Ở vòng lặp thứ 7, tôi sẽ tận hưởng cuộc sống làm dâu tự do ở cựu địch quốc

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trở thành tên phản diện NTR nữ chính

(Đang ra)

Trở thành tên phản diện NTR nữ chính

Bạn nghĩ đây sẽ là một câu chuyện về phản diện hoàn lương? Không, anh chàng của chúng ta bị đưa vào tình thế không thể cứu vãn: Khi nhân vật phản diện đã cướp nữ chính khỏi tay nhân vật chính.

22 907

Hoshi Ga Hatetemo Kimi Wa Nare

(Đang ra)

Hoshi Ga Hatetemo Kimi Wa Nare

Nagayama Kuryuu

Một câu chuyện về tuổi trẻ và lời từ biệt, vượt lên trên cả quá khứ và tương lai. Một bản tình ca sẽ còn vang vọng đến tận cùng thời gian.

2 4

Người Vớt Xác

(Đang ra)

Người Vớt Xác

Thuần Khiết Tích Tiểu Long

Đây, là một cái tiểu thuyết linh dị truyền thống.

4 4

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

(Đang ra)

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

Huân Lân (醺麟)

Còn Hoàng đế Albert, chỉ lặng lẽ thở dài——bởi ngài thật sự… đang bắt đầu nhớ lại rồi.

193 926

Tổng hợp ngoại truyện - Rishe đút cho Arnold ăn và nói “A~”

Hình ảnh

________________________________

Dù chỉ là một chút thôi, Rishe vẫn mong muốn Arnold có thể thích thêm nhiều thứ. Vì vậy, mỗi khi cả hai cùng cải trang xuống thị trấn, cô đều chủ động hỏi Arnold. 

"Cái này nè, ngài có muốn nếm thử miếng đầu tiên không?" 

Có lẽ Arnold cũng đã quen với điều này, dạo gần đây anh đều rất tự nhiên đồng ý với yêu cầu của Rishe. 

"Ừm." 

"Tuyệt quá! Vậy thì, A~ há miệng ra nào." 

Rishe đưa món bánh quy về phía Arnold, anh nhẹ nhàng mở miệng và ăn miếng bánh mà cô đưa cho.

Nhìn thấy cảnh tượng này, ngực trái của Rishe chợt thắt lại. Rồi từ tận đáy lòng, cô cầu nguyện "mong rằng những thứ mà Arnold điện hạ thấy ngon miệng sẽ ngày càng nhiều hơn." 

(…Nhưng mà.) 

Một ngày nọ, tại một góc của quán cà phê đang rất thịnh hành gần đây, Rishe chợt nhận ra. 

(Chẳng lẽ, Arnold điện hạ đang thử độc giùm mình sao…?) 

Chiếc bánh màu hồng đặt trên bàn được trang trí bằng kem dâu tây và đào. Dù nhìn trông rất dễ thương, nhưng với Arnold, có lẽ nó lại là một món khả nghi. 

(Vì không thể đưa cho điện hạ thứ mình đã ăn dở, nên mình mới để ngài ấy ăn miếng đầu tiên... Nhưng nghĩ kỹ lại, có khi điện hạ chỉ đang cảnh giác với đồ ăn ở thị trấn này và muốn bảo vệ mình thôi...) 

"Sao vậy?" 

Ngồi cạnh trên băng ghế dài, Arnold chăm chú nhìn Rishe đang cầm nĩa mà thẫn thờ. 

"À, cái đó…" 

Rishe từ từ đặt chiếc nĩa đang xiên một miếng bánh xuống, rồi nói với Arnold. 

(Có khi nào… điện hạ thực sự không thích mùi vị đó. Mình nghĩ đến khả năng này...) 

"..." 

(Đáng lý ra, mình mới là người phải thử độc trước.) 

Lòng tự nhủ như vậy, và cẩn thận không để Arnold nhìn ra. 

"Để em ăn thử trước nhé. Sau đó thì… A!" 

Rishe không kìm được mà kêu lên bởi vì cổ tay cô đã bị Arnold nắm lấy. 

Tất nhiên lực không mạnh. Nhưng cái cách anh nắm lấy không cho phép phản kháng, Arnold hơi dùng sức kéo tay Rishe về phía mình. 

Đồng thời, người anh cũng nghiêng sát về phía cô. 

"...Ư…" 

Và rồi, không một chút do dự, anh mở miệng ăn luôn miếng bánh mà Rishe đã xiên sẵn cho mình. 

"A-Arnold điện hạ…!" 

"..." 

Các khách hàng nữ trong quán liền xôn xao cả lên khi chứng kiến hành động của Arnold. Sau khi Rishe gọi tên anh với âm lượng cực nhỏ, khuôn mặt đẹp đẽ của Arnold vẫn giữ nguyên vẻ vô cảm như thường lệ, cúi sát xuống nhìn Rishe và nói: 

"... Có vẻ là vị mà em sẽ thích đấy. Cứ yên tâm ăn đi." 

"!!" 

Biết chắc gương mặt mình đã đỏ ửng cả lên, Rishe nhắm chặt mắt lại. 

(Quả nhiên, theo đủ mọi nghĩa… chắc là ngài ấy đã thử độc thay mình rồi…!) 

Có vẻ như phải mất một thời gian nữa cô mới có thể nếm được hương vị của chiếc bánh.