Oooku no sakura

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Brigandine In The Wind

(Hoàn thành)

Brigandine In The Wind

Koyama Takeru

Tôi, Akechi Yoshitaka, là một nam sinh trung học khỏe mạnh. Khi được một đàn anh rủ vào ký túc xá trường nữ sinh Shizuru, không hiểu sao chúng tôi lại bị những nữ sinh cầm kiếm trông rất nguy hiểm đuổ

26 10

Kaze no Stigma

(Hoàn thành)

Kaze no Stigma

Yamato Takahiro

Giờ đây, Kazuma trở lại dưới một cái tên khác - Kazuma Yagami, một bậc thầy lão luyện của Phong thuật (Fuu-Jutsu). Cũng trong lúc đó, hàng loạt vụ án mạng xảy ra tại tư dinh Kannagi, được thực hiện bở

38 47

Người diệt trừ

(Đang ra)

Người diệt trừ

Hana Kuroko

Naoki Komuro kiếm sống bằng nghề diệt trừ ma vật, vận dụng kiến thức từ kiếp trước, nhưng dù chỉ diệt những ma vật yếu thì số lượng cũng không hề tầm thường. Khi cậu bắt đầu có thu nhập ổn định và ổn

24 28

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

57 249

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

12 60

Tập 03 - Chương 2

Dinh thự Tướng quân hoang tàn đổ nát.

Từng là nhân vật quyền lực thứ hai trong 『Đại Áo』, là tâm phúc hàng đầu của 『Thê Phi Arachne』, kẻ đã tung hoành ngang dọc và bị khiếp sợ với những lời đồn đại như "thứ vũ khí hủy diệt hàng loạt" – 『Hách Long』 giờ đây đang nằm liệt giường.

Trong trận ngự tiền tỷ võ của Tướng quân hôm trước, nàng đã vắt kiệt toàn bộ thể lực và khí lực, rơi vào trạng thái thập tử nhất sinh.

Đó là một trận chiến quá tàn khốc.

Một trận chiến tựa như địa ngục mà nàng chưa từng trải qua.

Nàng đã phải liên tục chiến đấu. Khổ chiến với 『Bách Thủ Cơ』 (dù chỉ là kẻ giả mạo), bị 『Kim Sư Tử』 đấm cho túi bụi, rồi lại bị một kẻ như 『Thủy Xà』 dồn vào đường cùng – nhưng đến đó vẫn còn được. Nàng đã lường trước rằng đây sẽ là một cuộc chiến cam go.

Nhưng sau khi đã dùng đến cả át chủ bài và tiêu hao đến giới hạn, linh tính mách bảo nàng tìm đến thành Osaka, và chính tại nơi đó, 『Hách Long』 đã đối mặt với tuyệt vọng.

Cái chết của 『Thê Phi』, người mà nàng hằng kính yêu.

Và cuộc tử chiến với cường địch 『Ngân Lang』.

Thân tâm đều kiệt quệ, thương tích đầy mình, 『Hách Long』 thực sự đã tan nát.

Nếu chỉ là thể xác hao mòn thì chẳng sao.

Thế nhưng, bản ngã của 『Hách Long』, vốn được duy trì bằng cách dựa dẫm vào chị mình, nay đã mất đi trụ cột mà trở nên vô cùng mong manh. Sốt cao, toàn thân đau nhức, ác mộng triền miên khiến nàng chẳng thể nào chợp mắt.

Linh hồn nàng đã bị giày vò.

Chị ơi – người từng là trung tâm thế giới, là tất cả của 『Hách Long』.

Nàng vẫn không thể nào chấp nhận được việc chị đã chết. Không thể nào, cảm giác như mặt đất dưới chân bỗng dưng biến mất. 『Thê Phi』 đã không còn, vậy mà bản thân mình lại trơ tráo sống sót…

「Ư, ư…」

Rên rỉ, 『Hách Long』 mặc cho nước mắt tuôn rơi, than khóc.

Người phụ nữ mang sức mạnh hủy diệt tối thượng, giờ đây chỉ khóc vì cô đơn và đau khổ, khóc cho sự bất lực của chính mình.

Đây là một căn phòng chật hẹp.

Nagasaki, nơi đã bị một thế lực bí ẩn mang tên 『Hắc Thuyền』 chiếm đóng, và Dejima – một hòn đảo nhân tạo nổi gần như tách biệt hoàn toàn với đất liền. Nàng đã tự ý chiếm dụng một trong số những căn nhà dân bỏ hoang vì chủ đã chết hoặc bỏ trốn để sinh sống.

Đó là một tòa nhà gỗ cũ kỹ.

Dù được trang bị đủ để duy trì cuộc sống cơ bản, nhưng càng xa thành Osaka, những công nghệ khoa học mà Mạc phủ độc quyền lại càng không vươn tới được. Đối với một người đã quen với cuộc sống xa hoa trong 『Đại Áo』, nơi này khá bất tiện.

Gió lùa qua khe cửa rất lạnh, lại còn ẩm mốc và âm u.

Nó được xây cho người ở, nhưng chẳng khác nào một cái chuồng ngựa.

Nhưng cũng chẳng sao – chỉ là quay lại thời thơ ấu mà thôi. Không có gì trong tay, không tin vào bất cứ điều gì, chỉ cúi đầu mà sống. Nuốt xuống khổ đau, sống trong nước mắt. Giống như ngày ấy…

Cha mẹ 『Hách Long』 là người ngoại quốc. Thuyền buôn của họ gặp nạn rồi trôi dạt đến Nagasaki. Nhưng 『Hách Long』 đã sống cả đời ở Dejima, trong một khu làng của những người ngoại quốc cùng cảnh ngộ, nương tựa vào nhau.

Dù vậy, nàng chẳng có một người thân quen. Bởi vì từ trước khi biết nhận thức, nàng đã bị những kẻ vô nhân tính bắt cóc và lớn lên trong một gánh xiếc rong. Một đứa trẻ ngoại quốc hiếm lạ, lại còn sở hữu dị năng hào nhoáng là lửa, nàng trở thành tâm điểm của sự chú ý, sống dưới những ánh mắt tò mò đầy khinh miệt.

Cha mẹ nàng nghe nói đã qua đời sớm vì không quen với thổ nhưỡng xứ lạ và vết thương từ vụ đắm thuyền. Mất đi nơi nương tựa, nàng đã sống một cuộc đời khốn khổ cho đến khi được 『Thê Phi』 nhặt về. Một cuộc sống như gia súc, lấm lem bùn đất, húp nước cơm thừa và chịu đòn roi…

Vì vậy, Dejima này chỉ gợi lại cho nàng những ký ức đáng ghét.

Nếu có thể, nàng đã không muốn quay lại.

Nhưng đúng là nàng thông thạo địa hình ở đây, và cùng với việc nơi này đang bị 『Hắc Thuyền』 chiếm đóng, quyền lực công không vươn tới được, nên để ẩn mình một thời gian thì không còn lựa chọn nào khác.

Cơ thể nàng còn không cử động nổi. Cố gắng lết về đến Dejima này đã là giới hạn, từ đó đến giờ nàng chỉ nằm liệt. Nếu không tĩnh dưỡng, có lẽ nàng sẽ chết bờ chết bụi thật chứ không đùa.

「Khụ, khụ…」

Ho khan, 『Hách Long』 đưa tay lên trán, nhân tiện lau đi giọt nước mắt.

Thật thảm hại.

Dị năng phụ thuộc vào thể xác. Năng lực của 『Hách Long』 rất mạnh, nhưng cũng vì thế mà cơ thể phải chịu gánh nặng lớn. Ngay cả người thường, nếu phát huy toàn bộ sức lực thật sự, cơ và xương cũng sẽ tan vỡ. Giống như gãy xương vì mỏi, toàn thân 『Hách Long』, do bị lạm dụng quá mức, đang bị ăn mòn và mục nát.

Vết thương từ trận chiến với 『Ngân Lang』 cũng không hề nhẹ.

Cô ta, nói không ngoa, thực sự rất mạnh.

Một chiến binh được rèn giũa như thép.

Thực lực và sự mệt mỏi của cả hai ngang ngửa nhau, trận chiến trở thành một vũng lầy, kết thúc bằng việc cả hai đổ gục lên nhau. Nàng không nghĩ mình đã thua, nhưng cũng chẳng phải người thắng.

Bất phân thắng bại.

「Chết tiệt!」

『Ngân Lang』 – kẻ đã giết chị mình. Con nhãi đáng ghét đó, ít nhất mình cũng muốn băm nó ra thành từng mảnh.

Đối phương cũng không hề vô sự, chắc mình đã đánh cho nó một trận đủ để không thể hoạt động trong một thời gian.

Nhưng cuối cùng, vẫn không đủ để đoạt mạng nó.

Nàng không hề nghĩ rằng có thể thắng dễ dàng, không hề coi thường – nhưng không ngờ lại đến mức này. Phải chuẩn bị kỹ hơn, vạch ra sách lược, bản thân cũng phải rèn luyện và có đối sách, nếu không lần sau giao chiến có lẽ sẽ nguy hiểm.

Cô ta đã vượt qua cái chết của người cha nuôi để trở nên mạnh mẽ hơn.

Hoàn toàn trái ngược với mình, kẻ chỉ biết chìm đắm trong đau khổ sau khi mất đi 『Thê Phi』.

Điều đó cũng thật cay đắng. Thật bực bội. Trận chiến kết thúc hòa, nhưng nàng cảm thấy mình đã thua về mặt tinh thần.

「Ư ư…」

Gầm gừ như một con thú, cảm thấy chính hơi nóng của mình thật ngột ngạt, nàng đá tung tấm chăn.

『Hách Long』 lúc này không còn mang vẻ ngoài giống mụ phù thủy kia nữa. Bộ dạng đó quá nổi bật, lại được may để chiến đấu nên rất khó cử động. Nó đã bị cháy xém và không còn dùng được nên nàng đã vứt đi. Chiếc mũ chóp nhọn hình như cũng đã rơi mất lúc nào không hay.

