Tôi đưa Hibiki vào phòng khách, sau đó đi đến phòng tôi bỏ ba lô. Tôi định thay đồ, nhưng lại rất tò mò muốn nghe cô ấy nói, nên tôi quay lại tầng một trong bộ đồng phục của mình.
Hibiki vẫn chỉ đứng đó, nên tôi bảo cô ấy ngồi xuống sô-pha, và lấy một cái ghế từ phòng ăn rồi ngồi cùng bàn với cô. Harissa mang trà ra cho hai chúng tôi.
“X-xin mời...”
Harissa dường như hơi sợ bởi ánh nhìn sắc bén của Hibiki khi em đặt tách trà lên bàn. Hẳn em ấy vẫn đang nấu ăn, bởi vì em đang mặc tạp dề thỏ. Không có tường ngăn giữa phòng khách và nhà bếp, nên tôi có thể ngửi thấy món súp miso nấu trên bếp.
“Harissa, cảm ơn về trà nhé. Anh cần nói chuyện với cô ấy một chút, vậy em có phiền đi lên lầu không?”
“V-vâng!”
Harissa, bồn chồn bên cạnh bàn, nhảy lên khi nghe yêu cầu của tôi và chạy ra khỏi phòng khách, vẫn giữ khay. Mái tóc vàng hoe của cô bé lóe lên phía sau khi em biến mất qua ngưỡng cửa với tiếng rít.
“Ai đấy?”
“Em ấy là Harissa. Có vài chuyện xảy ra, và giờ em ấy ở nhà tôi.”
“ ‘Vài chuyện’?” Hibiki có vẻ không thích câu trả lời của tôi, bởi vì cô ấy lại trừng mắt nhìn tôi. “Cô bé có phải là người thân của cậu hay gì không?”
“À, không... thì là, không phải một câu chuyện mà người ta thường tin đâu.”
“Không phải lo, tôi cũng không bình thường.”
“...Ờ. được rồi.”
Tôi vẫn chưa biết thêm gì được về dòng dõi Banjo này, nhưng từ cách cô ấy nói, có lẽ giống như những gì tôi đang trải qua. Vậy nghĩa là vài chuyện có chút không bình thường cũng không làm cổ bối rối.
“Harissa là một pháp sư từ thế giới khác, nhưng em ấy lúc này không quay về nhà được. Do là em ấy chẳng có chỗ để ở, tôi để em ở đây.”
“Ra vậy...” Hibiki cau mày, dường như chìm trong suy nghĩ. Bộ cổ chán à?
“Vậy... cô tới tìm tôi có việc gì?” Do chúng tôi sẽ chẳng được gì nếu cứ ngồi im như vật, tôi quyết định lên tiếng.
“Như đã nói, để cưới cậu.” Cô ấy nâng đầu lên và nói.
“Hiểu rồi... ý là, tôi không hiểu, nhưng hãy nói từ khúc đầu, được không? Tại sao cô muốn lấy tôi?”
“Cậu có biết gì về dòng dõi Banjo không?”
“Không, không chút nào.”
Cô ấy có vẻ khó chịu, nhưng tôi đang nói thật.
“Nói theo kiểu CỰC KỲ đơn giản, tôi giống như một phiên bản nữ của cậu trong dòng dõi Namidare.”
“...Tức là cô cũng bị kéo vào câu chuyện sao?”
“Ừ. Trong trường hợp của cậu, cậu trở thành nam chính. Còn tôi, tôi trở thành nữ chính.”
“...Ra vậy.”
Tôi nhớ lại những câu chuyện mình bị cuốn vào. Pháp sư tối thượng. Ma Vương dị giới. Quái vật từ thời đại thần linh. Mỗi cuộc gặp gỡ gần như cướp mất mạng sống của tôi. Thiên thạch rơi. Một quán ăn sắp dẹp tiệm. Một ngôi làng hẻo lánh dưới lòng đất. Mỗi câu chuyện tôi từng tham gia đều rất khó khăn. Tất cả đều mang trọng trách rất lớn.
Cô ấy cũng rơi vào rắc rối tương tự sao? Dù cô ấy là một cô gái?
“Chuyện đó... khá khó khăn nhỉ.”
“Hừm. Làm ơn đừng có mà hiểu lầm.”
“Hả?”
Hibiki hất tóc và lắc đầu như thể đang bực mình.
“Tôi không đến đây vì muốn nhận sự thông cảm. Tôi đến đây để chấm dứt dòng máu nguyền rủa của chúng ta.”
“ ...?”
Tôi không hiểu cô ấy đang muốn gì. Tôi sinh ra là Namidare Rekka. Tôi không thể thay đổi điều đó. Cũng tương tự với Hibiki. Vậy cô ấy, thực sự, định ‘chấm dứt’ dòng máu của chúng tôi như thế nào?
“...”
Nghĩ lại thì, cô ấy hết lòng muốn kết hôn với tôi. Sao lại thế?
“Có lẽ cô muốn ta cưới nhau để, ừm... lấy cái tên mới, hay gì đó à?”
“Cậu là đồ ngốc à?”
Ờ, chắc là không rồi ha...
“Nhưng thế thì tại sao lại kết hôn?”
“Nếu ta lấy nhau và không có con, thì sẽ không có ai kế thừa dòng dõi Namidare hay Banjo nữa.”
