「Chà, cảm giác này thật sự tuyệt vời. Sensei cũng nên thử một lần xem sao.」
“Shinozaki-san… Mấy cuộc gọi trước toàn chuyện vặt vãnh đã đành, đằng này còn gọi lúc đang uống rượu thì hơi quá đáng rồi đấy, không nghĩ vậy sao?!”
Đó là một buổi tối cuối tháng Sáu. Tôi, dĩ nhiên rồi, đang nghe điện thoại của Shinozaki-san.
「Bản thảo viết lại cũng xong xuôi rồi, thế là tập hai đã sẵn sàng ra mắt. Chất lượng thì như thường lệ, vẫn tuyệt vời khỏi chê, chắc chắn doanh số sẽ lại bùng nổ cho mà xem. Hơi tiếc là không có nữ chính mới nào xuất hiện, nhưng thôi cũng chẳng cần thiết lắm, vì cô em gái còn đáng yêu hơn trước nữa. Đúng là không hổ danh mà.」
“Chắc là cảm ơn nhỉ….”
「Tôi cũng định gọi để báo tin thú vị, nhưng mà đã gửi email rồi, chắc Sensei biết cả rồi nhỉ. Thôi bỏ qua chuyện đó đi, giờ là lúc ăn mừng! Xin lỗi vì phải làm thế này qua điện thoại, nhưng mà—cạn ly!」
“Không, ừm, tôi có việc phải đi, nên giờ xin phép dừng lại được không…?”
「Hửm? À, xin lỗi nhé. Tôi làm phiền Sensei à? Tôi thất lễ quá rồi. Để tạ lỗi, lần sau gặp mặt tôi sẽ chỉ cho Sensei vài điều hay ho khác nữa.」
“Hay là Sensei đi học lại mấy cái lễ nghĩa thông thường đi thì hơn?!”
Tôi trút nỗi bực dọc, rồi cúp máy. Thế nhưng, chỉ lát sau, điện thoại tôi lại rung lên bần bật.
“Lại nữa à?! Không… lần này là Mai… Vâng, alo?”
「Cậu! Cậu định nghe điện thoại bao lâu nữa hả?! Cậu nghĩ tôi đã gọi cho cậu bao nhiêu lần rồi hả—」
Bíp.
“Haa… Cậu lại định gọi lại như chưa có chuyện gì xảy ra đấy à?! Alo…”
「Đ- này! Sao cậu lại cúp máy đột ngột thế hả?! Tôi định chúc mừng cậu vì nghe nói cậu đã hoàn thành bản thảo tập hai rồi mà!」
“T- thế à… Cảm ơn nhé, vậy thì—Khoan đã?! Sao cậu lại biết chuyện đó?!”
「Nếu cậu học cùng lớp với tôi thì sẽ nhận được rất nhiều thông tin! Tôi sẽ đặt trước một trăm bản và cậu sẽ ký tên hết vào đó!」
“Ai mà có thời gian làm mấy cái trò đó chứ, đồ quái vật?!”
Cắt nốt cuộc gọi đó, tôi định cất điện thoại đi.
“Lại rung nữa rồi… Lần này là… Double Peace-sensei.”
Thấy cái tên hiện lên, tôi đành nhấc máy.
「Chào buổi tối, Sensei! Tập hai của Sensei ra mắt tuyệt vời đúng như tôi nghĩ! Điều đó khiến đối tác số một của Sensei đây rất vui, desu!」
“Rất cảm ơn….”
「Tôi mừng là lần này vẫn không thiếu mấy cảnh tình cảm thướt tha, desu! Sensei đúng là có tài trong khoản đó mà, desu! Sensei có muốn về làm biên kịch cho công ty chúng tôi không?! Chúng ta hãy cùng tạo ra một câu chuyện tình yêu trong sáng, desu!」
“Tôi toàn tâm toàn ý từ chối viết mấy kịch bản thô thiển như vậy!”
