Ore ga Suki nano wa Imouto dakedo Imouto ja Nai

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

83 184

"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

(Đang ra)

"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

修仙儿的 - Tú Tiên Nhi - Xiuxianer

Khi “tán tỉnh” thì đâu thấy ai có dấu hiệu bệnh kiều đâu cơ chứ!

58 8

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

357 4251

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Dagashi-ya Yahagi: Setting Up a Sweets Shop in Another World

(Đang ra)

Dagashi-ya Yahagi: Setting Up a Sweets Shop in Another World

Nagano Bunzaburou

Hỗ trợ mấy tân binh mộng mơ bằng đống bánh kẹo vừa rẻ vừa bí ẩn, tiện thể có khi còn cưa đổ luôn một chị phù thủy yandere... nào, cùng nhau cố gắng nào!

30 87

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

352 1932

Quyển 1 - Chương 2: Lý do tôi và em gái trở thành tiểu thuyết gia

“Tôi về rồi đây… Ố?”

Vừa mở cửa bước vào, tôi chợt nhận ra có vài đôi giày được xếp ngay ngắn. Có vẻ như cô em gái tôi đã về nhà rồi. Tôi thầm nghĩ, có hơi sớm thì phải, đáng lẽ giờ này em ấy phải đang ở trường để tham gia hoạt động của hội học sinh chứ, nhưng rồi tôi mới nhận ra chính mình mới là người về muộn. À thì, tôi đã cất công đi đến tận Akihabara để sắm quyển sách mới mà. Tay xách chiếc túi đựng mấy cuốn tiểu thuyết ngắn, tôi rón rén bước về phía cầu thang thì…

“Mừng anh hai về nhà. Lâu quá rồi đấy.”

Suzuka, trong chiếc tạp dề, bước ra từ phòng khách. Tôi nuốt nước bọt cái ực, hệt như một đứa trẻ bị bắt quả tang đang phá phách.

“Em tưởng em đã dặn anh phải gọi điện báo trước khi về muộn rồi chứ…”

“Ơ-ơ, cũng mới có sáu giờ tối thôi mà? Có muộn lắm đâu chứ.”

“Việc ăn tối là chuyện quan trọng. Đó là phép lịch sự tối thiểu.”

Suzuka nói vậy, mắt liếc sang chiếc túi tôi đang cầm.

“Anh lại đi Tokyo chỉ để mua thêm một cuốn tiểu thuyết nữa đấy à?”

“Quan trọng là phải mua được nó nhanh nhất có thể chứ, em biết không? Với lại, việc mua trực tiếp ở cửa hàng có rất nhiều cái hay. Là một người yêu thích tiểu thuyết ngắn, anh không thể bỏ qua được…!”

“Em không hiểu lắm.”

Nói những lời cộc lốc vô cảm, Suzuka bắt đầu xếp lại đôi giày tôi vừa cởi ở hành lang. Những lời nói và thái độ lạnh nhạt ấy chính là đặc trưng nổi bật của cô em gái tôi.

Nagami Suzuka – Hội trưởng hội học sinh của trường nữ sinh danh tiếng Hakuou, học sinh năm ba. Thành tích học tập luôn đứng đầu, năng động thể thao, được nhiều người yêu mến và cực kỳ có sức hút. Đúng là một siêu nhân đời thực. Vì còn đảm đương rất nhiều việc nhà nữa, nên gần như không có chuyện gì có thể làm khó được em ấy. Nghe có vẻ lạ khi lời này lại xuất phát từ chính tôi, người anh trai của em ấy, nhưng chắc có lẽ mười người đi trên phố thì cả mười đều phải ngoái đầu nhìn em ấy. Em ấy đẹp đến vậy đấy. Dù nghe có vẻ chủ quan, nhưng đúng là như thế thật. Thế nhưng, nói ra điều này lúc này cũng chẳng giúp ích gì, nên tôi đành thôi.

“Hơn nữa, anh còn lén lút trốn em để lẻn vào phòng mình đúng không?”

“Đừng nói những lời làm tổn hại danh tiếng của anh chứ. Trông vậy thôi nhưng anh làm thế là vì em đấy, em biết không? Em không thích mấy thứ tiểu thuyết ngắn với mấy đồ otaku đó mà, đúng không?”

“Em cũng không ghét hay gì cả. Chỉ là em không thực sự hiểu được thôi.”

“Đương nhiên là em không thể hiểu được sự tuyệt vời của tiểu thuyết ngắn nếu em chưa bao giờ thực sự tìm hiểu về nó! Được rồi! Nếu đã vậy thì anh sẽ ‘giảng’ cho em nghe về sự đỉnh cao của tiểu thuyết ngắn!”

“Thôi ạ, em không cần đâu.” Suzuka thẳng thừng từ chối.

Ừm, kết quả như vậy cũng đã quá rõ ràng rồi, tôi nghĩ thầm.

“À này anh hai, quần áo của anh khá là lộn xộn đấy.” Suzuka nói, vươn tay chỉnh lại bộ đồng phục cho tôi.

“Dù hôm qua em mới giặt mà hôm nay lại bẩn thế này rồi, cả cà vạt của anh nữa. Chưa kể đến cúc áo tay áo và cả giày nữa. Chuyện này là sao đây?”

“À-à, trên đường về nhà anh có đi qua công viên, thấy một con mèo nhỏ bị mắc kẹt trên cây. Rồi bên cạnh cái cây đó có một cô bé đang khóc bù lu bù loa, có vẻ là chủ của con mèo, thế là anh nghĩ mình nên giúp cô bé đó.”

“…Anh thật là trượng nghĩa quá.”

“Đúng không? Y hệt như một nhân vật chính trong tiểu thuyết ngắn sẽ làm trong một cảnh như vậy đó, em biết không?”

“Em không hiểu lắm.”

Chỉ trong một giây, vẻ mặt Suzuka từ tán thưởng chuyển sang lạnh lùng.

“Dù sao thì, là một tác giả tiểu thuyết ngắn đầy tham vọng, điều quan trọng là phải học hỏi và thấu hiểu cảm xúc của một nhân vật chính để đưa ra những lựa chọn đúng đắn, phải vậy không.”

“Xin anh đừng tự nói một mình với những từ ngữ mà em không hiểu.”

“Và còn nữa, em biết không? Câu chuyện mà sau khi biến thành một cô gái xinh đẹp, cô ấy sẽ đến trả ơn anh vì đã cứu con mèo.”

“Anh hai, chúng ta đi bệnh viện đi.”

“K-không, đó là…”

[IMAGE: ../Images/..]

"Đâu có, chỉ là một dạng giả định thôi mà. Chứ có phải tôi nghĩ thật đâu. Ý tôi là, việc có những suy nghĩ viển vông như vậy là một tố chất quan trọng của nhà văn đấy."

"Đúng là em chịu anh rồi," Suzuka thở dài. "Anh mau tỉnh táo lại đi, Onii-chan," con bé nói, y như mọi khi.

Dù ngày nào con bé cũng than phiền như vậy, nhưng việc Suzuka thẳng thắn thốt ra những lời đó khiến tôi suýt chút nữa là khuỵu xuống. Tôi đã biết từ trước rồi, nhưng em gái tôi thực sự là một người rất nghiêm túc. "Tuyệt đối không sai," tôi nghĩ thầm.

Càng ngày tôi càng quen với điều đó, và những chi tiết nhỏ nhặt cũng không còn làm tôi phải đổ mồ hôi nữa.

Cứ thế, tôi luôn là mục tiêu của con bé. Giữa chúng tôi chưa bao giờ có một cuộc trao đổi đúng nghĩa anh em.

Nếu có chăng, thì đó là một cô em gái ích kỷ đối diện với anh trai mình, người cứ lẩm bẩm kiểu "Thôi đành chịu vậy." Ít nhất, đó là những gì tôi (một cách ích kỷ) nghĩ, chứ ngoài ra, giữa chúng tôi chưa bao giờ có một cuộc nói chuyện vui vẻ nào cả.

"Dù sao đi nữa, anh mau cho quần áo vào giỏ và lau giày đi nhé. Cúc áo thì để em tự khâu cho," Suzuka ra lệnh, rồi quay trở lại phòng khách. "Và vì anh đã về nhà rồi, mau đi rửa tay đi."

Cánh cửa khép lại theo những lời đó.

Tôi thở dài khi bước vào phòng tắm. Về cơ bản, đó chính là cuộc trao đổi hàng ngày của chúng tôi, tóm gọn lại là như vậy.

…Nhưng mà, trong các tiểu thuyết ngắn có rất nhiều kiểu em gái. Không kể đến các kiểu anh trai nữa, nhưng tôi kinh ngạc làm sao tất cả họ đều dốc hết sức mình vì em gái họ. Tôi cũng đang cố gắng hết sức đây mà, biết không?

Thôi, không sao. Thật sự là không sao cả… nhưng đôi khi tôi cũng thấy ghen tị với họ.

Tôi tên là Nagami Yuu. Tôi thường tự nhận mình là một học sinh trung học năm nhất bình thường, với điểm số thuộc top đầu và không có bất kỳ kỹ năng đặc biệt nào đáng nhắc đến. Ngoại hình của tôi thì… tôi nghĩ là bình thường. Điều duy nhất khiến tôi khác biệt với những người khác là tôi thích tiểu thuyết ngắn (TL: Ơ đương nhiên rồi Sherlock). Trong trường hợp của tôi, tôi không chỉ đọc mà còn viết nữa.

Tôi tham gia các cuộc thi tiểu thuyết ngắn hàng năm kể từ năm đầu tiên cấp hai. Vấn đề là, lần nào tôi cũng thua ngay từ vòng sơ khảo đầu tiên.

Thôi, chắc cũng không sao đâu nhỉ. Dù có thua bao nhiêu lần đi nữa, ước mơ được chiến thắng và trở thành tác giả tiểu thuyết ngắn vẫn là của tôi. Đó là điều tôi đã trả lời khi thảo luận với bố mẹ. Ngày nay, việc là một otaku cũng không còn kỳ lạ đến vậy nữa đâu, bạn biết không?

Gia đình tôi có bốn người: em gái tôi, bố mẹ tôi và tôi. Vì cả bố và mẹ tôi đều đi làm, nên chúng tôi có thể sống trong một căn nhà tử tế với thu nhập khá ổn. Họ rất bận rộn nên thường xuyên không về nhà. Bởi vậy, thỉnh thoảng tôi và em gái tôi sống một mình trong một khoảng thời gian… nhưng tôi không hề cảm thấy cô đơn chút nào.

Bỏ qua tất cả những điều đó đi, tôi đang có một vấn đề khác vào lúc này. Nói cụ thể hơn, là tình hình hiện tại.

"………"

"……………"

Suzuka và tôi đang ngồi đối diện nhau trong phòng khách, dùng bữa tối. Chúng tôi gắp thức ăn mà không nói một lời nào. Món ăn của Suzuka nấu thực sự rất ngon, nhưng trong tình huống ngượng ngùng này, dường như món ăn mất đi hương vị của nó. Bởi vậy, tôi đã cố gắng bắt chuyện với con bé vài lần nhưng…

"Này Suzuka, anh bật TV được không?"

"Anh muốn xem kênh nào vậy?"

"Anh không thật sự muốn xem cái gì cụ thể cả nhưng…"

"Vậy thì không được. Em ghét những thứ ồn ào."

Và đó là cách con thuyền chìm nghỉm, tôi có thể nói vậy. Dù vậy, hôm nay tôi quyết định dốc hết sức và thử lại một lần nữa.

"Em biết không… em có thấy cô đơn khi chỉ có hai chúng ta ăn tối không?"

"Bố mẹ phải đi làm thì chúng ta đành chịu thôi."

"Nhưng mà, không nói chuyện gì cả thì hơi kỳ cục…"

"Đó là một điểm hợp lý đấy. Vậy anh cứ tự nhiên đi."