Mái tóc màu xám xỉn được tết thành hai bím, buông thõng xuống. Gương mặt sắc sảo đậm chất ngoại quốc với những đốm tàn nhang mà nàng không mấy ưa thích. Bộ ngực đầy đặn được bao bọc trong chiếc áo thun lót chôm được ở đâu đó, phập phồng theo từng nhịp thở hổn hển.

Chiếc quần jeans cũ kỹ đã rách nhiều chỗ, trông hệt như một đứa trẻ trong khu ổ chuột.

Toàn thân nàng ướt đẫm mồ hôi, cảm giác thật khó chịu.

Nhưng giống như một con thú ăn thịt cố che giấu vết thương của mình, nàng cố hết sức chịu đựng nỗi đau, tỏ ra mạnh mẽ và thở dốc. Nàng chỉ biết nhẫn nhịn, không biết cách nào khác để vượt qua bi kịch.

「Chị ơi…」

Nước mắt lại rơi.

「Chị ơi–」

Nàng gọi tên 『Thê Phi』 yêu dấu, nhưng chị ấy không còn ở bất cứ đâu trên thế gian này nữa.

Nàng đã lạc vào ngõ cụt của nỗi đau và buồn thương, không tìm thấy lối ra.

「Thím ơi.」

Bất chợt, cánh cửa phòng mở ra, có tiếng ai đó gọi từ phía trong.

Nghe có vẻ lo lắng.

Trong phòng không bật đèn, người đó đứng ngược sáng với ánh đèn hành lang hắt vào như một vầng hào quang, khuôn mặt thoáng chốc mờ ảo – nên nàng đã nhìn nhầm.

Chị ơi.

Trông rất giống, giống đến mức kỳ lạ.

Nhưng, không phải – không phải là 『Thê Phi』, chị ấy chưa một lần nào tỏ ra lo lắng như vậy. Cũng chưa từng lại gần, ân cần nhìn vào mặt nàng…

「Người gặp ác mộng sao, giọng người vọng cả ra ngoài đấy. Người không khỏe à…?」

Là Toyotomi Kurohime.

Mái tóc đen được búi tròn, phần tóc thừa buông xuống hai bên. Cô bé cũng mặc một bộ kimono đen cũ kỹ. Chắc là để bớt nổi bật và cũng để giữ ấm, cô bé khoác thêm một chiếc áo ngoài. Đôi găng tay bông bông ló ra từ tay áo.

Trông giống 『Thê Phi』 cũng phải, vì họ là mẹ con. Di vật của 『Thê Phi』. Đứa con của ác ý mà người đã tạo ra… Nhưng, khác với chị, đây chỉ là một đứa trẻ bình thường. Hay khóc hay cười, ngoài vẻ dễ thương ra thì chẳng có gì cả, một cô bé yếu đuối và ngốc nghếch.

Tại sao mình lại bắt cóc một đứa trẻ như thế này chứ?

『Hách Long』 không thể hiểu nổi hành động trước đây của mình, và hôm nay vẫn chìm trong suy tư.

Cũng có một cái cớ.

Đó là mệnh lệnh của 『Thê Phi』, hãy bảo vệ tính mạng của Kurohime. Nàng không hiểu ý đồ đó, không có khả năng là người mẹ lo lắng cho con gái. Vì đó là 『Thê Phi』 mà. Chắc hẳn có lý do nào đó, nhưng 『Hách Long』 hoàn toàn không hiểu được suy nghĩ của chị mình.

Tuy nhiên, đây là mệnh lệnh cuối cùng của 『Thê Phi』.

Nàng tự bào chữa với chính mình rằng mình chỉ tuân theo mà thôi.

Nhưng.

Tất nhiên, dù Kurohime ở lại 『Đại Áo』, cô bé cũng sẽ chẳng bị ai đoạt mạng. Thậm chí có thể còn sống hạnh phúc hơn. Vì vậy, việc 『Hách Long』 làm là thừa thãi.

Chỉ đơn thuần là một vụ bắt cóc.

Tách một đứa trẻ không biết gì khỏi người anh trai mà nó yêu quý, rồi nuôi nấng một cách khốn khổ, bỏ mặc cho chết dần chết mòn.

Đây là một tội ác.

Bị căm ghét cũng đáng.

Vậy mà, Kurohime không hề than phiền một lời. 『Hách Long』 không thể di chuyển, nếu cô bé muốn trốn thì lúc nào cũng có thể trốn. Nàng cũng không đủ sức để đuổi theo bắt lại. Ra khỏi Dejima có thể sẽ khó khăn, nhưng không có lý do gì phải sống cùng nhau.

Muốn đi thì cứ đi, điều đó hoàn toàn có thể – vậy mà không hiểu sao họ vẫn sống cùng nhau. Cô bé gọi kẻ đã bắt cóc mình, 『Hách Long』, là "thím ơi", và quấn quýt nàng.

Thật khó hiểu.

「Chờ một chút, hôm nay có tin vui đó.」

Kurohime cởi áo khoác ngoài, treo cẩn thận lên một góc rồi mỉm cười.

「Ta đã kiếm được rất nhiều thực phẩm, nên sẽ nấu món gì đó bổ dưỡng cho người nhé ♪」

Nhìn lại, ngay cạnh cô bé có một chiếc giỏ đi chợ.

Hành lá, trứng. Gạo trông có vẻ nặng, miso, quả thật giỏ chứa đầy ắp thực phẩm.

Nhưng, 『Hách Long』 nghi hoặc.

「Nhóc, mi lấy đâu ra mấy thứ đó…?」

「Không phải 'nhóc', là Kurohime.」

Bĩu môi một cách hờn dỗi, Kurohime nói.

「Lấy đâu ra à, là ở kia – chỗ mấy người hàng xóm tốt bụng, một chút…」

Cô bé nói một cách ngập ngừng.

「Chuyện là, ta đã giúp họ làm nông, mang vác đồ đạc. Năng lực của Kuro cũng tiện cho việc nặng – nên đây là thù lao chính đáng. Mấy ông bà hàng xóm là người tốt bụng lắm, họ cho rất nhiều đồ ăn nhà trồng được…」

Đến đó là hết.

Tầm nhìn của 『Hách Long』 đỏ rực lên trong nháy mắt.

Cơn giận khiến nàng không thể suy nghĩ được gì.

Nàng giáng một cái tát trời giáng vào mặt cô bé Kurohime nhỏ nhắn đang ưỡn ngực ra vẻ tự hào, như thể muốn nói "khen ta đi, khen ta đi".

「Oái!?」

Kurohime ngã ngửa ra sau một cách bất lực, đôi mắt ngấn lệ đảo qua đảo lại nhìn nàng. 『Hách Long』 không kìm nén cơn thịnh nộ bùng lên từ toàn thân, lườm cô bé bằng ánh mắt như lửa cháy.

「Con Gái Của Chị Mà Lại Đi Làm Trò Ăn Xin Sao!」

Nàng gầm lên.

「Ngươi là đứa trẻ duy nhất kế thừa ý chí và năng lực của chị ta, người mạnh nhất – ngươi có thể trở thành kẻ thống trị thế giới này, vậy mà lại đi cầu xin lòng thương hại của bọn phàm phu để được bố thí đồ ăn sao! Lại còn vui mừng vì điều đó! Biết nhục đi!」

「Thím… ơi…」

Nước mắt lăn dài trên má Kurohime, cô bé lắc đầu nguầy nguậy.

「Nhưng mà, Kuro… đã cố gắng… vậy mà…」

Bên má bị tát sưng vù lên. Cô bé đưa ngón tay lên đó, nhưng vẫn nhìn nàng với ánh mắt lo lắng, đôi mắt trong veo ấy khiến 『Hách Long』 không thể chịu đựng nổi và gào lên.

「Ai Nhờ Mi Hả! Đừng Có Hiểu Lầm, Con Nhãi! Đừng Có Lân La Lại Gần, Phiền Phức – Cứ Bỏ Mặc Ta Lại Rồi Chạy Đi! Dù Sao Ta Cũng Là Kẻ Bệnh Tật Sắp Chết Rồi, Dễ Thôi! Cứ Sán Lại Gần Sáp Lại Gần, Nịnh Bợ, Là Con Gái Của Chị Mà!」

Nàng biết mình đang nói những lời ích kỷ.

Nhưng cơn tức giận không thể kìm lại.

Không thể chịu đựng được.

Chỉ cần tưởng tượng ra cảnh cô bé với khuôn mặt giống chị mình, cúi đầu trước bọn thường dân tầm thường, lấm lem bùn đất mà làm việc – là ruột gan nàng như sôi lên. Chị nàng cao quý hơn, dũng mãnh hơn, xinh đẹp hơn… Chị là niềm ngưỡng mộ của 『Hách Long』. Là niềm tự hào.

Nàng cảm thấy niềm tự hào đó đã bị vấy bẩn.

「Bởi vì…」

Kurohime sụt sịt, run rẩy một lúc rồi hét lên.

「Bởi vì, thím sắp chết mất…!」

Như một đứa trẻ sơ sinh gọi mẹ.

Bằng cả linh hồn mình.

「Người sốt cao, ngày càng yếu đi, chẳng ăn uống được gì cả. Lại không ngủ được, trông như sắp chết đến nơi rồi – nên Kuro dù chẳng làm được gì, dù toàn thất bại, vẫn phải cúi đầu làm việc! Ta không biết cách kiếm tiền, ta cũng ghét năng lực này! Nhưng ngoài nó ra ta chẳng làm được gì khác, nên ăn xin hay gì cũng được! Vì vậy…!」

Những lời ngây ngô, rời rạc.

Nhưng lại đâm thẳng vào tim 『Hách Long』.

「Tại sao chứ…」

『Hách Long』 chết lặng, không thể hiểu nổi, nhìn Kurohime đang nức nở.