「Không đâu, nó sẽ là một câu chuyện tình yêu trong sáng, desu! Câu chuyện tình yêu sẽ kể về một cô gái phải trả nợ nên trở thành người hầu cho nhân vật chính, tuy nhiên hóa ra cô gái đó lại chính là em gái của nhân vật chính. Dù giằng xé nội tâm, nhân vật chính dần dần không cưỡng lại được mà lợi dụng cô em gái.」
“Tôi nghĩ Double Peace-sensei trước hết nên tra từ điển xem từ ‘tình yêu trong sáng’ có nghĩa là gì thì hơn!!!”
Cắt thêm một cuộc gọi nữa, tôi ném điện thoại lên giường.
“…Chết tiệt, không có thời gian cho mấy cái chuyện này…”
Nước mắt chực trào, tôi ngồi xuống trước chiếc máy tính xách tay của mình. Mở một trang trình duyệt mới, tôi tìm kiếm kết quả vòng sơ khảo cuộc thi.
Sau vụ việc với Suzuka, tôi vội vã hoàn thành bản thảo của mình. Giống như Suzuka, tôi cũng viết rất trôi chảy. Tôi không hoàn thành trong một buổi tối như cô bé, nhưng tôi cũng kịp hoàn thành đúng hạn.
“Anh Hai, sao rồi? Anh đã vượt qua vòng sơ khảo chưa?”
“Uwaaah?!”
Đột nhiên nghe thấy giọng nói từ phía sau lưng mình,
[IMAGE: ../Images/..]
quay phắt lại, tôi thấy Suzuka đang đứng sững ở đó.
“Lại nữa rồi, sao em cứ thích lén lút xuất hiện như thế chứ?!”
“Em gõ cửa như mọi khi mà. Nào, xem đi. Trên trang này, kết quả của cuộc thi tiểu thuyết mà anh gửi bài đến có rồi đó, đúng không?”
“….À, thì ra là vậy…”
Kiểm tra kết quả cùng Suzuka có chút gượng gạo, nhưng tôi vẫn cố tìm tên mình. Trên trang công bố danh sách những người vượt qua vòng loại… tên tôi… có ở đó.
“….Có rồi ư? T-Tên mình… có thật sao? Em cũng thấy chứ?”
“Vâng, đúng là có thật mà. Không sai một chữ, nó đ—”
“Uwaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa?! Mình làm được rồi!!! Cuối cùng mình cũng làm được rồi!!!!”
Tôi bật phắt dậy khỏi ghế, làm một điệu bộ ăn mừng chiến thắng.
“….Em hiểu là anh đang vui… nhưng làm ơn, bình tĩnh lại một chút đã ạ.”
“Bình tĩnh thế nào được chứ?! Đây là lần đầu tiên anh qua được vòng sơ khảo đó em biết không?! Sau ba năm miệt mài, công sức của anh cuối cùng cũng được đền đáp!”
“Vâng… nhưng mà, còn vòng hai và vòng ba nữa mà anh…”
Có lẽ vì quá phấn khích, tôi chẳng nghe lọt tai bất cứ lời nào Suzuka nói, cứ thế nhảy nhót khắp phòng, miệng không ngừng la hét “Mình làm được rồi, mình làm được rồi!”
Phần 2:
Vài phút sau đó, tôi cuối cùng cũng bình tĩnh lại và nhận ra Suzuka đang nhìn mình.
“Thế… em đến đây có chuyện gì à?”
“Haizz. Em đến để thông báo cho anh một tin. Sắp tới sẽ có buổi ký tặng sách, nên em lại phải nhờ anh giúp một tay ở đó. À, chị Shinozaki-san cũng vừa gửi email báo là tiểu thuyết của em đã được ‘bật đèn xanh’ cho việc chuyển thể anime rồi đó.”
“Buổi ký tặng sách à… ừm, cũng phải thôi, em nổi tiếng thế mà… Khoan đã… À-Anime?!”
“Sao anh lại sốc thế?”
“Th-Thì… anh tưởng mình cuối cùng cũng đuổi kịp em một chút sau khi qua được vòng sơ khảo đầu tiên… nhưng em lại nâng rào chắn lên cao hơn nữa rồi.”
“Anh nói gì lạ vậy? Em đã nói không biết bao nhiêu lần rồi, chúng ta là một mà. T-Tiểu thuyết của em cũng là tiểu thuyết của anh mà, Onii-chan.”
