Hai tuần sau đó, vào giữa tháng Hai. Hôm ấy, Saotome-san đã nói rằng sẽ có báo cáo kết quả sơ bộ của cuộc bình chọn độc giả cho Giải Pre-Dra. Tôi đến phòng làm việc của cô Ikoma, hai chúng tôi cứ thế sốt ruột chờ đợi tin tức từ Saotome-san.
"Đến... đến rồi!"
Điện thoại của cô Ikoma reo, cô ấy căng thẳng bắt máy.
"Ừm, ừm... Hả...?"
Cô Ikoma ngạc nhiên đến sững sờ. Rốt cuộc là cô ấy đang vui mừng hay bị sốc đây... Nhìn thế này vẫn chưa rõ. Chẳng mấy chốc, cô ấy cúp máy.
"Cô Ikoma! Sao rồi..."
"Hạng ba... đấy... Truyện tranh của chúng ta..."
"Hả...?"
Hạng, hạng ba...? Tôi vô cùng sốc trước sự thật đó.
Tuy đây mới chỉ là công bố sơ bộ, khả năng kết quả thay đổi về sau còn rất lớn... nhưng không phải hạng nhì, mà là hạng ba ư?
"Vậy, vậy... những thứ hạng khác thì sao!?"
"Hạng nhất là Yagumo Murasaki-san... Hạng nhì là Hashiba Akane. Chúng ta hạng ba, còn hạng tư là Aoi-kun..."
"...Khốn kiếp! Chẳng lẽ, truyện của chúng ta lại thua cả Hashiba-san ư..."
"Cái cô Hashiba Akane ấy, nghe nói cô ta đã đăng lên Pixiv và Twitter rằng 'sẽ nhận vẽ yêu cầu minh họa cho một số người đã bình chọn và retweet'... Chắc cô ta có kha khá người theo dõi trên Pixiv nên đã kiếm được nhiều lượt bình chọn đấy mà..."
Cô Ikoma nói với vẻ hậm hực tận đáy lòng.
Pixiv, tôi nhớ không nhầm thì đó là một trang mạng xã hội cho phép đăng tải truyện tranh và minh họa trực tuyến. Cô ta lại dùng thủ đoạn như vậy ư...? Tuy việc lợi dụng sự nổi tiếng của bản thân chẳng có gì là xấu, nhưng thú thật, tôi thấy nó hơi tiểu xảo.
"C, cô Ikoma không... không quảng cáo trên Pixiv hay Twitter sao!?"
"Hả, tôi có dùng cả hai thứ đó đâu. Twitter thì hồi xưa có dùng rồi, nhưng không hiểu sao lại bị "đào" lên mà thành ồn ào, Saotome đã ra lệnh ngừng tài khoản và nói tôi từ nay về sau đừng bao giờ dùng nữa..."
"............À... ra là vậy..."
"Bị đào" lên mà thành ồn ào ấy... Rốt cuộc cô ấy đã phát ngôn vấn đề gì vậy trời!? Tôi rất tò mò nhưng lại không có đủ can đảm để hỏi, thật đáng sợ.
Tuy nhiên... Cứ thế này, chẳng lẽ chúng ta lại thua cả Hashiba Akane, chứ đừng nói đến Yagumo-san ư!? Tôi không chấp nhận điều đó. Tôi cứ tưởng mình đã vẽ được một bộ truyện tranh xuất sắc đến mức có thể tự hào mà!
Cô Ikoma cũng im lặng với vẻ mặt khắc nghiệt. Tôi nghĩ cô ấy còn hối hận hơn cả tôi.
—Làm sao đây. Cứ thế này thì kế hoạch được người đó công nhận truyện tranh của tôi cũng tan tành mất...
Đúng lúc đó, chuông cửa căn hộ reo.
"...? Ai vậy...?"
"...!"
Chết tiệt, chẳng lẽ... Làm sao đây, ngay cái lúc tệ hại nhất này sao...?
Cô Ikoma không để ý đến vẻ hoảng hốt của tôi, di chuyển ra tận cửa rồi mở cổng.
"...!? M, mẹ...?"
"Matsuri, mẹ vào nhé."
...Dự đoán của tôi đã đúng. Bỏ qua cô Ikoma đang ngẩn người, mẹ cô ấy bước vào nhà và ngồi xuống sofa phòng khách. Phớt lờ cô Ikoma đang lúng túng, bà quẳng một quyển sách xuống bàn.
Đó là... quyển sách nhỏ "Giải Pre-Dra" tặng kèm theo tạp chí Pretty Dragon số này.
"...!? S, sao mẹ lại... có thứ này...?"
"Matsuri, mẹ ngạc nhiên lắm. Không ngờ truyện con vẽ lại là một bộ truyện thô tục đến vậy."
"...!"
Cô Ikoma vô cùng sốc trước lời của mẹ mình.
"...! A, à... cháu xin lỗi vì đã xen vào, nhưng không biết bác... đã đọc dù chỉ một phần truyện do cô Ikoma vẽ chưa ạ?"
Tôi bất chợt lên tiếng.
"Hả...!? Khoan, sao... Kimijima-kun lại... nói chuyện đó...?"
"Ồ, cậu đấy à? Người đã gửi quyển sách này về nhà tôi... Dù cậu có vẻ đã quan tâm một cách kỳ lạ, nhưng xin lỗi nhé, tôi chỉ xem qua một chút và thấy nội dung quá thô tục nên đã không đọc. Tôi không hề nghĩ rằng con gái mình lại vẽ ra một thứ có hại cho giáo dục đến vậy."
Mẹ cô Ikoma thở dài thườn thượt với vẻ chán nản. Quả nhiên là bà không đọc... Có lẽ bà đã lướt qua trước khi đọc, thấy có những cảnh nóng nên đã ngừng đọc. Nghe lời của mẹ, cô Ikoma kinh ngạc nhìn về phía tôi.
"Khoan, Kimijima-kun... Cái này, là sao...?"
"Vậy thì... qua loa một chút, cái này có vẻ như là thứ hạng sẽ được quyết định bằng bình chọn phải không? Hiện tại, truyện của Matsuri đang ở hạng mấy?"
Mẹ cô Ikoma hỏi cô ấy. ...Việc bà hỏi về thứ hạng, thật bất ngờ.
"...! C, cái đó... thì..."
Trước câu hỏi của mẹ, cô Ikoma ngượng ngùng cúi đầu.
"Hiện tại là hạng ba. Nhưng đây mới là công bố sơ bộ nên... kết quả cuối cùng thế nào thì vẫn chưa biết ạ!"
Thay cho cô Ikoma, tôi đã trả lời câu hỏi của mẹ cô ấy.
"Hạng ba, hả...? Hạng ba trong bốn đội ư? Haa... Quả nhiên là con nên bỏ vẽ truyện tranh đi thôi. Thế là Matsuri không hợp với nó rồi phải không!?"
Cô Ikoma vẫn cúi đầu, vai hơi rụt lại trước lời của mẹ.
"A, à... Xin bác, xin bác... làm ơn đọc dù chỉ một lần thôi! Bộ truyện tranh mà con gái bác đã vẽ..."
Tôi mạnh dạn đưa quyển sách nhỏ "Giải Pre-Dra" bị quẳng trên bàn cho mẹ cô Ikoma. Bà ấy ngập ngừng nhận lấy.
"!?, K, Kimijima-kun... sao lại..."
"Xin lỗi nhé, tôi không hiểu cái hay của mấy thứ này. Matsuri, nếu kết quả cuối cùng không được thì lần này con hãy từ bỏ làm họa sĩ truyện tranh và quay về nhà đi! Rõ chưa!?"
Mẹ cô Ikoma nói câu đó rồi rời khỏi căn hộ.
"Kimijima-kun, rốt cuộc là sao...!?"
Chỉ còn lại hai chúng tôi, cô Ikoma nước mắt lưng tròng trừng mắt nhìn tôi.
"Cậu... tự ý gửi nó sao!? Cho mẹ tôi...!?"
"............"
Đúng như cô Ikoma nói... Tôi đã gửi quyển sách nhỏ của Giải Pre-Dra đến nhà cô ấy.
Một thời gian trước, một kiện hàng lớn (có vẻ là đồ ăn) được gửi từ nhà cô Ikoma đến chỗ làm, tôi là người nhận hàng. Lúc đó, tôi đã chớp nhoáng chụp địa chỉ nhà cô ấy trên phiếu gửi bằng điện thoại. Tôi đã nghĩ đến việc gửi quyển sách nhỏ về nhà cô ấy.
Kèm theo một lá thư với nội dung "Muốn bác đọc truyện tranh của con gái bác", tôi đã gửi nó đi mà không cho cô Ikoma biết.
Tôi muốn mẹ cô Ikoma cũng công nhận truyện tranh của cô ấy. Tôi nghĩ rằng việc tiếp tục vẽ truyện tranh trong khi bị mẹ phản đối liên tục sẽ rất đau khổ. Hành động của tôi là xuất phát từ mong muốn cô Ikoma không phải chịu đựng cảm giác đó.
Trong bộ truyện "BATTLE IDOL!" lần này của chúng tôi, tôi đã cố gắng vẽ một cảnh cảm động về tình mẫu tử, trong đó người mẹ phản đối con gái trở thành thần tượng cuối cùng lại chấp nhận, ở trang đã được sửa gấp gáp. Tôi tự tin rằng ngay cả những người không phải fan của thể loại moe-kei cũng sẽ thích nó.
Nhân tiện, những cảnh liên quan đến người mẹ, thành thật mà nói, tôi đã nghĩ ra sau khi chứng kiến những cuộc đối thoại giữa cô Ikoma và mẹ cô ấy.
Với mong muốn mẹ cô Ikoma cũng sẽ ủng hộ ước mơ của con gái mình như người mẹ trong truyện này... tôi đã vẽ cảnh đó.
"Sao cậu lại làm chuyện tự ý như vậy!? Mẹ tôi không hiểu những bộ truyện tranh kiểu này, vậy mà cậu không biết điều đó sao...!?"
"Tự ý làm thế, tớ xin lỗi... Nhưng tớ muốn mẹ cô Ikoma cũng công nhận truyện tranh của cô ấy. Tớ nghĩ nếu đọc nó, bà ấy có thể sẽ công nhận. Bởi vì tớ tự tin rằng bộ truyện này, ai đọc cũng thấy hay mà..."
"Công nhận sao...? Làm gì có chuyện đó!? Mẹ tôi không hiểu những bộ truyện tranh kiểu này và còn phản đối tôi tiếp tục làm họa sĩ truyện tranh nữa mà! Cậu nhìn thái độ lần trước của bà ấy là phải biết chứ!? Vậy mà, sao cậu lại làm chuyện tự ý như vậy!?"
Đúng là mẹ cô Ikoma hiện tại đang phản đối việc cô ấy tiếp tục làm họa sĩ truyện tranh. Nhưng mà...
"Nhưng hôm nay tớ đã nghĩ... mẹ cô Ikoma, có thể chỉ là một chút thôi, nhưng tớ nghĩ bà ấy cũng có một phần nào đó muốn ủng hộ cô ấy."
"...Hả!? C, cậu nói gì vậy... Làm gì có chuyện đó!?"
"Bởi vì lúc nãy, bà ấy đã hỏi về thứ hạng của truyện tranh cô Ikoma mà? Nếu không quan tâm hay hoàn toàn không có ý định ủng hộ thì... tớ nghĩ bà ấy sẽ chẳng bận tâm đến chuyện đó đâu!"
"...!............"
Cô Ikoma kinh ngạc trước lời nói của tôi, rồi suy nghĩ đăm chiêu.
"Mẹ... mẹ ủng hộ truyện của mình...? K, không thể nào... có chuyện đó..."
Nếu đạt hạng nhất với bộ truyện này... có lẽ mẹ cô Ikoma cũng sẽ công nhận, tôi nghĩ vậy. Vì vậy, nhất định phải giành hạng nhất. Kết quả vẫn chưa được công bố mà. Tôi sẽ không từ bỏ hy vọng đến cùng đâu!
*
Sau đó hai tuần trôi qua. Valentine đã qua lâu rồi, tháng Hai cũng sắp kết thúc. Sắp rồi... Sẽ biết được kết quả cuối cùng của "Giải Pretty Dragon"!
Ngày 27 tháng 2, ngày được thông báo sẽ có kết quả. Tôi đang nóng lòng chờ đợi tin tức từ Saotome-san tại phòng làm việc của cô Ikoma.
"Hạng nhất... hạng nhất... nhất định hạng nhất..."
