Tôi một mình chờ Kult ở vùng đất hoang vu, một khoảng cách xa căn cứ quân đất sét trắng. Và vừa hay, tôi cuối cùng đã nhìn thấy hắn bay cao trên bầu trời.
“Ngh... Là ngươi à?”
Hắn vẫn bay bằng Tàu Chiến Kult, nhưng hắn dừng lại khi thấy tôi.
“Nhỏ kia đâu?”
Hắn nhìn quanh vùng đất hoang vu. Không có bụi cỏ để ẩn nấp, và không có đá để trốn phía sau. Không có nơi nào để Hibiki trốn.
“Hibiki không có ở đây. Cô ấy trong căn cứ đằng kia.”
“Ra vậy. Thế thì ta không cần phải lãng phí thời gian với ngươi. Ta đi...” ông ta bắt đầu.
“Ý tồi đó,” tôi nói.
Kult đông cứng.
“Tại sao thế?”
“Ông đã thấy những người của thế giới này chứ? Họ giống như những con búp bê làm bằng đất sét. Mỗi người đều giống nhau, phải không?”
“Hừm. Rồi sao?”
“Ông đã bối rối khi chỉ có hai Hibiki trên Yêu Ma Sơn, phải không? Đó là bởi vì tôi đã sử dụng một phương pháp nào đó để biến đổi thành cô ấy. Nói cách khác, bọn này có một cách để thay đổi vẻ ngoài của mình.”
Nghe thế, Kult bắt đầu cau mày và rồi nhăn mặt.
“Có gần một ngàn người đất sét chỉ trong căn cứ đó. Ông có một cách để chỉ ra cô ấy trong một ngàn người giống hệt nhau chăng?”
Con lắc thăm dò chỉ cho hắn biết hướng chung chung của thứ ông ta muốn tìm. Sẽ không thể tìm thấy Hibiki giữa những người đất sét.
“Thế thì tại sao lại chờ ta ở đây khi ngươi có cách để lừa ta? Ta có thể bắt ngươi làm con tin nếu cần.”
Đôi mắt của Kult nheo lại sau cái kính một mắt.
“Tôi muốn thỏa thuận,” tôi nói.
“Thỏa thuận?”
“Có một động cơ vĩnh cửu trong thế giới này được gọi là ‘Eternal Death Before Defeat’.Nếu ông có khả năng sửa đổi bộ áo giáp của anh hùng để tạo ra Infinity Reviver, ông sẽ có thể sử dụng cái máy này để phát minh ra thứ để ngăn cái chết nhiệt của thế giới mình, phải không?”
Một động cơ chuyển động vĩnh cửu là một thiết bị được thiết kế để tạo ra năng lượng mãi mãi, nên tôi nghĩ Kult có thể làm gì đó với nó.
“...Là thật sao?”
Khi tôi đang nghi ngờ, Kult tuy nghi ngờ nhưng vẫn đớp mồi.
“Nếu ông nghĩ tôi nói dối, thì dùng quả cầu thủy tinh rồi tự nhìn đi.”
Nếu ‘Eternal Death Before Defeat’ thực sự là động cơ vĩnh cửu, thì nhất định sẽ là thứ Kult muốn.
Nó nên hiện ra trên quả cầu của hắn.
Kult cầm quả cầu của hắn và niệm chú.
“ ‘Eternal Death Before Defeat’ là một cái hộp lớn có phù điêu rồng?”
“Ừ, nó đó,” tôi gật đầu. “Nếu ông định trộm nó, bọn này sẽ giúp. Với sự giúp sức của bọn tôi, ông có thể biến thành người đất sét và tới gần nó.”
“Ra vậy,” hắn nói. “Và ngươi muốn nhận lại gì?”
“Thật mừng khi ông hiểu. Bọn này muốn hai điều. Một là đánh thức Harissa, cô gái mà ông dùng thụy miêu ma pháp lên bằng viên phép của ông đấy. Cái còn lại là cho bọn này mượn Infinity Reviver một thời gian.”
Với động cơ vĩnh cửu, Kult có thể ngăn chặn cái chết nhiệt của thế giới mình. Và bằng cách trộm nó, chúng tôi có thể ngăn chặn người đất sét tàn phá thế giới của họ. Infinity Reviver ban đầu được dự định để biến Số Mệnh của một người thành sức mạnh. Chúng tôi sẽ sử dụng nó để chống lại Cửu Vĩ Hồ, và Kokomo có thể phong ấn nó khi nó bị suy yếu.
Đó là kế hoạch mà tôi muốn dùng để giải quyết cả ba câu chuyện. Nhưng nếu không thể có được Kult hợp tác, toàn bộ kế hoạch sẽ vứt đi.
Ông ta nhìn tôi chằm chằm với đôi mắt nghiêm khắc.
“Ta không cần phải làm chuyện rắc rối như trộm động cơ vĩnh cửu. Ta chỉ cần bắt ngươi làm con tin. Thỏa thuận này ta chẳng được gì hết.”
Tất nhiên. Chuyện sẽ thế này.
Tôi muốn cứu cả ba câu chuyện, nhưng Kult chỉ quan tâm tới thế giới của mình. Chẳng lý nào hắn lại động ý giúp bọn tôi.
Nhưng...
“Chuyện đó,” Tôi nói.
“Oh? Và đó là gì?”
“Tôi sẽ không hy sinh Hibiki.”
“...?”
Kult hơi nghiêng đầu.
“Ông không phải là người xấu.” Tôi nói với vẻ chắc chắn. “Ông buồn khi đánh trúng Harissa bằng viên phép. Ông không cố ý. Chuyện đó làm ông lộ ra sơ hở.”
Nếu không có sơ hở, lọ tiêu tôi ném sẽ không trúng.
“...”
Kult vẫn không nói gì.
Ông ta cố hy sinh Hibiki vì, vào thời điểm đó, không còn cách nào khác để cứu lấy thế giới của mình. Kult nghĩ rằng Infinity Reviver là hy vọng cuối cùng của mình.
“Nếu ông có một cách để tránh phải hy sinh bất cứ ai, ông hẳn sẵn sàng làm những gì cần,” tôi tiếp tục. “Chúng tôi sẽ giúp ông có được động cơ vĩnh cửu trước. Một khi ông chắc rằng nó có thể cứu thế giới của ông, ông có thể cho chúng tôi mượn Infinity Reviver. Không có rủi ro cho ông.”
