Sau đó, đến lượt hai thành viên còn lại trong "Bộ ba Lớp học": "Đầu bếp ẩm thực Nhật Bản" Dao Ting và "Đầu bếp Trung Hoa" Chu cũng xuất sắc trổ tài. Thế nhưng, tất cả đều vướng phải ba lý do muôn thuở: "quá phức tạp", "không phù hợp với quán ăn mô phỏng", "khách hàng không chấp nhận", và rồi đều ngậm ngùi bị loại. Danh sách các món ăn tiềm năng cứ thế vơi dần.
"Kia, cái kia, Kiryu-san..."
Dù Reiko đã tế nhị yêu cầu cô nương tay, nhưng Kiryu vẫn kiên quyết không lùi bước:
"Tôi phải có trách nhiệm của một Ủy viên trưởng."
Với cái khí thế này, nếu ở trường học bình thường thì chắc chắn Kiryu-san sẽ bị đặt biệt danh là "Bà đầm thép" (Iron Maiden)*. (A: Lấy cảm hứng từ ban nhạc rock cổ điển Iron Maiden).
Cứ đà này thì chẳng mấy chốc sẽ bị loại sạch mất.
Chẳng lẽ lại kết thúc mà chưa quyết định được món ăn sao...?
Khi cảm giác này bắt đầu lan tỏa khắp xung quanh, bao gồm cả tôi – thì ở một góc phòng thực hành, bỗng có tiếng xôn xao.
"Cứ thế này đổ đầy dầu ô liu vào...!"
Là Aika.
Từ chiếc chai đặt ngang tầm đầu, cô ấy đổ dầu ô liu vào nồi như thể đó là "giọt nước của thần linh"* vậy. (A: "Giọt nước của thần linh" (Kami no Shizuku) là bộ manga về rượu vang của Akagi Tadashi và Okimoto Shu).
"Sao lại đổ từ trên cao thế kia!?"
"Dù không hiểu lắm, nhưng cảm giác nó có khí chất riêng ghê!"
"Đã tìm thấy bản ngã rồi à!"
Aika ơi, cô là Hayami Mokomichi* đó! (A: Tức Hayami Mokomichi, Aika đã từng chơi trò này ở tập 9, bao gồm cả tư thế rắc muối và dáng đứng trong hình minh họa bên dưới. Bạn nào quên thì có thể xem lại).
Dưới ánh mắt dõi theo của các bạn học, Aika đổ dầu lên những miếng croquette được nặn tròn vo.
"Là croquette kìa!"
"Tròn tròn nhìn đáng yêu ghê!"
Tiếp đó, Aika cầm muối lên, rắc xuống chiếc croquette vừa chiên xong.
Xoảng—
"Lại từ trên cao thế!?"
"Lý do là gì vậy!?"
Rồi cô bé cầm một khối phô mai Parmesan (loại mà các gia đình bình thường cũng có), dùng dao gọt rau củ,
Xoẹt xoẹt. (A's fact: Phô mai Parmesan là một loại phô mai Ý, được mệnh danh là Vua của các loại phô mai).
"Sao mà mạnh mẽ thế!"
"Vị trí cũng chính xác ghê!"
"Đây đúng là một món ăn lạ lùng và thú vị...!"
Đúng lúc các tiểu thư tin chắc rằng món ăn đã hoàn thành và chuẩn bị vỗ tay—
"!"
"!"
"!"
"!"
"!"
"!"
Cảnh tượng quá đỗi bất ngờ khiến họ thốt lên những tiếng kêu kinh ngạc.
"Tại sao!?"
"Chiên croquette bằng dầu ô liu xong lại còn đổ thêm dầu ô liu lên nữa...!?"
"Mình... đang mơ ư?"
Trong khi vài tiểu thư khác cảm thấy choáng váng vì trò đùa này, Aika lại nói:
"Hôm nay, món này sẽ là món quyết định thắng thua."
Với ánh mắt nhìn về nơi nào đó không rõ, cô bé đặt đĩa croquette trước mặt ban giám khảo.
Tôi cứ nghĩ Kiryu-san nhất định sẽ từ chối món ăn có phần khác người này, nhưng không ngờ:
"..."
Cô ấy nhìn đĩa croquette dính đầy phô mai và dầu ô liu với ánh mắt nghiêm túc.
Sau đó, cô cầm dao và dĩa lên.
Món ăn này có lẽ sở hữu một ma lực khiến người ta muốn nếm thử xem mùi vị ra sao.
"...Vậy thì, tôi xin phép dùng bữa."
Cô ấy cắt một miếng croquette—rồi ăn.
"!"
"!"
"!"
"!"
"!"
"!"
Các tiểu thư bắt đầu xôn xao.
"Xin hỏi thế nào ạ!?"
"Mùi vị ra sao ạ...!?"
Bị vây quanh, Kiryu-san nhẹ nhàng tựa vào ghế như một chiếc lông vũ. Cô ấy mơ màng nhìn lên trần nhà, và với đôi môi bóng bẩy được làm ẩm bởi dầu ô liu, cô nói:
"...Ngon quá..."
—Ơ?
"Khụ, khụ khụ!"
Kiryu-san vội vàng che miệng ho khan.
"Món này, Hayami Mokomichi-san—khụ khụ."
Vừa rồi, có phải cô ấy nói "Hayami Mokomichi-san" không nhỉ?
"Món croquette này có thể làm ra một cách đơn giản trong thời gian ngắn, hơn nữa chắc chắn sẽ khơi gợi sự tò mò của cả học sinh và khách mời. Vì vậy—đạt."
Tiếng hoan hô vang lên.
Chà... Đúng là có lẽ như cô ấy nói thật.
Nhận được những tràng pháo tay, Aika đưa tay ra sau gáy, tỏ vẻ ngượng ngùng.
"Aika-sama, chúc mừng cô!!"
Các tiểu thư vây quanh cô bé.
"Đúng là một món ăn vô cùng độc đáo!"
"Đúng vậy! Động tác của cô trông cũng rất đặc biệt! Chắc hẳn cô đã rất thành thạo rồi phải không!"
"Cảm, cảm ơn..."
"Món này là do Aika-sama nghĩ ra sao?"
"Không. Món này là do một người tên là 'Hayami Mokomichi' nghĩ ra."
"Hayami Mokomichi?"
"À... là một đầu bếp dân thường."
"Ôi chao, ra là vậy!"
"Ừm."
—Ơ?
Lúc này, tôi nhận ra.
Aika đang trò chuyện rất tự nhiên với các bạn cùng lớp.
"Nhưng mà, rốt cuộc thì mùi vị sẽ thế nào nhỉ?"
"Mình cũng tò mò quá!"
"À, còn thừa nguyên liệu... mình làm thêm chút nữa nhé?"
Việc này có lẽ, chính bản thân Aika cũng không nhận ra.
"Thật sao!?"
"Ừ, ừm."
Giữa những bạn học đang hò reo, Aika cảm thấy lòng mình có chút rộn ràng.
Nhìn những tấm lưng của mọi người đều quay về phía bàn nấu ăn, tôi có cảm giác rằng, mọi thứ đã khác xưa rồi.