Ở vòng lặp thứ 7, tôi sẽ tận hưởng cuộc sống làm dâu tự do ở cựu địch quốc

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

(Đang ra)

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Nhất Vũ Thiên Thanh; 一雨天青

"Không có ý gì cả, chỉ là thấy mẹ các em đối xử với anh rất tốt nên không muốn đổi mẹ vợ thôi."

111 294

Ngoại thần cần sự ấm áp

(Đang ra)

Ngoại thần cần sự ấm áp

keopihyang14 (커피향14)

Đây là câu chuyện về cách mà tôi trở thành một ngoại thần.

42 140

Cách đi trên con đường hoa của nhân vật chính

(Đang ra)

Cách đi trên con đường hoa của nhân vật chính

라몽라몽

Đó là lúc cuộc đời tôi rẽ sang một hướng khác...

14 890

Tôi đã trở thành một hiệp sĩ bị ám ảnh bởi các nàng công chúa

(Đang ra)

Tôi đã trở thành một hiệp sĩ bị ám ảnh bởi các nàng công chúa

sajerak (사제락)

Còn hiện tại thì tất cả những gì tôi muốn làm là nghỉ ngơi.

3 11

Tôi Trở Thành Ma Nữ Diệt Thế

(Đang ra)

Tôi Trở Thành Ma Nữ Diệt Thế

Mainyuel

Chẳng phải hồi quy thế này hơi quá à?

27 218

Tổng hợp ngoại truyện - Hoa hồng trong lọ mang đến giấc ngủ yên bình

Tối hôm đó, vì Arnold vẫn còn ở lại trong văn phòng, nên Rishe cũng quyết định làm việc trong cùng một phòng. Rishe, với giỏ mây đầy hoa đủ màu sắc, hỏi Arnold, người đang ngồi trên ghế dài: 

"Arnold điện hạ, ngài nghĩ màu hoa nào có thể khiến ngài cảm thấy yên bình?" 

"…………?" 

Anh đang đọc tài liệu, liếc nhìn Rishe một cách nghi ngờ, cô vội vàng bổ sung lý do. 

"Thật ra em đang chế tạo một loại thuốc mới!" 

"Đó có phải là lọ thuốc trong giỏ không?"

"Vâng, đổ dung dịch có tác dụng an thần vào trong lọ, mở nắp trước khi đi ngủ."

Trong giỏ hoa trên bàn thấp, đã có một chai chứa dung dịch thuốc. Rishe mở nắp, một làn hương nhẹ nhàng của hoa oải hương lan tỏa ra. 

"Để trông dễ thương hơn, em định ngâm hoa khô vào dung dịch thuốc. Nhưng hội trưởng Tully đã chuẩn bị cho em rất nhiều loại hoa, vì vậy em mãi không thể quyết định được." 

"……"

Arnold liếc nhìn giỏ hoa bằng ánh mắt thờ ơ. 

"Việc này, tốt hơn nên hỏi các hầu gái." 

"Ư… Em cũng biết là Arnold điện hạ không hứng thú với những việc này." 

Rishe cúi đầu, vụng về cầm cái nhíp và nói. 

"…… Vì Arnold điện hạ là người mà em mong muốn có thể ngủ ngon nhất…" 

"……" 

Arnold không nói gì thêm, dường như anh đang nhìn chằm chằm vào Rishe. 

"Điện hạ chọn bất kỳ loại nào cũng được! Trực giác như vậy cũng rất quan trọng, có thể đó là điều mà ngài vô thức mong muốn!" 

"..." 

"Q… quả thật là khó nhỉ." 

Rishe ngẩng đầu lên xác nhận, Arnold nhẹ nhàng thở dài. 

Sau đó, anh vươn tay về phía giỏ, lấy một bông hồng đã được tỉa gai và đặt lên đầu gối của Rishe. 

Bông hồng đó là một bông hoa nhỏ màu hồng. 

