“Được ra biển thế này, thật sự phải cảm ơn Mai nhiều lắm!”
“Xin lỗi vì đã làm phiền cậu thế này.”
“Không sao đâu, Suzuka-san à… Hơn nữa, đừng quên tôi còn có nhiệm vụ quan trọng là phải tìm ra tất tần tật bí mật của Yuu trong chuyến đi này đấy nhé!”
“Mai lúc nào cũng hăng hái như vậy mỗi khi nói đến nghiên cứu ha!”
Trong lúc ba người họ đang chuyện trò rôm rả, tôi lại dán mắt ra ngoài cửa sổ, ngắm nhìn khung cảnh lướt qua.
Hiện tại, tôi đang ở trên chuyến tàu đi đến biệt thự riêng của Mai. Đây chính là chuyến đi mà tôi và Suzuka đã lên kế hoạch từ mấy ngày trước trong buổi hẹn hò “giải cứu” ấy. Dù mọi người có vẻ đều đang rất vui vẻ, nhưng trong lòng tôi lại trĩu nặng. Vẫn còn hai vấn đề chưa được giải quyết khiến tôi không tài nào thả lỏng được.
Vấn đề thứ nhất, đương nhiên là về Mai. Rốt cuộc, dù chúng tôi đã tán tỉnh nhau đến mức nào trong buổi hẹn hò đó, vẫn chưa thể xóa tan được những nghi ngờ trong lòng cô ấy. Cuối cùng, cô ấy thậm chí còn nghĩ rằng Suzuka chính là Towano Chikai. Không hiểu sao cô ấy lại có thể đi đến kết luận đó, nhưng rõ ràng là tình hình chỉ ngày càng tệ hơn. Khi tôi kể lại chuyện này cho Suzuka, cô ấy đã mắng tôi một trận, rằng “Anh trai đúng là không thể nào diễn giống Towano Chikai được mà!” và bảo rằng trong chuyến đi này, chúng tôi phải thể hiện tình cảm thắm thiết hơn nữa, cho Mai thấy tôi yêu thương em gái đến nhường nào.
Vấn đề thứ hai là bản thảo dự thi tiểu thuyết ngắn tiếp theo của tôi. Từ sau sự cố với Mai, tôi hoàn toàn không thể tiến triển được chút nào. Nói thật, hạn chót đã cận kề đến mức tôi đáng lẽ không có thời gian để đi chuyến này. Nhưng tôi không thể để mặc chuyện của Mai, với lại Suzuka vẫn là Suzuka như mọi khi, một mực đòi tôi phải đi cùng cô ấy để nghiên cứu về cảnh biển.
...Haizz, thật sự thì dù có ngồi lì trước máy tính cả ngày, tôi cũng nghĩ mình chẳng viết nổi chữ nào đâu.
“Ừm? Có chuyện gì vậy, Sensei? Anh không khỏe sao?”
“Hả? À, không, tôi chỉ hơi buồn ngủ một chút thôi…”
“Chúng ta cuối cùng cũng đi chơi rồi đó, Anh trai. Em sẽ đi mua cà phê cho anh, anh hãy cố gắng tỉnh táo lại chút đi nhé.”
“À, vậy tôi cũng đi cùng vậy.”
Tin lời nói dối của tôi, cả Suzuka và Double Peace-sensei đều đứng dậy khỏi chỗ ngồi và bước đi.
Tôi đâu có cố tình làm vậy… Đó là điều tôi nghĩ khi nhận ra Mai đang nhìn chằm chằm vào mình.
“G-Gì vậy…”
“Hì hì, anh chuẩn bị tinh thần đi nhé. Trong chuyến đi này, tôi sẽ theo dõi anh cả ngày để tìm ra bí mật mà anh đang giấu tôi!” Cô ấy nói với chính người đang bị nghi ngờ.
Tôi thậm chí còn không dám nghĩ đến những chuyện tồi tệ sẽ xảy ra nếu tôi và Suzuka không thể xóa tan nghi ngờ của cô ấy bằng diễn xuất của mình.
Nhưng mà, cậu biết không… lẽ ra cậu nên hài lòng với tất cả những gì chúng tôi đã làm chứ?
Vừa nghĩ thầm trong lòng, tôi lại bắt chuyện với Mai.
“Này… sao cậu lại nghi ngờ tôi nhiều đến vậy?”
“Bởi vì anh đang giấu tôi điều gì đó.”
“Nói thế thì chẳng giải thích được gì cả… Tôi đang hỏi lý do của cậu đấy.”
“Tôi cần tìm hiểu mọi thứ về Towano Chikai, nên chuyện đó là hiển nhiên rồi.”
Thật ra ngay từ đầu cô ấy đã là một kẻ đeo bám, nhưng giờ thì mọi chuyện còn phiền phức hơn nữa. Một nghi ngờ chợt lóe lên trong đầu tôi. Phải rồi, sao gần đây cô ấy lại sốt sắng đến thế nhỉ? Đương nhiên là có chuyện cô ấy nhìn thấy bản thảo ở trường, nhưng tôi cảm thấy hình như còn có điều gì đó khác mà tôi chưa biết.
...Nghĩ lại thì, thái độ của cô ấy đã kỳ lạ ngay cả trước khi nhìn thấy bản thảo của tôi phải không? Cô ấy chưa bao giờ đi xa đến mức lục túi của tôi… Liệu cô ấy có đang bị ai đó gây áp lực không?
“G-Có chuyện gì vậy… sao tự nhiên nhìn chằm chằm tôi thế?… Phải là tôi nhìn anh mới đúng chứ?!”
Dù cô ấy mặt đỏ gay gắt nhìn tôi, tôi vẫn tiếp tục suy nghĩ của mình, chẳng còn tâm trí mà bận tâm đến cô ấy.
…Vậy thì, cô ấy trở nên như thế này chắc chắn là có chuyện gì đó xảy ra rồi, phải không? Nếu đúng vậy thì từ bao giờ nhỉ? Cô ấy vẫn tỏ ra bình thường sau buổi ký tặng… Vậy có phải là chuyện gì đó xảy ra sau đó không?…
“Này Mai, sau buổi ký tặng, em có đi gặp phòng biên tập phải không? Lúc đó có chuyện gì xảy ra à?”
“……! T-Tự nhiên hỏi gì vậy? Thật sự không có chuyện gì hết!”
Dù tôi chỉ hỏi thăm thôi, sắc mặt Mai đột nhiên thay đổi và cô ấy lập tức tránh ánh mắt của tôi.
Phản ứng có vẻ hơi thái quá. Tôi định hỏi thêm nhưng đúng lúc đó,
“Chúng tôi đã về. Đây, cà phê đen của anh.”
Suzuka trở lại với lon cà phê mà cô ấy đã mua cho tôi.
“À-À thì ra là vậy. Vậy là Yuu thích cà phê đen! Đúng là thông tin mới mà!”
“À, không, đây chỉ là cách để giữ cho anh ấy tỉnh táo thôi…”
Trong khi Mai đang hăng hái ghi chép vào cuốn sổ nghiên cứu của mình, Suzuka điềm tĩnh đáp lại. Sau đó cô ấy đưa lon cà phê cho tôi và khẽ nói:
“…Anh ngơ ra làm gì vậy? Chuyến đi này chúng ta phải thật sự thể hiện tình cảm mặn nồng đấy, nên làm ơn tập trung vào.”
Tôi chẳng thể làm gì khác ngoài việc từ từ gật đầu.
…Nói thật, chúng tôi phải thể hiện cảnh tình tứ cho Mai thấy, nên tôi không được quên điều đó. Tuy nhiên, cái vẻ mặt Mai vừa rồi… là sao nhỉ?
“Bây giờ, vì mắt của Sensei có vẻ tỉnh táo hơn trước một chút rồi, hay là chúng ta chơi một trò chơi nhỏ đi, desu?” Double Peace-sensei đột nhiên nói.
“Trò chơi ư… sao tự nhiên lại nói chuyện đó?”
“Tất nhiên rồi, có một quy tắc là khi đi tàu trong chuyến du lịch thì phải chơi trò chơi, desu!”
“Quy tắc… À, mọi người thường chơi bài hay gì đó tương tự, đúng vậy.”
“Là vậy sao?” Suzuka nghiêng đầu.
Khi tôi đang nhớ lại những cảnh mình từng đọc trong tiểu thuyết và các tác phẩm khác, Suzuka dường như rất hứng thú, có lẽ vì cô ấy coi đó như một kiểu nghiên cứu.
…Trong một ngôi trường nữ sinh danh giá thì chắc không có chuyện như vậy đâu nhỉ?
“Phư phư phư, tôi đã nghĩ có thể sẽ có chuyện như thế này xảy ra nên đã chuẩn bị vài thứ rồi, desu!” Double Peace-sensei vừa nói vừa lục lọi trong túi xách.
Lúc nào cũng vậy, cô ấy chuẩn bị kỹ lưỡng đến mức đáng kinh ngạc.
“Tôi không ngại. Cô có gì thế?”
“Thứ nhất, tôi có bài và trò chơi cờ bàn. Ngoài ra, tôi còn mang theo máy chơi game cầm tay, đủ cho tất cả chúng ta. Anh thích gì, desu?”
“Cô còn mang cả máy chơi game nữa sao? Vậy, cô có trò gì mà tất cả chúng ta có thể chơi cùng nhau không?”
“À, tôi không mang theo thứ như vậy, desu. Tuy nhiên, tôi có mang theo vài dự án eroge* còn đang trong giai đoạn đầu, vậy thì sao, desu?”
*Eroge: game người lớn
“B-Bỏ qua trò chơi đó đi và cứ chơi thứ gì đó bình thường như bài đi!”
“Ế, vậy sao? Vậy thì, như một hình phạt, cứ mỗi lần thua chúng ta sẽ cởi bỏ một lớp quần áo thì sao, desu?”
“Không, chúng ta không cần một trò chơi phạt như thế!”
“Ế, nhưng cứ chơi bình thường thì chán lắm phải không?”
“Đúng vậy, desu. Vậy thì, nếu Sensei thua, anh ấy phải tiết lộ một sự kiện đáng xấu hổ trong quá khứ của mình, được không?”
“Tại sao chỉ có tôi mới có rủi ro như vậy…”
“Cái đó… có thể là một ý hay, đúng vậy.”
“Suzuka?! Sao em lại đồng ý với cô ấy?!”
Mặc dù tình hình có vẻ khá tệ cho tôi, nhưng tôi somehow đã xoay sở để tránh được một trò chơi phạt.
Cuối cùng, cho đến khi chúng tôi đến đích, chúng tôi đã tổ chức một giải đấu bài.
Double Peace-sensei mỉm cười suốt cả thời gian, Mai lập tức trở nên nghiêm túc và ngay cả Suzuka cũng có vẻ rất vui. Tôi cũng cố gắng tập trung vào trò chơi… nhưng trong thâm tâm mình, tôi vẫn không ngừng suy nghĩ.
trong tâm trí tôi, nét mặt đau khổ của Mai vẫn còn đọng lại.
[IMAGE: ../Images/..]
**Phần 2:**
Đến ga tàu điểm đến, mùi biển đã chào đón chúng tôi. Rời khỏi nhà ga, chúng tôi đi xe buýt khoảng 10 phút thì đến trạm dừng. Đi bộ theo con đường mòn trong rừng một đoạn, tầm mắt chúng tôi cuối cùng cũng mở rộng ra, biển cả đã hiện ra trước mắt.
“Ôi chao, biển kìa.”
Nhìn khung cảnh tuyệt diệu trước mắt, tôi vô thức thốt lên những lời đó. Suzuka và Double Peace-sensei cũng vậy. Cả hai đều mang vẻ mặt tương tự khi một làn gió nhẹ lướt qua.
“Lối này.” Mai nói rồi đi xuống những bậc thang phía trước.
Những bậc thang đó thậm chí còn có cả tay vịn. Đi xuống vài bậc, bãi biển dần mở rộng ra, mùi biển cũng càng lúc càng nồng nặc. Cùng lúc đó, mái của một tòa nhà lọt vào tầm mắt chúng tôi.
“Đó là nhà của em.” Mai chỉ tay.
Nó còn lớn hơn tôi tưởng. Với vẻ ngoài làm bằng gỗ đẹp đẽ, trông nó cứ như một tòa biệt thự cao cấp vậy.
“…Nơi này đúng là quá sức tưởng tượng đi. Có cả một căn nhà ở nơi thế này, em cứ như thể chủ nhân của bãi biển này vậy.”
“Em đâu chỉ *như thể*, mà em *thật sự* là chủ mà. Bãi biển này là của em mà.”
…Cái gì? Cô gái này vừa nói gì vậy? Của cô ấy sao…?
Khi tôi còn đang ngớ người không nói nên lời, Mai lại còn thêm vào: “Đây là một bãi biển riêng. Anh cũng biết điều đó mà, phải không?” Sau câu nói đó, tôi hoàn toàn mất kiểm soát.
“B-Bãi biển riêng?! Cơ bản là, cả cái bãi biển này đều là của em ư?!”
“Đâu phải của em, mà là của gia đình em ấy chứ. Sao anh lại sốc thế?”
“Dĩ nhiên là tôi phải sốc rồi! Không ngờ lại có thứ như bãi biển riêng thật sự tồn tại…”
Nhưng, đợi đã? Mai đang sống trong tòa biệt thự xa hoa kia phải không? Rồi còn sở hữu cả bãi biển riêng cùng một căn nhà ở đó nữa… Cô ấy là một Tiểu thư nhà giàu nào đó ư…?
“Có gì to tát đâu chứ? Vẫn còn nhiều hơn thế nữa mà.”
“…Đó đâu phải vấn đề ở đây, phải không?”
“Hmm, bãi biển riêng thật tuyệt vời, desu. Chúng ta phải biết ơn vì điều đó, desu!”
“Trong lớp em cũng có mấy bạn nữ sở hữu bãi biển riêng, nhưng nó cũng kiểu như thế này hả, thì ra là vậy. Đây là lần đầu tiên em được thấy.”