Cô Ikoma đang ngồi ngay ngắn trước điện thoại, lẩm bẩm một mình. Có lẽ cô ấy đã hơi phát điên vì áp lực quá lớn.
Điều đó cũng không trách được. Cô Ikoma... đã bị mẹ nói rằng nếu bộ truyện lần này thất bại thì hãy từ bỏ nghiệp truyện tranh.
Nếu lần này cô Ikoma thất bại... liệu cô ấy có thật sự từ bỏ truyện tranh không? Liệu cô ấy sẽ không cùng tôi vẽ truyện tranh nữa sao? Tôi không muốn cô Ikoma từ bỏ truyện tranh, và dù lần này có thất bại đi chăng nữa... tôi vẫn muốn cô ấy tiếp tục vẽ truyện tranh cùng tôi.
"Này, cô Ikoma..."
Đúng lúc tôi định nói ra những suy nghĩ của mình với cô Ikoma, điện thoại của cô ấy reo.
"Dạ, dạ, dạààà!"
Cô Ikoma vì quá căng thẳng mà thốt ra một tiếng the thé rồi bắt máy. À, dù khóc hay cười... thì kết quả cũng sẽ được biết ngay bây giờ. Vận mệnh tương lai của chúng tôi sẽ được định đoạt...
"Vâng... ừm... vâng..."
Cô Ikoma run rẩy trả lời điện thoại. Khoảnh khắc tiếp theo.
"Êêêêêêê────!?"
Cô ấy thét lên một tiếng không thể tin được, lớn đến mức tai tôi đau nhói.
G, gì thế...! Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy!? Nhanh lên, nói cho tôi biết kết quả với...!
"Hạng nhất, đấy..."
"...Hả!?"
Cô Ikoma, dù vẫn đang nghe điện thoại, nhưng đã quay sang nhìn tôi và nói như vậy. Nhìn vào mặt cô ấy, tôi thấy đôi mắt đã ngấn lệ.
"Hạng nhất!? Hạng nhất ấy... t, t, truyện tranh của chúng ta ư!?"
Cô Ikoma im lặng, gật đầu lia lịa.
"Thật sự──!?"
Hạng nhất...!? T, thật sự... hạng nhất!?
Tôi đã nghĩ rằng nhất định phải giành được, vậy mà... khi kết quả mong muốn đã có, nó lại không hề giống thật chút nào.
Thật sự... đã giành được rồi... truyện tranh của chúng ta... hạng nhất... !
Chẳng mấy chốc, cô Ikoma cúp máy, quay người về phía tôi. Cô ấy đã ghi chú lại kết quả vào giấy trong lúc nghe điện thoại, và đọc to kết quả lên.
"À ừm... Kết quả cuối cùng là, chúng ta hạng nhất với một nghìn một trăm năm mươi mốt phiếu. Hạng nhì là Yagumo Murasaki-san với chín trăm sáu mươi ba phiếu. Hạng ba là Aoi-kun với bảy trăm hai mươi ba phiếu. Hạng tư là Hashiba Akane với bảy trăm hai phiếu..."
"Nói dối...! Vậy là truyện tranh của chúng ta đã bỏ xa truyện của Yagumo-san ở hạng nhì gần hai trăm phiếu sao...!? Mặc dù công bố sơ bộ là hạng ba..."
"Hồi công bố sơ bộ, hầu hết là phiếu bình chọn qua web từ trang chính thức. Về phiếu bình chọn qua web, số lượng fan cá nhân đã quyết định thắng thua, nên truyện của Hashiba Akane có vẻ đã nhận được nhiều phiếu. Nhưng sau đó, trong cuộc bình chọn qua bưu thiếp khảo sát của những người đã đọc quyển sách nhỏ tặng kèm tạp chí Pre-Dra, có vẻ phiếu bầu từ độc giả lâu năm của Pre-Dra đã tập trung lại, và truyện của chúng ta được độc giả tạp chí lâu năm ủng hộ một cách áp đảo."
"Ra... là vậy..."
Việc được độc giả lâu năm của Pre-Dra ủng hộ... thật sự rất vui. Bởi vì điều đó có nghĩa là, họ đã thuần túy công nhận truyện tranh của chúng tôi phải không!?
"Saotome nói rằng, trong mục cảm nghĩ có rất nhiều lời khen ngợi về nhân vật và cốt truyện. Như là nữ chính cá tính và dễ thương, hay cảm động trước tấm lòng của nam chính dành cho nữ chính, hoặc cảnh nữ chính và mẹ nữ chính rất hay..."
"...!"
Đó là những cảnh tôi nghĩ chỉ có thể vẽ tốt khi cô Ikoma phác thảo. Sự dễ thương của các nhân vật nữ do cô ấy vẽ đã nhận được sự ủng hộ của độc giả. Hơn nữa... việc sửa lại mười trang và thêm vào cảnh với người mẹ vào phút chót cũng có vẻ là một quyết định đúng đắn. Nỗ lực vẽ lại vất vả đến vậy đã có kết quả tốt...
"Saotome có nói, chúc mừng hạng nhất, và nhờ tôi chuyển lời cho cậu. Trước mắt thì việc liên hệ cho việc đăng truyện dài kỳ sẽ đợi thêm một chút, trước tiên cô ấy muốn chúc mừng trực tiếp, và sẽ mời chúng ta đi ăn mừng bằng tiền của nhà xuất bản."
"...! Đăng, đăng truyện dài kỳ..."
Phải rồi, vậy là... cuối cùng tôi và cô Ikoma có thể bắt đầu đăng truyện dài kỳ rồi...! Cuối cùng thì bộ truyện dài kỳ mà tôi hằng mong ước... !
"A... vậy là cuối cùng cũng được đăng truyện dài kỳ rồi...! Tôi mừng quá! Cô Ikoma! ...Khoan, hả?"
Khi tôi đang ngây ngất trong niềm vui, chợt nhận ra cô Ikoma đã gọi điện đi đâu đó.
"Vâng, hạng nhất đấy ạ. Hừm... Dù sao thì, tôi đã nghĩ ngay từ đầu sẽ là thế này rồi mà!"
Từ điện thoại của cô Ikoma có chút tiếng nói vọng ra. Có vẻ cô ấy đang gọi điện báo cáo cho Emiri-chan. Đúng rồi, tôi cũng vậy, tôi muốn thông báo cho cô ấy đầu tiên. Bởi vì cô ấy là người đã hợp tác hết mình với truyện tranh của chúng tôi hơn bất cứ ai khác mà.
Chẳng mấy chốc, cô Ikoma cúp điện thoại.
Lúc này, tôi có một người muốn thông báo kết quả này ngay lập tức. Đương nhiên là gia đình tôi, và bạn bè ở trường như Minase và Hashimoto, nhưng còn một người nữa...
"Cô Ikoma... tôi có một nơi muốn cô đi cùng, được không?"
"Hả, gì vậy? Ngay lúc này sao...?"
"Đó là một nơi mà nhất định phải đi cùng cô Ikoma thì mới có ý nghĩa."
"...? Cậu nói gì vậy...?"
*
Tôi đã cố gắng thuyết phục cô Ikoma đang hoài nghi, và cuối cùng đã thành công khiến cô ấy đi cùng. Tôi nhập địa chỉ của nơi cần đến vào Google Maps trên điện thoại, và hướng về đó theo bản đồ. Cô Ikoma miễn cưỡng đi theo sau lưng tôi đang bước nhanh.
"Này, Kimijima-kun. Khoan đã! Cậu, chẳng lẽ..."
Cô Ikoma có vẻ đã đoán ra.
"...C, cậu định đến nhà tôi sao!?"
Cô Ikoma dừng lại và hỏi tôi.
"Này, có phải không!? Tôi không biết cậu đang âm mưu gì nhưng tôi tuyệt đối sẽ không đi đâu!"
Tôi đã định cùng cô Ikoma đến báo cáo kết quả Giải Pre-Dra cho mẹ cô ấy. Nhưng tôi nghĩ nếu nói ra cô Ikoma sẽ tuyệt đối không đi cùng, nên tôi đã không nói về điểm đến... Tuy nhiên, cô Ikoma dừng lại, trừng mắt nhìn tôi và dường như không nhúc nhích một bước. Nếu cô Ikoma không đi cùng thì sẽ vô nghĩa...
"...! N, nếu cô Ikoma nói không đi... thì tôi sẽ đi một mình, được chứ!? Tôi không biết mình sẽ nói gì với gia đình cô Ikoma ở nhà cô ấy đâu!?"
Trong cơn tuyệt vọng, tôi đã nói vậy.
"Cái gì...! T, tùy cậu muốn làm gì thì làm!? Đồ hèn nhát như cậu thì làm được gì chứ! Dù có chuyện gì xảy ra, tôi cũng tuyệt đối không đi đâu! Chắc cậu lại muốn thuyết phục tôi chứ gì... Sao cậu không hiểu rằng làm như vậy cũng vô ích chứ!? Chỉ khiến mẹ tôi càng thêm giận dữ và phản đối thôi!"
"Làm sao mà biết được nếu chưa thử!? Nếu nói đã giành được hạng nhất, bà ấy có thể sẽ vui mừng và công nhận truyện tranh mà!"
"...K, không thể nào có chuyện đó! Tôi tuyệt đối không đi!"
Khi cô Ikoma quay đầu về hướng ngược lại, định bước về phía phòng làm việc của mình.
Trong lúc hoảng hốt, tôi vội vàng nắm lấy cánh tay cô Ikoma.
"Khoan, làm gì... Hả... Êêêêêêêê!?"
Không được, không thể để cô ấy về đây được. Tôi đi một mình đến nhà cô Ikoma để báo cáo cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Hoảng hốt như vậy, tôi mạnh dạn nắm lấy hai bên hông vùng bụng dưới của cô Ikoma, rồi nhấc bổng cô ấy lên...
"Kyaa! Cậu làm gì vậy! Đồ biến thái! Đồ biến thái đó! Cảnh sát ơi!"
Tôi vác cô Ikoma lên vai phải và đi nhanh. Cô Ikoma ồn ào khiến mọi người đi đường chú ý nhưng tôi cố gắng không bận tâm và vội vã đến đích.
Ngoài cách này ra, tôi không nghĩ ra được cách nào khác để đưa cô Ikoma đi.
Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã đến một ngôi nhà trông giống như nhà của cô Ikoma. Đó là một ngôi nhà riêng hai tầng lớn có sân vườn, trông rất sang trọng. Trên biển tên có chữ "Ikoma", vậy thì đây đúng là nơi rồi. Tôi lập tức bấm chuông cửa.
"—Vâng."
Giọng mẹ cô Ikoma vang lên ngay lập tức.
"Hộc... hộc... À ừm, tôi là... Kimijima, người đang cùng con gái bác vẽ truyện tranh! Xin lỗi vì đã đến đột ngột, tôi có... chuyện muốn nói..."
"............Xin chờ một lát."
Mẹ cô Ikoma đã đồng ý, nên tôi tạm thời yên tâm một chút. Lần đầu tiên, tôi đặt cô Ikoma đang vác trên vai xuống. Tôi nghĩ rằng đã bấm chuông cửa rồi thì cô ấy chắc sẽ không chạy trốn nữa. Hơn nữa, nếu tôi mở cửa và mẹ cô ấy thấy tôi đang vác cô Ikoma thì sẽ nghĩ kỳ quặc mất...
"Hộc, hộc... nặng quá..."
Tôi cảm thấy sức lực đã đến giới hạn, sau khi đặt cô Ikoma xuống, tôi không kìm được mà ngồi bệt xuống đất để lấy lại hơi. Bản thân tôi, một người vốn không có sức lực vì suốt ngày chỉ vẽ truyện tranh, mà có thể đi đến đây mà không đặt cô Ikoma xuống dù chỉ một lần, tôi tự thấy đó là một kỳ tích. Vai phải đau nhức kinh khủng, chân và hông cũng rất mệt mỏi... Ôi, chắc ngày mai tôi sẽ bị đau cơ đến mức không vẽ truyện tranh nổi mất...
"Này...! Cậu dám bắt cóc người ta rồi nói nặng sao!? Cậu... thật sự không thể tin nổi! Quá đáng hết sức rồi đấy...!"
Mặt cô Ikoma đỏ bừng, tôi không biết đó là vì ngượng hay vì giận. Hay... chỉ đơn giản là do bị dốc ngược nửa thân trên nên máu dồn lên đầu thôi?
Chẳng mấy chốc, cánh cửa ra vào được mở ra. Người bên trong không phải là mẹ cô Ikoma. Đó là một cô bé nhỏ nhắn, có lẽ học tiểu học. Mái tóc dài được buộc hai bên. Khuôn mặt rất giống cô Ikoma, rất dễ thương. Chẳng lẽ đây là em gái cô Ikoma? Tôi nhớ là cô bé này rất ưu tú...