Sau khi nói phần của mình, tôi im lặng.
Giờ đây, là lúc cho Kult quyết định.
Trung thực, ông ta dễ dàng dùng tôi làm mồi để bắt Hibiki hơn là trộm cái động cơ khổng lồ đó. Ngay cả khi Kult không mạo hiểm gì cả, vẫn còn nhiều việc. Và tất cả những gì ông có được qua nhiều rắc rối là mạng của Hibiki. Mạng sống của một cô gái không liên quan gì đến ông.
Chỉ cần nhìn vào khách quan vào thứ ông đánh mất và đạt được, đây là một cuộc cược xấu đối với ông ta. Tôi chỉ dựa vào lương tâm của Kult. Tuy nhiên, tôi quyết định tin vào trực giác của mình. Dựa trên những cái nhìn thoáng qua của điều tôi đã thấy, Kult không phải là một kẻ xấu.
“...Rất tốt.”
Và niềm tin của tôi đã đến đáp.
“Ra vậy... Cám ơn.”
“Đừng có hiểu lầm. Ta chỉ nghĩ sẽ nhanh hơn việc đuổi theo ngươi khắp mọi nơi. Nếu ta không thể lấy được động cơ vĩnh cửu đó, ta sẽ đuổi bắt các ngươi lần nữa.”
“Biết rồi.”
Tôi bảo Kult đợi trong khi tôi đi đến căn cứ để đưa Hibiki tới. Bước đầu thành công. Tôi đã thuyết phục Kult, nhưng thế không có nghĩa là chúng tôi đã hết rắc rối.
“Rekka, có thực ổn không khi giải quyết những câu chuyện như thế này?” R hỏi khi đi theo tôi. Khuôn mặt nhỏ có lẽ cũng không cảm xúc như mọi khi.
“...”
Nhưng tôi chẳng có câu trả lời cho nhỏ.
~ ~ ~ ~ ~
Kult xoay chiếc nhẫn để triệu hồi cánh cửa xanh.
“Đầu tiên, ta sẽ chuẩn bị để ăn cắp động cơ vĩnh cửu.”
“Rõ.”
“Ừ.”
Hibiki và tôi gật đầu, và Kult bước tới cánh cửa màu xanh... hoặc thực sự, với một cái nút nhỏ, màu đỏ ở bên cạnh.
“Kult, cái núm đỏ đó là gì thế?”
“Đó là nút bộ nhớ. Nó có thể nhớ lại vị trí của ba thế giới cuối cùng đã tới. Nó cũng sẽ đưa ta về phòng thí nghiệm của mình.”
“Hê...”
Vậy ra cánh cửa có nhiều chức năng hơn là chỉ quay số. Mà, cũng đúng thôi. Sẽ thật phiền nếu phải quay số mỗi lần muốn tới cùng một thế giới.
Chờ đã. Vậy tức là...?
“Nếu cậu không nhận thấy cái núm, chúng ta có thể đã về được Trái Đất,” Hibiki nói, nheo mắt nhìn tôi.
“...Xin lỗi.” Tôi cuối đầu ngượng ngùng.
“Được rồi, đi thôi,” Kult nói khi bước qua cánh cửa.
Chúng tôi đi theo. Sau cơn chóng mặt thông thường, tôi hạ cánh xuống tầng trên phòng thí nghiệm.
“Gwah!”
Và hạ cánh, ý tôi là mặt đáp trước.
Tại sao hai người họ nhìn tôi như nhìn thằng ngốc thế? Và tại sao tôi là người duy nhất đập mặt xuống đất chứ?
“Cậu thật vô vọng ha, Rekka?” Thậm chí R cũng chế giễu tôi.
...tôi bắt đầu nghĩ nhỏ có lẽ đúng. Tôi đứng dậy, cảm thấy tỉnh táo.
“V-vậy, chúng ta sẽ chuẩn bị gì đây?”
“Hmm, đầu tiên tôi cần phải tạo ra phát minh tôi cần trong xưởng ở tầng hai, và sau đó...”
BEEEEEP! BEEEEEP!
Một tiếng ồn lớn vang lên trong cả phòng thí nghiệm, át đi tiếng nói của Kult.
“Này, tiếng gì đấy?” Hibiki hét lên khi che tai.
“Cảnh báo ở tầng một...?” Kult nín thở và tái xanh. “Meifa!”
Kult hét tên người yêu của mình khi ông điên cuồng chạy đến cái máy ở tầng một, nơi cô ấy ngủ.
Hibiki và tôi gật đầu với nhau và chạy theo ông ta lần nữa. Tôi đi đến căn phòng lớn, nơi tôi đã thấy cái máy. Hibiki đi vào phía sau tôi.
Chúng tôi cứng người.
“Meifa! Meifa! Đừng chết mà!”
Kult ở giữa phòng, ôm lấy người yêu đang ngủ trong vòng tay mình. Cái bóng lờ mờ của một con quỷ ở trên cái máy.
“Heh. Những vị khách mới.” Con quỷ nói lưu loát hơn tôi nghĩ.
Nhưng bất chấp lời nói lịch sự, trong nụ cười của hắn có sự suy đồi. Miệng hắn nhõe ra kéo dài từ tai này sang tai kia, và tôi có thể nhìn thấy nướu và nanh đỏ bên trong. Đôi mắt không mi của hắn chiếu sáng với tia đỏ. Những sừng giống đá giống như mọc lên từ hai bên đầu, và da dày bao phủ toàn thân. Trên lưng hắn cặp cánh da khổng lồ.
Tôi thậm chí không cần phải hỏi. Đây là kẻ gần như đã phá hủy thế giới của Kult.
“Ác Ma Thực Hắc Ám... Zolphiakd.”
“Oh? Ngươi thậm chí không từ thế giới này, và biết tên ta?”
“Làm sao ngươi biết bọn ta đến từ thế giới khác?!” Tôi hét lên.
“Đó là một vấn đề tầm thường.” Môi Zolphiakd cong lên trong nụ cười khi hắn vuốt ve cái gì đó trong tay.
Đó là mặt dây chuyền mà Meifa đã đeo. Lần cuối cùng tôi thấy, viên ngọc trắng, nhưng bây giờ nó nhuộm đen trong bóng tối với một vết nứt lớn.
