Ở vòng lặp thứ 7, tôi sẽ tận hưởng cuộc sống làm dâu tự do ở cựu địch quốc

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

(Đang ra)

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

萦云见阁

Tiền đề là đối phương trao cho mình toàn bộ...

44 336

Repeat Vice – The Villainous Noble Doesn’t Want to Die, So He Swore to Not Die As One of The Four Heavenly Kings

(Đang ra)

Repeat Vice – The Villainous Noble Doesn’t Want to Die, So He Swore to Not Die As One of The Four Heavenly Kings

Yukitsugu Kurokawa

Và từ đây, hành trình của một kẻ phản diện thấp kém vươn lên làm anh hùng chính thức bắt đầu.

4 28

The Thrawn Trilogy

(Đang ra)

The Thrawn Trilogy

Timothy Zahn

Nhưng cách đó hàng nghìn năm ánh sáng, Thống soái Thrawn, tư lệnh cuối cùng của Hoàng đế, đã nắm quyền chỉ huy Hạm đội Đế chế, chuẩn bị cho chiến tranh và chĩa mũi nhọn vào trung tâm mong manh của Tân

2 43

After I Picked Up a Black Cat, My House Became a Hangout Spot For Two Beautiful Girls

(Đang ra)

After I Picked Up a Black Cat, My House Became a Hangout Spot For Two Beautiful Girls

マナシロカナタ

Đáng ghen tị tới nhưng không thể nào thật hơn—câu chuyện rom-com tình tay ba cao trung bắt đầu!

5 52

Tổng hợp ngoại truyện - Rishe cầu nguyện với đôi bàn tay của Arnold

Trên chiếc bàn tròn ở giữa sân, những chiếc lọ lấp lánh đang phản chiếu ánh mặt trời. Đó là những món đồ Rishe thử nghiệm cho công việc của mình, chúng đáng yêu như những viên đá quý.

(Mình cũng phải báo cáo lại kết quả thu thập được từ các cô hầu gái cho hội trưởng Tully và Hoàng tử Theodore.)

Và cả những sản phẩm mới được chế tạo dựa trên kết quả khảo sát.

(Những thứ ở đây đã được xác nhận là an toàn rồi, mình cũng muốn lắng nghe ý kiến của những người khác nữa. Nên nhờ ai giúp giờ...)

"Rishe."

"!"

Rishe ngẩng đầu lên, hình bóng vị hôn phu phản chiếu trong mắt cô.

"Arnold điện hạ!"

Rishe mỉm cười đứng dậy, chào đón Arnold, người đã đến thăm cô trong giờ nghỉ.

"Huấn luyện buổi chiều vất vả rồi ạ."

"Ừ."

Arnold đã cởi áo khoác ngoài, chỉ còn chiếc áo sơ mi trắng, nhìn về phía những chiếc lọ nhỏ lấp lánh dưới ánh nắng đầu hè. Có vẻ như anh đã nhận ra ngay những thứ được đặt ở đó.

"Là mẫu thử sơn móng tay sao?"

"Vâng. Mặc dù vẫn chưa hoàn thiện sản xuất hàng loạt, nhưng em nghĩ đã đến lúc gửi chúng cho những nhân vật trung tâm trong giới thượng lưu, để họ lan truyền những đánh giá tốt."

"Vậy thì đúng lúc lắm."

Arnold không ngồi xuống ghế mà dừng lại trước mặt Rishe.

"... Ta có thể chạm vào được không?"

"Ể..."

Bị hỏi như vậy, Rishe chớp mắt.

Với Arnold, kiểu hỏi chẳng ăn nhập gì với mạch câu chuyện thế này đúng là hiếm thấy. Hơn nữa lại là một yêu cầu ngoài dự liệu, khiến Rishe bất giác phải xác nhận lại.

"Là... em sao?"

"Ngoài em ra thì còn ai nữa."

"Ư..."

Dù trong đầu đầy dấu hỏi chấm, Rishe vẫn gật đầu.

"Xin… xin mời tự nhiên?… Á!!"

Nguyên nhân phát ra âm thanh kỳ lạ đó là vì Arnold đã thực sự chạm vào cô.

Anh nắm lấy tay của Rishe. Giống hệt như khi anh đeo nhẫn cho cô, anh nâng lòng bàn tay cô lên từ bên dưới.

"Điện hạ!?"

"..."

Arnott cụp mắt xuống, chăm chú nhìn bàn tay của Rishe.

Bàn tay anh có hình dáng rất đẹp, nhưng khắp nơi lại có những vết chai sần đặc trưng của một người cầm kiếm.

Và ngón cái của Arnold từ từ lướt qua móng tay của Rishe.

(Ưm... ưm...)

Một cảm giác nhột nhẹ khiến cô nín thở. Mặc dù gần như không có cảm giác gì, nhưng cô vẫn cảm nhận được rất rõ. Khi anh lướt đến phần gốc móng tay, tâm trạng cô càng thêm bối rối.

"Ưm... cái đó..."

"Em từng nói nguyên lý là trộn với nhựa cây để làm cứng đúng không. Cho nên móng tay trông có vẻ dày hơn một chút."

"Chỉ cần sơn tròn đều là sẽ có độ bóng đẹp, trông rất đáng yêu… Điện hạ, có chuyện gì vậy ạ?"

Thế rồi, Arnold hỏi một câu như thế này:

"Loại sơn móng tay này… có loại không màu không?"

"!"

Hiểu được ý định của câu hỏi, Rishe lập tức đưa ra câu trả lời.

