「Đấy, tôi đã bảo rồi mà. Nếu không còn chỗ nhét cảnh fan-service thì thôi, thì ít ra cũng phải cho cô ta mạnh dạn 'lột sạch' chứ. Sao nào? Kiệt tác ấy chứ nhỉ? Phì, phì phì phì.」
“Nhưng tôi thì chẳng cười nổi với cái trò đó đâu…”
Chuyện là, vào một buổi tối nọ, tôi đang ở trong phòng và nói chuyện điện thoại với cô Shinozaki-san từ phòng biên tập, cuộc gọi đã kéo dài ngót nghét một tiếng đồng hồ. Ban đầu thì lý do là bàn công việc… nhưng lần nào cũng vậy, cuối cùng lại biến thành những câu chuyện phiếm trên trời dưới biển…
“Mà vụ tập hai tính sao rồi? Tôi tưởng chúng ta muốn bàn về chuyện đó chứ…”
「Anh nói gì vậy? Mấy chuyện đó thì chúng ta sẽ trao đổi qua email như mọi khi chứ.」
“Vậy thì tại sao cô lại phải gọi điện thoại xa xôi thế làm gì! Chẳng bao giờ nói được chuyện công việc gì ra hồn, cứ làu bàu mãi mấy cái chuyện cô muốn thôi!”
「Tôi không giúp được đâu, biết sao được? Không hiểu vì sao, nhưng cứ nhắn tin thì dường như tôi lại đang nói chuyện với một người hoàn toàn khác. Phong cách viết của anh cứng nhắc và nghiêm túc quá mà. Cách duy nhất để trở nên thân thiết hơn là nói chuyện qua điện thoại thôi.」
À thì… nếu cô ấy đã cãi như thế thì tôi cũng chẳng còn gì để phản đối. Trên thực tế, không chỉ là ‘dường như’, mà đúng là một người khác thật.
“Nhưng với một biên tập viên như cô Shinozaki-san, có thực sự cần thiết phải tạo dựng mối quan hệ thân thiết đến mức này không?”
「Này này, anh hỏi vậy làm tôi phiền lắm đó nha. Đương nhiên là có chứ, được tiếp xúc trực tiếp thế này, tôi có thể nhìn rõ con người thật của anh. Chăm sóc trạng thái tinh thần của anh, đó cũng là một loại nghĩa vụ của tôi mà.」
Hmmmm, ra là thế. Đúng là biên tập viên chuyên nghiệp có khác. Lạ thay, tôi lại thấy thuyết phục với lời giải thích đó.
“Và vì cô có thể nhìn rõ trạng thái tinh thần của tôi, vậy thì từ góc độ của cô, rốt cuộc thì tôi đang cảm thấy thế nào ngay lúc này?”
「Tôi hiểu rồi, anh muốn tôi cho anh thấy năng lực của một biên tập viên chuyên nghiệp đúng không. Hừm, tôi hiểu mà. Anh không thể kìm nén được dục vọng của mình đúng không? Tôi sẽ không nói gì đâu, cứ trút hết ra đi. Tôi xin lỗi vì chỉ có thể giúp anh đến mức này thôi khi chúng ta chỉ đang nói chuyện qua điện thoại. Vì tôi không có kinh nghiệm, có thể sẽ hơi tẻ nhạt một chút, nên mong anh thứ lỗi nhé.」
“Cô hoàn toàn thất bại với vai trò biên tập viên chuyên nghiệp rồi!!”
Tệ hại thật. Theo nhiều cách.
Cúp điện thoại, tôi nằm vật ra giường.
“Chết tiệt, lại bị cô ấy đánh cắp mất bao nhiêu thời gian vì cái cuộc gọi vô bổ này nữa rồi…”
Nghĩ đến việc mình đã bị thiếu thời gian, tôi ngồi dậy và tiến đến chiếc máy tính xách tay. Trên màn hình, khoảng hai mươi trang bản thảo của tôi đang hiện ra.
“…dù sao thì cái này cũng sẽ bị từ chối thôi. Việc gì phải bận tâm.”
Cho bản thảo vào thư mục [đã bị từ chối], tôi tắt phần mềm viết lách… Bao nhiêu bản nữa đây…? Rốt cuộc thì tôi đã tiếp tục viết tiểu thuyết ngắn được ba năm rồi.
“Nhưng mà… tôi cũng hiểu lý do tại sao…”
Trong đầu tôi hiện lên tiểu thuyết của Suzuka… Kể từ khi bị choáng ngợp bởi cuốn tiểu thuyết siêu hấp dẫn của cô ấy, tôi không còn hài lòng với chất lượng của chính mình nữa. Chừng nào tôi còn chưa sánh được với sự thú vị trong tiểu thuyết của cô ấy, tôi chắc chắn sẽ không bao giờ trở thành một tác giả tiểu thuyết ngắn chuyên nghiệp. Mà… việc không biết bí mật của cô ấy cũng là một phần lớn lý do khiến tôi đang bận tâm đến thế.
“Onii-chan? Anh có rảnh không?”
Vừa nghĩ đến em ấy, tôi nghe thấy tiếng gõ cửa, rồi sau đó là bóng dáng Suzuka bước vào phòng.
“Hả? Được thôi, nhưng em muốn gì vào giờ này?”
“Vâng, à thì, em có một chuyện muốn nhờ anh.”
Kể từ khi tôi trở thành người thay thế cho em ấy, Suzuka thỉnh thoảng lại vào phòng tôi như thế để nhờ vả. Đương nhiên, chúng tôi không nói chuyện gì khác ngoài tiểu thuyết ngắn.
“Ngày mai không có trường học đúng không? Anh không có kế hoạch gì vào lúc này, phải không Onii-chan?”
"À, cũng chẳng có gì đặc biệt. Vẫn cái kiểu không đâu vào đâu ấy mà."
"Thế thì, hay là mình ra ngoài chơi cùng nhau một bữa nhỉ?"
"Ra ngoài ư? Đi đâu cơ?"
"Không, anh chẳng có chỗ nào muốn đi cụ thể cả. Anh chỉ nghĩ lâu lâu mình đi chơi với em một chút thì cũng hay... Chỉ là đùa th—"
"À, vậy anh muốn nói là một buổi hẹn hò sao?"
Tôi lỡ lời rồi. Trong đầu thầm kêu "Chết tiệt, mình làm loạn lên rồi!", tôi chuẩn bị tinh thần đón nhận điều tồi tệ nhất.
"H-H-H-Hẹn hò?! A-Anh nói cái gì vậy, Onii-chan?!"
"A-À, anh xin lỗi! Em hiểu nhầm rồi! Dạo này ngày nào cũng thiếu ngủ, đầu óc anh không thể theo kịp lời nói của mình!"
Suzuka nhìn tôi chằm chằm, mặt đỏ bừng, trong khi tôi cố gắng tìm cách thoát khỏi tình huống này. Đúng là tôi chưa từng hẹn hò với con gái bao giờ... nhưng chúng ta đang nói về em gái tôi đấy! Bình tĩnh lại đi, mình ơi!
"K-Không phải hẹn hò. Đừng có nghĩ lung tung. Tại vì anh muốn viết một cảnh mà hai anh em đi chơi cùng nhau trong tập hai, nên anh nghĩ sẽ rất hay nếu thu thập một chút tư liệu!"
"V-Vâng, thế thì hợp lý hơn nhiều!"
May quá, suýt thì toi... Mong là em ấy sẽ không ghét bỏ mình...
"Nếu anh đã nói vậy thì em không có lý do gì để từ chối cả. Thế nào? Anh muốn đi đâu?"
"À thì, em muốn Onii-chan tự lo liệu chuyện đó."
"A-Anh ư?! Sao lại là anh?!"
"Trong tập hai, người anh cũng là người quyết định địa điểm mà."
"D-Dù em có đột ngột nói vậy thì..."
"Em không bận tâm anh chọn gì đâu. Nhưng mà, em hy vọng đó là một nơi mà mối quan hệ giữa một nam một nữ có thể nảy nở... vậy nên một nơi ít người sẽ là lý tưởng nhất đối với em."
"Cái đó thì quá khó cho anh rồi đấy?!"
Nhìn thế nào thì đây cũng là một buổi hẹn hò mà, phải không?... À! Suýt nữa! Tất cả là vì tiểu thuyết của em ấy! Suzuka và tôi chỉ làm điều này để thu thập tư liệu thôi, được chứ?!
"A-Anh không biết mấy chỗ như vậy đâu?"
"Vậy thì đành chịu vậy. Em không bận tâm nếu đó là một nơi mà anh thích... Đối với em, miễn là được đi chơi cùng Onii-chan thì sao cũng được..."
"Hả? Em nói gì cơ?"
"...Em nói là em không ngạc nhiên khi anh không biết mấy chỗ như thế."
"Em nói hoàn toàn đúng nhưng mà nói vậy không hơi tàn nhẫn sao?!"
Không hiểu sao, Suzuka có vẻ hơi thất vọng khi nói vậy... Nhưng mà, biết làm sao đây. Chỗ duy nhất anh thích mà nghĩ ra được thì chỉ có chỗ đó thôi... mà đây lại là nghiên cứu cho tiểu thuyết ngắn, chẳng phải khá hợp sao?
"Anh hiểu rồi. Cứ để địa điểm đó cho anh."
"Em cảm ơn rất nhiều. Vậy thì ngày mai sẽ là buổi hẹn hò của chúng ta—à, xin lỗi. Buổi nghiên cứu của chúng ta. Em rất mong được hợp tác cùng anh."
Nói đoạn, em ấy cúi đầu chào tôi. Có phải tôi tưởng tượng không, hay vừa rồi mặt em ấy hơi ửng hồng với nụ cười rạng rỡ? Có lẽ vì em ấy có thể thu thập tư liệu?
"Nhưng mà, thời hạn nộp tập hai của em cũng gần kề rồi phải không? Thu thập tư liệu gần đến hạn như vậy có ổn không?"
"Không sao hết. Em đã quyết định cốt truyện và mọi thứ rồi. Vì có ghi chép nên em vẫn có thể thay đổi những chi tiết nhỏ ngay tại chỗ."
À phải rồi, tôi nhớ mà. Em ấy hình như luôn giữ chặt cuốn sổ ghi chép của mình. Có vẻ như em ấy đã viết rất nhiều vào đó sau khi đoạt giải nhất, nhưng tôi chưa bao giờ thực sự nhìn thấy hay nghe em ấy viết gì trong đó. Tôi từng nghĩ rằng ở đó, tôi có thể tìm thấy bí mật về sức hấp dẫn trong tiểu thuyết của em ấy... nhưng vì em ấy đã từ chối yêu cầu của tôi với đôi mắt đẫm lệ, nên cuối cùng tôi cũng không thể tiếp tục tìm hiểu... Dù sao thì, tôi vẫn tò mò.
"Vậy thì, vì em phải chuẩn bị cho ngày mai, em xin phép về trước đây."
"Chuẩn bị ư... Đâu phải chúng ta sẽ đến một nơi siêu sang chảnh đâ—"
Trước khi tôi kịp nói hết lời, Suzuka đã rời khỏi phòng tôi.
"Em ấy có vẻ rất háo hức cho ngày mai. Chắc là em ấy muốn biến tập hai thành một cú hit lớn..."
Nghĩ vậy, tôi cũng nên đẩy nhanh tiến độ.
về cuốn tiểu thuyết của riêng mình, tôi nằm ườn ra giường.
Ngắm nhìn trần nhà, tôi tự hỏi liệu ngày mai mình có khám phá ra điều gì thú vị từ cuốn tiểu thuyết của con bé không… Nhưng rồi, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu tôi.
“Con bé nói phải chuẩn bị… Chẳng lẽ là chuẩn bị cơm hộp sao…?
Vì có tiền từ công việc nên tôi định mời Suzuka một bữa ra trò. Thế nên, tôi phải nói rõ với con bé rằng chúng tôi không cần cơm trưa đâu. Tôi bật dậy khỏi giường, bước về phía phòng con bé. Gõ cửa, tôi chỉ nhận lại sự im lặng.
“Hả? Con bé không có ở đây à? Này, Suzuka—?”
Lần này, tôi dùng lực mạnh hơn một chút để gõ cửa. Nhưng kết quả vẫn y nguyên… Hả? Con bé xuống tầng một rồi sao?
“Mà này… Con bé còn để đèn sáng nữa chứ. Chịu thôi…”
Nghĩ vậy, tôi quyết định tắt đèn và mở cửa bước vào.
Nhưng, ngay khoảnh khắc tiếp theo, tôi cứng người lại trước cảnh tượng phi lý và không thể tin nổi hiện ra trước mắt.
“…Cái này hơi lòe loẹt quá nhỉ. Đồ của anh trai lúc nào cũng đơn giản, mặc cái này vào chắc mình nổi bần bật mất… Nhưng cái này lại hơi đơn điệu quá nhỉ? Mình cần một bộ nào đó hợp với phong cách đơn giản của anh trai hơn.”
…………………………..Hả?