“Bwuh?!”
Có con... Cảm giác như nhảy qua vài bước rồi, nhưng phải chăng đó là dấu hiệu cho thấy mức độ nghiêm túc của cổ?
“Và nếu chúng ta luôn cạnh nhau, có lẽ ta sẽ cùng bị kéo vào chung một câu chuyện.”
“Um, ý cô là...?”
“Ví dụ, hãy tưởng tượng Câu chuyện A xảy ra ở nơi cậu sống, Câu chuyện B xảy ra cùng thời điểm đó ở nơi tôi sống. Chuyện gì sẽ xảy ra?”
“À, thì tôi sẽ bị kéo vào Câu chuyện A, và cô bị kéo vào Câu chuyện B, đúng không?”
“Có lẽ, ừ. Chúng ta về cơ bản giống như nam châm, và những ‘câu chuyện’ này bị hút vào chúng ta như kim loại. Nhưng nếu chúng ta kết hôn và sống trong cùng một ngôi nhà thì sao?”
“À thì, chắc cả hai chúng ta sẽ bị kéo vào Câu chuyện A.”
“Đúng thế, chỉ Câu chuyện A thôi. Chúng ta sẽ giảm số câu chuyện xuống một nửa.”
“À, đúng vậy...”
Nhưng chúng ta vẫn sẽ bị kéo vào câu chuyện, đúng không? Mà, ít nhất thì tôi cũng bất đầu hình dung được điều cổ đang nhắm tới.
“Cơ mà tôi vẫn không hiểu sao ta phải kết hôn.” Đó là vấn đề lớn, và là phần tôi thực sự không hiểu.
Mí mắt Hibiki giật giật.
“Gì hả? Tôi không đủ cho cậu à?”
“Không, ý là tôi chưa đủ tuổi kết hôn. Và...”
“Và?”
“Tôi không nghĩ ta có thể cưới nhau trong khi chẳng yêu nhau.”
“...”
Mắt Hibiki nheo lại. Cô ấy dường như bị bực bội bất cứ khi nào tôi trả lời cô ấy.
“Nghe nè, tôi hiểu tại sao cô ghét cái tình trạng hiện tại của mình, nhưng tôi không biết về kết hôn... ý là, ngay cả khi cô ở bên tôi, cô vẫn bị cuốn vào câu chuyện. “
“Chuyện đó không thành vấn đề.”
“Hả?”
Không phải là những câu chuyện chính xác là điều cô ấy đang cố tránh sao? Không... Không phải thế. Cổ dường như hiểu rằng ở bên tôi sẽ không thay đổi phần đó.
Vậy, đây chỉ là một chiến lược để giảm tổng số câu chuyện mà chúng tôi bị cuốn vào? Nhưng vậy tại sao cô ấy cứ khăng khăng như vậy? Thế thì cô ấy được gì chứ.
Ngưng suy nghĩ, tôi nhìn Hibiki nghi ngờ.
“Dòng dõi của chúng ta gây tổn thương những người ở quanh ta.”
Lời cô ấy trả lời cho câu hỏi không cần thiết của tôi khiến tôi nín thở.
“Ý cô là sao?”
“Như tôi nói đó.” Cô cắn môi và siết chặt hai nắm tay.
“Nhưng ý cô-?!” Tôi bắt đầu hỏi lại, nhưng tự ngăn mình lại. Tôi có thể thấy máu rỉ ra từ môi cô ấy.
“...Có chuyện gì đã xảy ra sao?” Hẳn có lý do cho cảm xúc mãnh liệt của cổ, dù cho cổ chẳng nhận được gì.
“...” Hibiki không trả lời ngay. Một lát sau, cô ấy lau máu và nhìn vào mắt tôi. “Tôi được nuôi lớn khi không ngừng nghe về dòng dõi Banjo.”
“Vậy à.”
Còn tôi chỉ nghe từ ông già vào đêm trước khi mình lên mười sáu. Đó là sự khác biệt trong cách dạy của hai gia đình sao?
“Tôi đã được dạy về việc giải quyết một câu chuyện khó khăn tới thế nào, nên tôi tru rèn cơ thể mỗi ngày, từng ngày một. Yếu ớt tức là kết thúc xấu cho câu chuyện tôi bị kéo vào, và tôi không muốn thế. Tôi đã cố gắng hết sức để trở nên mạnh hơn.”
Tôi có thể hiểu từ hình dáng cơ thể là cô ấy không phóng đại.
“Mọi người xung quanh tôi nghĩ tôi thật kỳ quặc. Tôi luyện tập thay vì chơi, và tôi dành phần lớn thời gian để đọc sách cho thông minh hơn. Tôi chưa bao giờ có bạn bè nào cả... cho tới khi lên sơ trung.”
Với những từ đó, tôi thấy ánh sáng dịu dàng trong mắt cô.
