Ở vòng lặp thứ 7, tôi sẽ tận hưởng cuộc sống làm dâu tự do ở cựu địch quốc

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Khi bắt đầu làm công việc nhà bán thời gian, tôi được gia đình của Idol trường học để ý đến lúc nào không hay

(Đang ra)

Khi bắt đầu làm công việc nhà bán thời gian, tôi được gia đình của Idol trường học để ý đến lúc nào không hay

Shiomoto

Otsuki Haruto bắt đầu làm bán thời gian tại một dịch vụ việc nhà ngắn hạn trong kỳ nghỉ hè năm hai cao trung. Sau đó, cậu đã rất bối rối với công việc đầu tiên của mình.

115 7361

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

436 18675

Nichiasa Reincarnation – Về chuyện một Otaku cuồng siêu anh hùng bị chuyển sinh thành nhân vật phản diện.

(Đang ra)

Nichiasa Reincarnation – Về chuyện một Otaku cuồng siêu anh hùng bị chuyển sinh thành nhân vật phản diện.

Karasuma Ei

“Nếu như là ở thế giới này, mình sẽ có thể trở thành người hùng mạnh nhất!” Một bản hùng ca về một otaku phim siêu nhân trồi lên từ vực thẫm để thực hiện ước mơ của mình, trong khi nghiền nát kết cục

109 1845

Childhood Friend of the Zenith

(Đang ra)

Childhood Friend of the Zenith

Ubilam

Mang trong mình gánh nặng của những hối tiếc và ký ức về tội ác trong quá khứ, anh bắt đầu một hành trình mới.

29 340

Tôi chuyển sinh thành một tên quý tộc phản diện và mong muốn bị trục xuất khỏi đất nước, thế nhưng cô công chúa ám ảnh với tôi lại không cho phép điều đó!

(Đang ra)

Tôi chuyển sinh thành một tên quý tộc phản diện và mong muốn bị trục xuất khỏi đất nước, thế nhưng cô công chúa ám ảnh với tôi lại không cho phép điều đó!

リヒト

Tuy nhiên vì lí do gì đó, vị hôn thê đãng lẽ phải khinh thường cậu, lại trở nên ám ảnh nhân vật chính và không để cậu ấy ra đi?

46 778

Tổng hợp ngoại truyện - Tập 5 : Xác nhận bằng cách chạm kỹ lưỡng

Trong nhà hát sau một loạt rối loạn đã kết thúc, Rishe, người ăn mặc như một nữ ca sĩ, đang giúp dọn dẹp hậu trường.

Nếu cô thư giãn một chút, cô sẽ nghĩ đến việc sắp tới phải nói với Arnold về "thứ mà cô muốn". Vì vậy, cô đã cố gắng nhận tất cả các công việc có thể để giữ cho mình bận rộn. 

Rishe chủ yếu giúp đỡ các tình báo với việc cấp cứu hoặc giúp họ băng bó, nhưng cô thỉnh thoảng va chạm với Arnold. 

Mỗi lần như vậy, Arnold đều bắt lấy Rishe để kiểm tra sức khỏe và thể lực của cô. 

Lần này cũng vậy, khi cô đi ngang qua Arnold trong hành lang hậu trường trống vắng. 

"Rishe." 

"Á!"

Arnold nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay của Rishe, làm cô giật mình. 

Khi đi ngang qua Arnold, cô chỉ định chào một cái rồi đi qua. Nhưng có lẽ vì hành động che giấu sự xấu hổ của mình đã khơi dậy sự nghi ngờ của đối phương, bây giờ những ngón tay của hai người đan chặt vào nhau, như thể sợ rằng cô sẽ bỏ chạy. 

"…Không phải em đang ép buộc bản thân đấy chứ?" 

(Hyaaa...) 

Giống như một cái chạm nhẹ nhàng vậy. Sau khi nhận ra điều này, Rishe thở dài và hắng giọng. 

Dù sức mạnh của Arnold dunhgf rất yếu, nhưng Rishe dường như không thể buông ra. Cuối cùng, cô bị ép vào tường, bị kẹt giữa Arnold và bức tường. 

"Tất nhiên rồi! Em rất, rất khỏe mạnh...!" 

Mặc dù Rishe trả lời như vậy, nhưng Arnold dường như không đồng ý. 

"...Thật hay giả đây." 

Như để không cho cô trốn thoát, mu bàn tay của cô cũng bị ép vào tường. Arnold dùng tay kia nâng cằm của Rishe, hỏi với giọng trầm hơn. 

"Vậy tại sao từ nãy đến giờ mỗi lần gặp ta, em đều biểu hiện lo lắng như vậy?" 