「Ta… toàn đối xử tệ với mi, đúng không…?」

Chưa bao giờ đối xử dịu dàng, chỉ toàn đánh đập, gần như là ngược đãi.

Ngay cả bây giờ, cũng vừa đánh, vừa la mắng.

Mình thật là một kẻ tồi tệ.

Bị bịt mũi ngoảnh mặt đi cũng đáng.

「Tại sao…?」

Không thể nói thêm được gì nữa – cũng không còn sức lực, 『Hách Long』 im bặt. Bỗng nhiên cảm thấy mọi thứ thật ngớ ngẩn. Kurohime nhìn 『Hách Long』 đang nhìn lên trần nhà với vẻ mặt như nuốt phải con gián, vừa lau nước mắt vừa bướng bỉnh nói.

「D-dù thím có ghét, ta vẫn sẽ chăm sóc người. Chờ đó, ta đi nấu ăn. Hức, chỉ cần vào tay Kuro, thím sẽ khỏe lại ngay thôi. Hức, ư ư…」

Dù nước mắt vẫn còn đọng lại.

Nhưng dáng vẻ kiên cường ấy đã khiến một người như 『Hách Long』 cũng phải rung động.

Là con gái của 『Thê Phi』 đó – tại sao lại có thể lớn lên thành một đứa trẻ ngoan như vậy chứ.

「Chờ Đã, Dừng Lại.」

『Hách Long』 ngăn Kurohime đang định đi vào bếp, và từ từ ngồi dậy. Vì nằm liệt đã lâu, toàn thân nàng nặng trĩu. Các khớp xương đau nhức kinh khủng.

Nhưng.

「Ăn Món Mi Nấu Có Mà Đau Bụng, Thà Chết Còn Hơn Đấy?」

「Phũ, phũ phàng quá, Kuro cũng đã tiến bộ một chút rồi đó?」

Nhân tiện, nàng đã từng ăn món Kurohime nấu vài lần khi còn ở trong 『Đại Áo』. Nàng không hiểu làm thế nào mà có thể tạo ra một khối độc và bùn như vậy.

Cô bé rất vụng về, vô cùng. Nghe nói ngày xưa 『Thê Phi』 cũng vậy.

Cảm thấy thoáng buồn, nàng bước ra khỏi giường, một tay nắm lấy giỏ mua sắm. Rồi lảo đảo đi về phía bếp. Ngay bên kia cánh cửa.

「Thím ơi, không được cử động! Người phải nằm nghỉ–」

Kurohime lăng xăng chạy theo.

『Hách Long』 khịt mũi.

「Hừ, đừng coi thường ta. Cách rèn luyện khác nhau đấy. Để mi lo thì còn nói làm gì. Hơn nữa, ta nấu ăn rất giỏi đấy?」

Đã có một thời nàng cô đơn một mình.

Một thời mà xung quanh toàn là kẻ thù.

Để sống sót, nàng đã phải chịu đựng gian khổ, khôn khéo luồn lách. Vừa ăn những món ăn được nấu từ nguyên liệu tồi tàn, vừa nếm vị mặn của nước mắt…

Hãy bắt đầu lại từ đó.

Từng chút, từng chút một – tích lũy lại.

Tuy phiền phức, nhưng cùng với đứa trẻ này.

Nàng đã nghĩ như vậy. Tiếp xúc với sự thuần khiết thẳng thắn của Kurohime, một sự thay đổi đang dần len lỏi trong trái tim 『Hách Long』. Dù nó vẫn chưa trồi lên bề mặt, chỉ là một tia sáng le lói sinh ra từ sâu thẳm biển thối rữa tối tăm, nhưng…

Thấy 『Hách Long』 đang thô bạo lôi ra chiếc chảo rán bị bỏ lại, Kurohime nhẹ nhàng sán lại gần. Gương mặt nhỏ bé của cô bé ở ngay ngang hông nàng.

Đang ngước nhìn lên.

Thật không tự nhiên.

「Thím ơi, Kuro muốn ăn cơm trứng cuộn.」

Quạ vừa khóc đã cười, trẻ con thật thất thường – 『Hách Long』 vừa kinh ngạc, vừa thấy gạt đi yêu cầu đáng yêu của cô bé rồi lại bị khóc lóc thì phiền phức nên.

「OK…」

Nàng đưa đầu ngón tay lên miệng, kích hoạt năng lực, nhóm lửa trong bếp. Nàng ném một mẩu mỡ đông từ giỏ vào, tráng mỏng trên chảo. Mùi thơm lan tỏa.

Vừa lấy ra những quả trứng tươi, nàng vừa vỗ nhẹ vào đầu Kurohime.

「Dầu Sẽ Bắn Đấy, Tránh Ra Xa – Kuro Bé Bỏng.」

Nghe thấy cách gọi thân mật mà nàng vô tình thốt ra, Kurohime nở một nụ cười rạng rỡ đến mức đáng kinh ngạc.

「Không muốn, ta muốn ở đây xem.」

Cô bé ôm chầm lấy nàng, vui vẻ nói.

「Những điều thế này, ta đã luôn ao ước từ lâu rồi–」

Hệt như, hệt như mẹ con vậy.

『Hách Long』 cảm thấy có chút ngượng ngùng, nhưng không biết gọi tên cảm xúc vừa nảy sinh trong lồng ngực mình là gì, nàng đành mặc kệ – để Kurohime bám dính lấy mình, và nấu ăn để sinh tồn.

***

Thành Osaka đã bị hư hại một nửa trong trận ngự tiền tỷ võ hôm trước.

Vốn dĩ nơi ở và làm việc của Tướng quân là lầu các cao nhất, nhưng – thành Osaka đã bị gãy đổ từ giữa, nên nơi ở hiện tại của Tướng quân là ở lưng chừng thành. Khắp nơi treo rèm đang thi công, các bức tường vẫn còn nguyên những vết nứt.

Vốn dĩ đây là một công trình kiên cố nên việc sinh sống không có vấn đề gì, và Toyotomi Hidekage, người đã chính thức nhậm chức Chinh Di Đại Tướng quân, đang ngày đêm làm việc cật lực tại đây để tái thiết 『Đại Áo』 và đất nước này.

Trên bàn làm việc chất đầy tài liệu, Hidekage vùi đầu vào công việc văn phòng không quen thuộc. Cậu không mặc mặt nạ và trang phục đen của 『Quán Ăn Xác Thối: Kên Kên』, mà là quần áo thường ngày dễ cử động.

「Hừm…」

Hidekage cau mày, gương mặt hiền lành còn hằn sẹo bỏng trở nên đăm chiêu, cậu lướt bút không ngừng, thỉnh thoảng lại suy nghĩ rồi – cẩn thận đóng con dấu son được lưu truyền trong gia tộc Tướng quân.

Cậu trở thành Tướng quân theo phương pháp loại trừ, nhưng vì phải giải quyết hậu quả của trận ngự tiền tỷ võ, giao thiệp với các daimyo trên toàn quốc, và sửa chữa những sai lầm mà cha mẹ đã gây ra cho đất nước này, cậu bận tối mắt tối mũi.

Nhưng dù sao đi nữa, cậu đã ở vào một vị thế có quyền lực – vì những người dân đã bị cha mẹ mình áp bức, vì những cô gái của 『Đại Áo』, Hidekage không còn cách nào khác ngoài nỗ lực.

Vấn đề chất chồng như núi, và Sakura, cô gái cậu yêu nhất, đang bị giam cầm trong ngục tối với tư cách là nghi phạm trong vụ sát hại Tướng quân và cuộc cách mạng đảo chính.

Cậu muốn tìm cách giúp cô ấy, nhưng dù là Tướng quân cũng có những việc có thể và không thể làm – đến bây giờ, ngay cả gặp mặt cũng không được phép.

Cô ấy bị buộc tội phản quốc. Có lẽ không ai trong số các thuộc hạ của Hidekage muốn cậu lại gần Sakura. Cũng không thể trách họ cảnh giác rằng cậu có thể bị tấn công ngay tại chỗ – dù Hidekage có khăng khăng rằng Sakura sẽ không làm vậy thì cũng vô ích, con mắt của thế gian lạnh lùng, công bằng và đầy hoài nghi.

Chà, nghe nói đây chỉ là một hình thức quản thúc nhẹ nhàng để giữ thể diện – nhưng dù vậy, cậu vẫn lo lắng.

「Mệt quá…」

Không có lúc nào được yên lòng, Hidekage, người vốn thích sống an nhàn, cảm thấy như sắp gục ngã vì những ngày làm việc khắc nghiệt, nhưng cậu không thể than vãn được.

May mắn thay, có lẽ mọi người đã quá chán ngán với sự bạo ngược của 『Thê Phi』, nên ai cũng vui vẻ hợp tác với Hidekage, người đang thực hiện các chính sách hòa bình.

Hiện tại, cậu đang mải mê giải quyết từng chút một những ung nhọt đã tích tụ từ thời 『Thê Phi』, nhưng cậu muốn nhanh chóng củng cố vững chắc thể chế để đi đón Sakura yêu dấu của mình.

「Sakura-chan…」

Hidekage nhẹ nhàng mở ngăn kéo bàn làm việc, lấy ra một tấm ảnh.

Đây là tấm ảnh kỷ niệm được chụp khi họ hẹn hò vui chơi ở dưới chân thành Osaka. Cô gái đáng yêu mặc đồng phục 『Đại Áo』 với mái tóc màu hoa anh đào – Sakura, đang ngượng ngùng mỉm cười nhìn cậu.

「A, Sakura-chan – anh lo quá, chỉ nghĩ đến em thôi là tim anh như vỡ ra. Anh muốn vứt bỏ ngay địa vị Tướng quân và mọi thứ để chạy đến bên em. Nhưng làm vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì, hãy tha thứ cho anh, một kẻ bất lực…」

『Xin đừng lo lắng, Hidekage-sama, Sakura sẽ luôn chờ đợi người ♪』

Hidekage giả giọng.

