Câu chuyện thứ tám: Cô ấy (và họ) – Những nữ chính định mệnh
“Gì vậy chứ?”
Một giọng nói bất ngờ vang lên khiến tôi giật mình quay mặt về phía đó.
“...Cậu nghe hết rồi sao?”
Arisu bước vào phòng khách. Cô ấy mặc một chiếc áo ba lỗ, cổ tay đeo chiếc chun buộc tóc. Cánh tay gầy gò trần trụi sao đó lại khiến tôi thấy lạnh.
Arisu nhìn thẳng vào Yue.
“Chuyện này rốt cuộc là sao chứ?”
Cô ấy nói bằng giọng như thể đang cố kìm nén cơn giận. Ánh mắt Arisu sắc hơn mọi khi.
Từ phía sau Arisu, Suzuran với chiếc váy xòe bồng bềnh ló mặt ra. Tiếp đó là Mano với chiếc quần jean bó sát và Nin trong chiếc váy trắng tinh khôi cũng nối gót vào phòng khách.
Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Yue. Nhưng trong ánh mắt ấy không phải là sự thù địch, mà có lẽ sự hoang mang còn lớn hơn nhiều.
Tất nhiên rồi. Chuyện như thế này, nếu là tôi của một thời gian trước thì chắc chắn sẽ không tin. Ngay cả bây giờ, tôi vẫn còn đang bàng hoàng.
“Không có chuyện gì to tát cả.”
Yue đáp lại ánh mắt từng người một bằng vẻ vô cảm. “Mọi chuyện đúng như những gì các bạn đã nghe. Không hơn không kém.”
“Tức là…”
Mano mở lời. “Hiện trạng này chỉ là một sự nhầm lẫn đơn thuần, xảy ra do thứ gọi là thế giới song song bị lẫn lộn vào nhau sao…?”
Mano tiếp tục với giọng nói cứng rắn. “...Chúng ta vốn dĩ không hề định gặp gỡ. Có phải ý cô là như vậy không?”
Yue quay mặt về phía Mano.
“Vốn dĩ, tất cả các bạn phải đến với một ‘Mishiba Naomichi’ khác. Có thể coi đây là một ‘lỗi giao hàng’ do nhầm lẫn.”
Suzuran mặt mày tái mét, đôi mắt to tròn như chực trào nước run rẩy. Cô bé nhìn tôi, một lần định mở miệng nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Bàn tay nhỏ bé siết chặt váy, Suzuran cúi gằm mặt xuống.
“Tại sao chuyện đó…”
Lần này, Nin bước lên phía trước. Mái tóc hồng nhạt lả lướt trượt qua bờ vai thanh tú.
“...lại có thể khẳng định là sự thật tuyệt đối? Tôi có sự thật của riêng mình. Có vẻ như nó không thể dung hòa với các cô gái ở đây. Và đối với tôi, cô cũng giống như họ.”
“Bạn nói đúng, Công chúa Tiên cá.”
Yue khẽ gật đầu. “Yue cũng chỉ là một thực thể đến từ thế giới song song. Tất cả những người ở đây đều là những sợi dây bị rối vào nhau tại một điểm dị thường mang tên ‘Mishiba Naomichi’. Bởi vậy, tất cả mọi thứ đều không thể tránh khỏi mâu thuẫn.”
“Nếu đã vậy thì tôi lại càng không hiểu.”
“Điều gì vậy?”
“Mục đích của cô. Cô từng nói rằng –”
Nin khẽ liếc nhìn tôi, rồi lại quay ánh mắt về phía Yue.
“Cô từng nói rằng để sửa chữa sự sai lệch này và thay đổi tương lai, cần có Mishiba Naomichi (Hoàng tử).”
“Vâng. Vì quyền quyết định thuộc về anh ấy.”
“Quyền quyết định à. Tạm bỏ qua chuyện đó. Điều tôi băn khoăn là, nếu giả định có vô số thế giới song song tồn tại, thì liệu cả ‘tương lai được cứu rỗi’ và ‘tương lai không được cứu rỗi’ có cùng diễn ra theo những con đường riêng của chúng hay không. Nếu sự ra đời của các thế giới song song do sự phân nhánh không thể tránh khỏi, thì tương lai nơi cô đến, dù có làm gì đi nữa, cuối cùng cũng sẽ chẳng thay đổi được gì.”
“Công chúa Tiên cá, bạn là một người thông tuệ.”
“Cô đang chế giễu tôi à?”
“Không dám. Những gì bạn nói rất có lý. Tuy nhiên, hãy suy nghĩ kỹ. Các bạn luôn tồn tại trong một thế giới phân nhánh về phía tương lai, nhưng Yue biết rõ điểm phân nhánh đó. Nếu có thể ngăn chặn sự phân nhánh ngay từ đầu, thế giới song song sẽ không phát sinh. Hay nói đúng hơn, nó sẽ được điều chỉnh như thể chưa từng phát sinh.”
Nin lắng nghe lời giải thích của Yue với vẻ mặt phức tạp. Cuối cùng, cô ấy khẽ gật đầu.
“…À ra vậy, thế giới song song có thể được sửa chữa. Đơn giản là chúng ta không có khả năng đó. Trong số tất cả những người ở đây, chỉ có một mình cô đến từ tương lai sau khi phân nhánh. Là như vậy sao?”
Thật lòng mà nói, cuộc trò chuyện của hai người khó hiểu đến mức đầu óc tôi chẳng thể tiếp thu nổi. Tôi chỉ láng máng hiểu rằng điều Yue định làm giống như việc chơi lại một ván game bị lỗi từ điểm lưu vậy.
“Mấy chuyện đó chẳng liên quan gì cả!”
Đột nhiên, Mano lên tiếng gắt gỏng và xông đến trước mặt Yue. Cô bé túm lấy cổ áo của Yue. Một luồng khí lạnh lờ mờ tỏa ra từ toàn thân Mano, khiến nhiệt độ phòng giảm đột ngột.
“Mano, Mano, dừng lại!”
Tôi vội vàng định lao vào giữa hai người. Nhưng Yue nhẹ nhàng đẩy tôi ra.
“Xin hãy lùi lại.”
“Nhưng mà…”
Mano không chút ngần ngại chất vấn Yue.
“Nếu cứ cho là cô sẽ giải quyết tình trạng hỗn loạn của thế giới song song như cô nói đi. Vậy thì, tôi sẽ phải chia tay với Naoki sao?”
Yue nhìn lại Mano bằng đôi mắt đỏ rực không chút lay động.
“Đối với Mishiba Naomichi đang ở đây thì sẽ là như vậy. Các bạn sẽ không bao giờ gặp lại anh ấy nữa. Nhưng các bạn sẽ gặp được ‘Mishiba Naomichi’ của riêng mình. ‘Mishiba Naomichi’ chỉ thuộc về các bạn.”
Yue nói bằng giọng đều đều, như mặt biển lặng gió.
“Những gì tôi muốn nói là──”
Mano định mở miệng nhưng rồi nhanh chóng nghiến răng. Cô bé buông tay khỏi bộ đồng phục Yue đang mặc.
Căn phòng khách chìm trong tĩnh lặng. Một sự im lặng nặng nề bao trùm. Mano tránh ánh mắt Yue, còn Nin thì cúi gằm mặt xuống. Suzuran vẫn giữ nguyên vẻ mặt tái mét, tay siết chặt chiếc váy. Yue đứng đó bất động, không một biểu cảm.
Và rồi.
“Naoki nghĩ sao?”
Arisu, người vẫn im lặng nãy giờ, cuối cùng cũng lên tiếng. Tôi nhìn vào đôi mắt của Arisu, trong veo như những viên đá quý.
“Naoki tin những gì cô bé này nói phải không?”
Trước câu hỏi đó, tôi khẽ gật đầu.
“…Tôi không nghĩ Yue nói dối. Không, không chỉ Yue. Arisu, Suzu, Mano, Nin cũng chưa từng nói dối. Tất nhiên, cả tôi nữa.”
Đúng vậy, tôi đã nghĩ như vậy ngay từ đầu.
Tôi không phải là một người tài giỏi như mọi người nói. Tôi không thể là nhân vật chính được.
“Giải pháp duy nhất để biến ‘sự thật’ của mọi người thành hiện thực, chính là câu chuyện của Yue.”
Tôi nghĩ vậy. Nếu đã vậy thì…
“Phải.”
Arisu lần này quay mặt về phía Yue. Tôi cũng nhìn Yue.
“Cô định bắt Naoki làm gì?”
“Sẽ thực hiện việc chuyển dịch thời gian về ‘ngày đó’ khoảng nửa năm trước, và xóa bỏ chuỗi sự kiện này. Sức mạnh điều chỉnh lịch sử mặc dù có thể đẩy lùi áp lực từ bên ngoài, nhưng không thể hạn chế hành động của bản thân. Bởi vì đó là lựa chọn của chính người đó. Do vậy, sự hợp tác của Mishiba Naomichi là cần thiết.”
“Chuyển dịch thời gian nghe có vẻ dễ dàng nhỉ. Cô có thể làm được điều đó thật sao?”
“Mishiba Naomichi… ‘Mishiba Naomichi’ đã phát triển Yue là một thiên tài. Chính xác là thiên tài đến mức kinh hoàng.”
Nói rồi, Yue thong thả nới lỏng cổ áo đồng phục của mình.
“──!?”
Tôi suýt chút nữa quay mặt đi, nhưng rồi lại nghĩ có lẽ đây không phải là lúc đó, và cố gắng che giấu sự bàng hoàng để theo dõi tình hình.
Phần ngực trắng ngần lộ ra. Rồi Yue dùng ngón trỏ nhấn vào giữa ngực mình. Một hình ảnh 3D hiện lên giữa không trung. Giống như một chiếc máy tính công nghệ cao trong phim khoa học viễn tưởng vậy. Có vẻ như Yue đã nhập mã pin hoặc thứ gì đó vào đó. Ngay lập tức, phần ngực áo mở ra như một cánh cửa hai bên.
Không ai nói gì. Cả tôi nữa.
Đến bây giờ tôi mới hiểu rõ. Yue thực sự không phải là con người.
Trong phần ngực áo đã mở có thứ gì đó. Yue lấy nó ra. Đó là một thiết bị trông giống như máy nghe nhạc cầm tay cỡ nhỏ.
“Đây là thiết bị dịch chuyển thời gian. Chỉ cần nhập ngày tháng, thời gian, điểm đến, và số lượng người – chính xác hơn là khối lượng của vật cần dịch chuyển – rồi nhấn khởi động, nó sẽ tự động đưa các bạn đến đó.”
Nó trông như một món đồ điện gia dụng bình thường bán ở cửa hàng vậy. Tôi không tài nào tin nổi đó lại là một thiết bị dịch chuyển thời gian – tức là cỗ máy thời gian. Nhưng cũng chính vì thế, tôi nghĩ sẽ không ai nghi ngờ nếu cô ấy mang theo thứ này.
“Tuy nhiên, không phải là không có vấn đề.”
“…Vấn đề gì?”
Tôi hỏi Yue đang kể lể một cách thản nhiên.
“Thiếu năng lượng cần thiết để vận hành. Năng lượng còn lại dưới 20%. Nếu tính cả chuyến khứ hồi, Yue cho rằng cần tối thiểu 40%.”
“Năng lượng đó có thể bổ sung bằng gì?”
Lần này Arisu hỏi.
