Rishe rất tôn trọng Arnold. Quan trọng hơn, anh có vẻ ngoài rất đẹp trai, lại còn rất đáng tin cậy, là một người mà cô muốn đuổi kịp nhưng không thể vượt qua.
Nhưng ngoài những điều đó, gần đây "một cảm xúc nào đó" ngày càng lớn dần.
Dù cô biết không nên nói cho anh biết, đã quyết tâm tự kiềm chế, nhưng thỉnh thoảng vẫn lỡ lời.
Ngày hôm đó cũng không ngoại lệ.
"Xin hãy cho em nghe ý kiến của ngài, Arnold điện hạ!"
"..."
Buổi chiều, trước mặt Arnold, người hiếm khi có thời gian rảnh rỗi lúc này, Rishe tạo ra một quả cầu màu cầu vồng lơ lửng.
Cô đổ nước xà phòng vào chậu, rồi dùng dây thép làm thành một cái vòng sau đó quấn vải lên và ngâm vào chậu. Chỉ cần nhẹ nhàng vẫy màng trong suốt trên vòng, là có thể tạo ra nhiều quả cầu, bay lên trời.
"Cái này gọi là 'bong bóng xà phòng'. Em đã thêm một loại thuốc đặc biệt để chúng khó vỡ hơn."
"──Dùng để huấn luyện à."
"Haha, đúng là ngài."
Những bong bóng xà phòng lớn nhỏ khác nhau, nhẹ nhàng bay lơ lửng trong không trung. Chỉ cần gặp chút gió là chúng sẽ bay đi khắp nơi, nên thường được dùng trong kiếp thợ săn.
"Có thể dùng cái này làm mục tiêu ném phi tiêu, hoặc luyện tập bắn cung. Ngài cũng từng quan tâm đến chiến đấu bằng cung tên mà."
"Với điều kiện là tất cả cung thủ đều phải có kỹ năng như em. Nhưng tìm được phương pháp huấn luyện cũng không tệ."
Arnold đưa ra câu trả lời tích cực, khiến Rishe rất vui.
Trong các quốc gia có tinh thần hiệp sĩ, địa vị của cung thủ rất thấp. Tất nhiên, dù nên tránh chiến tranh hay xung đột, nhưng kỹ thuật chế tạo và sử dụng cung tên, cùng những truyền thống này, lại rất đẹp.
"Bong bóng xà phòng cũng vậy. Vì có thể là trò chơi rẻ tiền cho trẻ con, em hy vọng nó có thể được phổ biến. Ngoài ra, nếu thổi ra ở những địa điểm phong cảnh đẹp trong thủ đô, có thể tăng giá trị du lịch."
Rishe thổi nhẹ một hơi... Và một quả bong bóng xà phòng to bằng bàn tay xuất hiện. Bong bóng xà phòng bay lên một chút, rồi từ từ bay về phía Arnold.
Khi Arnold ngẩng đầu nhìn, quả bong bóng chạm vào mũi anh, bật ngược lại với một tiếng "bốp".
"..."
"Wow!"
Thấy khoảnh khắc đó, Rishe vô thức đưa tay che miệng.
"Dễ thương quá..."
"──..."
Khi Rishe thổ lộ cảm xúc đã kiềm nén của mình, Arnold nhìn cô với vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên. Biểu cảm phức tạp đó khiến Rishe bị sốc.
"Em xin lỗi, Arnold điện hạ!"
Cách đây vài ngày, cô cũng đã nói với Arnold rằng "Ngài thật dễ thương", và anh đã lộ vẻ không hiểu.
Nhưng bất kể là khi anh trông ngượng ngùng, khi chơi với bong bóng xà phòng, hay khi vuốt ve mèo, Rishe không thể không dùng từ "dễ thương" để miêu tả Arnold.
"Em biết nói điện hạ dễ thương là rất thô lỗ...!! Em cũng không rõ lắm, nhưng gần đây không hiểu sao, em cứ thấy ngài rất dễ thương."
"Điều đó thật không hợp lý."
"Không phải đâu! Điện hạ vốn dĩ luôn rất đẹp trai, nhưng đôi khi ngài lại rất dễ thư..."
"......"
"......"
"......"
"...Mình đang nói về cái quái gì thế này?"
Nhận ra mình vừa nói ra điều gì đó rất xấu hổ, Rishe lập tức im lặng. Ánh mắt của Arnold như thể đang nhìn một thứ hoàn toàn không hiểu được, dường như anh không hiểu chút nào về cái gọi là "dễ thương" mà Rishe nói.
Vì vậy, Rishe muốn giải thích rõ ràng hơn.
"C-Cái gọi là dễ thương, là một cảm giác phức tạp! Dù là với đàn ông, cảm giác đó cũng không có gì là lạ."
"......Vậy sao?"
"Ánh mắt nghi ngờ của ngài...! Thật đấy!? Ví dụ như cảm giác 'quý trọng' chẳng hạn..."
Nhớ lại những điều dễ thương mà cô từng gặp, Rishe nghĩ ngợi một lúc.
"Ví dụ như muốn luôn nhìn thấy, muốn giữ bên cạnh, muốn ôm chặt, tất cả những cảm xúc đó..."
"......"
"......!!"
Người vừa bị Rishe gọi là "dễ thương", nghe đến đây thì lông mày càng nhíu chặt hơn. Rishe cố gắng hết sức tỉnh táo lại, và cầu xin Arnold.
"Xin ngài hãy quên hết những gì em vừa nói đi...!"
"......Được rồi."
Thấy anh khẽ gật đầu, Rishe mới thở phào nhẹ nhõm.
Đó là chuyện xảy ra trước vài ngày sinh nhật của Rishe, khi cô chưa nhận thức được cảm xúc của mình.