Ở vòng lặp thứ 7, tôi sẽ tận hưởng cuộc sống làm dâu tự do ở cựu địch quốc

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi đã mất đi những người quan trọng, nhưng giấc mơ đã thành hiện thực, nên tôi quyết định không ngoảnh nhìn quá khứ mà sẽ tiến về phía trước

(Đang ra)

Tôi đã mất đi những người quan trọng, nhưng giấc mơ đã thành hiện thực, nên tôi quyết định không ngoảnh nhìn quá khứ mà sẽ tiến về phía trước

Aisu no hito

Kí ức từ quá khứ xa xôi, lời hứa đã trao nhau với những người bạn thời thơ ấu.――“Nếu tớ nhận được giải thưởng, mấy cậu hãy trở thành vợ tớ nhé.

51 105

Ác nữ 800 tuổi nhập vào một vị tiểu thư nhút nhát tận hưởng tuổi xuân nhàn hạ!

(Đang ra)

Ác nữ 800 tuổi nhập vào một vị tiểu thư nhút nhát tận hưởng tuổi xuân nhàn hạ!

Yui Regina

Đây là câu chuyện về 2 cô gái, 1 người là "tiểu thư héo úa" thoát khỏi số phận và nắm giữ quyền quyết định cuộc đời mình. Người còn lại là "Ác nữ vô phương cứu chữa" đã thành công chiến thắng số mệnh

23 536

S-Kyuu Boukensha ga Ayumu Michi: Tsuihou Sareta Shounen wa Shin no Nouryoku 'Buki Master' de Sekai Saikyou ni Itaru

(Đang ra)

S-Kyuu Boukensha ga Ayumu Michi: Tsuihou Sareta Shounen wa Shin no Nouryoku 'Buki Master' de Sekai Saikyou ni Itaru

さとう

Đây là câu chuyện về hai người bạn thuở nhỏ, từng đi chung một con đường, nay rẽ sang hai hướng khác nhau—và có lẽ, một ngày nào đó, hai con đường ấy sẽ lại giao nhau một lần nữa.

3 11

The Death Mage Who Doesn't Want a Fourth Time

(Đang ra)

The Death Mage Who Doesn't Want a Fourth Time

Densuke

Hiroto được tái sinh là một dhampir, chủng tộc mang hai dòng máu vampire và dark elf. Không muốn phải chết theo ý vị thần, câu quyết tâm sống sót ở kiếp này với ma pháp Tử vong và bể mana khổng lồ cậu

204 5088

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

10 70

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

(Đang ra)

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

aterui mizuno

Cuộc sống học đường đầy hỗn loạn của hai con người ấy bắt đầu, với đủ thứ trò đùa và cả những lời lăng mạ cay nghiệt. Thế nhưng, cậu vẫn chưa hề biết đến bí mật mà cô ấy đang che giấu…

12 82

Tổng hợp ngoại truyện - Arnold dạy Rishe vì lợi ích của cô ấy

Người sau này sẽ trở thành hôn phu, cũng là người chồng tương lai của Rishe, là một người toàn năng. 

Anh ta không chỉ xuất sắc trong lĩnh vực chính trị và lãnh đạo quân đội, mà còn có một đầu óc sáng suốt, điềm tĩnh. Luôn đưa ra những phán đoán chính xác, không chỉ sở hữu tính cách hợp lý, mà kỹ năng kiếm thuật cũng không thua kém bất kỳ ai. 

Arnold như vậy, dường như còn có thể hiểu được tiếng Kurshade – ngôn ngữ của nữ thần vốn nổi tiếng khó học – mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.

(Thật sự, không hề có một điểm yếu nào cả…)

Đi bên cạnh Arnold, Rishe ngước lên nhìn vào gương mặt nghiêng của anh. 

Trong hành lang của ngôi đền lớn, ngay cả những hoa văn trên các cột và tường cũng được khắc các bài thánh ca bằng tiếng Kurshade. Thứ ngôn ngữ mà Rishe phải dừng bước, chăm chú từng từ mới hiểu được, có lẽ Arnold sẽ hiểu ngay lập tức.

"...Arnold điện hạ." 