“Điện… không phải chứ?”
“Đáng tiếc là điện thông thường không hiệu quả. Nó sử dụng năng lượng chuyển đổi nhiệt đặc biệt, nhưng nếu thay thế thì…”
Ánh mắt Yue đổ dồn về phía tôi.
“Cô định dùng Nguyên tố Cấm Kỵ (Nemesis Core) của Naoki chứ gì?”
Arisu đón lời Yue.
“Không đời nào! Tôi sẽ không cho phép đâu!”
Lò ma lực, Nguyên tố Cấm Kỵ (Nemesis Core). Theo Arisu nói, tôi dường như là một thực thể gọi là Pháp sư Vô Thức (Innocent). Là những người không thể dùng phép thuật nhưng lại sở hữu nguồn “ma lực” của nó. Kết hợp với những gì Yue nói, hẳn là cũng có một “tôi” như vậy ở đâu đó trong thế giới song song. Và tôi hiện tại đang sở hữu Nguyên tố Cấm Kỵ (Nemesis Core)…
“Xin hãy bình tĩnh, Ichijo Arisu.”
Yue nói với Arisu một cách điềm tĩnh. “Chắc chắn sức mạnh của Nguyên tố Cấm Kỵ (Nemesis Core) mà Mishiba Naomichi có lẽ đang sở hữu là hữu hiệu. Tuy nhiên, Yue không nghĩ rằng mình có thể nhận được sự đồng ý của bạn ngay tại thời điểm này.”
“Vậy cô định làm gì?”
“Nếu có thể mượn sức mạnh của Phù thủy Ngàn Năm (chị), Yue cho rằng vậy là đủ.”
“Sức mạnh của tôi?”
“Vâng.”
Yue đưa thiết bị dịch chuyển thời gian về phía Arisu. Arisu nhìn nó, rồi chuyển ánh mắt sang tôi. Cứ như thể trên mặt tôi có viết câu trả lời vậy. Tất nhiên, trên mặt tôi chẳng có thứ gì như thế.
“…Không có nguy hiểm chứ?”
Arisu hỏi Yue.
“Muốn khẳng định là không có, nhưng trong tình huống như thế này, rất tiếc là không thể đảm bảo an toàn.”
“Cô thật là thẳng thắn.”
“Yue cho rằng đó là cách ứng xử chân thành nhất.”
Arisu cắn môi.
“Sửa chữa sự hỗn loạn này, và thay đổi tương lai. Tôi cũng như tất cả mọi người ở đây sẽ phải chia tay với Naoki.”
“Không phải là chia tay. Các bạn sẽ có được ‘Mishiba Naomichi’ của riêng mình.”
Trước lời Yue, Arisu khẽ cười.
“Nhưng cô thì sẽ biến mất phải không?”
“Phải như vậy.”
Arisu cúi gằm mặt xuống. Mái tóc dài che khuất khuôn mặt cô.
“…Để tôi suy nghĩ một chút.”
***
Tối hôm đó.
Tôi nằm trên giường, suy nghĩ về những chuyện sắp tới. Tôi không bật đèn phòng, chỉ lơ đãng nhìn lên trần nhà.
Nếu cứ thế không hành động gì thì sẽ ra sao? Hoặc nếu làm theo lời Yue, chuyển dịch thời gian về “nửa năm trước” và xóa bỏ chuỗi sự kiện đó, thì liệu mọi vấn đề có được giải quyết êm đẹp và tôi có thể trở lại làm một học sinh trung học bình thường không?
“…Giải quyết là sao chứ?”
Có phải là mọi người sẽ biến mất khỏi cuộc đời tôi không? Vốn dĩ, mọi người không nên gặp tôi. Ấy vậy mà do “lỗi giao hàng” gì đó, họ lại đến với tôi. Đây chỉ là một sự nhầm lẫn. Và nó sẽ bị xóa bỏ. Nếu là nhầm lẫn thì phải sửa chữa.
“…Chắc là vậy rồi.”
Nhưng liệu nó có thực sự biến mất không? Ví dụ như những ký ức này của tôi? Những ngày ngắn ngủi nhưng mãnh liệt tôi đã trải qua cùng mọi người sẽ đi đâu? Tất cả sẽ biến mất hết sao? Sau khi mọi chuyện kết thúc, tôi sẽ quên hết mọi thứ sao? Nếu quay lại cuộc sống bình thường, có lẽ quên đi sẽ tốt hơn…
Khi tôi đang miên man với những suy nghĩ mông lung đó,
“Hoàng tử ơi!”
“Anh hai ơi!”
“Naoki-sama!”
RẦM!
Cánh cửa phòng tôi bật mở một cách mạnh mẽ.
“Hả?”
Nin, Suzuran và Mano cùng lúc định xông vào nhưng lại bị kẹt ở cửa.
“Đừng có cản trở nhau chứ.”
“Tôi đáng lẽ là người đầu tiên.”
“Ưm, trên mặt Suzu có cục mỡ đáng ghét cứ nhấp nhô…”
Tôi cảm thấy như mình đã từng chứng kiến cảnh này vào lúc nào đó. Tôi ngồi dậy khỏi giường và bật đèn phòng.
“…Các cậu đang làm gì vậy?”
Lập tức, ba người cùng lúc nhìn tôi. Đồng thời, sự tắc nghẽn cũng biến mất, họ ùa vào phòng tôi.
Và rồi,
“Naomichi-sama, xin hãy chuẩn bị tinh thần.”
Ngay khi Mano nói xong, tôi cảm thấy một luồng nhiệt ở ngón tay út bên trái.
“Hả?”
Nhìn kỹ, một chiếc nhẫn đỏ rực hiện lên ở gốc ngón tay. Đó là bảo vật của Bạch Tuyết Nữ (Matsurowanukami), Sợi xích định mệnh màu đỏ (Akai Enishi). Chiếc nhẫn được nối với một sợi xích cùng màu đỏ, sợi xích đó vươn dài về phía Mano. Bình thường nó sẽ không nhìn thấy được, nhưng giờ đây một chiếc vòng cổ đỏ đang nổi lên trên cổ Mano. Sợi xích (Akai Enishi) được buộc vào đó.
“Chờ, rốt cuộc là, đang làm gì vậy?”
Khoảnh khắc tiếp theo, Mano giật mạnh Sợi xích (Akai Enishi).
“Á!”
Bị kéo tay trái, tôi mất thăng bằng.
“Bí thuật Trói Buộc Dòng Chảy Nhỏ – Cam Lộ Nữ Khổ Hạnh (Ganji Garame)!”
“Chẳng hiểu nghĩa gì sất, á, ôi!”
Mano dùng kỹ năng điều khiển xích điêu luyện cuốn Sợi xích (Akai Enishi) quanh người tôi. Tôi bị quấn chặt như một con sâu, ngã lăn ra sàn.
“Làm cái quái gì vậy hả!”
Tôi uốn éo trên sàn như một con sâu bướm, biểu tình phản đối. Lúc đó, Suzuran đứng trước mặt tôi. Đôi chân mảnh mai lọt vào mắt tôi.
“Em xin lỗi, anh hai.”
Suzuran ngồi xổm xuống, dùng bàn tay mềm mại vỗ nhẹ lên má tôi. Từ phía sau bắp chân múp míp, sâu bên trong váy dường như có thể nhìn thấy… Chết tiệt, đây không phải lúc để nghĩ chuyện đó!
“Rốt cuộc các cậu định làm gì – á, này!”
Trong lúc tôi đang nói, Nin và Mano cùng lúc khiêng tôi lên.
“Hoàng tử, đừng chống cự nữa.”
“Đúng vậy đó, Naoki-sama. Nguy hiểm đó ạ.”
Hai người, mỗi người một bên, khệ nệ khiêng tôi trên vai và di chuyển xuống phòng khách tầng một. Ở phòng khách tầng một có Arisu và Yue. Arisu có vẻ mặt hơi bực bội. Yue vẫn đứng đó với gương mặt vô cảm như thường lệ.
“Rốt cuộc đây là chuyện gì vậy?”
Tôi hỏi Arisu và Yue, nhưng cả hai đều không trả lời. Bị Mano và Nin khiêng, tôi bị đặt thẳng xuống ghế. Mano dùng Sợi xích (Akai Enishi) để trói tôi vào chiếc ghế.
“Này, làm ơn. Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Tôi hoàn toàn không hiểu tình hình. Suzuran chạy lon ton đến. Trên tay cô bé là một chiếc mũ bảo hiểm, hay đại loại là một thiết bị kiểm tra sóng não như dùng trong chương trình sức khỏe nào đó. Cô bé đội nó lên đầu tôi.
“Ờm, cái gì đây?”
Nó không nặng, nhưng đội cũng không thoải mái lắm.
“Cái này á,”
Suzuran giơ ngón trỏ lên.
“Là thiết bị đo điểm tim đập rộn ràng (kyun-kyun) của anh hai đó!”
“Tim đập rộn ràng (kyun-kyun) là gì…”
Chẳng lẽ đó là một từ đã lỗi thời sao?
“Này, trong game hẹn hò không phải có điểm yêu thích của nữ chính sao?”
Đó là thước đo khi chinh phục nữ chính trong gal-game. Cuối cùng, nếu điểm yêu thích của nữ chính mục tiêu cao thì sẽ có kết thúc hạnh phúc, còn nếu không thì sẽ không thể thành đôi, đại loại là vậy.
“Cái này là phiên bản ngược lại, dùng để đo xem anh hai đã ‘tim đập rộn ràng’ bao nhiêu điểm với nữ chính!”
“Không, tại sao đột nhiên lại thế này?”
Mọi chuyện diễn biến quá nhanh, thành thật mà nói, tôi không thể theo kịp. Chuyện dịch chuyển thời gian để giải quyết sự hỗn loạn của thế giới song song, không phải là một câu chuyện nghiêm túc sao? Chuyện đó đi đâu mất rồi? Lúc nãy tôi còn đang rất nghiêm túc suy nghĩ mà…
“Thôi nào, thôi nào.”
Suzuran thực hiện những điều chỉnh khó hiểu trên chiếc mũ bảo hiểm. Cô bé kéo dây và đưa cho Yue. Yue thản nhiên nhận lấy dây, liếc nhìn tôi, rồi luồn tay ra sau lưng, cắm dây vào đâu đó. Có vẻ như mọi thứ đã sẵn sàng. Yue gật đầu với Suzuran.
“Vậy thì em sẽ giải thích luật chơi nhé, anh hai.”
“Luật chơi?”
“Bắt đầu từ bây giờ, chúng em sẽ lần lượt bước vào thời gian thể hiện sức hút với anh hai.”
“Hả, hả.”
“Khi anh hai thấy hồi hộp –”
Suzuran nhìn Yue. Yue gật đầu và tiếp lời Suzuran.
“Với thang điểm tối đa là 1000, chúng tôi sẽ định lượng mức độ ‘tim đập rộn ràng’ mà Mishiba Naomichi dành cho các cô gái.”
Tim đập rộn ràng có thể định lượng được sao…?
“Không gian lận. Yue xin cam đoan sẽ chấm điểm một cách công bằng.”
Yue tuyên thệ bằng giọng điệu đều đều.
“Thời gian giới hạn là năm phút đó. Người nào giành được điểm ‘tim đập rộn ràng’ cao nhất sẽ thắng cuộc. Phần thưởng cho người thắng cuộc là anh hai đó!”