Đứng trước gương chỉ với độc nội y, con bé liên tục ướm thử những bộ quần áo khác nhau. Từ bao giờ mà phòng con bé lại chất đống nhiều đồ thế này nhỉ? Nhiều đến mức gần như không còn chỗ đặt chân. Ngay cả trên giường con bé, số quần áo cũng chất chồng không tưởng.
“Ừm, cái này có vẻ ổn… nhưng mà váy hơi ngắn thì phải. Anh trai còn bảo mình không nên mặc váy ngắn thế này ra ngoài nữa mà… Thôi, chọn cái khác vậy. Dù sao thì mình cũng không thích váy ngắn đến mức này…”
Ah, chết rồi, chúng tôi chạm mắt nhau. Sau vài giây trôi qua, Suzuka bắt đầu run rẩy dữ dội… Không phải là tôi bình tĩnh hơn con bé được chút nào. Cuối cùng, cơ thể tôi cũng bắt đầu cử động. Toàn bộ bản năng tôi mách bảo rằng nếu không chạy đi thì mọi chuyện sẽ kết thúc không tốt đẹp gì.
“A-Anh đi đây…”
Chỉ nói được mỗi câu đó, tôi liền rút lui. Lý do tôi dán mắt vào Suzuka không phải vì con bé đang ngồi đó trong bộ nội y đâu nhé!
“…A-Anh trai?”
Suzuka ngơ ngẩn khuỵu xuống sàn. Con bé ôm chặt đống quần áo trong vòng tay, như thể muốn che giấu cơ thể mình. Khi cơ thể con bé run rẩy ngày càng mạnh hơn theo từng giây, gương mặt con bé đỏ bừng lên mà tôi chưa từng thấy bao giờ.
———Và.
“Anh trai… đồ tồi tệ nhất!”
Đối mặt với những lời buộc tội chính đáng đó, tôi buông bỏ mọi giới hạn của bản thân và hét lên với tất cả sức lực:
“Emmmmmmmmmmmmmmmmmm xin lỗiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAARE
“Không, em không phải.”
“A-Anh hiểu rồi. Vậy thì chúng ta bắt tay ngay vào việc thu thập dữ liệu th—”
“Nhưng mà, có một điều em đang thắc mắc. Rốt cuộc thì chúng ta đến đây làm gì vậy?”
Suzuka nói với vẻ mặt cực kỳ khó chịu, ánh mắt đưa khắp Akihabara.
“Chà, cái chỗ này trông có vẻ không phải là địa điểm lý tưởng để các cặp đôi hò hẹn, tạo dựng không khí lãng mạn gì cả.”
“Đó là vì đây vốn là nơi dành cho otaku mà.”
Nói thẳng ra thì, nơi này chính xác là đối cực với những địa điểm lãng mạn đó.
“Onii-chan….”
“A-Anh xin lỗi… Bởi vì em đã nói là chúng ta có thể đến những nơi mà anh thích mà… và anh đã nghĩ đến nơi này… là dành cho em….”
“‘Dành cho em’ là sao?”
“Thì, vì đây là về light novel mà, nên một nơi dành cho otaku chẳng phải là hoàn hảo sao? Nhưng em đâu có biết nhiều về chuyện đó đúng không? Thế nên anh mới quyết định đến Akiba sẽ là một ý hay.”
“……..Ha.”
Ugh… Tiếng thở dài của em ấy nghe thật nặng nề. Ánh mắt em ấy nhìn anh cũng vậy. Chắc chắn là đến Akihabara cho một buổi hẹn hò (kiểu vậy) thật sự là một ý tồi mà…
“Onii-chan đúng là Onii-chan mà….”
“Anh thật sự… xin lỗi… Hay là chúng ta đổi địa điểm nhé?”
“Không, không sao đâu. Anh chọn nơi này là vì em mà, đúng không? Thế nên em ổn với việc thu thập dữ liệu ở Akihabara.
” Em ấy nói với một giọng điệu nghe như vừa chấp nhận bỏ cuộc vậy. “Vả lại chuyện này cũng vì lời khuyên của Shinozaki-san… ở đây có mấy quyển doujin mà.”
“Giờ em nói mới nhớ, sau đó cô ấy có gửi thư điện tử à?”
“Vâng. Thế nên em rất mong chờ được thu thập dữ liệu về chuyện đó. Xin hãy chỉ cho em những nơi mà các otaku như Onii-chan thường đến đi.”
“Những nơi mà anh thường đến…?”
“Vâng, vì Onii-chan vốn là một otaku mà, nên chuyện này quá hoàn hảo còn gì, anh không nghĩ thế sao?”
“Em nói không sai… nhưng anh có cảm giác chúng ta đã lạc đề khá xa so với mục tiêu ban đầu rồi.”
“Anh nghĩ đây là lỗi của ai? Mà có lẽ như vậy lại tốt hơn ấy chứ. Đây là một cơ hội tốt để thu thập thật nhiều dữ liệu về những việc Onii-chan thường làm khi không có em ở bên.”
“Chuyện này thì liên quan gì đến tập hai của em chứ?”
Tôi quay đầu lại định phản bác em ấy, nhưng Suzuka đã nhập vào chế độ nghiên cứu của mình và sẵn sàng quyển sổ ghi chép để bắt đầu viết rồi.
“Vậy thì, chúng ta bắt đầu chuyến tham quan thôi.”
“A-Anh biết rồi. Thế này cũng hay đấy chứ. Đằng nào thì anh cũng có một thứ muốn cho em xem.”
Em ấy hỏi “Thứ anh muốn cho em xem ư?” và chúng tôi bắt đầu đi về phía trung tâm thành phố.
“Đông người thật đấy nhỉ.” Suzuka nói, vẻ mặt có vẻ kinh ngạc.
Đúng như em ấy nói, vào một ngày như thế này, thành phố tràn ngập người.
“À, em không quen với những nơi đông người như thế này đúng không, nên nhớ đừng để bị lạc nhé.”
Khi tôi bắt đầu bước đi như vậy, Suzuka đột nhiên nắm lấy tay tôi.
“Suzuka?”
“Bị lạc thì tệ lắm, nên em không còn cách nào khác. Đây là biện pháp phòng ngừa thôi.”
Giọng em ấy nghe có vẻ hơi miễn cưỡng, nhưng lực nắm trên tay lại nói lên điều ngược lại.
“Đ-Đúng vậy. Bị lạc thì rắc rối lắm.”
Trong khi tự hỏi đã bao nhiêu năm rồi chúng tôi không nắm tay nhau như thế này, tôi siết chặt tay mình hơn một chút. Dĩ nhiên, tôi không hề nhắc đến việc tim mình đập nhanh hơn vì cảm giác mềm mại từ bàn tay em ấy.
Và cứ thế, hai chúng tôi bắt đầu đi đến những nơi mà tôi đã chọn. Địa điểm đầu tiên là hiệu sách tôi thường ghé thăm vào lúc rảnh rỗi. Từ đây, tôi đã mua hầu hết những cuốn light novel mà tôi mang về nhà.
“Tất cả những cuốn sách xếp hàng ở đây đều là light novel sao…?” Em ấy nói với giọng đầy kinh ngạc.
Dĩ nhiên, lần đầu tiên nhìn thấy cảnh này hẳn phải rất ấn tượng. Nhưng, với Suzuka đang kinh ngạc, tôi nói “Nhìn đằng kia kìa.” và em ấy quay đầu lại.
“Cái gì vậy? Đ-Đó là…?”
Nơi tôi chỉ vào là một khu vực đặc biệt của light novel.
Tại góc sách tiểu thuyết, nơi bày bán những cuốn sách bán chạy nhất. Và dĩ nhiên, cuốn tiểu thuyết được trưng bày ở đó chính là…
“Tiểu thuyết của em ư?”
“Phải, chính nó đấy. À, nhìn kìa. Có người vừa mới mua một cuốn kìa.”
Chúng tôi vừa chứng kiến một vị khách cầm cuốn tiểu thuyết của cô ấy và mang đến quầy thu ngân.
“Là một tác giả, em nên ghi khắc khung cảnh này vào mắt mình. À, họ đã bổ sung thêm sách và mở rộng cả không gian trưng bày nữa kìa. Em thấy chưa, tiểu thuyết của em được ưa chuộng đến mức nào chứ?”
“Có phải đây là điều anh muốn em nhìn thấy không…?”
Thật ra tôi cũng chẳng tính toán xa xôi đến thế, nhưng đã đến đây rồi thì tôi muốn cô ấy được tận mắt chứng kiến cảnh này. Với Suzuka, tôi không thể hình dung được cảnh cô ấy tự mình đến đây.
“Không, chắc chắn là không phải rồi. Chắc chắn phải có một lý do khác đằng sau chuyện này.”
“Sao em lại tự suy đoán như thế?! Lại còn tự tin đến vậy nữa chứ?!”
“Vì em có thể đoán được anh đang nghĩ gì mà.”
S-Sợ thật… Sao cô ấy lại có thể đọc được suy nghĩ của tôi dễ dàng như vậy chứ?...
“Tuy nhiên, anh thực sự chỉ muốn cho em thấy tiểu thuyết của em được yêu thích đến mức nào thôi mà…”
“Ha… Dù thế nào thì anh trai vẫn cứ là anh trai thôi.”
Cô ấy lại thở dài, nhưng khuôn mặt lại có vẻ vui vẻ một chút.
“Em hiểu rồi. Cảm ơn anh rất nhiều. Để đảm bảo công sức của anh không uổng phí, em sẽ cố gắng hết sức cho tập hai nữa.” Cô ấy bật cười.
Nhìn nụ cười tươi tắn của cô ấy, trông dễ thương hơn bình thường, tôi cảm thấy hai má mình hơi nóng bừng. Có vẻ tâm trạng của cô ấy đã tốt hơn, vậy thì cũng ổn rồi.
“Vậy thì, chúng ta hãy tiếp tục thu thập dữ liệu ở Akihabara. Làm ơn chỉ cho anh địa điểm tiếp theo nhé.”
“E-em biết rồi, đừng có thúc giục em như thế chứ… Nhưng liệu mấy chỗ em chọn có thực sự giúp ích cho nghiên cứu của anh không?”
“Không sao đâu mà. Đừng ngại ngùng gì cả.”
Vì cô ấy đã nói vậy, sau đó tôi đã đưa cô ấy đến rất nhiều địa điểm khác nhau.
Phần 3:
Điểm dừng chân tiếp theo của chúng tôi là một cửa hàng doujin. Ngành công nghiệp doujin có thể lớn hơn cả manga, nhưng vì tôi không tìm hiểu quá sâu nên không thật sự quen thuộc. Dù vậy, đôi khi tôi cũng tìm đọc những cuốn doujin liên quan đến light novel. Suzuka ban đầu không hề biết về doujin, nên không có gì lạ khi cô ấy ngạc nhiên trước quy mô cơ bản của nó.
Những điểm thu hút khác mà chúng tôi ghé thăm là các cửa hàng game, cửa hàng tụ điểm otaku và cửa hàng anime.
Dĩ nhiên, vì đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy tất cả, Suzuka đã ghi chép lại mọi thứ một cách nhiệt tình.
“Vậy là anh trai đến tất cả những nơi này mỗi khi tới Akihabara ư.”
“Có thể là vậy… nhưng anh cảm thấy quyền riêng tư của mình đang bị phơi bày quá mức…”
“Không, chắc chắn không phải thế đâu.”
Đột nhiên, điện thoại của tôi reo lên bất chợt. Tôi nhìn tên người gọi.
“Hả? Ai gọi mình thế này… Ồ, là Mai.”
Khi tôi buột miệng nói cái tên đó, tôi có thể thề rằng lực nắm tay tôi của Suzuka đã mạnh hơn.
“Alo? Xin lỗi nhé, nhưng hiện tại tôi đang ở Akiba, nên làm ơn gọi lại cho tôi sau được không…”
「Gì cơ?! Sao cậu không rủ tôi?! Tôi vừa định tiếp tục nghiên cứu vì hôm nay không có tiết học, nên mới gọi cho cậu đó!」
Vì cô ấy bắt đầu la hét như vậy, tôi nhanh chóng đưa điện thoại ra xa tai.
“Dù cậu có nói thế, tôi làm sao biết được kế hoạch của cậu chứ, nên làm sao mà giúp được đây?!”
「Kế hoạch cậu nói sao… nếu là vì mục đích thu thập dữ liệu, tôi có tất cả thời gian mình muốn. Nếu cậu muốn, tôi thậm chí có thể đi du lịch vòng quanh thế giới với cậu một hai tuần cơ. Thế nên, cậu có thể rủ tôi bất cứ lúc nào, được chứ?!」
Bình thường, người ta sẽ vui sướng tột độ khi được cô nàng xinh đẹp Mai nói những lời như vậy, nhưng việc biết rằng điều này liên quan đến hành vi rình rập thực sự phá hỏng trải nghiệm của tôi!
