"Arnold điện hạ, đôi khi em cảm giác ngài như một con mèo vậy."
"......"
Rishe thản nhiên nói điều này, khiến Arnold đột nhiên cau mày. Mặc dù không nói gì, nhưng ánh mắt của anh dừng lại, đầy vẻ muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Vừa kết thúc buổi dạ tiệc, Rishe và Arnold đang trên đường trở về dinh thự.
Hành lang mà họ đang đi qua chính là nơi mà trước buổi dạ tiệc, họ đã gặp con mèo đen nhỏ, và Rishe đã buột miệng nói ra câu này.
"......Đây là sự so sánh gì vậy?"
"Ừm... Mặc dù để giải thích cụ thể thì hơi khó một chút."
Có lẽ Arnold chưa từng tiếp xúc với loài mèo bao giờ.
"Ví dụ như không can thiệp vào người khác, giữ khoảng cách phù hợp, hoặc có cảm giác rất cô độc, và còn..."
──Thỉnh thoảng, khi không để ý, lại tự nhiên chạy đến, dính chặt vào bên cạnh.
Nghĩ đến đây, Rishe vội vàng ngậm miệng lại.
(May mà mình không nói ra...)
"?"
Nếu cô chủ động nói với Arnokd, anh sẽ biết rằng cô quá quan tâm đến anh. Điều đó thật xấu hổ, nên cô quyết định nhanh chóng đánh lạc hướng.
"E-Em nghĩ có rất nhiều điểm tương đồng như vậy. ...À, còn nữa!"
Đi bên cạnh Arnold, cô nói thêm điều vừa nghĩ ra.
"Ngài cũng thích nhìn những thứ di chuyển, hoặc đung đưa phải không?"
"......"
Arnold có vẻ không hiểu chút nào. Nhưng Rishe tiếp tục giải thích.
"Khi em đang làm việc, ngài thường nhìn vào tay em đúng không?"
Điều này cô đã nghĩ đến sau khi gặp Arnold. Khi Rishe pha chế thuốc hoặc chuẩn bị thảo dược, Arnold thường quan sát rất cẩn thận.
"Khi em buộc tóc đuôi ngựa, ngài cũng nhìn vào đuôi ngựa đang đung đưa. Và khi trong buổi dạ tiệc, khi em cuộn tóc bên cạnh... À, còn nữa! Khi em đeo khuyên tai dài, Arnold điện hạ cũng chạm vào..."
"......Rishe."
"!!"
Arnold gọi tên cô và Rishe cuối cùng cũng nhận ra.
"Chạm... chạm vào, chuyện này, cái đó."
"......"
"......!!"
Nhớ lại cảnh tượng lúc đó, má của Rishe đột nhiên đỏ bừng.
Dạo gần đây, mỗi khi Rishe đeo đôi khuyên tai đung đưa, Arnold luôn dùng ngón tay chạm vào chúng.
Cách chạm khẽ như chơi đùa khiến cô vô cùng xấu hổ và hồi hộp. Mặc dù chính vì vậy mà để lại ấn tượng sâu sắc, nhưng bây giờ cô lại cảm thấy ngày càng xấu hổ hơn.
(...Nhớ lại những chuyện như vậy, liệu có phải cũng rất đáng xấu hổ không...!?)
Rõ ràng vừa rồi cô đã cố tránh, nhưng bây giờ tất cả đều trở nên vô ích. Rishe vội vã vung tay, cố gắng giải thích với Arnold.
"Điều đó, thật sự, rất nhột... Nhưng vào những lúc đó, trông điện hạ luôn rất vui! Vì vậy cũng có chút cảm giác như 'hãy thoải mái làm những gì ngài thích', nên em mới nói giống như chơi đùa với mèo... Hả!?"
Cuối cùng, cô lại lỡ lời, vội vàng dùng tay che miệng.
Arnold dừng lại, nhìn xuống Rishe và cau mày.
Tuy nhiên, sau khi quan sát một lúc, thấy Rishe không nói gì, anh bất ngờ thở dài.
"Vậy sao?"
"Ể...!?"
Sau đó, anh chạm vào tai đang đỏ bừng của Rishe.
"Vì em đã nói như vậy, nên chắc là đúng rồi... Thật ra, ta cũng không để ý nhiều lắm."
(Có lẽ nào là ngài ấy vô thức chạm vào không...?)
Sự thật đáng kinh ngạc này khiến Rishe bị sốc.
Chạm vào cô một cách nuông chiều và khiến người ta bối rối, hóa ra không phải là cố ý.
"Tuy nhiên, dường như không có vấn đề gì."
"Ư...?!"
Arnold nở nụ cười với chút tinh nghịch và nói nhẹ nhàng.
"Vì em đã nói 'thoải mái', nên chắc là đúng rồi."
"~~~~Ưm."
Rishe muốn phản bác, nhưng vì chính cô đã lỡ lời, nên không biết nói gì. Miệng cô mở ra rồi đóng lại vài lần, cuối cùng đành bỏ cuộc.
(Dù mình có cố gắng thế nào cũng không thể thắng được Arnold điện hạ...!)
Mặc dù so sánh anh với mèo, nhưng thực tế anh giống như sư tử hoặc báo lớn hơn.
"C-Chúng ta về dinh thự thôi! Nhanh lên nào!"
Để thoát khỏi tình huống này, Rishe vòng ra sau Arnold. Rồi cô mạnh mẽ đẩy lưng anh. Arnold trả lời bằng giọng rõ ràng là đang vui vẻ: "Ta biết rồi."