“Khoan đã, khoan đã, tôi đã đồng ý đâu?”
“À quên, anh hai có thể chạm vào, nhưng nếu có hành vi vượt quá giới hạn thông thường thì sẽ bị loại ngay lập tức nhé.”
Suzuran phớt lờ câu hỏi của tôi và quay sang hỏi mọi người.
“Vậy thì chúng ta quyết định thứ tự đi.”
“Tôi đã chuẩn bị sẵn phiếu bốc thăm rồi.”
Nin giơ ra những tờ giấy nhỏ cầm trong tay phải.
“Trên đầu có ghi số. Đừng có ai hờn dỗi nhé.”
Tất cả mọi người trừ Yue và Nin đều đồng loạt vươn tay ra bốc thăm. Nin, người đã chuẩn bị, bốc phần còn lại. Có vẻ như Yue sẽ tập trung vào vai trò giám khảo và không tham gia. Mà, cái sự phân tích tình hình bình tĩnh đó chẳng quan trọng gì lúc này.
“Này, Arisu, cái này là cái gì vậy? Cứu tôi với!”
Tôi khua khoắng trên ghế, cầu xin sự giúp đỡ từ cô bạn thanh mai trúc mã.
Nhưng,
“Hứ, hứ, tôi, tôi cũng chẳng cần phải làm mấy cái này đâu mà…”
Arisu vừa vuốt vuốt mái tóc màu caramel, vừa làu bàu gì đó và không hề nghe thấy lời tôi nói. Rốt cuộc thì chuyện gì sắp bắt đầu đây? Điểm tim đập rộn ràng? Thời gian thể hiện sức hút? Cái gì thế này?
***
Sau khi bốc thăm xong, mọi người nói là có chuẩn bị gì đó nên lùi ra khu vực tôi không nhìn thấy được. Sau khoảng gần mười phút chờ đợi.
Người bốc được lá thăm số một và xuất hiện trước mặt tôi, đang bị trói vào ghế, chính là──
Arisu.
“Này, cậu, cái bộ đồ đó!?”
Tôi buột miệng, giọng nói gần như lạc đi.
Bởi vì Arisu, không hiểu sao, đã thay một bộ đồ thể dục. …Là cái loại quần đùi thể dục (bloomers) mà mọi người hay gọi đó.
Tại sao chứ?
Ở trường cấp ba của tôi, khi học thể dục, cả nam và nữ đều phải mặc quần đùi quy định. Khi học cấp hai thì là quần short. Còn ở tiểu học, nam sinh mặc quần short, nữ sinh mặc quần bó. Vì vậy, đây là lần đầu tiên tôi thấy Arisu mặc quần đùi thể dục. Nói đúng hơn, tôi cảm thấy như đây là lần đầu tiên tôi thấy quần đùi thể dục ngoài phim ảnh.
Cô ấy mặc chiếc áo thể dục màu trắng nửa tay bên ngoài chiếc quần đùi thể dục màu xanh đậm, để lộ phần đùi mũm mĩm. Ở mặt trong đùi phải có dán một miếng băng gạc để che giấu Dấu ấn Bảo Hộ (Brand of Alice).
“Nào, cảm thấy hơi kỳ cục.”
Arisu hơi đỏ mặt, đứng hơi nghiêng người, cố kéo gấu áo thể dục xuống để che quần đùi thể dục.
“Hừm, cứ tưởng giống cosplay chứ. Chắc là khác với nhập vai nhân vật nhỉ.”
Arisu ngập ngừng,
“Nói gì đi chứ.”
Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt oán trách.
“Nói sao bây giờ…”
Thật khó mà biết nên nhìn vào đâu. Quần đùi thể dục giống như đồ lót vậy. Không thể tin được một thứ như thế lại từng là trang phục bình thường trong môi trường giáo dục. Chắc chắn là nó bị bãi bỏ rồi. Đúng vậy.
Chiếc áo thể dục cũng nhỏ hơn một cỡ so với loại đồng phục lụng thụng của trường, như thể muốn làm nổi bật đường cong cơ thể (đặc biệt là vòng một) của Arisu, toát lên vẻ gợi cảm khó tả…
“Nói đúng hơn, rốt cuộc đây là cái gì vậy?”
Đến bây giờ tôi vẫn không hiểu tại sao mình lại ở trong tình huống này. Đang suy nghĩ vẩn vơ trong phòng thì đột nhiên bị trói, rồi lại nói sẽ đo điểm tim đập rộn ràng hay gì đó, thật khó hiểu đến mức khó tin.
Ngay từ đầu. Điểm yêu thích trong gal-game là thứ phải tích lũy qua những cuộc trò chuyện và sự kiện hàng ngày. Bắt nó xảy ra một cách ép buộc như vậy chẳng phải là kỳ lạ sao?
Arisu vẫn đỏ mặt,
“Tức là, cái này là…”
Cô ấy mở miệng đến giữa chừng nhưng rồi không nói hết câu. Arisu quay mặt đi hứ một tiếng, rồi rón rén đi ra sau lưng tôi.
Tôi bị trói chặt vào ghế bằng Sợi xích (Akai Enishi) nên không thể quay đầu lại.
“Này, này…”
“À thì, người số một, Ichijo Arisu… sẽ mát-xa.”
“Hả? Mát-xa? Này!”
Arisu đặt tay lên lưng tôi. Từ đó, nhiệt độ cơ thể Arisu truyền đến tôi.
“Vậy thì, bắt đầu đây.”
Tuyên bố xong, Arisu bắt đầu xoa bóp vai tôi một cách mạnh mẽ.
“Đánh ngay chiêu cấm à. Tốt đấy.”
Giọng Nin vang lên.
“Tiếp xúc quá đà có nguy cơ bị loại mà lại táo bạo quá nhỉ.”
Mano cũng nói những điều kỳ lạ.
“Khịch, khịch, Naoki, vai cậu bị mỏi lắm nhỉ.”
Arisu vừa xoa bóp vừa nói.
“…Tại lo nghĩ nhiều quá mà.”
Ngay lúc này đây. Tôi đang bị trói mà. Mà giữa mát-xa và quần đùi thể dục thì có liên quan gì đến nhau chứ?
“Thế nào? Thấy thoải mái không?”
“…Thoải mái.”
Dù sao thì, tình hình vẫn còn khó hiểu.
“Đúng rồi, đúng rồi.”
Arisu di chuyển từ vai xuống, sau đó bắt đầu xoa bóp vùng đầu và gáy tôi.
“Ư ư ồ ồ ôi, đó, đó, tốt lắm. Có thể mạnh hơn, chút nữa, được không.”
“Thế này sao? Ưm, ưm.”
“À, đúng rồi! Cái đó! Cái đó, tốt lắm.”
“Khịch, khịch.”
Xoa, xoa.
“Ưm, ưm, phải dùng sức ghê đó chứ.”
Nhờ được mát-xa mà máu huyết lưu thông tốt hơn hay sao, cơ thể tôi ấm dần lên. Tôi thấy buồn ngủ. Mí mắt nặng trĩu…
“Ưm, ưm, à, ưm, ưm.”
Nhưng rồi, tôi chợt nhận ra. Hơi thở của Arisu hơi có chút gợi cảm.
“Ưm ưm, hà, ưm, à, ưm ưm.”
Cơn buồn ngủ thoáng qua cũng bay biến đi đâu mất.
“A, a, Arisu?”
“Này, ưm, thoải mái, chứ?”
Hơi thở cô ấy có vẻ hơi gấp gáp. Điều đó lại càng khiến tôi thấy hơi gợi cảm. Chắc cô ấy chỉ đang cố gắng mát-xa hết sức mà không nhận ra, nhưng điều này không tốt cho sức khỏe tinh thần của tôi chút nào. Lương tâm và lý trí đang mòn mỏi một cách kinh hoàng.
“Không, ừm, thôi đủ rồi.”
“Gì chứ, còn chưa đâu mà. Vẫn còn hơn hai phút nữa.”
Nói rồi, Arisu di chuyển ra trước mặt tôi. Có lẽ vì đã cố gắng hết sức nên cô ấy hơi lấm tấm mồ hôi. À, ra vậy, chắc vì thế mà cô ấy mặc đồ thể dục.
“Lúc nãy, tôi đã tìm hiểu về các huyệt bàn chân trên mạng rồi.”
“Không, tôi cũng khá hài lòng rồi, đến đây thì…”
“Vì Naoki mà tôi đã tốn công tìm hiểu đó? Hãy để tôi làm cho xong chứ.”
Arisu nói xong, quay lưng lại. Sau đó, cô ấy hơi cúi người xuống.
“Phụt!?”
Trong khoảnh khắc đó, tôi đã chứng kiến. Cái cảnh quần lót của Arisu lộ ra ngoài chiếc quần đùi thể dục (bloomers). Tôi vội vàng quay ánh mắt đi.
Nhưng trong thư mục ảnh não của tôi đã tự động lưu lại rồi. Vô cùng nguy hiểm. Nguy hiểm một cách vô điều kiện. Thật sự, tại sao thứ này lại từng tồn tại trong môi trường giáo dục ngày xưa chứ. Không thể tin được.
“Ô, đáng sợ thật, Phù thủy Ngàn Năm. Vừa rồi là tự nhiên sao…”
Tôi nghe thấy giọng của Suzuran.
“Điểm ‘tim đập rộn ràng’ của Mishiba Naomichi đã tăng 20 điểm.”
Yue bình luận ngắn gọn.
Điểm tim đập rộn ràng chẳng phải chỉ là sự ham muốn sao. Thật là quá đáng xấu hổ. Arisu thì có vẻ như hoàn toàn không nhận ra điều đó, quay lại nhìn tôi. Trên tay cô ấy là một cây bút chì có gắn cục tẩy. Bình thường không mấy khi dùng đến, nhưng có vẻ như cô ấy đã lấy nó từ giá đựng bút và sổ ghi chú đặt cạnh bàn điện thoại cố định.
“Bút chì thì dùng để làm gì?”
“Chỗ cục tẩy này để nhấn vào huyệt đạo thì tốt đó.”
Arisu nói xong, cầm chân tôi lên và tháo tất ra.
“A, này!”
Và rồi, cô ấy dùng phần cục tẩy gắn trên bút chì nhấn mạnh vào lòng bàn chân tôi.
Khoảnh khắc đó.
“Ui──”
Một cơn đau nhói chạy khắp cơ thể.
“Khoan, cái gì, a, Arisu!”
“Ơ, gì vậy?”
Arisu ngước nhìn tôi với vẻ mặt ngây thơ.
“Khoan đã, đợi chút đi, cái đó đau quá. Tôi cứ tưởng nó xuyên qua bàn chân rồi chứ.”
「Giờ là huyệt tim của cậu đấy...」
「Cái gì chứ… Hả? Chẳng lẽ tôi bị bệnh tim à?」
「Đây là huyệt thận.」
「Aaaaaa!」
Lại một trận đau thấu trời.
「Đây là huyệt dạ dày.」
「Áaaaaaaa!」
Tôi quằn quại.
Bấm chỗ nào cũng đau hết trơn…
Mà bị trói chặt vào ghế thế này thì làm sao mà chạy được. Chẳng khác nào tra tấn cả.
Và rồi, Arisu cứ thế bấm, bấm mãi, bấm liên hồi vào các huyệt dưới lòng bàn chân tôi.