「À, quên đi! Đáng lẽ tôi nên chú ý hơn đến hoạt động của cậu và…」
plans after all! Oh yeah, on top of your closet is a little bit of
space right? I’ll set up a live-camera there! That’s how I’ll be able
to keep your life in check even better!」
“Em coi anh là thú hoang hay gì vậy?! Mà nhân tiện đây, bỏ ngay cái kiểu suy nghĩ bám đuôi đó của em đi! Với lại, giờ em cứ đến Akiba ngay cũng được mà, đúng không?! Đằng nào thì tụi mình cũng chưa có kế hoạch gì cụ thể cả, nên—”
Nhưng ngay lúc đó, Suzuka giật lấy điện thoại trong tay tôi rồi cúp máy cái rụp.
“Này! Em làm gì vậy, Suzuka?!”
“Đó là điều em định nói đấy. Chúng ta cuối cùng cũng được ở bên nhau trong buổi hẹn hò của chúng ta——-à, em nhầm, đang trong chuyến nghiên cứu tiểu thuyết ngắn cơ mà, sao anh lại gọi Himuro-san đến?”
“À… ờm, đúng là thế thật… nhưng tự nhiên cúp máy thì hơi…”
“Đâu phải cô ấy có chuyện gì gấp gáp đâu, đúng không? Đằng nào thì ở trường anh cũng gặp cô ấy mà. Cô ấy không cần đến đây đâu.” Suzuka nói, giọng có vẻ hơi khó chịu.
Sau đó, cô bé đút điện thoại của tôi vào túi xách của mình.
“Thôi nào, chúng ta đi tiếp thôi.”
“Ưm, còn điện thoại của anh…?”
“Vì anh không cần dùng nó lúc này nên em sẽ giữ hộ.”
Cảm thấy mọi sự phản kháng đều vô ích, tôi đành bỏ cuộc. Chắc chắn tôi sẽ không thoát được Mai khi gặp lại cô ấy ở trường mất…
“Onii-chan, đừng thở dài như vậy mà tiếp tục dẫn em đi chơi đi.”
“Anh biết rồi… Nhưng em nói thế chứ anh cạn ý tưởng về những nơi có thể dẫn em đi rồi…” Tôi nói trong khi kiểm tra giờ trên đồng hồ.
“…Ồ, đã trưa rồi à? Hay là giờ chúng ta ăn gì đó nhé?”
“Vâng. Nhưng em không chuẩn bị cơm hộp thì có sao không ạ?”
Đi Akihabara mà mang theo cơm hộp thì cũng lạ thật. Nghĩ vậy, tôi dẫn Suzuka đến một nơi đặc biệt. Đã đến Akiba mà lại nghĩ đến chuyện ăn uống, vậy thì chỉ có một nơi duy nhất thôi.
Part 4:
“Mừng quý khách trở về, quý ông! quý bà!”
Vừa mở cửa bước vào, chúng tôi được chào đón bởi một nhóm các cô hầu gái tươi cười, đang đứng đợi ở quầy lễ tân. Tất nhiên, nơi chúng tôi đến chính là một quán cà phê hầu gái. Đã đến Akiba để tìm hiểu văn hóa otaku mà không ghé thăm một trong những nơi này thì thật là phí phạm.
“Cái nơi này là… gì vậy chứ?”
Sau khi được dẫn đến chỗ ngồi, Suzuka có vẻ rất bối rối khi nhìn quanh.
“Onii-chan… đây có phải là một trong những cái ‘động’ phục vụ tình dục mà người ta đồn thổi không ạ?”
“Qu-?! Sao em lại nói những lời cực đoan như vậy?!”
Tôi tự hỏi liệu cô hầu gái vừa đi ngang qua chúng tôi có nghe thấy không…? Tôi khẽ cảnh báo Suzuka bằng một giọng nhỏ.
“Đây chỉ là một nhà hàng bình thường thôi mà. Các nhân viên mặc trang phục hầu gái chỉ là một phần để giải trí thôi.”
“Em không hiểu chút nào lý do cho việc đó. Anh nói bằng lời lẽ mà em có thể hiểu được xem nào.”
“Nghe này, được không? Hầu gái khá phổ biến trong văn hóa otaku đấy, em biết không? Nhưng mà ngoài đời thực thì rất khó để gặp được họ, em hiểu không. Từ vấn đề đó mà hệ thống quán cà phê hầu gái này ra đời. Vì các phục vụ bàn mặc trang phục hầu gái nên chúng ta mới dễ dàng gặp được hầu gái ngoài đời thực.”
“Nhưng… sao quần áo lại phải nhiều diềm xếp ly như vậy và váy lại ngắn đến thế?”
“À, thì bởi vì họ là hầu gái mà?”
“Em không nghĩ ngoài đời các hầu gái lại mặc những bộ quần áo như vậy đâu.”
“Em đã bao giờ thấy hầu gái ngoài đời thực chưa?”
“Ở trường, đôi khi chúng em thấy hầu gái của ai đó đến đón học sinh.”
Th-Thật sao. Chà, dù sao đó cũng là một trường quý tộc mà…
“Cảm giác những người hầu gái đó mang lại thì cao quý hơn… và váy cũng dài hơn nữa…”
“À, ừm, đúng vậy, họ là hàng thật mà. Các hầu gái trong nhà hàng này được huấn luyện để làm hài lòng những ham muốn của các otaku, có thể nói là như vậy…”
“Em hiểu rồi, họ cảm thấy vui khi được phục vụ ở đây. Vậy thì điều này có nghĩa là Onii-chan cũng cảm thấy vui khi ở đây, được phục vụ bởi tất cả những cô hầu gái này.”
“Sao em lại lấy anh làm ví dụ trong trường hợp này chứ?!”
Nhân tiện đây, có vẻ như Anh đã quen thuộc với quán này lắm rồi. Chẳng lẽ Anh thường xuyên ghé các quán cà phê hầu gái mỗi khi rảnh rỗi ư?
[IMAGE: ../Images/2024-04-20_23-53-53.png]
À thì, tôi cũng thi thoảng ghé đây để thư giãn, nghỉ ngơi thôi mà. Kiểu như muốn được hít thở cái bầu không khí đậm chất otaku ấy... đại loại vậy. Nhưng đừng có mà nghĩ lung tung nhé. Không phải là tôi đặc biệt thích hầu gái hay gì đâu nha-
Vậy là Anh không thích họ thật à?
[IMAGE: ../Images/2024-04-20_23-54-02.png]
Bị Suzuka hỏi xoáy vào, tôi nuốt nước bọt ực một cái mà không nói nên lời. Nếu phải chọn một trong hai, tất nhiên là tôi thích họ rồi. Dù sao thì thuộc tính hầu gái đúng là tuyệt thật mà...
[IMAGE: ../Images/2024-04-20_23-54-10.png]
Giờ nghĩ lại thì, trong các tiểu thuyết của mình, tôi cũng viết khá nhiều nhân vật hầu gái thì phải?
[IMAGE: ../Images/2024-04-20_23-54-17.png]
Vậy là cuối cùng Anh vẫn thích họ mà. Anh đến đây cũng là vì các cô gái mặc đồ hầu gái thôi. Hèn gì mà chị Himuro lại gọi Anh là tên quái vật háo sắc.
T-Tôi đã bảo là hiểu lầm rồi mà! Tôi không có cái ý đồ đen tối như thế!
[IMAGE: ../Images/2024-04-20_23-54-25.png]
Vậy thì em sẽ gọi Anh là ác quỷ háo sắc.
Đừng có thăng cấp cho tôi như thế chứ!!!
[IMAGE: ../Images/2024-04-20_23-54-32.png]
Thiệt tình... Lúc nào Anh cũng vậy cả...
Suzuka lầm bầm câu phàn nàn quen thuộc, ánh mắt thản nhiên nhìn tôi, nhưng tay thì vẫn không ngừng ghi ghi chép chép vào cuốn sổ ghi nhớ của mình.
[IMAGE: ../Images/2024-04-20_23-54-40.png]
Sử dụng cái này như một tài liệu tham khảo thì cũng được thôi, nhưng sao em cứ phải diễn đạt kiểu đó vậy chứ...?
[IMAGE: ../Images/2024-04-20_23-54-47.png]
Kính chào Chủ nhân, kính chào Tiểu thư, quý khách đã chọn món chưa ạ?
Một cô hầu gái đúng lúc xuất hiện, hỏi chúng tôi món. Hiện tại thì tôi sẽ gọi món trưa cho cả hai. Vì Suzuka không rành lắm về thực đơn của quán cà phê hầu gái nên tôi quyết định gọi món cho cả hai đứa.
[IMAGE: ../Images/2024-04-20_23-54-55.png]
Văn hóa otaku này lần nào cũng khiến em ngạc nhiên hết. Thật kỳ lạ là, dù không phải đồ thật, nhưng họ lại vui mừng vì những bộ quần áo này đến vậy. Đúng là một điều kỳ diệu.
[IMAGE: ../Images/2024-04-20_23-55-03.png]
Sau khi gọi món, Suzuka lẩm bẩm những lời này trong khi dõi theo cô hầu gái.
[IMAGE: ../Images/2024-04-20_23-55-11.png]
Thuộc tính đặc biệt dễ thể hiện nhất chính là vẻ bề ngoài mà. Khoác lên những bộ đồ này là cách dễ nhất để "trở thành" một hầu gái. Đây cũng là lý do để người ta cosplay.
[IMAGE: ../Images/2024-04-20_23-55-19.png]
Kosupurei...?
[IMAGE: ../Images/2024-04-20_23-55-26.png]
À thì, vì tôi không ngờ em ấy lại không biết điều đó, nên tôi liền bắt đầu giải thích.
[IMAGE: ../Images/2024-04-20_23-55-34.png]
Vậy là cũng có thứ như thế à. Anh cũng thích cosplay sao, Onii-chan?
Hỏi tôi có thích không... thì nếu tôi thích, đương nhiên tôi sẽ xem rồi. Đặc biệt là những thứ dễ thương và những thứ như vậy.
[IMAGE: ../Images/2024-04-20_23-55-42.png]
Ra vậy... Anh thích những cô gái cosplay... đúng rồi.
[IMAGE: ../Images/2024-04-20_23-55-50.png]
Tôi đã bảo rồi, có lý do gì để ghi nhớ những điều như vậy chứ...?
[IMAGE: ../Images/2024-02-18_17-38-09.png]
Và không phải là tôi thực sự ngưỡng mộ nó, nhưng tôi chắc chắn không ghét nó. Nhưng, hơn thế nữa...
[IMAGE: ../Images/2024-02-18_17-38-20.png]
Thế nào? Hôm nay chúng ta đã thấy rất nhiều thứ, vậy em có nghĩ rằng em sẽ có thể đưa những dữ liệu đó vào tập thứ hai không? Tôi hỏi Suzuka khi em ấy vẫn đang ghi chép.
[IMAGE: ../Images/2024-02-18_17-38-27.png]
Vâng. Em đã học được rất nhiều về những điều Anh thích và không thích, và em thậm chí còn được đi chơi cùng Anh sau một thời gian dài, điều này khiến em rất vu-
[IMAGE: ../Images/2024-02-18_17-38-34.png]
Đột nhiên, Suzuka ngừng nói giữa chừng và hít một hơi.
K-Không! Không có gì cả! N-Nghiên cứu đã thành công, đúng vậy. Em ấy lúng túng nói với khuôn mặt đỏ bừng.
[IMAGE: ../Images/2024-02-18_17-38-41.png]
Tôi cảm thấy như em ấy vừa nói gì đó trước đó, nhưng tôi không thể nghe rõ vì các cô hầu gái đang chào đón một số khách mới vào quán.
[IMAGE: ../Images/2024-02-18_17-38-48.png]
Thế à? Vậy thì tôi mừng. Ban đầu tôi hơi lo lắng vì không nhiều người thực sự quan tâm đến văn hóa otaku.
[IMAGE: ../Images/2024-02-18_17-38-55.png]
Ể, à, vâng, đúng vậy. *khụ* Nhưng vẫn còn thiếu một thứ gì đó.
Hả? Còn thiếu gì nữa?
[IMAGE: ../Images/2024-02-18_17-39-02.png]
Em đã bảo Anh dẫn em đến những nơi Anh thường lui tới ở Akihabara mà, đúng không? Nếu vậy thì vẫn còn một nơi nữa chưa đi đến.
[IMAGE: ../Images/2024-02-18_17-39-09.png]
Một nơi chúng tôi chưa đến sao? Chúng tôi đáng lẽ đã đi hết tất cả các điểm mà tôi thường lui tới rồi chứ.
[IMAGE: ../Images/2024-02-18_17-39-16.png]
Có lần Anh nói sẽ đi Akihabara, và khi về thì Anh mang theo một cái hộp lớn-
Dịch theo yêu cầu, giữ nguyên bố cục hình ảnh:
…Cái hộp? Ngay khi nghĩ tới đấy, tôi đã hiểu cô bé muốn nói gì.
Chắc là… một túi đựng eroge?!… Nhớ ra rồi, có một lần tôi từ Akiba về với món đồ đó, định lẻn lên cầu thang thì bị Suzuka bắt gặp. Hồi đó nó có nói gì đâu…. Sao mà nó nhớ dai thế? Trí nhớ của tiểu thư này kinh thật đấy?!
