Ở vòng lặp thứ 7, tôi sẽ tận hưởng cuộc sống làm dâu tự do ở cựu địch quốc

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi Có Siêu Năng Lực Được Làm Mới Mỗi Tuần

(Đang ra)

Tôi Có Siêu Năng Lực Được Làm Mới Mỗi Tuần

Nhất Phiến Tuyết Bính

Ngay khi cậu tưởng rằng mình cuối cùng cũng sẽ trở lại với cuộc sống bình yên, thì một thiếu nữ mặc đồ đỏ đứng dưới gốc cây ngân hạnh, nghiêng đầu về phía cậu: "Cậu, nhìn thấy tôi sao?"

23 249

HỠI CÁC CHỊ EM, NHẮM THẲNG QUÂN THÙ MÀ BẮN

(Đang ra)

HỠI CÁC CHỊ EM, NHẮM THẲNG QUÂN THÙ MÀ BẮN

Aisaka Touma

Cô được tham gia vào hàng ngũ của Hồng quân Xô Viết, được Irina trực tiếp huấn luyện trong đơn vị của các nữ xạ thủ bắn tỉa. Với mục tiêu sống còn: Quét sạch bóng dáng bè lũ xâm lăng ra khỏi đất nước

1 1

Tenkou-saki no seiso karen na bishoujo ga, mukashi danshi to omotte issho ni asonda osananajimi datta ken

(Đang ra)

Tenkou-saki no seiso karen na bishoujo ga, mukashi danshi to omotte issho ni asonda osananajimi datta ken

Hibariyu(雲雀湯)

Ngày xưa, tôi từng cùng cô bạn thân chơi đùa dưới bùn ở vùng quê. Nhưng khi gặp lại, không còn chút dấu vết nào của cậu nhóc lém lỉnh mà tôi từng biết.

4 126

Em gái thằng bạn chỉ chọc tôi

(Đang ra)

Em gái thằng bạn chỉ chọc tôi

Mikawa Ghost

Thế thì, tại sao mọi người cứ quấy rầy tôi thế này?

41 3168

Tôi chỉ nói “muốn có bạn gái xinh đẹp và nhà giàu” ai ngờ một cô nàng như vậy thật sự xuất hiện

(Đang ra)

Tôi chỉ nói “muốn có bạn gái xinh đẹp và nhà giàu” ai ngờ một cô nàng như vậy thật sự xuất hiện

小宮地千々

Một bộ romcom hơi hướng trưởng thành về hôn ước vỡ tan nơi đặt ra câu hỏi: “tình yêu là gì?”

2 6

Tổng hợp ngoại truyện - Rishe muốn bảo vệ Arnold vừa mới ngủ dậy

Lần đầu tiên, chỉ có hai người là Rishe và Arnold, đã cùng nhau đạt được một "mục đích" nào đó tại một thị trấn trên đường đi. Rishe, thay bộ váy ngủ sang bộ lễ phục ra ngoài, chăm chú nhìn vào gương để kiểm tra lại trang phục lần cuối.

Cô dùng đầu ngón tay khẽ bóp nhẹ phần mái, chỉnh lại một chút hướng tóc, thế là xem như đã chuẩn bị xong. Rời khỏi bàn trang điểm, cô nhanh bước ra ban công.

Sau đó, cô thò đầu ra và gọi vị hôn phu của mình.

"Arnold điện hạ!" 

"--…"

Arnold đang ngồi trên chiếc ghế mây mà Rishe đã ngồi tối qua, có vẻ như anh đã đọc tài liệu từ sáng sớm. Anh luôn ở ngoài phòng trong lúc Rishe thay đồ và sửa soạn.

"Xin lỗi đã để ngài chờ. Em chuẩn bị xong rồi, điện hạ cũng thay đồ đi ạ." 

"Ừm… đợi một chút." 

Nói rồi, anh ký tên vào cuối tài liệu. Nhìn cảnh tượng tên anh được viết ra bằng những nét chữ đẹp đẽ, Rishe vô thức nheo mắt lại.

(Đây là lần đầu tiên Arnold điện hạ mặc đồ ngủ.) 

Mặc dù đã ngủ chung giường vài lần, nhưng vì Arnold bận rộn công việc nên thường dậy sớm và sửa soạn ngay. Do đó, cô chưa bao giờ trải qua khoảng thời gian như thế này.

