Nghiện hôn rùi:>
_________________
Rishe hiểu rất rõ tầm quan trọng của việc luyện tập nhiều lần. Dù lúc đầu không làm tốt, nhưng chỉ cần không bỏ cuộc và tiếp tục thử thách, có thể sẽ thấy dấu hiệu của sự tiến bộ. Chính vì lý do đó, trên chiếc xe ngựa trở về thủ đô, mặt của Rishe đỏ bừng khi nhìn chằm chằm vào tay trái của mình.
Arnold, người ngồi bên cạnh, tựa đầu vào vai Rishe và đã ngủ thiếp đi. Khoảng vài chục phút trước, Arnold vẫn còn đang làm việc với các tài liệu trên xe ngựa như mọi khi. Rishe cũng bận rộn xử lý những bông hoa dược liệu mới mua trên chiếc khăn tay trải trên đầu gối, nhưng một sức nặng bất ngờ đè lên vai cô.
"...Arnold điện hạ...?"
Cô nhận thấy từ lúc nãy, tốc độ chớp mắt của Arnold đã chậm lại.
Tuy nhiên ,Rishe không hề nghĩ rằng anh ấy lại ngủ thiếp đi như thế này trên vai cô. Ban đầu cô cảm thấy lo lắng và hồi hộp, nhưng nghe tiếng thở đều của anh, cô dần dần bình tĩnh lại.
Lúc này, Rishe đưa tay ra định chạm vào tay trái của Arnold, nhưng ngay lập tức lại dừng lại.
"..."
Sau đó cô nhìn xuống tay trái của mình, đưa mu bàn tay lên và thử hôn vào ngón đeo nhẫn của mình.
(Hmm...)
Cảm thấy dường như mình đã thất bại. Rishe dời môi ra, nghiêng đầu, thay đổi góc độ một chút và lại thử hôn vào tay phải của mình.
"...??"
Quả nhiên vẫn có chỗ nào đó không đúng. Rishe quan sát kỹ mu bàn tay và liên tục chớp mắt. Khi nhìn lại Arnold, ánh mắt cô hướng về bàn tay trái không phòng bị của anh trên đầu gối.
(Quả nhiên, cần nhiều hơn...)
Khi cô định hôn lại mu bàn tay của mình, đúng lúc đó.
"...Em đang làm gì vậy?"
"A!"
Tay phải của Rishe bị bàn tay trái của Arnold nắm lấy.
"E-Em xin lỗi! Em đã đánh thức ngài sao...!"
"Không."
Đối với Arnold, đây chỉ là một giấc ngủ ngắn trong thời gian dự tính thôi. Nhưng anh không đứng dậy, tiếp tục tựa đầu vào Rishe, các ngón tay đan vào nhau.
"Wow..."
"Rishe."
Giọng nói trầm ấm hơi khàn sau khi vừa thức dậy vang lên bên cạnh Rishe.
Không rõ là đang làm nũng hay bị làm nũng, kể từ đêm trên con tàu bị cháy lớn khiến anh bị thương, Arnold thỉnh thoảng biểu lộ ra điều này.
Nghe anh gọi tên mình, Rishe biết rằng anh đang lặp lại câu hỏi vừa rồi. Cô đã quyết định nói ra sự thật, dù hơi ấp úng.
"...Bởi vì, em nghĩ Arnold điện hạ rất giỏi..."
"...Giỏi cái gì?"
"Ừm. À, cái đó..."
Cô bắt đầu căng thẳng và các ngón tay đan chặt vào nhau.
"Nụ hôn trên mu bàn tay của em..."
"──..."
Vì như thể đang thú nhận rằng mình đã nhiều lần nhớ lại nụ hôn đó, cô cảm thấy rất xấu hổ.
Có thể cảm nhận được Arnold đứng dậy và nhìn xuống Rishe. Ngược lại, Rishe cúi đầu, che giấu khuôn mặt đang đỏ bừng của mình.
"...Chuyện đó không có gì là giỏi hay không giỏi cả."
"E-Em nghĩ là có...! So với của em, hoàn toàn khác."
