản thảo như muốn chết đi sống lại.
Emiri-chan tuy cằn nhằn, nhưng vẫn giúp đỡ chúng tôi làm bản thảo cho đến đêm Giáng sinh và cả ngày Giáng sinh. Tôi không thể không khâm phục cô ấy. Với kỹ năng vẽ và xử lý bố cục đã được nâng cao, cô ấy làm việc nhanh chóng và cẩn thận, giờ đây đã trở thành một người thực sự đáng tin cậy.
Ban đầu chúng tôi nói sẽ không trả tiền trợ lý cho lần này, nhưng thấy cũng quá đáng nên tôi đã bàn với cô Ikoma, và quyết định vẫn sẽ trả tiền đầy đủ theo số ngày Emiri-chan đã giúp.
Sau Giáng sinh, còn bốn ngày nữa là đến hạn chót ngày 29 tháng 12. Vì tiến độ quá gấp rút, nên lợi dụng việc kỳ thi kết thúc và kỳ nghỉ đông bắt đầu vào ngày 25, chúng tôi đã ở lại qua đêm để tiếp tục làm bản thảo. Emiri-chan cũng ở lại giúp đỡ.
Chị Saotome đã cho phép chúng tôi ở lại làm bản thảo qua đêm, với lời giải thích của cô Ikoma rằng “có cả trợ lý nên không phải chỉ có hai đứa”.
「Ơ... Emiri-chan đâu rồi?」
「Vừa nãy con bé đi siêu thị mua đồ, chưa về sao?」
「Thật à. Tôi đi tắm được không?」
「Tắm á!? ...Nếu anh ra trong năm phút thì được.」
Vì hôm qua và hôm kia đều chưa tắm, tôi thực sự không chịu nổi nữa nên quyết định đi tắm.
Chỉ năm phút thì chỉ đủ để tắm vòi sen thôi chứ làm được cái quái gì nữa... Nghĩ thầm như vậy, tôi mở cửa phòng thay đồ.
「Ế...?」
Emiri-chan đang ở đó. Cô ấy có vẻ định đi tắm, đang cởi váy ra... trên người chỉ còn đồ lót. Mặc bộ đồ lót màu xanh nhạt, cô ấy có làn da trắng muốt và thân hình mảnh mai...
「Kya... KYAAAAAAAA—!?」
「Ặc!?」
Vừa ngẩn ngơ nhìn được một chút, thì ngay lập tức, một cú sốc chạy dọc bụng tôi, và tôi ngã khuỵu xuống. Emiri-chan vừa hét lên vừa đá vào bụng tôi một cú cực mạnh, không thể tin được là một cô gái lại có thể làm vậy. Và rồi, cánh cửa phòng thay đồ đóng sầm lại với một tiếng động lớn.
“Đồ… đồ khốn kiếp! Ghê tởm! Ghê tởm! Ghê tởm hết sức! Quân Kimishima, đồ hèn hạ… sao ngươi dám nhìn lén ta thay đồ hả?! Biến thái! Đồ dâm dê! Đồ… đồ chuyên nhìn trộm! ——”
“Hả!? Khô, không phải! Cô hiểu lầm rồi! Tôi có biết cô đang ở trong đó đâu chứ…!”
Tôi giật mình nhận ra cô Ikoma đang đứng ngay phía sau, với vẻ mặt dữ tợn như quỷ.
“Cái… cái tên khốn nhà ngươi… nhìn lén Emiri thay đồ sao…!?”
“...! D-dạ… tại vì cô Ikoma nói là đi cửa hàng tiện lợi nên tôi đâu có nghĩ cô ấy lại đang ở trong nhà tắm đâu… Ui da!”
Cô Ikoma giậm mạnh một cái lên đùi tôi.
“Cái đồ này… không chỉ quấy rối tình dục tôi chưa đủ, mà còn dám nhìn lén Emiri thay đồ nữa sao… Đồ biến thái! Đồ dâm đãng! Đồ chó ghẻ động dục! ——”
“Gì chứ!? Tôi có bao giờ quấy rối tình dục cô Ikoma đâu chứ!? Lần này cũng vậy, toàn bộ là tai nạn hết mà…”
Sau đó, tôi nằm vật ra sàn một lúc lâu, vừa khóc vừa chịu đựng cơn đau ở bụng và đùi.
...Và cứ thế, dù có gặp phải vài sự cố ngoài ý muốn xen giữa, chúng tôi vẫn dồn sức hoàn thành bản thảo trong suốt bốn ngày trước hạn chót, hầu như không chợp mắt… Đến ngày 29 tháng 12, ngày cuối cùng của hạn chót. Cuối cùng… bản thảo cũng hoàn thành.
“Tuy không có nhiều thời gian, nhưng chất lượng bản thảo lần này tốt hơn hẳn lần trước! Với cái này thì đúng là có thể giành hạng nhất rồi! Hai đứa vất vả nhiều rồi!”