"Ban đầu, nhỏ cũng nghĩ tôi kỳ lạ. Đó là lý do nhỏ quan tâm đến tôi. Nhỏ sẽ ngồi đối diện tôi khi tôi đọc sách trong thư viện, và chỉ lặng lẽ nhìn tôi. Tôi cố đuổi nhỏ đi, nhưng nhỏ theo tôi ở khắp mọi nơi. Nhỏ thậm chí còn bắt đầu đến võ đường. Tôi nghĩ thật phiền nhiễu, nhưng rồi... từng chút một, chúng tôi bắt đầu nói chuyện với nhau mỗi ngày. Đôi khi nhỏ không ở trường, tôi sẽ cảm thấy lo lắng. Tôi nghe nhỏ bị ốm. Một hôm, nhỏ nói với tôi rằng nhỏ nghĩ tôi rất ngầu vì tôi là một cô gái nhưng có thể đánh bại bọn côn đồ... Thật là, khi tôi nhận ra, chúng tôi đã là bạn.”
“...”
Đây hẳn là một câu chuyện hay, nhưng khi tôi lắng nghe lâu hơn, tôi càng trở nên lo lắng.
“Và rồi tôi lên mười sáu.”
Cô ấy nói gì trước khi kể chuyện này? ‘Dòng dõi của chúng ta gây tổn thương những người ở quanh ta’ ư?
“Tôi đã tham gia vào một câu chuyện mà tôi phải chống lại một băng buôn lậu súng.” Cô ấy càng cúi đầu xuống sâu hơn khi kể.
“Nhỏ lo lắng khi tôi bắt đầu cúp học. Tôi bảo nhỏ đừng có quan tâm... Nhưng tối hôm đó, nhỏ lo tới mức đi tìm tôi.”
Tóc mái Hibiki che mất gương mặt nên tôi không thể thấy vẻ mặt của cô ấy.
“... Nhỏ bị kéo vào trong cuộc chiến giữa tôi và bọn buôn lậu, và trúng một viên đạn vào bụng.”
“...”
Giọng Hibiki chìm trong nỗi buồn và đau thương, và tôi chỉ có thể nghe.
“...”
R đang ngồi thẳng với vẻ mặt không cảm xúc như mọi khi.
Không khí trong phòng lạnh buốt. Tiếng tíc tắc của đồng hồ nghe có vẻ lạ kỳ.
“Chuyện gì xảy ra với cô ấy...?” Tôi thử hỏi.
“Nhỏ sống sót, nhưng vẫn nằm trong bệnh viện. Nhỏ không bao giờ dậy nữa.” Giọng Hibiki bình tĩnh và thờ ơ.
“...”
Cô hít một hơi thật sâu và ngẩng đầu lên.
"Nói cho rõ, nhỏ không liên quan gì đến câu chuyện. Nhỏ bị thương nặng chỉ vì nhỏ có liên quan đến một người như tôi.” Vẻ mặt cô trở lại bình thường rồi cô tiếp tục. “Namidare Rekka, tôi có thể đảm bảo chuyện này cũng sẽ xảy ra với cậu.”
“...!”
Dòng dõi Namidare và Banjo hoàn toàn giống nhau. Như hai mặt của đồng xu.
Nhưng cô ấy nói rằng một ngày nào đó, tôi sẽ....
“Không, nhưng ...!”
“Chúng ta không bình thường. Sự tồn tại của chúng ta đang lan truyền thảm họa,” Hibiki cắt lời tôi.
“...”
Từ chối là một phản ứng tự vệ, sự phản đối từ cảm xúc. Một cái trừng mắt từ cô ấy khiến tôi phải câm nín. “Cho đến khi dòng máu này biến mất, chúng ta nên sống cách càng xa những người khác càng tốt, Namidare Rekka.” Những lời của cô ấy nặng nề vì chúng chứa những trải nghiệm của cổ.
Tôi đã hiểu lầm suốt nãy giờ. Tôi đã giả định rằng cô ấy muốn thoát khỏi dòng dõi Banjo và Namidare vì bản thân. Nhưng tôi đã sai. Cô ấy chỉ không muốn bất cứ ai bị cuốn vào câu chuyện của mình. Ở bên tôi có thể làm giảm số lượng câu chuyện xung quanh, làm giảm cơ hội liên lụy người vô tội. Đó điều Hibiki muốn.
“Tôi hiểu cô đang nói gì rồi...”
Và tôi cũng hiểu ý của cổ luôn. Ổn thôi. Vấn đề là cảm xúc của tôi không theo kịp.
Dĩ nhiên là không thể rồi. Ngay cả khi bản chất của tôi hơi lạ, tôi vẫn là một người bình thường. Là tôi nghĩ vậy... Nhưng sự bức rức cá nhân tôi không phải là vấn đề lúc này. Nếu tôi thuộc Namidare sẽ làm cho ai đó bị tổn thương...
“...”
Nhưng tôi không thể dừng việc mình là ai. Những suy nghĩ lúc trước lóe lên trong đầu tôi. Tức là không có giải pháp rõ ràng cho vấn đề này.
Thế thì, như Hibiki nói, tôi nên làm những gì mình có thể để giảm thiểu thiệt hại. Sẽ tốt hơn nếu tránh xa mọi người. Tôi sẽ phải tránh tất cả những người tôi quan tâm và sống xa mọi người cho đến khi trưởng thành. Dù là vậy, tôi biết mình không thể đưa ra quyết định đột ngột như vậy.
“...”
Nhưng không nói gì sẽ không giải quyết được gì cả.
“...”
Tôi mở miệng định nói gì đó- gì cũng được- thì... CHOANG! Cửa kính trượt trong phòng khách vỡ tan.
“Gì thế?!”
“-!”
Tôi hét lên ngạc nhiên, và Hibiki lập tức chuẩn bị chiến đấu.