“Thế? Chúng ta chưa tới cửa hàng đó đúng không?”
“Ờ-ờ, có lẽ… là quà tặng từ cửa hàng game hay sao ấy mà…?” – Tôi cố đánh trống lảng.
Đúng là thi thoảng tôi vẫn lui tới mấy tiệm bán eroge, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện đưa Suzuka đến đó để phục vụ “nghiên cứu”…
“Mấy cửa hàng trước có thấy đưa hộp nào to như thế đâu.”
Ồ, nó quan sát kỹ ghê….
“Th-Thật á? Em thấy đều là quà khuyến mãi thôi mà, anh chả nhớ rõ…”
“Onii-chan đang giấu em điều gì phải không?”
Cực kỳ đúng mục tiêu như mọi khi. Tôi cảm nhận rõ những giọt mồ hôi lạnh trên trán.
“Vì anh lộ liễu lắm, muốn giấu cũng vô ích thôi. Anh dẫn em tới cửa hàng bán mấy thứ trong cái hộp ấy đi. Không vậy thì đâu gọi là nghiên cứu toàn diện được.”
Trời ạ… con bé em gái cầu toàn này… Nhưng nỡ nào dẫn nó vào tiệm eroge thiệt đây?
“Khoan đã Suzuka. Nói sao nhỉ… nó không liên quan gì tới light novel cả. Light novel đâu có giới hạn độ tuổi phải không?”
“Tức là những thứ trong hộp đó liên quan tới độ tuổi cấm đoán rồi.”
“Ơ…”
Tôi bất ngờ bị dồn vào chân tường.
“Giờ anh sẽ cho em xem hết những nơi anh thường lui tới một mình.” – Cô bé nói với giọng không cho phép từ chối – “Đây là nghiên cứu quan trọng dành cho tập 2 của em mà.”
Chìm trong không khí ấy, không ai có khả năng chối từ Suzuka. Ban đầu tôi còn định lắc đầu… cuối cùng đành bất lực nuốt nước bọt, chuẩn bị tinh thần đối mặt chuyện sắp tới.
Ừ thì… dù sao Suzuka cũng là tiểu thuyết gia chuyên nghiệp rồi, chắc cũng nên biết qua về eroge chứ nhỉ? Với lại hai thứ này vốn liên quan mật thiết. Chắc thế!
“Anh hiểu rồi. Anh sẽ dẫn em đi. Nhưng đừng có kêu ca sau đó đấy.”
“Suýt nữa quên béng vụ nghiên cứu chỉ vì bữa tối ngon thế này thì quả là sai lầm…”
“Hả?! – Câu nói bất ngờ khiến tôi suýt phun nước ra – Đang nói chuyện quan trọng thế mà anh…”
“Có vẻ đó là nơi khiến anh phải cảnh báo trước. Chỗ ấy nguy hiểm lắm sao?”
“Không hẳn là nguy hiểm… chỉ là…”
Đúng là không phải nơi các cô gái nên tùy tiện bước vào. Dù sao đây cũng là tư liệu cần thiết để Suzuka viết tập 2 hoàn hảo hơn.
“Đã để hai vị chờ lâu, thưa **Chủ nhân**, thưa **Tiểu thư**.”
[IMAGE: ../Images/eat_pasta_as_a_family.png]
Vừa lúc đồ ăn được bưng ra, chúng tôi chuyển sự chú ý sang bàn tiệc.
**Đoạn 5:**
“Tới nơi rồi đó.”
Để tiệm maid cafe lại phía sau, chúng tôi đứng trước cửa hàng.
“Đây không phải tiệm game hồi nãy rồi sao?”
“Ừ. Lúc trước chưa lên tầng hai.”
Quả thực, nơi chúng tôi cần nằm ở lầu hai. Tầng một vẫn chỉ là cửa hàng game bình thường thôi...
Dắt theo Suzuka đang ngơ ngác, tôi đưa em lên tầng. Và trong tích tắc ấy…
“Ơ…?”
Suzuka bỗng nín bặt. Cũng phải thôi. Ai chả giật mình khi bước vào một góc eroge nguyên cả tầng lầu. Những vỏ hộp được xếp ngay ngắn, poster bám kín tường, cả bảng lớn in hình nhân vật doujin. Đúng nghĩa một thiên đường eroge.
“Cái… nơi này là…?”
Tay nắm chặt áo tôi, Suzuka nép sát vào người. Như em bé sợ hãi bước vào nhà ma ấy. Cũng dễ hiểu thôi, cô em đã quen với ánh sáng hào nhoáng của Akiba đâu có chuẩn bị cho… khu vực đèn đỏ chói lọi này.
Mấy ngày trước tôi còn chẳng biết "panchira" là gì, nên có lẽ phản ứng này cũng dễ hiểu thôi. Thế nhưng, đây có lẽ là lần đầu tiên tôi chứng kiến phản ứng thế này. Xem ra mấy cái eroge này đúng là đáng sợ thật.
"Như em thấy đấy, đây là tiệm bán eroge. Eroge thì… à, nó là game có nhiều yếu tố gợi cảm."
"Em thấy rõ rồi…! Sao lại có nhiều hình ảnh dung tục đến vậy chứ…! Chỗ quái quỷ gì thế này..?", Suzuka run rẩy, mặt đỏ bừng trốn sau lưng tôi.
Tôi quyết định cho cô bé một lời khuyên.
"Này, này, anh đã nói rồi mà, đừng có than phiền gì về nơi này nữa chứ?"
"Cũng phải có giới hạn chứ…! Sao anh lại đến đây vậy hả, Onii-chan…? Em cứ tưởng mấy cái thứ này phải có giới hạn độ tuổi chứ…!"
"Ừ thì đúng vậy, mấy thứ này vốn dĩ là dành cho người trên 18 tuổi. Nhưng không sao đâu, vì cửa hàng này đâu có kiểm tra tuổi của khách hàng đâu."
"Em không nghĩ là không sao đâu…", cô bé lẩm bẩm, lườm tôi với đôi má đỏ bừng. Rõ ràng là em ấy đang tức điên lên.
"Biết sao được, em biết mà? Mấy nhân vật chính trong tiểu thuyết ngắn mới ra sau này thường xuyên tiếp xúc với mấy thứ đó mà. Để hiểu được cảm xúc của họ và mọi thứ, anh cũng phải chơi mấy cái eroge này chứ, em thấy không…?"
"Anh đừng có nói cứ như đó là định mệnh của anh vậy. Dù lý do gì đi nữa, Onii-chan vẫn chơi mấy cái game dung tục này ở nhà…", cô bé nói, tay cầm một hộp game có hình ảnh một cô gái bị những xúc tu chạm vào khắp nơi.
"Gì-! Không, không phải như vậy! Anh không chơi eroge vì cái lý do mà em đang nghĩ đâu nhé?! Nó chỉ là một dạng nghiên cứu hay gì đó thôi!"
"Em không hiểu…"
Đúng vậy, khi nói về eroge, có rất nhiều thể loại và biến thể khác nhau. Giải thích cho Suzuka có lẽ sẽ hơi khó khăn một chút. Đặc biệt là trong tình trạng hiện tại của em ấy, tôi rất nghi ngờ việc em ấy có thực sự lắng nghe tôi hay không. Dù sao đi nữa, tôi cũng chẳng nghĩ ra tình huống nào mà người ta lại nói về eroge một cách tự nhiên như thế này cả.
"Thôi nào, chúng ta đến đây vì em muốn, đúng không? Nghiên cứu xong rồi về nhà nhé? Được không?"
"Uwu… Em không ngờ Onii-chan lại là một 'ông trùm biến thái' đến thế…"
"Sao anh lại có cảm giác mình vừa 'lên cấp' nữa vậy?!"
"Nhưng… em hiểu rồi. Em có cả một núi lời muốn nói nhưng thôi, cứ tập trung vào việc thu thập dữ liệu cần thiết đã. Vậy, mấy cái game mà Onii-chan hay mua ở đâu ạ?"
"Xin em đừng nói mấy lời dễ gây hiểu lầm như thế chứ…", tôi đáp lại khi Suzuka lại cặm cụi ghi chép vào cuốn sổ tay của mình.
Tôi không muốn biến nơi này thành một buổi 'lên lớp' về mấy thứ đó. Tôi dẫn Suzuka đến những kệ game mà tôi thường chọn.
"Ừm… nhà sản xuất game này khá nổi tiếng. Anh cũng chơi một vài game nổi tiếng hơn của họ rồi, mấy game đó được đánh giá khá tốt trên mạng."
"Theo như em thấy, bìa game đôi khi trông giống bìa tiểu thuyết ngắn vậy."
"Chính xác, đó là lý do tại sao anh nói vậy từ nãy rồi. Hơn nữa, không phải game nào cũng tự động là eroge siêu nặng đô đâu. Để chứng minh cho em thấy, thậm chí còn có tiểu thuyết và anime chuyển thể từ eroge làm nguyên tác, hoặc thậm chí được chuyển thể thành eroge nữa."
"Chuyển thể anime…? Cảnh trong mấy game đó sẽ được chiếu trên TV sao…?"
"K-Không! Chúng được phân loại rõ ràng! Cũng giống như tiểu thuyết ngắn vậy thôi."
(TLC: Vì cũng có cả tiểu thuyết ngắn chỉ chuyên về ero nữa)
"Vậy thì cứ phát hành dưới dạng tiểu thuyết ngắn là được rồi mà?"
Bị hỏi một câu như vậy, tôi chỉ có thể thở dài mà nói "Ngây thơ quá đấy em ơi."
"Cho dù các cảnh ‘fan-service’ chỉ được coi là phần thêm vào, nhưng chúng vẫn là một phần quan trọng. Rốt cuộc, ai mà chẳng muốn thấy một cảnh nóng bỏng với nhân vật mà mình thực sự yêu thích chứ. Để đáp ứng những kỳ vọng đó, chúng ta mới có eroge!"
"Anh không thể nói những lời đáng xấu hổ như thế ư—"
“...xin anh hãy làm những chuyện đó ra ngoài ánh sáng ban ngày đi chứ.”
Cô ấy thốt ra những lời khiến tôi ngượng chín mặt, tay vẫn cầm hộp eroge săm soi đủ kiểu rồi đặt lại chỗ cũ, lại tiếp tục ghi chép.
“À, em thấy nó có cảm giác tương tự như cái cảnh fan-service mà anh vừa dạy em hôm trước. Mấy game này còn đẩy mạnh yếu tố đó lên nữa, không biết anh có thể giải thích cho em về game này được không ạ?”
“Thế này liệu có ổn không đây…?”
Nói chuyện về eroge với thái độ phân tích nghiêm túc như vậy, quả thật là quá sức xấu hổ.
“Haizzz, đúng là đàn ông lúc nào cũng vậy, nhất là Onii-chan.”
“Đừng có nói như thể tôi là điển hình cho phái mạnh vậy chứ!”
“Mà này, Onii-chan? Anh có thể cho em biết cái nào hợp gu anh nhất không? Là cái này sao? Hay là cái kia–”
Thấy mình đang ở thế hoàn toàn bất lợi, tôi vội vàng đánh trống lảng.
“K-Khoan đã, thế này chắc đủ cho nghiên cứu của em rồi nhỉ? Con gái như em mà ở tiệm eroge này thì… Chúng ta về nhà thôi được không?”
“Tại sao lại về bây giờ ạ? Nghiên cứu vẫn chưa xong mà. Bởi vì…”
Sau một lát ngừng lại, Suzuka cầm một hộp game khác lên và tiếp tục nói.
“Đằng kia còn có một cô gái nữa mà.”
“Hả?”
Tôi quay lại theo lời Suzuka và…
“Này cô kia! Đừng có mua cái đống rác rưởi đó! Mặc dù đây là một tác phẩm nguyên giá, nhưng lượng ảnh CG khiêu gợi không đủ đâu nhé! Bố cục cũng tệ nữa, desu!”
(TLC: CG = hình ảnh trong tiểu thuyết trực quan, eroge / desu = thường dùng trong ngôn ngữ trang trọng, khiến nó có vẻ lạc lõng ở đây. Người này cũng sử dụng pha trộn giữa giọng Anh và Nhật, khá khó để chuyển ngữ sang tiếng Anh)
“H-Hả?!”
Vì một lý do không rõ, một cô gái xinh đẹp không thể tin nổi đang đứng trước khu vực eroge, giảng giải cho một khách hàng khác bằng giọng điệu kỳ lạ của mình.
“Nếu cô muốn mua gì đó, ít nhất hãy mua một tác phẩm cũ hơn của cùng nhà sản xuất đi, desu! Chúng tuyệt vời hơn nhiều, desu! Này, nhìn vào cái kệ đằng kia và… không có gì cả! Nhân viên-san, chuyện này là sao, desu?!”
