『Nào, giờ trên sân chỉ còn lại tiểu thư Hakua và Kimito Kagurazaka thôi!』
Cô Sakimori cất giọng, mang theo chút gì đó hân hoan khó tả.
『Ước gì tiểu thư Hakua sẽ thắng, nhưng dù Kimito Kagurazaka có thắng đi nữa thì tôi cũng có cả vạn cách xoay sở! Kịch bản này đúng là chỉ có lợi cho tôi! Nói thẳng ra thì mọi thứ đã nằm trong tầm tay của tô— (Phựt!)』
Đường truyền bị cắt đột ngột. Chắc là cô Kiryu đã rút dây điện rồi.
Trước mắt tôi, Hakua đang đứng đó.
「………」
「………」
Cả hai chúng tôi đều bất động.
Khó xử thật. Trong tình huống này, phải làm sao bây giờ đây…?
Đúng lúc ấy.
Hakua lao về phía tôi.
Tay bé vươn ra, chộp lấy bông hồng.
「! Húi chà!」
Theo phản xạ, tôi né đi.
Hakua lao thêm ba bước mới dừng lại, người loạng choạng vì mất thăng bằng, rồi quay đầu nhìn tôi.
Mỗi động tác của bé đều cho thấy bé là một đứa trẻ hoàn toàn không có khiếu vận động.
Bé lại lao đến.
Né.
Lại đến.
Lại né.
Hakua vấp ngã,
Ngã bịch một tiếng!
「Hakua!」
Tôi chạy tới, ôm bé lên.
「Em không sao chứ?」
「…」
Hakua không đáp lời. Chỉ mím chặt môi.
Gương mặt bé thể hiện sự ấm ức. – Không, đúng hơn là vẻ mặt tự trách mình vô dụng.
「A! Kimito Kagurazaka làm tiểu thư Hakua bị thương rồi!」
Từ bên ngoài sân đấu, các nữ hầu của viện nghiên cứu đồng loạt đứng lên.
「Như vậy thì chỉ còn cách chịu trách nhiệm thôi ạ!」
「Đúng vậy. Xin hãy chịu trách nhiệm đi ạ!」
「Xin hãy viết họ tên, địa chỉ, tình trạng hôn nhân (lần đầu hay tái hôn) vào tờ công văn này, rồi đóng dấu và nộp lên tòa thị chính!」
Tôi chẳng thèm nhìn tờ công văn đó là gì, cũng không cần phải nhìn.
Hakua rời khỏi vòng tay tôi, chậm chạp chỉnh đốn lại tư thế.
Hình như bé vẫn muốn tiếp tục.
「………」
Lúc này, tôi có thể dễ dàng ngắt được bông hồng của Hakua.
Nhưng mà, khó xuống tay quá.
Nghĩ kỹ lại thì, tôi cũng đoán được sơ bộ Hakua sẽ ước gì nếu bé thắng.
Vậy thì, hay là cố tình để bé ngắt được nhỉ…?
Nghĩ vậy, tôi thả lỏng người.
「Anh đang làm gì vậy ạ?」
Từ bên cạnh, Miyuki cất giọng thì thầm.
「Chẳng lẽ anh muốn nhân cơ hội này mà cố tình thua sao?」
「Cái, cái chuyện đó thì…」
「Vậy… không chiến đấu thì không được sao?」
Ánh mắt Miyuki đâm thẳng vào tôi. Đôi mắt sắc lạnh như ngôi sao địa ngục lấp lánh trong bóng tối đó, không hiểu sao lại khiến tôi thấy kinh hãi đến toát mồ hôi lạnh.
「Hay là… có… thứ tình cảm đặc biệt nào đó đang cản trở anh?」
Hình như sự im lặng của tôi đã khiến cô ấy hiểu lầm điều gì đó, ánh sáng đen trong mắt cô ấy dần dần bùng lên đến mức có thể khiến trẻ con sợ tè ra quần.
Tôi ngắt…
Hakua đã ngắt được bông hoa từ ngực tôi.
「…Hả?」
Nhìn xuống, Hakua vẫn giữ vẻ mặt vô cảm, nhưng lại toát ra một khí chất tự hào như thể cuối cùng bé cũng đã thành công.
『Thành công rồi! Đại thắng của tiểu thư Hakua! Đại thắng của tiểu thư Hakua!!』
Giọng nói vang dội của cô Sakimori vang vọng khắp bầu trời hoàng hôn.
Các nữ hầu của viện nghiên cứu thì đồng thanh hô vạn tuế.
Cứ thế, hội thao kết thúc.
***
Ghế người trần – Masaomi Arisugawa (Chân thứ 2)
Anh trai của Reiko, Masaomi Arisugawa, là một mỹ nam.