"...! Chị ơi, chị về rồi."
Cô bé lúc đầu không biểu cảm, nhưng khi nhìn thấy cô Ikoma thì khẽ nở một nụ cười. Thật là... có lẽ cô bé chỉ trầm tính thôi, nhưng lại có vẻ không giống trẻ con lắm. Cảm giác cô bé điềm tĩnh một cách lạ lùng, và rất thông minh.
"Anri... Em khỏe không?"
Cô Ikoma dịu giọng một chút khi đối mặt với em gái mình.
"Vâng. ............Chị, người đó là..."
"Hả? À, đây là... bạn vẽ truyện tranh của chị."
Anri-chan, em gái cô Ikoma, vẫn không biểu cảm nhìn chằm chằm vào tôi.
"À ừm... R, rất vui được gặp em. Anh tên là Kimijima."
Tôi cũng cố gắng cười tươi nhưng không nhận được phản ứng nào. Tôi không có nhiều trẻ con xung quanh nên không biết phải đối xử thế nào.
"Mẹ bảo hai người lên tầng hai ạ."
Anri-chan nói với tôi một cách máy móc, không biểu cảm.
"Vậy thì... chúng tôi xin làm phiền."
Tuy không phải nhà mình, nhưng tôi đã cởi giày và bước vào nhà trước cô Ikoma. Cô Ikoma cứng người một lúc, không bước vào nhà mình, nhưng chẳng mấy chốc, cô ấy đành phải theo sau tôi.
Khi chúng tôi bước lên cầu thang, cảm giác căng thẳng càng lúc càng tăng cao. Dù đã ép buộc cô Ikoma đi cùng đến đây, nhưng liệu việc báo cáo kết quả Giải Pre-Dra cho mẹ cô ấy có khiến bà công nhận truyện tranh không? Tôi cũng nghĩ rằng can thiệp vào chuyện gia đình người khác thực ra không tốt chút nào. Liệu điều tôi đang làm có sai không? Những suy nghĩ đó càng lúc càng mạnh mẽ hơn.
Tôi quay lại nhìn mặt cô Ikoma thì thấy cô ấy đang cúi đầu, mặt tái xanh. Có vẻ cô ấy cũng rất căng thẳng giống tôi.
Chúng tôi đến tầng hai, Anri-chan mở cửa.
"Chào các con... À, Matsuri cũng ở đây sao."
Mẹ cô Ikoma đang đọc sách trên sofa phòng khách. Bà nhìn về phía chúng tôi.
"Ch, chúng tôi xin làm phiền! Xin lỗi vì đã đến đột ngột và gây phiền phức ạ!"
"Trước mắt thì... ngồi xuống đây đi?"
Mẹ cô Ikoma tuy có vẻ mặt nghi ngờ nhưng vẫn bảo chúng tôi ngồi vào bàn phòng khách và rót trà. Tôi và cô Ikoma ngồi cạnh nhau, mẹ cô Ikoma ngồi đối diện tôi. Đối mặt như vậy, cảm giác căng thẳng càng tăng lên.
"Anri, mẹ có chuyện cần nói riêng với người lớn, con về phòng được không?"
"...Dạ."
Em gái cô Ikoma trả lời như vậy rồi rời khỏi phòng khách theo lời.
"Matsuri... con nghĩ đã bao lâu rồi con không về nhà? Thế này thì mẹ không hiểu tại sao lại cho con thuê phòng làm việc gần nhà nữa. Vì con cứ nài nỉ mãi rằng 'con không thể làm việc ở nhà, con sẽ tự lo mọi thứ bằng tiền của mình' nên mẹ mới đồng ý cho con thuê gần nhà... không ngờ con lại không về nhà đến vậy."
"X, xin lỗi mẹ... Con bận... công việc..."
"...Thôi được rồi. Vậy thì... Kimijima-kun, phải không nhỉ? Chuyện của cậu là gì?"
Ánh mắt sắc bén của mẹ cô Ikoma hướng về phía tôi. Một làn sóng căng thẳng tràn qua.
"...! V, vâng... À ừm..."
Tôi định nói kết quả Giải Pre-Dra cho mẹ cô Ikoma nhưng lại ngần ngừ một giây rồi nhìn mặt cô Ikoma. Tôi nghĩ những chuyện quan trọng như thế này thì người trong cuộc nên tự nói thì tốt hơn.
Nhưng cô Ikoma dường như không nhận ra ý đồ của tôi, cô ấy cúi đầu với vẻ mặt lo lắng, im lặng nắm chặt váy. Có vẻ cô ấy hoàn toàn không có ý định tự mình báo cáo, nên tôi đành phải nói ra.
Tôi quay lại nhìn mẹ cô Ikoma.
"T, thật ra... chuyện về cuộc thi truyện tranh 'Pretty Dragon Cup' mà tôi và cô Ikoma đã vẽ tham gia, hôm nay đã có kết quả cuối cùng, và tôi muốn báo cáo kết quả đó..."
"...!"
Trước lời của tôi, mẹ cô Ikoma nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm túc. Quả nhiên là bà vẫn quan tâm đến kết quả.
"Vậy sao... Thế nào rồi?"
"Chúng tôi đã giành được hạng nhất trong kết quả cuối cùng ạ!"
Mẹ cô Ikoma mở to mắt trước lời của tôi, biểu cảm có chút ngạc nhiên.
"...Hạng nhất... V, vậy sao..."
Phản ứng này... có lẽ có chút triển vọng không? Tôi nghĩ không có cha mẹ nào lại không vui khi con mình thành công với điều mình yêu thích. Nếu tôi nói chuyện một cách nghiêm túc, có lẽ bà ấy sẽ hiểu ra không? Tôi cảm thấy mình đã tìm thấy một chút hy vọng, dũng cảm mở lời lần nữa.
"Và, à ừm... có thể đây không phải là chuyện tôi nên xen vào, nhưng... tôi mong bác hãy chấp nhận việc cô Ikoma tiếp tục làm họa sĩ truyện tranh! Cô Ikoma vẫn còn là học sinh cấp ba năm nhất, việc có thể có một bộ truyện dài kỳ trên một tạp chí thương mại ở tuổi đó đã là một điều phi thường rồi. Chuyện... trước đây bác từng nói họa sĩ truyện tranh không phải là một công việc tốt... nhưng họa sĩ truyện tranh bây giờ là một công việc đáng kính được xã hội công nhận! N, nên là..."
"...Kimijima-kun..."
Mình cứ thế mà giải thích hết lời với mẹ của cô Izuna, rằng mình muốn công việc họa sĩ truyện tranh được công nhận, rằng mình muốn mọi người hiểu con gái bà thật tài giỏi. Nói xong, mình thấy cô Izuna trố mắt nhìn mình đầy vẻ ngạc nhiên.
“…………Ừm, cảm ơn nhé…… Thật mừng cho con bé, với tư cách một người mẹ, nghe cháu nói về Mari như thế, dì cũng thấy vui lòng.”
Mẹ cô Izuna khẽ nói, vẻ mặt dịu đi một chút. Hả? Phản ứng này, có triển vọng đấy! Vậy là bà sẽ chấp nhận sao……?!
“Mari là một họa sĩ truyện tranh khá tài giỏi, và đây là một công việc đáng trọng…… Dì đã hiểu rõ điều đó. Lời dì từng nói rằng nghề họa sĩ truyện tranh ‘chẳng ra đâu vào đâu’ thì dì xin rút lại. Nhưng điều khiến dì phản đối công việc họa sĩ truyện tranh của Mari không phải là chuyện đó.”
“Ấy chết……!?”
Mẹ cô Izuna trở lại với vẻ mặt nghiêm nghị, bắt đầu nói chuyện một cách điềm tĩnh, với giọng điệu như đang muốn răn dạy.
“Họa sĩ truyện tranh, nói thẳng ra thì cũng như làm nghề buôn nước bọt thôi. Có thể có thu nhập tạm thời, nhưng nếu không bán được nữa thì sẽ không có đồng nào. Dù truyện tranh có hay đến mấy, nếu không đúng với thị hiếu lúc đó, hoặc nếu thời điểm và vận may không tốt, thì cũng chẳng bán được, phải không? Công sức bỏ ra không tương xứng với thù lao. Dì không muốn Mari phải chịu khổ. Dì muốn con bé có một công việc ổn định ở một doanh nghiệp tử tế, có thu nhập vững vàng. Nếu là công việc có thể làm được điều đó, thì Mari muốn làm gì cũng được. Nhưng…… cả Mari và cháu đều chưa hiểu được làm nghề tự do khó khăn đến mức nào đâu.”
“Ách……”
Nghe lời mẹ cô Izuna nói, mình bất giác sững sờ. Nhìn sang, cô Izuna cũng đang tỏ vẻ ngạc nhiên.
Quả thật, những gì mẹ cô Izuna nói đều đúng là lẽ phải. Bản thân mình cũng từng bận tâm về chuyện đó. Dù đã nỗ lực hết mình với quyết tâm “muốn trở thành họa sĩ truyện tranh!”, nhưng mình cũng biết rõ công việc này có thu nhập vô cùng bấp bênh.
Dù có được ra mắt, nếu không duy trì được một bộ truyện dài kỳ thì cũng không thể có thu nhập ổn định. Mà kể cả có được lên truyện dài kỳ, nếu bị cắt bỏ giữa chừng thì thu nhập cũng sẽ bị đứt đoạn.
Bây giờ mình còn là sinh viên, vẫn được cha mẹ bao bọc nên không sao, nhưng một khi đã đi làm, mình sẽ phải tự lo bằng thu nhập của bản thân. Mình sẽ phải đối mặt với nỗi lo về tài chính triền miên.
Việc mẹ cô Izuna đã suy tính kỹ càng đến mức đó rồi mới phản đối…… thật nằm ngoài dự đoán của mình.
“Mẹ ơi…… sao mẹ lại biết rõ đến vậy ạ……?”
Cô Izuna ngạc nhiên hỏi mẹ.
“……Từ trước đến nay mẹ vẫn giấu Mari, nhưng sau khi con bé muốn làm họa sĩ truyện tranh, mẹ đã nhờ mối quan hệ công việc để được giới thiệu những người đang làm nghề họa sĩ truyện tranh và đã lắng nghe câu chuyện của họ.”
“Hả……!? Ch-chuyện đó, con không hề biết……”
“Người đó hầu như không nghỉ một ngày nào, làm việc với thời gian ngủ ít ỏi. Không thể có được một bộ truyện dài kỳ, mà công việc đến chỉ toàn là những truyện tranh ngắn lẻ tẻ. Mà ngay cả những công việc đó cũng thường là được ủy thác để lấp vào chỗ trống trên tạp chí khi các họa sĩ khác không thể vẽ được. Dù muốn có công việc lâu dài và vẽ truyện mới mang đến nhà xuất bản, thì cũng chỉ nhận được câu trả lời kiểu như ‘chừng nào có tác phẩm hay thì lại mang đến nhé’. Chừng đó thì không đủ sống, nên người đó còn phải làm trợ lý, hoặc nhận việc vẽ minh họa với thù lao thấp, hoặc cả công việc liên quan đến người lớn, ngày nào cũng phải làm việc quần quật, nhưng cuộc sống thì lại chẳng thấy sự đền đáp cho những nỗ lực ấy chút nào. Dù làm việc gần như không nghỉ mà thu nhập hằng tháng không tới mười vạn yên, có những tháng gần như không có thu nhập, tiền cũng không có, thời gian cũng không, nên chỉ ăn uống qua loa bằng đồ ăn ở cửa hàng tiện lợi. Dì thấy sợ hãi tự hỏi liệu có nghề nào bất công đến thế không. Dì nghĩ đó là môi trường làm việc còn khắc nghiệt hơn cả mấy công ty bóc lột nữa.”
“C-cái gì thế…… Đáng sợ quá……”
Trước lời kể của mẹ cô Izuna, mình và cô Izuna đều nín thở.
“Mari cũng vậy, chẳng biết khi nào sẽ rơi vào cảnh đó. Giờ con bé còn là học sinh, còn được cha mẹ bảo bọc thì không sao, nhưng cha mẹ rồi cũng không thể khỏe mạnh mãi được, nên khi con bé đi làm, dì muốn con bé tự lập về kinh tế, có một cuộc sống ổn định và thoải mái trong tâm hồn, đó là điều hiển nhiên của một người làm cha làm mẹ phải không? Dù công việc có không suôn sẻ, nếu tìm được người tốt và mọi chuyện diễn ra tốt đẹp thì không sao, nhưng riêng tình hình Nhật Bản hiện nay, tỷ lệ người chưa kết hôn đang tăng vùn vụt, hơn nữa Mari lại thiếu khả năng giao tiếp và hòa đồng…… đâu có gì đảm bảo con bé sẽ kết hôn được.”