…Sao phản ứng của mấy người lại có vẻ hơi yếu ớt vậy…?
“Dù sao thì cũng chẳng sao cả, phải không? Thay vì thế, chúng ta hãy mau thay đồ bơi rồi xuống biển thôi nào!” Mai nói, vừa chỉ tay về phía biển.
…Đ-Đúng vậy. Cuối cùng chúng tôi cũng đã đến được biển rồi mà, hãy gạt những chuyện nhỏ nhặt đó sang một bên vậy.
“Xin hãy đợi đã, desu!”
Tuy nhiên, đúng lúc đó, Double Peace-sensei đã ngăn chúng tôi lại với một vẻ mặt khá bất thường.
“Mọi người, đây là một chuyến đi dã ngoại huấn luyện mà, phải không? Chúng ta không nên quên điều này, desu.”
…Ừm, tôi nhớ rồi. Chuyến đi này đúng là một chuyến đi dã ngoại huấn luyện mà. Các tác giả tiểu thuyết ngắn và họa sĩ minh họa cùng nhau gặp gỡ, cố gắng nâng cao chất lượng tác phẩm của mình hơn nữa, cơ bản là một buổi huấn luyện. Điều đó có nghĩa là đối với Suzuka và tôi, đây là chuyến nghiên cứu để làm cho cuốn tiểu thuyết “Lời Thề Towano” trở nên thú vị hơn.
“Điều đó khá rõ ràng mà. Sau việc này, chúng ta sẽ tiến hành nghiên cứu cho Yuu về cảnh bãi biển của cậu ấy và đó là nhiệm vụ của tôi để quan sát cậu ấy thật kỹ lưỡng trong suốt quá trình đó!”
“Đúng là không hổ danh Mai, em thật sự rất nhiệt tình đó, desu! Vậy thì, hãy nhớ điều đó trong đầu, chúng ta hãy tận hưởng biển hôm nay nào!”
“Ể? A, khoan đã…!”
Vừa nói dứt lời, Double Peace-sensei đã nắm lấy tay Mai và bắt đầu chạy về phía biển. Chỉ vài giây trước, cô ấy còn nói về buổi huấn luyện này một cách nghiêm túc, nhưng một lúc sau, cô ấy lại trở về thái độ thường ngày… Như vậy thật sự ổn chứ?
“Anh hai, chúng ta cũng đi thôi.”
“…Được rồi.” Tôi lẩm bẩm rồi cùng Suzuka bắt đầu đi theo những người còn lại.
Giữa lúc đó, Suzuka cất tiếng:
“Em xác nhận lại một chút cho chắc chắn nhé, chuyến đi này của chúng ta là để thể hiện sự tình tứ của chúng ta trước mặt Himuro-san và hóa giải những nghi ngờ của cô ấy, đúng không?”
“Anh biết mà. Nếu không giải quyết dứt điểm lúc này thì mọi chuyện sẽ rất tệ.”
“Vậy thì tốt. À, anh cũng đừng quên mục tiêu còn lại của chúng ta nữa nhé.”
“Nghiên cứu cho cảnh bãi biển chứ gì? Anh biết rồi mà. Chúng ta sẽ làm đúng như kế hoạch.”
“V-Vậy thì em yên tâm rồi…. Nhưng mà….. nghĩ đến chuyện em và Onii-chan sẽ đi biển….”
Suzuka vừa nói vừa vén chiếc mũ rộng vành lên, đôi mắt hướng về phía đường chân trời. Tôi cũng dõi mắt theo ra biển.
Giải tỏa khúc mắc của Mai, giúp Suzuka nghiên cứu và hoàn thành bản thảo của chính tôi. Tôi chỉ mong mọi thứ sẽ diễn ra tốt đẹp trong đợt trại huấn luyện này….
“Nàaaay, mấy người làm gì đó? Lại đây mau!”
“Sensei! Biển thật sự tuyệt vời lắm đó, desu! Cái cảm giác tự do tự tại này! Hoàn hảo cho một sự kiện ‘khiêu gợi’ đó, desu!”
….Mà, với hai cô gái này thì làm sao mọi chuyện có thể suôn sẻ được chứ.
**Phần 3:**
“Vậy Sensei, thầy định nghiên cứu những gì ở biển đây, desu?”
Cô Double Peace-sensei mặc bộ bikini xanh bó sát, nghiêng người về phía trước hỏi. Để không bị cảnh tượng này mê hoặc, tôi vội vàng dời mắt đi.
Sau khi đến nơi, tất cả chúng tôi đều thay đồ bơi và chuẩn bị bắt đầu “trại huấn luyện”. Tất nhiên, chúng tôi không chỉ đến đây để chơi mà còn để thu thập dữ liệu. Dù là light novel hay visual novel, cảnh bãi biển gần như là một yếu tố tiêu chuẩn, nên tất cả mọi người trừ Suzuka đều đã khá quen thuộc với nó rồi. Ở đây, chúng tôi muốn tác động đến nghiên cứu của cô bé thông qua các hoạt động của mình. Tuy nhiên, lần này chúng tôi còn có mục tiêu khiến Mai thấy chúng tôi tình tứ với nhau, nên chúng tôi quyết định tiến hành cả việc nghiên cứu và kế hoạch của mình cùng lúc.
“Giờ thì, tôi muốn hai người cho tôi thấy các hoạt động nghiên cứu đa dạng của Towano Chikai!” Mai nói, tay cầm sổ ghi chép nghiên cứu, mặc một bộ đồ bơi liền thân màu đỏ trông rất năng động.
“Vậy thì, chúng ta bắt đầu thôi.”
Vừa nói, tôi vừa nhìn sang Suzuka đang mặc bộ đồ bơi hai mảnh họa tiết hoa. Ngay khi nhận ra ánh mắt của tôi, cô bé khẽ ho một tiếng. Đó chính là tín hiệu khởi đầu cho kế hoạch của chúng tôi.
“Được rồi, mặc dù tôi định thêm cảnh bãi biển vào tập tiếp theo, nhưng đó sẽ không phải là một cảnh bình thường chỉ chơi đùa dưới nước. Tôi muốn viết nó khác đi một chút, đó là lý do cho buổi nghiên cứu hôm nay.”
“Khác đi…. là sao ạ?”
Thấy cô bé có vẻ bối rối, tôi giải thích lý do của mình cho hai người còn lại.
“Tuy sẽ là tiết lộ nội dung, nhưng tôi định viết một cảnh hai anh em bị cuốn trôi. Nó không nhất thiết phải là một diễn biến nghiêm trọng, tôi chỉ muốn họ trôi nổi trong hoàn cảnh không chắc chắn đó.”
“Bị cuốn trôi, desu!”
“G-Gì thế kia?!…..Thật sự không ngờ đó!”
Ừm, một diễn biến như thế này thật sự không phổ biến trong light novel. Tuy nhiên, chúng tôi coi đó là một nghiên cứu cho Suzuka và cũng là một phần trong kế hoạch liên quan đến Mai. Đương nhiên, chuyện như thế này rõ ràng là xuất phát từ Towano Chikai (chính hiệu).
“Vì thế, chúng tôi muốn nghĩ xem làm thế nào để trải nghiệm được điều này.”
“À, đó là lý do thầy chuẩn bị cái này đó, desu!” Cô Double Peace-sensei nói, chỉ vào phía sau lưng tôi.
[IMAGE: ../Images/..]
Đó là một chiếc thuyền bơm hơi, đã được bơm căng, cao bằng nửa người tôi.
“Vậy tức là, Yuu và Suzuka-san sẽ đi trên cái đó à?”
“Đ-Đương nhiên rồi. Anh muốn ở cùng với Suzuka mà.” Tôi đáp.
“Đ-Đúng vậy. Dù sao thì nữ chính trong tiểu thuyết của Onii-chan cũng là em gái mà. Hơn nữa, nếu chỉ có Onii-chan và em thì không sao cả….” Suzuka cũng hùa theo lý do của tôi.
Cô bé vừa nói vừa vân vê hai tay, đôi má ửng hồng.
“Muu… nếu chỉ là để nghiên cứu thì đâu nhất thiết phải là Suzuka-san, đúng không? Ngay cả em cũng có thể cùng lên thuyền với anh ấy, bầu không khí cũng đâu có thay đổi gì đâu.”
“K-Không được! Vai trò em gái quan trọng hơn! …Đó là điều anh trai đã nói. Đúng không, anh trai?”
“Đ-Đúng vậy! Không phải em gái thì không được!”
Việc để Mai thấy chúng tôi tình tứ là một lý do, nhưng nếu Suzuka – người viết truyện đích thực – không tham gia thì sẽ không thu thập được dữ liệu tốt.
Mai nhìn sang, vẻ mặt rõ ràng là bất mãn, còn Double Peace-sensei thì mỉm cười nói: “Hai người đúng là anh em thân thiết hết sức, desu!” Nhưng thôi, chúng ta cứ bắt đầu đã.
Đẩy thuyền xuống biển, tôi chìa tay giúp Suzuka lên. Chiếc thuyền vốn không lớn lắm, nên chúng tôi ngồi sát sàn sạt vào nhau.
“Uff, nó nhỏ hơn em nghĩ. Anh không sao chứ?”
“Em thấy tốt mà, vì chúng ta gần như dính chặt vào nhau luôn! Vâng!”
“Đ-Đúng rồi! Cứ thế này mình có thể gần em thật nhiều!”
Tất nhiên, chúng tôi không quên diễn trò tình cảm trước mặt Mai.
“Ồ! Thật tuyệt vời, desu! Một nam một nữ ở trên thuyền cao su nhỏ! Bình thường ngoài biển có nhiều chỗ đá ngầm nhưng với cái này thì không thành vấn đề, desu! Em chắc chắn hai người sẽ rất vui vẻ trên đó!”
“Double Peace-sensei đang nói cái quái gì vậy?!”
“Sensei, sao thầy không bám sát Suzuka-san hơn chút nữa đi, desu?”
“Và đừng nói những lời kỳ quặc như vậy nữa, làm ơn!”
Tôi đã nghĩ Double Peace-sensei sẽ nói những lời tương tự, nhưng thế này thì quá đáng rồi!
“Vậy thì, chúng tôi sẽ đi đây.”
“Đợi đã! Còn chúng tôi thì sao?! Chúng tôi phải đợi ở đây à?!”
“Tôi xin lỗi Himuro-san, nhưng chiếc thuyền này chỉ dành cho hai người thôi…”
“Đối với tôi, trông nó như chỉ đủ cho một người đi và hai người đang cố ép mình vào đó!”
“D-Dù sao thì, hai người là giới hạn, xin hãy hiểu cho.”
Nghe những lời đó, ngay cả Mai cũng không còn sức để đáp lại. Tuy nhiên, cô bé rõ ràng là rất giận dữ, phồng má lên bĩu môi.
…Cô bé là con nít à?!
“C-Chúng tôi đi đây.”
“Chúc vui vẻ, desu!”
Được Double Peace-sensei tiễn, tôi lấy mái chèo ra và bắt đầu bơi. Dù chỉ mới bắt đầu, gương mặt bất mãn của Mai đã dần nhỏ lại khi chúng tôi rời xa bờ biển.
“Haaa…” Tôi thở dài.
Trong suốt chiến dịch, tôi luôn có chút căng thẳng.
“…Đến đây là chúng ta đã trôi đến vị trí đã định. Tuy nhiên, em ước gì anh trai sẽ cố gắng hơn một chút trong việc thể hiện tình yêu dành cho em gái.”
“Không, anh thực sự đã thể hiện rất rõ ràng rồi mà em?”
“Vì ở đây chúng ta có thể thoải mái hơn một chút, em nghĩ anh có thể táo bạo hơn nhiều. C-Chẳng hạn, anh có thể nói những câu như [Anh muốn cùng em gái để lộ tất cả trên mặt biển!]”
“K-Khoan đã! Nói như thế thì chẳng khác gì ý tưởng của Double Peace-sensei lúc nãy!”
“Ha?! Đ-Đúng rồi! Xin hãy làm như anh chưa nghe thấy gì cả!”
Với đôi má ửng hồng, Suzuka lẩm bẩm những lời khó hiểu như “Đ-Điều đó quá táo bạo” hay “Vẫn còn quá sớm mà.”
Nói chung, có lẽ biển đã khiến Suzuka thư thái hơn bình thường một chút.
“C-Chúng ta tạm quên chuyện đó đi. Chúng ta đã đến được đây chỉ có hai người, vậy giờ đến lượt anh trai rồi, đúng không?”
Được Suzuka nói vậy, tôi gật đầu, đáp: “Anh biết rồi, anh biết rồi.” Giống như chiến dịch hẹn hò trước đó, chúng tôi để việc chuẩn bị cho Suzuka để mọi thứ trông tự nhiên hơn. Lấy cảnh nghiên cứu này làm cái cớ, giờ đây nhiệm vụ của tôi là diễn trò tình tứ trong tình huống này.
“Hiện tại, chúng ta đang bị theo dõi rất sát sao…”
Dù sao thì chúng ta cũng đang bị Himuro-san theo dõi mà. Đây là cơ hội tốt nhất để cô ấy thấy cảnh thân mật của chúng ta.”
Chuyện đó thì tôi thừa biết rồi… nhưng vẫn còn một vấn đề lớn.
“…Vậy giờ tôi phải làm gì để trông có vẻ chúng ta đang ‘tình tứ’ đây?”
“Cái gì?! Em đã dặn anh phải nghĩ trước rồi mà!”
“Thì đúng là vậy… nhưng trên cái thuyền này, anh chịu không nghĩ ra được trò ‘tình tứ’ nào cả!”
Thật ra tôi đã nghĩ nát óc về chuyện này rồi!