“Chúng tôi vô cùng xin lỗi nhưng chúng tôi vừa bán hết sạch rồi ạ…”
“Thật không xứng đáng với một tiệm eroge, desu! Ngay cả vào ngày phát hành cũng vậy, desu! Đây là kẻ thù của việc phổ biến eroge, desu!”
Cô ta còn giảng giải cho cả nhân viên ở đó với một sự hăng hái đáng kinh ngạc. Cả khách hàng và nhân viên đều trông như sắp khóc đến nơi.
“Đúng như mình dự đoán. Ở một nơi đặc biệt như thế này, chắc chắn sẽ có những người có tính cách kỳ lạ.”
“Không, không, không, không! Đây chắc chắn là một trường hợp bất thường! Chuyện thế này bình thường không thể xảy ra ở một tiệm eroge được đâu nhé?!”
Rốt cuộc người này là ai vậy? Thấy một người nước ngoài ở một nơi thế này đã là hiếm rồi, đằng này cô ta lại còn la toáng lên cái nào là eroge hay, cái nào không hay. Thiệt tình, chuyện quái gì đang xảy ra vậy… Não tôi không thể nào hiểu nổi cảnh tượng mình đang thấy lúc này. Tôi đau đớn nhận ra rằng đây là chuyện mình tuyệt đối không nên dính vào. Vì vậy, tôi giục Suzuka, cố gắng rời khỏi nơi này nhanh nhất có thể… nhưng…
“A.”
Đúng lúc đó, ánh mắt của cô gái tóc vàng xinh đẹp tình cờ chạm vào mắt tôi. Cô ta chạy đến chỗ chúng tôi ngay lập tức, có lẽ vì tôi đã nhìn chằm chằm vào cô ta như một kẻ điên.
“Ố-Ối! T-Tôi xin lỗi! Không phải tôi đang nhìn trộm cô hay gì đâ–”
“Cô có phải là Towano-sensei, desu?!”
“Ế?!”
Khi tôi đang cố gắng tìm cách thoát khỏi tình huống này, cô ta hét lên một cái tên ngoài dự đoán.
“Cô thật sự là Sensei, desu! Không thể nhầm lẫn được, desu! Cô trông y hệt người trong ảnh ở buổi lễ trao giải, desu!”
“Ả-Ảnh buổi lễ trao giải?! Khoan đã… cô là ai vậy…?”
“Tôi không ngờ lại gặp được cô.”
Chính là chỗ này! Quả nhiên thần eroge vẫn luôn phù hộ cho con mà!”
Trong khi tôi vẫn còn đang ngơ ngẩn, thì cô gái tóc vàng xinh đẹp trước mặt đã chắp hai tay lại, thành tâm khấn vái những vị thần gọi là “eroge” kia.
Đợi đã… Nếu những gì cô ấy nói là thật… vậy thì…
“Anh trai… lẽ nào người này chính là…?”
Có lẽ cũng đã đoán ra được điều gì đó, Suzuka càng bấu chặt hơn vào ống tay áo của tôi.
“À… ừm, xin lỗi nhưng cô có phải là…?”
“A, xin lỗi nhé. Tôi phấn khích quá vì cuối cùng cũng được gặp anh. Rất vui được gặp. Tôi chính là họa sĩ chịu trách nhiệm vẽ minh họa cho light novel của anh, Ahegao Double Peace-sensei đấy!” Cô nói, thậm chí còn tạo dáng giơ hai ngón tay hình chữ V trước mặt.
Nhưng vì biểu cảm của cô ấy chẳng giống “ahegao” chút nào, nên cái tên này có vẻ không hợp cho lắm.
“Ể?! Cô… cô chính là… cái… Double Peace-sensei đó sao?!”
“Sai rồi! Anh phải gọi cả phần ahegao nữa chứ! Đó mới là phần chính cơ mà!”
“Cái gì mới là phần chính?!”
“Chính xác là khi anh làm cái vẻ mặt ahegao đó, thì phần double peace mới mang ý nghĩa ‘không trong sáng’ đấy!”
“Sao cô lại phải nhấn mạnh điều đó chứ?!”
“Dù sao thì, không ngờ tôi lại gặp được anh ở đây… thật sự bất ngờ đấy!”
Không không không không. Thật không ngờ Double Peace-sensei lại là một mỹ nhân như thế, với đôi mắt xanh và mái tóc vàng, rõ ràng cho thấy cô ấy là người nước ngoài…
“Em cứ nghĩ Double Peace-sensei phải là một người đàn ông cơ. Không ngờ lại là phụ nữ…”
Tôi không thể trách Suzuka vì cô bé đã đứng hình. Ngay cả tôi cũng từng nghĩ cô ấy là đàn ông, nên tôi hoàn toàn hiểu cảm giác của em. Lúc này tôi gần như không còn để ý đến xung quanh nữa, nhưng rồi tôi nhận ra ánh mắt của những khách hàng khác đang đổ dồn về phía mình. Thế là tôi vội vã nắm tay hai người, kéo họ đến một góc vắng hơn trong cửa hàng.
“Có chuyện gì đột nhiên thế, Sensei?”
“Không, sẽ rất rắc rối nếu mọi người phát hiện ra tôi chính là Towano Chikai đó mà…”
“Là vậy sao? Giọng tôi hơi lớn quá nhỉ.”
“Không, tôi cũng xin lỗi vì đã kéo cô đột ngột như vậy. Dù sao thì, tôi không nghĩ rằng Double Peace-sensei LỪNG DANH kia… lại là… cô, một người ngoại quốc như vậy.”
“A ha ha, đúng là vậy thật. Nhưng anh không cần lo đâu. Tôi có thể nói tiếng Nhật rất trôi chảy, và dù gốc gác của tôi có thể đến từ Anh Quốc, nhưng trái tim tôi hoàn toàn là người Nhật đấy!”
“À, vậy ra cô đến từ Anh. Phải công nhận tiếng Nhật của cô rất giỏi.”
“Vâng, tôi đã học thành thạo từ eroge đấy!”
“H-Học từ eroge á, cô nói gì vậy?!”
“Đúng vậy! Eroge chính là kinh thánh của tôi mà!” Cô nói, đồng thời ưỡn bộ ngực đầy đặn của mình ra.
Suzuka và tôi nhìn nhau, quyết định không đào sâu thêm vào chủ đề này nữa.
“Ư-Ưm, tiện thể, sao cô lại ở đây vậy?”
“Tôi đến đây để mua eroge mới ra đấy. Nhưng người bên cạnh tôi sắp mua một cuốn eroge và tôi không thể bỏ qua được nên… tehehe.” Cô nói, khuôn mặt đỏ bừng. Nhìn thấy cảnh đó, tim tôi suýt lỡ mất một nhịp.
“Sensei nữa, sao anh lại ở đây vậy? Mà cô gái xinh đẹp bên cạnh anh, lẽ nào lại là em gái anh sao?”
“Rất vui được gặp… Em là Nagami Suzuka.”
“Ôi chao, lịch sự quá! Cứ gọi tôi là Ahegao nhé!”
“Không không không không! Xin đừng bắt em gái tôi phải vượt qua một rào cản lớn như vậy!”
“Sao lại không? Cái tên Ahegao Double Peace có vấn đề gì sao? Như vậy không tốt đâu. Anh nên tự hào hơn về những từ ngữ mà tiếng Nhật có thể tạo ra! Ôi, tiếng Nhật thật đẹp làm sao!”
“Tôi có tự hào về nó đâu cơ chứ?!”
“Em đã định hỏi rồi, nhưng Ahegao Double Peace chính xác nghĩa là gì vậy?”
“Ôi chao, em gái nhỏ không biết ư?”
[IMAGE: ../Images/032-min.jpg]
"Biết không desu? Nôm na là anh hùng nữ sẽ chìm đắm trong khoái cảm không tả xiết và cô ấy sẽ—"
"Ááááá!!! Đừng dạy em gái tôi mấy từ kỳ quặc đó!"
Suzuka còn quá nhỏ cho chuyện này mà!
"Không ngờ lại được gặp tiên sinh Towano Chikai cùng với em gái, tôi vui đến nỗi phát điên desu! Vui hơn cả lúc thu thập đủ bộ CG nữa đấy desu!"
Trong khi tôi thở dốc, cô ấy lại vừa cười toét miệng vừa nói.
"Thực ra cả hai chúng tôi đến đây khảo sát vài cửa hàng và quán ăn, như tiệm eroge chẳng hạn. Số liệu này sẽ phục vụ cho tập 2. Còn em gái tôi... cứ cho là tình cờ đi theo đi..."
"Hóa ra là vậy desu! Vậy mà anh lại dẫn cô em gái ngây thơ đến tiệm eroge - đúng là dã man desu! Quả đúng với bản chất!"
"Đó hoàn toàn là hiểu lầm!"
Mà xem tình hình hiện tại thì cũng chẳng trách cô ta nghĩ vậy được... Vả lại tôi cũng không thể nói sự thật.
"Hm? Đến tiệm eroge thu thập dữ liệu, thật sự cần thiết vậy sao?"
"À... tôi đang gặp chút rắc rối với tập 2. Dù những thứ khác tôi đều đã nghiên cứu hết rồi."
"Ồ thế à desu? Tôi cũng phiền lắm nếu tập 2 bị trễ. Đang mong chờ phát sốt ruột..."
"À!" Đột nhiên Double Peace vỗ tay như nhớ ra điều gì hay ho.
"Nếu đến tiệm eroge để nghiên cứu thì cần khảo sát hoàn cảnh sử dụng eroge? Nếu vậy để tôi giúp desu!"
"A-Anh muốn nói gì cơ?!"
"Fufufu, chuyên gia về chủ đề này đây desu? Chuyên gia exupaato* đấy nhé! Chắc chắn sẽ gỡ rối giúp tiên sinh! (*phát âm sai cố ý của expert )"
"Có mỗi từ chuyên gia mà phát âm sai bét thế kia?!"
"Không quan trọng desu! Gần đây là công ty của tôi, hay ta qua đó bình tĩnh nói tiếp? Đi thôi desu!"
"Ế? Khoan đã, Double Peace-sen—?!"
Chưa dứt lời, cô đã túm chặt tay tôi lôi đi. Cảm giác mềm mại ngập tràn cánh tay khiến tôi choáng váng, chỉ kịp nhận ra vạt áo Suzuka đang níu giữ không cho mình bị cuốn phăng.
"Khoan đã Onii-chan! Anh định dẫn em đi đâu? Việc khảo sát... à không, anh đâu chỉ dẫn em xong rồi?!"
"Hm? Một mình dạo phố Akiba cũng được mà? Bao nhiêu hoạt động vui ơi là vui. Còn bọn tôi thì chuẩn bị vào công ty eroge, em gái chưa đủ tuổi nên tránh ra desu!"
"Nếu lý luận thế thì em cũng chưa đến tuổi, thấy chưa?!"
"Chuyện nhỏ desu, tôi cũng vị thành niên đây này ~"
"Không hợp lý chút nào?! Vị thành niên mà làm trong ngành eroge có phạm pháp không?!"
"Luật pháp có cấm vị thành niên sản xuất eroge đâu desu!", cô nàng vừa mỉm cười vừa chỉ thẳng ngón trỏ về phía tôi.
... Vấn đề nằm ở chỗ khác chứ?!
"Tóm lại đừng có tự ý lôi Onii-chan đi như thế!"
"Nhưng đây là vì công việc của tiên sinh desu. Đừng cản trở ạ! Hay thật ra em sợ phải xa cách anh trai? Oa~ trúng tủ tsundere đời thật desu?"
"H-Hửm?! Em tức vì anh bị người khác lôi đi chứ không phải sợ cô đơn! Bởi Onii-chan vốn là đồ bất tài, không có em bên cạnh thì chuyện gì cũng hỏng hết!"
Không sai lắm đâu Suzuka... nhưng nghe đau nhói tim luôn đấy?!
Những lời nói đó chắc chắn sẽ làm bất cứ ai cũng phải buồn, mà ở đây thì rõ ràng là tôi rồi!
"Thế sao ạ? Thế thì em gái cũng sẽ đi cùng chúng ta luôn chứ? Mặc dù đích đến của chúng ta là một công ty sản xuất trò chơi người lớn đấy nhé?"
"Ưm… đương nhiên là em sẽ đi cùng rồi…!"
Lực tay của cô bé nắm chặt tay tôi mỗi lúc một tăng, khiến tôi hơi đau. Thực ra, cả hai cánh tay tôi đã bị hai người khác nhau kéo đi một lúc rồi, đến cả vai tôi cũng bắt đầu ê ẩm.
"Được rồi! Vậy thì, chúng ta đi thôi!"
"Đúng vậy. Anh hai nữa, đi thôi nào."
"Ế-Ếh?! Như thế này sao?! Đ-Đợi đã, đau quá!"
Nhưng những lời của tôi đã không còn được họ nghe thấy nữa, thế là chúng tôi cứ thế rời khỏi cửa hàng trò chơi người lớn, bỏ lại nó phía sau. Ngay cả những khách hàng và nhân viên đang nhìn về phía chúng tôi cũng đều quay đi khi tôi nhìn họ cầu cứu… Buồn thật.
