Trong số những cuốn sách Rishe mang từ nhà cũ, cũng có lẫn vài cuốn sách mà cô đã sở hữu từ khi còn nhỏ. Tình cờ Rishe muốn tra cứu một số tài liệu, đã sử dụng thời gian trước khi đi ngủ để đến văn phòng của Arnold và lật mở những trang sách.
Rishe ngồi xuống chiếc ghế dài thường ngồi và bắt đầu đọc một cách trôi chảy. Tuy nhiên, khi cô cầm lên cuốn sách tiếp theo và chuẩn bị mở ra thì nhìn thấy vật gì đó kẹp bên trong, cô không khỏi tròn mắt ngạc nhiên.
"Wow…"
Arnold, người đang ngồi bên cạnh chiếc ghế dài, ngẩng đầu lên từ đống tài liệu đang đọc. Mặc dù Rishevội vàng đóng cuốn sách lại, nhưng chắc hẳn anh đã nhận ra cô đang giấu thứ gì đó.
"Sao vậy?"
"Ừm, cái này..."
Rishe nhanh chóng từ bỏ, lần này cô chậm rãi mở cuốn sách ra. Nhìn thấy vật lộ ra từ giữa những trang sách, mắt Arnold hơi nheo lại.
"Là một bức chân dung à?"
"Vâng. Có lẽ là bức vẽ mười năm trước, khi em năm tuổi…"
Thứ được vẽ trên tấm thiệp dày là bức chân dung của cô bé Rishe với khuôn mặt tươi cười rạng rỡ.
"Để cho nhà mẹ biết em lớn lên như thế nào, em đã gửi bức chân dung của mình. Bức vẽ đầu tiên được giấu trong cuốn sách này."
"Giấu? Tại sao?
"Bởi vì bị la mắng, rằng hành vi phải giống tiểu thư hơn. Đây là tác phẩm vất vả lắm mới vẽ ra, suýt chút nữa đã bị vứt đi."
"…"
Sau khi Rishe giải thích xong, Arnold lặng lẽ đưa tay ra.
Nhìn thấy hành động đó, Rishe chớp mắt liên tục. Vài giây sau, cô mới nhận ra ý nghĩa của nó.
"Ngài... ngài muốn xem sao?!?"
Rishe không khỏi ngạc nhiên. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng Arnold lại hứng thú với chuyện này.
"…Nếu em không muốn cho xem thì không cần đâu."
"Không, không phải như vậy…"
Rishe lập tức lắc đầu, nhưng thực sự cô cảm thấy một sự xấu hổ không rõ nguyên nhân. Khi Arnold nhìn thấy hình ảnh của mình lúc nhỏ, tại sao cô lại cảm thấy ngượng ngùng như vậy
(Tuy nhiên, đây là một tình huống hiếm hoi mà Arnold điện hạ tỏ ra quan tâm đến điều gì đó...)
Arnold thường ngày luôn thờ ơ với mọi thứ. Việc anh đưa ra yêu cầu này thực sự là một điều hiếm hoi.
Rishe lại nhìn xuống tay mình, sau khi quyết định, cô nhắm chặt mắt lại.
"X-Xin mời xem…!"
Rishe run rẩy đưa ra bức chân dung, Arnold cầm lấy và im lặng quan sát.
Rishe mười năm trước được nhẹ nhàng đặt lên ghế, đôi chân nhỏ không chạm được xuống sàn.
Cô ấy mặc một chiếc váy màu hồng nhạt với những đường diềm xếp nếp, giống như trang phục của trẻ con và ôm một con thú nhồi bông lông xù. Cô bé Rishe trông rất hài lòng khi được ở cùng với chú thỏ yêu thích của mình.
(Ngay cả trước đây mình cũng cảm thấy bản thân thật là một cô bé nghịch ngợm.)
Rishe càng lúc càng xấu hổ và ngước nhìn Arnold.
Arnold nhìn bức chân dung với vẻ mặt vô cảm như thường lệ và đột nhiên nói.
"...Nhỏ thật."
"!"
Trẻ con năm tuổi nhỏ là điều đương nhiên. Nghe nhận xét thẳng thắn này Rishe không khỏi muốn cười.
(Haha. Arnold điện hạ nói từ "nhỏ", bản thân điều đó thật dễ thương…)
"...?"
Arnold ngạc nhiên nhìn Rishe khi thấy cô che miệng cười. Sau khi cô trả lời "không có gì", Arnold lại nhìn xuống bức chân dung.
"Dù không giống một tiểu thư."
