Quả hạch cười. Côn trùng kỳ lạ. Mây nhảy trong vòng tròn. Không có thứ nào trong cái đám này có thể có thực.
“Chúng ta đang ở đâu?!” Hibiki hét lên.
“Đừng hỏi tôi!” Tôi hét lại cô ấy, thực sự nâng giọng mình lên.
Và chúng tôi cứ la hét với nhau cho đến khi hết hơi rồi thở phì phò, và hơi nóng bốc từ đầu chúng tôi.
“Ư..” Chúng tôi thở dài cùng lúc.
Có lẽ, thực sự, chúng tôi nhận ra rằng la hét sẽ không được gì. Và do đó chúng tôi cố xem xét xung quanh.
“Ôi trời, đây là một thế giới kỳ dị,” cô ấy nói.
“Cô đã từng tới một thế giới khác giống cái này chưa?”
“Chưa, đây là lần đầu tôi tới thế giới khác. Còn cậu?”
“Tôi chưa từng tới cái thế giới kỳ dị giống thế này. Mà tôi đã tới một cái giống kiểu trung cổ.”
Chắc thế giới vườn tường của Kult cũng được tính như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên tôi ở một thế giới khác mà cảm thấy như... ở thế giới khác.(Claus: kiểu như mấy cái thế giới kia có gì đó giông giống Trái Đất nên không lạ kỳ, còn cái này thì quá khác biệt nên cảm giác mới lạ.)
Nhưng đó chính là vấn đề.
“Tại sao chúng ta ở đây?”
“Tôi cũng muốn biết.”
“Namidare Rekka, cậu nói rằng đi qua cánh cửa màu đỏ sẽ đưa chúng ta về nhà, phải không?”
“Ừ. Cô cũng nghĩ nó sẽ đưa ta trở lại cùng một nơi, đúng không?”
“Thế đây là đâu?”
“...Không biết.”
Và không có một đầu mối nào, không có cách nào để biết.
“Chúng ta làm gì bây giờ?”
“Nếu đợi, Kult có lẽ tới tìm cô.”
“Hừm... Thụ động, nhưng tôi đoán đó là lựa chọn duy nhất ta có. Mà tôi không thích cứ ngồi chờ. Lần này, hắn sẽ chuẩn bị sẵn sàng để có thể bắt lấy tôi. Chúng ta cần phải có một kế hoạch để ngăn hắn trước.”
Bùmmmmmmmm!
Ngay khi chúng tôi bắt đầu thảo luận về điều sẽ làm, mặt đất bắt đầu rung chuyển. Cảm thấy như một gã khổng lồ đột nhiên đá tung ngọn núi chúng tôi đang đứng.
“Hahahahahaha!” Các quả hạch trên cây cười rồi một vài quả rơi xuống đất.
“Cái gì vậy?” Hibiki hỏi, nhưng không chờ câu trả lời. Cô đi qua bụi cây, che đầu khi di chuyển.
“Nè, ta đi đâu thế?”
“Chỗ tôi có thể quan sát! Tôi không thể biết chuyện gì đang xảy ra nếu cứ ở đây!”
Cô ấy đúng, nên tôi đi theo cô qua mấy bụi cây. Chẳng bao lâu chúng tôi đã tới một con đường dẫn lên núi.
“Nếu có một con đường như thế này, có nghĩa là phải có người, phải không?” Tôi thì thầm khi nhìn qua con đường quanh co.
“Có lẽ không phải người,” Hibiki trả lời.
“Hở?”
“Thế giới này kỳ quái. Sẽ không lạ nếu sinh vật ở đây không phải người.”
“...Có lẽ, ừ.”
Cơ mà tôi muốn họ là người hơn.
Nếu chúng tôi gặp gì đó, ít nhất tôi hy vọng nó sẽ không đáng sợ.
Nhưng rồi ngọn núi lại rung lên, làm gián đoạn suy nghĩ của tôi. Tiếp theo là tiếng rì rầm từ bên cạnh ngọn núi.
“Đó là những quả hạch...”
Tại sao những quả hạch đáng sợ đó lại hành động như vậy? Các quả hạch xung quanh chúng tôi cũng bắt đầu lẩm bẩm.
...Có điều gì đó đang xuất hiện từ bên dưới?
“Nghe có vẻ tệ... Chúng ta hãy trốn đi!”
“Tôi tán thành,” Hibiki nói.
Chúng tôi gật đầu với nhau và trườn vào bụi cây ngay bên ngoài con đường. Rồi nó leo lên ngọn núi, trên ngọn cây cao.
Trốn trong những bụi cây, chúng tôi theo dõi khi nó dễ dàng lên núi. Ban đầu, nó chỉ trông như một quả bóng trắng, nhưng khi đến gần tôi có thể thấy rằng một phần của nó phát sáng. Khi nó đến gần hơn, tôi nhận ra nó là một cái đuôi vàng kim. Thực ra, chín đuôi. Mỗi cái lấp lánh khi chúng vút qua đầu chúng tôi.
Đó là...
“Một con cáo sao?”
Nó chắc chắn trông giống như một con cáo, nhưng tôi không thể chắc lắm. Bởi vì, nó lớn gấp năm lần sư tử ở sở thú. Nanh to và sắc nhọn, và đôi mắt của nó to cỡ đầu tôi.
Con vật cáo khổng lồ này bước lên con đường núi, nhanh chóng biến mất trên đầu của chúng tôi. Chúng tôi nhìn chằm chằm trong sợ hãi khi chín đuôi của nó rút đi từ xa.
“Chín đuôi... Không lẽ là Cửu Vĩ Hồ?” Hibiki hỏi.
“Cửu Vĩ Hồ?” Tôi bối rối bởi câu hỏi của cô ấy.
Cô ấy nhìn tôi như thể tôi là một thằng ngốc chính hiệu.
“Tôi có những thứ tốt cho cậu hơn là giải thích đầy đủ, nhưng đó là một con quái vật huyền thoại gây ra rất nhiều thiệt hại ở Ấn Độ, Trung Quốc và Nhật Bản. Tất nhiên, thứ này có thể không giống như Cửu Vĩ trong thế giới của chúng ta, nhưng hẳn an toàn hơn khi giữ khoảng cách.”
“Ừ.” Tôi cũng không muốn đến gần đâu. “Nếu nó lên núi, có lẽ chúng ta nên đi xuống.”
“Cậu đúng. Khi đi, chúng ta có thể tìm kiếm vị trí để ngăn Kultimore Kult.” Và rồi đám hạch lại bắt đầu kêu la.
“Giờ là gì đây?!” Tôi hét lên. Tôi có chút bệnh vì bọn chúng rồi.
“Không có ồn lớn như lúc nãy. Chúng ta hãy quay lại và xem điều gì sẽ xảy ra.”
“Rõ.”
Cả hai chúng tôi đều cúi xuống.
Thứ lên núi tiếp theo cũng lạ lùng như Con Cửu Vĩ Hồ. Có lẽ còn kỳ lạ hơn. “Đó là một con chồn hương? Một con rái cá?” Tôi hỏi.
“Nó có cái đĩa trên đầu. Đó chắc chắn là một kappa.”
“Người đó có bánh xe trên mặt...”
“Đó là một con rết lớn.”
“Tôi thấy một bức tường đá đang chạy. Nhưng nó chậm.”
“Một người phụ nữ lạnh lẽo, xinh đẹp... Một tuyết nữ?” Chuyện này cứ tiếp tục.
(Claus: Đoạn trên toàn là về yêu quái Nhật Bản và tôi không có rành nên dịch theo bản eng thôi)
Chúng tôi thấy hàng chục, nếu không muốn nói là hàng trăm, đã đi qua chúng tôi. Hầu hết trong đó là những con yêu quái mà dường như không phải người.
“Trông như một thế giới đầy yêu quái Nhật Bản ha?” Hibiki thì thầm ngay sau khi tất cả họ đi qua.
Cửu Vĩ Hồ cũng là một yêu quái Nhật Bản, có thể cho là vậy, nên cô ấy nói nghe có lý.
“Một ngọn núi yêu quái Nhật Bản à?”
Tôi nhìn lên núi một lần nữa, nhưng lần này có một cột lửa. Chờ đã. Một cột lửa?!
Rồi có một tiếng gầm lớn, và tiếng la hét. Tôi cảm thấy cái gì đó quen thuộc- cảm giác của trận chiến.
“Có lẽ con Cửu Vĩ đang chiến đấu với những yêu quái khác?”
“Có lẽ. Nhưng có vẻ như chúng đang theo đuổi nó...”
“Cái cột lửa đó là gì vậy?” Tôi hỏi.
“Chúng là yêu quái Nhật Bản. Chúng hẳn có thể dùng yêu thuật.”
“Yêu thuật...?”
Ngay khi tôi hỏi, một quả cầu băng khổng lồ rơi xuống từ bầu trời.
Trận chiến trên đỉnh núi đang ngày càng khốc liệt. Nếu bị cuốn vào trong đó, chúng tôi sẽ khó mà toàn vẹn.
“Ta nên chạy sao, Hibiki?”
“Ừ. Chúng ta sẽ rút lui và sẵn sàng để phục kích Kult.”
Nhất trí, chúng tôi nhanh chóng đi xuống núi để thoát khỏi nguy hiểm.
“Tốn khá nhiều thời gian. Chúng ta cần phải nhanh chóng đặt bẫy,” Hibiki nói khi chúng tôi di chuyển.
“Ở đâu?” Tôi hỏi.
“Chúng ta sẽ tìm kiếm một điểm tốt trong khi chạy. Hắn sẽ không mắc cùng một loại bẫy hai lần, do đó lần này chúng ta cần...”
Khi chúng tôi nói chuyện, chúng tôi đi quanh một khúc cua trên đường núi-đúng lúc một chú cáo nhỏ nhảy ra trước mặt Hibiki.
Cô ấy quá nhanh để có thể dừng kịp lúc.
“Uwah!”
“Yip!”
Cô gái và con cáo đang đụng nhau, cả hai đều hé lên. Tôi nghe thấy tiếng ồn, và tầm nhìn của tôi hầu như bị che khuất bởi khói hồng.
“H-Hibiki?!”
Cái màn khói hồng này là sao? Tôi không thể thấy gì hết.
“Chết tiệt!”
Tôi cố quạt chúng đi, nhưng chúng chỉ trượt qua ngón tay của tôi. Đột nhiên, chúng đã biến mất nhanh như khi xuất hiện.
Và rồi tôi thấy Hibiki nằm trên mặt đất.
“Hibiki!”
“......”
Tôi chạy về phía cô, nhưng cô im lặng. “Hibiki! Nè, tỉnh dậy đi! Hibiki!”
“... Mmm.”
Cuối cùng thì có một phản ứng nhỏ khi tôi tiếp tục hét lên. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm rằng cô ấy ổn... nhưng rồi tôi nhận thấy có gì đó kỳ lạ.
“Mmm...”
Giật, giật.
Khi Hibiki hít thở, đôi tai cáo xuất hiện trên đầu cô lắc lư.
“Umm....”
Từ khi nào Hibiki có tai cáo?