Rishe khẽ kéo tay áo của anh. 

Arnold liền dừng bước, quay lại nhìn Rishe. 

"Saoy vậy?" 

"Mặc dù, điều này không hẳn là một yêu cầu bổ sung…" 

Chỉ vừa mới đây thôi, Arnold đã nói xin lỗi Rishe vì đã khiến cô không vui. 

Anh đã nói với Schneider của giáo đoàn rằng Rishe chỉ là một người vợ trên danh nghĩa, có vẻ như anh ấy cảm thấy cần chuộc lỗi cho lời nói ấy. Vì vậy, cô thử ngỏ lời.

"Nếu có thể, ngài có thể dạy thêm cho em tiếng Kurshade được không?" 

Lúc này, Arnold hơi nhìn sang hướng khác rồi nói: 

"Cho dù không cần ta dạy, hầu hết em cũng có thể hiểu được rồi mà." 

"Không, em đâu dám nhận! Thực ra em đã tự mình bỏ dở việc học…" 

"Vậy thì, thử đọc xem bài thơ được khắc trên cây cột kia nào."

"Hả? À, đó là đoạn hai của bài thơ về Cỏ Xuân. 'Gió xuân thổi chồi xanh. Hoa đất bừng sắc rực. Sinh mệnh mới chậm rãi, tiếng khóc vang lên…'"

Khi đọc bài thơ khắc trên cột, một phát hiện khiến Rishe bồi hồi xúc động. 

"Điện hạ! Đây không phải là cách diễn đạt phổ biến mà là nguyên văn của bài thơ gốc phải không!? Không dùng từ mềm mại 'tiếng khóc sơ sinh' dành cho tín đồ mà khắc trực tiếp là 'tiếng khóc vang lên'. Quả thực là một ngôi đền vĩ đại... a!?" 

Thấy vẻ mặt của Arnold như muốn nói rằng không cần thiết phải dạy cho cô, Rishe vội vàng lên tiếng.

"Không… không phải thế đâu, hình như em đã đọc qua chỗ này vào ban ngày rồi…"

Lần này cô dùng hai tay nắm lấy tay áo của Arnold, ngước nhìn vào đôi mắt xanh của anh, tỏ vẻ nũng nịu.

"Em muốn điện hạ dạy cho em cách đọc những từ mà em chưa hiểu mà!" 

Miệng nói vậy, nhưng trong lòng cô lại nghĩ. 

(Ngài ấy hẳn phải nhận ra lý do mình cố gắng cầu xin, không chỉ vì sự tò mò đơn thuần, đúng không?) 

Không cần suy nghĩ nhiều, Arnold chắc chắn đã nhìn thấu được. Là hôn phu của Rishe, anh không có bất kỳ điểm yếu nào. Ngay cả ý nghĩ thoáng qua trong đầu Rishe, anh cũng sẽ cảm nhận được.

(Biết thêm một ngôn ngữ là mở ra cánh cửa của nền văn hóa khác… Việc sở hữu kiến thức vốn là một điều thật tuyệt vời mà.)

Đôi mắt màu xanh biển của Arnold lặng lẽ hướng về phía Rishe. 

(Phải chăng vì có mối liên hệ sâu sắc với giáo đoàn? Khi nhìn thấy những chữ này, ánh mắt của điện hạ…)

Nó hoàn toàn khác hẳn so với lúc anh nhìn Rishe như lúc này. 

"...Điện hạ..." 

"..." 

Arnold thở ra một hơi, rồi nói bằng giọng điềm tĩnh. 

"──Ta hiện tại không mang theo bút hay thứ gì để ghi chép." 

"!" 

Rishe vội cúi xuống kiểm tra xem mình có mang theo thứ gì không. Dù có buộc vài thứ như dây nhỏ quanh đùi, cô cũng không giấu cây bút nào trong bộ váy lễ phục. 

Chỉ là, nếu cô trở về phòng khách để lấy, có lẽ Arnold sẽ đổi ý mất. 

"Vậy… vậy thì…" 

Thế nên, Rishe liền đưa hai tay ra trước mặt Arnold. 