“Oh!”
Tôi chợt nhớ ra tôi đã nhìn thấy một làn khói đen quanh ngực Meifa, trong khi Hibiki và tôi đang đánh nhau ở đây trước đó. Grrừ... Ngay cả khi Kult ở trong tầm nhìn của chúng tôi, sao mà tôi có thể nhìn thấy một dấu hiệu như vậy và thậm chí không nghĩ đến khả năng đó?
“Đó là một thách thức, phá vỡ phong ấn này... Nhưng đó là một sự giải trí tuyệt vời, Graphimore Kult,” con quỷ nói khi hắn quăng dây chuyền tới chỗ Kult.
Viên ngọc đen đập vào sàn và vỡ tan.
“Làm sao... làm sao ngươi phá được phong ấn?” Kult trừng mắt vào con quỷ khi nói.
“Đơn giản thôi. Tâm trí của con ả mà ngươi dùng làm vật chứa được liên kết với tâm trí ta qua những giấc mơ. Ta chỉ sử dụng kết nối đó để gây ra ác mộng cho con ả.”
“Ác mộng...?”
“Chính xác. Ta nuốt hết năng lượng hắc ám được sinh ra từ những cơn ác mộng và sử dụng nó để phá hủy phong ấn.”
Kult nói rằng năng lượng hắc ám là nguồn gốc của đau khổ và thảm họa, nhưng rõ ràng nó thậm chí có thể được sinh ra từ những giấc mơ. Vậy ngay cả những cảm xúc tiêu cực cũng có chút ‘hắc ám’ để hắn hấp thụ sao?
“Vậy ngươi khiến Meifa đau khổ ngay cả khi cô ấy ngủ?”
“Đừng hiểu nhầm. Bị phong ấn đã suy giảm đáng kể sức mạnh của ta. Ta chỉ đơn giản kéo bóng tối trong trái tim của con ả đó và biến nó thành những cơn ác mộng.”
“Bóng tối của Meifa...?”
“Ngươi thực sự nghĩ rằng con ả chịu làm vật chứa phong ấn và rơi vào giấc ngủ vĩnh cửu mà không có chút nuối tiếc nào sao?”
“Không thể nào... Meifa... Meifa chọn bảo vệ thế giới này!”
“Khi con người muốn phớt lờ những gì chúng không muốn thấy, chúng trốn đằng sau những từ vô nghĩa như ‘quyết tâm’. Có bóng tối ở khắp mọi nơi, tức là tuyệt vọng và đau khổ luôn ở đó, ẩn dưới bề mặt. Con người- chính thế giới- bị che khuất bởi nỗi thống khổ. Khi đối mặt với bóng tối tràn ngập như vậy, thì một từ như ‘quyết tâm’ còn có ý nghĩa gì nữa chứ?”
Kult tái xanh khi nghe tiếng thì thầm của con quỷ.
“Trong giấc mơ, con ả nói bất tận về sự hận thù của mình đối với ngươi.”
“K-không...!”
Tôi có thể thấy sức mạnh rút khỏi cơ thể Kult. Đôi mắt ông, đã từng tỏa sáng với một mong muốn mạnh mẽ cứu thế giới, bây giờ thật ảm đạm và trống rỗng như một con cá chết.
Con quỷ thấy thế và cười, rồi nhìn sang chúng tôi.
“Giờ thì, du khách từ thế giới khác. Các ngươi có thể giải khuây cho ta chứ?” Zolphiakd hỏi một cách vui vẻ, ánh sáng đỏ lấp lánh trong đôi mắt đen tối của hắn.
“Chặc...!”
Chỉ nhìn hắn thôi cũng khiến tôi nổi da gà. Đó là nỗi kinh hoàng mà tôi cảm thấy khi tôi chiến đấu với Ma Vương và Bahamut. Nếu tôi hạ thấp cảnh giác, hắn sẽ đập tôi như đập một con bọ ngay tức thì.
“Hibiki... Chạy tới chỗ Infinity Reviver.”
Bộ giáp của anh hùng từ thế giới khác được cải tiến, Infinity Reviver, vẫn dựng ở góc phòng. Nếu có một cách nào để chúng ta tồn tại qua chuyện này, có thể liên quan đến việc Hibiki mặc thứ đó.
“Nhưng nếu hắn cố cản chúng ta thì sao?”
“Tớ sẽ đáng lạc hướng hắn.”
“Nhưng...!”
“Hết cách rồi,” tôi khăng khăng. Hibiki nhìn đau đớn.
“Quá nguy hiểm! Nếu cậu chết...”
“Tớ sẽ không chết. Tớ hứa rồi, đúng không?” Tôi cố nở một nụ cười với cô ấy. “Đi!”
Khi tôi ra hiệu, cả hai chúng tôi chạy. Tôi tới chỗ Zolphiakd, và Hibiki tới chỗ Infinity Reviver.
“Vậy ngươi sẽ đánh ta?” Con quỷ cười.
“Hyaaahh!” Tôi ép mình hét lên và tung đấm với cả sức mạnh.
“Ngươi đã tôi luyện bản thân với ‘quyết tâm’ để chết chưa?” Zolphiakd cười toe toét. Trong khoảnh khắc đó, một cơn ớn lạnh dữ dội chạy dọc sống lưng tôi.
Tôi chỉ có thể đứng. Nắm đấm gần như buông lõng. Cơ thể tôi đóng băng.
“...Gah!”
Tôi siết nắm tay lại. Đây là tất cả những gì tôi có. Tôi nắm chặt tay và dồn sức vào chân. Không có cách nào tôi có thể thắng, nhưng tôi phải đi tiếp.
Zolphiakd chỉ đứng đó. Cười toe toét. Không động đậy. Tôi ép sức mình vào nắm đấm và tung đấm vào hắn.”
“—!”
Tôi hụt.
“Heh. Ta đã nói rồi. Ngay cả khi ngươi sẵn sàng chết, quyết tâm nhỏ nhặt của ngươi chẳng có ý nghĩa gì.”
Tôi nghe thấy tiếng thì thầm tai ương bên tai, rồi nỗi kinh hoàng lạnh lùng mà tôi cảm thấy phát ra từ Zolphiakd biến mất. Tôi ngã ngửa và đập đầu vào cái máy ngủ. Kính vỡ tan đâm vào cơ thể tôi, và tôi ướt sũng trong máu của chính mình.