Anh ấy là một siêu nhân hoàn hảo, tài sắc vẹn toàn, chẳng kém cạnh gì cô em gái. Trong câu lạc bộ bóng bầu dục của trường đại học, có đến mười hai nữ quản lý muốn tiếp cận anh ấy, và mỗi ngày đều diễn ra cuộc chiến (ngầm) khốc liệt giành giật để gả vào hào môn.
Nhưng Masaomi lại là một kẻ cuồng em gái đến mức vô phương cứu chữa, hoàn toàn không có hứng thú với bất kỳ ai khác ngoài em gái mình. Vì vậy, những cuộc chiến ngầm của các nữ quản lý kia cũng vô nghĩa như việc cố gắng ủ ấm một quả trứng không được thụ tinh vậy. À mà thôi, chuyện đó chúng ta tạm gác lại.
Một ngày trước Hội thao Seika Gakuin.
Anh ấy, đã bị biến thành một chiếc ghế bốn chân.
「Masaomi-kun」
Komari Sasaki, cô gái đang ngồi trên lưng anh ấy, khẽ gọi.
Cô ấy có mái tóc bob và gương mặt hiền lành. Cô là bạn từ thuở nhỏ của Masaomi, đồng thời cũng là quản lý câu lạc bộ bóng bầu dục. Vì là nữ quản lý duy nhất không bị Masaomi thu hút, cô được các thành viên trong câu lạc bộ gọi là “Thiên thần”.
「Anh có biết tại sao anh lại phải ở trong tình trạng này không?」
Với nụ cười hiền hậu như Okita Souji thường ngày, cô ấy nói chuyện với Masaomi đang trong hình dạng một chiếc ghế.
Chàng mỹ nam đang chống bốn chân, nhìn chằm chằm vào chiếc giường với vẻ mặt như đang đối mặt với một bài toán khó.
「Muốn gợi ý không?」
「…Nếu được thì tốt quá」
「Đây là đâu?」
「Là chiếu nghỉ giữa cầu thang của tầng trên cùng ở một siêu thị điện máy」
Trong không gian tối tăm, không có ai khác.
「Masaomi-kun đến đây để mua máy quay đúng không?」
「Đúng vậy. Ngày mai là hội thao của Reiko. Muốn quay lại hình ảnh cô em gái đáng yêu nhất thế giới của tôi, thì nhất định phải dùng chiếc máy quay tốt nhất. Đến giờ tôi mới nhận ra điều này. Thật là thất sách. Mặc dù ngại nói ra nhưng tôi không có người quen nào có thể đến cửa hàng như thế này để mua đồ. Thế nên mới nhờ Komari đi cùng.」
Masaomi giật mình,
「Chẳng lẽ như vậy là không được sao?」
「Không phải đâu」
「! Không phải… sao…」
Hình như vừa nãy anh ấy đã trả lời một cách rất tự tin, nên vẻ mặt bối rối của anh ấy càng sâu sắc hơn.
「Anh không hiểu. Vậy thì, tại sao chứ…?」
「Vậy thì tiếp tục nhé. Masaomi-kun và em cùng đến cửa hàng, và đã mua một chiếc máy quay đời mới nhất.」
「À ừ. Là mẫu mới, hình ảnh có vẻ rất đẹp. Nhưng đồng thời cũng cảm thấy khó thao tác hơn.」
「Sau đó, anh đã nói gì với em nhỉ?」
「Anh nói là để có thể quay Reiko thật đẹp, anh muốn tìm một mẫu người phù hợp để luyện tập, rồi nhờ em làm mẫu cho anh quay.」
「Thế nào? Đã hiểu chưa?」
Masaomi trầm ngâm với vẻ mặt chân thành, cuối cùng ngẩng đầu nhìn Komari đang ngồi trên lưng mình.
「Xin lỗi. Anh hoàn toàn không hiểu gì cả—Grừ á?! Ko, Komari! Tại sao em lại ngồi ở tư thế đó mà nhảy chứ?! Rốt cuộc anh đã làm gì sai vậy…?!」
Sau đó, hai người đi đến trung tâm thương mại ngầm.
「Oa—…」
Mắt Komari lấp lánh.
Trung tâm thương mại ngầm ở trung tâm thành phố nối liền với các cửa hàng thực phẩm nổi tiếng, nơi có đủ loại bánh ngọt rực rỡ sắc màu, cùng vô vàn món ăn đã chế biến sẵn thơm lừng, thu hút rất đông khách hàng, tạo nên một bầu không khí náo nhiệt.