"──Chọn bất kỳ cái nào cũng được phải không?"

"……!" 

Thấy Arnold sẵn sàng lựa chọn, Rishe vui mừng, đôi mắt sáng rực. 

"Cảm ơn ngài, Arnold điện hạ! Màu nhạt có thể giảm bớt kích thích thị giác, trong khi màu ấm có thể làm dịu lòng người. Rất thích hợp để làm công cụ giúp ngủ ngon, quả là lựa chọn của ngài thật tuyệt vời!" 

"Vậy sao."

Arnold lại tiếp tục đọc tài liệu, dường như thực sự không quan tâm. Nhưng Rishe vẫn rất phấn khởi, bắt tay vào làm ngay lập tức. 

Một khi bắt đầu làm, cô lại muốn hoàn thiện công việc một cách tốt nhất, nên thử đi thử lại nhiều lần. Để không làm cho cánh hoa ngâm nổi lên, cô phải chỉnh đi chỉnh lại vị trí hết lần này đến lần khác. 

Cuối cùng, công việc cũng hoàn thành. Trong sự hân hoan, cô chỉ nhớ mình nhắm mắt lại và ôm chặt chiếc gối. 

(Ưm…) 

Rishe nằm trên ghế dài, chìm trong cảm giác buồn ngủ thoải mái. 

Cô dần tỉnh dậy từ giấc ngủ nhẹ. Cảm giác như có ai đó đang vuốt ve, cảm giác thật hạnh phúc.

Bàn tay to lớn ấy nhẹ nhàng vuốt ve đầu của Rishe. Như nhịp đập của tim, bàn tay ấy chạm vào cô một cách nhẹ nhàng và đều đặn. 

Rishe bất giác nắm lấy bàn tay đó và áp lên má mình. Bàn tay thô ráp, có vết chai sần, lạnh lẽo. 

Khi chạm vào nhau, từ sâu thẳm trong lòng cô cảm thấy nhẹ nhõm, Rishe buồn ngủ và gọi tên anh. 

"...Arnold điện hạ…" 

"…!"" 

Bàn tay ấy dừng lại, một ánh nhìn hướng về phía cô. Cảm nhận được ánh mắt đó, Rishe ngay lập tức tỉnh giấc. 

 "Ư…!?" 

Nhận ra chuyện gì vừa xảy ra, cô vội vàng ngồi dậy. 

"Xin lỗi, Arnold điện hạ…" 

Ngay lúc này, Rishe, người vừa nằm trên đùi của Arnold, để rơi mấy bông hoa trên đầu mình. 

"……" 

"…………" 

"…………Tỉnh rồi sao."

Arnold, tay cầm tài liệu, nói một cách thản nhiên. 

Rishe vừa tự trách mình vì đã không tôn trọng Arnold khi dùng anh làm gối, vừa rụt rè hỏi: 

"Thật sự rất xin lỗi, vì em đã ngủ trên đùi của ngài và gây phiền phức cho ngài rất nhiều... Nhưng thưa điện hạ, em chỉ muốn xác nhận một điều." 

"Điều gì?" 

"Chẳng lẽ..." 

Những bông hoa rơi trên sàn là những bông không được dùng khi làm thuốc. Vì tóc của Rishe vẫn còn vương một cánh hoa, khiến cô tin tưởng vào điều mình nghĩ. 

"...Ngài đã đặt hoa lên đầu khi em đang ngủ, để trêu chọc em sao?" 

"──Ta không trêu chọc em." 

"Ngài chắc chắn đã trêu chọc em chứ gì!?"

Bàn tay vốn dịu dàng vuốt ve cô dường như cũng đã làm một chút trò nghịch ngợm. 

Rishe, người đã kiểm chứng hiệu quả của thuốc, mặt đỏ bừng vì xấu hổ nhưng vẫn để Arnold gỡ những cánh hoa khỏi tóc mình.