Tuy nhiên, dù đây là mùa tuyệt vời nhất để tổ chức những sự kiện bãi biển, tôi nhận ra là thật sự không có nhiều thứ có thể làm được. Thông thường, trong các tiểu thuyết ngắn (light novel) hay trò chơi, sẽ có cảnh tất cả các cô gái khoe bộ đồ bơi của mình, nhưng ngoài ra thì chẳng có gì đặc biệt cả. Tất nhiên, có những hoạt động như bơi biển, chơi đùa trên bãi cát, đập dưa hấu, bóng chuyền hay bắn pháo hoa chẳng hạn… nhưng những thứ đó không thể dùng để “tình tứ” được. Đó là lý do tại sao trong tình huống này, việc diễn cảnh tình cảm lại khó đến vậy.
“Thế nhưng, cứ trôi lềnh bềnh ở đây mà không làm gì thì phí quá…!”
“À-À, em biết rồi. Em sẽ nghĩ ra cách, nên anh nhìn em được không?”
“V-Vâng!”
Giờ tôi đã đối mặt trực tiếp với cô ấy. Có lẽ vì tình huống này, mà mặt Suzuka có vẻ hơi đỏ.
Ôi… chúng tôi cứ thế rơi vào tình thế này rồi, nhưng tôi phải làm gì đây?
“Ừ-Ừm, đồ bơi của em thật sự rất dễ thương… Rất hợp với em đó…”
“Ơ? A, À, cám ơn anh rất nhiều…”
Cuối cùng, tôi chỉ biết khen đồ bơi của cô ấy. Dĩ nhiên, tôi không thể dừng lại ở đây được. Trong đầu tôi cứ rối bời nghĩ “Tình tứ… tình tứ…”, rồi tôi quyết định đặt tay lên đầu Suzuka và bắt đầu xoa.
“Á?! Đ-Đột nhiên anh làm cái gì vậy?!”
“Đ-Đâu, ừm, anh nghĩ vuốt đầu là một động tác tiêu chuẩn khi diễn cảnh tình tứ mà…”
Mà thật ra thì, đang ở giữa biển trên thuyền thì ai lại làm vậy chứ.
“T-Tiêu chuẩn á? Thật vậy sao…?”
“Nếu nói về thế giới hư cấu thì đúng vậy. Có lẽ làm thế này ở ngoài đời thực thì hơi lạ thật—”
“K-Không phải vậy thì tốt hơn sao? Chúng ta đang bị theo dõi mà, với lại, em cũng không thấy khó chịu!” Suzuka nói, vừa nắm lấy tay tôi vừa siết nhẹ thêm một chút.
Khi tôi lại bắt đầu vuốt đầu cô ấy, Suzuka khẽ thì thầm một tiếng “Haa…” và má cô ấy ửng đỏ lên đến tận tai. Dù đây chỉ là một “chiến dịch”, nhưng tôi cảm thấy làm vậy thật sự vô đạo đức quá.
Tôi lại tiếp tục nghĩ về những tình huống tình tứ hơn. Tuy nhiên, Suzuka ngước nhìn tôi bằng đôi mắt lờ đờ, khiến tim tôi suýt lỡ nhịp. Cô ấy cứ như thể đang hỏi tôi “Tiếp theo chúng ta sẽ làm chuyện tình tứ gì nữa đây?” và…
——Đúng là vậy thật, nhưng tôi đang nghĩ cái quái gì vậy, tôi ơi?!
“Ô-Onii-chan? Anh xong rồi sao?…”
“Khụ?! A-Anh nói cái gì vậy?!”
“…Ơ? Đ-Đừng hiểu lầm em, Onii-chan! Em-Em chỉ nghĩ là nếu chỉ đến mức này thì sẽ không làm Himuro-san vừa lòng đâu! Đừng làm như em đang mong đợi gì đó chứ!”
“Đ-Đúng vậy. Anh xin lỗi!”
À, suýt chút nữa! Tôi đang nghĩ cái gì vậy?! T-Tạm thời, không được rồi. Tự nhiên xoa đầu cô ấy giữa biển thì quá siêu thực! Tôi phải nghĩ ra cái gì đó tốt hơn!
Trong lúc vẫn còn bối rối, tôi quyết định đặt tay lên vai cô ấy.
“Áaa?! Ô-Onii-chan?!”
Bây giờ tôi phải làm gì đây? Tôi cảm thấy một nụ hôn sẽ là bước tiếp theo, nhưng dù đây là một “chiến dịch”, tôi không thể làm thế được.
…Không, không có nghĩa là nếu không phải diễn thì tôi sẽ làm đâu nhé?!
Nghĩ đến chuyện hôn Suzuka thật sự không được, nên đừng nghĩ về điều đó nữa! Ừm… những hành động tình tứ khác mà tôi có thể làm ở đây sẽ là đẩy cô ấy xuống——Không được!
“Ưhh…”
Chết rồi. Tôi không biết phải làm gì tiếp theo đây.
“……………”
Suzuka đang nhìn tôi.
Dịch thuật:
Ánh mắt em ấy nhìn tôi chằm chằm tựa đang sốt, rồi từ từ khép mi lại.
...Anh làm ơn tránh kiểu này trong không khí thế này được không?! A, thật đấy!
Tuy tôi đọc toàn mấy cảnh này trong light novel nhưng làm thật ở đời khó khăn lắm, hiểu chưa!
*"Hừ, khó chịu quá dess! Anh cứ đè cô ấy xuống ngay đi!"*
Có lẽ vì đang hỗn loạn nên tôi lại nghe thấy giọng Double Peace-sensei.
*"Aaa, tuyệt vời dess! Thế mới đáng lên trại huấn luyện ý! Sensei đúng là ác quỷ toan chèn nọc độc vào em gái mình!"*
*"Cậu đừng nói mấy lời đó trong đầu tôi nữa được không?!"*
*"Hửm, sao cơ dess?"*
Chết tiệt... Sao lại thế này? Nói chuyện với ảo giác... Phải chăng tôi cuối cùng cũng điên mất rồi?
*"Onii-chan... giọng nói này là..."*
*"Kh-Không phải anh thừa nhận đâu! Chỉ là ảo giác Double Peace-sensei cứ bày đặt nói lời bậy bạ thôi mà--- Đợi đã, sao em cũng nghe thấy?"*
*"B-Bởi vì không phải ảo giác..."* Suzuka quay đầu.
Tôi ngoái theo, và ở đó——
*"A, xin đừng bận tâm em mà cứ tiếp tục đi dess!"*
Double Peace-sensei đang bập bềnh trên mặt biển với nụ cười rạng rỡ!
*"Áaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa?!"*
Tôi giật mình dứt ra khỏi Suzuka, suýt nữa ngã nhào xuống nước.
*"Á, sao thế dess? Làm ơn cho em xem cảnh anh buông thả thèm muốn ra tay với em gái trong trắng Imouto-san đi dess!"*
*"C-Cậu làm gì ở đây?!"*
*"Vì em bơi lại xem hai người mà dess!"*
*"Tôi đã bảo cậu đợi ở bờ cơ mà?!"*
*"Phụ phụ phụ, em không thể làm thế được dess. Với tư cách họa sĩ minh họa, em phải đốt cháy cảnh nghiên cứu của anh vào trong mắt mình chứ dess!"*
*"...Vậy gặp Double Peace-sensei ở đây nghĩa là..."*
*"À phải, Mai cũng tới rồi dess."*
Nhìn theo hướng Double Peace-sensei chỉ, tôi thấy Mai đang bám vào phao bơi và nhìn tôi với gương mặt bừng đỏ.
*"Y-Yuu... Cậu... Tớ tưởng cậu đã là quỷ lai rồi không ngờ cậu lại ác đến thế! Thì ra cậu định phun nọc độc lên Suzuka-san..."*
*"Cậu --- nghe không hiểu gì cả! Anh đúng là cuồng em gái thật nhưng chuyện 'phun nọc độc' làm gì đến nỗi..."*
*"O-Onii-chan... chối bỏ lúc này không hay đâu...!"*
Ừ thì đành vậy, nhưng ngoại trừ bản thân anh, anh đâu thể để em chịu đựng chuyện này!
*"C-Chẳng nhẽ... Nếu đó quả thực là bí mật của cậu, tôi không thể đứng ngoài được!"*
Nói rồi Mai vùng vẫy tay chân cố tiến lại gần... Nhưng dường như chẳng nhích được chút nào.
*"Cậu... đang làm gì vậy?"*
*"C-Cậu không thấy sao! Tôi đang định tới chỗ thuyền, mau đưa tay đây!"*
*"Đừng bảo là... cậu không biết bơi?"*
*"H...Hả?! Đ-Dâu có! Chỉ là tài bơi lội của tôi có chút vô đối... ><"*
Vậy chẳng phải tự thú là không biết bơi sao...?
Vừa giơ tay ra, cô ấy đã chụp lấy bằng cả hai bàn tay. Đồng thời, tôi như nghe thấy âm thanh vèo vèo như không khí thoát ra ngoài.
*"Cái gì...?"*
*"Cậu làm gì vậy Yuu? Kéo tôi lên thuyền đi!"*
Mai lại đang đòi hỏi điều bất khả thi như mọi khi.
*"Sao bỗng dưng thế?"*
*"Tôi cũng muốn trải nghiệm nghiên cứu của Towano Chikai! Cho tôi lên thuyền ngay!"*
*"K-Không được! Đây là mục đích cá nhân của em với Onii-chan---"*
[IMAGE: ../Images/img052.png]
Ngay lúc đó, lại nghe thấy tiếng động kia, tôi liền đi tìm nguồn phát. Và rồi—
*"K-Khoan! Cậu không đậy nút phao sao?!"*
*"Hả? Cái gì... Kyaa!"*
Nhìn kỹ thì chiếc phao bơi đang bắt đầu... xẹp lép dần.
Hóa ra, Mai—
Cô ấy bơm hơi vào phao bơi mà quên bít nút... Sao lại sơ suất thế không biết?!
"K-Không đời nào! Đợi... cứu em với, Yuu!"
"B-Bình tĩnh nào! Trước mắt, đưa tay vịn vào mép thuyền đã—"
Đúng lúc Mai vừa đặt tay lên mép thuyền thì một tiếng "xoẹt" như có vật gì đó vỡ nứt vang lên trong không khí.
"....Ơ? G-Gì thế? Tiếng gì vừa rồi vậy?!"
"Oa?! T-Thuyền đang chìm?! Đừng nói là..."
Thì ra là vậy! Hơi đang rò rỉ từ bề mặt chiếc thuyền cao su!
"Ơ?! P-Phải làm sao đây?! Em không biết bơi!"
"Anh đã bảo rồi, bình tĩnh nào! Lúc thế này phải suy nghĩ thật kỹ càng..."
"Nó cũ rồi mà. Chất liệu chắc cũng xuống cấp hết cả."
"Suzuka?! Em không thấy hơi bình tĩnh quá à?!"
Trong lúc đó, cả phao bơi lẫn thuyền đều mất hết khả năng nổi.
"Oa! Em sắp chìm rồi!"
"Mai!"
Nắm lấy cánh tay Mai, tôi kéo cô ấy lại gần. Cô ấy cố gắng hết sức để xích lại, và thế là chúng tôi cứ thế ôm chặt lấy nhau.
"A-Anh hai ơi, phải làm sao đây?! Em sợ quá!"
"Đừng hoảng! Bây giờ, chúng ta phải vào bờ đã!"
Tôi không chắc mình có thể tự mình làm được không, nhưng chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc cố gắng!
"N-Này, Anh hai! Anh đang làm gì thế?!"
"Bây giờ không phải lúc để nói mấy lời đó! Thay vào đó, Suzuka, em có ổn không?!"
Tôi biết em ấy có thể bơi, nhưng đây dù sao cũng là tình huống khẩn cấp!
"Anh sẽ đưa Mai vào bờ, còn em đi gọi người giúp đi!"
"Gì...? Anh hai? Anh đang nói gì vậy?"
"Em cũng vậy đó! Anh đã bảo bình tĩnh rồi nhưng em lại bình tĩnh quá mức— ơ?" Tôi cuối cùng cũng nhận ra.
Suzuka đang nhìn tôi với vẻ mặt ghét bỏ, còn Thầy Double Peace thì vẫn mỉm cười như thường lệ.
Ơ? Sao hai người lại có vẻ mặt như thế trong tình huống này chứ?
"....Anh hai. Trước mắt, Anh hai nên bình tĩnh lại đã."
"Đúng đó ạ. Sau khi bình tĩnh, thầy nên thử đứng dậy ở chỗ đó xem sao."
"Hả? Đ-Đứng dậy...?"
Tôi duỗi chân ra. Một cảm giác lạo xạo... đùa nhau à?
"Hình như đây là một bãi biển khá nông đó ạ."
Đúng như Suzuka nói, tôi có thể nhìn thấy chân mình khi đứng tại chỗ. Tôi hoàn toàn không nhận ra điều đó...
"Haizzz, Sensei đúng là đàn ông đích thực mà! Thầy ngầu thật đó!"
"Cái đó thì đương nhiên rồi, nhưng Anh hai định ôm như thế này đến bao giờ hả?"
Tôi sực nhớ ra tình cảnh hiện tại của mình nhờ lời nói của em ấy.
"Yuu...! Yuu...!"
Mai vẫn đang bám chặt lấy tôi, miệng không ngừng lặp đi lặp lại tên tôi. Lúc đó, tôi nhận ra cảm giác mềm mại của hai thứ đang áp chặt vào ngực mình.
"...Mai. Chúng ta về nhà thôi."
Tôi không kìm được mà thở dài thườn thượt, rồi từ từ tách mình ra khỏi cô ấy.
[IMAGE: ../Images/03-01.png]
**Phần 4:**
"Thiệt tình, sao lại thành ra thế này chứ... Cuối cùng cũng được ở riêng một mình..."
Suzuka đang lẩm bẩm gì đó bên cạnh tôi, nhưng tôi chẳng thực sự lắng nghe. Sau chuyện vừa rồi, chúng tôi quay trở lại bãi biển, nơi một cơn mệt mỏi đột ngột ập đến khiến tôi phải nằm vật xuống chiếc khăn trải để nghỉ ngơi một lát. Mai thì đang ngồi xổm cách tôi một đoạn ngắn, khuôn mặt ửng đỏ, miệng lẩm bẩm gì đó khi nhớ lại tình trạng của mình vài phút trước.