Arnold chạm vào bức chân dung của cô bé Rishe. Ngón tay xác nhận độ lồi lõm của màu vẽ, từ từ lướt đến gần đầu của Rishe.
"Nhưng ta thấy nó rất giống em."
"…!"
Nghe câu nói này, Rishe khẽ hít một hơi.
Ngay cả khi nhìn lại sâu trong ký ức của mình, Rishe cũng chưa bao giờ có ký ức về việc cha mẹ xoa đầu cô. Có lẽ vì vậy, lời nói và hành động của Arnold khiến cô cảm thấy đau nhói trong lồng ngực.
(...Như đang vuốt ve mình khi còn bé...)
Arnold có lẽ không có ý như vậy. Nhưng những gì anh làm lại là điều mà cô bé Rishe luôn mong ước.
"Cảm ơn ngài."
Nếu cô bé Rishe ở đây, Arnold sẽ đối xử với cô thế nào?
(Nếu không nhớ nhầm, ngài ấy từng nói không thích trẻ con.)
Nhưng không nghi ngờ gì, anh chắc chắn sẽ dịu dàng như bây giờ. Rishe vừa nghĩ vừa nói.
"Khi nào có con..."
Nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh, cô nói từ tận đáy lòng.
"...Arnold điện hạ chắc chắn sẽ trở thành một người cha rất giỏi chăm sóc con cái phải không?"
Cô tưởng tượng cảnh anh vuốt ve đầu của đứa trẻ, nhìn vào mắt chúng và nói chuyện, cẩn thận bế chúng lên.
Lúc đó Arnold có lẽ vẫn sẽ vô cảm như ngày nào, nhưng giống như khi vuốt ve bức chân dung của cô bé Rishe, sự dịu dàng chắc chắn sẽ hiện rõ khi anh vuốt ve.
Trái tim Rishe bỗng trở nên ấm áp, trên môi cô nở một nụ cười. Cô giật mình khi nhận ra ánh mắt điềm tĩnh của Arnold.
(...Mình! Có phải mình vô tình nhắc đến con của mình và Arnold điện hạ không...!?)
Cảm thấy má mình đột nhiên nóng bừng, Rishe vội vàng giải thích.
"Không, không phải, em không có ý gì đặc biệt cả, thật đấy! Chỉ là, bởi vì Arnold điện hạ rất dịu dàng!"
"..."
"Và ngài cũng thường xuyên rèn luyện thể lực, nên dù có bao nhiêu đứa con đi nữa, điện hạ cũng có thể dễ dàng bế chúng lên...! Nếu là em cách đây mười năm, Arnold điện hạ chắc chắn có thể dễ dàng bế lên!... Không, em không muốn nói điều đó... Ehhhh!?"
"──Điều đó..."
Rishe hét lên một tiếng, vì cơ thể cô bất ngờ bị nhấc lên khỏi ghế dài.
Cô đột ngột ôm chặt lấy vai Arnold. Bị anh bế lên, Rishe nhìn vào đôi mắt xanh trước mặt mà không thốt nên lời.
"Bây giờ cũng vậy thôi."
"~~~~...Ưm!"
Arnold ôm lấy Rishe, gương mặt cô càng lúc càng đỏ bừng, và bắt đầu bước về phía cửa.
"Ta sẽ bế em về phòng. Nhìn kỹ thì đã qua giờ đi ngủ của em rồi, ngủ ngon nhé."
"Điện hạ! Em có thể tự về phòng được, xin hãy thả em xuống!"
"Vài ngày trước em cũng nói thế, nhưng rồi trên đường về phòng lại nghe chuyện phiền muộn của người hầu phải không?"
"!!"
Cảm thấy sức khỏe của mình đang được Arnold quản lý, đồng thời cảm thấy xấu hổ vì mình là một cựu dược sĩ. Thật ra, Arnold còn biết chăm sóc người khác hơn anh tưởng.
(...Được bế vào phòng ngủ như thế này, khi còn nhỏ mình cũng chưa từng được thế...)
Những điều cô mong muốn khi còn nhỏ đều được Arnold thực hiện, thật là kỳ diệu. Rishe vừa ngượng ngùng run rẩy vừa nắm chặt áo sơ mi của anh.
"Em sẽ ngủ ngon, Arnold điện hạ cũng hãy nghỉ ngơi sớm nhé...?"
Sau khi nghe lời khẩn cầu này, Arnold vừa đi dọc hành lang vừa trả lời.
"──Ừ."
Nghe thấy giọng nói này, Rishe thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù vậy, cô vẫn không được thả ra. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi bị đưa lên lầu trong vòng tay của Arnold, Rishe đã trải qua cảm giác xấu hổ không thể tả được.