「A, Sakura-chan – anh muốn gặp em. Anh muốn ôm em, muốn nói chuyện với em.」

『Em cũng muốn gặp ngài, Hidekage-sama! Yêu yêu, chụt chụt ♪』

Áp tấm ảnh lên má, Hidekage ngây ngất.

Cậu đã giữ cân bằng tinh thần bằng cách này. Không, trông cậu hoàn toàn giống một kẻ điên.

Sau một hồi lâu ve vãn Sakura (trong tưởng tượng) đến mức tấm ảnh như có hơi ấm, Hidekage cảm thấy tinh thần được nạp đầy, và xắn tay áo lên, nói "được rồi".

Cậu định quay lại với đống giấy tờ, cất tấm ảnh vào ngăn kéo, và cầm bút lên thì –.

「Tướng quân-sama.」

Cùng với một giọng nói nhỏ nhẹ, tiếng gõ cửa "cốc, cốc" vang lên từ cánh cửa ra vào được làm khá dày để phòng trộm. Hidekage tự hỏi có chuyện gì, và nhìn về phía đó.

Nhớ lại, gần đây đêm nào cũng có người đến thăm – một cô bé ồn ào tên là 『Bọ Ngựa』. Cậu không hiểu tại sao cô bé lại chọn ban đêm để đến phòng mình, nhưng vì trông cô bé trạc tuổi em gái Kurohime, và cũng đáng yêu nên cậu cho kẹo, rồi được cô bé quý mến.

Gần đây, cô bé gọi cậu là "Tướng quân anh trai", và thường ngồi đọc sách hoặc cho xe đồ chơi chạy loanh quanh trong phòng, vui vẻ trò chuyện, làm Hidekage cảm thấy thư thái.

Chẳng bao lâu sau, cô bé sẽ ngủ say sưa với dáng ngủ dang rộng chân tay như trẻ con, và việc bế cô bé đến giường, đắp chăn cho cô, còn mình thì gục mặt trên bàn làm việc cho đến sáng đã trở thành thông lệ.

Nhưng giọng nói vừa rồi hình như không phải của 『Bọ Ngựa』 –.

「Chờ chút, tôi ra mở cửa ngay.」

Hidekage đi về phía cửa một cách thản nhiên, không chút đề phòng.

Trong những ngày làm Tướng quân khắc nghiệt, không có phút giây nào được nghỉ ngơi về mặt tinh thần, việc giao lưu với cô bé 『Bọ Ngựa』 ngây thơ là khoảnh khắc hạnh phúc duy nhất của cậu.

「『Bọ Ngựa』-chan? Mọi khi em cứ tự tiện vào mà, hôm nay sao thế–」

Vừa hỏi vừa mở cửa.

Một cô gái lạ mặt đang ngồi ở đó.

Cô quỳ trên hành lang lạnh lẽo, ba ngón tay chống xuống đất trong tư thế trang trọng. Đầu cúi sát sàn – gần như là lạy. Bầu không khí tràn ngập nỗi đau đớn, như thể sắp phải chịu cực hình.

Cô bé có lẽ cùng tuổi với Sakura, vóc dáng khá nhỏ nhắn nhưng vòng một lại đầy đặn một cách đáng kinh ngạc. Cô mặc đồng phục học viện 『Đại Áo』 một cách nghiêm túc, trên đầu đội một chiếc tai nghe trông chắc chắn và cặp kính bảo hộ. Mái tóc đen ngắn của cô vểnh lên như râu của một loài côn trùng.

「Ừm…」

Vì là một người lạ không ngờ tới, Hidekage bối rối.

「Tôi cứ tưởng là 『Bọ Ngựa』-chan, nhưng mà – xin lỗi, cô là ai vậy?」

「『Bọ Ngựa』 là đồ ngốc. Hay đúng hơn là, có vẻ cô ta đã quên mất mục đích ban đầu của mình – thay vào đó, theo lệnh của 『Oa Vương Beelzebul』, tôi đã đến đây.」

「Tôi? Chà, tôi không hiểu rõ lắm – nhưng hành lang lạnh lắm, nào, hãy ngẩng mặt lên và vào trong đi. Ở đây có sưởi ấm nên sẽ ấm hơn đấy.」

Vì là người mới gặp, Hidekage tạm thời dùng kính ngữ.

「Xin cảm tạ lời nói của ngài.」

Với giọng điệu có phần ngượng ngùng, không quen thuộc.

「Đêm nay, tôi xin được phép hầu hạ Tướng quân-sama – tên tôi là 『Huỳnh』.」

Cô gái tự xưng là 『Huỳnh』, run rẩy vì căng thẳng, từ từ ngẩng khuôn mặt ửng đỏ lên.

***

Phải làm sao đây…

Vừa dằn vặt, 『Huỳnh』 vừa ngâm mình trong làn nước nóng.

Đây là phòng tắm nằm trong Dinh thự Tướng quân (không gian sống bao gồm cả phòng làm việc của Hidekage). Một phòng tắm khá xa hoa làm bằng gỗ bách, chứa đầy nước thuốc có mùi thơm dễ chịu.

Tất nhiên, đây là cơ sở vật chất dành riêng cho Tướng quân để thanh tẩy cơ thể và thư giãn giữa những lúc làm việc căng thẳng. Nhưng khi cô thử xin phép sử dụng, cậu đã đồng ý một cách bình thường: "À, cứ tự nhiên – xin cứ thoải mái nhé ♪". Đúng là một Chinh Di Đại Tướng quân dễ tính…

Việc cho phép sử dụng phòng tắm.

Cũng có nghĩa là đã chấp nhận "hành vi" sau đó.

Cũng có nghĩa là Tướng quân đã để ý đến 『Huỳnh』.

Nghĩa là sau đây, 『Huỳnh』 sẽ dâng lên Tướng quân cơ thể đã được ngâm nước nóng cho đến khi mềm nhũn ra –.

「Oa, oaa!」

『Huỳnh』 ôm đầu, quỳ sụp xuống sàn gạch men, mặt đỏ bừng.

Cô dội nước từ đầu xuống, nhận thức rõ nhịp tim đang đập thình thịch, và gục đầu xuống tự hỏi tại sao lại ra nông nỗi này. Cô đã hoàn toàn khỏa thân, mái tóc ngắn dính vào da, bộ ngực đầy đặn hơn so với các cô gái cùng tuổi lấp lánh những giọt nước, trông thật quyến rũ.

Như để che đi sự xấu hổ, 『Huỳnh』 dùng hai tay che ngực và khóc thút thít.

「Ta hận ngươi, 『Oa Vương』–」

Đến Dinh thự Tướng quân và qua đêm.

Đó là nhiệm vụ mà 『Oa Vương』, người đang giữ vị trí số một hiện tại, đã giao cho 『Huỳnh』. So với những nhiệm vụ của 『Thê Phi』, kẻ luôn hủy hoại cuộc đời người khác, thì nhiệm vụ này chỉ cần nhẫn nhịn là có thể vượt qua, nhưng hắn ta thực sự chỉ toàn đưa ra những yêu cầu độc địa.

Tóm lại, con người mang tên 『Oa Vương』 này đơn thuần là "thích" nhìn người khác khó chịu hoặc khóc lóc. Vì nếu giết chết họ thì không còn bắt nạt được nữa, nên hắn chỉ giở những trò ác ý vặt vãnh mà thôi –.

『Bách Thủ Cơ』 có vẻ nghĩ rằng 『Huỳnh』 cùng tuổi với mình, nhưng thực ra 『Huỳnh』 chỉ phát triển tốt hơn thôi, cô kém nàng hai tuổi, năm nay mới mười ba.

Nghĩa là cô chưa được giáo dục giới tính, nhưng cô cũng đủ hiểu việc mình được yêu cầu làm hôm nay là gì.

Tướng quân sẽ đối xử với học viên, tài sản của ngài, như thế nào.

Được yêu chiều – đó là một vinh dự, mọi người vào 『Đại Áo』 đều mong muốn điều đó, ít nhất là trên danh nghĩa.

Mang trong mình giọt máu của người có quyền lực cao nhất đất nước này, và trở thành mẹ của vị Tướng quân kế vị.

Đối với một người sinh ra là phận nữ nhi, đó phải là vinh dự cao quý nhất.

Ít nhất, vì điều đó mà đã có những người đổ máu, hy sinh – nên không khí ở đây không cho phép ai nói ra những lời như "sợ lắm, không muốn" dù có bị xé miệng.

Vì 『Đại Áo』 là một nơi như vậy, nên mọi người đều rất tò mò, và các loại báo chí lưu hành trong học viện đều tràn ngập những bài viết như thế. 『Huỳnh』, người lớn lên trong một môi trường khá tục tĩu, đã nghe những câu chuyện dung tục đó một cách thụ động.

Những câu chuyện tầm phào được thêm thắt, trộn lẫn với những ảo tưởng của những kẻ không biết gì, và được 『Huỳnh』 hiểu thành những hành vi dâm ô và ghê tởm.

Cho đến bây giờ, cô vẫn nghĩ đó là chuyện của người khác.

Nhưng từ bây giờ, chính mình sẽ phải làm những việc đó.

Một người đàn ông và một người đàn bà. Trên cùng một tấm chăn. Cả hai đều cởi bỏ quần áo, đưa những bộ phận đáng xấu hổ vào miệng nhau và cọ xát vào nhau. Nhầy nhụa…

「Ôi, ư–」

Phát ra một tiếng kêu kỳ lạ, không không, 『Huỳnh』 chỉ còn biết vặn vẹo cơ thể.

『Huỳnh』 không phải là công chúa của các daimyo, thành phần chiếm đa số học viên của 『Đại Áo』, mà là người thừa kế của một đại tự viện có ảnh hưởng trên toàn Nhật Bản nhờ quyền lực và tín ngưỡng.

Trong thời đại hiện đại này, nơi dị năng chủ yếu trú ngụ ở phụ nữ, đỉnh cao của mọi quyền lực đều được giao cho phụ nữ, hoặc là họ đặt một người đàn ông lên làm chủ trên danh nghĩa trong khi bản thân trở thành một thế lực không thể bỏ qua đằng sau.