“R, đôi tai đó là sao?”
“Dễ thương, phải không? Tui thích sự tương phản giữa lúc này và cách cư xử lạnh lùng bình thường của cô ấy.”
“Cô đang nói gì thế?”
“Siêu moe.”
Không... Tôi không biết moe tới mức nào khi mà người nói câu đó trông rất dửng dưng.
Khi tôi ngồi đó và ôm cô ấy, Hibiki đột nhiên rên lên trong vòng tay và từ từ mở mắt ra.
“Hibiki, cô tỉnh rồi sao?”
“...Hibiki?”
Khi Hibiki thì thầm thì tên mình, cô nhìn xuống cơ thể và chân tay. Rồi mặt tái mét.
“Đây là... Ôi không! Mình lại làm thế nữa rồi!”
“Làm gì?”
Chuyện gì đây?
“Phải làm gì đây? Phải làm gì đây?” Hibiki lúng túng kỳ lạ khi cô lẩm bẩm với chính mình. Chuyện gì thế chứ...?
“Nè... Hibiki?”
“Hyah!” Vai Hibiki nhảy lên khi cô nhìn tôi sợ hãi. Khuôn mặt tái mét. Cô ấy cũng run rẩy và bắt đầu khóc.
“Kích thích thật, phải không?” R nói.
“Ờ, quả thực... Chờ đã, không! Không chút nào!”
Tôi ném một cú đấm vào R vì đã xen vào. Cô tránh né.
“Aahh...!”
Ô, đúng rồi. Hibiki không thể nhìn thấy R. Cô ấy trông rất sợ hãi đối với chàng trai vừa mới bắt đầu la hét và đấm vào không khí.
“Waahh...”
Nhưng... cô ấy hơi nhút nhát, phải không? Tôi không chắc làm thế nào để xử lý vẻ mặt mới này của cô ấy.
“Cô bị gì vậy? Thôi nào, Hibiki, nói với tôi.”
“Waah... Hibiki đang bất tỉnh lúc này.”
“Gì? Cô đang nói gì thế?”
“Tên tôi là Kokomo.”
“...Hả?”
Tôi không biết cô ấy có ý gì, vì vậy tôi chắc chắn rằng tôi chỉ mang vẻ bối rối. Tuy nhiên, bằng cách nào đó, tôi có thể hiểu...
Câu chuyện thậm chí còn phức tạp hơn.
Ngay lúc đó, có một tiếng động lớn vang lên từ đỉnh núi.
“Wow, lần này là sét ha?”
Bốn quả cầu sét kết hợp với nhau, va vào mặt đất. Ngay cả từ nơi tôi đứng, tôi có thể thấy rằng chúng đã làm lõm một lổ lớn trên núi.
Chúng tôi cần phải rời khỏi đây. Nhanh chóng.
“Ôi không! Mình cần phải vội!”
Nhưng Hibiki đã làm một điều mà tôi không mong đợi.
“Hả?”
Trước khi tôi thực sự có thể hỏi cô ấy đang vội gì, Hibiki bắt đầu chạy lên núi với tốc độ cao nhất.
“Nè, chờ đã!”
“X-xin lỗi, nhưng tôi phải vội!”
“Đồ ngốc! Không phải ta đã đồng tình là chạy xuống núi sao?” Tôi hét lên khi chạy theo cô ấy. Aaa! Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra luôn!
“Nói lý do chúng ta quay lại đi, Hibiki!”
“Tôi đã nói với anh, tôi không phải là Hibiki! Khi tôi đâm vào cô ấy, phép chiếm hữu của tôi đã bị mất kiểm soát và chúng tôi hợp nhất!”
Đâm vào cô ấy? Không phải Hibiki? Phép chiếm hữu? Hợp nhất?
Tôi nhớ lại lúc cô ấy đụng vào chú cáo nhỏ ở khúc cua. ...Vậy Kokomo là chú cáo nhỏ đó sao?
Cậu ta cũng là yêu quái Nhật Bản nữa à?
“Ra vậy. Thế nên tai cáo mới xuất hiện ha? Chúng khá tuyệt, phải không?”
Chắc chắn, chúng tôi đã giải quyết được bí ẩn tai cáo, nhưng những lời bình luận của R vẫn lạc đề như thường lệ! Đặc biệt là từ khi con cáo Kokomo sắp sửa đưa Hibiki vào trong một trận yêu quái đại chiến.
“Thế thì thu hồi phép và rời khỏi cơ thể của Hibiki!”
“Tôi không thể tự giải phóng bản thân sau khi mất kiểm soát!”
“Vậy thì ít nhất cũng dừng lại!”
“Tôi không thể! Tôi... Tôi phải đi! Mọi người cần tôi! Nên... Xin lỗi!”
Kokomo cứ xin lỗi suốt, nhưng không chậm lại chút nào. Tôi không chắc liệu phép chiếm hữu làm Hibiki mạnh hơn hay ngay từ đầu cổ đã mạnh, nhưng cô ấy chạy nhanh lên núi như không.
Còn tôi, đã đạt đến giới hạn. Điểm số môn chạy hồi sơ trung của tôi thấp hơn trung bình...
“Gwah... aah... aah...! Đáng ghét!”
Nhưng nếu tôi để họ như vậy, thì không biết có chuyện gì xảy ra với cơ thể bị bắt cóc(?) của Hibiki! Tôi sẽ theo cô ấy cho dù có chuyện gì xảy ra!
“...Chết tiệt! Có chuyện gì với ngọn núi này thế? Ít nhất cũng nói cho tôi chuyện đó!”
Giá của tiếng hét là hơi thở của tôi bị mắc vào phổi. Tôi bắt đầu ho.
“Mẫu thân tôi... Thủ lĩnh của Cửu Vĩ Hồ hít một loại độc khí(ki) và mất kiểm soát! Mọi người trong đất nước này đều biết!”
Thì sao chứ! Tôi tới từ Trái Đất mà!
Tôi không còn chút hơi nào dư để hét lại. Tôi đang thở phì phò. Bộ não của tôi cảm thấy nóng và chậm chạp, và phổi của tôi thương tổn nhiều tới mức tôi nghĩ chúng có lẽ sẽ vỡ.
Chờ chút nào... Nếu bà ấy là ‘Thủ lĩnh của Cửu Vĩ Hồ,’ vậy tức là bà ấy là con cáo chín đuôi mà chúng tôi mới thấy lúc nãy, phải không? Tôi bắt đầu hiểu chuyện gì đang diễn ra.
"Nói cách khác, những yêu quái đang cố gắng để ngăn chặn con Cửu Vĩ cuồng loạn, có lẽ?” R bình luận, không mời như thường lệ.
Nhưng tôi đồng tình với nhỏ.
Tôi đã hiểu sơ bộ tình hình, nhưng vẫn có cái gì đó làm tôi bối rối. Và đó là lý do khiến cái người Kokomo này hướng tới chiến trường.
Chúng tôi đã lên núi được bao xa? Tôi nhìn lên để kiểm tra... đúng lúc thấy một cái gì đó to lớn rơi xuống phía tôi.
“Dwaaahh!”
Tôi tránh khỏi đường, nhưng vấp phải chân của mình rồi lao vào bụi cây. Rồi nó rơi sau lưng tôi.
“Bwah!”
Tôi nhanh chóng kéo đầu ra khỏi bụi cây và quay lại. Mắt tôi gặp một cái gì đó to và mắt bự.
“Ugyah!”
Bây giờ tôi phải đối mặt với con Cửu Vĩ Hồ to lớn, hung hăng!
“Grừừừừừ...!”
Con cáo dễ dàng nặng quá một tấn, và nước dải chảy từ miệng khi nó rít lên. Nanh nó khoe ra nhiều tới mức tôi có thể thấy nướu. Một cú cắn từ thứ đó sẽ khiến tôi tan xác.
“...Chặc!”
Đó là hình ảnh chứa đầy chết chóc nhất mà tôi từng nhìn thấy.
Ngay cả hồi chiến đấu với Bahamut và con rồng, tôi vẫn chưa quen với nó. Chân tôi bắt đầu run lên vì sợ hãi, ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
“Grừừừừừ...”
Nhưng con Cửu Vĩ hẳn cho rằng tôi chỉ là một kẻ hèn nhát, bởi vì nó đã hướng ánh nhìn về Kokomo.
“Aah! C-Cửu-Vĩ! Con sẽ phong ấn...!”
“GRỪỪỪỪỪ!”
“AAAH!”
Kokomo hét lên và ngã ngửa khi con cái nhìn cậu ta, làm cho cơ thể của Hibiki thiếu bảo vệ...
“Hibiki!”
Chưa kịp nhận ra thì tôi đã hành động.
“Gah!”
Một lát sau, con cáo nhảy vào Kokomo. Tôi đã gần hơn và hành động trước, nhưng con Cửu Vĩ nhanh hơn rất nhiều so với tôi. Chúng tôi trượt qua nhau khi tôi ôm lấy Kokomo đông cứng người.
“Uii... Nè, ổn chứ?”
“C-Cám ơn!”
“Miễn an toàn là được. Giờ chạ- Aah!”
Tôi cảm thấy một cơn đau phía sau tôi giống như nước tràn vào, và đột nhiên nhận ra chiếc áo của tôi chút ướt. Khi tôi đẩy Kokomo xuống, móng vuốt của con cáo đã trúng tôi. Đó không phải là một vết thương sâu, nhưng cơn đau khóa chân tôi lại. Mắt của tôi gặp con cáo một lần nữa vào thời điểm tồi tệ nhất có thể.
Không...!
Tôi để lộ sơ hở chí mạng. Tưởng tượng cái chết lóe lên trong đầu tôi.
Và rồi một bức tường lửa rơi xuống từ bầu trời, tách chúng tôi ra khỏi con cáo. Một con yêu quái một mắt với một cái đầu rất dài xuất hiện. Những ngọn lửa bay ra từ tay nó.
“Kokomo! Làm gì ở đây vậy?!” Con yêu quái hẳn cảm nhận được cậu ta bằng cách nào đó, bởi vì nó nhìn thẳng vào mặt Hibiki khi nói.
“Phong ấn trưởng lão! Ngay!”
“Đ-Đ-Được!” Kokomo nhanh chóng trả lời. Sau đó cậu ta dùng hai ngón tay để vẽ một tam giác trong không khí ở phía trước mặt, tiếp theo là một tam giác lộn ngược chồng lên nhau.
Tôi biết cái hình đó từ game. Đó là ngôi sao sáu cánh.
Có một ngọn lửa trắng gần như vô hình xuất hiện từ ngón tay Kokomo khi chúng di chuyển. Mỗi lần cậu ta vạch ra một đường, sáu cánh trở nên rõ ràng hơn. Đây có phải là nghi thức cần thiết để phong ấn con cáo?
“Grrrrr! Hisssss!”
Con Cửu Vĩ bây giờ đang bận rộn chống lại quân đội yêu quái tấn công từ mọi phía. Nó theo nghĩa đen bị chôn chân tại chỗ. Tất cả những gì còn lại là để Kokomo hoàn thành phong ấn... hoặc tôi nghĩ thế.