"Xin hãy dùng ngón tay của ngài viết lên lòng bàn tay em!" 

Trên khuôn mặt của Arnold hiện lên vẻ bình thản nhưng có chút ngạc nhiên, nhưng cuối cùng anh vẫn nắm lấy cổ tay của Rishe. Sau đó, anh bắt đầu viết chữ lên tay cô. 

(……) 

Khi bị bàn tay không đeo găng của Arnold chạm vào, Rishe vẫn chưa thể quen với cảm giác đó. 

Dù vậy, những ngón tay đẹp đẽ ấy nhẹ nhàng lướt qua lòng bàn tay mềm mại của Rishe. 

"Ưm...?" 

"Này…" 

"Xin... xin lỗi, vì nó khá nhột…" 

Những đầu ngón tay khô ráp chạm nhẹ vào, khiến hai má cô ửng đỏ. 

Thấy Rishe khẽ cựa quậy, Arnold vừa nhẹ nhàng trách móc vừa điềm tĩnh viết xuống những ký tự tiếng Kurshade. 

(... Biển. Rồi đến trợ từ.) 

Những ký tự sau đó giống như những gì cô đã thấy vào ban ngày. 

(... Hoa…) 

Lúc này, ngón tay Arnold rời khỏi tay của Rishe. 

"Biển... hoa?" 

Rishe chớp mắt, ngước lên nhìn Arnold. 

Đôi mắt màu xanh biển của Arnold liền hướng về mái tóc của Rishe. 

Sau đó, anh nói: 

"──Từ này, nghĩa là 'san hô'." 

"!" 

Nghe thấy vậy, Rishe không khỏi mở to mắt. 

"San hô…" 

Làn gió chiều thổi qua hành lang, khẽ lay động mái tóc của Rishe. 

Trong màu hồng tươi thắm ấy, xen lẫn sắc vàng óng ánh, một sắc màu hiếm có, dù có chu du khắp thế gian cũng khó tìm thấy ai tương tự.

(... Ngài ấy đã cố tình chọn từ có liên quan đến mình để dạy mình sao? Không, có lẽ chỉ là tình cờ thôi.) 

Trước khi cô kịp tự nhắc bản thân đừng nghĩ nhiều, Arnold với nét mặt điềm tĩnh nói bằng giọng dịu dàng:

"So với hoa, màu sắc này hợp với em hơn." 

"...!?" 

Nghe câu nói đó, gương mặt cô càng nóng bừng hơn. 

(Hoa của biển. San hô… là mình.) 

Rishe lập tức dùng hai tay che mặt, lông mày nhíu lại vì ngượng ngùng. 

Cô chắc hẳn đã làm một biểu cảm kỳ lạ, nhưng nếu để Arnold nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của mình thì thà che đi như thế này còn hơn. 

(Màu mắt của Arnold điện hạ có màu giống như biển cả──...) 

Nếu cô ngẩng lên, chắc chắn trong đôi mắt xanh màu biển ấy của Arnold sẽ phản chiếu hình ảnh của cô.

Mái tóc rực rỡ của cô, trong đôi mắt ấy, chắc sẽ trông giống như một bông hoa nở rộ giữa biển xanh. Ý nghĩ ấy bất ngờ lướt qua, khiến cô không dám nhìn thẳng vào Arnold nữa. "──Rishe?" 

"Không có gì, không có chuyện gì đâu!" 

Rishe lại kéo tay áo của anh. Hai người đã dừng lại khá lâu ở đây rồi, cô cần phải đưa Arnold đi dùng bữa tối.

"Cảm ơn ngài vì đã chỉ dạy, Oliver-sama đang chờ, chúng ta đi thôi?" 

"Cứ để hắn ta chờ đi. Dù sao thì tên đó cũng đã chuyển lời đề nghị của giáo đoàn cho em chứ không phải ta mà." 

"Thật là, không được nghịch ngợm như vậy đâu! Lời thỉnh cầu đó cũng là cơ hội quý báu để em tích lũy kinh nghiệm mà…"

Vừa trò chuyện, Rishe vừa khẽ siết chặt lòng bàn tay, nơi Arnold đã viết chữ lên đó.