Tuy nhiên, dù có chênh lệch về năng lực đến đâu, những giá trị cũ kỹ vẫn không thể xóa bỏ, và ngôi chùa mà 『Huỳnh』 sẽ thừa kế đã được quy định từ xưa rằng Đại Tăng Chính phải là nam giới.

Điều này là không thể tránh khỏi vì giáo lý của chùa có chứa những yếu tố phân biệt đối xử với phụ nữ. Tất nhiên, những nội dung không còn phù hợp với thời đại rồi sẽ được sửa đổi.

Dù sao đi nữa, cha của 『Huỳnh』 mang trong mình tham vọng lớn là đưa con gái vào 『Đại Áo』, kết duyên với Tướng quân để nắm giữ cả chính trị và tôn giáo – nhưng trước khi con gái trưởng thành, ông đã cho cô tu hành như một người con trai, để nuôi dưỡng cô trở thành một người thừa kế xứng đáng để kế thừa đại tự viện.

Việc 『Huỳnh』 vẫn nói chuyện bằng giọng nam và có vẻ ngoài trung tính là di chứng của thời kỳ đó.

Đó là khi 『Huỳnh』 còn nhỏ, chưa biết gì –.

Khi mà sự khác biệt về giới tính còn chưa rõ ràng, 『Huỳnh』 nhỏ bé đã bị tách khỏi cha mẹ yêu thương, và bị ràng buộc bởi một lời nguyền cay nghiệt: 'Nếu để lộ ra mình là con gái thì sẽ bị trục xuất. Tình cha con cũng cắt đứt', rồi bị gửi một mình đến một ngôi chùa nghiêm ngặt sâu trong núi.

Những ngày tu hành để trở thành Đại Tăng Chính đã bắt đầu.

Vốn dĩ, tu hành là việc nam nữ phải thực hiện ở những nơi riêng biệt. Những ngày tháng cấm dục biến người khác giới thành ác quỷ. Nó làm tan vỡ trái tim, xâm chiếm lý trí, và trở thành nguyên nhân khiến cả hai sa ngã.

Nếu như, cơ thể của 『Huỳnh』 trở nên nữ tính hơn, và thân phận của cô bị bại lộ –.

Dù không muốn tưởng tượng, nhưng thậm chí còn có nguy cơ cô sẽ trở thành nơi trút giận dục vọng của những người đàn ông.

『Huỳnh』 khi còn nhỏ vẫn chưa nghĩ đến điều đó, chỉ mang trong mình nỗi cô đơn vì bị tách khỏi cha mẹ, quỳ gối trước cổng chùa.

Quỳ gối ba ngày ba đêm trước cánh cổng chùa đóng kín để xin nhập môn – đây cũng là một truyền thống. Dù là người thừa kế của đại tự viện cũng không được miễn trừ, 『Huỳnh』 đã hoàn thành nó một cách nghiêm túc dù đói và mệt.

Cô quấn vải quanh ngực đã bắt đầu nhú lên, mái tóc cắt ngắn ướt đẫm sương mưa, giả làm con trai.

Mưa phùn không thương tiếc cướp đi thân nhiệt, lạnh đến thấu xương.

Cuối cùng, ánh bình minh của ngày thứ tư đã đến.

Bị cảm sốt và lảo đảo, trước mặt 『Huỳnh』 – cánh cổng lớn mở ra, và những vị sư sẽ trở thành đồng môn của cô đã chào đón cô với nụ cười rạng rỡ.

Một đứa trẻ thế này mà chịu đựng được ba ngày ba đêm, ngươi hồi đó mới đêm đầu đã bỏ trốn rồi nhỉ, tiếc quá nếu nó chạy thì cả đám đã có dịp đuổi bắt rồi ha ha ha–.

Họ hào sảng trò chuyện và xuất hiện, chuẩn bị sẵn một bồn tắm để sưởi ấm cho cơ thể lạnh cóng của người mới đến.

Ý thức mơ màng, 『Huỳnh』 bị kéo đến nhà tắm trong chùa.

Và ở đó, cô đã thấy một cơn ác mộng.

Chắc là kiêm luôn buổi tiệc chào mừng người mới, trong phòng tắm rộng lớn đã biến thành nơi đại tiệc của các nhà sư đang say sưa, một cảnh tượng hỗn loạn khó có thể tin là của những người xuất gia – họ uống rượu, ca hát, nhảy múa.

Hơn nữa, tất nhiên, ai cũng khỏa thân vì nghĩ rằng đàn ông với nhau thì có gì phải ngại.

Giữa làn hơi nước bốc lên mù mịt mùi đàn ông, là những thân hình vạm vỡ của các nhà sư được rèn luyện trong quá trình tu hành đang lúc nhúc. Những khối thịt lồi lõm đầy mồ hôi và nóng nực, vạm vỡ đến mức không thể tin là cùng một loài người…

Này nhóc con yếu ớt! Cơ thể gầy gò quá nhỉ! Yên tâm đi, sống ở đây một tuần là sẽ có khối cơ bắp đẹp như bọn ta thôi ha ha ha! Nào, đàn ông với nhau – hãy dùng da thịt và da thịt, mồ hôi và mồ hôi, cơ bắp và cơ bắp để trò chuyện nào!

Các nhà sư tiến lại gần với nụ cười thân thiện, đầu họ đã cạo trọc nên trông mọi thứ đều có màu da thịt và thật trần trụi, như chính dương vật vậy. Mùi thú vật nồng nặc đến nghẹt thở. Chắc họ hiếm khi tắm, ngay cả nước tắm cũng nổi váng bẩn và dầu mỡ, cơ thể bẩn thỉu của các nhà sư rất không sạch sẽ, khắp nơi đều đầy lông lá, sần sùi, và trên hết là cái háng, cái háng đen sạm ghê tởm của họ–.

Sau này nghe lại, có vẻ như 『Huỳnh』 đã ngất xỉu tại chỗ và được đưa đến phòng y tế.

Ba ngày ba đêm không ăn không uống thì cũng đành chịu thôi, lễ hội cơ bắp dời sang ngày mai ha ha ha – các nhà sư tốt bụng có vẻ không nghi ngờ gì, nhưng đối với 『Huỳnh』 được nuôi dạy nghiêm khắc, đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy đàn ông thực sự.

Sau đó, cô vẫn tiếp tục che giấu, và có lẽ theo năm tháng, những người xung quanh cũng nhận ra bộ ngực không thể che giấu của 『Huỳnh』 và hiểu ra sự tình, họ vẫn đối xử tốt với cô.

Nhưng đến bây giờ, cảnh tượng hỗn loạn trong nhà tắm lần đầu tiên nhìn thấy đó vẫn còn lại trong tim cô như một vết sẹo.

Đàn ông…

Bẩn thỉu quá…

「Ư ư…」

Nhưng đêm nay, chính mình sẽ bị người đàn ông đó ôm ấp.

Được Tướng quân yêu chiều.

Ấn tượng về hành vi đó vẫn còn mơ hồ, và chính vì vậy, cảm giác bất an càng dâng cao, 『Huỳnh』 chỉ biết run sợ. Cảm giác buồn nôn trào lên, cô chỉ muốn chạy trốn ngay lập tức.

Thật nực cười.

Không thể nào, tại sao mình lại…

「Ta hận ngươi, 『Oa Vương』, 『Bọ Ngựa』–」

Theo thứ tự, quyền được Tướng quân yêu chiều đáng lẽ phải thuộc về 『Oa Vương』 trước, rồi đến 『Bọ Ngựa』. Vốn dĩ, ai cũng mong muốn điều đó ở 『Đại Áo』, nên lẽ ra vinh dự đó (chắc vậy…) sẽ không đến lượt người thứ ba như 『Huỳnh』.

Nhưng 『Oa Vương』 vì nhiều lý do mà không bao giờ xuất hiện trước mặt người khác. Còn 『Bọ Ngựa』, theo những gì nghe được, có vẻ còn quá nhỏ để hiểu ý nghĩa của việc qua đêm trong phòng Tướng quân.

Vì vậy, mới đến lượt 『Huỳnh』.

『Huỳnh』 sẽ dâng hiến cơ thể cho Tướng quân, và nếu có thể, sẽ quyến rũ và được yêu thương.

Nhận được trọn vẹn tình yêu từ Tướng quân, trong khi 『Bách Thủ Cơ』 đang bị cách ly dưới hầm ngục.

Nghĩa là, sự việc là như vậy – 『Oa Vương』 đã đe dọa 『Huỳnh』, buộc cô đặt bom lên người 『Bách Thủ Cơ』, và giam cầm nàng dưới hầm ngục với lý do là để giải quyết vụ án mất tích của học viên.

Nhưng sự thật là, thừa nước đục thả câu – trong khi cô gái duy nhất mà Tướng quân yêu thương bị đẩy đi xa, hắn ta sẽ hướng trái tim của Tướng quân sang một người phụ nữ khác.

Có vẻ như 『Oa Vương』 không thích tình trạng Tướng quân chỉ yêu một người duy nhất. 『Huỳnh』 không hiểu rõ lý do, cô chỉ được lệnh phải dùng mọi cách để chiếm được tình yêu của Tướng quân.

Nhưng việc lén lút như thế này – bày mưu tính kế, trơ trẽn tự mình đòi hỏi, không phải là phong cách của 『Huỳnh』.

Ngoại tình, nhưng ngược lại. Có lẽ nên gọi là "gian phụ".

Đó là một hành vi mờ ám, thấp hèn.

Hơn nữa, chẳng phải 『Bách Thủ Cơ』 là người anh hùng đã cứu 『Đại Áo』 này sao?

Cô nhớ lại.