「Ít nhất thì, như một món quà xin lỗi, em cứ chọn bất cứ thứ gì mình thích đi.」
「Hừm. Thôi được rồi.」
Komari làm vẻ mặt kỳ quặc nói, rồi bắt đầu bước đi với những bước chân nhẹ nhàng.
「Ồ, ồ」
Cô ấy đang ngắm nhìn những chiếc bánh ngọt phiên bản giới thu đông được xếp gọn gàng trong hộp.
「Ồ, ồ」
Ngắm nhìn món thịt bò ướp ngũ vị hương đầy màu sắc, cô ấy phát ra tiếng cảm thán.
「Quyết định rồi sao?」
「Nhanh quá. Để em từ từ chọn chứ. Window shopping.」
「? Đây là đồ ăn mà.」
「Cũng vậy thôi. Chỉ là thích nhìn ngắm thôi mà.」
「Ừm…」
Masaomi lộ vẻ mặt khó hiểu nhưng vẫn có chút bất đắc dĩ.
Rồi.
「Xin mời quý khách ghé qua ạ? Hiện tại đang có hoạt động dùng thử bia Bỉ đó ạ.」
Quầy dùng thử của cửa hàng rượu đã khiến anh ấy dừng bước.
「Komari, đi xem thử nhé?」
「Bia? Masaomi-kun không thích cái này mà?」
「Chính vì vậy mới phải đi. Cần phải vượt qua những thứ mình không giỏi.」
「Em thì thấy không sao cả. Nè.」
Komari nở một nụ cười gượng gạo.
「Em đã thích rượu rồi đó. Cái thứ mà Yugiri mang đến lúc đi tập huấn ngon lắm.」
Yugiri, là tên của cô quản lý khóa dưới ngưỡng mộ Masaomi. Cô ấy có vòng một rất lớn.
「Vậy à.」
Nhiệt độ trong giọng nói của Komari thay đổi một cách tinh tế. Tiện thể nói thêm, cô ấy có vòng một nhỏ đúng như tên của mình. (A: Ừm… trong tiếng Nhật, "Mari" có nghĩa là quả bóng… câu này có nghĩa là gì, tự suy nghĩ nhé).
「Xin lỗi, tôi có thể thử một chút được không? Tôi đã 20 tuổi rồi.」
「Vâng, được ạ.」
Nữ nhân viên bán hàng, mắt sáng rỡ vì vẻ điển trai của Masaomi, đưa ra một chiếc cốc nhựa nhỏ.
「Đây là loại bia do tu viện sản xuất, đặc trưng là sau khi uống sẽ có một cảm giác cay nồng.」
「…Ồ… Đúng là có vị cay nồng thật. Thú vị đấy.」
Có vẻ như vì phản ứng của Masaomi mà tâm trạng của nữ nhân viên bán hàng trở nên rất tốt, cô ấy liền mang ra thêm nhiều loại chai khác.
「Komari thế nào?」
「Em thì không cần đâu ạ.」
「Vậy à.」
「Hai vị đang hẹn hò sao ạ?」
Nữ nhân viên mỉm cười hỏi.
「Không phải.」
Masaomi trả lời một cách tự nhiên.
「Cô ấy chỉ đơn thuần là đi mua sắm cùng tôi thôi. Nhưng thật sự rất ngại khi gọi cô ấy, một người bạn từ thuở nhỏ, ra ngoài vào ngày nghỉ.」
「Hai vị là bạn từ thuở nhỏ sao ạ?」
「Vâng, từ mẫu giáo đến tận bây giờ là đại học. Chỉ là mối quan hệ kéo dài một cách vô nghĩa, cả hai đều không có ý nghĩ gì đặc biệt. Mà hôm nay phải nói là đặc biệt, chỉ vì một chuyện bất khả kháng nên mới phải ra ngoài thôi.」
Komari vừa mỉm cười, vừa lần lượt lấy từng chai bia nhỏ đã được rót vào cốc.
Rồi sau đó,
「Masaomi-kun.」
「Sao thế?」
Komari, cô ấy nhét chai bia đã lấy vào miệng Masaomi, khiến anh ấy ực! ực! uống cạn.
「A lô. Cháu là quản lý đội bóng bầu dục — à, đúng rồi, là Komari đây ạ. Cháu được bác chăm sóc nhiều rồi ạ. Thực ra Masaomi bây giờ hơi say rồi ạ… Vâng. A ha ha, bác đúng là… Rồi Masaomi-san, ngày mai có việc phải đi ra ngoài — vâng, cháu xin lỗi nhiều ạ. — Ơ? Vâng, nếu bác đã nói vậy ạ — Vâng, vâng, vậy cháu xin phép ạ.」
Và cứ thế, kết quả là Masaomi đã không thể tham dự Hội thao.