...Sao cô ấy lại không biết nước ở đây nông chứ, trong khi cô ấy là chủ bãi biển này mà? Khi tôi thử hỏi, cô ấy lại giận dỗi và nói: "T-Tại vì em chưa tắm ở đây bao giờ mà!"
...Giờ thì tôi chẳng muốn làm gì hết.
"Anh trông ngầu khi cố gắng cứu Himuro-san đấy, nhưng... lúc đó anh nghiêm túc thật... Rốt cuộc Anh hai có thích Himuro-san không...?"
"Hửm? Em nói gì vậy, Suzuka?"
"Không nghe thì thôi vậy."
...Không, làm ơn nói to hơn chút đi để tôi còn nghe được chứ.
Vì Suzuka cứ hành xử như vậy, tôi không biết phải làm gì bây giờ. Bởi vì chuyện vừa xảy ra, kế hoạch của chúng tôi đã bị thụt lùi một bước lớn rồi.
"Sensei!"
Đúng lúc đó,
Sensei Double Peace vẫn tươi cười nói chuyện với tôi như mọi khi. Cô ấy vốn dĩ luôn thoải mái trong mọi tình huống, nhưng lúc này, nụ cười rạng rỡ ấy dường như đang làm lóa mắt tôi.
“Cuối cùng chúng ta cũng đến được biển rồi, desu? Nằm dài ở đây thật lãng phí quá! Vì vậy, chúng ta hãy tiếp tục nghiên cứu cho chuyến tập huấn này nào, desu!”
“Chà, dù Sensei có nói là nghiên cứu đi nữa…”
“Cảnh tượng trên thuyền lúc nãy thật tuyệt vời, desu. Tôi cảm nhận được một sự gợi cảm chưa từng có từ đó! Tuy nhiên, tôi tin rằng vẫn còn thiếu một số sự kiện cơ bản cho cuộc nghiên cứu này!”
Sự kiện cơ bản ư?
Tôi khẽ ngẩng đầu lên một chút, Sensei Double Peace liền nói “Cái này đây, desu!” và lấy ra một lọ nhỏ.
“Cái này là…? Kem chống… nắng?”
“Đúng vậy, desu! Nói đến biển, sao có thể bỏ qua màn kem chống nắng được chứ!”
“Thì… những cảnh phục vụ fan thì đúng là khá phổ biến… Nhưng mà, đó chẳng phải là thứ bôi trước khi xuống biển sao…?”
“Cái đó không quan trọng đâu, desu. Quan trọng là hành động bôi kem chống nắng, đúng không? Nói vậy thì, Sensei, phiền anh giúp tôi, desu.” Cô ấy vừa nói vừa đưa lọ kem cho tôi.
“Hở? Giúp tôi… cái gì cơ?”
“Điều đó quá rõ ràng rồi, desu! Tôi muốn anh bôi kem chống nắng cho tôi!”
Khoảnh khắc Sensei Double Peace nói câu đó, tôi cảm thấy như mình nín thở trong giây lát.
“Khoan – Ý cô là sao khi nói bôi cho cô?”
“Trong sự kiện này, người đàn ông sẽ xoa kem chống nắng lên người phụ nữ trong khi cô ấy run rẩy và rên rỉ, desu!”
“Chà, ừm, điều đó có thể đúng nhưng mà vẫn là?!”
“Ngoài ra, tôi chưa từng có bất kỳ người đàn ông nào xoa kem chống nắng lên cơ thể mình, và tôi tin rằng anh cũng có thể dùng điều này cho nghiên cứu của mình, desu! Anh có kinh nghiệm gì về việc đó không, desu?”
“…Anh có không, Onii-chan?”
“Uwa?! S-Suzuka?! Đ-Đừng có đột nhiên nói chuyện với anh như thế! Em làm anh giật mình đó!”
“Cái đó không quan trọng lúc này. Anh có không… hay là không?”
“E-Em đang dọa anh đấy à?! Đ-Đương nhiên là anh không có kinh nghiệm gì về việc đó rồi.”
“Là vậy sao. Vâng, có lẽ là vậy thật. Vậy thì, điều đó thực sự cần thiết cho cuộc nghiên cứu.”
“Hả?!”
“V-Vì đây là cho nghiên cứu của anh, em cũng sẽ giúp một tay.”
Cái cách cô ấy nói… cô ấy thực sự muốn làm điều này để lấy dữ liệu!
“Yuu sẽ bôi kem chống nắng cho mọi người?! Em cũng chưa có kinh nghiệm đó đâu!”
Đúng như tôi lo sợ, Mai cũng quay đầu lại và tham gia vào cuộc trò chuyện.
“Cậu hồi phục nhanh thật đấy chứ?”
“C-Cái gì mà sao? Tớ không thể cứ mãi chán nản về chuyện đó được! Nếu là hoạt động nghiên cứu của Yuu, tớ không thể ngó lơ được!”
“Tốt lắm, desu! Mọi người đã quyết định rồi nhé!”
“Còn ý kiến của tôi thì sao?!”
Vậy là ý kiến của tôi chẳng bao giờ được tính đến như mọi khi…
“Giờ thì, hãy bắt đầu sự kiện Sensei sẽ bôi kem chống nắng cho tất cả chúng ta nào, desu!”
“Vâng!—–”
Chỉ vào những lúc như thế này, mọi người mới đồng lòng như vậy…
——Rồi sau đó.
“Phù phù phù, tôi sẽ là người đầu tiên bắt đầu đây, desu!”
Trong khi tôi đang thoa kem chống nắng lên một tay, những cô gái còn lại đang chơi oẳn tù tì để quyết định ai sẽ đi trước và rõ ràng là Sensei Double Peace đã thắng cuộc thi đó.
“Uhm….. giờ tôi nên làm gì đây?”
“Vui lòng đợi một lát, desu.” Sensei Double Peace nói và nằm xuống tấm chăn.
Khi cô ấy nằm đó, cô ấy mở dây áo bikini phía trên, để lộ tấm lưng trần của mình.
“…Và cô đang l-l-l-làm cái quái gì vậy?!”
“Làm cái này thì quá rõ ràng rồi, anh không nghĩ thế sao, desu?”
“Ý cô là sao?!”
Mấy chỗ nhô ra gợi cảm này quá nguy hiểm tôi nói cho mà biết!
“Onii-chan…..! Thật là vô liêm sỉ…!”
“Lại nữa, tại sao em lại nổi giận với anh?! Thay vì thế, việc cởi áo bikini ra có hơi quá đáng không Sensei Double Peace?”
“Không phải vậy đâu, desu. Trong một cảnh phục vụ fan như thế này, anh phải trực tiếp”
"...kem chống nắng thì toàn vấy ra sau lưng, em chẳng kịp bôi lại đâu~ đấy!!!"
Thiếu nữ không ngừng thúc giục "Anh bôi luôn đi, nhanh lên~", khiến tôi đành bật dậy quỳ xuống bên cạnh Double Peace tiên sinh.
"Phụ phụ... lần đầu làm cái trò này mà cảm giác đã đời quá~! Tư liệu cực chất cho cảnh bôi kem sắp tới!!"
"Th- Ừ thì tốt... nhưng mà phải dùng tay trực tiếp hả?"
"Dĩ nhiên~" "Thế à?" "Đúng thế ạ~" "Ờ... hiểu."
Má ơi! Tim đập thình thịch không chịu nổi! Nhưng nghiên cứu mà, đành vậy!
Tôi dùng tay miết kem rồi xoa lên lưng Double Peace tiên sinh.
"A~~n..."
"Xin đừng phát ra mấy tiếng kì quái như vậy?"
Mặt mũi hoảng loạn giờ đổ đử nói năng gì! Hơn hết chất da người chị này sao mà mềm mại quá đỗi!
"Em tưởng không khí căng cực nên phải hít thở gấp chứ~?"
"Không có chuyện đó!"
"Nhưng anh động vào là em chịu hết nổi. Ưm... ahn... Á~~"
Xạo! Xạo quá trời xạo!
Trong lúc cố đè nén tiếng rên... "gợi cảm" của Double Peace tiên sinh, tôi vừa xoa kem vừa nhận ra ánh mắt sắc lẹm từ Suzuka và Mai.
Đen thật! Ai dè tôi lại phải rờ rẫm kĩ lưỡng lắm trên cơ thể con gái trong cảnh này... - Ngừng suy nghĩ! Phải giữ đầu óc trong sáng!
"...Phù... tay anh có khiếu đấy~. Không hổ danh thạc sĩ nghiên cứu~! Kinh nghiệm tuyệt cú mèo!"
"Th-Ờ!"
Vậy là màn bôi kem đã xong, cơ thể lẫn tinh thần đều rã rời.
"T-Tới lượt em!"
Mai hăm hở chiếm vị trí của Double Peace tiên sinh.
Xin chừa... nghiêm túc quá rồi...
"Ê? À chết rồi?!"
"Cái gì?"
"Áo... em đâu có mặc bikini?"
"Thì em nằm nghiêng, anh bôi chỗ nào hở da được không?"
Như vậy sẽ đỡ đụng chạm...
"Kh- Không được! Không đúng chất "tiết mục quệt kem thương hiệu" rồi! À... em nghĩ ra cách!"
Mai chợt sáng mắt, quay lưng về phía tôi, kéo dây áo tắm tuột xuuuống như đang... thoát y!
"L-L-Làm cái gì?!"
"Đừng nhìn vào! Chả nhẽ không làm vậy thì anh bôi cả lưng em sao?!"
Chả hợp lý tí nào! Nhìn cái dáng hai tay đỡ ngực như thế kia rõ toàn thân bán khỏa thân rồi!
"Đ-Được rồi... như vầy..."
Mai ngồi quay lưng lại, khuôn mặt ửng đỏ liếc nhìn phía sau. Cảnh tượng này bất công quá! Hiện rõ lưng trần kích thích đến từng đốt sống - thật ra từ phía sau vẫn lấp ló hai bầu ngực căng tràn sắp tuột khỏi vòng tay ôm ghì! Đen đủi thay, màn "thể hiện" này còn... gợi cảm hơn bà chị Double Peace trời đánh, khiến tôi không tài nào ngước mặt lên nhìn!
"C-Thật luôn...?"
"S-Sao nữa? Em ngượng chết rồi nên làm nhanh đi! Nghiên cứu mà!"
Chết tiệt! Bị nói vậy thì đành tiếp tục!
"Kyyyaa?!"
Tay tôi vừa chạm vào cõi lưng trắng nõn, Mai rú thất thanh, toàn thân giật bắn lên.
"S-Sao cứ rờ rờ!... gãi đúng chỗ em nhột...! A... Ah~n!"
"Làm bình thường mà đếch?! Ngọ nguậy thì anh bôi kiểu gì?!"
"Dù sao thì cũng... a... haa... kyaaa!!!"
Tôi chỉ lướt nhẹ vài đường, nhưng cô nàng vẫn không ngừng run rẩy.
Thấy không... da cứ đỏ dần, hơi thở dồn dập nguy hiểm?!
"Phụ phụ... đúng là bậc thầy nghiên cứu! Tuyệt chiêu thật!"
"Onii-chan... đồ người... thật đúng nghĩa!"
“Sai bét! Mọi chuyện là tại nàng ta quá nhột ấy chứ!”
Mới ngày nào đây… Chẳng phải gần đây mọi lỗi lầm đều đổ hết lên đầu tôi đó sao?!
“Hả...ha...hả...”
Khi chúng tôi vừa hoàn thành, nàng thở còn nặng nhọc hơn cả lúc đầu.
Có lẽ vì quá mệt nên ánh mắt trở nên vô hồn, chỉ thấy nước mắt lấp lánh nơi khóe.
...Ừm thì nói sao nhỉ...cảnh này thật sự...
“Hình như...đang đến hồi Chung cuộc ạ~ desu.”
“Đừng? Tôi cố hết sức không nghĩ tới rồi mà đừng có miêu tả trống không như thế!”
“...? Ý câu đó là sao ạ?”
“Sau chuyện ấy chính là cảnh này đó Imouto-san~ desu. Nôm na là khi nàng gái kiệt sức sau trận cuồng phong của chàng trai, lòng ngập tràn cảm giác mê đắm xen lẫn tuyệt vọng—”
“Khoan đã! Đừng có dạy Suzuka mấy thứ từ ngữ quái dị!”
Nó còn quá sớm để nghe mấy thứ này! Mà phản ứng của em tôi sao lại chuẩn đến từng li thế kia!
“...Cũng-không-tồi-lắm. Trải nghiệm này chắc chắn sẽ hữu ích cho tiểu thuyết của em sau này...”
Cả Suzuka lẫn Double Peace-sensei đều đỡ Mai đứng dậy, nhưng nàng vẫn còn đứng không vững.
Kệ nàng thế đi vì...
“Suzuka thật sự muốn làm tiếp sao...?”
“Dĩ nhiên rồi ạ! Là em gái, em phải hỗ trợ anh nghiên cứu đến cùng.” Nàng vừa nói vừa ngồi xuống chăn.
Tôi hiểu nghiên cứu là cần thiết, nhưng giờ tôi thật sự không hứng thú chút nào...
“Anh đã bảo em không cần cởi bikini ra mà!”
“Hai người kia đã làm, em cũng phải làm vậy. Như thế có ổn không?”
Ugh... Suzuka đang học đòi mấy thứ kỳ quặc...Sao em lại phải cởi luôn áo?--
“Onii-chan! Đừng nhìn!”
“X-X-Xin lỗi!”
Tôi vội quay mặt đi.
Mình đang nghĩ cái quái gì thế này?!
“E-Em ổn rồi.”
Quay lại thấy Suzuka đã nằm úp mặt xuống chăn, lưng hướng về phía tôi.