Thế nhưng, em ấy có biết là tôi thực sự muốn ra mắt với tác phẩm của riêng mình đến nhường nào đâu…
“Mà Suzuka này? Trong cái túi nhựa em đang giấu sau lưng là gì thế?”
“À, đây là quần áo kiểu tây. Em mua cho Onii-chan đó.”
“Hả? Cho anh á…?”
“Khi chúng ta đi ra ngoài cùng nhau, quần áo của anh và em không hợp nhau chút nào.”
“Em đúng là để ý mấy chuyện vớ vẩn nhất… Thế mà cũng vì chuyện đó thôi sao?”
“Quan trọng lắm chứ. Ý em là, thời gian Onii-chan và em đi chơi cùng nhau sẽ bắt đầu tăng lên từ bây giờ đó…” Suzuka vừa nói vừa lảng tránh ánh mắt tôi.
Hay là tôi tưởng tượng ra thôi, chứ mặt em ấy có hơi ửng hồng thì phải?
“Anh không thể không làm được, đúng không? Với tư cách là em gái của anh, em phải chăm sóc anh chứ. Đó là lẽ đương nhiên mà.”
“Hả? Kh-Khoan đã? ‘Thời gian đi chơi tăng lên’ và ‘phải chăm sóc anh’ là ý gì vậy?”
“Nh-Nhưng Onii-chan, anh thích cô em gái nữ chính mà em đã viết, đúng không?”
Chết tiệt, nói thế này làm tôi nhớ lại càng nhiều hơn…
“Nói vậy thì, anh sẽ viết thêm nhiều sự kiện về em gái trong light novel của mình nữa, phải không? Như vậy, cơ hội chúng ta cùng nhau thu thập tư liệu cũng sẽ tăng lên. Em cũng… ừm… phải làm việc với anh vì em là đối tượng nghiên cứu của anh… Không, thực sự là phiền phức lắm đó nha…? Nhưng mà… nhưng mà…”
“Đối tượng nghiên cứu…? Và cả mấy chuyện em gái đó nữa…?”
…Chẳng lẽ Suzuka đang hiểu lầm chuyện gì đó nghiêm trọng sao…?
“Em… em không nghĩ linh tinh đấy chứ?! Đúng là anh thích nhân vật em gái trong tiểu thuyết của em, nhưng đừng có suy diễn là anh thích mấy cô em gái nói chung, được không?!”
“Hả? Nh-Nhưng, tiểu thuyết mà anh vừa vượt qua vòng loại cũng là một tác phẩm về em gái mà, đúng không? Anh còn nói là sẽ tham khảo từ tiểu thuyết của em nữa mà…”
“Cái duy nhất anh tham khảo là sự dễ thương của nữ chính Yuuka, chứ không phải là thuộc tính em gái nói chung đâu!”
tớ còn biến nữ chính thành bạn thanh mai trúc mã chứ đâu phải em gái đâu! Với lại, bối cảnh cũng đâu phải thời hiện đại mà là thế giới giả tưởng cơ mà!
“……………….Hả?”
Xem phản ứng của con bé, chắc nó lại hiểu nhầm gì rồi. Có vẻ tôi phải nói rõ cho nó hiểu ra mới được.
“Đương nhiên rồi?! Tôi đâu có yêu thích nhân vật đó vì sự đáng yêu của con bé! Cũng chẳng phải vì con bé là em gái! Đừng có gộp chung mọi thứ lại như thế chứ!”
Dù sao thì, tôi cũng có một đứa em gái thật sự là Suzuka rồi. Nghĩ đến việc mình vẫn sẽ yêu thích cái thuộc tính em gái… chuyện đó không thể xảy ra được… không được phép xảy ra!
“Vì vậy, cậu không cần phải nhìn tôi bằng mấy ý nghĩ kỳ quặc đó đâu, được chứ? Tôi không có cảm xúc gì với cái ‘tính chất em gái’ trong tiểu thuyết của cậu đâu, được chứ?!”
Trước lời giải thích của tôi, cơ thể Suzuka từ từ run lên.