Vậy nghĩa là…

Để tôi được quyết định chủ đề ư? Bắt đầu cuộc trò chuyện giữa những người trong nhà bằng câu ‘Cứ nói đi’ nghe cứ kỳ quặc thế nào ấy. Thôi được, đằng nào thì cũng nhân cơ hội này mà tâm sự một bữa tử tế vậy.

“Ờm, vậy thì… cuộc sống ở trường của em thế nào rồi?”

“Khá bình thường.”

“Này, không thể cứ kết thúc cụt lủn như thế được! Em có biết nguyên tắc trò chuyện kiểu ‘tung hứng’ không hả?!”

“Dù anh có nói vậy, nhưng cứ dùng mấy câu hỏi mơ hồ thì em cũng chịu thôi.”

“Anh… anh biết rồi. Thế thì, công việc của hội trưởng hội học sinh thế nào rồi?”

“Hôm nay bọn em chỉ điền tài liệu thôi.”

“Anh đã nói rồi mà, em không thể thử mở rộng câu trả lời ra một chút được sao?!”

“Với em thì không có gì thú vị để nói nên em cũng đành chịu. Còn anh thì sao, Onii-chan? Anh không có gì hay ho để kể sao?”

“Anh hả? Anh thì… ừm, à đúng rồi. Cách đây không lâu, anh tìm thấy một cuốn tiểu thuyết rất thú vị. Anh đã đọc rất nhiều tiểu thuyết ngắn rồi nhưng vẫn còn quá nhiều bộ cuốn hút và…”

“Xin lỗi nhưng dù anh có nói về tiểu thuyết ngắn thì em cũng không hiểu lắm đâu.”

“Ừm, đúng là vậy rồi…”

Cuộc trò chuyện kết thúc cụt lủn như thế. Nghĩ lại thì, đúng là anh em tôi chẳng có sở thích chung nào cả.

Bữa tối cũng kết thúc. Em gái tôi vào bếp rửa bát, còn tôi thì chuẩn bị bồn tắm rồi đi về phòng.

Mối quan hệ anh em của chúng tôi từ trước đến nay vẫn luôn như vậy. Cứ như thể có một bức tường vô hình ngăn cách giữa hai đứa.

“Sao lại thành ra thế này chứ…?”

Tôi ngồi trong bồn tắm, nhìn lên trần nhà. Từ bao giờ nhỉ… à, từ cái hồi đó chứ còn gì nữa.

Ký ức xa xôi ùa về, hình ảnh một khuôn mặt đang khóc hiện lên trong tâm trí tôi.

“Mà thôi, nghĩ ngợi bây giờ cũng chẳng thay đổi được gì.”

Tôi lẩm bẩm kết luận rồi bước ra khỏi bồn tắm.

Đang trên đường về phòng, tôi quyết định gõ cửa phòng của cô bé hàng xóm, Suzuka, để báo với em ấy là bồn tắm đã có người dùng xong. Nghe thấy tiếng ‘Vâng’ yếu ớt từ bên trong, tôi bước vào phòng mình.

Gạt bỏ chuyện về em gái ra khỏi đầu, tôi bắt đầu xếp chồng những cuốn tiểu thuyết mới mua hôm nay.

“Tám, chín, mười… Vậy thì, nên đọc cuốn nào đây?”

Tôi phân vân không biết nên chọn cuốn nào. Với lối sống hiện tại của tôi, đây là khoảng thời gian thú vị nhất trong ngày. Sau một lúc đắn đo, tôi quyết định chọn tập ba của [Thần Hộ Mệnh Phép Thuật Trên Không] hay viết tắt là [Sukamaga]. Sách được viết bởi Thầy Enryuu Houmura, một tác giả mà tôi vô cùng ngưỡng mộ. Cốt truyện chính xoay quanh cuộc chiến giữa các phe phái và những trận chiến ma thuật trên không.

“Lần trước mình dừng lại ở một đoạn khá hay. Để xem nào…”

Sau khi cất những cuốn tiểu thuyết còn lại vào túi, tôi nằm xuống giường và bước vào thế giới của Sukamaga.

Đọc khoảng hai tiếng đồng hồ, tôi cảm thấy thỏa mãn và khép sách lại. Vẫn còn đắm chìm trong những ký ức, tôi từ từ đứng dậy.

“Hỡi ánh sáng vĩnh cửu du hành trên trời cao… Hãy tuân theo ý chí của ta và thanh tẩy những ô uế này! Tia Sáng Thần Thánh!!!”

Vừa niệm chú, tôi vừa vươn tay vào không gian trống rỗng. Đương nhiên, làm gì có chuyện ánh sáng thần thánh nào bay ra từ tay tôi. Và càng không thể có một nữ anh hùng nào đang chờ đợi tôi sau khi tôi đánh bại kẻ thù. Nhưng mà, đọc xong một cuốn tiểu thuyết hay mà máu lửa lên thì cũng bình thường thôi, đúng không? Gần đây tôi có vẻ càng ngày càng chìm đắm vào mấy tưởng tượng này, nhưng tôi muốn tin rằng ai ở một mình cũng hành động như thế. Thực ra, tất cả những điều này đều giúp tôi viết một nhân vật chính và một câu chuyện tiểu thuyết ngắn chân thực, nên tôi nghĩ thế này cũng ổn thôi.

“Câu niệm chú này đúng là rất ngầu… Mình sẽ đi theo hướng này cho cuốn tiểu thuyết tiếp theo.”

Tôi quay về bàn làm việc, bật nguồn máy tính xách tay. Tôi quyết định bắt đầu viết trước khi ngọn lửa nhiệt huyết mà tôi có được từ Thầy Enryuu bớt đi.

biến mất. Trong lúc tôi đang khởi động phần mềm, bỗng có thứ gì đó đập vào mắt.

“Giải thưởng lớn ư, à phải rồi, là hôm nay mà nhỉ.”

Giải thưởng lớn mà tôi nhắc đến chính là thứ tôi hằng mơ ước bấy lâu nay. Đó là con đường vàng để một tác giả light novel thành công, thắng giải đồng nghĩa với việc được ra mắt ngay lập tức. Tiếc thay, lần này tôi lại trượt từ vòng sơ khảo.

“Ha ha! Có nhằm nhò gì đâu chứ. Mặc kệ thế nào, tôi cũng sẽ cứ gửi bài dự thi mãi cho đến khi nào thắng thì thôi!”

Tự cổ vũ bản thân bằng những lời này, tôi mở trình duyệt lên để xem danh sách tác phẩm đạt giải. Tìm hiểu thông tin cũng là một phần quan trọng của nghề này mà.

“Nhưng… mình đang tự bao biện với ai thế này chứ? Thôi kệ đi! Kết quả đâu rồi!”

Tôi lướt mắt tìm xem cuốn tiểu thuyết nào đã thắng giải lần này.

[Câu chuyện về cô em gái yêu anh trai mình đến mức không thể sống thiếu.]

“T-Tên truyện thẳng thắn đến rợn người!”

Đối mặt với cái tựa truyện bá đạo như vậy, tôi không khỏi rên rỉ một tiếng. Dạo này, tựa light novel có vẻ ngày càng phát triển lên một tầm cao mới, nhưng cái này thì đúng là trên một đẳng cấp khác hẳn.

“Nghe cái tên thì có vẻ là rabucome (hài lãng mạn) nhỉ. Tên tác giả là… ừm… Towano Chikai? Tên gì mà lạ vậy.”

(TLC: Towano Chikai có nghĩa là Lời Hứa Vĩnh Cửu)

Thôi, bút danh cũng chẳng quan trọng lắm. Điều quan trọng là bản thân cuốn tiểu thuyết cơ. Thành thật mà nói, cái tựa đề khiến tôi rất muốn đọc nó. Nhất là khi nó lại nói về một nhân vật cô em gái. Trong phòng tôi có rất nhiều light novel, nhưng tỷ lệ các cuốn có nữ chính là em gái thì khá cao. À! Nhưng mà mọi người hiểu lầm rồi nhé. Không phải tôi đọc chúng vì lý do đó đâu. Chỉ là chúng thú vị nói chung thôi! Hoàn toàn không phải vì tôi có một cô em gái ngoài đời thật đâu!

“Lại nữa rồi… mình đang tự bao biện với ai thế này chứ…? Dù sao đi nữa, một cuốn rabucome như thế này mà thắng giải, điều đó thực sự cho thấy ngành công nghiệp light novel đã thay đổi rất nhiều.”

Tôi dừng lại, liếc mắt nhìn vào phần bình luận. Dù nhìn đâu cũng chỉ thấy những lời khen có cánh từ các thành viên ban giám khảo tuyển chọn.

“Tác phẩm này đã đưa mọi tác phẩm về em gái khác lùi lại phía sau!” hay “Sự đáng yêu (dere trong nguyên bản) không gì sánh bằng ập đến như một cơn bão chính là điểm tuyệt vời nhất!” hay “Khi cuốn này được phát hành, nó sẽ gây ra một trận động đất nghiêm trọng trong ngành công nghiệp rabucome!”

Vì những bình luận như vậy, kỳ vọng của tôi tăng lên vùn vụt. Vừa tạo một ghi chú trong điện thoại để nhớ mua nó.

“Thôi được rồi, chắc là đã đến lúc tiếp tục với cuốn tiểu thuyết của mình.”, tôi lẩm bẩm rồi chuẩn bị gõ phím.

Rồi chuyện đó xảy ra.

Cốc cốc

“Hả? Vâng, có tôi đây.”

Đáp lại tiếng gõ cửa, tôi quay đầu lại. Thấy không ai mở cửa, tôi quyết định chủ động mở nó ra.

“Ai đó… ơ?”

Tôi lập tức đơ người. Tại sao ư? Vì Suzuka, người mà tôi không bao giờ nghĩ đến, lại đang đứng ngay trước cửa. Việc em gái tôi đến phòng tôi, điều này chưa từng xảy ra bao giờ.

“Suzuka…? C-Có chuyện gì vậy?”

“Em có chuyện muốn nói…”

Tôi sốc nặng vì diễn biến bất ngờ này. Thế nhưng, Suzuka vẫn nói điều đó với khuôn mặt cau có quen thuộc.

“Có chuyện muốn nói… với anh ư?”

“Trong phòng anh thì ngoài Onii-chan ra em còn có thể nói chuyện với ai được nữa chứ?”

“À thì tất nhiên rồi, vì tủ quần áo của anh có thể bất ngờ kết nối với một thế giới khác và một bishoujo (cô gái xinh đẹp) có thể bước ra từ đó mà. Khả năng là thấp anh biết nhưng nó vẫn có thể xảy ra chứ.”

“Lúc nào anh nói em cũng không hiểu gì sất… nhưng bây giờ không quan trọng. Chúng ta nói chuyện được không?”

“Em thật sự có chuyện muốn nói với anh sao?”

“Xin đừng bắt em lặp lại mãi thế.”

Đâu có dễ dàng như vậy chứ? Thế nhưng, vấn đề của cái cô Suzuka đó rốt cuộc là gì mà lại…

Tôi chỉ nghĩ đến việc lại bị mắng cho một trận, hoàn toàn không thể nghĩ ra điều gì khác.

...Thôi rồi, có lẽ tình hình không ổn lắm. Chi bằng xin lỗi ngay bây giờ thì hơn.

"Xin lỗi Suzuka. Anh xin lỗi vì lúc nãy đã làm ồn… Chắc là làm phiền em rồi."

"Ơ, anh nói thế là có ý gì ạ?"

"Tại anh đọc một cuốn tiểu thuyết ngắn xong thì cao hứng quá, liền bắt đầu tạo dáng thôi. Với một người yêu tiểu thuyết ngắn như anh thì không thể nào kìm được… Dù sao thì, khi nói ra những câu chất lừ như thế thì việc tạo dáng cũng quan trọng lắm chứ. Nhưng anh không ngờ là em lại có thể nghe thấy cả từ phòng mình. Anh thật sự xin lỗi về chuyện đó. Lần sau anh sẽ chú ý hơn."