“Tìm thấy ngươi rồi!” Một tên nào đó vừa vào phòng và hét lên.
Hắn rõ ràng đang tìm tôi hoặc Hibiki. Vậy tức là, như cô ấy dự tính, ở cạnh nhau sẽ khiến chúng tôi cùng bị kéo vào một câu chuyện sao? Nếu thế, thì dường như khẳng định rằng ở cùng nhau và liên tục giữ khoảng cách với người khác sẽ là một chiến lược hiệu quả.
Nhưng mọi thứ đột ngột đến mức tôi chưa kịp sẵn sàng. Thậm chí cả về mặt tinh thần cũng chưa. Nhưng guồng quay số phận tiếp tục quay dù ta có muốn hay không- và tôi đã bị cuốn vào nó rồi.
~ ~ ~ ~ ~
Choang!
Tôi nghe tiếng thủy tinh vỡ rơi xuống sàn nhà. Một người đàn ông áo bờ-lu trắng bước qua mảnh vỡ và tiến tới. Không, chính xác hơn, hắn không chạm vào chúng. Hắn mang ba lô với tên lửa phản lực, và sử dụng nó để lưng lở.
“Ta là Graphimore Kult, giáo sư thiên tài về khoa học ma pháp. Ta xin lỗi vì đã xâm nhập trễ thế này, những sinh vật của thế giới khác.” Người đàn ông cười toe toát khi nói, ánh sáng lấp lánh từ chiếc kính một mắt của hắn.
“Xin chào. Tôi sẽ đánh giá cao vào lần tới nếu ông lịch sự sử dụng cửa.”
“Hừm, ừ... Thứ lỗi. Ta sẽ cẩn thận hơn trong tương lai.” Cách hắn nói cũng kỳ lạ nữa. Chờ đã, hắn vừa mới gọi bọn tôi là ‘sinh vật từ thế giới khác’? Vậy cái tên Kult cũng này từ một thế giới khác, giống như Harissa? Tôi chưa bao giờ nghe nói về ‘khoa học ma pháp’ trước đây.
Quan trọng hơn, tại sao cái kẻ kỳ quặc này lại đến thăm tôi? Thực sự, tại sao...?
“Vậy, vâng, ông muốn gì ở nhà tôi?”
Tôi hất những suy nghĩ buồn chán ra khỏi tâm trí và nắm lấy lưng ghế. Tôi sẽ ném nó vào hắn hoặc sử dụng nó như một lá chắn phụ thuộc vào hánh động tiếp theo của hắn. Vì tôi không biết hắn sẽ làm gì, tôi chỉ chờ đợi.
“Hừm. Thứ ta tìm ở đây.” Kult vuốt lấy ria mép dài bằng một ngón tay.
“Đây chỉ là một ngôi nhà cũ, bình thường. Không có gì ở đây phù hợp với ý muốn của ông đâu.”
“Không, không, ta đảm bảo với cậu. Ta có một quả cầu pha lê huyền ảo cho người mang nó thấy vị trí của thứ người đó muốn.”
Kult lấy ra một viên pha lê hình cầu mang kích cỡ một quả bóng chuyền ra khỏi áo khoác của hắn. “Và con lắc thăm dò này cho ta thấy con đường mà ta tìm kiếm.”
Sau đó, hắn mang ra một con lắc với một viên ngọc xanh.
“Với cả hai, không thể che giấu bất cứ điều gì từ ta. Ví dụ...”
Con mắt không mang kính của hắn nheo lại. Trong một giọng thấp, hắn thì thầm nhanh điều gì đó. Con lắc trong tay hắn từ từ lắc lư, và viên ngọc ở cuối hướng về phía Hibiki.
“Cô gái ta tìm ở đó.”
“!”
Vậy hắn tìm Hibiki. Tôi vẫn chưa biết mục tiêu của hắn là gì, nhưng vào lúc này, có vẻ không ổn.
“Và giờ ta sẽ bắt lấy nó!”
“Ta không cho phép!”
Tôi đột ngột ném cái ghế vào hắn.
“Ha!”
Kult tránh cái ghế trên không. Cái máy phản lực của hắn nhanh nhẹn đến bất ngờ. Tôi nhìn quanh để tìm cái gì khác để ném, nhưng Hibiki đã hành động trước.
“Hyaaah!”
Cô ấy rút ngắn khoảng cách giữa mình và Kult với tốc độ đáng kể. Không phải chạy bình thường. Hẳn là một số lối di chuyển đặc biệt trong võ thuật.
“Fuhh!”
Cô hít sâu, và rồi tung ra một cú đá mạnh.
“Nwwoooooh?!” Kult gào lên và suýt soát tránh được. Hắn sử dụng máy phản lực để lùi lại. Mồ hôi hột lăn xuống mặt hắn.
“Hừm. Ta ngạc nhiên khi thấy một cô gái có khả năng di chuyển như thế đó.”
Tôi cũng ngạc nhiên như hắn. Ta có thể nói rằng cổ đã tru rèn cơ thể từ lúc nhỏ.
“Chắc hẳn kẻ mang Đại Số Mệnh không dễ đối phó.”
Số Mệnh? Đó là một từ lạ.
