Ore ga Heroine o Tasukesugite Sekai ga Little Mokushiroku!?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3547

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1327

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 327

Tập 3 - Giao đoạn 3

Đã quá nửa đêm. Trong một giờ nữa, mặt trời sẽ lên.

Satsuki vẫn đang cố gắng phá vỡ ma pháp ếm lên Harissa. Cô ấy hầu như không ngủ. Bộ ngực nữ tính của Satsuki lắc lưng. Thời gian dài duy trì ma pháp đang bào mòn sức mạnh của cô. Satsuki chỉ có thể duy trì ma pháp nhờ vào một sự kết hợp đáng kinh ngạc giữa tập trung và tinh thần kiên trì.

Và rồi...

“Hãy vượt qua biên giới của ánh sáng cùng bóng tối, và tự giải phóng mình.”

Với tiếng rắc mà chỉ có một pháp sư có thể nghe, thụy miêu ma pháp ếm trên Harissa cuối cùng đã bị phá vỡ.

“Phù...”

Tất cả căng thẳng thoát ra từ cơ thể của cô ngay lập tức, và Satsuki dựa lưng vào ghế cùng một tiếng thở dài lớn.

“Zzz... Zzz...”

Harissa vẫn ngủ, nhưng đó là một giấc ngủ bình thường. Cô bé sẽ sớm tỉnh.

“......”

Satsuki cân nhắc việc phải lúc này. Cô ấy chỉ có thể tập trung như thế vì đã làm hết sức mình để tránh phải đối mặt với sự thật. Để tránh nghĩ về nó, Satsuki ngưng suy nghĩ về mọi thứ. Cô ấy tập trung hoàn toàn vào việc phá giải ma pháp.

Nhưng giờ đã xong rồi. Tức là...

“Rekka...”

Cô bị buộc phải nhìn vào hiện thực.

“......!”

Không còn gì để ngăn, Satsuki chỉ có thể khóc. Dòng nước mắt đầu tiên nhanh chóng rơi xuống, và rồi một dòng khác. Cô cắn chặt môi và cố gắng trấn áp tiếng ồn trong cổ họng.

“Waah... Waaahh...!”

Cố giữ lại tiếng khóc nức nở, mũi và cổ họng của cô ấy bắt đầu cay.

Ngay sau đó đôi mắt của Harissa mở ra một chút. Satsuki không thể không khóc, và Harissa đã nghe thấy.

“...Hở? Satsuki? Sao chị lại khóc?”

“Không, không có gì. Chỉ là...”

Satsuki nhanh chóng lau mặt bằng tay và cố đưa ra một cái cớ. Harissa vẫn có vẻ khỏ hiểu. Trong trạng thái sững sờ, cô nhìn chằm chằm một lúc rồi bất ngờ ngồi dậy.

“Chờ đã! Ngài Rekka đâu? Chuyện gì xảy ra với Ngài Rekka thế? Em ở trên tầng 2 nghe thấy một tiếng nổ lớn, và khi em xuống, có một người kỳ lạ...”

Mắt Harissa phóng qua trái và phải như thể đang cố nhớ lại chuyện xảy ra kế đó.

“Umm... umm...”

Nhưng có vẻ cô bé không thể nhớ. Harissa cũng bắt đầu khóc.

“Rekka... Cậu ấy không có ở đây.”

“Gì?”

“Cậu ấy để em cho chị, và rồi chạy đi cùng với cô gái Hibiki.”

Satsuki cố gắng nói một cách bình tĩnh và thờ ơ để có thể không khóc nữa.

“Chạy đi...?” Harissa lặp lại.

Cô bé cố gắng nhảy ra khỏi giường, nhưng Satsuki nắm lấy cổ tay em ấy.

“Chờ đã, em định đi đâu thế?”

“Tất nhiên là đi cứu Ngài Rekka rồi!”

Harissa đã ngủ suốt cả ngày và không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng trong giọng nói đó không hề do dự. Cô bé có lẽ đoán được rằng Rekka đã bị cuốn vào một câu chuyện khác.

Satsuki ghen tị với cách cô bé có thể nói, ‘Em sẽ cứu ngài ấy’. Nhưng cô vẫn phải nói với em ấy.

Satsuki phải cho cô bé biết điều cậu nói.

“...Rekka nói đừng tới.”

“Đừng tới?”

“Ừ, cậu ấy bảo không muốn chúng ta đi theo...”

Thật buồn, nhưng đó là sự thật. Cô ấy phải nói sự thật.

“Ngài Rekka nói thế?”

“Ừ.”

“Người nói rằng thật phiền phức nếu em đi theo sao?”

“Ừ.”

“Lý do là gì?”

“...Chị không biết.”

Satsuki hầu như không nói được gì, nên cô không thể biết được. Những lời của Rekka khiến Satsuki ngạc nhiên đến nỗi cô không nghĩ nên hỏi.

“...”

Harissa cau mày và nhìn xuống chân mình trong giây lát. Nhưng rồi...

“Dù sao thì em cũng sẽ giúp Ngài ấy.”

Cô bé ngẩng đầu lên và nói rõ ràng.

“Harissa, chị hiểu cảm xúc của em, nhưng...”

“Ngài Rekka đã cứu em hai lần.” Harissa nhìn thẳng vào mắt Satsuki. “Satsuki, em chưa kể cho chị chi tiết về chuyện ngài ấy cứu em, đúng chứ?”

default.jpg

“Chị nghe kể về việc đánh bại Ma Vương bằng súng laze, nhưng không nhiều hơn thế...”

“Rekka nói Người sẽ chiến đấu với Ma Vương một mình.”

“...!”

