Một buổi chiều nọ, sau khi giải tỏa được nỗi băn khoăn trong lòng, Rishe vô cùng vui mừng.
"Arnold điện hạ!"
Trên đường từ khu vườn trở về, khi nhìn thấy Arnold vừa kết thúc buổi huấn luyện, Rishe liền gọi anh. Arnold cởi áo khoác, xắn tay áo sơ mi lên, quay lại nhìn Rishe đang chạy tới và nheo mắt lại.
"Có vẻ em đã tìm thấy rồi."
"Vâng, cuối cùng em cũng tìm thấy!"
Với nụ cười rạng rỡ, Rishe cho Arnold thấy chú mèo nhỏ mà cô ôm trong lòng.
"Kể từ khi nhìn thấy nó tại buổi tiệc vài ngày trước, em luôn lo lắng không biết nó có sống tốt không... Nhưng người trong bếp đã cho nó ăn, nó sống rất tốt!"
Rishe nhìn chú mèo nhỏ, vuốt ve chiếc mũi hồng của nó. Chú mèo đen kỳ lạ chạm mũi vào đầu ngón tay Rishe, rồi vừa kêu gừ gừ vừa cọ đầu vào tay cô. Vì quá dễ thương, trái tim Rishe không khỏi rung lên.
"...Nhỏ bé và ấm áp..."
"Em thích nó à?"
"Từ trước đến giờ em rất thích mèo. Mèo không chỉ dễ thương, mà còn kiêu hãnh và độc lập. Dù không thích gần gũi con người, nhưng khi tâm trạng tốt, chúng sẽ tự động lại gần."
Khi Rishe nói vậy, đầu ngón tay của cô bị chú mèo nhẹ nhàng cắn một cái.
"Có phải nó đói không?"
Vì lực cắn còn yếu nên không đau chút nào. Nhưng Arnold cau mày và dùng một tay nhấc chú mèo lên.
"A!"
Arnold thậm chí còn không thèm nhìn chú mèo trong tay mình, chỉ nhìn chằm chằm vào Rishe và hỏi.
"Em có bị thương không?"
"Không sao đâu. Nhưng điện hạ, cầm như vậy nó sẽ chạy mất..."
Rishe vội vàng đỡ lấy chú mèo, đặt nó vào vòng tay của Arnold một cách chắc chắn.
"Làm ơn hãy ôm như thế này, được không?"
"......"
"À, có vẻ như chú mèo cũng thấy yên tâm hơn, thật tốt quá..."
"......Rishe."
"Dạ!!"
Sau khi giúp Arnold ôm chú mèo đúng cách, Rishe đột nhiên nhận ra mình đã làm gì.
"Arnold điện hạ, em xin lỗi..."
Ngay khoảnh khắc đó, Rishe hít một hơi thật sâu.
"......"
Dù thế nào, trước mặt cô, người đàn ông đẹp trai nhất thế giới đang không mấy vui vẻ ôm một sinh vật lông lá.
Arnold hiện tại đang xắn tay áo sơ mi trắng, lộ rõ thân hình săn chắc và chú mèo nhỏ đang nằm trên cánh tay anh.
"Thật là..."
Rishe không khỏi che miệng lại, thốt lên suy nghĩ từ tận đáy lòng.
"...Dễ thương quá...!!"
"Này..."
Arnold cau mày, vẻ mặt ngày càng phức tạp.
"Em xin lỗi, nhưng thật sự rất dễ thương mà! Rất dễ thương. Cảnh Arnold điện hạ ôm chú mèo, thật sự rất dễ thương...!"
"......"
Sau khi nhìn vào đôi mắt Rishe đầy quyết tâm, Arnold thở dài và đưa chú mèo lại cho cô.
Sau khi Rishe ôm chặt lấy chú mèo, Arnold không dừng lại ở đó, anh còn dùng tay nâng cằm Rishe lên.
"Ơ..."
Mắt họ chạm nhau ở khoảng cách gần vì bàn tay của Arnold đã nâng cằm Rishe lên.
"‘Dễ thương’, phải không?"
Arnold ghé sát khuôn mặt đẹp đẽ của mình vào Rishe và thì thầm.
"... Một ngày nào đó, em hãy chuẩn bị tinh thần."
"!?"
Trước lời tuyên chiến không rõ ràng, Rishe mở to mắt.
Nghe giọng nói ẩn chứa chút quyến rũ, má cô không hiểu sao lại nóng lên. Arnold nhìn xuống Rishe, khẽ thở dài và buông tay ra.
"Ta sẽ ra lệnh cho Oliver tìm người nhận nuôi con mèo này."
"V-Vâng."
Rishe ngơ ngác đáp lại, sau khi Arnold rời đi, cô đứng yên không nhúc nhích một lúc lâu.
Chú mèo nhỏ trong lòng kêu "meo meo", Rishe mới bừng tỉnh, ôm chú mèo và vội vã đi về phía dinh thự.