"Anh trai lại làm những chuyện như thế khi ở một mình trong phòng ạ…?"

"Hửm? Nghe phản ứng của em… không phải chuyện đó à?"

"Chúng ta sẽ nói chuyện đó sau nhé?"

Hình như lần này mình lại tự đào hố chôn mình rồi.

"Vậy em muốn nói chuyện gì?"

"À thì, có lẽ sẽ nói hơi lâu một chút nên anh cho em vào phòng được không?"

"Hảáááá?!" Tôi hét lên mà không kịp nghĩ ngợi gì. Cơ mà nghe xong lời cô bé nói thì tôi cũng không kìm được.

"E-Em muốn vào phòng anh ư?! Tại sao?!"

"Bởi vì cứ đứng nói chuyện ở hành lang thì không tiện cho em. Sao anh lại ngạc nhiên về chuyện đó thế?"

"K-Không phải anh bị sốc hay gì cả. Chỉ là chuyện này chưa từng xảy ra bao giờ thôi…"

"Sao anh lại làm bộ kỳ quặc thế? Trong phòng anh có thứ gì mà em không được thấy à?"

Tôi lại phạm sai lầm khi trả lời: "Không có chuyện đó đâu", khiến mọi chuyện nghe có vẻ hoàn toàn ngược lại.

Vừa nói "Em vào nhé", Suzuka đã lướt qua tôi và bước thẳng vào phòng.

"Ừm, hôm nay phòng anh sạch thật đấy."

Suzuka quay người một vòng rồi ngồi thẳng xuống giường tôi.

"Sao em lại ngồi lên đấy?"

"Hả? Vì trong phòng anh chỉ có mỗi một cái ghế thôi mà, anh trai?"

"Thì em nói không sai… chỉ là anh thấy lạ vì em cứ thế đi thẳng đến đó mà không hỏi gì… với cả, cái câu [hôm nay phòng anh sạch thật đấy] là có ý gì?"

"Anh đang nói gì thế? Có phải anh nghe nhầm không đấy?"

"À-À, thôi được rồi… Vậy em muốn nói chuyện gì? Không phải lúc này thì nói luôn đi."

"Em muốn hỏi anh trai một lời khuyên."

"Hả?"

Cô bé vừa nói gì cơ? Suzuka đáng lẽ phải nói tiếng Anh chứ, nhưng tôi lại chẳng hiểu gì cả.

"Sao anh lại làm bộ mặt khó hiểu thế?"

"Thì, anh không hiểu ý em nói."

"Em có nói gì khó hiểu đâu."

"Ừm, ý em là gì với từ [lời khuyên]?"

"Em xin lỗi, em nghĩ anh phải hiểu được từ vựng cấp tiểu học chứ."

"Đừng có coi thường anh! Với một người đang viết tiểu thuyết ngắn thì trình độ từ vựng đó là điều bắt buộc phải có!!"

Chỉ là tôi không thể nghĩ ra bất kỳ trường hợp nào mà Suzuka lại hỏi ý kiến của MÌNH.

"Vậy em nói lại nhé. Em cần anh trai giúp đỡ một chuyện."

"Có thật không đấy? Không có camera hay bẫy gì ở đây mà anh có thể mắc phải đúng không?"

"Em thấy bị tổn thương khi anh nói vậy."

"Nhưng anh biết làm sao đây? Em… lại hỏi anh… một lời khuyên…, em biết mà?"

"Em biết anh muốn nói gì. Bình thường thì em sẽ không hỏi anh trai lời khuyên đâu."

Ừ, đúng như tôi nghĩ.

"Chỉ là, em không còn cách nào khác ngoài việc hỏi ý kiến của anh…"

"Chuyện gì đã xảy ra?"

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô bé, tôi liền hỏi ngay mà không cần suy nghĩ.

"Trước hết, anh có quen thuộc với Giải thưởng Lớn Tiểu thuyết không?"

"Hả? Nhưng khoan đã, chuyện lời khuyên thì sao?"

"Đó là một phần của nó. Rồi sao ạ?"

"Đương nhiên là anh biết rồi. Em nghe nó từ anh mà."

Đó là câu chuyện từ thời tôi còn học cấp hai.

Một bữa tối hiếm hoi có cả bốn thành viên trong gia đình chúng tôi. Cuộc trò chuyện bình thường bỗng chốc chuyển sang nói về tương lai. Tôi bắt đầu kể về ước mơ của mình.

mong muốn trở thành tiểu thuyết gia và giành được giải thưởng lớn về tiểu thuyết. Mà Suzuka cũng có mặt lúc đó, chắc hẳn con bé cũng biết chuyện này. Nhắc mới nhớ, không biết bằng cách nào mà Suzuka lại biết chuyện thực ra tôi muốn viết Light Novel. Thật khó hiểu.

“Dù có là vậy đi nữa thì cũng liên quan gì đến chuyện chúng ta đang nói bây giờ đâu?“

“……..giải thưởng…“, Suzuka lí nhí nói, môi gần như mím chặt.

“Hả? Xin lỗi em nói gì anh nghe không rõ.“

“…………..giải thưởng lớn…“

“Em nói to lên chút được không? Nói nhỏ thế anh đâu có nghe rõ.“

Con bé nói khẽ đến mức tôi chẳng tài nào nghe được. Vừa dứt lời, Suzuka bắt đầu run lên, mặt cũng đỏ bừng. Cuối cùng, con bé ghé sát mặt tôi và hét lớn:

“EM NÓI LÀ EM ĐÃ GIÀNH ĐƯỢC CÁI GIẢI THƯỞNG LỚN ĐÓ!”

………Hả?

Tôi phải mất một lúc mới tiêu hóa được lời nói của con bé. Khi hoàn hồn, tôi bật phắt dậy khỏi ghế và cũng hét lên:

“CÁI GÌ CƠ CƠ CƠ CƠ CƠ?!”

“Anh đừng có phản ứng thái quá như vậy chứ!”, Suzuka bĩu môi hờn dỗi.

“Ý em là em đã thắng à?! Đây là trò đùa hay sao vậy?!”

“Anh thấy em có vẻ đang đùa à? Em nói thật đấy chứ.”

Trông con bé thực sự không giống đang đùa chút nào. Nhưng dù sao thì đây là Suzuka mà. Em gái tôi hoàn hảo, nghiêm túc. Con bé không phải kiểu người hay đùa như vậy.

“Em nói thật à?”

“Vâng.”

Suzuka khẳng định, nhưng trong đầu tôi, mọi thứ cứ xoay mòng mòng, không thể nào suy nghĩ thẳng thắn được.

“E-Em… ừm, em viết tiểu thuyết sao…?”

Thế nên câu hỏi đầu tiên của tôi có hơi lạc đề.

“Nói là tiểu thuyết thì cũng không hẳn… Chỉ là đôi khi em ghi lại những điều mình nghĩ vào sổ thôi.”

“Vậy ra em thật sự có viết… hơi bất ngờ đấy… Rồi sao nữa? Sao em lại gửi bài dự thi?”

“Có lần anh để quên cuốn sách ở phòng khách, em tình cờ lật đến trang cuối và thấy quảng cáo tuyển bản thảo…”

“Và thế là em đoạt giải thưởng lớn…?”

“Em cũng quên bẵng đi cho đến khi nhận được email hôm nay.”

“Email á? Từ ai?”

“Một người bên ban biên tập ạ. Lúc đầu em tưởng là trò đùa gì đó, nhưng sau khi kiểm tra nội dung và cân nhắc kỹ, em quyết định tin.”

“Quyết định tin, hả?”

“Vâng. Gần đây có rất nhiều cuộc gọi từ số lạ. Hình như cũng là bên ban biên tập đấy ạ. Nhưng mà từ trước tới giờ em đều bỏ qua hết.”

Lắng nghe Suzuka bình tĩnh kể, tôi thấy mồ hôi trên trán bắt đầu chảy ròng ròng. Tôi cảm giác mình không thể suy nghĩ tỉnh táo được nữa.

“Khoan đã…?”

Đúng lúc đó, tôi chợt nhớ ra một sự thật quan trọng. Phải, vài phút trước, tôi đã kiểm tra kết quả cuộc thi.

“Phù, suýt nữa thì bị lừa rồi.”

“Ơ, Onii-chan? Anh đang nói gì vậy?”

“Thật sự là một trò đùa mà. Không ngờ em lại định lừa anh như vậy. Đồ độc ác!”

“Anh đang nói gì thế?… À phải rồi, hình như anh bị loại ở vòng sơ khảo thì phải.”

Đột nhiên, Suzuka nhìn tôi với ánh mắt đầy cảm thông. Nhưng điều đó không có tác dụng đâu!

“Nghe đây, ngay trước khi em vào đây, anh đã kiểm tra người thắng cuộc rồi đấy!”

“Anh xem rồi á?!”

“Ừ, anh xem rồi. Tên tiểu thuyết đoạt giải là [Câu chuyện về cô em gái quá yêu anh trai đến mức không thể sống thiếu anh] đấy!”

Đúng vậy, tôi nói thẳng vào mặt con bé. Không đời nào Suzuka có thể viết một cuốn tiểu thuyết tình cảm hài về cô em gái như thế được.

“Ư… chuyện đó…”

“Chuyện đó là sao?”

Đến lúc này, con bé bắt đầu lườm tôi với khuôn mặt đỏ bừng như củ cải. Bỗng nhiên, nó đứng dậy khỏi giường, đi vào phòng mình, rồi vài phút sau quay lại. Nó đưa cho tôi một xấp giấy A4.

“Đ-Đây này.”

“Như anh đã nói…”

Tôi định nói…

một lần nữa cất tiếng nghi ngờ, mắt tôi lại dán chặt vào xấp giấy trong tay.

“Cái gì?!”

Trên trang đầu tiên,

đúng là có tựa đề **[Chuyện một cô em gái yêu anh trai mình đến mức không thể kiềm chế]**, ngay cả bút danh cũng khớp.

“Đây là bản thảo tôi viết… Anh có tin tôi không nếu tôi đưa cái này?”

“Hả? Nhưng…? Thiệt hả?!”

“Em đã nghiêm túc ngay từ đầu rồi!”

Đây thực sự là bản thảo sao? Nghĩa là… Suzuka đã thật sự thắng giải thưởng lớn rồi ư?

“Em-Em đọc bây giờ được không?”, tôi háo hức hỏi.

“Hả? Đọc á? Ngay bây giờ? Ở đây ư?”

“Tất nhiên rồi! Dù sao thì đây cũng là tiểu thuyết ngắn mà!”

“Em vẫn không hiểu! Cái lý lẽ đó là sao chứ?!”

“Anh không thể chắc chắn đây là tiểu thuyết đoạt giải thưởng lớn nếu anh không đọc nó phải không?!”

Tôi vừa nói xong, Suzuka liền đỏ mặt lẩm bẩm một tiếng “Nhưng…” nhỏ xíu. Đó đúng là một phản ứng mới lạ của em ấy.

“Em-Em hiểu rồi. Nếu nó cần thiết để anh tin em…”

Sau một thoáng im lặng ngắn ngủi, em ấy nói tiếp.

“Cuốn tiểu thuyết này hoàn toàn là hư cấu đó nha?! Tuyệt đối không có bất kỳ mối liên hệ nào giữa cuốn sách này và mối quan hệ của chúng ta đâu nha? Không đời nào có chuyện như vậy xảy ra ngoài đời thực, nên xin anh đừng hiểu lầm!”

“Đ-Được rồi anh hiểu. Nếu em đã nói vậy thì ổn rồi. Anh sẽ không lẫn lộn giữa thực tế và hư cấu đâu mà. Vậy thì, anh bắt đầu đọc đây nha?”