[IMAGE: ../Images/00008.jpg]
**Phần 6:**
"Vậy thì, xin mời vào. Hôm nay, hầu hết các nhân viên đều vắng mặt một cách kỳ lạ, nên đừng câu nệ gì cả nhé!"
Sau khoảng 10 phút đi bộ, chúng tôi đến trung tâm Akiba và đứng trước một tòa nhà chung cư dân sinh. Tầng 3 là căn hộ thuộc về công ty sản xuất trò chơi người lớn mà Tiên sinh Double Peace đang làm việc, [Thỏ Ngọc]. Thoạt nhìn thì trông nó giống như một căn hộ bình thường, sạch sẽ và ngăn nắp, nhưng nếu nhìn kỹ hơn, bạn có thể thấy những tấm áp phích trò chơi người lớn và những thứ tương tự.
"Anh hai, tấm áp phích kia giống hệt cái bìa trò chơi mà chúng ta vừa thấy trong cửa hàng lúc nãy đó."
"Đúng vậy. Và… đây chính là cái trò chơi người lớn xúc tu kinh dị đó mà…"
"Đúng rồi! Rốt cuộc thì chúng tôi là một nhà sản xuất trò chơi người lớn khá 'cực đoan' đấy. Mặc dù đa số đều hợp gu của tôi…", cô nói với một nụ cười nhạt trên môi.
Không thể nói gì, chúng tôi được mời vào một căn phòng phía sau với câu nói "Đây chính là nó đó!" từ Tiên sinh Double Peace.
"Thông thường, chúng tôi sử dụng nơi này như một phòng họp. Ở đây, chúng ta có thể thoải mái trò chuyện. À, tôi sẽ pha trà, xin hãy đợi một lát nhé."
Nói xong, Tiên sinh Double Peace rời khỏi phòng. Tôi bắt đầu nói chuyện với Suzuka khi cô ấy đã đi vắng.
"Ừm, vậy tại sao em lại đi theo chúng ta nữa vậy…?"
"Vì chuyện này có liên quan đến tiểu thuyết của em, nên đương nhiên là phải vậy rồi, anh không nghĩ sao? Với lại, em không thể để anh hai ở một mình với một người phụ nữ xinh đẹp và có bộ ngực lớn như vậy được."
"Nghe này, anh không nghĩ việc cô ấy xinh đẹp và có ngực lớn có bất kỳ liên quan gì đến chuyện này đâu…"
Đây có phải là điều tôi đang nghĩ không? Suzuka vẫn nghĩ tôi là một kẻ biến thái hay sao vậy?
"Thật sự là chuyện gì thế này… lại có thêm một người khác xuất hiện trước mặt anh hai… Himuro-san cũng có vòng một lớn, chưa kể Shinozaki-san nữa chứ…"
"Đợi đã, sao em biết Shinozaki-san có vòng một lớn…?"
"Sau khi hỏi cô ấy qua thư, cô ấy đã nói cho em biết rồi.", Suzuka nói bình thản như không.
Còn tôi thì cảm thấy máu dồn hết lên não.
"C-C-Cậu đang làm cái quái gì vậy?! Cậu… cậu không quên là tôi đang đóng giả cậu sao?!"
Vì cô ấy biết tôi là đàn ông, việc đó có thể bị coi là một tin nhắn quấy rối tình dục rất tệ đấy! Và tại sao người này lại cứ trả lời mọi câu hỏi mà cô ấy nhận được…?
"Chuyện đó không quan trọng… Tại sao, trong số tất cả mọi thứ… luôn là những người có vòng một lớn chứ…", cô ấy nói, rõ ràng là không nghe lời tôi. Thay vào đó, cô ấy đưa tay ra trước ngực mình vì một lý do nào đó.
Vì một lý do nào đó, người ta có thể nghe thấy tiếng gió nhẹ lướt qua căn phòng.
Có lẽ cô ấy đang ghen tỵ vì vòng một của mình khá nhỏ so với những người khác chăng…?
"Tôi đã trở lại rồi đây! Xin lỗi nhưng trà không được như ý muốn… Tôi chỉ có cà phê thôi, không biết có được không ạ?"
Trong lúc tôi đang suy nghĩ lung tung như vậy, Tiên sinh Double Peace quay trở lại phòng.
"À, xin đừng để ý bọn em. Ừm,"
Mà khoan đã, rốt cuộc thì chúng ta đang làm cái quái gì ở đây vậy? Cô nói rằng chuyện này sẽ giúp ích rất nhiều cho công việc của chúng ta mà…."
"Vâng. Sensei đối với tôi như một ân nhân vậy, nên tôi nghĩ mình phải giúp ngài hết sức có thể."
Ân nhân…? Bị gọi một cái tên như vậy không đầu không cuối, tôi đứng hình.
"…Onii-chan? Đây chẳng phải là lần đầu tiên anh gặp Double Peace-sensei sao? Cô ấy nói ân nhân là có ý gì vậy? Anh lại làm chuyện gì kỳ quái mà không nói cho em biết nữa à?"
"Đừng nói mấy lời làm tổn thương nhân phẩm của anh như thế chứ?! Anh cũng có biết cô ấy đang nói cái gì đâu!"
"À, ý tôi nói ân nhân là vì nhờ tiếp xúc với tiểu thuyết của Sensei, tôi đã nhận ra rất nhiều khả năng mới trong công việc của mình, desu."
"Khả năng mới?" "Khả năng mới?"
"Vâng! Tôi yêu những khả năng của eroge từ tận đáy lòng, đặc biệt là những trường hợp càng ma quái càng tốt. Ví dụ như các cô gái thể hiện ahegao khi đối mặt với sức mạnh tuyệt đối, chẳng phải họ là những người đáng yêu nhất sao, desu?!"
"Không, à thì, dù cô có hỏi tôi đồng ý đi chăng nữa…?! Với lại Suzuka, đừng nhìn anh bằng ánh mắt đó chứ!"
"Dù sao đi nữa, trước mắt tôi đã xuất hiện tác phẩm của Sensei, desu. Cứ như định mệnh vậy! Sao tiểu thuyết của Sensei lại có thể 'ero' đến thế nếu trong đầu Sensei không có hình ảnh rõ ràng chứ?! Cứ như tôi vừa được 'làm tình' vậy…!"
"Ư-Ưm…"
Hoàn toàn bối rối không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tôi nhìn sang Suzuka. Cô bé đang trừng mắt nhìn tôi với khuôn mặt đỏ bừng như thể muốn nói "Đừng có nhìn em ở đây!"
"Ơ, ý cô nói chính xác là gì vậy…?"
"Chính xác là vậy đó, ngài biết không? Những hình ảnh ero ẩn giấu giữa các dòng chữ, những chi tiết ero được che giấu nhưng cuối cùng lại không hề che giấu, những thứ như vậy chính là điều tôi cảm nhận được, desu!"
"Cô ấy nói vậy ư…?"
"T-Tôi không hề có ký ức nào về việc đã đưa những thứ như thế vào đâu…! Và đừng có tự nhiên nói chuyện với tôi như thế chứ!"
Nghe Double Peace-sensei giải thích, Suzuka và tôi khẽ trao đổi những lời này với nhau.
"Nhờ đó, tôi đã nhận ra sức mạnh của tình yêu đích thực, desu! Chúng tôi quyết định sẽ bắt tay vào một dự án như vậy càng sớm càng tốt, desu! Tất cả là nhờ Sensei đó!"
"Không, à thì, tôi không nhớ có cảnh nào trong tiểu thuyết của mình mà có thể châm ngòi cho một eroge R-18 như vậy cả…"
"Fufufufu, Sensei đúng là một người xấu mà. Đừng lo lắng, những cảnh đó thực sự rất rõ ràng đối với một chuyên gia eroge như tôi! À mà nhân tiện, liệu ở tập hai có cảnh họ làm tình không?"
"Làm ơn hãy nghe người khác nói chuyện khi họ đang nói với cô chứ?!"
Tôi biết cô ấy sẽ là một người khá khó để nói chuyện nghiêm túc, nhưng chuyện này còn vượt xa mọi mong đợi của tôi nữa chứ?!
"Dù sao đi nữa, vì chuyện đó mà ngài đã nhận được một 'flag' lớn từ tôi. Nếu ngài thực sự gặp khó khăn với công việc của mình, tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ ngài, desu!"
Việc cô ấy có động lực thì tốt thôi, nhưng nụ cười tươi rói đó thực sự toát ra sự thân thiện.
"Và? Đánh giá từ việc ngài đã thu thập dữ liệu bằng cách đến một cửa hàng eroge, chắc hẳn ngài đang gặp vấn đề với một số yếu tố nào đó phải không, desu? Nếu đúng vậy, xin hãy hỏi tôi bất cứ điều gì ngài muốn biết."
"À, không, không phải chúng tôi đặc biệt gặp vấn đề với các yếu tố hay đại loại thế. Chỉ là chúng tôi đang cố gắng làm cho tập hai trở nên thú vị hơn bằng cách nghiên cứu rất nhiều thứ… hay đại loại thế thôi…"
"Thú vị hơn, desu? Theo tôi thì nó đã đủ thú vị rồi mà… nhưng chính xác thì Sensei không hài lòng về điều gì vậy, desu?"
Đó cũng là điều tôi đang nghĩ. Suzuka không hề nhìn tôi, khiến cô bé trông có vẻ đang khó chịu lần nữa. Hừm, tôi nên làm gì đây? Chà, không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nói ra sự thật.
"Không, tôi cũng không rõ nữa. Chỉ là dường như có gì đó còn thiếu và tôi muốn tìm hiểu xem nó là gì…"
"Ohoho, tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi, desu. Nếu vậy thì…"
„Vậy thì em có ý này, desu.“
Nghe cô bé nói thế, tôi chỉ biết thốt lên „Ơ?“ chứ chẳng thể lẩm bẩm thêm lời nào khác.
„Thầy Ero-technical này, tiểu thuyết của thầy tuy tuyệt vời nhưng không phải là không có điểm chưa hài lòng đâu đấy.“
„C-Cái gì? Em nói rõ hơn xem nào!“
Nghĩ bụng có lẽ đây lại là một chuyện có lợi, tôi không kìm được mà vội vã hỏi.
„Đó là… miêu tả cảnh nóng trực diện ấy ạ.“
Cô bé liếc nhìn tôi qua vai, rồi bước đến một cái hộp nhỏ trong phòng, lấy ra thứ gì đó trông như một cuốn tập san và đặt xuống trước mặt tôi.
„Mời thầy xem qua, desu.“
„Không, thì…“
„Đây chính là thứ em cảm thấy còn thiếu. Thầy cứ xem qua là sẽ hiểu ngay thôi, desu.“
Cảm nhận được bầu không khí không cho phép mình từ chối, tôi chậm rãi mở cuốn tập san ra. Và ngay giây phút ấy…
„Áhhhhhhh?!“ „K-Kìa?!“
Tôi suýt chút nữa thì ngất xỉu vì ho sặc sụa, còn Suzuka thì nhìn qua vai tôi, mặt đỏ bừng, cắt ngang lời nói của mình.
Đập vào mắt tôi trên trang tập san là hình ảnh một cô gái xinh đẹp, gần như khỏa thân, nằm trên sàn. Hai tay bị trói, cô bé nhìn về phía người xem với ánh mắt ướt át.
Như thể để phô diễn tài năng của Thầy Double Peace, chất lượng nét vẽ quả thật đáng kinh ngạc.
„C-Cái quái gì thế này…!“
„Một cuốn truyện tự xuất bản em vẽ sau khi đọc tiểu thuyết của thầy đấy ạ.“
„T-Truyện tự xuất bản người lớn?! Và nhân vật này là…“
„Vâng, desu! Chính là nữ chính trong tiểu thuyết của thầy, Yuuka-chan!“
„Cái gì thế này?!“
„Đây chính là thứ mà em cảm thấy còn thiếu trong tiểu thuyết của thầy đấy, desu! Tiểu thuyết của thầy đã gợi cảm từ đầu đến cuối nhưng lại thiếu đi sự trình bày thật sự! Với một người sống vì cuộc đời gợi cảm, đây là điều em không thể chịu nổi, desu!“
„Và đó cũng là lý do em tự mình vẽ ra nó,“ cô bé nói thêm sau khi nắm tay lại.
„Th-Thế nào ạ? Nhìn cái này, thầy có nhận ra yếu tố gợi cảm còn thiếu trong tiểu thuyết của mình không? Nói đi, nói đi mà.“
Vừa nói, cô bé vừa lật sang trang.