...Thôi, làm nhanh cho xong vậy. Đáng lẽ đây là khoảnh khắc lãng mạn nhất, nhưng khán giả duy nhất lại đang ngồi thẫn thờ suy nghĩ vẩn vơ.
“R-Rồi, anh làm đây.”
Chờ Suzuka gật đầu, tôi đưa tay ra.
“...Ư...hip...”
Mỗi cử động nhẹ của tay tôi, Suzuka lại rên lên một tiếng thỏ thẻ.
...T-Tin được không, tiếng rên ấy khiến tim tôi loạn nhịp hơn cả giọng nói thường ngày. Cảm giác như đang phạm phải chuyện bất chính. Á chết! Không được vẩn vơ nữa. Tìm gì khác nghĩ đi nào... À ừ, em gái tôi da thật mềm—Hả! Mình đang nghĩ gì vậy!
“...Đôi bàn tay kia như dệt nên những đóa hoa nhỏ xinh trong sáng, khi thì âu yếm nâng niu, khi thì trêu đùa phiêu lãng, len lỏi khắp những nơi bờ môi anh muốn đến... Cô em gái bỗng thấm thía cảm giác hạnh phúc khi được anh chạm đến, sẵn sàng dâng hiến đóa hoa đầu mùa...”
“Kể lể như thế gọi là gì thế tiên sinh?!”
“À, xin lỗi. Tôi vụng về trong diễn đạt ạ~ desu.”
“Không phải ý đó! Sao mấy lúc thế này tiếng Nhật của tiên sinh lại trôi chảy đến lạ lùng thế?!”
Có lẽ vì phải nghe màn tường thuật ngượng ngùng ấy nên tay tôi càng luống cuống. Suzuka chỉ buông ra những tiếng như "Ưmm...a...hả..." nên tôi quyết định đổ nốt chai kem chống nắng để hoàn thành nhanh.
“Kya! C-Cái gì thế này?!”
“Á! X-Xin lỗi em!”
Thế nhưng tay tôi lỡ buông, cả chai kem đổ ụp lên người Suzuka. Chỉ mấy giây sau, người em gái hoàn toàn trắng xóa.
Ôi trời... kẹt cả vào tóc luôn...
“Ooooh! Suzuka-san lúc này đây chính là dấu vết của thanh xuân mãnh liệt mà Sensei dâng tặng~ desu!”
“Chỉ là kem thôi! Đừng thêm mắm dặm muối vào nữa!”
Ái chà, tình hình–
Có phải lúc nói mấy lời đó thật không!
“S-Suzuka? Em không sao chứ?”
“A-Anh đang làm cái trò quái quỷ gì vậy hả, Onii-chan?!” Suzuka vừa trách tôi, vừa luống cuống mặc lại áo bikini.
Giọng em nghe không giống như đang giận dỗi, mà cứ như thể đã hoàn toàn cạn lời với tôi rồi.
“Anh thật sự xin lỗi… Tay anh lỡ trượt…”
“…Haa. Có vẻ như phải tắm rửa sạch sẽ thì mới hết được.”
Nhìn kỹ thì kem chống nắng còn dính cả lên đầu em nữa. Đúng là dính toàn thân luôn rồi.
“Ở biển thì không thể tắm rửa kỹ càng được, nên nếu có thể, em muốn mượn phòng tắm của nhà anh ạ.”
“Đúng là như vậy… Mai này, em có thể cho bọn anh dùng phòng tắm trong biệt thự của em không?”
“Phụt?”
Có vẻ như cô ấy vẫn chưa hoàn hồn, chỉ quay đầu lại với một tiếng động kỳ quặc.
“…Hả? A! Phòng tắm phải không ạ! Có một phòng ở tầng một, cuối hành lang đó, cứ tự nhiên dùng đi nhé!”
“Cảm ơn cậu rất nhiều, bọn mình sẽ dùng nhờ.” Suzuka nói rồi chậm rãi bước về phía biệt thự…
“…Haa… Mình đang làm cái quái gì thế này…?” Tôi rũ vai.
Theo nhiều cách mà nói, tôi đang tự chán ghét bản thân.
“Nhưng mà, đúng là không hổ danh là Sensei mà! Nhiệt huyết nghiên cứu của Sensei đáng ngưỡng mộ thật đấy ạ!”
“Này, Sensei Double Peace à… Em có chắc là không phải đang mắng anh đấy chứ…?”
“Nếu đây là một eroge, thì cảnh này đã kết thúc hoàn toàn khác rồi, desu.”
“Lại nữa rồi, cô ấy chẳng nghe lọt tai gì cả…” Tôi thở dài.
Đúng lúc đó, tôi để ý thấy túi của Suzuka vẫn còn nằm trên chiếc chăn. Em ấy mang theo một số đồ như áo phông và khăn tắm, đúng là một chiếc túi du lịch.
“Chắc Suzuka quên mang theo rồi… Anh xin lỗi, anh sẽ đi theo em ấy.”
“Ể?! Đây là sự kiện phòng tắm của hai người sao, desu?!”
“Anh có nói thế bao giờ đâu?! Anh chỉ muốn mang đồ em ấy quên cho thôi mà!”
“Thật sao ạ? Thật tiếc quá, desu. Mà này, Sensei? Dù sao Sensei cũng đã đến biệt thự rồi, sao không tắm luôn thể ạ? Trên người Sensei cũng dính khá nhiều kem chống nắng đó, desu.”
Đúng như cô ấy nói, tôi nhận ra kem chống nắng dính khá nhiều lên đầu mình và các chỗ khác.
“Ừ, em nói đúng. Vậy để anh tắm sau khi Suzuka quay lại vậy.”
“Có một phòng tắm thứ hai ở tầng hai đó, Sensei biết không ạ? Sao Sensei không dùng phòng đó đi?”
À, vậy sao? Vậy thì, anh sẽ dùng nhờ nhé.
Tôi cảm ơn Mai và cầm túi đi về phía biệt thự.
Để đồ đạc trong phòng khách, tôi đi về phía hành lang.
Cánh cửa mà cô ấy nói… kia rồi.
“Này, Suzuka? Em quên khăn tắm rồi này?” Tôi vừa gõ cửa vừa gọi.
Tuy nhiên, không có tiếng trả lời. Có lẽ em ấy không nghe thấy vì đang tắm dở chăng?
Nghĩ lại thì, trong các tiểu thuyết ngắn (Light Novel) và trò chơi visual novel, nhân vật thường sẽ mở cửa ra với câu “Không có ai ở đây sao?”, rồi sau đó là tiếng thét xấu hổ của cô gái. Tất nhiên là tôi sẽ không làm thế đâu nhé? Dù sao thì tôi cũng biết em ấy đang ở trong đó mà. Chưa kể, cô gái đó là em gái ruột của tôi.
“Anh sẽ để túi ở đây nhé!”
Ngay cả khi em ấy không nghe thấy, thì khi mở cửa ra, em ấy sẽ thấy chiếc túi ngay.
“Vậy thì, chắc mình cũng đi tắm thôi.”
Tôi lấy một chiếc khăn cho mình và đi lên tầng hai.
Cùng một vị trí… nghĩa là ở cuối hành lang. Có vẻ đây rồi. Đáng lẽ phải rõ ràng rồi nên tôi mở cửa mà không nghĩ ngợi gì. Tuy nhiên, giây tiếp theo, cả người tôi đột nhiên cứng đờ như đá.
“Ể?”
“…Ể? O-Onii-chan?”
Có ai đó… Ờ thì “ai đó” không phải là cách diễn đạt đúng… tất nhiên là Suzuka. Em ấy… đang khỏa thân. Với làn da trắng nõn và mái tóc dài ướt sũng.
Đối mặt với một Suzuka mà tôi chưa từng thấy bao giờ, dòng suy nghĩ của tôi hoàn toàn đóng băng.
“Cá-?! Sao Onii-chan lại ở đây?!”
Tuy nhiên, đó.
giọng nói ngay lập tức kéo tôi trở về thực tại.
“K-Không! Em sai rồi! A-A-A-Anh không cố ý đâu! Mà sao em lại ở đây? Anh cứ tưởng em đang tắm ở tầng một chứ!”
“V-Vòi hoa sen ở tầng một hình như bị hỏng rồi, nước có ra đâu! Anh còn định nhìn chằm chằm em đến bao giờ nữa hả?!” Cô bé vừa nói vừa che chắn cơ thể bằng hai tay rồi khụy xuống tại chỗ.
Với khuôn mặt đỏ bừng và ánh mắt giận dữ, cô bé ngước lên nhìn tôi, buộc tôi phải quay người đi ngay lập tức.
“X-Xin lỗi! Không phải lỗi của anh! Anh cũng muốn tắm mà! Nghĩ là em đang dùng vòi ở tầng một nên anh mới dùng cái ở tầng hai….!”
“Sao anh không nhận ra em không dùng cái ở tầng một chứ!” Giọng cô bé run rẩy.
Tất nhiên, cơ thể cô bé chắc cũng đang run lên. Rồi, Suzuka cứ phát ra những âm thanh như sắp khóc đến nơi. Cuối cùng, cô bé nói:
“…..A-Anh hai đúng là tệ nhất…”
Tôi dồn hết sức lực vào toàn thân và hét toáng lên:
“ANH XIN LỖIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIII!!!”
Bị tình huống áp đảo, tôi ba chân bốn cẳng bỏ chạy.
…..M-Mình đang làm cái quái gì vậy chứ! Dù là tai nạn đi chăng nữa, việc nhìn trộm em gái mình tắm thì đúng là hạ tiện đến mức không thể hạ tiện hơn!
CHẾTTTTTTTTTTTTTTTTT TIỆT!
Khi đang chạy trối chết, tôi bỗng trượt chân ở cầu thang. Đối mặt với cảm giác đột ngột lơ lửng, trần nhà tuyệt đẹp cứ thế hiện ra trước mắt tôi, và tôi nghĩ khi nhìn lên:
…..Đáng lẽ nên nói “Không có em ở đây à?” rồi mở cửa mới phải trong tình huống này chứ….
[IMAGE: ../Images/00008.jpg]
**Phần 5:**
“Haaaaa…..cứ như chuyện này đã từng xảy ra rồi vậy….” Tôi lẩm bẩm trong lúc cố xoa dịu cơn đau ở sau gáy.
Sau vụ đó, Suzuka bước ra khỏi phòng tắm với khuôn mặt đỏ bừng như sắp nổ tung đến nơi và trừng mắt nhìn tôi. Dù tôi có cố xin lỗi thế nào đi nữa, cô bé cũng chẳng thèm nghe. Mai và Thầy Hai Hòa Bình (Double Peace-sensei) cũng đã trở về từ bãi biển, đánh dấu kết thúc hoạt động nghiên cứu của chúng tôi. Trong khi các cô gái thay quần áo, tôi chỉ lẳng lặng nhìn ra biển.
…….À, biển về đêm đẹp thật đấy nhỉ…..
[IMAGE: ../Images/00009.jpg]
“Ối, Thầy ơi? Trông Thầy không khỏe lắm ạ. Có chuyện gì xảy ra ạ?”
“Thầy Hai Hòa Bình? Sao em nhanh thế……..không phải chứ?”
Quay người về phía phát ra giọng nói, tôi đột ngột ngừng lời. Đó là vì Thầy Hai Hòa Bình đang đứng ngay đó, mặc một bộ yukata khiến tôi thực sự bất ngờ.
(TLC: yukata = Kimono mặc trong các lễ hội, chủ yếu vào mùa hè)
“Em đang mặc cái gì vậy?”
“Là yukata ạ! Thầy chỉ cần kéo dây obi ra là sẽ có một sự kiện ero-thú vị tuyệt vời đấy ạ!”
(TLC: obi = dây thắt lưng của yukata)
“Tôi chẳng buồn phản bác nữa. Mà sao em lại mặc cái đó?”
“Để đi lễ hội mùa hè ạ.”
Tôi lại quay đầu về phía phát ra giọng nói khác, và thấy Mai đang bước vào phòng khách. Cô bé cũng mặc một bộ yukata.
“Ở thành phố gần đây, họ đang tổ chức lễ hội mà.”
“Vâng ạ! Em nghe Mai nói thế và nghĩ rằng chúng ta nhất định không thể bỏ lỡ cơ hội nghiên cứu tuyệt vời như thế này. Các bạn nữ cũng đồng ý hết ạ!”
“Đúng là như mọi khi, chẳng ai thèm hỏi ý kiến tôi gì cả! Mà thôi, dù sao cũng chẳng quan trọng!”
……Khoan đã, khi cô ấy nói “tất cả các bạn nữ”…. nghĩa là….
“Em xin lỗi vì đã để anh đợi.”
Đúng lúc đó, Suzuka cũng xuất hiện trong phòng khách. Tất nhiên, với một bộ yukata. Tôi không thực sự sốc vì trang phục của cô bé, nhưng tôi lo rằng cô bé có thể vẫn còn sợ hãi vì chuyện vừa xảy ra.
“…..Sao anh cứ nhìn chằm chằm như thế, Anh hai?”
Đúng rồi, cô bé vẫn còn…
Trời ơi… Con bé cũng lườm tôi muốn cháy mặt. Nhưng mà, ít ra em ấy chịu nói chuyện với tôi là tôi cũng thấy mừng rồi.
“….Ủa? Hai đứa có chuyện gì vậy?”
“D-Dạ không! Không có gì đâu ạ!”
Mai nhìn tụi tôi với vẻ nghi ngờ, nhưng chúng tôi không thể nào kể cho cô ấy nghe về chuyện vừa nãy được. Dù cho đó có thể là một cách để tạo ấn tượng tốt, thì thời điểm này không thể tệ hơn được nữa.
“Hừm… Yuu rõ ràng là đang giấu diếm gì đó! Nếu đã vậy thì…!”
Con bé lại có vẻ đang nghĩ ra điều gì đó kỳ quặc khi nhìn về phía tôi.