「Oái, ôi trời, á á!」
Kết quả là tôi nhận ra cơ thể mình tàn tạ hết rồi. Chắc là tại mọi người cứ lấy tôi ra làm đồ chơi mà đùa nghịch nên mới thành ra thế này.
「Phù, thỏa mãn rồi.」
Đã hết năm phút, Arisu hoàn thành xong liệu trình bấm huyệt, lau mồ hôi trên trán, gương mặt sáng bừng. Còn tôi thì vẫn ngồi bất động trên ghế, mệt nhoài.
「Nao-kun giờ đã khỏe mạnh rồi nhé!」
Cô bé nở nụ cười tươi roi rói.
「Sao nào, vui không? Nè, vui không? Với những gì tôi đã làm cho cậu, chắc điểm “rung rinh tim” của cậu dành cho tôi phải cao lắm chứ. Ừm, ừm, dù điểm có đạt mức tối đa tôi cũng chẳng bất ngờ đâu.」
Vừa nói, Arisu vừa nhìn Yue.
「Nào, công bố nhanh đi. Đừng ngại!」
「Nếu quy đổi điểm rung rinh trái tim của Nao-kun dành cho Arisu thì…」
Yue vẫn điềm nhiên thông báo.
「Là 100 điểm.」
Tĩnh lặng.
Nói sao nhỉ, thấp một cách "lặng lẽ".
「Sao lại thế! Chuyện này thật vô lý!」
Arisu trưng ra vẻ mặt không thể tin được, xấn xổ tới gần Yue.
「Thiếu mất một số 0 rồi! Chắc chắn là có sự nhầm lẫn!」
Sao mà cô ấy tự tin đến vậy nhỉ…
「Không, không có nhầm lẫn đâu ạ. Là 100 điểm.」
Khi Yue quả quyết, Arisu liền lườm tôi cháy mắt.
Tôi vội vàng quay đi chỗ khác.
「Vô lý! Chuyện này vô lý quá! Tôi kịch liệt phản đối!」
Không, tôi thấy chẳng có gì vô lý cả đâu?
〇 〇
「Được rồi, đến lượt tớ đây!」
Trong khi tôi vẫn bị trói chặt vào ghế, người thứ hai xuất hiện trước mặt tôi là Jin.
À quên, Arisu – người đầu tiên – thì đang ôm đầu gối ở một góc, mặt sưng sì, tỏa ra một luồng khí âm u. Cô ấy vẫn mặc nguyên bộ đồ thể dục…
Thôi, kệ đi.
Cứ tưởng Jin di chuyển đi chỗ khuất nào đó, hóa ra cô bé người cá đã thay đồ rồi.
「Cái trang phục đó là…」
「Là hoạt náo viên đó!」
Jin nhảy tưng tưng một cái, mái tóc màu hồng nhạt cũng tung bay phấp phới.
Áo croptop không tay kết hợp với váy xếp ly ngắn, trông cô bé đúng chuẩn một hoạt náo viên. Đôi chân khỏe khoắn của người cá được khoe ra không chút che giấu. Hai tay Jin cầm hai chiếc pom-pom nhiều màu sắc.
「Hoạt… hoạt náo viên ư…」
Nghe nói ở các nước nói tiếng Anh, dùng "cheerleader" (người lãnh đạo cổ vũ) mới đúng chứ không phải "cheer girl" (cô gái cổ vũ). Tôi nhớ mình đã từng nghe điều này trong tiết học tiếng Anh.
À mà, mấy chuyện đó đâu có quan trọng…
「Sao nào, hoàng tử? Có hợp với tớ không?」
「À, ừm, thì…」
Hợp chứ. Thậm chí là rất hợp. Tôi thấy cực kỳ dễ thương.
Nhưng hơn cả thế.
Tôi không thể ngừng chú ý đến phần ngực áo croptop bị khoét hình trái tim!
Trời ơi, nhìn thấy cả nửa bộ ngực luôn rồi.
Đối với một thanh niên “còn zin” 17 tuổi như tôi thì quá kích thích. Tuy trước đây tôi từng nhìn thấy Jin khỏa thân rồi, nhưng kiểu “hở bạo” thế này cũng khiến tôi tự động chú ý và không tốt cho tim chút nào. À, nói mới nhớ, hình như tôi bị bệnh tim mà…
Bản thân tôi không nhìn thấy, nhưng chắc hẳn mặt tôi bây giờ đỏ như đèn giao thông rồi. Hơi bị thiếu oxy nữa.
「Nư phư phư, hoàng tử đỏ mặt trông dễ thương ghê!」
「Kh… khoan đã. Mà nói gì thì nói, làm ơn cởi trói cho tôi đi chứ.」
Tôi nhúc nhích cơ thể.
「Vậy thì tiết mục thứ hai, Công chúa người cá, sẽ trình diễn Cheer Dance!」
Lời khẩn cầu của tôi bị phớt lờ hoàn toàn. Tôi cũng biết trước mà.
「Bắt đầu nhạc!」
Jin vừa nói, Yue liền điều chỉnh thiết bị dịch chuyển thời gian. Thế là một đoạn nhạc pop vang lên. Mà cái đó, không chỉ trông giống máy nghe nhạc di động mà còn có thể phát nhạc nữa à…
Jin vừa vẫy pom-pom vừa nhún nhảy theo điệu nhạc.
Pít, pít, shupít.
Bình thường thì cổ vũ phải đông người mới vui, nhưng Jin một mình cũng thể hiện những động tác dứt khoát không hề thua kém.
Pít, pít, shupít.
Jin đặt pom-pom lên hông, lắc lắc vòng ba, chiếc váy xếp ly cũng đung đưa theo.
Mái tóc màu hồng nhạt bồng bềnh tung bay.
Khi cô bé dứt khoát nhấc chân lên, chiếc quần bảo hộ (quần đùi mặc trong váy) bên dưới cũng thấp thoáng.
Theo điệu nhạc, Jin nháy mắt kiểu "lấp lánh ☆".
Tôi giật mình khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau.
「Thì ra là vậy, trái ngược hoàn toàn với “Phù thủy ngàn năm”, đây là chiến thuật không động chạm vào Nao-sama ạ.」
Ma bình luận,
「Mà thay vào đó là thu hút ánh mắt của anh trai… Không thể coi thường được.」
Suzuran cũng nói gì đó.
「Ừm ừm, những video nhân vật nữ nhảy theo nhạc anime hoặc Vocaloid đúng là rất được yêu thích.」
Arisu cũng thở dài tiếc nuối, đang ngồi khoanh chân.
「Độ hoàn thiện cũng rất cao.」
Yue bình thản nhận xét.
「Điểm rung rinh tim của Nao-kun cũng đang tăng vùn vụt. Cộng thêm 50 điểm.」
Bài biên đạo của Jin kết hợp các động tác nhào lộn và cử chỉ đáng yêu, hoàn toàn là bản gốc và có chút gì đó gây nghiện.
Tôi bất giác cứ phải nhìn theo.
Nếu đăng cái này lên trang web video thì chắc lượt xem sẽ khủng khiếp lắm đây.
Chẳng mấy chốc, bài nhạc đi vào cao trào.
Jin vẫn giữ nụ cười và tiếp tục nhảy. Hơi thở không hề hỗn loạn một chút nào.
Và rồi, đúng vào đoạn cuối cùng.
Jin nhảy lên.
Đây là một động tác phổ biến trong các cuộc thi cổ vũ. Bình thường sẽ có người bên dưới hỗ trợ cho cú nhảy, nhưng Jin một mình cũng bay lên một cách điệu nghệ. Sức khỏe thể chất của cô bé thật tuyệt vời—khoan đã!
「Jin! Cẩn thậ—」
Đúng vậy, Jin với khả năng vận động quá tốt, không nên nhảy lên.
Bởi vì đây là phòng khách của nhà tôi.
Trần nhà không cao lắm.
Hay là Jin đã quên béng mất điều đó rồi…
Cốp.
Jin đập mạnh đầu vào trần.
「Kya-un.」
Đáng lẽ phải tiếp đất đẹp và tạo dáng, nhưng Jin mất thăng bằng trên không trung và rơi xuống.
Rơi về phía tôi!
「Sao lại thế!?」
Tôi vội vàng muốn đứng dậy, nhưng không được.
Đương nhiên rồi.
Vì tôi bị trói chặt vào ghế mà.
「Naomichi!」
「Anh trai!」
「Nao-sama!」
Có lẽ đây là sự kỳ diệu của cơ thể người, khoảnh khắc đó tôi cảm thấy như mọi thứ đang chuyển động chậm rãi.
Jin rơi xuống người tôi.
Chiếc váy xếp ly ngắn bỗng lật tung lên.
Đôi chân trắng nõn nà, mềm mại ngay trước mắt tôi.
Và rồi, vòng ba nhỏ nhắn của Jin đập thẳng vào mặt tôi.
“Mụ nĩt” (Cảm giác mềm mại)
Cảm giác mềm mại đó tiếc thay chỉ diễn ra trong tích tắc.
「A be lặt!?」
Tôi và cả chiếc ghế đổ ập ra phía sau.
Tiện thể, gáy tôi đập xuống sàn nhà.
「Nụ gô!」
Cứ tưởng mắt tôi sắp lồi ra ngoài rồi. Mũ bảo hiểm có vẻ đã hấp thụ cú sốc, nhưng vẫn đau lắm. Không, hơn cả đau là…
「Đau quá đ—hoàng tử!?」
Tôi đang trong tình trạng mặt úp vào trong váy của Jin. Mỗi khi Jin động đậy, vòng ba và đùi cô bé lại cọ vào mặt tôi. Mềm mại, nhưng mà tình huống này thật không ổn chút nào.
「…Làm ơn, tránh ra đi.」
Thế này chẳng khác nào địa ngục trần gian.
「A, ân… hơi thở của hoàng tử…」
Jin nhúc nhích trên mặt tôi. Vòng ba của Jin đang ở trên mặt tôi…
「Uwaaaaaa, dừng lại đi! Cứu tôiiiiii!」
Kết quả của những tiếng kêu gào thảm thiết là cuối cùng tôi cũng được giải cứu.
「Cuối cùng thì hơi thất bại một chút, nhưng hoàng tử chắc chắn đã đổ đứ đừ vì điệu nhảy của tớ rồi!」
「Hơi thất bại một chút…?」
Mà “đổ đứ đừ” thì cũng cũ rồi.
「Dù cho điểm rung rinh tim có đạt mức tối đa thì tớ cũng không ngạc nhiên đâu.」
Jin đặt pom-pom lên hông và nói một câu tương tự như Arisu lúc nãy.
「Nào, nhanh chóng công bố đi!」
Yue, bị Jin thúc giục,
「Xin lỗi, nhưng không thể đo lường được ạ.」
Trả lời điềm nhiên.
「Không đo lường được? Hừm, đúng là như mình nghĩ mà.」
Jin gật gù liên tục.
「Nói cách khác, điểm rung rinh tim của hoàng tử đã vượt quá mức tối đa rồi!」
Nói đến đó, Jin nhìn tôi.
「Chuyện này thì chỉ có thể là một kết thúc có hậu thôi! Nào, hoàng tử, giờ là lúc chúng ta xác nhận tình yêu của nhau. Hoàng tử là cô dâu của tớ!」
Mắt Jin lấp lánh, định lao vào ôm chầm lấy tôi.