“……! K-không…… mẹ ơi…… mẹ lại còn suy nghĩ xa đến thế sao……? Con còn chưa cả là học sinh cấp ba mà……”
Mình cũng bỗng thấy bản thân hoảng sợ. Quả thật, mình từng đọc những câu chuyện trên mạng về thu nhập kinh khủng của những họa sĩ truyện tranh không nổi tiếng, nhưng không ngờ lại đến mức này.
Làm việc quần quật không nghỉ, nhận mọi loại công việc, thế mà thu nhập hằng tháng vẫn không tới mười vạn yên ư……? Nếu bản thân mình rơi vào tình cảnh đó…… chỉ nghĩ thôi đã thấy rùng mình rồi.
Mẹ cô Izuna nói với tụi mình một cách vô cùng tha thiết. Nhìn dáng vẻ đó, mình cảm nhận được bà đang thật lòng lo lắng cho cô Izuna.
Bà tuyệt đối không phải phản đối một cách mù quáng, mà là đã tìm hiểu kỹ càng rồi mới đưa ra lời phản đối.
Có vẻ như bà là một người mẹ tốt, yêu thương con gái mình hơn nhiều so với những gì mình nghĩ. Nhưng…… mình cũng không thể bỏ cuộc ở đây được!
“Nh-nhưng mà…… với tài năng và niềm đam mê với truyện tranh như cô Izuna, con nghĩ khả năng rơi vào tình trạng đó là rất thấp! Con nghe nói nếu một tác phẩm thành công vang dội, thì dù tác phẩm tiếp theo không bán được, cũng có thể sống dựa vào thu nhập từ tác phẩm ăn khách đó một thời gian…… Con tin rằng cô Izuna có tài năng và thực lực để tạo ra những tác phẩm ăn khách!”
“……Mari có thể tạo ra tác phẩm ăn khách, đó chỉ là dự đoán của cháu thôi phải không? Chẳng có bằng chứng nào cả. Hơn nữa, kể cả nếu có thể tạo ra tác phẩm ăn khách, thì nếu không tạo được tác phẩm ăn khách tiếp theo trước khi số tiền đó cạn kiệt, thì cuối cùng cũng vẫn như vậy thôi?”
“Đ-đó…… đó thì…… đúng là vậy ạ……”
Lời mẹ cô Izuna nói vô cùng xác đáng, mình không thể phản bác được gì.
“Khi Mari lần đầu nói muốn trở thành họa sĩ truyện tranh, dì nghĩ con bé sẽ bỏ cuộc nhanh thôi nếu không suôn sẻ, nên không phản đối nhiều lắm. Nhưng nhìn Mari gần đây, dì thấy con bé có vẻ muốn gắn bó với nghề họa sĩ truyện tranh cả đời. Nếu vậy, dì không thể không phản đối được.”
“……! V-việc nghề họa sĩ truyện tranh không ổn định, ngay cả con cũng…… hiểu rõ. Nếu mà không thể làm họa sĩ truyện tranh được nữa, tuy con tuyệt đối không muốn nhưng…… nếu đến mức bắt buộc phải bỏ cuộc…… thì khi đó, con sẽ thật sự từ bỏ và đi tìm việc làm! Con sẽ không làm phiền cha mẹ đâu! Vậy nên……”
Cô Izuna, người nãy giờ vẫn e dè không dám chủ động phát biểu, lần đầu ngẩng mặt lên, trình bày ý kiến của mình với mẹ. Mình cảm nhận được cô Izuna cũng rất đau khổ khi muốn được mẹ chấp nhận.
“Mari, con chẳng hiểu gì cả. Giờ là thời đại mà ngay cả những người đi xin việc sau khi tốt nghiệp đại học, cũng có nhiều người than thở không nhận được dù chỉ một lời mời làm việc. Vậy thì, có công ty nào lại muốn tuyển dụng một người chưa từng ra ngoài xã hội làm việc sau khi ra trường, chỉ biết mỗi việc vẽ truyện tranh thôi chứ?”
“……! Đ-đó thì……”
Cô Izuna có vẻ sốc trước lời mẹ nói, cúi gằm mặt xuống và không nói được gì nữa. Mẹ cô Izuna lúc đó, lại quay thẳng sang nhìn mình, và bắt đầu nói với mình.
“Đây là điều đương nhiên, nhưng…… Kimijima-kun, cháu không có trách nhiệm gì cả. Dù sau này cuộc đời Mari có ra sao đi nữa, cũng không liên quan gì đến cháu. Nhưng…… xin lỗi nhé, nhưng ở đây, liên quan đến cả cuộc đời của con gái dì đấy. Vì vậy, dì không thể dễ dàng chấp nhận được.”
“……!”
Đúng như lời mẹ cô Izuna nói, dù sau này cô Izuna không thể sống được bằng nghề truyện tranh và gặp khó khăn về cuộc sống, thì mình – một người ngoài – cũng không liên quan gì. Nhưng đối với phụ huynh của cô ấy, thì không thể như vậy được.
Tất cả những lời mẹ cô Izuna nói đều đúng đắn, cuối cùng cả mình và cô Izuna đều không thể phản bác được gì. Ý nghĩ của mình, rằng nếu nói chuyện một cách nghiêm túc và thuyết phục thì bà có thể chấp nhận, thật là quá ngây thơ.
Phải làm sao đây? Làm thế nào thì bà mới chấp nhận? Mình không muốn bỏ cuộc ở đây. Vất vả lắm mới được lên truyện dài kỳ, cuối cùng cũng đứng được ở vạch xuất phát rồi vậy mà…… Cứ thế này, dù bà không bắt ngừng ngay lập tức, thì người này chắc chắn sẽ tìm cách buộc cô Izuna phải bỏ vẽ truyện tranh trong tương lai gần. Điều đó cũng khiến mình khó xử.
Mình vận dụng hết những gì có trong cái đầu ít ỏi của mình, cố gắng suy nghĩ điên cuồng. Làm thế nào để mẹ cô Izuna chấp nhận? Mình có thể làm gì không──.
“Nếu…… nếu vậy thì……”
Mình nắm chặt nắm đấm trên đầu gối, rồi quyết tâm đứng bật dậy khỏi ghế. Mình nhìn thẳng vào mắt mẹ cô Izuna, người đang hơi ngạc nhiên, rồi mở lời.
“Nếu vậy thì…… tuy chuyện này có vẻ không thể xảy ra, nhưng lỡ như, sau này cô Izuna không thể sống được bằng nghề truyện tranh, và gặp khó khăn về cuộc sống…… kh-kh-khi đó……”
“Cháu sẽ lo liệu cho cô Izuna…………!”
“…………………………………………”
Khoảnh khắc mình thốt ra lời đó, cả căn phòng trở nên tĩnh lặng.
Mẹ cô Izuna đơ người ra, không nói được lời nào.
Nhìn sang chính cô Izuna, mặt cô ấy đỏ bừng, cứ thế nhìn chằm chằm vào mặt mình và run lên cầm cập.
“H-háaaáa!? K-không, anh…… anh nói cái quái gì thế hảaaa!?”
Cô Izuna có vẻ vừa hoảng loạn vừa tức giận. Phản ứng của cô ấy nằm ngoài dự đoán của mình.
“Đ-đồ ngốc chứ saouuu!? Cái chuyện đó, còn bỏ qua cảm xúc của tôi, đơn phương……! Th-thật lòng à!? Hơn nữa, tô-tôi cũng có quyền được lựa chọn chứuu!?”
Cô Izuna vẫn với gương mặt đỏ bừng, cáu gắt quát vào mặt mình. Rốt cuộc cô ấy đang tức giận chuyện gì thế này……? Mình đáng lẽ đã đưa ra một đề nghị vô cùng có lợi cho cô ấy mà……
……Hả!? Á, khoan…… k-không lẽ!?
“Ch-chết tiệt! Đ-đâu phải! Anh hiểu lầm cái quái gì thế!? Tôi không có ý đó! Tôi chỉ đơn giản là đưa ra đề nghị sẽ đóng tiền sinh hoạt hằng tháng cho cô Izuna, cho đến khi cuộc sống của cô ấy ổn định thôi mà……!”
Chết tiệt…… đ-đúng là cách nói của mình tệ thật! Nếu nói “lo liệu” thì…… bị hiểu theo nghĩa đó cũng không có gì lạ! Bởi vậy mẹ cô Izuna và cô Izuna mới kinh ngạc đến mức ngây người ra thế kia sao……
Ài, chết tiệt, có cái lỗ nào để chui xuống không! Càng nghĩ càng thấy xấu hổ muốn chết, mặt nóng bừng lên.
“Hả…… H-hiểu lầm……!? ………….~~ch, cái đồ ngốc này đừng có nói cái kiểu dễ gây hiểu lầm như thế chứuuu! Mà nói chứ…… cái, cái gì thế!? Đóng tiền sinh hoạt!? Chuyện đó cũng hoàn toàn vô nghĩa thôi!!”
“Ế, đó, kiểu như hay thấy đó mà! Kiểu như chồng cũ của cặp vợ chồng đã ly hôn hằng tháng trả tiền bồi thường hay tiền sinh hoạt cho vợ cũ ấy…… Đại khái là vậy, tôi sẽ tiếp tục chi trả tiền sinh hoạt cho cô Izuna cho đến khi cuộc sống của cô ấy ổn định!”
“Tiếp tục chi trả chứ sao! ……Đâu có phải! Đừng có tươi rói mà đưa ra đề nghị vô nghĩa như thế chứ!? Tôi chưa hề nhớ là đã ly hôn với anh đâuuu!!”
“……Kimijima-kun.”
Bất ngờ bị mẹ cô Izuna gọi, chúng mình ngừng tranh cãi.
“Chuyện vừa rồi…… cháu nói thật lòng đấy ư?”
Mẹ cô Izuna không hề tỏ vẻ tức giận trước lời nói của mình, mà chỉ hỏi một cách nhẹ nhàng.
“……! V-vâng, dĩ nhiên rồi ạ!”
“Bản thân cháu cũng muốn theo đuổi nghề họa sĩ truyện tranh, nên dì nghĩ cháu cũng sẽ sống một cuộc đời có thể không có thu nhập bất cứ lúc nào, giống như Mari thôi phải không?”
“……! Q-quả thật là như vậy ạ! Nếu có thể, bản thân cháu cũng muốn tạo ra tác phẩm ăn khách từ truyện tranh…… đó là lý tưởng của cháu, nhưng nếu không được, nếu không thể sống được bằng nghề họa sĩ truyện tranh…… thì khi đó, dù là công việc chân tay hay bất cứ thứ gì, cháu sẽ không kén chọn việc gì hết, mà làm việc cật lực như một nô lệ, để kiếm tiền nuôi sống bản thân và cô Izuna! Khi cô Izuna gặp chuyện gì đó, cháu sẽ chịu trách nhiệm, lo lắng cho cuộc sống của cô ấy về mặt tài chính!”
Mình vẫn còn chưa từng đi làm thêm mà lại nói những lời như vậy, bản thân mình cũng thấy đó là suy nghĩ ngây thơ. Nhưng mình không hề nói dối hay ba hoa, mà thật sự có ý định làm như vậy.
“Vậy sao…….…… Dì hỏi lại lần nữa nhé…… Cháu nói thật lòng chứ? Nếu là trẻ con thì không thể lấy lý do ‘dù sao thì cũng không thể’ mà bỏ cuộc được đâu nhé?”
“Cháu hiểu ạ! Cháu nghiêm túc một trăm phần trăm!”
Mình nhìn vào mắt mẹ cô Izuna, dứt khoát nói. Mẹ cô Izuna nhìn mình bằng ánh mắt nghiêm túc một lúc lâu, rồi thở dài thườn thượt.
“…………Kimijima-kun. Dì hiểu rõ cháu sẽ khó xử nếu đối tác kinh doanh là Mari bỏ vẽ truyện tranh. Nhưng…… đến mức phải làm như vậy sao?”
“……Dù có không phải là cộng sự gì hết, con vẫn muốn cô Izuna tiếp tục vẽ truyện tranh! Con rất yêu thích truyện tranh của cô Izuna! Một người tài năng và nhiệt huyết tràn đầy như vậy mà không vẽ truyện tranh nữa, thì đó sẽ là một mất mát lớn đối với tất cả các fan truyện tranh và ngành công nghiệp truyện tranh, bao gồm cả con nữa!”