“Mà này, Onii-chan, em nghe nói đi lễ hội mùa hè là một sự kiện kinh điển mà. Nếu đã vậy, thì chúng ta phải đi để hoàn thành nghiên cứu của anh chứ, đúng không?”
Cái cách con bé nói nghe như thể nó muốn đi vì mục đích nghiên cứu của mình, và tôi, kẻ thay thế, phải làm theo.
“Ừ-Ừm, em nói đúng. Vậy thì đi thôi, đến lễ hội mùa hè.”
“Vậy thì quyết định rồi ạ, desu! Chúng ta đi ngay bây giờ thôi!”
“Ơ? Đi ngay bây giờ á?”
“Chà, chúng ta sẽ không muốn đến quá muộn đâu, desu, và thay vì ăn tối ở đây, chúng ta có thể ăn gì đó ở các quầy hàng ngoài kia, em nghĩ vậy!”
Có lý. Con bé nói đúng.
Vì mọi người đều đồng ý đi lễ hội, chúng tôi rời biệt thự và đi đến trạm xe buýt mà Mai đã chỉ. Khi mặt trời dần dần lặn xuống, tôi nghe thấy giọng nói quen thuộc đã vang lên cả ngày của người duy nhất.
“…..Onii-chan.”
Giữa đường đến trạm xe buýt, Suzuka bắt đầu nói chuyện với tôi bằng một giọng nhỏ xíu mà chỉ mình tôi nghe thấy. Điều đó khiến toàn thân tôi rùng mình, chủ yếu là vì chuyện đã xảy ra hồi nãy.
“C-Có chuyện gì vậy?”
“Không phải chuyện gì quan trọng lắm nhưng… anh không có gì muốn nói với em sao?”
Chắc hẳn là… chuyện ở phòng tắm vừa nãy rồi.
“À… Ừm, anh thật sự xin lỗi về chuyện hồi nãy…”
“K-Không phải vậy! Làm ơn quên chuyện đó đi. Em-Em cũng sẽ quên nó…”
Quên nó đi á… Nói thì dễ vậy chứ… Làm sao mà nói nhỉ, làn da trắng muốt của con bé… và bộ ngực dù không có gì nhưng vẫn đẹp đến kinh ngạc kia…
“….Anh đang nghĩ gì vậy, Onii-chan?”
“Hả?!”
Tôi giật mình quay lại bởi giọng nói lạnh tanh của Suzuka.
…Thật sự, tôi đang nghĩ cái quái gì vậy chứ!
“…..Onii-chan đúng là Onii-chan mà…”
“A-Anh không biết em đang nói gì nhưng anh xin lỗi! Anh nhất định sẽ quên nó! Anh hứa đấy!”
Đối diện với vẻ mặt ghê tởm của Suzuka, tôi liên tục cúi đầu.
“Anh làm ơn hãy quên đi… Và, anh thấy sao?”
“Thấy sao…? Vì không phải chuyện đó, thì anh còn phải nói gì nữa đây?”
“Đó là… về bộ… của em…”
“Về bộ… của em…?”
Con bé có vẻ đang chật vật với những từ tiếp theo… nhưng một khi đã quyết định, giọng nói của nó vang hơn hẳn trước đó.
“Anh thấy bộ yukata của em thế nào?!”
“Ơ…?”
Chà, nó thực sự rất hợp với con bé. Nó thật sự đáng yêu cho dù có mặc gì đi nữa, nhưng với bộ yukata màu nhạt này, vừa vặn hoàn hảo với dáng người, nó thực sự làm toát lên nét đáng yêu rất riêng của Suzuka. Mai cũng đang ở khá gần chúng tôi, vậy nên có lẽ tôi cứ nói thật lòng là được.
“Ừ-Ừm, anh nghĩ nó rất hợp với em…?”
Thế nhưng, không hiểu sao, câu trả lời lại khá yếu ớt.
“…..V-Vậy sao. C-Cảm ơn anh…”
Suzuka cũng cắt đứt ánh mắt với tôi và nhìn đi nơi khác khi trả lời.
“Ồ hô hô hô? Hai đứa đang nói chuyện gì vậy, desu?”
“Úi! D-Double Peace-sensei, đừng có làm tôi giật mình như vậy chứ!”
“Hửm? Hai đứa có nói chuyện riêng tư gì không? Chẳng hạn như bộ yukata trông thế nào ấy…?”
“Ơ? À, không, ừm…”
Cảm thấy ngượng ngùng, tôi cố gắng che đậy.
“Đ-Đúng vậy. Bộ yukata này, có phải cũng là do Double Peace-sensei chuẩn bị không? Sao cô lại mang theo thứ như vậy chứ.”
“À, là về chuyện đó, desu. Tôi nghĩ rằng chuyện như thế này có thể xảy ra mà, nên tôi đã mang theo một vài bộ đồ cosplay đó, desu!”
“Em cứ tưởng chuyện này có thể xảy ra sao…?”
“Ngoài ra, em còn chuẩn bị cả đồ hầu gái lẫn sườn xám nữa.”
“Không chỉ trông mong những chuyện kỳ quặc, cái hướng em đang đi khiến anh lo lắm đấy nhé?!”
Vừa cãi lại, tôi vừa thở phào nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng lái được sang chuyện khác.
“…Anh ấy nói hợp với mình… Anh hai nói… bộ yukata của mình… ưm ưm ưm.”
Thế là, chúng tôi lên xe buýt ở trạm rồi thẳng tiến đến khu lễ hội, còn cô bé Mai thì cứ im lặng không nói năng gì, chỉ dán mắt vào tôi.
[IMAGE: ../Images/..]
**Phần 6:**
“Ồ, quy mô lớn ghê, desu~”
Sau khoảng 10 phút đi xe buýt, chúng tôi đã đến khu lễ hội. Có một ngôi đền ở trung tâm, vô số con đường chạy xung quanh với các gian hàng trải dài tít tắp. Lượng người cũng không phải dạng vừa, khiến nơi đây trở nên khá đông đúc.
“Hình như pháo hoa sắp bắn rồi. Bảng thông báo có ghi thế.”
“Vậy bảo sao đông người thế này.”
“À mà, anh từng nói là nghiên cứu lễ hội mùa hè để lấy cảnh quay, vậy chính xác thì người ta làm gì trong những sự kiện như vậy ạ?”
Có lẽ Suzuka muốn biết mình có thể làm gì trong một cuốn tiểu thuyết ngắn nếu có cảnh lễ hội mùa hè, nhưng điều đó không hẳn là chung chung.
“Đối với một lễ hội mùa hè như thế này, mục đích là đến đây và vui chơi nói chung, anh nghĩ vậy. Em có thể đi dạo quanh các gian hàng với ai đó, biến nó thành một sự kiện không xảy ra mỗi ngày.”
“Em hiểu rồi… Quả thật, không khí ở đây khác hẳn so với các sự kiện thường ngày. Được đi chơi ở một nơi như thế này với Anh hai… Vậy thì, chúng ta đi thôi ạ.”
Suzuka vừa nói vừa đặt tay lên áo tôi. “S-sẽ tệ lắm nếu chúng ta lạc nhau ở đây mà,” cô bé nói, mắt lảng đi.
Đúng là đông thật. Tôi cũng lo chúng tôi sẽ bị lạc. Thế nên—
“A-Anh hai?”
“Thế này thì chúng ta sẽ không bị lạc nếu có chuyện gì xảy ra, đúng không?”
Cố gắng tỏ vẻ hợp lý, tôi nắm lấy tay Suzuka và bắt đầu bước đi.
“Quả là hai anh em thân thiết quá đi, desu! Vậy thì, chúng ta hãy tận hưởng lễ hội này thôi!”
Double Peace-sensei đi theo sau chúng tôi. Có lẽ vì ngượng, Suzuka không nói một lời nào. Mai thì cũng đi cạnh tôi, vẫn im lặng không hé răng nửa lời.
Sau đó, chúng tôi đi dạo quanh lễ hội khoảng một tiếng, nhưng tất nhiên là với những thành viên như chúng tôi thì không thể nào đi suôn sẻ được.
“Sensei ơi, chuối socola này ngon tuyệt vời luôn, desu!… Ưm, aaaa, liếm, liếm.”
“Khoan đã?! Kiểu ăn gì thế kia?!”
“Có chuyện gì thế Anh hai? Anh đang bối rối đấy.”
“Phù phù phù, Em gái-san, Sensei thích kiểu ăn này lắm đó, desu!”
“Ể?! S-xin hãy dạy em! Đ-dĩ nhiên em không đặc biệt muốn làm Anh hai vui gì đâu nhưng đó sẽ là lễ phép của một đứa em gái ạ!”
“Được thôi, desu! Nào, Em gái-san, lấy quả táo kẹo này đi!… Đúng rồi, lè lưỡi ra thêm chút nữa, desu, và từ từ đưa nó vào miệng—-”
“Đừng có dạy em gái tôi mấy cái thứ kỳ quặc đó nữa!!!”
Sẽ rất phiền nếu Double Peace-sensei cứ dạy mấy thứ biến thái cho em gái tôi…
“Anh hai, làm sao anh bắt được cá bằng cái giấy mỏng thế này?”
“Hả? Em… em chưa bao giờ xúc cá vàng à?”
“Ơ-ớ dĩ nhiên là em cũng có một chút kiến thức về nó nhưng trên thực tế thì…”
“Anh hiểu rồi… Thông thường thì em sẽ đặt cái vợt xuống nước và từ từ nhấc lên khi có con cá ở trên đó.”
“Hả? Nhưng mà… ôi, nó lại rách rồi. Cái này không thể nào làm được.”
“Đương nhiên là có mẹo cả. Nhìn này… nếu em làm như thế này…”
“A… Tuyệt vời! Đúng như em mong đợi từ Anh hai!”
Có vẻ như tôi đã ghi được vài điểm “anh trai” ở đây.
“Mừừừ!”
“Ăn gian! Rõ ràng là lừa đảo mà!”
“N-Này, đừng có nói mấy lời thu hút sự chú ý thế chứ!”
“N-Nhưng đã bao lâu rồi mà tớ vẫn không thể làm đổ được cái nào hết!?”
“Thì tại cậu…”
“Ướt át! Lại lần nữa! Chắc chắn lần này sẽ…!”
—-Bốp bốp bốp bốp bốp bốp
“K-Kia kìa! Rõ ràng là chúng không đổ!”
“Tất nhiên là không đổ rồi, cậu có đánh trúng cái nào đâu! Mà không hiểu sao cậu lại trượt hết được hay vậy chứ?!”
Như mọi khi, Mai vẫn thật vụng về ở mấy trò này.
Trải qua khoảng thời gian ồn ào ấy, tôi thực sự cảm thấy mệt mỏi. Không biết liệu đây có thực sự là một nghiên cứu tốt không nhỉ? – Tôi thầm tự hỏi. Với Suzuka, có lẽ chỉ cần được vui vẻ như thế này cũng đã là dữ liệu hữu ích rồi.
“Fufu… Một lễ hội cùng Onii-chan…”
Đúng vậy, có vẻ cô bé đang rất tận hưởng khoảng thời gian này. Rồi khi tôi hướng mắt về một con đường, tôi thấy mọi người đang tụ tập để xem pháo hoa.
**Phần 7:**
Cuối cùng, ba cô gái nói gì đó về việc sửa sang lại quần áo, nên tôi đành phải đợi trước một bức tượng chó thần hộ mệnh to lớn.
“À, Yuu. Lại đây một lát.”
Không hiểu sao, chỉ có Mai quay lại. Cô bé kéo tay tôi rồi lôi đi.
“Chúng ta đi đâu vậy? Còn hai người kia đâu?”
“Chúng ta sẽ đi giữ chỗ xem pháo hoa. Tớ sẽ chỉ đường cho cậu, đi theo tớ nhé.”
Nghe Mai nói, tôi thầm nghĩ “Thì ra là vậy?” rồi đi theo cô bé.
Thế nhưng, chẳng bao lâu sau đó, tôi bắt đầu cảm thấy nghi ngờ. Bởi vì Mai bắt đầu đi xa khỏi khu vực các quầy hàng và mọi thứ, bước vào một bụi cây rậm rạp không một bóng người.
“N-Này, đây có thực sự là nơi có thể xem pháo ho—-”
—-a không? Tôi đang định nói hết câu thì đúng lúc đó, Mai bỗng quay người đối mặt với tôi. Khuôn mặt cô bé lấp lánh một ánh sáng kỳ lạ khiến tôi vô thức lùi lại phía sau. Nhưng rồi tôi đụng phải một cái cây, và thế là cô bé đã dồn tôi vào đường cùng.
“Mình bị tóm rồi!” – ý nghĩ đó thoáng qua trong đầu tôi.
“Fufufu, tớ đã chờ khoảnh khắc này lâu lắm rồi.”
Cô bé vươn cả hai tay về phía trước, đặt chúng lên cái cây phía sau lưng tôi. Đây có phải là cái gọi là kabe-don không nhỉ?
…Không, trong trường hợp này thì có phải gọi là ki-don không ta? Thôi chết, đây không phải lúc để nghĩ mấy chuyện đó!
“C-Cậu định làm gì?! Đừng nói là cậu định giết tớ….”
“Ô-Ôi dào không phải! Cậu sẽ nói cho tớ biết chính xác cậu đang giấu diếm điều gì ngay tại đây và lúc này!”
Dù không phải là câu trả lời tôi mong đợi, nhưng ánh mắt cô bé lại vô cùng nghiêm túc.
“Tớ đã nói với cậu vô số lần rồi mà tớ có giấu giếm gì đâu!”
“Nói dối.”
“K-Không phải! Cậu rốt cuộc đang ám chỉ bí mật gì vậy chứ? Cậu hẳn phải thấy vô số lần rằng tớ chính là tiểu thuyết gia Light Novel “cuồng em gái” Towano Chikai, đúng không?!”
