Khi phơi chiếc khăn tay trên ban công phòng mình, không may nó đã bị gió mạnh thổi bay.
Dù cô vội vàng đưa tay ra, vẫn không kịp nắm lấy. Vì vậy, Rishe bước ra khỏi phòng, trong làn gió đầu hạ, đi qua khu vườn xanh tươi để tìm kiếm chiếc khăn tay trắng.
(Cái khăn tay mình thêu lần đầu tiên khi còn nhỏ, đã bay đi đâu rồi nhỉ?)
Dù hoa văn có hơi trẻ con, nhưng vì có nhiều kỷ niệm sâu sắc nên cô luôn giữ gìn, thậm chí mang theo đến nhà chồng ở Garkhain.
(Vì mình lẻn ra ngoài mà không báo cho các hiệp sĩ cận vệ nên phải nhanh chóng tìm chiếc khăn tay trước khi khiến họ gặp rắc rối và lo lắng.)
Trong khoảnh khắc đó, gió thổi về phía cô. Xét đến kích thước và tình trạng khô ráo của khăn tay, khả năng cao là nó đã rơi gần khu vườn phía sau dinh thự.
Rishe nhìn quanh một lượt nhưng không thấy gì tương tự.
(Có ai đó đã nhìn thấy không nhỉ… Chắc không có chuyện trùng hợp vậy đâu…)
Ngay lúc đó, hành động của Rishe đột ngột dừng lại.
"…"
Arnold đang đứng bên cửa sổ trong phòng họp tầng trệt của dinh thự, nhìn cô từ bên kia cửa sổ.
(Arnold điện hạ!)
"…"
Có vẻ như cuộc họp vừa kết thúc, các cận thần của Arnold lần lượt đứng dậy. Arnold ra lệnh gì đó cho họ rồi đi về phía Rishe.
Anh đứng bên cửa sổ, nhìn chăm chú vào cô.
(Chắc ngài ấy muốn biết mình đang làm gì. Nhưng cửa sổ của phòng này do yêu cầu an ninh nên không thể mở được…)
Rishe mấp máy môi, cố gắng dùng khẩu hình miệng để nói với Arnold.
(Khăn tay! Khăn tay bị rơi, em đang tìm.)
Nhưng Arnold không phản ứng, vẫn tiếp tục quan sát Rishe.
(Có lẽ ngài ấy mệt rồi?)
Rishe nhớ lại lúc trước khi Arnold xử lý tài liệu, vào giờ nghỉ, anh thường đến chỗ cô và ngắm nhìn cô làm việc.
(Không, chắc là ngài ấy không hiểu ý mình. Cách nào để giao tiếp qua kính nhỉ…)
Rishe đột nhiên nghĩ ra một cách, cô mở rộng hai tay và dùng tay vẽ một "hình vuông".
(Hình vuông, khăn tay!)
Arnold nhíu mày một chút.
Rishe nhận ra dường như vẫn chưa rõ ràng, cô tiếp tục dùng toàn thân để giải thích.
(Cái này, dùng sau khi rửa tay…)
Cô làm động tác rửa tay, sau đó giả vờ dùng khăn tay để lau tay.
(Khi đang phơi, bị gió thổi bay mất.)
Cô giơ tay lên, làm động tác như khăn tay đang bay.
(Nó chắc rơi ở gần đây!)
Để diễn tả ý của từ "gần đây", cô quay xung quanh để chỉ cho Arnold. Khi cô ngẩng đầu lên nhìn Arnold, anh vẫn giữ vẻ mặt vô cảm, nhưng ánh mắt thì không rời khỏi Rishe.
(Arnold điện hạ, ngài ấy không hiểu sao?)
Dù vừa rồi có thể không giải thích được, nhưng cô vẫn tiếp tục mấp máy môi.
(Cần đặc điểm gì khác không nhỉ? Có lẽ chẳng có ý nghĩa gì, hmm…)
Theo thủ tục khi hỏi về những món đồ bị mất bằng lời nói, Rishe hạ quyết tâm và đặt hai tay lên đầu.
(…Thỏ!)
Arnold càng nhíu mày sâu hơn.
(Thêu hình con thỏ, khăn tay…)
Rishe nhìn chằm chằm vào mắt Arnold, dùng tay giả làm tai thỏ và nhảy lên xuống. Cô tạo dáng giống thỏ và hơi nghiêng đầu.
"..."
Rishe đột nhiên tỉnh lại, cảm thấy xấu hổ đến mức không thể chịu nổi.
(...Mình...mình vừa làm gì trước mặt Arnold điện hạ vậy? Nếu không thể truyền đạt được rằng mình đang tìm đồ, thì trông như mình chỉ đang nhảy một điệu nhảy kỳ lạ thôi!)
Cảm thấy mặt mình đỏ bừng, cô vội vàng bỏ tay xuống và dừng động tác "thỏ". Nhìn Rishe đột nhiên trở nên lúng túng, chắc Arnold phải ngạc nhiên lắm.
(Không phải vậy đâu, điện hạ...! Tìm đồ, em đang tìm đồ...)
Rishe không kìm được chạy đến chỗ Arnold, hai tay chạm vào kính cửa sổ để nói với anh.
Dĩ nhiên, điều này không thể truyền đạt được, Rishe cảm thấy Arnold đang thở dài. Ngay khi Rishe định bước vào trong dinh thự để giải thích mọi chuyện cho Arnold, cô mở to mắt.
"!"
Arnold bên kia cửa sổ đặt tay lên chỗ đối diện với tay Rishe, như thể muốn chạm vào tay cô qua lớp kính.
Nhìn cảnh tượng như chạm tay qua kính, tim Rishe đập thình thịch. Arnold cúi đầu nhìn Rishe, biểu cảm trên mặt anh đột nhiên dịu đi.
(Arnold điện hạ...?)
Tuy nhiên, ánh mắt anh hướng về phía bên phải như đang dẫn dắt Rishe. Theo ánh mắt anh, cô phát hiện ra.
"...A!"
Chiếc khăn tay trắng rơi vào một chỗ khuất trong bồn hoa.
Rishe vội vàng chạy tới, nhặt chiếc khăn tay lên, thở phào nhẹ nhõm, và mỉm cười giơ chiếc khăn tay lên cho Arnold xem. Sau khi nhìn thấy, Arnold rời khỏi phòng họp.
(Cảm ơn ngài, Arnold điện hạ!)
Rishe thầm nghĩ như vậy, quyết định sau đó sẽ chính thức cảm ơn anh. Khi phủi bụi trên khăn tay, cô cũng nảy ra một thắc mắc.
(...Nhưng. Arnold điện hạ đã hiểu mình muốn nói gì từ khi nào nhỉ? Chẳng lẽ...)
Nghĩ rằng anh có thể đã hiểu từ những cử động môi ban đầu, Rishe lắc đầu. Cô thực sự không muốn tin rằng tất cả những động tác xấu hổ sau đó đều vô ích.
(Hy vọng điện hạ sẽ quên nhanh động tác thỏ của mình...)
Rishe vừa cầu nguyện vừa vuốt ve chiếc đầu nhỏ của con thỏ mà cô đã tỉ mỉ thêu từ khi còn nhỏ.