「Này, này!」
Tôi bị trói chặt đương nhiên chẳng thể làm gì được.
「Không, xin lỗi vì đã xen vào, nhưng không phải vậy đâu ạ.」
Lời của Yue khiến Jin dừng phắt lại trước khi kịp ôm tôi.
「Ý cậu là sao?」
「Khi Nao-kun bị đập đầu, sợi dây kết nối với thiết bị đã bị tuột ra.」
Yue điềm nhiên trả lời.
「Do đó, không thể quy đổi điểm rung rinh tim của Shibana Naomichi được ạ.」
…Thật là một kết cục lãng xẹt.
「Vậy thì, vậy thì phải làm lại chứ!」
Jin nói đầy khí thế, nhưng
「Điều đó không được phép đâu ạ. Cuộc thi chỉ có một lần thôi.」
Ma lên tiếng với giọng lạnh lùng và nghiêm khắc như tiếng gió thổi bão Sixō.
「Đó là kết quả của sự bất cẩn của bạn, bạn phải chấp nhận thôi ạ.」
Suzuran cũng gật đầu, mặt nghiêm nghị như một trọng tài.
「S… sao lại thế… mình đã cố gắng hết sức mà…」
Jin ủ rũ ngồi thụp xuống tại chỗ.
「Ôi, hoàng tử…」
Cô bé trông có vẻ không được khỏe lắm.
「Please give me a chance.」 (Làm ơn cho tôi một cơ hội)
Đương nhiên, câu trả lời đã được định sẵn.
「No more cheerleader.」 (Không có hoạt náo viên nào nữa đâu)
Kiên quyết từ chối tái đấu.
「Ha-uh.」
Jin gục đầu thất vọng.
〇 〇
Tình hình bây giờ cứ như đang chìm vào vũng lầy.
Arisu trong bộ đồ thể dục đang ôm đầu gối ở một góc, cùng với Jin vẫn mặc đồ hoạt náo viên, cả hai đều nhìn tôi đầy oán giận.
Rốt cuộc thì tôi phải làm sao đây? Tôi chẳng làm gì sai cả… phải không?
Tôi nhắc lại bao nhiêu lần rồi, tôi vẫn chưa được ai giải thích vì sao mình lại rơi vào tình cảnh này cả! Ai đó làm ơn giải thích đi mà.
Thế nhưng, ước nguyện của tôi chẳng được đáp lại,
「Người thứ ba là Suzu-chan nhé!」
Suzuran xuất hiện đầy năng lượng.
Lại một lần nữa, cô bé đã thay đồ ở một vị trí mà tôi không thể nhìn thấy.
Mà thôi, trong trường hợp này, dù tôi có nhìn thấy thì cũng chẳng sao.
Suzuran mặc một chiếc tạp dề trắng giống như tạp dề của người làm công việc cấp dưỡng. Trên đầu đội một chiếc mũ trắng.
「Ơ, cái đó cũng là một kiểu hóa trang à?」
Lần cuối tôi nhìn thấy tạp dề cấp dưỡng là hồi tiểu học, nên cảm thấy lạ lùng hoài niệm.
「Mà sao ai cũng hóa trang vậy?」
「Chuyện đó thì… là ngẫu hứng thôi, anh trai.」
Dù sao thì bộ đồ đó cũng cực kỳ hợp với Suzuran. Thậm chí là hợp đến mức không có gì bất thường.
「Suzu-chan sẽ thực hiện sự kiện tình cảm lãng mạn với anh trai đó!」
「Sự… sự kiện tình cảm lãng mạn?」
Chỉ cái tên thôi đã thấy có điềm chẳng lành rồi.
「Ừm, cái này nè.」
Suzuran bất ngờ lấy ra một chiếc bánh Pocky.
「Chúng ta sẽ cùng ăn từ hai đầu bánh nhé.」
Đây chính là trò Pocky game, một trò chơi truyền thống được lưu truyền trong dân gian.
Nghe nói hay chơi ở các buổi gặp mặt. Dù tôi chưa từng đi gặp mặt bao giờ.
Và tôi nghĩ, chiếc tạp dề cấp dưỡng của Suzuran xuất hiện chẳng có lý do gì cả.
「Ai buông miệng trước hoặc không thể ăn tiếp sẽ thua nhé.」
「Nếu, nếu thua thì sao?」
「Phải nghe lời người thắng một điều đó.」
「Nhưng nếu ăn hết…」
「Lúc, lúc đó thì…」
Suzuran đỏ bừng mặt, bẽn lẽn kéo gấu tạp dề.
「Anh trai muốn làm gì cũng được nhé?」
Suzuran ngước nhìn tôi một cái.
「Không, cái đó thì không được rồi.」
Trò chơi này, vừa bắt đầu là đã như tôi thua rồi ấy nhỉ?
「…Tại sao?」
Suzuran nhìn tôi bằng đôi mắt cún con thường lệ.
「Anh trai không thích Suzu-chan sao?」
「Ư… không, không phải thế, không phải không thích đâu.」
「…Anh trai ghét Suzu-chan sao?」
「Kh… không phải vậy. Hoàn toàn không. Không phải anh ghét Suzu-chan, mà là, nói sao nhỉ, kết quả của việc cân nhắc đến Luật Bảo vệ và Giáo dục Thanh thiếu niên…」
Đôi mắt Suzuran ngấn lệ.
Tôi yếu lòng trước ánh mắt đó.
「…………… Đ, được rồi.」
「Thật sao?」
「…Ừ.」
Ôi, sao mình lại yếu đuối đến thế này cơ chứ.
「Nụ cười gian.」
Khoảnh khắc đó, tôi cứ ngỡ cô em gái (giả) của mình đã nở một nụ cười xấu xa… nhưng tôi quyết định giả vờ không thấy.
「Anh trai. Nào, a… ăn đi.」
Suzuran ngậm chiếc Pocky vào miệng tôi, trong khi tôi vẫn bị trói vào ghế.
「Ưm.」
Sau đó Suzuran,
「Yoisyo (động tác nhấc người)」
Thì ra cô bé cưỡi lên đùi tôi.
「Ưm!?」
Dù muốn phản đối cũng không được, vì mở miệng là thua.
Không phải là ngồi lên đùi, mà là dạng chân qua người. Đôi chân nhỏ xíu của Suzuran đặt lên mép ghế để giữ thăng bằng. Chỉ có Suzuran nhỏ bé mới có thể thực hiện được chiêu này.
Chân của Suzuran khẽ chạm vào đùi tôi. Nơi đó ấm áp lạ thường.
「Đây là một trận đấu nghiêm túc đó nha anh trai.」
Vừa tuyên bố, Suzuran vừa “hamuri” (tiếng cắn) một miếng vào đầu kia của chiếc Pocky.
Lúc này, Suzuran và tôi nhìn thẳng vào mắt nhau.
Chưa ăn được miếng nào mà đã gần thế này rồi. Quá gần.
Mái tóc mái mềm mại của Suzuran lộ ra khỏi chiếc mũ trắng, đôi má bầu bĩnh, mịn màng như trứng luộc bóc vỏ, đôi môi nhỏ chúm chím ngậm chiếc Pocky.
Dễ thương quá mức cho phép.
「Na, đúng là cao tay đó, 《Kẻ bán tâm hồn》… Hừm hừm, đáng ghen tị quá.」
Tôi nghe thấy giọng của Ma.
「Khoảng cách rất tinh tế. Điểm rung rinh tim đã tăng thêm 50 điểm.」
Yue vẫn bình tĩnh bình luận.
Suzuran “pơ lịt” (tiếng cắn) một miếng.
Tôi không biết nếu thua thì sẽ bị bắt làm những yêu cầu gì quá đáng, với lại tôi cũng không muốn bị nhìn bằng ánh mắt ngấn lệ đó nữa, nên tôi cũng “khặc khịt” (tiếng cắn) một miếng.
Ngay lập tức, Suzuran “bikun” (tiếng giật mình) rung nhẹ người. Có lẽ cô bé tự nói ra mà thấy ngượng, nên mặt đỏ hơn lúc nãy nữa.
Mặc dù vậy, Suzuran vẫn “pơ lịt” cắn thêm một miếng.
Không chịu thua, tôi cũng ăn thêm một đoạn tương tự. “Khặc khịt”.
Gần quá. Khá gần.
Làm sao đây…
Mình nên tiến tới đâu đây?
Nếu cứ thế này thì rất có thể sẽ hôn thật mất.
Khoan đã.
Về cơ bản thì đây là trò chơi để đo lường “điểm rung rinh tim” của tôi mà. Mà trong đó, Suzuran chính là người nói rằng cấm những tiếp xúc vượt quá giới hạn bình thường.
Hôn có phải là nằm trong phạm vi đó không?
Nếu vậy, mục đích của Suzuran chỉ là khiến tôi hồi hộp, chứ không phải muốn hôn thật. Thế thì, trận đấu này có lẽ tôi cũng có cơ hội chiến thắng. Dù không rõ “cơ hội chiến thắng” là cái gì.
Đúng lúc đó,
Đầu mũi của Suzuran và tôi khẽ chạm vào nhau.
「Ưm ưm.」
Hơi thở của Suzuran phả vào mặt tôi. Thoang thoảng hương sô cô la.
Toang rồi. Tim tôi đập thình thịch.
Mặt tôi nóng bừng lên. Hồi hộp quá mức chịu đựng.
Mặt Suzuran cũng đỏ bừng. Đỏ một cách bất thường.
Cứ như có hơi nước bốc lên từ đầu cô bé vậy.
Hơi thở cũng gấp gáp.
…Khoan đã, có gì đó không ổn thì phải?
「Ưm ưm, ưm… ưm.」
Đôi mắt Suzuran đảo tròn.
Và rồi.
「Ư-ní!」
Suzuran phụt máu mũi.
「A, này!」
Sau đó, cô bé loạng choạng mất thăng bằng rồi ngã xuống sàn.
Tôi muốn ôm lấy cô bé, nhưng vì bị trói nên không thể.
“Gô sụn”, một tiếng động rất lớn.
「Suzu! Này, Suzu!」
「Ư-ní, vì quá yêu anh trai nên Suzu không thể chịu nổi nữa rồi…」
Giọng nói cũng có vẻ không bình thường nữa.
「Suzu, em có sao không? Này! Suzu!」
「Ư-ní…」
Suzuran nằm dài trên sàn, mũi vẫn còn chảy máu.
Sau đó, Suzuran đã tỉnh lại, nhưng trò Pocky game là tôi thắng.
Và cuộc chiến điểm rung rinh tim thì bị bỏ cuộc giữa chừng do ngất xỉu.
Theo Yue, vì lo lắng cho Suzuran bị ngã mà nhịp tim của tôi tăng lên, nhưng điểm rung rinh tim lại tụt dốc thê thảm. Tổng cộng cũng không đạt được bao nhiêu điểm.
Khi nghe kết quả đó, Suzuran thì thầm “Ư-ní” rồi ôm đầu gối thu mình lại bên cạnh Arisu và Jin. Búi tóc tết lỏng thòng từ chiếc mũ trông cũng ủ rũ theo.
〇 〇
「Nào, cuối cùng thì nhân vật chính cũng xuất hiện rồi!」
Ma đứng trước mặt tôi.
「Cái này, vẫn còn tiếp tục nữa sao…」
Tuy chỉ ngồi thôi, nhưng tôi thấy cực kỳ mệt mỏi.