『Huỳnh』, người có nhiều thứ để bảo vệ, đã không thể chống lại lời đe dọa của mụ độc phụ 『Thê Phi』. Chùa chiền có mặt trên toàn quốc, gắn bó mật thiết với cuộc sống của người dân. Đối với 『Huỳnh』, đó là gia đình. Là người cha nuôi dưỡng bản thân trong môi trường tu hành nghiêm khắc, là những đứa con mà mình, người sẽ trở thành Đại Tăng Chính, phải bảo vệ và dẫn dắt.

Chúng đã bị lấy ra làm con tin.

Cô vẫn còn nhớ.

Giọng nói nhớp nháp, bám riết của 『Thê Phi』.

– Cứ mỗi lần mày cãi lại một lời của tao, tao sẽ nghiền nát từng thằng hói ở chùa một.

『Thê Phi』 không coi người khác ra gì, ngay cả một con bọ – đôi mắt đen ngòm, vẩn đục của mụ ta!

Mụ ta thực sự có quyền lực. Nếu mụ ta gửi tâm phúc của mình là 『Hách Long』 đến các ngôi chùa bằng gỗ trên toàn quốc, thì chuyện gì sẽ xảy ra?

Một bi kịch kể từ thời Oda Nobunaga. Các ngôi chùa trên toàn quốc sẽ bị đốt phá, các nhà sư sẽ bị tàn sát, ngay cả những người dân cúng dường cũng sẽ bị ăn tươi nuốt sống không thương tiếc – và có lẽ, giáo lý của Phật sẽ biến mất khỏi đất nước này.

Cô sợ hãi tương lai đó.

Và, 『Huỳnh』 đã khuất phục.

Cô đã làm rất nhiều việc mình không muốn, theo lệnh.

Nhưng, 『Ngân Lang Nagaya』 – 『Bách Thủ Cơ』, đã đặt dấu chấm hết cho thời đại đen tối đó.

Bạo chúa 『Thê Phi』 đã bị đánh bại, một Tướng quân mới đã lên ngôi, và 『Đại Áo』 đang trên đường tái sinh.

Và mình, lại đang cố gắng cướp đi người yêu của 『Bách Thủ Cơ』, người có công lớn nhất.

Phải nói gì với 『Bách Thủ Cơ』 đây. Khi nàng ra khỏi hầm ngục, biết được 『Huỳnh』 đã thông dâm với Tướng quân, nàng sẽ phát điên. Sẽ chĩa đao về phía mình, coi mình là kẻ phản bội đáng khinh bỉ.

Không phải, mình thực sự rất kính trọng 『Bách Thủ Cơ』.

Mình không muốn bị ghét.

Tưởng tượng đến tương lai khi đôi mắt trong veo như bầu trời xanh của 『Bách Thủ Cơ』 nhìn mình như một thứ bẩn thỉu, 『Huỳnh』 run rẩy.

「Đ-đúng rồi.」

Ngẩng đầu lên, 『Huỳnh』 tìm kiếm một lối thoát.

「Giải thích mọi chuyện với Tướng quân-sama... rằng tôi không hề có ý đó. Rằng tôi bị ép buộc và có mặt ở đây. Kể cả thế mà Tướng quân vẫn muốn cơ thể tôi thì...」

Nếu hắn là một kẻ hạ đẳng như vậy.

Nếu hắn là loại đàn ông sẵn sàng chà đạp lên tấm chân tình của『Hyakutehime』, người chắc chắn đang hết lòng chịu đựng trong ngục tù và tin tưởng vào người mình yêu.

「Thì hắn không có tư cách được『Hyakutehime』yêu thương. Một thằng đàn ông vớ vẩn, rác rưởi. Cứ theo kế hoạch, tôi sẽ quyến rũ, rút cạn xương tủy của hắn. Chẳng cần cảm thấy tội lỗi gì hết...」

Chắc chắn mình sẽ bị『Hyakutehime』oán hận, có khi còn bị giết chết cũng nên.

Nhưng thế cũng cam lòng.

『Hotaru』đã quyết.

Nghĩ đến hành động đó quả thực vẫn thấy sợ, nhưng chỉ cần nhắm mắt, cắn môi và chịu đựng là được.

Vị Tướng quân trẻ tuổi mới nhậm chức đó...

Trông có vẻ cũng hơi hiền lành...

Kể cả khi hắn có mê mẩn sắc đẹp mà vồ lấy mình thì chắc cũng không làm điều gì quá đáng. Hắn khác với cựu Tướng quân Yoshikuru trông như quái vật hay lũ cơ bắp trong chùa, cơ thể hắn săn chắc vừa phải, đẹp như một con thú hoang.

「Thôi, thôi đi. Mình bị sao thế này...」

Bất giác tưởng tượng ra cảnh hắn khoả thân,『Hotaru』chỉ biết lắc đầu bứt rứt.

Cũng đâu phải là không có hứng thú với những chuyện kiểu đó, đúng là một độ tuổi khó chiều.

Cái gọi là tuổi dậy thì.

Cô dội nước nóng lên cơ thể đầy bọt xà phòng, rồi bước vào phòng thay đồ với thân thể nóng bừng.

Cô lấy chiếc khăn tắm có sẵn ở đó lau người qua quýt, rồi vẩy đầu cho tóc ráo nước.

Thị lực của『Hotaru』không tốt lắm... tai cô cũng bị khó nghe do năng lực của mình. Không có cặp kính goggle và tai nghe trợ thính đó thì giác quan thật chẳng đáng tin cậy.

Vì vậy cô đã không nhận ra ngay, nhưng không hiểu sao bộ quần áo đáng lẽ đã cởi ra lại chẳng thấy đâu.

「Ơ, ơ kìa...?」

Không có, tìm khắp nơi cũng không thấy.

「Chẳng lẽ là do con mụ『Ruồi Chúa』đó...」

Mụ ta có mặt ở khắp mọi nơi, thấy hết, nghe hết, biết hết mọi thứ, và chuyên đi chọc ngoáy những chuyện không đâu. Lại chẳng bao giờ lộ mặt.

Vì cái kiểu cực kỳ âm hiểm đó mà mụ ta có biệt danh là... vong linh của『Ōoku』.

Mụ ta luôn rêu rao rằng mình đã trông coi lịch sử bốn trăm năm của『Ōoku』, một kẻ khó ưa coi việc kiếm chuyện gây phiền nhiễu cho người khác như thú vui giết thời gian... phải nói sao nhỉ, một con mụ giống như hiện tượng siêu nhiên vậy.

「Aaa, chết tiệt...」

Bị lấy mất quần áo rồi thì cũng đành chịu, trong Thành Osaka này cũng có một lượng thường dân nhất định. Từ đây về phòng riêng của『Hotaru』trong『Ōoku』cũng xa, không có gì đảm bảo là có thể đi đến đó mà không bị ai bắt gặp. Lỡ như bị ai đó nhìn thấy thì kể từ ngày mai, biệt danh của cô sẽ thành『Con điên khoe thân』.

Đường lui đã bị cắt đứt.

Rắc rối rồi, mình đã định bụng sẽ quyến rũ Tướng quân để thử lòng hắn, nhưng nếu tấn công trong bộ dạng gần như khoả thân thế này thì trông hừng hực khí thế quá,『Hotaru』cảm thấy hơi xấu hổ.

Làm sao đây, lỡ như Tướng quân nổi hứng rồi đè mình ra ngay tại chỗ thì sao.

Bị làm những chuyện kinh khủng.

Những chuyện bậy bạ...

「Kyaaa!」

Hai tai đỏ bừng lên, cô đành quấn vội chiếc khăn tắm quanh người, "Kệ đi!". Cứ thế này chắc đầu óc mình loạn mất, giải quyết cho nhanh còn hơn.『Hotaru』thuộc hệ thể thao, nghĩ ngợi là điểm yếu của cô.

Hít một hơi thật sâu, cô bước ra khỏi phòng thay đồ.

Bên trong phòng nghỉ của Tướng quân, không khí ấm áp nhờ có lò sưởi.

「Tư, Tướng quân-sama, thưa ngài... tôi đã tắm xong rồi ạ!」

Hidekage vẫn ngồi trong tư thế y hệt như trước khi cô vào tắm, quay lưng về phía này, trông như bị chôn vùi giữa đống giấy tờ chất cao như núi trên bàn làm việc.

Đèn lồng đã tắt, chỉ có ánh trăng lọt qua cửa sổ chiếu sáng căn phòng.

「Thưa, ờm...」

Cổ họng nghẹn lại,『Hotaru』đảo mắt lia lịa.

Mình đã quyết là sẽ thử quyến rũ Tướng quân, nhưng mà "quyến rũ" thì phải làm thế nào đây... lớn lên trong một xã hội toàn đàn ông,『Hotaru』hoàn toàn mù tịt về những chuyện tình ái thế này.

「Tô, tô, tôi sẽ vào giường nằm chờ trước nên là...」

Cô buột miệng như muốn bỏ chạy, rồi quay gót hướng về phía phòng ngủ.

Nhưng rồi cô nhận ra.

Hoàn toàn không có phản ứng gì.

Cảm thấy có gì đó không ổn,『Hotaru』tiến lại gần Tướng quân.

Bước chân trần đi lại lẹp kẹp, cô nghĩ có lẽ hơi thất lễ nhưng vẫn ghé mắt nhìn vào mặt hắn...

Hai vai cô chùng xuống.

「Ng, ngài ấy đang ngủ...」

Cô buột miệng nói với một giọng điệu kỳ lạ.

Quả thực, Hidekage đang gục đầu trên bàn làm việc, ngủ say như chết. Dường như hắn đã ngủ gật giữa lúc đang viết lách, một tay vẫn còn cầm bút. Nước dãi còn chảy ra từ khoé miệng, haizz, mình ở đây lo lắng căng thẳng đủ điều trông thật ngớ ngẩn.

Cảm giác căng thẳng tan biến.

Không thể tin được, hắn lại có thể ngủ quên mất một cô gái đang tắm rửa trong phòng mình. Thật không thể chấp nhận được, đây là vấn đề còn trước cả lễ nghi. Cô đã định đập cho hắn tỉnh dậy, nhưng rồi.

