Arnold đang lau khô tóc cho Rishe trên ban công phòng trọ chỉ có hai người họ.
Mái tóc mềm mại được đặt trên chiếc khăn bông mềm, và anh chải nó bằng chiếc lược cũng mềm mại không kém, kiên nhẫn lặp đi lặp lại nhiều lần. Ngồi trên chiếc ghế mây, Rishe bối rối cựa quậy, quay đầu nhìn Arnold đang đứng phía sau.
"…À, ừm…!"
Cô phải sớm dứt ra khỏi cảm giác dễ chịu đến mơ màng này. Bình thường, việc chải tóc đều do các hầu gái đảm nhận hoặc chính cô phải mất rất nhiều thời gian để làm, chứ không thể cứ để Arnold làm mãi được.
"Cảm ơn ngài. Vậy là đủ rồi, Arnold điện hạ."
"..."
Sau khi Rishe nói vậy, Arnold nhẹ nhàng chạm vào phần tóc bên tai cô, vuốt ve như thể đang xác nhận lại cảm giác ấy.
(Ưm...)
Mái tóc hơi ẩm ướt chắc hẳn mềm hơn bình thường. Arnold vuốt những lọn tóc màu san hô ấy như thể chúng là vật dễ vỡ, rồi nhẹ nhàng vén chúng ra sau tai cô.
"Vẫn chưa khô hẳn đâu."
"Dù vậy đi nữa…"
Cô vừa rụt vai lại vì nhột, vừa cố che giấu sự ngượng ngùng trong lòng mà nói:
"... Đây cũng không phải là việc mà Hoàng tử của Garkhain nên đích thân làm…"
"..."
Bàn tay ấy vốn nên cầm lấy bút để xử lý công vụ, hoặc cầm kiếm trên chiến trường.
Ít nhất thì, không nên để anh phải bận tâm vì những việc thế này. Thế nhưng, không hiểu vì sao Arnold lại đang vuốt tóc Rishe, cẩn thận chải tóc cho cô.
Càng nghĩ, cô lại càng cảm thấy tình huống này thật khó tin.
"—Bởi vì ta thấy hứng thú, nên không còn cách nào khác."
"Hứng thú?"
"Ta chỉ tò mò không biết bình thường em làm thế nào thôi."
Nghe câu nói bất ngờ này, Rishe chớp mắt, còn Arnold thì cụp đôi mắt xanh thẳm xuống, vừa tiếp tục vừa nói một cách thờ ơ.
"Thì ra thường ngày mất nhiều thời gian như vậy à."
"..."
Trong câu nói đó, dường như có một lời an ủi nhẹ nhàng dành cho công sức mà Rishe bỏ ra cho việc trang điểm.
(Ngài ấy đang cố gắng hiểu về mình sao…?)
Một niềm vui ấm áp trào dâng trong lồng ngực trái, và tâm trạng cô cũng trở nên bồn chồn. Rishe đưa ánh mắt nhìn về phía trước, phó mặc cơ thể cho Arnold, rồi đáp lời.
"Vào những lúc lò sưởi được đốt thì sẽ tận dụng được hơi nóng, nên thời gian sẽ rút ngắn hơn. Nếu cắt ngắn luôn thì càng tiết kiệm được nhiều thời gian hơn nữa…"
Ở kiếp trước, cũng từng có lúc cô không hề do dự mà cắt phăng mái tóc đi. Dù đôi khi việc buộc tóc lên sẽ tiện hơn, nhưng một trong những lợi ích lớn của tóc ngắn vẫn là tiết kiệm thời gian chăm sóc.
Lúc này, Arnold vừa dùng lược chải tóc cho Rishe, vừa nói.
"……Em muốn cắt tóc không?"
"Ể?"
Rishe chớp mắt trước câu hỏi bất ngờ.
"Nếu em làm trái với phong tục tín ngưỡng của nữ thần, e rằng tin đồn sẽ không hay đâu ạ."
Tại hầu hết các quốc gia, bao gồm cả Garkhain, phụ nữ quý tộc hiếm khi cắt ngắn tóc. Bởi nữ thần được tín ngưỡng trong tôn giáo Kurshade mà mọi người tin theo, luôn được miêu tả với mái tóc dài dày óng ả.
(Ngay cả cuộc đời của một dược sư và nhà giả kim cũng đã từng bị nhiều người chỉ trích. Huống chi mình còn là vị hôn thê của Hoàng tử điện hạ, thậm chí cả ngài ấy cũng sẽ…)
"Kệ họ."
"!"
Arnold đặt chiếc lược lên tóc Rishe, rồi nhẹ nhàng kéo xuống theo chiều những sợi tóc.
"Em cứ làm mọi thứ theo ý mình muốn là được."
"... Arnold điện hạ…"
"Ta không quan tâm đến bất kỳ phong tục nào. Nếu có kẻ nào dám nói ra lời nào không hay về điều em muốn, ta sẽ khiến những kẻ đó phải câm miệng."
Nói ra một cách ví von chẳng hề nhẹ nhàng, Arnold tiếp tục:
"--Kể cả là nữ thần đi nữa."
"..."
Sức nặng trong lời nói của anh khiến Rishe không khỏi nín thở.
"Em muốn làm gì, Rishe?"
Arnold một lần nữa nhẹ nhàng nâng những sợi tóc gần như đã khô của Rishe trong lòng bàn tay.
"Mọi thứ đều do em quyết định."
"..."
Trước câu hỏi này, Rishe khẽ cụp mắt xuống.
(Arnold điện hạ, lúc nào cũng để mình lựa chọn. Cuộc đời này, khác với khi còn nhỏ mọi tương lai đều đã được định đoạt, nhưng cũng không giống với quá khứ mọi thứ đều do mình tự quyết định.)
Vừa nghĩ vậy, cô vừa nhẹ nhàng ôm lấy đầu gối trên ghế.
(Nếu như… mình cắt tóc ngắn đi thì sao nhỉ…)
Một viễn cảnh hiện lên trong đầu cô.
"..."
Sau khi đã có câu trả lời, Rishe khẽ cất tiếng.
"Bây giờ… em vẫn chưa muốn cắt. Em muốn tiếp tục nuôi dài."
"..."
Arnold dùng ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt theo những lọn tóc của Rishe.
"...Vậy à."
"Vâng."
Cách vuốt ve đó quả thực rất nhột, nhưng hơn hết là cảm giác an tâm. Rishe thở phào nhẹ nhõm, vì tâm trạng cô không chỉ vì sự thoải mái sau khi tắm mà còn bởi một cảm xúc khác đang dâng trào.
"…Vì em thích cảm giác được điện hạ vuốt tóc…"
"---..."
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, khi nhận ra mình vừa thốt ra điều gì, tim cô như ngừng đập.
"…K-không phải vậy! Là vì lễ cưới!! Vì lễ cưới sắp đến rồi nên phải cân nhắc đến sự cân đối của váy cưới! Ý em là… giờ vẫn chưa nên cắt…"
"..."
Mặt cô nóng bừng trong nháy mắt, đến cả sau gáy cũng nóng rực. Còn Arnold, người đang nhìn xuống cô từ phía sau, thì vẫn giữ nguyên giọng điệu như thường lệ mà nói:
"…Ừ."
(Giờ điện hạ đang nói câu đó với vẻ mặt gì cơ chứ…!!)
Nhưng cô không đủ dũng khí để quay lại nhìn. Cuối cùng, Rishe cứ thế để mặc cho Arnold tiếp tục lau tóc cho mình, cho đến khi anh hài lòng mới thôi.