Bình thường anh luôn chọn những bộ quần áo che kín cổ, nhưng bây giờ lại mặc một chiếc áo có cổ rộng, để lộ cả vết sẹo và xương quai xanh.

(Quả nhiên, nên nói là trông ngài ấy không phòng bị như bình thường... Dù sao thì, cảm giác cứ bồn chồn không yên.)

Trong lúc đang suy nghĩ, cô chạm mắt với Arnold khi anh ngẩng đầu lên.

"!" 

Rishe lập tức quay đi, vội vàng nói với anh.

"Lần này... lần này đến lượt em ra ngoài, ngài cứ thong thả."

"Em ở trong phòng cũng không sao đâu."

"Sao lại thế được...!" 

Thế nhưng, Arnold đứng dậy và kéo Rishe vào phòng. Bị kéo vào trong, má Rishe đỏ bừng lên.

"Cứ thư giãn trong lúc chờ đợi. --Nếu muốn uống gì, ta sẽ bảo nhân viên quán trọ chuẩn bị."

"Không… không cần đâu, em định để đến bữa sáng mới uống!" 

"Vậy à."

Arnold buông tay Rishe ra, quay lưng lại với cô, khoanh tay và kéo vạt áo sơ mi lên.

"...!" 

Rishe cũng vội vàng định quay người đi, nhưng đúng lúc đó...

Có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.

"Chắc là người hầu phòng." 

Cô nắm lấy vạt áo sơ mi của Arnold.

Có lẽ họ đến để xác nhận việc chuẩn bị bữa sáng trong phòng.

Rishe định bước ra mở cửa. Nhưng Arnold, người vừa dừng lại khi đang cởi áo, đã gọi cô lại.

"Em cứ ngồi đi, để ta ra mở."

"Nhưng..." 

Dù họ đang ẩn danh, vẫn có khả năng xảy ra chuyện gì đó nếu Arnold mở cửa.

"Xin hãy để em làm. Hơn nữa, điện hạ còn chưa thay đồ, cứ thong thả chuẩn bị đi ạ." 

"Không sao đâu." 

Arnold đi trước Rishe, ngoái đầu lại nói.

"Em đã làm việc quá sức rồi... Mục tiêu của em là có một 'cuộc sống lười biếng' mà, đúng không?"

Anh nheo đôi mắt xanh lại, nhắc đến giấc mơ mà Rishe muốn đạt được.

"Em không cần ra ngoài. Cứ ở đó đi." 

"..." 

Thế nhưng Rishe gần như đứng chôn tại chỗ, mắt dõi theo bóng lưng anh.

(Arnold điện hạ, vết sẹo ở cổ...)

Với trang phục hiện tại, vết sẹo đó chắc chắn sẽ lộ ra. Đó là bí mật của Arnold mà chỉ Rishe và một vài người khác mới biết.

(Ngài ấy đang ở trong một trạng thái không phòng bị hơn bình thường như thế này. Ngay cả mình cũng hiếm khi được thấy...)

Ngay khoảnh khắc suy nghĩ đó vụt qua, Rishe vội vàng đưa tay ra và nắm lấy vạt áo sơ mi của Arnold.

Arnold dù thế nào cũng bị bất ngờ, quay đầu lại nhìn cô lần nữa.

"Rishe?" 

"Hiện..."

Dưới một sự thôi thúc khó hiểu, Rishe ngẩng đầu nhìn Arnold với vẻ bối rối.

"… Hiện giờ, em không muốn để ai khác nhìn thấy điện hạ…"

Vừa nói xong, Rishe mới giật mình nhận ra. 

"C-cái đó!! Tuyệt đối không phải là ý gì kỳ quặc đâu…!!"

"..." 

"Phải nói là… sự ích kỷ của em chăng, hay là… tính chiếm hữu… Không, cũng không phải ý đó!!!"

"…" 

"T-Tóm lại là!"

Trước khi Arnold kịp nói gì, Rishe dùng sức kéo tay anh lại, buộc anh phải lùi về sau. Rồi cô quả quyết nói: 

"Chuyện bữa sáng để em ra nói, điện hạ hãy ở yên đây!"

"..." 

Nói xong, Rishe không còn đủ can đảm nhìn thẳng vào Arnold nữa, chỉ vội vã chạy về phía cửa với tiếng bước chân lạch bạch.