Sau khi nhận được sự cho phép từ Suzuka, tôi lật trang và bắt đầu đọc.

…Ý tôi là, em đã giành giải thưởng lớn với cái tựa đề đó và thậm chí là một tiểu thuyết tình cảm hài về em gái đó, anh biết không? Một bản thảo khó tin đến vậy đang nằm ngay trước mắt tôi lúc này. Tôi không thể chờ đợi để đọc nó.

Với sự tập trung chưa từng có, tôi tiếp tục đọc.

Câu chuyện bắt đầu với bối cảnh là thế giới thực. Anh em được nuôi dưỡng trong một gia đình mà bạn có thể tìm thấy ở khắp mọi nơi.

Nhân vật chính Ryou được miêu tả như một **ikemen** đích thực (TL: người lịch thiệp, cực kỳ đẹp trai) còn em gái anh là Yuuka thì nhút nhát và đỏng đảnh. Mặc dù khá khác biệt, họ vẫn trải qua những ngày tháng với mối quan hệ có phần vụng về. Cho đến một ngày, cô em gái đột nhiên thổ lộ tình cảm với anh trai mình. Một người anh trai bối rối và một cô em gái ngày càng chủ động tiếp cận. Khi sự tiếp cận ngày càng mạnh mẽ hơn, cuộc sống thường ngày bắt đầu thay đổi…

Thẳng thắn mà nói, theo mạch truyện, nó là một cuốn tiểu thuyết tình cảm hài từ đầu đến cuối.

Nhưng… cái gì đây? Tại sao nó lại cuốn hút đến thế?! Tại sao nhân vật cô em gái lại dễ thương đến vậy?! Bạn không thể không mỉm cười trước sự đáng yêu của em ấy khi cảm xúc bắt đầu tuôn trào!

“……chan?”

Và nhân vật anh trai thì quá ngầu đi chứ?! Sao anh ta có thể hành động chân thành đến thế vì em gái mình chứ! Và việc anh ta không nhận ra tình cảm của cô bé biến anh ta thành một nhân vật chính hoàn hảo cho tiểu thuyết tình cảm hài!

“……Anh hai?”

Chết tiệt. Cái gì thế này? Tôi chưa bao giờ đọc một tiểu thuyết ngắn nào như thế này, anh biết không? Tôi đã đọc rất nhiều tiểu thuyết thực sự cuốn hút tôi. Nhưng cái này lại ở một đẳng cấp hoàn toàn khác. Nó đơn giản là vượt xa mọi giới hạn. Tại sao nó lại cuốn hút đến thế? Tôi không thể hiểu được. Công bằng mà nói, cô em gái quá dễ thương! Em ấy đơn giản là một nữ chính hoàn hảo của tiểu thuyết ngắn!

“Anh hai!”

“Hả?!”

Khi tôi trở về thực tại, trước mặt tôi là khuôn mặt đang bĩu môi của Suzuka.

“Gì-?! S-Suzuka?! Em đang làm gì vậy?!”

“Đó mới là điều em nên hỏi anh chứ. Em đã gọi anh một lúc rồi mà anh không trả lời gì cả.”

T-Thật sao? Tôi chẳng nghe thấy gì cả.

“Ờ, anh xin lỗi. Anh đọc say mê quá…”

“K-Có thú vị không ạ?”

“Cái đó…”

Thú vị. Thú vị một cách khó tin. Khi tôi định nói vậy, lời nói của tôi bỗng dừng lại.

“À-À thì, cũng được lắm, anh đoán vậy?”

“Ưưư, vậy ạ.”, Suzuka bĩu môi rồi nói tiếp. “Anh đã tin em chưa?”

“Ưm, không không không không!”

Đúng là quyển

Tên tiểu thuyết và bút danh đều khớp, nhưng mà... khoan đã.

Tôi vẫn chưa thực sự tin cho lắm.

“Này em nghe đây, đây rõ ràng là một chuyện tình cảm anh em theo kiểu hài lãng mạn mà, em biết không? Chưa kể, đây là chuyện cô em gái chủ động tiếp cận anh trai mình. Làm sao em có thể viết ra một nhân vật em gái như vậy được chứ?”

“Đ-Đâu có? Lúc viết em đâu có cảm thấy như vậy đâu?”

Này, này. Làm gì có chuyện đó. Ngay cả khi đã công khai nó trong tiêu đề, đọc tận mắt càng thấy rõ ràng hơn. Ví dụ điển hình như…

“Thử xem cái đoạn thoại này xem. [Anh trai ấm áp quá… Mình cứ thế này mà ngủ được không?], em thấy chưa?”

“Cái-?! A-A-Anh đang nói cái quái gì thế hả, anh hai?!”

“Em nói gì cơ? Đó là từ bản thảo em mang đến mà.”

Ừ thì, bị đọc to lên như vậy đúng là hơi ngượng thật, nhưng lần này tôi không thể nhịn được.

“Đoạn này nữa nè. [Hiii, mỗi lần anh hai xoa đầu thế này, em lại thấy dễ chịu ghê~. Thế nên, anh cứ tiếp tục đi nhé?]. Còn cái này thì càng thẳng thừng hơn nữa: [Thật ra thì… em thật sự rất yêu anh hai, anh biết không?]”

“Em đã. Bảo. Rồi. Mà! Anh làm ơn đừng có nói mấy cái chuyện đáng xấu hổ đó ngay bây giờ được không?!”

Suzuka hét lên, cả giọng nói lẫn hành động, rồi giật phắt bản thảo khỏi tay tôi. Mặt con bé vẫn đỏ bừng, cứ như sắp nổ tung đến nơi rồi.

“Sao anh hai lại không hề kiềm chế chút nào vậy hả?! Em nói lại lần nữa nhé, đây hoàn toàn là hư cấu đó nha?!”

“Giờ em hiểu chưa? Anh đang nói rằng làm gì có chuyện em viết ra được một nhân vật em gái như thế!”

“Ư! Mặc kệ, đây là cuốn tiểu thuyết đã đoạt giải nhất đó!”

“Thế thì tại sao em lại viết một cuốn truyện tình cảm anh em như vậy?”

“C-Cái đó…”

Vừa nghe tôi chất vấn đầy chính đáng, con bé lại nhìn tôi với vẻ mặt khó coi. Lại nữa rồi, tại sao em ấy lại ghét tôi đến vậy chứ?

“Đúng… đúng vậy. Có hiểu lầm thì không hay, em phải đính chính. Đơn giản thôi… Là tại em bị ma ám!”

“B-Bị ma ám ư?!”

“Vâng. Anh hiểu chưa? Anh phải nhớ là em bị ma ám đó nha? Hơn nữa, tuyệt đối không đời nào em có thể viết một câu chuyện về cô em gái này, về việc em đã yêu anh hai từ lâu nhưng cứ giấu kín. Cái suy nghĩ đó thật là vô lý, phải không? Phải không?!”

“Đ-Điều đó có lẽ đúng… nhưng cái lý do gì vậy hả?!”

Tôi không khỏi ngơ ngác khi nghe lời giải thích của con bé. Chưa kể, những lời nói nhanh như gió của nó càng khiến tôi bối rối hơn.

“Hay là… anh nghĩ vậy? Có lẽ anh nghĩ rằng, bởi vì em viết cuốn tiểu thuyết này, em… mong muốn một điều gì đó như thế xảy ra? Rằng em… anh biết đấy… T-T-Thích anh hai, anh không thực sự nghĩ vậy đúng không?!”

Suzuka thét lên, và xuất sắc cắn vào lưỡi mình. Chà, tôi không nói dối đâu, nhưng tôi cũng đã nghĩ thoáng qua điều đó… rằng Suzuka có thể yêu mình… Tuy nhiên, ngay khoảnh khắc sau đó, tôi lập tức bác bỏ nó với suy nghĩ “Không thể nào” trong đầu. Đó chỉ là ảo tưởng thôi. Ý tôi là, đúng không? Là SUZUKA đó mà? Em gái mình…? Đúng vậy, không thể nào. Tôi chắc chắn điều đó.

Hơn nữa… lúc đó, em ấy rõ ràng đã nói [Em ghét anh, anh hai].

“Không không, anh không nghĩ như vậy.”

Vì thế tôi đáp lại dứt khoát. Ngay cả lời giải thích bị ma ám của con bé cũng nghe hợp lý hơn. Ừ, chắc chắn là vậy rồi.

“Miễn là anh hiểu… phù…”

Sau khi trả lời tôi, Suzuka hít một hơi thật sâu với vẻ mặt khó chịu thường thấy. Này, này, chuyện gì đây?

“Bình tĩnh đi, anh đã đọc vô số tiểu thuyết ngắn với cốt truyện như vậy rồi. Làm gì có chuyện anh tin rằng điều tương tự có thể xảy ra trong đời thực. Anh sẽ không hiểu lầm như thế đâu, em biết không?”

“À-À, vâng. Đúng vậy. Hoàn toàn đúng vậy.”

Tại sao em lại nói nghe…

Sao anh lại khó chịu đến thế? Rõ ràng là em nói vậy cũng vì tốt cho anh mà…?

“Thế thì, giờ anh đã chịu tin là em giành được giải nhất rồi chứ gì?”, Suzuka nói, giọng đầy phấn chấn.

…Thôi được, sau những gì đã xảy ra thì đúng là không thể không tin.

“Nhưng mà cái vụ ‘bị nhập’ là sao? Chẳng lẽ có người khác viết thay em à?”

“À… anh thấy đấy, dù anh có hỏi em cũng chịu. Lúc đó em chẳng nhớ gì cả. Cứ như em là em, mà đồng thời cũng không phải là em vậy. Giống như thể em đang nhìn vào một vực thẳm vậy.”

“Cái lý lẽ đó nghe kỳ quặc thật đấy em biết không?”

“Vì… vì em đâu có tự tay viết nên em chỉ có thể nói vậy thôi.”

Phải rồi, đây thực sự không phải là thứ mà Suzuka có thể viết ra được.

“Ước gì anh cũng được ‘nhập’ như thế nhỉ…”

“Anh hai?”

“Á! Không, em hiểu lầm rồi! Em cũng biết anh đã muốn giành giải nhất từ lâu lắm rồi mà… Nhưng không phải là anh ghen tị vì em thắng giải sau khi bị ‘nhập’ đâu nhé!”

“Anh hai… anh có vẻ hơi dễ đoán quá thì phải?”

Guh… Anh biết làm sao được chứ! Anh bực bội lắm rồi! Tại sao Người lại làm một điều tàn nhẫn đến thế hả, Kami-Sama?! Không chỉ riêng em gái của con! Tại sao Người lại ghét con đến vậy?!

“Ư… Đây là điều em muốn nói khi bảo cho anh lời khuyên à? Nếu vậy thì… chúc mừng em nhé… Giành giải nhất thật tuyệt vời. Phải… thật không thể tin nổi. Thật sự đấy…”

“Chuyện đó làm anh sốc đến mức nào vậy…? Nhưng phần lời khuyên vẫn chưa xong đâu nhé.”

Cô bé định tiếp tục ngay cả khi thấy bộ dạng tan nát cõi lòng của anh… Thật tàn nhẫn mà.

“Em đến đây không chỉ để báo tin thắng cuộc đâu, anh hai. Anh cần phải nghe em nói.”

Biết làm sao được đây?

“Việc em giành giải nhất có một vấn đề. Nói đúng hơn là em không thể trở thành tiểu thuyết gia được.”

“Hả? T-Tại sao?!”

“Em có hai lý do.”

Suzuka giơ ngón trỏ lên.

“Thứ nhất, trường em cấm làm việc bán thời gian. Em không biết làm tiểu thuyết gia có tính là vậy không, nhưng còn về số tiền em sẽ nhận được nữa. Ngoài ra, em đang là Hội trưởng Hội học sinh. Sẽ rất tệ cho địa vị của em nếu chuyện này bị bại lộ.”

