Ở vòng lặp thứ 7, tôi sẽ tận hưởng cuộc sống làm dâu tự do ở cựu địch quốc

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Vì kiếp trước là thằng đàn ông nên kiếp này sẽ nói không với harem ngược

(Đang ra)

Vì kiếp trước là thằng đàn ông nên kiếp này sẽ nói không với harem ngược

Morishita Ringo

Mặc dù đã nói là vậy, không may là hình mẫu quý cô được cô gái đáng thất vọng đây dệt nên rồi cũng sẽ sớm bị bóc trần mà thôi, một câu chuyện mang đầy tính hài hước nhưng cũng pha cùng một chút kịch t

38 3696

Mãn Cấp Xuyên Không Tại Sao Tôi Lại Là Nữ Mục Sư?

(Đang ra)

Mãn Cấp Xuyên Không Tại Sao Tôi Lại Là Nữ Mục Sư?

清酒浅辄-Thanh Cửu Thiên Triết(Qingjiu Qianzhe)

Willis: Có vấn đề gì giữa việc ta là linh mục và việc ta có thể dùng gậy đánh chết ngươi không?Chết đi và hãy để lại tất cả vật phẩm cho ta!

169 2943

Những cô vợ khác chủng tộc của tôi không thể hòa thuận với nhau

(Đang ra)

Những cô vợ khác chủng tộc của tôi không thể hòa thuận với nhau

이만두

Bọn tôi không cần phải ép mình để sống chung nữa…

6 55

The Novice Alchemist's Store

(Đang ra)

The Novice Alchemist's Store

Itsuki Mizuho

Song, nếu tôi không mở cửa hàng ở đây thì không thể kiếm sống được...

96 9891

Túc Mệnh Chi Hoàn - Quỷ Bí Chi Chủ 2

(Đang ra)

Túc Mệnh Chi Hoàn - Quỷ Bí Chi Chủ 2

Ái Tiềm Thuỷ Đích Ô Tặc

Phần tiếp theo của tiểu thuyết Quỷ Bí Chi Chủ, một trong những tác phẩm văn học mạng nổi tiếng nhất của Trung Quốc. Câu chuyện lấy bối cảnh vào khoảng 6-7 năm sau sự kiện cuối cùng ở Quỷ Bí Chi Chủ.

47 536

Tổng hợp ngoại truyện - Arnold chỉ dịu dàng với mỗi Rishe

Tối hôm đó, Rishe gập cuốn sách vừa đọc xong lại, thở dài trong khi thưởng thức dư vị của nó. 

(Còn rất nhiều cuốn sách trên thế giới mà mình chưa biết đến. Thật là một câu chuyện rất thú vị…)

Tận sâu trong lồng ngực dường như bị một dòng chảy ấm áp siết chặt. Lúc này, Arnold, người dường như vừa xử lý xong tài liệu trên bàn làm việc, ngồi xuống bên cạnh chiếc ghế dài nơi Rishe đang ngồi.

"…Em đọc hăng say thật."

"Chẳng lẽ, ngài luôn chờ đợi em đọc xong sao?" 

"Không, ta không có ý định đó." 

Dù Arnold nói vậy, nhưng từ thời điểm mà xét, chắc là không sai đâu. 

Lý do Rishe đọc sách ở đây là vì muốn xác nhận các việc liên quan đến lễ cưới. Dự định đợi Arnold, nhưng kết quả lại để anh đợi mình. 

"Xin lỗi, em mải mê quá…" 

"Không sao đâu.… Em đang đọc gì vậy?"

Nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của anh, Rishe thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, cô cho anh xem bìa màu caramel. 

"Hình như là truyện cổ tích của Garkhain, vì chữ to và dễ đọc nên ban đầu được dùng làm tài liệu học viết, nhưng nội dung rất cảm động. Đặc biệt là đoạn cuối, khi thỏ khóc vì bạn thời thơ ấu, trái tim em như bị thắt lại!" 

"…" 

"M-Một vẻ mặt không quan tâm, không biểu cảm gì cả…" 

Nếu là người khác ngoài Rishe, chắc chắn sẽ nghĩ Arnold lúc này thờ ơ là điều đương nhiên. Nhưng từ quan điểm của Rishe, cô không thể ngay lập tức khẳng định như vậy. 

"Hmm..."

"..."

Rishe cau mày và ngẩng đầu lên như muốn nhìn kỹ hơn vào khuôn mặt của Arnold.

"Sao vậy?"

"Không, em chỉ cảm thấy kỳ lạ..."

Đôi mắt xanh biếc phản chiếu khuôn mặt của Rishe. 

"Trước đây khi em khóc, chẳng phải Arnold điện hạ đã an ủi em rất nhẹ nhàng sao?" 

"…"

Đó là khi cô hỏi về quá khứ của Arnold ở Vương quốc Thánh. Đối mặt với Rishe không ngừng rơi nước mắt, Arnold luôn nhẹ nhàng dỗ dành cô. 

Rishe biết rõ. Arnold rất dịu dàng và hiểu rõ nỗi đau của người khác. 

Chính vì vậy, cô không thể bỏ qua khả năng anh cũng sẽ dịu dàng với chú thỏ trong câu chuyện. Mặc dù vậy, Arnold lại thở dài một cách không vui. 

"──Điều đó." 

"A…" 

Arnold đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt một bên tóc của Rishe. 

Anh dịu dàng vén mái tóc màu san hô của Rishe lên tai cô. Khiến Rishe vì nhột mà rụt vai lại, Arnold dùng giọng hơi khàn nói. 

"Bởi vì lúc đó người đang khóc là em mà?" 

"Eh…" 

Chỉ trong một khoảnh khắc, suy nghĩ của cô dừng lại.

"...!!!"

Sau đó, má cô đột nhiên nóng bừng. Vì sợ bị thấy gương mặt đỏ bừng của mình, Rishe lập tức dùng cuốn sách che mặt.

(Chắc là vì mình ít khi khóc…!!) 

Arnold rõ ràng không có ý gì khác, vấn đề là nghe lại cảm thấy đặc biệt như vậy. Đúng lúc Rishe đang bối rối, Arnold đã lấy cuốn sách của cô. 

"A! Đ-Điện hạ…!" 

"Đó là truyện cổ tích ngắn cho trẻ con phải không? Vậy thì, ngồi bên cạnh ta và đọc lại một lần nữa đi." 

"!!" 

Nghe thấy lời đề nghị bất ngờ này, Rishe tròn mắt ngạc nhiên, Arnold liền cười với vẻ tinh nghịch. 

"Nội dung của cuốn sách không quan trọng…Ta chỉ hứng thú với biểu cảm của em khi đọc nó thôi." 

"Gì cơ! Chẳng lẽ em có biểu cảm kỳ lạ sao?!" 

"Ai mà biết được."

Arnold trêu chọc cô và không có ý định trả lời. Từ bỏ ý định tìm câu trả lời, Rishe phồng má một bên và nhận lại cuốn sách. 

Trong một khoảng thời gian dài, văn phòng của Arnold vang lên tiếng Rishe đọc câu chuyện cổ tích cho trẻ con.