Nhắc mới nhớ, có lời đồn rằng... Hidekage cũng mù mờ về mấy chuyện kia.

Có lần hắn bị bắt gặp trong giờ giáo dục giới tính và đã phơi bày sự ngu ngơ của mình. Vì đó là tin của câu lạc bộ báo chí toàn đăng tin vịt nên cô chỉ tin một nửa, nhưng nếu đó là sự thật thì.

Mình đúng là lo bò trắng răng.

Có khả năng là ngay từ đầu hắn đã không hiểu『Hotaru』đến đây để làm gì. Thậm chí cả ý nghĩa của việc cô nói muốn mượn phòng tắm... nếu vậy thì, mọi chuyện đều trở nên hợp lý.

Vốn dĩ,『Kamakiri』dù còn nhỏ nhưng con bé là một cô gái dễ thương. Nếu Tướng quân có ý đó, hắn chỉ cần đè cô bé ngây thơ đó ra và làm gì tùy thích là được.

Thậm chí, nếu là một kẻ hạ đẳng, hắn chắc chắn sẽ vui mừng vì được khai phá một mảnh đất chưa ai cày cấy.

Nhưng nghe kể lại thì, Hidekage chỉ đọc truyện tranh cho『Kamakiri』nghe và chơi đồ chơi cùng con bé. Nếu hắn thực sự mù mờ về phương diện kia... thì đó là một phản ứng cực kỳ bình thường khi đối mặt với một đứa trẻ.

「Haizzz...」

『Hotaru』cảm thấy toàn thân rã rời, cô thở dài một tiếng.

Cứ cái đà này thì không sao rồi, lợi dụng sự ngây ngô của Hidekage, mình cũng cứ thản nhiên tắm rửa, vào giường ngủ, sáng mai dậy bình thường rồi về là được.

Vì Tướng quân-sama không ra tay nên tôi cũng đành chịu.

Có thể viện cớ như vậy.

『Ruồi Chúa』cũng không xong,『Kamakiri』và『Hotaru』cũng không xong, vậy thì... quyền được Tướng quân sủng ái sẽ thuộc về『Hyakutehime』, người đứng thứ tư trong danh sách.

Hai người họ đến được với nhau, thế là vẹn cả đôi đường.

Không có vấn đề gì cả, quá tuyệt vời.

「Hửm...?」

Vừa cảm thấy có chút gì đó cô đơn,『Hotaru』bất chợt nhận ra và nhìn chằm chằm vào dáng ngủ của Hidekage.

Một cảm giác khác lạ.

Hắn ngủ say đến mức gần như không nghe thấy cả tiếng thở.

Hidekage vốn thuộc cơ quan tình báo tên là『Hagetaka - Quán Ăn Thịt Thối』. Có một người lạ mặt như『Hotaru』ở bên cạnh, liệu hắn có thể mất cảnh giác mà ngủ say như vậy không?

Hắn lại có thể ngờ nghệch đến mức đó sao?

「Tướng quân-sama...」

Mong là mình chỉ lo xa, nhưng vẫn có một tia bất an.『Hotaru』nói 「Xin thất lễ」 rồi lay bờ vai trông cường tráng hơn vẻ ngoài của Tướng quân. Ban đầu là rụt rè, sau đó là mạnh hơn.

Không có phản ứng. Hắn không tỉnh dậy.

Rõ ràng là có gì đó không ổn.

Trong khoảnh khắc, một cảm giác tựa như tia lửa chạy dọc sống lưng cô.

... Sát khí.

「......!?」

Ngay lập tức,『Hotaru』ôm chặt lấy cơ thể Tướng quân rồi lăn sang một bên. Dù cô có hành động mạnh như vậy, Hidekage vẫn không có phản ứng.

Nhìn lên mặt bàn, cô thấy một tách trà đang uống dở.

Bị chuốc thuốc ngủ sao... một thứ vô vị, không mùi đến mức cả một điệp viên như Hidekage cũng không nhận ra?

Không có thời gian để suy nghĩ.

「Gr, ưっ...!?」

Cảm nhận một cơn đau buốt,『Hotaru』vẫn ôm Tướng quân và nhìn xuống đùi mình.

Trên vùng da lộ ra do chiếc khăn tắm bị tuột, một hung khí đang cắm sâu vào đó.

Đó là một con dao găm kỳ dị, có màu đỏ đen như máu đông.

Lưỡi dao đã chạm tới xương.

Chân không thể cử động theo ý muốn... khả năng di chuyển đã bị vô hiệu hóa,『Hotaru』nghiến răng.

Sự cố khẩn cấp xảy ra, endorphin tiết ra trong não, sâu trong đôi mắt cô trở nên căng tức. Là một chiến binh được rèn luyện trong chùa... một tăng binh,『Hotaru』có thể vận dụng các chất trong cơ thể mình ở một mức độ nhất định thông qua tu hành.

Tầm nhìn trở nên sắc bén, nhưng không có sự hỗ trợ của kính goggle nên vẫn còn mờ ảo.

Gần như khoả thân, không một mảnh vải che thân...『Hotaru』không ở trong trạng thái có thể chiến đấu, tình hình vô cùng tồi tệ.

Trong phòng nghỉ rộng lớn của Tướng quân, sàn nhà bằng ván được ánh trăng chiếu rọi. Sát tường, một bóng người kỳ dị đứng đó, như thể tan chảy vào bóng tối.

Nền phía sau là vầng trăng đỏ lơ lửng bên cửa sổ.

Đó là một dung mạo che giấu thân phận, ra vẻ đúng chất một tên trộm. Hắn khoác một chiếc áo choàng che kín từ đầu đến chân, và phần đầu duy nhất lộ ra cũng được che bởi một chiếc mặt nạ bạc.

Con mắt độc nhãn nằm giữa mặt nạ chuyển động một cách trơn tuột đầy sinh học, nhìn chằm chằm về phía này.

Hắn cầm hai tay hai con dao găm giống hệt con dao đang cắm trên đùi『Hotaru』, theo thế nhị đao, và có vẻ như vẫn còn giấu rất nhiều con dao khác.

Một kẻ dùng dao găm.

Hơn nữa, dù các giác quan của『Hotaru』đang suy yếu do không có tai nghe trợ thính, hắn vẫn có thể tiếp cận sau lưng mà cô không hề hay biết... hẳn phải là một tay lão luyện.

Lưỡi dao trong tay hắn đỏ như thấm máu.

Lưỡi dao đỏ thẫm, nhìn thấy nó『Hotaru』liên tưởng đến một người.

Nhưng cô lắc đầu. Cô ta đang ở trong ngục tối dưới lòng đất, không có lý do gì để chuốc thuốc ngủ Tướng quân và gây hại như thế này.

「Kẻ nào! Tên trộm kia!」

『Hotaru』vừa dùng cả thân mình che cho Tướng quân, vừa cố gắng vào tư thế chiến đấu.

Rút con dao găm ra sẽ là lúc chảy máu nhiều nhất. Đành phải để nguyên nó... cô từ bỏ một chân, vào thế bán thân.

Nhưng kẻ đeo mặt nạ không đáp lời, chỉ ung dung nhìn cô.

Cái vẻ thong dong đó là sao... cô còn đang thắc mắc thì đã hiểu ra lý do ngay lập tức.

Đầu óc bắt đầu choáng váng. Có lẽ lưỡi dao đã được tẩm độc. Vì『Hotaru』có khả năng kháng thuốc nên hiệu quả không đến ngay, nhưng một cơn buồn ngủ dữ dội ập đến khiến cô không thể đứng vững.

Cô chống tay xuống sàn, nghiến răng.

Chắc là thuốc ngủ, có lẽ cũng là loại đã dùng với Tướng quân... tại sao chứ, nếu dùng loại độc chết ngay thì trận đấu đã kết thúc rồi. Nếu mục đích là ám sát thì làm vậy sẽ nhanh hơn. Tại sao lại phải dùng cách vòng vo như ru ngủ...

『Hotaru』suy đoán.

Hắn định bắt sống.

Vô hiệu hóa đối phương rồi bắt cóc...

Chẳng lẽ, tên này chính là kẻ bắt cóc bí ẩn gây ra vụ học viên mất tích?

Cô cứ nghĩ vụ việc chỉ xảy ra ở ngục tối dưới lòng đất nên đã lơ là cảnh giác. Có lẽ vì an ninh ở ngục đã được tăng cường, hắn cho rằng gây án ở đó khó khăn nên đã cả gan nhắm vào Thành Osaka này.

Nếu suy đoán đó là đúng, thì đối phương không có ý định giết mình... ít nhất là vào lúc này. Nhưng có lẽ thấy tác dụng của thuốc khá yếu, kẻ đeo mặt nạ nhìn chằm chằm vào cô.

「Xem ra cô vẫn còn khỏe chán nhỉ.」

Một giọng nữ lịch sự, trang nhã, không hề tương xứng với vẻ ngoài kỳ dị của một tên trộm.

「Để cô gọi người đến thì phiền phức lắm, hay là... đâm thêm một nhát nữa nhé♪」

Câu nói đó khiến cô nổi giận.

Gọi người giúp, nghĩa là『Hotaru』không được coi là một chiến lực. Ở trong phòng nghỉ của Tướng quân vào ban đêm với bộ dạng gần như khoả thân, cô bị coi là một con đàn bà qua đường, một tình nhân thôi sao...

Không phải thế.

Ta đây là người đã dâng hiến cả thể xác và tinh thần cho Đức Phật, là hậu duệ của các tăng binh mà các Thiên hoàng đời trước cũng phải e sợ.

Niềm tự hào đó đã bị chà đạp.

Nhưng cô sẽ cam chịu sự khinh miệt này, bây giờ nói gì cũng chỉ là tiếng sủa của kẻ thua cuộc.