“……!? C-cái gì…… anh…… anh nói cái gì thế……!?”
Trước lời nói của mình, cô Izuna nhìn mình với vẻ mặt ngạc nhiên đến ngây người.
“Và nếu có thể…… đây là nguyện vọng cá nhân của con, nhưng con muốn được cùng vẽ truyện tranh với cô Izuna như vậy! Nếu được cùng vẽ truyện tranh với cô Izuna, thì chuyện đó chẳng có gì đáng để bận tâm đâu ạ!”
“……K-Kimijima…kun……”
Cô Izuna vẫn nhìn mình, mặt đỏ bừng. Mình cũng nghĩ cách nói của mình hơi khoa trương, nhưng đây là những lời từ tận đáy lòng.
“…………”
Mẹ cô Izuna nhìn mình đờ đẫn một lúc, rồi cuối cùng……
“……Được rồi.”
“Hả……!?”
Bà thở dài một cách ngao ngán, rồi nói vậy. Mình bất giác nghi ngờ tai mình.
“Thôi…… dì bó tay rồi. Thật hết chịu nổi. Hai đứa muốn làm gì thì làm đi.”
“Hả……!? M-mẹ ơi…… thế nghĩa là, mẹ chấp nhận con theo đuổi nghề họa sĩ truyện tranh, đúng không ạ!?”
“Dì đã nói vậy rồi còn gì.”
Mẹ cô Izuna đáp lời câu hỏi của cô Izuna với vẻ hơi khó chịu, rồi như không muốn ở lại cùng tụi mình nữa, bà đứng dậy khỏi ghế và rời khỏi chỗ ngồi.
“……À, à…… Cảm ơn mẹ ạ!”
Mình bất giác nói lời cảm ơn về phía lưng bà.
Mẹ cô Izuna dừng lại trước cửa ngay trước khi ra khỏi phòng khách.
“Mari.”
Bà gọi cô Izuna mà không quay lưng lại.
“Truyện tranh của con và Kimijima-kun…… cũng thú vị đấy.”
“…………!?”
Cô Izuna ngạc nhiên trước lời mẹ nói. Bản thân mình cũng vô cùng ngạc nhiên. Mẹ cô Izuna đã…… đọc truyện tranh của tụi mình sao!? Bà ấy còn nói không có hứng thú mà……
“Mẹ đọc rồi sao!?”
“……Nếu đã làm, thì hãy đặt mục tiêu vươn lên đỉnh cao. Nếu làm với suy nghĩ nửa vời, sẽ không có kết quả tốt đẹp đâu. Còn việc học…… thì hãy cố gắng sao cho không bị lưu ban là được.”
“……! M-mẹ…… ơi……”
“Để không làm phiền đối tác của con, người yêu thích truyện tranh của con đến mức đó nữa……”
Mẹ cô Izuna nói xong lời đó, rồi ra khỏi phòng khách.
“………………”
Mình không thể tin được lời mẹ cô Izuna nói, cứ thế đờ đẫn ra.
“Mẹ…… không ngờ lại thật sự chấp nhận……”
Mình nhận ra, cô Izuna đang rơi lệ. Nhìn dáng vẻ đó, mình cũng muốn khóc theo.
Mẹ đã…… cuối cùng cũng chấp nhận. Chấp nhận truyện tranh của cô Izuna. Chấp nhận việc cô ấy sẽ cố gắng với truyện tranh từ giờ. Hơn nữa, bà ấy còn thật sự đọc truyện và thấy nó thú vị nữa chứ…… Tuy thật sự không thể tin được, nhưng đồng thời, mình cũng vô cùng vui mừng.
*
“Kimijima-kun…… tôi thật sự hết hồn với sự lo chuyện bao đồng của anh đó.”
Sau khi rời khỏi nhà riêng của cô Izuna, trên đường đi bộ về căn hộ của cô ấy, cô Izuna bất ngờ nói vậy.
“Hả……!?”
“Anh tự tiện xía mũi vào chuyện gia đình người khác mà chẳng hiểu rõ tình hình, tự ý tìm địa chỉ nhà người ta rồi gửi tập quảng cáo đến…… Anh mà lơ là một chút thôi là thành kẻ theo dõi rồi đó? Anh có biết không?”
“……! Ừm…… t-tôi xin lỗi……”
Quả thật, việc mình tự ý gửi tập quảng cáo về nhà cô Izuna mà không báo trước, mình cũng thấy có lỗi. Rốt cuộc cô Izuna vẫn tức giận vì một loạt hành động của mình.
“Hơn nữa, còn bắt cóc tôi, ép tôi đến nhà đó, nói đủ điều với mẹ tôi, cuối cùng còn nói ra chuyện vô nghĩa như ‘lo liệu’ nữa chứ…… Anh có biết mình đã nói gì không? Mẹ tôi cố chấp, đã nói ra là không nghe đâu, chắc chắn bà ấy sẽ coi đó là thật đó!”
“Ừm…… nh-nhưng mà……”
“Anh thật sự chẳng suy nghĩ gì đến hậu quả cả……”
Cô Izuna bất ngờ dừng lại, quay người về phía mình, rồi nhìn thẳng vào mắt mình. Chuyện gì xảy ra đột ngột thế này. Bị nhìn chằm chằm như thế thật khó xử──
“Cảm ơn anh.”
“Hả……!?”
“Vì đã cố gắng khiến mẹ tôi chấp nhận truyện tranh của tôi…… Nhờ anh đã làm đến mức đó, mẹ tôi mới lần đầu chấp nhận công việc của tôi. Nếu chỉ có mình tôi, tôi nghĩ mẹ tôi sẽ không bao giờ chấp nhận công việc họa sĩ truyện tranh đâu. Tôi cảm ơn anh không xiết.”
“Hả……!? T-tôi không có gì đáng để……”
Cô Izuna nghiêm túc nói lời cảm ơn mình. Mình kinh ngạc trước sự việc đột ngột này. Không ngờ cô ấy lại cảm ơn mình như vậy, khiến mình bối rối.
“Hơn nữa…… trước đây dù có trợ lý nào đến, họ cũng nhanh chóng bỏ việc, vậy mà anh lại nói muốn tiếp tục làm trợ lý dưới trướng một người như tôi…… Tôi đã rất vui. Cả việc anh đã dốc hết sức để cứu truyện tranh của tôi khỏi bị cắt bản, dù đó là một sự hiểu lầm.”
Cô Izuna nói ra cảm xúc của mình với mình, bằng một biểu cảm dịu dàng chưa từng thấy.
“Hả, hả!? K-không đời nào……”
“Từ trước đến nay…… cảm ơn anh đã cùng vẽ truyện tranh với một người như tôi. Cảm ơn anh đã dốc hết sức cố gắng đến tận cùng mà không lơ là. Cảm ơn anh đã thuyết phục mẹ tôi. Nhờ có anh, tôi mới giành được cơ hội lên truyện dài kỳ. Cứ nghĩ là không thể, đã định bỏ cuộc rồi, vậy mà tôi lại được mẹ chấp nhận chuyện truyện tranh. Tôi…… chưa bao giờ vui mừng như vậy trong đời. Thật sự rất may mắn khi được hợp tác cùng anh để vẽ truyện tranh. Và, từ giờ trở đi…… xin hãy chiếu cố.”
“…………C-cô Izuna…… tiền…… bối……”
Cô Izuna cúi đầu lễ phép với mình. Thái độ của cô ấy hoàn toàn khác biệt so với thường ngày, khiến mình kinh ngạc đến ngẩn người. Mình không tự chủ được mà rưng rưng nước mắt. Mình đâu có làm vậy vì muốn được cô Izuna cảm ơn, vậy mà cô ấy lại cảm ơn mình như vậy……
“T-tôi mới phải cảm ơn cô chứ! Chúng ta giành được cơ hội lên truyện dài kỳ là nhờ cô Izuna đó! Từ giờ tôi sẽ cố gắng hơn nữa, hơn nữa! Chúng ta mới chỉ đứng ở vạch xuất phát thôi! Hãy cùng cố gắng để truyện dài kỳ của chúng ta thành công vang dội nhé! Để trở thành bộ truyện tranh nổi tiếng nhất trên PriDra!”
“Bộ truyện tranh nổi tiếng nhất trên PriDra……?”
Trước lời nói của mình, cô Izuna ngẩng đầu lên, nhìn mình.
“……Hừm, cứ chờ đó! Chúng ta sẽ trở thành bộ truyện tranh nổi tiếng nhất trên PriDra, rồi sẽ được chuyển thể thành anime, sẽ tạo nên một cú hit lớn!”
Cô Izuna trở lại với giọng điệu thường ngày, nói một cách mạnh mẽ.
“……! À, chuyển thể thành anime……! Ừ, đúng vậy! Nhất định phải chuyển thể thành anime!”
Trước lời cô Izuna nói, mình bất giác cảm thấy phấn khích. Chuyển thể thành anime, ừm, nghe thật tuyệt! Từ giờ hãy cùng cố gắng với truyện dài kỳ để đạt được mục tiêu chuyển thể thành anime nhé! Cùng với cô Izuna……!
“À, đ-đúng rồi…… Với lại, Kimijima-kun.”
Cô Izuna bất ngờ, hơi đỏ mặt vì ngại ngùng, rồi ho khụ khụ một tiếng.
“Chuyện là, chúng ta, à, sẽ làm đối tác với nhau mà…… hay là…… chúng ta…… r-rút ngắn khoảng cách giữa hai bên một chút thì tốt hơn, không biết anh nghĩ sao……”
“Hả…… kh-khoảng cách?”
Mình không hiểu cô Izuna muốn nói gì, bất giác hỏi lại. Rút ngắn khoảng cách, là sao……?
“Đ-đó là! Từ giờ tôi sẽ…… gọi anh bằng…… t-tên riêng! Nên…… anh cũng hãy gọi tôi bằng tên riêng! Nghe rõ chưa!? Á, anh không có quyền từ chối đâu! Đây là mệnh lệnh của một tiền bối họa sĩ truyện tranh đó!”
“Hả…… Hảááa!?”
Cô Izuna vừa tỏ vẻ ngại ngùng, vừa chỉ thẳng tay vào mình, nói với thái độ mạnh mẽ như vậy. Mệnh lệnh, thì…… có cách nói khác tử tế hơn chứ. Kiểu gì cũng…… thật là một người vụng về mà, thật sự……
“Này, Kimijima-ku…… không phải! ……S-Sensei! Sao lại cười!? Có ý kiến gì à!? Người ta đang nghiêm túc đề nghị đấy!”
Mặt cô ấy càng đỏ hơn.
“Không…… xin lỗi, tôi không có ý kiến gì đâu. Tôi hiểu rồi. Tôi cũng…… xin hãy chiếu cố từ giờ trở đi! Chuyện là, ừm…… Ma-Mari……”
Khi nói ra, mình thấy ngượng hơn mình nghĩ nhiều. Mặt mình cũng nóng bừng lên.
Từ giờ trở đi, mình thật lòng vui mừng vì có thể cùng vẽ truyện tranh với Mari. Thật may mắn khi đối tác của mình là Mari. Đó cũng là cảm xúc của mình.
Cơ hội lớn để lên truyện dài kỳ mà hai đứa đã cùng nhau nắm lấy. Tuyệt đối không thể bỏ lỡ. Chúng ta sẽ làm cho bộ truyện dài kỳ này nổi tiếng, hướng đến mục tiêu chuyển thể thành anime! Cùng với Mari, hai đứa hợp sức lại.
Khi đến căn hộ là nơi làm việc, Emilie-chan đang đứng trước cửa ra vào.
“Ế, Emilie……!?”
“A, hai người về rồi ạ. Với lại…… chúc mừng hai người!”
Trước mặt tụi mình, Emilie-chan bấm kẹo nổ.
“Hai người đã đi đâu thế ạ? Em chờ mệt mỏi luôn rồi. Em đã mua bánh kem để chúc mừng đó. Hôm nay đặc biệt là em đãi cũng được. Chúng ta vào trong ăn mừng nhé~”
Emilie-chan mỉm cười chúc phúc cho tụi mình.
“Emilie, cô……”
“Emilie-chan…… cảm ơn em……”
Việc Emilie-chan lại vui mừng và chúc phúc đến mức này khi tụi mình giành được vị trí số một và được quyết định lên truyện dài kỳ……!