“Ta không biết liệu có phải ‘Đại Số Mệnh’ mà ngươi nói ám chỉ dòng dõi của ta hay không, nhưng...” Hibiki nói mà không hạ thấp cảnh giác. “Đừng có nghĩ là ta không chuẩn bị gì để đối phó với số phận bị nguyền rủa của mình.”
Cô ấy rút một cái gì đó từ thắt lưng của mình, nó trông giống như một cây gậy. ‘Keng’ một tiếng và cây gậy kim loại kéo dài ra. Nó giống như một loại dùi cui thu gọn của cảnh sát.
Sao cổ không bị bắt khi mà đem theo một thứ như vậy nhỉ? Khi tôi tự hỏi về một điều chẳng chút quan trọng nào đối với tình hình hiện tại, mọi thứ đã leo thang.
“Hừm. Thế thì ta sẽ dùng con bài tẩy của mình,” nhà khoa học ma pháp từ dị giới lặng lẽ nói.
Lần này, hắn lấy ra một viên nang nhỏ có vẽ một ký hiệu móc câu. Viên nang nhỏ bé, nhưng trông giống như một cái máy chứa những bộ phận vô cùng nhạy cảm. Đây có phải là con bài tẩy của Kult không?
“Kiệt tác kết hợp của ta từ ma pháp và khoa học: Phù phép tức thời!” Kult hét lên, ném viên nang máy vào Hibiki.
“...!”
Cô ấy vội vã thử đánh nó đi bằng dùi cui. Không, thế không ổn!
“Né đi!” Tôi hét lên vì một trực giác bất ngờ.
“Hừ!” Hibiki nghe giọng tôi và ngay lập tức nới lỏng tư thế, lăn xuống sàn.
Viên nang bay qua đầu cô và trúng cái ghế tôi vừa ném. Mặc dù bề ngoài trông khá cứng, nó bị vỡ nhanh chóng qua hia cú va chạm. Ánh sáng tràn ra từ đó, tiếp theo là những dây leo gai cứng quắn quanh ghế.
“Cái quái gì thế?!”
Những cây nho dày tỏa ra tia sáng nhạt. Giống như ma pháp, nhưng lại bay ra từ một máy móc phức tạp.
Ma pháp và máy móc... Ma pháp và khoa học... ‘Khoa học Ma pháp’? Là thế sao?!
“Hibiki đừng để mấy cái đó đụng vào người! Chúng chứa đầy ma pháp. Chúng kích hoạt khi va chạm!”
“Rõ.” Hibiki vừa gật đầu vừa đứng dậy.
“Hừm... Vậy ngươi nhận ra chỉ sau một lần thấy à? Ngươi có lẽ trông ngu ngu, nhưng khá sắc sảo.”
“Cảm ơn?” Tôi nói đùa, nhưng sau đó bắt đầu lo sợ.
Tôi đã chứng kiến ma pháp và công nghệ không gian tiên tiến nhất. Giúp tôi có khả năng hình dung được chuyện xảy ra, nhưng chẳng giúp gì được cho tôi để tìm ra cách đánh bại ‘Phù phép tức thời’ của hắn.
Đây sẽ là một cách thức rất phức tạp. Tôi không có cách nào biết được ma pháp nào trong viên phép cả.
Lần này là phép để trói Hibiki, nhưng thế không có nghĩa chúng sẽ luôn tương tự.
Nếu hắn trộn lẫn vào một ma pháp tấn công diện rộng như là mồi nhử, tôi không biết liệu tôi có thể giải quyết nó hay không. Và vì hắn không cần phải niệm chú hay gì cả, không có sơ hở để tấn công. Phải chi tôi biết hắn sẽ dùng ma pháp gì kế tiếp. Không, không có cách nào mà hắn sẽ để lộ...
“Do ngươi đã nhìn ra nó là gì, ta sẽ nói cho ngươi biết. Đó là Viên Ma Pháp Trói Buộc. Cho ngươi tham khảo, kế tiếp sẽ là Viên Ma Pháp Ngủ.”
...Ô kê, có lẽ hắn sẽ để lộ.
Dù hắn trông thông mình, nhưng hắn thực ra là thằng ngốc à? Hay hắn đang cố tỏ vẻ? Dù gì thì, hắn vẫn là thằng ngốc. Và điều đó sẽ khiến mọi chuyện dễ hơn nhiều.
“Ta là một nhà khoa học ma pháp, nhưng ta vẫn là một quý ông. Ta không có ý làm tổn thương ngươi. Nên đừng lo lắng khi ta đánh trúng!”
“Thế thì ngay từ đầu đừng có đánh bọn này!”
“Đó lại là một chuyện khác!” Kult hét lên khi ném tám viên. “Chờ đã! Ngươi quăng nhiều thế?!”
Một vài viên phép bay theo hình quạt vào tôi và Hibiki. Tôi nhanh chóng chạy từ phòng khách sang nhà bếp. Do không có tường ngăn giữa chúng, đó là một khoảng cách ổn- hy vọng đủ xa để đưa tôi ra khỏi phạm vi của chúng. Khi tôi đang nghĩ cách để đối phó...
Cánh cửa phòng khách mở tung ra.
“Ngài Rekka!”
Là Harissa. Em ấy đổi sang áo choàng. Hẳn là cô bé đã nghe tiếng nổ mấy phút trước.
Harissa cũng mang cây trượng của mình nữa, chắc hẳn em ấy tới để giúp chúng tôi.