Rồi cô bé giơ ngón giữa lên.

“Vấn đề thứ hai là bố mẹ mình. Mẹ thì không sao, nhưng bố mình sẽ không cho phép em trở thành tiểu thuyết gia đâu. Tính ông nghiêm khắc như vậy, em không mong ông sẽ cho phép.”

“Giờ em nói vậy thì đúng là hai vấn đề lớn thật.”

Nghĩ lại thì, ông già chắc chắn sẽ nổi cơn tam bành nếu ông ấy biết về cái tên mà Suzuka đã chọn. Nhưng chờ đã… thế không có nghĩa là cuốn tiểu thuyết của Suzuka sẽ không được in và phát hành ư..? Mặc dù nó thú vị đến thế sao? Cuốn tiểu thuyết này ở một đẳng cấp hoàn toàn khác so với những cuốn anh từng đọc trước đây…!

“K-K-Khoan đã! B-Bình tĩnh nói chuyện đã nào!”

“Khác với anh hai, em thì hoàn toàn bình tĩnh mà.”

“Bình tĩnh…? Đ-Đúng rồi, em muốn làm gì đây, Suzuka?”

“Em… Em muốn thật nhiều người đọc được cuốn tiểu thuyết mà em đã viết.”

Bị cô bé nói với vẻ nghiêm túc như thế, anh liền giật mình.

“A-À, anh hiểu rồi. Nếu em nghĩ vậy thì tốt. Thế nên em mới đến hỏi anh xin lời khuyên vì chuyện đó à? Vậy thì mình hãy nghĩ xem-”

“Không, không cần đâu ạ.”

Ngay khi anh chuẩn bị tập trung suy nghĩ, Suzuka đã chặn anh lại.

“Em đã có ý tưởng rồi. Đó mới là điểm chính của ‘lời khuyên’ mà em muốn nói.”

Nói rồi, Suzuka hít một hơi thật sâu và tiếp lời.

“A-Anh hai… anh có thể làm người thay thế cho em không?”

“…………….Cái gì?”

Dù đã nghe rõ lời cô bé, nhưng bộ não anh vẫn không thể tiêu hóa được.

“Ừm… em nói ‘người thay thế’ là ý gì?”

“Em muốn anh làm người thay thế em trong vai trò tác giả. Đúng là em đã viết nó, nhưng em muốn anh sẽ là người công khai thay thế em.”

“Ồ, được thôi… Vậy là sẽ giải quyết được vấn đề với trường em và ông già.”

Thế ra giống như kiểu viết thuê sao? Nhưng mà người thay thế… Không phải đó là một ý tưởng thiên tài sao? Nếu là anh, anh đã không thể nghĩ ra điều gì như vậy.

“Được rồi, anh hiểu rồi… nhưng khoan đã?”

Có một điều mà anh vẫn không hiểu…

“Em hiểu chuyện tìm người viết hộ rồi… nhưng mà tại sao lại là tôi chứ?”

“À… Thì tại là anh mà, anh cũng biết sơ sơ về cái này rồi. Với lại anh cũng biết chuyện rồi còn gì…”

“Là tại em kể cho tôi nghe mà?!”

Khoan đã, khoan đã, khoan đã. Không phải thế. Có một vấn đề căn bản hơn…

“Em còn nhớ ước mơ giành giải nhất của tôi chứ?! Sao tôi có thể đi viết tiểu thuyết cho người khác được chứ!”

“Nhưng mà… nó chỉ là viết hộ thôi mà…”

“Đó mới là vấn đề chứ! Tôi xin lỗi nhưng tôi không thể viết hộ cho em được…”

Tôi nói rõ lý do của mình, nhưng rồi tôi để ý thấy đôi mắt Suzuka hoe hoe đỏ hoe.

“Nhưng mà! Nhưng mà! Dù em đã nhờ anh… nhưng anh lại…”

Chứng kiến phản ứng của Suzuka, một điều gì đó bên trong tôi đã thay đổi. Chỉ cần nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của con bé, một nỗi đau không tên chợt trỗi dậy trong lòng tôi. Tôi có cảm giác như vậy. Suzuka đang cầu xin tôi giúp đỡ. Tôi không thể tin được, nhưng chuyện đó thực sự đang diễn ra ngay trước mắt tôi. Cảnh tượng đó cứ như một giấc mơ vậy. Liệu tôi có thể từ chối Suzuka đang đứng trước mặt, người đang cố kìm nén nước mắt…? Từ chối lời đề nghị của một người có vẻ mặt như vậy ư?…

“Thôi được rồi!”

Lẩm bẩm mấy từ đó, tôi đưa ra quyết định của mình và…

“Tôi hiểu rồi! Tôi sẽ viết hộ cho em!”

Mặc dù không thật sự thích, nhưng đó là cảm xúc chân thật nhất của tôi. Dù con bé không thích anh trai mình, nó vẫn đến cầu xin tôi giúp đỡ vì nó thực sự muốn trở thành nhà văn… Làm sao tôi có thể từ chối nó được chứ? Lần này, tôi phải hành xử như một nhân vật chính.

“Anh hai?… Thật sao?” Con bé hỏi, nhìn tôi với đôi mắt đẫm lệ.

Ừ, thật đấy. Tôi không biết tại sao, nhưng khi con bé nhìn tôi bằng ánh mắt thẳng thắn như vậy, tôi lại thấy ngại. À… thì em biết đấy mà? Nếu cứ như thế này, sẽ chẳng ai đọc cuốn tiểu thuyết mà con bé đã viết đâu. Nó sẽ cứ thế mà biến mất. Là một người yêu quý tiểu thuyết ngắn, tôi không thể để điều đó xảy ra được…

“Anh hai?”

Tôi tiếp tục nói trong khi cố giấu đi cảm xúc này.

“Nhưng mà! Như tôi đã nói trước đó, tôi vẫn muốn trở thành một nhà văn tiểu thuyết ngắn. Khi tôi giành được giải nhất, tôi sẽ không viết hộ cho em nữa, được chứ?”

“A… Vâng! Em rất vui lòng chấp nhận những điều kiện này!”

“Này, đợi đã! Em vừa thở phào nhẹ nhõm đấy à?!”

“Nhìn vào những thành công của anh từ trước đến nay, em thấy mọi chuyện sẽ ổn thôi.”

“Ý em là sao hả?!”

Nghe những lời tàn nhẫn của con bé, tôi cảm thấy như mình sắp khóc. Nói ra những lời như vậy mà không cho tôi cơ hội phản bác thì thật quá đáng… Chết tiệt… một ngày nào đó tôi nhất định sẽ trở thành một nhà văn tiểu thuyết ngắn và rửa sạch nỗi nhục này!

“Nhưng mà… em mừng lắm. Em cứ nghĩ nếu là anh hai, anh chắc chắn sẽ chấp nhận. Thật sự… Cảm ơn anh rất nhiều…”

Trong khi mắt vẫn đọng lệ, Suzuka nở một nụ cười đáng giá ngàn vàng. Tôi thực sự nghĩ rằng mình đã đưa ra quyết định đúng đắn… Hả? Đã bao lâu rồi tôi không thấy con bé cười như vậy nhỉ? Khi nhìn thấy nụ cười của nó, tôi bắt đầu nghĩ: “Thôi kệ, chắc cũng không sao đâu.”

“Đương nhiên rồi. Anh trai thì luôn giúp đỡ em gái mình mà.”

Trong khi tôi cố che giấu sự ngượng ngùng bằng những lời này, đột nhiên một âm thanh vang lên trong phòng tôi.

Khi tôi bắt đầu tìm kiếm nguồn phát ra âm thanh đó, Suzuka lấy điện thoại của mình ra (không phải smartphone mà là điện thoại bàn phím).

“Đúng lúc ghê. Giờ thì, anh hai, xin mời anh.”

“Hả? Mời cái gì? Em muốn tôi nghe điện thoại à?”

“Vâng. Khi em trả lời thư điện tử, họ nói rằng sẽ có người từ ban biên tập gọi điện tối nay để thảo luận chi tiết hơn.”

“Hả?! Ơ… chuyện đó hơi đột ngột đấy…”

Ban biên tập… là cái đó đúng không?… Một biên tập viên từ nhà xuất bản?! Tôi… tôi phải làm gì đây… Chuyện này là thật ư… Cứ như thể tôi là một tiểu thuyết gia thật sự vậy?! Không, không, không. Tôi đâu có giành giải nhất đâu.

“Anh đang làm gì vậy? Nếu anh không nghe máy nhanh lên…”

“A-À, xin lỗi.”

Đáp lời Suzuka, tay tôi run bần bật khi nhấn nút nghe máy.

“Hự—!”

…Tôi cắn cả vào lưỡi mình.

「Alo? Đây là Shinozaki Reika từ Nhà xuất bản King Fantasy.」

Thật ngạc nhiên, tôi nghe thấy giọng một người phụ nữ. L-Làm sao đây? Và không, không phải vì người ở đầu dây bên kia là nữ đâu nhé.

「Hả? Alo? Đây có phải là số của Tôwano Chikai không?」

“À, v-vâng. Tôi là Nagami… À không! Tôi là Tôwano Chikai, đúng vậy ạ!”

「Ồ thật sao? Tốt quá. Cuối cùng chúng tôi cũng liên lạc được với ngài… Chúng tôi đã gọi cho ngài hơn một trăm lần rồi đấy, nên chúng tôi thực sự lo lắng lắm.」

“M-Một trăm lần?!”

Có hơi quá không nhỉ?

「Vâng. Sau khi đọc được một cuốn tiểu thuyết tuyệt vời như vậy, chúng tôi không thể chờ đợi thêm để được trao đổi chi tiết với ngài về việc phát hành nó, ngài biết đấy.」

“Tôi hiểu rồi…”

「À, phải rồi. Tôi chỉ muốn xác nhận lại thôi, nhưng ngài đúng là Tôwano Chikai, tác giả của [Câu chuyện về cô em gái cuồng anh trai đến mức không lối thoát], phải không ạ?」

“À…”

Nghe cô ấy nói vậy, tôi mới chợt nhận ra. Nếu tôi thế chỗ cho Suzuka… thì có nghĩa là về cơ bản, tôi chính là người đã viết cuốn tiểu thuyết đó sao?! Cái truyện hài lãng mạn về tình anh em rõ ràng đến mức đó cơ á!!

[IMAGE: ../Images/0.jpg]

Giữ chặt điện thoại bên tai, tôi vội vã quay người lại. Cứ như thể đã đoán trước được điều đó, Suzuka lảng mắt đi chỗ khác.

「Hả? Có chuyện gì vậy ạ?」

“K-Không, không phải thế! Chà, cô nói không sai nhưng không phải vậy đâu!”

Bình tĩnh lại đi, tôi ơi! Mày đang nói cái quái gì thế này!!

“V-Vâng, cô nói đúng. Chính tôi là người đã viết cuốn tiểu thuyết đó.”

「Vậy thì xin chúc mừng ngài. Chúc mừng ngài. Đó thực sự là một cuốn tiểu thuyết rất thú vị.」

Nếu đó thực sự là tiểu thuyết của tôi, có lẽ lúc này tôi đã khóc òa lên vì sung sướng rồi. Nhưng vì đó là tiểu thuyết của em gái tôi, mọi chuyện lại khác.

「Thật sự, các nhân vật đặc biệt rất tuyệt vời. Đây là lần đầu tiên tôi thấy một nhân vật em gái đáng yêu đến vậy. Đặc biệt là ở nửa sau, cảnh cô em gái ghen tuông xông vào phòng tắm để… rửa người cho anh trai mình là điều tôi thích nhất. Tôi không thể ngừng khúc khích.」

“Phòng tắm… xông vào… rửa…?”