“Đừng có hiểu lầm nhé. Em lo không có chỗ làm trợ lý nên mới vui mừng vì đã được quyết định lên truyện dài kỳ, từ giờ có thể làm việc ổn định hơn thôi.”
Cô ấy nói vậy với thái độ hờn dỗi, nhưng dù lý do là gì, việc Emilie-chan chúc phúc như vậy cũng khiến mình vô cùng vui mừng.
Chúng mình vào trong phòng, ngồi quanh bàn ở phòng khách và ăn bánh kem mà Emilie-chan đã mua.
“Đúng rồi, chúng ta đã được quyết định lên truyện dài kỳ rồi, từ giờ phải mời Emilie-chan chính thức làm trợ lý rồi! Cảm ơn em đã làm việc với số tiền trợ lý ít ỏi bấy lâu nay. Từ giờ anh sẽ trả lương tử tế hơn!”
“Ế, thật sao ạ? Hoan hô~! Vậy thì em sẽ mong chờ đó nha. Hì hì, Kimijima-san.”
Bất ngờ Emilie-chan gọi tên mình, rồi nhìn mình với ánh mắt lườm nguýt.
“Giờ em đang rất vui, nên để chúc mừng việc truyện dài kỳ đã được quyết định…… em có thể cho anh hẹn hò một lần cũng được đó?”
“Phụt!?”
Cô ấy nghiêng đầu, nở một nụ cười ranh mãnh, nói ra những lời như vậy một cách cực kỳ dễ thương. Trước câu nói sốc đột ngột của Emilie-chan, mình hoảng hốt và phun cả nước ép ra.
“Khoan, khoan, khoan…… thể nào anh cũng lại coi lời nói đùa là thật rồi lại bảo kinh tởm gì đó chứ! Tôi sẽ không mắc bẫy đó nữa đâu!”
“Khúc khích…… Gì mà ghê thế, lần này em đâu có đùa? Dù sao thì em cũng được gọi là người nổi tiếng nhất trường đó, nên hẹn hò với em đâu phải chuyện dễ dàng gì dù có cống nạp bao nhiêu đi nữa, nên hãy cảm thấy vinh dự nhé?”
“Hả……!? K-không…… không……”Mình cứ thế mà giải thích hết lời với mẹ cô Izuna, rằng mình muốn công việc họa sĩ truyện tranh được công nhận, rằng mình muốn mọi người hiểu con gái bà thật tài giỏi. Nói xong, mình thấy cô Izuna trố mắt nhìn mình đầy vẻ ngạc nhiên.
“…………Ừm, cảm ơn nhé…… Thật mừng cho con bé, với tư cách một người mẹ, nghe cháu nói về Mari như thế, dì cũng thấy vui lòng.”
Mẹ cô Izuna khẽ nói, vẻ mặt dịu đi một chút. Hả? Phản ứng này, có triển vọng đấy! Vậy là bà sẽ chấp nhận sao……?!
“Mari là một họa sĩ truyện tranh khá tài giỏi, và đây là một công việc đáng trọng…… Dì đã hiểu rõ điều đó. Lời dì từng nói rằng nghề họa sĩ truyện tranh ‘chẳng ra đâu vào đâu’ thì dì xin rút lại. Nhưng điều khiến dì phản đối công việc họa sĩ truyện tranh của Mari không phải là chuyện đó.”
“Ấy chết……!?”
Mẹ cô Izuna trở lại với vẻ mặt nghiêm nghị, bắt đầu nói chuyện một cách điềm tĩnh, với giọng điệu như đang muốn răn dạy.
“Họa sĩ truyện tranh, nói thẳng ra thì cũng như làm nghề buôn nước bọt thôi. Có thể có thu nhập tạm thời, nhưng nếu không bán được nữa thì sẽ không có đồng nào. Dù truyện tranh có hay đến mấy, nếu không đúng với thị hiếu lúc đó, hoặc nếu thời điểm và vận may không tốt, thì cũng chẳng bán được, phải không? Công sức bỏ ra không tương xứng với thù lao. Dì không muốn Mari phải chịu khổ. Dì muốn con bé có một công việc ổn định ở một doanh nghiệp tử tế, có thu nhập vững vàng. Nếu là công việc có thể làm được điều đó, thì Mari muốn làm gì cũng được. Nhưng…… cả Mari và cháu đều chưa hiểu được làm nghề tự do khó khăn đến mức nào đâu.”
“Ách……”
Nghe lời mẹ cô Izuna nói, mình bất giác sững sờ. Nhìn sang, cô Izuna cũng đang tỏ vẻ ngạc nhiên.
Quả thật, những gì mẹ cô Izuna nói đều đúng là lẽ phải. Bản thân mình cũng từng bận tâm về chuyện đó. Dù đã nỗ lực hết mình với quyết tâm “muốn trở thành họa sĩ truyện tranh!”, nhưng mình cũng biết rõ công việc này có thu nhập vô cùng bấp bênh.
Dù có được ra mắt, nếu không duy trì được một bộ truyện dài kỳ thì cũng không thể có thu nhập ổn định. Mà kể cả có được lên truyện dài kỳ, nếu bị cắt bỏ giữa chừng thì thu nhập cũng sẽ bị đứt đoạn.
Bây giờ mình còn là sinh viên, vẫn được cha mẹ bao bọc nên không sao, nhưng một khi đã đi làm, mình sẽ phải tự lo bằng thu nhập của bản thân. Mình sẽ phải đối mặt với nỗi lo về tài chính triền miên.
Việc mẹ cô Izuna đã suy tính kỹ càng đến mức đó rồi mới phản đối…… thật nằm ngoài dự đoán của mình.
“Mẹ ơi…… sao mẹ lại biết rõ đến vậy ạ……?”
Cô Izuna ngạc nhiên hỏi mẹ.
“……Từ trước đến nay mẹ vẫn giấu Mari, nhưng sau khi con bé muốn làm họa sĩ truyện tranh, mẹ đã nhờ mối quan hệ công việc để được giới thiệu những người đang làm nghề họa sĩ truyện tranh và đã lắng nghe câu chuyện của họ.”
“Hả……!? Ch-chuyện đó, con không hề biết……”
“Người đó hầu như không nghỉ một ngày nào, làm việc với thời gian ngủ ít ỏi. Không thể có được một bộ truyện dài kỳ, mà công việc đến chỉ toàn là những truyện tranh ngắn lẻ tẻ. Mà ngay cả những công việc đó cũng thường là được ủy thác để lấp vào chỗ trống trên tạp chí khi các họa sĩ khác không thể vẽ được. Dù muốn có công việc lâu dài và vẽ truyện mới mang đến nhà xuất bản, thì cũng chỉ nhận được câu trả lời kiểu như ‘chừng nào có tác phẩm hay thì lại mang đến nhé’. Chừng đó thì không đủ sống, nên người đó còn phải làm trợ lý, hoặc nhận việc vẽ minh họa với thù lao thấp, hoặc cả công việc liên quan đến người lớn, ngày nào cũng phải làm việc quần quật, nhưng cuộc sống thì lại chẳng thấy sự đền đáp cho những nỗ lực ấy chút nào. Dù làm việc gần như không nghỉ mà thu nhập hằng tháng không tới mười vạn yên, có những tháng gần như không có thu nhập, tiền cũng không có, thời gian cũng không, nên chỉ ăn uống qua loa bằng đồ ăn ở cửa hàng tiện lợi. Dì thấy sợ hãi tự hỏi liệu có nghề nào bất công đến thế không. Dì nghĩ đó là môi trường làm việc còn khắc nghiệt hơn cả mấy công ty bóc lột nữa.”
“C-cái gì thế…… Đáng sợ quá……”
Trước lời kể của mẹ cô Izuna, mình và cô Izuna đều nín thở.
“Mari cũng vậy, chẳng biết khi nào sẽ rơi vào cảnh đó. Giờ con bé còn là học sinh, còn được cha mẹ bảo bọc thì không sao, nhưng cha mẹ rồi cũng không thể khỏe mạnh mãi được, nên khi con bé đi làm, dì muốn con bé tự lập về kinh tế, có một cuộc sống ổn định và thoải mái trong tâm hồn, đó là điều hiển nhiên của một người làm cha làm mẹ phải không? Dù công việc có không suôn sẻ, nếu tìm được người tốt và mọi chuyện diễn ra tốt đẹp thì không sao, nhưng riêng tình hình Nhật Bản hiện nay, tỷ lệ người chưa kết hôn đang tăng vùn vụt, hơn nữa Mari lại thiếu khả năng giao tiếp và hòa đồng…… đâu có gì đảm bảo con bé sẽ kết hôn được.”
“……! K-không…… mẹ ơi…… mẹ lại còn suy nghĩ xa đến thế sao……? Con còn chưa cả là học sinh cấp ba mà……”
Mình cũng bỗng thấy bản thân hoảng sợ. Quả thật, mình từng đọc những câu chuyện trên mạng về thu nhập kinh khủng của những họa sĩ truyện tranh không nổi tiếng, nhưng không ngờ lại đến mức này.
Làm việc quần quật không nghỉ, nhận mọi loại công việc, thế mà thu nhập hằng tháng vẫn không tới mười vạn yên ư……? Chỉ nghĩ đến cảnh bản thân rơi vào tình huống đó thôi đã thấy rùng mình rồi.
Mẹ cô Izuna nói với tụi mình một cách vô cùng tha thiết. Nhìn dáng vẻ đó, mình cảm nhận được bà đang thật lòng lo lắng cho cô Izuna.
Bà tuyệt đối không phải phản đối một cách mù quáng, mà là đã tìm hiểu kỹ càng rồi mới đưa ra lời phản đối.
Có vẻ như bà là một người mẹ tốt, yêu thương con gái mình hơn nhiều so với những gì mình nghĩ. Nhưng…… mình cũng không thể bỏ cuộc ở đây được!
“Nh-nhưng mà…… với tài năng và niềm đam mê với truyện tranh như cô Izuna, con nghĩ khả năng rơi vào tình trạng đó là rất thấp! Con nghe nói nếu một tác phẩm thành công vang dội, thì dù tác phẩm tiếp theo không bán được, cũng có thể sống dựa vào thu nhập từ tác phẩm ăn khách đó một thời gian…… Con tin rằng cô Izuna có tài năng và thực lực để tạo ra những tác phẩm ăn khách!”
“……Mari có thể tạo ra tác phẩm ăn khách, đó chỉ là dự đoán của cháu thôi phải không? Chẳng có bằng chứng nào cả. Hơn nữa, kể cả nếu có thể tạo ra tác phẩm ăn khách, thì nếu không tạo được tác phẩm ăn khách tiếp theo trước khi số tiền đó cạn kiệt, thì cuối cùng cũng vẫn như vậy thôi?”
“Đ-đó…… đó thì…… đúng là vậy ạ……”
Lời mẹ cô Izuna nói vô cùng xác đáng, mình không thể phản bác được gì.
“Khi Mari lần đầu nói muốn trở thành họa sĩ truyện tranh, dì nghĩ con bé sẽ bỏ cuộc nhanh thôi nếu không suôn sẻ, nên không phản đối nhiều lắm. Nhưng nhìn Mari gần đây, dì thấy con bé có vẻ muốn gắn bó với nghề họa sĩ truyện tranh cả đời. Nếu vậy, dì không thể không phản đối được.”
“……! V-việc nghề họa sĩ truyện tranh không ổn định, ngay cả con cũng…… hiểu rõ. Nếu mà không thể làm họa sĩ truyện tranh được nữa, tuy con tuyệt đối không muốn nhưng…… nếu đến mức bắt buộc phải bỏ cuộc…… thì khi đó, con sẽ thật sự từ bỏ và đi tìm việc làm! Con sẽ không làm phiền cha mẹ đâu! Vậy nên……”
Cô Izuna, người nãy giờ vẫn e dè không dám chủ động phát biểu, lần đầu ngẩng mặt lên, trình bày ý kiến của mình với mẹ. Mình cảm nhận được cô Izuna cũng rất đau khổ khi muốn được mẹ chấp nhận.
“Mari, con chẳng hiểu gì cả. Giờ là thời đại mà ngay cả những người đi xin việc sau khi tốt nghiệp đại học, cũng có nhiều người than thở không nhận được dù chỉ một lời mời làm việc. Vậy thì, có công ty nào lại muốn tuyển dụng một người chưa từng ra ngoài xã hội làm việc sau khi ra trường, chỉ biết mỗi việc vẽ truyện tranh thôi chứ?”
“……! Đ-đó thì……”
Cô Izuna có vẻ sốc trước lời mẹ nói, cúi gằm mặt xuống và không nói được gì nữa. Mẹ cô Izuna lúc đó, lại quay thẳng sang nhìn mình, và bắt đầu nói với mình.