Đúng là mệt mỏi tinh thần mà.
「Tôi khác hẳn với ba người nhạt nhẽo lúc nãy đấy ạ.」
Dù không biết ba người Arisu, Jin, Suzuran có nhạt nhẽo hay không, nhưng tôi hiểu rằng Ma định tiếp cận tôi theo một cách khác hẳn.
Bởi vì cô ấy không hề thay một bộ trang phục đặc biệt nào cả.
Cô ấy mặc quần jean bó sát và áo blouse, một bộ đồ cực kỳ bình thường. Ma, với vóc dáng đẹp, dù mặc đồ đơn giản cũng vẫn rất nổi bật.
Làn da trắng như tuyết, mái tóc đen mượt như sợi tơ lụa cao cấp, trên đầu đội một chiếc băng đô ruy băng màu đỏ.
「Tôi sẽ cho Nao-sama thấy ai mới là nữ chính thực sự!」
Đôi mắt u buồn mơ màng của cô ấy khóa chặt lấy tôi.
「Người đánh thứ tư, Sasame Ma – sẽ thay đồ ngay đây!」
「「「「Cái gì!?」」」」
Giọng của tôi và ba cô gái đang ôm đầu gối buồn bã ở góc phòng đồng loạt vang lên.
「A, cô, cô đang nghĩ gì vậy!」
「Đúng đó, đó là gian lận! Nếu thị lực của anh trai bị giảm thì cô tính làm sao? Tôi sẽ đưa ra tòa đấy!」
Suzuran đồng tình với ý kiến của Arisu.
「Kẻ thua cuộc thì im lặng mà xem đi.」
「Cô nói gì cơ!」
Arisu đứng dậy, như muốn vồ lấy lời Ma.
「Tôi đã không làm phiền việc gây ấn tượng của các cô. Xin các cô cũng đừng làm phiền việc gây ấn tượng của tôi.」
「Cô ấy nói đúng đó.」
Jin cũng ngăn Arisu lại.
「Tớ hiểu cảm giác của cậu, nhưng ở đây phải nhẫn nhịn.」
「Gừm gừm gừm!」
Arisu trừng mắt nhìn tôi đầy tức giận.
「Đồ Nao ngốc!」
「Sao lại là tôi chứ…」
Vô lý quá đáng.
「Tôi sẽ làm phép Ushi no Koku Mairi (nguyền rủa) cho cậu đó!」
「Dừng lại đi, cô là phù thủy mà, chuyện đó sẽ thành thật đấy!」
Tôi rùng mình khi tưởng tượng Arisu đang đâm năm cái đinh vào con búp bê ở đền thờ vào lúc nửa đêm.
「Thà Naomichi bị người ngoài hành tinh bắt cóc đi còn hơn!」
「…Sợ bị cấy mấy mảnh kim loại bí ẩn vào người quá.」
Mà thôi, bây giờ mấy chuyện đó không quan trọng.
「Này, khoan đã, Ma.」
「Không cần hỏi đáp gì nữa đâu ạ. Nao-sama đã chấp nhận việc gây ấn tượng của ba người trước đó rồi, nên trường hợp của tôi cũng phải xem một cách công bằng.」
「Không, ý chí của tôi hoàn toàn bị phớt lờ, chứ tôi có chấp nhận đâu mà…」
「Nếu nhìn đi chỗ khác thì sẽ bị phạt đó ạ.」
「Bị, bị phạt…」
「Ư phư phư ♪」
Ma còn trưng ra vẻ mặt như đang mong chờ hình phạt đó nữa.
Tim tôi co lại như bị hút chân không.
Toang rồi. Có lẽ nghe lời Ma thì an toàn hơn.
Nhưng mà, thay đồ ngay trước mặt ư.
Tuy trước đây tôi đã từng nhìn thấy Ma khỏa thân rồi, nhưng mà…
Trong lúc tôi còn đang hoang mang, Ma đã chuẩn bị một chiếc áo khoác thể dục. Là áo khoác của trường cấp ba tôi đang học. Có phù hiệu trường ở ngực trái. Cô ấy mặc nó lên trên bộ đồ đang mặc.
「???」
Nghe nói là thay đồ ngay trước mặt nên tôi cứ nghĩ cô ấy sẽ cởi đồ cơ. Dù có chút tiếc nuối, nhưng tạm thời thì tôi cũng yên tâm.
Nhưng sao Ma lại mặc áo khoác thể dục nhỉ?
Trong đầu tôi đầy dấu hỏi chấm.
Cái này có được gọi là thay đồ ngay trước mặt không?
Khi tôi đang nghĩ vậy, Ma đưa tay vào trong áo khoác mà không xỏ qua ống tay áo, rồi bắt đầu nhúc nhích làm gì đó bên trong.
À, tôi nghĩ.
Cái này có phải là cái mà mấy đứa con gái thỉnh thoảng làm ở góc lớp học thể dục không nhỉ…
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, chiếc áo blouse rơi lả lướt xuống sàn từ khe hở của chiếc áo khoác thể dục.
「Ưm ừm ừm ừm!?」
「Điểm rung rinh tim của Nao-kun đã tăng 50 điểm.」
Giọng của Yue vang lên điềm nhiên.
Tiếp theo chiếc áo blouse, đến cả chiếc áo lót hai dây cũng rơi xuống.
「Ưm ừm ừm ừm!!」
「Điểm rung rinh tim của Shibana Naomichi tiếp tục tăng 80 điểm.」
Cái này, thật sự nhìn cũng được ư?
Tuy không nhìn thấy bất cứ thứ gì quyết định, nhưng tôi cảm thấy bất an lạ thường. Bồn chồn.
Tiếp theo, Ma đặt tay lên chiếc quần jeans.
Cô ấy liếc nhìn tôi một cái, khẽ đỏ mặt, rồi từ từ kéo chiếc quần jeans xuống. Chiếc áo khoác thể dục mà cô ấy đang mặc đã khéo léo che được đến khoảng đùi của Ma, không cho nhìn thấy quần lót.
Đây không còn là nghệ thuật truyền thống nữa, mà là một kỹ năng mà các nữ sinh trung học trên toàn quốc tự nhiên học được. Tôi cảm thấy như đã thoáng thấy được sự quyết tâm của con gái.
Vừa nghĩ vậy thì Ma cũng cởi cả quần lót ra.
Khoan, quần lót!
Nói cách khác, bây giờ Ma chỉ dùng chiếc áo khoác thể dục để che giấu tất cả.
Ma nắm chặt gấu áo khoác, cố gắng che giấu phần thân dưới ở mức tối thiểu.
「100 điểm đã được cộng thêm vào điểm rung rinh tim của Shibana Naomichi.」
Yue bình thản đo đạc, và Ma cười nhếch mép.
Chậc, tất cả đều nằm trong tính toán sao.
Tuy nhiên, đàn ông là những sinh vật ngốc nghếch. Dù biết là tính toán nhưng vẫn cứ hồi hộp.
Ma đã chuẩn bị sẵn bộ đồ bơi học sinh từ lúc nào không hay.
Dùng áo khoác để che giấu mọi thứ một cách tinh tế, cô ấy nhẹ nhàng xỏ chân vào bộ đồ bơi.
Và rồi,
「Ối!」
Trong thoáng chốc, cơ thể Ma loạng choạng.
「Ma!」
Trong tình trạng này mà ngã thì gay.
Nhưng tôi bị trói vào ghế nên không thể đứng dậy.
Thậm chí,
「Ối!」
Vì quán tính, tôi cắm mặt xuống sàn nhà.
「Mụp!?」
Kết quả là tôi ở tư thế nhìn Ma từ dưới lên.
Ánh mắt chúng tôi chạm nhau.
「…Chậc, Nao-sama thật là biến thái.」
「T, t, tôi xin lỗi.」
「Điểm rung rinh tim của Nao-kun tiếp tục cộng thêm 100 điểm.」
Ma nhúc nhích người, cố gắng che giấu cơ thể bằng gấu áo khoác.
Hay là, cái này cũng nằm trong tính toán của cô ấy…
Trong khi tôi còn đang nghĩ ngợi, bộ đồ bơi đã ôm sát cơ thể Ma. Cô ấy nhúc nhích trong chiếc áo khoác (chắc là đang luồn dây qua vai), chỉnh lại phần vòng ba, và cuối cùng cởi áo khoác ra. Việc thay đồ đã hoàn tất.
「Chà, xem đây!」
Ma tạo dáng. Đôi chân dài thon gọn, không phải là kiểu nhiều thịt, mà là đôi cánh tay trên mềm mại, nuột nà được khoe ra không chút che giấu.
「Nao-sama thấy sao ạ?」
「…Ờ, ờ thì, tôi nghĩ đó là một kỹ thuật tuyệt vời.」
Hãy đăng ký làm Di sản Văn hóa Phi vật thể đi.
「Nhân tiện, đỡ tôi dậy với.」
Ma đẩy cả chiếc ghế và tôi về vị trí cũ.
「Không phải thế, mà là về dáng vẻ của tôi trong bộ đồ bơi học sinh cơ.」
Ma hơi cúi người về phía trước. Điều khó tin là bộ ngực của cô ấy, dù được bao bọc trong lớp vải nylon, vẫn không ngừng nhấp nhô đầy quyến rũ.
Ư.
「…Th, thật là hại tim.」
Nếu lơ là một chút có khi tim ngừng đập mất.
「Bộ đồ bơi học sinh, so với bikini, dù có nhiều vải hơn nhưng lại có vẻ biến thái hơn thì phải.」
Ma khẽ kéo dây áo.
Và đúng lúc đó.
Píp píp píp, píp píp píp, píp píp píp.
「Đến đây là đủ rồi ạ.」
Yue xen vào.
「Đã hết năm phút.」
Tiếng “píp píp píp” vừa rồi là tiếng chuông hẹn giờ.
「Tôi đã hoàn thành xuất sắc rồi!」
Ma chắp hai tay trước ngực.
「Nào, hãy cho tôi biết điểm đi.」
「Tổng điểm rung rinh tim của Nao-kun lúc này là…」
Trong khi mọi người nín thở theo dõi, Yue lặng lẽ thông báo.
「780 điểm ạ.」
Trong khi Arisu được 100 điểm, Jin không thể đo lường, Suzuran thì ngất xỉu, thì 780 điểm là một số điểm cực kỳ cao.
Hay nói cách khác, Ma đã chiến thắng áp đảo.
「Tôi cứ nghĩ có thể đạt được cao hơn, nhưng mà thôi, đành chịu vậy.」
Ma liếc nhìn ba cô gái đang uất ức ở góc phòng.
「Nào, trận đấu này, chiến thắng là của tôi phải không ạ?」
Ba cô gái méo mặt vì tức giận.
「「「Hừm hừm hừm!」」」
「Vậy thì, Nao-sama, phần thưởng cho người chiến thắng, là của tôi—」
「Khoan đã.」
Một giọng nói vang lên.
Tôi nhìn về phía đó.
「Yue cũng muốn tham gia ạ.」
Yue, bất ngờ tuyên bố tham gia, liền biến mất đâu đó một lát. Sau đó, cô bé lại xuất hiện.
“Để mọi người chờ lâu rồi.”
“Khụ… Yu… Yue!?”
Yue cũng đã thay một bộ trang phục cosplay. Cô bé mặc áo cánh tay bồng, kết hợp cùng chân váy mini xòe bồng và tạp dề. Trên chiếc khay đang cầm, có đặt một ly nước đầy.