[IMAGE: ../Images/1.jpg]

Có cảnh như vậy ở nửa sau ư…?

Vừa nuốt khan, tôi vừa quay lại và thấy Suzuka với khuôn mặt đỏ bừng đang nhìn chằm chằm vào tôi. “Em bị ma nhập!” — có vẻ đó là điều cô bé muốn nói.

[IMAGE: ../Images/2.jpg]

「Sự đáng yêu của cô em gái thật là siêu phàm. Để thấy được sự đáng yêu này ở gần như mọi chi tiết nhỏ nhặt như vậy thực sự là một điều hiếm thấy.」

“Tôi… hiểu rồi.”

Gay rồi… Tôi muốn tiếp tục cuốn tiểu thuyết này.

「Thế còn Tôwano Chikai Tiên sinh thì sao? Cảnh nào ngài đã dồn nhiều tâm huyết nhất vào? Có lẽ là cao trào khi cô em gái xông vào một cuộc họp ở trường để tuyên bố mình là vợ của anh trai mình?」

“CÁI GÌIIIIIIII?!”

Khoan đã… Sao cuối cùng lại thành ra thế này?! Một lần nữa, khi tôi quay lại, Suzuka mặt đỏ bừng thì thầm, “Đây là một câu chuyện hư cấu mà em viết khi bị ma ám thôi mà!” Chà, tôi hiểu ý nó… nhưng mà, nó cố gắng phủ nhận đến mức nào vậy trời…

“N-Này, Onii-chan. Anh đang nói gì vậy. Rõ ràng là bây giờ anh không ổn chút nào, hay là anh dừng cuộc gọi lại đi?” Suzuka thì thầm.

Sau một hồi suy nghĩ, tôi quay lại với điện thoại và bắt đầu nói.

“X-Xin lỗi. Vì cuộc gọi này hơi bất ngờ nên tôi thực sự không thể theo kịp lúc này.”

「Hả? À, xin lỗi ngài. Tôi có hơi phấn khích quá. Vậy thì, chúng ta hãy trao đổi chi tiết về vấn đề này tại lễ trao giải nhé.」

“L-Lễ trao giải…?”

Chà, đúng là phải như vậy thôi. Khi nhận ra trách nhiệm mình đã gánh vác, tôi bắt đầu run rẩy. Sau khi thảo luận những chi tiết nhỏ trong năm phút nữa, tôi cúp điện thoại.

“Hàaaaaa…”

Tôi hít một hơi thật sâu. Hồi hộp chết đi được…

“Sao rồi? Thế nào?”

“C-Cô… Đừng có bắt tôi nghe một cuộc điện thoại quan trọng như vậy một cách đột ngột chứ!”

Tim tôi vẫn còn đập thình thịch. Tôi vừa nói chuyện với một biên tập viên thật sự đấy…

“Biên tập viên khen tiểu thuyết của em nức nở, đặc biệt là nhân vật em gái sao mà đáng yêu thế.”

“À-à, em hiểu rồi. Lúc viết cốt truyện em như bị ‘nhập’ ấy mà, nên cũng không nhớ rõ lắm, nhưng nói thật là cảm giác này cũng không tệ chút nào.”

Này, em là tác giả mà lại nói thế, em có thấy vui không thật đấy?

“Thôi thì, mọi chuyện cứ chờ đến lễ trao giải rồi sẽ rõ ạ.”

“À, đúng rồi, lễ trao giải nhỉ. May mà có em đóng thế đấy. Chứ kiểu gì anh cũng không thể tham gia đâu.”

“Ôi, đúng là em phải đi thật à?”

“Vâng, anh là người đóng thế cho em mà.”

Sau khi Suzuka cúi đầu thật nghiêm túc với tôi, hai vai tôi rũ xuống. Nhưng mà, thôi đành chịu vậy, tình thế này thì không thay đổi được rồi. Suzuka vốn dĩ đã rất nổi bật, mà thông tin lại còn lan truyền nhanh kinh khủng nữa chứ.

“Haaaaa….. sao tự nhiên em thấy mệt quá. Cũng muộn rồi, anh về phòng đi nhé? Em sẽ hoàn thành tốt vai trò đóng thế của mình nên anh cứ yên tâm.”

“Ờ, em nói phải. Anh hôm nay cũng căng thẳng quá, nên cũng mệt phờ người rồi.”

Mệt gì chứ…? Rõ ràng hôm nay tôi là người làm nhiều việc nhất mà.

“Thôi được rồi, vậy chuyện này mình nói sau nhé. Cảm ơn anh rất nhiều vì hôm nay.”

Suzuka lè lưỡi, cúi đầu chào tôi. Khi em định cầm lấy bản thảo, tôi đã kịp ngăn lại.

“K-Khoan đã, khoan đã. Làm ơn cứ để bản thảo ở đây!”

“Hả? Bản thảo… Anh muốn làm gì?”

Trước câu hỏi có vẻ thành thật của em, tôi nhất thời không thốt nên lời. Kể từ lúc Shinozaki-san cứ khen nức nở như thế, tôi đã phấn khích lắm rồi… Không thể kìm lòng được nữa. Dù hôm nay tôi đã mua rất nhiều tiểu thuyết, nhưng lúc này tôi chỉ muốn đọc ngay bản thảo thôi.

“Thì, anh đã đóng thế cho em rồi mà? Chẳng lẽ tác giả lại không biết gì về tiểu thuyết của chính mình sao?”

Đó không phải lý do chính của tôi, nhưng tôi sẽ không bao giờ nói cho em biết điều đó.

“Anh nói không sai nhưng… Đấy là lý do tại sao em muốn nói chuyện với anh về nó sau này.”

“Nhưng đọc tại chỗ sẽ tốt hơn mà, em không nghĩ vậy sao?”

“Em hiểu rồi. Nhưng xin hãy nhớ rằng cái này không phải do em viết! Em đã bị ‘nhập’ khi viết nó, được chưa?!”

Gần như hét lên, Suzuka đặt bản thảo vào tay tôi.

“Chúc anh ngủ ngon, Onii-chan…”

“Ờ-Ờ, ừm. Ngủ ngon nhé.”

Ngay khi Suzuka về phòng mình, tôi liền dán mắt vào bản thảo. Không chờ đợi một giây phút nào, tôi ngay lập tức đắm chìm vào thế giới được viết trong câu chuyện này.

Ngày hôm đó, tôi không ngủ một phút nào, cứ đọc miệt mài cho đến tận sáng sớm. Bởi vì ngay khi đọc xong, tôi liền bắt đầu đọc lần thứ hai. Chẳng mấy chốc, trời đã hừng đông. Vì quá nhập tâm, tôi không hề cảm thấy mệt mỏi chút nào… Thế là tôi lại bắt đầu đọc lần thứ ba. Tiểu thuyết của Suzuka thật sự quá hay. Không, hay không đủ để diễn tả. Câu chuyện về cô em gái hay bày trò nghịch ngợm với anh trai và cách em ấy tiếp cận anh ấy vì quá yêu thương. Cứ đọc là lại cười tủm tỉm vì sự đáng yêu của cô em gái, thật là tuyệt vời. Bây giờ nghĩ lại, cho đến tận bây giờ tôi chưa bao giờ thấy phấn khích đến thế vì một nữ chính mà mình từng gặp trong tiểu thuyết. Liệu mình có thể viết một cuốn tiểu thuyết thú vị đến mức này không nhỉ…? Khi tôi đọc xong lần thứ ba, những ký ức cứ quay cuồng trong đầu. Đọc cuốn tiểu thuyết này chỉ càng làm tăng thêm mong muốn viết được một cuốn tiểu thuyết thú vị như thế này của tôi.

Phần 2:

Bạn đã bao giờ tự hỏi một lễ trao giải trông như thế nào chưa? Riêng tôi thì có, à không, phải nói là đã từng có. Mỗi người có chung ước mơ với tôi, hẳn đều từng ít nhất một lần muốn được đứng tại nơi này, hoặc chí ít cũng từng mộng tưởng về nó. Thế nhưng, vì tôi chỉ là một kẻ thế vai, nên chẳng thể thực sự cảm thấy vui vẻ ở chốn này.

Hôm nay là một ngày trong tháng Tư. Đã một tuần kể từ cuộc điện thoại của tôi với biên tập viên. Tôi đã đến công ty xuất bản ở Tokyo, dĩ nhiên là để tham dự lễ trao giải. Gặp gỡ các cấp trên của nhà xuất bản, tôi đã bày tỏ lòng cảm ơn và nhận kỷ vật chiến thắng của mình. Buổi lễ diễn ra khá trang trọng như thường lệ. Vấn đề lớn hơn là bữa tiệc chúc mừng được tổ chức tại một sảnh khách sạn gần đó.

Dĩ nhiên, có rất nhiều người ở đó. Từ những người đoạt giải, các cấp trên, những tác giả khác cho đến cả họa sĩ minh họa. Tóm lại, toàn là người nổi tiếng. Tôi khoác bộ vest của ông già mà đến đây… nhưng chắc hẳn tôi trông giống một kẻ phù phiếm thì phải. Đứng trên sân khấu, những người đoạt giải được giới thiệu với các nhân vật trong ngành.

“Tiếp theo là người chiến thắng Giải thưởng tiểu thuyết nhẹ Ngôi sao băng lần thứ 32 của chúng ta, Towano Chikai-sensei. Tên tác phẩm của anh ấy là [Câu chuyện về một cô em gái yêu anh trai quá nhiều đến mức không thể đối phó].”

Nghe đến lượt mình, tôi bước lên phía trước để tự giới thiệu. Rất nhiều người nhìn tôi. Ánh đèn sân khấu. Và cái tên tiểu thuyết lạc quẻ của tôi. Vì tôi không phải tác giả thật, tôi tự hỏi chuyện gì sẽ xảy ra nếu họ phát hiện ra. Sau tất cả những căng thẳng này, tôi chỉ muốn về nhà ngay lập tức.

Sau phần giới thiệu, mọi người bắt đầu đến nói chuyện với những người đoạt giải, trao đổi danh thiếp. Lúc đó tôi chỉ tập trung hết sức mình, nên chẳng nhớ rõ những người chiến thắng khác trông như thế nào. Mặc dù tác giả tiểu thuyết nhẹ yêu thích của tôi cũng có mặt, nhưng tôi chẳng đủ bình tĩnh để đến bắt chuyện với họ. Có lúc tôi căng thẳng đến nỗi chỉ muốn nghỉ một lát, thế là tôi vào nhà vệ sinh để trấn tĩnh lại.

Sau khi đi loanh quanh một lúc, Shinozaki-san đến gặp tôi và muốn nói chuyện riêng.

“Xin lỗi vì đã muốn nói chuyện với anh ngay giữa bữa tiệc. Nhưng bây giờ tôi thực sự không thể không nói,” cô ấy nói, vừa quay người đối mặt với tôi ở một khoảng trống lớn phía trước khách sạn.

Tấm danh thiếp tôi nhận được tuy đơn giản nhưng cô ấy có vẻ là một người phụ nữ thực sự độc đáo. Cô ấy cao hơn tôi, người chỉ khoảng 1m70. Nhìn cô ấy, người ta sẽ nghĩ cô ấy là người mẫu hay gì đó. Ngực cô ấy cũng to bất thường. Chưa kể vẻ ngoài, cô ấy thực sự rất đẹp. Kiểu đẹp lạnh lùng. Việc một mắt cô ấy bị che khuất sau mái tóc mái càng khiến cô ấy thêm bí ẩn. Sau lần đầu nói chuyện với cô ấy, cô ấy đã thay đổi phong cách với câu “Tôi không giỏi mấy chuyện nghiêm túc này”. Ngay cả bây giờ, tôi vẫn không thể thực sự nắm bắt được tính cách thật của cô ấy.

“Không sao đâu ạ, dù sao thì tôi cũng không giỏi mấy chuyện đó.”