“Ah... aah!” Kokomo đột nhiên hét lên.
Tôi nhìn và thấy rằng sáu cánh cậu ta đang vẽ trở nên bị lung lay và biến dạng, giống như nó sắp vỡ.
“Làm gì thế, Kokomo?! Chỉ có gia tộc ngươi mới biết cách dùng phép Fumetsu để loại bỏ độc khí(ki)!”
“X-X-Xin lỗi!”
Kokomo đang nửa khóc (với khuôn mặt của Hibiki) khi cậu ta cố gắng vẽ lại ngôi sao sáu cánh. Nhưng những đường nét không đồng đều như trước đó. Cậu ta thậm chí không thể vẽ chúng thẳng.
“GRRRAOOOR!”
Tiếng gầm lớn của con Cửu Vĩ tạo ra tiếp theo tạo ra một cơn lốc xuất hiện. Lưỡi gió cuốn mọi người, cả trên mặt đất và trong không khí.
“Uwah!”
“Nè!”
Tôi chộp lấy Kokomo khi đôi chân của cậu ta rời khỏi mặt đất, nhưng tôi cũng bị cuốn đi.
“Oww...”
Nó ném tôi mười mét. Tôi đập đầu vào đất khi hạ cánh, nhưng nhờ ôm lấy cô ấy, cơ thể của Hibiki không bị tổn thương.
“Hibi- ý là, Kokomo, ổn chứ?”
“Waah! Tôi biết mình không thể mà!”
Kokomo tự trách mình. Những biểu hiện trên khuôn mặt của cậu ta mà Hibiki sẽ không bao giờ có và giọng nói nhút nhát của cậu ta mà cô ấy sẽ không bao giờ sử dụng nói tất cả mọi thứ. Đôi tai cáo của cậu rủ xuống như thể phản ánh cảm xúc của cậu.
Sau khi cơn lốc đã xóa sạch kẻ địch của nó, con Cửu Vĩ Hồ nhảy bước lớn và biến mất. Quân đội yêu quái theo sau nó, một số trong số họ ném ánh mắt dơ bẩn về phía chúng tôi. Có lẽ họ đang nhìn Kokomo.
Nhưng sau đó họ rời đi nhanh như khi họ đến, chỉ để lại phía sau những vết sẹo của trận chiến.
“Và thế là xong... hoặc là không, chắc vậy.”
Chỉ vì mối nguy hiểm trước mắt đã trôi qua không có nghĩa là tôi đã thực sự giải quyết được bất cứ điều gì.
“Ôi! Mình phải đi. Mình... mình phải đi!” Kokomo đứng lên, lẩm bẩm với bản thân, và lảo đảo theo những con yêu quái khác.
“Chờ đã.”
Tôi không thể để cậu ta đem cơ thể Hibiki đi nữa.
“Đ-Để tôi đi!”
“Cậu giờ vô dụng rồi. Cậu nghĩ sẽ làm gì hả? Nếu tôi không giúp, Hibiki- cô gái mà cậu chiếm lấy cơ thể ấy- cũng sẽ chết mất.”
“W-Waaah...”
Được rồi, ‘vô dụng’ có thể hơi quá. Cậu ta ngã xuống đất và bắt đầu khóc. Giống như tôi đang bắt nạt một đứa trẻ nhỏ...
“Nghe nè, nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra. Có lẽ tôi giúp được.”
“T-Tại sao?”
“Mà...” Tôi nói với Kokomo về dòng dõi Namidare và cố gắng giải quyết tình hình tốt hơn.
“Vậy, Cửu Vĩ Hồ hít quá nhiều độc khí(ki) và hóa cuồng loạn, rồi cậu cùng những yêu quái khác đã cố phong ấn nó... Phải không?”
“Vâng, đúng là thế. Nhưng...” Kokomo rơi vào im lặng.
Mà, có lẽ cậu ta không muốn nói về việc mình thất bại. Tôi có thể hiểu điều đó, nhưng...
“Về Chuyện đó. Tại sao cậu phải là người phong ấn?”
Ngay cả khi cậu ta không trực tiếp chiến đấu, có vẻ thật liều lĩnh khi để một đứa trẻ đối mặt với một con yêu quái nguy hiểm như thế. Cậu ta đã quá sợ hãi để có thể làm việc khi tới lúc.
“Mẫu thâ... Cửu Vĩ Hồ chỉ có thể bị phong ấn bởi phép Fumetsu.”
“Hả? Phép Fumetsu là gì?”
“Đó là một câu chuyện dài, nhưng...”
Phép Fumetsu rõ ràng là một loại ma pháp được sử dụng để phong ấn-‘fu’- và hủy diệt-‘metsu’- năng lượng ki, thứ gây ra các bệnh dịch và thiên tai. Chính là phép thuật được kích hoạt với ngôi sao sáu cánh mà Kokomo đã cố gắng làm lúc nãy. Và bởi vì độc khí(ki) đa phần đã chiếm hữu Cửu Vĩ, nó bây giờ có thể được phong ấn với phép Fumetsu. Đó là cách Kokomo giải thích.
“Hửm?”
“Sao thế?”
“Không có gì...” Có vẻ như tôi đã nghe thấy một điều gì đó về một năng lượng tà ác gây ra bệnh dịch và thiên tai trước đây... nhưng sao cũng được. Có nhiều vấn đề cấp bách hơn.
“Dù sao thì, thứ Fumetsu này... Sao mà chỉ có cậu mới dùng được thế?”
“Phép Fumetsu bao gồm một loại phép đặc biệt mà chỉ có tộc Cửu Vĩ mới có thể dùng được.”
“Cửu Vĩ...?”
Chờ đã, không phải con Cửu Vĩ đã hóa rồ rồi sao? Chuyện gì thế này?
“Cửu Vĩ có nhiệm vụ cai trị những yêu quái khác và xua tan độc khí(ki) trong vùng đất này qua nhiều thế hệ. Nhưng... Cửu Vĩ đã làm quá lâu.”
“...và cuối cùng hóa cuồng loạn à?” Có thể hiểu được... nhưng lại vấy lên một câu hỏi mới. “Chờ đã. Nếu cậu có thể dùng phép Fumetsu, thì cậu là...”
“...Vâng. Tôi cũng là một Cửu Vĩ.”
“Vậy...”
“Cửu Vĩ mà hóa cuồng loạn kia là mẫu thân tôi.”
...Tôi cũng nghĩ vậy.
Trước khi hợp nhất với Hibiki, Kokomo đã ở dạng một con cáo. Một suy nghĩ lóe lên trong đầu tôi, nhưng vậy tức là...
“Cậu phải cố phong ấn mẹ mình sao, Kokomo?” Tôi phải hỏi. Tôi không thể tin được.
“...Hết cách rồi. Là do tôi quá yếu.”
“Sao mà đó thành lỗi của cậu được?”
“Độc khí(ki) có thể gây ra thiên tai và bệnh dịch, nhưng nó cũng gây ảnh hưởng xấu đến trái tim... Trong trường hợp của tôi, tác hại đó là sự sợ hãi.”
Kokomo run lên. Có những giọt lệ trong mắt cậu.
“Khi tôi cố sử dụng phép Fumetsu để thanh lọc độc khí(ki), tôi đột nhiên thấy sợ khiến bản thân không thể làm gì cả. Nếu thất bại, tôi có thể không chống lại nổi được độc khí(ki). Có lẽ nó cũng sẽ khiến tôi hóa rồ. Có lẽ tay chân của tôi sẽ bị thối rữa... Khi tôi nghĩ thế, phép thuật ngừng hoạt động, và tôi chạy trốn...”
Kokomo cứ run rẩy trong khi nói.
“Mẫu thân với tư cách là Cửu Vĩ đã phải thanh tẩy độc khí(ki) gấp đôi do tôi không thể làm... Thế nên, vì tôi không có can đảm, mẫu thân hấp thụ quá nhiều độc khí(ki) và hóa cuồng...”
“...”
Biết đó... Tại sao tất cả những câu chuyện lần này thật khủng khiếp?
Tôi chỉ là một đứa trẻ nhút nhát. Nếu được bảo phải tới một nơi nào đó đầy khí độc và một mình xử lý, chắc chắn tôi cũng bỏ chạy.
Ai có thể đổ lỗi cho Kokomo vì yếu đuối? Mẹ của cậu ta có lẽ chỉ dự định làm điều đó cho đến khi cậu ấy lớn, phải không? Điều gì đã sai với một bà mẹ chăm sóc con mình? Và bây giờ kết quả là câu chuyện về một đứa trẻ phải phong ấn người mẹ điên của mình sao?
Không thể nào.
Nếu dòng máu của tôi khiến tôi dính líu vào chuyện như thế...
“Được thôi. Tôi sẽ giúp.”
“...Giúp gì?”
“À thì, biết đó... Hả?”
“Namidare Rekka, cậu đang nói gì thế?”
Hửm? Là tôi tưởng tượng, hay giọng cô ấy lại thay đổi nữa...?
“Hibiki?”
“Có thể là ai khác sao?” Hibiki nhìn tôi kinh ngạc.
Rõ ràng ý thức cô cuối cùng đã thức dậy từ cú sốc khi hợp nhất với Kokomo.
“Um... Kokomo đâu rồi?”
“Kokomo? Là ai ch-Tôi ở trong cô ấy.” Lời của Hibiki bị cắt bởi người mà tôi cho là Kokomo.
“Nè, chuyện gì đây? Hả? Có một giọng nói kỳ lạ trong đầu tôi... Nè! Chuyện gì đây hả, thật đó?!”
Hừm... Cả ý thức của Hibiki và Kokomo cùng bên trong cơ thể cô ấy, nhưng họ lại chia nhau một cái miệng, nó đã trở nên khó hiểu.
“Um, à thì, thấy đó...” Tôi giải thích mọi chuyện đã xảy ra cho Hibiki. “Câu chuyện thứ hai...?” Cô nói với vẻ mặt ngạc nhiên.
Cô ấy nhìn xuống đất một lúc lâu.
“Hà... Không bình thường chút nào,” cô lẩm bẩm với chính mình. Nhưng rồi cô ấy nhìn tôi.
“Đó thực sự là một câu chuyện kinh khủng. Chỉ kinh khủng thôi. Vậy, Namidare Rekka, cậu định làm gì?”
“Tôi muốn cứu cả Kult và Kokomo.”
“... tôi hiểu rồi.” Trong giây lát, cô cau mày, nhưng rồi gật đầu. “Koko... cậu có một cái tên? Chặc, sao cũng được. Đừng bận tâm. Nghe nè, Kokomo. Tôi sắp hỏi cậu một số câu hỏi. Trả lời trong đầu tôi.”
Hibiki nhắm mắt. Tôi nhìn đôi mắt cô ấy co giật một vài lần trong khi chờ đợi cuộc trò chuyện nội bộ kết thúc. Cuối cùng cô mở mắt ra.
“Kế hoạch là cho những yêu quái khác làm suy yếu Cửu Vĩ, và sau đó Kokomo phong ấn nó.”