"Đây...đây là..." 

Rishe ngẩng đầu nhìn Arnold, nhưng ngay lập tức hối hận. 

Ngay cả trong hành lang tối, khuôn mặt của Arnold vẫn rất đẹp. Nếu là Rishe bình thường, lúc này cô chắc chắn sẽ bị đôi mắt như đại dương của anh thu hút, nhưng hôm nay cô lại theo phản xạ nhìn chằm chằm vào đôi môi của anh. 

(...Việc mà mình sắp mong muốn từ người này...) 

Khi một lần nữa nghĩ đến việc hôn, mặt cô đỏ bừng, gần như sắp khóc. 

Lúc này, cô mới nhận ra rằng việc cô sắp yêu cầu là vô lý đến mức nào. Cô định tập trung vào việc dọn dẹp và từ từ sắp xếp lại tâm trạng, nhưng mỗi lần gặp Arnold, kế hoạch của cô lại bị phá hỏng. 

(K-Không thể nói ra! Ít nhất là lúc này, mình không thể làm được...!) 

Sau khi vặn vẹo người để thoát khỏi tay Arnold và quay mặt đi để tránh ánh mắt của anh, giọng của Arnold trở nên trầm hơn. 

"...Không lẽ bị thương à?"

"Không phải vậy..." 

"Không biết từ khi nào, em đã thay găng tay." 

Thực ra rất đơn giản, Rishe chỉ thay găng tay của mình khi dọn dẹp vì găng tay mượn dễ bị bẩn. Dù cô muốn giải thích như vậy, nhưng ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy điều đó không thuyết phục. 

Suy cho cùng, dù muốn anh tin thì trước đây cô cũng đã làm quá nhiều điều vô nghĩa. 

Dù Arnold rất tin tưởng Rishe, nhưng chỉ có vấn đề về sức khỏe của cô là anh rất nghiêm ngặt. 

"Nếu Arnold điện hạ đã lo lắng đến vậy..." 

Làm anh lo lắng là sự thật. 

Cô nhắm mắt lại, chuẩn bị tinh thần chịu đựng sự xấu hổ và thả lỏng cơ thể. 

"...Xin..." 

"...Xin gì?" 

Arnold cau mày, Rishe giải thích với anh. 

"So với việc giải thích bằng lời, em nghĩ làm thế này sẽ rõ ràng hơn..." 

Cô thả lỏng cơ thể dựa vào tường, ngước nhìn Arnold và nói. 

"...Toàn bộ cơ thể của em, cho đến khi Arnold điện hạ hài lòng, xin hãy kiểm tra tùy ý..." 

"......" 

Trong khoảnh khắc đó, cô cảm thấy ngón tay của Arnold nắm chặt hơn. 

Thấy Rishe giật mình, anh ngay lập tức nới lỏng tay. 

"...Em..." 

"...?"

Arnold, người muốn nói gì đó nhưng lại thôi, đặt trán lên vai Rishe và thở dài. 

Nhìn anh trông có vẻ rất mệt mỏi. Nghĩ kỹ lại, Arnold là người chỉ huy chính trong việc "dọn dẹp hậu trường", nên chắc hẳn sẽ mệt mỏi hơn bất kỳ ai. 

"Không... không kiểm tra nữa sao?" 

"..." 

"Để em nói trước, đôi găng tay này, nếu không cởi ruy băng ở đây trước, thì không thể tháo ra được..." 

"........." 

Vì Rishe đeo găng tay dài nên ruy băng được thắt gần bắp tay của cô. Arnold với vẻ mặt không vui, đưa tay về phía nơi Rishe chỉ. 

Sau đó, ngón tay của anh chạm vào dải ruy băng. 

Arnold chạm vào ruy băng mảnh mai và ngay lập tức nới lỏng nó ra. 

Dùng đầu ngón tay móc vào mép găng tay. Rồi từ từ kéo xuống, bắt đầu tháo găng tay của Rishe. 

(Cái này, cảm giác...!) 

Chất liệu vải trượt trên da khiến cô cảm thấy không yên.

Dù chỉ là găng tay, nhưng cảm giác quần áo bị người khác cởi ra khiến Rishe không khỏi run rẩy. 

"Ư..." 

"...Này, đừng cựa quậy nữa." 

"Nhưng mà, nhột quá!" 

Làm ơn, đừng cẩn thận như vậy. Nhưng mong muốn này cuối cùng cũng vô ích, Arnold với vẻ mặt nghiêm túc, bắt đầu kiểm tra kỹ lưỡng xem Rishe có bị thương không.