Cô bé trông giống hệt một cô phục vụ bàn. Phong thái phục vụ bàn của cô bé tuyệt đến mức không thể nhầm lẫn đi đâu được.
Trừ một điểm này ra.
Trên đỉnh đầu của Yue, lại có thêm đôi tai thỏ bông xù. Nhìn kỹ hơn nữa, phía sau váy còn đính kèm một cái đuôi thỏ tròn xoe.
“Điểm 'rung động trái tim' của Mishiba Naomichi đã tăng 50 điểm ‘pyon’.”
Hình như cô bé còn ghi nhận điểm số rất cẩn thận nữa. À, mà sao cuối câu lại thêm cái từ “pyon” kia nhỉ.
“‘Pyon’ á…”
Tôi không nghĩ tiếng thỏ kêu lại là “pyon” đâu. Có lẽ cô bé thích thỏ? Ban đầu thì bảo thích cừu mà, hóa ra chỉ là trò đùa thôi.
“Hừm, cứ cho là vậy đi. Dù có mặc bộ đồ gì thì chiến thắng của ta vẫn vững như bàn thạch thôi.”
Ma, người vẫn còn đang mặc đồ bơi học đường, khoanh tay nói.
“Ừm…”
Tôi nhìn Yue. Tôi phải phản ứng thế nào đây chứ?
Mà, dù cô bé rất dễ thương… Nhưng Yue là con gái tôi, phải không? Dù không có chung huyết thống đi chăng nữa. Dù có phức tạp đến mấy vòng thì tôi cũng không hiểu rõ được, nhưng nói chung, Yue là con gái (tương lai) của tôi, nên tôi không được phép có suy nghĩ lung tung.
“Từ giờ Yue sẽ 'phụng sự' Naomichi ‘pyon’.”
“P-Phụng sự ư?”
Lại một điềm báo chẳng lành. Trực giác của tôi trong những trường hợp này thường rất đúng.
“Chế độ ‘Cô hầu gái vụng về’ khởi động!”
Đôi mắt đỏ của Yue lóe lên “kyupi~n”.
“Hả?”
Khoảnh khắc tiếp theo, Yue nói “Bị trượt chân rồi” rồi bất ngờ ngã nhào xuống đất mà không có bất cứ chướng ngại vật nào.
“Tại sao thế!?”
Nước từ chiếc ly trên khay của Yue đổ ra, tạo thành một quỹ đạo kỳ lạ rồi rơi xuống đầu Yue. Bộ đồ hầu gái vừa mới mặc đã hỏng bét cả rồi. Nước tí tách chảy từ đầu và đôi tai thỏ.
Vì bị ướt, chiếc áo cánh đã dán chặt vào da Yue, khiến những đường cong cơ thể lộ rõ mồn một.
“C-Con, có sao không?”
“Không có vấn đề gì ‘pyon’.”
“Cái đuôi câu ‘pyon’ đó vẫn tiếp tục à…”
“Đối với một cô hầu gái vụng về, việc vấp ngã là chuyện cơm bữa, không, nói là ‘nghi thức’ cũng không quá lời đâu ‘pyon’.”
“Nếu ngoài đời thật thì chắc bị đuổi việc rồi. Con nên lau khô người đi, không thì sẽ bị cảm đấy.”
“Yue không bị cảm đâu ‘pyon’.”
À, phải rồi. Tôi quên mất.
Yue định đứng dậy – rồi lại trượt chân và ngã thêm lần nữa.
“Ôi – chà –”
Giọng nói nghe như đọc kịch bản vậy.
Lần này cô bé đổ sập về phía tôi.
Bị trói chặt vào ghế, tôi không thể tránh né.
Yue ngã đè lên người tôi – nhưng lại dừng lại ngay lập tức.
Khuôn mặt thanh tú của Yue ở rất gần.
Yue nhìn chằm chằm vào tôi với ánh mắt tĩnh lặng.
Nước chảy dọc theo mái tóc bạc, từng giọt tí tách. Một giọt nước rơi bộp xuống má tôi.
“………………Yue?”
“Đáng lẽ phải làm ướt quần của Naomichi để chuyển sang ‘sự kiện phục vụ lau khô’ nhưng mà…”
Yue nói ra một câu thực sự đáng sợ.
Với cái loại sự kiện đáng ngờ đó, tôi không chắc ngay cả lý trí thép của mình có thể chịu đựng được không nữa.
“Nhưng mà thôi vậy. Con không muốn làm anh khó xử.”
Yue nói với giọng đều đều rồi rời khỏi người tôi.
“Hình như Yue không hợp với chuyện này. Vô dụng quá. Con không thể giống như họ được.”
Dù Yue không biểu cảm gì khi nói câu đó, nhưng tôi lại thấy cô bé có vẻ cô đơn.
—Yue cũng muốn ở riêng với Mishiba Naomichi như những cô gái khác.
—Nếu con nói thế, liệu anh có chút rung động nào không?
Lời nói của Yue ngày trước chợt vụt qua trong tâm trí tôi.
—Yue là một sản phẩm lỗi.
“Này, Yue.”
Không biết từ lúc nào, tôi đã gọi cô bé.
“Vâng.”
Yue khẽ đáp.
“Bộ đồ đó của con…”
“Vâng.”
“Ừm, cái đó… dễ thương lắm.”
“Hả?”
“Mấy bộ đồ phong cách Gothic Lolita thường ngày cũng đẹp, nhưng mà cái này có vẻ mới mẻ hơn, nói sao nhỉ… à, tôi đang nói linh tinh gì thế này, ha ha. Thôi, cứ quên đi.”
Thật sự là tôi đang nói cái gì vậy. Bình thường, để che giấu sự ngượng ngùng, tôi sẽ gãi đầu, nhưng vì tay đang bị trói nên tôi chẳng làm gì được. Tôi chỉ có thể nở một nụ cười khổ với Yue đang đứng trước mặt.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, một tiếng “bofu~n” vang lên và hơi nước phụt ra từ đầu Yue.
Không phải ẩn dụ, mà là hơi nước thật sự.
“Này, này, con có sao không đấy?”
Mặt Yue đỏ bừng. Đỏ bừng đến tận tai. Tai thỏ của cô bé cũng đỏ chót, không biết là có chức năng gì.
Yue cúi gằm mặt xuống.
“C-Cái chuyện này, con không biết phải gọi là gì, nhưng mà…”
Yue ngập ngừng, vẫn cúi mặt xuống,
“…Cái đó, con… con thực sự rất… vui ạ.”
Không hiểu sao tôi cũng thấy ngượng lây. Tim đập thình thịch.
Chết tiệt, mặt tôi bây giờ chắc chắn đỏ lắm rồi!
“Cái bầu không khí gì thế này? Thật là khó chịu mà!”
Lời của Ma kéo tôi trở về thực tại.
“À, không, không có gì đâu…”
Alice, Jin và Suzuran cũng nhìn tôi chằm chằm bằng ánh mắt ướt át.
“Naomichi đồ phản bội!”
“Hoàng tử ơi, thật đáng ghét!”
“Anh trai đồ ngốc nhát gan!”
Tôi cầu cứu nhìn sang Yue.
Thì ra, Yue đã trở lại vẻ mặt vô cảm như thường ngày. Thật là đáng tiếc.
“Nào, điểm ‘rung động trái tim’ của Mishiba Naomichi hiện tại là –”
Sau một thoáng im lặng, Yue công bố.
“Một nghìn điểm. Vậy nên, Yue là người chiến thắng.”
“Ăn gian!”
Ma lớn tiếng phản đối. Nhưng vì vẫn đang mặc đồ bơi học đường nên trông chẳng có chút uy lực nào cả.
“Không thể bỏ qua được. Yue đã chấm điểm một cách công bằng.”
“Không có bằng chứng, không có bằng chứng gì cả. Mà nói cho cùng, việc người chấm điểm lại tham gia vào cuộc đấu đã là vô lý rồi.”
“Vậy thì đáng lẽ cô nên nói trước khi Yue tham gia chứ.”
Hai người trừng mắt nhìn nhau. Một bầu không khí căng thẳng bao trùm.
“Thôi nào, thôi nào, thôi nào.”
Tôi cố gắng chen vào giữa để hòa giải một cách nhẹ nhàng.
“Đừng có cãi nhau mà. Cùng hòa thuận… được không?”
Nghe vậy, Yue và Ma đồng loạt nhìn tôi.
Mắt Ma, thường cụp xuống và mê đắm, giờ trở nên gay gắt.
Vẻ mặt của Yue cũng có vẻ hơi giận dữ hơn bình thường một chút.
“Naomichi-sama, cái hệ thống ‘rung động trái tim’ rườm rà đó giờ chẳng còn quan trọng nữa rồi. Ngay bây giờ, ngay tại đây, xin hãy nói ra ai là người chiến thắng từ chính miệng anh!”
“Một câu nói làm sụp đổ hoàn toàn mọi thiết lập.”
Lúc đó, Alice và những người khác cũng bước tới.
“Đúng vậy. Nghĩ cho cùng, đó mới là cách đơn giản nhất. Naomichi cứ nói thẳng ra là được rồi. Mọi chuyện sẽ được giải quyết!”
Alice trong bộ đồ thể dục, ghé sát mặt lại gần tôi.
“Nếu là thế thì rõ ràng là Suz bé bỏng sẽ là người đứng đầu mà, anh trai ~!”
Suzuran, đang đeo tạp dề nấu ăn, nắm chặt hai nắm tay nhỏ trước ngực.
“Hoàng tử đã nói rồi mà, sẽ luôn có mặt bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu vì em.”
Jin nhìn tôi với đôi mắt lấp lánh.
“Xin hãy cho biết ai là người chiến thắng, Mishiba Naomichi.”
Yue nhẹ nhàng thúc giục tôi.
“Ờ, à, không…”
Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra thế này…?
“Cái đó… à… anh… quý trọng mọi người, lắm đó?”
Ngay lập khắc, không gian đóng băng.
Tổng cộng năm người, chín đôi mắt trắng bệch (vì Yue chỉ đeo băng mắt ở mắt trái) nhìn tôi từ trên xuống.
Và rồi.
“Đồ ngốc của Naomichi!” “Đồ ngốc của anh trai!” “Đồ ngốc của Naomichi-sama!” “Đồ ngốc của Hoàng tử!” “Đồ ngốc của Mishiba Naomichi!”
“““““Đồ ngốc!”””””
Tôi bị chửi mắng với âm lượng siêu lớn.
Có lẽ, người duy nhất còn đối xử tốt với tôi bây giờ chỉ còn cái bồn cầu trong nhà vệ sinh thôi.
○○
Cuối cùng, cuộc thi có vẻ đã chìm vào quên lãng. Chuyện đó cũng dễ hiểu thôi.
Alice và Jin đã về nhà. Tôi không biết Yue ngủ lại đâu mà cũng biến mất luôn rồi. Suzuran rút về phòng mình, còn Ma thì biến mất vào trong tủ lạnh.
Tôi lên giường nhưng không thể ngủ được, chỉ biết nhìn lên trần nhà.
Tĩnh lặng.
Vì đã mở lưới chống muỗi, chỉ còn nghe thấy tiếng côn trùng từ bên ngoài.
Alice đã hoãn lại việc trả lời yêu cầu hợp tác của Yue. Không biết cô bé định làm gì.