“Ra vậy... nhưng ...” Tôi nghĩ lại những con yêu quái tấn công con cáo. “Thành thật mà nói, chúng không ngang sức với nó.”
“Chắc nó mạnh mẽ như trong truyền thuyết kể. Theo những câu chuyện, nó đã phá hủy ba quốc gia.” Hibiki gật đầu. “Nhưng phép Fumetsu này rất mạnh. Có một lý do là chỉ Cửu Vĩ mới có thể sử dụng. Tôi nghĩ vai trò của tôi là làm việc cùng với Kokomo cho đến khi cậu ta có thể nắm vững phép.”
Trong manga và light novel, hai người gặp nhau trong một vụ tai nạn và phải hợp tác nhau để chống lại cái gì đó.
“Nhưng mà... cậu ta vẫn phải phong ấn mẹ của mình sao?”
“Namidare Rekka, cậu thực sự muốn khiến tôi phải trải qua chuyện này lần nữa sao?”
‘Lần nữa’, cô ấy có thể đề cập đến cuộc chiến của chúng tôi trong phòng thí nghiệm Kult. Nếu tôi do dự để giúp phong ấn con cáo, thiệt hại có thể trở nên tồi tệ hơn... Đó hẳn là những gì cô ấy muốn nói.
Cơ mà, có lẽ tôi chỉ là người duy tâm, nhưng... Nếu ai đó đang khóc ở cái kết, đó không phải là một kết thúc có hậu, đúng không?
“... Umm, tôi không sao đâu." Kokomo chậm rãi và do dự nói với tôi qua miệng Hibiki.
“Nhưng...”
“Phép Fumetsu có vừa phong ấn và thanh tẩy độc khí(ki), mặc dù thông thường ta chỉ sử dụng phép hủy diệt. Đó là sự lựa chọn rõ ràng. Nhưng khi độc khí(ki) ấy quá mạnh đến nỗi thậm chí một Cửu Vĩ Hồ cũng không thể tiêu diệt nó, ta sử dụng kỹ thuật phong ấn. Và sau đó ta chỉ để cho độc khí(ki) từ từ tan biến trong phong ấn.”
“Tan biến?”
“Nó dần trở nên vô hại.” Kokomo nói.
Là ý đó à...
“Nếu phong ấn có tác dụng, tôi có thể cứu mẫu thân... sẽ mất khoảng một ngàn năm nữa.” Cậu ta giải thích.
“Ra vậy.”
Tôi mừng vì cậu ấy có thể cứu mẹ mình, nhưng không phải là một ngàn năm có hơi quá lâu sao? Ý là, Kokomo vẫn còn là một đứa trẻ. Không phải cậu ấy vẫn muốn có mẹ bên cạnh sao...? Hoặc có lẽ đây là cách chứng tỏ cậu ta có thể đứng vững. Cửu Vĩ là những người cai trị của yêu quái, vì Kokomo là người kế thừa. Liệu cậu ta có cố ý nhận việc phong ấn, cố gắng gánh vác gánh nặng đó? Không nhưng...
“Nè, Kokomo-”
“Đó là tất cả những gì chúng ta cần biết, đúng không? Do đó, đừng dùng miệng của tôi mà không được phép nữa, Kokomo.”
Tôi vừa định hỏi cậu ấy thực sự ổn, Hibiki đã cắt lời.
“Chờ đã. Một điều nữa...”
Trước khi tôi có thể hỏi lần này, tôi đã bị gián đoạn bởi tiếng gầm gừ gừ của một cái máy phản lực trên không.
“Cuối cùng ta cũng bắt kịp các ngươi!”
Và với cái máy phản lực phát ra tiếng nói mà tôi quen.
Đúng rồi. Chúng tôi vẫn đang chạy trốn, đúng chứ? Tôi quay đầu lại nhìn lên trời. Kult, nhà khoa học ma pháp từ dị giới, đang theo đuổi bọn tôi.
~ ~ ~ ~ ~
“Chờ đã, cái máy phản lực của ông to hơn trước à?”
“Fwahahaha! Ta là thiên tài, và ta sẽ không mắc bẫy hai lần đâu! Nếu ta bay cao hơn tầm ngươi có thế với tới, ta sẽ không phải lo việc ngươi phục kích!”
Cái cách ông ta cười khiến ổng nghe như tên ngốc vậy, nhưng đó là chiến lược tốt.
Trên thực tế, cái máy của Kult gần gấp năm lần so với cái máy cũ. Giống như một chiếc ghế cơ học bay. Và với nó, hắn ở trên đầu và vượt khỏi tầm tay của chúng tôi.
“Hibiki, chắc cô không có súng hay gì đó tương tự đâu, đúng không?”
“Không.”
“Chỉ hỏi thử thôi.”
Mà, không ổn rồi. Chúng tôi không có cách nào tấn công hắn như thế này.
“Ai-ai vậy? Kokomo, đừng dùng miệng tôi! Tôi-tôi xin lỗi!” Kokomo không biết Kult là ai, nên cậu cố hỏi, nhưng Hibiki giận dữ cắt lời. Và tất cả xuất phát từ miệng của Hibiki, nghe như một thói quen hài hước.
Nhưng để chuyện đó sang một bên, làm sao chúng tôi thoát khỏi chuyện này đây?
Không, chờ đã. Lần trước là hiểu lầm không may, nhưng tôi không thực sự muốn trở thành kẻ thù của Kult. Nếu tôi có thể thuyết phục hắn bây giờ ...
“Nè, Kult! Nghe tôi!”
“Haha! Xin tha mạng, đúng không? Mà, không có tác dụng đâu!”
“Không, không phải thế...”
“Sẽ không có lòng thương xót! Đây là phát minh mới nhất của ta!” Kult hét lên.
Khi ông ta ấn một nút trên tay vịn của chiếc ghế bay, nó ngay lập tức bắt đầu biến đổi.
“Chờ đã... hở?”
“Gwahaha! Thấy chưa hả?”
Tôi nhìn chằm chằm kinh ngạc vào sáng chế biến đổi của Kult.
Cứ như... Cứ như một tàu chiến bay... hay gì đó tương tự. Cơ thể Kult vẫn lộ ra như trước, nhưng vũ khí trông nguy hiểm đã được chọc ra khỏi ghế. Tôi nhìn thấy mấy thứ trông giống như tám khẩu súng Gatling(Note: kiểu súng máy nòng xoay, hay dân đột kích khi xưa gọi là khẩu 6 nòng).
Và ở đây chúng tôi... Súng là một chuyện, chúng tôi thậm chí không có một cái khiên. Cái này là quá mức chúng tôi có thể xử lý.
“Giờ thì chiêm ngưỡng sức mạnh Tàu chiến Kult của ta!” Khi hắn nói, tất cả các khẩu Gatling đều hướng về phía chúng tôi.
Chết tiệt!
“Chạy vào rừng!”
“Ăn nè!”
Kult và tôi hét lên cùng một lúc. Súng Gatling của hắn khai hỏa, đóng băng toàn bộ khu vực xung quanh chúng ta.
“Chúng bắn ra viên phù phép tức thời?!”
Thứ này nguy hiểm hơn nhiều so với mấy cú ném tồi tệ của Kult. Những cây cối trong rừng chúng tôi chạy vào đang bị đóng băng ở mức báo động. Lá và cành chặn được mấy viên phép trong 2-3 giây đầu, nhưng Tàu Chiến Kult bay trực tiếp qua những cành cây đông cứng như tàu phá băng, làm vỡ tan chúng khi nó đi.
“Gyaaah! Aaah! Aaah!”
Mấy quả hạch trên cây gào lên khi đồng đội bị đóng băng. Những điệp khúc khủng bố của chúng có vẻ giống như khúc dạo đầu cho màn tận thế. Màng nhĩ của tôi cảm thấy như sắp nổ.
“Tôi biết mà! Cậu đấm hắn quá nhiều, và bây giờ hắn sẽ không nghe chúng ta!”
“Im đi! Bây giờ, hãy nghĩ cách giúp chúng ta thoát khỏi chuyện này!”
“Được rồi!”
Tôi có ba lựa chọn. Một: Tiêu diệt Tàu Chiến Kult, hoặc có lẽ chỉ tám khẩu Gatling. Hai: Tẩu thoát thành công. Ba: Đột nhiên nhận được khả năng của thuyết phục tuyệt nhất thế giới, và sau đó nói chuyện với Kult.
Lựa chọn nào cũng cần phép lạ.
Đối với cái đầu, tôi thậm chí không biết làm sao mà tôi làm được chuyện đó. Nên, lúc này, điều chúng tôi thực sự cần làm là chạy trốn. Nhưng làm sao để thoát khỏi ai đó có thể bay?
“Aaah, đáng ghét! Chẳng ra gì hết! Hibiki, có ý gì hay không?”
“...Tôi có thêm một cây dùi cui giấu trong áo khoác. Điều duy nhất tôi có thể nghĩ đến là ném nó vào đầu hắn.”
“Có được không?!”
“Tôi giỏi ném đồ lắm!” Cô ấy hét lại.
Nói mới nhớ, cô đã ném rớt một viên phép ra khỏi tay Kult hồi còn trên núi sau trường.
“Nhưng cô có thời gian ném không?”
“Nếu cậu chịu làm mồi nhử, nhưng...”
Một trong hai người sẽ là mồi nhử trong khi người kia phục kích. Đó là một kế hoạch khá điển hình. Nhưng nó không có hiệu quả. Bởi vì...
“Rốt cuộc thì Kult muốn bắt tôi.”
Cô ấy đúng. Ngay cả khi chúng tôi chia ra, Kult sẽ theo cô ấy. Nói cách khác, tôi không thể làm mồi nhử.
“Chết tiệt! Không có gì được cả! Kokomo, cậu có ý tưởng nào không?!”
“H-Hả?” Kokomo kêu lên ngạc nhiên. Cậu ta không ngờ sẽ bị đưa vào cuộc trò chuyện. Hibiki trông khó chịu, nhưng với tình hình này, cô ấy không phàn nàn.
“Tôi xin lỗi vì kéo cậu vào vấn đề của bọn này, nhưng nếu bọn này bị bắt ở đây, cậu cũng xong luôn! Cậu có phép thuật nào dùng được không?”
“Tôi... Tôi chỉ biết cách sử dụng một cái cơ bản nhất...”
Kokomo không có vẻ gì là tự tin, nhưng tôi lắng nghe từng điều cậu ta nói. Đây sẽ là chiếc vé đưa chúng tôi ra khỏi mớ hỗn độn này!
~ ~ ~ ~ ~
“Hahh... hahh...”
Tôi đang thở dốc. Tôi cần phải làm xong chuyện này trước khi không thể đi được nữa!
“Hibiki! Kokomo! Hãy làm đi!” Tôi hét lên.
Hibiki lấy một chiếc túi nhỏ, bằng lòng bàn tay ra khỏi một trong nhiều túi trên quần của mình.
“Đừng có hít quá nhiều khói!” Cô ấy hét lên khi kéo cái chốt. Ngay lập tức, chúng tôi bị bao quanh bởi khói.
“C-Cái gì?” Tôi nghe Kult kêu lên khi âm thanh của súng Gatling dừng lại.