“Cái đó thì có thể là thật, nhưng tớ vẫn có cảm giác khó chịu mơ hồ… Và tại sao lúc nãy Suzuka-san lại có vẻ tức giận đến vậy?”
“À cái đó là vì tớ tình cờ thấy cô bé khỏa thân trong nhà tắm! Đó chỉ là một tai nạn thôi!”
Chà, sao tự dưng tôi lại kể cho cô bé chuyện đó vậy chứ?!
“Cái gì?! Cậu…! Đúng là những cảnh như thế này không hiếm trong tiểu thuyết ngắn, nhưng chuyện đó thì quá là siêu thực!”
Bị cô bé mắng thẳng mặt thế này thực sự khiến tôi tổn thương…
“À, thật luôn! Thảo nào lúc nãy trông cô bé cứ là lạ. Vậy ra dù tình cảm anh em của hai người khá tốt, nhưng cũng có lúc cãi nhau hả.”
“Ư, không hẳn là như vậy… Suzuka cũng không giận đến mức đó…”
Cố gắng giải thích thêm, không hiểu sao tôi lại lái cuộc trò chuyện sang một hướng kỳ lạ. Nghe vậy, Mai lại nhíu mày nhìn tôi một lần nữa.
“Cậu thực sự đang giấu giếm điều gì đó… Chắc chắn là một chuyện rất quan trọng và có lẽ liên quan đến bí mật của Towano Chikai. Vì vậy, nói cho tớ biết đi. Hay đúng hơn là, khai ra đi.”
Đó là một yêu cầu đơn giản nhưng nghe rất dứt khoát. Hơn cả điều đó—
“Tớ không có gì—”
chẳng có bí mật gì to tát đâu.”
“Hừm, tôi đâu có ngờ cậu lại khai ra dễ dàng thế chứ.”
Nói rồi, cô ấy bất chợt ghé sát lại, áp ngực mình vào người tôi. Đối diện với cảm giác mềm mại đó, toàn thân tôi như chết lặng.
“C-C-C-Cậu đang làm cái quái gì thế hả?!”
“Đ-Điều đó rõ như ban ngày rồi còn gì? Tôi đang quyến rũ cậu đấy!”
“Điều đó có thể đúng, nhưng có thật sự ổn không khi lại nói toẹt ra với đương sự như vậy hả?!”
“C-Câm ngay đi! Tôi cũng ngại lắm chứ bộ, nên mau nói cho tôi biết cậu đang giấu diếm điều gì đi!”
Cô ấy tiếp tục ghì mạnh hơn vào người tôi. Đối mặt với cảm giác căng tràn, mời gọi ấy, tôi gần như không giữ nổi bình tĩnh.
“V-Vẫn còn cố gắng chống cự ư? Nếu đã đến nước này, tôi đành phải tự mình ra tay thôi…!”
Mai nắm lấy cổ tay tôi, kéo về phía ngực cô ấy.
“D-Dừng lại!”
Nhận ra ý định của cô ấy, tôi cố gắng hết sức để thoát ra. Tôi đặt tay lên vai cô ấy, đẩy ra xa.
“Cậu định làm gì thế?! Sao lại phải làm đến mức này?!”
“Tôi phải thử mọi cách để tìm ra bí mật của cậu! Nếu không thì tôi sẽ…!” Cô ấy siết chặt bàn tay thành nắm đấm và toàn thân bắt đầu run rẩy. Cô ấy lại có vẻ mặt đau khổ giống hệt như lúc chúng tôi ở trên tàu. Tuy nhiên, cô ấy ngẩng đầu lên và—
“K-Không sao cả! Tôi sẽ cho cậu chạm vào ngực tôi thoải mái, nên hãy dạy cho tôi bí mật của cậu đi!”
“Đừng có nói những lời như vậy một cách tùy tiện thế chứ! Cậu thật sự hành động rất kỳ quặc đấy!”
“Cậu định cản đường tôi đến bao giờ nữa…! À, tôi biết rồi!”
Đột nhiên, cô ấy bật cười “Fufufufu”.
“Tôi nghĩ ra một ý hay rồi! Yuu, tôi sẽ bắt cậu viết bản thảo ngay trước mặt tôi!”
“B-Bản thảo?”
“Đúng vậy. Bản thảo. Nhân tiện đây, tôi chưa bao giờ thực sự thấy cậu viết bản thảo. Nếu cậu là một tác giả thực thụ, cậu phải làm được chứ, đúng không? Thế nào hả!” Cô ấy nói với vẻ mặt đắc thắng.
Quả thực, cô ấy đã chỉ ra một điều quan trọng.
“……” Tôi giữ im lặng.
Tuy nhiên, không phải là tôi bị dồn vào đường cùng. Ngược lại, tôi đang chờ đợi khoảnh khắc này xảy ra.
“À, ra là hai người ở đây, desu! Này Sensei! Mai!”
Nghe thấy một giọng nói từ xa gọi chúng tôi, cả hai chúng tôi đều quay về phía phát ra âm thanh. Nhìn thấy thì đó là Cô Double Peace đang giơ một tay lên và bước về phía chúng tôi. Theo sau cô ấy là Suzuka.
“…Tôi hiểu rồi. Ở đây không tiện, vậy chúng ta hãy làm việc đó khi trở về biệt thự.”
“Được thôi. Đừng quên những lời này đấy nhé!”
Cuối cùng, cô ấy tách khỏi tôi với một nụ cười, rồi bước về phía Cô Double Peace.
“Có chuyện gì xảy ra sao?”
Suzuka thay thế vị trí của Mai, hỏi tôi điều đó.
“À, cũng có vài chuyện, đúng vậy… Tôi sẽ kể cho cậu nghe, nên đừng nhìn tôi như thế!”
“…Ở riêng với Himuro-san… cậu không làm gì khiến bản thân cảm thấy tội lỗi đúng không?”
“Sao cậu lại nghĩ đến chuyện đó chứ!… Không phải vậy, chúng ta đã có một cơ hội tốt!”
“Cơ hội…?”
Suzuka nói, nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ.
“Yuu! Quên pháo hoa đi! Chúng ta sẽ về nhà ngay lập tức!”
“Tôi biết rồi! Đừng làm tôi căng thẳng như thế!”
Mai tăng tốc độ bước đi khi cô ấy nói to như vậy.
Chẳng phải chính cô ấy là người đã đề nghị đi xem pháo hoa ngay từ đầu sao… là điều tôi muốn đáp trả nhưng đã kiềm chế.
“Đi thôi. Tôi sẽ giải thích cho cậu khi chúng ta về nhà.”
“…Đ-Đừng nói là… hai người… ở trong bóng tối đúng không? Điều đó không thể nào…”
Đẩy lưng Suzuka đang lẩm bẩm những lời khó hiểu, chúng tôi theo sau Mai.
Vậy là cuộc chiến sẽ diễn ra khi chúng ta trở về…
Nắm chặt tay mình, tôi nghe thấy tiếng pháo hoa nổ vang phía sau lưng.
Phần 8:
“Vậy thì, vì đây là trại huấn luyện, bây giờ là công việc của mỗi người rồi đấy, desu!”
Tất cả mọi người đều giơ tay lên trước lời nói của Cô Double Peace, hô vang “Yeah!”.
Sau những gì đã xảy ra, chúng tôi rời lễ hội và tập trung ở phòng khách của
Cả bọn đang định biến căn biệt thự thành một nơi tập huấn chuyên sâu để nâng cao chất lượng tiểu thuyết của mình bằng mọi cách có thể. Thế nhưng, một cuộc gọi từ hãng game người lớn mà cô Double Peace đang làm việc đã bất ngờ đến, buộc cô phải quay lại với công việc của mình. Cộng thêm yêu cầu của Mai từ trước đó nữa.
“Fufufu, vậy thì, đúng như cậu đã hứa, giờ hãy cho tôi xem bản viết thô của cậu đi!”
“T-Tôi biết rồi... Nhưng mà cậu cũng phải tự viết bản thảo của mình chứ...”
Vẻ mặt của Mai thật đáng sợ. Đôi mắt cô ấy cũng vậy, khiến tôi lạnh toát cả người.
Tôi vừa lên tiếng phản bác khi thấy cô ấy tập trung vào đống ghi chú nghiên cứu của mình nhiều hơn là bản thảo cá nhân, vừa liên tục liếc nhìn sang Suzuka. Khẽ ho một tiếng, tôi nhận được một cái gật đầu từ em ấy. Sau khi tôi giải thích mọi chuyện đã xảy ra với Mai, em ấy liền hiểu ra ngay. (Đương nhiên, tôi giữ kín chuyện cám dỗ).
Dù trông có vẻ nhẹ nhõm, nhưng em ấy vẫn mắng tôi, nói rằng: “Anh trai thật sự quá bất cẩn! Xin hãy nghiêm túc hơn một chút đi!” Tuy nhiên, vì đây thực sự là một cơ hội cho cả hai, em ấy quyết định sẽ dõi theo tôi như thế này.
“V-Vậy thì, tôi nên bắt đầu với bản thảo của mình trước nhỉ.”
Đối mặt với chiếc laptop tôi mang theo, tôi mở phần mềm viết lách và bắt đầu gõ phím. Đương nhiên, tôi đang viết về [Câu chuyện về cô em gái quá yêu anh trai đến mức không thể kiềm chế]. Các ngón tay tôi không hề do dự chút nào.
Tại sao ư? Đó là vì tôi đã lường trước được diễn biến này và luyện tập từ trước. Việc Mai bắt tôi viết bản thảo để kiểm tra xem tôi có phải là Towano Chikai thật hay không, là điều mà tôi đã dự đoán trước. Mai rồi cũng sẽ nghĩ đến chiêu này thôi. Bởi vậy, nếu tôi có thể viết một bản thảo đậm chất Towano Chikai ngay trước mặt cô ấy, điều đó sẽ xóa tan mọi nghi ngờ còn sót lại trong lòng cô ấy. Một kế hoạch hoàn hảo!
...Mặc dù hơi bực mình vì giờ cô ấy mới nghĩ ra... nhưng kệ đi. Nhân tiện, chính tôi là người đã nghĩ ra kế hoạch đó đấy! Khi Suzuka nghe nội dung kế hoạch của tôi, ngay cả em ấy còn nói: “Đó là một ý tưởng tuyệt vời đó anh trai”. Fufufu, đôi khi, ngay cả tôi cũng có thể hữu dụng mà, mọi người biết không?
Thế nhưng, cái đoạn mà tôi phải ghi nhớ một phần bản thảo thật của Suzuka thì đúng là phiền phức thật.
“Nhìn chằm chằm...”
Bị Mai quan sát, tôi đọc lại bản thảo của Suzuka từng chữ một. Cảnh mà tôi phải viết là cảnh hai anh em ngủ chung giường. Đó là một cảnh mà độc giả sẽ phải hét lên với hai anh em rằng: “Mau mau hẹn hò đi!”, và tôi đã cố gắng hết sức để viết ra điều đó.
...Đây đúng là một dạng bài kiểm tra. Tôi chỉ cần viết ra những gì mình đã ghi nhớ.
Lặp đi lặp lại những lời này trong đầu, cuối cùng tôi cũng hoàn thành.
“Chà, thế này chắc là đủ rồi, phải không?”
Thấy Mai gần như không thể kiềm chế được nữa, tôi hỏi cô ấy: “Cậu có muốn xem qua không?”
“Ể? K-K-Có được không ạ?!”
Khi tôi gật đầu, Mai bắt đầu dán mắt vào màn hình.
“...Đúng là như tôi mong đợi.”
Đọc xong, Mai nói vậy. Tôi nhìn sang Suzuka và nắm chặt tay.
“S-Sao rồi? Cảm nhận về bản thảo của tôi thế nào?”
“Tiểu thuyết của Towano Chikai thật sự rất ấn tượng... Khiến nhân vật trở nên sống động và thú vị đối với độc giả... chỉ một cảnh này thôi cũng cho thấy toàn bộ cuốn tiểu thuyết của cậu thú vị đến nhường nào...”
Tôi cũng nghĩ vậy. Dù là tiểu thuyết em ấy viết khi bị nhập hồn, nhưng cô em gái của tôi thật sự rất tuyệt vời. Nhưng, hơn cả điều đó, ngay bây giờ...
“Với cái này, những nghi ngờ của cậu chắc chắn đã được xóa bỏ rồi phải không? Dù sao thì tôi cũng là Towano Chikai thật mà—”
“Vẫn còn một cảm giác khó chịu nào đó trong tôi...”
Tuy nhiên, cô ấy ngắt lời tôi và nhìn thẳng vào tôi.
“Tôi đã quan sát Yuu...
[IMAGE: ../Images/00008.jpeg]
trong suốt quá trình viết bản thảo. Nội dung thì hoàn hảo không chê vào đâu được, nhưng cảm giác nó không ăn nhập chút nào. Nói sao nhỉ, cứ như chẳng có chút kịch tính nào cả….”
C-Cô đùa tôi đấy à?! Giác quan của cô ấy nhạy bén đến mức nào vậy chứ?!
“….Nhưng mà anh trai lúc nào viết chẳng thế ạ.”
Ngay cả Suzuka cũng hùa theo, nhưng Mai vẫn trông có vẻ không hài lòng chút nào.
“Hừm, Yuu đúng là đang giấu giếm gì đó mà. Bản thảo thì hoàn hảo, nhưng tại sao lại không có chút nào giống cậu vậy? Này, nói cho tớ đi!”
“Himuro-san, xin hãy bình tĩnh.”
Khi Mai dần tiến lại gần tôi, Suzuka đã bước ra chắn giữa chúng tôi. Điều đó xảy ra ngay khi đôi mắt cô ấy bắt đầu tràn ngập sự nghi ngờ.
“Ưm? Mọi người, có chuyện gì vậy ạ, desu?”
Vẫn như mọi khi, Cô Double Peace chẳng thể đọc được bầu không khí, cô tiến đến chỗ chúng tôi với nụ cười tươi rói. Rồi, khi cô bắt đầu nhìn chúng tôi với ánh mắt tò mò….