“Chết tiệt!”
Tôi bỏ qua máu và nhảy lên. Nhưng vào lúc đó, đã quá muộn. “Hibiki!”
Cô ở trong tay Zolphiakd. Cô ấy không cử động, nhưng trông không ổn. Rõ ràng hắn đã đánh cô ấy bất tỉnh, nhưng ...!
“Đây là ý nghĩa của tuyệt vọng, nhóc.”
“Đồ khốn... Gwah!”
Khi tôi cố chạy về phía trước, có một cơn đau kinh khủng ở đùi tôi.
Chết tiệt, mảnh kính vỡ hẳn đâm sâu hơn tôi tưởng! Nó bị kẹt ở chân tôi. Tôi cúi xuống để kéo nó ra, nhưng...
Tôi cảm thấy có gì đó không ổn trong cơ thể mình.
“Gwaaahh! Aaah!”
Một cảm giác lạnh lan qua nửa dưới cơ thể tôi và đào sâu trong ruột tôi. Nó khiến tôi muốn nôn. Tôi rút miếng kính vỡ ra với tiếng hét, và máu bắt đầu chảy tự do từ vết thương há miệng.
Tôi không thể... đứng nổi!
“Hãy nhìn chính mình.” Zolphiakd liếc xuống tôi từ vị trí ưu thế tuyệt đối. Và rồi ánh mắt hắn nhìn vào Hibiki. “Hừm. Ta nghĩ con ả này sẽ giải khuây cho ta cho tới khi ta tìm được trò chơi mới.”
“Trò chơi? Giải khuây cho ngươi?”
“Chính xác. Cả thế giới này chỉ tồn tại để giải khuây cho ta.”
“Ngươi... Ngươi cố hủy diệt thế giới chỉ cho vui thôi sao?!”
“Đó là một vấn đề nhỏ... so với tội lỗi khiến ta nhàm chán,” hắn nói với giọng thì thầm đáng sợ. “Ta hy vọng con ả này có thể cung cấp cho tôi một số nguồn giải trí. Một khi ta chán, ta sẽ giết nó.”
“Thằng chó!” Tôi hét lên. Nhưng tôi vẫn không thể đứng được. “Chết tiệt...!” Đây có phải là kết thúc?
“Heheh. Giờ thì, ta nghĩ tới lúc ra ngoài rồi. Giờ đây, ta hoàn toàn tự do.” Zolphiakd bẻ khớp khi nói.
Ngay lập tức, hắn bị bao phủ bởi một vụ nổ lớn.
“Gì thế?”
Có một tia sáng đen lóe lên khi tôi bị thổi bay.
“Gwah!”
Sau một vài giây với cảm giác lơ lửng lạ lùng, lưng tôi chạm đất nặng. Chuyện gì đã xảy ra ...?
Trong một khoảnh khắc, cơn sốc làm tôi mệt mỏi, và khó có thể nghe rõ. Có vẻ như một thứ gì đó đang sụp đổ.
“...Oh.”
Bóng tối cuối cùng cũng bắt đầu rút khỏi tầm nhìn của tôi. Điều đầu tiên tôi thấy là cỏ cháy xém. Cổ họng tôi nóng. Thở thật khó khăn.
Gió trên da nói với tôi rằng tôi đã bị thổi bên ngoài. Tôi quay đầu và thấy rằng phòng thí nghiệm của Kult hầu như bị phá hủy. Tòa nhà giống như bị tách ra từ bên trong, và ngọn lửa đang bùng lên. Ở đây tôi có thể thấy những mảnh vụn trên mặt đất.
“Gaah...”
Kult nằm ngay cạnh tôi, máu chảy từ mặt. Ông ta đã cố gắng bảo vệ Meifa trong vụ nổ. Cái kính một mắt bị vỡ, và một nửa mặt kính đã mất tích. Ngay cả trong nỗi tuyệt vọng của mình, ông đã bảo vệ người phụ nữ mình yêu trong khi tôi không thể bảo vệ Hibiki, cộng sự của mình.
Tôi cắn môi, cảm thấy vô dụng. Vị máu của kẻ thất bại lan qua lưỡi của tôi.
Zolphiakd nhảy ra khỏi phòng thí nghiệm cháy với tốc độ chậm rãi. Hibiki vẫn còn trong tay hắn, may mắn là không bị thương.
“Ô? Cái gì thế này?” Zolphiakd có vẻ bối rối khi nhìn thấy bức tường ánh sáng. “Hừm, ra vậy. Ta nghĩ gì đó kỳ lạ rồi. Vậy thế giới này đã phải chịu số phận rồi sao? Thật là chán.”
Sự bối rối của hắn không kéo dài. Ngay khi hắn hiểu được tình trạng của thế giới, hắn bắt đầu nhìn quanh.
“Hửm? Và đó là gì?”
Zolphiakd vươn tay lên không trung, và cánh cửa màu đỏ trượt khỏi đống đổ nát của phòng thí nghiệm tôi chỗ hắn.
“Hmm... Ta có thể cảm thấy những dấu vết mờ nhạt của năng lượng thế giới khác từ bên kia cửa. Vậy chúng được kết nối sao?”
Hắn nhanh chóng nhận ra cánh cửa màu đỏ là gì. Vì hắn là một con quỷ ăn năng lượng, có lẽ hắn nhạy cảm với những khác biệt tinh tế về năng lượng? Nghĩ lại thì, hắn ngay lập tức có thể nói rằng Hibiki và tôi cũng đến từ một thế giới khác.
Hắn giơ tay tới cánh cửa màu đỏ, và tôi nghe thấy một tiếng nứt. Tay quay cùng với tay nắm cửa đã bị nghiền nát trong tay hắn.
Zolphiakd tặc lưỡi thất vọng và ném sang một bên các bộ phận bị hư hỏng. Sau đó hắn cố nhấn vào nút thu hồi ở bên cạnh cửa, nhưng cũng bị nghiền nát.
“Hmm... Đã lâu lắm rồi kể từ khi có lại cơ thể nên khó kiểm soát sức mạnh của mình ghê,” hắn thì thầm bình tĩnh.