“Rekka!” Sau đó tôi nghe thấy tiếng Kokomo khi cậu ta dùng tay Hibiki chạm vào ngực tôi.
...Hửm? Được chưa? Tôi không biết. “Phép có tác dụng không thế?”
“Được. Ổn rồi!”
“Ok, hiểu!”
Đó là tín hiệu.
Tôi hít một hơi thật nhanh để tránh hít phải khói, nhìn hướng, và chạy nhanh nhất có thể.
“Hả?!”
Kult phản ứng khi nhìn thấy tôi nhảy ra khỏi khói. Có lẽ hắn đang kiểm tra xem tôi có phải là Hibiki hay không.
“Ngươi đây rồi!”
Và rồi hắn trỏ súng vào tôi.
“...!”
Tôi chạy nhanh hết mình để ra khỏi băng ma pháp bùng nổ dưới chân, mỉm cười với bản thân.
“Ooh. Nụ cười xấu xí của cậu trông thật đẹp trên mặt Hibiki ha?” R nói.
“Im đi!” Tôi cứ chạy, cố hết sức để bơ nhỏ.
Kokomo đã niệm một câu phép vào tôi để thay đổi ngoại hình của tôi. Rõ ràng đó là điều mà tất cả cáo và chồn hương có thể làm, và cậu ta đã sử dụng nó để làm cho tôi trông giống Hibiki. Do đó, tôi có thể đánh lạc hướng Kult.
Ngay lúc đó, cây dùi cui cảnh sát của Hibiki bay ra khỏi khói trong một đường thẳng vào đầu của Kult. Nhưng ngay trước khi nó trúng hắn...
“Nwah?!”
Giác quan thứ sáu đã cứu hắn, bởi vì Kult thấy cây dùi cui bay lên và giơ tay trái để chặn nó.
KA-CHINK! Có một tiếng kim loại vang lên khi dùi cui dội lại và rơi xuống đất thay vì đập vào đầu hắn.
“Thất bại sao?”
Tôi ôm lấy một thân cây gần đó và dừng lại một cách đột ngột.
Tệ thật. Vào lúc này, ít nhất tôi phải đưa Hibiki và Kokomo ra khỏi đây... Tôi quay lại và cố tình lao vào Kult.
Nhưng vì sao đó mà Hibiki cũng vậy.
“?!”
Cứ thế này, cả hai chúng tôi đều sẽ bị bắt! Hibiki biết rằng một trong hai chúng ta đang giả mạo để đánh lạc hướng, cô ấy đang nghĩ gì vậy chứ? Tôi không biết cô ấy đang cố gắng làm gì.
“Gaah! Ai mới là người thật đây?”
Nhưng Kult cũng bối rối.
Tàu Chiến Kult chỉ có súng Gatling ở phía trước để tập trung sức mạnh. Và vì hắn không thể bắn vào cả hai chúng tôi, có vẻ như hắn không thể quyết định nên tấn công “Hibiki” nào. Vì thế...
“Namidare Rekka! Chạy đi!” Tôi hét lên bằng giọng Hibiki.
Kult! Ngươi là thiên tài, nên nhất định phải nhận ra!
Nếu một trong hai Hibiki gọi người kia là “Namidare Rekka”, thì ai là thật?
“Vậy, ngươi là người thật!”
Đúng thế! Nhắm vào ta đi!
Tôi đã thành công trong việc lừa Kult, sau đó quay lại để chạy lại. Bây giờ điều tôi cần làm là để Hibiki thật tránh càng xa càng tốt...
“Không! Bắt ta nè!”
Aaa, chết tiệt!
Tôi nhìn lại khi đang chạy. Hibiki đã nhặt lấy một thứ gì đó từ mặt đất và giữ nó cao để tôi nhìn thấy.
“Là...! Là thế sao!”
Tôi lại đổi hướng. Cảm thấy như tôi đang làm rất nhiều. Mắt cá chân của tôi đang hét lên, nhưng tôi hướng về Hibiki trong khi tránh xa các khẩu Gatling hết mức.
“Chờ đã!” Kult cằn nhằn khi hắn đuổi theo chúng tôi trên chiếc chiến hạm bay.
Nhưng đây là bước nhảy cuối cùng. Tôi vung tay và chân của tôi nhanh nhất có thể, thậm chí quên thở. Và cuối cùng, Hibiki đứng trước mặt tôi.
Cô ấy đã chuyển viên ngọc lên thứ mà cô ấy đang cầm- chiếc nhẫn Kult đeo bên tay trái - và triệu hồi cánh cửa màu xanh dẫn đến một thế giới khác.
“Geh! Đó là...!” Kult nhanh chóng ngưng bắn khi nhìn thấy cánh cửa xanh. Có lẽ hắn lo lắng về việc đóng băng chiếc nhẫn. “N-Ngươi! Lấy cái vòng của ta lúc nào thế?!”
“Ngươi đã chặn dùi cui của ta bằng tay trái, phải không? Nó rơi xuống lúc đó.” Vậy âm thanh kim loại mà tôi nghe là cây dùi cui của cô ấy đã đánh vào cái vòng sao?
“Ngah! T-Trả lại đây!”
“Ngươi muốn lấy lại ư...” Hibiki đưa lên cao.
“Vậy đi lấy đi!” Cô ấy ném chiếc nhẫn ra xa nhất có thể.
“Gyaaaaah!” Tiếng la hét của Kult thậm chí còn to hơn.
Không có chiếc nhẫn, hắn không thể về nhà.
“Được rồi, đi thôi!”
“Ừ!”
Trong khi Kult đang đuổi theo chiếc nhẫn, Hibiki đặt tay lên cánh cửa xanh. Lách cách.
“Hửm?”
Có phải tôi đã nghe tiếng đó khi tôi mở cánh cửa màu đỏ không? Tôi nhìn vào tay nắm cửa.
“Chờ đã! D-Dừng lại!”
Tôi đã có một linh cảm khủng khiếp và cố gắng ngăn Hibiki lại.
“Đừng lãng phí thời gian! Cánh cửa sẽ biến mất!”
Nhưng cô ấy bỏ qua sự do dự của tôi và kéo tôi qua cánh cửa màu xanh. Ngay sau đó, tầm nhìn của tôi trở nên đen tối.
~ ~ ~ ~ ~
Tôi chợt tỉnh dậy rồi nhìn lên và thấy cánh cửa màu xanh biến mất.
“Ôi cái lưng tôi...”
Tôi hẳn bị đụng trúng khi bước qua cửa.
“Namidare Rekka, cậu ổn chứ?”
“Hửm? Ừ... Ui.”
Hibiki đã giúp tôi. Làm sao mà cô ấy luôn có thể đứng khi tiếp đất thế? Tôi thực sự cần cô ấy dạy tôi cái mẹo làm thế.
“...Cậu có thực là ổn chứ?”
“Ừ, ổn mà.”
“Nhưng cái vết thương trên lưng cậu...”
Ồ, hẳn ý cô ấy là chỗ mà Cửu Vĩ đánh trúng tôi.
“Cũng không sâu. Và nó ngưng chảy máu rồi. Tôi ổn.”
“......” Hibiki im lặng khi nhìn vào lưng tôi. “Là lúc cậu bảo vệ tôi sao?”
“Hửm? Không phải lúc đó cô bất tỉnh sao?”
“Kokomo mới nói với tôi.”
Đúng rồi ha. Họ có thể nói chuyện trong đầu cô ấy mà nhỉ?
“À thì, như tôi nói thôi, không tệ tới vậy đâu. Đừng có lo.”
“...Hừm.” Vì sao đó mà Hibiki tránh mắt khỏi tôi.
...Mình lại nói gì đó khiến cổ bực sao?
Tôi được Kokomo đảo ngược phép biến hình. Tôi cảm thấy thoải mái hơn trong cơ thể của mình. Có rất nhiều thứ khác trên cơ thể của một cô gái... Giống như, um, ngực và... cái... Không, đừng bận tâm.
Dù sao thì...
“Đi thôi...”
“Ừ...”
Hibiki và tôi cùng thở dài và nhìn quanh.
Chúng tôi đang ở trong đất hoang. Chẳng có lấy một cái cây nào. Vùng đất khô cằn tít xa tầm mắt.
“Như tôi nghĩ, giờ chúng ta đang ở một nơi khác... Đây có phải Trái đất? Hay một thế giới khác?” Hibiki thì thầm với chính mình.
“À, về chuyện đó...” Tôi đưa tay lên để đáp lại tiếng thì thầm của Hibiki. “Gì?”
“Tôi vừa nhận ra rằng có một cái núm xoay trên nắm cửa đó.”
“Một cái núm xoay?”
“Ừ. Cái ta có thể xoay.”
“Nói mới nhớ, cảm thấy như tôi đang quay cái gì đó khi tôi xoay tay nắm cửa.”
"Cái núm xoay đó có lẽ là thứ định nơi cửa tới. Tôi vô tình xoay đi khi tôi mở cánh cửa màu đỏ trong phòng thí nghiệm Kult.”
“......”
“G-Gì hả?” tôi hỏi.
“Tuyệt. Nói cách khác, nếu cậu không quay cái đó, chúng ta có thể quay lại mà không bị cuốn vào câu chuyện không cần thiết này.”
Cô ấy trông giống như đã sẵn sàng để giết tôi. Nhưng thật không công bằng. Cô cũng không nhận ra mà! À, sao cũng được. Chắc đó vẫn là lỗi của tôi.
“...Hừm.” Hibiki chùn vai. “Ngồi ở một nơi trống trãi như thế này chẳng ích gì. Chúng ta đi, Namidare Rekka.”
“Ừm, ừ...”
“Hả? Gì đấy? Có gì đó dính trên mặt tôi à?”
“Không... à thì, tôi biết giờ có hơi muộn rồi, nhưng bộ không kêu nguyên họ tên của tôi khó lắm sao vậy?”
“......”
Có thể đã quá muộn, vâng. Cô ấy nhìn tôi như thể vô vọng.
“...ượng lắm, đúng không?”
“Hả?”
“Gọi tên con trai như vậy ngượng lắm.” Lần này đến lượt tôi thấy kinh ngạc.
“C-Cái gì?! Tại sao cậu lại nhìn tôi như thể tôi kỳ quặc lắm thế?” Cô lắp bắp.
“Không đâu, thực sự...”
Nhắc mới nhớ, cô ấy cũng gọi trọn tên của Kult, và cổ thậm chỉ không hỏi Kokomo xem cậu ta họ gì.
“Cô ghét con trai à?”
“Không phải thế,” cô nói. “Tôi chưa từng thực sự có cơ hội để tương tác với bất kỳ... Chờ đã, cậu đang bắt tôi nói gì vậy hả?!”
“Gwah!”
Cô ấy... Cô đấm tôi đến chết trong ánh mặt trời oi ả... Đó có thể là sự kiện tồi tệ nhất mà tôi gặp trong ngày. Nhưng trong khi chúng tôi ẩu đả, tai cáo trên đầu Hibiki đột nhiên co giật.