“Ưm…? …..Được rồi, hay là chúng ta đi ngủ nhé, desu!” Cô đột nhiên nói ra câu đó.
“C-Cô nói vậy là sao ạ? Bây giờ mới có 10 giờ tối thôi mà?”
“À thì, sau chuyến đi dài và những giây phút vui vẻ ở bãi biển, chưa kể còn lễ hội nữa chứ, tôi cũng hơi mệt rồi, desu. Có vẻ mọi người cũng vậy. Phải không, Mai, desu?” Cô Double Peace nói với Mai.
Mai trông có vẻ không phục, nhưng vẫn đồng ý.
“….Cũng có thể. Tuy còn hơi sớm, nhưng chúng ta đi ngủ thôi.” Cô ấy vừa cãi lý vừa rụt người lại.
Có vẻ như….chúng tôi được cứu rồi?
“Có vẻ chúng ta được cứu bởi Cô Double Peace rồi.” Suzuka nói ra suy nghĩ của tôi với giọng điệu có vẻ không bằng lòng.
“Thôi nào, đã quyết định rồi thì chúng ta mau chóng về phòng và—-ồ, nhắc mới nhớ, chúng ta còn chưa được chỉ phòng riêng của mình nữa, desu.”
“Phòng ngủ ở tầng hai. Có 3 giường nên không sao đâu—-”
Mai dừng lại giữa câu, lẩm bẩm một tiếng “Ồ….” nhỏ.
“C-Chúng ta phải làm sao đây? Tôi nghĩ là chúng ta thiếu một cái giường….có lẽ vậy.”
“Này! Nhìn vẻ mặt cậu, chúng ta hoàn toàn có thể bỏ đi cái ‘có lẽ’ đó!”
“C-Câm đi! Tôi vừa mới nghĩ ra thôi, nên tôi cũng có thể làm gì được chứ!”
Cô ấy có vẻ đang suy nghĩ gì đó nhưng ngay lập tức quay sang hỏi chúng tôi “Chúng ta phải làm sao đây?” với đôi mắt ngấn lệ.
“À thì, chúng ta không thể thay đổi việc thiếu một cái giường rồi, desu. Điều duy nhất chúng ta có thể làm là hai người ngủ chung một giường, phải không ạ, desu?”
“Đ-Đúng vậy. Chia sẻ giường sẽ giải quyết được vấn đề. Giường của chúng ta cũng khá rộng rãi mà.”
“Tôi hiểu rồi. Vậy thì, ai sẽ là người ngủ cùng với Cô ạ, desu—-”
“C-Cái gì?! Cô nói vậy là sao!”
“Hả? Có chuyện gì vậy Cô ạ, desu?”
“Cô biết rất rõ mà! Ai đã quyết định là tôi phải ngủ chung với người khác?! Vào lúc như thế này, lẽ thường là hai cô gái sẽ ngủ chung một giường, phải không?!”
“Cô thật sự không hiểu rồi, Cô ạ. Đối với một sự kiện như thế này, đương nhiên là phải một nam một nữ mới đúng chứ, desu!”
T-Tôi thật sự không hiểu được?! Và tại sao cả Suzuka lẫn Mai đều không phản đối cô ấy chứ?!
“Và, chúng ta nên làm gì đây, desu? Tôi thì hoàn toàn không có vấn đề gì.”
“Em sẽ ngủ cùng với anh trai.”
“S-Suzuka?!”
“Thật sự sẽ rất tệ nếu một nam và một nữ ngủ chung như vậy. V-Và hơn nữa, em cũng không phiền khi ngủ chung với anh trai đâu ạ. Anh trai cũng thấy không sao đúng không?”
“Đương nhiên là không?!” Tôi muốn phản bác như vậy, nhưng tôi lại nhận ra ánh mắt kiên định của Suzuka.
Đ-Đúng vậy. Đây là một cơ hội hoàn hảo để chúng ta gây ấn tượng…
“À đúng rồi, nếu là Suzuka thì anh không phiền đâu.”
“Ưm, vậy thì cứ thế đi nhé, desu. Mai cũng thấy ổn đúng không?”
“Đ-Đúng vậy. Như thế cũng hợp lý.”
Mặc dù cô ấy có vẻ không thoải mái lắm, nhưng sau đó cô ấy không nói gì nữa. Cứ thế, người sẽ ngủ chung giường với tôi đã được quyết định.
Vào lúc đó, nó
Có vẻ như Suzuka đang khép tay trước ngực, như đang cố trấn tĩnh bản thân.
**Phần 9:**
"...Dù đây là chuyện ngoài dự kiến, nhưng thật may chúng ta đã tránh được tình huống tệ nhất. Nhưng anh, em thấy rất phiền khi anh không chịu lên tiếng rõ ràng vào những lúc như vậy."
Vừa vào phòng ngủ, Suzuka đã nói với gương mặt đỏ bừng cùng vẻ hờn dỗi. Thành thật mà nói, chuyện xảy ra thế này do lỗi của anh cả.
"Sao bọn mình không ghép hai người con gái với nhau nhỉ...?"
"Vì Double Peace-sensei là người nghĩ ra nên bọn mình cũng không thuyết phục được cô ấy đâu. Mà thay vì nói chuyện đó..." Vừa ngồi xuống giường, Suzuka ngập ngừng: "...Hôm nay có nhiều việc quá, em thấy mệt lắm. Giờ đi ngủ trước đi anh." Cô nói trong lúc né tránh ánh mắt anh.
"...Ừ. Anh cũng mệt thật. Vậy em dùng giường, anh sẽ ngủ ở ghế sofa." Tôi cầm theo chiếc chăn định đi về phía ghế sofa.
"K-khoan đã?! Anh nói thế là sao?!"
"Ừ thì... chung giường thì bất tiện lắm phải không? Nên anh ngủ sofa—"
"K-không được! Đây rốt cuộc cũng là dịp—— gượm đã. Nếu anh ngủ sofa thì làm sao nghỉ ngơi tử tế như trên giường được! Ngày mai còn nhiều hoạt động lắm đấy!" Khuôn mặt đỏ rực của Suzuka lộ vẻ hồi hộp: "Với lại... không ngủ chung giường với anh thì em sẽ rất rất phiền! Không được như thế thì em thu thập dữ liệu thế nào được!"
"Hử? D-Dữ liệu?"
"Đ-đúng vậy, để nghiên cứu! Anh còn nhớ cảnh hai chị em ngủ chung trong bản nháp anh viết chứ? Em chưa viết thỏa mãn cảnh đó nên đây đúng là dịp hoàn hảo để nghiên cứu!"
"Nhưng anh thấy em viết cảnh đó khá thuần thục rồi mà..."
"Chưa đủ! Hoàn toàn chưa được!"
Dù Suzuka lắc đầu dữ dội, tôi vẫn lưỡng lự. Biết việc này là để nghiên cứu thì tôi nên hợp tác, nhưng ngủ chung giường... nguy hiểm thật sự đó...?
"T-tại sao anh im thế? Đây cũng là biện pháp bảo hiểm nữa."
"Bảo hiểm? Sao lại thành thế?"
"Không lẽ anh biết trước được Himuro-san sáng mai có vào giường chúng ta không chứ? Nếu không nằm chung giường, cô ấy sẽ lại nghi ngờ đấy!"
"Cũng... có lý."
"Phải không ạ? Tính cách Himuro-san thì cũng nên cẩn thận. T-tức là... không ngủ chung giường với anh thì không ổn tí nào! Dĩ nhiên là cho cả việc thu thập dữ liệu lẫn làm bảo hiểm ạ!" Vừa nói với gương mặt ửng đỏ, cô vừa vỗ tay xuống nệm.
"Em nghĩ xa thế nhỉ...?"
"Vâng! Ngủ chung giường với anh để thu thập dữ liệu! Thật là cơ hội hiếm có! Em không ngờ luôn! Kiểu này gọi là 'một mũi tên trúng hai đích' đấy ạ!"
Cảm giác như bị cuốn theo cô ấy, nhưng khi Suzuka đã hứng thú đến vậy... tôi không nỡ từ chối.
"Ừ... được rồi... vậy cũng được phải không?"
"V-Vâng ạ! Anh... đừng có làm gì nhé?"
Tôi nằm xuống nửa bên phải giường, trong khi Suzuka có vẻ cực kỳ hồi hộp khi lăn qua nửa trái giường. Tắt đèn bằng công tắc gối đầu, căn phòng chìm vào bóng tối.
"V-vậy ngủ ngon, Suzuka."
"Ch-ch-chúc anh ngủ ngon!"
Căng thẳng của em vượt cả biểu đồ rồi đó... thế này có ngủ được không? Nhưng thực ra... tôi đâu có bình tĩnh hơn đâu.
Xoay lưng về phía Suzuka, tôi nằm nghiêng.
...Đã bao lâu rồi từ lần cuối ngủ chung với Suzuga...?
"...Anh... anh ngủ rồi hả?"
"...Mới lên giường được khoảng một phút thôi..."
"Ừ-Nhỉ."
Hình như Suzuka thực sự căng thẳng quá.
"Anh mệt rồi..."
“…..Ừm, nhưng mà em cũng vậy mà, đúng không?”
“Có lẽ thế thật. Được đi du lịch cùng Anh trai, được ngồi thuyền chung Anh trai, được đi dạo quanh lễ hội với Anh trai… rồi cả, cả việc bị Anh trai nhìn thấy lúc tắm nữa chứ…”
“Anh đã xin lỗi em rồi mà!”
“D-Dù sao thì, nhiều chuyện đã xảy ra, nên tất nhiên em mệt rồi. Nhưng mà, ngày mai em sẽ phải cố gắng hơn nữa…”
“Em đang nói về Himuro-san à…?”
Cô bé đáp “Vâng” trước câu hỏi của tôi.
“Chúng ta sẽ làm như mọi khi đúng không? Anh sẽ cố gắng thể hiện tình yêu cuồng em gái để cô ấy tin rằng anh là Towano Chikai…”
“Vâng, đúng rồi đó. Anh có gì không hài lòng sao?”
“Thì, hôm nay chúng ta đã làm việc đó cả ngày, thậm chí anh còn viết bản thảo ngay trước mắt cô ấy mà kết quả vẫn vậy đấy thôi. Buổi hẹn hò cũng không thành công, nên anh đang tự hỏi liệu chúng ta có thể khiến cô ấy tin tưởng được không…”
“Chúng ta không còn cách nào khác đâu. Himuro-san cũng đã nói rồi, nội dung bản thảo và ấn tượng về Anh trai không khớp nhau. Điều đó cơ bản có nghĩa là cô ấy vẫn chưa có bằng chứng xác đáng nào để tin rằng Anh trai thực sự là Towano Chikai, anh không nghĩ vậy sao?”
“Đúng là cô ấy có nói vậy nhưng…”
“Đó là sự thật đấy. Em chắc chắn rằng nếu Anh trai thực sự yêu em gái từ tận đáy lòng, mọi nghi ngờ của Himuro-san sẽ tan biến ngay lập tức.”
“Thế nên,” cô bé tiếp lời. “Nếu Anh trai không trở thành một người giống hệt Towano Chikai, sẽ chẳng ích gì đâu. Anh phải yêu em gái nhiều đến mức không thể kiềm chế được…”
Tôi hiểu ý cô bé và cũng nhận thức rõ rằng tôi phải làm điều đó. Nhưng mà, ngay cả khi tôi có một cô em gái như em ngoài đời thật, việc nói những lời như vậy từ tận đáy lòng vẫn hơi… phiền phức.
“Sao anh lại do dự chứ? Đây chỉ là một vở kịch thôi mà. Vẫn không được sao?”
“Phải có giới hạn chứ… em biết không?”
Trong trường hợp xấu nhất, dù tôi phải đóng vai một người anh trai “đen tối” không thể rời mắt khỏi em gái mình, tôi vẫn không thể phớt lờ việc em sẽ là nạn nhân của tất cả những chuyện này.
“Tại sao vậy? Dù chỉ là diễn thôi mà? Có chuyện gì khác sao? A-Anh trai thật sự yêu Himuro-san sau tất cả và đó là lý do anh đang do dự sao…?”
“…..Cái gì cơ?”
Bị đối mặt với một sự thay đổi chủ đề đột ngột như vậy, tôi bỗng trở nên lúng túng.
“Sao đột nhiên lại ra nông nỗi đó…? Làm gì có chuyện đó chứ, em biết không?”
Đúng là cô ấy rất xinh đẹp, nhưng bản chất thật của cô ấy lại là một kẻ bám đuôi đơn thuần. Làm sao tôi có thể yêu cô ấy được chứ? Thật sự… cô bé đang nghĩ gì vậy. Không giống cô bé chút nào.
“Nhưng, tại sao anh không thể yêu em gái chứ…? Đừng nói với em… việc làm em gái thực sự tệ đến thế sao?”
Em sai rồi. Chính vì em là em gái của anh nên mới không được. Em là em gái quý giá của anh, đó là lý do anh không nên nhìn em bằng ánh mắt như vậy.
“Ưm… Vậy ra Anh trai thực sự… Haizzz…”
Tiếng thở dài của Suzuka chập chờn trong bóng tối.
“Cứ thế này thì Himuro-san sẽ mãi như vậy đó, anh biết không? Anh định làm gì đây?”
…Thật ra, tôi cũng nghĩ vậy. Việc mọi chuyện ra nông nỗi này là lỗi của tôi ngay từ đầu, nên tôi phải là người kết thúc nó. Dù vậy—
Chết tiệt, tôi không có quyền chùn bước ở đây.
“Thôi được rồi. Anh đi ngủ đây. Chúc em ngủ ngon, Anh trai…”
Suzuka kết thúc cuộc trò chuyện của chúng tôi bằng câu đó, nhưng trước khi im lặng, cô bé còn thêm một câu nữa.
“…Anh trai đồ ngốc.”
Đúng như lời cô bé nói, có lẽ tôi thật sự là một người anh trai ngốc nghếch.