Trang tiếp theo là hình minh họa của cô em gái một lần nữa, bị trói trên giường, bên cạnh là một người đàn ông với nụ cười nhếch mép tàn nhẫn——
„Khoan đã! Đó không phải nhân vật anh trai sao?!“
„Đúng là anh ấy chứ sao! Đây chính là tình yêu thuần khiết mà em đã nói! Suy cho cùng, đối tác duy nhất có thể của Yuuka-chan phải là anh trai của cô bé, Ryou-kun, desu!“
„Trong cảnh đó, dù tôi nhìn thế nào cũng không thấy tình yêu thuần khiết đâu cả?!“
„Một ngày nọ, khi nhìn thấy phần nữ tính của cô em gái bé bỏng đáng yêu không thể tin được, người anh trai đã không thể kìm nén được ham muốn của mình… Nuốt chửng cảm giác tội lỗi của cô em gái run rẩy, cũng như khuấy động những cảm xúc vô luân của cô bé, anh ta thèm khát trái cấm từ cơ thể còn đang phát triển của em gái…“
„Em nói tiếng Nhật chuẩn rồi kia?!“
„Nào, điều đó có thực sự quan trọng lúc này không, thầy ơi? Điều này có nghĩa là thầy không thích kiểu tình yêu thuần khiết sao?“
„Ít nhất thì, đây không phải là tình yêu thuần khiết chút nào hết?!“
„Ơ? Thì em không thể cứ tùy tiện cho xúc tu xuất hiện… và thêm một số đàn ông ngẫu nhiên cũng không phải là ý hay, desu? Không phải một tình yêu thuần khiết là lựa chọn tốt nhất sao?“
„Khái niệm chung về tình yêu thuần khiết của em có quá nhiều lỗ hổng, em không nghĩ thế sao?!“
Dù tôi đã rõ ràng yêu cầu cô bé dừng lại bằng những lời này, chúng tôi vẫn không thoát khỏi những hình minh họa gợi cảm của các nhân vật anh chị em tưởng tượng.
„À……………………Ha…………“
Khi tôi quay lại, tôi thấy mặt Suzuka đỏ bừng… trông như thể hơi nước đang bốc lên từ đỉnh đầu cô bé. Giữa lúc đó, trang truyện đến đoạn cao trào cuối cùng cũng hiện ra trước mắt chúng tôi.
„Nyaaaaaaaaaaaaaaaa?!“
Trong khi Suzuka kêu lên một cách kỳ lạ, tôi nhìn vào trang giấy.
„Đ-Đừng mà! Làm ơn đừng làm thế!“
[IMAGE: ../Images/00003.jpeg]
Nhìn kìa!!! K-K-K-Không thể ngờ, em với anh trai lại… lại đang làm cái chuyện này á!!!”
“B-Bình tĩnh đi, Suzuka! Đây chỉ là nhân vật trong tiểu thuyết thôi mà, phải không?!”
“B-Biết thế cũng chẳng thay đổi được gì hết chứ!?!?”
Không, rõ ràng là có chứ?!... Đó là điều tôi muốn cãi lại, nhưng nhìn Suzuka lắc đầu lia lịa thì tôi biết vô ích thôi, đằng nào cô bé cũng chẳng thèm nghe tôi nói đâu.
“Ừm, tôi mừng là cô em gái cũng thích nó đến vậy đấy!”
“Chúng ta đang nhìn cùng một người à?! Và sao cô lại nghĩ là tôi sẽ thích cái thứ đó?!”
“Hả? Nhưng mà lúc nãy xem hình minh họa, mặt anh rõ ràng là rất nghiêm túc mà?”
Tôi cứng họng, bởi vì lời cô ta nói đúng phóc. Không, nhưng mà tôi đâu có kìm lòng được chứ?! Ý tôi là, đó là cái nhân vật em gái đó, hiểu không?! Một bức tranh khiêu gợi về nhân vật em gái mà tôi yêu thích biết bao khi đọc truyện?! Ai ở vào vị trí của tôi cũng sẽ phản ứng như vậy thôi! Cái khao khát đó là chuyện tự nhiên mà! V-Và nữa! Cô Double Peace là họa sĩ chính thức của chúng ta mà, phải không?! Việc cô ấy vẽ ra những bức như vậy cũng giống như bao bức khác cô ấy đã vẽ cho chúng ta bấy lâu nay thôi! Nét vẽ của cô ấy đúng là ở một đẳng cấp khác…
“A-Anh trai?”
Sau một hồi độc thoại, cuối cùng Suzuka cũng kéo tôi trở lại thực tại. Mặc dù vậy, lời cô bé nói ra lại kèm theo ánh mắt lạnh lẽo thường ngày. K-Không ổn rồi… Chắc chắn cô bé đã nhìn thấu những ý nghĩ đen tối trong đầu tôi… Cứ thế này thì cuộc sống ở nhà của tôi sẽ thay đổi chóng mặt theo chiều hướng xấu đi mất… Tôi thậm chí có thể chết đói vì cô bé sẽ không nấu ăn cho tôi nữa…! Tôi phải xoa dịu tâm trạng của cô bé bằng mọi giá!
“D-Dù sao thì, cái thứ này sao lại tồn tại vậy?!”
Rõ ràng là tôi đang cố gắng hết sức để chuyển hướng câu chuyện.
“Hả? Thì, như tôi đã nói đó, tôi vẽ cái này để xả bớt bức xúc mà.”
“K-Không phải ý tôi là thế. Nhìn kỹ thì chất lượng sản phẩm của cái tập sách này cao thật đấy… lại còn có cả trang màu nữa chứ…”
“À, tôi định bán cái này ở Comiket sắp tới mà.”
“Vậy là về cơ bản đây là một doujinshi ư?! Cô phải là họa sĩ chính thức của chúng ta chứ?!”
“Không sao hết! Cái này là ưu tiên hàng đầu!”
“Tại sao?!”
“Thì, khi tôi kể với cô Shinozaki về nó, cô ấy nói ‘Cái đó có vấn đề đấy’…”
“À, tôi hiểu rồi. May quá. Có vẻ người này vẫn còn chút lý trí trong đầu…”
“Nhưng sau đó, cô ấy lại bảo tôi ‘Vì tôi cũng tò mò, nên gửi cho tôi xem nhé’ và mọi người đều thích nó cả.”
“Thôi nào!!!”
“Cô ấy nói phát hành thì không ổn nhưng nếu chỉ là cho mấy người trong công ty chúng ta xem thì hoàn toàn không sao hết!”
“Tôi tự hỏi liệu có thể đổi biên tập viên của chúng ta không đây?!”
Tôi cảm thấy mình hoàn toàn lạc lối trước những gì đang xảy ra. Suzuka vẫn giữ nguyên ánh mắt lườm nguýt thường ngày trong khi lẩm bẩm “[IMAGE: ../Images/..]Anh trai là đồ biến thái…” với khuôn mặt đỏ bừng. Tôi biết làm gì với cái này đây?!
“Vậy là những lo lắng của anh đã được giải tỏa rồi đúng không? Những thứ anh cảm thấy không hài lòng chính là mấy cảnh nóng mà! Nếu thế, tôi hy vọng sẽ được thấy nhiều cảnh 18+ hơn trong tập hai nhé!”
“Cô vẫn sai rồi đấy! Tôi không hề có kế hoạch làm cái đó!”
“Nhân tiện, chúng ta cùng tạo ra một tựa eroge đi! Hì hì hì…”
“Sao cô lại vui vẻ thế?!”
“Ưm? Anh nhút nhát đến bất ngờ đấy nhỉ. Tôi đã bỏ công sức ra để thấu hiểu cảm xúc của Sensei mà, nên anh cũng nên chấp nhận tôi đi chứ.”
“Đừng có tự ý chấp nhận những điều vốn dĩ không tồn tại ngay từ đầu chứ?!”
“Hừm, không ngờ anh lại cứng đầu như vậy. Vậy thì tôi đành phải…”, cô ta nói rồi đặt một cuốn sổ xuống trước mặt tôi, bật máy lên và nhấp vào một chương trình.
“Lần này lại là trò gì đây…? Em biết đấy, ngoài cái màn hình đen thui ra thì có thấy gì đâu?”
“Tụi em chưa kịp dựng màn hình tiêu đề, nhưng đây vẫn được tính là một eroge đó ạ! Kính thưa Tiên sinh, đây là một eroge phái sinh từ tiểu thuyết của Tiên sinh đó!”
“Lại nữa, tại sao lại tồn tại cái thứ như thế này chứ?!”
Không chỉ là một cuốn truyện tự xuất bản, mà còn là cả một eroge nữa… Tôi không khỏi kinh ngạc đến tột độ.
“Tiểu thuyết của Tiên sinh đã tạo ra ảnh hưởng lớn đến mức đó đó ạ. Em đã nói rồi mà, cuốn tiểu thuyết của Tiên sinh thiếu đi cái chất ‘người lớn’ cần có, nên vì quá bứt rứt, em đã vô tình làm ra cái eroge này đó!”
“Eroge là thứ có thể tạo ra tùy hứng như thế sao?!”
“À, tất nhiên không dễ như thế rồi ạ. Đây chỉ là một bản thử nghiệm ban đầu thôi. Em chỉ tạo ra nó trong thời gian rảnh khi không làm việc gì đó. Thời gian chơi chỉ khoảng năm phút thôi ạ.”
“À-À, hiểu rồi. Chỉ là thứ như vậy thôi sao…”
“Đừng lo lắng, Tiên sinh! Dù chỉ năm phút nhưng nó sẽ khiến Tiên sinh hoàn toàn hài lòng đó ạ! Những hình minh họa CG được làm ở trình độ chuyên nghiệp, lời thoại thì do biên kịch đáng tin cậy của chúng ta chấp bút, còn nhạc nền thì cực kỳ ăn khớp với khung cảnh luôn!”
“Nhiều người tham gia thế ư?!”
“Biên kịch còn bảo em là [Hãy tập trung vào dự án chính tiếp theo của chúng ta thay vì mấy cái thứ này đi!] nhưng cuối cùng thì cũng không phải là vấn đề quá lớn…”
“Vậy là em không phải chỉ ‘lắp ráp’ nó trong thời gian rảnh thôi ư?!”
“Thôi nào, thôi nào, thay vì cứ hỏi, Tiên sinh hãy bắt đầu trò chơi đi ạ. Nếu chơi rồi, chắc chắn Tiên sinh sẽ hoàn toàn đồng ý với em, em đảm bảo đó!”, cô nói, rồi trao con chuột cho tôi.
Mặc dù tình huống này khiến tôi vô cùng khó xử, nhưng tôi không thể không trầm trồ trước vẻ mặt tràn đầy đáng yêu của cô. Không thể không nhắc đến cái cảm giác mềm mại đang ép vào lưng tôi… Thôi được, tôi đành nhượng bộ và chơi vậy. Thái độ của cô bé khiến tôi càng khó từ chối vào lúc này… Và thành thật mà nói, bản thân tôi cũng hơi tò mò thật. Dù sao thì đây cũng là sản phẩm của rất nhiều chuyên gia. Và nhân vật nữ chính là cô em gái nhỏ mà tôi vô cùng yêu mến, đúng không? Làm sao tôi có thể không quan tâm chứ?!
“Bây giờ thì tôi chẳng thể nói không được nữa rồi, phải không…?”, tôi nói khi chuẩn bị nhấn nút bắt đầu.
“Em sẽ không cho phép!”
Đột nhiên, Suzuka giật lấy con chuột khỏi tay tôi và quay chiếc máy tính xách tay về phía mình.
“Em sẽ không cho phép anh hai nhìn mấy cái hình ảnh đáng xấu hổ này!… Ở đó… Ở đó có anh hai và em…!”
“Anh đã nói rồi mà, đó chỉ là hai anh em hư cấu trong tiểu thuyết và…”
“Dù vậy cũng không được! Anh hai không được phép nhìn!”
“Đừng ngắt lời chúng tôi chứ, cô em gái kia. Đây là tài liệu nghiên cứu cho tập hai đó!”
“Em không quan tâm! Em sẽ không bao giờ cho phép anh hai nhìn thấy cái này!!!”, cô nói, khác hẳn với vẻ điềm tĩnh và lạnh lùng thường ngày.
Ừm… Có lẽ tôi chẳng làm gì được và đành bỏ cuộc thôi… Dù sao tôi cũng không thể đi ngược lại ý muốn của cô bé, cho dù hơi tiếc nuối. Nhưng, vào lúc đó, Suzuka đã nói ra những lời khó tin này…
“Chính vì thế, em sẽ chơi nó!”
“…Em nói gì cơ?”
Lời của Suzuka quá bất ngờ, đến nỗi tôi cứ ngỡ mình nghe nhầm. Không chỉ riêng tôi, ngay cả Double Peace-sensei cũng đang nhìn Suzuka với vẻ mặt kinh ngạc.
“Ể? Ý cô em gái là sao vậy? Tại sao cô ấy lại chơi thay?”
“Vì A-Anh hai rõ ràng có vẻ hứng thú vượt quá mục đích nghiên cứu, nên cái này sẽ không ổn chút nào! Chính vì vậy, anh ấy sẽ thu thập dữ liệu gián tiếp trong khi em sẽ là người chơi! Đây là nhiệm vụ của em với tư cách là em gái của anh ấy!”
“K-Khoan đã! Em đang nói cái gì vậy?!”, tôi hỏi Suzuka, người đang hành động kỳ lạ.
