Từ sau vụ cháy tàu đó đã qua một ngày, bây giờ đã đến giờ đi ngủ. Sau khi tắm xong, Rishe đến phòng ngủ của Arnold để giúp anh khử trùng, hôm nay cô cũng định ngủ trên giường của anh.
Với khuôn mặt vô cảm, Arnold mơ hồ nhìn cô như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý với Rishe.
Nói cách khác, Rishe lại thực hiện nhiệm vụ làm gối ôm.
(Dù nói vậy nhưng...)
"…Có chuyện gì vậy?"
Rishe ngồi ngây ra giữa giường và trầm tư cau mày.
Arnold, cũng ngồi trên giường, nhận thấy sự lo lắng của Rishe liền hỏi cô. Rishe ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Arnold, người vừa tắm xong như cô.
Dù thường ngày Arnold luôn cài chặt cổ áo để che vết sẹo trên cổ, trước khi đi ngủ anh lại mặc đồ thoải mái hơn. Từ cổ áo mở rộng có thể thấy phần da ở cổ và xương quai xanh của anh.
Rishe đang ôm một trong những chiếc gối, kéo tay áo của Arnold và hỏi:
"Điện hạ, bình thường ngài dùng xà phòng không có nhiều mùi hương đúng không?"
"Vì nó phiền phức."
Với câu trả lời rõ ràng này, Arnold không thích những mùi hương quá mức. Rishe đưa mu bàn tay của mình lên mũi và ngửi kỹ.
"Ừm…"
"Rishe."
Bị gọi tên để hỏi, Rishe đành phải nói với anh trong sự run rẩy.
"Thực ra thì sáng nay Yoel-sama đã nói với em như vậy."
"Nói gì?"
"…"
Vì quá xấu hổ, cô cúi đầu tiếp tục nói.
"Ngửi thấy mùi giống em từ Arnold điện hạ..."
"…"
Khuôn mặt Rishe đỏ bừng, chắc Arnold cũng nhận ra điều đó.
Nghĩ vậy, lòng cô càng không yên, Rishe nắm lấy gấu váy ngủ của mình và giải thích.
"Vì vậy, tối nay sau khi tắm xong, em đã thử giảm lượng mỹ phẩm trên người. Nhưng so với điện hạ, mùi hương vẫn nồng hơn..."
"…"
"Vậy nên trước khi đi ngủ, em sẽ lau người thêm lần nữa, cố gắng tẩy bớt mùi hương rồi mới lên giường, điện hạ hãy lên giường trước… A?"
Rishe hét lên vì bàn tay của Arnold đã đưa về phía cô.
Một bàn tay lớn đặt lên lưng Rishe, kéo cô về phía anh. Sau đó, Arnold đưa mũi đến gần cổ của Rishe.
"Ưm…"
Mái tóc đen chạm vào da của Rishe, cảm giác rất ngứa.
Arnold giữ nguyên tư thế đó, lẩm bẩm như nói với chính mình.
"...Có mùi ngọt ngào."
"Đ-Đúng vậy... Xin lỗi, em sẽ đi tẩy bớt mùi hương ngay..."
"Nhưng mà..."
Arnold cuối cùng cũng buông cô ra, và với giọng điệu như không có gì xảy ra, nói:
"──Ta chỉ nghĩ đó là mùi hương của em thôi."
"…"
Đôi mắt Rishe mở to trước khi cô có thể hiểu ý anh.
"Ta không cảm thấy khó chịu gì cả. Không cần phải tẩy, ngủ sớm đi."
"Nhưng, nhưng..."
"Thôi nào, ta tắt đèn đây."
Bị thúc giục, Rishe vội vàng chui vào chăn. Arnold dường như thực sự không bận tâm, ngay cả khi Rishe nằm bên cạnh anh, anh cũng không nói gì.
(Nghĩa của lời nói vừa rồi... Không, chắc chắn không có ý gì đặc biệt...)
Cơ thể cô hơi nóng lên, lý do không chỉ vì vừa tắm xong. Để không bị phát hiện, Rishe quay lưng lại với Arnold.
(Nếu nhiệt độ cơ thể tăng lên, mùi hương ngọt ngào trên da sẽ càng đậm hơn...)
"…?"
Dĩ nhiên tối nay Rishe cũng định làm gối ôm, nhưng bây giờ cô muốn làm mát một chút.
Cô nài nỉ Arnold đừng tắt đèn dầu ngay, và Arnold tôn trọng yêu cầu của Rishe, cho cô một chút thời gian.