Mất cảnh giác, mải mê vớ vẩn, bứt rứt trong phòng tắm cho đến khi xảy ra chuyện này. Thật lơ đễnh, tu hành vẫn còn quá thiếu sót.

『Hotaru』khẽ niệm Phật, cố gắng làm mình tỉnh táo, rồi nhẹ nhàng đặt Tướng quân nằm xuống và đứng chắn trước mặt ngài như một vị Hộ pháp. Cô thủ thế, trừng mắt nhìn kẻ thù.

Chiếc khăn tắm che thân tuột xuống, để lộ ra thân hình quyến rũ không ngờ ở một cô bé mười ba tuổi, nhưng『Hotaru』không quan tâm.

Thường tại chiến trường... đó chẳng phải là lẽ sống hiển nhiên của một nữ sinh『Ōoku』hay sao?

Mất cảnh giác, vui đùa phù phiếm, để rồi phải chịu thất bại này.

Cơn đau ở đùi và chất độc đang ăn mòn ý thức này chính là sự trừng phạt cho bản thân.

「Suuu...」

『Hotaru』vận dụng hơi thở. Hơi thở của một võ sĩ.

「Koooo...」

Giao chiến bằng đao kiếm sẽ đổ máu, máu sẽ gọi đến ô uế, vì vậy quyền pháp rất thịnh hành trong cửa Phật. Ngôi chùa lớn của『Hotaru』cũng không ngoại lệ. Để diệt trừ Phật địch, những tăng binh bị cấm sát sinh đã rèn giũa kỹ thuật chiến đấu cùng với khí công pháp.

「Nam mô, Bát幡 Đại Bồ Tát...」

Thấy『Hotaru』đang lẩm bẩm niệm kinh, tên trộm có lẽ nghĩ rằng ý thức của cô đã mơ hồ, hắn liếc ra ngoài phòng lo ngại có viện binh. Đây là phòng nghỉ của Tướng quân, không thể không có lính canh, nếu họ nghe thấy tiếng động sẽ ùa vào.

Làm sao đây, giết『Hotaru』rồi chỉ bắt Tướng quân thôi sao.

Nhưng nếu được, tốt nhất là bắt sống cả hai.

Tên trộm đang thong thả suy tính như vậy, nhưng『Hotaru』với các giác quan đã được mài giũa sắc bén có thể nắm rõ như lòng bàn tay. Một ngọn lửa bùng lên trong tim,『Hotaru』dồn hết khí lực và hét lên.

「Ngươi nhìn đi đâu vậy!」

『Hotaru』vung hai tay vẽ một vòng cung, cảm nhận sự va chạm với không khí.

「Ngươi đang coi thường ta sao? Bảo vệ Tướng quân-sama là niềm vinh dự của học viên『Ōoku』chúng ta... dẫu thân này có chìm trong biển máu, thì chỉ riêng cái đầu ta cũng sẽ cắn xé ngươi!」

Ngay khi chắp hai tay lại theo thế cầu nguyện,『Hotaru』dậm mạnh xuống sàn và gầm lên.

「Kẻ thù của ngươi... ở đây nàyyyyyy!!」

「......!?」

Tên trộm vội vàng thủ thế, nhưng đã quá muộn. Khí mà『Hotaru』đã vận dụng bằng hơi thở để tràn đầy khắp cơ thể, nay tụ lại ở hai chân, thực hiện Chấn cước... đầu ngón chân cô đập vỡ sàn nhà, khiến căn phòng rung chuyển dữ dội theo chiều ngang và dọc, Thành Osaka đang trong quá trình sửa chữa cũng nghiêng ngả vì chấn động.

Có lẽ bị kinh ngạc trước uy lực đó, tên trộm thủ thế rồi nói một cách phiền phức: 「Chẳng phải『vẫn còn khỏe』nữa rồi...」, đoạn lao tới với hai con dao trong tay.

Nhưng, mọi chuyện đã kết thúc.

Có một vật gì đó va vào cạnh chân『Hotaru』, cộp một tiếng. Đó là tách trà đang uống dở của Hidekage rơi từ trên bàn xuống.『Hotaru』dùng đầu ngón chân khéo léo đá nó lên, rồi nhẹ nhàng ném về phía trước mặt tên trộm đang lao tới.

Lúc đó, tách trà đã được năng lực của『Hotaru』biến thành một quả bom.

Đối mặt với tách trà = quả bom lao tới từ dưới chân, tên trộm không thể xử lý kịp thời.

「Nam mô tam bảo!!」

『Hotaru』gầm lên, rồi trong đầu cô như thể nhấn một nút bấm... Kích nổ. Quả bom phát nổ với uy lực tối đa, phun ra những ngọn lửa hồng liên xung quanh, thổi bay cơ thể tên trộm trong ánh sáng và nhiệt độ cao.

Ngay sau đó, là một tiếng nổ vang trời.

Nếu chỉ xét về sức công phá, quả bom của『Hotaru』được đánh giá là ngang ngửa với vũ khí hủy diệt hàng loạt của người phụ nữ đó...『Kakuryū』. Do bản chất của nó nên không thể sử dụng thường xuyên, nhưng uy lực thì không chê vào đâu được.

Mọi thứ trong phòng văng tứ tung, bay lượn trong không trung,『Hotaru』cũng bị sức ép hất ngã ngửa ra sau. Cô vội vàng lao tới che cho Tướng quân vẫn còn bất tỉnh, lấy thân mình làm lá chắn bảo vệ ngài.

Cô ôm chặt mặt Hidekage vào lòng mình.

Nhắm mắt lại.

Phải bảo vệ ngài.

Tuyệt đối phải bảo vệ.

Bởi vì người này là người cần thiết cho một thời đại hòa bình mới.

Cơn sóng xung kích cuối cùng cũng lắng xuống, đám bụi cát và mảnh vỡ mù mịt tan dần...

「...Hả?」

Trong căn phòng tan hoang, không thấy bóng dáng của tên trộm đâu cả.

Cô cảm thấy có tác động, nhưng không biết sao nữa. Một tay lão luyện như vậy không thể nào bị thổi bay không còn dấu vết. Dù sao thì lính gác nghe thấy tiếng nổ chắc cũng sắp ùa vào, có lẽ hắn thấy bất lợi nên đã bỏ chạy.

Tạm thời, mối đe dọa đã qua... có lẽ vậy.

「Phùù...」

『Hotaru』thở ra, toàn thân thả lỏng.

Tên trộm đó rốt cuộc là kẻ nào.

Ngoài việc có lẽ là một phụ nữ ra thì cô không biết gì hơn... có vẻ như hắn định bắt sống cả Tướng quân và『Hotaru』, và có lẽ có liên quan gì đó đến vụ án học viên mất tích. Nếu những học viên mất tích cũng bị ru ngủ và bắt cóc như thế này thì...

Đó là lỗi của cô, vì đã đinh ninh rằng vụ việc chỉ xảy ra trong nhà tù và đã lơ là cảnh giác.

Đã đẩy Tướng quân vào vòng nguy hiểm.

「Mình, vẫn còn non nớt quá...」

『Hotaru』vừa hối hận, vừa đưa tay lên chuôi con dao găm đang cắm trên đùi.

「ư, khự!」

Cô rút nó ra.

Một sợi máu kéo theo, rồi máu tươi tuôn ra như dung nham. Động mạch không bị cắt, nhưng cũng không thể để yên... vết thương khá sâu,『Hotaru』nhanh chóng cầm máu.

「Hự, guu. Đau quá, ư, ưư...」

Cô rên rỉ, cố gắng điều chỉnh lại hơi thở.

Kỳ lạ thay, con dao găm màu máu ngay khi được rút ra, lưỡi dao của nó liền trơn tuột tan chảy, biến thành một chất lỏng. Chỉ còn lại chuôi dao,『Hotaru』thấy nó thật kỳ dị nên vội vàng ném đi.

Có lẽ là năng lực biến máu thành lưỡi dao chăng.

Vì chủ nhân đã đi nên năng lực đó biến mất và lưỡi dao quay trở lại thành máu... chăng. Chỉ có thể đoán vậy, mà đây cũng không phải là lúc để làm thế. Nếu không sơ cứu đàng hoàng thì cô sẽ không thể di chuyển được nữa.

Nhưng, dù sao cũng đã đuổi được tên trộm đi và bảo vệ được Tướng quân.

Cảm giác thành tựu khiến『Hotaru』say sưa.

Đây cũng là sự dẫn lối của Đức Phật...

「...Ahyan!?」

Đang ngây ngất thì đột nhiên toàn thân cô tê dại.

Một cảm giác chưa từng trải nghiệm, như thể bị cào vào sâu trong não.

Run rẩy, cô hướng ánh mắt về phía nguồn gốc của cảm giác kỳ lạ đó, xuống ngực mình...

「Ư ưm, sáng rồi sao...? Sao đầu đau quá, cứ như sau khi uống rượu vậy... Ồ, chiếc gối hôm nay sao mà mềm mại, êm ái thế nhỉ...? Cứ như được mẹ hiền dịu dàng ôm ấp...」

Nói mớ trong lúc ngái ngủ, vị Tướng quân mới có vẻ đã tỉnh giấc... Toyotomi Hidekage, không biết trời đất gì, đang vùi đầu vào bầu ngực của『Hotaru』, người đang nằm đè lên bảo vệ hắn, hơn nữa còn dùng ngón tay của cả hai bàn tay mà vốc lấy cặp thịt mềm mại đó rồi nắn bóp mân mê.

「Pí...」

Cái cảm giác vừa nhột vừa lạ lẫm đó đã đánh một đòn bất ngờ vào『Hotaru』, người đã hoàn toàn quên mất Tướng quân.

Khi cô nhận ra sự thật rằng đầu ngón tay của một người đàn ông mà mình không ưa đang thỏa thích mân mê nơi quý giá của mình.

「Pigyaaa!?」

Cô hét lên một tiếng kỳ quái rồi đấm thẳng vào mặt vị Chinh Di Đại Tướng quân mà mình đáng lẽ phải bảo vệ.