Satsuki choáng váng trong giây lát, nhưng cũng nhận ra rằng như vậy nghe có vẻ giống điều mà cậu bạn thanh mai của cô sẽ nói.

“Và em đã không nghe điều này cho đến tận sau đó, nhưng Ngài Rekka lúc đó không có ý tưởng nào về việc Người có thể đánh bại Ma Vương bằng súng laze. Người nói rằng chỉ nhờ may mắn nên thắng được, nhưng em không nghĩ đúng là vậy.”

Má Harissa hơi đỏ. Có lẽ cô bé đang nhớ lại chuyện đã xảy ra. Trong mắt em mang một ánh sáng mạnh mẽ.

“Ngài Rekka yêu cầu em đưa Người về nhà trước khi chiến đấu với Ma Vương. Nhưng khi em nói với Người điều gì sẽ xảy ra với em, Người nói rằng sẽ chiến đấu với Ma Vương.”

Nếu chỉ nghe một phần đó, ta có thể nghĩ rằng Namidare Rekka là một người mù quáng, suy nghĩ không nhất quáng. Một anh hùng trong truyện cổ tích hay tiểu thuyết huyễn tưởng sẽ không làm thế. Ngay từ đầu họ tuyên bố rằng sẽ đánh bại Ma Vương vì người dân và không bao giờ đi chệch lý tưởng đó.

Nhưng Namidare Rekka chỉ là một chàng trai bình thường. Loại mà ta có thể thấy ở bất cứ đâu. Satsuki biết.

“Không phải vì Người nghĩ có thể thắng, hay vì Người là một anh hùng,” Harissa tiếp tục.

“Ngài Rekka cứu em vì Người muốn cứu em. Không phải thế giới của Người. Không phải vấn đề của Người. Người có thể chạy đi. Và Người vẫn ở lại, chỉ vì thế. Lý do mà Người thắng, em nghĩ, là vì Người là một chàng trai tốt bụng.”

Thế cho nên, Harissa nói...

“Có lẽ Người nói sẽ đi một mình là tấm lòng của Người đối với chị và em. Em nghĩ rằng Người sẵn sàng chịu đựng tới thế vì chúng ta.”

“!”

Satsuki nít thở vì những lời phát ra từ miệng cô gái nhỏ.

“Và đó là lý do em không thể để Người hành động một mình.”

Rekka đã cứu tất cả mọi người vì cậu muốn cứu họ. Và bây giờ Harissa sẽ cứu cậu vì cô bé không để cậu làm thế một mình. Đôi khi cứu ai đó có nghĩa là hành động mà không cân nhắc đến cảm xúc của họ. Trên thực tế, khi Lea từ chối Rekka, cậu vẫn nắm chặt tay cô và cứu lấy cô.

Nhưng dù sao thì... Thậm chí nếu họ tát tay của ta đi và nói rằng việc ta ở cạnh chẳng ích gì... Nếu thực sự muốn cứu họ, không phải là nên cố chấp mà làm? Thậm chí nếu điều đó khiến họ ghét ta...

...Mình muốn cứu Rekka?

“Em nói đúng.” Câu trả lời nhanh chóng đến với Satsuki. “Chị cũng không thể bỏ cậu ấy một mình được.” Đó là cảm xúc của cô ấy.

Có một điều, liệu Rekka có thực sự nói điều khiến tổn thương cô bạn thanh mai của mình chỉ vì cậu nghĩ cô ấy chỉ mối phiền toái? Không phải có nhiều khả năng đó là một lời dối trá, giống như Harissa nói sao?

Không có bằng chứng nào cả. Nhưng Satsuki đã quyết định tin tưởng- vào cảm xúc của mình và vào sự tử tế của cậu bạn thanh mai.

Cô luôn nghĩ rằng việc của cô là khiến Rekka thoải mái và chăm sóc cậu nếu cậu phải đối mặt với một cái gì đó khủng khiếp hoặc chịu một gánh nặng không chịu nổi. Nhưng có lẽ Satsuki không cân nhắc về ý nghĩa thực sự.

Khi còn nhỏ, cô đem về con mèo hoang. Và chỉ một chút trước đây, Messiah đã đuổi bắt cô.

Rekka luôn ở đó vì cô.

Và do đó, cô ấy nghĩ rằng đó là tương trợ lẫn nhau. Satsuki tự thuyết phục mình rằng khi Rekka gặp rắc rối, cậu sẽ đến gặp cô và kể với cô nàng về những vấn đề của mình và nhờ giúp đỡ.

“Thật ngốc,” cô cười chế giễu bản thân.

Nếu muốn giúp cậu, thì đó không phải là hướng đúng. Satsuki không thể chỉ chờ cậu tới kể cho cô mọi chuyện. Cô phải tự đi giúp. Giống như khi Rekka cứu Lea.

Khi Lea từ chối giúp đỡ, cậu giữ chặt tay cô và từ chối rời đi.

Satsuki tự nhủ bản thân mình rằng đó là điều cô cần lúc này. Bàn tay nhỏ bé của cô ấy quá yếu để kéo Rekka đi cùng, nhưng cô siết chặt chúng bằng tất cả sức mạnh của mình

Và nếu vẫn chưa đủ...

“Đi thôi, Harissa. Tất cả chúng ta.”

“Hở? Tất cả chúng ta?”

“Ừ, tất cả chúng ta,” cô trả lời.

Cô đã đuổi theo một tên ngốc, đủ ngốc để hắn tự muốn bỏ đi và tự hành động, để lại đằng sau cô bạn thanh mai hắn biết trong nhiều năm. Để cứu ai đó không muốn được cứu, ta cần sức mạnh đáng kinh ngạc và thậm chí còn mạnh hơn thế nữa.

Đặc biệt là trong trường hợp cậu bạn thanh mai của Satsuki.