(“C-Cậu đang làm gì vậy?! Tại sao cậu lại…”)
(“Em không thể không làm được…! Dù sao đây cũng là vì mục đích thu thập dữ liệu…! Em không muốn làm chuyện này đâu!”)
(“...cũng vậy thôi, nhưng em không thể làm gì khác được vì Anh trai đúng là một tên biến thái mà…!”)
(“Cái cô vừa nói là sao chứ?! Và thứ này thì có ích gì cho việc nghiên cứu cơ chứ, nó chỉ là—”)
“Hai người đang thì thầm gì thế, desu?”
Đột nhiên, giọng nói của Thầy Double Peace kéo chúng tôi trở lại thực tại.
“K-Không, đây chỉ là vì…”
“Dù sao thì, Anh trai, làm ơn buông cái máy tính xách tay ra đi!”
“Fumu? Ta thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa, desu… Ta cứ nghĩ Em gái-san yếu lòng trước những thứ nhạy cảm… nhưng vì Thầy mà em ấy lại đi xa đến mức đó! Ta ngạc nhiên quá, desu!”
“Không, người ngạc nhiên ở đây phải là tôi mới đúng…”
“Mà nghĩ đến việc Thầy lại để em gái mình chơi một tựa game như thế… Thầy đúng là một tên biến thái phi thường! Giờ thì ta lại càng nể phục Thầy hơn, desu!”
“Thầy lại hiểu sai rồi! Và cái vụ biến thái phi thường là sao chứ….”
Trong khi tôi còn đang cố gắng giải thích, Suzuka đã bắt đầu chơi.
“Ư… Ưm…”, cô bé ấp úng, mặt dần đỏ bừng lên từng giây.
Biểu cảm của em ấy dường như sắp bật khóc đến nơi. Nhìn phản ứng này, tôi bắt đầu tưởng tượng ra đủ thứ đang hiện trên màn hình lúc này.
“Nói về nội dung của game người lớn này, chắc nó cũng giống như cuốn truyện tự xuất bản mà Thầy đã đưa chúng ta xem trước đó, tôi đoán vậy.”
“Đúng vậy không? Một tình yêu trong sáng thuần khiết, desu!”
“Tôi đã nói rồi, cái này rõ ràng không phải tình yêu thuần khiết gì sất!!!”
“Không sao đâu, desu! Nội dung là thứ ngay cả những cô gái nhẹ nhàng cũng có thể chơi được mà! Đối tượng hướng đến là các cô gái từ cấp một trở lên đấy!”
“Đó là một đối tượng khá rộng cho một game người lớn đấy chứ?!”
Trong lúc tôi cố gắng hết sức để phản bác Thầy Double Peace, tôi vẫn có thể nghe thấy giọng nói sắp khóc của Suzuka. Để em gái mình chơi một trò chơi như vậy, tôi đúng là một người anh trai biến thái đến mức nào chứ?...
“Cứ thế này là được rồi, phải không? Đây là việc mà tác giả thực sự, Thầy, nên làm mà, Thầy không nghĩ vậy sao, desu?”
Quả thực, lời của cô ấy không sai, bởi vì suy cho cùng, Suzuka mới là tác giả thật sự… Nhưng không đời nào tôi có thể giải thích điều đó cho cô ấy ngay tại đây và lúc này…
“À, ta biết rồi, làm thế này đi. Em gái-san, Em gái-san.”
Thầy Double Peace gọi Suzuka.
“Phùê? C-Cái gì vậy ạ?”
Nhìn Suzuka, tôi thật sự lo lắng không biết em ấy có ổn không…
“Ta hiểu là em không muốn Thầy nhìn trực tiếp, nhưng như vậy sẽ không thu được dữ liệu tốt, đúng không? Vì thế, Em gái-san, hay là em hướng dẫn Thầy về những gì đang diễn ra trên màn hình? Tất nhiên, là cảnh thật, trực tiếp đấy!”
“Ế?! Chuyện gì đang xảy ra vậy?! C-Cái gì mà Thầy đang nói vậy?!”
Tôi không thể theo kịp những gì Thầy Double Peace đang luyên thuyên. Suzuka bên này không có bất kỳ cử động nào, chỉ lẩm bẩm “Cảnh thật…”
“Đúng rồi, desu! Như vậy, Thầy sẽ hiểu rõ nội dung của game người lớn này!”
“K-Không, tôi không muốn! Xin đừng bắt Suzuka làm bất cứ điều gì chỉ làm em ấy thêm gánh nặng—”
“Không… sao… đâu… Nếu là vì Anh trai… em sẽ… làm… bất cứ điều gì… Kể cả hướng dẫn… bằng chính… cơ thể mình…”
K-Không ổn rồi. Mặt Suzuka trông hoàn toàn tan nát. Em ấy đang nói những điều mà tôi chưa từng nghe thấy trong đời… Em ấy vừa mới biết về việc lộ quần lót, và giờ thì em ấy đã trực tiếp chơi game người lớn… Không biết điều gì sẽ xảy ra với em ấy nữa. Mà đây còn là nhân vật do chính em ấy tạo ra nữa chứ…
“Ưm… Em gái và Anh trai đang đối mặt với nhau… Tay em ấy bị trói bằng dây… và em ấy đang bị bịt mắt…”
“Lần nữa, trên đời này thì cái này thuần khiết ở chỗ nào chứ?!AAAAAAAAAAA!”
“Người em gái trưởng thành mỗi ngày như một người phụ nữ… Muốn giữ em ấy trong vòng tay mình mãi mãi… người anh trai…”
steals her freedom…The only thing she hears in the darkness is the
voice of the big brother…..Losing her ability to think
straight…The big brother wants her to swear obedience….This is
how this noble pure love story goes, desu!“
“I don’t want to know how you arrived
at the conclusion that this is a noble story?!“, I retorted with
all my might while Suzuka continued to explain the situation.
“A-Ah…Onii-chan is raising the chin
of the little sister….and starts talking to her…[Do you want me
to kiss you? Then put your tongue out for me. You bit-]
“Waaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa?!“
Being presented with such a vulgar
scene, I couldn’t keep my voice down. No good. This is really no
good! I can’t have Suzuka say these words out loud!
“Senseiii, don’t let out such a loud
voice, please. That really surprised me, desu!“
“Don’t just keep calm about this
whole situation! And Suzuka! It’s fine already! You don’t have to act
it out!“
“I’m….fine…. I will do my
best…for Onii-chan.“
You’re not really doing me any favors
here, though?!
For a little while after that, Suzuka
was still continuing to act out the scene in a trance-like
consciousness. I couldn’t do anything besides letting out shrieks
every time she used dangerous vocabulary and trying to restrain her.
[IMAGE: ../Images/..]
**Chương 7:**
“Đúng là một trải nghiệm khó chịu mà…”
“Phải, anh hoàn toàn đồng ý…”
Chúng tôi bước đi trên phố Akihabara, vừa đi vừa lặp đi lặp lại những câu nói như thế. Bằng cách nào đó, chúng tôi đã hoàn thành xong trò eroge và cuối cùng cũng được “ân xá” khỏi Sensei Double Peace. Rốt cuộc thì mọi chuyện đã đi đến nước này bằng cách nào nhỉ? Cứ ngẫm lại các sự kiện thì tôi thật sự không tài nào hiểu nổi. Mà cả hai đứa cũng đã cạn kiệt sức lực để suy nghĩ rồi, nên đành bỏ qua vậy.
Trước khi chúng tôi rời đi, Sensei Double Peace đã nói: “Cuối cùng thì Sensei vẫn không tài nào hiểu được những điểm tuyệt vời của eroge! Thật là bực bội quá đi, desu! Tôi nhất định sẽ trả thù!” và còn đòi địa chỉ liên lạc của tôi nữa chứ… Tôi chỉ muốn nghĩ đây là một giấc mơ tồi tệ… nhưng cảm giác nặng trĩch trên hai cánh tay lại bảo tôi điều ngược lại. Dù sao thì, tôi đang xách hai túi nhựa của [Moon Rabbit] trên tay. Bên trong đó là tất cả những trò eroge đã được phát hành từ trước đến nay của hãng. Chúng tôi về cơ bản là bị ép phải nhận chúng như “quà lưu niệm” vậy. Sensei Double Peace thậm chí còn bảo chúng tôi ghé thăm lại nếu có dịp đến Akiba. Tôi thật sự không thể nghĩ Sensei Double Peace là một người xấu… Đúng vậy, cô ấy thật sự không phải người xấu…
“Onii-chan, em nói trước để anh ghi nhớ nhé, làm ơn quên hết những gì anh đã thấy ở đó đi.” Suzuka nói, khuôn mặt ửng đỏ thường ngày giờ lại còn thêm ánh mắt khó chịu. Giờ nghĩ lại, ký ức này có lẽ sẽ trở thành một phần đen tối trong lịch sử của em ấy, nên phản ứng đó cũng khá dễ hiểu thôi.
“Tuy nhiên, tại sao em lại phải diễn ra như thế chứ?”
“Em đâu thể không làm được. Đó là lỗi của Onii-chan khi tự dưng lại hứng thú với mấy thứ đó chứ…! Tất cả là vì nghiên cứu mà…!”
“Lại nữa, cái đó thì có ích gì cho dữ liệu chứ…?”
Khi tôi phản bác như vậy, tôi bỗng nhớ ra mục tiêu ban đầu của chúng tôi.
“Giờ mới nhớ, chúng ta đến Akiba là để thu thập dữ liệu cho tập hai đúng không? Cái đó có thật sự trở thành dữ liệu tốt không? Nửa đầu đã phát ra những thứ gì rồi, còn nửa sau thì sao…”
“Vâng. Dù cho bản thân em không hề mong muốn, nhưng về mặt nghiên cứu, nó là một thành công rõ rệt. Nó đã cho thấy rõ ràng rằng Onii-chan quả thật là một kẻ biến thái mà…”
“Sao tôi cứ có cảm giác mỗi khi nghiên cứu của em thành công thì thiện cảm của em dành cho tôi lại giảm sút vậy?!”
Nhìn Suzuka đang chăm chú ghi chép, tôi càng cảm thấy mệt mỏi hơn.
[IMAGE: ../Images/..]
Và cứ thế, chúng tôi đã đến
[IMAGE: ../Images/..]
Trên sân ga tàu điện gần Akihabara.
Xem ra Suzuka đã mua được khối đồ trong chuyến đi Akiba lần này (nhưng chính xác là gì thì tôi cũng chịu, chẳng nắm được chút nào). Còn riêng tôi, cảm giác như mình chẳng học hỏi được gì cả. À, nếu tính cả việc nhìn thấy một bức tranh nhạy cảm cực kỳ tinh xảo từ nữ chính Yuuka, do chính Double Peace-sensei vẽ, thì có lẽ cũng được coi là một thứ gì đó.
Và… tôi đang nghĩ cái quái gì thế này?! Rõ ràng là sai hướng rồi! Mục tiêu ban đầu của tôi là phải tìm hiểu xem điều gì đã làm cho tiểu thuyết của Suzuka trở nên hấp dẫn đến vậy cơ mà!
Đang tự trách mình ngu ngốc vì nghĩ những chuyện vô bổ, bỗng điện thoại tôi reo lên.
“Muu, mình vừa mới cất máy đi mà Himuro-san đã gọi rồi sao….?”
“Thôi nào, chúng ta đã hoàn thành cuộc nghiên cứu rồi, đừng nhìn điện thoại bằng ánh mắt đó chứ.”
….Cái quái gì vậy? Không phải cuộc gọi mà là tin nhắn. Người gửi là… Double Peace-sensei? Mặc dù tôi vừa mới cho cô ấy địa chỉ, nhưng sao tự nhiên cô ấy lại nhắn tin nhỉ? Tôi mở tin nhắn với một linh cảm chẳng lành. Và… ngay khoảnh khắc tiếp theo….
“Đ-?!!”
Tôi cố kìm nén tiếng hét suýt bật ra. Cô ấy lại gửi cho tôi một bức tranh nhạy cảm nữa. Và nội dung tin nhắn là: [Cho đến khi Sensei hoàn toàn thức tỉnh ham muốn này, em sẽ tiếp tục gửi những bức vẽ như thế này cho Sensei, desu! Em sẽ không bỏ cuộc đâu!]
“Cái người này thật sự là…….!” Tôi thầm rủa, nhận ra mức độ nghiêm trọng của cuộc gặp gỡ này.
“Sao thế ạ? Ai gửi tin nhắn cho anh vậy?”
“K-Không có gì cả! Chỉ là một tin nhắn làm phiền thôi mà!” Tôi càu nhàu khi đóng tin nhắn lại.
Nếu tôi mà để Suzuka nhìn thấy nội dung tin nhắn, chắc tôi sẽ mất luôn vị trí của mình trong gia đình quá….
“K-Không nói mấy chuyện đó nữa, chúng ta mau về nhà thôi!”
“À, đợi đã, Onii-chan!”
Đúng lúc đó, chuyến tàu cuối cùng cũng đến. Dĩ nhiên, chuyện tôi đã lưu bức tranh mới vào điện thoại là một bí mật mà không ai được phép biết.