Khi nhìn vào đồng hồ, đã hơn 10 giờ tối. Satsuki đang mệt mỏi. Cô thở dài một chút và ngưng kháng nguyền ma pháp của mình.
“Zzz... Zzz...”
“...”
Satsuki đã duy trì ma pháp suốt bốn tiếng, nhưng Harissa vẫn không cho thấy dấu hiệu tỉnh lại. Có lẽ cô bé sẽ không bao giờ...
Suy nghĩ đó lóe lên trong đầu Satsuki, nhưng cô lắc mạnh đầu. Thụy miêu ma pháp niệm lên Harissa mạnh hơn cô nghĩ. Satsuki bắt đầu mất hy vọng.
Cô nàng chưa quen Harissa được lâu, nhưng Satsuki thích cô pháp sư nhỏ nhắn từ dị giới. Chỉ là một cô bé tội nghiệp đột nhiên mất khả năng về nhà.
Ngay sau khi cô bé bắt đầu sống tại nhà của Rekka, Harissa đã yêu cầu Satsuki dạy mình làm việc nhà.
Cô bé nói rằng muốn giúp ích cho Rekka.
Có lẽ cô bé đã làm tốt việc nhà ngay từ đầu. Điều Satsuki thực sự phải làm là dạy cô bé đi mua sắm và sử dụng các thiết bị hiện đại. Harissa nhanh chóng giành hết tất cả công việc trong nhà Namidare. Thật dễ thương khi nhìn thấy cô bé cố gắng hết sức để giúp Rekka.
Trên thực tế, Satsuki có hơi hối hận khi dạy cô bé cách sử dụng bếp. Kết quả là, cô ấy ít có cơ hội để tự nấu bữa trưa cho Rekka. Món ăn Harissa nấu được dựa theo phong cách của thế giới quê hương cô bé. Chúng mang một hương vị độc đáo thực sự ngon.
Theo nghĩa đó, cô là một trong những đối thủ của Satsuki để có được trái tim của Rekka. (Thực tế việc ‘đối thủ’ lại mang số nhiều là đủ tệ rồi.) Nhưng như một người, Satsuki không bận tâm cô bé.
Cứ như có một cô em gái vậy, Satsuki nghĩ. Đó là lý do cô ấy muốn cứu Harissa bằng mọi giá.
“...Được rồi.”
Satsuki bắt đầu niệm lại ma pháp của mình. Một lần nữa, ánh sáng xanh tỏa ra trong tay cô ấy và nhẹ nhàng bao bọc Harissa đang ngủ.
“......”
Khi niệm ma pháp, Satsuki nhận ra mình đang nghĩ về cậu bạn thanh mai của mình. “Rekka...” Cô ấy thì thầm tên của chàng trai vắng mặt.
Thường thì tên của cậu mang ấm áp cho trái tim cô, nhưng bây giờ lại phủ một bóng đen.
Satsuki biết Rekka đang cố cứu Harissa. Cô chắc chắn điều đó. Cậu bạn thanh mai của cô là kiểu người đó.
Cậu có lẽ lười biếng, ghét nổi bật, và không bao giờ gây sự. Cậu là một chàng trai yêu thích sự bình thường, và ghét gây ra phiền phức. Nhưng thế không có nghĩa cậu sẽ không hành động để cứu người đang gặp rắc rối. Cậu phàn nàn, và nói rằng muốn người khác hành động vì mình, nhưng ...
“Rốt cuộc, Rekka sẽ không từ bỏ bất kỳ ai...” Cô nói mang chút lưu luyến.
Satsuki đã từng mang về một con mèo hoang, nhưng cha mẹ cô bảo cô ném nó đi. Rekka sau đó tìm thấy cô khóc, và bảo cô rằng cậu sẽ giúp tìm chủ mới cho nó.
“Cách đây không lâu, cha tớ đã cứu con mèo giữa dòng sông, và tớ đã giúp ổng tìm ai đó để nuôi nó,” cậu nói. Cậu thậm chí còn nói với cô rằng cậu biết tất cả những nơi tốt nhất để tìm. Nhưng...
“Không! Mình muốn nuôi nó!”
Satsuki lúc đó ích kỷ.
Theo tính trẻ con của mình, cô ấy yêu mèo. Lúc đầu, cậu cố thuyết phục cô bằng cách khác... nhưng khi nhận ra không hiệu quả, cậu đưa cô và con mèo đến ngôi đền trong khu phố.
“Hãy giữ nó ở đây và chăm sóc.”
“Được!”
Một thời gian sau đó, họ ghé qua ngôi đền mỗi ngày. Họ mua sữa cho nó uống và khăn để giữ ấm.
Sau một năm hoặc lâu hơn, con mèo lớn lên và đi lang thang ở đâu đó. Nhưng Rekka vẫn ở với cô cho tới kết thúc.
Cậu nghĩ một người truy cầu hạnh phúc là bình thường. Và dường như cậu nghĩ cũng là lẽ thường khi cố gắng và bảo vệ điều đó.
Nhưng... giờ đây cậu đã khước từ Satsuki một cách mạnh mẽ, và làm tổn thương cô.
Có lẽ cậu không có ý đó. Có lẽ cậu có lý do chính đáng. Có lẽ Satsuki đã hiểu lầm điều cậu đang làm, và trở nên buồn bã không vì lý do gì. Nhưng ngay cả như vậy...
Cô ấy không biết phải làm gì. Họ đã ở bên nhau kể từ lúc nhỏ, và đây là lần đầu tiên có chuyện như thế này xảy ra.
Bởi vì... cô ấy yêu Rekka.
Sự xáo động nhỏ nhất cũng làm tổn thương trái tim cô. Những vết thương đó sâu.
Cho dù Satsuki nghĩ nhiều thế nào đi nữa- cho dù có yêu cậu tới thế nào đi nữa- cô không thể hiểu nổi cậu lúc này. Nếu có thể, thì chẳng có vấn đề gì rồi.
Ngay cả Thông Tuệ Ma Pháp cũng không thể tiết lộ cảm xúc của con người. Sự không chắc chắn màu đen đã ăn sâu vào trái tim cô.
Một cơn đau, đâm sâu vào...
“...”
Satsuki nhắm mắt lại và cố gắng chịu đựng. Dẫu thế, cơn đau vẫn không dừng lại.
---
Thông báo: Sắp tới đây tôi có việc bận và nó chiếm hết quỹ thời gian của tôi cho nên là sẽ tạm ngưng, chắc tới hết tháng 3 thì sẽ trở lại, vậy hẹn cho tới khi đó gặp lại nhé, bye bye.