“U-Um, hai người à... tôi đã bảo đừng có nói bằng miệng tôi!” Kokomo cố nói gì đó, nhưng Hibiki cắt lời cậu.
“ROAAAAARRRRRRR!”
Đột ngột một chấn động rầm lên khiến tất cả tiếng nói của chúng tôi lấn áp.
“C-Cái gì thế?”
Có vẻ như giọng của ai đó... có lẽ. Cách nó run màng nhĩ của tôi và đập vào não khiến tôi khó tin rằng có người đang gây ra tiếng ồn đó, nhưng chắc chắn đó là âm thanh của con người.
“Nó đang tới đây!” Hibiki hét lên.
Khi tôi quay sang hướng mà cô ấy chỉ, tôi thấy một đội quân khổng lồ đang hướng về phía chúng tôi. Có một nhóm lớn người vũ trang đang tiến qua đường chân trời... nhưng có một điều kỳ lạ đối với hình dáng của họ.
“Hình người... vàng kim?”
Họ trông như những hình người được vẽ biển báo thoát hiểm khẩn cấp, trừ việc thấp hơn và rộng hơn về chiều ngang... Họ trông như được làm bằng đất sét. Và mỗi người đất sét vàng đang cầm những vũ khí như giáo, cung, kiếm và khiên khi họ tiến về phía chúng tôi.
“Chúng cũng tới từ phía đối diện nữa kìa!”
Tôi quay lại và nhìn thấy một đội quân người đất sét đang tiến lên từ phía sau chúng tôi, giống như cô ấy nói. Những người này có màu trắng. Họ có ít người hơn đám màu vàng kim, nhưng họ cũng đang cầm vũ khí và la hét.
Dù tôi có chậm hiểu đến đâu, thì thậm chí tôi cũng có thể biết được điều gì đang xảy ra... Thay vào đó, điều sắp xảy ra.
“Một cuộc chiến tranh...?”
Đó là một từ đơn giản. Nó gần như siêu thực để nói to lên, nhưng điều đó đang diễn ra. Xảy ra ngay trước mắt tôi.
“Cậu đang làm gì đấy? Chúng ta cần phải ra khỏi đây!” Hibiki chộp lấy tôi và kéo tôi đi.
“Đ-Được!”
Chúng tôi chạy khỏi chiến trường càng nhanh càng tốt.
~ ~ ~ ~ ~
Sau khi chạy trốn được đội quân đất sét, chúng tôi đi lang thang qua vùng đất hoang trong nhiều giờ liền.
“Hahh... Hahh...”
Nóng bức, ánh nắng đang đốt cháy da tôi. Không có bóng mát nào và không có nước, chúng tôi cạn năng lượng một cách nhanh chóng. Ngay cả Hibiki cũng loạng choạng.
Tôi muốn nghỉ ngơi, nhưng nếu Kult tìm thấy chúng tôi trong một nơi đồng không mông quạnh như thế này, chúng tôi sẽ tiêu. Chúng tôi không nên ở một chỗ.
“...Cô nghĩ bao lâu nữa Kult sẽ tới đây?” Tôi hỏi Hibiki khi tôi không thể đi nữa.
“Hắn có con lắc thăm dò, nên hắn có thể tìm thấy chiếc nhẫn. Hắn sẽ nhanh chóng tới đây.”
“Vậy, chỉ là vấn đề thời gian.”
“Im đi.”
Cuộc trò chuyện dừng lại ở đó.
Thật kỳ lạ, nhưng một phần của tôi mong muốn Kult xuất hiện. Nếu bây giờ hắn xuất hiện, chúng tôi sẽ không có cách nào đánh bại hắn, nhưng ít nhất tôi cũng không cần phải đi nữa.
Cả Hibiki và tôi đã đạt đến giới hạn tinh thần của bản thân. Khi ta bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, tâm trí ta đi theo hướng đen tối. Ví dụ, tôi bắt đầu suy nghĩ về dòng dõi của mình.
Dòng dõi Namidare khiến người thuộc nó bị kéo vào một câu chuyện không có nhân vật chính, và buộc họ phải đóng vai trò của nhân vật chính. Lúc đầu, tôi nghĩ đó là chuyện phiền phức. Nhưng thực tế thì trở nên tồi tệ hơn nhiều.
Đưa bản thân vào tình trạng nguy hiểm chưa đủ, còn khiến những người xung quanh gặp nguy hiểm khi mà chỉ ở cạnh họ. Cũng giống như một cuốn tiểu thuyết trinh thám mà câu chuyện không được gì nếu không có người chết ở quanh thám tử, những chuyện nghiêm trọng xảy ra xung quanh tôi theo nhiều cách. Đó là một chuyện trong tiểu thuyết, nhưng thực ra có ai đó như thế trong cuộc sống của ta hoàn toàn là một vấn đề khác. Ví dụ như Harissa. Mặc dù tôi đã từng cứu em ấy, bây giờ em lại bị thương vì tôi.
... Thế là thế nào? Nếu tôi muốn tránh làm tổn thương bất cứ ai, thì tôi phải tiếp tục đi sao? Không bao giờ có bạn bè? Chỉ cần giải quyết câu chuyện bất cứ nơi nào tôi đi, chỉ để lại phía sau những người tôi gặp trên đường đi? Đó có phải là vận mệnh của một Namidare không?
Cho dù chỉ đến khi tôi lớn lên, tôi vẫn chỉ là một tên nhóc. Không có cách nào tôi có thể xử lý được. Tôi luôn sống một cuộc sống hoàn toàn bình thường cho đến khi nó đảo ngược thế giới của tôi. Giống như một khối u ác tính. Tôi không thể cứ thế mà chấp nhận.
Tôi ước nó biến đi. Chuyện này chẳng bình thường chút nào.
Giống như Hibiki nói, có lẽ tôi nên để dòng dõi này tuyệt chủng...
Khi tôi bị lạc trong những suy nghĩ đen tối của mình, tôi chợt nhìn thấy một tia ánh sáng mặt trời lóe lên trong tầm mắt. Đó là một tòa nhà? Nếu đó là một tòa nhà, có nghĩa là có người đúng không? Nếu có người, có nghĩa là... có thức ăn đúng không?!
Hibiki dường như cũng nhận ra. Hai người chúng tôi nhìn nhau.
“...!”
Và sau đó không thèm gật đầu với nhau, cả hai chúng tôi bắt đầu chạy.
~ ~ ~ ~ ~
Thứ chúng tôi tới được dường như là một căn cứ thuộc về người đất sét trắng. May mắn thay, không có ai canh gác xung quanh, và chúng tôi có thể lẻn vào dễ dàng. Chúng tôi sử dụng các giác quan của chúng tôi về mùi, cơn đói, tìm kho lương.
“Tôi biết giờ hỏi thì đã quá muộn, nhưng liệu có thực sự ổn khi ăn mấy thứ này không?”
“Chỉ cần vui vì nó không phải là đất sét. Câm miệng và ăn đi,” Hibiki nói.
Đúng vậy. Lúc này, tôi sẽ đặt bụng của mình cao hơn ý thức.
Chúng tôi xong bằng cách uống thêm chút nước. Cuối cùng, chúng tôi có thể cảm giác như được sống.
“Được rồi, đầu tiên chúng ta cần thông tin. Đi thôi, Namidare Rekka.”
“Đi đâu?”
“Nếu đây là một căn cứ của người đất sét, nên có một kho vũ khí ở đâu đó. Chúng ta có thể tìm thấy vũ khí để chống lại Graphimore Kult ở đó.”
“Vũ khí à? Nhưng tôi không nghĩ chúng ta nên sử dụng bất cứ thứ gì quá nghiêm trọng...”
“Mục tiêu của chúng tôi là chỉ để bắt hắn. Và liếc qua chiến trường đó, tất cả người đất sét đều có vũ khí nguyên thủy như kiếm và cung. Tôi thực sự lo lắng rằng chúng ta sẽ không tìm thấy bất cứ thứ gì có thể chống lại khẩu súng Gatling của hắn...”
“Sẽ tốt hơn nếu ta có thể nói chuyện với hắn trước khi chiến đấu,” tôi nói.
“Hắn có kế hoạch cứu lấy thế giới của mình bằng cách bắt tôi và đưa tôi vào trong Infinity Reviver. Và hắn có đủ sức mạnh để làm điều đó, vì thế không có lý do gì để thương lượng,” cô trả lời.
“Đúng vậy, có lẽ...”
“Tất nhiên, nếu chúng ta có điều gì đó để đưa cho hắn, điều đó có thể thay đổi mọi thứ.” Mắt Hibiki nheo lại, như thể cô đang hỏi tôi một câu hỏi.
Một cái gì đó Kult muốn... đó sẽ là một cách để cứu câu chuyện của Kult. Nếu chúng tôi có một thứ như vậy, thậm chí Kult cũng sẽ nghe chúng tôi.
“...”
Nhưng thật không may, tôi vẫn chưa nghĩ ra gì cả.
“Nói cho rõ nè,” Hibiki nói, “kế hoạch của tôi là nghiêm túc bắt Kult từ bỏ Infinity Reviver và di cư người của hắn đến một thế giới khác. Tôi nghĩ đó là cách tốt nhất.”
“Tôi biết.”
“Namidare Rekka, nếu cậu muốn giải quyết câu chuyện theo cách riêng của mình, cậu cần đưa ra một giải pháp vào lần kế gặp Graphimore Kult.” Giọng của cô ấy nghiêm ngặt khi nói thế.
Sau đó, chúng tôi sử dụng kỹ thuật biến đổi của Kokomo thành người đất sét trắng và rời khỏi kho lương.
“...Nè, chúng ta không nên ẩn nấp chút sao?”
“Cậu nghĩ ai đáng ngờ hơn: người đang đi dạo giữa phố, hay người đang trốn sau những cột đèn khi đi? Phép của Kokomo khiến chúng ta trông giống như họ, nên hãy đi như không có gì để giấu.”
Có rất nhiều không gian giữa các tòa nhà trong căn cứ, và có rất ít chỗ trốn trên đường. Không có nơi nào để trốn. Nếu bất cứ ai đi qua, chúng tôi sẽ được bị phát hiện ngay.
Tuy nhiên, may mắn thay, chưa có ai đi qua chúng tôi.
...Nhưng, chờ đã, tại sao có quá ít người ở đây? Con đường rộng, và có những đường đi trông giống như chúng đã được làm một chiếc xe Jeep hay gì đó, nhưng chúng tôi là những người duy nhất trên đó.
Cũng tốt cho bọn tôi... nhưng vẫn kỳ lạ.
“Nè, Hibi...”
Và khi tôi bắt đầu nói điều gì đó với cô ấy...
“Làm gì ở đó thế?!”
“!!”
Tiếng hét đột ngột làm chúng tôi đóng băng.
“Nè, đừng nói là rằng họ nhận ra chúng ta...” Tôi lẩm bẩm.
“Bình tĩnh. Cứ chờ đã.”
“Quay lại!” Giọng nói hét lên từ phía sau chúng tôi khi chúng tôi thì thầm.
Tôi quay lại, nhưng vẫn cứng người do căng thẳng. Như tôi mong đợi, có một người sét đội mũ bảo vệ đang đứng đó.