“Anh là người đoạt giải thưởng lớn mà. Anh có thể cư xử như một người đoạt giải mà, anh biết không?”

Cô ấy nói sai rồi. Tôi chẳng là gì ngoài một kẻ thế vai… Tôi đã cúi đầu vô số lần trong tâm trí mình.

“Ai cũng thế thôi. Anh sẽ quen dần thôi, tin tôi đi. Đặc biệt là khi sách của anh bán chạy như tôm tươi ấy.”

“Nếu cô đã nói vậy…”

“Tôi nghĩ là sẽ vậy đấy. Đạt được độ nổi tiếng cao không phải là giấc mơ với tiểu thuyết của anh đâu.”

“Cô nghĩ vậy sao…? À phải, cô thậm chí còn nói vậy trong cuộc gọi của chúng ta.”

“Ừm, trong trường hợp của tôi. Cảnh cô em gái tiếp cận anh trai mình vẫn khiến tôi rùng mình. Chưa kể đến sự đa dạng trong trí tưởng tượng của anh nữa. Hê. Hê hê hê hê hê.”

Tôi hơi lo lắng một chút khi nghe cô ấy cười, nhưng lại không kìm được niềm vui vì lời khen của cô ấy. Niềm vui khi nói chuyện về cùng một tiểu thuyết với ai đó thực sự rất thú vị. Bất kỳ Otaku nào cũng sẽ đồng ý với câu “Tôi biết chứ, phải không?”.

Cả tuần nay, tôi đã đọc đi đọc lại tiểu thuyết của Suzuka mà không thấy chán.

Đọc mãi không chán. Tôi khao khát có ai đó để cùng bàn luận xem nó hay ho đến mức nào.

“Đúng không? Nữ chính dễ thương hết sức! Đọc đi đọc lại bao nhiêu lần cũng không thấy chán, thật lạ lùng!”

“Này này, anh là người viết ra nó mà, sao lại nói cứ như thể nó là một cuốn tiểu thuyết của người khác vậy?”

Nghe những lời này, tôi đứng hình, một giọt mồ hôi lạnh chảy dài trên trán.

“A-A! À, thì… tôi đang hồi tưởng lại những đoạn đó dưới góc nhìn của một độc giả ấy mà, chứ không phải với tư cách người viết đâu!”

“Ồ, ra vậy. Thật đáng nể khi anh có thể nhìn nhận nó từ góc độ khách quan như thế. Đúng là không hổ danh tác giả mà.”

Tôi chỉ có thể thở phào nhẹ nhõm sau khi nghe cô ấy nói xong… Chết tiệt! Mãi mê phấn khích quá mà quên mất mình đang giả làm người đại diện! Phải thật cẩn thận mới được!

“Dù sao đi nữa, không ngờ một chàng trai trẻ như anh lại viết ra một cuốn tiểu thuyết rõ ràng dành cho nữ độc giả. Thế giới này quả thật đầy rẫy những người thú vị, phư phư phư.”

Đúng vậy, tôi hoàn toàn đồng ý.

“À, tôi nhớ rồi, có điều này tôi muốn hỏi anh. Anh có thể bật mí bí quyết để viết ra một cuốn tiểu thuyết tuyệt vời như vậy không?”

“Đó chính là điều tôi muốn biết…”

“Hả? Anh nói gì cơ?”

“K-Không! Không có gì cả!”

Hơi lo lắng sau câu hỏi đó, tôi quyết định chuyển chủ đề.

“N-Nhân tiện, lịch trình tiếp theo của chúng ta là gì vậy?”

“À, trong trường hợp của anh thì bản thảo đã hoàn thiện khá cao rồi, phải không? Vậy nên chúng ta cơ bản có thể xuất bản ngay khi nhận được sự đồng ý. Họa sĩ minh họa của anh cũng vừa được quyết định xong.”

Vừa nói, cô ấy vừa giơ ngón trỏ lên và tạo dáng.

“Tôi suýt quên mất. Họa sĩ minh họa của anh là một người tên Ahegao Double Peace-sensei. Anh có biết người này không?”

“A-Ahegao?!”

Tôi không thể kìm nén sự ngạc nhiên và phun cà phê ra ngoài khi nghe thấy cái tên "khủng khiếp" đó.

“K-Khoan đã! Đó là tên thật sao?!”

“Nhìn phản ứng của anh thì chắc là không rồi, phải không? Đây là lần đầu tiên người này vẽ cho Light Novel. Trước đây thì toàn là game và doujin.”

“Vậy… nghĩa là…”

“Đúng vậy, cô ấy chủ yếu vẽ những thứ gợi cảm. Chuyện này cũng không hiếm lắm mà, đúng không? Anh chắc cũng đã chơi vài eroge rồi chứ?”

“Chị quên là em mới có 15 tuổi sao?!”

…Dù sao thì tôi cũng đã chơi vài eroge rồi. Nhưng chỉ là để nghiên cứu cho Light Novel của mình thôi! Thật đấy!

“Thật ra, Ahegao Double Peace-sensei lẽ ra cũng sẽ có mặt hôm nay, nhưng có vẻ như đã có việc gấp phát sinh. Anh ấy còn nói là rất muốn gặp anh nữa đấy.”

Thật lòng mà nói, sau khi nghe cái bút danh đó, tôi đã run bần bật rồi, nhưng có lẽ nếu gặp được người này thì cũng tốt. Rõ ràng đó là một người đàn ông mà.

“Thay vào đó, anh ấy nhờ tôi chuyển cái này cho anh. Có vẻ như là quà tượng trưng cho tình bạn để bắt đầu một mối quan hệ hợp tác tốt đẹp.”

Nói đoạn, cô ấy đưa cho tôi một túi nhựa lớn. Cầm nó trên tay, tôi mới nhận ra nó nặng đến mức nào.

“…Cái gì trong này vậy?”

“Ai biết được? Vì anh ấy không nói, nên tôi cũng không rõ. Anh có thể kiểm tra sau.”

Tôi bất ngờ thật. Có lẽ người này thật sự rất nghiêm túc, dù có cái tên… thú vị đến vậy. Tôi phải nghĩ xem nên tặng lại anh ấy món quà gì. Về đến nhà, tôi sẽ đưa cái này cho Suzuka.

đồ lưu niệm. Bởi lẽ, cô ấy mới là người xứng đáng nhận thứ đó.

“Được thôi.”

Tôi vừa cất chiếc túi nilon đi thì chợt nhận ra cô Shinozaki đang nhìn chằm chằm vào mình. Để trấn tĩnh lại, tôi vội vã tu một ngụm cà phê lớn.

“Câu hỏi này không liên quan đến cuộc trò chuyện ban nãy của chúng ta, nhưng… anh chắc là vẫn còn “zin” phải không?”

Nghe câu hỏi đó, tôi suýt nghẹn.

Khụ khụ “Bị… bị nghẹn rồi!” Khụ

“Ối chà, anh không sao chứ? Trông đau đớn quá vậy.”

“A-Ai mà chả biết lỗi là do ai chứ?…”

“À, nếu vậy thì từ nay anh sẽ cần nhiều lời khuyên lắm đó. Anh có bạn gái chưa?”

“Tôi chẳng hiểu cái lý lẽ của cô chút nào! Không… tôi chưa có…”

“Ra vậy. Thế thì gay go rồi… À, tôi có một ý này.”

Tôi còn chưa kịp lo lắng thì cô Shinozaki đã đưa tay ra. Hả? Cô ấy nắm lấy tay tôi rồi kéo về phía ngực mình, để tôi chạm vào chúng.

Hỏi: Gì vậy?

Đáp: Ngực của cô Shinozaki.

“———————————-?!”

“Anh hãy nhớ kỹ cảm giác này. Đây là cảm giác khi chạm vào ngực phụ nữ đó.”

Trong khi tôi còn chưa thể thốt nên lời nào, cô Shinozaki khẽ nói với khuôn mặt ửng hồng. Cảm giác và hình dáng thật sự không thể tin được.

“C-C-C-C-C-Cô đang làm cái quái gì vậy?!”

Bằng cách nào đó, tôi cũng rút được tay mình ra và bắt đầu chất vấn cô ấy.

“À, tôi muốn anh làm quen với cảm giác của bộ ngực mà.”

“Tôi hoàn toàn không hiểu cái lý lẽ đó là sao cả! Tại sao tôi lại cần biết điều đó chứ, hả?!”

“Vì anh sẽ phải đưa rất nhiều tình huống biến thái may mắn vào tiểu thuyết tiếp theo của mình đó. Vậy nên, lần này cứ coi như một kiểu nghiên cứu để chuẩn bị cho những cảnh đó đi.”

Làm sao cô có thể giải thích một chuyện như vậy bình thản đến thế hả, cô Shinozaki? Nghĩ đến việc cô ấy lại để tôi chạm vào ngực mình chỉ vì lý do đó…

“Chuyện này sẽ chẳng cần thiết nếu anh có bạn gái, anh biết không?”

“Không, không, không, không! Chuyện đó chẳng ăn nhập gì với tôi cả!”

“Tôi sẵn sàng làm bất cứ điều gì để nâng cao chất lượng tiểu thuyết của anh đó, anh biết không?”

Nghe này… tôi hiểu lý lẽ của cô… nhưng chuyện này hơi quá rồi đấy, cô không nghĩ vậy sao?

“Ơ-Ưm, trong ngành này… các biên tập viên đều hành xử như vậy sao?”

“Làm gì có. Tôi chỉ không quen với những cách khác thôi vì anh là người đầu tiên tôi làm việc cùng với tư cách biên tập viên mà.”

N-Người đầu tiên sao…? Tôi có một dự cảm chẳng lành lắm thì phải?!

“Đừng lo. Tôi là một người phụ nữ sẵn sàng dâng hiến tất cả vì những bộ light novel. Tất cả. Vậy nên cứ dồn hết sức vào tôi đi.”

“K-Không, vì tôi không muốn đi sai đường lạc lối với tư cách là một con người, nên tôi đành phải từ chối.”

“Hả? Anh có đang hiểu lầm tôi không vậy? Tôi không phải là kẻ quấy rối hay gì cả đâu nhé? Giới hạn sẽ là áp ngực vào lưng anh đó, anh biết không?”

“Đó cũng đủ quấy rối lắm rồi đấy!”

“Vậy sao? Nếu tôi phải nghĩ về nó, thì một kẻ quấy rối sẽ cởi đồ lót ngay tại đây, hoặc điều gì đó tương tự phải không? Nói vậy chứ, tôi sẽ không đời nào làm vậy đâu. Có vẻ như tôi đã khiến anh rơi vào tình huống khó xử rồi… Lần sau tôi sẽ cẩn thận hơn.”

“Đương nhiên rồi, cô sẽ không biến tôi thành tội phạm đâu nhỉ?!” Tôi răn dạy cô ấy.

Thật tệ. Người phụ nữ này thật sự kỳ quặc mà…!

“Dù sao thì những cảnh fan-service chất lượng cao là điều bắt buộc phải có. Tôi muốn anh ghi nhớ điều đó.”

“À, thì ra tôi đã biết điều đó từ trước rồi mà…”

Đột nhiên, một người phụ nữ khác chạy từ hành lang đến và thì thầm điều gì đó với cô Shinozaki.

“Ừm hừm. Tôi xin lỗi, thầy Towano Chikai. Có vẻ như có việc khẩn cấp phát sinh. Chúng ta có thể nói chuyện sau qua điện thoại, nên anh cứ ở lại tận hưởng bữa tiệc thêm một lúc nữa đi.”

“À, không. Tôi xin phép về đây. Cũng khá muộn rồi mà.”

“Thật sao? Ra vậy. À phải rồi, anh vẫn còn nhỏ tuổi nhỉ. Được thôi, tôi đồng ý. Chúng ta không muốn làm bố mẹ anh lo lắng đâu.”