Từ vai, đến cánh tay mềm mại. Phần bên trong của khuỷu tay.

Rồi đến cẳng tay, cổ tay, lòng bàn tay và ngón tay, tất cả đều được kiểm tra kỹ lưỡng bằng ánh mắt. 

Đến đây, Rishe cuối cùng cũng hối hận về đề nghị của mình. 

(Nghĩ kỹ lại... tình huống này chẳng phải rất xấu hổ sao?) 

Vì Arnold gần như không nói lời nào, khiến cô cảm thấy xấu hổ hơn. Trong quá trình đó, chiếc găng tay ở phía bên kia cũng được tháo ra và kiểm tra tương tự. 

Anh xoay người cô một vòng, kiểm tra cả phía sau. 

Cuối cùng, Arnold lại xoay người Rishe trở lại, để cô một lần nữa đối diện với anh. 

"Đã đủ rồi chứ...?" 

"...Chưa đủ."

Mắt Arnold hơi nheo lại. 

"──Cho đến khi ta hài lòng, ta có thể kiểm tra tùy ý, đúng không?" 

"………!" 

Một tay của cô bị nắm chặt, lại bị ép vào tường. Dù tay kia vẫn tự do, Rishe cũng không thể chống cự. 

Arnold chạm vào má của Rishe. Vai của cô giật nảy lên, bởi vì ngón tay của anh rất lạnh. 

Mặt của Rishe đỏ bừng lên, và Arnold chắc chắn đã nhận ra điều đó. Bằng chứng là ngón tay của anh đã lướt qua đôi má nóng bừng của cô. 

"C-Chỗ đó, em đâu có bị thương..." 

Cô co rúm người lại, toàn thân ngứa ngáy, cố gắng hết sức để nói ra. Mặc dù vậy, Arnold bình tĩnh trả lời. 

"Ta biết."

"Ư..." 

Nếu đã biết, tại sao anh không dừng lại? 

Lần này, ngón tay anh chạm vào tai cô, và điều đó thực sự quá nhột. Như thể đang xác nhận một cách chậm rãi, anh từ từ khám phá làn da của Rishe. 

Cứ như vậy, những ngón tay thô ráp của Arnold chạm vào một nơi không ngờ tới trên cơ thể Rishe. 

"Ah..." 

Anh lướt qua bên trái cổ của cô. 

Đó là nơi mà trước đây cô đã bị một mũi tên độc bắn trúng, và Arnold đã hôn vào đó. 

Dù bây giờ không còn dấu vết gì của vết thương. Nhưng Arnold dường như vẫn nhớ rõ vị trí của vết thương đó. 

"Đừng, điện hạ..." 

"..."

Ngón tay khô khốc của anh lướt nhẹ, khiến Rishe gần như muốn khóc. 

"Làm điện hạ lo lắng, em xin lỗi... Em sẽ kể cho ngài nghe mọi chuyện mà em đã giấu ngài ngay sau đây!" 

"..." 

"Bây giờ, thực sự là, nhột đến cực điểm rồi..."

Khi Rishe gần như khóc và phản đối, Arnold bình tĩnh nói: 

"Thật sự không làm điều gì ngu ngốc chứ?" 

"..."

Cô gật đầu hết sức. Arnold thở dài nhẹ nhõm và cuối cùng cũng thả tay Rishe ra. 

Tưởng là vậy, nhưng Arnold cuối cùng lại cúi xuống gần tai cô và thì thầm nhỏ nhẹ. 

"Sau này ta cũng sẽ kiểm tra định kỳ. Hãy tự kiểm điểm bản thân vì đã nói 'ta có thể tùy ý kiểm tra' đi." 

"~~~~...!!"

Câu nói vừa rồi đúng là không nên nói với Arnold.

Đây rõ ràng là một hình phạt. Nhưng nếu anh biết rằng Rishe sẽ sớm cầu xin một điều còn không thích hợp hơn, thì anh sẽ có biểu cảm gì nhỉ? 

(Mình thực sự có thể nhờ người đó luyện tập hôn được không...)

Không biết phải làm sao. Cô định từ bỏ, nhưng lại lắc đầu ngay lập tức. 

(Không thể không nhờ vả... Dù thế nào, mình cũng muốn làm vậy...) 

"...Rishe?" 

Anh ngạc nhiên cúi đầu nhìn cô, và cô nói: "Chút nữa em sẽ nói rõ với ngài." 

Sau đó, khi nói với Arnold rằng cô không thể tự thắt ruy băng trên găng tay, anh thở dài và giúp cô đeo lại. 

Điểm G chăng=))