Tuy nhiên, bất ngờ, cánh cửa đỏ tỏa ra năng lượng. Không khí xung quanh nó bắt đầu xoắn và uốn cong. Ba lỗ hổng, giống như wormhole, xuất hiện trong không gian méo mó. Chúng hợp lại qua cửa, và cánh cửa bắt đầu rạn nứt. Các vết nứt trở nên lớn hơn và lớn hơn cho đến khi...
RẮC!
Có một âm thanh giống như không gian đang tách rời, và khu vực méo mó xung quanh cánh cửa nổ, nhanh chóng bao phủ mọi thứ trong tầm nhìn.
~ ~ ~ ~ ~
Tại thời điểm này, tôi đã trải nghiệm cảm gác kỳ lạ này không biết bao nhiêu lần, nhưng lần này là tồi tệ nhất.
“Gwaaaaahh!”
Cảm thấy như một người khổng lồ đã nắm lấy đầu và chân tôi, và cố gắng vắt cơ thể tôi như một cái khăn.
Không đau; chỉ cảm thấy như bên trong của tôi bị xoắn lại. Nhưng cảm giác đó không kéo dài.
“Gaah!”
Tôi đập trúng đầu. Cứng. Lại nữa, tôi đập đầu khi tiếp đất.
Tôi mở mắt ra rồi thấy mình đang nhìn chằm chằm vào bầu trời trong xanh. Tôi quay đầu lại một chút. Tôi vẫn có thể nhìn thấy những tàn tích của phòng thí nghiệm Kult.
“Hả?”
Rốt cuộc tôi vẫn không bị xuyên không sao? Không thể nào. Cảm giác đi qua cánh cửa thật độc đáo. Tôi chắc chắn đó là điều mình cảm thấy.
Chuyện gì đang xảy ra?
Tôi nhìn xung quanh và thấy Kult gần đó, nằm trên Meifa để che chắn cho cô ấy. Ít nhất thì ông ta vẫn an toàn. Infinity Reviver cũng nằm bên cạnh ông.
“Oh, đúng rồi! Hibiki đâu?!”
... Và Zolphiakd đã đi đâu?
“Heh. Kiếm ai thế?”
“Ngươi-Gah!” Tôi hét lên.
Tôi đứng dậy, bỏ qua cơn đau rát ở lưng, và nghiến răng khi nhìn lên trời. Zolphiakd vỗ cánh mình khi hắn lơ lửng trong không khí phía trên tôi, vẫn giữ Hibiki. Hắn đang nhìn sang trái và phải.
"Đây là một thế giới khá thú vị phải không? Có phải một trận giao tranh đang xảy ra ở đó không? Những sinh vật đáng tò mò. Và chúng đang chiến đấu ở đó nữa... Hmm, sinh vật của thế giới này rất khác lạ.”
“...?”
Hắn đang nói gì? Chúng tôi không đi đâu cả. Chúng tôi vẫn ở phòng thí nghiệm Kult. Tôi nhìn Zolphiakd và cố gắng hết sức để có thể hiểu được ý hắn... và rồi tôi nhận ra có điều gì đó không ổn.
Một bầu trời xanh? Điều đó là không thể. Thế giới của Kult được bao phủ bởi một mái vòm ánh sáng. Không có cách nào tôi có thể nhìn thấy bầu trời.
Và thế giới của Kult thực sự nhỏ bé, vậy tại sao tôi lại nhìn đường chân trời? Không cần phải đề cập đến các bãi cỏ xanh tươi, gọn gàng và bụi rậm đột ngột cắt đứt, biến mất trong một vùng đất khô cằn. Nhưng sau đó tôi nghe thứ có vẻ như những người hét lên từ bên ngoài vùng đất hoang vu...
“Không thể nào!”
Tôi có thể nhìn thấy một tia sáng của một cái gì đó trên đường chân trời, như thể chúng phản chiếu ánh sang... Người đất sét!
“Vậy ta đang ở thế giới của người đất sét sao?”
Phải chăng Zolphiakd phá huỷ cánh cửa đã đẩy cả thế giới của Kult nằm chồng lên thế giới của người đất sét? Có phải đó là lý do có cỏ trong vùng đất hoang? Khi tôi đang suy luận, tôi bị gián đoạn bởi âm thanh của một vụ nổ khác từ hướng ngược lại.
“Giờ là gì đây?!”
Tôi quay lại và kinh ngạc một lần nữa.
Có một ngọn núi. Tất nhiên, thế giới vườn hoàn hảo của Kult không có núi. Sau đó, tôi có thể nghe tiếng cười quen thuộc, đáng sợ của quả hạch. Tôi có thể nhìn thấy những cột lửa và những cơn bão tuyết bùng lên từ rừng cây, cũng như những vách đá khổng lồ trên sườn núi giống như chúng được làm bằng những lưỡi dao khổng lồ vô hình.
Đó là yêu quái Nhật Bản, và tôi có thể nhìn thấy thứ họ đang chiến đấu. Đó là một con thú to lớn- Cửu Vĩ Hồ điên loạn.
“Yêu Ma Sơn cũng ở đây...” Không còn nghi ngờ gì nữa.
“Ba thế giới đã hợp thành một?” Đó là lời giải thích duy nhất.
Không, chờ đã. Có một điều tôi vẫn chưa cân nhắc, nhưng đó là vì tâm trí tôi đã từ chối thừa nhận khả năng. Bởi vì nó... thật không công bằng ...
Tôi bỏ lại tất cả mọi người để ngăn một chuyện như thế này xảy ra. Vậy tại sao?!
“...”
Tôi ngước lên nhìn R, như thể ủy thác cho cô hy vọng cuối cùng của mình. Tôi ước với tất cả trái tim mình rằng nhỏ sẻ từ chối.
Nhưng...
“Ừ, đúng như cậu nghĩ, Rekka. Có vẻ như chức năng thu hồi của cửa, à thì, bị hỏng hóc. Bây giờ cả ba thế giới đã xuất hiện tại Trái Đất.” Giọng nói của R vẫn lạnh như mọi khi.
Nhỏ tiếp tục giải thích thêm một chút nữa. Tôi nghe được mấy thứ như ‘có lẽ ở Thái Bình Dương’ và ‘cửa nhỏ, vì vậy nó chỉ chiếm một phần của mỗi thế giới.’ Nhưng không có gì quan trọng.
So với sự thất vọng trước mắt tôi, tôi...
“Tôi...”