Không. Chuyện đó... Không phải là vấn đề ở đây.
Cô bé xuất hiện trên chiến trường mà không chuẩn bị để bảo vệ bản thân, và một trong những viên nang của Kult lao vào ngực em. Nó vỡ ra, và ánh sáng tràn ra khi kích hoạt ma pháp.
“Hả?”
Ngay cả một pháp sư như Harissa cũng không thể kháng cự lại ma pháp kích hoạt ngay lập tức. Sức mạnh rút khỏi chân em ấy. Cây trượng bằng gỗ lớn của cô bé lăn xuống sàn nhà.
“Ôi! Chết rồi!” Kult hoảng sợ.
“-!”
Tôi cố hết sức ngăn mình không chạy tới và tung ra một cú đấm vào hắn trong cơn thịnh nộ.
Bình tĩnh. Tôi có thể làm điều mà Hibiki đã làm không? Không. Thế thì...! Tôi túm lấy lọ hạt tiêu đỏ shichimi từ bàn bếp, nhấc mở nắp ra, và ném hết sức mình vào Kult.
“Ngwah! Đau! Mắt ta!” Kult bị phân tâm bởi Harissa ngất đi, và hắn lãnh đủ cả cái lọ. Hắn đang che mắt bằng cả hai tay và la hét.
“Hibiki!”
Hibiki hành động ngay khi tôi nói. Cổ ra khỏi cái bàn thấp trong phòng khách và nhảy thẳng về phía hắn. Cú móc phải của cô ấy lao thẳng chính xác vào cái mặt sơ hở của Kult.
“Gyafnuh?!” Kult ngã xuống đất, nảy hai ba lần rồi lăn ra ngoài phòng khách vào sân. “Grrr... Tạm thời rút lui!”
Hắn đứng dậy, phủi bụi, và quay viên ngọc tím trên một chiếc nhẫn đeo trên tay của mình chín mươi độ. Nó bắt đầu phát sáng, và đột nhiên một cánh cửa màu xanh xuất hiện trong không khí. Hắn đặt tay lên nắm cửa, và quay mặt vào chúng tôi.
“Nghe đây! Ta sẽ bắt lấy con nhỏ đó, bằng bất cứ giá nào! Cứ chờ đó!” Rồi hắn mở cửa và biến mất. Một lát sau cánh cửa cũng biến mất.
“Thiết bị dịch chuyển à?” Hibiki nói với giọng trầm trầm khi thả lỏng.
Cuối cùng, căn nhà của tôi lại được chìm trong tĩnh lặng. Chỉ còn ba chúng tôi... và phòng khách bị phá hủy.
“Harissa!” Sau khi nguy hiểm vừa qua, tôi chạy tới chỗ cô bé ngã xuống. “Harissa! Nè, dậy đi!”
“...”
Tôi ôm cô bé trong vòng tay và hét lên, nhưng em ấy không đáp lại. Harissa cứ tiếp tục thở một cách nhịp nhàng, phát ra tiếng ồn nhỏ mỗi khi thở ra. Em ấy vẫn còn sống. Ít nhất thì là vậy. Nhưng cô bé không thức dậy.
Kult nói rằng đó là một phép gây ngủ. Vâng, có lẽ em ấy đã ngủ. Nhưng nếu Harissa không thức dậy khi tôi hét vào tai cô bé... Thì chừng nào em ấy mới tỉnh?
“Tránh ra.”
Hibiki đã nhìn quanh một phần sân, nơi cánh cửa xanh biến mất. Bây giờ cô ấy trở lại và lấy Harissa ra khỏi vòng tay của tôi. Và rồi cô ấy bắt đầu tát má em ấy.
“Nè, chờ đã! Cô làm gì thế?”
“Nếu muốn biết cô bé có tỉnh được hay không, đây là cách tốt nhất.”
Hibiki tát em ấy thêm hai ba cái nữa. Mấy cái tát làm má Harissa đỏ lên. Nhưng em ấy vẫn không tỉnh.
“Nè... đợi đã nào. Đùa tôi à.” Nếu em ấy không bao giờ thức dậy thì sao? “Cái thằng khốn đó! Hắn nói sẽ không làm tổn thương!”
Tôi trừng mắt vào sân nơi Kult đã biến mất. Tất nhiên, không có gì ở đó. Nhưng tôi không thể ngăn mình trừng vào đó.
Hibiki trả Harissa lại cho tôi và đứng dậy.
“Tin tốt là cô bé không bị thương. Mục đích của hắn là bắt sống tôi... Một ma pháp ngủ vĩnh viễn là cách tốt nhất.” Hibiki phân tích tình hình một cách vô tư.
Harissa còn sống. Nhưng cô bé sẽ không bao giờ tỉnh dậy. Chuyện đó... thật không công bằng!
“Chết tiệt!” Tôi nghiến răng và nghe một âm thanh khó chịu như một phần của răng bị gãy.
Tại sao... Tại sao tôi không thể bảo vệ em ấy? Tôi có thể đưa em ấy tới đâu đó an toàn trước khi cuộc chiến xảy ra, hoặc giữ em ấy gần tôi hơn... Cách nào cũng được! Vậy tại sao tôi không làm thế?
“Tại sao...? Harissa...”
“Vì chúng ta ở đây.” Hibiki nhìn xuống tôi với đôi mắt lạnh.
