Ore ga Heroine o Tasukesugite Sekai ga Little Mokushiroku!?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

3 10

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

(Đang ra)

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

木の芽

Nhưng Ouga vẫn không hề hay biết, rằng những ấn tượng về bản thân cậu sẽ ngày càng vượt quá tầm kiểm soát. Liệu những hiểu lầm này rồi sẽ dẫn đến đâu? Một người thừa kế phản diện lại bị hiểu nhầm thàn

11 24

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

(Đang ra)

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

무빵죽

Ít nhất là tôi đã từng như vậy cho đến lúc này.

206 1956

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

114 2275

Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

(Đang ra)

Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

Haneda Usa

Một buổi tan trường nọ, Miyagi mời Sendai vào phòng mình như thường lệ và đưa ra một lời sai bảo cực kì bất thường.

9 22

The Support Ate it All

(Đang ra)

The Support Ate it All

주급루팡

Tất cả những từ này đều nói về tôi. Nhưng liệu đây có thực sự là thế giới của trò chơi đó không?

5 23

Tập 3 - Mở đầu

Claus: từ đây là đã vượt manga...

---

“Namidare Rekka, cậu cần phải cưới tôi.”

“.......Hả?”

Cô ấy đang nói cái quái gì vậy? Tôi trố mắt nhìn vào cô gái đang đứng trước nhà tôi với hai cánh tay khoanh lại.

Nét đặc trưng khá rõ và có cơ bắp như con trai, nhưng một cặp đồi chắc nịt đang tỏ rõ bản thân bên dưới lớp áo thun và áo khoác của cổ. Cả áo khoác và cái quần túi hộp(cargo pants) của cô có nhiều cái túi với kích cỡ khác nhau. Mỗi cái đều nhét gì đó bên trong. Thậm chí trên eo cũng có mang một cái túi nhỏ nữa. Cô ấy trang bị rất nhiều.

Tôi nghĩ cô ấy có thể là một người lính, nhưng cô lại mang khí sắc khác với R. Cô ấy giống như... một chiến binh, có lẽ? Vậy tại sao cô gái chiến binh trầm tĩnh này lại yêu cầu tôi cưới cô ấy một cách đột ngột như vậy? Thậm chí còn làm tới mức đợi ở trước nhà tôi vào buổi chiều nữa... Thật là khó hiểu.

“Hừm. Cậu không nghe à, Namidare Rekka?” Cô ấy chỉ vào tôi bằng tay phải đang mang một cái găng tay không ngón. “Cưới tôi đi.”

default.jpg

“Um... Có nghe mà, được chứ?” Tôi không chắc nên phản ứng thế nào khi đột nhiên được cầu hôn.

“Thật hoàn hảo. Cưới cô ấy đi, Rekka. Vậy sẽ giúp tui hoàn thành nhiệm vụ và khiến cuộc sống của tui dễ thở hơn chút đó.” Ờ, R, cô có thể im lặng một chút không? Thực ra, mãi mãi luôn cũng được.

Tôi bơ con nhỏ tóc lam từ tương lai như thường lệ. Chuyện gì đang xảy ra đây? “Này, chúng ta có từng gặp nhau ở đâu đó rồi chăng?”

“Không, hôm nay là lần đầu gặp mặt.”

Tôi đã hy vọng rằng có thể có một số liên quan giữa chúng tôi mà tôi quên mất, nhưng không may mắn vậy. Và không có cách nào tôi có thể được một cô gái mà tôi chưa bao giờ gặp trước đây yêu mình... Tôi thậm chí không biết liệu mấy cô gái mình từng gặp có thể được như thế(Note:tức là có yêu cậu ta ấy) không nữa là.

(Claus:Chắc không anh bạn? Tôi đã đếm được 6 người như thế rồi đấy.)

Mà, đặt sự thật đáng buồn sang một bên... “Vậy tại sao cô muốn hai ta kết hôn?”

 “Để thay đổi số mệnh.”

“Số mệnh...?” Được rồi, một bước ngoặt mới đáng xấu hổ trong cuộc trò chuyện đây. “Đây không phải là phần mà cô nói với tôi rằng chúng ta có duyên từ kiếp trước đâu nhỉ?”