“Bài diễn thuyết của Thủ lĩnh Tối cao đã bắt đầu! Đến thao trường ngay!”
Khuôn mặt anh ta chỉ có miệng, không có mắt và mũi, nên thật khó đọc được biểu hiện của anh ta. Nhưng tôi có thể biết anh ta đang bực.
Không giống như anh ta đã biết chúng tôi là ai... nhưng làm sao chúng tôi qua được chuyện này đây? Khi tôi rên rỉ, Hibiki đưa ra lời chào.
“Xin lỗi sếp! Chúng tôi vừa mới được triển khai ở đây hôm qua và bị lạc!” Wow. Cô ấy nói dối không chút ngượng miệng luôn!
“Lạc? Mấy người hẳn đã lơ là lúc được chỉ đường, lũ tồi tệ!”
“Tôi vô cùng xin lỗi! Chúng tôi rất mong muốn tham dự bài diễn thuyết của Thủ lĩnh Tối cao và muốn đến đó càng sớm càng tốt. Tôi chắc rằng ngài đang bận rộn, nhưng ngài có thể cho chúng tôi biết dường tới thao trường không?”
“Hừm... Được. Theo ta,” người đất sét nói.
Anh ta trông không hài lòng. Nhưng có lẽ lời nói dối của Hibiki về việc muốn nghe bài diễn thuyết có huy quả, do đó anh ta ra lệnh cho chúng tôi theo anh ta. Anh ta bực bội chúng tôi nhiều lần, nhưng ít nhất anh ta cũng không đi sâu hơn về việc chúng tôi là ai.
“...Các đồng chí ...Chúng ta...”
Tôi có thể lờ mờ nghe thấy tiếng vị lãnh đạo của họ ở bên kia nhà kho. Đi tới góc, tôi thấy một cánh đồng khổng lồ với hơn một ngàn người đất sét đứng nối tiếp. Những người đất sét đều trông giống nhau, với chiều cao và hình dạng giống nhau, nên hàng ngũ trong rất gọn gàng và đẹp mắt. Chúng tôi tham gia vào cuối hàng.
“Đây là bài diễn thuyết cuối cùng của Thủ lĩnh Tối cao trước trận chiến cuối cùng. Nghe cho kỹ vào,” người đất sét trắng nói. Rồi anh ta rời đi.
Khi tôi thấy anh ta đi rồi, tôi thì thầm vào tai Hibiki, “Ta làm gì đây, Hibiki?”
“Ta sẽ lộ nếu di chuyển. Họ nghĩ ta là lính, nên sau khi hết bài diễn thuyết ta chỉ cần hỏi họ kho vũ khí ở đâu là được.”
Cô ấy đúng. Sẽ không lạ chút nào nếu một người lính muốn tới kho vũ khí.
Tôi gật đầu với Hibiki. Tôi quyết định tốt nhất chỉ nên lặng lẽ lắng nghe cái được gọi là Bài diễn thuyết của Thủ lĩnh Tối cao cho đến khi cuộc tập kết này kết thúc.
“Hỡi đồng chí, các cậu rất tốt khi chịu đựng được cuộc chiến lâu dài này.”
Thủ lĩnh Tối cao đang đứng trên bục xây bằng gỗ. Giọng của ông ta thật lớn.
Nếu tôi ở gần, nó có thể phá vỡ màng nhĩ của tôi.
“Lũ khốn gớm đó gọi chúng ta là một màu sắc kém cỏi, và tấn công chúng ta mà không có lý do! Nhưng tâm trí của chúng bị ô nhiễm! Chúng ít giá trị hơn bùn đất bẩn trên mặt đất!”
Một tiếng gầm chế nhạo vang lên đáp lại lời ông. “Nè...” Tôi thì thầm với người đất sét trắng trước mặt chúng tôi.
“Hửm? Gì đấy? Có phải mấy người tới trễ không?”
“Tôi có một câu hỏi.”
Hibiki đang thúc vào xương sườn tôi và thì thầm bắt tôi im lặng. Nhưng tôi không dừng lại. Có một điều tôi cần biết.
“Ông ấy nói về bọn khốn vàng kim, đúng không? Tại sao chúng lại đánh nhau với ta thế?”
“Hả? Giờ còn hỏi gì kỳ thế? Cậu phải nghe từ Thủ lĩnh Tối cao chứ. Lũ vàng kim chết tiệt nói rằng chúng ta là một màu kém hơn. Chúng đang cố đuổi ta khỏi lục địa chỉ vì thế.”
“...Màu, ý là màu da của chúng ta ấy hả?”
“Tất nhiên rồi! Chúng gọi chúng ta là lũ thất bại không thể tỏa sáng dưới ánh nắng! Chúng chế giễu chúng ta, lũ khốn đó!”
Không thể tỏa sáng? Cái đó... cái đó thật ngốc.
Họ thực sự chiến đấu vì một chuyện nhảm nhí thế sao? Mà, tôi đoán lũ ngốc là bọn vàng kim vì đã tấn công chỉ vì một chuyện như vậy.
Người sét trắng tôi đang nói chuyện có vẻ như nhớ một điều gì đó khó chịu, bởi vì anh ta giận dữ quay mặt về phía trước và bắt đầu la hét cùng với bài diễn thuyết của thủ lĩnh. Nhưng cuối cùng, chỉ la hét là không đủ cho họ. Người sét trắng cũng bắt đầu dậm. Hơn một ngàn cặp chân dậm mạnh vào mặt đất khiến cho mặt đất rung lên.
“Hỡi những người lính trắng dũng cảm, tinh khiết! Tiếng la hét tức giận của các người là thật? Các người có muốn dạy cho chúng một bài học bằng mọi giá không?”
Mặt đất rung lên dữ dội hơn.
“Rất tốt. Thế thì ta sẽ cho các người thấy vũ khí tối thượng của đội quân chúng ta.”
Có tiếng ồn lớn khi bốn bức tường của kho chứa bên cạnh thao trường đổ xuống.
Bên trong tòa nhà có một vật gỗ to lớn. Trông như một chiếc hộp lớn với mấy món đồ gắn vào, nhưng từ xa không có cách nào biết nó có tác dụng gì. Không có gì trang trí trên đó, nhưng cả hai bên được gắn với mấy thứ trông giống như một bức phù điêu trong hình dạng của một con rồng. Vì một lý do nào đó, nó nhắc tôi về Lea khi cô ấy ở trong hình dạng Leviathan.
Một cái hộp lớn. Và một bức phù điêu rồng trông như Leviathan.
Đó là tất cả những gì tôi có thể thực sự thấy từ nơi tôi đang đứng. Đây có phải là vũ khí tối thượng của Thủ lĩnh Tối cao?
“Tên của nó là ‘Eternal Death Before Defeat/Vĩnh Hằng Tử Vong Chi Tiền Đả Bại’(Claus: ‘Cái chết vĩnh cửu trước khi bại trận’, Xin lỗi, không thể tìm ra cái tên nào hay để dịch cả). Đó là vũ khí tối thượng của chúng ta sẽ đưa chúng đến địa ngục. Nó được nạp với một động cơ vĩnh cửu sẽ tạo ra một vụ nổ khổng lồ khi vượt ngoài tầm kiểm soát!”
Những người lính hét lên trong niềm vui.
Nếu nó bùng nổ khi nó vượt ngoài tầm kiểm soát, thì nó về cơ bản là một quả bom à? Tôi thậm chí không thể tưởng tượng nổi một tiếng nổ lớn tới thế nào từ một quả bom có kích thước như thế. Và nguồn năng lượng của nó là...
“Hibiki. Cô có nghĩ rằng thứ đó thực sự có một động cơ vĩnh cửu bên trong không? Trông như nó được làm bằng gỗ trong mắt tôi.”
“Ừ, nó không tồn tại nữa, nhưng họ nói rằng năm trước, một thiên tài ở châu Âu đã phát triển một chiếc máy chuyển động vĩnh cửu sử dụng bánh xe. Nó được cho là được làm gần như hoàn toàn bằng gỗ.”
“Tức là có thể?”
“Không biết... Nhưng tôi không nghĩ ông ta nói dối.”
“Tại sao? Có lẽ ông ta chỉ nói dối để truyền lửa cho quân đội của mình. Có thể, biết chứ? Có lẽ họ thực sự cần nó.”
“Cậu không nghe cái tên ông ta nói sao?”
“Um...”
Vĩnh Hằng... hay gì đó, phải không? Tôi nhớ nó đã dài và rất ngốc nghếch...
“!”
Tôi nín thở và nhìn vào thứ vũ khí kia lần nữa. Không thể nào...
“Chết trước khi bại trận, phải không? Nói dối khi định chết thì có ích gì không?” Tôi không nói gì.
“Và nhìn kỹ đi. Có rất ít người đất sét ở đây hơn so với số người vàng kim mà chúng ta thấy trên chiến trường. Tôi nghĩ rằng khá rõ ràng rằng cuộc chiến này sắp ngả ngũ rồi. Và những người đất sét vàng đang cố quét sạch bọn trắng... Nói cách khác, đầu hàng có nghĩa là chết đối với họ.”
Không có cách để giành chiến thắng và không có cách nào để tồn tại. Cách họ sử dụng cuối cùng là kéo kẻ thù của họ vào trong một vụ nổ lớn...
“Hỡi những đồng chí anh dũng của ta! Nếu các người có thể trì hoãn kẻ thù chỉ trong một thời gian ngắn, động cơ nạp vào bên trong Eternal Death Before Defeat sẽ đạt khối lượng chí tử và vượt khỏi tầm kiểm soát. Nó sẽ thổi tung chúng, cùng với khu vực xung quanh. Chúng ta sẽ được dẫn đường lên trời bởi động cơ và rồng, là một tông đồ của Thần Linh.”
“...Nghe chưa. Nên kế hoạch là gì đây, Namidare Rekka?” Hibiki hỏi.
“Kế hoạch?”
“Chúng ta phải mất vài giờ cho đến vụ nổ. Người đất sét trắng có lẽ sẽ làm tất cả mọi thứ họ có thể để câu giờ. Là người ngoài, chúng ta là những người duy nhất có thể ngăn chặn...”
Đúng rồi. Chúng tôi là những người duy nhất có thể ngăn chặn nó. Những người mang dòng dõi Namidare và Banjo là những vị cứu tinh của những câu chuyện đi tới kết cục xấu. Bắt kịp trong một tình huống mà chỉ có chúng tôi có thể cứu ngay trong ngày tức là chúng tôi đã là một phần trong câu chuyện.
Câu chuyện của người đất sét... trận chiến này.
Liệu chúng tôi có thể chấm dứt một cuộc chiến đã được khởi tranh? Chỉ với hai người? Làm sao?
“Chúng ta làm gì bây giờ...?”
Tiếng thì thầm của tôi bị át đi bởi tiếng hét của người đất sét.
~ ~ ~ ~ ~
Chúng tôi trốn vào một cái kho trống.
“......”
“......”
Hibiki và tôi đang nằm dưới bóng của một đống thùng, và cả hai chúng tôi đều không nói một lời. Phép biến đổi đã hết.