“...Chúng ta có thể sửa được. Nếu vượt qua được câu chuyện này, ta có thể cứu Harissa, đúng chứ?”
“...tôi không biết.” Hibiki trả lời câu hỏi đau đớn của tôi với một cái nhún vai.
Nhưng tôi chỉ giả vờ nói chuyện với cô ấy. Tôi quay sang R. Cô ta đến từ tương lai và biết nhiều về dòng dõi của tôi hơn tôi. Cô ta nên biết câu trả lời thực sự.
“Thành thật mà nói, không biết liệu cậu có thể cứu Harissa hay không,” R nói thẳng thừng. “Bây giờ cậu đã bị cuốn vào câu chuyện của Hibiki. Cô ấy là nữ chính. Harissa chỉ là một nhân vật phụ bị kéo vào giữa chừng, và dòng dõi của cậu cho cậu cơ hội cứu những người quan trọng trong câu chuyện. Nói cách khác, chỉ vì cậu giải quyết câu chuyện của Hibiki không có nghĩa là cậu cũng cứu được Harissa. Giống như khi Hibiki đánh bại những kẻ buôn lậu súng, người bạn bị thương của cô ấy không thình lình trở nên tốt hơn.”
Cái quái gì chứ...?
Harissa bị kéo vào việc này vì tôi... Và tôi không thể cứu em ấy?
“À, điều đó không có nghĩa là không có cách nào để cậu cứu cô bé. Ví dụ, khi cậu đánh bại Ma Vương và cứu Harissa, tất nhiên, cậu đã cứu toàn bộ thế giới của cô bé. Do đó, khả năng vẫn tồn tại bằng cách cứu câu chuyện của Hibiki, cậu cũng có thể cứu Harissa.”
“...”
Giọng nói của R hờ hững, nhưng cảm thấy như cô ta đang đổ lỗi cho tôi.
“Cậu hiểu rồi, phải không? Chúng ta là thảm họa sống mang lại đau khổ cho tất cả mọi người xung quanh chúng ta.” Và những lời của Hibiki chỉ khiến nó tồi tệ hơn.
“......”
Tôi đã bị cuốn vào rất nhiều câu chuyện. Satsuki, Iris, Harissa, Tsumiki, Tetra, Lea... Tôi đã đấu tranh khi đối mặt với bi kịch kéo theo bi kịch, và bằng cách nào đó đã cứu được tất cả. Có phải tôi đã quá tự mãn? Có phải tôi nghĩ rằng nếu cố hết mình, tôi có thể cứu được bất kỳ ai? Trong khi vô thức bỏ qua thực ra bản thân mình nguy hiểm tới thế nào?
“Mình là một thảm họa sống à...”
Có lẽ Hibiki đúng. Khi tôi bắt đầu nghĩ rằng tất cả là lỗi của mình, phía sau đầu của tôi bắt đầu đau.
Lea, cô gái mà tôi đã cứu sống trong trận chiến dưới lòng đất, đã chấp nhận rằng mọi thứ đều là lỗi của cô ấy. Do đó cô cố gắng tự chịu trách nhiệm. Tôi đã nói rằng cô đã sai, nhưng... Một điều khủng khiếp có thể xảy ra với những người gần tôi, và đó sẽ là lỗi của tôi. Cuối cùng tôi cũng hiểu được nỗi kinh hoàng mà Lea cảm thấy.
“Zzz... Zzz...” Harissa vẫn đang ngáy trong tay tôi.
Ngay cả khi tôi giải quyết được câu chuyện của Hibiki, cũng không đủ để cứu em ấy.
“...”
Tôi phải cố hết sức để ngăn mình không la hét. Tôi không có quyền. Không thể sau khi gây ra chuyện đối với em ấy.
Mình... Mình nên làm gì đây?
“Rekka!”
Đột nhiên tôi nghe ai đó gọi tên mình.
Tôi quay lại và thấy cô bạn thanh mai sống nhà bên, Otomo Satsuki, đứng đó thở dốc. Cô ấy hẳn nhận ra có chuyện xảy ra ở nhà tôi và nhanh chóng chạy sang.
“Rekka, có chuyện gì thế?”
“...”
Nếu tôi nhờ Satsuki giúp, liệu có được không? Có lẽ cậu ấy có thể dùng Toàn Tri Ma Pháp(Claus: Mấy tập trước tôi dùng Đại Ma Pháp Sáng Tạo giờ thay thành từ này do bản tôi dịch dùng nó, nay báo lại cho các bạn biết, HẾT) để tìm cách đánh thức Harissa.
Nhưng... Nhưng...
Kult sẽ trở lại. Hắn có lẽ sẽ khiến cô bạn thanh mai của tôi rơi vào nguy hiểm. Không, chắc chắn sẽ thế. Lỡ như hắn làm chuyện còn tệ hơn khiến cổ ngủ? Gì đó mà không thể cứu chữa? Nếu thế, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân.
Tôi rút lại bàn tay định chạm tay vào cô ấy.
“Rekka, chuyện gì đã xảy ra vậy?! Trả lời mình đi... Hả? Harissa?”
Khi chạy về phía tôi, cô ấy nhận ra rằng tôi đang ôm Harissa. Harissa chỉ đơn giản là ngủ, nhưng cùng với sự hỗn độn lộ rõ trong phòng khách, rõ ràng là có điều gì đó không ổn.