Không thể diễn đạt cụ thể, cô chỉ có thể nói mơ hồ như vậy. Thậm chí không có đủ thời gian để nhận ra rằng tay của hai người vẫn đang đan vào nhau.
Rishe đã hôn mu bàn tay của Arnold, đó là ở bờ biển của Virnys. Lúc đó, nụ hôn sau lời thề của cô còn vụng về hơn nhiều so với Arnold.
"...Vì vậy, em mới dùng tay mình để luyện tập..."
"..."
Dù giọng nói đã nhỏ để không thể nghe thấy, nhưng nó vẫn lọt vào tai của Arnold.
(Ngài ấy sẽ nghĩ gì khi biết mình làm loại "luyện tập" kỳ quặc này nhỉ?)
Rishe rất lo lắng về điều này.
Arnold nhìn Rishe một lúc, cuối cùng anh nâng tay mà họ đang nắm lên, đưa tay trái của mình gần môi của Rishe.
"Nào."
"Eh..."
Rishe vội ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt vô cảm của Arnold.
"C-Có được không?"
"Tùy em thôi."
"...!"
Nói cách khác, cô có thể sử dụng tay trái của Arnold để "luyện tập".
Sau khi nghe Rishe nói ra điều này, có vẻ như anh ấy sẵn lòng giúp cô. Cảm giác xấu hổ và ngứa ngáy xen lẫn một chút áy náy.
(Mình đã giấu tình cảm của bản thân đối với điện hạ, nhưng giờ lại chạm vào ngài ấy như thế này, thật sự rất xảo quyệt...)
Dù vậy, Rishe vẫn làm nũng với Arnold, kéo tay anh lại gần hơn.
Dù tim đập nhanh và tai nóng bừng vì căng thẳng, cô vẫn hôn lên gốc ngón đeo nhẫn của Arnold.
"..."
Một tiếng "chụt" nhẹ vang lên khi cô thả môi ra.
Cảm thấy mình làm chưa tốt, Rishe ngẩng đầu nhìn Arnold. Anh ấy nhìn cô bằng ánh mắt đầy khích lệ, và Rishe lại tiếp tục hôn tay anh.
"...Ừm..."
Lần hôn thứ hai vẫn không thành công, cô không thể chấp nhận được và không khỏi cau mày. "Ừm...??"
"..."
Đến lần thứ ba thay đổi cách cầm tay, và lần thứ tư đổi góc độ, vẫn không giống như cách Arnold đã làm.
"A~mmm" Cô thử kẹp ngón tay vào môi để hôn, nhưng cảm giác không đúng chút nào.
"...Điện hạ..."
"..."
Rishe hy vọng anh có thể chỉ cho cô một chút bí quyết.
Khi cô gọi Arnold với tâm trạng đầu hàng, anh thở dài và thả tay ra.
(...Cũng đúng. Dù sao thì ngài ấy đã cho mình thử nhiều lần như vậy rồi, chắc cũng đến lúc kết thúc luyện tập.)
Đúng lúc cô cảm thấy hơi tiếc nuối, lần này Arnold nắm tay Rishe lại như muốn bao bọc lấy cô, khiến cô tròn mắt ngạc nhiên.
"A..."
Arnold hôn lên mu bàn tay của Rishe.
"~~~~~...!"
Môi anh chạm vào ngón đeo nhẫn của Rishe.
Nơi được hôn ấm áp, ngọt ngào đến mức gần như tan chảy, nụ hôn của Arnold và của Rishe thật sự hoàn toàn khác biệt.
Dù vậy, Arnold vẫn để môi mình dừng lại trên làn da của Rishe, nhìn thẳng vào mắt cô và nói.
"…Nụ hôn của ta và em không có gì khác biệt đâu."
"H-Hoàn toàn khác…"
Dù trái tim như muốn vỡ tung, Rishe cuối cùng cũng cố gắng trả lời.
Trước khi xe ngựa dừng lại ở điểm nghỉ tiếp theo, Rishe đã tiếp tục luyện tập một lúc lâu.
Nhưng mỗi lần, đầu óc cô lại tràn ngập hình ảnh nụ hôn của Arnold, có vẻ như Rishe tạm thời vẫn chưa thể tiến bộ thêm.