Cửu Vĩ vẫn đang điên cuồng. Thiết bị ‘Eternal Death Before Defeat’ vẫn đang đe doạ nổ tung và phá hủy thế giới. Và rồi có Zolphiakd, Ác Ma Thực Hắc Ám.
Tôi đã mang cả ba thảm hoạ này trở về Trái Đất.
“Tại sao... Tại sao chuyện này xảy ra?!” Tôi hét lên.
Tôi thậm chí không chắc chắn về cảm xúc của mình, nhưng chúng đang nhâm nhe khiến tôi điên, nên tôi vẫn cứ la hét. Có lẽ tôi đang khóc. Hoặc có lẽ đó chỉ là máu chảy ra từ trán tôi.
“Ta nghĩ đã đến lúc phải đi,” Zolphiakd lạnh lùng nói.
“C-Chờ đã!” Tôi hét lên.
Nhưng con quỷ chỉ cười vào tôi.
“Ta từ chối. Có tất cả các loại quan cảnh quanh đây để giải trí cho ta. Ta sẽ xem. Ngươi có thể làm gì mình muốn, mặc dù ta quan ngại rằng ngươi sẽ kéo dài được lâu với vết thương đó.”
Với máu trong mắt của tôi, tầm nhìn tôi thực sự nhuộm đỏ khi thấy Zolphiakd bay đi.
“Nguyền rủa ngươi...!”
Tôi với tay ra như muốn bắt lấy hắn, nhưng trước khi tôi có thể bước hai bước, cơn đau ở chân tôi khiến tôi vấp ngã xuống đất. Máu vẫn chảy ra.
Chân tôi trở nên nặng hơn và lạnh hơn ...
Nghĩ lại thì, có lần tôi đã đọc trong manga rằng có một động mạch quan trọng ở đùi của ta... Có phải tôi... sẽ chết...? Mọi thứ đều dần... dần đen tối...
“Rekka. Cậu còn sống chứ?”
Trời ạ, con nhỏ vô tình đang quan tâm hỏi đó à...
“Tôi vẫn còn sống... bằng cách nào đó...”
“Ồ, nghe thế mừng ghê,” R nói khi nhìn xuống tôi.
“Cô cần gì à?” Tôi hỏi một cách cay đắng.
“Rekka, cậu sẽ không chạy sao?”
“...Ý cô là muốn tôi từ bỏ tất cả và chạy đi sao?”
“Không, tui trung lập mà. Tui chỉ hỏi thôi, biết chứ?”
“Ư...”
Ít nhất là nhỏ vẫn như mọi khi.
Nhưng... nhỏ nói gì vậy? Tôi nên chạy? Sau khi kéo ba thảm họa tiềm ẩn lên Trái Đất sao?
Tôi không có ai giúp tôi lần này. Tôi chỉ một mình và sắp chết.
Nhỏ thực sự nghĩ rằng có điều gì tôi có thể làm bây giờ sao? Hay là nếu không có, tôi chỉ nên chạy?
Vâng... Làm thế là bình thường, phải không?
“Không đâu... tôi không chạy đâu.”
Nhưng thay vào đó, những lời phát ra từ miệng tôi là ngược lại hoàn toàn.
Dù cho có chạy đi, khách quan mà nói, cũng là điều bình thường thôi, cơ mà làm như tôi sẽ làm thế ấy. Đó không phải là loại ‘bình thường’ mà tôi muốn!
“Ra vậy. Nhưng kế hoạch cậu mới đề ra lúc nãy không bao gồm cứu mẹ của Kokomo hay những người đất sét trắng, phải không?”
“...!”
Nhỏ nhận ra.
Tôi chỉ lên kế hoạch phong ấn Cửu Vĩ Hồ, và tôi không có cách nào kết thúc chiến tranh hay sự phân biệt đối xử với những người đất sét trắng. Kế hoạch của tôi chỉ là một nỗ lực để tránh kết quả tồi tệ nhất.
Đó là giới hạn của tôi. Tất cả tôi có thể làm.
Nhưng bây giờ không còn là vấn đề nữa. Tôi đã ở ngưỡng cửa cái chết, và Hibiki bị bắt mất rồi. Tôi không thể giữ lời hứa với cô ấy.
Chết tiệt...
Tôi không thể cử động chân mình. Tôi thậm chí không thể thấy gì. Tôi không làm được gì nữa. Không gì cả...
Không một điều nào...
Tôi không thể tự làm được gì hết...
“Ồ, có vẻ như họ đã tới kịp lúc,” R đột nhiên thì thầm. “Hừm. Tui nghĩ mấy câu vô nghĩa kia câu giờ cũng được đó chứ. Sẽ rất tệ nếu cậu bất tỉnh vào thời điểm họ đến đây.”
Con nhỏ này đang nói gì thế?
Tôi di chuyển đầu của tôi một chút, và tôi có thể nhìn thấy một ánh sáng qua mí mắt khép kín của tôi... Bình minh đã vượt lên từ lâu ở Trái đất rồi, và mặt trời buổi sáng đang leo lên cao trên bầu trời.
Rồi tôi có thể cảm thấy ai đó đáp xuống cạnh tôi.
“Rekka.”
Hồi đầu, tôi không thể tin giọng nói gọi tên tôi là thật.
“Hả?”
Tôi nhìn lên, nhưng máu và nước mắt khiến tôi không nhìn thấy điều trước mặt mình.
Tôi cố hết sức mình để lau sạch chúng. Khi tầm nhìn của tôi bắt đầu rõ ràng, tôi thấy Satsuki, Iris, Harissa, Tetra, và Lea ... tất cả đứng đó, dưới ánh mặt trời.
“Các cậu làm gì ở đây thế...?”
“Cậu quên mất ma pháp của mình rồi sao?”
Chắc ý cổ là Toàn Tri Đại Ma Pháp, cho phép cô ấy truy tìm tất cả thông tin có trong vũ trụ.
“Tìm cậu là chuyện đơn giản nhất thế giới,” cô ấy nói.
“Ôi, Ngài Rekka, Người trông tệ quá! Đ-Để em xem nào!”
Harissa hoảng sợ và chạy về phía tôi, sau đó nhanh chóng bắt đầu niệm phép. Một ánh sáng ấm áp xuất hiện từ ntrượng phép của em và bắt đầu hồi phục vết thương trên chân tôi.
“Harissa... em ổn chứ?”