“Đây là điều đương nhiên, nhưng…… Kimijima-kun, cháu không có trách nhiệm gì cả. Dù sau này cuộc đời Mari có ra sao đi nữa, cũng không liên quan gì đến cháu. Nhưng…… xin lỗi nhé, nhưng ở đây, liên quan đến cả cuộc đời của con gái dì đấy. Vì vậy, dì không thể dễ dàng chấp nhận được.”
“……!”
Đúng như lời mẹ cô Izuna nói, dù sau này cô Izuna không thể sống được bằng nghề truyện tranh và gặp khó khăn về cuộc sống, thì mình – một người ngoài – cũng không liên quan gì. Nhưng đối với phụ huynh của cô ấy, thì không thể như vậy được.
Tất cả những lời mẹ cô Izuna nói đều đúng đắn, cuối cùng cả mình và cô Izuna đều không thể phản bác được gì. Ý nghĩ của mình, rằng nếu nói chuyện một cách nghiêm túc và thuyết phục thì bà có thể chấp nhận, thật là quá ngây thơ.
Phải làm sao đây? Làm thế nào thì bà mới chấp nhận? Mình không muốn bỏ cuộc ở đây. Vất vả lắm mới được lên truyện dài kỳ, cuối cùng cũng đứng được ở vạch xuất phát rồi vậy mà…… Cứ thế này, dù bà không bắt ngừng ngay lập tức, thì người này chắc chắn sẽ tìm cách buộc cô Izuna phải bỏ vẽ truyện tranh trong tương lai gần. Điều đó cũng khiến mình khó xử.
Mình vận dụng hết những gì có trong cái đầu ít ỏi của mình, cố gắng suy nghĩ điên cuồng. Làm thế nào để mẹ cô Izuna chấp nhận? Mình có thể làm gì không──.
“Nếu…… nếu vậy thì……”
Mình nắm chặt nắm đấm trên đầu gối, rồi quyết tâm đứng bật dậy khỏi ghế. Mình nhìn thẳng vào mắt mẹ cô Izuna, người đang hơi ngạc nhiên, rồi mở lời.
“Nếu vậy thì…… tuy chuyện này có vẻ không thể xảy ra, nhưng lỡ như, sau này cô Izuna không thể sống được bằng nghề truyện tranh, và gặp khó khăn về cuộc sống…… kh-kh-khi đó……”
“Cháu sẽ lo liệu cho cô Izuna…………!”
“…………………………………………”
Khoảnh khắc mình thốt ra lời đó, cả căn phòng trở nên tĩnh lặng.
Mẹ cô Izuna đơ người ra, không nói được lời nào.
Nhìn sang chính cô Izuna, mặt cô ấy đỏ bừng, cứ thế nhìn chằm chằm vào mặt mình và run lên cầm cập.
“H-háaaáa!? K-không, anh…… anh nói cái quái gì thế hảaaa!?”
Cô Izuna có vẻ vừa hoảng loạn vừa tức giận. Phản ứng của cô ấy nằm ngoài dự đoán của mình.
“Đ-đồ ngốc chứ saouuu!? Cái chuyện đó, còn bỏ qua cảm xúc của tôi, đơn phương……! Th-thật lòng à!? Hơn nữa, tô-tôi cũng có quyền được lựa chọn chứuu!?”
Cô Izuna vẫn với gương mặt đỏ bừng, cáu gắt quát vào mặt mình. Rốt cuộc cô ấy đang tức giận chuyện gì thế này……? Mình đáng lẽ đã đưa ra một đề nghị vô cùng có lợi cho cô ấy mà……
……Hả!? Á, khoan…… k-không lẽ!?
“Ch-chết tiệt! Đ-đâu phải! Anh hiểu lầm cái quái gì thế!? Tôi không có ý đó! Tôi chỉ đơn giản là đưa ra đề nghị sẽ đóng tiền sinh hoạt hằng tháng cho cô Izuna, cho đến khi cuộc sống của cô ấy ổn định thôi mà……!”
Chết tiệt…… đ-đúng là cách nói của mình tệ thật! Nếu nói “lo liệu” thì…… bị hiểu theo nghĩa đó cũng không có gì lạ! Bởi vậy mẹ cô Izuna và cô Izuna mới kinh ngạc đến mức ngây người ra thế kia sao……
Ài, chết tiệt, có cái lỗ nào để chui xuống không! Càng nghĩ càng thấy xấu hổ muốn chết, mặt nóng bừng lên.
“Hả…… H-hiểu lầm……!? ………….~~ch, cái đồ ngốc này đừng có nói cái kiểu dễ gây hiểu lầm như thế chứuuu! Mà nói chứ…… cái, cái gì thế!? Đóng tiền sinh hoạt!? Chuyện đó cũng hoàn toàn vô nghĩa thôi!!”
“Ế, đó, kiểu như hay thấy đó mà! Kiểu như chồng cũ của cặp vợ chồng đã ly hôn hằng tháng trả tiền bồi thường hay tiền sinh hoạt cho vợ cũ ấy…… Đại khái là vậy, tôi sẽ tiếp tục chi trả tiền sinh hoạt cho cô Izuna cho đến khi cuộc sống của cô ấy ổn định!”
“Tiếp tục chi trả chứ sao! ……Đâu có phải! Đừng có tươi rói mà đưa ra đề nghị vô nghĩa như thế chứ!? Tôi chưa hề nhớ là đã ly hôn với anh đâuuu!!”
“……Kimijima-kun.”
Bất ngờ bị mẹ cô Izuna gọi, chúng mình ngừng tranh cãi.
“Chuyện vừa rồi…… cháu nói thật lòng đấy ư?”
Mẹ cô Izuna không hề tỏ vẻ tức giận trước lời nói của mình, mà chỉ hỏi một cách nhẹ nhàng.
“……! V-vâng, dĩ nhiên rồi ạ!”
“Bản thân cháu cũng muốn theo đuổi nghề họa sĩ truyện tranh, nên dì nghĩ cháu cũng sẽ sống một cuộc đời có thể không có thu nhập bất cứ lúc nào, giống như Mari thôi phải không?”
“……! Q-quả thật là như vậy ạ! Nếu có thể, bản thân cháu cũng muốn tạo ra tác phẩm ăn khách từ truyện tranh…… đó là lý tưởng của cháu, nhưng nếu không được, nếu không thể sống được bằng nghề họa sĩ truyện tranh…… thì khi đó, dù là công việc chân tay hay bất cứ thứ gì, cháu sẽ không kén chọn việc gì hết, mà làm việc cật lực như một nô lệ, để kiếm tiền nuôi sống bản thân và cô Izuna! Khi cô Izuna gặp chuyện gì đó, cháu sẽ chịu trách nhiệm, lo lắng cho cuộc sống của cô ấy về mặt tài chính!”
Mình vẫn còn chưa từng đi làm thêm mà lại nói những lời như vậy, bản thân mình cũng thấy đó là suy nghĩ ngây thơ. Nhưng mình không hề nói dối hay ba hoa, mà thật sự có ý định làm như vậy.
“Vậy sao…….…… Dì hỏi lại lần nữa nhé…… Cháu nói thật lòng chứ? Nếu là trẻ con thì không thể lấy lý do ‘dù sao thì cũng không thể’ mà bỏ cuộc được đâu nhé?”
“Cháu hiểu ạ! Cháu nghiêm túc một trăm phần trăm!”
Mình nhìn vào mắt mẹ cô Izuna, dứt khoát nói. Mẹ cô Izuna nhìn mình bằng ánh mắt nghiêm túc một lúc lâu, rồi thở dài thườn thượt.
“…………Kimijima-kun. Dì hiểu rõ cháu sẽ khó xử nếu đối tác kinh doanh là Mari bỏ vẽ truyện tranh. Nhưng…… đến mức phải làm như vậy sao?”
“……Dù có không phải là cộng sự gì hết, con vẫn muốn cô Izuna tiếp tục vẽ truyện tranh! Con rất yêu thích truyện tranh của cô Izuna! Một người tài năng và nhiệt huyết tràn đầy như vậy mà không vẽ truyện tranh nữa, thì đó sẽ là một mất mát lớn đối với tất cả các fan truyện tranh và ngành công nghiệp truyện tranh, bao gồm cả con nữa!”
“……!? C-cái gì…… anh…… anh nói cái gì thế……!?”
Trước lời nói của mình, cô Izuna nhìn mình với vẻ mặt ngạc nhiên đến ngây người.
“Và nếu có thể…… đây là nguyện vọng cá nhân của con, nhưng con muốn được cùng vẽ truyện tranh với cô Izuna như vậy! Nếu được cùng vẽ truyện tranh với cô Izuna, thì chuyện đó chẳng có gì đáng để bận tâm đâu ạ!”
“……K-Kimijima…kun……”
Cô Izuna vẫn nhìn mình, mặt đỏ bừng. Mình cũng nghĩ cách nói của mình hơi khoa trương, nhưng đây là những lời từ tận đáy lòng.
“…………”
Mẹ cô Izuna nhìn mình đờ đẫn một lúc, rồi cuối cùng……
“……Được rồi.”
“Hả……!?”
Bà thở dài một cách ngao ngán, rồi nói vậy. Mình bất giác nghi ngờ tai mình.
“Thôi…… dì bó tay rồi. Thật hết chịu nổi. Hai đứa muốn làm gì thì làm đi.”
“Hả……!? M-mẹ ơi…… thế nghĩa là, mẹ chấp nhận con theo đuổi nghề họa sĩ truyện tranh, đúng không ạ!?”
“Dì đã nói vậy rồi còn gì.”
Mẹ cô Izuna đáp lời câu hỏi của cô Izuna với vẻ hơi khó chịu, rồi như không muốn ở lại cùng tụi mình nữa, bà đứng dậy khỏi ghế và rời khỏi chỗ ngồi.
“……À, à…… Cảm ơn mẹ ạ!”
Mình bất giác nói lời cảm ơn về phía lưng bà.
Mẹ cô Izuna dừng lại trước cửa ngay trước khi ra khỏi phòng khách.
“Mari.”
Bà gọi cô Izuna mà không quay lưng lại.
“Truyện tranh của con và Kimijima-kun…… cũng thú vị đấy.”
“…………!?”
Cô Izuna ngạc nhiên trước lời mẹ nói. Bản thân mình cũng vô cùng ngạc nhiên. Mẹ cô Izuna đã…… đọc truyện tranh của tụi mình sao!? Bà ấy còn nói không có hứng thú mà……
“Mẹ đọc rồi sao!?”
“……Nếu đã làm, thì hãy đặt mục tiêu vươn lên đỉnh cao. Nếu làm với suy nghĩ nửa vời, sẽ không có kết quả tốt đẹp đâu. Còn việc học…… thì hãy cố gắng sao cho không bị lưu ban là được.”
“……! M-mẹ…… ơi……”
“Để không làm phiền đối tác của con, người yêu thích truyện tranh của con đến mức đó nữa……”
Mẹ cô Izuna nói xong lời đó, rồi ra khỏi phòng khách.
“………………”
Mình không thể tin được lời mẹ cô Izuna nói, cứ thế đờ đẫn ra.
“Mẹ…… không ngờ lại thật sự chấp nhận……”
Mình nhận ra, cô Izuna đang rơi lệ. Nhìn dáng vẻ đó, mình cũng muốn khóc theo.
Mẹ đã…… cuối cùng cũng chấp nhận. Chấp nhận truyện tranh của cô Izuna. Chấp nhận việc cô ấy sẽ cố gắng với truyện tranh từ giờ. Hơn nữa, bà ấy còn thật sự đọc truyện và thấy nó thú vị nữa chứ…… Tuy thật sự không thể tin được, nhưng đồng thời, mình cũng vô cùng vui mừng.
*
“Kimijima-kun…… tôi thật sự hết hồn với sự lo chuyện bao đồng của anh đó.”
Sau khi rời khỏi nhà riêng của cô Izuna, trên đường đi bộ về căn hộ của cô ấy, cô Izuna bất ngờ nói vậy.
“Hả……!?”
“Anh tự tiện xía mũi vào chuyện gia đình người khác mà chẳng hiểu rõ tình hình, tự ý tìm địa chỉ nhà người ta rồi gửi tập quảng cáo đến…… Anh mà lơ là một chút thôi là thành kẻ theo dõi rồi đó? Anh có biết không?”
