Chúng tôi đang ngồi trên chuyến xe buýt trở về.
Sau chuyện đó, một vài chuyện lộn xộn khác lại xảy ra. Cuối cùng, chúng tôi cũng đón chào ngày cuối cùng ở hòn đảo này, giờ chỉ còn việc bay về lại Học viện Seika mà thôi.
Các tiểu thư đang tận hưởng không khí yên bình đặc trưng trên chuyến xe buýt trở về, nhưng đồng thời cũng tràn đầy hứng khởi của ngày trở lại, khiến không gian trong xe trở nên náo nhiệt hẳn.
Từ sau chuyện kia, các thành viên Câu lạc bộ Dân thường thỉnh thoảng có chút xáo động, nhưng giờ thì mọi thứ đã trở lại bình thường.
Nhân tiện, tiểu thư Houko và chồng cô ấy đã trở về từ hôm trước, chúng tôi đều đã gửi lời cảm ơn chân thành đến họ.
“A, về đến nơi sẽ làm gì đây nhỉ?”
Aika ngồi bên cạnh tôi trông khá tỉnh táo, nhưng con đường về thường là vậy, cứ về đến phòng riêng là đảm bảo sẽ mệt lả ra. Tôi có thể cá là thế.
“Cậu bị lột da rồi kìa.”
“Ể? À, ừ nhỉ.”
Năm ngày ở đây đã khiến tôi cháy nắng không ít. Cánh tay tôi đang bong tróc khắp nơi.
Aika muốn bóc lớp da của tôi.
“Này, đừng có nghịch linh tinh.”
Xoẹt.
Hakua ngồi phía bên kia đã lột luôn lớp da ở cánh tay còn lại của tôi.
“Hai đứa đang làm gì thế!? Không được nghịch như vậy!”
Đúng lúc đó, tôi thấy nữ hầu nhà Arisugawa đang ngồi ở hàng ghế đầu tiên lấy điện thoại ra (chắc là loại có chức năng vệ tinh).
Chắc là có điện thoại đến rồi — khi tôi còn đang nghĩ vậy thì chiếc xe buýt đã đến đường băng sân bay.
Chúng tôi bước xuống xe buýt.
Con đường nhựa trải dài vô tận, chiếc máy bay thuê riêng trước mắt, và làn gió từ biển khơi thổi tới.
Sắp phải rời xa nơi này rồi…
Tôi chìm trong những cảm xúc miên man. Lúc này, nữ hầu lúc nãy đi đến bên Miyuki, thì thầm vào tai cô ấy vài câu.
Miyuki bỗng mở to mắt.
— Có chuyện gì vậy…?
Hai người họ tiến về phía chúng tôi.
“…Tiểu thư Aika.”
Miyuki nói với Aika.
“Có chuyện gì à?”
“Có điện thoại của tiểu thư, là từ phụ thân tiểu thư gọi đến.”
“Bố sao?”
Nữ hầu đưa điện thoại cho Aika.
Aika ngạc nhiên cầm lấy.
“Alo?”
Nghe thấy giọng Aika, Miyuki và nữ hầu lặng lẽ đưa Aika ra xa khỏi chỗ chúng tôi.
“Kính mời quý vị tiểu thư lên máy bay.”
Các nữ hầu khác đồng loạt hướng dẫn từng tiểu thư một lên chiếc máy bay thuê riêng.
Tôi bước trên lối đi do nữ hầu chỉ dẫn, ngoảnh đầu nhìn lại.
Aika vẫn đang nghe điện thoại, trông có vẻ chăm chú lắng nghe đối phương nói. Biểu cảm của cô ấy rất bình thường.
Bước vào khoang máy bay, tôi ngồi xuống ghế.
Cuối cùng, dưới sự tháp tùng của Miyuki và các nữ hầu khác, Aika cũng bước vào.
Cô ấy ngồi xuống cạnh tôi.
Không thấy có gì bất thường, chỉ có điều cô ấy trông hơi đờ đẫn.
Do dự một lát, tôi khẽ hỏi cô ấy:
“…Có chuyện gì sao?”
Chắc là suy nghĩ giống tôi, Reiko và những người khác cũng hướng ánh mắt về phía chúng tôi.
“Bố nói nhà tớ phá sản rồi.”
Aika lặng lẽ nói.
“…………Ể?”
Tôi hỏi lại. Aika lộ ra vẻ mặt mơ hồ—
“Bố nói tiền trong nhà đã hết sạch.”
Có vẻ chính cô ấy cũng không rõ câu nói đó có nghĩa là gì.
Tôi hít một hơi lạnh, toàn thân cứng đờ.
“Phá sản”?