Còn tôi, tôi nên làm gì đây…?
Cốc cốc.
Đột nhiên, có tiếng gõ cửa.
“…Anh trai, anh dậy chưa?”
Là giọng của Suzuran.
“À, ừ, anh dậy rồi.”
“Em vào được không?”
“Được chứ.”
Tôi chống người ngồi dậy, kéo sợi dây đèn từ trần nhà xuống.
Đèn bật sáng, căn phòng trở nên rực rỡ.
Một tiếng ‘cạch’ vang lên, cửa mở.
Suzuran thò mặt vào.
Cô bé đang mặc bộ đồ ngủ màu hồng, dài đến đầu gối. Hai bím tóc hai bên đã được tháo ra.
“Có chuyện gì vậy?”
Tôi hỏi với giọng điệu nhẹ nhàng nhất có thể.
Vừa nãy còn đùa giỡn như thế, nhưng giờ Suzuran lại lộ vẻ mặt u buồn, như thể những gì tôi thấy chỉ là ảo giác.
Không phải do ánh đèn đâu…
Tôi nhớ lại ban ngày, khi Yue giải thích về chuỗi hiện tượng kỳ lạ, mặt Suzuran đã tái mét đi.
“…Anh trai.”
Suzuran cúi mặt xuống, mái tóc che khuất khuôn mặt. Đôi tay nhỏ bé nắm chặt trước ngực.
“Suz?”
Khi tôi gọi, Suzuran từ từ ngẩng mặt lên.
“Em xin lỗi, anh trai.”
“Hả?”
○○
Tít tít.
Tít tít.
Đồng hồ báo thức đang kêu.
Tít tít.
Tít tít.
“…Ồn quá.”
Tít.
Tôi vươn tay tắt chiếc đồng hồ báo thức đặt trên gối.
Ngay lập tức, cơn buồn ngủ ập đến.
Tôi không chống cự mà phó mặc mình cho cơn buồn ngủ.
Nhưng lúc đó, rèm cửa đột ngột kéo ra.
Ánh nắng mặt trời chói chang.
“Ưm…”
Tôi cựa quậy, lấy chăn che mặt lại.
“Anh trai, dậy đi.”
Cơ thể bị lay động, lay động.
“Ưm, thêm năm phút nữa.”
“Không được đâu, anh trai. Nhanh lên, phải dậy thôi.”
Lay động, lay động.
“Ưm, thêm năm năm nữa.”
“Dài quá! Anh sẽ bị lở loét mất đấy!”
Đột nhiên,
Tôi giật mình tỉnh giấc. Tôi nhìn quanh. Căn phòng của tôi chẳng có gì đặc biệt.
Đúng rồi.
Giá sách, bàn học, tủ quần áo, thanh kiếm gỗ màu trắng…
Không có gì bất thường cả –
Không, không phải.
“Chào buổi sáng, anh trai. Sao thế, mặt anh trông sợ thế?”
Suzuran nghiêng đầu một cách duyên dáng, làm hai bím tóc hai bên đung đưa.
Cô bé mặc chiếc váy xòe bồng màu hồng yêu thích, kèm thêm tạp dề.
Vẫn như mọi khi.
Thế nhưng.
“Suz, đây là –”
“Nhanh lên nào, bữa sáng đã sẵn sàng rồi đó. Nguội mất đấy, anh xuống ngay nhé.”
Suzuran quay người lại và ra khỏi phòng tôi. Cửa để ngỏ, tiếng bước chân Suzuran xuống cầu thang vọng vào tai tôi.
Tôi vò rối mái tóc.
Sau đó, ngước nhìn dòng chữ của Alice dán trên tường.
Nó đã trở lại thành “Gió bão nổi giận” (疾風怒).
Trên bàn ăn là bữa sáng hấp dẫn. Cá nướng, cơm trắng nghi ngút khói, canh hến, salad rau xà lách và rong biển. Đủ hai phần.
Tôi ngồi vào chỗ của mình.
Suzuran ngồi đối diện tôi, mỉm cười tươi rói.
“Chúc mọi người ngon miệng!”
“…Chúc mọi người ngon miệng.”
Tôi cầm bát lên, húp một ngụm canh miso.
Món ăn đơn giản vậy mà ngon kinh khủng. Ngon hơn rất nhiều so với món tôi nấu.
Suzuran nhồm nhoàm ăn cơm với cái miệng nhỏ bé, nuốt xong lại bắt đầu kể chuyện về kỳ nghỉ tiếp theo. Đại loại là có một sự kiện gì đó ở thủy cung.
Tôi đặt đũa xuống, tiếp tục nhìn chằm chằm Suzuran.
“—Rồi thì…”
Suzuran ngưng giữa chừng.
“Sao thế, anh trai? Bữa cơm không ngon ạ?”
“Không, ngon lắm.”
“Nhưng anh chẳng động đũa gì cả…”
Đôi mắt to tròn của cô bé lay động đầy lo lắng.
“Có khi nào, anh bị đau bụng không?”
“…Không phải.”
“Vậy thì –”
“Này, Suz.”
Tôi cắt ngang lời Suzuran.
“Đây là cái thế giới ‘tâm lý xã hội’ đó đúng không?”
Trước đây tôi cũng từng lạc vào đây rồi. Đây là thế giới <giấc mơ> mà Suzuran tạo ra.
Biểu cảm trên mặt Suzuran dần biến mất.
Cứ như bị lau đi bằng một tấm vải vậy.
“…Ngay cả anh cũng hiểu được đến thế mà. Anh đã hiểu ra rồi. Suz cũng đâu nghĩ anh sẽ bị lừa đâu đúng không? Tại sao con lại làm chuyện này –”
“Thì cứ để bị lừa đi cũng có sao đâu!”
Suzuran đột nhiên kích động.
“Suz…”
Tôi ngạc nhiên trước sự thay đổi đột ngột của Suzuran.
…Không, có lẽ đó không phải là sự thay đổi đột ngột. Có thể nó đã nằm trong lòng cô bé từ khi nghe Yue kể chuyện ban ngày.
Suzuran cúi mặt xuống một lúc, nhưng rồi nhanh chóng ngẩng lên nhìn tôi.
“Này anh trai, mình cứ sống ở đây mãi đi. Nhá?”
“…Suz.”
“Trong thế giới này, mọi chuyện đều sẽ suôn sẻ. Vì ở đây, Suz là thần mà. Em có thể làm mọi thứ theo ý mình. Sẽ không có chuyện gì khó khăn cả. Chỉ toàn là niềm vui thôi. Nên Suz và anh, hai đứa mình cùng –”
“Chuyện đó… anh nghĩ không thể được.”
“…………Tại sao?”
Đôi mắt to tròn của Suzuran ánh lên vẻ thất vọng.
Nhìn đôi mắt đó thật khó khăn, tôi suýt chút nữa đã quay đi, nhưng rồi cố gắng chịu đựng. Tôi muốn nhìn thẳng vào mắt cô bé mà nói.
“Anh… anh không phải là vị cứu tinh như Suz vẫn nghĩ.”
Thế giới là một <giấc mơ> mà tôi nhìn thấy bởi thiết bị thôi miên mang tên "Vật hiến dâng cho hư ảo".
Suzuran đã nói như vậy.
Trong ‘thế giới thật’ của Suzuran, xã hội văn minh đã sụp đổ do một thiên thạch khổng lồ va chạm, và các cuộc giao tranh nhỏ lẻ diễn ra khắp nơi. Một thế giới mà trẻ em phải cầm súng để sinh tồn.
‘Mishiba Naomichi’ ở đó là một vị cứu tinh –
“Không phải anh. Nên anh nghĩ phải giải quyết cái vấn đề các thế giới song song xen kẽ này. Suz cũng thế, vị cứu tinh –”
“Quên hết đi!”
“…Quên ư?”
“Quên cả sứ mệnh, cả chuyện thế giới song song, cả những người khác nữa.”
Suzuran đưa tay về phía tôi.
“Quên hết đi là được rồi. Coi như tất cả chưa từng xảy ra là được rồi. Chạy trốn đi. Cứ ru rú ở đây thôi. Ở đây thì hai anh em mình có thể sống bên nhau. Như thế là tốt nhất. Cứ làm vậy đi.”
Tôi đã không nắm lấy tay Suzuran.
“Anh xin lỗi, Suz.”
Tôi đã không thể nắm lấy.
“Có lẽ, nếu anh trốn ở đây, anh sẽ không thể cười thật lòng dù có ở bên Suz.”
Suzuran từ từ hạ tay xuống và cúi mặt.
“…Sao anh lại nói những lời như vậy?”
“Anh xin lỗi… và cảm ơn em. Anh đã rất vui.”
Tôi đã hiểu ra. Tôi không phải là người đặc biệt thông minh, nhưng tôi vẫn hiểu.
Không, thật ra tôi đã hiểu từ đầu rồi.
Cái màn náo loạn đó.
Cái việc hóa trang, làm tôi phân tâm.
Việc đo điểm 'rung động trái tim' của tôi hay gì đó, tất cả chỉ là cái cớ.
Đó là – một nghi thức tạm biệt.
Chính là cái việc tạo kỷ niệm đó.
Tôi đứng dậy, đi đến bên Suzuran, rồi quỳ gối xuống sàn.
Nhưng Suzuran không nhìn tôi. Kiên quyết không nhìn.
“Giá như anh và Suz thật sự là anh em. Thì mình đã có thể ở bên nhau mãi mãi rồi.”
“Em không muốn… trở thành em gái của anh.”
Cách nói của Suzuran đã thay đổi, như lần trước.
Hoặc, đây có thể là cách nói chuyện thật của Suzuran.
“Phải rồi.”
Tôi vuốt đầu Suzuran. Mái tóc mềm mại và bồng bềnh.
Suzuran im lặng cúi mặt một lúc.
Rồi,
“Đừng đi.”
Cô bé chĩa khẩu súng lớn vào tôi. Ban đầu nhắm vào mặt, rồi lại chuyển sang chân. Thật bí ẩn không biết cô bé lấy nó từ đâu ra.
“Suz…”
“Nếu bị thương thì sẽ không di chuyển được đúng không?”
“…Đúng vậy.”
“Anh nghĩ em không dám bắn đúng không?”
“Suz là một người nhân hậu mà.”
Suzuran cứ tiếp tục chĩa súng vào tôi một lúc.
Tôi cũng im lặng nhìn Suzuran.
Đã bao lâu rồi nhỉ?
“…Trả lại.”
Nói rồi, Suzuran xoay khẩu súng và đưa cho tôi.
“Nó chắc chắn sẽ bảo vệ anh.”
“Anh không biết bắn súng.”
“Em đã nói rồi mà. Đây vốn là súng của anh. Em chỉ giữ hộ thôi.”
“…Vậy nên, không phải của anh. Nhưng mà, đúng vậy. Anh sẽ mượn nó như một vật hộ mệnh.”
Tôi nhận lấy khẩu Desert Eagle nặng trịch.
“Sau này anh sẽ…”
Tôi nuốt lời “trả lại” vào trong.
“Anh trai.”
Suzuran dùng bàn tay nhỏ bé ôm lấy má tôi.
Ấm áp và mềm mại.
“Xin chúc anh thượng lộ bình an.”
“Làm gì mà khoa trương thế.”
Suzuran hôn lên má tôi.
Romeo Must Die Phần 1 kết thúc.