“Phù, phu phu, đúng vậy. Onii-chan là người như thế mà. Luôn tốt bụng… và luôn khiến người khác buồn bực.”
“Ư-Ưm, Suzuka-san?”
“Onii-chan!”
“V-Vâng?!”
Giật mình vì sự bộc phát đột ngột của con bé, tôi kêu lên.
“Onii-chan, anh phải tự trấn tĩnh lại một chút đi! Nếu anh cứ giữ cái tính cố chấp đó, anh sẽ không bao giờ giành được vị trí đầu tiên trong cuộc thi đâu!”
“Hả?! Ý cậu là sao!”
“Aizzz quên đi, mình thấy mình ngu ngốc quá…”
Nói rồi, Suzuka bước ra khỏi phòng tôi. G-Gì thế? Tôi đã nói gì khiến con bé khó chịu sao?
“Onii-chan.”
“Oa?! Cậu vẫn còn chuyện gì à?!”
Vừa nghĩ rằng con bé đã rời đi, nó lại lập tức quay trở lại, điều đó thực sự làm tôi bất ngờ.
“Có một chuyện em quên chưa nói với anh.”
“Chuyện cậu quên chưa nói với tôi?”
“Vâng, chúc mừng anh đã vượt qua vòng sơ loại đầu tiên, Onii-chan.”
“Hả?”
“Có rất nhiều chuyện khác em muốn nói… nhưng em vẫn rất vui vì anh đã tiến thêm một bước gần hơn đến ước mơ của mình. Xin hãy cố gắng hết sức từ giờ trở đi nữa nhé. Em sẽ cổ vũ cho anh.”, con bé nói, nhìn tôi với ánh mắt nghiêm túc.
Chưa từng có ai nói với tôi rằng họ sẽ cổ vũ tôi vì ước mơ của mình… Tôi đã…
“C-Cảm ơn…”
Tôi thực sự xúc động. Nhờ việc Suzuka cổ vũ, tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
“…Onii-chan… sao anh lại khóc?”
“Cái-?! T-Tôi không khóc đâu!! Chỉ là bụi bay vào mắt thôi…”
“Anh đúng là dễ hiểu thật… Giờ thì đi mà giành lấy giải thưởng lớn đi.”
…..Con bé đôi khi thật không kiêng nể gì cả!
“Chết tiệt… không cần cậu phải nói tôi cũng biết! Nhưng mà, cổ vũ tôi như vậy có ổn không? Tôi đã nói với cậu là nếu tôi giành được giải nhất, tôi sẽ không còn làm người thay thế cho cậu nữa mà, cậu biết đấy?”
“Tất nhiên em mong anh sẽ mãi là người thay thế của em, Onii-chan…”
Nhưng——con bé tiếp tục.
“Nhưng, em mong anh thực hiện được ước mơ của mình hơn thế nữa.”
Nắm chặt hai tay trước ngực, con bé trông như đang cầu nguyện. Sau đó, nó tự mình bước ra khỏi phòng tôi với câu “Chỉ có thế thôi.” và tôi chỉ kịp hỏi một điều khi con bé sắp biến mất.
“Tại sao… cậu lại nghĩ như vậy…?”
Nghe tôi hỏi, Suzuka nhìn tôi với nụ cười hiền hậu nhất mà tôi từng thấy và nói:
“Điều đó là hiển nhiên vì em là em gái của Onii-chan mà.”
Nói xong, con bé nhẹ nhàng đóng cửa lại. Trong khi tôi vẫn còn sốc, nhịp tim đập điên cuồng của tôi lấp đầy sự im lặng trong căn phòng.
……Vậy ra Suzuka có nụ cười đáng yêu đến thế…
“Hả… mình đang nghĩ cái gì vậy?! Suzuka là em gái mình mà, đúng không?! Sao tim mình lại đập nhanh đến vậy khi nghĩ về em gái mình chứ?!”
Vừa la hét “Áhhhhhhhhh?!”, tôi ngã vật ra sàn. Chiếc điện thoại thông minh của tôi vẫn đang rung trên giường nhưng tôi hoàn toàn không nhận ra điều đó. Tôi cứ lăn lộn giữa phòng mãi thôi.