Hôm ấy là ngày nghỉ bù, nối tiếp sau ngày thứ hai của hội thao.
Tôi vẫn đang ngủ nướng như mọi khi, nằm lì trên giường mà thẫn thờ nghĩ: “Chắc cũng đến lúc dậy ăn gì rồi nhỉ?”
Vượt qua tấm rèm, từ ngoài cửa sổ vọng vào tiếng chim sơn ca hót líu lo. Gió thu thổi xào xạc qua kẽ lá. Tiếng ve đã không còn nữa.
Tuy đã gần trưa nhưng tôi không hề bật điều hòa. Học viện Nữ sinh Seika đã hoàn toàn chìm vào không khí thu rồi.
Cạch một tiếng.
Hakua mở cửa bước vào.
Thấy tôi còn đang ngủ, em bé rón rén lại gần, rồi “bụp” một tiếng, ngồi phịch xuống giường. Cứ thế ngồi im lặng, đây chính là chiêu thức quen thuộc của em ấy, một cách uyển chuyển để bảo tôi: “Mau dậy đi!”
Tôi mỉm cười nhìn nghiêng gương mặt của Hakua.
——À phải rồi, chợt nhớ ra.
“Hakua này, em muốn ước gì?”
Em bé quay đầu lại.
“Muốn ăn món ngon không? Hay muốn đi dã ngoại?”
“……….”
Hình như Hakua vẫn chưa hiểu ngay.
“Em ước gì cũng được hết!”
Tôi nói một cách tự nhiên, Hakua khựng lại một lúc, rồi hỏi như để xác nhận:
“...Gì cũng được sao ạ?”
“Ừ, gì cũng được.”
Sau đó Hakua im lặng ngẩng đầu nhìn trần nhà, có vẻ như em đang suy nghĩ rất kỹ.
Một lát sau, em bé từ từ gật gù hạ cằm xuống.
“Em quyết định chưa?”
“...Vậy thì...”
“Hửm?”
“Để em... suy nghĩ thật kỹ ạ.”
Tôi nghe Hakua trả lời thì ung dung đáp lại một tiếng “Ờm.”
Đến đây thì cuộc đối thoại tạm thời kết thúc.
Đúng lúc đó, điện thoại của tôi đổ chuông.
Tôi nhìn màn hình, là mẹ tôi gọi.
Có chuyện gì nhỉ?
“...Alo?”