“Vâng! Satsuki phá vỡ phép ếm lên em!” Cô bé nói vui vẻ.
“Satsuki sao?”
Tôi nhìn về cô bạn thanh mai của mình.
“Đúng rồi đó. Nếu cậu nhờ mình giúp ngay từ đầu, cậu sẽ chẳng phải bị thương như vậy rồi,” Satsuki nói, cố hết sức nhìn đi.
Có lẽ cô ấy đang nói về việc tôi đã bỏ cổ lại để đuổi theo Kult. Với tình trạng hiện giờ tôi của mình, tôi có thể thấy lý do cô ấy cảm thấy như vậy.
“Rekka, vậy chuyện gì đang xảy ra ở đây? Tại sao có rất nhiều người giống nhau ở phe trắng và vàng đánh nhau? Có tất cả các loại giống như quái vật không gian chiến đấu ở đó nữa.”
“Ừ. Satsuki bảo tôi tới, nên tôi đi, nhưng chuyện gì thế này?”
Iris và Tsumiki đều có cùng một câu hỏi. Trên đường đến đây, họ hẳn nhìn thấy toàn bộ vụ tàn sát.
“... Đó là lỗi của tớ,” tôi nói.
“Tức là sao?” Tetra hỏi. Tôi có thể nghe thấy lo lắng trong lời nói của em ấy.
...Tôi phải nói với họ.
“Đó là tất cả câu chuyện mà tớ bị kéo vào... và tớ đem tất cả tới Trái Đất...”
Tôi có thể nghe ai đó hít vào. Tôi run rẩy, chờ đợi nghe những lời kế tiếp: ‘Cậu đã làm gì vậy?’
“... Đó là lý do cậu biến mất một mình?” Lea hỏi với giọng nhẹ nhàng, mặc dù cô ấy có vẻ hơi buồn khi nói. “Có nhớ điều cậu nói khi cứu tôi không? Khi không thể tự mình giải quyết vấn đề, tới nhờ người khác giúp là lẽ tự nhiên.”
“Vâng... tôi đã nói thế,” tôi trả lời. “Tôi biết thật chẳng ra sao khi không sống theo lời mình nói, nhưng...”
Tôi nhìn xuống, sợ phải nhìn thấy cô ấy thất vọng đến nhường nào với tôi.
"Nhưng... tôi bị kéo vào những câu chuyện như thế này sẽ khiến mọi người bị thương. Chẳng làm gì được với Dòng dõi Namidare rồi... và nó không phải là thứ sẽ dừng lại nếu tôi đánh bại người xấu, giống như với Bahamut. Vì thế...”
“Nên cậu rời xa bọn mình để bảo vệ bọn mình sao?” Satsuki cắt lời tôi và nhìn tôi. Tôi khẽ gật đầu, sợ ánh nhìn sắc nhọn của cô ấy.
“Đúng là thế... Như chuyện đã xảy ra với Harissa vậy...”
“Harissa ổn rồi. Nếu cậu nói cho mình trước đi chạy đi, sẽ có giải pháp dễ dàng hơn mà,” cô nói.
“Đ-Đúng vậy! Em ổn mà!” Harissa nói, vẫy tay với tôi như thể để chứng minh điều đó.
“Rekka, cậu có nghĩ rằng có ai trong thế giới này mà không gây rắc rối cho người khác không? Ta liên tục tương tác với người khác, nên tất nhiên sẽ thế rồi.”
“...”
Tôi dần dần bắt đầu hiểu Satsuki đang cố nói gì. Những lời của cô ấy bắt đầu thấm vào trái tim bị thương của tôi. Nhưng...
Tôi đứng lên trên đôi chân đã lành của mình và nhìn lại Satsuki kiên quyết.
“Cậu đã bỏ qua một điều. Có một người như tớ... Một kẻ khiến người khác rơi vào tình trạng nguy hiểm chỉ bằng cách ở cạnh họ không có quyền bên cạnh ai cả!”
Cuối cùng tôi đã nói những gì tôi thực sự đã suy nghĩ trong tâm trí suốt. Tôi không được phép ở cùng người khác. Đặc biệt không phải với những người tôi yêu.
Tôi không phải là một vị thánh. Tôi muốn được thoát khỏi dòng máu ngu ngốc này. Tôi không nghĩ rằng mình có thể chịu đựng được nó... nhưng tôi đã buộc mình phải chịu. Ngay cả khi nó phá huỷ tôi, tôi cũng không thể chịu đựng được khi nhìn thấy mọi người bị thương.
Nhưng Satsuki không nhìn đi, ngay cả khi tôi hét lên.
“Mình không quan tâm. Cậu có thể kết luận như vậy do lòng tốt của cậu, phải không? Nhưng cậu vẫn chưa hỏi bọn mình điều quan trọng nhất.”
“Điều quan trọng nhất? Là gì?” Tôi hỏi.
“Cứ cho rằng cậu khiến bọn mình gặp nguy hiểm chỉ bằng cách ở cạnh bên. Cứ cho rằng cậu mang thảm họa tới bất cứ đâu cậu tới... Chuyện đó vẫn không liên quan gì đến việc bọn mình có muốn ở cạnh cậu hay không.”
“...!”
“Giờ nói đi. Hỏi bọn mình. Hỏi ‘Tôi sẽ đặt mọi người vào nguy hiểm. Mọi người có muốn ở cạnh tôi chứ?’”
“......”
Tôi chỉ đứng đó.
Tôi thậm chí không cần phải hỏi. Khi nhìn vào mặt họ, tôi có thể biết câu trả lời mà họ sẽ nói.
“Nghĩ lại thì. Bọn này biết cậu bị cuốn vào chuyện khủng khiếp lần nữa, và bọn này vẫn tới đây. Dù biết đó là nguy hiểm, nhưng bọn này vẫn tiếp tục giúp cậu. Tsumiki thậm chí đã nói có trước khi mình nói với cổ chuyện gì đã xảy ra.”
“C-Cậu đâu cần kể cho cậu ta chuyện đó chứ!” Tsumiki hét lên. Má cổ nhuộm đỏ.
Nhưng Satsuki bơ cổ và cứ nhìn tôi chằm chằm. Đôi mắt cô ấy khiến tôi run rẩy. Tôi không muốn kéo họ vào... Đó là điều tôi đã quyết... Nhưng ...