Chiến tranh. Và ‘Eternal Death Before Defeat’.
Nếu chúng tôi tin lời Thủ lĩnh Tối cao nói, động cơ đủ mạnh để tiêu diệt cả những người đất sét trắng và vàng, cũng như vùng đất xung quanh. Tôi không biết loại động cơ vĩnh cửu nào bên trong, nhưng thứ đó được cho là có thể tạo ra năng lượng vô hạn sẽ trở nên rắc rối... Khả năng ông ta nói dối là không cao.
Nếu điều đó xảy ra, câu chuyện của người đất sét sẽ nhanh chóng đi tới kết cục tệ. Nhưng chúng tôi có thể làm gì? Người đất sét trắng trong tình trạng tệ tới mức mà tự tử dường như là một lựa chọn hợp lý. Trừ khi chúng tôi có thể ngừng chiến tranh, không thì họ chắc chắn sẽ sử dụng động cơ.
Không, chỉ dừng chiến tranh là không đủ. Nguyên nhân gốc rễ của cuộc xung đột dường như là sự phân biệt màu sắc. Nếu chúng tôi không thể thoát khỏi định kiến đó, điều tương tự sẽ xảy ra ngay cả khi chúng tôi chấm dứt chiến tranh.
Có phải đó... Có phải đó là điều mà chỉ một nam sinh cao trung có thể làm được không? Chỉ có một vài anh hùng trong lịch sử đã từng thành công.
... Chắc chắn, tôi đã dừng một cuộc chiến tranh thiên hà một lần. Nhưng đó là vì tôi có thể tống khứ kẻ thù trước khi chiến tranh bắt đầu. Và tôi chỉ có thể có được những thông tin cần thiết để làm điều đó bởi vì Satsuki ở đó để sử dụng Toàn Tri Ma Pháp.
Tôi đã không có cách nào để ngăn chặn một cuộc chiến tranh khi nó đã bắt đầu. Nhưng nếu tôi không dừng bây giờ, câu chuyện này đang hướng tới tai ương.
Một lựa chọn sẽ là để phá hủy động cơ... Không, nếu tôi đã làm thế và nó nổ tung, chúng tôi sẽ không được gì cả. Tôi không biết gì về việc ném bom.
Iris đã tiếp cận tới công nghệ không gian mới nhất. Cô ấy có biết làm thế nào để giải giáp nó? Chờ đã, ngay cả khi tôi tháo bỏ Eternal Death Before Defeat, những người đất sét vàng sẽ vẫn giết tất cả người đất sét trắng.
Nếu Satsuki dùng ma pháp của mình để nghiên cứu lịch sử của người đất sét, liệu cô ấy có thể tìm ra một cách để chấm dứt sự phân biệt? Còn về yêu cầu Tetra để những người đất sét trắng sống trong Ngụy Giới ở Vùng Phong Ấn?
...Nhắc mới nhớ...
Tôi nhớ lại bức phù điêu rồng được khắc vào hai bên của hộp lớn. Thủ lĩnh Tối cao đã nói điều gì đó về con rồng là một sứ giả từ thiên đường. Rồng có lẽ là một đối tượng thờ phụng đối với họ.
Và con rồng trên bức phù điêu trong giống Leviathan.
“Đúng rồi...”
Với sự giúp đỡ của cô ấy, tôi có lẽ sẽ có thể ngăn người đất sét. Nhưng chỉ khi tôi ngưng được cuộc chiến, tôi không biết liệu tôi có thể dẹp bỏ định kiến gây ra trận chiến từ đâu hay không.
“...Chờ đã, mình đang nghĩ gì thế?”
Họ không ở đây. Tại sao tôi lại có thể nghĩ tới việc nhờ họ giúp chứ? Hơn nữa, tôi đã quyết định không kéo họ vào chuyện này thêm nữa mà.
Tôi lắc đầu để làm giảm đi sự yếu đuối đang tràn vào trong suy nghĩ của mình.
“Mình sẽ giải quyết vấn đề này. Bằng cách nào đó...”
Tôi siết chặt nắm tay như thể cố gắng đấm hạ điểm yếu của mình.
“Hibiki... Hãy làm chuyện này.”
“Làm gì?”
“Còn gì khác sao?” Tôi đứng dậy và đập nắm đấm vào ngực, tự nhủ mình phải chiến đấu vượt qua nỗi sợ hãi. “Chúng ta sẽ giải quyết tất cả! Cùng với nhau!”
“Cậu đang nói gì vậy?!” cô hét lên. Hibiki có vẻ như bắt đầu lo lắng. “Nghe này, chúng ta đã bị cuốn vào hai câu chuyện lộn xộn! Chúng ta không thể xử lý được nữa... Và chúng ta không thể ngăn một cuộc chiến!”
“Chúng ta sẽ ngăn nó lại.”
“Chúng ta không thể!” Cô ấy hét lên và lắc đầu ngoan cố.
“Dòng dõi của chúng ta là hy vọng cuối cùng cho những câu chuyện này. Dù có khó khăn đến đâu, chúng ta cũng không nên bỏ cuộc cho phút cuối.”
“Ừ, lý tưởng đó! Nhưng tôi bảo cậu nghĩ về những gì chúng ta thực tế có thể làm! Rõ chứ!”
Vâng. Cô ấy có thể nói điều hợp lý. Nhưng dù sao đi nữa... tôi, ít nhất, cũng không muốn từ bỏ cho đến phút cuối.
“Nếu cô nói không thể làm được, tôi sẽ tự làm.” Tôi cố gắng để cho cô ấy thấy mình kiên quyết như thế nào, nhưng...
“Tôi không để chuyện đó xảy ra đâu!” cô ấy hét từ đằng sau tôi.
“H-Hibiki?”
“Giải quyết ba câu chuyện cùng một lúc...? Nghĩ kỹ một chút thôi cũng biết nguy hiểm tới thế nào rồi!”
“À thì, chắc chắn thế, nhưng... không có lựa chọn nào khác. Tôi không thể bỏ rơi họ.”
“Cậu cố tự sát đó sao?!”
“Không đâu... À thì, tôi không định chết, nhưng tôi sẵn sàng chấp nhận rủi ro đó.”
Lập luận cứ tiếp diễn, nhưng vì lý do nào đó, Hibiki trông như cô đang khóc.
“Hả?”
Tôi không chắc làm thế nào để xử lý phản ứng bất ngờ này.
“...Cậu định bỏ lại tôi một mình sao?”
“Hả?”
“Cậu là người duy nhất trên thế giới này mà tôi lúc này có thể ở cạnh!” Cô hét lên khi nước mắt bắt đầu lăn xuống má. Ngay khi chúng rơi xuống, những giọt nước mắt khác chảy xuống theo.
“...Ý cô là sao?”
“Cậu không hiểu à? Đồ ngốc!” Cô ấy vừa hét vừa khóc. “Khi tôi làm tổn thương bạn mình, tôi nghĩ mình không thể ở cạnh ai nữa. Nhưng khi tôi biết rằng người như mình có thể ở cạnh ai đó, tôi không thể quay lại với cô độc nữa... Đó là lý do tôi tới với cậu! Thậm chí một ai đó như tôi cũng có thể ở cùng cậu...!”
Hibiki đã nói với tôi rằng cô ấy đến với tôi để cắt giảm tổng số câu chuyện mà chúng tôi sẽ bị cuốn vào. Nhưng đó không phải là lý do thực sự... Mà, nó có lẽ là một phần của lý do, nhưng cuối cùng cô ấy đã thừa nhận sự thật. Cô không thể trở lại với sự cô độc.
Đó là lý do tại sao cô ấy đến với tôi? Bởi vì cô ấy có một lý do ‘ổn’ để ở bên cạnh tôi?
“Cậu có biết tôi nghĩ gì khi gặp cậu không?!”
Lắng nghe tiếng nức nở, tôi nhớ ra lúc tôi quyết định đi cùng cô ấy.
“...”
Tôi đã nghĩ gì khi nhìn vào mặt cô ấy? Harissa vừa ngất đi. Tôi nhận ra rằng tôi là một mối đe dọa đối với những người xung quanh tôi và quyết định rời đi... nhưng không phải tôi cảm thấy tốt hơn khi biết rằng mình không cô đơn sao? Hibiki cũng vậy.
“Hibiki... Cậu không thích chuyện tôi có lẽ sẽ chết sao?”
“...”
Cô ấy đật đầu.
“Vậy không phải cậu muốn từ bỏ câu chuyện bởi vì cậu nghĩ không thể, phải không?”
Gật gật.
“Ra vậy...”
Tôi gật đầu đáp lại, bây giờ đã hiểu ra Hibiki đang nghĩ gì bên dưới vẻ ngoài lạnh lùng. Tôi muốn cứu tất cả các câu chuyện. Cổ cũng vậy. Cô ấy chỉ nói không muốn tôi dí mũi vào những câu chuyện này vì nó có thể khiến tôi bị giết.
Thế thì đơn giản rồi.
“Tớ hứa với cậu.”
“...?”
“Tớ sẽ không chết.”
Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt đầy lệ của Hibiki và hứa với cô ấy.
“Dù có thế nào, tớ hứa với cậu rằng tớ sẽ không chết! Tớ sẽ không hy sinh bản thân và bỏ lại cậu! Có lẽ cậu không nên dựa vào một tên bình thường như tớ, nhưng nếu cậu muốn... Tớ sẽ trở thành một anh hùng bất khả chiến bại!”
Tôi đặt càng nhiều tấm lòng vào những lời này càng tốt và có thể đảm bảo với cô ấy mọi sự đảm đảo tôi có thể nghĩ ra.
“Làm ơn đi! Tớ sẽ không chết! Do đó, đừng bỏ cuộc cho đến phút cuối cùng!”
Hibiki không thực sự là một người vô cảm. Nếu cô ấy như thế, làm sao cô ấy có thể bỏ lại người bạn duy nhất của mình khi bản thân bị kéo vào câu chuyện? Vì thế...
“Hibiki, làm ơn, chiến đấu cùng tớ.”
“...”
Hibiki nhìn lưỡng lự và chớp mắt vài lần.
“...Chỉ lần này thôi.” Giọng cô khàn khàn. “Chỉ một lần thôi, tôi sẽ... chiến đấu cùng cậu cho tới phút cuối.”
“Thật sao?!”
“Ừ. Nhưng nếu tôi nghĩ rằng cậu có thể chết, tôi sẽ kéo cậu ra khỏi đó dù cho có phải đá và la hét.”
“Tớ sẽ làm hết sức mình.”
Tôi cười cùng câu đùa của Hibiki.
Cô ấy dường như thư giãn trong một lát, nhưng sau đó vẻ mặt lại trở nên nghiêm trọng.
“Nghe nè. Giữ lời hứa của cậu, được không? Cậu là anh hùng bất khả chiến bại trong câu chuyện của tôi.”
“Rõ.”
Và chúng tôi hứa với nhau.
Được rồi, đã tới lúc. Chúng tôi sẽ cùng nhau giải cứu các câu chuyện.
---
Claus: Chào, tôi chính thức quay lại rồi đây.