“Đây là... thụy miêu ma pháp(phép gây ngủ)?”
“Ừ. Cậu biết à, Satsuki?”
“Ơ-Ờ. Cơ mà đây là ma pháp mình chưa từng thấy.”
“Cậu chữa được chứ?”
“Mình không chắc nữa. Đây là một mà pháp rất mạnh, nên với sức của mình, mình nghĩ cơ hội khoảng 50-50.”
“Vậy à... Vậy hãy chăm sóc em ấy.” Tôi đưa Harissa cho cô ấy và đứng dậy.
“Chăm sóc em ấy? Cậu định làm gì, Rekka?”
“Tớ sẽ cùng Hibiki đuổi theo kẻ làm chuyện này với em ấy.”
“Hibiki...?” Satsuki cuối cùng cũng nhận ra sự có mặt của Hibiki.
“...”
Hibiki đứng trong góc phòng, lặng lẽ nhìn Satsuki.
“Cô ấy là ai?” Satsuki hỏi.
“Cộng sự của tớ.”
“Cộng sự của cậu...?” Satsuki sốc, dường như không tin tôi.
“Sao cũng được, tớ đi đây.”
“C-Chờ đã! Cậu vẫn chưa nói cho mình chuyện gì vừa xảy ra ở đây. Và nếu cậu lại định đi đâu đó nữa thì, mình sẽ đi cùng.”
“...!”
Trong một giây sau đó, tôi nghĩ bụng của mình sẽ bị nứt. Nếu Satsuki cố gắng giúp đỡ giống như Harissa đã làm...
Nếu có chuyện kinh khủng cũng xảy ra với cổ... Và nếu tôi không thể làm gì để ngăn lại...
Chỉ mỗi suy nghĩ đó thôi cũng đủ làm tôi đầy sợ hãi.
Không giống như những gì đã xảy ra với Lea, nơi mà tất cả chúng tôi phải cùng nhau đánh bại Bahamut. Tôi đưa Satsuki vào nguy hiểm chỉ bằng cách ở gần cô ấy. Và tất cả là vì dòng dõi Namidare.
Cách duy nhất cho tôi là ngăn Namidare Rekka sinh ra... Và vì đó là điều không thể, không có cách nào để giải quyết vấn đề này.
Nếu có một giải pháp, tôi rất muốn dựa vào Satsuki và Lea để được giúp đỡ. Nhưng... không có. Vì thế...
“Xin đừng.”
“Hả?”
“Tớ muốn cậu chăm sóc Harissa. Lần này, sẽ chỉ tớ và Hibiki thôi. Nên đừng đi theo tớ.”
“Tại sao cậu lại nói như vậy? Mình...” Satsuki đáp lại.
Tôi biết chính xác cô ấy bướng bỉnh đến mức này. Và thế nên...
“Tôi nói ở lại đây!” Tôi cắt lời cô ấy bằng cách từ chối mãnh liệt hết mức mình có thể.
“...Rekka...?”
Satsuki có vẻ bối rối hơn là chán nản bởi những gì tôi đã nói. Đã bao lâu rồi kể từ khi tôi lớn tiếng với cô ấy như thế?
Tôi không biết mặt mình đang như thế nào... Và tôi sợ phải biết. Tôi nhìn khỏi ánh mắt bối rối của cô ấy.
“...Làm ơn. Ở lại đây đi. Bọn tớ sẽ tự giải quyết câu chuyện này. Việc tất cả mọi người đi cùng sẽ làm mọi thứ tồi tệ hơn.”
Sự lưỡng lự xoay vòng trong trái tim tôi. Tôi có khả năng sắp sửa vứt bỏ mọi thứ quan trọng đối với mình. Nhưng tốt hơn là tiêu diệt chúng. Khả năng đó đáng sợ hơn chính việc thế giới đang kết thúc.
“Tạm biệt.”
Và đó là lý do tôi quay lưng lại với Satsuki.
Tôi đi tới chỗ Hibiki. Cô ấy lặng lẽ bước khỏi bức tường.
“Đi thôi, Hibiki. Chúng ta không biết khi nào Kult sẽ trở lại.”
“Ờ.”
Tôi rời phòng khách cùng Hibiki. Tôi đi chậm rãi, nhưng điều quan trọng của tôi đã mất. Tôi không thể để bất kỳ ai tôi quan tâm ở gần một kẻ như tôi. Tôi nghĩ mình đang bảo vệ họ, nhưng tôi đã lầm. Đây mới thực sự là cách bảo vệ họ.
Tôi phải rời xa mọi người... xa Satsuki.
“...”
Chỉ một lần, tôi liếc qua vai. Thấy cô bạn thanh mai đang sốc khi vẫn ôm lấy Harissa làm tim tôi tan vỡ.
“Xin lỗi...” Tôi thì thầm lời xin lỗi trong miệng, và rời khỏi nhà mình.
Ngực quặn đau khi tôi đi trên con phố đêm. Đau đớn, nhói đau không ngừng.
“...”
Cả R cũng im lặng.
Tôi chạy theo Hibiki, trên con đường tối tăm chỉ được chiếu sáng bởi đèn đường. Giống như tôi đang cố bỏ lại mọi thứ phía sau.
Nhưng vẫn đau quá.