“Vâng, tôi cũng không muốn vậy. Vì ở nhà còn có em gái, mọi chuyện có thể sẽ tệ lắm.”

“...Cậu có em gái à?”

Nghe tôi nhắc đến hai chữ [em gái], cô ấy khựng lại, rồi quay người bước về phía tôi.

“Hả? Vâng, tôi có một cô em gái kém tôi một tuổi.”

“Ồ. Vậy ra là vì thế...?”

“Ý cô là sao?”

“Tôi đã tự hỏi làm thế nào cậu lại viết được những cảnh như vậy... hóa ra cậu có kinh nghiệm rồi, nhỉ?”

“Không phải cô đang hiểu nhầm gì đó sao...?”

“Hay là tôi nên gọi đó là trí tưởng tượng phong phú? Viết một cuốn tiểu thuyết về em gái trong khi có một cô em gái ruột không phải điều mà nhiều người làm được đâu. Tôi rất nể cậu đấy.”

“Như thể tôi có thể tự hào về điều đó chứ?!”

“Phư phư phư... Vui thật đấy. Vậy thì gửi lời hỏi thăm của tôi đến em gái cậu nhé. Hay là cậu nên nhờ em ấy giúp để nâng cao chất lượng tác phẩm?”

“Cô đúng là đồ tệ hại nhất!”

Cô ấy “Phư phư phư” rồi biến mất giữa dòng người.

“Mặt tối của ngành này thật đáng sợ...”

Thật là một ngày mệt mỏi... nhưng tôi lại vui... Khoan đã, tôi chẳng vui chút nào cả!

[IMAGE: ../Images/..]

**Phần 3:**

“Em về rồi đây... ôi.”

“Mừng anh về, Onii-chan.”

Tôi ngạc nhiên khi thấy Suzuka đang đợi mình ở cửa.

“Anh về muộn quá. Cơm tối nguội cả rồi.”

“À, anh đã ăn tối ở bữa tiệc rồi...”

“Vậy thì lần sau, mong anh hãy báo trước cho em nhé. Thế, anh không muốn ăn nữa sao?”

“Không, anh vẫn sẽ ăn một hai miếng, nãy anh lo lắng quá nên chẳng ăn được bao nhiêu.”

Vừa trả lời cô bé, tôi vừa cởi giày. Trong lúc đó, Suzuka nhìn vào cái túi nhựa.

“Đây là gì vậy?”

“Ưm? À, đây là quà bạn bè từ họa sĩ của chúng ta. Quà lưu niệm cho em đấy.”

“Quà... lưu niệm ư?”

Suzuka lộ vẻ mặt vui mừng. Cô bé tiếp tục:

“Trong đó có gì vậy?”

“Ai biết được? Anh còn chưa xem nữa.”

“Em mở ra xem nhé?”

Tôi gật đầu, Suzuka vui vẻ mở túi.

“.........................”

“Sao thế? Trong đó có gì?”

Bị phản ứng của Suzuka làm cho bối rối, tôi cũng nhìn vào bên trong.

Khụ.

Khoảnh khắc tiếp theo, cũng như Suzuka, tôi mở to mắt. Một loạt các hình minh họa của các cô gái xinh đẹp. Chỉ cần nhìn qua một giây, tôi đã hiểu được chất lượng tuyệt vời của chúng. Nhưng tất cả chúng đều toát ra vẻ như được vẽ cho mục đích R-18.

“C-Cái này nghĩa là sao vậy, Onii-chan...?”

“K-Không, em hiểu lầm rồi! Anh cũng không biết chuyện này!”

Rồi tôi nhớ lại những gì Shinozaki-san đã nói. Bút danh Thầy Ahegao Double Peace. Và các hoạt động của họ trong lĩnh vực R-18.

“V-Vậy ra là thế...”

Tôi đã nhận ra quá muộn. Đáng lẽ tôi nên nghĩ đến điều này sớm hơn!

“S-Suzuka? Cái này... là một sự hiểu lầm... là một trò đùa, đúng vậy...”

Tôi cố gắng biện minh, nhưng Suzuka lập tức ngắt lời tôi khi cô bé nói:

“Onii-chan... anh tệ thật đấy...”

Cô bé nói với một biểu cảm mà tôi chưa từng thấy ở em ấy bao giờ.

“Ừm, anh xin lỗi. Thật sự xin lỗi...”

Sau đó, Suzuka không nói một lời nào trong một lúc. Tôi cố gắng giải thích mọi chuyện trong khi ăn tối nhưng Suzuka chỉ gắp thức ăn và lườm tôi.

“Haizzz... Em không giận nữa đâu.”

Tôi chỉ nghe được những lời này sau khi ăn tối xong và chúng tôi đang uống trà.

“Anh thực sự xin lỗi. Anh đã bất cẩn. Lần sau anh sẽ chú ý hơn.”

“Vâng, anh phải làm thế. Nhưng điều đó không có nghĩa là em đã tha thứ cho anh đâu.”

Ý đó là sao vậy?

“Dù sao đi nữa, em không nghĩ rằng một người như vậy lại vẽ minh họa cho chúng ta.”

“Chuyện này là bình thường trong ngành này mà.”

“Đừng nói với em... là anh đã hy vọng gặp một người như vậy nhé?”

“Không đời nào! Biên tập viên quyết định chuyện này, không phải anh!”

Tôi cố gắng hết sức để chứng minh sự trong sạch của mình với Suzuka.

“Vậy thì được rồi... Mà buổi lễ thế nào?”

Ồ phải rồi, tôi hoàn toàn quên kể cho em ấy vì bị phân tâm. Tôi đã kể cho em ấy mọi chuyện đã xảy ra. Sẽ không hay nếu có sự chênh lệch thông tin giữa tác giả, Suzuka, và người đại diện của em ấy, là tôi. Điều duy nhất tôi không kể cho em ấy là “sự cố” với...

Shinozaki-san.

“Vậy là chúng ta sẽ đưa cho cô ấy địa chỉ email của anh và số điện thoại của em, được chứ?”

“Em cảm ơn anh rất nhiều. Hôm nay anh đã làm tốt lắm. Em cứ lo có chuyện gì đó xảy ra vì là anh mà, nhưng cuối cùng anh vẫn xử lý đâu vào đấy cả.”

“Này này, em nói thế là ý gì? Làm gì có chuyện anh lại phá hỏng tệ đến mức đó chứ…”

“Em cứ sợ anh lo lắng quá mà chạy vào nhà vệ sinh trốn luôn ấy chứ.”

À… Con bé này… nó thật sự quá hiểu tính anh rồi.

“Không… không phải thế đâu, Shinozaki-san, em biết không, cô ấy khen tác phẩm của em lắm đấy. Rằng chắc chắn sẽ bán chạy không ngừng!”

“Em hiểu rồi. Em vui lắm.”

Dù câu trả lời của em ấy có vẻ cụt lủn, nhưng gương mặt em ấy lại nở một nụ cười mãn nguyện, chứng tỏ em ấy thực sự rất vui.

“Vậy là biên tập viên thấy nó thú vị… Anh cũng thấy thế phải không, Onii-chan?”

Ngay lúc đó, người tôi cứng đờ.

“À… ừm, cũng… cũng được, anh đoán vậy?”

Tôi biết đó không phải sự thật, nhưng tôi không thể nào nói ra cảm xúc thật của mình. Tôi chưa bao giờ có thể vượt qua Suzuka trong bất cứ thứ gì, nhưng điều đó vẫn ổn vì tôi có tiểu thuyết nhẹ (light novel) của mình. Tôi không thể thừa nhận rằng mình đã thua em ấy. Tôi biết đó chính là ý kiến chân thành của tôi bật ra ngay lúc đó.

“Được… thôi ư?”

“Phải, phải. Nhưng ý kiến của anh đâu có quan trọng gì. Vì tất cả những cuốn tiểu thuyết mà anh thích đằng nào chả thành công vang dội.”

“Thật vậy sao?”

“Ừ, nó cực kỳ thú vị!… Giống hệt như những gì mọi người trên mạng nói về cuốn kia ấy… cho đến khi nó bị hủy ở tập hai… ư ư ư ư…”

“Xin anh đừng bắt đầu giải thích mấy chuyện đó ở đây.”

“X-Xin lỗi… Thôi bỏ qua chuyện đó đi, Shinozaki-san bảo tác phẩm của em đã được đóng dấu chấp thuận rồi.”

“Ừm, vậy sao.”

“Là con dấu đó mà em. Chắc chắn họ sẽ in nó ra thôi. Sao em lại chán nản về chuyện đó làm gì? Nó còn chưa xuất bản mà.”

“Không phải em chán nản. Chỉ là em muốn tập hai phải hay hơn nữa.”

Làm cho tập hai hay hơn nữa. Đó là một lời nhận xét khá tự tin đấy…

Cứ đến đi! Tôi nhất định sẽ vượt qua em, cho dù em có bay cao đến đâu đi nữa. Tôi sẽ không làm người thay thế cho em mãi mãi đâu!

Rời khỏi phòng khách, tôi vội vã chạy về phòng mình. Mặc dù vừa nói với em ấy như vậy, nhưng việc bị hủy bỏ sau tập đầu tiên vẫn không phải là điều không thể. Cuốn sách đó không nằm ở một tầm khác biệt đến mức tôi không thể làm được.

Trước mắt, bán được 100.000 bản là điều bắt buộc. Vượt qua một cuốn tiểu thuyết như thế không dễ chút nào, nhưng bạn phải có quyết tâm thì mới làm được.

“Được rồi. Bắt đầu phân tích kỹ lưỡng thôi!”

Muốn vượt qua kẻ thù thì trước hết phải hiểu rõ kẻ thù. Kẻ thù ư. Kẻ thù trong trường hợp này giống như một đối thủ vậy. Suzuka, anh sẽ biến em thành đối thủ của anh! Hãy chuẩn bị tinh thần đi! Tôi nhận ra thật kỳ cục khi đột nhiên tuyên chiến sau năm năm trời. Dù vậy, tôi nghiêm túc đấy!

Thế nhưng, vào thời điểm đó, tôi vẫn chưa nhận ra. Cái sự thật rằng tiểu thuyết của Suzuka sẽ vượt xa mọi kỳ vọng của tôi.

**Phần 4:**

Khoảng một tháng sau đó, là ngày phát hành tiểu thuyết của cô em gái tôi. Đến hiệu sách yêu thích ở Akihabara, tôi ghé qua khu tiểu thuyết nhẹ để kiểm tra. Tôi muốn xem tiểu thuyết của em gái bán chạy thế nào nhưng…

“À, ừm. Ở đây không có cuốn [Câu chuyện về cô em gái yêu anh trai quá mức đến nỗi không thể chịu nổi] sao ạ?”

“Xin lỗi quý khách, chúng tôi vừa bán hết cuốn cuối cùng rồi.”

Vì đứng hơi xa, tôi có thể nghe rõ giọng nói của khách hàng và nhân viên. Tôi thầm nghĩ “Không thể nào” và kiểm tra trực tuyến bằng điện thoại thông minh. Trên Twitter chính thức của nhà xuất bản, họ thông báo đã bắt đầu tái bản khẩn cấp lần hai. Trên các trang bán hàng, tiểu thuyết của Suzuka nhận được những đánh giá tuyệt vời trên diện rộng. Trên Amazon, nó đạt 5/5 sao, trên các trang bán hàng đã qua sử dụng…

[IMAGE: ../Images/../01.jpg]

Trên các trang mạng, giá của nó đã bị đẩy lên gấp đôi. Lúc đó, tôi mới vỡ lẽ ra rằng, cái suy nghĩ "không thể nào" của mình lại hoàn toàn trùng khớp với thực tại đang diễn ra.

Đúng vậy, cuốn tiểu thuyết của em gái tôi đã nổi tiếng đến mức chưa từng có tiền lệ.