"Để bảo vệ lớp sơn màu, em đang phát triển một loại sơn phủ lên trên. Nhưng vì nó sẽ trở thành màu trắng bán trong suốt, nên vẫn còn chỗ để cải thiện..."

Cô ngước nhìn Arnold và khẽ mỉm cười.

"Nhưng nếu mục đích là để bảo vệ móng tay của các hiệp sĩ, em nghĩ nó đã đủ tốt rồi."

"…Ha."

Arnold nheo mắt đầy hứng thú, có vẻ như Rishe đã đưa ra "đáp án chính xác". Rishe hào hứng quay lại bàn, lật xem quyển sách hướng dẫn đang mở.

"Khi sử dụng kiếm, móng tay thỉnh thoảng sẽ bị nứt. Nhưng nếu vì thế mà cắt móng quá ngắn, ngón tay lại khó dùng lực."

"Có vẻ vậy."

"Đây chẳng phải là câu trả lời của một người mà đầu ngón tay chưa từng bị vũ khí đối phương chém trúng gây thương tích sao…!!"

Chuyện này có thể không liên quan đến Arnold, nhưng Rishe đã trải qua vài lần. Không chỉ trong huấn luyện hay chiến đấu với tư cách hiệp sĩ, mà ngay cả khi còn là tiểu thư chưa bị hủy hôn, cô cũng đã lén lút luyện tập kiếm thuật.

"Để nam giới cũng có thể sử dụng mà không cảm thấy ngượng, en nghĩ nên làm loại sơn móng tay không có độ bóng. Trước hết, hãy đưa những mẫu thử hiện có cho họ... À đúng rồi!"

"?"

Rishe chợt nghĩ ra một ý hay và quay đầu nhìn Arnold.

"Em có thể trêu ngài một chút được không, Arnold điện hạ?"

"..."

Đây là để trả đũa việc vừa nãy bị làm nhột.

Tất nhiên, cô cũng đã tính đến khả năng bị từ chối, nhưng nét mặt Arnold chẳng thay đổi gì, có vẻ như anh đã cho phép kế hoạch nhỏ của Rishe.

"Em cứ thử đi."

"Hưm hưm!"

Rishe giấu tay đi, đồng thời mở nắp một sản phẩm nào đó.

Cô lấy một ít kem dưỡng tay từ chiếc hộp nông ra, đóng nắp lại và hào hứng quay sang Arnold. Sau đó, ngược lại với ban nãy, Rishe nâng tay Arnold lên.

Và rồi, cô dùng hai tay mình bao trọn lấy tay anh.

"--…"

Arnold hơi nhíu mày. Có lẽ là do cảm giác của kem dưỡng da tay.

"--Đây là cái gì?"

"Đây là một loại kem thoa lên tay. Có tác dụng dưỡng ẩm, chăm sóc da và cả chữa lành những vết thương nhỏ."

"…"

Trong lúc giải thích, cô vừa thoa kem dưỡng da tay lên tay Arnold.

"Ngoài sơn móng tay ra, em cũng muốn quảng bá sản phẩm này. Em hy vọng các hiệp sĩ phải dùng đầu ngón tay vất vả khi tập luyện cũng sẽ dùng thử!"

"…"

Bàn tay của Arnold rất lớn và dày. Rishe không ngừng thoa kem dưỡng da tay lên mu bàn tay lộ rõ gân xanh và mạch máu của anh.

(… Mong rằng từ nay về sau, đôi tay đẹp đẽ này của Arnold điện hạ sẽ không còn một vết sẹo nào nữa.)

Như một lời cầu nguyện, cô nắm chặt lấy các đầu ngón tay của anh.

"Xong rồi ạ. Trò nghịch ngợm đến đây là kết thúc."

Hài lòng với việc mình đã thoa kem rất đẹp, Rishe ngẩng đầu lên.

Lúc này, ngược lại, Arnold lại cụp mắt xuống, nhìn bàn tay đang bị Rishe nắm lấy.

"Em đã quen với việc này rồi nhỉ." 

Rishe không hiểu ý, hơi nghiêng đầu. 

"Là kem dưỡng da tay ạ?"

"Không phải vậy..."

Arnold nói rồi cuối cùng cũng bật cười. Rishe đang nghĩ câu nói đó có vẻ mang chút ý trêu chọc, ngay lập tức lại nghe thấy một câu nói bất ngờ.

"--- Trước đây, khi muốn sơn móng tay, em thậm chí còn không dám chạm vào." 

"...!!"

Má Rishe đỏ bừng, cô vội vàng buông tay anh ra.

(Đúng là, mình... đã chạm vào đôi tay của Arnold điện hạ quá nhiều rồi sao!?)

Cô đã nắm chặt tay Arnold, còn cẩn thận thoa kem dưỡng da tay, một cảm giác xấu hổ ập đến.

Arnold có vẻ thấy điều này cũng rất thú vị, anh nắm rồi lại mở bàn tay mình ra.

"Vậy giờ sao? Ta phải làm gì? Chỉ cần báo cáo lại tiến độ cho em vào buổi tối là được chứ?" 

"!? Xin... xin hãy đợi chút...! Nhân cơ hội này, tốt nhất là thoa cả lên tay còn lại, như vậy sẽ bảo vệ được." 

"... Vậy thì." 

Arnold với vẻ mặt tự nhiên, đưa tay còn lại cho Rishe.

"Ưm."

"~~~..."

Cứ như thế, lần này Rishe ý thức rõ ràng hơn về tình huống này, một lần nữa gửi gắm lời cầu nguyện của mình vào đôi tay của Arnold.