“Ngay cả với Dòng dõi Namidare, tớ vẫn chỉ là một cậu bé bình thường. Cái ngày tớ thực sự không thể bảo vệ mọi người có thể tới.”
“Mình không quan tâm đến những giả thuyết,” Satsuki cắt lời tôi. “Thậm chí Toàn Tri Ma Pháp cũng không thể nói cho mình biết tương lai. Tương lai là điều chúng ta cùng tạo ra, Rekka. Và tất cả bọn mình đều muốn có một tương lai nơi bọn mình ở bên cậu. Thế còn cậu?”
“Tớ...”
Điều tôi muốn...? Quá rõ ràng. Tôi biết điều mình muốn. Tôi muốn ở cạnh mọi người.
Đó là điều tôi muốn nói... nhưng khi tôi nghĩ về chuyện có thể xảy ra, lời tôi chạy ngược vào trong. Ngay cả khi tôi vượt qua được chuyện này, chuyện kế tiếp xảy ra thì sao? Và sau đó nữa? Hay sau của sau đó?
Khi tôi đứng đó cắn chặt răng, R lướt nhẹ trên đầu tôi.
“Cậu tự suy diễn quá nhiều rồi, biết chứ...”
Nhỏ lơ lửng lộn ngược như lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau.
“Cậu có thể chạy khỏi dòng dõi của mình hay gì đó, nhưng chuyện đó không thay đổi thực tế là cậu đã cứu họ, phải không? Ngay cả khi cậu trưởng thành và mất khả năng của dòng máu, thì cũng không thay đổi cảm xúc của họ, đúng chứ?”
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, tôi nghĩ mình cảm thấy một mảnh cảm xúc nhỏ xíu trong mắt R. Phải chăng... tức giận?
“Rekka, không phải cậu nói sẽ không bỏ chạy sao? Nếu cậu thực sự có ý đó, thì tại sao cậu lại chạy khỏi cảm xúc của họ?”
Chạy khỏi...? Tôi đã không bỏ lại tất cả mọi người vì tôi muốn giữ họ khỏi bị tổn thương... Tôi chỉ đang chạy trốn?
“Giờ thì, tại sao không làm theo Satsuki đề nghị và hỏi họ đi?”
Liệu tôi có nên chạy trốn một lần nữa thay vì hỏi xem liệu họ có muốn ở cạnh tôi không? Mặc dù tôi muốn ở bên họ?
Khi mọi người phát hiện ra tôi thật sự nguy hiểm, họ có thể khinh tôi. Họ có thể thất vọng với tôi. Họ có thể bảo tôi tránh xa họ... Có thật là tôi đang chạy không? Có phải là tôi đã đẩy họ đi trước để họ không thể đẩy tôi đi?
“Rekka,” Satsuki nói với vẻ nghiêm túc trên mặt.
“Rekka.” Iris vẫn mang nụ cười tươi của mình.
“Ngài Rekka.” Harissa siết chặt cây trượng phép lên ngực mình.
“Rekka.” Tsumiki nhìn tôi chằm chằm.
“Rekka.” Tetra mỉm cười.
“Rekka.” Lea nhẹ nhàng mỉm cười với đôi mắt của mình. Nhưng tất cả họ đều nhìn tôi.
“... Mọi người ổn với chuyện này sao?”
Tôi chỉ là một thằng nhóc! Tôi không có sức mạnh! Tôi không phải anh hùng thực sự! Tôi không phải lúc nào cũng có thể cứu các người! Và tôi sẽ rên rỉ rồi phàn nàn trên đường đi! Mọi người có thể chấp nhận sao? Vẫn sẽ ở bên cạnh tôi chứ?
“Có thực sự ổn cho tôi ở bên mọi người chứ?”
“Được mà.”
Câu trả lời của các cô gái đáp lại như lẽ tự nhiên. Tôi có thể cảm thấy một gánh nặng được nâng khỏi vai mình.
“Thế...”
Nếu mọi người sẽ ở bên tôi và bảo vệ tôi...
“Tôi sẽ trở nên mạnh hơn, đủ để bảo vệ mọi người!”
Tôi siết chặt nắm tay lại.
Tôi vẫn còn sợ hãi. Tay và chân tôi vẫn run. Sự sợ hãi khi mất đi những điều tôi quan tâm vẫn còn đó. Nhưng nếu mọi người ở đó để giúp tôi vượt qua điểm yếu của mình...
Tôi siết nắm tay chặt hơn nữa.
Tôi sẽ cố gắng cho tương lai tốt nhất có thể- vì tôi và vì họ. Tôi sẽ không để dòng dõi của mình được lợi hơn bản thân tôi. Tôi sẽ chiến đấu. Vì những người đang ở cùng tôi.
Vì những câu chuyện cần sự giúp đỡ của tôi. Và ngay bây giờ, thứ tôi cần chiến đấu...
“Hibiki...”
Tôi nhìn lên bầu trời xa xôi theo hướng mà Zolphiakd đã mang cô ấy đi.
Banjo Hibiki, cô gái với dòng dõi giống như tôi... Cô ấy là lý do tôi bỏ lại tất cả mọi người, nhưng bây giờ tôi đã trở lại với họ.
Tức là Hibiki lại cô đơn lần nữa. Chuyện đó không ổn. Cô ấy là một đứa trẻ bình thường, cũng giống như tôi. Cô ấy cần một người nào đó bên cạnh mình. Và nếu đó là việc của tôi, thì... vũ khí hủy diệt thế giới, quái vật điên cuồng, chiến tranh, quỷ dữ kinh khủng... Tôi sẽ đánh bại tất cả.
Tôi nhìn quanh, nhận ra mọi thứ đã thay đổi đến thế nào. Đó là khi tôi nhìn thấy Infinity Reviver lần nữa.
“...!”
Ngay lập tức, mọi thứ liên kết.
Có những giới hạn với kế hoạch mà tôi phải tự làm, nhưng nếu mọi người giúp đỡ, chúng tôi có thể vượt qua những giới hạn đó.
Câu chuyện của Kult và Meifa ... Câu chuyện của Cửu Vĩ Hồ... Câu chuyện của người đất sét... Nếu chúng tôi cùng nhau, chúng tôi có thể cứu tất cả!
“Mọi người, xin hãy giúp tớ!”
- - -
Claus: Còn hai chương nữa là hết tập...