“……! Ừm…… t-tôi xin lỗi……”
Quả thật, việc mình tự ý gửi tập quảng cáo về nhà cô Izuna mà không báo trước, mình cũng thấy có lỗi. Rốt cuộc cô Izuna vẫn tức giận vì một loạt hành động của mình.
“Hơn nữa, còn bắt cóc tôi, ép tôi đến nhà đó, nói đủ điều với mẹ tôi, cuối cùng còn nói ra chuyện vô nghĩa như ‘lo liệu’ nữa chứ…… Anh có biết mình đã nói gì không? Mẹ tôi cố chấp, đã nói ra là không nghe đâu, chắc chắn bà ấy sẽ coi đó là thật đó!”
“Ừm…… nh-nhưng mà……”
“Anh thật sự chẳng suy nghĩ gì đến hậu quả cả……”
Cô Izuna bất ngờ dừng lại, quay người về phía mình, rồi nhìn thẳng vào mắt mình. Chuyện gì xảy ra đột ngột thế này. Bị nhìn chằm chằm như thế thật khó xử──
“Cảm ơn anh.”
“Hả……!?”
“Vì đã cố gắng khiến mẹ tôi chấp nhận truyện tranh của tôi…… Nhờ anh đã làm đến mức đó, mẹ tôi mới lần đầu chấp nhận công việc của tôi. Nếu chỉ có mình tôi, tôi nghĩ mẹ tôi sẽ không bao giờ chấp nhận công việc họa sĩ truyện tranh đâu. Tôi cảm ơn anh không xiết.”
“Hả……!? T-tôi không có gì đáng để……”
Cô Izuna nghiêm túc nói lời cảm ơn mình. Mình kinh ngạc trước sự việc đột ngột này. Không ngờ cô ấy lại cảm ơn mình như vậy, khiến mình bối rối.
“Hơn nữa…… trước đây dù có trợ lý nào đến, họ cũng nhanh chóng bỏ việc, vậy mà anh lại nói muốn tiếp tục làm trợ lý dưới trướng một người như tôi…… Tôi đã rất vui. Cả việc anh đã dốc hết sức để cứu truyện tranh của tôi khỏi bị cắt bản, dù đó là một sự hiểu lầm.”
Cô Izuna nói ra cảm xúc của mình với mình, bằng một biểu cảm dịu dàng chưa từng thấy.
“Hả, hả!? K-không đời nào……”
“Từ trước đến nay…… cảm ơn anh đã cùng vẽ truyện tranh với một người như tôi. Cảm ơn anh đã dốc hết sức cố gắng đến tận cùng mà không lơ là. Cảm ơn anh đã thuyết phục mẹ tôi. Nhờ có anh, tôi mới giành được cơ hội lên truyện dài kỳ. Cứ nghĩ là không thể, đã định bỏ cuộc rồi, vậy mà tôi lại được mẹ chấp nhận chuyện truyện tranh. Tôi…… chưa bao giờ vui mừng như vậy trong đời. Thật sự rất may mắn khi được hợp tác cùng anh để vẽ truyện tranh. Và, từ giờ trở đi…… xin hãy chiếu cố.”
“…………C-cô Izuna…… tiền…… bối……”
Cô Izuna cúi đầu lễ phép với mình. Thái độ của cô ấy hoàn toàn khác biệt so với thường ngày, khiến mình kinh ngạc đến ngẩn người. Mình không tự chủ được mà rưng rưng nước mắt. Mình đâu có làm vậy vì muốn được cô Izuna cảm ơn, vậy mà cô ấy lại cảm ơn mình như vậy……
“K-cảm ơn phải là tôi mới đúng chứ! Chúng ta giành được cơ hội lên truyện dài kỳ là nhờ cô Izuna đó! Từ giờ tôi sẽ cố gắng hơn nữa, hơn nữa! Chúng ta mới chỉ đứng ở vạch xuất phát thôi! Hãy cùng cố gắng để truyện dài kỳ của chúng ta thành công vang dội nhé! Để trở thành bộ truyện tranh nổi tiếng nhất trên PriDra!”
“Bộ truyện tranh nổi tiếng nhất trên PriDra……?”
Trước lời nói của mình, cô Izuna ngẩng đầu lên, nhìn mình.
“……Hừm, cứ chờ đó! Chúng ta sẽ trở thành bộ truyện tranh nổi tiếng nhất trên PriDra, rồi sẽ được chuyển thể thành anime, sẽ tạo nên một cú hit lớn!”
Cô Izuna trở lại với giọng điệu thường ngày, nói một cách mạnh mẽ.
“……! À, chuyển thể thành anime……! Ừ, đúng vậy! Nhất định phải chuyển thể thành anime!”
Trước lời cô Izuna nói, mình bất giác cảm thấy phấn khích. Chuyển thể thành anime, ừm, nghe thật tuyệt! Từ giờ hãy cùng cố gắng với truyện dài kỳ để đạt được mục tiêu chuyển thể thành anime nhé! Cùng với cô Izuna……!
“À, đ-đúng rồi…… Với lại, Kimijima-kun.”
Cô Izuna bất ngờ, hơi đỏ mặt vì ngại ngùng, rồi ho khụ khụ một tiếng.
“Chuyện là, chúng ta, à, sẽ làm đối tác với nhau mà…… hay là…… chúng ta…… r-rút ngắn khoảng cách giữa hai bên một chút thì tốt hơn, không biết anh nghĩ sao……”
“Hả…… kh-khoảng cách?”
Mình không hiểu cô Izuna muốn nói gì, bất giác hỏi lại. Rút ngắn khoảng cách, là sao……?
“Đ-đó là! Từ giờ tôi sẽ…… gọi anh bằng…… t-tên riêng! Nên…… anh cũng hãy gọi tôi bằng tên riêng! Nghe rõ chưa!? Á, anh không có quyền từ chối đâu! Đây là mệnh lệnh của một tiền bối họa sĩ truyện tranh đó!”
“Hả…… Hảááa!?”
Cô Izuna vừa tỏ vẻ ngại ngùng, vừa chỉ thẳng tay vào mình, nói với thái độ mạnh mẽ như vậy. Mệnh lệnh, thì…… có cách nói khác tử tế hơn chứ. Kiểu gì cũng…… thật là một người vụng về mà, thật sự……
“Này, Kimijima-ku…… không phải! ……S-Sensei! Sao lại cười!? Có ý kiến gì à!? Người ta đang nghiêm túc đề nghị đấy!”
Mặt cô ấy càng đỏ hơn.
“Không…… xin lỗi, tôi không có ý kiến gì đâu. Tôi hiểu rồi. Tôi cũng…… xin hãy chiếu cố từ giờ trở đi! Chuyện là, ừm…… Ma-Mari……”
Khi nói ra, mình thấy ngượng hơn mình nghĩ nhiều. Mặt mình cũng nóng bừng lên.
Từ giờ trở đi, mình thật lòng vui mừng vì có thể cùng vẽ truyện tranh với Mari. Thật may mắn khi đối tác của mình là Mari. Đó là cảm xúc chung của cả hai.
Cơ hội lớn để lên truyện dài kỳ mà hai đứa đã cùng nhau nắm lấy. Tuyệt đối không thể bỏ lỡ. Chúng ta sẽ làm cho bộ truyện dài kỳ này nổi tiếng, hướng đến mục tiêu chuyển thể thành anime! Cùng với Mari, hai đứa hợp sức lại.
Khi đến căn hộ là nơi làm việc, Emilie-chan đang đứng trước cửa ra vào.
“Ế, Emilie……!?”
“A, hai người về rồi ạ. Với lại…… chúc mừng hai người!”
Trước mặt tụi mình, Emilie-chan bấm kẹo nổ.
“Hai người đã đi đâu thế ạ? Em chờ mệt mỏi luôn rồi. Em đã mua bánh kem để chúc mừng đó. Hôm nay đặc biệt là em đãi cũng được. Chúng ta vào trong ăn mừng nhé~”
Emilie-chan mỉm cười chúc phúc cho tụi mình.
“Emilie, cô……”
“Emilie-chan…… cảm ơn em……”
Việc Emilie-chan lại vui mừng và chúc phúc đến mức này khi tụi mình giành được vị trí số một và được quyết định lên truyện dài kỳ……!
“Đừng có hiểu lầm nhé. Em lo không có chỗ làm trợ lý nên mới vui mừng vì đã được quyết định lên truyện dài kỳ, từ giờ có thể làm việc ổn định hơn thôi.”
Cô ấy nói vậy với thái độ hờn dỗi, nhưng dù lý do là gì, việc Emilie-chan chúc phúc như vậy cũng khiến mình vô cùng vui mừng.
Chúng mình vào trong phòng, ngồi quanh bàn ở phòng khách và ăn bánh kem mà Emilie-chan đã mua.
“Đúng rồi, chúng ta đã được quyết định lên truyện dài kỳ rồi, từ giờ phải mời Emilie-chan chính thức làm trợ lý rồi! Cảm ơn em đã làm việc với số tiền trợ lý ít ỏi bấy lâu nay. Từ giờ anh sẽ trả lương tử tế hơn!”
“Ế, thật sao ạ? Hoan hô~! Vậy thì em sẽ mong chờ đó nha. Hì hì, Kimijima-san.”
Bất ngờ Emilie-chan gọi tên mình, rồi nhìn mình với ánh mắt lườm nguýt.
“Giờ em đang rất vui, nên để chúc mừng việc truyện dài kỳ đã được quyết định…… em có thể cho anh hẹn hò một lần cũng được đó?”
“Phụt!?”
Cô ấy nghiêng đầu, nở một nụ cười ranh mãnh, nói ra những lời như vậy một cách cực kỳ dễ thương. Trước câu nói sốc đột ngột của Emilie-chan, mình hoảng hốt và phun cả nước ép ra.
“Khoan, khoan, khoan…… thể nào anh cũng lại coi lời nói đùa là thật rồi lại bảo kinh tởm gì đó chứ! Tôi sẽ không mắc bẫy đó nữa đâu!”
“Khúc khích…… Gì mà ghê thế, lần này em đâu có đùa? Dù sao thì em cũng được gọi là người nổi tiếng nhất trường đó, nên hẹn hò với em đâu phải chuyện dễ dàng gì dù có cống nạp bao nhiêu đi nữa, nên hãy cảm thấy vinh dự nhé?”
“Ế……!? K-không…… không……”
Vậy đây là thật lòng nói đấy à...!? Trời ơi, rõ là mấy đứa nhỏ cấp hai nói linh tinh, nếu cứ tin thật rồi ngại ngùng thì đến bao giờ mới hết đây, thế mà mặt mình vẫn cứ đỏ bừng lên.
"Ối giời, anh Kimishima trông có vẻ mừng lắm hả? Mặt anh đỏ bừng lên rồi kìa!"
"Kh, không phải..."
Lời tôi định phủ nhận bị tiếng "cốp" đập mạnh xuống bàn làm át đi.
"Emili này cô... cô bảo không xem cậu Kimishima là đàn ông mà phải không...? Đã bị lộ bản chất thật rồi, mà còn dám dùng ánh mắt ong bướm lộ liễu thế... Cô định giở trò gì hả!?"
"Đâu có, tôi có dùng ánh mắt ong bướm gì đâu. Khụ khụ... Cô Ikoma, cô ghen đó hả?"
"Chậc... Lần sau mà cô còn nói mấy lời kiểu đó nữa là tôi thật sự giết cô đấy nhá!? Làm gì có chuyện tôi ghen! Tôi chỉ là thấy cái đồ trinh nam không biết gì về con gái kia, rõ ràng chỉ bị chọc ghẹo thôi mà cứ tin thật rồi tủm tỉm cười trông phát tởm, khó chịu cực kỳ!"
"A, phải phải. À, cô Ikoma, cô không ăn dâu tây à? Vậy tôi ăn nhá!"
"Á! Này này... Sao cô lại làm thế hảaa!? Tôi đã cố để dành đến cuối cùng mà đồ ngốc này! Mà nói cho cùng, chính cô là kẻ đầu têu nói mấy chuyện bậy bạ ngay từ đầu mà!"
Cô Emili cười thích thú trước vẻ giận dữ của Mari.
Tôi mỉm cười nhìn hai người cãi cọ vì mấy chuyện vớ vẩn.
...Mười tháng trước, khi lần đầu tiên đến căn hộ này, tôi chưa từng nghĩ rằng nơi đây sẽ trở thành một chốn quý giá đến nhường này đối với mình.
Từ nay về sau, tôi sẽ tiếp tục toàn tâm toàn ý vẽ manga tại nơi này, hướng tới ước mơ anime hóa.
Tất nhiên, là cùng với một người đồng hành đáng tin cậy mang tên Ikoma Mari──.