“Nói cái quái gì thế? Bị ngốc hả?”

“Không, à thì... cô nói thế là vì cô thích tôi, đúng chứ?”

Mặc dù, thật lòng, nếu cô ấy bắt đầu nói về kiếp trước, thì quả là hơi quá đối với tôi.

Nhưng thế thì cô ấy đang cố nói gì chứ?

“Cậu không hiểu tôi đang nói gì đúng không?”

“Ờ thì, không. Không chút nào.” Tôi lắc đầu và nhún vai.

Cô thở dài, như thể đang bỏ cuộc. “Tôi nói với cậu rằng hãy là nhân vật chính trong câu chuyện của tôi.”

Tại sao không nói vậy ngay từ đầu luôn đi?! Nhưng, chờ đã... Cái đó còn khó hiểu hơn chuyện tôi cưới cổ nữa.

“Nhân vật chính trong câu chuyện của cô?”

Cách nói lạ lẫm cô ấy khiến tôi quan tâm. Là nhân vật chính trong câu chuyện của một cô gái... Có vẻ như lại dính tới dòng dõi của tôi rồi. Nghe như thể cô biết về dòng dõi Namidare vậy.

“R,” tôi thì thầm với cô gái tới từ tương lai đang lơ lửng trong không khí bên cạnh tôi.

“Ờ, có vẻ như cô ấy là một nữ chính.” R biết chính xác tôi muốn hỏi gì, và trả lời trước khi tôi có thể hỏi.

Vậy cô gái kỳ lạ này là một nữ chính.

“...”

Trong thế giới này, đã có rất nhiều câu chuyện đang hướng tới kết thúc xấu. Có lẽ nhân vật chính đã biến mất, hoặc có lẽ họ thậm chí còn chưa từng tồn tại. Đó là nơi dòng dõi Namidare xuất hiện, có nghĩa là tôi có khuynh hướng bị cuốn vào loại chuyện này.

Không mới với tôi. Tôi đã giải quyết được vài câu chuyện, nhưng tất cả đều là kết quả của sự tình cờ khi mà tôi vô tình gặp gỡ nữ chính. Đây là lần đầu tiên ai đó biết về dòng dõi Namidare rồi tự ý tiếp cận tôi. Chuyện này là tốt, hay xấu đây?

Và dòng dõi Namidare thực sự là điều mà có người khác biết đến? Ông già chẳng nói gì về chuyện đó.

Chửi rủa ổng trong đầu vì đã quá lười biếng, tôi quyết định hỏi cô ấy trực tiếp. “Cô là ai?”

“Tên tôi là Hibiki. Tôi là con gái cả của gia đình Banjo. Chúng tôi là một trong những gia đình nhánh của Namidares.” Cô gái- Hibiki Banjo- nheo mắt lại nói bằng giọng bình tĩnh và tự hào. “Giống như cậu mang dòng dõi Namidare, tôi mang dòng dõi Banjo.”

“Dòng dõi Banjo?”

Tôi thậm chí không biết chúng tôi có gia đình nhánh... Và dòng dõi Banjo này là sao?

“Tôi đến để kết thúc dòng máu nguyền rủa này.”

Cô ấy siết chặt nắm tay, chặt đến mức những ngón tay cô bắt đầu trở nên nhợt xanh. Hẳn là có một câu chuyện đằng sau đây... Ngay cả tôi cũng có thể nói vậy.

“Nên cưới tôi đi. Namidare Rekka.”

Nhưng tôi vẫn không chắc sao lại dẫn tới chuyện đó được.

“À, lúc này thì...” Vã mồ hôi hột, tôi đưa tay về phía nhà mình. “Cô muốn vào trong không? Có lẽ tốt nhất là chúng ta nên bình tĩnh lại trước khi nói chuyện nhiều hơn.”

“... Ừ.” Hibiki nới lỏng nắm tay và gật đầu nhẹ, nhưng cô ấy nhìn tôi như thể không hài lòng.

“... Hahh.” Tôi thở dài một chút. Có vẻ lần này mọi thứ dường như phức tạp hơn bình thường.