Khi chúng tôi mang bản thảo đã hoàn thành đến nhà xuất bản, chị Saotome nhìn bản thảo của chúng tôi và không ngớt lời khen ngợi. Tuy rất vui, nhưng chúng tôi thậm chí còn không có sức để bày tỏ niềm vui đó.
*
Để xua tan mệt mỏi sau khi hoàn thành bản thảo, tôi gần như chỉ ngủ vùi ở nhà suốt dịp cuối năm và Tết Dương lịch.
Bước sang năm mới, trường học cũng bắt đầu trở lại… Khoảng một tháng sau khi hoàn thành bản thảo, vào ngày 30 tháng 1. Cuối cùng, số tháng 3 của PriDora, có đăng tải manga của chúng tôi, đã được phát hành và đăng trên trang web chính thức.
Ngày hôm đó, tôi có hẹn đến chỗ làm việc của cô Ikoma sau gần một tháng. Dù không có công việc cụ thể, nhưng là để cùng cô Ikoma bàn luận về các tác phẩm của các họa sĩ truyện tranh khác đang tham gia Cuộc thi PriDora, được đăng trong cuốn sách nhỏ tặng kèm PriDora.
“Kimishima-kun, cậu thấy thế nào?”
Ngay trong phòng khách, chúng tôi mở cuốn sách nhỏ tặng kèm và lập tức bắt đầu nói chuyện về các manga dự thi PriDora Cup.
“Ừm… trước hết, manga của Hashiba-san thì… vẫn như tác phẩm trước, đúng là một bộ truyện chú trọng không khí. Tranh đẹp và trau chuốt, nhưng mà chỉ có vậy thôi… Lần này, cô ấy nghiêng về manga moe hơn là manga để in thành tập. Ngoại hình các nhân vật nữ thì đúng là đáng yêu, nhưng tôi cảm thấy nhân vật không có chiều sâu… cứ vô cớ mà phải lòng nhân vật chính, nên tôi không có mấy thiện cảm. Cốt truyện cũng cũ rích, có vài chỗ khó hiểu và không thuyết phục được tôi.”
“...Hừm, có vẻ như cậu đã hiểu khá rõ về chara moe rồi đấy nhỉ. Tôi cũng phần lớn đồng ý với ý kiến của cậu. Nhân vật nữ quá khuôn mẫu, không thể moe nổi chút nào! Cô ta chẳng hiểu gì về moe cả! Vẫn như cũ, nét vẽ thì đẹp đấy, nhưng đúng là chỉ có vậy, một cái truyện trang trí mà chả có gì (cười khẩy).”
Cô Ikoma thậm chí còn chê bai manga của cô Hashiba gay gắt hơn tôi. Chà, tôi cũng hiểu ý cô ấy muốn nói gì… Tiếp theo, tôi mở đến trang manga của Aoi Naozumi.
“À, vậy thì tiếp theo là manga của Aoi-kun… Cậu ấy đã cố gắng hết sức để hướng nét vẽ về thể loại moe hơn so với tác phẩm đầu tay. Những tình huống hài hước cũng buồn cười, cốt truyện cũng thú vị. Tôi ngạc nhiên là dù là một thể loại hoàn toàn khác so với tác phẩm đầu tay, cậu ấy vẫn có thể vẽ một bộ rom-com tươi sáng như thế này. Chỉ là… nét vẽ vẫn không thuộc hệ moe một chút nào.”
“Đúng vậy… Nói chung thì nó là một manga hay, nhưng tôi nghĩ độc giả của PriDora sẽ không thích đâu.”
Tôi thực sự muốn Aoi-kun cố gắng hết sức với tư cách là đồng nghiệp, nhưng lần này, tôi không khỏi nghĩ rằng ý định của biên tập viên khi muốn cậu ấy vẽ thể loại moe là sai lầm.
Cuối cùng, tôi mở đến trang manga của cô Yakumo Murasaki.
“Manga của cô Yakumo… cái này… thực sự rất xuất sắc nhỉ.”
“Đúng vậy. Một bộ rom-com học đường chính thống, cô ấy đã nắm bắt được tất cả những điều cơ bản, và phần vẽ các cảnh fanservice cũng rất được chăm chút, tôi nghĩ nó đạt trình độ khá cao đối với một bộ manga rom-com. Nhân vật cũng tốt.”
Câu chuyện đi theo mô-típ harem điển hình, nhưng các nhân vật nữ thì dễ thương, và trình độ vẽ vẫn đỉnh cao như thường lệ. Đó là một bộ manga rất hay, truyền tải được tâm huyết của cô Yakumo muốn mang đến niềm vui cho độc giả.
“Manga của chúng ta liệu có thắng được không nhỉ…”
“...! Cậu nói gì vậy! Không phải là ‘liệu có thắng được không’, mà là chắc chắn sẽ thắng chứ!?”
“...Ừ, ừm… Đúng vậy nhỉ!”
Dù sao thì bây giờ, chúng tôi chỉ còn biết cầu nguyện mà thôi.
Những ngày sau đó, cho đến khi có kết quả, chúng tôi sống trong lo lắng, cảm giác như mất hết hồn vía.